Tôi tên là Tiêu Thập Tam Lâu, đến từ châu Mễ Tây, năm nay 24 tuổi. Cha của tôi là một gã công nhân của nông trường tưới tiêu công sở của Liên Bang. Còn mẹ tôi? Mẹ tôi nhiều năm nay thất nghiệp ở nhà, hằng tháng lĩnh tiền trợ cấp của Chính phủ. Tôi còn có một đứa em gái nữa… Năm nay nó đang học Trung học ở nhà…
- Vì cái gì lại đặt tên này? Bởi vì năm đó, khi mẹ tôi vào bệnh viện, chuẩn vị sinh tôi, cha tôi lúc đó lại đang ở nông trường tưới tiêu, đang ở trên lầu thứ mười ba của nông trường, khống chế tốc độ tưới tiêu cho đám cải… Tôi vừa rồi quên nói, cả đời này của ông ta cũng chỉ làm duy nhất một cái công việc này mà thôi, ở trên lầu mười ba của nông người ngây người suốt cả nửa đời người…
Trên màn hình TV của Kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang, một gã thanh niên trẻ tuổi sắc mặt ngăm đen, đang hướng về phía màn ảnh mà không ngừng nói chuyện. Bên trong sự bình tĩnh của hắn mang theo một tia ánh mắt bối rối. Làn da khô ráp bởi vì những luồng gió cấp chín cùng với những tia bức xạ mạnh mẽ bên hành tinh Tây Lâm tra tấn đến mức gần như nứt nẻ, hơn nữa cặp môi khô nứt của hắn theo những lời nói không ngừng vun vẩy một điếu thuốc lá không hề có nhãn hiệu gì cả. Bộ quân phục bộ binh trên người đã có chút bạc thếch, rõ ràng thể hiện ra hình tượng của một gã quân nhân tiền tuyến có nét dữ đội nhưng lại vô cùng chất phác.
- Ông không biết công trường tưới tiêu có tổng cộng bao nhiêu tầng à?
Gã chiến sĩ này giật mình nhìn chằm chằm về phía ống kính camera, có chút hoang mang gãi gãi đầu một chút, chợt nở nụ cười ha hả, nói:
- Các ông là người thành phố, không biết mấy chuyện này cũng là điều bình thường mà thôi… Ha ha…
Bên ngoài hình ảnh chợt có một cái thanh âm vang vào, hỏi:
- Về tình huống mẹ của anh đã thất nghiệp nhiều năm nay, anh có suy nghĩ như thế nào, hoặc là có chuyện gì muốn nói với Chính phủ Liên Bang hoặc là Nghị Viện hay không?
Tiêu Thập Tam Lâu mang theo vẻ mặt ngây thơ đơn giản lắc lắc đầu, nói vào trong màn ảnh:
- Chính phủ cũng đã có trợ cấp rồi, hơn nữa sau khi tôi đi lính mấy năm nay, tiền trợ cấp lĩnh về quả thật cũng không ít, cuộc sống bình thường trong nhà cũng không có vấn đề gì…
- Vũ khí mà tôi am hiểu nhất chính là súng trường bắn tỉa 2126… Chẳng qua trong tổ chúng ta ít nhất là có ba người sử dùng súng trường bắn tỉa giỏi hơn tôi rất nhiều… Lão Bạch này, Đại Hùng này… Trung Tá Hứa Nhạc? Tôi chưa từng thấy anh ta sử dụng súng bắn tỉa bao giờ, chẳng qua nghe nói là vô cùng trâu bò… Lúc chiến đấu nhìn thấy anh ta có thể một phen chơi đùa khẩu súng Tạp Yến cải tiến kia vô cùng trâu bò, sử dụng súng bắn tỉa khẳng định là cũng trâu bò vô cùng…
Bên trong Liên Bang trước giờ cũng không có loại từ ngữ ‘trâu bò’ thế này, mấy cái chữ này khi chuyển qua hệ thống phát thanh của Kênh tin tức tự động được mã hóa xóa đi mất.
- Nhiệm vụ lần này xác thực cũng có chút vất vả… Chúng tôi ở trên khỏa tinh cầu này ngây người cũng đã hơn một tháng đồng hồ rồi, lần nào cũng lặp đi lặp lại mấy cái động tác lắp ráp kỹ thuật lặp đi lặp lại như vậy, thật sự là nhàm chán muốn chết mà…
Tiêu Thập Tam Lâu thật sự vô cùng nghiêm túc nói:
- Chúng tôi cũng biết rất rõ ràng, một khi thật sự gặp phải địch nhân của Đế Quốc, nếu như chúng tôi không chuẩn bị đầy đủ, như vậy thật sự chẳng khác nào tự sát.
Hình ảnh trên camera nhất thời thay đổi, lúc này vẫn là hình ảnh của Tiêu Thập Tam Lâu, chỉ là khuôn mặt của hắn lúc này tràn đầy bùn đất cùng với vẻ mặt mệt mỏi. Bối cảnh phía sau lưng hắn là một mảnh lùm cây hỗn độ, từ theo góc độ quay phim mà nhìn, tựa hồ như người đang quay phim lúc này đang nằm sấp trên mặt đất mà tác nghiệp, đây có lẽ là hình ảnh của một hồi chiến đấu kịch liệt nào đó trên chiến trường.
Ông biết nhiệm vụ lần này của chúng tôi là tuyệt mật rồi mà, vậy còn hỏi làm cái quái gì?
- Còn có vấn đề gì nữa à? Tôi các ông , rốt cuộc tôi cũng hiểu được vì cái gì mà Lão Đại cùng với Lão Bạch chán ghét mấy người như vậy rồi…
Trải qua một khoảng thời gian tự mình trần thuật như vậy, Tiêu Thập Tam Lâu dần dần thích ứng với loại cảm giác đối mặt với màn ảnh. Cái loại khí tức lưu manh độc hữu của đám quân nhân Tiểu đội 7 lúc trước dùng cái hình ảnh chất phác hàm hậu che lấp, lúc này rốt cuộc cũng đã toát ra trọn vẹn.
- Được rồi, được rồi!
Hắn cực kỳ căm tức hướng về phía màn hình camera phất phất tay mấy cái, nói:
- Tôi biết là phải trả lời mà, , , sớm biết phiền phức như vậy, tối ngày hôm qua trong lúc đánh bài cũng không đem chuyện này ra làm vốn đặt cược rồi! Mấy tên khốn kiếp Lưu Giảo kia thật sự cũng không nên đẩy tôi ra tiếp nhận phỏng vấn của các người mà.
- Đúng, tôi nhập ngũ rất nhiều năm nay rồi, là lão binh!
- Đối với mấy cái gã tân binh này có cái nhìn gì à? Tôi cũng không có cái nhìn gì cả… Cũng được, cái tên tiểu tử này hiện tại đang ở cùng một ký túc xá với tôi… Ông hỏi tôi cùng với hắn có quan hệ gì à?
Tiêu Thập Tam Lâu liếc mắt nhìn về một phía nào đó bên ngoài ống kính camera, mỉm cười trào phúng nói:
- Hiện tại mấy gã tân binh này so với lúc mới gia nhập vào đây thật sự mạnh hơn trước rất nhiều. Nhưng mà tôi cũng cực kỳ chán ghét cái tên tiểu tử này nhất. Vì sao à? Bởi vì hắn thích tắm rửa quá đi, rõ ràng là một thằng đàn ông, thế mà tối ngày cứ một phen khiến cho thân thể của mình bốc mùi thơm phức… Chậc chậc…
Ống kính camera dời đi một chút về phía bên trái, khuôn mặt mỗi gã thanh niên trẻ tuổi bởi vì quá mức phẫn nộ mà có chút vặn vẹo tiến nhập vào bên trong hình ảnh. Nhìn thấy ống kính camera quay đến khuôn mặt của mình, gã thanh niên có chút bối rối, phóng người chạy đi, vừa chạy vừa la làng:
- Đừng quay tôi, đừng quay tôi!
Ống kính camera vẫn không hề dời khỏi bóng dáng của hắn.
Chống không lại nổi sự kiên trì đeo bám của cái ống kính camera, gã thanh niên này đành phải cúi đầu chịu thua, sau khi trầm mặc một lát, mới căm giận bất bình, gãi gãi đầu giải thích:
- Bây giờ hiện tại tôi ba ngày mới tắm một lần thôi, tần suất đã giảm xuống rất nhiều rồi. Tôi thật sự không thể nào hiểu nổi mấy gã lão binh này, vì cái gì lại đi để ý đến vấn đề vệ sinh của người ta như thế chứ…
- Lão tử chủ để ý đến chuyện còn sống mà thôi.
Bên ngoài màn hình chợt truyền đến thanh âm khinh thường của Tiêu Thập Tam Lâu.
- Tôi tên là Đạt Văn Tây…
Gã tân binh sau khi trầm mặc một lúc, trên mặt chợt nổi lên một tia mỉm cười trào phúng, nói:
- Năm nay tôi 22 tuổi. Đúng vậy, cha tôi chính là Châu trưởng Tê Hà Châu, Đạt Thành Nhân, tôi và người vừa rồi mấy ông vừa phỏng vấn hiện tại là đang ở cùng một cái ký túc xá.
- Vì sao lại đặt cái tên này hả? Năm xưa cha tôi sau khi xem mẹ tôi diễn xuất trên sâu khấu tại Đại hí trường Tê Hà Châu xong, liền trở nên say mê đắm đuối… Ngày mà bà ấy sinh tôi ra, cha của tôi vừa vặn ở tại hiện trường công tác khai quật sau một trường hạo kiếp tại Tê Hà Châu. Đúng vậy! Chính là cái lần phát hiện khiếm cho toàn bộ Liên Bang trở nên khiếp sợ hơn hai mươi năm trước… Cha của tôi từ trong cái hầm ngầm kia lấy ra được một đống lớn các loại di tích này nọ của các khoa học gia khảo cổ, có mấy bức tranh này nọ có tên Văn Đạt gì đó, lại còn Văn Tây Đẳng… Chính là Đẳng… Rác rưởi, ông ta liền quyết định một phen đặt tên của tôi là Đạt Văn Tây!
Đạt Văn Tây có chút thương cảm, chậm rãi nói:
- Về sau chứng minh lại, hóa ra mấy cái bức tranh này chính là một trò đùa dai của Đại sư Tịch Lặc…
Bên ngoài màn hình chợt vang lên cái thanh âm cười cười chế giễu, nói:
- Hóa ra bản thân hắn cũng còn có chút giá trị, ha ha ha…
Đạt Văn Tây cười ha hả, từ trong tay của Tiêu Thập Tam Lâu ở bên ngoài màn ảnh TV tiếp nhận một điếu thuốc lá đưa qua, kiêu ngạo nói:
- Chính xác!
- Ở tiền tuyến ngây người hơn cả tháng trời, anh có cái cảm giác gì không giống với bình thường hay không?
Từ bên ngoài màn ảnh chợt truyền đến thanh âm hỏi.
Đạt Văn Tây thật sự ngẫm nghĩ nghiêm túc một lúc rất lâu, đưa điếu thuốc lá lên miệng rít vài hơi, sau đó mới nói:
- Vì sự tự do cùng với hòa bình của Liên Bang, cần phải đổ máu cùng với hy sinh… Đây cũng không phải là lời nói suông miệng, mà chính là cảm giác thật sự trong lòng tôi.
- Đối với mấy cái lão binh này có cái nhìn như thế nào à? Ừm, bọn họ đã dạy cho chúng tôi rất nhiều thứ, cũng không chỉ có kỹ xảo tác chiến.
Gã công tử con Châu trưởng nhún nhún vai, cau mày nói:
- Hơn nữa nói thật, nếu như không có bọn họ, có lẽ chúng ta cũng đã chết trên chiến trường từ lần đầu tiên thực hiện nhiệm vụ rồi…
- Vũ khí chiến đấu mà tôi am hiểu nhất à? Cái đó khẳng định chính là .
Hắn cực kỳ hưng phấn mà nói, nhưng mà rất đáng tiếc, cái kỹ năng điều khiển máy đào đất mà cái gã công tử này cần phải trải qua vô số ngày đêm khổ luyện mới có thể nắm giữ thuần thục này, lại bởi vì cần giữ bí mật nhiệm vụ, cho nên cuối cùng cũng phải nhận được kết cuộc vô cùng đáng thương hoàn toàn giống như những lời ngôn ngữ thô tục xấu xa của đám lão binh đang đứng bên cạnh mình.
- Chuyện mà tôi cực kỳ chán ghét nhất và không thể nào chấp nhận nổi chính là Tiêu Thập Nhất Lang không bao giờ rửa chân cả. Cái chân hắn thật sự là rất thúi. Ngay cả loại thuốc khử mùi do Bộ Quốc Phòng cấp xuống cũng không cách nào khử được mùi hôi của chân hắn…
Đạt Văn Tây còn định tiếp tục nói nữa, đột nhiên bên ngoài màn ảnh chợt vươn đến một cái nắm tay, mạnh mẽ gõ mạnh lên đầu hắn một cái thật kêu.
Hắn giơ tay xoa xoa đầu mình một chút, hướng về phía màn ảnh, ha ha cười to nói:
- Hơn nữa, Tiêu Thập Tam Lâu còn có một cái lý tưởng cuộc đời khiến người khác nghe qua cảm thấy muốn nôn mửa…
Vừa nói, hắn vừa một phen gỡ cánh tay đang cố gắng bụm miệng mình của Tiêu Thập Tam Lâu ngay bên cạnh, lớn tiếng nói:
- Hắn muốn làm Tướng quân… Ha ha ha… Hắn cũng không nhìn lại chính mình xem có năng lực gì cơ chứ… Ha ha ha…
Ống kính camera lại chuyển hướng sang phía Tiêu Thập Tam Lâu, cái gã binh lính lúc này sắc mặt vừa phẫn uất vừa xấu hổ đến mức đỏ bừng cả mặt, đột nhiên nhìn thấy ống kính quay về phía mình, lập tức trở nên vô cùng nghiêm nghị, hướng về phía người ngay phía sau ống kính camera mà giải thích:
- Ông cũng cho rằng con trai của một người nông phu cũng không có khả năng làm một Tướng quân à?
Cũng không ai trả lời câu hỏi của hắn.
- , Tổng thống Mạt Bố Nhĩ không phải cũng xuất thân từ tầng lớp bình dân sao, cũng là con trai của một người thợ mỏ Đông Lâm mà?
Tiêu Thập Tam Lâu phun ra một ngụm nước bọt mang theo mùi thuốc lá tràn ngập, cười hắc hắc nói:
- Nói thế nào đi nữa, Lão Đại nhà tôi trong tương lai khẳng định cũng sẽ là một vị Nguyên Soái, tôi mơ ước làm một vị Tướng quân thì tính là cái gì cơ chứ?
Màn ảnh rõ ràng bị câu tuyên ngôn vô cùng kiêu ngạo của gã quân nhân này khiến cho cứng đờ, lại chuyển hướng về phía Đạt Văn Tây.
- Có chuyện gì muốn nói với những người nhà đang xem trên màn ảnh TV hay không?
Đạt Văn Tây sớm có chuẩn bị trước, trên mặt nở ra một nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, hướng về phía màn ảnh nói:
- Cha à, mẹ à, các người không cần lo lắng cho con…
Đột nhiên nụ cười dần dần thu liễm lại, vẻ mặt vốn ngang ngược kiêu ngạo hơn nữa ngây thơ trong sáng của gã công tử con Châu trưởng này chợt có thêm mấy phần ngưng trọng cùng với trầm ổn, hắn chậm rãi nói:
- Chúng con ở tiền tuyến sẽ cố gắng phấn đấu. Ngoài ra, Tiểu Dung thân ái của anh, em nhất định phải chờ anh trở về.
Trên màn ảnh, những hình ảnh trên chiến địa dần dần phát ra một vầng sáng nhàn nhạt, bao phủ lấy gương mặt tràn ngập vẻ mong mỏi quê nhà của Đạt Văn Tây, một dáng vẻ chính trực ôn nhu cùng với vô cùng ấm áp dần dần hiện lên, đột nhiên cái gương mặt đen nhẻm của Tiêu Thập Tam Lâu bất ngờ mạnh mẽ chen vào bên trong màn ảnh, thành khẩn nói:
- Châu trưởng đại nhân, nếu như sau này tôi không thể trở thành Tướng quân, ngài vui lòng để ý đến sự chiếu cố của tôi đối với con trai cưng của ngài, cấp cho tôi một công việc tốt tốt một chút nhé.
Biểu tình trên mặt của Đạt Văn Tây nhất thời trở nên cực kỳ phấn khích, hắn đứng phía sau lập tức co chân lên, dự định sẽ đạp cho gã này văng ra khỏi màn ảnh.
Ai mà ngờ được đúng lúc này, Tiêu Thập Tam Lâu chợt quay sang nhìn hắn, nở nụ cười vô cùng đểu giả, trào phúng nói:
- Tôi nhớ rất rõ ràng, cha mẹ của cậu cùng với vị hôn thê xinh đẹp của cậu, tuyệt đối không cho phép cậu hút thuốc lá mà…
Đạt Văn Tây, trên môi vẫn còn ngậm điếu thuốc lá bốc khói nghi ngút, vẻ mặt nhất thời sửng sốt, sắc mặt có chút trắng bệch, cảm giác như điếu thuốc lá không nhãn hiệu đang nằm trên đôi môi của mình chẳng khác nào một cái cây sắt vừa đút trong lò lửa vậy, cặp môi rung lên, tùy ý để cho tàn thuốc rơi thẳng xuống bùn đất bên dưới.
- Tôi ông cái mà , đoạn này không được quay đâu đó!
Hắn lập tức giơ tay ra che lại ống kính camera, khiến cho vô số vị quan khách đang ngồi xem màn hình hàng triệu TV trong cả Liên Bang chợt nhìn thấy một màn tối đen bất ngờ.
…
- Tôi tên là Hùng Lâm Tuyền, đến từ một trấn nhỏ thuộc quận Lục Cung, Châu 37… Không biết ở đâu à? Không biết thì ông không biết đi điều tra à? Ông mặc kệ lão tử bao nhiêu tuổi đi… Loại súng nào cũng đều đã sử dụng qua rồi… Mấy cái thằng nhãi con tiểu tử kia hả? Ừm, thật sự cũng tốt lắm, ít nhất cũng còn mạnh hơn so với tôi tưởng tượng rất nhiều…
- Tôi tên là Tòng Tượng Chinh, đến từ Đại Học Thành Lâm Hải Châu, năm nay 21 tuổi… Cha tôi là ai à? Chuyện đó cùng với chuyện chúng tôi ra tiền tuyến chiến đấu thì có quan hệ gì đâu cơ chứ? Ừm… Ông ấy đúng là Hiệu trưởng của Đại học Lê Hoa…
- Tôi tên là Bạch Ngọc Lan… Tiểu sử hả… Quên rồi, không nhớ…
- Tôi tên là Tích Bằng… Khoảng hai tháng trước chính là bị khẩn cấp điều động đến tiền tuyến… Lúc ấy cũng đâu có ai biết nhiệm vụ cụ thể trên chiến trường là gì đâu chứ…
…
Trên màn ảnh không ngừng xuất hiện luân phiên những hình ảnh khuôn mặt những lão binh, tân binh của Tiểu đội 7. Những hình ảnh tiếp nhận phỏng vấn này, rất rõ ràng cũng không phải là những hình ảnh tư liệu được quay trong cùng một thời điểm, cùng một địa điểm, mà được quay trong những thời điểm khác nhau.
Ở tiền tuyến lăn lộ một đoạn thời gian sau, đã trải qua tẩy lễ của khói súng cùng với huyết hỏa, chỉ dựa vào mắt thường, tựa hồ rất khó có thể từ vẻ mặt thong dong cùng với khí chất, có thể đem sự bất đồng của hai loại người này mà phân biệt ra rõ ràng. Nhưng mà bất luận là những người quay phim, phỏng vấn của đội phóng sự chiến trường đến từ Bộ Quốc Phòng, hay là hàng tỷ dân chúng đang ngồi trước màn hình TV trong Liên Bang, chỉ cần nhìn qua một chút, liền có thể vô cùng dễ dàng tự mình mà phân biệt ra được.
Ánh mắt của các lão binh Tiểu đội 7 rõ ràng lạnh lùng, sắc xảo, hơn nữa lại có một loại cảm giác trào phúng, ngả ngớn của những người từng trải. Càng quan trọng hơn nữa chính là, bọn họ trong đoạn tự giới thiệu bản thân ngắn ngủi của mình, chen lẫn vào đó là những lời nói xấu xa cùng với những câu mắng chửi tục tỉu, so với những gã tân binh rõ ràng là nhiều hơn rất nhiều, khiến cho vô số thanh âm đại biểu cho sự lọc âm không ngừng vang lên, sáng tạo ra một loại tư thái kỷ lục trên Kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang, tiến vào hàng vạn hộ gia đình, chấn động màng nhĩ của rất nhiều khán giả.
Trên màn ảnh đột nhiên chuyển sang một mảnh chiến trường vô cùng hỗn độ, có thanh âm những viên đạn gào thét rít gió, đánh trúng lên thân thể những gã chiến sĩ Liên Bang, có những gã chiến sĩ ngã xuống, có bùn đất văng lên, có thanh âm phẫn nộ, có tiếng gọi ầm ĩ, lại càng có rất nhiều những thanh âm không ngừng vang lên.
Những hình ảnh trên màn hình nhất thời lay động kịch liệt, rung động vô cùng. Giống như là một vị đạo diễn phim truyền hình vĩ đại vì muốn xây dựng một bầu không khí chiến địa mà cố ý sử dụng ra những kỹ xảo rung chuyển camera vậy. Nhưng mà tất cả những quang cảnh này cũng đều là chân thật cả, những máu huyết bắn ra ngoài cũng không nhiều, nhưng lại đặc biệt phá lệ chói mắt, những thanh âm oanh tạc này cũng không thật sự chấn động điếc tai, thế nhưng tựa hồ lại có thể khiến cho người ta cảm nhận được mặt đất cũng đang bị rung lật kịch liệt lên.
Ba giây đồng hồ liên tục diễn ra những hình ảnh nhợt nhạt chập chùng, sau đó màn ảnh quay ngược trở về căn cứ quân doanh, chuyển đến những hình ảnh bên trong khu cấp cứu quân y, sau khi một tràng chiến đấu chính là một mảnh yên lặng.
Đây là một buổi chiều chạng vạng, hoàng hôn đỏ như máu, lời thuyết minh bên trong màn ảnh này, tận lực làm ra một loại biểu tình bình tĩnh, chậm rãi nhàn nhạt giảng thuật lại hết thảy tất cả những gì mà chi đội ngũ này đã trải qua.
- Những chiến sĩ của Tiểu đội 7, có kẻ xuất thân bần hàn, có người gia thế phú quý, thế nhưng bọn họ cũng đều có cùng một mục tiêu vĩ đại, chính là vì sự thắng lợi của Liên Bang, mà phải cùng nhau liên hợp lại đấu tranh.
- Ở trong tập phim phóng sự đầu tiên, chúng tôi đã từng hướng về phía mọi người phát ra hình ảnh cất dấu sự phẫn nộ cùng với xung đột giằng co bên trong chi bộ đội này với nhau. Nhưng mà chỉ không đầy một tháng thời gian sau, tựa hồ có chút vô cùng kỳ diệu, chuyện tình vô cùng tốt đẹp, đang dần dần phát sinh bên trong chi bộ đội này…
- Chúng tôi rất là ngạc nhiên, nếu như chuyện tình vô cùng tốt đẹp như thế này, có thể ở trong mỗi một góc bên trong xã hội Liên Bang này có thể phát sinh, như vậy sẽ tạo thành được một cỗ lực lượng đoàn kết mạnh mẽ như thế nào đây?
- Đây là tập thứ hai của thiên phóng sự trực tiếp ‘Tiểu đội 7’ của Kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang, cảm ơn mọi người đã chú ý đón xem. Tập tiếp theo, chúng tôi sẽ tranh thủ phỏng vấn trực tiếp vụ Chủ quản cao nhất của chi bộ đội này, người mà từ trước đến giờ vẫn chưa bao giờ chịu mở miệng trước công chúng, giảng thuật một chút về những sự tích truyền kỳ cùng với chuyện xưa của hắn.
Màn ảnh bắt đầu quay một cái bóng dáng một quân nhân nào đó đang đứng trong quân doanh, dưới ánh nắng hoàng hôn chiếu rọi, sau đó mờ dần, mờ dần rồi biến thành tối đen.
- Vì cái gì lại đặt tên này? Bởi vì năm đó, khi mẹ tôi vào bệnh viện, chuẩn vị sinh tôi, cha tôi lúc đó lại đang ở nông trường tưới tiêu, đang ở trên lầu thứ mười ba của nông trường, khống chế tốc độ tưới tiêu cho đám cải… Tôi vừa rồi quên nói, cả đời này của ông ta cũng chỉ làm duy nhất một cái công việc này mà thôi, ở trên lầu mười ba của nông người ngây người suốt cả nửa đời người…
Trên màn hình TV của Kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang, một gã thanh niên trẻ tuổi sắc mặt ngăm đen, đang hướng về phía màn ảnh mà không ngừng nói chuyện. Bên trong sự bình tĩnh của hắn mang theo một tia ánh mắt bối rối. Làn da khô ráp bởi vì những luồng gió cấp chín cùng với những tia bức xạ mạnh mẽ bên hành tinh Tây Lâm tra tấn đến mức gần như nứt nẻ, hơn nữa cặp môi khô nứt của hắn theo những lời nói không ngừng vun vẩy một điếu thuốc lá không hề có nhãn hiệu gì cả. Bộ quân phục bộ binh trên người đã có chút bạc thếch, rõ ràng thể hiện ra hình tượng của một gã quân nhân tiền tuyến có nét dữ đội nhưng lại vô cùng chất phác.
- Ông không biết công trường tưới tiêu có tổng cộng bao nhiêu tầng à?
Gã chiến sĩ này giật mình nhìn chằm chằm về phía ống kính camera, có chút hoang mang gãi gãi đầu một chút, chợt nở nụ cười ha hả, nói:
- Các ông là người thành phố, không biết mấy chuyện này cũng là điều bình thường mà thôi… Ha ha…
Bên ngoài hình ảnh chợt có một cái thanh âm vang vào, hỏi:
- Về tình huống mẹ của anh đã thất nghiệp nhiều năm nay, anh có suy nghĩ như thế nào, hoặc là có chuyện gì muốn nói với Chính phủ Liên Bang hoặc là Nghị Viện hay không?
Tiêu Thập Tam Lâu mang theo vẻ mặt ngây thơ đơn giản lắc lắc đầu, nói vào trong màn ảnh:
- Chính phủ cũng đã có trợ cấp rồi, hơn nữa sau khi tôi đi lính mấy năm nay, tiền trợ cấp lĩnh về quả thật cũng không ít, cuộc sống bình thường trong nhà cũng không có vấn đề gì…
- Vũ khí mà tôi am hiểu nhất chính là súng trường bắn tỉa 2126… Chẳng qua trong tổ chúng ta ít nhất là có ba người sử dùng súng trường bắn tỉa giỏi hơn tôi rất nhiều… Lão Bạch này, Đại Hùng này… Trung Tá Hứa Nhạc? Tôi chưa từng thấy anh ta sử dụng súng bắn tỉa bao giờ, chẳng qua nghe nói là vô cùng trâu bò… Lúc chiến đấu nhìn thấy anh ta có thể một phen chơi đùa khẩu súng Tạp Yến cải tiến kia vô cùng trâu bò, sử dụng súng bắn tỉa khẳng định là cũng trâu bò vô cùng…
Bên trong Liên Bang trước giờ cũng không có loại từ ngữ ‘trâu bò’ thế này, mấy cái chữ này khi chuyển qua hệ thống phát thanh của Kênh tin tức tự động được mã hóa xóa đi mất.
- Nhiệm vụ lần này xác thực cũng có chút vất vả… Chúng tôi ở trên khỏa tinh cầu này ngây người cũng đã hơn một tháng đồng hồ rồi, lần nào cũng lặp đi lặp lại mấy cái động tác lắp ráp kỹ thuật lặp đi lặp lại như vậy, thật sự là nhàm chán muốn chết mà…
Tiêu Thập Tam Lâu thật sự vô cùng nghiêm túc nói:
- Chúng tôi cũng biết rất rõ ràng, một khi thật sự gặp phải địch nhân của Đế Quốc, nếu như chúng tôi không chuẩn bị đầy đủ, như vậy thật sự chẳng khác nào tự sát.
Hình ảnh trên camera nhất thời thay đổi, lúc này vẫn là hình ảnh của Tiêu Thập Tam Lâu, chỉ là khuôn mặt của hắn lúc này tràn đầy bùn đất cùng với vẻ mặt mệt mỏi. Bối cảnh phía sau lưng hắn là một mảnh lùm cây hỗn độ, từ theo góc độ quay phim mà nhìn, tựa hồ như người đang quay phim lúc này đang nằm sấp trên mặt đất mà tác nghiệp, đây có lẽ là hình ảnh của một hồi chiến đấu kịch liệt nào đó trên chiến trường.
Ông biết nhiệm vụ lần này của chúng tôi là tuyệt mật rồi mà, vậy còn hỏi làm cái quái gì?
- Còn có vấn đề gì nữa à? Tôi các ông , rốt cuộc tôi cũng hiểu được vì cái gì mà Lão Đại cùng với Lão Bạch chán ghét mấy người như vậy rồi…
Trải qua một khoảng thời gian tự mình trần thuật như vậy, Tiêu Thập Tam Lâu dần dần thích ứng với loại cảm giác đối mặt với màn ảnh. Cái loại khí tức lưu manh độc hữu của đám quân nhân Tiểu đội 7 lúc trước dùng cái hình ảnh chất phác hàm hậu che lấp, lúc này rốt cuộc cũng đã toát ra trọn vẹn.
- Được rồi, được rồi!
Hắn cực kỳ căm tức hướng về phía màn hình camera phất phất tay mấy cái, nói:
- Tôi biết là phải trả lời mà, , , sớm biết phiền phức như vậy, tối ngày hôm qua trong lúc đánh bài cũng không đem chuyện này ra làm vốn đặt cược rồi! Mấy tên khốn kiếp Lưu Giảo kia thật sự cũng không nên đẩy tôi ra tiếp nhận phỏng vấn của các người mà.
- Đúng, tôi nhập ngũ rất nhiều năm nay rồi, là lão binh!
- Đối với mấy cái gã tân binh này có cái nhìn gì à? Tôi cũng không có cái nhìn gì cả… Cũng được, cái tên tiểu tử này hiện tại đang ở cùng một ký túc xá với tôi… Ông hỏi tôi cùng với hắn có quan hệ gì à?
Tiêu Thập Tam Lâu liếc mắt nhìn về một phía nào đó bên ngoài ống kính camera, mỉm cười trào phúng nói:
- Hiện tại mấy gã tân binh này so với lúc mới gia nhập vào đây thật sự mạnh hơn trước rất nhiều. Nhưng mà tôi cũng cực kỳ chán ghét cái tên tiểu tử này nhất. Vì sao à? Bởi vì hắn thích tắm rửa quá đi, rõ ràng là một thằng đàn ông, thế mà tối ngày cứ một phen khiến cho thân thể của mình bốc mùi thơm phức… Chậc chậc…
Ống kính camera dời đi một chút về phía bên trái, khuôn mặt mỗi gã thanh niên trẻ tuổi bởi vì quá mức phẫn nộ mà có chút vặn vẹo tiến nhập vào bên trong hình ảnh. Nhìn thấy ống kính camera quay đến khuôn mặt của mình, gã thanh niên có chút bối rối, phóng người chạy đi, vừa chạy vừa la làng:
- Đừng quay tôi, đừng quay tôi!
Ống kính camera vẫn không hề dời khỏi bóng dáng của hắn.
Chống không lại nổi sự kiên trì đeo bám của cái ống kính camera, gã thanh niên này đành phải cúi đầu chịu thua, sau khi trầm mặc một lát, mới căm giận bất bình, gãi gãi đầu giải thích:
- Bây giờ hiện tại tôi ba ngày mới tắm một lần thôi, tần suất đã giảm xuống rất nhiều rồi. Tôi thật sự không thể nào hiểu nổi mấy gã lão binh này, vì cái gì lại đi để ý đến vấn đề vệ sinh của người ta như thế chứ…
- Lão tử chủ để ý đến chuyện còn sống mà thôi.
Bên ngoài màn hình chợt truyền đến thanh âm khinh thường của Tiêu Thập Tam Lâu.
- Tôi tên là Đạt Văn Tây…
Gã tân binh sau khi trầm mặc một lúc, trên mặt chợt nổi lên một tia mỉm cười trào phúng, nói:
- Năm nay tôi 22 tuổi. Đúng vậy, cha tôi chính là Châu trưởng Tê Hà Châu, Đạt Thành Nhân, tôi và người vừa rồi mấy ông vừa phỏng vấn hiện tại là đang ở cùng một cái ký túc xá.
- Vì sao lại đặt cái tên này hả? Năm xưa cha tôi sau khi xem mẹ tôi diễn xuất trên sâu khấu tại Đại hí trường Tê Hà Châu xong, liền trở nên say mê đắm đuối… Ngày mà bà ấy sinh tôi ra, cha của tôi vừa vặn ở tại hiện trường công tác khai quật sau một trường hạo kiếp tại Tê Hà Châu. Đúng vậy! Chính là cái lần phát hiện khiếm cho toàn bộ Liên Bang trở nên khiếp sợ hơn hai mươi năm trước… Cha của tôi từ trong cái hầm ngầm kia lấy ra được một đống lớn các loại di tích này nọ của các khoa học gia khảo cổ, có mấy bức tranh này nọ có tên Văn Đạt gì đó, lại còn Văn Tây Đẳng… Chính là Đẳng… Rác rưởi, ông ta liền quyết định một phen đặt tên của tôi là Đạt Văn Tây!
Đạt Văn Tây có chút thương cảm, chậm rãi nói:
- Về sau chứng minh lại, hóa ra mấy cái bức tranh này chính là một trò đùa dai của Đại sư Tịch Lặc…
Bên ngoài màn hình chợt vang lên cái thanh âm cười cười chế giễu, nói:
- Hóa ra bản thân hắn cũng còn có chút giá trị, ha ha ha…
Đạt Văn Tây cười ha hả, từ trong tay của Tiêu Thập Tam Lâu ở bên ngoài màn ảnh TV tiếp nhận một điếu thuốc lá đưa qua, kiêu ngạo nói:
- Chính xác!
- Ở tiền tuyến ngây người hơn cả tháng trời, anh có cái cảm giác gì không giống với bình thường hay không?
Từ bên ngoài màn ảnh chợt truyền đến thanh âm hỏi.
Đạt Văn Tây thật sự ngẫm nghĩ nghiêm túc một lúc rất lâu, đưa điếu thuốc lá lên miệng rít vài hơi, sau đó mới nói:
- Vì sự tự do cùng với hòa bình của Liên Bang, cần phải đổ máu cùng với hy sinh… Đây cũng không phải là lời nói suông miệng, mà chính là cảm giác thật sự trong lòng tôi.
- Đối với mấy cái lão binh này có cái nhìn như thế nào à? Ừm, bọn họ đã dạy cho chúng tôi rất nhiều thứ, cũng không chỉ có kỹ xảo tác chiến.
Gã công tử con Châu trưởng nhún nhún vai, cau mày nói:
- Hơn nữa nói thật, nếu như không có bọn họ, có lẽ chúng ta cũng đã chết trên chiến trường từ lần đầu tiên thực hiện nhiệm vụ rồi…
- Vũ khí chiến đấu mà tôi am hiểu nhất à? Cái đó khẳng định chính là .
Hắn cực kỳ hưng phấn mà nói, nhưng mà rất đáng tiếc, cái kỹ năng điều khiển máy đào đất mà cái gã công tử này cần phải trải qua vô số ngày đêm khổ luyện mới có thể nắm giữ thuần thục này, lại bởi vì cần giữ bí mật nhiệm vụ, cho nên cuối cùng cũng phải nhận được kết cuộc vô cùng đáng thương hoàn toàn giống như những lời ngôn ngữ thô tục xấu xa của đám lão binh đang đứng bên cạnh mình.
- Chuyện mà tôi cực kỳ chán ghét nhất và không thể nào chấp nhận nổi chính là Tiêu Thập Nhất Lang không bao giờ rửa chân cả. Cái chân hắn thật sự là rất thúi. Ngay cả loại thuốc khử mùi do Bộ Quốc Phòng cấp xuống cũng không cách nào khử được mùi hôi của chân hắn…
Đạt Văn Tây còn định tiếp tục nói nữa, đột nhiên bên ngoài màn ảnh chợt vươn đến một cái nắm tay, mạnh mẽ gõ mạnh lên đầu hắn một cái thật kêu.
Hắn giơ tay xoa xoa đầu mình một chút, hướng về phía màn ảnh, ha ha cười to nói:
- Hơn nữa, Tiêu Thập Tam Lâu còn có một cái lý tưởng cuộc đời khiến người khác nghe qua cảm thấy muốn nôn mửa…
Vừa nói, hắn vừa một phen gỡ cánh tay đang cố gắng bụm miệng mình của Tiêu Thập Tam Lâu ngay bên cạnh, lớn tiếng nói:
- Hắn muốn làm Tướng quân… Ha ha ha… Hắn cũng không nhìn lại chính mình xem có năng lực gì cơ chứ… Ha ha ha…
Ống kính camera lại chuyển hướng sang phía Tiêu Thập Tam Lâu, cái gã binh lính lúc này sắc mặt vừa phẫn uất vừa xấu hổ đến mức đỏ bừng cả mặt, đột nhiên nhìn thấy ống kính quay về phía mình, lập tức trở nên vô cùng nghiêm nghị, hướng về phía người ngay phía sau ống kính camera mà giải thích:
- Ông cũng cho rằng con trai của một người nông phu cũng không có khả năng làm một Tướng quân à?
Cũng không ai trả lời câu hỏi của hắn.
- , Tổng thống Mạt Bố Nhĩ không phải cũng xuất thân từ tầng lớp bình dân sao, cũng là con trai của một người thợ mỏ Đông Lâm mà?
Tiêu Thập Tam Lâu phun ra một ngụm nước bọt mang theo mùi thuốc lá tràn ngập, cười hắc hắc nói:
- Nói thế nào đi nữa, Lão Đại nhà tôi trong tương lai khẳng định cũng sẽ là một vị Nguyên Soái, tôi mơ ước làm một vị Tướng quân thì tính là cái gì cơ chứ?
Màn ảnh rõ ràng bị câu tuyên ngôn vô cùng kiêu ngạo của gã quân nhân này khiến cho cứng đờ, lại chuyển hướng về phía Đạt Văn Tây.
- Có chuyện gì muốn nói với những người nhà đang xem trên màn ảnh TV hay không?
Đạt Văn Tây sớm có chuẩn bị trước, trên mặt nở ra một nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, hướng về phía màn ảnh nói:
- Cha à, mẹ à, các người không cần lo lắng cho con…
Đột nhiên nụ cười dần dần thu liễm lại, vẻ mặt vốn ngang ngược kiêu ngạo hơn nữa ngây thơ trong sáng của gã công tử con Châu trưởng này chợt có thêm mấy phần ngưng trọng cùng với trầm ổn, hắn chậm rãi nói:
- Chúng con ở tiền tuyến sẽ cố gắng phấn đấu. Ngoài ra, Tiểu Dung thân ái của anh, em nhất định phải chờ anh trở về.
Trên màn ảnh, những hình ảnh trên chiến địa dần dần phát ra một vầng sáng nhàn nhạt, bao phủ lấy gương mặt tràn ngập vẻ mong mỏi quê nhà của Đạt Văn Tây, một dáng vẻ chính trực ôn nhu cùng với vô cùng ấm áp dần dần hiện lên, đột nhiên cái gương mặt đen nhẻm của Tiêu Thập Tam Lâu bất ngờ mạnh mẽ chen vào bên trong màn ảnh, thành khẩn nói:
- Châu trưởng đại nhân, nếu như sau này tôi không thể trở thành Tướng quân, ngài vui lòng để ý đến sự chiếu cố của tôi đối với con trai cưng của ngài, cấp cho tôi một công việc tốt tốt một chút nhé.
Biểu tình trên mặt của Đạt Văn Tây nhất thời trở nên cực kỳ phấn khích, hắn đứng phía sau lập tức co chân lên, dự định sẽ đạp cho gã này văng ra khỏi màn ảnh.
Ai mà ngờ được đúng lúc này, Tiêu Thập Tam Lâu chợt quay sang nhìn hắn, nở nụ cười vô cùng đểu giả, trào phúng nói:
- Tôi nhớ rất rõ ràng, cha mẹ của cậu cùng với vị hôn thê xinh đẹp của cậu, tuyệt đối không cho phép cậu hút thuốc lá mà…
Đạt Văn Tây, trên môi vẫn còn ngậm điếu thuốc lá bốc khói nghi ngút, vẻ mặt nhất thời sửng sốt, sắc mặt có chút trắng bệch, cảm giác như điếu thuốc lá không nhãn hiệu đang nằm trên đôi môi của mình chẳng khác nào một cái cây sắt vừa đút trong lò lửa vậy, cặp môi rung lên, tùy ý để cho tàn thuốc rơi thẳng xuống bùn đất bên dưới.
- Tôi ông cái mà , đoạn này không được quay đâu đó!
Hắn lập tức giơ tay ra che lại ống kính camera, khiến cho vô số vị quan khách đang ngồi xem màn hình hàng triệu TV trong cả Liên Bang chợt nhìn thấy một màn tối đen bất ngờ.
…
- Tôi tên là Hùng Lâm Tuyền, đến từ một trấn nhỏ thuộc quận Lục Cung, Châu 37… Không biết ở đâu à? Không biết thì ông không biết đi điều tra à? Ông mặc kệ lão tử bao nhiêu tuổi đi… Loại súng nào cũng đều đã sử dụng qua rồi… Mấy cái thằng nhãi con tiểu tử kia hả? Ừm, thật sự cũng tốt lắm, ít nhất cũng còn mạnh hơn so với tôi tưởng tượng rất nhiều…
- Tôi tên là Tòng Tượng Chinh, đến từ Đại Học Thành Lâm Hải Châu, năm nay 21 tuổi… Cha tôi là ai à? Chuyện đó cùng với chuyện chúng tôi ra tiền tuyến chiến đấu thì có quan hệ gì đâu cơ chứ? Ừm… Ông ấy đúng là Hiệu trưởng của Đại học Lê Hoa…
- Tôi tên là Bạch Ngọc Lan… Tiểu sử hả… Quên rồi, không nhớ…
- Tôi tên là Tích Bằng… Khoảng hai tháng trước chính là bị khẩn cấp điều động đến tiền tuyến… Lúc ấy cũng đâu có ai biết nhiệm vụ cụ thể trên chiến trường là gì đâu chứ…
…
Trên màn ảnh không ngừng xuất hiện luân phiên những hình ảnh khuôn mặt những lão binh, tân binh của Tiểu đội 7. Những hình ảnh tiếp nhận phỏng vấn này, rất rõ ràng cũng không phải là những hình ảnh tư liệu được quay trong cùng một thời điểm, cùng một địa điểm, mà được quay trong những thời điểm khác nhau.
Ở tiền tuyến lăn lộ một đoạn thời gian sau, đã trải qua tẩy lễ của khói súng cùng với huyết hỏa, chỉ dựa vào mắt thường, tựa hồ rất khó có thể từ vẻ mặt thong dong cùng với khí chất, có thể đem sự bất đồng của hai loại người này mà phân biệt ra rõ ràng. Nhưng mà bất luận là những người quay phim, phỏng vấn của đội phóng sự chiến trường đến từ Bộ Quốc Phòng, hay là hàng tỷ dân chúng đang ngồi trước màn hình TV trong Liên Bang, chỉ cần nhìn qua một chút, liền có thể vô cùng dễ dàng tự mình mà phân biệt ra được.
Ánh mắt của các lão binh Tiểu đội 7 rõ ràng lạnh lùng, sắc xảo, hơn nữa lại có một loại cảm giác trào phúng, ngả ngớn của những người từng trải. Càng quan trọng hơn nữa chính là, bọn họ trong đoạn tự giới thiệu bản thân ngắn ngủi của mình, chen lẫn vào đó là những lời nói xấu xa cùng với những câu mắng chửi tục tỉu, so với những gã tân binh rõ ràng là nhiều hơn rất nhiều, khiến cho vô số thanh âm đại biểu cho sự lọc âm không ngừng vang lên, sáng tạo ra một loại tư thái kỷ lục trên Kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang, tiến vào hàng vạn hộ gia đình, chấn động màng nhĩ của rất nhiều khán giả.
Trên màn ảnh đột nhiên chuyển sang một mảnh chiến trường vô cùng hỗn độ, có thanh âm những viên đạn gào thét rít gió, đánh trúng lên thân thể những gã chiến sĩ Liên Bang, có những gã chiến sĩ ngã xuống, có bùn đất văng lên, có thanh âm phẫn nộ, có tiếng gọi ầm ĩ, lại càng có rất nhiều những thanh âm không ngừng vang lên.
Những hình ảnh trên màn hình nhất thời lay động kịch liệt, rung động vô cùng. Giống như là một vị đạo diễn phim truyền hình vĩ đại vì muốn xây dựng một bầu không khí chiến địa mà cố ý sử dụng ra những kỹ xảo rung chuyển camera vậy. Nhưng mà tất cả những quang cảnh này cũng đều là chân thật cả, những máu huyết bắn ra ngoài cũng không nhiều, nhưng lại đặc biệt phá lệ chói mắt, những thanh âm oanh tạc này cũng không thật sự chấn động điếc tai, thế nhưng tựa hồ lại có thể khiến cho người ta cảm nhận được mặt đất cũng đang bị rung lật kịch liệt lên.
Ba giây đồng hồ liên tục diễn ra những hình ảnh nhợt nhạt chập chùng, sau đó màn ảnh quay ngược trở về căn cứ quân doanh, chuyển đến những hình ảnh bên trong khu cấp cứu quân y, sau khi một tràng chiến đấu chính là một mảnh yên lặng.
Đây là một buổi chiều chạng vạng, hoàng hôn đỏ như máu, lời thuyết minh bên trong màn ảnh này, tận lực làm ra một loại biểu tình bình tĩnh, chậm rãi nhàn nhạt giảng thuật lại hết thảy tất cả những gì mà chi đội ngũ này đã trải qua.
- Những chiến sĩ của Tiểu đội 7, có kẻ xuất thân bần hàn, có người gia thế phú quý, thế nhưng bọn họ cũng đều có cùng một mục tiêu vĩ đại, chính là vì sự thắng lợi của Liên Bang, mà phải cùng nhau liên hợp lại đấu tranh.
- Ở trong tập phim phóng sự đầu tiên, chúng tôi đã từng hướng về phía mọi người phát ra hình ảnh cất dấu sự phẫn nộ cùng với xung đột giằng co bên trong chi bộ đội này với nhau. Nhưng mà chỉ không đầy một tháng thời gian sau, tựa hồ có chút vô cùng kỳ diệu, chuyện tình vô cùng tốt đẹp, đang dần dần phát sinh bên trong chi bộ đội này…
- Chúng tôi rất là ngạc nhiên, nếu như chuyện tình vô cùng tốt đẹp như thế này, có thể ở trong mỗi một góc bên trong xã hội Liên Bang này có thể phát sinh, như vậy sẽ tạo thành được một cỗ lực lượng đoàn kết mạnh mẽ như thế nào đây?
- Đây là tập thứ hai của thiên phóng sự trực tiếp ‘Tiểu đội 7’ của Kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang, cảm ơn mọi người đã chú ý đón xem. Tập tiếp theo, chúng tôi sẽ tranh thủ phỏng vấn trực tiếp vụ Chủ quản cao nhất của chi bộ đội này, người mà từ trước đến giờ vẫn chưa bao giờ chịu mở miệng trước công chúng, giảng thuật một chút về những sự tích truyền kỳ cùng với chuyện xưa của hắn.
Màn ảnh bắt đầu quay một cái bóng dáng một quân nhân nào đó đang đứng trong quân doanh, dưới ánh nắng hoàng hôn chiếu rọi, sau đó mờ dần, mờ dần rồi biến thành tối đen.
/930
|