Lông mày Mạch Đức Lâm bắt đầu chau lại, hắn quát lớn:
- Bên an ninh các người làm ăn kiểu gì vậy?
- Là do tôi không làm tròn bổn phận Nhưng trên đỉnh núi phía đông bắc vẫn còn một tay súng bắn tỉa nữa.
Viên quân nhân cố gắng nói thật nhanh:
- Bất luận là đi đường hầm hay lên máy bay trực thăng lúc này đều rất nguy hiểm. Tay súng bắn tỉa ấy chắc chắn chỉ còn chờ giây phút đó mà thôi.
- Vũ khí bình thường của Quân đội Liên Bang chắc chắn không thể bắn xa được như vậy.
Hẳn vẫn tiếp tục phân tích:
- Tôi đoán có lẽ hắn dùng khẩu ACWW, ủy viên, tôi đề nghị lúc này chúng ta nên ở yên trong phòng. Theo như những gì vừa được báo về thì quân cứu viện bên ngoài khu nhà đang tới. Đối phương dù sao cũng chỉ có một người, chắc chắn sẽ không vào được bên trong căn phòng này đâu.
- Vậy tại sao hắn có thể vào được khu nhà?
Viên thư ký lập tức phản bác, rồi quay sang phía nghị viên run rẩy đề nghị:
- Nhất định người đó vẫn còn có đồng bọn khác bên ngoài giúp đỡ. Nghị viên tiên sinh, hay là chúng ta cứ đi đi. Tay súng ngoài kìa dù sao cũng đã bị lộ, cục Đặc Cần chắc chắn sẽ cho người xử lý hắn.
- Phản ứng của cục Đặc Cần đương nhiên là không chậm. Nhưng những kẻ được cử đi xử lý tên xạ thủ phải mất một khoảng thời gian nữa mới tới được. Vấn đề then chốt ở đây là đám đặc công đó có làm ăn được gì hay không?
Viên quân nhân liêc nhìn gã thư ký rồi nghiêm người hành lễ với Mạch Đức Lâm:
- Đồng chí nghị viên, hãy tin vào lực lượng và quyết tâm của chúng tôi. Hơn nữa văn phòng còn có phòng an toàn. Đây mới chính là nơi an toàn
- Ừ.
Mạch Đức Lâm chẳng phải suy nghĩ lâu, đồng ý ngay với ý kiến đó. Chầm chậm ngồi xuống chiếc sô pha mềm mại, nhìn những hình ảnh về buổi lễ nhậm chức trên TY, Hắn mệt mỏi nói:
- Cậu dám chắc chứ?
- Tôi dám chắc.
Viên quân nhân trầm giọng nói:
- Gã đó hiện đang bị bao vây ở cổng vào khu Đông Tam, tất cả mọi người đều đã dồn hết về đấy rồi. Cho dù hắn có là Lý Thất Phu thì cũng chỉ còn một con đường chết mà thôi.
0O0
Sau đợt bắn thứ nhất, Thi Thanh Hải nhanh chóng ôm khẩu ACWW nặng nề cùng một loạt những thiết bị khác chạy tuốt xuống chân núi.
Hắn biết vị trí của mình sớm đã bị lộ rồi, đối phương nhất định sẽ cho người lên truy tìm. Việc xuống núi không phải là hắn muốn thay đổi vị trí ngắm bắn mà vì hắn đã quyết định sẽ thay đổi vai diễn ngày hôm nay, trở thành trợ thủ cho cái tên điên trong khu nhà kia.
Hơi thở dồn dập, bước chân nặng nề, Thi Thanh Hải lao như bay về phía trước. Hắn biết khẩu ACWW trong tay chẳng thể quyết định thắng thua. Cũng như con robot MX đời mới chẳng thể quyết định được thắng thua giữa Liên Bang và Đế Quốc. Những đặc công của cục Đặc Cần được huấn luyện để trở thành lá chắn đạn cho Liên Bang. Chỉ dựa vào một khẩu súng thì làm sao có thể xuyên thủng được bọn họ?
Lúc nãy Thi Thanh Hải đã cầm chân cục Đặc Cần được hai phút, điều này càng xoáy sâu thêm vào lỗ hổng thiếu tin tưởng giữa văn phòng Mạch Đức Lâm và bên phía cục Đặc Cần.
Nhưng gã đội trưởng cục Đặc Cần đã kịp phát hiện ra sai lầm của mình. Bây giờ bọn chúng nhất định đang đồng loạt tiến vào trong tòa nhà.
Trên thực tế, mọi chuyện cũng không khác những gì Thi Thanh Hải nghĩ là mấy. Cái bóng thần chết không thể ngăn được bước chân của đám đặc công cục Đặc Cần. Trong thời gian hắn chạy xuống núi thì mười mấy tên đặc công đã kịp xông vào Cơ Kim Hội chuẩn bị chặn đứng đường lui của Hứa Nhạc, hơn nữa đám vệ sĩ của Công ty bảo an cũng đang bám sát theo cục Đặc Cần.
Một luồng khí lạnh tràn xuống chân núi, tiếng chíu chíu của khẩu Tạp Yến đã dừng hẳn, thay vào đó là những tiếng súng dày đặc của đối phương. Lòng Thi Thanh Hải cũng chùng xuống.
Sau khi đã chọn được vị trí thích hợp, hắn lắp đặt lại khẩu ACWW rồi bắt đầu di chuyển cò súng. Nòng súng khổng lồ không có lửa, chỉ có khói.
Hai vệt khói dài bay thẳng lên tầng 3 Cơ Kim Hội, xuyên qua lớp kính thủy tinh, rơi xuống.
Giờ phút này, hắn bỗng cảm thấy có chút hối hận. Mặc dù đúng là có chút khó khăn thật nhưng cũng nên làm cái gì kiểu như đạn trái phá thì mới hợp chứ.
oOo
Lối đi tăm tối đầy bụi bặm, bốn phía thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng súng. ống thông hơi kim loại cũng đã bị xuyên mấy lỗ đạn, đầy những tia sáng trắng trắng xiên xiên. Khung cảnh cực kỳ không chân thực
Hứa Nhạc kéo theo balo, bò dọc theo đường ống thông hơi. Thiết kế ống thông hơi trong Cơ Kim Hội này rất đáng sợ, tuyệt đối không để cho kẻ đột nhập có cơ hội luồn lách khắp nơi.
Mạch Đức Lâm dù là một quân nhân mạnh mẽ nhưng vấn đề an toàn cũng được hắn suy tính vô cùng thấu đáo.
Máu vẫn liên tục rỉ ra từ vết thương, hòa với tro bụi thành một dạng keo bên bết. Việc này chẳng khiến cho Hứa Nhạc cảm thấy thoải mái chút nào.
Hít một hơi thật sâu, hắn cố bò thật nhanh chẳng thèm để ý đến chuyện vết thương và những tiếng động mình tạo ra có thể làm lộ tung tích. Trên thực tế, hắn vẫn đang lẩn trốn trong phạm vi khu Đông Tam nhưng lại chẳng có cách nào loại bỏ được làn súng đạn dày đặc nơi này. Trên thực tế hắn vẫn chưa muốn từ bỏ mọi chuyện mà rời khỏi đây.
Thoát ta khỏi ống thông hơi, một cơn đau buốt ào đến khi hắn vô tình chạm chân trái xuống đất Đây là khu uống trà, tạm thời thì bây giờ vẫn chưa có ai đến.
Hứa Nhạc ngồi dựa vào máy bán café, thở gấp mấy cái, lúc này hắn mới có thời gian quan sát chỗ mình vừa trúng đạn.
Lúc nãy ở khu Đông Tam, hắn bị phục kích bởi những phần tử vũ trang cực mạnh thân cận của Mạch Đức Lâm. Liền ngay sau đó, đám đặc công và chừng 30 tên vệ sĩ cũng xông vào tòa nhà. Nếu như không phải là hắn đã kịp thời ném ra 4 quả lựu đạn khói tạm thời tạo ra cảnh hỗn loạn thì có lẽ giờ này hắn vẫn chưa thoái được khỏi chỗ đó.
Bỏ đi rồi sao? Không phải bên ngoài vẫn toàn những tên súng ống đầy mình. Chỉ cần hắn ló đầu ra là sẽ được nhận vô số viên đạn.
Mất một lúc Hứa Nhạc mới loại bỏ được cảm giác đau đớn bên đùi trái. Trên người vẫn còn hai chỗ nữa bị đau. Hắn cúi đầu nhìn. Ống quần bên trái đã bị xé toạc. Một mảnh đạn vỡ trực tiếp cứa ngang qua chân hắn, ngay dưới đầu gối. May mà mảnh đạn đó không cứa vào đầu gối, nếu không thì bây giờ hắn đừng hòng đi lại được.
Còn ở bụng, viên đạn hình trùy găm chặt trong lớp áo lót bên trong. Lực tác động quá lớn khiến cho viên đạn hai ly bị biến dạng, ép chặt vào tựa như cái đinh trộn bạch kim hay đính trên quần áo phụ nữ
Hứa Nhạc khẽ nhăn mặt ra sức nhổ viên đạn. Chỗ bị thương đau buốt không biết xương cốt có bị sao không nữa. Nếu như không có chiếc áo chống đạn cứng rắn của Công ty Tịnh Thủy thì e rằng giờ này hắn đã đi gặp Kiều Trì Tạp Lâm rồi. Vừa thoái được khỏi tay thần chết, vậy mà sao trong lòng hắn chẳng thấy vui vẻ chút nào.
Hẳn hít một hơi thật sâu, điều động tất cả phần nhiệt lượng đang bừng bừng trong cơ thể mình. Đặc biệt là ép cho phần cơ chỗ đùi bị thương phải co lại, làm cho vết thương càng thêm đau đớn,máu tuôn ra xối xả.
Nhưng liền ngay sau đó, không hiểu vì lý do gì, vết thương cứ trắng dần trắng dần rồi chẳng thấy máu chảy ra thêm nữa
Lúc này, bên ngoài bàn trà bỗng truyền đen một tiếng động nhẹ. Hứa Nhạc nắm chặt khẩu Tạp Yến trong tay, cúi đầu lắng nghe. Mặc dù vẫn chưa xác định được cụ thể có bao nhiêu người nhưng chắc rằng số lượng cũng không ít.
Chương 233: Lửa đạn (Hạ) (2)
Hứa Nhạc chậm chạp ép người, nhưng không phải trốn phía sau mà là trực tiếp ngồi xổm ngay bên cạnh cửa.
Quả thật không nằm ngoài dự đoán. Liền ngay sau đó là một loạt đạn dày đặc được bắn ra. Cánh cửa dày với những vân gỗ bị hỏa lực bên ngoài đục ra vô số lỗ tròn tròn. Vụn gỗ bắn ra chi chít. Vị trí Hứa Nhạc ngồi sát tận bên dưới, không thể nhìn thấy được qua mấy lỗ đạn. Lúc này hắn cũng chỉ biết im lặng chờ đợi.
Đá hậu một cái, Hứa Nhạc chẳng có thời gian để ý đến tên cầm súng đầu tiên mà lách mình ra phía sau lưng; xả đạn vào hai tên trước mặt rồi nhanh chóng tìm được một khoảng trống ngay bên dưới mấy cái bàn làm việc.
Trong khoảnh khắc hắn vừa ngã mạnh mình xuống đất thì một loạt đạn mới xả tới tấp vào nơi hắn vừa ẩn mình. Làm vỡ tan mấy thứ đồ trang trí, biến đám búp bê hay đồ thủy tinh mà mấy cô gái bày trên bàn làm việc thành những mảnh vụn nhỏ tung tóe khắp nơi
Lớp vách ngăn màu lam nhạt dày dặn là thế mà cũng vỡ vụn trong tích tắc. Những tấm này dù chẳng có quá nhiều tác dụng nhưng dù sao cũng giúp Hứa Nhạc ngăn cản được phần nào.
Tranh thủ khoảng thời gian này Hứa Nhạc lặng lẽ bò qua lửa đạn. Lao thẳng về phía cửa sổ. Trong cái khoảnh khắc lao vào khu nhà lớn, dù đã bỏ lại sau lưng những đắn đo về chuyện sinh tử nhưng khi hòa mình vào tiếng đạn, tiếng kim loại gõ phách hắn mới thực sự ngửi thấy mùi của tử thần.
- Mẹ kiếp
Hắn không có dám ngẩng đầu lên, tiếng đạn vẫn gào rú khắp nơi biến thành một âm thanh vô cùng đáng sợ. Những mảnh vỡ xung quanh nhắc nhở hắn rằng cơ thể con người không thể kháng cự được trước cái chết mà súng đạn mang tới.
Tâm trạng hắn lạnh băng mà ảm đạm. Thậm chí hắn còn chẳng để ý đến những viên đạn bay xung quanh, một lần nữa lại vừa găm vào chân hắn.
Đúng lúc này thì cánh cửa kính trước mặt vỡ tan rồi hai vật thể kim loại bay vào. Trong tích tác, cả căn phòng bị bao trùm bởi làn khói dày
Hai quả đạn khói nữa lại vừa được ném vào, sương khói trong phòng càng trờ nên dày đặc. Thậm chí ngay cả những thứ sát ngay trước mắt cũng khó lòng nhìn thấy được.
Những tiếng đạn dày đặc trong tích tắc càng trở nên dữ dội hơn rồi thưa thớt dần. Trong văn phòng có kẻ còn tạm thời dừng hản tại vị trí cũ, không dám nhúc nhích.
Là đạn khói của Quân đôi Liên Bang. Lẫn trong đám khói, Hứa Nhạc tranh thủ di chuyển vào vị trí, nấp sau két bảo hiểm. Dựa theo những gì được học từ Bạch Ngọc Lan, hắn hoàn toàn biết được thứ vừa kéo dài mạng sống của mình ra mấy phút là cái gì
Hắn biết bên ngoài Cơ Kim Hội đang có người yểm trợ cho mình nhưng không phải là Bạch thư ký. Đạn khói chỉ có hiệu quả trong ba phút.
Đám nhân viên an ninh trong tòa nhà này chắc chắn cũng hiểu rất rõ điều này nên chẳng ai di chuyển lên phía trước mà chỉ lặng lẽ đứng chặn lấy các lối ra chờ cho khói tan hẳn
Chỉ còn sống được ba phút nữa thôi ư? Hứa Nhạc hít mấy hơi thật sâu, xoa xoa vết máu trên mặt rồi đặt nhẹ khẩu Tạp Yến trên tay xuống đất, lôi từ trong balo ra hai khẩu lục nòng dài, hơi thở bắt đầu ổn định dần.
Nguyên nhân lớn nhất khiến cho sự việc hôm nay rơi và tình trạng nguy hiểm là vì Bạch Ngọc Lan không thể đột nhập lần nữa vào hệ thống giám sát an ninh. Mất đi sự giúp đỡ từ hệ thống giám sát. Hứa Nhạc chẳng khác gì một gã mù còn đối phương thì lại dễ dàng tìm ra vị trí của hắn.
Lúc này khói mờ đang mịt mù khắp nơi, tất cả bọn họ đều biến thành kẻ mù, mù trong ba phút. Vậy ba phút sau thì sao? Hứa Nhạc cúi đầu, mân mê đôi môi khôi nẻ rồi khuôn mặt đột nhiên lộ ra một nụ cười ranh mãnh. Hắn chẳng muốn nghĩ đến chuvện của ba phút sau làm gì.
- Đại thúc đã từng nói. cơ thể con người chính là cỗ máy móc hàng đầu
Chùi sạch mồ hôi trên gan bàn tay, hắn hít một hơi thật sâu, hai tay nắm chặt khẩu súng lạnh băng, miệng liên tục lẩm bẩm:
- Hứa Nhạc, ngươi là một cỗ máy, ngươi không thể bị thương, ngươi cũng không mệt mỏi...
Cái kiểu thôi miên tạm thơi này chỉ có tác dụng trong những lúc nguy hiểm nhất. Thời điểm này, hắn càng không thể làm mất đi dũng khí và chút tự tin cuối cùng. Hơn ai hết, hắn biết thị lực và thính lực của mình tốt hơn người bình thường nhưng cũng chẳng phải là đấng sáng thế để mà làm lóa mắt được đối phương.
Bao quanh hắn lúc này đều là những quân nhân hoặc đặc công được đào tạo bài bản. Nếu chỉ dựa vào đám khói này thì hắn đừng hy vọng gì giết hết được chúng.
Nhưng dù sao vẫn phải đứng dậy, vẫn phải thực hiện đến cùng. Nghĩ đến đó Hứa Nhạc lại cắn răng chịu đau, dồn hét sức vào chân và bụng đứng dậy, tiếp tục bắn, tiếp tục hứng đạn cho đến chết.
0O0
Còn tại Đặc khu Thủ Đô, hàng ngàn hàng vạn con người đều đang chăm chú hướng về phía bục tuyên thệ mà chẳng để ý đến chuyện có một vị phu nhân mặc áo khoác đen ngồi ở hàng ghế thứ hai sau khán đài vừa nhận một cuộc điện thoại, khuôn mặt ánh lên một tia kỳ dị.
Cùng tại một vị trí kín đáo không kém, gia chủ cua Lợi gia, Lợi Duyên Cung và gia chủ của Lâm Gia đều đag cố gắng ẩn mình, chờ đợi khoảnh khắc cao trào nhất rồi gần như đồng thời, hai người cùng nhận được một tin nhắn nào đó, nét mặt có thay đổi chút ít nhưng lại nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh vốn có, chăm chú nhìn lên bục tuyên thệ.
- Tôi xin trang trọng tuyên thệ sẽ trung thực chấp hành chức vụ tổng thống. Dành hết sức mình để bảo vệ và gìn giữ Hiến Chương Liên Bang.
Tiết mục tuyên thệ của phó tổng thống Bái Luân đã kết thúc, còn lúc này, người đang đặt tay lên quyển Hiến Chương dày dặn để tuyên thệ không ai khác chính là tân tổng thống Mại Bổ Nhì Giọng nói ổn định, nét mặt thành khẩn thật không còn gì có thể hoàn hảo hơn tiếp theo sẽ là màn diễn thuyết kéo dài chừng 10 phút.
- Hôm nay, chúng ta ngồi lại bên nhau. Vì chúng ta lựa chọn hy vọng chứ không phải là sợ hãi, đoàn kết chứ không phải là tranh giành đố kị.
- Và cũng trong ngày hôm nay, chúng ta đến đây để cùng nhau tuyên thệ một điều rằng những trách móc thừa thãi cùng những lời hứa hẹn giả dối đều đã kết thúc rồi. Những thứ giáo điều cổ xưa mà chúng ta vẫn thường dùng để vặn vẹo nhau cũng đã kết thúc rồi.
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ nhìn xuống tất cả mọi người bằng ánh mắt cực kỳ nghiêm nghị, đoạn nói tiếp:
- Dưới sự uy hiếp của Đế Quốc, dưới sự uy hiếp của những điều bất công trong Liên Bang chúng ta nên ngồi chờ đợi sự phán xét của đấng sáng thế hay là nên cùng nhau nỗ lực?
- Lịch sử Liên Bang bao giờ cũng có những người hết mình vì dân vì nước. Và lịch sử Liên Bang cũng có không ít người dám đứng lên chống lại những áp bức bóc lột trong xã hội.
- Tôi kính nể những người như thế.
- Tôi muốn nói với những người đó rằng, bắt luận anh ở góc nào của vũ trụ, chỉ cần anh tôn trọng những nguyên tắc của Liên Bang và tinh thần Hiến Chương thì tôi đều hoan nghênh anh đến S1, đến Đặc khu Thủ Đô, đến với Chính phủ Liên Bang.
oOo
Hứa Nhạc chẳng thể nghe được những điều tổng thống Mạt Bố Nhĩ vừa nói. Giữa khói bụi và sự tàn khốc, hắn đang chuẩn bị đứng dậy thì đột nhiên khựng lại, đồng tư co rút lại như vừa nhìn thấy một điều gì đó rất khó tin.
Hình ảnh sơ đồ bên trong của Cơ Kim Hội hiện ra trong tròng mắt hắn rõ ràng tựa như một bức tranh. Điều ngạc nhiên hơn là bên cạnh những chấm sáng tượng trưng cho người còn có cả ghi chú số hiệu của từng nhân vật nữa.
- Bên an ninh các người làm ăn kiểu gì vậy?
- Là do tôi không làm tròn bổn phận Nhưng trên đỉnh núi phía đông bắc vẫn còn một tay súng bắn tỉa nữa.
Viên quân nhân cố gắng nói thật nhanh:
- Bất luận là đi đường hầm hay lên máy bay trực thăng lúc này đều rất nguy hiểm. Tay súng bắn tỉa ấy chắc chắn chỉ còn chờ giây phút đó mà thôi.
- Vũ khí bình thường của Quân đội Liên Bang chắc chắn không thể bắn xa được như vậy.
Hẳn vẫn tiếp tục phân tích:
- Tôi đoán có lẽ hắn dùng khẩu ACWW, ủy viên, tôi đề nghị lúc này chúng ta nên ở yên trong phòng. Theo như những gì vừa được báo về thì quân cứu viện bên ngoài khu nhà đang tới. Đối phương dù sao cũng chỉ có một người, chắc chắn sẽ không vào được bên trong căn phòng này đâu.
- Vậy tại sao hắn có thể vào được khu nhà?
Viên thư ký lập tức phản bác, rồi quay sang phía nghị viên run rẩy đề nghị:
- Nhất định người đó vẫn còn có đồng bọn khác bên ngoài giúp đỡ. Nghị viên tiên sinh, hay là chúng ta cứ đi đi. Tay súng ngoài kìa dù sao cũng đã bị lộ, cục Đặc Cần chắc chắn sẽ cho người xử lý hắn.
- Phản ứng của cục Đặc Cần đương nhiên là không chậm. Nhưng những kẻ được cử đi xử lý tên xạ thủ phải mất một khoảng thời gian nữa mới tới được. Vấn đề then chốt ở đây là đám đặc công đó có làm ăn được gì hay không?
Viên quân nhân liêc nhìn gã thư ký rồi nghiêm người hành lễ với Mạch Đức Lâm:
- Đồng chí nghị viên, hãy tin vào lực lượng và quyết tâm của chúng tôi. Hơn nữa văn phòng còn có phòng an toàn. Đây mới chính là nơi an toàn
- Ừ.
Mạch Đức Lâm chẳng phải suy nghĩ lâu, đồng ý ngay với ý kiến đó. Chầm chậm ngồi xuống chiếc sô pha mềm mại, nhìn những hình ảnh về buổi lễ nhậm chức trên TY, Hắn mệt mỏi nói:
- Cậu dám chắc chứ?
- Tôi dám chắc.
Viên quân nhân trầm giọng nói:
- Gã đó hiện đang bị bao vây ở cổng vào khu Đông Tam, tất cả mọi người đều đã dồn hết về đấy rồi. Cho dù hắn có là Lý Thất Phu thì cũng chỉ còn một con đường chết mà thôi.
0O0
Sau đợt bắn thứ nhất, Thi Thanh Hải nhanh chóng ôm khẩu ACWW nặng nề cùng một loạt những thiết bị khác chạy tuốt xuống chân núi.
Hắn biết vị trí của mình sớm đã bị lộ rồi, đối phương nhất định sẽ cho người lên truy tìm. Việc xuống núi không phải là hắn muốn thay đổi vị trí ngắm bắn mà vì hắn đã quyết định sẽ thay đổi vai diễn ngày hôm nay, trở thành trợ thủ cho cái tên điên trong khu nhà kia.
Hơi thở dồn dập, bước chân nặng nề, Thi Thanh Hải lao như bay về phía trước. Hắn biết khẩu ACWW trong tay chẳng thể quyết định thắng thua. Cũng như con robot MX đời mới chẳng thể quyết định được thắng thua giữa Liên Bang và Đế Quốc. Những đặc công của cục Đặc Cần được huấn luyện để trở thành lá chắn đạn cho Liên Bang. Chỉ dựa vào một khẩu súng thì làm sao có thể xuyên thủng được bọn họ?
Lúc nãy Thi Thanh Hải đã cầm chân cục Đặc Cần được hai phút, điều này càng xoáy sâu thêm vào lỗ hổng thiếu tin tưởng giữa văn phòng Mạch Đức Lâm và bên phía cục Đặc Cần.
Nhưng gã đội trưởng cục Đặc Cần đã kịp phát hiện ra sai lầm của mình. Bây giờ bọn chúng nhất định đang đồng loạt tiến vào trong tòa nhà.
Trên thực tế, mọi chuyện cũng không khác những gì Thi Thanh Hải nghĩ là mấy. Cái bóng thần chết không thể ngăn được bước chân của đám đặc công cục Đặc Cần. Trong thời gian hắn chạy xuống núi thì mười mấy tên đặc công đã kịp xông vào Cơ Kim Hội chuẩn bị chặn đứng đường lui của Hứa Nhạc, hơn nữa đám vệ sĩ của Công ty bảo an cũng đang bám sát theo cục Đặc Cần.
Một luồng khí lạnh tràn xuống chân núi, tiếng chíu chíu của khẩu Tạp Yến đã dừng hẳn, thay vào đó là những tiếng súng dày đặc của đối phương. Lòng Thi Thanh Hải cũng chùng xuống.
Sau khi đã chọn được vị trí thích hợp, hắn lắp đặt lại khẩu ACWW rồi bắt đầu di chuyển cò súng. Nòng súng khổng lồ không có lửa, chỉ có khói.
Hai vệt khói dài bay thẳng lên tầng 3 Cơ Kim Hội, xuyên qua lớp kính thủy tinh, rơi xuống.
Giờ phút này, hắn bỗng cảm thấy có chút hối hận. Mặc dù đúng là có chút khó khăn thật nhưng cũng nên làm cái gì kiểu như đạn trái phá thì mới hợp chứ.
oOo
Lối đi tăm tối đầy bụi bặm, bốn phía thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng súng. ống thông hơi kim loại cũng đã bị xuyên mấy lỗ đạn, đầy những tia sáng trắng trắng xiên xiên. Khung cảnh cực kỳ không chân thực
Hứa Nhạc kéo theo balo, bò dọc theo đường ống thông hơi. Thiết kế ống thông hơi trong Cơ Kim Hội này rất đáng sợ, tuyệt đối không để cho kẻ đột nhập có cơ hội luồn lách khắp nơi.
Mạch Đức Lâm dù là một quân nhân mạnh mẽ nhưng vấn đề an toàn cũng được hắn suy tính vô cùng thấu đáo.
Máu vẫn liên tục rỉ ra từ vết thương, hòa với tro bụi thành một dạng keo bên bết. Việc này chẳng khiến cho Hứa Nhạc cảm thấy thoải mái chút nào.
Hít một hơi thật sâu, hắn cố bò thật nhanh chẳng thèm để ý đến chuyện vết thương và những tiếng động mình tạo ra có thể làm lộ tung tích. Trên thực tế, hắn vẫn đang lẩn trốn trong phạm vi khu Đông Tam nhưng lại chẳng có cách nào loại bỏ được làn súng đạn dày đặc nơi này. Trên thực tế hắn vẫn chưa muốn từ bỏ mọi chuyện mà rời khỏi đây.
Thoát ta khỏi ống thông hơi, một cơn đau buốt ào đến khi hắn vô tình chạm chân trái xuống đất Đây là khu uống trà, tạm thời thì bây giờ vẫn chưa có ai đến.
Hứa Nhạc ngồi dựa vào máy bán café, thở gấp mấy cái, lúc này hắn mới có thời gian quan sát chỗ mình vừa trúng đạn.
Lúc nãy ở khu Đông Tam, hắn bị phục kích bởi những phần tử vũ trang cực mạnh thân cận của Mạch Đức Lâm. Liền ngay sau đó, đám đặc công và chừng 30 tên vệ sĩ cũng xông vào tòa nhà. Nếu như không phải là hắn đã kịp thời ném ra 4 quả lựu đạn khói tạm thời tạo ra cảnh hỗn loạn thì có lẽ giờ này hắn vẫn chưa thoái được khỏi chỗ đó.
Bỏ đi rồi sao? Không phải bên ngoài vẫn toàn những tên súng ống đầy mình. Chỉ cần hắn ló đầu ra là sẽ được nhận vô số viên đạn.
Mất một lúc Hứa Nhạc mới loại bỏ được cảm giác đau đớn bên đùi trái. Trên người vẫn còn hai chỗ nữa bị đau. Hắn cúi đầu nhìn. Ống quần bên trái đã bị xé toạc. Một mảnh đạn vỡ trực tiếp cứa ngang qua chân hắn, ngay dưới đầu gối. May mà mảnh đạn đó không cứa vào đầu gối, nếu không thì bây giờ hắn đừng hòng đi lại được.
Còn ở bụng, viên đạn hình trùy găm chặt trong lớp áo lót bên trong. Lực tác động quá lớn khiến cho viên đạn hai ly bị biến dạng, ép chặt vào tựa như cái đinh trộn bạch kim hay đính trên quần áo phụ nữ
Hứa Nhạc khẽ nhăn mặt ra sức nhổ viên đạn. Chỗ bị thương đau buốt không biết xương cốt có bị sao không nữa. Nếu như không có chiếc áo chống đạn cứng rắn của Công ty Tịnh Thủy thì e rằng giờ này hắn đã đi gặp Kiều Trì Tạp Lâm rồi. Vừa thoái được khỏi tay thần chết, vậy mà sao trong lòng hắn chẳng thấy vui vẻ chút nào.
Hẳn hít một hơi thật sâu, điều động tất cả phần nhiệt lượng đang bừng bừng trong cơ thể mình. Đặc biệt là ép cho phần cơ chỗ đùi bị thương phải co lại, làm cho vết thương càng thêm đau đớn,máu tuôn ra xối xả.
Nhưng liền ngay sau đó, không hiểu vì lý do gì, vết thương cứ trắng dần trắng dần rồi chẳng thấy máu chảy ra thêm nữa
Lúc này, bên ngoài bàn trà bỗng truyền đen một tiếng động nhẹ. Hứa Nhạc nắm chặt khẩu Tạp Yến trong tay, cúi đầu lắng nghe. Mặc dù vẫn chưa xác định được cụ thể có bao nhiêu người nhưng chắc rằng số lượng cũng không ít.
Chương 233: Lửa đạn (Hạ) (2)
Hứa Nhạc chậm chạp ép người, nhưng không phải trốn phía sau mà là trực tiếp ngồi xổm ngay bên cạnh cửa.
Quả thật không nằm ngoài dự đoán. Liền ngay sau đó là một loạt đạn dày đặc được bắn ra. Cánh cửa dày với những vân gỗ bị hỏa lực bên ngoài đục ra vô số lỗ tròn tròn. Vụn gỗ bắn ra chi chít. Vị trí Hứa Nhạc ngồi sát tận bên dưới, không thể nhìn thấy được qua mấy lỗ đạn. Lúc này hắn cũng chỉ biết im lặng chờ đợi.
Đá hậu một cái, Hứa Nhạc chẳng có thời gian để ý đến tên cầm súng đầu tiên mà lách mình ra phía sau lưng; xả đạn vào hai tên trước mặt rồi nhanh chóng tìm được một khoảng trống ngay bên dưới mấy cái bàn làm việc.
Trong khoảnh khắc hắn vừa ngã mạnh mình xuống đất thì một loạt đạn mới xả tới tấp vào nơi hắn vừa ẩn mình. Làm vỡ tan mấy thứ đồ trang trí, biến đám búp bê hay đồ thủy tinh mà mấy cô gái bày trên bàn làm việc thành những mảnh vụn nhỏ tung tóe khắp nơi
Lớp vách ngăn màu lam nhạt dày dặn là thế mà cũng vỡ vụn trong tích tắc. Những tấm này dù chẳng có quá nhiều tác dụng nhưng dù sao cũng giúp Hứa Nhạc ngăn cản được phần nào.
Tranh thủ khoảng thời gian này Hứa Nhạc lặng lẽ bò qua lửa đạn. Lao thẳng về phía cửa sổ. Trong cái khoảnh khắc lao vào khu nhà lớn, dù đã bỏ lại sau lưng những đắn đo về chuyện sinh tử nhưng khi hòa mình vào tiếng đạn, tiếng kim loại gõ phách hắn mới thực sự ngửi thấy mùi của tử thần.
- Mẹ kiếp
Hắn không có dám ngẩng đầu lên, tiếng đạn vẫn gào rú khắp nơi biến thành một âm thanh vô cùng đáng sợ. Những mảnh vỡ xung quanh nhắc nhở hắn rằng cơ thể con người không thể kháng cự được trước cái chết mà súng đạn mang tới.
Tâm trạng hắn lạnh băng mà ảm đạm. Thậm chí hắn còn chẳng để ý đến những viên đạn bay xung quanh, một lần nữa lại vừa găm vào chân hắn.
Đúng lúc này thì cánh cửa kính trước mặt vỡ tan rồi hai vật thể kim loại bay vào. Trong tích tác, cả căn phòng bị bao trùm bởi làn khói dày
Hai quả đạn khói nữa lại vừa được ném vào, sương khói trong phòng càng trờ nên dày đặc. Thậm chí ngay cả những thứ sát ngay trước mắt cũng khó lòng nhìn thấy được.
Những tiếng đạn dày đặc trong tích tắc càng trở nên dữ dội hơn rồi thưa thớt dần. Trong văn phòng có kẻ còn tạm thời dừng hản tại vị trí cũ, không dám nhúc nhích.
Là đạn khói của Quân đôi Liên Bang. Lẫn trong đám khói, Hứa Nhạc tranh thủ di chuyển vào vị trí, nấp sau két bảo hiểm. Dựa theo những gì được học từ Bạch Ngọc Lan, hắn hoàn toàn biết được thứ vừa kéo dài mạng sống của mình ra mấy phút là cái gì
Hắn biết bên ngoài Cơ Kim Hội đang có người yểm trợ cho mình nhưng không phải là Bạch thư ký. Đạn khói chỉ có hiệu quả trong ba phút.
Đám nhân viên an ninh trong tòa nhà này chắc chắn cũng hiểu rất rõ điều này nên chẳng ai di chuyển lên phía trước mà chỉ lặng lẽ đứng chặn lấy các lối ra chờ cho khói tan hẳn
Chỉ còn sống được ba phút nữa thôi ư? Hứa Nhạc hít mấy hơi thật sâu, xoa xoa vết máu trên mặt rồi đặt nhẹ khẩu Tạp Yến trên tay xuống đất, lôi từ trong balo ra hai khẩu lục nòng dài, hơi thở bắt đầu ổn định dần.
Nguyên nhân lớn nhất khiến cho sự việc hôm nay rơi và tình trạng nguy hiểm là vì Bạch Ngọc Lan không thể đột nhập lần nữa vào hệ thống giám sát an ninh. Mất đi sự giúp đỡ từ hệ thống giám sát. Hứa Nhạc chẳng khác gì một gã mù còn đối phương thì lại dễ dàng tìm ra vị trí của hắn.
Lúc này khói mờ đang mịt mù khắp nơi, tất cả bọn họ đều biến thành kẻ mù, mù trong ba phút. Vậy ba phút sau thì sao? Hứa Nhạc cúi đầu, mân mê đôi môi khôi nẻ rồi khuôn mặt đột nhiên lộ ra một nụ cười ranh mãnh. Hắn chẳng muốn nghĩ đến chuvện của ba phút sau làm gì.
- Đại thúc đã từng nói. cơ thể con người chính là cỗ máy móc hàng đầu
Chùi sạch mồ hôi trên gan bàn tay, hắn hít một hơi thật sâu, hai tay nắm chặt khẩu súng lạnh băng, miệng liên tục lẩm bẩm:
- Hứa Nhạc, ngươi là một cỗ máy, ngươi không thể bị thương, ngươi cũng không mệt mỏi...
Cái kiểu thôi miên tạm thơi này chỉ có tác dụng trong những lúc nguy hiểm nhất. Thời điểm này, hắn càng không thể làm mất đi dũng khí và chút tự tin cuối cùng. Hơn ai hết, hắn biết thị lực và thính lực của mình tốt hơn người bình thường nhưng cũng chẳng phải là đấng sáng thế để mà làm lóa mắt được đối phương.
Bao quanh hắn lúc này đều là những quân nhân hoặc đặc công được đào tạo bài bản. Nếu chỉ dựa vào đám khói này thì hắn đừng hy vọng gì giết hết được chúng.
Nhưng dù sao vẫn phải đứng dậy, vẫn phải thực hiện đến cùng. Nghĩ đến đó Hứa Nhạc lại cắn răng chịu đau, dồn hét sức vào chân và bụng đứng dậy, tiếp tục bắn, tiếp tục hứng đạn cho đến chết.
0O0
Còn tại Đặc khu Thủ Đô, hàng ngàn hàng vạn con người đều đang chăm chú hướng về phía bục tuyên thệ mà chẳng để ý đến chuyện có một vị phu nhân mặc áo khoác đen ngồi ở hàng ghế thứ hai sau khán đài vừa nhận một cuộc điện thoại, khuôn mặt ánh lên một tia kỳ dị.
Cùng tại một vị trí kín đáo không kém, gia chủ cua Lợi gia, Lợi Duyên Cung và gia chủ của Lâm Gia đều đag cố gắng ẩn mình, chờ đợi khoảnh khắc cao trào nhất rồi gần như đồng thời, hai người cùng nhận được một tin nhắn nào đó, nét mặt có thay đổi chút ít nhưng lại nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh vốn có, chăm chú nhìn lên bục tuyên thệ.
- Tôi xin trang trọng tuyên thệ sẽ trung thực chấp hành chức vụ tổng thống. Dành hết sức mình để bảo vệ và gìn giữ Hiến Chương Liên Bang.
Tiết mục tuyên thệ của phó tổng thống Bái Luân đã kết thúc, còn lúc này, người đang đặt tay lên quyển Hiến Chương dày dặn để tuyên thệ không ai khác chính là tân tổng thống Mại Bổ Nhì Giọng nói ổn định, nét mặt thành khẩn thật không còn gì có thể hoàn hảo hơn tiếp theo sẽ là màn diễn thuyết kéo dài chừng 10 phút.
- Hôm nay, chúng ta ngồi lại bên nhau. Vì chúng ta lựa chọn hy vọng chứ không phải là sợ hãi, đoàn kết chứ không phải là tranh giành đố kị.
- Và cũng trong ngày hôm nay, chúng ta đến đây để cùng nhau tuyên thệ một điều rằng những trách móc thừa thãi cùng những lời hứa hẹn giả dối đều đã kết thúc rồi. Những thứ giáo điều cổ xưa mà chúng ta vẫn thường dùng để vặn vẹo nhau cũng đã kết thúc rồi.
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ nhìn xuống tất cả mọi người bằng ánh mắt cực kỳ nghiêm nghị, đoạn nói tiếp:
- Dưới sự uy hiếp của Đế Quốc, dưới sự uy hiếp của những điều bất công trong Liên Bang chúng ta nên ngồi chờ đợi sự phán xét của đấng sáng thế hay là nên cùng nhau nỗ lực?
- Lịch sử Liên Bang bao giờ cũng có những người hết mình vì dân vì nước. Và lịch sử Liên Bang cũng có không ít người dám đứng lên chống lại những áp bức bóc lột trong xã hội.
- Tôi kính nể những người như thế.
- Tôi muốn nói với những người đó rằng, bắt luận anh ở góc nào của vũ trụ, chỉ cần anh tôn trọng những nguyên tắc của Liên Bang và tinh thần Hiến Chương thì tôi đều hoan nghênh anh đến S1, đến Đặc khu Thủ Đô, đến với Chính phủ Liên Bang.
oOo
Hứa Nhạc chẳng thể nghe được những điều tổng thống Mạt Bố Nhĩ vừa nói. Giữa khói bụi và sự tàn khốc, hắn đang chuẩn bị đứng dậy thì đột nhiên khựng lại, đồng tư co rút lại như vừa nhìn thấy một điều gì đó rất khó tin.
Hình ảnh sơ đồ bên trong của Cơ Kim Hội hiện ra trong tròng mắt hắn rõ ràng tựa như một bức tranh. Điều ngạc nhiên hơn là bên cạnh những chấm sáng tượng trưng cho người còn có cả ghi chú số hiệu của từng nhân vật nữa.
/930
|