Một tràng tiếng đạn dồn dập như tiếng mưa rơi vang lên trên con đường quốc lộ. Hệ thống tiếp sóng tín hiệu điện tử của Đài truyền hình Liên Bang liền biến thành một đống sắt vụn bốc khói. Hùng Lâm Tuyền hài lòng liếc nhìn kiệt tác của mình, cầm theo khẩu súng máy xoay nòng tốc độ cao Đạt Lâm nặng nề, vẫn còn bốc khói nghi ngút phía nòng súng, quay đầu lại, nhìn về phía con Robot MX còn đứng trên chiếc xe tải màu đen kia, hướng về Lão Đại của mình tiến hành một động tác vái chào theo nghi thức Quân đội Liên Bang.
Hứa Nhạc đang ngồi trong khoang điều khiển của con Robot, biểu tình vô cùng bình thản, chờ đợi con Robot MX tiến hành những động tác tự kiểm tra cuối cùng. Hắn giơ tay đóng lại cánh cửa khoang điều khiển phía trước, đột nhiên quay sang cô thiếu nữ, đang nhu thuận như một con mèo ngồi bất động ngay ở bên cạnh mình, cất giọng bình thản nói:
- Đám người Đế Quốc muốn bắt sống cô, như vậy bọn họ lúc này có lẽ ở trên bầu trời đang quan sát cô đó, cô có muốn chào hỏi bọn họ một chút không?
Cặp mắt to tròn trong vắt của Giản Thủy Nhi chợt mở to ra, rốt cuộc nhịn không được bật cười thành tiếng một cái. Hai cánh tay đang chống xuống ghế của cô ta chợt nhấc lên, vẫn ngồi bên trong khoang điều khiển của con Robot, hướng về phía bầu trời đầy những quang mang đạn khói va chạm mãnh liệt kia, khẽ phất phất tay mấy cái.
Cánh cửa hợp kim của khoang điều khiển đóng lại, hệ thống động cơ ở phía sau thắt lưng của con Robot trong khoảnh khắc khởi động, công suất cường đại nhất thời phóng ra, khiến cho không khí cũng nhất thời trở nên rung động một trận.
Những người nhìn thấy một màn này đều có biểu tình khác nhau. Các quân nhân sĩ quan bên dưới mặc dù đồng dạng đều là vô cùng trầm mặc, thế nhưng khi cảm thụ được cảm giác áp bách trầm trọng từ trên chiếc xe tải hạng nặng nhiều trục kia truyền xuống, cảm thấy tâm tình cũng đã trở nên khẩn trương đến cực điểm.
Rầm!
Một thanh âm trầm đục vang lên. Chiếc xe tải hạng nặng vốn có tải trọng kinh người, lúc này giống như một cái bàn nhúng khổng lồ vậy, hạ thấp xuống một cái, toàn bộ lốp xe nổ tung, tro bụi bốc lên mãnh liệt, hung hăng nện thẳng xuống mặt đường quốc lộ cứng rắn.
Còn con Robot MX màu đen vốn đứng vững trên thùng xe kia, lúc này đã hóa thành một đạo đường cong tuyệt mỹ, hướng về phía khu vực đồi núi bên cạnh con đường quốc lộ mà chạy đi, phóng vút trong màn đêm.
Trên không trung vẫn không ngừng lóe lên những ánh lửa đạn chói mắt. Bên dưới con đường quốc lộ, hơn năm trăm gã quân nhân Liên Bang đang ngồi trên những chiếc xe thiết giáp, mang theo một tia kính nể cùng với lo lắng nhìn về phía xa xa, nhìn chằm chằm vào con Robot MX màu đen đang dần dần biến mất ở xa xa.
Hệ thống pháo kích tự động cùng với các loại vũ khí uy lực mạnh mẽ hơn trên chiếc ô tô tải hạng nặng kia, từ lúc xuất phát cho đến giờ vẫn luôn nằm trong trạng thái sẵn sàng công kích, lúc này bởi vì chiếc xe đã bị hỏng nặng, mục tiêu bảo hộ lại đã dùng tốc độ cao mà rời đi, tự nhiên là phải giải trừ toàn bộ trạng thái công kích.
Vị Thiếu Tướng mái tóc hoa râm mang theo vẻ mặt phức tạp đứng trên con đường quốc lộ, trải qua một khoảng thời gian đấu tranh tư tưởng khá lâu vẫn chưa thể quyết định được. Ông ta chung quy cũng không có hạ lệnh cho đám thuộc hạ của mình động võ, một phen đem cái gã Trung Tá Hứa Nhạc gan lớn bằng trời kia ngăn cản lại.
- Liên lạc Bộ Chỉ Huy cho tôi! Không… Trực tiếp liên lạc với Bộ Quốc Phòng!
Ông ta bước nhanh đi đến bên cạnh chiếc xe quân dụng, hạ mệnh lệnh với gã sĩ quan phụ trách thiết bị liên lạc vệ tinh quân sự, phẫn nộ gầm lên:
- Nói với Trâu Ứng Tinh biết, cái tên tiểu tử kia đã một phen cướp tiểu thư chạy đi. Nếu như tiểu thư xảy ra chuyện gì đó, thì đi tìm hắn mà hỏi!
Đám hán tử của Tiểu đội 7 vẫn cầm trên tay những thanh vũ khí nặng nề, biểu tình trầm trọng, bắt đầu chuẩn bị công tác rút đi.
Cặp lông mày thanh tú của Bạch Ngọc Lan thoáng nhíu chặt lại cực nhanh, cùng với Lan Hiểu Long đang đứng bên cạnh liếc mắt nhìn nhau một cái, chung quy cũng không có nói cái gì cả. Nhiệm vụ hiện tại của bọn họ chính là phải bảo hộ Giản Thủy Nhi, hơn nữa cần phải bảo vệ tốt Hứa Nhạc… Kết quả, hiện tại hai người bọn họ cần phải bảo hộ thì đã dắt tay nhau bỏ đi mất dạng, còn đám người bảo hộ bọn họ thì một phen đứng nhìn nhau ở đây.
Trong khoảng thời gian ngán nhất, những gì xảy ra trên con đường quốc lộ yên tĩnh cách khoảng 30km phía Đông Bắc của Không cảng Trạch Khâu, liền đều được chuyển thẳng đến Bộ Chỉ Huy Quân đội Liên Bang trên Tinh cầu 5460 cùng với trên đại sảnh Hạm đội Liên Bang ở trong vũ trụ kia.
Thiếu Tướng Hồng Dư Tĩnh thoáng gỡ xuống cái mũ quân dụng trên đầu mình, lấy tay khẽ vuốt vuốt những sợi tóc rối trên đầu mình mấy cái.
Bà ta cũng không quá mức lo lắng đối với bảy chiếc Chiến hạm của Hạm đội Dạ Lang Đế Quốc kia. Hạm đội do bà ta thống lĩnh sắp sửa thoát ly khỏi phạm vi hấp dẫn cấp độ 2. Đến lúc đó, đám Chiến hạm của Đế Quốc kia dù cho có dũng mãnh không sợ chết đến mức nào đi chăng nữa, cũng không có cách nào uy hiếp đến những chiếc Chiến hạm của mình nữa. Nhưng mà, một màn quan trọng nhất trong kế hoạch lần này, tựa hồ như đã xảy ra một chút biến hóa rồi.
Trong căn cứ của Bộ Chỉ Huy Quân đội Liên Bang Nam bán cầu, Trung Tướng Nạp Nhĩ Tốn biểu tình vô cùng ác liệt, lắng nghe báo cáo tình hình chiến tranh. Một lúc sau ông ta thoáng trầm mặc, nói:
- Toàn lực tiến hành giải quyết tất cả những uy hiếp từ trên không trung cho con Robot kia. Về các vấn đề trên mặt đất… Cũng chỉ có thể giao lại cho cái gã trẻ tuổi kia mà thôi.
- Tranh thủ những lúc hệ thống quấy nhiễu điện tử vẫn còn có hiệu lực, lập tức tính toán rõ ràng thời gian đám người Liên Bang có thể dọn dẹp các vật nhỏ này.
Trong khu căn cứ vòng tròn của Quân viễn chinh Đế Quốc ở Bắc bán cầu. Bên trong khu đại sảnh chỉ huy rộng rãi trong lòng đất, hơn bốn mươi cái màn hình tinh thể lỏng trên màn hình, đang không ngừng phát ra các hình ảnh chiến đấu lẫy lừng vô cùng tàn khốc trong màn đêm tại khu vực Nam bán cầu. Ở khu vực Nam bán cầu cũng không có các thiết bị vệ tinh tiến hành quan sát, cho nên hệ thống theo dõi điện tử của Quân đội Đế Quốc chủ yếu là dựa vào các thiết bị mà bọn họ gọi là ‘vật nhỏ’, chính là các chiến đấu cơ không người lái. Cho nên những hình ảnh trên màn hình sẽ thường xuyên xuất hiện những ngắt quãng.
- Ba cái hệ thống vệ tinh tiếp nhận đã bị đám người Liên Bang đánh rơi hai cái rồi.
Gã quân nhân sĩ quan Nặc Mạn kia sau khi tiến hành tính toán sơ bộ, cầm chiếc điện thoại liên lạc lên, hướng về phía đơn vị bộ đội đang ở trên chiến trường, hét lớn lên một cái mệnh lệnh mới:
- Mặc kệ kết quả tính toán là như thế nào. Tiến hành quấy nhiễu tín hiệu điện tử tại khu vực 32 độ về phía Nam. Các người nhất định phải kiên trì lên cho tôi!
Hắn buông chiếc điện thoại xuống, có chút căm tức thoáng xốc lại bộ quân phục hơi nhăn nheo trên người của mình. Bởi vì hắn biết rất rõ ràng, chi đơn vị bộ đội điện tử hướng về phía sơn cốc trên đường ranh giới mà phóng đi như thế, trên thực tế là một sự phiêu lưu mạo hiểm cực kỳ lớn. Đám người Liên Bang kia khẳng định là sẽ lựa chọn nơi này để tiến hành đả kích toàn diện bọn họ. Cũng không biết là ưu thế quấy nhiễu của chi bộ đội điện tử không người lái kia còn có thể duy trì được bao lâu nữa.
Nửa đêm khai chiến, đám Quân viễn chinh Đế Quốc có thể hướng về phía Nam bán cầu cường công như thác lũ như vậy, chính là bởi vì Quân đội Đế Quốc đã vượt ra ngoài sự dự đoán của Bộ Chỉ Huy Quân đội Liên Bang, ngay tại thời điểm bắt đầu khai chiến, đã hướng về phía trận địa phòng ngự của Nam bán cầu tiến hành công kích toàn diện, không ngừng nện xuống gần như tất cả gia sản của bọn họ trên Tinh cầu 5460 này.
Tất cả những ý chí, những lực lượng quân sự cùng với những thiết bị vũ khí dự trữ, tích lũy trong suốt hơn mười năm trời, lúc này chỉ trong nháy mắt đã mãnh liệt dâng trào phóng ra, đánh cho đám người Liên Bang kia không thể nào trở tay kịp. Nếu theo như lời nói của vị lão Tướng quân An Bố Lý, thống soái của Quân viễn chinh Đế Quốc mà nói, thì ở trước mặt của một lực lượng khổng lồ, bất cứ những âm mưu gì cũng không thể nào phát huy được tác dụng của nó, sẽ bị luồng thiết lưu dũng mãnh của Quân đội Đế Quốc nghiền nát thành từng mảnh nhỏ!
Nhưng mà khi luồng thiết lưu của Quân đội Đế Quốc như thác lũ tiến công về phía Nam bán cầu, vượt qua được trận địa phòng ngự thứ hai, chuẩn bị tiến nhập vào trận địa phòng ngự thứ ba, thì Quân đội Liên Bang dựa vào những ưu thế vũ khí mạnh mẽ của mình, đã bắt đầu có thể ngăn chặn lại luồng thiết lưu kia. Nhất là những bố trí mạnh mẽ cường hãn của đối phương cùng với những sắp đặt phản kích chính xác của họ, khiến cho các quân nhân sĩ quan Đế Quốc bên trong căn cứ cảm thấy một tia sầu lo bất an.
Quân đội Liên Bang sau khoảng thời gian ban đầu bị đánh cho tan tác, đã có thể trong khoảng thời gian ngắn nhất nhanh chóng nhận ra sự thật, hơn nữa cũng không có bất cứ hỗn loạn nào, tăng cường trận địa phòng ngự, thậm chí là tổ chức tiến hành phản kích nữa. Chỉ có thể chứng minh, bọn họ ngay từ đầu vốn là bị thế tiến công cuồng bạo của Quân đội Đế Quốc khiến cho có chút bất ngờ, nhưng mà… trong mơ hồ, Quân đội Liên Bang hình như đã có chuẩn bị trước!
Cái hệ thống tiếp chuyển hình ảnh vệ tinh trên bầu khí quyển Nam bán cầu trên đầu Quân đội Liên Bang, còn sót lại cuối cùng dưới những công kích mãnh liệt kia, trở thành công cụ chuyển giao hình ảnh quan trọng nhất. Trong tròng mắt thâm lam của gã quân nhân sĩ quan Nặc Mạn kia hiện lên một tia run sợ. Hắn bước nhanh đi đến trước cái bàn tròn chỉ huy tại khu vực trung gian của gian đại sảnh, hướng về phía vị lão Tướng quân An Bố Lý kia tiến hành một động tác chào hỏi theo nghi thức Quân đội Đế Quốc, rất nhanh nói:
- Mục tiêu đã chuyển hướng về phía Không cảng Lạc Khâu, hoàn toàn phù hợp với thôi diễn chiến thuật mà bản bộ tham mưu đã tiến hành trước đó…
Hai tay lão Tướng quân An Bố Lý lúc này đang cầm một tách trà nóng hổi, thoáng mệt mỏi ừ nhẹ một tiếng, từ trong khẩu khí của gã thuộc hạ trước mặt này của mình, biết khẳng định là còn có câu tiếp theo.
- Nhưng mà tình huống cụ thể vẫn còn có chút bất đồng. Bộ Chỉ Huy của Quân đội Liên Bang đã phái ra một doanh chỉnh biên thiết giáp để hộ tống cho đoàn biểu diễn văn nghệ. Lúc này toàn doanh kia vẫn như cũ còn dừng lại tại chỗ chưa hề rời đi. Hiện tại rời đi… cũng chỉ có một con Robot mà thôi.
Gã quân nhân sĩ quan Nặc Mạn dùng tốc độ nhanh nhất ở trên mặt đất mở ra một màn hình ngay trên mặt bàn, điều chỉnh lại cái hình ảnh lúc trước hắn đã xem qua, do dự nói.
Lão Tướng quân An Bố Lý khẽ ngẩng đầu lên, nhìn thấy một cái hình ảnh vệ tinh hơi mơ hồ trên cái màn hình đặt trên mặt bàn. Trong hình ảnh chính là cảnh tại con đường quốc lộ chuyên dụng, hơn một trăm đầu xe thiết giáp của Quân đội Liên Bang đang trầm mặc đứng yên bất đồng. Trên một chiếc xe tải trọng hình nhiều trục, một con Robot màu đen đang trong quá trình khởi động. Mơ hồ có thể nhìn thấy được ngồi bên trong cái khoang điều khiển vẫn còn mở ra kia… Mục tiêu mà Quân viễn chinh Đế Quốc bắt buộc phải bắt sống hoặc giết chết… Cô thiếu nữ xinh đẹp được xưng là cô gái thần tượng quốc dân Liên Bang, lúc này đang ngẩng đầu lên, hướng về phía bầu trời mà khẽ vẫy vẫy tay mấy cái.
Trong cặp mắt đục ngầu của lão Tướng quân An Bố Lý dần dần xuyên thấu ra một tia hàn ý lạnh thấu xương. Mãi cho đến giờ phút này, ông ta mới phát hiện ra rằng, rất có thể, Quân đội Liên Bang chính là đem vị thiếu nữ minh tinh kia ra làm con mồi. Nếu như dự đoán này là sự thật, như vậy Quân đội Đế Quốc sẽ phải nghênh đón vận rủi khủng khiếp như thế nào đây?
Mặc dù ngay bản thân ông ta cũng không thể nào hiểu rõ bệ hạ vì nguyên nhân gì lại phát ra Thánh chỉ toàn lực đuổi giết cho bằng được cô gái thần tượng quốc dân Liên Bang kia. Thế nhưng ông ta cũng không có biện pháp nào hiểu nổi được vì đám Quân đội Liên Bang đến tột cùng là vì cái gì mà dám sử dụng ra một con mồi như thế. Nhưng trên thực tế, ngay cả đám quân chỉ huy cao cấp của Quân đội Liên Bang cũng đều không hiểu rõ ràng lắm huyền bí ở bên trong chuyện này.
Đây chính là một hồi chiến tranh quyết tử giữa Quân đội Đế Quốc cùng với Quân đội Liên Bang. Hơn nữa, đây cũng là một hồi so đấu về tâm trí và khí thế, một hồi chuyện xa xưa nào đó giữa vị Quân Thần Liên Bang cùng với vị Hoàng đế Bệ hạ của Đế Quốc.
- Lúc mình đi câu cá, nếu như con cá đủ lớn, đủ mạnh mẽ, động tác đủ nhanh, hoàn toàn có thể đem con mồi câu ăn luôn, sau đó thì xoay người bỏ chạy.
Lão Tướng quân An Bố Lý đem cái tách trà đặt xuống trên cái bàn, đứng thẳng người lên, liếc nhìn thêm một cái nữa lên trên bức hình chụp trên cái màn hình điện tử trước mặt, bình tĩnh nói. Ông ta biết rõ ràng đám thuộc hạ ở bên cạnh mình, lúc này cũng giống như mình vậy, đều đã đoán ra được ý tứ của đám Quân đội Liên Bang. Nhưng mà ông ta cũng không có ra quyết định sẽ dừng tay, bởi vì đây chính là ý chỉ của Hoàng đế Bệ hạ.
Cho dù biết rõ ràng, trên mặt trận tại chiến trường Nam bán cầu là một cái bẫy của Quân đội Liên Bang, thì lão Tướng quân An Bố Lý cũng không có bất cứ sự lựa chọn nào cả, cũng đều phải chui đầu vào. Huống chi đám thuộc hạ Quân đội của ông ta vẫn luôn luôn ủng hộ hoàn toàn dũng khí cùng với năng lực của ông ta.
- Đã đi câu cá, lại còn để cho con cá lớn như chúng ta phát hiện ra vấn đề, lại còn quá mức tự tin mà đem cái sợi dây câu kia khứa thêm cho mấy cái nữa. Một khi đã như vậy, thì cứ để chúng ta ăn luôn cái mồi câu này đi, hơn nữa còn một phen tiện tay đem cái sợi dây câu này cắt đứt thành từng khúc nhỏ luôn… Ta thật sự muốn biết, cái gã phi công dám một mình một người bước trên con đường trốn chết này, là một tên cuồng vọng đến như thế nào… Hay là nói, hắn là một cái kẻ điên.
Vị lão Tướng quân nhìn chằm chằm vào con Robot màu đen đang dần dần biến mất trong vùng đồi núi trên màn hình, khẽ mỉm cười, trong nụ cười trào phún nhàn nhạt lộ ra một cỗ tự tin tuyệt đối, hạ mệnh lệnh xuống:
- Bắt đầu giai đoạn thứ hai của kế hoạch!
Các gã quân nhân sĩ quan tham mưu bên cạnh chợt hiện ra vẻ mặt do dự. Bởi vì đám người bọn họ rất rõ ràng giai đoạn thứ hai của kế hoạch kia, sẽ mang đến cho Quân viễn chinh Đế Quốc những tổn thất thảm trọng như thế nào. Nhưng mà đối diện với Thánh chỉ của Hoàng đế Bệ hạ cùng với mệnh lệnh của vị lão Tướng quân ở trước mặt, bọn họ cũng không có bất cứ quyền gì mà phản khán, cũng chỉ có thể thừa nhận mà thôi.
- Tiến hành theo dõi chặt chẽ suốt trên con đường từ phía con đường quốc lộ số bảy hướng tới Không cảng Lạc Khâu. Cho dù biết rõ ràng ở nơi này sẽ có bộ đội phục kích của Quân đội Liên Bang, nhưng bên ta cũng cần phải biết rõ ràng đối phương có thể phái ra bao nhiêu người phục kích! Một phen phái ra Đại đội Nguyệt Lang tiến hành nhiệm vụ. Hơn nữa, cần phải cam đoan tuyệt đối những khu vực mà Đại đội Nguyệt Lang thông qua, các đơn vị bộ đội của Đế Quốc của chúng ta phải công kích mãnh liệt hơn nữa, để cho Bộ Chỉ Huy của Quân đội Liên Bang khiếp sợ, không dám phân ra bất cứ chi Quân đội nào tiến đến để trợ giúp! Truyền mệnh lệnh cho các chi bộ đội hiện tại trên chính diện chiến trường, nhiệm vụ của bọn họ chính là phải toàn diện áp chế mạnh mẽ. Bất luận là Quân đội Liên Bang đã bố trí ở nơi đó bao nhiêu người đi chăng nữa, cũng không thể để cho cái nhân số đó gia tăng thêm một người nào nữa.
Ngay sau khi xác định cái này rất có thể là một cái bẫy khổng lồ, lão Tướng quân An Bố Lý cũng chỉ sử dụng mấy cái mệnh lệnh đơn giản như thế để mà đáp lại. Hai tay ông ta chống thẳng lên trên mặt bàn, lẳng lặng nhìn về phía những mảng màu sắc sặc sỡ trên tấm bản đồ điện tử, đại diện cho quân lính giữa địch và ta, trầm mặc một lúc thật lâu sau mới trầm giọng nói:
- Nói cho Lạc Phu biết, vì để cho Đại đội Robot Nguyệt Lang của hắn có thể hoàn thành được sứ mệnh của Hoàng đế Bệ hạ giao phó, tối nay ít nhất đã có hơn hai vạn danh chiến sĩ Đế Quốc anh dũng đã phải nằm xuống trên khỏa tinh cầu này. Nếu như hắn vẫn không thể một phen đem mục tiêu giết chết, như vậy hắn nên biết mình phải làm thế nào rồi!
Nghe thấy câu nói đó, các gã quân nhân sĩ quan của Đế Quốc trong lòng dâng lên một cỗ hàn ý mãnh liệt. Thế nhưng khi nghĩ đến sức chiến đấu siêu cường của Đại đội Robot Nguyệt Lang cùng với Đại Đội trưởng Lạc Phu, trong lòng bọn họ mới thoáng an tâm một chút.
Trong lúc vị lão Tướng quân An Bố Lý đang chuẩn bị rời khỏi bục chỉ huy, đột nhiên cặp lông mày hoa râm của ông ta thoáng khẽ rung lên một chút, sau đó quay đầu nhìn lại, nói với đám quân nhân sĩ quan tham mưu bên dưới:
- Tra một chút lại trong kho số liệu, ta cuối cùng vẫn cảm thấy con Robot màu đen lúc trước… hình như có chút cổ quái nào đó…
- Là kiểu Robot MX mới nhất của Quân đội Liên Bang.
Một gã tham mưu tiến lại hồi báo:
- Lúc trước chúng ta đã xác định ra được cơ hình. Chỉ là mãi cho đến bây giờ cũng không có nhận được thêm những tư liệu nào khác, cho nên trong kho số liệu cũng không thể cung cấp được những tham số công suất cùng với hỏa lực cụ thể.
Lão Tướng quân An Bố Lý thoáng trầm mặc một lát, cái cảm giác lo lắng nhàn nhạt trong lòng kia chợt càng ngày càng tăng lên thêm một chút. Thế nhưng ở trước mặt đám thuộc hạ, ông ta cũng không có thể hiện ra bất cứ cảm xúc nào, chỉ là thoáng phất phất tay, nhàn nhạt nói thêm một câu:
- Một khi đã như vậy, nhớ nói lại cho Lạc Phu, kêu hắn nhất định phải đem con Robot MX kia về đây. Điều này là vô cùng quan trọng đó. Đừng để cho gã phi công kia tự bạo.
Ngay khi Quân viễn chinh Đế Quốc phát ra mệnh lệnh khởi động giai đoạn hai của kế hoạch, trong màn đêm tối, mười bảy cái sư đoàn bọc thép đang không ngừng công kích mãnh liệt của Quân đội Đế Quốc, đột nhiên lại thu hẹp lại trận tuyến tấn công. Bọn họ bỏ qua những mục tiêu tầm gần trước mắt, thay đổi lộ tuyến tiến công, ngưng tụ lại thành hai cái mũi tên đột tiến, hướng về hai cái khu vực mục tiêu ở phía nam mà xung phong liều chết phóng đi. Tuy rằng khoảng cách giữa mười bảy mũi tiến công của mười bảy sư đoàn kia vô cùng xa xôi, thế nhưng dựa theo lộ tuyến tiến công của bọn họ, có thể dễ dàng phán đoán ra, khu vực cuối cùng mà bọn họ sắp sửa phóng tới, vô cùng nhất trí.
Đồng thời, một cái chỉnh biên Đại đội Robot của Quân viễn chinh Đế Quốc, từ đầu đến giờ vẫn luôn trầm mặc chờ đợi tại con đường ranh giới giữa Nam, Bắc bán cầu, lúc này đột nhiên tại phiến địa phương khô cằn kia, mạnh mẽ phóng đi!
Đến tận thời điểm này, ngoại trừ một chi bộ độ phòng ngự cuối cùng tại khu vực căn cứ chỉ huy ra, Quân đoàn Phong Lâm trên Tinh cầu 5460, đúng là đã một phen đem toàn bộ lực lượng của mình phóng ra mà công kích, toàn bộ quẳng hết lên trên chiến trường trong phạm vi của Nam bán cầu!
Thế tiến công của đám Quân viễn chinh Đế Quốc nhất thời càng trở nên mãnh liệt hơn rất nhiều. Bọn họ bất kể mọi hậu quả, rất nhanh phóng thẳng về phía Nam bán cầu, công kích thần tốc. Trên con đường mà luồng thiết lưu kia phóng qua, cũng không có bất cứ hành động chiếm cứ những bãi công sự có ý nghĩa chiến lược nào cả. Thậm chí ngay cả những thành viên bị trọng thương của mình cũng không thèm để ý đến, đều là muốn cam đoan tốc độ đột tiến của mình không bị chậm lại!
Những bục phóng tên lửa trận địa cao cấp không ngừng phóng thích ra những luồng quang mang diễm lệ. Cứ mỗi một giây có đến hơn mười khỏa tên lửa đạn đạo không ngừng gào thét cắt ngang qua bầu trời, hướng về phía dòng thiết lưu của Quân viễn chinh Đế Quốc mà công kích. Toàn bộ mặt đất dường như cũng đều rung động mãnh liệt lên. Tình huống lửa đạn phóng ra dày đặc như thế này, ở trong phiến vũ trụ này, đại khái đã hơn mười năm trời qua cũng chưa từng có xuất hiện qua. Tối nay toàn bộ hành tinh gần như rung chuyển mãnh liệt lên, khiến cho kẻ khác vô cùng run rẩy bất an.
Những chiếc xe thiết giáp hạng nặng xông lên hàng đầu kia lúc này liên tục bị trúng oanh kích hơn mười khỏa đại pháo, không ngừng ầm ầm nổ mạnh ra.
Những đầu Robot của Đế Quốc nấp ở phía sau những chiếc chiến xa hạng nặng kia, giống như là một đầu quỷ mị mạnh mẽ, lừng lẫy tấn công thẳng về phía trước. Nhưng mà bốn phương tám hướng trong không khí lúc này tràn ngập những mảnh đạn phá giáp tốc độ cao, giống như là một hồi mưa sa không ngừng oanh kích tới. Những đầu Robot Dạ Lang của Quân đội Đế Quốc dù cho có cơ động, có cường hãn đến mức độ nào chăng nữa, dưới luồng hỏa lực công kích khủng bố như thế kia, căn bản là không có cơ hội để thể hiện được tính cơ động mạnh mẽ của mình. Bọn chúng cũng chỉ có thể chống đỡ được khoảng thời gian hơn ba giây đồng hồ, đã liền bị đánh tan thành một bãi sắt vụn.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Đối diện với vô số những oanh kích không ngừng đập thẳng vào thân thể, những đầu Robot Dạ Lang bị đánh cho lửa điện văng ra khắp nơi, ầm ầm nổ tung.
Hứa Nhạc đang ngồi trong khoang điều khiển của con Robot, biểu tình vô cùng bình thản, chờ đợi con Robot MX tiến hành những động tác tự kiểm tra cuối cùng. Hắn giơ tay đóng lại cánh cửa khoang điều khiển phía trước, đột nhiên quay sang cô thiếu nữ, đang nhu thuận như một con mèo ngồi bất động ngay ở bên cạnh mình, cất giọng bình thản nói:
- Đám người Đế Quốc muốn bắt sống cô, như vậy bọn họ lúc này có lẽ ở trên bầu trời đang quan sát cô đó, cô có muốn chào hỏi bọn họ một chút không?
Cặp mắt to tròn trong vắt của Giản Thủy Nhi chợt mở to ra, rốt cuộc nhịn không được bật cười thành tiếng một cái. Hai cánh tay đang chống xuống ghế của cô ta chợt nhấc lên, vẫn ngồi bên trong khoang điều khiển của con Robot, hướng về phía bầu trời đầy những quang mang đạn khói va chạm mãnh liệt kia, khẽ phất phất tay mấy cái.
Cánh cửa hợp kim của khoang điều khiển đóng lại, hệ thống động cơ ở phía sau thắt lưng của con Robot trong khoảnh khắc khởi động, công suất cường đại nhất thời phóng ra, khiến cho không khí cũng nhất thời trở nên rung động một trận.
Những người nhìn thấy một màn này đều có biểu tình khác nhau. Các quân nhân sĩ quan bên dưới mặc dù đồng dạng đều là vô cùng trầm mặc, thế nhưng khi cảm thụ được cảm giác áp bách trầm trọng từ trên chiếc xe tải hạng nặng nhiều trục kia truyền xuống, cảm thấy tâm tình cũng đã trở nên khẩn trương đến cực điểm.
Rầm!
Một thanh âm trầm đục vang lên. Chiếc xe tải hạng nặng vốn có tải trọng kinh người, lúc này giống như một cái bàn nhúng khổng lồ vậy, hạ thấp xuống một cái, toàn bộ lốp xe nổ tung, tro bụi bốc lên mãnh liệt, hung hăng nện thẳng xuống mặt đường quốc lộ cứng rắn.
Còn con Robot MX màu đen vốn đứng vững trên thùng xe kia, lúc này đã hóa thành một đạo đường cong tuyệt mỹ, hướng về phía khu vực đồi núi bên cạnh con đường quốc lộ mà chạy đi, phóng vút trong màn đêm.
Trên không trung vẫn không ngừng lóe lên những ánh lửa đạn chói mắt. Bên dưới con đường quốc lộ, hơn năm trăm gã quân nhân Liên Bang đang ngồi trên những chiếc xe thiết giáp, mang theo một tia kính nể cùng với lo lắng nhìn về phía xa xa, nhìn chằm chằm vào con Robot MX màu đen đang dần dần biến mất ở xa xa.
Hệ thống pháo kích tự động cùng với các loại vũ khí uy lực mạnh mẽ hơn trên chiếc ô tô tải hạng nặng kia, từ lúc xuất phát cho đến giờ vẫn luôn nằm trong trạng thái sẵn sàng công kích, lúc này bởi vì chiếc xe đã bị hỏng nặng, mục tiêu bảo hộ lại đã dùng tốc độ cao mà rời đi, tự nhiên là phải giải trừ toàn bộ trạng thái công kích.
Vị Thiếu Tướng mái tóc hoa râm mang theo vẻ mặt phức tạp đứng trên con đường quốc lộ, trải qua một khoảng thời gian đấu tranh tư tưởng khá lâu vẫn chưa thể quyết định được. Ông ta chung quy cũng không có hạ lệnh cho đám thuộc hạ của mình động võ, một phen đem cái gã Trung Tá Hứa Nhạc gan lớn bằng trời kia ngăn cản lại.
- Liên lạc Bộ Chỉ Huy cho tôi! Không… Trực tiếp liên lạc với Bộ Quốc Phòng!
Ông ta bước nhanh đi đến bên cạnh chiếc xe quân dụng, hạ mệnh lệnh với gã sĩ quan phụ trách thiết bị liên lạc vệ tinh quân sự, phẫn nộ gầm lên:
- Nói với Trâu Ứng Tinh biết, cái tên tiểu tử kia đã một phen cướp tiểu thư chạy đi. Nếu như tiểu thư xảy ra chuyện gì đó, thì đi tìm hắn mà hỏi!
Đám hán tử của Tiểu đội 7 vẫn cầm trên tay những thanh vũ khí nặng nề, biểu tình trầm trọng, bắt đầu chuẩn bị công tác rút đi.
Cặp lông mày thanh tú của Bạch Ngọc Lan thoáng nhíu chặt lại cực nhanh, cùng với Lan Hiểu Long đang đứng bên cạnh liếc mắt nhìn nhau một cái, chung quy cũng không có nói cái gì cả. Nhiệm vụ hiện tại của bọn họ chính là phải bảo hộ Giản Thủy Nhi, hơn nữa cần phải bảo vệ tốt Hứa Nhạc… Kết quả, hiện tại hai người bọn họ cần phải bảo hộ thì đã dắt tay nhau bỏ đi mất dạng, còn đám người bảo hộ bọn họ thì một phen đứng nhìn nhau ở đây.
Trong khoảng thời gian ngán nhất, những gì xảy ra trên con đường quốc lộ yên tĩnh cách khoảng 30km phía Đông Bắc của Không cảng Trạch Khâu, liền đều được chuyển thẳng đến Bộ Chỉ Huy Quân đội Liên Bang trên Tinh cầu 5460 cùng với trên đại sảnh Hạm đội Liên Bang ở trong vũ trụ kia.
Thiếu Tướng Hồng Dư Tĩnh thoáng gỡ xuống cái mũ quân dụng trên đầu mình, lấy tay khẽ vuốt vuốt những sợi tóc rối trên đầu mình mấy cái.
Bà ta cũng không quá mức lo lắng đối với bảy chiếc Chiến hạm của Hạm đội Dạ Lang Đế Quốc kia. Hạm đội do bà ta thống lĩnh sắp sửa thoát ly khỏi phạm vi hấp dẫn cấp độ 2. Đến lúc đó, đám Chiến hạm của Đế Quốc kia dù cho có dũng mãnh không sợ chết đến mức nào đi chăng nữa, cũng không có cách nào uy hiếp đến những chiếc Chiến hạm của mình nữa. Nhưng mà, một màn quan trọng nhất trong kế hoạch lần này, tựa hồ như đã xảy ra một chút biến hóa rồi.
Trong căn cứ của Bộ Chỉ Huy Quân đội Liên Bang Nam bán cầu, Trung Tướng Nạp Nhĩ Tốn biểu tình vô cùng ác liệt, lắng nghe báo cáo tình hình chiến tranh. Một lúc sau ông ta thoáng trầm mặc, nói:
- Toàn lực tiến hành giải quyết tất cả những uy hiếp từ trên không trung cho con Robot kia. Về các vấn đề trên mặt đất… Cũng chỉ có thể giao lại cho cái gã trẻ tuổi kia mà thôi.
- Tranh thủ những lúc hệ thống quấy nhiễu điện tử vẫn còn có hiệu lực, lập tức tính toán rõ ràng thời gian đám người Liên Bang có thể dọn dẹp các vật nhỏ này.
Trong khu căn cứ vòng tròn của Quân viễn chinh Đế Quốc ở Bắc bán cầu. Bên trong khu đại sảnh chỉ huy rộng rãi trong lòng đất, hơn bốn mươi cái màn hình tinh thể lỏng trên màn hình, đang không ngừng phát ra các hình ảnh chiến đấu lẫy lừng vô cùng tàn khốc trong màn đêm tại khu vực Nam bán cầu. Ở khu vực Nam bán cầu cũng không có các thiết bị vệ tinh tiến hành quan sát, cho nên hệ thống theo dõi điện tử của Quân đội Đế Quốc chủ yếu là dựa vào các thiết bị mà bọn họ gọi là ‘vật nhỏ’, chính là các chiến đấu cơ không người lái. Cho nên những hình ảnh trên màn hình sẽ thường xuyên xuất hiện những ngắt quãng.
- Ba cái hệ thống vệ tinh tiếp nhận đã bị đám người Liên Bang đánh rơi hai cái rồi.
Gã quân nhân sĩ quan Nặc Mạn kia sau khi tiến hành tính toán sơ bộ, cầm chiếc điện thoại liên lạc lên, hướng về phía đơn vị bộ đội đang ở trên chiến trường, hét lớn lên một cái mệnh lệnh mới:
- Mặc kệ kết quả tính toán là như thế nào. Tiến hành quấy nhiễu tín hiệu điện tử tại khu vực 32 độ về phía Nam. Các người nhất định phải kiên trì lên cho tôi!
Hắn buông chiếc điện thoại xuống, có chút căm tức thoáng xốc lại bộ quân phục hơi nhăn nheo trên người của mình. Bởi vì hắn biết rất rõ ràng, chi đơn vị bộ đội điện tử hướng về phía sơn cốc trên đường ranh giới mà phóng đi như thế, trên thực tế là một sự phiêu lưu mạo hiểm cực kỳ lớn. Đám người Liên Bang kia khẳng định là sẽ lựa chọn nơi này để tiến hành đả kích toàn diện bọn họ. Cũng không biết là ưu thế quấy nhiễu của chi bộ đội điện tử không người lái kia còn có thể duy trì được bao lâu nữa.
Nửa đêm khai chiến, đám Quân viễn chinh Đế Quốc có thể hướng về phía Nam bán cầu cường công như thác lũ như vậy, chính là bởi vì Quân đội Đế Quốc đã vượt ra ngoài sự dự đoán của Bộ Chỉ Huy Quân đội Liên Bang, ngay tại thời điểm bắt đầu khai chiến, đã hướng về phía trận địa phòng ngự của Nam bán cầu tiến hành công kích toàn diện, không ngừng nện xuống gần như tất cả gia sản của bọn họ trên Tinh cầu 5460 này.
Tất cả những ý chí, những lực lượng quân sự cùng với những thiết bị vũ khí dự trữ, tích lũy trong suốt hơn mười năm trời, lúc này chỉ trong nháy mắt đã mãnh liệt dâng trào phóng ra, đánh cho đám người Liên Bang kia không thể nào trở tay kịp. Nếu theo như lời nói của vị lão Tướng quân An Bố Lý, thống soái của Quân viễn chinh Đế Quốc mà nói, thì ở trước mặt của một lực lượng khổng lồ, bất cứ những âm mưu gì cũng không thể nào phát huy được tác dụng của nó, sẽ bị luồng thiết lưu dũng mãnh của Quân đội Đế Quốc nghiền nát thành từng mảnh nhỏ!
Nhưng mà khi luồng thiết lưu của Quân đội Đế Quốc như thác lũ tiến công về phía Nam bán cầu, vượt qua được trận địa phòng ngự thứ hai, chuẩn bị tiến nhập vào trận địa phòng ngự thứ ba, thì Quân đội Liên Bang dựa vào những ưu thế vũ khí mạnh mẽ của mình, đã bắt đầu có thể ngăn chặn lại luồng thiết lưu kia. Nhất là những bố trí mạnh mẽ cường hãn của đối phương cùng với những sắp đặt phản kích chính xác của họ, khiến cho các quân nhân sĩ quan Đế Quốc bên trong căn cứ cảm thấy một tia sầu lo bất an.
Quân đội Liên Bang sau khoảng thời gian ban đầu bị đánh cho tan tác, đã có thể trong khoảng thời gian ngắn nhất nhanh chóng nhận ra sự thật, hơn nữa cũng không có bất cứ hỗn loạn nào, tăng cường trận địa phòng ngự, thậm chí là tổ chức tiến hành phản kích nữa. Chỉ có thể chứng minh, bọn họ ngay từ đầu vốn là bị thế tiến công cuồng bạo của Quân đội Đế Quốc khiến cho có chút bất ngờ, nhưng mà… trong mơ hồ, Quân đội Liên Bang hình như đã có chuẩn bị trước!
Cái hệ thống tiếp chuyển hình ảnh vệ tinh trên bầu khí quyển Nam bán cầu trên đầu Quân đội Liên Bang, còn sót lại cuối cùng dưới những công kích mãnh liệt kia, trở thành công cụ chuyển giao hình ảnh quan trọng nhất. Trong tròng mắt thâm lam của gã quân nhân sĩ quan Nặc Mạn kia hiện lên một tia run sợ. Hắn bước nhanh đi đến trước cái bàn tròn chỉ huy tại khu vực trung gian của gian đại sảnh, hướng về phía vị lão Tướng quân An Bố Lý kia tiến hành một động tác chào hỏi theo nghi thức Quân đội Đế Quốc, rất nhanh nói:
- Mục tiêu đã chuyển hướng về phía Không cảng Lạc Khâu, hoàn toàn phù hợp với thôi diễn chiến thuật mà bản bộ tham mưu đã tiến hành trước đó…
Hai tay lão Tướng quân An Bố Lý lúc này đang cầm một tách trà nóng hổi, thoáng mệt mỏi ừ nhẹ một tiếng, từ trong khẩu khí của gã thuộc hạ trước mặt này của mình, biết khẳng định là còn có câu tiếp theo.
- Nhưng mà tình huống cụ thể vẫn còn có chút bất đồng. Bộ Chỉ Huy của Quân đội Liên Bang đã phái ra một doanh chỉnh biên thiết giáp để hộ tống cho đoàn biểu diễn văn nghệ. Lúc này toàn doanh kia vẫn như cũ còn dừng lại tại chỗ chưa hề rời đi. Hiện tại rời đi… cũng chỉ có một con Robot mà thôi.
Gã quân nhân sĩ quan Nặc Mạn dùng tốc độ nhanh nhất ở trên mặt đất mở ra một màn hình ngay trên mặt bàn, điều chỉnh lại cái hình ảnh lúc trước hắn đã xem qua, do dự nói.
Lão Tướng quân An Bố Lý khẽ ngẩng đầu lên, nhìn thấy một cái hình ảnh vệ tinh hơi mơ hồ trên cái màn hình đặt trên mặt bàn. Trong hình ảnh chính là cảnh tại con đường quốc lộ chuyên dụng, hơn một trăm đầu xe thiết giáp của Quân đội Liên Bang đang trầm mặc đứng yên bất đồng. Trên một chiếc xe tải trọng hình nhiều trục, một con Robot màu đen đang trong quá trình khởi động. Mơ hồ có thể nhìn thấy được ngồi bên trong cái khoang điều khiển vẫn còn mở ra kia… Mục tiêu mà Quân viễn chinh Đế Quốc bắt buộc phải bắt sống hoặc giết chết… Cô thiếu nữ xinh đẹp được xưng là cô gái thần tượng quốc dân Liên Bang, lúc này đang ngẩng đầu lên, hướng về phía bầu trời mà khẽ vẫy vẫy tay mấy cái.
Trong cặp mắt đục ngầu của lão Tướng quân An Bố Lý dần dần xuyên thấu ra một tia hàn ý lạnh thấu xương. Mãi cho đến giờ phút này, ông ta mới phát hiện ra rằng, rất có thể, Quân đội Liên Bang chính là đem vị thiếu nữ minh tinh kia ra làm con mồi. Nếu như dự đoán này là sự thật, như vậy Quân đội Đế Quốc sẽ phải nghênh đón vận rủi khủng khiếp như thế nào đây?
Mặc dù ngay bản thân ông ta cũng không thể nào hiểu rõ bệ hạ vì nguyên nhân gì lại phát ra Thánh chỉ toàn lực đuổi giết cho bằng được cô gái thần tượng quốc dân Liên Bang kia. Thế nhưng ông ta cũng không có biện pháp nào hiểu nổi được vì đám Quân đội Liên Bang đến tột cùng là vì cái gì mà dám sử dụng ra một con mồi như thế. Nhưng trên thực tế, ngay cả đám quân chỉ huy cao cấp của Quân đội Liên Bang cũng đều không hiểu rõ ràng lắm huyền bí ở bên trong chuyện này.
Đây chính là một hồi chiến tranh quyết tử giữa Quân đội Đế Quốc cùng với Quân đội Liên Bang. Hơn nữa, đây cũng là một hồi so đấu về tâm trí và khí thế, một hồi chuyện xa xưa nào đó giữa vị Quân Thần Liên Bang cùng với vị Hoàng đế Bệ hạ của Đế Quốc.
- Lúc mình đi câu cá, nếu như con cá đủ lớn, đủ mạnh mẽ, động tác đủ nhanh, hoàn toàn có thể đem con mồi câu ăn luôn, sau đó thì xoay người bỏ chạy.
Lão Tướng quân An Bố Lý đem cái tách trà đặt xuống trên cái bàn, đứng thẳng người lên, liếc nhìn thêm một cái nữa lên trên bức hình chụp trên cái màn hình điện tử trước mặt, bình tĩnh nói. Ông ta biết rõ ràng đám thuộc hạ ở bên cạnh mình, lúc này cũng giống như mình vậy, đều đã đoán ra được ý tứ của đám Quân đội Liên Bang. Nhưng mà ông ta cũng không có ra quyết định sẽ dừng tay, bởi vì đây chính là ý chỉ của Hoàng đế Bệ hạ.
Cho dù biết rõ ràng, trên mặt trận tại chiến trường Nam bán cầu là một cái bẫy của Quân đội Liên Bang, thì lão Tướng quân An Bố Lý cũng không có bất cứ sự lựa chọn nào cả, cũng đều phải chui đầu vào. Huống chi đám thuộc hạ Quân đội của ông ta vẫn luôn luôn ủng hộ hoàn toàn dũng khí cùng với năng lực của ông ta.
- Đã đi câu cá, lại còn để cho con cá lớn như chúng ta phát hiện ra vấn đề, lại còn quá mức tự tin mà đem cái sợi dây câu kia khứa thêm cho mấy cái nữa. Một khi đã như vậy, thì cứ để chúng ta ăn luôn cái mồi câu này đi, hơn nữa còn một phen tiện tay đem cái sợi dây câu này cắt đứt thành từng khúc nhỏ luôn… Ta thật sự muốn biết, cái gã phi công dám một mình một người bước trên con đường trốn chết này, là một tên cuồng vọng đến như thế nào… Hay là nói, hắn là một cái kẻ điên.
Vị lão Tướng quân nhìn chằm chằm vào con Robot màu đen đang dần dần biến mất trong vùng đồi núi trên màn hình, khẽ mỉm cười, trong nụ cười trào phún nhàn nhạt lộ ra một cỗ tự tin tuyệt đối, hạ mệnh lệnh xuống:
- Bắt đầu giai đoạn thứ hai của kế hoạch!
Các gã quân nhân sĩ quan tham mưu bên cạnh chợt hiện ra vẻ mặt do dự. Bởi vì đám người bọn họ rất rõ ràng giai đoạn thứ hai của kế hoạch kia, sẽ mang đến cho Quân viễn chinh Đế Quốc những tổn thất thảm trọng như thế nào. Nhưng mà đối diện với Thánh chỉ của Hoàng đế Bệ hạ cùng với mệnh lệnh của vị lão Tướng quân ở trước mặt, bọn họ cũng không có bất cứ quyền gì mà phản khán, cũng chỉ có thể thừa nhận mà thôi.
- Tiến hành theo dõi chặt chẽ suốt trên con đường từ phía con đường quốc lộ số bảy hướng tới Không cảng Lạc Khâu. Cho dù biết rõ ràng ở nơi này sẽ có bộ đội phục kích của Quân đội Liên Bang, nhưng bên ta cũng cần phải biết rõ ràng đối phương có thể phái ra bao nhiêu người phục kích! Một phen phái ra Đại đội Nguyệt Lang tiến hành nhiệm vụ. Hơn nữa, cần phải cam đoan tuyệt đối những khu vực mà Đại đội Nguyệt Lang thông qua, các đơn vị bộ đội của Đế Quốc của chúng ta phải công kích mãnh liệt hơn nữa, để cho Bộ Chỉ Huy của Quân đội Liên Bang khiếp sợ, không dám phân ra bất cứ chi Quân đội nào tiến đến để trợ giúp! Truyền mệnh lệnh cho các chi bộ đội hiện tại trên chính diện chiến trường, nhiệm vụ của bọn họ chính là phải toàn diện áp chế mạnh mẽ. Bất luận là Quân đội Liên Bang đã bố trí ở nơi đó bao nhiêu người đi chăng nữa, cũng không thể để cho cái nhân số đó gia tăng thêm một người nào nữa.
Ngay sau khi xác định cái này rất có thể là một cái bẫy khổng lồ, lão Tướng quân An Bố Lý cũng chỉ sử dụng mấy cái mệnh lệnh đơn giản như thế để mà đáp lại. Hai tay ông ta chống thẳng lên trên mặt bàn, lẳng lặng nhìn về phía những mảng màu sắc sặc sỡ trên tấm bản đồ điện tử, đại diện cho quân lính giữa địch và ta, trầm mặc một lúc thật lâu sau mới trầm giọng nói:
- Nói cho Lạc Phu biết, vì để cho Đại đội Robot Nguyệt Lang của hắn có thể hoàn thành được sứ mệnh của Hoàng đế Bệ hạ giao phó, tối nay ít nhất đã có hơn hai vạn danh chiến sĩ Đế Quốc anh dũng đã phải nằm xuống trên khỏa tinh cầu này. Nếu như hắn vẫn không thể một phen đem mục tiêu giết chết, như vậy hắn nên biết mình phải làm thế nào rồi!
Nghe thấy câu nói đó, các gã quân nhân sĩ quan của Đế Quốc trong lòng dâng lên một cỗ hàn ý mãnh liệt. Thế nhưng khi nghĩ đến sức chiến đấu siêu cường của Đại đội Robot Nguyệt Lang cùng với Đại Đội trưởng Lạc Phu, trong lòng bọn họ mới thoáng an tâm một chút.
Trong lúc vị lão Tướng quân An Bố Lý đang chuẩn bị rời khỏi bục chỉ huy, đột nhiên cặp lông mày hoa râm của ông ta thoáng khẽ rung lên một chút, sau đó quay đầu nhìn lại, nói với đám quân nhân sĩ quan tham mưu bên dưới:
- Tra một chút lại trong kho số liệu, ta cuối cùng vẫn cảm thấy con Robot màu đen lúc trước… hình như có chút cổ quái nào đó…
- Là kiểu Robot MX mới nhất của Quân đội Liên Bang.
Một gã tham mưu tiến lại hồi báo:
- Lúc trước chúng ta đã xác định ra được cơ hình. Chỉ là mãi cho đến bây giờ cũng không có nhận được thêm những tư liệu nào khác, cho nên trong kho số liệu cũng không thể cung cấp được những tham số công suất cùng với hỏa lực cụ thể.
Lão Tướng quân An Bố Lý thoáng trầm mặc một lát, cái cảm giác lo lắng nhàn nhạt trong lòng kia chợt càng ngày càng tăng lên thêm một chút. Thế nhưng ở trước mặt đám thuộc hạ, ông ta cũng không có thể hiện ra bất cứ cảm xúc nào, chỉ là thoáng phất phất tay, nhàn nhạt nói thêm một câu:
- Một khi đã như vậy, nhớ nói lại cho Lạc Phu, kêu hắn nhất định phải đem con Robot MX kia về đây. Điều này là vô cùng quan trọng đó. Đừng để cho gã phi công kia tự bạo.
Ngay khi Quân viễn chinh Đế Quốc phát ra mệnh lệnh khởi động giai đoạn hai của kế hoạch, trong màn đêm tối, mười bảy cái sư đoàn bọc thép đang không ngừng công kích mãnh liệt của Quân đội Đế Quốc, đột nhiên lại thu hẹp lại trận tuyến tấn công. Bọn họ bỏ qua những mục tiêu tầm gần trước mắt, thay đổi lộ tuyến tiến công, ngưng tụ lại thành hai cái mũi tên đột tiến, hướng về hai cái khu vực mục tiêu ở phía nam mà xung phong liều chết phóng đi. Tuy rằng khoảng cách giữa mười bảy mũi tiến công của mười bảy sư đoàn kia vô cùng xa xôi, thế nhưng dựa theo lộ tuyến tiến công của bọn họ, có thể dễ dàng phán đoán ra, khu vực cuối cùng mà bọn họ sắp sửa phóng tới, vô cùng nhất trí.
Đồng thời, một cái chỉnh biên Đại đội Robot của Quân viễn chinh Đế Quốc, từ đầu đến giờ vẫn luôn trầm mặc chờ đợi tại con đường ranh giới giữa Nam, Bắc bán cầu, lúc này đột nhiên tại phiến địa phương khô cằn kia, mạnh mẽ phóng đi!
Đến tận thời điểm này, ngoại trừ một chi bộ độ phòng ngự cuối cùng tại khu vực căn cứ chỉ huy ra, Quân đoàn Phong Lâm trên Tinh cầu 5460, đúng là đã một phen đem toàn bộ lực lượng của mình phóng ra mà công kích, toàn bộ quẳng hết lên trên chiến trường trong phạm vi của Nam bán cầu!
Thế tiến công của đám Quân viễn chinh Đế Quốc nhất thời càng trở nên mãnh liệt hơn rất nhiều. Bọn họ bất kể mọi hậu quả, rất nhanh phóng thẳng về phía Nam bán cầu, công kích thần tốc. Trên con đường mà luồng thiết lưu kia phóng qua, cũng không có bất cứ hành động chiếm cứ những bãi công sự có ý nghĩa chiến lược nào cả. Thậm chí ngay cả những thành viên bị trọng thương của mình cũng không thèm để ý đến, đều là muốn cam đoan tốc độ đột tiến của mình không bị chậm lại!
Những bục phóng tên lửa trận địa cao cấp không ngừng phóng thích ra những luồng quang mang diễm lệ. Cứ mỗi một giây có đến hơn mười khỏa tên lửa đạn đạo không ngừng gào thét cắt ngang qua bầu trời, hướng về phía dòng thiết lưu của Quân viễn chinh Đế Quốc mà công kích. Toàn bộ mặt đất dường như cũng đều rung động mãnh liệt lên. Tình huống lửa đạn phóng ra dày đặc như thế này, ở trong phiến vũ trụ này, đại khái đã hơn mười năm trời qua cũng chưa từng có xuất hiện qua. Tối nay toàn bộ hành tinh gần như rung chuyển mãnh liệt lên, khiến cho kẻ khác vô cùng run rẩy bất an.
Những chiếc xe thiết giáp hạng nặng xông lên hàng đầu kia lúc này liên tục bị trúng oanh kích hơn mười khỏa đại pháo, không ngừng ầm ầm nổ mạnh ra.
Những đầu Robot của Đế Quốc nấp ở phía sau những chiếc chiến xa hạng nặng kia, giống như là một đầu quỷ mị mạnh mẽ, lừng lẫy tấn công thẳng về phía trước. Nhưng mà bốn phương tám hướng trong không khí lúc này tràn ngập những mảnh đạn phá giáp tốc độ cao, giống như là một hồi mưa sa không ngừng oanh kích tới. Những đầu Robot Dạ Lang của Quân đội Đế Quốc dù cho có cơ động, có cường hãn đến mức độ nào chăng nữa, dưới luồng hỏa lực công kích khủng bố như thế kia, căn bản là không có cơ hội để thể hiện được tính cơ động mạnh mẽ của mình. Bọn chúng cũng chỉ có thể chống đỡ được khoảng thời gian hơn ba giây đồng hồ, đã liền bị đánh tan thành một bãi sắt vụn.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Đối diện với vô số những oanh kích không ngừng đập thẳng vào thân thể, những đầu Robot Dạ Lang bị đánh cho lửa điện văng ra khắp nơi, ầm ầm nổ tung.
/930
|