Những năm cuối cùng của Hiến lịch 36, Liên Bang và Đế Quốc bất chợt gặp nhau, sau đó bắt đầu một hồi chiến tranh liên miên kéo dài hơn mấy mươi năm trời. Đại khu Tây Lâm chính là địa phương tiền tuyến, hằng năm có vô số bộ đội đồn trú tại nơi này. Nhất là đang trong thời kỳ diễn ra chiến tranh, các chiến Chiến hạm không một tiếng động tuần du liên miên bên ngoài tầng khí quyển, những chiếc Chiến hạm Vận chuyển giống như những đàn chim di trú không ngừng bay xuyên qua bầu trời thành thị. Những chiếc xe quân dụng không ngừng di chuyển xuôi ngược trên các con đường ra vào vùng thủ đô. Mọi người ở nơi này đã sớm quen thuộc với những khuôn mặt vô cùng bình tĩnh, nhưng thân ảnh mặc trên người những bộ quân trang sẫm màu, hiển lộ ra rằng nơi này đã sớm biến thành một tòa quân doanh vô cùng đồ sộ của cả Liên Bang.
Lạc Nhật Châu của Chủ tinh Tây Lâm nổi danh khắp cả Liên Bang về biển xanh và bầu trời trong bắt, vốn là một địa phương du lịch ngắm cảnh được lựa chọn hàng đầu của tất cả các dân chúng bên trong Liên Bang. Nền công nghiệp dịch vụ ở nơi này vốn được phát triển cực kỳ phát đạt. Cả hành tinh đều vô cùng phát triển. Mấy chục năm trời tiến hành giới nghiêm chuẩn bị công tác chiến đấu, khiến cho nền công nghiệp du lịch của Lạc Nhật Châu bắt đầu trở nên có chút xuống dốc. Nhưng lúc này, nơi đây đã biến thành địa phương dành cho vô số các quân nhân Liên Bang luân chiến tiến hành nghỉ ngơi mà hồi phục, lại thúc đẩy cho nền công nghiệp dịch vụ ở nơi này càng trở nên phát đạt cùng với trực tiếp hơn rất nhiều.
Nơi nào có người đi lại thì liền có giang hồ, những nơi nào có nam nhân thì liền có kỹ viện. Mấy vạn gã chiến sĩ quân nhân Liên Bang từ tiền tuyến phía trước lui về Chủ tinh Tây Lâm tiến hành nghĩ ngơi và hồi phục này, vốn dĩ là một đám nam nhân lưu manh, bên trong thân thể tràn ngập những tinh lực cùng với nhu cầu mạnh mẽ. Ở chiến trường lại bị tình thế sống chết trong gang tấc kích thích cực mạnh, hiển nhiên khi trở về sẽ cần phải có nhu cầu phát tiết ra ngoài.
Chính phủ Liên Bang cùng với Quân đội, đối với những kỹ viện, những trung tâm an dưỡng phát triển trải rộng khắp nơi trong Lạch Nhật Châu này từ trước đến nay vẫn luôn duy trì thái độ trầm mặc, không hề có chút động thái nào sẽ can thiệp. Bọn họ cuối cùng cũng không thể để các chiến sĩ anh dũng chiến đấu đổ máu rơi lệ ngoài chiến trường, sau khi trở lại hậu phương lại không tìm ra được nơi phong lưu khoái hoạt nào đó. Như vậy cũng sẽ trở nên rất không có nhân tính rồi.
Một khi đã không có nhân tính, tiếp theo mà đến chính là sự căm hận, đó chính là khiến cho tỷ lệ tội phạm tại Tây Lâm sẽ dâng cao lên kịch liệt.
Cái đó chính gọi là mở một con mắt, nhắn một con mắt, để cho tất cả mọi người đều cảm thấy vui vẻ!
o0o
Tại địa chỉ số 23 đường Bích Hải Thủ phủ Lạc Nhật Châu, là một hộp đêm tên là Kim Bích Huy Hoàng. Cái hộp đêm này nhìn bề ngoài chỉ là một tòa kiến trúc độc lập, sơn một màu u lam, được trang hoàng bằng vô số các loại đèn đóm màu sắc sặc sỡ. Nghe đồn nó là nơi tập hợp tất cả những cô gái xinh đẹp, phong vị khắp nơi bên trong Liên Bang, bất luận là trang trí hay là phong cách phục vụ cũng đều là hào hoa xa xỉ, xinh đẹp chu đáo đến mức cực hạn.
Những loại địa phương giống như thế này, cũng không phải là nơi mà những gã binh lính bình thường, dựa vào số tiền trợ cấp ít ỏi có thể chạy đến mà tìm tòi khám phá. Thế nhưng không hề nghi ngờ, nơi này đã được tất cả quân nhân sĩ quan bộ đội của Quân đội Liên Bang hình dung thành thánh địa của nam nhân.
Nhưng mà tối ngày hôm nay, cái hộp đêm này lại đón nhận lấy vô số những phiền phức lớn. Ngay tại cổng lớn đi vào, thỉnh thoảng lại có vài gã quân nhân sĩ quan sắc mặt vô cùng âm trầm xoay người rời đi. Trong đám người rời đi đó, có một gã Thiếu Tá sắc mặt cực kỳ lạnh lùng, giương mắt nhìn gã quản lý, nghe lời giải thích cực kỳ ôn hòa nhã nhặn của đối phương, thế nhưng tâm tình của gã Thiếu Tá thì lại phi thường khó chịu.
Bọn họ đều là những gã quân nhân sĩ quan luân chiến đến từ Quân khu II, buổi tối ngày hôm nay mới mời được một vài gã chiến hữu từ phía tiền tuyến vừa mới lui về nghỉ ngơi. Mấy tên chiến hữu này thuộc về một chi bộ đội uy danh cực kỳ hiển hách, trực thuộc vào Quân khu III. Trường hợp bình thường rõ ràng là không thể nào có được cơ hội giống như thế này. Nhưng điều khiển cho bọn họ cảm thấy cực kỳ bất mãn chính là, ngay vừa mới bước chân vào cổng chính, thế nhưng đã bị người của hộp đêm từ chối cho vào!
Tuy rằng vô cùng phẫn nộ, nhưng đám quân nhân sĩ quan này cũng không dám làm ra những phản ứng gì quá khích cả. Kim Bích Huy Hoàng một khi đã dám mở ra tại khu vực Thủ phủ của Lạc Nhật Châu, nơi đám quân nhân sĩ quan của Quân đội Liên Bang hoành hành khắp nơi như thế này, lại có thể duy trì liên tục hơn mấy mươi năm trời, phía sau khẳng định là có hậu trường cực kỳ khủng bố. Bọn họ đành phải tức tối quẳng ném vài câu mắng chửi, sau đó phẫn nộ xoay người rời đi.
Gã quản lý hộp đêm nhìn theo bóng dáng của đám quân nhân sĩ quan tức tối rời đi, cả người không ngừng co lên khom xuống tạ lỗi rối rít, nhịn không được đưa tay lên lau lớp mồ hôi lạnh đẫm ra trên trán mình, khẽ thở dài một hơi bất lực. Bản thân ông ta là quản lý hộp đêm, đương nhiên là sẽ không sợ hãi một gã Thiếu Tá của Quân đội Liên Bang, chỉ là cũng giống như đám nhân viên phục vụ dưới quyền của ông ta vậy, cũng không dám đắc tội quá đáng với đám đại binh đang vô cùng phẫn nộ mà không có chỗ phát tiết này.
Ông ta quay người lại, nhìn về phía cái hộp đêm do một tay mình quản lý mấy năm trời này, trên khóe môi ông quản lý chợt hiện lên một tia cười khổ, trong lòng thầm nghĩ không biết cái chi bộ đội bên trong kia đến tột cùng là có lai lịch như thế nào, nguyên một tòa Kim Bích Huy Hoàng đủ để chứa đựng đồng thời năm trăm gã khách nhân tụ họp, thế nhưng hôm nay lại bị một đám mấy mươi người bọn họ không một chút khách sáo bao trọn gói hết cả.
Nếu chỉ bàn về bối cảnh, Tiểu đội 7 tuyệt đối không cần phải nghi ngờ, chính là chi đội ngũ không thể trêu vào nhất trong toàn bộ Quân đội Liên Bang. Bên trong chi đội ngũ không đến một trăm người này, tràn ngập con cháu của các bị Nghị viên Quốc Hội, công tử của Châu trưởng, con cháu của đại phú gia… Muốn có thể đồng thời mạnh mẽ trấn áp thế lực khủng bố phía sau lưng đám công tử thiếu gia này, ngoại trừ vị Tổng thống Mạt Bố Nhĩ cường thế mà chấp nhất kia, đại khái cũng chỉ có gã gia hỏa Hứa Nhạc tính tình bình tĩnh mà cường thế này mới có khả năng làm được mà thôi.
Một đám quân nhân sĩ quan không bao giờ biết để ý đến tiền bạc như thế này, tự nhiên là sẽ không biết cái gì gọi là chia sẻ cùng với tiết kiệm cả. Nếu như muốn chỉ một đêm đem toàn bộ mười bảy vạn đồng tiền Liên Bang trợ cấp tiêu hết toàn bộ, ngoại trừ Kim Bích Huy Hoàng ra, thật đúng là không tìm ra nơi nào khác nữa.
- Nếu không có chuyện gì đặc biệt, những người bình thường không ai dám trêu chọc vào cái hộp đêm này đâu.
Bạch Ngọc Lan từ phía cổng chính chậm rãi bước vào, ngữ khí hơi có chút lo lắng hướng về phía Hứa Nhạc nói:
- Ông chủ đứng đằng sau cái hộp đêm này rất có năng lực, nghe nói có thể tự nhiên ra vào căn nhà số 36 khu vỹ tuyến 2.
Hứa Nhạc nghe thấy cái địa chỉ này có chút quen tai, mở miệng hỏi:
- Là cái địa phương gì vậy?
- Biệt thự chính của Chung Gia Tây Lâm.
Bạch Ngọc Lan trả lời.
Hứa Nhạc khẽ gật gật đầu, một nhân vật có thể tự do ra vào nhà chính của Chung Gia tại Tây Lâm, ở trên phiến lãnh thổ Đại khu Tây Lâm này, đại khái cũng là kẻ mà không có người nào dám trêu chọc vào. Nhưng mà vì cái gì chính mình đối với địa chỉ nhà chính của Chung Gia cảm giác có chút quen tai cơ chứ? Trong lúc hắn đang cố gắng nhớ lại, lại bị tiếng âm nhạc ồn ào ở phía dưới lầu truyền lên, cắt ngang dòng suy nghĩ.
Tường ngoài của tòa kiến trúc hộp đêm Kim Bích Huy Hoàng này được bao phủ bởi một tầng kim loại sáng bóng màu u lam, trang trí thiết kế bên trong cũng đều là lấy màu tím nhạt làm phông màu chủ đạo. Những bức màn nhung màu xám đen phối hợp với những trang sức cùng với bố trí trên tường và mặt đất, có vẻ vô cùng cách điệu. Cái quầy bar rộng lớn ở phía cuối đại sảnh được làm bằng loại gỗ đàn hương hảo hạng nhất, trên quầy bar để khá nhiều các loại bình rượu quý, dưới ánh đèn nhàn nhạt chiếu rọi, những loại nước rượu màu sắc khác nhau phát ra một loại sắc điệu vô cùng mê người.
Ở phía Tây của đại sảnh là một bức tường toàn bộ làm bằng thủy tinh trong suốt, bên trong bức vách thủy tinh đặc biệt chứa đầy nước biển tự nhiên màu xanh biếc, bên trong có vô số những con cá thần tiên màu hoàng kim xinh đẹp đang theo đuôi hai con cá kim long ngư hình thể gấp năm lần loại cá kim ngư long bình thường, tượng trưng cho sự phú quý cùng cực, không ngừng bơi lội lên xuống trong đó.
Tràn ngập bên trong đại sảnh của lầu hai, là vô số các nữ chiêu đãi viên xinh đẹp, mặc loại chế phục ngắn cũn cỡn, một đám ngồi trên những chiếc bàn gỗ màu đen, một đám mỉm cười đi lại xung quanh, những chiếc giày cao gót màu trắng tinh, nhỏ bé xinh đẹp, nâng đỡ hai bàn chân nhỏ trắng noãn của các nàng, cùng với cặp đùi thon dài trắng như bạch ngọc, bộ chế phục tinh xảo, được thiết kế đặc thù, ôm sát phần mông to tròn của các cô thiếu nữ.
Khi những thanh âm nhạc điệu phiêu lãng biến thành trào dâng mãnh liệt, những đôi chân dài của các nữ chiêu đãi viên tựa hồ cũng có vẻ nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Bọn họ khẽ uốn éo những vòng eo mềm mại, phối hợp với những ý tứ hàm xúc ẩn chứa trên khuôn mặt thanh tú, giống hệt như những đóa hoa đỏ rực đã nở rộ tràn đầy, đủ để lay động dục vọng ở sâu nhất trong nội tâm bất cứ nam nhân nào.
Đám đội viên của Tiểu đội 7 không ngừng cao giọng nghị luận cười đùa, cùng nhau uống từng chén rượu ngon trên bàn, không bao lâu liền đem tất cả các loại rượu ngon trên quầy bar chuyển hết đi, đổi thành loại Văn Tuấn Bố Lan Địch số 3.
Văn Tuấn Bố Lan Địch, một trong các loại rượu mạnh nổi danh nhất trong cả Liên Bang, là loại đặc sản của khu vực đồi núi Cam Châu ở tinh cầu S3, trong đó loại số ba chính là loại trân phẩm đã được cất vào trong hầm ít nhất là hơn ba mươi năm trời, không chỉ sang quý, hơn nữa lại càng cực kỳ hiếm có. Mấy gã công tử thiếu gia nhà giàu này một cái mở miệng liền gọi một hơi tám mươi bình số 3, cho dù là Kim Bích Huy Hoàng cũng có chút không kịp trở tay, phải ra ngoài điều đến, ước chừng gần nửa tiếng sau mới có thể kiếm được đầy đủ.
Rượu cùng với âm nhạc, thuốc lá cùng với mỹ nữ, không khi mê huyễn nhất thời bao phủ cả toàn bộ không gian bên trong tòa kiến trúc, đem những ánh sáng chiếu rọi từ những ngọn đèn màu tím nhạt này càng biến thành thêm u ám.
Đám đội viên của Tiểu đội 7 có kẻ đứng tại sòng bài, có kẻ phóng phi tiêu, có kẻ ôm đống rượu không ngừng rót uống, cũng có một số kẻ làm chuyện tình mà lúc trước khi còn ở Thủ Đô Tinh Quyển, tuyệt đối không bao giờ làm cả, chính là cầm lấy microphone, dùng thanh âm khàn khàn hơn cả bình thường, liều mạng hét lên những hành khúc tràn ngập nhiệt huyết của Quân đội Liên Bang.
Có vài tên đội viên, chỉ dùng thời gian có năm phút đồng hồ, đã làm sạch hoàn toàn một bình rượu mạnh, sớm đã say mèm, ánh mắt mờ mịt, chẳng biết vì sao, cỗ bi thương trong lòng chợt dâng lên, ôm lấy kẻ ngồi bên cạnh mình, vùi đầu khóc rống lên, sau đó lại đứng dậy, tiếp tục cụng ly, uống cạn mà cất giọng khoa trương cười to.
Cái gọi là trên chiến trường tràn ngập bi thương cùng với kích thích, hoặc là nhớ đến những gã chiến hữu đã jy sinh, sẽ luôn khiến cho con người càng giống như những động vật nhỏ vô cùng nhạy cảm. Gã quản lý cùng với các nhân viên phục vụ ở nơi này sớm đã quen với những trường hợp như thế này, trong đầy chỉ có chút cảm khái đối với sự lãng phí xa xỉ hào hoa cùng cực của đám quân nhân này, trong lòng thầm cầu trời khấn phật, hy vọng đám người này sau khi uống say cũng đừng có gây chuyện đập phá…
Một khi đã là bao hết trọn gói, như vậy tất cả các cô nương, tiểu thư phục vụ bên trong hộp đêm cũng sẽ toàn bộ xuất động. Trong cái đại sảnh mênh mông rộng rãi, mấy trăm vị tiểu thư tha thước cùng với tám, chín mươi gã nam nhân, bên người mỗi một gã đội viên ai cũng có hai, ba gã tiểu thư dựa sát vào. Trên người những cô tiểu thư thân hình tuyệt hảo này cũng có những bộ quần áo mỏng như sa tanh che lại, thế nhưng lại không thể hoàn toàn che đậy hết những mùi hương nhàn nhạt cùng với những đường cong dậy sống của bọn họ, những khu vực đồ sộ dữ dội nào đó…
Đám tiểu thư này ai nấy cũng đều mặt tươi như hoa, tuổi chưa đầy hai mươi, thế nhưng đã sớm duyệt qua không biết bao nhiêu người, biết nhiều hiểu rộng. Các nàng sớm đã nhìn ra đám binh lính này không giống với những người trước kia. Tuy nói rằng nhìn qua thì chỉ là những gã binh lính bình thường, nhưng bên trong bộ ngực mềm mại của các nàng thỉnh thoảng lại dâng lên một tia cảm giác kỳ quái không thể nào giải thích nổi. Hiện tại các nàng đã bắt đầu hoài nghi bản thân mình có tư cách gọi là gặp nhiều biết rộng hay không, trên đời này từ khi nào đã xuất hiện nhiều gã binh lính có tiền xa xỉ đến như thế?
o0o
Hứa Nhạc cùng với vài gã đội viên quân nhân sĩ quan cao cấp của Tiểu đội 7 ngồi ở trên hàng ghế lớn nhất của khu đại sảnh lầu hai, phía trước liên tục có những gã đội viên nhào tới mời rượu. Cho dù là hắn lúc này cũng đã uống đến gần chục ly to, trong đầu có chút chếnh choáng, hơi có chút hơi men, rốt cuộc không thể chống đỡ nổi ánh mắt tha thiết cùng với những ánh mắt nóng cháy của đám thuộc hạ, đồng ý để cho những cô nương, tiểu thư thẻ đỏ kia tiến đến ngồi chung.
Các đơn vị bộ đội Liên Bang luôn để ý nhất đến cảm giác vinh quang, lòng trung thành, cấp bậc sâm nghiêm, bất cứ chuyện gì cũng đều để ý đến một cái quy củ. Cho dù là tập thể đồng loạt đi chơi gái, thì cũng đều phải nói đến quy củ. Cho nên các cô nương, tiểu thư thẻ đỏ nổi danh, đứng đầu trong bảng danh sách của hộp đêm Kim Bích Huy Hoàng này, mãi vẫn luôn bị sắp xếp ngồi trên một dãy ghế bên ngoài, cũng không có bất cứ gã đội viên nào dám lên tiếng mở lời kêu gọi các nàng đến tiếp đãi mình.
Đám tiểu thư, cô nương thẻ đỏ mãi vẫn đứng thật lâu bên ngoài cửa này sớm đã vô cùng tò mò đối với những vị khách nhân hôm nay bao trọn gói cả hộp đêm của mình, trong lòng bọn họ lại càng muốn biết xem vị đang ngồi trên hàng ghế cấp trên kia đến tột cùng là nhân vật như thế nào. Lúc này được ra lệnh một tiếng, đám tiểu thư mang theo tâm lý nghi hoặc nối đuôi nhau chậm rãi tiến vào, phân ra thành hai hàng, đứng ngay phía trước cửa phòng, đợi người đến lựa chọn. Bọn họ bày ra biểu tình hoặc là cúi đầu xấu hổ, hoặc là bình tĩnh ôn nhu, hoặc là trong cặp mắt biểu lộ ra vẻ tang thương nhàn nhạt, mặc dù biểu tình không giống nhau nhưng đều vô cùng chuyên nghiệp, phong cách đa dạng.
Hứa Nhạc lúc này cũng đã buông ly rượu trên tay xuống, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, đột nhiên nhìn thấy một cô tiểu thư trẻ tuổi, trên người mặc một bộ chế phục màu đen tinh xảo, đang khẽ nhếch môi ngạc nhiên nhìn chằm chằm về phía mình. Trong lòng của hắn cũng chợt hiện lên một tia ngạc nhiên, cảm thấy vị thiếu nữ này nhìn cũng có chút quen mắt, tựa hồ như đã từng gặp qua ở nơi nào rồi.
Liền vào lúc này, đám đội viên đang ngồi trên ghế, trong lòng sớm đã không thể nhẫn nhịn nỗi nữa, bắt đầu đứng lên lựa chọn người. Tích Bằng có địa vị cao nhất trong đám công tử thiếu gia kia, sớm đã quen thuộc với việc xem mình là thân binh cận thân của Hứa Nhạc rồi, đứng dậy, môi ngậm điếu xì gà thơm, cực kỳ quen thuộc bắt đầu an bày sắp xếp người. Đương nhiên trong lòng hắn suy nghĩ, vị cô nương tốt nhất chắc chắn là phải an bày bên cạnh Hứa Nhạc rồi.
Ai cũng không có ngờ đến, lúc này vị tiểu thư mặc bộ chế phục màu đen tinh xảo kia, cũng đã chủ động nhẹ nhàng nắm lại hai nắm tay, mang theo chút khẩn trương, bất an, tự động tiến lên, đi tới phía trước mặt của Hứa Nhạc.
Việc này tuyệt đối là không hợp với quy củ. Cặp lông mày của Tích Bằng khẽ nheo chặt lại. Còn vị nữ quản lý, phụ trách dẫn người vào phòng, biểu tình có chút hốt hoảng, không biết chuyện này có thể nào đắc tội với các vị đại nhân vật, lai lịch không mấy rõ ràng, nhưng khẳng định là không thể chọc vào hay không.
Liền đúng vào lúc này, Hứa Nhạc đột nhiên khẽ nhíu mày lại, miệng nở nụ cười vui vẻ, có chút không dám khẳng định, mở miệng hỏi:
- Lộ Lộ à?
Cô thiếu nữ mặc chế phục màu đen tinh xảo kia khẽ rùng mình một cái, tựa hồ không ngờ rằng gã nam nhân trẻ tuổi này lại còn nhớ được tên của mình như vậy. Trên mặt cô ta chợt nở ra một tia kinh hỉ, sau đó ngọt ngào nở nụ cười, ngồi xuống.
Toàn phòng nhất thời tĩnh lặng. Bất luận là đám đội viên Tiểu đội 7 hay là các cô tiểu thư kia cũng vô cùng kinh ngạc nhìn về phía cặp nam nữ trẻ tuổi kia.
Các vị tiểu thư thì lại khiếp sợ bởi vì Lộ Lộ không ngờ lại quen biết với vị thanh niên rõ ràng là đại nhân vật cấp trên cao nhất ở nơi này. Còn đám đội viên của Tiểu đội 7 thì lại kinh ngạc thì ít mà khiếp sợ và hâm mộ càng nhiều hơn một chút. Trong lòng bọn họ thầm nghĩ, khó trách đám bộ đội tại tiền tuyến cứ một mực nói rằng Chủ quản đại nhân nhà mình là con chó không biết sủa nhưng mà biết cắn người.
Một gã thanh niên trẻ tuổi nhìn bề ngoài thế nào cũng nói là một thanh niên ba có, ai mà ngờ ẩn chứa bên trong lại là một gã cực kỳ đào hoa lãng tử đến như thế. Thân là con rể tương lai của Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng, lại có mối quan hệ lăng nhăng không rõ ràng với vị thiếu nữ thần tượng quốc dân Liên Bang được vạn người theo đuổi, lại còn có mối quan hệ qua lại phức tạp với vị Thanh Long Sơn Chi Diệp kia… Hôm nay rời xa Thủ Đô Tinh Quyển đến vô số năm ánh sáng, tùy tiện đi vào một cái hộp đêm cao cấp, không ngờ lại còn gặp được người quen trong này?
Lạc Nhật Châu của Chủ tinh Tây Lâm nổi danh khắp cả Liên Bang về biển xanh và bầu trời trong bắt, vốn là một địa phương du lịch ngắm cảnh được lựa chọn hàng đầu của tất cả các dân chúng bên trong Liên Bang. Nền công nghiệp dịch vụ ở nơi này vốn được phát triển cực kỳ phát đạt. Cả hành tinh đều vô cùng phát triển. Mấy chục năm trời tiến hành giới nghiêm chuẩn bị công tác chiến đấu, khiến cho nền công nghiệp du lịch của Lạc Nhật Châu bắt đầu trở nên có chút xuống dốc. Nhưng lúc này, nơi đây đã biến thành địa phương dành cho vô số các quân nhân Liên Bang luân chiến tiến hành nghỉ ngơi mà hồi phục, lại thúc đẩy cho nền công nghiệp dịch vụ ở nơi này càng trở nên phát đạt cùng với trực tiếp hơn rất nhiều.
Nơi nào có người đi lại thì liền có giang hồ, những nơi nào có nam nhân thì liền có kỹ viện. Mấy vạn gã chiến sĩ quân nhân Liên Bang từ tiền tuyến phía trước lui về Chủ tinh Tây Lâm tiến hành nghĩ ngơi và hồi phục này, vốn dĩ là một đám nam nhân lưu manh, bên trong thân thể tràn ngập những tinh lực cùng với nhu cầu mạnh mẽ. Ở chiến trường lại bị tình thế sống chết trong gang tấc kích thích cực mạnh, hiển nhiên khi trở về sẽ cần phải có nhu cầu phát tiết ra ngoài.
Chính phủ Liên Bang cùng với Quân đội, đối với những kỹ viện, những trung tâm an dưỡng phát triển trải rộng khắp nơi trong Lạch Nhật Châu này từ trước đến nay vẫn luôn duy trì thái độ trầm mặc, không hề có chút động thái nào sẽ can thiệp. Bọn họ cuối cùng cũng không thể để các chiến sĩ anh dũng chiến đấu đổ máu rơi lệ ngoài chiến trường, sau khi trở lại hậu phương lại không tìm ra được nơi phong lưu khoái hoạt nào đó. Như vậy cũng sẽ trở nên rất không có nhân tính rồi.
Một khi đã không có nhân tính, tiếp theo mà đến chính là sự căm hận, đó chính là khiến cho tỷ lệ tội phạm tại Tây Lâm sẽ dâng cao lên kịch liệt.
Cái đó chính gọi là mở một con mắt, nhắn một con mắt, để cho tất cả mọi người đều cảm thấy vui vẻ!
o0o
Tại địa chỉ số 23 đường Bích Hải Thủ phủ Lạc Nhật Châu, là một hộp đêm tên là Kim Bích Huy Hoàng. Cái hộp đêm này nhìn bề ngoài chỉ là một tòa kiến trúc độc lập, sơn một màu u lam, được trang hoàng bằng vô số các loại đèn đóm màu sắc sặc sỡ. Nghe đồn nó là nơi tập hợp tất cả những cô gái xinh đẹp, phong vị khắp nơi bên trong Liên Bang, bất luận là trang trí hay là phong cách phục vụ cũng đều là hào hoa xa xỉ, xinh đẹp chu đáo đến mức cực hạn.
Những loại địa phương giống như thế này, cũng không phải là nơi mà những gã binh lính bình thường, dựa vào số tiền trợ cấp ít ỏi có thể chạy đến mà tìm tòi khám phá. Thế nhưng không hề nghi ngờ, nơi này đã được tất cả quân nhân sĩ quan bộ đội của Quân đội Liên Bang hình dung thành thánh địa của nam nhân.
Nhưng mà tối ngày hôm nay, cái hộp đêm này lại đón nhận lấy vô số những phiền phức lớn. Ngay tại cổng lớn đi vào, thỉnh thoảng lại có vài gã quân nhân sĩ quan sắc mặt vô cùng âm trầm xoay người rời đi. Trong đám người rời đi đó, có một gã Thiếu Tá sắc mặt cực kỳ lạnh lùng, giương mắt nhìn gã quản lý, nghe lời giải thích cực kỳ ôn hòa nhã nhặn của đối phương, thế nhưng tâm tình của gã Thiếu Tá thì lại phi thường khó chịu.
Bọn họ đều là những gã quân nhân sĩ quan luân chiến đến từ Quân khu II, buổi tối ngày hôm nay mới mời được một vài gã chiến hữu từ phía tiền tuyến vừa mới lui về nghỉ ngơi. Mấy tên chiến hữu này thuộc về một chi bộ đội uy danh cực kỳ hiển hách, trực thuộc vào Quân khu III. Trường hợp bình thường rõ ràng là không thể nào có được cơ hội giống như thế này. Nhưng điều khiển cho bọn họ cảm thấy cực kỳ bất mãn chính là, ngay vừa mới bước chân vào cổng chính, thế nhưng đã bị người của hộp đêm từ chối cho vào!
Tuy rằng vô cùng phẫn nộ, nhưng đám quân nhân sĩ quan này cũng không dám làm ra những phản ứng gì quá khích cả. Kim Bích Huy Hoàng một khi đã dám mở ra tại khu vực Thủ phủ của Lạc Nhật Châu, nơi đám quân nhân sĩ quan của Quân đội Liên Bang hoành hành khắp nơi như thế này, lại có thể duy trì liên tục hơn mấy mươi năm trời, phía sau khẳng định là có hậu trường cực kỳ khủng bố. Bọn họ đành phải tức tối quẳng ném vài câu mắng chửi, sau đó phẫn nộ xoay người rời đi.
Gã quản lý hộp đêm nhìn theo bóng dáng của đám quân nhân sĩ quan tức tối rời đi, cả người không ngừng co lên khom xuống tạ lỗi rối rít, nhịn không được đưa tay lên lau lớp mồ hôi lạnh đẫm ra trên trán mình, khẽ thở dài một hơi bất lực. Bản thân ông ta là quản lý hộp đêm, đương nhiên là sẽ không sợ hãi một gã Thiếu Tá của Quân đội Liên Bang, chỉ là cũng giống như đám nhân viên phục vụ dưới quyền của ông ta vậy, cũng không dám đắc tội quá đáng với đám đại binh đang vô cùng phẫn nộ mà không có chỗ phát tiết này.
Ông ta quay người lại, nhìn về phía cái hộp đêm do một tay mình quản lý mấy năm trời này, trên khóe môi ông quản lý chợt hiện lên một tia cười khổ, trong lòng thầm nghĩ không biết cái chi bộ đội bên trong kia đến tột cùng là có lai lịch như thế nào, nguyên một tòa Kim Bích Huy Hoàng đủ để chứa đựng đồng thời năm trăm gã khách nhân tụ họp, thế nhưng hôm nay lại bị một đám mấy mươi người bọn họ không một chút khách sáo bao trọn gói hết cả.
Nếu chỉ bàn về bối cảnh, Tiểu đội 7 tuyệt đối không cần phải nghi ngờ, chính là chi đội ngũ không thể trêu vào nhất trong toàn bộ Quân đội Liên Bang. Bên trong chi đội ngũ không đến một trăm người này, tràn ngập con cháu của các bị Nghị viên Quốc Hội, công tử của Châu trưởng, con cháu của đại phú gia… Muốn có thể đồng thời mạnh mẽ trấn áp thế lực khủng bố phía sau lưng đám công tử thiếu gia này, ngoại trừ vị Tổng thống Mạt Bố Nhĩ cường thế mà chấp nhất kia, đại khái cũng chỉ có gã gia hỏa Hứa Nhạc tính tình bình tĩnh mà cường thế này mới có khả năng làm được mà thôi.
Một đám quân nhân sĩ quan không bao giờ biết để ý đến tiền bạc như thế này, tự nhiên là sẽ không biết cái gì gọi là chia sẻ cùng với tiết kiệm cả. Nếu như muốn chỉ một đêm đem toàn bộ mười bảy vạn đồng tiền Liên Bang trợ cấp tiêu hết toàn bộ, ngoại trừ Kim Bích Huy Hoàng ra, thật đúng là không tìm ra nơi nào khác nữa.
- Nếu không có chuyện gì đặc biệt, những người bình thường không ai dám trêu chọc vào cái hộp đêm này đâu.
Bạch Ngọc Lan từ phía cổng chính chậm rãi bước vào, ngữ khí hơi có chút lo lắng hướng về phía Hứa Nhạc nói:
- Ông chủ đứng đằng sau cái hộp đêm này rất có năng lực, nghe nói có thể tự nhiên ra vào căn nhà số 36 khu vỹ tuyến 2.
Hứa Nhạc nghe thấy cái địa chỉ này có chút quen tai, mở miệng hỏi:
- Là cái địa phương gì vậy?
- Biệt thự chính của Chung Gia Tây Lâm.
Bạch Ngọc Lan trả lời.
Hứa Nhạc khẽ gật gật đầu, một nhân vật có thể tự do ra vào nhà chính của Chung Gia tại Tây Lâm, ở trên phiến lãnh thổ Đại khu Tây Lâm này, đại khái cũng là kẻ mà không có người nào dám trêu chọc vào. Nhưng mà vì cái gì chính mình đối với địa chỉ nhà chính của Chung Gia cảm giác có chút quen tai cơ chứ? Trong lúc hắn đang cố gắng nhớ lại, lại bị tiếng âm nhạc ồn ào ở phía dưới lầu truyền lên, cắt ngang dòng suy nghĩ.
Tường ngoài của tòa kiến trúc hộp đêm Kim Bích Huy Hoàng này được bao phủ bởi một tầng kim loại sáng bóng màu u lam, trang trí thiết kế bên trong cũng đều là lấy màu tím nhạt làm phông màu chủ đạo. Những bức màn nhung màu xám đen phối hợp với những trang sức cùng với bố trí trên tường và mặt đất, có vẻ vô cùng cách điệu. Cái quầy bar rộng lớn ở phía cuối đại sảnh được làm bằng loại gỗ đàn hương hảo hạng nhất, trên quầy bar để khá nhiều các loại bình rượu quý, dưới ánh đèn nhàn nhạt chiếu rọi, những loại nước rượu màu sắc khác nhau phát ra một loại sắc điệu vô cùng mê người.
Ở phía Tây của đại sảnh là một bức tường toàn bộ làm bằng thủy tinh trong suốt, bên trong bức vách thủy tinh đặc biệt chứa đầy nước biển tự nhiên màu xanh biếc, bên trong có vô số những con cá thần tiên màu hoàng kim xinh đẹp đang theo đuôi hai con cá kim long ngư hình thể gấp năm lần loại cá kim ngư long bình thường, tượng trưng cho sự phú quý cùng cực, không ngừng bơi lội lên xuống trong đó.
Tràn ngập bên trong đại sảnh của lầu hai, là vô số các nữ chiêu đãi viên xinh đẹp, mặc loại chế phục ngắn cũn cỡn, một đám ngồi trên những chiếc bàn gỗ màu đen, một đám mỉm cười đi lại xung quanh, những chiếc giày cao gót màu trắng tinh, nhỏ bé xinh đẹp, nâng đỡ hai bàn chân nhỏ trắng noãn của các nàng, cùng với cặp đùi thon dài trắng như bạch ngọc, bộ chế phục tinh xảo, được thiết kế đặc thù, ôm sát phần mông to tròn của các cô thiếu nữ.
Khi những thanh âm nhạc điệu phiêu lãng biến thành trào dâng mãnh liệt, những đôi chân dài của các nữ chiêu đãi viên tựa hồ cũng có vẻ nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Bọn họ khẽ uốn éo những vòng eo mềm mại, phối hợp với những ý tứ hàm xúc ẩn chứa trên khuôn mặt thanh tú, giống hệt như những đóa hoa đỏ rực đã nở rộ tràn đầy, đủ để lay động dục vọng ở sâu nhất trong nội tâm bất cứ nam nhân nào.
Đám đội viên của Tiểu đội 7 không ngừng cao giọng nghị luận cười đùa, cùng nhau uống từng chén rượu ngon trên bàn, không bao lâu liền đem tất cả các loại rượu ngon trên quầy bar chuyển hết đi, đổi thành loại Văn Tuấn Bố Lan Địch số 3.
Văn Tuấn Bố Lan Địch, một trong các loại rượu mạnh nổi danh nhất trong cả Liên Bang, là loại đặc sản của khu vực đồi núi Cam Châu ở tinh cầu S3, trong đó loại số ba chính là loại trân phẩm đã được cất vào trong hầm ít nhất là hơn ba mươi năm trời, không chỉ sang quý, hơn nữa lại càng cực kỳ hiếm có. Mấy gã công tử thiếu gia nhà giàu này một cái mở miệng liền gọi một hơi tám mươi bình số 3, cho dù là Kim Bích Huy Hoàng cũng có chút không kịp trở tay, phải ra ngoài điều đến, ước chừng gần nửa tiếng sau mới có thể kiếm được đầy đủ.
Rượu cùng với âm nhạc, thuốc lá cùng với mỹ nữ, không khi mê huyễn nhất thời bao phủ cả toàn bộ không gian bên trong tòa kiến trúc, đem những ánh sáng chiếu rọi từ những ngọn đèn màu tím nhạt này càng biến thành thêm u ám.
Đám đội viên của Tiểu đội 7 có kẻ đứng tại sòng bài, có kẻ phóng phi tiêu, có kẻ ôm đống rượu không ngừng rót uống, cũng có một số kẻ làm chuyện tình mà lúc trước khi còn ở Thủ Đô Tinh Quyển, tuyệt đối không bao giờ làm cả, chính là cầm lấy microphone, dùng thanh âm khàn khàn hơn cả bình thường, liều mạng hét lên những hành khúc tràn ngập nhiệt huyết của Quân đội Liên Bang.
Có vài tên đội viên, chỉ dùng thời gian có năm phút đồng hồ, đã làm sạch hoàn toàn một bình rượu mạnh, sớm đã say mèm, ánh mắt mờ mịt, chẳng biết vì sao, cỗ bi thương trong lòng chợt dâng lên, ôm lấy kẻ ngồi bên cạnh mình, vùi đầu khóc rống lên, sau đó lại đứng dậy, tiếp tục cụng ly, uống cạn mà cất giọng khoa trương cười to.
Cái gọi là trên chiến trường tràn ngập bi thương cùng với kích thích, hoặc là nhớ đến những gã chiến hữu đã jy sinh, sẽ luôn khiến cho con người càng giống như những động vật nhỏ vô cùng nhạy cảm. Gã quản lý cùng với các nhân viên phục vụ ở nơi này sớm đã quen với những trường hợp như thế này, trong đầy chỉ có chút cảm khái đối với sự lãng phí xa xỉ hào hoa cùng cực của đám quân nhân này, trong lòng thầm cầu trời khấn phật, hy vọng đám người này sau khi uống say cũng đừng có gây chuyện đập phá…
Một khi đã là bao hết trọn gói, như vậy tất cả các cô nương, tiểu thư phục vụ bên trong hộp đêm cũng sẽ toàn bộ xuất động. Trong cái đại sảnh mênh mông rộng rãi, mấy trăm vị tiểu thư tha thước cùng với tám, chín mươi gã nam nhân, bên người mỗi một gã đội viên ai cũng có hai, ba gã tiểu thư dựa sát vào. Trên người những cô tiểu thư thân hình tuyệt hảo này cũng có những bộ quần áo mỏng như sa tanh che lại, thế nhưng lại không thể hoàn toàn che đậy hết những mùi hương nhàn nhạt cùng với những đường cong dậy sống của bọn họ, những khu vực đồ sộ dữ dội nào đó…
Đám tiểu thư này ai nấy cũng đều mặt tươi như hoa, tuổi chưa đầy hai mươi, thế nhưng đã sớm duyệt qua không biết bao nhiêu người, biết nhiều hiểu rộng. Các nàng sớm đã nhìn ra đám binh lính này không giống với những người trước kia. Tuy nói rằng nhìn qua thì chỉ là những gã binh lính bình thường, nhưng bên trong bộ ngực mềm mại của các nàng thỉnh thoảng lại dâng lên một tia cảm giác kỳ quái không thể nào giải thích nổi. Hiện tại các nàng đã bắt đầu hoài nghi bản thân mình có tư cách gọi là gặp nhiều biết rộng hay không, trên đời này từ khi nào đã xuất hiện nhiều gã binh lính có tiền xa xỉ đến như thế?
o0o
Hứa Nhạc cùng với vài gã đội viên quân nhân sĩ quan cao cấp của Tiểu đội 7 ngồi ở trên hàng ghế lớn nhất của khu đại sảnh lầu hai, phía trước liên tục có những gã đội viên nhào tới mời rượu. Cho dù là hắn lúc này cũng đã uống đến gần chục ly to, trong đầu có chút chếnh choáng, hơi có chút hơi men, rốt cuộc không thể chống đỡ nổi ánh mắt tha thiết cùng với những ánh mắt nóng cháy của đám thuộc hạ, đồng ý để cho những cô nương, tiểu thư thẻ đỏ kia tiến đến ngồi chung.
Các đơn vị bộ đội Liên Bang luôn để ý nhất đến cảm giác vinh quang, lòng trung thành, cấp bậc sâm nghiêm, bất cứ chuyện gì cũng đều để ý đến một cái quy củ. Cho dù là tập thể đồng loạt đi chơi gái, thì cũng đều phải nói đến quy củ. Cho nên các cô nương, tiểu thư thẻ đỏ nổi danh, đứng đầu trong bảng danh sách của hộp đêm Kim Bích Huy Hoàng này, mãi vẫn luôn bị sắp xếp ngồi trên một dãy ghế bên ngoài, cũng không có bất cứ gã đội viên nào dám lên tiếng mở lời kêu gọi các nàng đến tiếp đãi mình.
Đám tiểu thư, cô nương thẻ đỏ mãi vẫn đứng thật lâu bên ngoài cửa này sớm đã vô cùng tò mò đối với những vị khách nhân hôm nay bao trọn gói cả hộp đêm của mình, trong lòng bọn họ lại càng muốn biết xem vị đang ngồi trên hàng ghế cấp trên kia đến tột cùng là nhân vật như thế nào. Lúc này được ra lệnh một tiếng, đám tiểu thư mang theo tâm lý nghi hoặc nối đuôi nhau chậm rãi tiến vào, phân ra thành hai hàng, đứng ngay phía trước cửa phòng, đợi người đến lựa chọn. Bọn họ bày ra biểu tình hoặc là cúi đầu xấu hổ, hoặc là bình tĩnh ôn nhu, hoặc là trong cặp mắt biểu lộ ra vẻ tang thương nhàn nhạt, mặc dù biểu tình không giống nhau nhưng đều vô cùng chuyên nghiệp, phong cách đa dạng.
Hứa Nhạc lúc này cũng đã buông ly rượu trên tay xuống, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, đột nhiên nhìn thấy một cô tiểu thư trẻ tuổi, trên người mặc một bộ chế phục màu đen tinh xảo, đang khẽ nhếch môi ngạc nhiên nhìn chằm chằm về phía mình. Trong lòng của hắn cũng chợt hiện lên một tia ngạc nhiên, cảm thấy vị thiếu nữ này nhìn cũng có chút quen mắt, tựa hồ như đã từng gặp qua ở nơi nào rồi.
Liền vào lúc này, đám đội viên đang ngồi trên ghế, trong lòng sớm đã không thể nhẫn nhịn nỗi nữa, bắt đầu đứng lên lựa chọn người. Tích Bằng có địa vị cao nhất trong đám công tử thiếu gia kia, sớm đã quen thuộc với việc xem mình là thân binh cận thân của Hứa Nhạc rồi, đứng dậy, môi ngậm điếu xì gà thơm, cực kỳ quen thuộc bắt đầu an bày sắp xếp người. Đương nhiên trong lòng hắn suy nghĩ, vị cô nương tốt nhất chắc chắn là phải an bày bên cạnh Hứa Nhạc rồi.
Ai cũng không có ngờ đến, lúc này vị tiểu thư mặc bộ chế phục màu đen tinh xảo kia, cũng đã chủ động nhẹ nhàng nắm lại hai nắm tay, mang theo chút khẩn trương, bất an, tự động tiến lên, đi tới phía trước mặt của Hứa Nhạc.
Việc này tuyệt đối là không hợp với quy củ. Cặp lông mày của Tích Bằng khẽ nheo chặt lại. Còn vị nữ quản lý, phụ trách dẫn người vào phòng, biểu tình có chút hốt hoảng, không biết chuyện này có thể nào đắc tội với các vị đại nhân vật, lai lịch không mấy rõ ràng, nhưng khẳng định là không thể chọc vào hay không.
Liền đúng vào lúc này, Hứa Nhạc đột nhiên khẽ nhíu mày lại, miệng nở nụ cười vui vẻ, có chút không dám khẳng định, mở miệng hỏi:
- Lộ Lộ à?
Cô thiếu nữ mặc chế phục màu đen tinh xảo kia khẽ rùng mình một cái, tựa hồ không ngờ rằng gã nam nhân trẻ tuổi này lại còn nhớ được tên của mình như vậy. Trên mặt cô ta chợt nở ra một tia kinh hỉ, sau đó ngọt ngào nở nụ cười, ngồi xuống.
Toàn phòng nhất thời tĩnh lặng. Bất luận là đám đội viên Tiểu đội 7 hay là các cô tiểu thư kia cũng vô cùng kinh ngạc nhìn về phía cặp nam nữ trẻ tuổi kia.
Các vị tiểu thư thì lại khiếp sợ bởi vì Lộ Lộ không ngờ lại quen biết với vị thanh niên rõ ràng là đại nhân vật cấp trên cao nhất ở nơi này. Còn đám đội viên của Tiểu đội 7 thì lại kinh ngạc thì ít mà khiếp sợ và hâm mộ càng nhiều hơn một chút. Trong lòng bọn họ thầm nghĩ, khó trách đám bộ đội tại tiền tuyến cứ một mực nói rằng Chủ quản đại nhân nhà mình là con chó không biết sủa nhưng mà biết cắn người.
Một gã thanh niên trẻ tuổi nhìn bề ngoài thế nào cũng nói là một thanh niên ba có, ai mà ngờ ẩn chứa bên trong lại là một gã cực kỳ đào hoa lãng tử đến như thế. Thân là con rể tương lai của Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng, lại có mối quan hệ lăng nhăng không rõ ràng với vị thiếu nữ thần tượng quốc dân Liên Bang được vạn người theo đuổi, lại còn có mối quan hệ qua lại phức tạp với vị Thanh Long Sơn Chi Diệp kia… Hôm nay rời xa Thủ Đô Tinh Quyển đến vô số năm ánh sáng, tùy tiện đi vào một cái hộp đêm cao cấp, không ngờ lại còn gặp được người quen trong này?
/930
|