Ngày đầu tiên năm 68 của Hiến Lịch 37, ủy ban Trung ương Phiến Quân đang họp bàn việc khai trừ ủy viên Mạch Đức Lâm. Và đồng thời việc ‘Hắn’ phụ trách công việc tình báo cũng nhận được những khiến trách cũng như áp lực mà trước đây chưa từng có. Tổng cộng có hơn 300 tình báo cùng với gián điệp luôn luôn tìm cách ấn núp túc trực bên trong S1, muốn liên lạc được với họ thì phải có một đầu mối tình báo rất quan trọng.
Nơi tập họp tất cả tình báo, trong một lều trại nhỏ trên đỉnh núi, vị lãnh tụ hệ thống tình báo của Phiến Quân nét mặt trầm ngâm pha lẫn đôi chút mệt mỏi, đang chau mày dặn dò cấp dưới:
- Ra lệnh cho những chú cá nằm sâu nhất cũng phải vận động, nhanh chóng nắm bắt được hành tung của kẻ đó.
oOo
Ngày mùng 4 tháng 1 năm 68 Hiến Lịch 37. Một chiếc phi thuyền vận chuyển từ S1 vẫn còn mang trên mình dòng khí lưu, thổi bay vô số lá khô rồi từ từ đáp xuống Không cảng công nghiệp lớn nhất Hoàn Sơn Tứ Châu.
Nửa tiếng sau, hai người đàn ông mặc trang phục tối màu ngồi lên xe vận chuyển tự động tiến sâu vào bên trong Không cảng. Bất luận là hệ thống quét thân phận bên trong Không cảng hay là hệ thống giám sát điện tử Liên Bang thì cũng đều không thể nào thực hiện được việc kiểm tra thân phận đối với hai người này.
Giữa nhà kho u ám, một người thò tay vào túi áo, moi ra một chiếc mũ đội lên đầu. Chiếc mũ bị ấn lên đầu tựa như một ngọn núi lớn đang đè lên cặp lông mày thẳng như cặp phi đao. Đôi mắt hí khẽ nheo lại như hình lưỡi liềm.
oOo
Hoàn Sơn Tứ Châu tại Thanh Long Sơn của Đại khu công nghiệp nặng S2 có thể vẫn chưa phải là nơi tụ tập của tất cả tiền bạc Liên Bang nhưng Hứa Nhạc biết rằng phần lớn thiết bị công nghiệp đều tập trung trong cái bình nguyên rải rác vô số gian nhà xưởng kia. Bất luận là lớn hay bé thì mỗi món thiết bị ấy đều mang trên mình cái lạnh thấu xương của kim loại. Kim loại có thể mệt mỏi chứ những nhân viên làm việc ở đây không hề biết mệt mỏi. Mỗi ngày bọn họ đều đi làm đúng giờ, thao tác như một cái máy chỉ để đổi lấy những đồng lương ít ỏi. Cuộc sống cứ mãi bình thản trôi qua như thế, không bao giờ có thể ngẩng đầu lên được. Mà dù có dám ngẩng đầu thì họ cũng chỉ nhìn thấy bầu trời sao lấp lánh mà họ không bao giờ có cơ hội được ngồi lên phi thuyền chiêm ngưỡng.
Cuộc sống máy móc ở tinh cầu S2 đã từng bị phá vỡ rất nhiều năm trước. Bởi vì cũng đã có người dám đứng lên từ địa ngục để nhìn lên thiên đường mà cảm thấy phẫn nộ. Nhưng nhân viên trong khu công nghiệp không có trở thành dạng thiên kiêu chi tử, nhưng đã là con người thì ít nhiều cũng có khát khao muốn được thay đổi cuộc sống của mình. Khát khao này chúng ta hoàn toàn có thể hiểu được.
Trước sự tham lam vô độ của những doanh nghiệp lớn và bọn tư bản, những con người đó cũng bắt đầu biết vùng lên đấu tranh nhưng đều thất bại dưới vòng vây hãm của Quân đội Liên Bang. Như những con dã thú bị thương, họ cùng nhau trốn trong vùng núi Thanh Long Sơn hiểm trở để dưỡng thương, để mai phục. Chờ cho đến lúc hồi phục lại sức lực, họ lại đi ra, rồi lại thất bại.
Quá trình này cứ lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác. Đội du kích Thanh Long Sơn cũng dần dần nhận được rất nhiều sự ủng hộ từ nhân dân Hoàn Sơn Tứ Châu. Hơn nữa, bọn họ còn nhận được một vị trí chính trị trong Phiến Quân từ quang huy của Đệ Nhất Hiến Chương, dần dần trở thành một lực lượng hợp pháp. Như thế này những kẻ theo chủ nghĩa lý tưởng và hậu duệ của những kẻ theo chủ nghĩa lý tưởng cũng không có quên đi những nguyện ước ban đầu của mình. Nhưng quyết tâm chống phá lại Chính phủ Liên Bang đến cùng không có liên quan gì với những nguyện ước ban đầu ấy. Tất cả chỉ dựa vào nhiệt huyết và tình yêu của họ với các thế hệ tiền bối đã dùng máu tươi của mình thấm ướt mảnh đất này.
Tiếp sau đó nữa là giai đoạn chủ nghĩa Kiều Trì Tạp Lâm hưng thịnh. Những người phản đối Chính phủ lan nhanh từ Hoàn Sơn Tứ Châu đến tinh cầu S1 rồi xuất hiện trong từng ngóc ngách Liên Bang, thanh thế mở rộng một cách nhanh chóng. Nhưng sau đó Nghị Viên Mạch Đức Lâm bắt đầu đề ra chủ trương phi bạo lực và đẩy chuyện lực lượng vũ trang trong núi ra ngoài lề. Hơn nữa hắn còn đứng lên vũ đài của Phiến Quân, giang rộng hai tay kêu gọi mọi người hãy biến sự bất bình với những bất công thành một loại sức mạnh tín ngưỡng nào đó. Cho đến ngày hôm nay...
Tượng Thụ Châu là một trong số Hoàn Sơn Tứ Châu. Vừa thả từng bước chậm rãi, Hứa Nhạc vừa trầm trồ chiêm ngưỡng kiến trúc hai bên đường để cảm nhận từng hơi thở của nơi đây. Trong mắt Hứa Nhạc, tinh cầu này dù có đi theo con đường máy móc mà phát triển thì vẫn tốt hơn quê hương Đông Lâm của hắn rất nhiều. Đại khu Đông Lâm chỉ là một thế giới hoang mạc, người dân không có công ăn việc làm mà chỉ sống dựa vào tiền trợ cấp của Chính phủ. Mặc dù cũng có café để uống, TV để xem nhưng có việc làm và không có việc làm là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Vũ trụ vô cùng rộng lớn, tính cách con người giữa các đại khu cũng khác nhau rất nhiều. Nhìn những lá cờ màu xanh của những người ủng hộ Phiến Quân treo trên các tòa nhà, Hứa Nhạc thầm nghĩ trong lòng như vậy.
Hai người bước vào một câu lạc bộ đêm với những bức tường màu vàng sáng lấp lánh. Những người phục vụ mặc trang phục với hai màu trắng đen tương phản mặc dù có chút ngạc nhiên trước những vị khách xuất hiện ban ngày nhưng vẫn đón tiếp bọn Hứa Nhạc vô cùng nồng nhiệt.
Cây lạc bộ đêm này có tên là Khả Khả. Một cái tên rất thanh tú thậm chí có phần nhỏ bé. Đây cũng chính là một trong những địa phương truyền kỳ nhất của Tượng Thụ Châu. Không biết đã có bao nhiêu ly biệt hợp tan, bao nhiêu tranh giành đấu đá đã xảy ra tại đây. Những chuyện này những người ngoại lai như Hứa Nhạc và Bạch Ngọc Lan không thề nào hiểu nổi, nhưng mơ hồ nghe nói ông chủ đứng phía sau của cái câu lạc bộ đêm này vẫn kiên quyết giữ nguyên cái tên Khả Khả ấy. Người thì nói để kỷ niệm, người thì nói để cố quên.
Mặt trời vẫn còn ở trên cao mà phía chân trời mặt trăng đã từ từ xuất hiện. Hứa Nhạc đứng bên cửa sổ, nheo mắt nhìn khung cảnh lạ lẫm đang hiện ra trước mắt. Hắn nhớ đã từng đọc qua cuốn sách nói về điều này, chỉ không xác định được tại tinh hệ S2 này có tất cả bao nhiêu hành tinh, và tại tinh cầu mà mình đang đứng có tất cả bao nhiêu mặt trăng.
Kéo lại tấm rèm cửa nặng nề, Hứa Nhạc quay trở lại với băng ghế êm ái. Đúng lúc hắn vừa ngồi xuống thì cánh cửa phòng bật mở, một nữ quản lý trẻ tuổi bước vào nhẹ nhàng hỏi hai người bọn hắn có nhu cầu gì không. Làm ở hộp đêm Khả Khả này đã lâu, chuyện kỳ lạ nào cũng đã từng gặp qua, người kỳ quái gì cũng đã từng thấy rồi nên sự hiếu kỳ được cô ta che giấu cực tốt trong cặp mắt đen láy của mình.
Thư ký Bạch Ngọc Lan lúc nào cũng đi theo bên cạnh Hứa Nhạc, liếc mắt nhìn thấy hắn vẫn đang mải mê quan sát những món đồ trang trí xa hoa trong căn phòng nên chỉ dặn dò mấy câu nhẹ nhàng. Hắn gọi một chai rượu vang không quá đắt mà cũng chẳng khiến cho mình mất mặt, mấy phần đồ nhắm và kỳ lạ nhất là còn thêm cả hai bát mì.
Nữ quản lý mỉm cười gật đầu rồi nhẹ nhàng bước ra. Trong khoảnh khắc cánh cửa phòng từ từ khép lại, Hứa Nhạc nhìn thấy lông mày cô ta dường như hơi nhíu lại. Hai con người trong căn phòng đó thực sự khiến người ta cảm thấy kỳ lạ. Cái người thanh niên mắt nhỏ giống như ông chủ thì lại có một khuôn mặt ngốc nghếch đến cực điểm, nhìn thế nào cũng chẳng thấy giống ông chủ chút nào. Còn cái người thanh niên hiền lành đi đằng sau thì lại quá mức nhẹ nhàng thanh tú. Hai con người trông có vẻ như làm một nghề đặc biệt gì đó, nhưng lại quyết định ở cả ngày trong câu lạc bộ đêm lớn nhất Tượng Thụ Châu. Lại còn gọi hai bát mì nữa chứ.
Bức rèm dày khiến cho căn phòng rộng rãi có phần tù túng, không khí cũng vì vậy cũng trở nên có chút căng thẳng. Bạch Ngọc Lan lặng lẽ rót rượu cho Hứa Nhạc, không gây ra bất kỳ tiếng động nào. Hứa Nhạc cũng âm thầm quan sát mấy chấm đen đen trên cái trán nhẵn bóng của hắn, rồi dường như không thể khống chế được cảm xúc, hắn bất ngờ nói:
- Tôi thật không hiểu tại sao anh lại đi theo tôi.
- Anh là ông chủ của tôi. Tôi không biết anh đi bàn chuyện làm ăn gì, nhưng dù sao cũng phải đi theo anh nhìn qua một chút thì tôi mới yên tâm được.
Bạch Ngọc Lan đưa ly rượu cho hắn. Chất lỏng bên trong ly đỏ tươi, sóng sánh như máu, hắn lại hạ giọng, ôn tồn nói:
- Tôi không hiểu anh làm cách nào mà có thể đưa hai chúng ta trốn qua được hệ thống kiểm tra tại Không cảng. Nhưng chỗ hàng ấy phải chiều muộn một chút mới tới. Không có tôi anh định nhận hàng cách nào?
Hứa Nhạc nhìn chàng thanh niên trước mặt, vốn định nói điều gì đó nhưng cuối cùng lại quyết định im lặng. Bạch Ngọc Lan vốn dĩ đã rất giống con dao nhỏ hắn vẫn mang theo bên mình, nhìn thì dễ thương nhưng rút ra khỏi vỏ rồi thì vẫn có đủ khả năng sát thương. Hắn nhất định sẽ không kéo theo Bạch Ngọc Lan xuống vũng nước này nhưng trong mấy ngày chờ đợi, có Bạch Ngọc Lan ở bên mình, rắc rối cũng sẽ giảm đi rất nhiều.
Vấn đề mấu chốt là hòm thiết bị súng ống vẫn đang trên phi thuyền vận chuyển hàng hóa để vận chuyển đến đây. Bất luận là nhập lậu trái phép từ S1 đến đây, hay là lặng lẽ vận chuyển những công cụ nguy hiểm ấy về đến tay mình, thì đều do một tay Bạch Ngọc Lan sắp xếp.
Chỉ có điều từ khi đặt chân lên Tượng Thu Châu, Hứa Nhạc mới nhận thấy chàng trai thanh tú vẫn lặng lẽ đi sau mình là một nhân vật tài năng từng trải trong thế giới ngầm đến thế nào. Chỉ loại người này mới nắm rõ những đầu mối ngầm trong Liên Bang như lòng bàn tay và lo liệu mọi việc một cách đáng tin cậy đến như vậy.
- Câu lạc bộ đêm này không có hệ thống máy quét kiểm tra phân hình, vì vậy tôi quyết định sẽ ở lại đây vài ngày.
Hứa Nhạc giải thích cho Bạch Ngọc Lan ý đồ của mình rồi nâng ly, nhấp nhanh một ngụm rượu. Nhưng vừa mới kịp nhấp một ngụm nhỏ thì cái vị chua chua chát chát khó chịu thấu đến tận tim đã khiến hắn phải khó khăn lắm mới nuốt xuống được.
Bạch Ngọc Lan thì uống một cách rất thuần thục, chẳng có chút vấn đề nào cả.
Từ S1 đến S2 chỉ có một quãng đường ngắn nhưng chi phí rất đắt, nhất là con đường mà bọn hắn lựa chọn lại là bất bình thường nên cộng thêm phí vận chuyển hòm thiết bị súng ống, tiêu tốn không ít kinh phí. Nhìn chàng thanh niên thanh tú bên cạnh đang lặng lẽ uống rượu. Hứa Nhạc bỗng thấy trong lòng có chút áy náy.
Tiền là mượn của Lợi Hiếu Thông, đường đi là do Bạch Ngọc Lan sắp xếp. Hứa Nhạc thấy mình thật có lỗi với hai người bọn họ. Lợi Thất thiếu gia căn bản không hề biết hắn dùng tiền này vào việc gì. Món tiền đầu tư này không hề nghi ngờ rồi cũng sẽ thất bại, hơn nữa còn thất bại một cách vô cùng ngớ ngẩn.
Ngồi trong phòng suốt từ chiều đến tối thì căn phòng có xa hoa đến đâu, rượu có ngon thế nào, thức ăn có phong phú hơn nữa thì cũng sẽ trở nên có chút nhàm chán. Bạch Ngọc Lan liếc về phía hắn, nói:
- Bên ngoài quá ồn ào, còn chúng ta trong này thì lại yên tĩnh quá.
Hắn có thể đoán được Hứa Nhạc đang chờ đợi điều gì. Có thể là thời gian, có thể là tin tức. Là một kẻ dâng mạng vì tiền, hắn cũng chỉ biết ngồi đợi cùng hoặc thỉnh thoảng nhắc nhở đối phương xem có chỗ nào sơ hở không thôi.
Hứa Nhạc ngẩn ra rồi gật gật đầu. Bạch Ngọc Lan mỉm cười, bước ra bên ngoài gọi mấy cô tiếp viên vào hát chung. Quản lý của câu lạc bộ đêm làm việc rất hiệu quả. Mặc dù mới bắt đầu vào đêm nhưng chỉ nửa phút sau một hàng các cô tất đen có, váy tím có, thắt bím đuôi ngựa ngây thơ cũng có đã xuất hiện trước mặt Hứa Nhạc. Tốc độ này quả thực khiến người ta không khỏi bái phục.
Hồi còn ở Hà Tây Châu tháng nào hắn cũng giúp đại thúc đi thanh toán tiền chơi gái, dẫn Thái Tử gia nhà Thai Gia đi nếm mùi đời, cũng như không ít lần đến câu lạc bộ đêm với Lợi Thất thiếu gia. Mặc dù chưa lần nào Hứa Nhạc tham gia, nhưng hắn cũng chẳng xa lạ gì với khung cảnh đang diễn ra trước mặt. Mỉm cười mời một cô gái xinh đẹp có cơ thể nóng bỏng ra ngồi cạnh. Hắn mặc kệ cho cô ta tự ý làm theo những điều mình muốn.
Hệ thống loa phát nhạc tự động nửa ngày nay bây giờ mới chân chính có giọng người hát. Căn phòng xa hoa im ắng bắt đầu trở nên náo nhiệt bởi những giọng ca nữ. Bạch Ngọc Lan chỉ thỉnh thoảng mỉm cười đáp lại những cử chỉ âu yếm của cô gái trong lòng mình. Hứa Nhạc thì cắm cúi xử lý bát mì trước mặt. Hắn ăn uống như rồng gầm hổ cuốn, khí nuốt núi sông. Đã bốn bát rồi mà hắn vẫn húp soàn soạt như vừa bị bỏ đói năm ngày rồi vậy.
Cô gái đang hát bên cạnh Hứa Nhạc chỉ biết há hốc miệng, kinh ngạc nhìn hắn. Dù thái độ phục vụ có tốt đến đâu thì sau đó cũng chỉ sẽ biến thành kinh ngạc cùng với kinh ngạc mà thôi. Cô ta cầm micro trong tay, cặp môi tô son đỏ chót mở rộng khoa trương ngạc nhiên biến thành giống như đang hát một nốt cao vậy...
Bạch Ngọc Lan liếc nhanh về phía Hứa Nhạc và cũng bị sức ăn như sói đói của hắn làm cho kinh hãi. Hắn thầm kiểm điểm lại trong lòng mấy ngày vừa qua đã xảy ra những gì mà để cho Hứa Nhạc phải biến thành một con quỷ đói hận lòng như bây giờ?
Hát mãi hát mãi đến lúc trời gần sáng thì Hứa Nhạc cũng ăn xong bát mì thứ 6, Bạch Ngọc Lan thì uống hết 3 chai rượu còn hai cô gái hát xướng cùng thì giọng cũng bắt đầu khàn khàn. Hai cô cùng nhìn nhau nhưng chẳng ai dám rời đi. Ai mà biết được hai gã quái nhân trong căn phòng này muốn làm gì cơ chứ. Nói ra thì thật khiến cho người ta chê cười, thế nhưng cả đêm ngay cả cơ thể hai cô, hai người bọn họ cũng không thèm sờ vào lấy một lần. Ngoài hát ra thì chắc chẳng còn cách nào khác loại bỏ sự áp lực trong căn phòng này.
Đúng lúc này thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, một nữ nhân viên mặc đồ đen cực kỳ kính cẩn bước đến, khẽ cúi nửa người trước mặt Hứa Nhạc, ôn nhu nhỏ nhẹ nói:
- Không biết tiên sinh là khách quý, nên việc phục vụ có phần chậm trễ, mong tiên sinh bỏ qua. Chị Khả muốn tôi hỏi tiên sinh một tiếng, khi nào ngài rảnh rỗi cho chị ấy xin phép gặp một lát có được không ạ?
Lời ấy vừa nói ra, hai cô gái tiếp viên bồi hát kinh ngạc hết nhìn Hứa Nhạc rồi lại nhìn nữ quản lý đang cúi mình trước mặt Hứa Nhạc, trong mắt hiện lên vẻ kinh sợ thấy rõ. Địa vị của nữ quản lý này trong câu lạc bộ đêm vốn cực kỳ cao, vậy mà bây giờ nhu mì không khác gì một con thỏ non. Còn nhân vật ‘chị Khả’ vừa được nhắc đến không lẽ chính là nhân vật truyền thuyết mà mọi người vẫn thường nhắc đến?
Hứa Nhạc có chút bất ngờ, nghiêng nghiêng đầu nhìn vị nữ quản lý đang cúi đầu trước mặt của mình. Nhớ tới cái bức thư điện tử nhận được ngay trước khi đi, hắn liền hiểu ngay ra vấn đề, đặt ngay bát mì xuống cái bàn cẩm thạch sang trọng trước mặt, mỉm cười gật gật đầu.
Nơi tập họp tất cả tình báo, trong một lều trại nhỏ trên đỉnh núi, vị lãnh tụ hệ thống tình báo của Phiến Quân nét mặt trầm ngâm pha lẫn đôi chút mệt mỏi, đang chau mày dặn dò cấp dưới:
- Ra lệnh cho những chú cá nằm sâu nhất cũng phải vận động, nhanh chóng nắm bắt được hành tung của kẻ đó.
oOo
Ngày mùng 4 tháng 1 năm 68 Hiến Lịch 37. Một chiếc phi thuyền vận chuyển từ S1 vẫn còn mang trên mình dòng khí lưu, thổi bay vô số lá khô rồi từ từ đáp xuống Không cảng công nghiệp lớn nhất Hoàn Sơn Tứ Châu.
Nửa tiếng sau, hai người đàn ông mặc trang phục tối màu ngồi lên xe vận chuyển tự động tiến sâu vào bên trong Không cảng. Bất luận là hệ thống quét thân phận bên trong Không cảng hay là hệ thống giám sát điện tử Liên Bang thì cũng đều không thể nào thực hiện được việc kiểm tra thân phận đối với hai người này.
Giữa nhà kho u ám, một người thò tay vào túi áo, moi ra một chiếc mũ đội lên đầu. Chiếc mũ bị ấn lên đầu tựa như một ngọn núi lớn đang đè lên cặp lông mày thẳng như cặp phi đao. Đôi mắt hí khẽ nheo lại như hình lưỡi liềm.
oOo
Hoàn Sơn Tứ Châu tại Thanh Long Sơn của Đại khu công nghiệp nặng S2 có thể vẫn chưa phải là nơi tụ tập của tất cả tiền bạc Liên Bang nhưng Hứa Nhạc biết rằng phần lớn thiết bị công nghiệp đều tập trung trong cái bình nguyên rải rác vô số gian nhà xưởng kia. Bất luận là lớn hay bé thì mỗi món thiết bị ấy đều mang trên mình cái lạnh thấu xương của kim loại. Kim loại có thể mệt mỏi chứ những nhân viên làm việc ở đây không hề biết mệt mỏi. Mỗi ngày bọn họ đều đi làm đúng giờ, thao tác như một cái máy chỉ để đổi lấy những đồng lương ít ỏi. Cuộc sống cứ mãi bình thản trôi qua như thế, không bao giờ có thể ngẩng đầu lên được. Mà dù có dám ngẩng đầu thì họ cũng chỉ nhìn thấy bầu trời sao lấp lánh mà họ không bao giờ có cơ hội được ngồi lên phi thuyền chiêm ngưỡng.
Cuộc sống máy móc ở tinh cầu S2 đã từng bị phá vỡ rất nhiều năm trước. Bởi vì cũng đã có người dám đứng lên từ địa ngục để nhìn lên thiên đường mà cảm thấy phẫn nộ. Nhưng nhân viên trong khu công nghiệp không có trở thành dạng thiên kiêu chi tử, nhưng đã là con người thì ít nhiều cũng có khát khao muốn được thay đổi cuộc sống của mình. Khát khao này chúng ta hoàn toàn có thể hiểu được.
Trước sự tham lam vô độ của những doanh nghiệp lớn và bọn tư bản, những con người đó cũng bắt đầu biết vùng lên đấu tranh nhưng đều thất bại dưới vòng vây hãm của Quân đội Liên Bang. Như những con dã thú bị thương, họ cùng nhau trốn trong vùng núi Thanh Long Sơn hiểm trở để dưỡng thương, để mai phục. Chờ cho đến lúc hồi phục lại sức lực, họ lại đi ra, rồi lại thất bại.
Quá trình này cứ lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác. Đội du kích Thanh Long Sơn cũng dần dần nhận được rất nhiều sự ủng hộ từ nhân dân Hoàn Sơn Tứ Châu. Hơn nữa, bọn họ còn nhận được một vị trí chính trị trong Phiến Quân từ quang huy của Đệ Nhất Hiến Chương, dần dần trở thành một lực lượng hợp pháp. Như thế này những kẻ theo chủ nghĩa lý tưởng và hậu duệ của những kẻ theo chủ nghĩa lý tưởng cũng không có quên đi những nguyện ước ban đầu của mình. Nhưng quyết tâm chống phá lại Chính phủ Liên Bang đến cùng không có liên quan gì với những nguyện ước ban đầu ấy. Tất cả chỉ dựa vào nhiệt huyết và tình yêu của họ với các thế hệ tiền bối đã dùng máu tươi của mình thấm ướt mảnh đất này.
Tiếp sau đó nữa là giai đoạn chủ nghĩa Kiều Trì Tạp Lâm hưng thịnh. Những người phản đối Chính phủ lan nhanh từ Hoàn Sơn Tứ Châu đến tinh cầu S1 rồi xuất hiện trong từng ngóc ngách Liên Bang, thanh thế mở rộng một cách nhanh chóng. Nhưng sau đó Nghị Viên Mạch Đức Lâm bắt đầu đề ra chủ trương phi bạo lực và đẩy chuyện lực lượng vũ trang trong núi ra ngoài lề. Hơn nữa hắn còn đứng lên vũ đài của Phiến Quân, giang rộng hai tay kêu gọi mọi người hãy biến sự bất bình với những bất công thành một loại sức mạnh tín ngưỡng nào đó. Cho đến ngày hôm nay...
Tượng Thụ Châu là một trong số Hoàn Sơn Tứ Châu. Vừa thả từng bước chậm rãi, Hứa Nhạc vừa trầm trồ chiêm ngưỡng kiến trúc hai bên đường để cảm nhận từng hơi thở của nơi đây. Trong mắt Hứa Nhạc, tinh cầu này dù có đi theo con đường máy móc mà phát triển thì vẫn tốt hơn quê hương Đông Lâm của hắn rất nhiều. Đại khu Đông Lâm chỉ là một thế giới hoang mạc, người dân không có công ăn việc làm mà chỉ sống dựa vào tiền trợ cấp của Chính phủ. Mặc dù cũng có café để uống, TV để xem nhưng có việc làm và không có việc làm là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Vũ trụ vô cùng rộng lớn, tính cách con người giữa các đại khu cũng khác nhau rất nhiều. Nhìn những lá cờ màu xanh của những người ủng hộ Phiến Quân treo trên các tòa nhà, Hứa Nhạc thầm nghĩ trong lòng như vậy.
Hai người bước vào một câu lạc bộ đêm với những bức tường màu vàng sáng lấp lánh. Những người phục vụ mặc trang phục với hai màu trắng đen tương phản mặc dù có chút ngạc nhiên trước những vị khách xuất hiện ban ngày nhưng vẫn đón tiếp bọn Hứa Nhạc vô cùng nồng nhiệt.
Cây lạc bộ đêm này có tên là Khả Khả. Một cái tên rất thanh tú thậm chí có phần nhỏ bé. Đây cũng chính là một trong những địa phương truyền kỳ nhất của Tượng Thụ Châu. Không biết đã có bao nhiêu ly biệt hợp tan, bao nhiêu tranh giành đấu đá đã xảy ra tại đây. Những chuyện này những người ngoại lai như Hứa Nhạc và Bạch Ngọc Lan không thề nào hiểu nổi, nhưng mơ hồ nghe nói ông chủ đứng phía sau của cái câu lạc bộ đêm này vẫn kiên quyết giữ nguyên cái tên Khả Khả ấy. Người thì nói để kỷ niệm, người thì nói để cố quên.
Mặt trời vẫn còn ở trên cao mà phía chân trời mặt trăng đã từ từ xuất hiện. Hứa Nhạc đứng bên cửa sổ, nheo mắt nhìn khung cảnh lạ lẫm đang hiện ra trước mắt. Hắn nhớ đã từng đọc qua cuốn sách nói về điều này, chỉ không xác định được tại tinh hệ S2 này có tất cả bao nhiêu hành tinh, và tại tinh cầu mà mình đang đứng có tất cả bao nhiêu mặt trăng.
Kéo lại tấm rèm cửa nặng nề, Hứa Nhạc quay trở lại với băng ghế êm ái. Đúng lúc hắn vừa ngồi xuống thì cánh cửa phòng bật mở, một nữ quản lý trẻ tuổi bước vào nhẹ nhàng hỏi hai người bọn hắn có nhu cầu gì không. Làm ở hộp đêm Khả Khả này đã lâu, chuyện kỳ lạ nào cũng đã từng gặp qua, người kỳ quái gì cũng đã từng thấy rồi nên sự hiếu kỳ được cô ta che giấu cực tốt trong cặp mắt đen láy của mình.
Thư ký Bạch Ngọc Lan lúc nào cũng đi theo bên cạnh Hứa Nhạc, liếc mắt nhìn thấy hắn vẫn đang mải mê quan sát những món đồ trang trí xa hoa trong căn phòng nên chỉ dặn dò mấy câu nhẹ nhàng. Hắn gọi một chai rượu vang không quá đắt mà cũng chẳng khiến cho mình mất mặt, mấy phần đồ nhắm và kỳ lạ nhất là còn thêm cả hai bát mì.
Nữ quản lý mỉm cười gật đầu rồi nhẹ nhàng bước ra. Trong khoảnh khắc cánh cửa phòng từ từ khép lại, Hứa Nhạc nhìn thấy lông mày cô ta dường như hơi nhíu lại. Hai con người trong căn phòng đó thực sự khiến người ta cảm thấy kỳ lạ. Cái người thanh niên mắt nhỏ giống như ông chủ thì lại có một khuôn mặt ngốc nghếch đến cực điểm, nhìn thế nào cũng chẳng thấy giống ông chủ chút nào. Còn cái người thanh niên hiền lành đi đằng sau thì lại quá mức nhẹ nhàng thanh tú. Hai con người trông có vẻ như làm một nghề đặc biệt gì đó, nhưng lại quyết định ở cả ngày trong câu lạc bộ đêm lớn nhất Tượng Thụ Châu. Lại còn gọi hai bát mì nữa chứ.
Bức rèm dày khiến cho căn phòng rộng rãi có phần tù túng, không khí cũng vì vậy cũng trở nên có chút căng thẳng. Bạch Ngọc Lan lặng lẽ rót rượu cho Hứa Nhạc, không gây ra bất kỳ tiếng động nào. Hứa Nhạc cũng âm thầm quan sát mấy chấm đen đen trên cái trán nhẵn bóng của hắn, rồi dường như không thể khống chế được cảm xúc, hắn bất ngờ nói:
- Tôi thật không hiểu tại sao anh lại đi theo tôi.
- Anh là ông chủ của tôi. Tôi không biết anh đi bàn chuyện làm ăn gì, nhưng dù sao cũng phải đi theo anh nhìn qua một chút thì tôi mới yên tâm được.
Bạch Ngọc Lan đưa ly rượu cho hắn. Chất lỏng bên trong ly đỏ tươi, sóng sánh như máu, hắn lại hạ giọng, ôn tồn nói:
- Tôi không hiểu anh làm cách nào mà có thể đưa hai chúng ta trốn qua được hệ thống kiểm tra tại Không cảng. Nhưng chỗ hàng ấy phải chiều muộn một chút mới tới. Không có tôi anh định nhận hàng cách nào?
Hứa Nhạc nhìn chàng thanh niên trước mặt, vốn định nói điều gì đó nhưng cuối cùng lại quyết định im lặng. Bạch Ngọc Lan vốn dĩ đã rất giống con dao nhỏ hắn vẫn mang theo bên mình, nhìn thì dễ thương nhưng rút ra khỏi vỏ rồi thì vẫn có đủ khả năng sát thương. Hắn nhất định sẽ không kéo theo Bạch Ngọc Lan xuống vũng nước này nhưng trong mấy ngày chờ đợi, có Bạch Ngọc Lan ở bên mình, rắc rối cũng sẽ giảm đi rất nhiều.
Vấn đề mấu chốt là hòm thiết bị súng ống vẫn đang trên phi thuyền vận chuyển hàng hóa để vận chuyển đến đây. Bất luận là nhập lậu trái phép từ S1 đến đây, hay là lặng lẽ vận chuyển những công cụ nguy hiểm ấy về đến tay mình, thì đều do một tay Bạch Ngọc Lan sắp xếp.
Chỉ có điều từ khi đặt chân lên Tượng Thu Châu, Hứa Nhạc mới nhận thấy chàng trai thanh tú vẫn lặng lẽ đi sau mình là một nhân vật tài năng từng trải trong thế giới ngầm đến thế nào. Chỉ loại người này mới nắm rõ những đầu mối ngầm trong Liên Bang như lòng bàn tay và lo liệu mọi việc một cách đáng tin cậy đến như vậy.
- Câu lạc bộ đêm này không có hệ thống máy quét kiểm tra phân hình, vì vậy tôi quyết định sẽ ở lại đây vài ngày.
Hứa Nhạc giải thích cho Bạch Ngọc Lan ý đồ của mình rồi nâng ly, nhấp nhanh một ngụm rượu. Nhưng vừa mới kịp nhấp một ngụm nhỏ thì cái vị chua chua chát chát khó chịu thấu đến tận tim đã khiến hắn phải khó khăn lắm mới nuốt xuống được.
Bạch Ngọc Lan thì uống một cách rất thuần thục, chẳng có chút vấn đề nào cả.
Từ S1 đến S2 chỉ có một quãng đường ngắn nhưng chi phí rất đắt, nhất là con đường mà bọn hắn lựa chọn lại là bất bình thường nên cộng thêm phí vận chuyển hòm thiết bị súng ống, tiêu tốn không ít kinh phí. Nhìn chàng thanh niên thanh tú bên cạnh đang lặng lẽ uống rượu. Hứa Nhạc bỗng thấy trong lòng có chút áy náy.
Tiền là mượn của Lợi Hiếu Thông, đường đi là do Bạch Ngọc Lan sắp xếp. Hứa Nhạc thấy mình thật có lỗi với hai người bọn họ. Lợi Thất thiếu gia căn bản không hề biết hắn dùng tiền này vào việc gì. Món tiền đầu tư này không hề nghi ngờ rồi cũng sẽ thất bại, hơn nữa còn thất bại một cách vô cùng ngớ ngẩn.
Ngồi trong phòng suốt từ chiều đến tối thì căn phòng có xa hoa đến đâu, rượu có ngon thế nào, thức ăn có phong phú hơn nữa thì cũng sẽ trở nên có chút nhàm chán. Bạch Ngọc Lan liếc về phía hắn, nói:
- Bên ngoài quá ồn ào, còn chúng ta trong này thì lại yên tĩnh quá.
Hắn có thể đoán được Hứa Nhạc đang chờ đợi điều gì. Có thể là thời gian, có thể là tin tức. Là một kẻ dâng mạng vì tiền, hắn cũng chỉ biết ngồi đợi cùng hoặc thỉnh thoảng nhắc nhở đối phương xem có chỗ nào sơ hở không thôi.
Hứa Nhạc ngẩn ra rồi gật gật đầu. Bạch Ngọc Lan mỉm cười, bước ra bên ngoài gọi mấy cô tiếp viên vào hát chung. Quản lý của câu lạc bộ đêm làm việc rất hiệu quả. Mặc dù mới bắt đầu vào đêm nhưng chỉ nửa phút sau một hàng các cô tất đen có, váy tím có, thắt bím đuôi ngựa ngây thơ cũng có đã xuất hiện trước mặt Hứa Nhạc. Tốc độ này quả thực khiến người ta không khỏi bái phục.
Hồi còn ở Hà Tây Châu tháng nào hắn cũng giúp đại thúc đi thanh toán tiền chơi gái, dẫn Thái Tử gia nhà Thai Gia đi nếm mùi đời, cũng như không ít lần đến câu lạc bộ đêm với Lợi Thất thiếu gia. Mặc dù chưa lần nào Hứa Nhạc tham gia, nhưng hắn cũng chẳng xa lạ gì với khung cảnh đang diễn ra trước mặt. Mỉm cười mời một cô gái xinh đẹp có cơ thể nóng bỏng ra ngồi cạnh. Hắn mặc kệ cho cô ta tự ý làm theo những điều mình muốn.
Hệ thống loa phát nhạc tự động nửa ngày nay bây giờ mới chân chính có giọng người hát. Căn phòng xa hoa im ắng bắt đầu trở nên náo nhiệt bởi những giọng ca nữ. Bạch Ngọc Lan chỉ thỉnh thoảng mỉm cười đáp lại những cử chỉ âu yếm của cô gái trong lòng mình. Hứa Nhạc thì cắm cúi xử lý bát mì trước mặt. Hắn ăn uống như rồng gầm hổ cuốn, khí nuốt núi sông. Đã bốn bát rồi mà hắn vẫn húp soàn soạt như vừa bị bỏ đói năm ngày rồi vậy.
Cô gái đang hát bên cạnh Hứa Nhạc chỉ biết há hốc miệng, kinh ngạc nhìn hắn. Dù thái độ phục vụ có tốt đến đâu thì sau đó cũng chỉ sẽ biến thành kinh ngạc cùng với kinh ngạc mà thôi. Cô ta cầm micro trong tay, cặp môi tô son đỏ chót mở rộng khoa trương ngạc nhiên biến thành giống như đang hát một nốt cao vậy...
Bạch Ngọc Lan liếc nhanh về phía Hứa Nhạc và cũng bị sức ăn như sói đói của hắn làm cho kinh hãi. Hắn thầm kiểm điểm lại trong lòng mấy ngày vừa qua đã xảy ra những gì mà để cho Hứa Nhạc phải biến thành một con quỷ đói hận lòng như bây giờ?
Hát mãi hát mãi đến lúc trời gần sáng thì Hứa Nhạc cũng ăn xong bát mì thứ 6, Bạch Ngọc Lan thì uống hết 3 chai rượu còn hai cô gái hát xướng cùng thì giọng cũng bắt đầu khàn khàn. Hai cô cùng nhìn nhau nhưng chẳng ai dám rời đi. Ai mà biết được hai gã quái nhân trong căn phòng này muốn làm gì cơ chứ. Nói ra thì thật khiến cho người ta chê cười, thế nhưng cả đêm ngay cả cơ thể hai cô, hai người bọn họ cũng không thèm sờ vào lấy một lần. Ngoài hát ra thì chắc chẳng còn cách nào khác loại bỏ sự áp lực trong căn phòng này.
Đúng lúc này thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, một nữ nhân viên mặc đồ đen cực kỳ kính cẩn bước đến, khẽ cúi nửa người trước mặt Hứa Nhạc, ôn nhu nhỏ nhẹ nói:
- Không biết tiên sinh là khách quý, nên việc phục vụ có phần chậm trễ, mong tiên sinh bỏ qua. Chị Khả muốn tôi hỏi tiên sinh một tiếng, khi nào ngài rảnh rỗi cho chị ấy xin phép gặp một lát có được không ạ?
Lời ấy vừa nói ra, hai cô gái tiếp viên bồi hát kinh ngạc hết nhìn Hứa Nhạc rồi lại nhìn nữ quản lý đang cúi mình trước mặt Hứa Nhạc, trong mắt hiện lên vẻ kinh sợ thấy rõ. Địa vị của nữ quản lý này trong câu lạc bộ đêm vốn cực kỳ cao, vậy mà bây giờ nhu mì không khác gì một con thỏ non. Còn nhân vật ‘chị Khả’ vừa được nhắc đến không lẽ chính là nhân vật truyền thuyết mà mọi người vẫn thường nhắc đến?
Hứa Nhạc có chút bất ngờ, nghiêng nghiêng đầu nhìn vị nữ quản lý đang cúi đầu trước mặt của mình. Nhớ tới cái bức thư điện tử nhận được ngay trước khi đi, hắn liền hiểu ngay ra vấn đề, đặt ngay bát mì xuống cái bàn cẩm thạch sang trọng trước mặt, mỉm cười gật gật đầu.
/930
|