Một lần nữa, Hứa Nhạc lại bước đi trên con đường lát đá xanh hơi ấm và ẩm ướt trong Lưu Phong Pha. Nghiêng mình cảm ơn Cận quản gia đã tận tình tiễn ra đến tận cửa, hắn tranh thủ liếc về phía bên kia khóm trúc cảnh.
Bên ấy đang có vài chục vị quan khách quan trọng. Có thể nhìn thấy Lâm Đấu Hải dáng vẻ chật vật, đang cúi xuống lau cái gì đó trên mặt. Trên khoảng sân khấu lớn, những diễn viên của Học viện Sân khấu Liên Bang đang diễn một vở hài kịch nào đó. Theo những gì hắn đã đọc được trong Thư viện Đại học Hà Tây Châu lúc còn ở Đại khu Đông Lâm xa xôi thì đây là một vở hài kịch đã có lịch sử hàng ngàn năm của nhà kịch gia nối tiếng Tịch Lặc.
Đột nhiên, hắn nhớ lại câu chuyện khác của Tịch Lặc mà Thai phu nhân đã kể hồi chiều, hai mắt lại bắt đầu nheo lại. Vì để trả thù cho người thân, người đàn ông ấy đã chiến đấu với gã khổng lồ bằng đá kết quả là làm cho tất cả thôn dân trong làng vì thế mà đều phải chết cùng. Vậy đây là máu lạnh hay là nhiệt huyết, là sự báo thù đầy chính nghĩa tự nhiên hay là chỉ những ý niệm bao trùm xung quanh một kẻ thần kinh?
Hứa Nhạc chỉ là một chàng thanh niên 20 tuổi. Hắn không biết nên nhận xét vai diễn đó như thế nào. Hơn nữa hắn cũng không có thù phải báo, vì vậy hắn cũng chẳng phải suy nghĩ nữa làm gì.
Nhân vật chính trên sân khấu lúc này là một người con mất nước, một hoàng tử với trái tim hừng hực ý định trả thù. Vị hoàng tử rút thanh kiếm dài của mình ra, chĩa thẳng lên trời, hét lớn:
- Dù cho ta có bị nhốt trong lao tù cả đời thì ta vẫn là một vị vua tự do.
Hứa Nhạc nhìn người diễn viên trên sân khấu, miệng lẩm nhẩm đọc lại lời thoại rồi mới rời khỏi hội sở. Tuyết lại bắt đầu rơi. Từng bông tuyết phản chiếu lại ánh đèn hội sở, lung linh tuyệt đẹp.
oOo
Phía Bắc Liên Bang, thành phố Cảng Đô cũng đang là mùa đông lại ngay gần Lâm Hải Châu nên vừa có gió lại vừa có tuyết, lạnh lẽo vô cùng. Còn phía Nam bán cầu, thời tiết vô cùng ấm áp. Nơi này đang chuẩn bị bước vào khoảng thời gian nóng nhất trong năm. Những cô gái ăn mặc mát mẻ xuất hiện trên bãi biển ngày một đông, còn những chai bia ướp lạnh trong quán bar thì cứ vơi dần đi.
Trong căn nhà gỗ trên biển phía sau đảo Nhiệt Lãng, Thi Thanh Hải đang vừa uống bia, vừa theo dõi bản tin thời sự TV trên điện thoại. Một cô gái xinh đẹp đang ôm chặt phía sau lưng hắn, khuôn mặt đầy vẻ ngượng ngùng quyến luyến:
- Đi thật à?
Vì muốn đạp bằng vùng biển cô đơn này mà Thi công tử cùng cô gái này đã ở trên hòn đảo này trong một thời gian khá dài. Mặc dù vẫn còn cách thời gian ấn định ban đầu vài ngày những hắn vẫn quyết định rời đi.
Thi Thanh Hải tủm tỉm, từ trong đôi mắt hoa đào khẽ ánh lên một tia cười đầy cuốn hút, hắn thì thầm:
- Ngoan.
Bản tin TV vừa đưa rằng sáng nay, các học giả Liên Bang vừa mới đồng loạt ký tên đề nghị cho ngài Nghị Viên vừa mới rút lui khỏi cuộc Tổng tuyển cử Tổng Thống, Mạch Đức Lâm tiên sinh được có tên trong danh sách lĩnh thưởng giải Tinh Vân Hòa Bình năm tới. Trong mắt rất nhiều người, ngài Nghị Viên Mạch Đức Lâm vì muốn hàn gắn vết nứt trong Liên Bang, vì muốn dẹp yên những cuộc du hành bãi công biểu tình xảy ra liên tục trên các Đại Khu mà đưa ra quyết định rút lui. Hơn nữa những ngày sau đó, ông ta còn ra sức ủng hộ cho phe đối thủ là phía Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ. Một đạo đức chính trị đáng để tôn trọng như thế này hoàn toàn xứng đáng được nhận giải thưởng Tinh Vân Hòa Bình. Không một ai có thể cạnh tranh với hắn.
Cô gái trẻ phía sau tò mò hỏi:
- Thật là Nghị Viên Mạch Đức Lâm có thể nhận được giải Tinh Vân Hòa Bình chứ?
Thi Thanh Hải ngẩn người ra một lát rồi quay sang, lại vuốt ve cô gái, cười lớn:
- Cô bé ngốc. Giải thưởng Tinh Vân từ trước đến giờ cũng chỉ có thể trao cho người còn sống mà thôi.
Cô gái hình như vẫn chẳng hiểu gì, lòng thầm nghĩ không phải Nghị Viên Mạch Đức Lâm vẫn còn sống rất khỏe mạnh đó thôi. Thi Thanh Hải không giải thích thêm điều gì chỉ nói với cô ta vài câu rồi tặng cho cô gái một trong hai chiếc cần câu hắn vẫn mang theo người, thu xếp hành lý, chuẩn bị rời đi.
Cô gái quyến luyến ra mặt, hai mắt đã hơi hồng hồng. Thi Thanh Hải thì ngược lại, nét mặt bình thản thậm chí có chút lạnh nhạt. Đợi đến khi một đám mây trắng bay đến che khuất mặt trời hắn liền nhanh nhẹn bước lên khúc gỗ, hướng thẳng vào bờ. Hắn chỉ xách theo hộp hành lý bằng gỗ ghép, bên trong đựng duy nhất chiếc cần câu lâu năm.
Chỉ có hắn mới biết rằng chiếc hộp dài đựng cần câu thực ra chỉ là vật ngụy trang để che giấu cái khẩu súng vẫn được dùng để giết người. Hắn phải rời khỏi hòn đảo Nhiệt Lãng xinh đẹp cũng như rời xa cô nàng làm hắn vui vẻ sớm vài ngày... bởi vì hắn muốn dùng khẩu súng này để giết người.
Không giống như Hứa Nhạc, Thi Thanh Hải không bao giờ nghĩ rằng nếu như mình giết chết Mạch Đức Lâm thì những kẻ ủng hộ hắn có thể sẽ đứng lên nổi loạn, Liên Bang sẽ vì thế mà hỗn loạn và dưới sự uy hiếp của Đế Quốc, một Liên Bang hỗn loạn có thể sẽ phải chết nhiều người hơn nữa. Sẽ có rất nhiều người vô tội vì sự trả thù của hắn mà thiệt mạng. Những điều này hắn chưa bao giờ nghĩ đến.
Suy nghĩ của Thi Thanh Hải rất đơn giản. Hắn muốn báo thù, muốn tiêu diệt tên phản đồ. Một khi cái Chính phủ thối nát của Liên Bang đã khiến người ta thất vọng thì hắn chỉ có thể tự mình thực hiện. Còn về sẽ hỗn loạn hay không thì chờ lão già Mạch Đức Lâm chết rồi thì đám trẻ con bày đặt tuyên truyền còn có thể làm được gì nữa? Mà cứ coi như hỗn loạn thật thì đã sao? Là gián điệp ưu tú do Phiến Quân bồi dưỡng, nhiệm vụ của hắn không phải là làm hỗn loạn Liên Bang hay sao?
Bước trên bãi cát xốp mềm, kỷ niệm về những ngày còn ở trong Phiến Quân hiện lên rõ nét hơn bao giờ hết. Phiến Quân luôn duy trì một lý niệm làm cách mạng không phải đơn giản chỉ là mời khách ăn cơm. Muốn mưu cầu một Liên Bang hoàn toàn mới thì việc có người chết là chuyện không thể nào tránh khỏi.
oOo
Hứa Nhạc lại vừa có một giấc mơ. Không phải là cơn ác mộng về sự tồn tại vĩ đại không chỗ nào không có, không việc gì không thể làm mà là giấc mơ hoàn toàn khác về một người mà hắn không nhìn rõ mặt. Nhưng hắn có thể khẳng định, người đó tuyệt đối không phải là Phong Dư đại thúc.
- Sự thỏa hiệp của Chính phủ là để bảo vệ lợi ích lâu dài cho Liên Bang. Lẽ nào cậu không cảm thấy sự lựa chọn của mình thật sự là không hề nhìn cho đại cục sao?
- Cái nhìn đại cục, lợi ích lâu dài chẳng qua chỉ là cái cớ mà một số người mang ra để dành quyền lợi cho bản thân mình. Bọn họ muốn toàn Liên Bang ổn định bởi vì bọn họ cần phải hút máu của cái cơ thể ổn định này. Vậy không hiểu đây là ổn định hay là tê liệt đây. Cái gọi là lợi ích lâu dài rốt cục cũng chỉ là lợi ích của cá nhân bọn họ, ví dụ như lợi ích của Lợi Gia chẳng hạn.
- Cậu có bao giờ nghĩ rằng, nếu cậu làm như vậy sẽ có rất nhiều người vô tội thiệt mạng vì sự hỗn loạn hay không?
- Mi cũng đã nói mà. Đây chỉ là khả năng. Chúng ta không thể đoán trước những việc chưa xảy ra. Hơn nữa ta nghĩ rẳng nếu như Mạch Đức Lâm chết rồi thì sẽ bớt đi một người kích động quần chúng, cuộc náo loạn tháng trước sẽ không bao giờ còn xảy ra nữa.
- Cậu coi nhẹ mức độ cuồng nhiệt và sự ủng hộ mà nhân dân tầng lớp dưới dành cho hắn rồi.
- Nhân dân Liên Bang cũng không thể nào bị che mắt vĩnh viễn. Trên thực tế đã có rất nhiều bằng chứng chống lại hắn. Chỉ đáng tiếc quá trình điều tra vừa mới bắt đầu thì đã bị Liên Bang ngăn chặn vì sợ làm kinh động quần chúng.
- Cậu đang an ủi bản thân đấy à.
Giấc mơ nói:
- Sẽ có trăm ngàn vạn người phải chết còn cậu thì chỉ vì muốn thỏa mãn đạo đức giả của mình, thực hiện mục đích cá nhân của cậu. Xét từ ý nghĩa trên mà nói, cậu chính là một phần tử khủng bố.
- Không. Mạch Đức Lâm mới là phần tử khủng bố. Vì hắn mà đã có hơn trăm người chết đi. Nếu như hắn không chết thì không biết sẽ còn bao nhiêu người nữa phải thiệt mạng.
- Pháp luật đã tuyên bố hắn vô tội.
- Mạch Đức Lâm có thể tránh khỏi sự phán xét của Chính phủ Liên Bang vì hắn dùng sự hỗn loạn của xã hội Liên Bang để uy hiếp những kẻ non gan. Đây không khác nào hành động dí dao thái rau vào cổ bà già để cướp tiền của một tên thổ phỉ bình thường. Không thể chỉ vì trong tay hắn có con dao thái rau mà không làm gì hắn.
- Không phải vụ án nào cuối cùng cũng được phán xét công bằng.
- Tôi sẽ kiên trì đến cùng.
- Cậu kiên trì cái gì? Tinh thần trượng nghĩa được dạy dỗ từ trong sách vở? Hay là sự manh động muốn trở thành người phán xét cuối cùng sau khi có được thực lực mạnh mẽ?
- Dù cho có sai thì ta vẫn sẽ kiên trì. Sai thì sẽ phải trả giá. Mục tiêu giết người không phải là giết người mà chỉ là nói chuyện đạo lôi thôi.
- Đầu này của vũ trụ là một loại quan điểm. Đầu kia lại là quan điểm khác. Rắc rối của cậu chắc gì đã là quan điểm của người khác.
- Nhưng ta chính là ta. Ta chỉ có thể kiên trì với quan điểm của chính mình thôi.
- Đấy gọi là manh động, là nhiệt huyết trẻ con mà thôi.
- Còn trẻ thì chẳng việc gì phải sợ, chỉ có dòng máu nóng mà thôi. Đợi đến khi già, cái gì cũng có thì máu nóng cũng cạn rồi. Vậy thì nên tranh thủ lúc chưa già để phát huy dòng máu nóng này cho hợp lý chứ.
Giấc mơ im lặng một lúc lâu rồi chợt nhắc lại một câu nói:
- Ngươi chỉ là một phần tử khủng bố nguy hiểm và điên cuồng, không coi trọng đại cục và nâng niu mạng sống.
Hứa Nhạc chỉ biết im lặng nhìn theo cái bóng đang mờ dần, lầm bầm tự nói với mình:
- Mình làm việc này không phải vì lý niệm chính trị, không phải để báo thù cho người thân, cũng không phải ôm mối quốc thù giống như người hiệp khách trong vở kịch của Lặc Tịch. Mình chỉ đang kiên trì theo đạo lý mà mình cho là đúng mà thôi. Nếu như loại người như vậy được gọi là phần tử khủng bố thì mình chính là một phần tử khủng bố.
Nói xong mấy câu này thì cái bóng người trong mơ cũng mờ dần và biến mất. Hứa Nhạc choàng tỉnh, dụi nhẹ hai mắt đã có phần tê tê rồi im lặng nhìn ra phía xa xa ngoài cửa sổ. Đã hơn 20 ngày kể từ khi Mạch Đức Lâm tuyên bố rút lui. Đúng theo những gì Thai phu nhân sắp xếp, hắn lựa chọn ngồi nhà nghỉ ngơi, ngày ngày hết nhìn trần nhà rồi lại ngóng ngóng về phía công ty Tịnh Thủy ngoài khu ngoại ô Đặc khu Thủ Đô.
Phía ngoài cửa sổ có trồng một nhánh cây trường xuân. Trải qua mùa xuân ấm áp, mùa hè nóng bỏng, bây giờ nhánh trường xuân đang ở trong giai đoạn phát triển mạnh mẽ nhất, che phủ cả một nửa cánh cửa sổ. Rồi đến mùa đông, những cái lá xanh non mỡ màng chuyển hết sang một màu đỏ rực thi nhau rơi rụng lả tả làm lòng người cũng không khỏi nao nao.
oOo
Rời khỏi căn nhà trọ, Hứa Nhạc lại bước lên chiếc xe đưa đón công nhân viên của Công ty Tịnh Thủy, đi qua cửa kiểm tra quyền hạn nhân viên, tiến vào kho dụng cụ chuyên dụng của Tiểu đội 7. Dưới đường hầm lạnh lẽo, chỉ có ánh đèn vụt lóe lên theo mỗi bước chân làm bạn với hắn.
Tại nơi sâu nhất trong kho quân giới, Bạch Ngọc Lan mắt đeo kính bảo hộ, tay đang tháo lắp thuần thục một khẩu súng:
- Hôm nay chúng ta sẽ học về những vấn đề có thể gặp phải trong việc sử dụng, tháo lắp loại đạn thông thường với dòng súng H. Còn nội dung thực hành là di chuyển khi bị tấn công trong không gian hẹp và phối hợp tốc độ bắn.
Rất nhiều thứ có thể dùng để giết người. Nhỏ thì có một cây bút thanh tú, lớn thì là những tảng đá khổng lồ, đè chết người khác. Tuy nhiên, những thứ thuộc phạm trù chuyên môn thì sẽ có hiệu quả đặc biệt tốt hơn. Súng đương nhiên là một trong những thứ chuyên nghiệp ấy. Nó là thứ có chiều sâu lịch sử và cũng là quen thuộc nhất với tất cả mọi người.
Pháo chủ của chiến hạm là có uy lực nhất, nhưng giá cả lại quá đắt. Cái thứ đó chính là sang quý đến cực điểm, hơn nữa chất lượng cũng tuyệt vời đến cực điểm. Hồi còn ở trong quân doanh đã có lần Bạch Ngọc Lan nhìn thấy có người trực tiếp ôm khẩu pháo xoay nòng Đạt Lâm bắn lung tung, nhưng vẫn chưa thấy ai có ý tưởng này với chủ pháo chiến hạm. Cơ pháo Đạt Lâm chủ yếu là được lắp đặt trên dòng thế hệ robot M và máy bay trực thăng nên người ta còn vác trên vai được chứ còn đối diện với chủ pháo chiến hạm, con người cũng chỉ như một con kiến tí hon yếu ớt mà thôi.
Liên Bang đã mất rất nhiều năm để nghiên cứu chế tạo ra một loại vũ khí quang năng thu nhỏ đồng thời vẫn có tính năng và uy lực của một khẩu súng thông thường, một khẩu súng vừa uy lực, vừa tiện ích. Nhưng cái thứ này càng thu nhỏ thì lại càng đắt. Càng tinh xảo thì lại càng yếu ớt hơn. Bạch Ngọc Lan luôn cho rằng, những thứ dùng để giết người thì không nên tinh xảo quá. Càng quá tinh xảo thì càng có nhiều trở ngại, càng đắt, càng không đáng tin.
Cho nên mấy hôm nay, hắn quyết định sẽ cùng Hứa Nhạc học tập nghiên cứu súng máy mà Quân đội thường dùng. Còn luyện tập thì chủ yếu dùng dòng súng H. Đây là dòng súng máy thường gặp nhất. Chúng không có ưu thế nào quá nổi trội nhưng cũng chẳng có nhược điểm chí mạng nào. Lý do Bạch Ngọc Lan lựa chọn dòng súng này là nguyên nhân chủ yếu là do chúng rất đáng tin cậy, cực kỳ đáng tin cậy. Bề mặt trơn nhẵn, thiết kế báng súng đơn giản không cầu kỳ. Tóm lại là có một vẻ bề ngoài không hề hoa mỹ. Đơn giản nhưng không sơ sài, cấu tạo máy vô cùng thô ráp, điều này khiến cho khả năng xảy ra tai nạn ngoài ý muốn của khẩu súng giảm xuống mức thấp nhất.
Là một quân nhân xuất sắc, trên phương diện luyện bắn, Bạch Ngọc Lan hoàn toàn đủ tư cách để trở thành giáo viên của Hứa Nhạc.
Mặc dù hắn có thể tháo một khẩu 212 nòng dài thành một đống linh kiện chỉ trong vòng 11 giây nhưng lại không hề bắt Hứa Nhạc phải thực hiện điều này. Dù có quen thuộc với súng máy thế nào đi chăng nữa, tốc độ tháo ráp súng máy dù có phá vỡ kỷ lục của Quân đội Liên Bang thì dù sao cũng vẫn chỉ là kỷ xảo mua vui mà thôi. Cái mà Hứa Nhạc quan tâm bây giờ là làm thế nào để có thể dùng súng, có thể giết người.
Tốc độ học tập của Hứa Nhạc nhanh đến mức Bạch thư ký cũng đôi khi khó tránh khỏi cảm giác phải cảm khái rằng chỉ trong mười mấy ngày mà hắn đã phải trơ mắt ra nhìn Hứa Nhạc từ một người không biết tí gì về súng ống biến thành như bây giờ. Hồi 15 tuổi hắn phải vất vả mài dũa mãi trong đám tân binh mới học được những chiêu này. Vậy mà... Trong lòng hắn nhịn không được, chợt sinh ra một chút cảm giác tang thương. Hắn nghĩ thầm trong lòng, có lẽ ông chủ của hắn mới chính là người trời sinh thích hợp nhất làm quân nhân.
Chỉ có điều, sự cảm khái này được che đậy rất tốt bởi khuôn mặt bình thản ôn hòa. Liếc nhìn khẩu súng đang khạc lửa trên tay Hứa Nhạc qua mắt kính bảo hộ, hắn nói:
- Cổ tay nới lỏng ra một chút.
Âm thanh trong phòng tập bắn của kho quân giới rất lớn vì vậy mọi người phải nói chuyện với nhau thông qua tai nghe. Sau khi tiếng súng ngừng, trên màn hình sẽ hiện lên thành tích của lần bắn này. Bạch Ngọc Lan gỡ kính, quan sát mấy lỗ đạn, gật đầu hài lòng.
Bên ấy đang có vài chục vị quan khách quan trọng. Có thể nhìn thấy Lâm Đấu Hải dáng vẻ chật vật, đang cúi xuống lau cái gì đó trên mặt. Trên khoảng sân khấu lớn, những diễn viên của Học viện Sân khấu Liên Bang đang diễn một vở hài kịch nào đó. Theo những gì hắn đã đọc được trong Thư viện Đại học Hà Tây Châu lúc còn ở Đại khu Đông Lâm xa xôi thì đây là một vở hài kịch đã có lịch sử hàng ngàn năm của nhà kịch gia nối tiếng Tịch Lặc.
Đột nhiên, hắn nhớ lại câu chuyện khác của Tịch Lặc mà Thai phu nhân đã kể hồi chiều, hai mắt lại bắt đầu nheo lại. Vì để trả thù cho người thân, người đàn ông ấy đã chiến đấu với gã khổng lồ bằng đá kết quả là làm cho tất cả thôn dân trong làng vì thế mà đều phải chết cùng. Vậy đây là máu lạnh hay là nhiệt huyết, là sự báo thù đầy chính nghĩa tự nhiên hay là chỉ những ý niệm bao trùm xung quanh một kẻ thần kinh?
Hứa Nhạc chỉ là một chàng thanh niên 20 tuổi. Hắn không biết nên nhận xét vai diễn đó như thế nào. Hơn nữa hắn cũng không có thù phải báo, vì vậy hắn cũng chẳng phải suy nghĩ nữa làm gì.
Nhân vật chính trên sân khấu lúc này là một người con mất nước, một hoàng tử với trái tim hừng hực ý định trả thù. Vị hoàng tử rút thanh kiếm dài của mình ra, chĩa thẳng lên trời, hét lớn:
- Dù cho ta có bị nhốt trong lao tù cả đời thì ta vẫn là một vị vua tự do.
Hứa Nhạc nhìn người diễn viên trên sân khấu, miệng lẩm nhẩm đọc lại lời thoại rồi mới rời khỏi hội sở. Tuyết lại bắt đầu rơi. Từng bông tuyết phản chiếu lại ánh đèn hội sở, lung linh tuyệt đẹp.
oOo
Phía Bắc Liên Bang, thành phố Cảng Đô cũng đang là mùa đông lại ngay gần Lâm Hải Châu nên vừa có gió lại vừa có tuyết, lạnh lẽo vô cùng. Còn phía Nam bán cầu, thời tiết vô cùng ấm áp. Nơi này đang chuẩn bị bước vào khoảng thời gian nóng nhất trong năm. Những cô gái ăn mặc mát mẻ xuất hiện trên bãi biển ngày một đông, còn những chai bia ướp lạnh trong quán bar thì cứ vơi dần đi.
Trong căn nhà gỗ trên biển phía sau đảo Nhiệt Lãng, Thi Thanh Hải đang vừa uống bia, vừa theo dõi bản tin thời sự TV trên điện thoại. Một cô gái xinh đẹp đang ôm chặt phía sau lưng hắn, khuôn mặt đầy vẻ ngượng ngùng quyến luyến:
- Đi thật à?
Vì muốn đạp bằng vùng biển cô đơn này mà Thi công tử cùng cô gái này đã ở trên hòn đảo này trong một thời gian khá dài. Mặc dù vẫn còn cách thời gian ấn định ban đầu vài ngày những hắn vẫn quyết định rời đi.
Thi Thanh Hải tủm tỉm, từ trong đôi mắt hoa đào khẽ ánh lên một tia cười đầy cuốn hút, hắn thì thầm:
- Ngoan.
Bản tin TV vừa đưa rằng sáng nay, các học giả Liên Bang vừa mới đồng loạt ký tên đề nghị cho ngài Nghị Viên vừa mới rút lui khỏi cuộc Tổng tuyển cử Tổng Thống, Mạch Đức Lâm tiên sinh được có tên trong danh sách lĩnh thưởng giải Tinh Vân Hòa Bình năm tới. Trong mắt rất nhiều người, ngài Nghị Viên Mạch Đức Lâm vì muốn hàn gắn vết nứt trong Liên Bang, vì muốn dẹp yên những cuộc du hành bãi công biểu tình xảy ra liên tục trên các Đại Khu mà đưa ra quyết định rút lui. Hơn nữa những ngày sau đó, ông ta còn ra sức ủng hộ cho phe đối thủ là phía Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ. Một đạo đức chính trị đáng để tôn trọng như thế này hoàn toàn xứng đáng được nhận giải thưởng Tinh Vân Hòa Bình. Không một ai có thể cạnh tranh với hắn.
Cô gái trẻ phía sau tò mò hỏi:
- Thật là Nghị Viên Mạch Đức Lâm có thể nhận được giải Tinh Vân Hòa Bình chứ?
Thi Thanh Hải ngẩn người ra một lát rồi quay sang, lại vuốt ve cô gái, cười lớn:
- Cô bé ngốc. Giải thưởng Tinh Vân từ trước đến giờ cũng chỉ có thể trao cho người còn sống mà thôi.
Cô gái hình như vẫn chẳng hiểu gì, lòng thầm nghĩ không phải Nghị Viên Mạch Đức Lâm vẫn còn sống rất khỏe mạnh đó thôi. Thi Thanh Hải không giải thích thêm điều gì chỉ nói với cô ta vài câu rồi tặng cho cô gái một trong hai chiếc cần câu hắn vẫn mang theo người, thu xếp hành lý, chuẩn bị rời đi.
Cô gái quyến luyến ra mặt, hai mắt đã hơi hồng hồng. Thi Thanh Hải thì ngược lại, nét mặt bình thản thậm chí có chút lạnh nhạt. Đợi đến khi một đám mây trắng bay đến che khuất mặt trời hắn liền nhanh nhẹn bước lên khúc gỗ, hướng thẳng vào bờ. Hắn chỉ xách theo hộp hành lý bằng gỗ ghép, bên trong đựng duy nhất chiếc cần câu lâu năm.
Chỉ có hắn mới biết rằng chiếc hộp dài đựng cần câu thực ra chỉ là vật ngụy trang để che giấu cái khẩu súng vẫn được dùng để giết người. Hắn phải rời khỏi hòn đảo Nhiệt Lãng xinh đẹp cũng như rời xa cô nàng làm hắn vui vẻ sớm vài ngày... bởi vì hắn muốn dùng khẩu súng này để giết người.
Không giống như Hứa Nhạc, Thi Thanh Hải không bao giờ nghĩ rằng nếu như mình giết chết Mạch Đức Lâm thì những kẻ ủng hộ hắn có thể sẽ đứng lên nổi loạn, Liên Bang sẽ vì thế mà hỗn loạn và dưới sự uy hiếp của Đế Quốc, một Liên Bang hỗn loạn có thể sẽ phải chết nhiều người hơn nữa. Sẽ có rất nhiều người vô tội vì sự trả thù của hắn mà thiệt mạng. Những điều này hắn chưa bao giờ nghĩ đến.
Suy nghĩ của Thi Thanh Hải rất đơn giản. Hắn muốn báo thù, muốn tiêu diệt tên phản đồ. Một khi cái Chính phủ thối nát của Liên Bang đã khiến người ta thất vọng thì hắn chỉ có thể tự mình thực hiện. Còn về sẽ hỗn loạn hay không thì chờ lão già Mạch Đức Lâm chết rồi thì đám trẻ con bày đặt tuyên truyền còn có thể làm được gì nữa? Mà cứ coi như hỗn loạn thật thì đã sao? Là gián điệp ưu tú do Phiến Quân bồi dưỡng, nhiệm vụ của hắn không phải là làm hỗn loạn Liên Bang hay sao?
Bước trên bãi cát xốp mềm, kỷ niệm về những ngày còn ở trong Phiến Quân hiện lên rõ nét hơn bao giờ hết. Phiến Quân luôn duy trì một lý niệm làm cách mạng không phải đơn giản chỉ là mời khách ăn cơm. Muốn mưu cầu một Liên Bang hoàn toàn mới thì việc có người chết là chuyện không thể nào tránh khỏi.
oOo
Hứa Nhạc lại vừa có một giấc mơ. Không phải là cơn ác mộng về sự tồn tại vĩ đại không chỗ nào không có, không việc gì không thể làm mà là giấc mơ hoàn toàn khác về một người mà hắn không nhìn rõ mặt. Nhưng hắn có thể khẳng định, người đó tuyệt đối không phải là Phong Dư đại thúc.
- Sự thỏa hiệp của Chính phủ là để bảo vệ lợi ích lâu dài cho Liên Bang. Lẽ nào cậu không cảm thấy sự lựa chọn của mình thật sự là không hề nhìn cho đại cục sao?
- Cái nhìn đại cục, lợi ích lâu dài chẳng qua chỉ là cái cớ mà một số người mang ra để dành quyền lợi cho bản thân mình. Bọn họ muốn toàn Liên Bang ổn định bởi vì bọn họ cần phải hút máu của cái cơ thể ổn định này. Vậy không hiểu đây là ổn định hay là tê liệt đây. Cái gọi là lợi ích lâu dài rốt cục cũng chỉ là lợi ích của cá nhân bọn họ, ví dụ như lợi ích của Lợi Gia chẳng hạn.
- Cậu có bao giờ nghĩ rằng, nếu cậu làm như vậy sẽ có rất nhiều người vô tội thiệt mạng vì sự hỗn loạn hay không?
- Mi cũng đã nói mà. Đây chỉ là khả năng. Chúng ta không thể đoán trước những việc chưa xảy ra. Hơn nữa ta nghĩ rẳng nếu như Mạch Đức Lâm chết rồi thì sẽ bớt đi một người kích động quần chúng, cuộc náo loạn tháng trước sẽ không bao giờ còn xảy ra nữa.
- Cậu coi nhẹ mức độ cuồng nhiệt và sự ủng hộ mà nhân dân tầng lớp dưới dành cho hắn rồi.
- Nhân dân Liên Bang cũng không thể nào bị che mắt vĩnh viễn. Trên thực tế đã có rất nhiều bằng chứng chống lại hắn. Chỉ đáng tiếc quá trình điều tra vừa mới bắt đầu thì đã bị Liên Bang ngăn chặn vì sợ làm kinh động quần chúng.
- Cậu đang an ủi bản thân đấy à.
Giấc mơ nói:
- Sẽ có trăm ngàn vạn người phải chết còn cậu thì chỉ vì muốn thỏa mãn đạo đức giả của mình, thực hiện mục đích cá nhân của cậu. Xét từ ý nghĩa trên mà nói, cậu chính là một phần tử khủng bố.
- Không. Mạch Đức Lâm mới là phần tử khủng bố. Vì hắn mà đã có hơn trăm người chết đi. Nếu như hắn không chết thì không biết sẽ còn bao nhiêu người nữa phải thiệt mạng.
- Pháp luật đã tuyên bố hắn vô tội.
- Mạch Đức Lâm có thể tránh khỏi sự phán xét của Chính phủ Liên Bang vì hắn dùng sự hỗn loạn của xã hội Liên Bang để uy hiếp những kẻ non gan. Đây không khác nào hành động dí dao thái rau vào cổ bà già để cướp tiền của một tên thổ phỉ bình thường. Không thể chỉ vì trong tay hắn có con dao thái rau mà không làm gì hắn.
- Không phải vụ án nào cuối cùng cũng được phán xét công bằng.
- Tôi sẽ kiên trì đến cùng.
- Cậu kiên trì cái gì? Tinh thần trượng nghĩa được dạy dỗ từ trong sách vở? Hay là sự manh động muốn trở thành người phán xét cuối cùng sau khi có được thực lực mạnh mẽ?
- Dù cho có sai thì ta vẫn sẽ kiên trì. Sai thì sẽ phải trả giá. Mục tiêu giết người không phải là giết người mà chỉ là nói chuyện đạo lôi thôi.
- Đầu này của vũ trụ là một loại quan điểm. Đầu kia lại là quan điểm khác. Rắc rối của cậu chắc gì đã là quan điểm của người khác.
- Nhưng ta chính là ta. Ta chỉ có thể kiên trì với quan điểm của chính mình thôi.
- Đấy gọi là manh động, là nhiệt huyết trẻ con mà thôi.
- Còn trẻ thì chẳng việc gì phải sợ, chỉ có dòng máu nóng mà thôi. Đợi đến khi già, cái gì cũng có thì máu nóng cũng cạn rồi. Vậy thì nên tranh thủ lúc chưa già để phát huy dòng máu nóng này cho hợp lý chứ.
Giấc mơ im lặng một lúc lâu rồi chợt nhắc lại một câu nói:
- Ngươi chỉ là một phần tử khủng bố nguy hiểm và điên cuồng, không coi trọng đại cục và nâng niu mạng sống.
Hứa Nhạc chỉ biết im lặng nhìn theo cái bóng đang mờ dần, lầm bầm tự nói với mình:
- Mình làm việc này không phải vì lý niệm chính trị, không phải để báo thù cho người thân, cũng không phải ôm mối quốc thù giống như người hiệp khách trong vở kịch của Lặc Tịch. Mình chỉ đang kiên trì theo đạo lý mà mình cho là đúng mà thôi. Nếu như loại người như vậy được gọi là phần tử khủng bố thì mình chính là một phần tử khủng bố.
Nói xong mấy câu này thì cái bóng người trong mơ cũng mờ dần và biến mất. Hứa Nhạc choàng tỉnh, dụi nhẹ hai mắt đã có phần tê tê rồi im lặng nhìn ra phía xa xa ngoài cửa sổ. Đã hơn 20 ngày kể từ khi Mạch Đức Lâm tuyên bố rút lui. Đúng theo những gì Thai phu nhân sắp xếp, hắn lựa chọn ngồi nhà nghỉ ngơi, ngày ngày hết nhìn trần nhà rồi lại ngóng ngóng về phía công ty Tịnh Thủy ngoài khu ngoại ô Đặc khu Thủ Đô.
Phía ngoài cửa sổ có trồng một nhánh cây trường xuân. Trải qua mùa xuân ấm áp, mùa hè nóng bỏng, bây giờ nhánh trường xuân đang ở trong giai đoạn phát triển mạnh mẽ nhất, che phủ cả một nửa cánh cửa sổ. Rồi đến mùa đông, những cái lá xanh non mỡ màng chuyển hết sang một màu đỏ rực thi nhau rơi rụng lả tả làm lòng người cũng không khỏi nao nao.
oOo
Rời khỏi căn nhà trọ, Hứa Nhạc lại bước lên chiếc xe đưa đón công nhân viên của Công ty Tịnh Thủy, đi qua cửa kiểm tra quyền hạn nhân viên, tiến vào kho dụng cụ chuyên dụng của Tiểu đội 7. Dưới đường hầm lạnh lẽo, chỉ có ánh đèn vụt lóe lên theo mỗi bước chân làm bạn với hắn.
Tại nơi sâu nhất trong kho quân giới, Bạch Ngọc Lan mắt đeo kính bảo hộ, tay đang tháo lắp thuần thục một khẩu súng:
- Hôm nay chúng ta sẽ học về những vấn đề có thể gặp phải trong việc sử dụng, tháo lắp loại đạn thông thường với dòng súng H. Còn nội dung thực hành là di chuyển khi bị tấn công trong không gian hẹp và phối hợp tốc độ bắn.
Rất nhiều thứ có thể dùng để giết người. Nhỏ thì có một cây bút thanh tú, lớn thì là những tảng đá khổng lồ, đè chết người khác. Tuy nhiên, những thứ thuộc phạm trù chuyên môn thì sẽ có hiệu quả đặc biệt tốt hơn. Súng đương nhiên là một trong những thứ chuyên nghiệp ấy. Nó là thứ có chiều sâu lịch sử và cũng là quen thuộc nhất với tất cả mọi người.
Pháo chủ của chiến hạm là có uy lực nhất, nhưng giá cả lại quá đắt. Cái thứ đó chính là sang quý đến cực điểm, hơn nữa chất lượng cũng tuyệt vời đến cực điểm. Hồi còn ở trong quân doanh đã có lần Bạch Ngọc Lan nhìn thấy có người trực tiếp ôm khẩu pháo xoay nòng Đạt Lâm bắn lung tung, nhưng vẫn chưa thấy ai có ý tưởng này với chủ pháo chiến hạm. Cơ pháo Đạt Lâm chủ yếu là được lắp đặt trên dòng thế hệ robot M và máy bay trực thăng nên người ta còn vác trên vai được chứ còn đối diện với chủ pháo chiến hạm, con người cũng chỉ như một con kiến tí hon yếu ớt mà thôi.
Liên Bang đã mất rất nhiều năm để nghiên cứu chế tạo ra một loại vũ khí quang năng thu nhỏ đồng thời vẫn có tính năng và uy lực của một khẩu súng thông thường, một khẩu súng vừa uy lực, vừa tiện ích. Nhưng cái thứ này càng thu nhỏ thì lại càng đắt. Càng tinh xảo thì lại càng yếu ớt hơn. Bạch Ngọc Lan luôn cho rằng, những thứ dùng để giết người thì không nên tinh xảo quá. Càng quá tinh xảo thì càng có nhiều trở ngại, càng đắt, càng không đáng tin.
Cho nên mấy hôm nay, hắn quyết định sẽ cùng Hứa Nhạc học tập nghiên cứu súng máy mà Quân đội thường dùng. Còn luyện tập thì chủ yếu dùng dòng súng H. Đây là dòng súng máy thường gặp nhất. Chúng không có ưu thế nào quá nổi trội nhưng cũng chẳng có nhược điểm chí mạng nào. Lý do Bạch Ngọc Lan lựa chọn dòng súng này là nguyên nhân chủ yếu là do chúng rất đáng tin cậy, cực kỳ đáng tin cậy. Bề mặt trơn nhẵn, thiết kế báng súng đơn giản không cầu kỳ. Tóm lại là có một vẻ bề ngoài không hề hoa mỹ. Đơn giản nhưng không sơ sài, cấu tạo máy vô cùng thô ráp, điều này khiến cho khả năng xảy ra tai nạn ngoài ý muốn của khẩu súng giảm xuống mức thấp nhất.
Là một quân nhân xuất sắc, trên phương diện luyện bắn, Bạch Ngọc Lan hoàn toàn đủ tư cách để trở thành giáo viên của Hứa Nhạc.
Mặc dù hắn có thể tháo một khẩu 212 nòng dài thành một đống linh kiện chỉ trong vòng 11 giây nhưng lại không hề bắt Hứa Nhạc phải thực hiện điều này. Dù có quen thuộc với súng máy thế nào đi chăng nữa, tốc độ tháo ráp súng máy dù có phá vỡ kỷ lục của Quân đội Liên Bang thì dù sao cũng vẫn chỉ là kỷ xảo mua vui mà thôi. Cái mà Hứa Nhạc quan tâm bây giờ là làm thế nào để có thể dùng súng, có thể giết người.
Tốc độ học tập của Hứa Nhạc nhanh đến mức Bạch thư ký cũng đôi khi khó tránh khỏi cảm giác phải cảm khái rằng chỉ trong mười mấy ngày mà hắn đã phải trơ mắt ra nhìn Hứa Nhạc từ một người không biết tí gì về súng ống biến thành như bây giờ. Hồi 15 tuổi hắn phải vất vả mài dũa mãi trong đám tân binh mới học được những chiêu này. Vậy mà... Trong lòng hắn nhịn không được, chợt sinh ra một chút cảm giác tang thương. Hắn nghĩ thầm trong lòng, có lẽ ông chủ của hắn mới chính là người trời sinh thích hợp nhất làm quân nhân.
Chỉ có điều, sự cảm khái này được che đậy rất tốt bởi khuôn mặt bình thản ôn hòa. Liếc nhìn khẩu súng đang khạc lửa trên tay Hứa Nhạc qua mắt kính bảo hộ, hắn nói:
- Cổ tay nới lỏng ra một chút.
Âm thanh trong phòng tập bắn của kho quân giới rất lớn vì vậy mọi người phải nói chuyện với nhau thông qua tai nghe. Sau khi tiếng súng ngừng, trên màn hình sẽ hiện lên thành tích của lần bắn này. Bạch Ngọc Lan gỡ kính, quan sát mấy lỗ đạn, gật đầu hài lòng.
/930
|