- Hiện tại cả Tiểu đội 7 cũng chỉ còn lại có mình tôi cùng với Hứa Nhạc hai người. Hắn là Chủ quản Kỹ thuật tôi là thư ký cua hắn.
Bạch Ngọc Lan nhẹ giọng nhỏ nhẹ nói:
- Đáng tiếc, sau này rốt cuộc cũng không còn cơ hội làm việc chung....
Trong phòng, Hùng Lâm Tuyền, Lưu Giảo, còn có thêm mấy người khác nữa đều đồng thời làm vào trầm mặc. Quân đội Liên Bang là nơi luôn luôn chú ý đến thực lực, kính nể kẻ mạnh. Bạch Ngọc Lan thân là Chủ quản chiến đấu của Tiểu đội 7, từng là quân nhân ưu tú nhất của quân đội Liên Bang.
Hắn đã đích thân mở miệng đánh giá cao Hứa Nhạc như vậy. Tự nhiên là khiến cho bọn họ vô cùng tin tưởng, chỉ là trong lòng bọn họ thật sự không hiểu rõ ràng cho lắm, nếu như lão Bạch đã thích gã nam nhân trẻ tuổi kia như vậy, vì cái gì hôm nay lại phát sinh ra sự tình như thế này? Hơn nữa Lão Bạch lại cũng không hề hoàn thủ, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì vậy?
- Gã Hứa Nhạc này nhân tính, tính cách rất tốt, bề ngoài thân thiết dễ gần, thực lực lại cường đại. Hơn nữa hắn lại còn có bối cảnh bộ Quốc Phòng phía sau... Tôi vốn còn tưởng rằng Tiểu đội 7 nên đi theo hắn mà lăn lộn, chính là sự lựa chọn tốt nhất.
Bạch Ngọc Lan mang theo chút tiếc nuối mà nói:
- Đáng tiếc xem ra lần này quân Khu I khẳng định cũng sẽ không để cho các cậu quay trở về Tiểu đội 7 nữa, hắn thì lại càng thất vọng nặng nề với tôi... Tiểu đội 7 chung quy là phải tan rã rồi.
Đối với những người đang ở trong cùng phòng với Bạch Ngọc Lan này mà nói. Tiểu đội 7 này chính là nơi mà bọn họ đã từng cùng nhau kề vai sát cánh, là nơi mà bọn họ vô cùng yêu thích. Bọn họ lúc này, thời khắc nào cũng đều muốn bộ Quốc Phòng hủy đi mệnh lệnh lúc trước, cho phép trùng kiến lại Tiểu đội 7. Nhưng mà lúc này hết thảy nhìn qua đều có vẻ hư vô mà mờ mịt cả rồi...
- Cái gã Hứa Nhạc kia... thật sự là người đích thân nghiên cứu chế tạo ra con robot MX? Vì sao tháng trước tại Căn cứ lắp ráp Tổng trang Quân dụng tiến hành nghi thức khai sinh ra con robot thế hệ mới, hắn lại không xuất hiện?
Lưu Giảo càu mày hỏi. Kỳ thật là hắn trước giờ cũng chưa từng hoài nghi lời tán thường của Bạch Ngọc Lan đối với gã thanh niên trẻ tuổi kia bao giờ, chỉ là trong lòng nghĩ thấy có chút không thể nào tin nổi mà thôi.
Bạch Ngọc Lan tự nhiên cũng sẽ không nói cho hắn biết khi đó Hứa Nhạc vẫn còn đang bị giam trong nhà ngục quân sự Khuynh Thành...
Hùng Lâm Tuyền hít một hơi thật mạnh, chậm rãi nói:
- Nếu như không phải chính miệng anh nói ra, tôi thật sự không dám tin tường rằng, cái gã gia hỏa nhìn qua cực kỳ bình thường như thế kia, lại cư nhiên có thể thao tác robot trên đỉnh núi Sơn mạch Tạp Kỳ một phen đem vị trung tá thiếu niên truyền nhân của Quân Thần đại nhân mà xử lý.
Thiếu tá Lan Hiểu Long nãy giờ vẫn trầm mặc không nói gì, đột nhiên mở miệng nói:
- Đây là chuyện cơ mật của quân đội Liên Bang, đừng nói nhiều không tốt.
Hùng Lâm Tuyền cười lãnh một tiếng, nói:
- Những loại sự tình như thế này, chung quy cũng không thể nào che dấu được quá lâu.
Lan Hiểu Long cười cười, đang chuẩn bị định nói gì đó, thì chiếc điện thoại di động trong tay hắn đột nhiên lại vang lên, hắn cầm điện thoại bước ra cửa phòng. Bạch Ngọc Lan nằm trên giường bệnh, ném cái tàn thuốc trên tay xuống sọt rác để dưới giường, trầm mặc một lúc sau mới nhẹ giọng nói:
- Đáng tiếc, đáng tiếc...
- Đáng tiếc cái gì?
Hùng Lâm Tuyền mở miệng hỏi.
- Đáng tiếc là Tiểu đội 7 cứ như vậy mà tan rã. Không còn cơ hội để đi theo một gã gia hỏa nhất định là mạnh mẽ nhất Liên Bang, chạy đi tiền tuyến, thậm chí là chạy sang Đế Quốc để làm ra những chuyện vĩ đại nhất
Bạch Ngọc Lan nhẹ giọng nói
- Loại cấp trên trọng tình trọng nghĩa, cường đại khủng bố như thế này.... .trong Liên Bang khó mà có thể gặp được người thứ 2....
oOo
Một lúc sau Lan Hiểu Long đẩy cửa bước vào, vẻ mãi vô cùng cổ quái nhìn Bạch Ngọc Lan đang nằm trên giường bệnh, trong tay vẫn còn cầm theo chiếc điện thoại di động mã hóa quân sụ tùy thân của mình. Mọi người trong phòng đều cảm giác được hắn có chút khác thường, nên toàn bộ đều quay sang nhìn hắn.
Lan Hiểu Long quay sang nhìn một vòng đám quân nhân đã từng lăn lộn trên chiến trường, lúc này đang ngồi trong phòng bệnh, có chút khó xử nhún nhún vai nói:
- Vừa mới nhận được mệnh lệnh từ cục Điều Phối Quân Nhân của bộ Quốc Phòng, bọn họ đã phát ra văn bản, Tiểu đội 7 của công ty Bảo an Tịnh Thủy dựa theo điều lệnh mới, sẽ nhận được công văn điều phối ra chiến trường. Văn bản mệnh lệnh này đã được đưa tới các đơn vị cá nhân của từng người các cậu.
Lời này vừa nói ra, không khi bên trong phòng bệnh nhất thời trở nên có chút quái dị. Các quân nhân ngồi trong phòng bệnh này năm xưa cũng đã từng ở trong tiểu đội 7 chiến đấu lăn lộn không biết bao nhiêu trận chiến, ở thời kỳ hòa bình, cũng đã từng cùng với đám người xâm lược của Đế Quốc tiến hành chiến đấu sống chết
Hôm nay bọn họ mặc dù cũng đều là những quân nhân vương bài trong quân đội cả, nhưng thân là quân nhân Liên Bang, lại bị sắp xếp im hơi lặng tiếng một thời gian dài như vậy, làm thế nào mà không nhớ về những chiến trường trên các tinh cầu, những mưa bay lửa đạn tại các quặng mỏ, cùng với tình cảnh chiến đấu ác liệt được cơ chứ?
Trong đôi mắt thanh tú của Bạch Ngọc Lan lại hiện lên một tia ánh sáng, hắn nhẹ giọng hỏoi:
- Cậu hiện tại là sìĩ quan cấp tá của đội Cảnh vệ Cảng Đô, bộ Quốc Phòng không có khả năng thông báo chuyện này cho cậu biết.
Lan Hiểu Long có chút vô tội lại nhún nhún vai, đưa tay sửa lại chiếc mũ quân dụng trên đầu, nói:
- Có nhớ nhiệm vụ năm rồi của tôi tại Cảng Đô không? Tôi tiếp nhận nhiệm vụ phải phụ trách bảo hộ một vị cấp trên...
Ánh mắt của Bạch Ngọc Lan càng ngày càng sáng lạng, hắn hỏi gấp:
- Chủ quản mới của Tiểu đội 7 sau khi trùng kiến lại là ai?
- Hứa Nhạc
Lan Riêu Long mỉm cười trả lời:
- Chẳng qua hình như là Tiểu đội 7 cũng được mở rộng ra. Bởi vì toàn bộ quân nhân của Đội Cảnh vệ Cảng Đô của ta cũng được điều động gia nhập vào đó. Việc tiến hành trùng kiến lại toàn bộ tiểu đội, đại khái còn khoảng thời gian 3 tháng nữa mới chấm dứt.
Mọi người trong phòng rốt cuộc cũng hiểu được hắn đang nói cái gì. Sự khiếp sợ trong lòng cũng không thể nào tiêu tan đi được, ngược lại càng thêm một tia nghi hoặc. Ngay cả người của sư đoàn Thiết giáp 17 cũng được điều động tới. Bộ Quốc Phòng muốn trùng kiến lại Tiểu đội 7 lớn đến như vậy, đến tột cùng là muốn làm gì đây?
oOo
Đặc khu Thủ Đô cũng giống như hầu hết các địa phương khác trong Liên Bang vậy, có giàu có như mây trên chín tầng trời, có nghèo khó như bùn đất dưới vực sâu. Tại một thế giới hoang vu như Đại khu Đông Lâm kia, cũng có được những câu lạc bộ đêm hào hoa xa xỉ đến cực điểm, thì ở tại đô thị trung tâm của Liên Bang này, cũng không chỉ có những địa phương xa hoa giống như Lâm Viên hay hội sở Lưu Phong Pha, mà cũng có các nhà hàng nhỏ trong các khu phố.
Nếu tính toán một cách chính xác, Hứa Nhạc ra tù còn chưa đầy hai mươi bốn tiếng đồng hồ, hắn cũng đã làm được rất nhiều chuyện tình. Lấy được lệnh đặc xá của tổng thống, ký văn kiện bán mình cho quân đội Liên Bang, còn chạy đi đâm sau lưng người ta một dao .Giờ phút này thì hắn đang ngồi trên ghế cạnh bàn, há miệng to mà ăn từng gắp lớn rau xanh trong cái nồi trước mặt. Hắn ăn đến mức mồ hôi đổ đầy trán, tựa hồ là vô cùng khoái hoạt.
Thai Chi Nguyên cũng không có thói quen chạy đến những nơi địa phương nhỏ này để ăn uống. Hắn khẽ cau nhẹ mày lại, nhìn lướt qua mấy vết bẩn cùng với vết dầu mỡ còn dính lại trên tấm khăn trải bàn, lại nhìn sang đống thức ăn hổ lốn nằm trên bát trước mặt mình. trong lòng thầm nghĩ thật sự không có cái gì có thể ăn nổi.
- Bị giam trong nhà ngục suốt mấy tháng trời, thứ mà tôi muốn ăn nhất chính là thứ gì đó nóng sốt một chút, thậm chí là nóng đến phát bỏng càng tốt. Tốt nhất có thể một phen khiến cho cái bao tử lạnh như băng của tôi phải trở nên bỏng rát một trận mới đã thèm...
Hứa Nhạc buông đũa xuống, mỉm cười giải thích.
- Tôi cho rằng những chuyện mà anh muốn làm, đại khái là anh cùng chẳng hề suy nghĩ nó tốt hay xấu. Lý Thất Phu, tổng thống, quân đội cố tình kéo anh ra khỏi nhà giam, đến tột cùng là muốn anh làm cái gì, anh có hiểu rõ ràng hay không?
Thai Chi Nguyên bình thường ờ trước mặt Hứa Nhạc cũng không thể hiện phong cách một thế gia đệ tử cực kỳ cao quý, sang trọng. Thế nhưng do từ nhỏ đã sinh trưởng trong hoàn cảnh cao sang, cho nên khi hắn ngồi trong một cái quán ăn nhỏ như thế này, những động tác lấy khăn chùi nhẹ khóe miệng của mình, cũng trở nên tao nhã sang quý như vậy.
Nhưng mà đúng là loại tao nhã như thế này, có vẻ rất không phối hợp với hoàn cảnh xung quanh. Cho nên Hứa Nhạc mới nhịn không được nở nụ cười nhẹ.
Đã trải qua nhiều chuyện như vậy rồi, tâm tình Hứa Nhạc đã được cải biến rất nhiều, dần dần quay trở về với tính cách của gã cô nhi năm xưa lang thang trên phố Chung Lâu tại Đông Lâm.
Có lẽ cũng không còn sự áp bức nặng nề của cái bí mật lúc nào cùng đè nặng lên trên người của hắnnữa, cho nên tâm cảnh của hắn dĩ nhiên cũng quay trở lại giống như cái đêm mưa gió giết người trước đây, kiên nhẫn, cố chấp, nhưng vẫn luôn luôn sáng sủa.
Sự u ám trầm mặc luôn che ở trước mặt dần dần đã biến mất, sự phiền muộn trong lồng ngực dần dần hóa thành mây khói tan mất.
Một kẻ vô địch tự nhiên cũng không phải là vừa sinh ra đã trở thành vô địch rồi. Tuy rằng đối với cuộc sống trong tương lai mình có chút mơ hồ, nhưng mà sự sợ hãi kiêng kỵ lớn nhất trong lòng mình từ sau khi trốn ra khỏi Đại khu Đông Lâm rốt cuộc cùng đã biến đi hết, thân phận đào phạm của Liên Bang.
Nhược điểm bí mật của mình dù sao cũng đã bị người khác nắm bắt được, cho dù có khẩn trương, trầm mặc, tự giữ mình như thế nào đì nữa cũng đã là dư thừa rồi.
Cũng giống như một vết sẹo cũ lúc nào cũng vô cùng tê ngứa, một khi đột nhiên bị con dao sắc bén cắt đi mất, tự nhiên là có chút đau đớn, nhưng cũng là đặc biệt sảng khoái.
Huống chi là vị Quân Thần Liên Bang tựa hồ cũng đã biến thành họ hàng xa của hắn, cũng không cẩn phải thời khắc nào cùng lo lắng cho cái thân phận đào phạm của mình nữa, cho nên cái gã thanh niên lúc nào cùng yêu đời như Hứa Nhạc làm sao lại không rạng rỡ như ánh mặt trời được?
Ánh mắt nở nụ cười tủm tỉm của hắn nhìn qua giống như là vầng mặt trăng trên bầu trời vậy, hắn nói:
- Lo nhiều như vậy làm cái gì? Bộ Quốc Phòng nhiều lắm cũng chỉ là phái tôi chạy ra tiền tuyến làm vật hi sinh mà thôi. Nếu có thể giết thêm được mấy gã Đế Quốc, cũng không tính là quá thiệt thòi. Phải biết rằng bản thân tôi đáng lý ra đã là người chết rồi.
- Có nói thế nào thì Chính phủ Liên Bang cũng không đến mức đem một gã thiên tài về robot như cậu ra làm vật hi sinh đâu.
Thai Chi Nguyên có chút trào phúng nhìn cặp mắt ti hí của Hứa Nhạc trước mặt, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp hơn một chút. Những nội tình bên trong chuyện này cho đến bây giờ hắn vẫn còn chưa thăm dò ra được.
Lý Thất Phu vì lý do gí mà chịu xuất sơn? Mẫu thân vì cái gì mà kiên quyết bắt hắn phải chết? Hắn lại vì nguyên nhân gì mà còn có thể sống sót? Bởi vì những nguyên nhân này, cho nên nhìn cái khuôn mặt đang tươi cười của Hứa Nhạc, hắn vẫn luôn có cảm giác vô cùng thần bí. Nhưng thân là một gã bằng hữu, hắn cũng không muốn đi đào sâu tìm hiểu quá nhiều bí mật của đối phương.
- Chính phủ sắp tới sẽ có những động tác lớn...
Thai Chi Nguyên đột nhiên mở miệng nói.
Hứa Nhạc thật sự hiểu rất rõ ràng năng lực của gã thanh niên ngồi trước mặt mình, cũng biết rõ ràng cái từ động tác lớn theo như hắn nói, đó tuyệt đối cùng không phải là việc nhỏ. Trong khoảnh khắc, vẻ ồn ào, náo nhiệt của cái quán ăn này tựa hồ trở nên im lặng hơn một chút. Hứa Nhạc nghiêm túc ngẩng đầu lên nhìn.
- Chính xác mà nói là do tổng thống Mạt Bố Nhĩ làm ra, cái động tác lớn này có quan hệ không nhỏ đến Thanh Long Sơn.
- Sắp sửa khai chiến à?
Hứa Nhạc lo lắng hỏi lại một câu. Từ khi cái thân phận thật sự của Mạch Đức Làm vị bóc trần, những kẻ hiểu biết rõ nội tình bên trong, đối với dã tâm lang sói của bên phía Đe Quốc, âm mưu lâu dài mà khủng khiếp kia, đều khiến mọi người vô cùng khiếp sợ và lo lắng.
Liên Bang hiện nay so với bất cứ lúc nào trong dĩ vãng đều cần phải trở nên đoàn kết hơn rất nhiều. Nếu bên phía Chính phủ lại tấn công Thanh Long Sơn, ai biết được sau này sẽ tạo thành những ảnh hưởng ác liệt như thế nào. Chắc chắn rằng nó sẽ cấp cho bên phía Đế Quốc một cơ hội có thể lợi dụng được,
- Không, ngược lại, là đàm phán, chứng thực bản hiệp nghị hòa bình đã ký kết năm rồi.
Thai Chi Nguyên lắc lắc đầu. Hai người đang ngôi bên bàn ăn lúc này, đều là những người đương sự đã từng trực tiếp tham gia vào sự kiện năm đó. Thậm chí còn là những người chủ đạo nữa. Trong đám đương sự còn có thêm một người nữa, chính là Thi Thanh Hải, lúc này vẫn còn đang bị nhốt trong nhà giam quân sự Liên Bang.
Tổng thống đã mời lãnh tụ Nam Thủy đến, tiến hành một buổi đàm phán chính thức. Nếu như bên phía Thanh Long Sơn thật sự đồng ý gia nhập vào ban ngành chính phủ bên này, như vậy đây khẳng định là tin tức tốt gây bùng nổ mãnh liệt nhất trong những năm gần đây.
Đương nhiên là khó khăn cũng sẽ rất lớn. Nếu không phải sự uy hiếp bên phía Đế Quốc bên kia là quá lớn, bên phía chính phủ cùng với Nghị Viện rất khó có thể tìm thấy được một cái nhìn thống nhất như vậy. Nhưng mà vấn đề là bên phía Thanh Long Sơn bên kia đến tột cùng là chuẩn bị đáp lại như thế nào mà thôi.
- Đây là một vấn đề vô cùng khó khăn.
Hứa Nhạc buông đũa xuống, trầm mặc một lát, sau đó mới vô cùng nghiêm túc gật đầu một cái.
Nếu đàm phán thành công, bên phía Phiến Quân thật sự đồng ý gia nhập chính phủ, như vậy đại khối một bộ phận quân đội của bọn họ cũng sẽ được điều ra phía tiền tuyến Tây Lâm để thể hiện thái độ của chính mình.
- Đương nhiên, cái ý nghĩa tượng trưng bên trong này đại khái là khá lớn. Tổng thống Mạt Bố Nhĩ vốn cực kỳ có thành ý trong chuyện lần này. Những bộ đội chủ lực bên phía Quân Khu II toàn bộ cùng đã được điều động rút về hậu phương. Đơn bị bộ đội trực thuộc của tôi cũng đã bị điều đến Quân khu Tây Lâm để chuẩn bị ra chiến trường.
Thai Chi Nguyên nhàn nhạt nói:
- Ngày mai tôi cũng phải lên đường rồi.
- Lên đường bảo trọng. Hứa Nhạc nhẹ giọng nói:
- Có lẽ tương lai khi chúng ta gặp lại, cả hai chúng ta đều đã là ở tiền tuyến Tây Lâm cả rồi.
Ánh mắt của Thai Chi Nguyên chợt có thêm một chút u sầu nhàn nhạt:
- Lần này tôi cố ở lại đây thêm vài ngày nữa, chủ yếu cũng là chuyện của cậu mà thôi. Trên thực tế phía Tây Lâm bên kia cùng không thật sự ổn định cho lắm. Bên phía Quân Khu IV đã cự tuyệt yêu cầu mệnh lệnh gia tăng thế tiến công sang bên kia, do Hội nghị Liên tịch Tham mưu trương đưa xuống. Vị Chung Tư lệnh kia đã trấn thủ biên cảnh Liên Bang nhiều năm đến như vậy, đối với những người của Đê Quốc, ông ta hiểu rõ ràng hơn chúng ta rất nhiều, vấn đề là bên phía Liên Bang hiện tại cần phải có một cái chiến thắng nho nhỏ nào đó... để đề tăng sĩ khí của mình. Lần này tôi đi đến Tây Lâm, nhiệm vụ chủ yếu chính là đi khuyên bảo Chung Tư lệnh một chuyến.
Tây Lâm Chung gia, gia tộc duy nhất nắm binh quyền trong Thất đại gia tộc Liên Bang, không hề hỏi lại, đã lập tức từ chối mệnh lệnh tiến công, chấp nhận thừa nhận cùng lúc hai tầng áp lực từ phía sự tiến công của Đế Quốc cùng với sự áp lực từ phía chính phủ Liên Bang.
Nghe được câu nói đó, Hứa Nhạc không khỏi nhớ tới vị tiểu cô nương khả ái năm xưa trên chiến hạm Cổ Chung Hào. Không biết vị tiểu công chúa của Chung gia này hiện tại đã trưởng thành như thế nào rồi?
Càng quan trọng hơn chính là sau khi đã đâm cho Bạch Ngọc Lan một dao, hắn bây giờ còn cần phải một phen lôi Thi Thanh Hải ra khỏi nhà giam, đồng thời phải xác nhận tên tiểu tử Lý Duy kia hiện tại đã bị Chung phu nhân đưa đến nơi nào.
0O0
Ngày hôm sau, Thai Chi Nguyên lại một lần nữa biến mất. Hứa Nhạc cũng không biết vị bằng hữu đã gánh vác cái vinh quang cùng với áp lực của một gia tộc ngàn năm này, sẽ như thế nào sau đó trong kiếp sống của mình, thật sự trở thành tổng thống Liên Bang hay không, từ đó thỏa mãn ước vọng dã tâm của vị phu nhân kia.
Hắn chỉ biết rằng cuộc sống của Thai Chi Nguyên quả thật là vô cùng không khoái hoạt. Chỉ là mỗi người cũng chỉ có một thân phận độc nhất vô nhị của chính mình, loại thân phận này đại biểu cho rất nhiều thứ, cũng không cho phép con người có thể tùy ý thoát khỏi thân phận đó.
Hứa Nhạc có được năng lực thay đổi thân phận của bản thân. Chỉ cần lúc này hắn thay đổi con chip vi mạch phía sau gáy của mình, liền có thể đem mấy cái văn kiện bán mình kia của bộ Quốc Phòng biến thành một tờ giấy vụn.
Hắn chỉ cần chui đầu vào một cái tinh cầu nào đó trong Liên Bang, như vậy cùng chẳng bao giờ phải lo lắng cái gì nữa, vấn đề là hắn cũng không thể thay đổi được, bởi vì trong cái thế giới này hắn còn có rất nhiều người đáng quan tâm, ví dụ như Thi Thanh Hải, như Trâu Úc chẳng hạn.
Một cái thân phận chính là đại biểu cho một cuộc đời, nếu từ bỏ cái thân phận đó, như vậy cũng chính là từ bỏ tất cả mọi thứ trong cuộc đời đó.
Hứa Nhạc không nghĩ rằng loại cuộc sống như thế này chính là khó khăn vất vả. Hắn cũng không biết những biến động bên trong cuộc sống này vốn có rất nhiều, có thế nào cuối cũng mình cũng sẽ giống như đại thúc vậy, biến thành một kẻ hoàn toàn cô độc, có nhà cũng không thể nào về, ngoại trừ thỉnh thoảng chạy đến trung tâm an dưỡng mà vui chơi, cùng với sai khiến một gã đệ tử không ra gì như chính mình, đúng là hoàn toàn cô đơn, hồ đồ, không người nói chuyện, không người tâm sự...
Trong khoảng thời gian tiếp theo đó, hắn có chút khẩn trương, gọi một cuộc điện thoại cho vị Chung phu nhân kia. Theo những câu trả lời có chút mơ hồ của Chung phu nhân, hắn biết được đại khái cuộc sống hiện tại của Lý Duy, xác nhận tên kia tuyệt đối an toàn.
Sau đó hắn chạy đến Trâu gia tại Đại viện Tây Sơn, bái phỏng bộ trưởng Trâu Ứng Tinh, đồng thời có một cuộc nói chuyện riêng với Trâu Úc, kể lại rất nhiều chuyện với cô ta. Những thời gian còn lại, hắn trên cơ bản đều dùng cho việc chạy vạy khắp nơi ở các ban ngành pháp luật tương quan.
Hắn hiện tại đã thoải mái, quang minh chính đại, cả người cùng không còn chỗ nào lo lắng, không chỗ nào khiếp sợ nữa, cho nên hắn tìm cách để cho Thi Thanh Hải được đặc xá. Vấn đề là ở chỗ bộ Nội Vụ, bộ Quốc Phòng hình như căn bản không muốn nhúng tay vào chuyện này.
Mà bên phía Dinh thự tổng thống lại căn bản không tiếp điện thoại của những tiểu nhân vật như hắn, cho nên hắn cũng chỉ có thể chạy đi chạy lại ở các ban ngành có quan hệ trong chuyện này. Thế nhưng lại khiến cho người khác phải thất vọng, hôm nay ở bộ này, ngày mai ở ủy kia, cánh cửa cua những ban ngành liên quan thủy chung vẫn luôn đóng đối với một tiểu nhân vật như hắn.
Hắn quả thật cùng không biết được, cái bài diễn thuyết châm chích cực mình mà tổng thống Mạt Bố Nhĩ đã từng phát biểu tại buổi nghi thức trao giải thưởng Tinh Vân mấy ngày trước, đã khiến cho vị tổng thống này trong mấy ngày gần đây vô cùng bận rộn.
Mãi cho đến khi một ngày oi bức nào đó, hắn đọc được bài chính văn tường thuật của Tổng biên tập Bob và phóng viên Ngũ Đức của tờ Nhật báo Đặc khu Thủ Đô tại một sạp báo nhỏ trên đường Hoắc Kim, hắn mới biết được trong Liên Bang đã xảy ra chuyện gì.
Cuộc đàm phán giữa Chính phu Liên Bang và Thanh Long Sơn, đã nhận được sự ung hộ nhiệt liệt của hàng tỷ công dân Liên Bang. Đối diện với kẻ xâm lược tà ác là Đế Quốc, đám công dân Liên Bang cũng thật sự không muốn bên trong nội bộ mình lại tiếp tục chảy máu nữa.
Càng hấp dẫn sự chú ý của người dân nhất chính là chuyện bộ Tư Pháp lại một lần nữa khởi động chuyên án Mạch Đức Lâm.
Nghị viên Mạch Đức Lâm là gián điệp của Đế Quốc, loại chuyện tình đáng hổ thẹn như thế này đại khái sẽ vĩnh viễn được giấu cẩn thận trong kho số liệu Trung Ương, giữ bí mật một cách tuyệt đối.
Nhưng mà chỉ dựa vào những manh mối cùng với rất nhiều chứng cứ đã điều tra trong nội tình vụ khủng bố tập kích Hoàn Sơn Tứ Châu năm xưa, liền đủ để xử vắng mặt người đã chết rồi. Liên Bang quyết không thể nào cho phép một người như vậy, sau khi chết đi còn có thể nhận được sự tôn trọng của tất cả dân chúng Liên Bang.
Cách làm như thế này đại khái đã chọc giận một số bộ phận thanh niên nào đó cực kỳ trung thành với Mạch Đức Lâm, nhưng tin tức chính phủ Liên Bang bắt đầu đàm phán với Thanh Long Sơn, đã nhanh chóng che phủ đi cái tin tức kia rồi.
Giờ phút này đây, tổng thống Mạt Bố Nhĩ cùng với chính phủ Liên Bang đã nhận được sự ủng hộ vô cùng mạnh mẽ của toàn thể xã hội, cho dù có một số cuộc du hành thị uy diễn ra cũng tuyệt đối không gây ra quá nhiều sóng gió gì trong Liên Bang.
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ lựa chọn thời cơ tiếp tục chuyên án Mạch Đức Lâm phi thường hoàn mỹ. Thể hiện vô cùng đầy đủ bản lĩnh cùng với thủ đoạn chính trị càng ngày càng thành thục của mình, cùng với trí tuệ chính trị càng ngày càng sáng suốt.
Liên Bang bắt đầu hướng về phía Nghị Viên Mạch Đức Lâm đã chết đi kia, vẽ lên trên người ông ta vô số những sự kiện tối tăm, những bí mật phía sau tấm màn. Thế nhưng lại đối với các giai tầng lợi ích khác thì cơ hồ không hề động chạm tới.
Những giai tầng lợi ích kia bởi vì lúc trước bị đụng chạm lợi ích cơ bản, bởi vì e ngại việc điều tra sẽ liên lụy đến bản thân mình, khiến nhưng sự kiện u ám kia ảnh hướng đen mặt của mình, cho nên đứng lên phản đối.
Nhưng mà lần này được sự xác nhận là sẽ không hề ảnh hường đến bất cứ thế lực nào, cho nên không ai lên tiếng gì cả. Ngay cả Thiết Toán Lợi gia, trước đây có giao tình vô cùng sâu đậm đến Mạch Đức Lâm, hiện nay cùng bảo trì sự im lặng tuyệt đối với mọi chuyện.
Bạch Ngọc Lan nhẹ giọng nhỏ nhẹ nói:
- Đáng tiếc, sau này rốt cuộc cũng không còn cơ hội làm việc chung....
Trong phòng, Hùng Lâm Tuyền, Lưu Giảo, còn có thêm mấy người khác nữa đều đồng thời làm vào trầm mặc. Quân đội Liên Bang là nơi luôn luôn chú ý đến thực lực, kính nể kẻ mạnh. Bạch Ngọc Lan thân là Chủ quản chiến đấu của Tiểu đội 7, từng là quân nhân ưu tú nhất của quân đội Liên Bang.
Hắn đã đích thân mở miệng đánh giá cao Hứa Nhạc như vậy. Tự nhiên là khiến cho bọn họ vô cùng tin tưởng, chỉ là trong lòng bọn họ thật sự không hiểu rõ ràng cho lắm, nếu như lão Bạch đã thích gã nam nhân trẻ tuổi kia như vậy, vì cái gì hôm nay lại phát sinh ra sự tình như thế này? Hơn nữa Lão Bạch lại cũng không hề hoàn thủ, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì vậy?
- Gã Hứa Nhạc này nhân tính, tính cách rất tốt, bề ngoài thân thiết dễ gần, thực lực lại cường đại. Hơn nữa hắn lại còn có bối cảnh bộ Quốc Phòng phía sau... Tôi vốn còn tưởng rằng Tiểu đội 7 nên đi theo hắn mà lăn lộn, chính là sự lựa chọn tốt nhất.
Bạch Ngọc Lan mang theo chút tiếc nuối mà nói:
- Đáng tiếc xem ra lần này quân Khu I khẳng định cũng sẽ không để cho các cậu quay trở về Tiểu đội 7 nữa, hắn thì lại càng thất vọng nặng nề với tôi... Tiểu đội 7 chung quy là phải tan rã rồi.
Đối với những người đang ở trong cùng phòng với Bạch Ngọc Lan này mà nói. Tiểu đội 7 này chính là nơi mà bọn họ đã từng cùng nhau kề vai sát cánh, là nơi mà bọn họ vô cùng yêu thích. Bọn họ lúc này, thời khắc nào cũng đều muốn bộ Quốc Phòng hủy đi mệnh lệnh lúc trước, cho phép trùng kiến lại Tiểu đội 7. Nhưng mà lúc này hết thảy nhìn qua đều có vẻ hư vô mà mờ mịt cả rồi...
- Cái gã Hứa Nhạc kia... thật sự là người đích thân nghiên cứu chế tạo ra con robot MX? Vì sao tháng trước tại Căn cứ lắp ráp Tổng trang Quân dụng tiến hành nghi thức khai sinh ra con robot thế hệ mới, hắn lại không xuất hiện?
Lưu Giảo càu mày hỏi. Kỳ thật là hắn trước giờ cũng chưa từng hoài nghi lời tán thường của Bạch Ngọc Lan đối với gã thanh niên trẻ tuổi kia bao giờ, chỉ là trong lòng nghĩ thấy có chút không thể nào tin nổi mà thôi.
Bạch Ngọc Lan tự nhiên cũng sẽ không nói cho hắn biết khi đó Hứa Nhạc vẫn còn đang bị giam trong nhà ngục quân sự Khuynh Thành...
Hùng Lâm Tuyền hít một hơi thật mạnh, chậm rãi nói:
- Nếu như không phải chính miệng anh nói ra, tôi thật sự không dám tin tường rằng, cái gã gia hỏa nhìn qua cực kỳ bình thường như thế kia, lại cư nhiên có thể thao tác robot trên đỉnh núi Sơn mạch Tạp Kỳ một phen đem vị trung tá thiếu niên truyền nhân của Quân Thần đại nhân mà xử lý.
Thiếu tá Lan Hiểu Long nãy giờ vẫn trầm mặc không nói gì, đột nhiên mở miệng nói:
- Đây là chuyện cơ mật của quân đội Liên Bang, đừng nói nhiều không tốt.
Hùng Lâm Tuyền cười lãnh một tiếng, nói:
- Những loại sự tình như thế này, chung quy cũng không thể nào che dấu được quá lâu.
Lan Hiểu Long cười cười, đang chuẩn bị định nói gì đó, thì chiếc điện thoại di động trong tay hắn đột nhiên lại vang lên, hắn cầm điện thoại bước ra cửa phòng. Bạch Ngọc Lan nằm trên giường bệnh, ném cái tàn thuốc trên tay xuống sọt rác để dưới giường, trầm mặc một lúc sau mới nhẹ giọng nói:
- Đáng tiếc, đáng tiếc...
- Đáng tiếc cái gì?
Hùng Lâm Tuyền mở miệng hỏi.
- Đáng tiếc là Tiểu đội 7 cứ như vậy mà tan rã. Không còn cơ hội để đi theo một gã gia hỏa nhất định là mạnh mẽ nhất Liên Bang, chạy đi tiền tuyến, thậm chí là chạy sang Đế Quốc để làm ra những chuyện vĩ đại nhất
Bạch Ngọc Lan nhẹ giọng nói
- Loại cấp trên trọng tình trọng nghĩa, cường đại khủng bố như thế này.... .trong Liên Bang khó mà có thể gặp được người thứ 2....
oOo
Một lúc sau Lan Hiểu Long đẩy cửa bước vào, vẻ mãi vô cùng cổ quái nhìn Bạch Ngọc Lan đang nằm trên giường bệnh, trong tay vẫn còn cầm theo chiếc điện thoại di động mã hóa quân sụ tùy thân của mình. Mọi người trong phòng đều cảm giác được hắn có chút khác thường, nên toàn bộ đều quay sang nhìn hắn.
Lan Hiểu Long quay sang nhìn một vòng đám quân nhân đã từng lăn lộn trên chiến trường, lúc này đang ngồi trong phòng bệnh, có chút khó xử nhún nhún vai nói:
- Vừa mới nhận được mệnh lệnh từ cục Điều Phối Quân Nhân của bộ Quốc Phòng, bọn họ đã phát ra văn bản, Tiểu đội 7 của công ty Bảo an Tịnh Thủy dựa theo điều lệnh mới, sẽ nhận được công văn điều phối ra chiến trường. Văn bản mệnh lệnh này đã được đưa tới các đơn vị cá nhân của từng người các cậu.
Lời này vừa nói ra, không khi bên trong phòng bệnh nhất thời trở nên có chút quái dị. Các quân nhân ngồi trong phòng bệnh này năm xưa cũng đã từng ở trong tiểu đội 7 chiến đấu lăn lộn không biết bao nhiêu trận chiến, ở thời kỳ hòa bình, cũng đã từng cùng với đám người xâm lược của Đế Quốc tiến hành chiến đấu sống chết
Hôm nay bọn họ mặc dù cũng đều là những quân nhân vương bài trong quân đội cả, nhưng thân là quân nhân Liên Bang, lại bị sắp xếp im hơi lặng tiếng một thời gian dài như vậy, làm thế nào mà không nhớ về những chiến trường trên các tinh cầu, những mưa bay lửa đạn tại các quặng mỏ, cùng với tình cảnh chiến đấu ác liệt được cơ chứ?
Trong đôi mắt thanh tú của Bạch Ngọc Lan lại hiện lên một tia ánh sáng, hắn nhẹ giọng hỏoi:
- Cậu hiện tại là sìĩ quan cấp tá của đội Cảnh vệ Cảng Đô, bộ Quốc Phòng không có khả năng thông báo chuyện này cho cậu biết.
Lan Hiểu Long có chút vô tội lại nhún nhún vai, đưa tay sửa lại chiếc mũ quân dụng trên đầu, nói:
- Có nhớ nhiệm vụ năm rồi của tôi tại Cảng Đô không? Tôi tiếp nhận nhiệm vụ phải phụ trách bảo hộ một vị cấp trên...
Ánh mắt của Bạch Ngọc Lan càng ngày càng sáng lạng, hắn hỏi gấp:
- Chủ quản mới của Tiểu đội 7 sau khi trùng kiến lại là ai?
- Hứa Nhạc
Lan Riêu Long mỉm cười trả lời:
- Chẳng qua hình như là Tiểu đội 7 cũng được mở rộng ra. Bởi vì toàn bộ quân nhân của Đội Cảnh vệ Cảng Đô của ta cũng được điều động gia nhập vào đó. Việc tiến hành trùng kiến lại toàn bộ tiểu đội, đại khái còn khoảng thời gian 3 tháng nữa mới chấm dứt.
Mọi người trong phòng rốt cuộc cũng hiểu được hắn đang nói cái gì. Sự khiếp sợ trong lòng cũng không thể nào tiêu tan đi được, ngược lại càng thêm một tia nghi hoặc. Ngay cả người của sư đoàn Thiết giáp 17 cũng được điều động tới. Bộ Quốc Phòng muốn trùng kiến lại Tiểu đội 7 lớn đến như vậy, đến tột cùng là muốn làm gì đây?
oOo
Đặc khu Thủ Đô cũng giống như hầu hết các địa phương khác trong Liên Bang vậy, có giàu có như mây trên chín tầng trời, có nghèo khó như bùn đất dưới vực sâu. Tại một thế giới hoang vu như Đại khu Đông Lâm kia, cũng có được những câu lạc bộ đêm hào hoa xa xỉ đến cực điểm, thì ở tại đô thị trung tâm của Liên Bang này, cũng không chỉ có những địa phương xa hoa giống như Lâm Viên hay hội sở Lưu Phong Pha, mà cũng có các nhà hàng nhỏ trong các khu phố.
Nếu tính toán một cách chính xác, Hứa Nhạc ra tù còn chưa đầy hai mươi bốn tiếng đồng hồ, hắn cũng đã làm được rất nhiều chuyện tình. Lấy được lệnh đặc xá của tổng thống, ký văn kiện bán mình cho quân đội Liên Bang, còn chạy đi đâm sau lưng người ta một dao .Giờ phút này thì hắn đang ngồi trên ghế cạnh bàn, há miệng to mà ăn từng gắp lớn rau xanh trong cái nồi trước mặt. Hắn ăn đến mức mồ hôi đổ đầy trán, tựa hồ là vô cùng khoái hoạt.
Thai Chi Nguyên cũng không có thói quen chạy đến những nơi địa phương nhỏ này để ăn uống. Hắn khẽ cau nhẹ mày lại, nhìn lướt qua mấy vết bẩn cùng với vết dầu mỡ còn dính lại trên tấm khăn trải bàn, lại nhìn sang đống thức ăn hổ lốn nằm trên bát trước mặt mình. trong lòng thầm nghĩ thật sự không có cái gì có thể ăn nổi.
- Bị giam trong nhà ngục suốt mấy tháng trời, thứ mà tôi muốn ăn nhất chính là thứ gì đó nóng sốt một chút, thậm chí là nóng đến phát bỏng càng tốt. Tốt nhất có thể một phen khiến cho cái bao tử lạnh như băng của tôi phải trở nên bỏng rát một trận mới đã thèm...
Hứa Nhạc buông đũa xuống, mỉm cười giải thích.
- Tôi cho rằng những chuyện mà anh muốn làm, đại khái là anh cùng chẳng hề suy nghĩ nó tốt hay xấu. Lý Thất Phu, tổng thống, quân đội cố tình kéo anh ra khỏi nhà giam, đến tột cùng là muốn anh làm cái gì, anh có hiểu rõ ràng hay không?
Thai Chi Nguyên bình thường ờ trước mặt Hứa Nhạc cũng không thể hiện phong cách một thế gia đệ tử cực kỳ cao quý, sang trọng. Thế nhưng do từ nhỏ đã sinh trưởng trong hoàn cảnh cao sang, cho nên khi hắn ngồi trong một cái quán ăn nhỏ như thế này, những động tác lấy khăn chùi nhẹ khóe miệng của mình, cũng trở nên tao nhã sang quý như vậy.
Nhưng mà đúng là loại tao nhã như thế này, có vẻ rất không phối hợp với hoàn cảnh xung quanh. Cho nên Hứa Nhạc mới nhịn không được nở nụ cười nhẹ.
Đã trải qua nhiều chuyện như vậy rồi, tâm tình Hứa Nhạc đã được cải biến rất nhiều, dần dần quay trở về với tính cách của gã cô nhi năm xưa lang thang trên phố Chung Lâu tại Đông Lâm.
Có lẽ cũng không còn sự áp bức nặng nề của cái bí mật lúc nào cùng đè nặng lên trên người của hắnnữa, cho nên tâm cảnh của hắn dĩ nhiên cũng quay trở lại giống như cái đêm mưa gió giết người trước đây, kiên nhẫn, cố chấp, nhưng vẫn luôn luôn sáng sủa.
Sự u ám trầm mặc luôn che ở trước mặt dần dần đã biến mất, sự phiền muộn trong lồng ngực dần dần hóa thành mây khói tan mất.
Một kẻ vô địch tự nhiên cũng không phải là vừa sinh ra đã trở thành vô địch rồi. Tuy rằng đối với cuộc sống trong tương lai mình có chút mơ hồ, nhưng mà sự sợ hãi kiêng kỵ lớn nhất trong lòng mình từ sau khi trốn ra khỏi Đại khu Đông Lâm rốt cuộc cùng đã biến đi hết, thân phận đào phạm của Liên Bang.
Nhược điểm bí mật của mình dù sao cũng đã bị người khác nắm bắt được, cho dù có khẩn trương, trầm mặc, tự giữ mình như thế nào đì nữa cũng đã là dư thừa rồi.
Cũng giống như một vết sẹo cũ lúc nào cũng vô cùng tê ngứa, một khi đột nhiên bị con dao sắc bén cắt đi mất, tự nhiên là có chút đau đớn, nhưng cũng là đặc biệt sảng khoái.
Huống chi là vị Quân Thần Liên Bang tựa hồ cũng đã biến thành họ hàng xa của hắn, cũng không cẩn phải thời khắc nào cùng lo lắng cho cái thân phận đào phạm của mình nữa, cho nên cái gã thanh niên lúc nào cùng yêu đời như Hứa Nhạc làm sao lại không rạng rỡ như ánh mặt trời được?
Ánh mắt nở nụ cười tủm tỉm của hắn nhìn qua giống như là vầng mặt trăng trên bầu trời vậy, hắn nói:
- Lo nhiều như vậy làm cái gì? Bộ Quốc Phòng nhiều lắm cũng chỉ là phái tôi chạy ra tiền tuyến làm vật hi sinh mà thôi. Nếu có thể giết thêm được mấy gã Đế Quốc, cũng không tính là quá thiệt thòi. Phải biết rằng bản thân tôi đáng lý ra đã là người chết rồi.
- Có nói thế nào thì Chính phủ Liên Bang cũng không đến mức đem một gã thiên tài về robot như cậu ra làm vật hi sinh đâu.
Thai Chi Nguyên có chút trào phúng nhìn cặp mắt ti hí của Hứa Nhạc trước mặt, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp hơn một chút. Những nội tình bên trong chuyện này cho đến bây giờ hắn vẫn còn chưa thăm dò ra được.
Lý Thất Phu vì lý do gí mà chịu xuất sơn? Mẫu thân vì cái gì mà kiên quyết bắt hắn phải chết? Hắn lại vì nguyên nhân gì mà còn có thể sống sót? Bởi vì những nguyên nhân này, cho nên nhìn cái khuôn mặt đang tươi cười của Hứa Nhạc, hắn vẫn luôn có cảm giác vô cùng thần bí. Nhưng thân là một gã bằng hữu, hắn cũng không muốn đi đào sâu tìm hiểu quá nhiều bí mật của đối phương.
- Chính phủ sắp tới sẽ có những động tác lớn...
Thai Chi Nguyên đột nhiên mở miệng nói.
Hứa Nhạc thật sự hiểu rất rõ ràng năng lực của gã thanh niên ngồi trước mặt mình, cũng biết rõ ràng cái từ động tác lớn theo như hắn nói, đó tuyệt đối cùng không phải là việc nhỏ. Trong khoảnh khắc, vẻ ồn ào, náo nhiệt của cái quán ăn này tựa hồ trở nên im lặng hơn một chút. Hứa Nhạc nghiêm túc ngẩng đầu lên nhìn.
- Chính xác mà nói là do tổng thống Mạt Bố Nhĩ làm ra, cái động tác lớn này có quan hệ không nhỏ đến Thanh Long Sơn.
- Sắp sửa khai chiến à?
Hứa Nhạc lo lắng hỏi lại một câu. Từ khi cái thân phận thật sự của Mạch Đức Làm vị bóc trần, những kẻ hiểu biết rõ nội tình bên trong, đối với dã tâm lang sói của bên phía Đe Quốc, âm mưu lâu dài mà khủng khiếp kia, đều khiến mọi người vô cùng khiếp sợ và lo lắng.
Liên Bang hiện nay so với bất cứ lúc nào trong dĩ vãng đều cần phải trở nên đoàn kết hơn rất nhiều. Nếu bên phía Chính phủ lại tấn công Thanh Long Sơn, ai biết được sau này sẽ tạo thành những ảnh hưởng ác liệt như thế nào. Chắc chắn rằng nó sẽ cấp cho bên phía Đế Quốc một cơ hội có thể lợi dụng được,
- Không, ngược lại, là đàm phán, chứng thực bản hiệp nghị hòa bình đã ký kết năm rồi.
Thai Chi Nguyên lắc lắc đầu. Hai người đang ngôi bên bàn ăn lúc này, đều là những người đương sự đã từng trực tiếp tham gia vào sự kiện năm đó. Thậm chí còn là những người chủ đạo nữa. Trong đám đương sự còn có thêm một người nữa, chính là Thi Thanh Hải, lúc này vẫn còn đang bị nhốt trong nhà giam quân sự Liên Bang.
Tổng thống đã mời lãnh tụ Nam Thủy đến, tiến hành một buổi đàm phán chính thức. Nếu như bên phía Thanh Long Sơn thật sự đồng ý gia nhập vào ban ngành chính phủ bên này, như vậy đây khẳng định là tin tức tốt gây bùng nổ mãnh liệt nhất trong những năm gần đây.
Đương nhiên là khó khăn cũng sẽ rất lớn. Nếu không phải sự uy hiếp bên phía Đế Quốc bên kia là quá lớn, bên phía chính phủ cùng với Nghị Viện rất khó có thể tìm thấy được một cái nhìn thống nhất như vậy. Nhưng mà vấn đề là bên phía Thanh Long Sơn bên kia đến tột cùng là chuẩn bị đáp lại như thế nào mà thôi.
- Đây là một vấn đề vô cùng khó khăn.
Hứa Nhạc buông đũa xuống, trầm mặc một lát, sau đó mới vô cùng nghiêm túc gật đầu một cái.
Nếu đàm phán thành công, bên phía Phiến Quân thật sự đồng ý gia nhập chính phủ, như vậy đại khối một bộ phận quân đội của bọn họ cũng sẽ được điều ra phía tiền tuyến Tây Lâm để thể hiện thái độ của chính mình.
- Đương nhiên, cái ý nghĩa tượng trưng bên trong này đại khái là khá lớn. Tổng thống Mạt Bố Nhĩ vốn cực kỳ có thành ý trong chuyện lần này. Những bộ đội chủ lực bên phía Quân Khu II toàn bộ cùng đã được điều động rút về hậu phương. Đơn bị bộ đội trực thuộc của tôi cũng đã bị điều đến Quân khu Tây Lâm để chuẩn bị ra chiến trường.
Thai Chi Nguyên nhàn nhạt nói:
- Ngày mai tôi cũng phải lên đường rồi.
- Lên đường bảo trọng. Hứa Nhạc nhẹ giọng nói:
- Có lẽ tương lai khi chúng ta gặp lại, cả hai chúng ta đều đã là ở tiền tuyến Tây Lâm cả rồi.
Ánh mắt của Thai Chi Nguyên chợt có thêm một chút u sầu nhàn nhạt:
- Lần này tôi cố ở lại đây thêm vài ngày nữa, chủ yếu cũng là chuyện của cậu mà thôi. Trên thực tế phía Tây Lâm bên kia cùng không thật sự ổn định cho lắm. Bên phía Quân Khu IV đã cự tuyệt yêu cầu mệnh lệnh gia tăng thế tiến công sang bên kia, do Hội nghị Liên tịch Tham mưu trương đưa xuống. Vị Chung Tư lệnh kia đã trấn thủ biên cảnh Liên Bang nhiều năm đến như vậy, đối với những người của Đê Quốc, ông ta hiểu rõ ràng hơn chúng ta rất nhiều, vấn đề là bên phía Liên Bang hiện tại cần phải có một cái chiến thắng nho nhỏ nào đó... để đề tăng sĩ khí của mình. Lần này tôi đi đến Tây Lâm, nhiệm vụ chủ yếu chính là đi khuyên bảo Chung Tư lệnh một chuyến.
Tây Lâm Chung gia, gia tộc duy nhất nắm binh quyền trong Thất đại gia tộc Liên Bang, không hề hỏi lại, đã lập tức từ chối mệnh lệnh tiến công, chấp nhận thừa nhận cùng lúc hai tầng áp lực từ phía sự tiến công của Đế Quốc cùng với sự áp lực từ phía chính phủ Liên Bang.
Nghe được câu nói đó, Hứa Nhạc không khỏi nhớ tới vị tiểu cô nương khả ái năm xưa trên chiến hạm Cổ Chung Hào. Không biết vị tiểu công chúa của Chung gia này hiện tại đã trưởng thành như thế nào rồi?
Càng quan trọng hơn chính là sau khi đã đâm cho Bạch Ngọc Lan một dao, hắn bây giờ còn cần phải một phen lôi Thi Thanh Hải ra khỏi nhà giam, đồng thời phải xác nhận tên tiểu tử Lý Duy kia hiện tại đã bị Chung phu nhân đưa đến nơi nào.
0O0
Ngày hôm sau, Thai Chi Nguyên lại một lần nữa biến mất. Hứa Nhạc cũng không biết vị bằng hữu đã gánh vác cái vinh quang cùng với áp lực của một gia tộc ngàn năm này, sẽ như thế nào sau đó trong kiếp sống của mình, thật sự trở thành tổng thống Liên Bang hay không, từ đó thỏa mãn ước vọng dã tâm của vị phu nhân kia.
Hắn chỉ biết rằng cuộc sống của Thai Chi Nguyên quả thật là vô cùng không khoái hoạt. Chỉ là mỗi người cũng chỉ có một thân phận độc nhất vô nhị của chính mình, loại thân phận này đại biểu cho rất nhiều thứ, cũng không cho phép con người có thể tùy ý thoát khỏi thân phận đó.
Hứa Nhạc có được năng lực thay đổi thân phận của bản thân. Chỉ cần lúc này hắn thay đổi con chip vi mạch phía sau gáy của mình, liền có thể đem mấy cái văn kiện bán mình kia của bộ Quốc Phòng biến thành một tờ giấy vụn.
Hắn chỉ cần chui đầu vào một cái tinh cầu nào đó trong Liên Bang, như vậy cùng chẳng bao giờ phải lo lắng cái gì nữa, vấn đề là hắn cũng không thể thay đổi được, bởi vì trong cái thế giới này hắn còn có rất nhiều người đáng quan tâm, ví dụ như Thi Thanh Hải, như Trâu Úc chẳng hạn.
Một cái thân phận chính là đại biểu cho một cuộc đời, nếu từ bỏ cái thân phận đó, như vậy cũng chính là từ bỏ tất cả mọi thứ trong cuộc đời đó.
Hứa Nhạc không nghĩ rằng loại cuộc sống như thế này chính là khó khăn vất vả. Hắn cũng không biết những biến động bên trong cuộc sống này vốn có rất nhiều, có thế nào cuối cũng mình cũng sẽ giống như đại thúc vậy, biến thành một kẻ hoàn toàn cô độc, có nhà cũng không thể nào về, ngoại trừ thỉnh thoảng chạy đến trung tâm an dưỡng mà vui chơi, cùng với sai khiến một gã đệ tử không ra gì như chính mình, đúng là hoàn toàn cô đơn, hồ đồ, không người nói chuyện, không người tâm sự...
Trong khoảng thời gian tiếp theo đó, hắn có chút khẩn trương, gọi một cuộc điện thoại cho vị Chung phu nhân kia. Theo những câu trả lời có chút mơ hồ của Chung phu nhân, hắn biết được đại khái cuộc sống hiện tại của Lý Duy, xác nhận tên kia tuyệt đối an toàn.
Sau đó hắn chạy đến Trâu gia tại Đại viện Tây Sơn, bái phỏng bộ trưởng Trâu Ứng Tinh, đồng thời có một cuộc nói chuyện riêng với Trâu Úc, kể lại rất nhiều chuyện với cô ta. Những thời gian còn lại, hắn trên cơ bản đều dùng cho việc chạy vạy khắp nơi ở các ban ngành pháp luật tương quan.
Hắn hiện tại đã thoải mái, quang minh chính đại, cả người cùng không còn chỗ nào lo lắng, không chỗ nào khiếp sợ nữa, cho nên hắn tìm cách để cho Thi Thanh Hải được đặc xá. Vấn đề là ở chỗ bộ Nội Vụ, bộ Quốc Phòng hình như căn bản không muốn nhúng tay vào chuyện này.
Mà bên phía Dinh thự tổng thống lại căn bản không tiếp điện thoại của những tiểu nhân vật như hắn, cho nên hắn cũng chỉ có thể chạy đi chạy lại ở các ban ngành có quan hệ trong chuyện này. Thế nhưng lại khiến cho người khác phải thất vọng, hôm nay ở bộ này, ngày mai ở ủy kia, cánh cửa cua những ban ngành liên quan thủy chung vẫn luôn đóng đối với một tiểu nhân vật như hắn.
Hắn quả thật cùng không biết được, cái bài diễn thuyết châm chích cực mình mà tổng thống Mạt Bố Nhĩ đã từng phát biểu tại buổi nghi thức trao giải thưởng Tinh Vân mấy ngày trước, đã khiến cho vị tổng thống này trong mấy ngày gần đây vô cùng bận rộn.
Mãi cho đến khi một ngày oi bức nào đó, hắn đọc được bài chính văn tường thuật của Tổng biên tập Bob và phóng viên Ngũ Đức của tờ Nhật báo Đặc khu Thủ Đô tại một sạp báo nhỏ trên đường Hoắc Kim, hắn mới biết được trong Liên Bang đã xảy ra chuyện gì.
Cuộc đàm phán giữa Chính phu Liên Bang và Thanh Long Sơn, đã nhận được sự ung hộ nhiệt liệt của hàng tỷ công dân Liên Bang. Đối diện với kẻ xâm lược tà ác là Đế Quốc, đám công dân Liên Bang cũng thật sự không muốn bên trong nội bộ mình lại tiếp tục chảy máu nữa.
Càng hấp dẫn sự chú ý của người dân nhất chính là chuyện bộ Tư Pháp lại một lần nữa khởi động chuyên án Mạch Đức Lâm.
Nghị viên Mạch Đức Lâm là gián điệp của Đế Quốc, loại chuyện tình đáng hổ thẹn như thế này đại khái sẽ vĩnh viễn được giấu cẩn thận trong kho số liệu Trung Ương, giữ bí mật một cách tuyệt đối.
Nhưng mà chỉ dựa vào những manh mối cùng với rất nhiều chứng cứ đã điều tra trong nội tình vụ khủng bố tập kích Hoàn Sơn Tứ Châu năm xưa, liền đủ để xử vắng mặt người đã chết rồi. Liên Bang quyết không thể nào cho phép một người như vậy, sau khi chết đi còn có thể nhận được sự tôn trọng của tất cả dân chúng Liên Bang.
Cách làm như thế này đại khái đã chọc giận một số bộ phận thanh niên nào đó cực kỳ trung thành với Mạch Đức Lâm, nhưng tin tức chính phủ Liên Bang bắt đầu đàm phán với Thanh Long Sơn, đã nhanh chóng che phủ đi cái tin tức kia rồi.
Giờ phút này đây, tổng thống Mạt Bố Nhĩ cùng với chính phủ Liên Bang đã nhận được sự ủng hộ vô cùng mạnh mẽ của toàn thể xã hội, cho dù có một số cuộc du hành thị uy diễn ra cũng tuyệt đối không gây ra quá nhiều sóng gió gì trong Liên Bang.
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ lựa chọn thời cơ tiếp tục chuyên án Mạch Đức Lâm phi thường hoàn mỹ. Thể hiện vô cùng đầy đủ bản lĩnh cùng với thủ đoạn chính trị càng ngày càng thành thục của mình, cùng với trí tuệ chính trị càng ngày càng sáng suốt.
Liên Bang bắt đầu hướng về phía Nghị Viên Mạch Đức Lâm đã chết đi kia, vẽ lên trên người ông ta vô số những sự kiện tối tăm, những bí mật phía sau tấm màn. Thế nhưng lại đối với các giai tầng lợi ích khác thì cơ hồ không hề động chạm tới.
Những giai tầng lợi ích kia bởi vì lúc trước bị đụng chạm lợi ích cơ bản, bởi vì e ngại việc điều tra sẽ liên lụy đến bản thân mình, khiến nhưng sự kiện u ám kia ảnh hướng đen mặt của mình, cho nên đứng lên phản đối.
Nhưng mà lần này được sự xác nhận là sẽ không hề ảnh hường đến bất cứ thế lực nào, cho nên không ai lên tiếng gì cả. Ngay cả Thiết Toán Lợi gia, trước đây có giao tình vô cùng sâu đậm đến Mạch Đức Lâm, hiện nay cùng bảo trì sự im lặng tuyệt đối với mọi chuyện.
/930
|