Hứa Nhạc không hề đi theo đám người đó. Hắn vẫn như cũ trầm mặc đứng bên cạnh cánh cửa xe, lặng lẽ hút từng điếu từng điếu thuốc lá. Đây vốn cũng không còn là chuyện liên quan đến hắn nữa, nhưng mà chính vì nó mà hắn đã bỏ khá nhiều tâm lực, cho nên cuối cùng vẫn muốn nhìn xem vở hài kịch hoang đường này sẽ diễn tiếp như thế nào.
Châu Trưởng La Tư vô cùng lễ phép nhường cho Nghị Viên Mạch Đức Lâm đi ở hàng đầu tiên. Vị lão nhân vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, mới từ trong tòa nhà văn phòng Bộ Tư Pháp đi ra này, vẻ mặt bình tĩnh mà kiên nghị, dẫn theo vô số những người ủng hộ đi tới phía quảng trường của tòa nhà Nghị Viện. Trên đường ông ta đi qua, vô số những dân chúng Liên Bang dùng ánh mắt hàm chứa những thâm tình mãnh liệt cùng với những tiếng vỗ tay đầy nhiệt tình. Tất cả mọi người đều xem vị lão nhân này biến thành một vị thánh nhân.
Phía trước quảng trường tòa nhà Nghị Viện đã sớm bố trí sắp đặt thỏa đáng. Nơi này không gian rộng rãi, gió thổi cũng dày đặc hơn nhiều. Những bông tuyết đọng trên đỉnh tòa nhà bị gió thổi bay càng dày đặc. Ánh sáng chiếu rọi khắp nơi, phản chiếu lên những bông tuyết tán loạn, nhìn càng giống như một sân khấu biểu diễn dạ hội hơn.
Hứa Nhạc đứng đằng xa xa ngắm nhìn phong cảnh tuyệt đẹp kia, trong lòng chợt nhớ đến cái sân khấu trong Sân vận động Lâm Hải Châu hồi đầu năm, cùng với cái sân khấu tại Hoàn Sơn Tứ Châu kia.
Ngay phía trước tòa nhà Nghị Viện, Nghị Viên Mạch Đức Lâm cùng với Châu Trưởng La Tư và vài vị đại nhân vật đức cao vọng trọng trong Liên Bang làm bạn, hướng về phía những người ủng hộ cuồng nhiệt của mình, đồng thời cũng là hướng với cả Liên Bang mà tuyên bố một quyết định khiến cho tất cả mọi người đều phải khiếp sợ… Ông ta quyết định sẽ rời khỏi cuộc Tổng tuyển cử Tổng Thống Liên Bang diễn ra trong một tháng sau đó.
Ngay khi tin tức này vừa được công bố ra, tất cả các phóng viên của giới truyền thông gần như là phát điên lên vậy, ngay lập tức tiến hành liên lạc với phía tòa soạn của mình, đưa cái tin tức cực kỳ chấn động này lan truyền nhanh ra. Mà đám người ủng hộ nhiệt tình đến mức cuồng nhiệt đứng đầy bên dưới, mới vừa rồi còn hưng phấn mãnh liệt, thậm chí có thể gọi là cuồng nhiệt với chuyện Nghị Viên Mạch Đức Lâm được thả tự do, nhưng lúc này trong lúc nhất thời còn chưa kịp làm ra phản ứng gì cả. Tất cả mọi người đều nhất thời mang theo vẻ mặt ngơ ngẩn, kinh ngạc đứng yên tại chỗ. Thanh âm hô to khẩu hiệu lúc này toàn bộ đều biến mất, những nắm tay kích động ủng hộ giơ cao lên trời, cũng đã quên mất việc rút xuống, vẫn như trước chỉa thẳng lên trên không trung.
Châu Trưởng La Tư là người đầu tiên phản ứng lại từ sự ngơ ngẩn kia. Ông ta chậm rãi tiến lên, vỗ vỗ lên bả vai thoáng có chút gầy yếu của Nghị Viên Mạch Đức Lâm. Sau đó ông ta khẽ cúi đầu xuống, nói vào trong micro mấy câu gì đó, đại khái là tỏ vẻ mình hoàn toàn hiểu rõ được ý tưởng của Nghị Viên Mạch Đức Lâm, và ông ta cũng kiên định đứng về phía sự lựa chọn của ông bạn già, đồng thời cũng tuyên bố quyết định bản thân mình cùng rời khỏi cuộc Tổng tuyển cử Tổng Thống Liên Bang lần này.
- Tại sao ngài lại chấp nhận từ bỏ như vậy cơ chứ?
Có người thương tâm khổ sở la lên một câu.
- Không thể nhượng bộ Chính phủ Liên Bang như thế được.
Có người phẫn nộ lớn lớn tiếng hô lên.
Nghị Viên Mạch Đức Lâm dang rộng hai tay ra, trong luồng bông tuyết tung bay tán loạn, hiền lành mà kiên định bắt đầu một bài diễn thuyết nữa của bản thân mình.
o0o
Mặc dù cũng không thể nhìn thấy tận mắt được những chuyện phát sinh ngay phía trước tòa nhà Nghị Viện, thế nhưng trong màn hình TV trong chiếc ô tô màu đen bên cạnh lại trung thực đem tất cả mọi chuyện phát sinh tại đó, rót thẳng vào trong tai, trong mắt của Hứa Nhạc. Hắn hung hăng hút mạnh một hơi thuốc lá trên miệng, đầu đốm lửa rút mạnh lên, thiêu đốt thẳng đến phần đầu lọc của điếu thuốc lá, phát ra một mùi cháy khét khiến cho người khác khó chịu.
Bạch Ngọc Lan liếc mắt nhìn hắn, cũng không nói gì cả.
Mắt thấy Nghị Viên Mạch Đức Lâm sắp sửa bị Pháp luật Liên Bang xét xử, lại đột nhiên được thả đi ra khỏi tòa nhà Bộ Tư Pháp, ngay tại thời điểm bị Liên Bang đả kích đến mức không thể chống đỡ nổi nữa, nhưng vị lão nhân này lại vẫn như cũ có thể điều động vô sống người duy trì ủng hộ mình đứng phía sau lưng, lúc này lại đột nhiên tuyên bố rời khỏi cuộc Tổng tuyển cử Tổng Thống như thế.
Phía sau lưng sự thay đổi khiến cho người khác khiếp sợ này, đến tột cùng là cất dấu bao nhiêu sự trao đổi ích lợi cùng với những giao dịch đen tối phía sau tấm màn đen. Hứa Nhạc mặc dù không hề quan tâm đến những chuyện này, thế nhưng cũng có thể suy đoán ra được một phần nào đó. Bản thân Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ thể hiện bên ngoài là đã thắng lợi, không, chính xác mà nói, đây là do Thai phu nhân đã đại biểu cho các đại nhân vật bên trong Liên Bang, nhất định là đã đưa ra một lời hứa hẹn tương ứng, đảm bảo sự an toàn trong tương lai của Nghị Viên Mạch Đức Lâm cùng với Châu Trưởng La Tư, đổi lấy địa vị chính trị của bọn họ bên trong Liên Bang.
Từ trong chiếc ô tô màu đen bên cạnh chợt truyền ra thanh âm già nua nhưng chấn động mạnh mẽ của Nghị Viên Mạch Đức Lâm.
- Sự uy hiếp của Đế Quốc đang gần ngay trước mắt, trong Liên Bang cũng cần phải đoàn kết lại với nhau. Thân là một cựu chiến binh, tôi nhất thiết phải trong thời gian này, đứng ra khẩn thiết thỉnh cầu tất cả mọi người phải đoàn kết lại, cùng nhau đóng góp cho Liên Bang chúng ta.
Những lời diễn thuyết của vị Nghị Viên lão thành này lúc nào cũng chân tình thiết ý như thế, thành khẩn vô cùng động lòng người:
- Những cơn bão cát trong lịch sử chung quy cũng không thể nào che lấp được chân tướng sự thật cả. Đêm qua bên cạnh cánh cửa sổ của tòa nhà văn phòng Bộ Tư Pháp, ta đã ngồi suy ngẫm cả một đêm dài. Đối diện với thế cuộc trước mắt như thế này, đến tột cùng là sự vinh nhục chính trị của một mình bản thân ta quan trọng, hay là sự đoàn kết ổn định của cả Liên Bang sẽ quan trọng hơn? Hôm nay, ta đứng ở trước mặt tòa nhà Nghị Viện Liên Bang, chính thức tuyên bố rút lui khỏi cuộc Tổng tuyển cử lần này, không phải là bởi vì ta cảm thấy thất vọng đối với tinh thần của Liên Bang, mà ta lựa chọn từ bỏ, chính là bởi vì ta yêu mến cái Liên Bang này, hơn nữa tình yêu vô cùng sâu sắc, lớn lao…
Những thanh âm vỗ tay chân thành, tha thiết không ngừng vang lên mãnh liệt.
o0o
- Đồ giả nhân giả nghĩa… Đều là một đám người khiến kẻ khác ghê tởm…
Hứa Nhạc lại châm thêm một điếu thuốc nữa, tận khả năng duy trì vẻ bình tĩnh bên ngoài, thế nhưng thanh âm đay nghiến khó chịu kia lại thể hiện rõ ràng tâm tình chân thật trong nội tâm của hắn lúc này.
- Năm xưa lúc tôi còn ở Hà Tây Châu, trong thư viện đại học Đông Lâm ở đó, từng đọc qua một học thuyết ái quốc gì đó, vừa mới được dấy lên trong mấy chục năm gần đây. Chỉ khi nào có Đế Quốc xâm lược sang, thì mọi người mới nhớ tới cái gọi là người người đều yêu nước, yêu cái Liên Bang này. Nhưng mà cái loại tinh thần yêu nước, cái học thuyết ái quốc cao cả kia, hiện tại đã biến thành cái chỗ lánh nạn cuối cùng của đám người ác ôn kia rồi.
Hứa Nhạc cũng không muốn tiếp tục nghe những lời nói của vị lão nhân đang đứng trước quãng trường tòa nhà Nghị Viện kia nữa. Tuy rằng từ nhỏ hắn đã biết rõ ràng trong xã hội Liên Bang này vẫn luôn tồn tại rất nhiều chuyện ác ôn, những điều hắc ám, thế nhưng hắn quả thật là cũng không ngờ đến, ở những địa phương như là Thủ Đô Tinh Quyển như thế này, những sự hắc ám kia, cư nhiên lại có thể được khoác lên người một lớp áo quang minh, chỉnh tề như thế, sau đó có thể đi khắp nơi rêu rao đánh lừa mọi người bằng những học thuyết vô cùng thánh khiết như thế kia.
Tắt đi cái TV con trên xe, chiếc ô tô màu đen không biển hiệu, trầm mặc không một tiếng động lái qua bên trái đường trước cửa tòa nhà Nghị Viện, tránh qua đám đông người đang không ngừng vỗ tay ủng hộ cuồng nhiệt ở đó, chỉ mất khoảng một phút thời gian, đã tới được quảng trường Hiến Chương.
Ngay tại trung tâm của quảng trường Hiến Chương, là một bức tượng khổng lồ của tiểu tổ năm người thiên tài thời xa xưa, đang đứng thẳng cao ngất ngưỡng nơi đó. Những đống tuyết trắng muốt bám đầy trên đỉnh đầu cùng với đầu vai của các vị tiền bối đáng kính của Liên Bang. Loại chất liệu đồng giả cổ bị bám một tầng tuyết trắng muốt bên trên, tạo cho người khác một loại cảm giác tang thương nhàn nhạt.
Ngay phía trước mấy pho tượng khổng lồ này, có đặt một cái Cổ Chung cồng kềnh thô kệch. Căn cứ theo những lời truyền lại từ thế hệ công dân đầu tiên của Liên Bang, cái Cổ Chung cổ xưa này chính là đại biểu cho những lời kêu gọi không ngừng nghĩ mà nhân loại Liên Bang không ngừng hướng về phía vũ trụ bao la mà phát ra. Từ vô số năm trước, khi mà xã hội nhân loại bắt đầu xuất hiện trên tinh cầu Thượng Lâm này, chiếc Cổ Chung khổng lồ này đã được đặt ngay tại chỗ này. Cho mãi đến ngày hôm nay, chẳng biết đã được duy trì không biết bao nhiêu năm rồi, trải qua không biết bao nhiêu lần bảo dưỡng, thế nhưng tiếng chuông của chiếc Cổ Chung này cho tới bây giờ cũng chưa từng nghỉ ngơi bao giờ. Trong những ngày lễ tết quan trọng của Liên Bang, và những người được quy định trong Pháp định, chiếc Cổ Chung này lại thỉnh thoảng vang lên, bình tĩnh mà lại vĩnh hằng.
Hứa Nhạc xuất thân là một gã cô nhi tại Đông Lâm, lăn lộn trên phố Chung Lâu. Thông qua cái cửa sổ thủy tinh của chiếc ô tô màu đen, nhìn thấy cái Cổ Chung khổng lồ mà trầm lặng đứng đó, trong lòng hắn thật tự nhiên nhớ tới cái sự kiện đáng xấu hổ của Quân Khu IV năm xưa. Nghĩ đến câu nói mà người Đông Lâm vô cùng quen thuộc: ‘Còn tịch mịch hơn cả yên hoa’. Nghĩ đến chiếc chiến hạm của Quân Khu IV đã rơi xuống vỡ tan tành trên mặt đất của Đại khu Đông Lâm, nghĩ đến cái đại chung rắn chắc đến dị thường ở nơi đó.
Nghe nói năm xưa khi Quân Khu IV đi khai thác Đông Lâm, chiếc đại chung mà chiến hạm mang theo kia, chính là một bản sao phục chế của chiếc Cổ Chung khổng lồ đặt tại quảng trường Hiến Chương này.
- Cuộc Tổng tuyển cử Tổng Thống Liên Bang năm nay thật sự là vượt qua ngoài dự kiến của người khác.
Bạch Ngọc Lan vừa bình thản lái xe, vừa nhàn nhạt nói, khi nói ánh mắt còn thoáng liếc sang nhìn vẻ mặt Hứa Nhạc để dò xét. Những lời nói này rõ ràng là để thăm dò gì đó đối với gã thanh niên này.
- Chuyện này cũng không hề quan hệ gì đến tôi cả. Tôi chỉ là một tiểu nhân vật mà thôi.
Hứa Nhạc vẫn như trước ngắm nhìn những phong cảnh quảng trường bên ngoài cửa sổ xe, thuận miệng trả lời.
Bạch Ngọc Lan cũng không cho rằng Hứa Nhạc là một gã tiểu nhân vật bình thường. Tin rằng hiện tại trong Liên Bang cũng không có mấy người còn có thể đồng ý với câu nói này của Hứa Nhạc. Nhất là lúc nãy, khi nghe những tin tức truyền ra từ trước tòa nhà Nghị Viện, Hứa Nhạc đã biểu lộ một ít cảm xúc mãnh liệt của mình, khiến cho Bạch Ngọc Lan mơ hồ nắm bắt được một chút tin tức nào đó.
Đám chim trời xưa nay luôn kiêu ngạo tự do bay lượn trên quảng trường Hiến Chương, thậm chí là còn dám ỉa lên trên đầu những pho tượng của tiểu đội năm người kia nữa, đã sớm bởi vì thời tiết giá lạnh mà bay hết về phía Nam Khoa Châu, thậm chí là những nơi xa xôi hơn ở phương Nam để tránh rét. Khi chiếc ô tô thẳng đường chạy lướt qua, trên bãi cỏ cũng chỉ còn lại những con bồ câu béo phì là còn ở lại, đang không ngừng mổ những hạt thóc vương vãi khắp nơi xung quanh. Cũng chỉ có đám dân chúng Liên Bang mới không tiếc rẻ một ít thức ăn đó mà biểu đạt tình yêu đối với chim muông như thế này. Nhưng mà Hứa Nhạc nhìn thấy những con bồ câu không chịu bay đi kia, rốt cuộc cũng không hề có chút xíu hảo cảm nào cả.
Đám chim bồ câu kia đại khái là hình tượng của những con người bên trong xã hội Liên Bang này? Chỉ những kẻ không thể bay, hoặc là không muốn bay mới chấp nhận ở lại nơi này, còn đám gia hỏa dám ỉa lên trên đầu các đại nhân vật kia, thì chỉ có thể lựa chọn rời đi…
- Ta kỳ thật cũng muốn trở thành những cánh chim hoang dã dám ỉa trên đầu các đại nhân vật kia…
Hứa Nhạc thầm nghĩ như vậy trong lòng mình, thoáng nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu.
o0o
Bởi vì vừa rồi dừng lại trên đường, cho nên khi đến được văn phòng của Công ty Bảo an Tịnh Thủy nằm tận ngoài vùng ngoại ô, thì trời cũng đã khá muộn rồi. Chẳng qua là viên Trợ lý Giám Đốc vẫn còn chờ bọn hắn trong văn phòng, tự mình dắt Hứa Nhạc và Bạch Ngọc Lan trực tiếp đi thẳng vào trong phòng khảo hạch.
Đây là những nghiệp vụ thuộc về Ban Cố vấn An toàn của Công ty Bảo an Tịnh Thủy, Tiểu đội 7 thân là Tiểu đội chiến đấu đặc chủng, tuy rằng trên danh nghĩa vẫn còn thuộc sở hữu của ban ngành này, thế nhưng trong Công ty Tịnh Thủy từ trên xuống dưới ai ai cũng đều biết rõ ràng, tiểu đội chiến đấu đặc chủng này năm trước đều chuyên đám nhận những nhiệm vụ hung hiểu, cấp bậc tuyệt mật cao của Liên Bang mà thôi. Hứa Nhạc cũng không thể nào hiểu nổi, vì sao lần này Tiểu đội 7 lại được lựa chọn làm cận vệ…
Mãi cho đến khi hắn nhìn thấy người phụ nữ trung niên thường được gọi là Chị Đồng kia, hắn mới hiểu được một chút nguyên ngân sâu xa bên trong. Nghĩ tới cô gái trẻ tuổi phía sau lưng Chị Đồng này, không biết vì nguyên nhân gì, những tâm tình ưu sầu, có chút khó xử mấy ngày gần đây vướng vất trong lòng của hắn, nhất thời trở nên tốt hơn rất nhiều.
Sau đó là một cuộc nói chuyện đơn độc trực tiếp với nhau. Hứa Nhạc thật sự nghiêm túc nói với Chị Đồng:
- Nếu như ngài lựa chọn chỉ đích danh Tiểu đội 7 cho nhiệm vụ lần này, chủ yếu là muốn nhằm vào tôi, như vậy thì tôi cũng vô cùng thành thật mà nói cho ngài biết, tôi cũng không biết rõ mình sẽ còn ở lại Thủ Đô Tinh Quyển này được bao lâu nữa. Nói không chừng có lẽ hai ngày tới tôi liền sẽ rời khỏi nơi này.
- Quả thật tôi cũng không muốn giấu diếm gì anh. Anh chắc cũng biết rõ ràng những chuyện phát sinh ra đối với tiểu thư trong thời gian một năm vừa qua. Tuy rằng tôi tự cho rằng bản thân chúng tôi có đủ năng lực đảm bảo cho việc bảo vệ an toàn tuyệt đối cho tiểu thư… Nhưng mà bản thân tiểu thư lại luôn luôn chống lại sự an bày của người khác về sự an toàn của mình.
Chị Đồng cũng không có giải thích sự an bày của người khác về sự an toàn kia là sự an bày về cái gì, mà là trực tiếp nói với Hứa Nhạc:
- Tiểu thư tuyệt đối tín nhiệm năng lực của anh, cho nên mới chấp nhận đồng ý kế hoạch bảo vệ an toàn mà bên phía Ban Cố vấn An toàn của Công ty Tịnh Thủy đề ra.
- Nhưng mà tôi sắp sửa rời khỏi nơi này rồi…
Hứa Nhạc thoáng cúi đầu xuống, nghĩ tới một màn xảy ra tại trước cửa tòa nhà Nghị Viện lúc nãy, thoáng trầm mặc một lúc sau mới nói:
- Có lẽ tôi cũng muốn đi làm một số chuyện nữa. Nhưng mà bất luận quyết định như thế nào đi chăng nữa, tôi cũng không thể nào ở lại đây lâu dài được.
- Đây là sự hợp tác lâu dài, trừ khi nào anh ra đi không bao giờ quay lại…
Chị Đồng bình tĩnh nhìn chăm chú vào hắn. Từ sau khi xảy ra sự kiện ám sát hồi đầu năm, mãi cho đến sau này, dựa trên những thông tin điều tra tình báo riêng từ phía thế lực bên trên, cùng với những sự kiện khác nữa, Chị Đồng có lòng tin tưởng tuyệt đối đối với thực lực của gã thanh niên trẻ tuổi đang ngồi đối diện mình. Đem sự an toàn của tiểu thư mà giao lại cho hắn, quả thật cũng là một quyết định không sai lầm.
- Tôi quả thật là có khả năng sẽ không quay trở lại nữa.
Hứa Nhạc trầm mặc một chút, sau đó ngẩng đầu lên, mỉm cười nói.
- Tiểu thư nhờ tôi nhắc nhở anh một tiếng… Trước đây chính anh đã từng nói qua, anh thiếu tiểu thư một cái mạng…
Chị Đồng bình thản nói.
Châu Trưởng La Tư vô cùng lễ phép nhường cho Nghị Viên Mạch Đức Lâm đi ở hàng đầu tiên. Vị lão nhân vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, mới từ trong tòa nhà văn phòng Bộ Tư Pháp đi ra này, vẻ mặt bình tĩnh mà kiên nghị, dẫn theo vô số những người ủng hộ đi tới phía quảng trường của tòa nhà Nghị Viện. Trên đường ông ta đi qua, vô số những dân chúng Liên Bang dùng ánh mắt hàm chứa những thâm tình mãnh liệt cùng với những tiếng vỗ tay đầy nhiệt tình. Tất cả mọi người đều xem vị lão nhân này biến thành một vị thánh nhân.
Phía trước quảng trường tòa nhà Nghị Viện đã sớm bố trí sắp đặt thỏa đáng. Nơi này không gian rộng rãi, gió thổi cũng dày đặc hơn nhiều. Những bông tuyết đọng trên đỉnh tòa nhà bị gió thổi bay càng dày đặc. Ánh sáng chiếu rọi khắp nơi, phản chiếu lên những bông tuyết tán loạn, nhìn càng giống như một sân khấu biểu diễn dạ hội hơn.
Hứa Nhạc đứng đằng xa xa ngắm nhìn phong cảnh tuyệt đẹp kia, trong lòng chợt nhớ đến cái sân khấu trong Sân vận động Lâm Hải Châu hồi đầu năm, cùng với cái sân khấu tại Hoàn Sơn Tứ Châu kia.
Ngay phía trước tòa nhà Nghị Viện, Nghị Viên Mạch Đức Lâm cùng với Châu Trưởng La Tư và vài vị đại nhân vật đức cao vọng trọng trong Liên Bang làm bạn, hướng về phía những người ủng hộ cuồng nhiệt của mình, đồng thời cũng là hướng với cả Liên Bang mà tuyên bố một quyết định khiến cho tất cả mọi người đều phải khiếp sợ… Ông ta quyết định sẽ rời khỏi cuộc Tổng tuyển cử Tổng Thống Liên Bang diễn ra trong một tháng sau đó.
Ngay khi tin tức này vừa được công bố ra, tất cả các phóng viên của giới truyền thông gần như là phát điên lên vậy, ngay lập tức tiến hành liên lạc với phía tòa soạn của mình, đưa cái tin tức cực kỳ chấn động này lan truyền nhanh ra. Mà đám người ủng hộ nhiệt tình đến mức cuồng nhiệt đứng đầy bên dưới, mới vừa rồi còn hưng phấn mãnh liệt, thậm chí có thể gọi là cuồng nhiệt với chuyện Nghị Viên Mạch Đức Lâm được thả tự do, nhưng lúc này trong lúc nhất thời còn chưa kịp làm ra phản ứng gì cả. Tất cả mọi người đều nhất thời mang theo vẻ mặt ngơ ngẩn, kinh ngạc đứng yên tại chỗ. Thanh âm hô to khẩu hiệu lúc này toàn bộ đều biến mất, những nắm tay kích động ủng hộ giơ cao lên trời, cũng đã quên mất việc rút xuống, vẫn như trước chỉa thẳng lên trên không trung.
Châu Trưởng La Tư là người đầu tiên phản ứng lại từ sự ngơ ngẩn kia. Ông ta chậm rãi tiến lên, vỗ vỗ lên bả vai thoáng có chút gầy yếu của Nghị Viên Mạch Đức Lâm. Sau đó ông ta khẽ cúi đầu xuống, nói vào trong micro mấy câu gì đó, đại khái là tỏ vẻ mình hoàn toàn hiểu rõ được ý tưởng của Nghị Viên Mạch Đức Lâm, và ông ta cũng kiên định đứng về phía sự lựa chọn của ông bạn già, đồng thời cũng tuyên bố quyết định bản thân mình cùng rời khỏi cuộc Tổng tuyển cử Tổng Thống Liên Bang lần này.
- Tại sao ngài lại chấp nhận từ bỏ như vậy cơ chứ?
Có người thương tâm khổ sở la lên một câu.
- Không thể nhượng bộ Chính phủ Liên Bang như thế được.
Có người phẫn nộ lớn lớn tiếng hô lên.
Nghị Viên Mạch Đức Lâm dang rộng hai tay ra, trong luồng bông tuyết tung bay tán loạn, hiền lành mà kiên định bắt đầu một bài diễn thuyết nữa của bản thân mình.
o0o
Mặc dù cũng không thể nhìn thấy tận mắt được những chuyện phát sinh ngay phía trước tòa nhà Nghị Viện, thế nhưng trong màn hình TV trong chiếc ô tô màu đen bên cạnh lại trung thực đem tất cả mọi chuyện phát sinh tại đó, rót thẳng vào trong tai, trong mắt của Hứa Nhạc. Hắn hung hăng hút mạnh một hơi thuốc lá trên miệng, đầu đốm lửa rút mạnh lên, thiêu đốt thẳng đến phần đầu lọc của điếu thuốc lá, phát ra một mùi cháy khét khiến cho người khác khó chịu.
Bạch Ngọc Lan liếc mắt nhìn hắn, cũng không nói gì cả.
Mắt thấy Nghị Viên Mạch Đức Lâm sắp sửa bị Pháp luật Liên Bang xét xử, lại đột nhiên được thả đi ra khỏi tòa nhà Bộ Tư Pháp, ngay tại thời điểm bị Liên Bang đả kích đến mức không thể chống đỡ nổi nữa, nhưng vị lão nhân này lại vẫn như cũ có thể điều động vô sống người duy trì ủng hộ mình đứng phía sau lưng, lúc này lại đột nhiên tuyên bố rời khỏi cuộc Tổng tuyển cử Tổng Thống như thế.
Phía sau lưng sự thay đổi khiến cho người khác khiếp sợ này, đến tột cùng là cất dấu bao nhiêu sự trao đổi ích lợi cùng với những giao dịch đen tối phía sau tấm màn đen. Hứa Nhạc mặc dù không hề quan tâm đến những chuyện này, thế nhưng cũng có thể suy đoán ra được một phần nào đó. Bản thân Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ thể hiện bên ngoài là đã thắng lợi, không, chính xác mà nói, đây là do Thai phu nhân đã đại biểu cho các đại nhân vật bên trong Liên Bang, nhất định là đã đưa ra một lời hứa hẹn tương ứng, đảm bảo sự an toàn trong tương lai của Nghị Viên Mạch Đức Lâm cùng với Châu Trưởng La Tư, đổi lấy địa vị chính trị của bọn họ bên trong Liên Bang.
Từ trong chiếc ô tô màu đen bên cạnh chợt truyền ra thanh âm già nua nhưng chấn động mạnh mẽ của Nghị Viên Mạch Đức Lâm.
- Sự uy hiếp của Đế Quốc đang gần ngay trước mắt, trong Liên Bang cũng cần phải đoàn kết lại với nhau. Thân là một cựu chiến binh, tôi nhất thiết phải trong thời gian này, đứng ra khẩn thiết thỉnh cầu tất cả mọi người phải đoàn kết lại, cùng nhau đóng góp cho Liên Bang chúng ta.
Những lời diễn thuyết của vị Nghị Viên lão thành này lúc nào cũng chân tình thiết ý như thế, thành khẩn vô cùng động lòng người:
- Những cơn bão cát trong lịch sử chung quy cũng không thể nào che lấp được chân tướng sự thật cả. Đêm qua bên cạnh cánh cửa sổ của tòa nhà văn phòng Bộ Tư Pháp, ta đã ngồi suy ngẫm cả một đêm dài. Đối diện với thế cuộc trước mắt như thế này, đến tột cùng là sự vinh nhục chính trị của một mình bản thân ta quan trọng, hay là sự đoàn kết ổn định của cả Liên Bang sẽ quan trọng hơn? Hôm nay, ta đứng ở trước mặt tòa nhà Nghị Viện Liên Bang, chính thức tuyên bố rút lui khỏi cuộc Tổng tuyển cử lần này, không phải là bởi vì ta cảm thấy thất vọng đối với tinh thần của Liên Bang, mà ta lựa chọn từ bỏ, chính là bởi vì ta yêu mến cái Liên Bang này, hơn nữa tình yêu vô cùng sâu sắc, lớn lao…
Những thanh âm vỗ tay chân thành, tha thiết không ngừng vang lên mãnh liệt.
o0o
- Đồ giả nhân giả nghĩa… Đều là một đám người khiến kẻ khác ghê tởm…
Hứa Nhạc lại châm thêm một điếu thuốc nữa, tận khả năng duy trì vẻ bình tĩnh bên ngoài, thế nhưng thanh âm đay nghiến khó chịu kia lại thể hiện rõ ràng tâm tình chân thật trong nội tâm của hắn lúc này.
- Năm xưa lúc tôi còn ở Hà Tây Châu, trong thư viện đại học Đông Lâm ở đó, từng đọc qua một học thuyết ái quốc gì đó, vừa mới được dấy lên trong mấy chục năm gần đây. Chỉ khi nào có Đế Quốc xâm lược sang, thì mọi người mới nhớ tới cái gọi là người người đều yêu nước, yêu cái Liên Bang này. Nhưng mà cái loại tinh thần yêu nước, cái học thuyết ái quốc cao cả kia, hiện tại đã biến thành cái chỗ lánh nạn cuối cùng của đám người ác ôn kia rồi.
Hứa Nhạc cũng không muốn tiếp tục nghe những lời nói của vị lão nhân đang đứng trước quãng trường tòa nhà Nghị Viện kia nữa. Tuy rằng từ nhỏ hắn đã biết rõ ràng trong xã hội Liên Bang này vẫn luôn tồn tại rất nhiều chuyện ác ôn, những điều hắc ám, thế nhưng hắn quả thật là cũng không ngờ đến, ở những địa phương như là Thủ Đô Tinh Quyển như thế này, những sự hắc ám kia, cư nhiên lại có thể được khoác lên người một lớp áo quang minh, chỉnh tề như thế, sau đó có thể đi khắp nơi rêu rao đánh lừa mọi người bằng những học thuyết vô cùng thánh khiết như thế kia.
Tắt đi cái TV con trên xe, chiếc ô tô màu đen không biển hiệu, trầm mặc không một tiếng động lái qua bên trái đường trước cửa tòa nhà Nghị Viện, tránh qua đám đông người đang không ngừng vỗ tay ủng hộ cuồng nhiệt ở đó, chỉ mất khoảng một phút thời gian, đã tới được quảng trường Hiến Chương.
Ngay tại trung tâm của quảng trường Hiến Chương, là một bức tượng khổng lồ của tiểu tổ năm người thiên tài thời xa xưa, đang đứng thẳng cao ngất ngưỡng nơi đó. Những đống tuyết trắng muốt bám đầy trên đỉnh đầu cùng với đầu vai của các vị tiền bối đáng kính của Liên Bang. Loại chất liệu đồng giả cổ bị bám một tầng tuyết trắng muốt bên trên, tạo cho người khác một loại cảm giác tang thương nhàn nhạt.
Ngay phía trước mấy pho tượng khổng lồ này, có đặt một cái Cổ Chung cồng kềnh thô kệch. Căn cứ theo những lời truyền lại từ thế hệ công dân đầu tiên của Liên Bang, cái Cổ Chung cổ xưa này chính là đại biểu cho những lời kêu gọi không ngừng nghĩ mà nhân loại Liên Bang không ngừng hướng về phía vũ trụ bao la mà phát ra. Từ vô số năm trước, khi mà xã hội nhân loại bắt đầu xuất hiện trên tinh cầu Thượng Lâm này, chiếc Cổ Chung khổng lồ này đã được đặt ngay tại chỗ này. Cho mãi đến ngày hôm nay, chẳng biết đã được duy trì không biết bao nhiêu năm rồi, trải qua không biết bao nhiêu lần bảo dưỡng, thế nhưng tiếng chuông của chiếc Cổ Chung này cho tới bây giờ cũng chưa từng nghỉ ngơi bao giờ. Trong những ngày lễ tết quan trọng của Liên Bang, và những người được quy định trong Pháp định, chiếc Cổ Chung này lại thỉnh thoảng vang lên, bình tĩnh mà lại vĩnh hằng.
Hứa Nhạc xuất thân là một gã cô nhi tại Đông Lâm, lăn lộn trên phố Chung Lâu. Thông qua cái cửa sổ thủy tinh của chiếc ô tô màu đen, nhìn thấy cái Cổ Chung khổng lồ mà trầm lặng đứng đó, trong lòng hắn thật tự nhiên nhớ tới cái sự kiện đáng xấu hổ của Quân Khu IV năm xưa. Nghĩ đến câu nói mà người Đông Lâm vô cùng quen thuộc: ‘Còn tịch mịch hơn cả yên hoa’. Nghĩ đến chiếc chiến hạm của Quân Khu IV đã rơi xuống vỡ tan tành trên mặt đất của Đại khu Đông Lâm, nghĩ đến cái đại chung rắn chắc đến dị thường ở nơi đó.
Nghe nói năm xưa khi Quân Khu IV đi khai thác Đông Lâm, chiếc đại chung mà chiến hạm mang theo kia, chính là một bản sao phục chế của chiếc Cổ Chung khổng lồ đặt tại quảng trường Hiến Chương này.
- Cuộc Tổng tuyển cử Tổng Thống Liên Bang năm nay thật sự là vượt qua ngoài dự kiến của người khác.
Bạch Ngọc Lan vừa bình thản lái xe, vừa nhàn nhạt nói, khi nói ánh mắt còn thoáng liếc sang nhìn vẻ mặt Hứa Nhạc để dò xét. Những lời nói này rõ ràng là để thăm dò gì đó đối với gã thanh niên này.
- Chuyện này cũng không hề quan hệ gì đến tôi cả. Tôi chỉ là một tiểu nhân vật mà thôi.
Hứa Nhạc vẫn như trước ngắm nhìn những phong cảnh quảng trường bên ngoài cửa sổ xe, thuận miệng trả lời.
Bạch Ngọc Lan cũng không cho rằng Hứa Nhạc là một gã tiểu nhân vật bình thường. Tin rằng hiện tại trong Liên Bang cũng không có mấy người còn có thể đồng ý với câu nói này của Hứa Nhạc. Nhất là lúc nãy, khi nghe những tin tức truyền ra từ trước tòa nhà Nghị Viện, Hứa Nhạc đã biểu lộ một ít cảm xúc mãnh liệt của mình, khiến cho Bạch Ngọc Lan mơ hồ nắm bắt được một chút tin tức nào đó.
Đám chim trời xưa nay luôn kiêu ngạo tự do bay lượn trên quảng trường Hiến Chương, thậm chí là còn dám ỉa lên trên đầu những pho tượng của tiểu đội năm người kia nữa, đã sớm bởi vì thời tiết giá lạnh mà bay hết về phía Nam Khoa Châu, thậm chí là những nơi xa xôi hơn ở phương Nam để tránh rét. Khi chiếc ô tô thẳng đường chạy lướt qua, trên bãi cỏ cũng chỉ còn lại những con bồ câu béo phì là còn ở lại, đang không ngừng mổ những hạt thóc vương vãi khắp nơi xung quanh. Cũng chỉ có đám dân chúng Liên Bang mới không tiếc rẻ một ít thức ăn đó mà biểu đạt tình yêu đối với chim muông như thế này. Nhưng mà Hứa Nhạc nhìn thấy những con bồ câu không chịu bay đi kia, rốt cuộc cũng không hề có chút xíu hảo cảm nào cả.
Đám chim bồ câu kia đại khái là hình tượng của những con người bên trong xã hội Liên Bang này? Chỉ những kẻ không thể bay, hoặc là không muốn bay mới chấp nhận ở lại nơi này, còn đám gia hỏa dám ỉa lên trên đầu các đại nhân vật kia, thì chỉ có thể lựa chọn rời đi…
- Ta kỳ thật cũng muốn trở thành những cánh chim hoang dã dám ỉa trên đầu các đại nhân vật kia…
Hứa Nhạc thầm nghĩ như vậy trong lòng mình, thoáng nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu.
o0o
Bởi vì vừa rồi dừng lại trên đường, cho nên khi đến được văn phòng của Công ty Bảo an Tịnh Thủy nằm tận ngoài vùng ngoại ô, thì trời cũng đã khá muộn rồi. Chẳng qua là viên Trợ lý Giám Đốc vẫn còn chờ bọn hắn trong văn phòng, tự mình dắt Hứa Nhạc và Bạch Ngọc Lan trực tiếp đi thẳng vào trong phòng khảo hạch.
Đây là những nghiệp vụ thuộc về Ban Cố vấn An toàn của Công ty Bảo an Tịnh Thủy, Tiểu đội 7 thân là Tiểu đội chiến đấu đặc chủng, tuy rằng trên danh nghĩa vẫn còn thuộc sở hữu của ban ngành này, thế nhưng trong Công ty Tịnh Thủy từ trên xuống dưới ai ai cũng đều biết rõ ràng, tiểu đội chiến đấu đặc chủng này năm trước đều chuyên đám nhận những nhiệm vụ hung hiểu, cấp bậc tuyệt mật cao của Liên Bang mà thôi. Hứa Nhạc cũng không thể nào hiểu nổi, vì sao lần này Tiểu đội 7 lại được lựa chọn làm cận vệ…
Mãi cho đến khi hắn nhìn thấy người phụ nữ trung niên thường được gọi là Chị Đồng kia, hắn mới hiểu được một chút nguyên ngân sâu xa bên trong. Nghĩ tới cô gái trẻ tuổi phía sau lưng Chị Đồng này, không biết vì nguyên nhân gì, những tâm tình ưu sầu, có chút khó xử mấy ngày gần đây vướng vất trong lòng của hắn, nhất thời trở nên tốt hơn rất nhiều.
Sau đó là một cuộc nói chuyện đơn độc trực tiếp với nhau. Hứa Nhạc thật sự nghiêm túc nói với Chị Đồng:
- Nếu như ngài lựa chọn chỉ đích danh Tiểu đội 7 cho nhiệm vụ lần này, chủ yếu là muốn nhằm vào tôi, như vậy thì tôi cũng vô cùng thành thật mà nói cho ngài biết, tôi cũng không biết rõ mình sẽ còn ở lại Thủ Đô Tinh Quyển này được bao lâu nữa. Nói không chừng có lẽ hai ngày tới tôi liền sẽ rời khỏi nơi này.
- Quả thật tôi cũng không muốn giấu diếm gì anh. Anh chắc cũng biết rõ ràng những chuyện phát sinh ra đối với tiểu thư trong thời gian một năm vừa qua. Tuy rằng tôi tự cho rằng bản thân chúng tôi có đủ năng lực đảm bảo cho việc bảo vệ an toàn tuyệt đối cho tiểu thư… Nhưng mà bản thân tiểu thư lại luôn luôn chống lại sự an bày của người khác về sự an toàn của mình.
Chị Đồng cũng không có giải thích sự an bày của người khác về sự an toàn kia là sự an bày về cái gì, mà là trực tiếp nói với Hứa Nhạc:
- Tiểu thư tuyệt đối tín nhiệm năng lực của anh, cho nên mới chấp nhận đồng ý kế hoạch bảo vệ an toàn mà bên phía Ban Cố vấn An toàn của Công ty Tịnh Thủy đề ra.
- Nhưng mà tôi sắp sửa rời khỏi nơi này rồi…
Hứa Nhạc thoáng cúi đầu xuống, nghĩ tới một màn xảy ra tại trước cửa tòa nhà Nghị Viện lúc nãy, thoáng trầm mặc một lúc sau mới nói:
- Có lẽ tôi cũng muốn đi làm một số chuyện nữa. Nhưng mà bất luận quyết định như thế nào đi chăng nữa, tôi cũng không thể nào ở lại đây lâu dài được.
- Đây là sự hợp tác lâu dài, trừ khi nào anh ra đi không bao giờ quay lại…
Chị Đồng bình tĩnh nhìn chăm chú vào hắn. Từ sau khi xảy ra sự kiện ám sát hồi đầu năm, mãi cho đến sau này, dựa trên những thông tin điều tra tình báo riêng từ phía thế lực bên trên, cùng với những sự kiện khác nữa, Chị Đồng có lòng tin tưởng tuyệt đối đối với thực lực của gã thanh niên trẻ tuổi đang ngồi đối diện mình. Đem sự an toàn của tiểu thư mà giao lại cho hắn, quả thật cũng là một quyết định không sai lầm.
- Tôi quả thật là có khả năng sẽ không quay trở lại nữa.
Hứa Nhạc trầm mặc một chút, sau đó ngẩng đầu lên, mỉm cười nói.
- Tiểu thư nhờ tôi nhắc nhở anh một tiếng… Trước đây chính anh đã từng nói qua, anh thiếu tiểu thư một cái mạng…
Chị Đồng bình thản nói.
/930
|