Ánh mắt của Trầm thư ký không chút nào che giấu, nhanh chóng xẹt qua thanh gỗ trầm hương cực phẩm có chút khô vàng đang đặt trên cái bàn kia, lại xẹt qua cái tòa biệt thự được bố trí tràn ngập khí tức cổ xưa cùng với quyền quý ngất trời, chẳng biết vì sao lại cảm nhận được trong đó một tia khí tức mốc meo. Hắn vốn đã sớm nhận ra rồi, chỉ là hôm nay nhất thời cảm nhận được đặc biệt rõ ràng hơn mà thôi. Hậu sơn núi Mạc Sầu, tòa nhà Nghị Viện, những gia tộc ngàn đời, những đại chính khách cùng với đại thương gia ở Thủ Đô Tinh Quyển đã cấu thành một đám mây tràn ngập mùi vị mốc meo trên bầu trời của Liên Bang.
Thậm chí ngay cả vị phu nhân thân phận vô cùng tôn quý trước mặt này. Bà ta lúc nào cũng kiên trì muốn tự tay mình làm những công việc nội trợ bình thường, thế nhưng thuộc tính xã hội của bà ta, hoặc là tất cả những người bà ta đại diện, vĩnh viễn vẫn là đứng ở bên trên tầng lớp dân chúng bình thường. Bọn họ có thể hết lòng lo lắng, vì sự trường tồn vĩnh viễn của Liên Bang mà phấn đấu. Nhưng mà mục tiêu phấn đấu của bọn họ thì lại tất nhiên là chính bởi vì gia tộc của chính bản thân mình. Bọn họ thông qua sự tồn tại của Liên Bang mà thu hoạch càng nhiều lợi ích hơn một chút.
Đây là một loại thuộc tính thuộc về tự nhiên, là một loại bản năng gia tộc. Bọn họ duy trì sự tồn tại của Liên Bang, vốn là bởi vì muốn đảm bảo những ích lợi của gia tộc bản thân mình. Mà Tổng thống Mạt Bố Nhĩ cùng với Bộ Quốc Phòng lại đem những công tử, thiếu gia này điều thẳng đến Tây Lâm, chính là đã xúc phạm trực tiếp đến lợi ích căn bản này của bọn họ. Nếu như ngay cả sinh mệnh của con cháu chính mình cũng đều không thể đảm bảo, các đại nhân vật bên trong xã hội thượng tầng của Liên Bang này, còn muốn phấn đấu vì cái gì nữa cơ chứ?
o0o
Từ sau khi cú điện thoại kia của Tổng Giám đốc tiên sinh của Công ty Cơ khí Quả Xác, những ngày sau đó của Hứa Nhạc ở trong quân doanh của Quân khu Tây Lâm, liên tiếp không ngừng nhận được vô số những cú điện thoại, cùng với những bức email tần số thông thường. Nhưng đúng như những gì mà Thai phu nhân đã từng dự đoán trước. Bản thân hắn ngang ngạnh mạnh mẽ, đối mặt với những áp lực âm thầm đến từ Thủ Đô Tinh Quyển này, cặp lông mày rập rạp như hai thanh phi đao chưa rút ra khỏi vỏ kia cũng không hề thèm nhíu lấy một cái. Hắn cũng chẳng thèm trả lời những bức email lạ lẫm kia, tắt đi vô số những cú điện thoại không ngừng rít gào liên hồi…
Hành động cứu vớt những đứa con, đứa cháu bảo bối của vô số đại nhân vật bên trong Thủ Đô Tinh Quyển, có thể sắc bén đến cực điểm, xuyên thấu qua hai tầng thiết bản cứng rắn do Chính phủ Liên Bang cùng với Bộ Quốc Phòng thiết lập nên, trực tiếp phóng thẳng đến trước mặt Tiểu đội Chiến đấu số 7, thế nhưng lại bị Hứa Nhạc, cái tảng đá cứng rắn vô cùng này toàn bộ đập ngược trở về.
Bất luận là uy hiếp, dụ dỗ, phẫn nộ, than khóc, ai oán… Hàng trăm thái độ của đám đại nhân vật kia không ngừng triển lộ không chút bỏ sót trước mặt của Hứa Nhạc, nhưng lại toàn bộ đều vô dụng cả. Nhưng mà khi Hứa Nhạc phát hiện ra bên trong những bức email, những cú điện thoại kia, thế nhưng lại có cả của hai người mà hắn rất quen thuộc, chính là Tiêu thư ký cùng với Chung phu nhân, trong lòng hắn cũng không khỏi sinh ra một tia lo lắng nhàn nhạt…
Tiêu thư ký chính là vị Tổng thư ký cận thân vô cùng đáng nể trọng của Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng Trâu Ứng Tinh. Chung phu nhân lại chính là vị chủ mẫu của Chung Gia tại Đại khu Tây Lâm. Hơn nữa hai người này lại có mối quan hệ vô cùng chặt chẽ với chính bản thân Hứa Nhạc. Thậm chí đến rạng sáng ngày hôm qua, Hứa Nhạc còn nhận được một bức email đến từ chính Văn phòng Dinh thự Tổng thống, ký tên bên dưới không ngờ lại chính là của Bố Lâm tiên sinh, Chủ nhiệm Văn phòng Tổng thống nữa…
Hắn nhìn xuống đám binh lính đang tiếp nhận huấn luyện tàn khốc bên dưới sân thể dục kia, trong lòng không khỏi rung động đối với sức ảnh hưởng của đám cha chú của mấy tên gia hỏa này.
Cũng may là ba vị nhân vật chân chính có lực ảnh hưởng mạnh mẽ đối với Hứa Nhạc này, cũng phi thường hiểu rõ tính tình của bản thân hắn. Bọn họ chỉ là trong những bức email, nhắc nhở đến một vài cái tên nào đó, bắt chước lời thỉnh cầu của Tổng Giám đốc tiên sinh, xem hắn có thể nào đồng ý cho mấy tên gia hỏa kia xin được nghỉ bệnh hay không. Mà sau khi ba người bọn họ nhận được email trực tiếp cự tuyệt yêu cầu của Hứa Nhạc, cũng không có tiếp tục tiến hành liên lạc thêm lần nào nữa.
Tiêu thư ký thân là thân tín của Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng, Chung phu nhân cùng với Chủ nhiệm Bố Lâm, người nào cũng là đại nhân vật mà mỗi một cái nhấc tay, đưa chân cũng có thể phát động gió mây đổi sắc… Nhưng mà bọn họ dù sao cũng sinh hoạt bên trong cái xã hội Liên Bang này, trải qua cuộc sống bên trong xã hội thượng tầng kia… Ngay cả Chung phu nhân ngạo ngễ sừng sững kia, cũng phải bận tâm một chút đến hội nghị dự toán tài chính sẽ tổ chức vào đầu mùa xuân năm sau, phải lo nghĩ xem Đại khu Tây Lâm năm tới đến tột cùng có thể nhận được bao nhiêu nguồn tài nguyên viện trợ cùng với phân phối bao nhiêu năng lượng sử dụng…
Những người bên trong giai tầng cao cấp đó, bản thân bên dưới ý tứ của chính mình cũng đều luôn luôn ẩn chứa rất nhiều những bất đắc dĩ. Hứa Nhạc cũng hiểu rõ ràng mấy cái này, cho nên sau khi gửi đi những bức email từ chối xong, trên mặt hắn cũng chỉ mang theo một tia cười khổ, chứ không hề oán giận gì bọn họ.
Mà cho dù hắn có oán giận, thì cũng không có gì là quá đáng. Bởi vì cái này vốn chính là kế hoạch của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ cùng với Bộ Quốc Phòng. Hắn nói thế nào cũng chỉ là một thanh đao trong tay hai người đó mà thôi. Thế nhưng tình huống hiện tại lại là Dinh thự Tổng thống cùng với Bộ Quốc Phòng lại vô si đẩy hắn ra để mà ngăn cản sự phẫn nộ cùng với thủ đoạn áp lực của đám đại nhân vật kia. Hơn nữa Tiêu thư ký cùng với Chủ nhiệm Bố Lâm lại còn quay đầu lại đâm cho hắn một đao nữa.
Sau này khi hắn quay trở lại Thủ Đô Tinh Quyển, sẽ phải hứng chịu những lửa giận đến mức nào của những đại nhân vật kia đây chứ? Sở dĩ lúc này tâm tình của hắn vẫn như cũ còn bình tĩnh chắc chắn như vậy, cũng không hề oán giận chút nào, đại khái là bởi vì hắn ngay từ thời điểm bắt đầu, cũng đã không hề để ý đến những áp lực mạnh mẽ đến từ Thủ Đô Tinh Quyển này rồi, cũng không để ý đến những sự trả thù tương lai có thể ập xuống đầu mình.
Hắn xác nhận rõ ràng ý tưởng của Tổng thống tiên sinh là chính xác, như vậy là đủ rồi. Chính bản thân hắn cũng không hề có cái dục vọng muốn tiến vào cái xã hội thượng lưu kia. Giống chi tình huống bên trên chiến trường, sinh tử chỉ cách nhau trong gang tấc, ai cũng không dám nói chắc mình còn có thể sống sót quay trở về cả. Một khi đã là như thế, vậy thì có gì đáng sợ nữa cơ chứ?
Quay đầu nhìn về phía cái sân thể dục bên ngoài cửa sổ, ánh trăng lúc này chiếu rọi càng ngày càng sáng hơn. Hắn nhìn thấy một tia ánh mắt sáng rọi sắp sửa phá tan màn đêm tại đường chân trời kia, trong lòng cảm thấy có chút may mắn. Mãi cho đến thời điểm này, Hứa Nhạc vẫn còn chưa có nhận được điện thoại hoặc là email thỉnh cầu của vị Hiệu trưởng Tòng Bất Tri của Đại học Lê Hoa. Tuy rằng bản thân hắn cùng với vị lão Hiệu trưởng kia cũng không quá mức thân thiết, nhưng mà cái trường đại học lúc nào cũng nở rộ hoa lê đẹp đẽ kia nói thế nào cũng là nơi mà hắn trải qua trong thời kỳ còn mông muội. Về mặt cảm tình cũng không thể nào không thèm chú ý đến. Nếu như lão Hiệu trưởng thật sự ở bên trong điện thoại một mảnh nước mắt nước mũi cất giọng van xin, lo lắng cho sự sống chết của Tòng Tượng Chinh, hắn sẽ phải xử lý như thế nào đây?
Ánh nắng mặt trời sáng rọi đã đẩy lùi được mảnh hắc ám tối tăm. Hứa Nhạc nhìn về phía đám quân nhân con ông cháu cha đang ngã xuống nằm la liệt khắp nơi trên sân thể dục, cùng với các thành viên của Tiểu đội 7 cũng đồng dạng vô cùng mệt mỏi xung quanh bọn họ, và những thiết bị cứu chữa bệnh không ngừng chạy đi chạy lại xung quanh, trong lòng bất chợt đột nhiên nghĩ đến lời phát biểu của chính mình mấy ngày trước đây.
- Tôi là chủ quản trực tiếp của các người, Hứa Nhạc… Ách…
Khoảng ba năm trước đây, hắn đã từng đứng bên ngoài cửa sắt của Đại học Lê Hoa, thần thái bình thản, khí bạt sơn hà, lẫm liệt nói:
- Tôi là người gác cổng!
Nhớ lại cuộc sống bình thản bên trong gian phòng gác cổng nhỏ bé tại Đại học Lê Hoa, trong lòng Hứa Nhạc không khỏi có cảm giác như là trải qua một kiếp người. Hôm nay thân phận và địa vị của hắn cũng đã xảy ra những biến hóa vô cùng to lớn. Điều đáng mừng chính là tính tình của mình tựa hồ như vẫn không hề thay đổi.
o0o
Đến tối ngày hôm đó, hơn một trăm gã quân nhân thành viên mới lẫn cũ của Tiểu đội 7 cũng đều toàn thể tập hợp bên trong lễ đường lớn của quân doanh, tiến hành một buổi tiệc liên hoan tập thể trước khi tiến hành đi đến tiền tuyến. Trước khi bắt đầu ăn liên hoan, cũng không có cấp trên tiến hành cao giọng phát biểu những lời nói nhiệt huyết nâng cao sĩ khí, cũng không có những vũ nữ ăn mặc mát mẻ đến nhảy múa cỗ vũ sĩ khí, mà chỉ là một mảnh trầm mặc lặng lẽ. Đám quân nhân con ông cháu cha thống khổ, kiệt sức đến cực điểm, cùng với đám quân nhân ‘người đẹp thể hình’ bởi vì bị bắt phơi nắng luyện tập kỷ luật Quân đội quá mức khiến cho da dẻ có chút khô khan nứt nẻ, đều đồng loại ngồi bên cạnh các bàn ăn, không ngừng ngẫm nghĩ. Một cỗ cảm xúc bi ai tuyệt vọng liền từ bên trong những cái đầu suy nghĩ này thấm đẫm ra ngoài, bao phủ trong toàn bộ không gian lễ đường.
Chín ngày rưỡi tiếp nhận huấn luyện ma quỷ, khiến cho đám quân nhân quen ăn sung mặc sướng này lần đầu tiên trong đời nhấm nháp cái gì gọi là sống không bằng chết. Nếu không phải trong đầu bọn họ luôn nuôi dưỡng một tia hy vọng các bậc cha chú của bọn họ ở tại Thủ Đô Tinh Quyển có thể ngay tại thời điểm một khắc cuối cùng, kịp thời cứu vớt chính mình ra khỏi mảnh địa ngục này, bọn họ căn bản cũng không thể nào chống đỡ lâu dài đến như vậy dưới những lằn roi da của đám người Tiểu đội 7. Trên thực tế, ngay cả đến mấy gã quân nhân sĩ quan tiếp nhận công tác huấn luyện như Bạch Ngọc Lan cùng với Hùng Lâm Tuyền, cũng đã gần như mỏi mệt đến mức cực điểm rồi. Bọn họ cũng đều trầm mặc ngồi bên cạnh bàn ăn, một lời cũng không nói.
Sau khi ăn xong một bữa tiệc liên hoan toàn bằng các loại thực phẩm năng lượng cao, đám quân nhân ai nấy cũng đều mang theo biểu tình chết lặng mà ngồi đó. Quân trang, quân dụng sớm đã được chuẩn bị sẵn sàng, thế nhưng trên mặt mày bọn họ cũng đều tràn ngập ý tứ chết rồi. Đi đến tinh cầu 163 chấp hành nhiệm vụ bí mật quan trọng của Cục Hiến Chương… Kẻ nào mà không biết đó căn bản là một cái nhiệm vụ cửu tử nhất sinh. Điều khiến cho bọn chúng tuyệt vọng nhất chính là, rạng sáng ngày mai đã phải đi lên Chiến hạm rồi, mà các bậc cha chú trong gia tộc bọn họ vẫn như cũ chưa thể tìm ra được phương pháp nào để mà giải cứu bọn họ đi ra.
Hứa Nhạc chậm rãi đi lên bục chủ tịch. Cặp kính râm quen thuộc kia lúc này cũng được đeo ngay ngắn trên mặt. Hắn cúi đầu xuống, chuẩn bị nói chút gì đó vào trong cái micro trước mặt, đột nhiên chiếc điện thoại di động cá nhân bên hông lại reo vang lên một trận.
- Tiểu Nguyên?
Hắn có chút kinh ngạc khi nhận được điện thoại của gã bằng hữu vào lúc này. Mấy ngón tay cầm điện thoại của hắn cũng có chút cứng đờ lại, lặng lẽ nhìn chằm chằm thật lâu, sau đó mới khẽ bấm nút bắt điện thoại.
Hai chữ Tiểu Nguyên này của hắn theo cái micro ngay trước mặt nhất thời truyền rõ ràng ra khắp cả lễ đường. Bọn quân nhân con ông cháu cha cả người bi thương chết rũ kia cũng không có bất cứ phản ứng nào cả, chỉ có mỗi mình Tích Bằng, từ đầu đến giờ vẫn luôn khẩn trương nắm chặt hai nắm tay, đột nhiên ánh mắt chợt sáng ngời lên.
Tích Bằng tựa như là một người đang sắp sửa rơi thẳng xuống vách núi sâu thăm thẳm phía sau, đột nhiên phát hiện ra bên cạnh mình có một sợi dây thừng chắc chắn. Hắn bỗng nhiên đứng bật dậy, mang theo vẻ mặt mừng rỡ như điên, nhìn trừng trừng về phía bục chủ tịch.
Hứa Nhạc cầm điện thoại lên, trầm mặc lắng nghe trong vài giây đồng hồ, sau đó lại ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn về phía Tích Bằng một cái. Khiến cho Tích Bằng không thể tin nổi chính là, ngón tay của Hứa Nhạc vô cùng nhẹ nhàng, bấm nút ngắt đi cú điện thoại kia.
Cả người Tích Bằng căng thẳng lên, không dám tin tưởng một màn xảy ra trước mặt mình chính là sự thật. Trong khoảnh khắc hắn bị cảm giác tuyệt vọng cùng cực khiến cho mê muội, giơ tay đẩy mạnh cái bàn phía trước, hướng về phía bục chủ tịch mà phóng như điên tới, thanh âm điên cuồng không ngừng kêu to:
- Thái Tử ca! Tôi là Tích Bằng đây! Cứu tôi!
Cặp lông mày dày rậm của Hứa Nhạc chợt nhíu lại một cái. Bạch Ngọc Lan ngồi bên dưới nhất thời đứng lên, đợi khi Tích Bằng chạy ngang chỗ mình đnag ngồi, hắn giơ chân đạp thật mạnh một cước vào phần đùi của Tích Bằng, hung hăng đạp cho gã công tử cháu trai bảo bối của vị Chủ tịch Quốc hội kia ngã rầm xuống đất, nhất thời nửa khắc cũng không thể nào bò lên được.
- Trong thời gian mười ngày này, có rất nhiều người đã gọi điện thoại đến cho tôi, gọi điện thoại đến Bộ Quốc Phòng…
Hứa Nhạc đứng trên bục chủ tịch, giơ lên chiếc điện thoại di động đã được mã hóa quân sự trong tay mình, cũng không thèm liếc nhìn xuống gã Tích Bằng đang nằm lăn lộn thống khổ trên mặt đất, là lướt một vòng nhìn mọi người bên dưới lễ đường, chậm rãi nói: - Mấy cú điện thoại này đến từ các bậc cha chú của các người, đến từ rất nhiều đại nhân vật tại Thủ Đô Tinh Quyển.
Bên trong gian lễ đường vốn cực kỳ im lặng, lúc này nhất thời càng trở nên im lặng hơn rất nhiều. Chỉ là lúc trước, bên trong sự im lặng của mấy gã quân nhân này tràn ngập sự tuyệt vọng cùng với bi phẫn mãnh liệt. Giờ phút này đây, bên trong sự im lặng của bọn chúng phần lớn lại là sự kinh hỉ cùng với hy vọng. Bọn họ lúc này mới biết được, hóa ra các bậc cha chú trong nhà mình cũng đã sớm biết được bản thân mình gặp phải chuyện gì.
- Các người quả thật rất giỏi. Đó là bởi vì đám các người có được những bậc cha chú rất giỏi…
Hứa Nhạc liếc mắt nhìn một vòng bọn họ, khẽ cúi đầu nhìn xuống chiếc điện thoại di động đang không ngừng réo vang trong tay mình, chậm rãi nói:
- Có vô số đại nhân vật có ý đồ muốn cứu vớt các người. Thậm chí ngay cả Bộ Quốc Phòng cũng không cách nào chống đỡ được những áp lực cực mạnh này, để cái loại áp lực đó trực tiếp đổ xuống trước mặt của Tiểu đội 7…
Trên mặt của chiếc điện thoại di động quân sự mã hóa màu đen kia biểu hiện ra cái tên của Thai Chi Nguyên, mãi vẫn cứ liên tục mà không ngừng réo vang. Hứa Nhạc chậm rãi đưa hai tay chắp lại phía sau lưng, ngay cả liếc mắt nhìn cũng không hề có, tự nhiên là càng sẽ không bắt máy.
Đám quân nhân con ông cháu cha bên trong lễ đường, vừa trải qua mười ngày tiếp nhận tra tấn khủng bố nhất suốt cả cuộc đời mình kia, quả thật cũng không hề biết lúc nãy vì sao Tích Bằng lại đột ngột nổi điên lên. Bọn chúng lúc này chỉ dùng vô số những ánh mắt sáng ngời cùng với tràn ngập kinh hỉ, tràn ngập hy vọng giương mắt nhìn chằm chằm lên bục chủ tịch. Theo như bọn họ suy nghĩ, chỉ cần các bậc cha chú của bọn họ chịu ra mặt, bên tron Liên Bang này làm gì có những chuyện mà bọn họ không thể nào làm được?
Nhưng mà những lời nói và những hành động của Hứa Nhạc ngay tiếp theo sau đó, lại khiến cho tâm tình của bọn họ trực tiếp từ trên những thảo nguyên ấm áp mà rơi thẳng vào địa vực sông băng tại cực Bắc. Không những hy vọng lập tức tan biến mà còn là một mảnh rét lạnh khủng khiếp vô cùng.
Hứa Nhạc chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía đám thuộc hạ vừa mới gia nhập vào chi bộ đội do mình quản lý, tạm dừng một lúc sau rồi mới nở nụ cười rạng rỡ mà nói:
- Tôi thông báo cho các người một cái tin tức tốt… Cái hành động giải cứu đại binh Liên Bang do các đại nhân vật phát động nhằm giải cứu các người… toàn bộ thất bại!
Toàn trường nhất thời biến thành một mảnh ồn ào. Đám quân nhân con ông cháu cha nhất thời bị sự phẫn nộ, hoảng sợ, bi ai nhất thời giống như hoàn toàn nhấn chìm trong cảm xúc, bộc phát mạnh mẽ như sắp sửa phá tan cả lễ đường vậy. Nhưng mà bọn họ trải qua gần mười ngày bị ngược đãi khủng bố, trong lòng sớm đã phát sinh ra một cỗ sợ hãi ẩn sâu bên trong nội tâm đối với các thành viên của Tiểu đội 7, cho nên đúng là cũng không có ai dám đứng lên bộc phát, gây sự.
Chiếc điện thoại di động trong tay của Hứa Nhạc cũng không ngừng ông ông chấn động. Bàn tay đang chắp phía sau lưng của Hứa Nhạc nhất thời nắm chặt lại một chút. Hắn liếc nhìn một chút đám người đang đứng bên dưới bục chủ tịch, tinh tế mà cảm nhận những tiến bộ của đám quân nhân vô cùng phẫn nộ bên dưới, sự tin tưởng trong lòng nhất thời tăng lên một chút.
Lại trải qua trầm mặc thêm một lúc nữa, hắn mới dùng ngữ khí cực kỳ chân thành mà nói:
- Các người sắp sửa trải qua một khoảng thời gian cuộc đời hoàn toàn khác thường, vô cùng hiếm có… Thân là một thành viên của Tiểu đội Chiến đấu Số bảy của Công ty Bảo an Tịnh Thủy, trực thuộc Công ty Cơ khí Quả Xác, các người… Không, là chúng ta, sẽ vinh quang mà theo sát bước chân của Quân đội Liên Bang, dấn thân vào bên trong sự nghiệp phản kháng quân xâm lược Đế Quốc vô cùng vĩ đại.
Lúc này đám công tử thiếu gia bên dưới lễ đường, rốt cuộc đã không thể nào khống chế nổi cảm xúc của chính mình nữa. Trong số họ đã có một vài người bắt đầu cất giọng khóc hu hu, than vãn bản thân mình vẫn chưa hoàn toàn hưởng thụ hết cuộc sống phong lưu của một kiếp người, lại sắp sửa bị mai táng trên tinh cầu rơi vào tay giặc kia. Thế nhưng nghe được những lời nói tràn ngập nhiệt huyết của Hứa Nhạc, giữa bầu không khí bi ai kia, giờ này phút này rốt cuộc cũng có thể chấn nhiếp được tâm tình hoảng loạn của bọn họ.
Thậm chí ngay cả vị phu nhân thân phận vô cùng tôn quý trước mặt này. Bà ta lúc nào cũng kiên trì muốn tự tay mình làm những công việc nội trợ bình thường, thế nhưng thuộc tính xã hội của bà ta, hoặc là tất cả những người bà ta đại diện, vĩnh viễn vẫn là đứng ở bên trên tầng lớp dân chúng bình thường. Bọn họ có thể hết lòng lo lắng, vì sự trường tồn vĩnh viễn của Liên Bang mà phấn đấu. Nhưng mà mục tiêu phấn đấu của bọn họ thì lại tất nhiên là chính bởi vì gia tộc của chính bản thân mình. Bọn họ thông qua sự tồn tại của Liên Bang mà thu hoạch càng nhiều lợi ích hơn một chút.
Đây là một loại thuộc tính thuộc về tự nhiên, là một loại bản năng gia tộc. Bọn họ duy trì sự tồn tại của Liên Bang, vốn là bởi vì muốn đảm bảo những ích lợi của gia tộc bản thân mình. Mà Tổng thống Mạt Bố Nhĩ cùng với Bộ Quốc Phòng lại đem những công tử, thiếu gia này điều thẳng đến Tây Lâm, chính là đã xúc phạm trực tiếp đến lợi ích căn bản này của bọn họ. Nếu như ngay cả sinh mệnh của con cháu chính mình cũng đều không thể đảm bảo, các đại nhân vật bên trong xã hội thượng tầng của Liên Bang này, còn muốn phấn đấu vì cái gì nữa cơ chứ?
o0o
Từ sau khi cú điện thoại kia của Tổng Giám đốc tiên sinh của Công ty Cơ khí Quả Xác, những ngày sau đó của Hứa Nhạc ở trong quân doanh của Quân khu Tây Lâm, liên tiếp không ngừng nhận được vô số những cú điện thoại, cùng với những bức email tần số thông thường. Nhưng đúng như những gì mà Thai phu nhân đã từng dự đoán trước. Bản thân hắn ngang ngạnh mạnh mẽ, đối mặt với những áp lực âm thầm đến từ Thủ Đô Tinh Quyển này, cặp lông mày rập rạp như hai thanh phi đao chưa rút ra khỏi vỏ kia cũng không hề thèm nhíu lấy một cái. Hắn cũng chẳng thèm trả lời những bức email lạ lẫm kia, tắt đi vô số những cú điện thoại không ngừng rít gào liên hồi…
Hành động cứu vớt những đứa con, đứa cháu bảo bối của vô số đại nhân vật bên trong Thủ Đô Tinh Quyển, có thể sắc bén đến cực điểm, xuyên thấu qua hai tầng thiết bản cứng rắn do Chính phủ Liên Bang cùng với Bộ Quốc Phòng thiết lập nên, trực tiếp phóng thẳng đến trước mặt Tiểu đội Chiến đấu số 7, thế nhưng lại bị Hứa Nhạc, cái tảng đá cứng rắn vô cùng này toàn bộ đập ngược trở về.
Bất luận là uy hiếp, dụ dỗ, phẫn nộ, than khóc, ai oán… Hàng trăm thái độ của đám đại nhân vật kia không ngừng triển lộ không chút bỏ sót trước mặt của Hứa Nhạc, nhưng lại toàn bộ đều vô dụng cả. Nhưng mà khi Hứa Nhạc phát hiện ra bên trong những bức email, những cú điện thoại kia, thế nhưng lại có cả của hai người mà hắn rất quen thuộc, chính là Tiêu thư ký cùng với Chung phu nhân, trong lòng hắn cũng không khỏi sinh ra một tia lo lắng nhàn nhạt…
Tiêu thư ký chính là vị Tổng thư ký cận thân vô cùng đáng nể trọng của Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng Trâu Ứng Tinh. Chung phu nhân lại chính là vị chủ mẫu của Chung Gia tại Đại khu Tây Lâm. Hơn nữa hai người này lại có mối quan hệ vô cùng chặt chẽ với chính bản thân Hứa Nhạc. Thậm chí đến rạng sáng ngày hôm qua, Hứa Nhạc còn nhận được một bức email đến từ chính Văn phòng Dinh thự Tổng thống, ký tên bên dưới không ngờ lại chính là của Bố Lâm tiên sinh, Chủ nhiệm Văn phòng Tổng thống nữa…
Hắn nhìn xuống đám binh lính đang tiếp nhận huấn luyện tàn khốc bên dưới sân thể dục kia, trong lòng không khỏi rung động đối với sức ảnh hưởng của đám cha chú của mấy tên gia hỏa này.
Cũng may là ba vị nhân vật chân chính có lực ảnh hưởng mạnh mẽ đối với Hứa Nhạc này, cũng phi thường hiểu rõ tính tình của bản thân hắn. Bọn họ chỉ là trong những bức email, nhắc nhở đến một vài cái tên nào đó, bắt chước lời thỉnh cầu của Tổng Giám đốc tiên sinh, xem hắn có thể nào đồng ý cho mấy tên gia hỏa kia xin được nghỉ bệnh hay không. Mà sau khi ba người bọn họ nhận được email trực tiếp cự tuyệt yêu cầu của Hứa Nhạc, cũng không có tiếp tục tiến hành liên lạc thêm lần nào nữa.
Tiêu thư ký thân là thân tín của Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng, Chung phu nhân cùng với Chủ nhiệm Bố Lâm, người nào cũng là đại nhân vật mà mỗi một cái nhấc tay, đưa chân cũng có thể phát động gió mây đổi sắc… Nhưng mà bọn họ dù sao cũng sinh hoạt bên trong cái xã hội Liên Bang này, trải qua cuộc sống bên trong xã hội thượng tầng kia… Ngay cả Chung phu nhân ngạo ngễ sừng sững kia, cũng phải bận tâm một chút đến hội nghị dự toán tài chính sẽ tổ chức vào đầu mùa xuân năm sau, phải lo nghĩ xem Đại khu Tây Lâm năm tới đến tột cùng có thể nhận được bao nhiêu nguồn tài nguyên viện trợ cùng với phân phối bao nhiêu năng lượng sử dụng…
Những người bên trong giai tầng cao cấp đó, bản thân bên dưới ý tứ của chính mình cũng đều luôn luôn ẩn chứa rất nhiều những bất đắc dĩ. Hứa Nhạc cũng hiểu rõ ràng mấy cái này, cho nên sau khi gửi đi những bức email từ chối xong, trên mặt hắn cũng chỉ mang theo một tia cười khổ, chứ không hề oán giận gì bọn họ.
Mà cho dù hắn có oán giận, thì cũng không có gì là quá đáng. Bởi vì cái này vốn chính là kế hoạch của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ cùng với Bộ Quốc Phòng. Hắn nói thế nào cũng chỉ là một thanh đao trong tay hai người đó mà thôi. Thế nhưng tình huống hiện tại lại là Dinh thự Tổng thống cùng với Bộ Quốc Phòng lại vô si đẩy hắn ra để mà ngăn cản sự phẫn nộ cùng với thủ đoạn áp lực của đám đại nhân vật kia. Hơn nữa Tiêu thư ký cùng với Chủ nhiệm Bố Lâm lại còn quay đầu lại đâm cho hắn một đao nữa.
Sau này khi hắn quay trở lại Thủ Đô Tinh Quyển, sẽ phải hứng chịu những lửa giận đến mức nào của những đại nhân vật kia đây chứ? Sở dĩ lúc này tâm tình của hắn vẫn như cũ còn bình tĩnh chắc chắn như vậy, cũng không hề oán giận chút nào, đại khái là bởi vì hắn ngay từ thời điểm bắt đầu, cũng đã không hề để ý đến những áp lực mạnh mẽ đến từ Thủ Đô Tinh Quyển này rồi, cũng không để ý đến những sự trả thù tương lai có thể ập xuống đầu mình.
Hắn xác nhận rõ ràng ý tưởng của Tổng thống tiên sinh là chính xác, như vậy là đủ rồi. Chính bản thân hắn cũng không hề có cái dục vọng muốn tiến vào cái xã hội thượng lưu kia. Giống chi tình huống bên trên chiến trường, sinh tử chỉ cách nhau trong gang tấc, ai cũng không dám nói chắc mình còn có thể sống sót quay trở về cả. Một khi đã là như thế, vậy thì có gì đáng sợ nữa cơ chứ?
Quay đầu nhìn về phía cái sân thể dục bên ngoài cửa sổ, ánh trăng lúc này chiếu rọi càng ngày càng sáng hơn. Hắn nhìn thấy một tia ánh mắt sáng rọi sắp sửa phá tan màn đêm tại đường chân trời kia, trong lòng cảm thấy có chút may mắn. Mãi cho đến thời điểm này, Hứa Nhạc vẫn còn chưa có nhận được điện thoại hoặc là email thỉnh cầu của vị Hiệu trưởng Tòng Bất Tri của Đại học Lê Hoa. Tuy rằng bản thân hắn cùng với vị lão Hiệu trưởng kia cũng không quá mức thân thiết, nhưng mà cái trường đại học lúc nào cũng nở rộ hoa lê đẹp đẽ kia nói thế nào cũng là nơi mà hắn trải qua trong thời kỳ còn mông muội. Về mặt cảm tình cũng không thể nào không thèm chú ý đến. Nếu như lão Hiệu trưởng thật sự ở bên trong điện thoại một mảnh nước mắt nước mũi cất giọng van xin, lo lắng cho sự sống chết của Tòng Tượng Chinh, hắn sẽ phải xử lý như thế nào đây?
Ánh nắng mặt trời sáng rọi đã đẩy lùi được mảnh hắc ám tối tăm. Hứa Nhạc nhìn về phía đám quân nhân con ông cháu cha đang ngã xuống nằm la liệt khắp nơi trên sân thể dục, cùng với các thành viên của Tiểu đội 7 cũng đồng dạng vô cùng mệt mỏi xung quanh bọn họ, và những thiết bị cứu chữa bệnh không ngừng chạy đi chạy lại xung quanh, trong lòng bất chợt đột nhiên nghĩ đến lời phát biểu của chính mình mấy ngày trước đây.
- Tôi là chủ quản trực tiếp của các người, Hứa Nhạc… Ách…
Khoảng ba năm trước đây, hắn đã từng đứng bên ngoài cửa sắt của Đại học Lê Hoa, thần thái bình thản, khí bạt sơn hà, lẫm liệt nói:
- Tôi là người gác cổng!
Nhớ lại cuộc sống bình thản bên trong gian phòng gác cổng nhỏ bé tại Đại học Lê Hoa, trong lòng Hứa Nhạc không khỏi có cảm giác như là trải qua một kiếp người. Hôm nay thân phận và địa vị của hắn cũng đã xảy ra những biến hóa vô cùng to lớn. Điều đáng mừng chính là tính tình của mình tựa hồ như vẫn không hề thay đổi.
o0o
Đến tối ngày hôm đó, hơn một trăm gã quân nhân thành viên mới lẫn cũ của Tiểu đội 7 cũng đều toàn thể tập hợp bên trong lễ đường lớn của quân doanh, tiến hành một buổi tiệc liên hoan tập thể trước khi tiến hành đi đến tiền tuyến. Trước khi bắt đầu ăn liên hoan, cũng không có cấp trên tiến hành cao giọng phát biểu những lời nói nhiệt huyết nâng cao sĩ khí, cũng không có những vũ nữ ăn mặc mát mẻ đến nhảy múa cỗ vũ sĩ khí, mà chỉ là một mảnh trầm mặc lặng lẽ. Đám quân nhân con ông cháu cha thống khổ, kiệt sức đến cực điểm, cùng với đám quân nhân ‘người đẹp thể hình’ bởi vì bị bắt phơi nắng luyện tập kỷ luật Quân đội quá mức khiến cho da dẻ có chút khô khan nứt nẻ, đều đồng loại ngồi bên cạnh các bàn ăn, không ngừng ngẫm nghĩ. Một cỗ cảm xúc bi ai tuyệt vọng liền từ bên trong những cái đầu suy nghĩ này thấm đẫm ra ngoài, bao phủ trong toàn bộ không gian lễ đường.
Chín ngày rưỡi tiếp nhận huấn luyện ma quỷ, khiến cho đám quân nhân quen ăn sung mặc sướng này lần đầu tiên trong đời nhấm nháp cái gì gọi là sống không bằng chết. Nếu không phải trong đầu bọn họ luôn nuôi dưỡng một tia hy vọng các bậc cha chú của bọn họ ở tại Thủ Đô Tinh Quyển có thể ngay tại thời điểm một khắc cuối cùng, kịp thời cứu vớt chính mình ra khỏi mảnh địa ngục này, bọn họ căn bản cũng không thể nào chống đỡ lâu dài đến như vậy dưới những lằn roi da của đám người Tiểu đội 7. Trên thực tế, ngay cả đến mấy gã quân nhân sĩ quan tiếp nhận công tác huấn luyện như Bạch Ngọc Lan cùng với Hùng Lâm Tuyền, cũng đã gần như mỏi mệt đến mức cực điểm rồi. Bọn họ cũng đều trầm mặc ngồi bên cạnh bàn ăn, một lời cũng không nói.
Sau khi ăn xong một bữa tiệc liên hoan toàn bằng các loại thực phẩm năng lượng cao, đám quân nhân ai nấy cũng đều mang theo biểu tình chết lặng mà ngồi đó. Quân trang, quân dụng sớm đã được chuẩn bị sẵn sàng, thế nhưng trên mặt mày bọn họ cũng đều tràn ngập ý tứ chết rồi. Đi đến tinh cầu 163 chấp hành nhiệm vụ bí mật quan trọng của Cục Hiến Chương… Kẻ nào mà không biết đó căn bản là một cái nhiệm vụ cửu tử nhất sinh. Điều khiến cho bọn chúng tuyệt vọng nhất chính là, rạng sáng ngày mai đã phải đi lên Chiến hạm rồi, mà các bậc cha chú trong gia tộc bọn họ vẫn như cũ chưa thể tìm ra được phương pháp nào để mà giải cứu bọn họ đi ra.
Hứa Nhạc chậm rãi đi lên bục chủ tịch. Cặp kính râm quen thuộc kia lúc này cũng được đeo ngay ngắn trên mặt. Hắn cúi đầu xuống, chuẩn bị nói chút gì đó vào trong cái micro trước mặt, đột nhiên chiếc điện thoại di động cá nhân bên hông lại reo vang lên một trận.
- Tiểu Nguyên?
Hắn có chút kinh ngạc khi nhận được điện thoại của gã bằng hữu vào lúc này. Mấy ngón tay cầm điện thoại của hắn cũng có chút cứng đờ lại, lặng lẽ nhìn chằm chằm thật lâu, sau đó mới khẽ bấm nút bắt điện thoại.
Hai chữ Tiểu Nguyên này của hắn theo cái micro ngay trước mặt nhất thời truyền rõ ràng ra khắp cả lễ đường. Bọn quân nhân con ông cháu cha cả người bi thương chết rũ kia cũng không có bất cứ phản ứng nào cả, chỉ có mỗi mình Tích Bằng, từ đầu đến giờ vẫn luôn khẩn trương nắm chặt hai nắm tay, đột nhiên ánh mắt chợt sáng ngời lên.
Tích Bằng tựa như là một người đang sắp sửa rơi thẳng xuống vách núi sâu thăm thẳm phía sau, đột nhiên phát hiện ra bên cạnh mình có một sợi dây thừng chắc chắn. Hắn bỗng nhiên đứng bật dậy, mang theo vẻ mặt mừng rỡ như điên, nhìn trừng trừng về phía bục chủ tịch.
Hứa Nhạc cầm điện thoại lên, trầm mặc lắng nghe trong vài giây đồng hồ, sau đó lại ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn về phía Tích Bằng một cái. Khiến cho Tích Bằng không thể tin nổi chính là, ngón tay của Hứa Nhạc vô cùng nhẹ nhàng, bấm nút ngắt đi cú điện thoại kia.
Cả người Tích Bằng căng thẳng lên, không dám tin tưởng một màn xảy ra trước mặt mình chính là sự thật. Trong khoảnh khắc hắn bị cảm giác tuyệt vọng cùng cực khiến cho mê muội, giơ tay đẩy mạnh cái bàn phía trước, hướng về phía bục chủ tịch mà phóng như điên tới, thanh âm điên cuồng không ngừng kêu to:
- Thái Tử ca! Tôi là Tích Bằng đây! Cứu tôi!
Cặp lông mày dày rậm của Hứa Nhạc chợt nhíu lại một cái. Bạch Ngọc Lan ngồi bên dưới nhất thời đứng lên, đợi khi Tích Bằng chạy ngang chỗ mình đnag ngồi, hắn giơ chân đạp thật mạnh một cước vào phần đùi của Tích Bằng, hung hăng đạp cho gã công tử cháu trai bảo bối của vị Chủ tịch Quốc hội kia ngã rầm xuống đất, nhất thời nửa khắc cũng không thể nào bò lên được.
- Trong thời gian mười ngày này, có rất nhiều người đã gọi điện thoại đến cho tôi, gọi điện thoại đến Bộ Quốc Phòng…
Hứa Nhạc đứng trên bục chủ tịch, giơ lên chiếc điện thoại di động đã được mã hóa quân sự trong tay mình, cũng không thèm liếc nhìn xuống gã Tích Bằng đang nằm lăn lộn thống khổ trên mặt đất, là lướt một vòng nhìn mọi người bên dưới lễ đường, chậm rãi nói: - Mấy cú điện thoại này đến từ các bậc cha chú của các người, đến từ rất nhiều đại nhân vật tại Thủ Đô Tinh Quyển.
Bên trong gian lễ đường vốn cực kỳ im lặng, lúc này nhất thời càng trở nên im lặng hơn rất nhiều. Chỉ là lúc trước, bên trong sự im lặng của mấy gã quân nhân này tràn ngập sự tuyệt vọng cùng với bi phẫn mãnh liệt. Giờ phút này đây, bên trong sự im lặng của bọn chúng phần lớn lại là sự kinh hỉ cùng với hy vọng. Bọn họ lúc này mới biết được, hóa ra các bậc cha chú trong nhà mình cũng đã sớm biết được bản thân mình gặp phải chuyện gì.
- Các người quả thật rất giỏi. Đó là bởi vì đám các người có được những bậc cha chú rất giỏi…
Hứa Nhạc liếc mắt nhìn một vòng bọn họ, khẽ cúi đầu nhìn xuống chiếc điện thoại di động đang không ngừng réo vang trong tay mình, chậm rãi nói:
- Có vô số đại nhân vật có ý đồ muốn cứu vớt các người. Thậm chí ngay cả Bộ Quốc Phòng cũng không cách nào chống đỡ được những áp lực cực mạnh này, để cái loại áp lực đó trực tiếp đổ xuống trước mặt của Tiểu đội 7…
Trên mặt của chiếc điện thoại di động quân sự mã hóa màu đen kia biểu hiện ra cái tên của Thai Chi Nguyên, mãi vẫn cứ liên tục mà không ngừng réo vang. Hứa Nhạc chậm rãi đưa hai tay chắp lại phía sau lưng, ngay cả liếc mắt nhìn cũng không hề có, tự nhiên là càng sẽ không bắt máy.
Đám quân nhân con ông cháu cha bên trong lễ đường, vừa trải qua mười ngày tiếp nhận tra tấn khủng bố nhất suốt cả cuộc đời mình kia, quả thật cũng không hề biết lúc nãy vì sao Tích Bằng lại đột ngột nổi điên lên. Bọn chúng lúc này chỉ dùng vô số những ánh mắt sáng ngời cùng với tràn ngập kinh hỉ, tràn ngập hy vọng giương mắt nhìn chằm chằm lên bục chủ tịch. Theo như bọn họ suy nghĩ, chỉ cần các bậc cha chú của bọn họ chịu ra mặt, bên tron Liên Bang này làm gì có những chuyện mà bọn họ không thể nào làm được?
Nhưng mà những lời nói và những hành động của Hứa Nhạc ngay tiếp theo sau đó, lại khiến cho tâm tình của bọn họ trực tiếp từ trên những thảo nguyên ấm áp mà rơi thẳng vào địa vực sông băng tại cực Bắc. Không những hy vọng lập tức tan biến mà còn là một mảnh rét lạnh khủng khiếp vô cùng.
Hứa Nhạc chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía đám thuộc hạ vừa mới gia nhập vào chi bộ đội do mình quản lý, tạm dừng một lúc sau rồi mới nở nụ cười rạng rỡ mà nói:
- Tôi thông báo cho các người một cái tin tức tốt… Cái hành động giải cứu đại binh Liên Bang do các đại nhân vật phát động nhằm giải cứu các người… toàn bộ thất bại!
Toàn trường nhất thời biến thành một mảnh ồn ào. Đám quân nhân con ông cháu cha nhất thời bị sự phẫn nộ, hoảng sợ, bi ai nhất thời giống như hoàn toàn nhấn chìm trong cảm xúc, bộc phát mạnh mẽ như sắp sửa phá tan cả lễ đường vậy. Nhưng mà bọn họ trải qua gần mười ngày bị ngược đãi khủng bố, trong lòng sớm đã phát sinh ra một cỗ sợ hãi ẩn sâu bên trong nội tâm đối với các thành viên của Tiểu đội 7, cho nên đúng là cũng không có ai dám đứng lên bộc phát, gây sự.
Chiếc điện thoại di động trong tay của Hứa Nhạc cũng không ngừng ông ông chấn động. Bàn tay đang chắp phía sau lưng của Hứa Nhạc nhất thời nắm chặt lại một chút. Hắn liếc nhìn một chút đám người đang đứng bên dưới bục chủ tịch, tinh tế mà cảm nhận những tiến bộ của đám quân nhân vô cùng phẫn nộ bên dưới, sự tin tưởng trong lòng nhất thời tăng lên một chút.
Lại trải qua trầm mặc thêm một lúc nữa, hắn mới dùng ngữ khí cực kỳ chân thành mà nói:
- Các người sắp sửa trải qua một khoảng thời gian cuộc đời hoàn toàn khác thường, vô cùng hiếm có… Thân là một thành viên của Tiểu đội Chiến đấu Số bảy của Công ty Bảo an Tịnh Thủy, trực thuộc Công ty Cơ khí Quả Xác, các người… Không, là chúng ta, sẽ vinh quang mà theo sát bước chân của Quân đội Liên Bang, dấn thân vào bên trong sự nghiệp phản kháng quân xâm lược Đế Quốc vô cùng vĩ đại.
Lúc này đám công tử thiếu gia bên dưới lễ đường, rốt cuộc đã không thể nào khống chế nổi cảm xúc của chính mình nữa. Trong số họ đã có một vài người bắt đầu cất giọng khóc hu hu, than vãn bản thân mình vẫn chưa hoàn toàn hưởng thụ hết cuộc sống phong lưu của một kiếp người, lại sắp sửa bị mai táng trên tinh cầu rơi vào tay giặc kia. Thế nhưng nghe được những lời nói tràn ngập nhiệt huyết của Hứa Nhạc, giữa bầu không khí bi ai kia, giờ này phút này rốt cuộc cũng có thể chấn nhiếp được tâm tình hoảng loạn của bọn họ.
/930
|