Cơ pháo xoáy nòng tốc độ cao Đạt Lâm, được thiết kế bằng những loại cấu kiện vô cùng tinh chuẩn, sáu cái họng súng bán tự động đường kính cực lớn, bắn ra với tốc độ vô cùng cao, hệ thống bổ sung đạn cùng với lượng đạn dự trữ bên trong nó cực kỳ kinh người. Bởi vì lực sát thương cực kỳ khủng bố cùng với diện tích hỏa lực bao trùm diện tích cực rộng, cho nên được gọi là ‘sát lục chi vương’. Mỗi khi nòng súng của nó bắt đầu xoay chuyển, trước mặt của nó liền sẽ có vô số người phải chết đi.
Uy lực kinh người, nhưng sức nặng thì cũng là kinh người. Sau khi trả qua cải tiến năng lực giảm sóc hiệu suất cao nhất, thì lực phản chấn vẫn như cũ khiến cho đất động núi lay. Cho nên ngoại trừ các đời Robot thế hệ M mới dám bố trí sử dụng, cũng chỉ có những loại chiến đấu cơ trọng hình cùng với các loại phi cơ trực thăng công kích tầm thấp mới lựa chọn sử dụng nó, rất hiếm khi các đơn vị bộ đội lục chiến sử dụng. Phải dùng hết sức lực cả người cũng chỉ có thể lay động được nó một chút mà thôi, làm sao có thể ôm nó lên chiến trường mà chiến đấu cơ chứ?
Thế nhưng trên chiến trường trước giờ vẫn luôn có kỳ tích truyền kỳ, Hứa Nhạc trước kia cũng từng đã nghe nói qua một số lời đồn, bên trong quân doanh Liên Bang cũng có một số nhân vật biến thái, có thể khiêng được cơ pháo Đạt Lâm lên chiến trường, về sau gặp được Hùng Lâm Tuyền, mới biết được rằng vẫn có nhân vật truyền kỳ ngay ở bên cạnh mình.
Chính vào giờ khắc này, lần đầu tiên gặp mặt tận mắt cảnh gã tráng hán Hùng Lâm Tuyền ôm theo cơ pháp Đạt Lâm, điên cuồng phụt ra từng luồng pháo hoa khủng khiếp như thế, hắn vẫn không khỏi có chút tâm thần lay động.
Hai cánh tay gồng lên, những đường gân hiển thị rõ ràng, toàn bộ lực lượng hoàn toàn phô bày ra mạnh mẽ, dường như so với bắp đùi bình thường của những phụ nữ còn thô to hơn mấy phần nữa. Khẩu cơ pháo Đạt Lâm nặng nề là lạnh như băng không ngừng phụt ra những luồng khói lửa nổ vang. Cả người Hùng Lâm Tuyền lúc này đã không ngừng run rẩy, chấn cho ngay cả mặt đất dưới chân của hắn tựa hồ cũng trở bên run rẩy theo.
Trong tiếng súng nặng nề mà khủng bố vang vọng, cơ pháo xoáy nòng Đạt Lâm cùng với tiếng súng và những mảnh vỏ đạn đặc biệt thanh tú không ngừng rơi ra giống như những hạt mưa rơi xuống không ngừng, chằng chằng chịt chịt, rơi đầy lên trên người, trên mặt của Hứa Nhạc, mang đến một trận bỏng rát, đau nhức, thế nhưng hắn cũng không có làm theo lời mà Hùng Lâm Tuyền đã nói lúc này, lập tức rời khỏi trận địa chiến trường này, mà là rống lớn lên:
- Cậu bị điên rồi!
Hùng Lâm Tuyền lúc này giống như là một thiên thần giáng trần, đứng thẳng người ngay trên đỉnh dốc cao, nhưng như vậy cũng chính là một cái bia ngắm cực kỳ rõ ràng. Thân thể Hứa Nhạc nhất thời căng thẳng, chuẩn bị phóng lên lôi hắn nằm xuống, đột nhiên khóe mắt cực kỳ khiếp sợ phát hiện ra, dưới luồng mưa đạn dày đặc của khẩu cơ pháo trong tay gã tráng hán này, nhưng lại tạm thời ngăn cản được hỏa lực của Tiểu đội thiết giáp cơ động quân bọc thép Đế Quốc bên dưới chân dốc!
Những thanh âm tạch tạch trầm thấp không ngừng vang lên liên miên không dứt, cả đống cỏ khô cũng bị những mảnh vỏ đạn rơi xuống như mưa không ngừng hất văng ra tứ tung. Vô số những viên đạn tốc độ cực cao, cực kỳ sắc bén như phá gió mà ra, mang từ trong sáu cái nòng súng xoay chuyển với tốc độ cực nhanh phun ra, từ trên đỉnh dốc cuồng bạo bắn thẳng xuống, nặng nề giã lên phần thân của những chiếc xe thiết giáp, những cây cỏ cùng với những tảng đá, trên thân thể của những gã chiến sĩ Đế Quốc, giống như một thanh chiến phủ sắc bén đến cực điểm, từ phía sường Tây chém thẳng xuống chi bộ đội Đế Quốc bên dưới.
Tạch tạch tạch tạch, những tảng đá bên dưới vỡ vụn thành những phiến gạch vụn, con suối nhỏ dưới chân dốc bị mảnh đạn bắn xuống làm thành một mảnh đục ngầu, cây cỏ cũng không có vỡ vụn, mà là trực tiếp bị oanh nát thành bột mịn, những chiến chiến xa thiết giáp của Đế Quốc bị bắn cho tia lửa văng ra khắp nơi xung quanh. Mặt đất cũng giống như thế, từ dưới chân đống cỏ khô kéo dài thẳng đến phía dưới cái dốc thoải, đã xuất hiện một cái rãnh cực lớn, mơ hồ như thấy được xương cốt của phiến hành tinh này nằm ngay bên dưới cái rãnh sâu khủng bố kia.
Ở trên con đường kéo dài ra của cái rãng sâu này, có hơn mười gã binh lính của Quân viễn chinh Đế Quốc trong khoảnh khắc ngã xuống, thân thể trúng đạn hóa thành vô số mảnh nhỏ, cùng với vô số những mảnh huyết hoa bắn tung ra vừa xinh đẹp lại vừa thảm liệt, sau đó bùng nổ, rồi ngã xuống, dùng máy huyết trên người mình nhuộm đỏ một mảnh của cái rãnh sâu kia.
Khẩu cơ pháo xoáy nòng Đạt Lâm vô cùng nặng nề kia, ở dưới cánh tay cực kỳ tráng kiện của Hùng Lâm Tuyền, giống như là một cây khai thiên cự phủ không gì có thể chống đỡ được. Thế nhưng nó ở dưới sự khống chế cường hãn cùng với khả năng chống đỡ đối với lực phản chấn cực mạnh, lực điều khiển đường đạn vô cùng chính xác, loại hành động này chẳng khác nào như một vị đại họa sư, sử dụng một câu bút mực, cẩn thận tô vẽ một bức tranh về một dòng thác chảy từ trên đỉnh núi xuống vậy.
Mạnh mẽ tuyệt vời!
o0o
Cơ hồ đồng thời với lúc Hùng Lâm Tuyền hất đổ đống cỏ khô, giống như một thiên thần trảm xuống một đạo cự phủ, bên trong hệ thống chỉ huy nội bộ của bộ binh chiến địa nhất thời vang lên thanh âm bình tĩnh mà nhẹ nhàng ôn nhu của Bạch Ngọc Lan.
Lúc này trong tràng chiến đấu thủy chung có vẻ dị thường trầm mặc, căn bản không thể nào phát hiện ra được có người tồn tại ở bên trong một cái bụi cây rậm rạp ở phía sườn Đông của cái dốc thoải. Phốc một tiếng vang lên, một quả hỏa tiễn phá giáp cơ động mang theo một cái đuôi cực dài, hướng về một chiếc xe thiết giáp gần nó nhất mà oanh kích tới.
Khẩu cơ pháo nòng xoáy tốc độ cao Đạt Lâm trên tay của Hùng Lâm Tuyền từ trên đỉnh dốc cuồng bạo bắn thẳng xuống dưới, trong khoảnh khắc đã ngăn chặn được tuyệt đại bộ phận hỏa lực của tiểu đột thiết giáp cơ động Đế Quốc. Một trận những mảnh đạn tốc độ cực cao giống như một đám mưa không ngừng giã lên trên thân thể của chiếc xe thiết giáp này, khiến cho đám binh lính bên trong chiếc xe cùng với những tên đi theo phía sau sợ hãi không dám ngẩng đầu nhìn lên, quên mất luôn chuyện phản kích. Nhưng mà vẫn còn sót lại một vài chiếc xe thiết giáp nằm sát bên ngoài phần sườn Đông của cái dốc thoải, nằm xa bên ngoài phạm vi công kích, đang dùng tốc độ cao tiến hành hiệu chỉnh cơ pháo, chuẩn bị công kích lên trên. Mà cái hỏa tiễn vô thanh vô tức, tựa hồ như từ trên không gian đột nhiên xuất hiện này, chính là nhắm ngay vào chỗ của bọn chúng mà đến.
Cái đầu hỏa tiễn này chính xác mà cực kỳ mạnh mẽ, nện thẳng lên trên người một chiếc xe thiết giáp. Nhưng mà những gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc ngồi bên trong chiếc xe thiết giáp kia vẫn lạnh lùng tiếp tục những thao tác của chính mình. Bởi vì đám người bọn họ tin tưởng vững chắc rằng, loại đạn hỏa tiễn di động của Quân đội Liên Bang, nếu như không thể phá vỡ được hệ thống trang bị động lực của cỗ xe của mình, như vậy nó liền căn bản không thể nào tạo thành những vết thương trí mệnh cho mình.
Nhưng mà làm cho tuyệt đại bộ phận mọi người tại cái dốc thoải kia cảm thấy vô cùng khiếp sợ chính là, cái đầu hỏa tiễn kia không chỉ không có phá hủy cái chiếc xe thiết giáp này, thậm chí cũng không hề nổ mạnh nữa. Nó chỉ giống như là một thanh tiểu đao thanh tú, ghim chặt vào trong mặt đất vậy, gắn vào phần vỏ bên ngoài của chiếc xe thiết giáp, im lặng kỳ quái nằm ở đó mà thôi.
Ngay từ bên trong cái bụi rậm cách khoảng hai mươi thước bên cạnh cái đầm nước nhỏ kia, Cố Tích Phong cả người lấm lem khẽ nheo mắt lại một chút, bên trong luồng khói mù cùng với cát bụi, hắn giương mắt nhìn chằm chằm về phía chiếc xe thiết giáp Đế Quốc kiêu ngạo kia, ngón tay bên cạnh người rất nhanh bấm mạnh vào một cái thiết bị điện tử hồng ngoại có chút kỳ quái, những ngón tay giống như là đang khiêu vũ, cũng giống như là đang đàn dương cầm vậy.
Bên trong cái thiết bị điện tử hồng ngoại kia chợt vang lên một âm thanh nho nhỏ.
Đầu hỏa tiễn đang bám vào trên chiếc xe thiết giáp kia chợt vang lên một thanh âm ken két, có một mảnh kim chúc nhất thời bắn ra, mơ hồ có thể nhìn thấy được là một cái trang bị nào đó bắn ra, giống như là một cái bào gỗ bình thường vậy, rất nhanh cắt lên trên vỏ ngoài của chiếc xe thiết giáp một phát.
Ngay sau đó, phần ruột của đầu hỏa tiễn nhất thời rời ra, hệ thống động lực thứ hai của đầu hỏa tiễn nháy mắt bộc phát, vang lên một tiếng trầm đục, đã phá vỡ được một cái lỗ nhỏ trên thân của chiếc xe thiết giáp Đế Quốc, sau đó đã chui tọt vào trong.
Trong luồng đạn mưa dày đặc, trong một mảnh chói tai hỗn độn ầm trời, thế nhưng bên cạnh vũng bùn phía Đông tựa hồ trở nên vô cùng im lặng.
Một tiếng trầm đục vang lên.
Một tiếng nổ mạnh rất nhanh vang lên bên trong chiếc xe thiết giáp Đế Quốc. Cả một đầu chiến xa khổng lồ thế nhưng lại mạnh mẽ văng lên cách mặt đất một khoảng. Chỉ có điều là mới văng lên được một chút khoảng cách, liền nặng nề rơi thẳng xuống mặt đất trở lại. Nó giống hệt như một cái hộp bằng giấy bình thường, bị một lực lượng nào đó mạnh mẽ chấn động, phá hư kết cấu bên trong khiến cho vặn vẹo biến hình, thê thảm không chịu nổi.
Vô số luồng sương khói mịt mù từ bên trong những khe hở của chiếc xe thiết giáp này không ngừng bốc lên, những gã quân nhân sĩ quan cùng với binh lính Đế Quốc ở bên trong lúc này toàn bộ cả người đã đứng sững lại, lúc trước bọn hắn diệu võ dương oai vô cùng, lúc này cũng không có cách nào nhúc nhích nữa, đã chết cứng tại đương trường.
Cố Tích Phong lúc này sớm đã cẩn cẩn thận thận dưới luồng mưa đạn yểm trợ của các đồng đội lùi nhanh về phía hậu phương. Cả người hắn dính đầy bùn đất, sớm cùng với những đất đai bên cạnh cái đầu kia dung thành một thể, chỉ có những ngón tay vẫn như cũ rất nhanh không ngừng thao tác các thiết bị điện tử. Bọn họ ngộ địch rất đột nhiên, thời gian bố trí phòng ngự thật sự quá ngắn, hắn phải dùng thủ đoạn hỏa tiễn hồng ngoại này, đem những trang bị này bố trí ngầm công kích để hỗ trợ đồng đội cầm cự một phen.
Trên đường lùi về của hắn, từ phía sau không ngừng vang lên nhưng thanh âm nổ mạnh, từng đám khói giống như những cái nấm không ngừng bốc lên, cặp mắt thanh tú của hắn không ngừng đảo nhanh, ngón tay máy động, kích nổ từng khỏa từng khỏa địa lôi chống bộ binh mà hắn đã bố trí lắp đặt từ trước ở phía dưới con gốc kia. Chẳng biết vì sao, trên mặt hắn lại lộ ra một tia mỉm cười nhàn nhạt.
o0o
Thỉnh thoảng lại có những thanh âm viên đạt xé gió rít lên, vang vọng khắp nơi. Bên dưới lớp bùn đất của cái công sự giản dị thỉnh thoảng lại có một gã binh lính Liên Bang ló đầu lên, lạnh lùng mà trầm mặc tiến hành ngắm bắn một cái, phía dưới lền có một gã binh lính Đế Quốc ngã xuống đất, không chết đi cũng là trọng thương/
Hùng Lâm Tuyền mạnh mẽ cuồng bạo, Cố Tích Phong tàn nhẫn mà thanh tú, lại cộng thêm Bạch Ngọc Lan bình tĩnh chỉ huy chiến đấu, lại thủy chung không hề phát ra bất cứ một phát súng nào, nhưng lại mơ hồ trong một hàn cảnh nào đó lại duy trì sức sát thương cực mạnh đối với địch nhân của mình bên trong tiếng súng tạch tạch giòn tan, nhưng tất cả phối hợp lại một chỗ, đó chính là Tiểu tổ Chiến đấu số bảy của Công ty Cơ khí Quả Xác.
Cái chi đội ngũ đã từng bị gã Chủ quản Hứa Nhạc cơ hồ đoạt đi hết tất cả những quang mang sáng rọi của nó, rốt cuộc vào ngày hôm nay chính xác gia nhập chiến đấu, đã thể hiện rõ ràng đến tận cùng ra sức chiến đấu lão luyện thậm chí là còn có chút cay độc của mình.
Hai tay chống thẳng xuống mặt đất, Hứa Nhạc dùng mắt thường quan sát một chút cục diện bốn phía bên dưới con dốc kia. Bàn tay hắn lại sức nóng mãnh liệt của những vỏ đạn Đạt Lâm bên dưới mặt đất làm cho có chút nóng bỏng, nhưng hắn cũng có chút cười không nên lời.
Trận địa lôi mà Tiểu đội 7 bày ra bên dưới con dốc, nhìn qua thanh thế kinh người, nhưng mà sức sát thương hữu hiệu quả thật cũng không lớn lắm. Mặc dù thật sự có thể một phen đem đám binh lính bộ binh của Đế Quốc toàn bộ tiêu diệt bổ nhào xuống mặt đất cả, nhưng mà thật sự không có cách nào chân chính phá hủy những cổ xe thiết giáp kia.
Bên cạnh hắn, Hùng Lâm Tuyền vẫn cứ điên cuồng gào thét không ngừng bắn ra những viên đạn dày đặc như mưa, chiếc xe thiết giáp bị hắn bắn phải không ngừng phát ra từng thanh âm ba ba dày đặc, thảm thiết không đành lòng đổ xuống, nhưng bởi vì phạm vi mở rộng của luồng đạn công kích quá rộng, sức sát thương cũng không đủ mạnh, cho nên căn bản không thể tạo thành hiệu quả phá hủy mang tính quyết định.
Tiểu đội 7 tuy rằng bày ra sức chiến đấu vô cùng cường hãn, thế nhưng chung quy vẫn là thiếu đi những trang bị hạng nặng, thiếu sức sát thương, chi bộ đội thiết giáp cơ động của Quân viễn chinh Đế Quốc đã tiến lên càng ngày càng gần.
o0o
Bên cạnh cái công sự lâm thời trên đỉnh con dốc cùng với cái đầm nhỏ bên dưới, những thành viên của Tiểu đội 7 ở lại phòng thủ đại khái có hơn mười người. Nếu như sau đó tiến nhập vào khu vực thảo nguyên phía sau, nếu như không gặp được thân ảnh của những chiếc chiến đấu cơ hỗ trợ của Quân đội Liên Bang, khiến cho những kẻ khác vô cùng nóng lòng chính là, bóng dáng của những binh lính đang lùi lại kia vẫn là hết sức rõ ràng không có chỗ nào có thể ẩn nấp được.
Hai phút, có thể trụ vững được thêm hai phút nữa hay không chứ? Nếu như để cho chi Tiểu đội thiết giáp cơ động Đế Quốc này trực tiếp đi thẳng lên trên con dốc này, tiến vào khu vực thảo nguyên, nơi mà những chiếc xe thiết giáp kia có thể phát huy được sức công kích lớn cùng với tính cơ động cao của mình, như vậy Tiểu đội 7 liền vô cùng thê thảm.
Mật độ công kích của đám binh lính Liên Bang lúc này đã có chút hơi chậm lại, đương nhiên, khẩu cơ pháo nòng xoáy nặng nề trong tay của Hùng Lâm Tuyền vẫn còn không ngừng điên cuồng gầm thét. Trong lòng ai cũng không ngừng thắc mắc, cái khẩu súng khủng bố mạnh mẽ này, đến tột cùng bên trong có thể mang theo bao nhiêu đạn dược đây, không ngờ có thể áp chế được hỏa lực của đối phương lâu dài đến như thế.
- Hùng Lâm Tuyền, bên phải!
Trong cặp mắt hí của Hứa Nhạc đột nhiên chợt hiện lên một tia dị sắc, chú ý có đến năm gã binh lính Đế Quốc đang lặng lẽ không một tiếng động vòng một vòng lớn, tránh khỏi phạm vi công kích cuồng bạo của khẩu cơ pháo Đạt Lâm kia, trầm mặc mà rất nhanh từ phía sườn sau bọc lên, đang ý đồ nổ súng bắn lén.
Thân là chủ quản của Tiểu đội 7, giữa đường ngộ địch, hắn liền không một chút do dự đem quyền chỉ huy lập tức giao lại cho Bạch Ngọc Lan. Đó là bởi vì hắn có được một loại phẩm chất vô cùng vĩ đại, biết bản thân mình am hiểu nhất là cái gì, biết rằng bản thân mình cần phải làm như thế nào, cho nên đứng trong làn mưa vỏ đạn của khẩu cơ pháo Đạt Lâm nóng rực này, hắn vốn cũng không có chút ý niệm nào sẽ đứng lên mà nổ súng. Mặc dù giờ phút này hắn phát hiện ra ở phía sườn sau đột nhiên có chút dị động, cho nên cũng chỉ là rống lớn lên một tiếng:
- Đại Hùng!
- Chuyện gì, Lão đại?
Khuôn mặt ngăm đen của Hùng Lâm Tuyền lúc này cũng đã là một mảnh đỏ bừng, hai cánh tay tráng kiện của hắn lúc này đã hiện lên gân xanh dữ dội, tựa hồ tùy thời đều có thể bùng nổ lên. Vẻ mặt hắn trầm mặc mà kiên nghị, gian nan thống khổ duy trì luồng hỏa lực bao trùm. Với thể lực hơn người của hắn có lẽ cũng sắp đạt đến cực hạn, nghe được những lời mà Hứa Nhạc đã nói, đúng là vẫn không hề liếc mắt nhìn sang phía bên Hứa Nhạc.
Gã hán tử này cũng không thèm nhìn đến những viên đạt sắc bén cùng với những bụi mù thỉnh thoảnh xẹt ngang qua người của mình, cũng không nhìn đến đám binh lính đột kích Đế Quốc đã đánh đường vòng qua phía bên này. Hắn chỉ là không ngừng kéo động cò súng, trong cặp môi thật dày càng không ngừng lặp đi lặp lại mấy lời nói lảm nhảm:
- ACW, lão tử phải có ACW.
- Mẹ nó, lão tử muốn chính là một khẩu ACW.
- ACW…
- Ai có thể cho ta một khẩu ACW?
…
Hùng Lâm Tuyền không có phản ứng gì, Hứa Nhạc trong khoảnh khắc này đã học được một sự kiện… Trên chiến trường chỉ có tác chiến đoàn đội, căn bản không hề để ý đến kỷ luật quân sự bình thường.
Muốn yểm trợ cho đám tân binh này lui lại, muốn chống đỡ được cho đến khi không quân Liên Bang kịp thời chạy đến hỗ trợ, hỏa lực bao trùm do khẩu cơ pháo nòng xoáy Đạt Lâm ở trong tay của Hùng Lâm Tuyền chính là một cánh cửa quan trọng nhất. Cho dù có chết đi, thì cái gã hán tử này khẳng định cũng sẽ đứng thẳng lưng mà không ngừng khu động cò súng.
Đại não của hắn rất nhanh không ngừng tính toán, thân thể của hắn lại còn phản ứng nhanh hơn nhiều. Phốc một tiếng, hắn đã ở sau lưng của Hùng Lâm Tuyền rất nhanh phóng ra ngoài, đạp chân trên phần công sự lâm thời, thân thể ép sát trên đó, dùng tốc độ cực cao tiến lên, hướng về phía đám binh lính Đế Quốc bọc đường vòng đánh lén kia.
Trong nháy mắt này, toàn thân hắn mặc một bộ quân trang màu xá, giống như là một con báo nhanh nhẹn phóng đi trên vùng đồng cỏ.
Uy lực kinh người, nhưng sức nặng thì cũng là kinh người. Sau khi trả qua cải tiến năng lực giảm sóc hiệu suất cao nhất, thì lực phản chấn vẫn như cũ khiến cho đất động núi lay. Cho nên ngoại trừ các đời Robot thế hệ M mới dám bố trí sử dụng, cũng chỉ có những loại chiến đấu cơ trọng hình cùng với các loại phi cơ trực thăng công kích tầm thấp mới lựa chọn sử dụng nó, rất hiếm khi các đơn vị bộ đội lục chiến sử dụng. Phải dùng hết sức lực cả người cũng chỉ có thể lay động được nó một chút mà thôi, làm sao có thể ôm nó lên chiến trường mà chiến đấu cơ chứ?
Thế nhưng trên chiến trường trước giờ vẫn luôn có kỳ tích truyền kỳ, Hứa Nhạc trước kia cũng từng đã nghe nói qua một số lời đồn, bên trong quân doanh Liên Bang cũng có một số nhân vật biến thái, có thể khiêng được cơ pháo Đạt Lâm lên chiến trường, về sau gặp được Hùng Lâm Tuyền, mới biết được rằng vẫn có nhân vật truyền kỳ ngay ở bên cạnh mình.
Chính vào giờ khắc này, lần đầu tiên gặp mặt tận mắt cảnh gã tráng hán Hùng Lâm Tuyền ôm theo cơ pháp Đạt Lâm, điên cuồng phụt ra từng luồng pháo hoa khủng khiếp như thế, hắn vẫn không khỏi có chút tâm thần lay động.
Hai cánh tay gồng lên, những đường gân hiển thị rõ ràng, toàn bộ lực lượng hoàn toàn phô bày ra mạnh mẽ, dường như so với bắp đùi bình thường của những phụ nữ còn thô to hơn mấy phần nữa. Khẩu cơ pháo Đạt Lâm nặng nề là lạnh như băng không ngừng phụt ra những luồng khói lửa nổ vang. Cả người Hùng Lâm Tuyền lúc này đã không ngừng run rẩy, chấn cho ngay cả mặt đất dưới chân của hắn tựa hồ cũng trở bên run rẩy theo.
Trong tiếng súng nặng nề mà khủng bố vang vọng, cơ pháo xoáy nòng Đạt Lâm cùng với tiếng súng và những mảnh vỏ đạn đặc biệt thanh tú không ngừng rơi ra giống như những hạt mưa rơi xuống không ngừng, chằng chằng chịt chịt, rơi đầy lên trên người, trên mặt của Hứa Nhạc, mang đến một trận bỏng rát, đau nhức, thế nhưng hắn cũng không có làm theo lời mà Hùng Lâm Tuyền đã nói lúc này, lập tức rời khỏi trận địa chiến trường này, mà là rống lớn lên:
- Cậu bị điên rồi!
Hùng Lâm Tuyền lúc này giống như là một thiên thần giáng trần, đứng thẳng người ngay trên đỉnh dốc cao, nhưng như vậy cũng chính là một cái bia ngắm cực kỳ rõ ràng. Thân thể Hứa Nhạc nhất thời căng thẳng, chuẩn bị phóng lên lôi hắn nằm xuống, đột nhiên khóe mắt cực kỳ khiếp sợ phát hiện ra, dưới luồng mưa đạn dày đặc của khẩu cơ pháo trong tay gã tráng hán này, nhưng lại tạm thời ngăn cản được hỏa lực của Tiểu đội thiết giáp cơ động quân bọc thép Đế Quốc bên dưới chân dốc!
Những thanh âm tạch tạch trầm thấp không ngừng vang lên liên miên không dứt, cả đống cỏ khô cũng bị những mảnh vỏ đạn rơi xuống như mưa không ngừng hất văng ra tứ tung. Vô số những viên đạn tốc độ cực cao, cực kỳ sắc bén như phá gió mà ra, mang từ trong sáu cái nòng súng xoay chuyển với tốc độ cực nhanh phun ra, từ trên đỉnh dốc cuồng bạo bắn thẳng xuống, nặng nề giã lên phần thân của những chiếc xe thiết giáp, những cây cỏ cùng với những tảng đá, trên thân thể của những gã chiến sĩ Đế Quốc, giống như một thanh chiến phủ sắc bén đến cực điểm, từ phía sường Tây chém thẳng xuống chi bộ đội Đế Quốc bên dưới.
Tạch tạch tạch tạch, những tảng đá bên dưới vỡ vụn thành những phiến gạch vụn, con suối nhỏ dưới chân dốc bị mảnh đạn bắn xuống làm thành một mảnh đục ngầu, cây cỏ cũng không có vỡ vụn, mà là trực tiếp bị oanh nát thành bột mịn, những chiến chiến xa thiết giáp của Đế Quốc bị bắn cho tia lửa văng ra khắp nơi xung quanh. Mặt đất cũng giống như thế, từ dưới chân đống cỏ khô kéo dài thẳng đến phía dưới cái dốc thoải, đã xuất hiện một cái rãnh cực lớn, mơ hồ như thấy được xương cốt của phiến hành tinh này nằm ngay bên dưới cái rãnh sâu khủng bố kia.
Ở trên con đường kéo dài ra của cái rãng sâu này, có hơn mười gã binh lính của Quân viễn chinh Đế Quốc trong khoảnh khắc ngã xuống, thân thể trúng đạn hóa thành vô số mảnh nhỏ, cùng với vô số những mảnh huyết hoa bắn tung ra vừa xinh đẹp lại vừa thảm liệt, sau đó bùng nổ, rồi ngã xuống, dùng máy huyết trên người mình nhuộm đỏ một mảnh của cái rãnh sâu kia.
Khẩu cơ pháo xoáy nòng Đạt Lâm vô cùng nặng nề kia, ở dưới cánh tay cực kỳ tráng kiện của Hùng Lâm Tuyền, giống như là một cây khai thiên cự phủ không gì có thể chống đỡ được. Thế nhưng nó ở dưới sự khống chế cường hãn cùng với khả năng chống đỡ đối với lực phản chấn cực mạnh, lực điều khiển đường đạn vô cùng chính xác, loại hành động này chẳng khác nào như một vị đại họa sư, sử dụng một câu bút mực, cẩn thận tô vẽ một bức tranh về một dòng thác chảy từ trên đỉnh núi xuống vậy.
Mạnh mẽ tuyệt vời!
o0o
Cơ hồ đồng thời với lúc Hùng Lâm Tuyền hất đổ đống cỏ khô, giống như một thiên thần trảm xuống một đạo cự phủ, bên trong hệ thống chỉ huy nội bộ của bộ binh chiến địa nhất thời vang lên thanh âm bình tĩnh mà nhẹ nhàng ôn nhu của Bạch Ngọc Lan.
Lúc này trong tràng chiến đấu thủy chung có vẻ dị thường trầm mặc, căn bản không thể nào phát hiện ra được có người tồn tại ở bên trong một cái bụi cây rậm rạp ở phía sườn Đông của cái dốc thoải. Phốc một tiếng vang lên, một quả hỏa tiễn phá giáp cơ động mang theo một cái đuôi cực dài, hướng về một chiếc xe thiết giáp gần nó nhất mà oanh kích tới.
Khẩu cơ pháo nòng xoáy tốc độ cao Đạt Lâm trên tay của Hùng Lâm Tuyền từ trên đỉnh dốc cuồng bạo bắn thẳng xuống dưới, trong khoảnh khắc đã ngăn chặn được tuyệt đại bộ phận hỏa lực của tiểu đột thiết giáp cơ động Đế Quốc. Một trận những mảnh đạn tốc độ cực cao giống như một đám mưa không ngừng giã lên trên thân thể của chiếc xe thiết giáp này, khiến cho đám binh lính bên trong chiếc xe cùng với những tên đi theo phía sau sợ hãi không dám ngẩng đầu nhìn lên, quên mất luôn chuyện phản kích. Nhưng mà vẫn còn sót lại một vài chiếc xe thiết giáp nằm sát bên ngoài phần sườn Đông của cái dốc thoải, nằm xa bên ngoài phạm vi công kích, đang dùng tốc độ cao tiến hành hiệu chỉnh cơ pháo, chuẩn bị công kích lên trên. Mà cái hỏa tiễn vô thanh vô tức, tựa hồ như từ trên không gian đột nhiên xuất hiện này, chính là nhắm ngay vào chỗ của bọn chúng mà đến.
Cái đầu hỏa tiễn này chính xác mà cực kỳ mạnh mẽ, nện thẳng lên trên người một chiếc xe thiết giáp. Nhưng mà những gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc ngồi bên trong chiếc xe thiết giáp kia vẫn lạnh lùng tiếp tục những thao tác của chính mình. Bởi vì đám người bọn họ tin tưởng vững chắc rằng, loại đạn hỏa tiễn di động của Quân đội Liên Bang, nếu như không thể phá vỡ được hệ thống trang bị động lực của cỗ xe của mình, như vậy nó liền căn bản không thể nào tạo thành những vết thương trí mệnh cho mình.
Nhưng mà làm cho tuyệt đại bộ phận mọi người tại cái dốc thoải kia cảm thấy vô cùng khiếp sợ chính là, cái đầu hỏa tiễn kia không chỉ không có phá hủy cái chiếc xe thiết giáp này, thậm chí cũng không hề nổ mạnh nữa. Nó chỉ giống như là một thanh tiểu đao thanh tú, ghim chặt vào trong mặt đất vậy, gắn vào phần vỏ bên ngoài của chiếc xe thiết giáp, im lặng kỳ quái nằm ở đó mà thôi.
Ngay từ bên trong cái bụi rậm cách khoảng hai mươi thước bên cạnh cái đầm nước nhỏ kia, Cố Tích Phong cả người lấm lem khẽ nheo mắt lại một chút, bên trong luồng khói mù cùng với cát bụi, hắn giương mắt nhìn chằm chằm về phía chiếc xe thiết giáp Đế Quốc kiêu ngạo kia, ngón tay bên cạnh người rất nhanh bấm mạnh vào một cái thiết bị điện tử hồng ngoại có chút kỳ quái, những ngón tay giống như là đang khiêu vũ, cũng giống như là đang đàn dương cầm vậy.
Bên trong cái thiết bị điện tử hồng ngoại kia chợt vang lên một âm thanh nho nhỏ.
Đầu hỏa tiễn đang bám vào trên chiếc xe thiết giáp kia chợt vang lên một thanh âm ken két, có một mảnh kim chúc nhất thời bắn ra, mơ hồ có thể nhìn thấy được là một cái trang bị nào đó bắn ra, giống như là một cái bào gỗ bình thường vậy, rất nhanh cắt lên trên vỏ ngoài của chiếc xe thiết giáp một phát.
Ngay sau đó, phần ruột của đầu hỏa tiễn nhất thời rời ra, hệ thống động lực thứ hai của đầu hỏa tiễn nháy mắt bộc phát, vang lên một tiếng trầm đục, đã phá vỡ được một cái lỗ nhỏ trên thân của chiếc xe thiết giáp Đế Quốc, sau đó đã chui tọt vào trong.
Trong luồng đạn mưa dày đặc, trong một mảnh chói tai hỗn độn ầm trời, thế nhưng bên cạnh vũng bùn phía Đông tựa hồ trở nên vô cùng im lặng.
Một tiếng trầm đục vang lên.
Một tiếng nổ mạnh rất nhanh vang lên bên trong chiếc xe thiết giáp Đế Quốc. Cả một đầu chiến xa khổng lồ thế nhưng lại mạnh mẽ văng lên cách mặt đất một khoảng. Chỉ có điều là mới văng lên được một chút khoảng cách, liền nặng nề rơi thẳng xuống mặt đất trở lại. Nó giống hệt như một cái hộp bằng giấy bình thường, bị một lực lượng nào đó mạnh mẽ chấn động, phá hư kết cấu bên trong khiến cho vặn vẹo biến hình, thê thảm không chịu nổi.
Vô số luồng sương khói mịt mù từ bên trong những khe hở của chiếc xe thiết giáp này không ngừng bốc lên, những gã quân nhân sĩ quan cùng với binh lính Đế Quốc ở bên trong lúc này toàn bộ cả người đã đứng sững lại, lúc trước bọn hắn diệu võ dương oai vô cùng, lúc này cũng không có cách nào nhúc nhích nữa, đã chết cứng tại đương trường.
Cố Tích Phong lúc này sớm đã cẩn cẩn thận thận dưới luồng mưa đạn yểm trợ của các đồng đội lùi nhanh về phía hậu phương. Cả người hắn dính đầy bùn đất, sớm cùng với những đất đai bên cạnh cái đầu kia dung thành một thể, chỉ có những ngón tay vẫn như cũ rất nhanh không ngừng thao tác các thiết bị điện tử. Bọn họ ngộ địch rất đột nhiên, thời gian bố trí phòng ngự thật sự quá ngắn, hắn phải dùng thủ đoạn hỏa tiễn hồng ngoại này, đem những trang bị này bố trí ngầm công kích để hỗ trợ đồng đội cầm cự một phen.
Trên đường lùi về của hắn, từ phía sau không ngừng vang lên nhưng thanh âm nổ mạnh, từng đám khói giống như những cái nấm không ngừng bốc lên, cặp mắt thanh tú của hắn không ngừng đảo nhanh, ngón tay máy động, kích nổ từng khỏa từng khỏa địa lôi chống bộ binh mà hắn đã bố trí lắp đặt từ trước ở phía dưới con gốc kia. Chẳng biết vì sao, trên mặt hắn lại lộ ra một tia mỉm cười nhàn nhạt.
o0o
Thỉnh thoảng lại có những thanh âm viên đạt xé gió rít lên, vang vọng khắp nơi. Bên dưới lớp bùn đất của cái công sự giản dị thỉnh thoảng lại có một gã binh lính Liên Bang ló đầu lên, lạnh lùng mà trầm mặc tiến hành ngắm bắn một cái, phía dưới lền có một gã binh lính Đế Quốc ngã xuống đất, không chết đi cũng là trọng thương/
Hùng Lâm Tuyền mạnh mẽ cuồng bạo, Cố Tích Phong tàn nhẫn mà thanh tú, lại cộng thêm Bạch Ngọc Lan bình tĩnh chỉ huy chiến đấu, lại thủy chung không hề phát ra bất cứ một phát súng nào, nhưng lại mơ hồ trong một hàn cảnh nào đó lại duy trì sức sát thương cực mạnh đối với địch nhân của mình bên trong tiếng súng tạch tạch giòn tan, nhưng tất cả phối hợp lại một chỗ, đó chính là Tiểu tổ Chiến đấu số bảy của Công ty Cơ khí Quả Xác.
Cái chi đội ngũ đã từng bị gã Chủ quản Hứa Nhạc cơ hồ đoạt đi hết tất cả những quang mang sáng rọi của nó, rốt cuộc vào ngày hôm nay chính xác gia nhập chiến đấu, đã thể hiện rõ ràng đến tận cùng ra sức chiến đấu lão luyện thậm chí là còn có chút cay độc của mình.
Hai tay chống thẳng xuống mặt đất, Hứa Nhạc dùng mắt thường quan sát một chút cục diện bốn phía bên dưới con dốc kia. Bàn tay hắn lại sức nóng mãnh liệt của những vỏ đạn Đạt Lâm bên dưới mặt đất làm cho có chút nóng bỏng, nhưng hắn cũng có chút cười không nên lời.
Trận địa lôi mà Tiểu đội 7 bày ra bên dưới con dốc, nhìn qua thanh thế kinh người, nhưng mà sức sát thương hữu hiệu quả thật cũng không lớn lắm. Mặc dù thật sự có thể một phen đem đám binh lính bộ binh của Đế Quốc toàn bộ tiêu diệt bổ nhào xuống mặt đất cả, nhưng mà thật sự không có cách nào chân chính phá hủy những cổ xe thiết giáp kia.
Bên cạnh hắn, Hùng Lâm Tuyền vẫn cứ điên cuồng gào thét không ngừng bắn ra những viên đạn dày đặc như mưa, chiếc xe thiết giáp bị hắn bắn phải không ngừng phát ra từng thanh âm ba ba dày đặc, thảm thiết không đành lòng đổ xuống, nhưng bởi vì phạm vi mở rộng của luồng đạn công kích quá rộng, sức sát thương cũng không đủ mạnh, cho nên căn bản không thể tạo thành hiệu quả phá hủy mang tính quyết định.
Tiểu đội 7 tuy rằng bày ra sức chiến đấu vô cùng cường hãn, thế nhưng chung quy vẫn là thiếu đi những trang bị hạng nặng, thiếu sức sát thương, chi bộ đội thiết giáp cơ động của Quân viễn chinh Đế Quốc đã tiến lên càng ngày càng gần.
o0o
Bên cạnh cái công sự lâm thời trên đỉnh con dốc cùng với cái đầm nhỏ bên dưới, những thành viên của Tiểu đội 7 ở lại phòng thủ đại khái có hơn mười người. Nếu như sau đó tiến nhập vào khu vực thảo nguyên phía sau, nếu như không gặp được thân ảnh của những chiếc chiến đấu cơ hỗ trợ của Quân đội Liên Bang, khiến cho những kẻ khác vô cùng nóng lòng chính là, bóng dáng của những binh lính đang lùi lại kia vẫn là hết sức rõ ràng không có chỗ nào có thể ẩn nấp được.
Hai phút, có thể trụ vững được thêm hai phút nữa hay không chứ? Nếu như để cho chi Tiểu đội thiết giáp cơ động Đế Quốc này trực tiếp đi thẳng lên trên con dốc này, tiến vào khu vực thảo nguyên, nơi mà những chiếc xe thiết giáp kia có thể phát huy được sức công kích lớn cùng với tính cơ động cao của mình, như vậy Tiểu đội 7 liền vô cùng thê thảm.
Mật độ công kích của đám binh lính Liên Bang lúc này đã có chút hơi chậm lại, đương nhiên, khẩu cơ pháo nòng xoáy nặng nề trong tay của Hùng Lâm Tuyền vẫn còn không ngừng điên cuồng gầm thét. Trong lòng ai cũng không ngừng thắc mắc, cái khẩu súng khủng bố mạnh mẽ này, đến tột cùng bên trong có thể mang theo bao nhiêu đạn dược đây, không ngờ có thể áp chế được hỏa lực của đối phương lâu dài đến như thế.
- Hùng Lâm Tuyền, bên phải!
Trong cặp mắt hí của Hứa Nhạc đột nhiên chợt hiện lên một tia dị sắc, chú ý có đến năm gã binh lính Đế Quốc đang lặng lẽ không một tiếng động vòng một vòng lớn, tránh khỏi phạm vi công kích cuồng bạo của khẩu cơ pháo Đạt Lâm kia, trầm mặc mà rất nhanh từ phía sườn sau bọc lên, đang ý đồ nổ súng bắn lén.
Thân là chủ quản của Tiểu đội 7, giữa đường ngộ địch, hắn liền không một chút do dự đem quyền chỉ huy lập tức giao lại cho Bạch Ngọc Lan. Đó là bởi vì hắn có được một loại phẩm chất vô cùng vĩ đại, biết bản thân mình am hiểu nhất là cái gì, biết rằng bản thân mình cần phải làm như thế nào, cho nên đứng trong làn mưa vỏ đạn của khẩu cơ pháo Đạt Lâm nóng rực này, hắn vốn cũng không có chút ý niệm nào sẽ đứng lên mà nổ súng. Mặc dù giờ phút này hắn phát hiện ra ở phía sườn sau đột nhiên có chút dị động, cho nên cũng chỉ là rống lớn lên một tiếng:
- Đại Hùng!
- Chuyện gì, Lão đại?
Khuôn mặt ngăm đen của Hùng Lâm Tuyền lúc này cũng đã là một mảnh đỏ bừng, hai cánh tay tráng kiện của hắn lúc này đã hiện lên gân xanh dữ dội, tựa hồ tùy thời đều có thể bùng nổ lên. Vẻ mặt hắn trầm mặc mà kiên nghị, gian nan thống khổ duy trì luồng hỏa lực bao trùm. Với thể lực hơn người của hắn có lẽ cũng sắp đạt đến cực hạn, nghe được những lời mà Hứa Nhạc đã nói, đúng là vẫn không hề liếc mắt nhìn sang phía bên Hứa Nhạc.
Gã hán tử này cũng không thèm nhìn đến những viên đạt sắc bén cùng với những bụi mù thỉnh thoảnh xẹt ngang qua người của mình, cũng không nhìn đến đám binh lính đột kích Đế Quốc đã đánh đường vòng qua phía bên này. Hắn chỉ là không ngừng kéo động cò súng, trong cặp môi thật dày càng không ngừng lặp đi lặp lại mấy lời nói lảm nhảm:
- ACW, lão tử phải có ACW.
- Mẹ nó, lão tử muốn chính là một khẩu ACW.
- ACW…
- Ai có thể cho ta một khẩu ACW?
…
Hùng Lâm Tuyền không có phản ứng gì, Hứa Nhạc trong khoảnh khắc này đã học được một sự kiện… Trên chiến trường chỉ có tác chiến đoàn đội, căn bản không hề để ý đến kỷ luật quân sự bình thường.
Muốn yểm trợ cho đám tân binh này lui lại, muốn chống đỡ được cho đến khi không quân Liên Bang kịp thời chạy đến hỗ trợ, hỏa lực bao trùm do khẩu cơ pháo nòng xoáy Đạt Lâm ở trong tay của Hùng Lâm Tuyền chính là một cánh cửa quan trọng nhất. Cho dù có chết đi, thì cái gã hán tử này khẳng định cũng sẽ đứng thẳng lưng mà không ngừng khu động cò súng.
Đại não của hắn rất nhanh không ngừng tính toán, thân thể của hắn lại còn phản ứng nhanh hơn nhiều. Phốc một tiếng, hắn đã ở sau lưng của Hùng Lâm Tuyền rất nhanh phóng ra ngoài, đạp chân trên phần công sự lâm thời, thân thể ép sát trên đó, dùng tốc độ cực cao tiến lên, hướng về phía đám binh lính Đế Quốc bọc đường vòng đánh lén kia.
Trong nháy mắt này, toàn thân hắn mặc một bộ quân trang màu xá, giống như là một con báo nhanh nhẹn phóng đi trên vùng đồng cỏ.
/930
|