Ba câu nói tựa như là ba khỏa tảng đá cực kỳ cứng rắn từ trong không khí bắn thẳng ra ngoài, hung hăng va chạm mạnh mẽ xuống mặt đất, sau đó bắn lên thật cao. Mặc dù cuối cùng chúng nó cũng vỡ vụn ra, nhưng mà cũng không chịu có chút biến hình nào cả, cường hãn mà bướng bỉnh khó có thể nói nên lời.
Hoài Thảo Thi thoáng trầm mặc trong chốc lát, bản thân nàng ta từ trước đến giờ sự tự tin cùng với kiêu ngạo mãnh liệt luôn ẩn phía sau vẻ mặt hoàn toàn bình thường, căn bản là sẽ không để ý đến chuyện Hứa Nhạc đang nằm trên giường bệnh lại còn thể hiện ra vẻ khẳng khái trào dâng của mình. Chỉ là nghe thấy ba câu nói cực kỳ mạnh mẽ như thế, thế nhưng trong lòng lại không khỏi sinh ra một chút ý tứ hàm xúc cảnh giác nhàn nhạt. Nếu như tất cả quân nhân sĩ quan binh lính của Liên Bang cũng đều là những nhân vật cứng rắn mạnh mẽ như thế này, vậy thì cái tràng chiến tranh sắp sửa đến đâu chỉ sợ đúng là không dễ dàng đánh chút nào.
- Tao đã từng đáp ứng qua, sẽ cho mày được chết đi một cách có tôn nghiêm.
Nàng ta buông tách cà phê trong tay mình xuống, nhìn về phía cái khuôn mặt gầy yếu dị thường của gã nam nhân đang nằm trên giường bệnh, khẽ hòa hoãn nói:
- Nếu như mày đã cho rằng chết theo kiểu như vậy là không có tôn nghiêm, hơn nữa chính bản thân mình lại quyết định một loại phương thức chết khác, tao cũng chỉ đành thừa nhận mà thôi. Một gã tù binh toàn thân bất động như mày, nếu như đã không thể vì Đế Quốc cung cấp những ích lợi tương ứng, Đế Quốc tự nhiên cũng sẽ không có khả năng nuôi cơm không cho mày được.
- Tôi không thể nói rằng cái ngày mà chính mình chờ mong nhất rốt cuộc cũng đã đến, bởi vì trên đời này không ai là không sợ chết cả. Nhưng mà nếu một khi cái này đó nhất định là sẽ đến, vậy thì cô nói ra mấy lời này kỳ thật cũng không có ý nghĩa nhiều lắm thì phải.
Rời khỏi phiến Tinh vực gia hương không biết xa bao nhiêu, cô độc một thân một mình bị bao vây trong hoàn cảnh sâu trong lòng địch nhân Đế Quốc, sinh tử chưa biết trước được, hoặc nói chính xác hơn là nhất định sẽ phải chết không thể nghi ngờ, Hứa Nhạc trong khoảng thời gian cuối cùng của cuộc đời mình, tựa hồ như lại một lần nữa tìm về cái bóng dáng chua ngoa lưu manh của một gã cô nhi phố Chung Lâu năm xưa. Hắn khẽ cau mày lại, dùng một tia nụ cười mỉm khiến cho người ta khó có thể thấy hiểu nổi, nhìn Hoài Thảo Thi, nói:
- Chỉ có điều, cái ván bài kia xem ra là cô đã thắng rồi.
- Cái ván bài kia giữa tao và mày, ngay từ đầu vốn dĩ là không được công bằng rồi.
Hoài Thảo Thi chậm rãi trả lời, sau đó từ trong túi áo lấy ra một quyển sách nhỏ có chút cũ kỹ, hỏi:
- Đây là thứ mà khi chúng tao bắt mày, lục soát được trên người của mày. Có thể giải thích cho tao biết thứ này từ đâu mà mày có hay không?
Hứa Nhạc liếc mắt nhìn sang cái quyển số tay nho nhỏ vô cùng cũ kỹ kia, trong lòng nhất thời quay trở lại cái khoảnh khắc năm xưa, ở trên khỏa tinh cầu tràn đầy băng tuyết trắng xóa năm đó.
Kể từ khi bị bắt đến tinh cầu Thiên Kinh Tinh của Đế Quốc, hắn chưa từng có cơ hội được ngắm nhìn bầu trời tại đại bản doanh của địch quân này. Hắn chỉ có thể nhìn thấy một mảnh hắc ám vô tận cùng với cái trần nhà trắng toát của căn phòng chữa bệnh này mà thôi. Tất cả mọi người xung quanh mình cũng đều là địch nhân cả, bên trong bầu không khí luôn tràn ngập mùi vị cảm giác tha hương cùng với thù địch. Hắn hiện tại so với bất cứ thời khắc nào trong quá khứ của cuộc đời cũng vô cùng hoài niệm về hết thảy tất cả những chuyện đã qua.
Đám anh em huynh đệ thuộc hạ thân thiết của Tiểu đội 7, tiểu tổ Bảo Dưỡng Sư của Bộ Công Trình Công ty Cơ khí Quả Xác, đám Robot MX thế hệ mới trầm mặc di chuyển bên trong làn tuyết trắng, hắn thậm chí còn có chút nhớ nhung tới cái đám Sư đoàn Thiết giáp 7 quái vật do đích thân Đỗ Thiếu Khanh, kẻ mà hắn cực kỳ căm ghét đã huấn luyện ra, nhớ về những vùng đồi núi bạt ngàn ở tinh cầu 3320, những khu rừng rậm cùng với sông băng trên tinh cầu 5460, nhớ lại những ngày bị lạc đường bên trong cơn bão tuyết, cùng với cái hố sâu nằm giữa cánh đồng tuyết rộng lớn. Trong hầm sâu có vô số các thi thể của bình dân bá tánh Liên Bang, còn có cặp ánh mắt không thể nhắm lại được của cô bé con Liên Bang toàn thân dính đầy lớp tro màu xám, còn có… quyển nhật ký tùy thân của một gã quân nhân sĩ quan Quân viễn chinh Đế Quốc nữa.
- Tôi nghĩ chắc là các người cũng đã xem qua quyển sổ tay nhật ký này rồi…
Hứa Nhạc chậm rãi trả lời:
- Cái gã này là một tên quân nhân sĩ quan Đế Quốc tên là Arthur, bởi vì hắn không muốn chấp hành mệnh lệnh tàn sát dân chúng của Quân viễn chinh Đế Quốc mà bị chính các đồng đội Đế Quốc của mình giết chết theo. Không thể không nói, hắn là một người Đế Quốc đầu tiên mà ta không dùng hình ảnh dã thú để hình dung.
Hai mắt của Hoài Thảo Thi khẽ nheo lại một chút, lãnh ý trong mắt dần dần dâng lên, nhưng cũng không có mở miệng nói gì.
Hứa Nhạc tựa hồ như là căn bản không hề cảm nhận thấy cặp ánh mắt có chút rét lạnh kia của nàng ta, tự mình khẽ nhíu mày lại một chút, nói:
- Lúc trước cô đã từng hỏi tôi có chuyện gì không cam lòng nữa không, kỳ thật những chuyện mà tôi chưa cam lòng thật sự là còn rất nhiều.
Hắn bình tĩnh nhìn thẳng vào cặp mắt của Hoài Thảo Thi, nghiêm túc nói:
- Các người đều là một đám đồ tể trong toàn vũ trun này. Không thể đem toàn bộ các người hoàn toàn tiêu diệt sạch, đó chính là sự tiếc nuối lớn nhất của cả đời tôi.
Hoài Thảo Thi thoáng trầm mặc một lát sau, cuối cùng lắc lắc đầu, hơi chút trào phúng nói:
- Vốn tưởng rằng dẫn theo mày đi lên tinh cầu Cách Phản Tinh dự thính một buổi học lịch sử, để cho mày đối với lịch sử có một sự nhận tri tương đối khách quan cùng với tỉnh táo, không nghĩ đến mày vẫn như cũ là một tên phế vật đã bị Liên Bang tẩy não như thế.
- Vị Công chúa Điện hạ nổi danh khắp toàn bộ Đế Quốc, mà lại đối với một gã công dân Liên Bang nói đến hai từ tẩy não này. Cô không biết là người khác nghe qua có chút hoang đường cùng với buồn cười hay sao? Hai là nói cô cho rằng tác dụng của Giám Sát Đoàn của Hoàng thất Đế Quốc đối với Quân viễn chinh Đế Quốc cũng chỉ là dùng để chỉ huy một dàn hợp xướng hay sao?
Hứa Nhạc cũng không một chút khách sáo liền đưa ra lời phản bác lại.
- Đó là trong chiến tranh.
Hoài Thảo Thi lạnh lùng nói:
- Trong dòng lịch sử của vũ trụ, cho tới bây giờ cũng chưa từng có một tràng chiến tranh nào thật sự là chính nghĩa cả. Hơn nữa khi một trận chiến tranh này phát sinh ra giữa Đế Quốc cùng với Liên Bang, vậy thì Liên Bang các người càng không thể lấy ra được bất cứ cái lợi thế đạo đức gì để biện minh cho hành động của chính mình cả.
- Chiến tranh đương nhiên chính là chiến tranh, về điểm này thì Kiều Trì Tạp Lâm cũng đã từng nói qua rất nhiều rồi.
Hứa Nhạc giương hai mắt nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nàng ta, nói:
- Nhưng mà chiến tranh, tuyệt đối không phải là giết hại bình dân bá tánh.
- Quân đội Liên Bang các người cũng không phải ai nấy cũng giống như mày, đều là một kẻ đạo đức mẫu mực như vậy.
Ý tứ hàm xúc chế giễu trên khóe môi của Hoài Thảo Thi cũng càng lúc càng gia tăng lên:
- Nếu lật xem một chút dòng lịch sử mà Đế Quốc phảng kháng lại sự xâm lược của Liên Bang bọn mày, cũng sẽ có thể tìm ra được vô số những ví dụ chứng minh, có thể nói rõ ràng đám chiến hữu của mày kỳ thật so với dã thú cũng không có gì khác nhau quá lớn.
Hứa Nhạc cũng trầm mặc một khoảng thời gian khá dài, dùng ngôn ngữ chậm rãi nhẹ nhàng đáp lại:
- Sai quấy thì cũng chính là sai quấy thôi. Chuyện đó cùng với chuyện kẻ làm sai là ai, hoặc là thuộc về trận doanh bên nào cũng không có chút quan hệ gì.
- Nếu như trong đám bộ đội thuộc hạ dưới quyền của mày làm ra chuyện tình như vậy, vậy thì mày sẽ xử lý như thế nào?
Hoài Thảo Thi nhìn chằm chằm lại Hứa Nhạc, tựa như là đang nhìn một kẻ cực kỳ ngu ngốc vậy.
- Tôi không biết!
Hứa Nhạc cũng vô cùng thành thật trả lời:
- Chẳng qua cô cũng không cần hiểu lầm hiện tại là tôi đang giả vờ sắm vai một kẻ nhân nghĩa đạo đức. Tôi từ trước đến giờ vẫn luôn luôn dựa theo thói quen của mình mà hành xử trong cuộc sống. Bất luận là ám sát Mạch Đức Lâm hay là ở tiền tuyến Tây Lâm cùng Quân viễn chinh Đế Quốc các người tác chiến, tôi cũng chỉ là rất đơn giản mà cho rằng, chuyện đó là chuyện nên làm… Cho nên tôi liền làm mà không chút đắn đo.
- Thân vương Mạch Đức Lâm chính là một thành viên Hoàng tộc Đế Quốc xuất sắc nhất trong lịch sử của Đế Quốc. cũng chính là thúc thúc ruột của tao.
Hoài Thảo Thi bình tĩnh nói.
- Cảm ơn!
Hứa Nhạc dùng loại ngữ khí vô cùng nghiêm túc nói. Cũng chỉ có hai từ vô cùng đơn giản này mà thôi. Hắn lúc này mới biết rõ ràng thân phận chân chính của cái gã mầm mống Đế Quốc đã chết dưới đầu bút của chính bản thân mình kia, càng hiểu được rằng chính mình là người đích thân ra tay giết chết Mạch Đức Lâm, có thể có được một cái chết tương đối có được tôn nghiêm như thế này, cái vị Công chúa Điện hạ đang đứng bên giường bệnh kia, khẳng định đã phải cố gắng rất nhiều rồi.
Hoài Thảo Thi một phen đem quyển nhật ký quân dụng tùy thân của gã quân nhân sĩ quan Quân viễn chinh Đế Quốc kia nhẹ nhàng trang trọng đặt ở trên bàn, sau đó nhìn chằm chằm vào cái bìa nhật ký có chút cũ kỹ kia thật lâu, trầm mặc không nói tiếng nào. Không biết có phải là ở trong đầu đang phác thảo lại hết thảy những tình hình đã phát sinh năm đó tại Tây Lâm hay không.
- Nhiệt độ bên trong phòng chữa bệnh này cũng được lắm mà…
Nàng ta từ trong suy ngẫm nhất thời tỉnh thần lại, nhìn về phía mớ mồ hôi lạnh đầy trên trán của Hứa Nhạc, lạnh nhạt nói:
- Mày cảm thấy nóng lắm à?
Lúc này, những giọt mồ hôi lạnh lớn như những hạt đậu tương đang càng không ngừng từ trên trán của Hứa Nhạc dũng mãnh tiến ra, sau đó từ chính giữa cặp chân mày đổ thành dòng chảy xuống, trong khoảnh khắc làm ướt cả cái gối dưới đầu hắn. Cặp má gầy yếu tái nhợt lúc này càng thêm trắng bệch dị thường. Cặp môi bạc thếch mạnh mẽ mím chặt lại, không ngừng run rẩy, thế nhưng mà vẻ tươi cười trong cặp mắt của hắn lại cứ tự nhiên như vậy, không chút gượng ép.
- Không nóng chút nào!
Thanh âm Hứa Nhạc lúc này phát ra đã khàn khàn vô cùng.
Hoài Thảo Thi rốt cuộc cũng nhịn không được, cặp mày nhíu lại, lắc lắc đầu, nói:
- Cần gì phải chịu đựng như thế?
Nói xong những lời này, nàng ta liền xoay người ly khai khỏi căn phòng chữa bệnh.
Ngay tại khoảnh khắc khi cánh cửa căn phòng chữa bệnh đóng lại, tinh thần của Hứa Nhạc nhất thời thả lỏng một trận. Tuy hiện tại thân thể hắn đã tê liệt toàn thân, cũng không thể hiện ra cái gì cả, nhưng mà mồ hôi lạnh từ trong mái tóc đen nồng đậm trên đầu hắn trào ra càng ngày càng nhiều, khuôn mặt nhăn lại cực hạn. Trên mặt cũng không còn có bất cứ ý cười nào giống như trước đây cả. Cặp môi trắng bệch thống khổ mở lớn ra, lộ ra hai hàm răng trắng tinh trong miệng, chỗ chân răng không ngừng tươm ra những giọt máu loãng, nhìn qua vô cùng thê thảm.
Từ sau khi hôn mê gần chết tỉnh lại, hắn vẫn mãi một mực thừa nhận những cơn đau đớn cực mạnh. Thân thể hắn không thể nhúc nhích gì được, cho nên cảm giác bên trong thân thể ngược lại càng trở nên linh mẫn hơn rất nhiều, những luồng lực lượng cuồng bạo chạy loạn tung tóe bên trong những đường kinh mạch biến thành vô số những mảnh vỡ nhỏ cực kỳ sắc bén, không một chút cố kỵ tiến hành cắt xé xung quanh. Bản thân Hứa Nhạc hệ thống thần kinh đã bị hao tổn cực kỳ nghiêm trọng, thế nhưng lại vô cùng đau xót, có thể rõ ràng cảm nhận được cảm giác đau đớn giống như những con dao nhỏ không ngừng cắt da cắt thịt như thế này.
Còn có những cỗ lực lượng thần kỳ nóng rực trong cơ thể hắn, rốt cuộc đã có thể phá tan những chướng ngại trong cơ thể tuy rằng đã không bị cỗ lực lượng từ đầu ngón tay của Hoài Thảo Thi kia áp chế nữa, nhưng mà cũng không còn chịu sự khống chế của chính bản thân hắn. Cỗ lực lượng này ở bên dưới thân thể không ngừng phóng chạy tán loạn, hóa thành hàng ngàn hàng vạn sợi tơ nhỏ bé nóng bỏng cùng cực, quật thẳng lên mỗi một khỏa tế bào trong thân thể hắn, tạo thành những cảm thụ thống khổ mà người bình thường không cách nào chịu đựng nổi.
Không phải là lăng trì, thế nhưng lại còn thống khổ hơn cả lăng trì nữa. Sự thống khổ của Hứa Nhạc lúc này đã không thể nào chịu đựng nổi nữa, ngay cả đem hai hàm răng trắng tinh cắn chặt cho đến mức tươm máu ra, hắn cũng không thể nào chống đỡ thêm giây phút nào nữa. Nếu như lúc nãy Hoài Thảo Thi còn không có rời khỏi, hắn có lẽ sẽ nhịn không được mà phát ra thanh âm rên rỉ thống khổ rồi.
Nếu như muốn được chết có tôn nghiêm, đầu tiên cần phải cam đoan sự tôn nghiêm của chính mình trước đã. Hắn chính bởi vì muốn kiên trì cái lý niệm đó, cho nên mãi luôn mỉm cười đùa chợt đối thoại, mà không chịu để cho những cơ bắp trên khuôn mặt bởi vì những cơn đau đớn vô tận kia mà run rẩy lấy một cái.
Mồ hôi như tắm từ trên người của hắn ta không ngừng đổ xuống, thấm ướt cái gối dưới đầu hắn, thấm ướt cả chăn đệm, ẩm ướt cả một đêm dài. Mãi cho đến khi những luồng nắng sớm lạ lẫm trên tinh cầu Thiên Kinh Tinh này từ bên ngoài cửa sổ tuôn thẳng vào trong này, Hứa Nhạc sắc mặt đã tái nhợt cùng với yếu ớt đến cực điểm, mới giật mình phát hiện ra, hóa ra chính mình đã cùng với cái cảm giác thống khổ này chiến đấu suốt cả một đêm dài rồi.
Trong cái thế giới này, những người có thể chịu đựng được nỗi thống khổ này có được mấy người cơ chứ?
Có thể chịu đựng được những chuyện tình mà người bình thường căn bản không thể chịu đựng nổi được, tự nhiên không phải là người bình thường. Một người như thế, đại khái chỉ cần không ngoài ý muốn bị đột tử, hoặc là lựa chọn một kiếp sống bình thường, như vậy cuối cùng cũng sẽ thành tựu nên một đại sự nghiệp mà thôi. Bởi vì đám bọn họ có được nghị lực quá mức mãnh liệt cùng với ý nguyện chuyên nhất, giúp bọn họ chống đỡ được những thứ mà những người bình thường căn bản không thể chống đỡ nổi.
Hứa Nhạc có thể chịu đựng được, là bởi vì hắn có chuyện chưa cam lòng.
Hắn còn chưa có mặc trên người bộ chế phục Tướng quân, quay trở lại các khu vực khai thác mỏ có chút tối tăm cùng với chán nản ở Tinh cầu Đông Lâm, liếc mắt nhìn lại quán cà phê lề đường năm đó, cùng với thư viện quốc gia, cùng với các trung tâm an dưỡng năm xưa, các cô nữ cảnh sát chân dài, cùng với các gã cảnh quan tên Bảo Long Đào kia nữa.
Hắn vẫn còn chưa có nhìn thấy những cặp nam nam nữ nữ ở trên tinh cầu S1 bên kia hoàn thành những chuyện xưa của bọn họ. Thai Chi Nguyên vẫn còn chưa có kết hôn, cô gái Bạch Kỳ kia sau này được sắp xếp như thế nào? Trâu Úc có còn ôm tiểu Lưu Hỏa ở bên ngoài cổng Đại viện Tây Sơn đợi cái gã kia hay không?
Hắn vẫn còn chưa có đích thân vuốt ve mái tóc đen mới của Giản Thủy Nhi, vẫn còn chưa có lại dùng hai bàn tay của mình mà xoa bóp thỏa thích cặp tuyết lê vĩ đại của Thương Thu, vẫn còn chưa có đáp ứng lại hảo ý của cô thiếu nữ tú lệ kia nữa. Hơn nữa hắn vẫn còn chưa có thể tìm ra được nguyên nhân cùng với sự thật ẩn phía sau cái chết của Phong đại thúc.
Hắn vẫn còn chưa có tự mình điều khiển con Robot MXT đã cải tiến lắp đặt thêm bộ nòng xoáy tăng áp cao cấp, đi đến con đường quốc lộ mà năm xưa Lâm Bán Sơn đã từng khởi đầu sự nghiệp, cùng với đám con cháu thiếu gia ngu xuẩn của đám Nghị Viên Liên Bang tiến hành đua xe điên cuồng một trận. Hắn cũng còn chưa có che dấu danh tính, đi đến một địa phương điên cuồng nào đó, tiến hành ăn chơi ca múa sa đọa một phen cho thỏa chí.
Hắn vẫn còn chưa có bắt buộc Bạch Ngọc Lan một phen đem cái mái tóc màu đen hay bay bay ở trước trán, khiến cho người khác nhìn thấy phải phiền chán cùng cực kia xén cho thẳng tắp trở lại. Cũng vẫn còn chưa có dẫn theo Hùng Lâm Tuyền, một phen ôm theo khẩu Cơ pháo Đạt Lâm, đi giúp Đạt Văn Tây một phen đem cô em gái của Tiêu Thập Tam Lâm đoạt về nhà, cũng còn không có cùng với Thi Thanh Hải một phen vừa uống rượu vừa ca hát trọn vẹn bài dân ca 27 ly rượu…
Hắn vẫn còn chưa có kịp hướng tới tất cả mọi người ở Liên Bang mà nói, chính mình tên là Hứa Nhạc, là Hứa Nhạc cô nhi ở Tinh cầu Đông Lâm, chứ không phải là Hứa Nhạc binh ngồi cầu đã xuất ngũ.
Còn biết bao nhiêu chuyện chưa làm như thế, hắn làm sao có thể cam tâm tình nguyện chết đi cơ chứ?
Tự sát cũng là một hồi chiến đấu, mà cũng là một cách khởi đầu một ván bài hoàn toàn mới. Dưới tình huống hiện tại không còn gì để mất nữa, hắn cũng chỉ có thể dùng sinh mệnh của chính mình để mà làm vật đặt cược cho ván bài cuối cùng này.
Hắn có chút gian nan quay đầu lại, nhìn về phía tia ánh nắng sáng sớm đầu tiên từ bên ngoài cửa sổ chiếu rọi vào. Hứa Nhạc dồn dập mà mệt mỏi không ngừng há to miệng thở ồ ồ, trên khuôn mặt tái nhợt xuất hiện một tia đỏ ửng có chút không bình thường.
Ở Đế Quốc, cái tia ánh nắng đầu tiên của buổi sáng này được gọi là cá bụng trắng. Cũng chỉ có một con cá chết mới có thể đem cái bụng trắng nhởn khó coi của chính mình để cho những người đánh cá hoặc là các du khách nhìn thấy mà thôi.
Nhưng mà hắn vẫn còn không có chết!
Như vậy là được rồi!
Hắn khẽ nhắm lại hai mắt, dùng một nghị lực mạnh mẽ mà người thường khó có thể tưởng tượng ra nổi mà chống cự lại sự thống khổ trong thân thể, cố gắng cân bằng lại hô hấp. Thân thể gầy yếu nằm trên giường bệnh không một chút cử động, thế nhưng mười cái tư thế mà hắn đã khổ công tu luyện từ thuở nhỏ lại bắt đầu theo thứ tự trong đầu chậm rãi tái hiện lại.
Hoài Thảo Thi thoáng trầm mặc trong chốc lát, bản thân nàng ta từ trước đến giờ sự tự tin cùng với kiêu ngạo mãnh liệt luôn ẩn phía sau vẻ mặt hoàn toàn bình thường, căn bản là sẽ không để ý đến chuyện Hứa Nhạc đang nằm trên giường bệnh lại còn thể hiện ra vẻ khẳng khái trào dâng của mình. Chỉ là nghe thấy ba câu nói cực kỳ mạnh mẽ như thế, thế nhưng trong lòng lại không khỏi sinh ra một chút ý tứ hàm xúc cảnh giác nhàn nhạt. Nếu như tất cả quân nhân sĩ quan binh lính của Liên Bang cũng đều là những nhân vật cứng rắn mạnh mẽ như thế này, vậy thì cái tràng chiến tranh sắp sửa đến đâu chỉ sợ đúng là không dễ dàng đánh chút nào.
- Tao đã từng đáp ứng qua, sẽ cho mày được chết đi một cách có tôn nghiêm.
Nàng ta buông tách cà phê trong tay mình xuống, nhìn về phía cái khuôn mặt gầy yếu dị thường của gã nam nhân đang nằm trên giường bệnh, khẽ hòa hoãn nói:
- Nếu như mày đã cho rằng chết theo kiểu như vậy là không có tôn nghiêm, hơn nữa chính bản thân mình lại quyết định một loại phương thức chết khác, tao cũng chỉ đành thừa nhận mà thôi. Một gã tù binh toàn thân bất động như mày, nếu như đã không thể vì Đế Quốc cung cấp những ích lợi tương ứng, Đế Quốc tự nhiên cũng sẽ không có khả năng nuôi cơm không cho mày được.
- Tôi không thể nói rằng cái ngày mà chính mình chờ mong nhất rốt cuộc cũng đã đến, bởi vì trên đời này không ai là không sợ chết cả. Nhưng mà nếu một khi cái này đó nhất định là sẽ đến, vậy thì cô nói ra mấy lời này kỳ thật cũng không có ý nghĩa nhiều lắm thì phải.
Rời khỏi phiến Tinh vực gia hương không biết xa bao nhiêu, cô độc một thân một mình bị bao vây trong hoàn cảnh sâu trong lòng địch nhân Đế Quốc, sinh tử chưa biết trước được, hoặc nói chính xác hơn là nhất định sẽ phải chết không thể nghi ngờ, Hứa Nhạc trong khoảng thời gian cuối cùng của cuộc đời mình, tựa hồ như lại một lần nữa tìm về cái bóng dáng chua ngoa lưu manh của một gã cô nhi phố Chung Lâu năm xưa. Hắn khẽ cau mày lại, dùng một tia nụ cười mỉm khiến cho người ta khó có thể thấy hiểu nổi, nhìn Hoài Thảo Thi, nói:
- Chỉ có điều, cái ván bài kia xem ra là cô đã thắng rồi.
- Cái ván bài kia giữa tao và mày, ngay từ đầu vốn dĩ là không được công bằng rồi.
Hoài Thảo Thi chậm rãi trả lời, sau đó từ trong túi áo lấy ra một quyển sách nhỏ có chút cũ kỹ, hỏi:
- Đây là thứ mà khi chúng tao bắt mày, lục soát được trên người của mày. Có thể giải thích cho tao biết thứ này từ đâu mà mày có hay không?
Hứa Nhạc liếc mắt nhìn sang cái quyển số tay nho nhỏ vô cùng cũ kỹ kia, trong lòng nhất thời quay trở lại cái khoảnh khắc năm xưa, ở trên khỏa tinh cầu tràn đầy băng tuyết trắng xóa năm đó.
Kể từ khi bị bắt đến tinh cầu Thiên Kinh Tinh của Đế Quốc, hắn chưa từng có cơ hội được ngắm nhìn bầu trời tại đại bản doanh của địch quân này. Hắn chỉ có thể nhìn thấy một mảnh hắc ám vô tận cùng với cái trần nhà trắng toát của căn phòng chữa bệnh này mà thôi. Tất cả mọi người xung quanh mình cũng đều là địch nhân cả, bên trong bầu không khí luôn tràn ngập mùi vị cảm giác tha hương cùng với thù địch. Hắn hiện tại so với bất cứ thời khắc nào trong quá khứ của cuộc đời cũng vô cùng hoài niệm về hết thảy tất cả những chuyện đã qua.
Đám anh em huynh đệ thuộc hạ thân thiết của Tiểu đội 7, tiểu tổ Bảo Dưỡng Sư của Bộ Công Trình Công ty Cơ khí Quả Xác, đám Robot MX thế hệ mới trầm mặc di chuyển bên trong làn tuyết trắng, hắn thậm chí còn có chút nhớ nhung tới cái đám Sư đoàn Thiết giáp 7 quái vật do đích thân Đỗ Thiếu Khanh, kẻ mà hắn cực kỳ căm ghét đã huấn luyện ra, nhớ về những vùng đồi núi bạt ngàn ở tinh cầu 3320, những khu rừng rậm cùng với sông băng trên tinh cầu 5460, nhớ lại những ngày bị lạc đường bên trong cơn bão tuyết, cùng với cái hố sâu nằm giữa cánh đồng tuyết rộng lớn. Trong hầm sâu có vô số các thi thể của bình dân bá tánh Liên Bang, còn có cặp ánh mắt không thể nhắm lại được của cô bé con Liên Bang toàn thân dính đầy lớp tro màu xám, còn có… quyển nhật ký tùy thân của một gã quân nhân sĩ quan Quân viễn chinh Đế Quốc nữa.
- Tôi nghĩ chắc là các người cũng đã xem qua quyển sổ tay nhật ký này rồi…
Hứa Nhạc chậm rãi trả lời:
- Cái gã này là một tên quân nhân sĩ quan Đế Quốc tên là Arthur, bởi vì hắn không muốn chấp hành mệnh lệnh tàn sát dân chúng của Quân viễn chinh Đế Quốc mà bị chính các đồng đội Đế Quốc của mình giết chết theo. Không thể không nói, hắn là một người Đế Quốc đầu tiên mà ta không dùng hình ảnh dã thú để hình dung.
Hai mắt của Hoài Thảo Thi khẽ nheo lại một chút, lãnh ý trong mắt dần dần dâng lên, nhưng cũng không có mở miệng nói gì.
Hứa Nhạc tựa hồ như là căn bản không hề cảm nhận thấy cặp ánh mắt có chút rét lạnh kia của nàng ta, tự mình khẽ nhíu mày lại một chút, nói:
- Lúc trước cô đã từng hỏi tôi có chuyện gì không cam lòng nữa không, kỳ thật những chuyện mà tôi chưa cam lòng thật sự là còn rất nhiều.
Hắn bình tĩnh nhìn thẳng vào cặp mắt của Hoài Thảo Thi, nghiêm túc nói:
- Các người đều là một đám đồ tể trong toàn vũ trun này. Không thể đem toàn bộ các người hoàn toàn tiêu diệt sạch, đó chính là sự tiếc nuối lớn nhất của cả đời tôi.
Hoài Thảo Thi thoáng trầm mặc một lát sau, cuối cùng lắc lắc đầu, hơi chút trào phúng nói:
- Vốn tưởng rằng dẫn theo mày đi lên tinh cầu Cách Phản Tinh dự thính một buổi học lịch sử, để cho mày đối với lịch sử có một sự nhận tri tương đối khách quan cùng với tỉnh táo, không nghĩ đến mày vẫn như cũ là một tên phế vật đã bị Liên Bang tẩy não như thế.
- Vị Công chúa Điện hạ nổi danh khắp toàn bộ Đế Quốc, mà lại đối với một gã công dân Liên Bang nói đến hai từ tẩy não này. Cô không biết là người khác nghe qua có chút hoang đường cùng với buồn cười hay sao? Hai là nói cô cho rằng tác dụng của Giám Sát Đoàn của Hoàng thất Đế Quốc đối với Quân viễn chinh Đế Quốc cũng chỉ là dùng để chỉ huy một dàn hợp xướng hay sao?
Hứa Nhạc cũng không một chút khách sáo liền đưa ra lời phản bác lại.
- Đó là trong chiến tranh.
Hoài Thảo Thi lạnh lùng nói:
- Trong dòng lịch sử của vũ trụ, cho tới bây giờ cũng chưa từng có một tràng chiến tranh nào thật sự là chính nghĩa cả. Hơn nữa khi một trận chiến tranh này phát sinh ra giữa Đế Quốc cùng với Liên Bang, vậy thì Liên Bang các người càng không thể lấy ra được bất cứ cái lợi thế đạo đức gì để biện minh cho hành động của chính mình cả.
- Chiến tranh đương nhiên chính là chiến tranh, về điểm này thì Kiều Trì Tạp Lâm cũng đã từng nói qua rất nhiều rồi.
Hứa Nhạc giương hai mắt nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nàng ta, nói:
- Nhưng mà chiến tranh, tuyệt đối không phải là giết hại bình dân bá tánh.
- Quân đội Liên Bang các người cũng không phải ai nấy cũng giống như mày, đều là một kẻ đạo đức mẫu mực như vậy.
Ý tứ hàm xúc chế giễu trên khóe môi của Hoài Thảo Thi cũng càng lúc càng gia tăng lên:
- Nếu lật xem một chút dòng lịch sử mà Đế Quốc phảng kháng lại sự xâm lược của Liên Bang bọn mày, cũng sẽ có thể tìm ra được vô số những ví dụ chứng minh, có thể nói rõ ràng đám chiến hữu của mày kỳ thật so với dã thú cũng không có gì khác nhau quá lớn.
Hứa Nhạc cũng trầm mặc một khoảng thời gian khá dài, dùng ngôn ngữ chậm rãi nhẹ nhàng đáp lại:
- Sai quấy thì cũng chính là sai quấy thôi. Chuyện đó cùng với chuyện kẻ làm sai là ai, hoặc là thuộc về trận doanh bên nào cũng không có chút quan hệ gì.
- Nếu như trong đám bộ đội thuộc hạ dưới quyền của mày làm ra chuyện tình như vậy, vậy thì mày sẽ xử lý như thế nào?
Hoài Thảo Thi nhìn chằm chằm lại Hứa Nhạc, tựa như là đang nhìn một kẻ cực kỳ ngu ngốc vậy.
- Tôi không biết!
Hứa Nhạc cũng vô cùng thành thật trả lời:
- Chẳng qua cô cũng không cần hiểu lầm hiện tại là tôi đang giả vờ sắm vai một kẻ nhân nghĩa đạo đức. Tôi từ trước đến giờ vẫn luôn luôn dựa theo thói quen của mình mà hành xử trong cuộc sống. Bất luận là ám sát Mạch Đức Lâm hay là ở tiền tuyến Tây Lâm cùng Quân viễn chinh Đế Quốc các người tác chiến, tôi cũng chỉ là rất đơn giản mà cho rằng, chuyện đó là chuyện nên làm… Cho nên tôi liền làm mà không chút đắn đo.
- Thân vương Mạch Đức Lâm chính là một thành viên Hoàng tộc Đế Quốc xuất sắc nhất trong lịch sử của Đế Quốc. cũng chính là thúc thúc ruột của tao.
Hoài Thảo Thi bình tĩnh nói.
- Cảm ơn!
Hứa Nhạc dùng loại ngữ khí vô cùng nghiêm túc nói. Cũng chỉ có hai từ vô cùng đơn giản này mà thôi. Hắn lúc này mới biết rõ ràng thân phận chân chính của cái gã mầm mống Đế Quốc đã chết dưới đầu bút của chính bản thân mình kia, càng hiểu được rằng chính mình là người đích thân ra tay giết chết Mạch Đức Lâm, có thể có được một cái chết tương đối có được tôn nghiêm như thế này, cái vị Công chúa Điện hạ đang đứng bên giường bệnh kia, khẳng định đã phải cố gắng rất nhiều rồi.
Hoài Thảo Thi một phen đem quyển nhật ký quân dụng tùy thân của gã quân nhân sĩ quan Quân viễn chinh Đế Quốc kia nhẹ nhàng trang trọng đặt ở trên bàn, sau đó nhìn chằm chằm vào cái bìa nhật ký có chút cũ kỹ kia thật lâu, trầm mặc không nói tiếng nào. Không biết có phải là ở trong đầu đang phác thảo lại hết thảy những tình hình đã phát sinh năm đó tại Tây Lâm hay không.
- Nhiệt độ bên trong phòng chữa bệnh này cũng được lắm mà…
Nàng ta từ trong suy ngẫm nhất thời tỉnh thần lại, nhìn về phía mớ mồ hôi lạnh đầy trên trán của Hứa Nhạc, lạnh nhạt nói:
- Mày cảm thấy nóng lắm à?
Lúc này, những giọt mồ hôi lạnh lớn như những hạt đậu tương đang càng không ngừng từ trên trán của Hứa Nhạc dũng mãnh tiến ra, sau đó từ chính giữa cặp chân mày đổ thành dòng chảy xuống, trong khoảnh khắc làm ướt cả cái gối dưới đầu hắn. Cặp má gầy yếu tái nhợt lúc này càng thêm trắng bệch dị thường. Cặp môi bạc thếch mạnh mẽ mím chặt lại, không ngừng run rẩy, thế nhưng mà vẻ tươi cười trong cặp mắt của hắn lại cứ tự nhiên như vậy, không chút gượng ép.
- Không nóng chút nào!
Thanh âm Hứa Nhạc lúc này phát ra đã khàn khàn vô cùng.
Hoài Thảo Thi rốt cuộc cũng nhịn không được, cặp mày nhíu lại, lắc lắc đầu, nói:
- Cần gì phải chịu đựng như thế?
Nói xong những lời này, nàng ta liền xoay người ly khai khỏi căn phòng chữa bệnh.
Ngay tại khoảnh khắc khi cánh cửa căn phòng chữa bệnh đóng lại, tinh thần của Hứa Nhạc nhất thời thả lỏng một trận. Tuy hiện tại thân thể hắn đã tê liệt toàn thân, cũng không thể hiện ra cái gì cả, nhưng mà mồ hôi lạnh từ trong mái tóc đen nồng đậm trên đầu hắn trào ra càng ngày càng nhiều, khuôn mặt nhăn lại cực hạn. Trên mặt cũng không còn có bất cứ ý cười nào giống như trước đây cả. Cặp môi trắng bệch thống khổ mở lớn ra, lộ ra hai hàm răng trắng tinh trong miệng, chỗ chân răng không ngừng tươm ra những giọt máu loãng, nhìn qua vô cùng thê thảm.
Từ sau khi hôn mê gần chết tỉnh lại, hắn vẫn mãi một mực thừa nhận những cơn đau đớn cực mạnh. Thân thể hắn không thể nhúc nhích gì được, cho nên cảm giác bên trong thân thể ngược lại càng trở nên linh mẫn hơn rất nhiều, những luồng lực lượng cuồng bạo chạy loạn tung tóe bên trong những đường kinh mạch biến thành vô số những mảnh vỡ nhỏ cực kỳ sắc bén, không một chút cố kỵ tiến hành cắt xé xung quanh. Bản thân Hứa Nhạc hệ thống thần kinh đã bị hao tổn cực kỳ nghiêm trọng, thế nhưng lại vô cùng đau xót, có thể rõ ràng cảm nhận được cảm giác đau đớn giống như những con dao nhỏ không ngừng cắt da cắt thịt như thế này.
Còn có những cỗ lực lượng thần kỳ nóng rực trong cơ thể hắn, rốt cuộc đã có thể phá tan những chướng ngại trong cơ thể tuy rằng đã không bị cỗ lực lượng từ đầu ngón tay của Hoài Thảo Thi kia áp chế nữa, nhưng mà cũng không còn chịu sự khống chế của chính bản thân hắn. Cỗ lực lượng này ở bên dưới thân thể không ngừng phóng chạy tán loạn, hóa thành hàng ngàn hàng vạn sợi tơ nhỏ bé nóng bỏng cùng cực, quật thẳng lên mỗi một khỏa tế bào trong thân thể hắn, tạo thành những cảm thụ thống khổ mà người bình thường không cách nào chịu đựng nổi.
Không phải là lăng trì, thế nhưng lại còn thống khổ hơn cả lăng trì nữa. Sự thống khổ của Hứa Nhạc lúc này đã không thể nào chịu đựng nổi nữa, ngay cả đem hai hàm răng trắng tinh cắn chặt cho đến mức tươm máu ra, hắn cũng không thể nào chống đỡ thêm giây phút nào nữa. Nếu như lúc nãy Hoài Thảo Thi còn không có rời khỏi, hắn có lẽ sẽ nhịn không được mà phát ra thanh âm rên rỉ thống khổ rồi.
Nếu như muốn được chết có tôn nghiêm, đầu tiên cần phải cam đoan sự tôn nghiêm của chính mình trước đã. Hắn chính bởi vì muốn kiên trì cái lý niệm đó, cho nên mãi luôn mỉm cười đùa chợt đối thoại, mà không chịu để cho những cơ bắp trên khuôn mặt bởi vì những cơn đau đớn vô tận kia mà run rẩy lấy một cái.
Mồ hôi như tắm từ trên người của hắn ta không ngừng đổ xuống, thấm ướt cái gối dưới đầu hắn, thấm ướt cả chăn đệm, ẩm ướt cả một đêm dài. Mãi cho đến khi những luồng nắng sớm lạ lẫm trên tinh cầu Thiên Kinh Tinh này từ bên ngoài cửa sổ tuôn thẳng vào trong này, Hứa Nhạc sắc mặt đã tái nhợt cùng với yếu ớt đến cực điểm, mới giật mình phát hiện ra, hóa ra chính mình đã cùng với cái cảm giác thống khổ này chiến đấu suốt cả một đêm dài rồi.
Trong cái thế giới này, những người có thể chịu đựng được nỗi thống khổ này có được mấy người cơ chứ?
Có thể chịu đựng được những chuyện tình mà người bình thường căn bản không thể chịu đựng nổi được, tự nhiên không phải là người bình thường. Một người như thế, đại khái chỉ cần không ngoài ý muốn bị đột tử, hoặc là lựa chọn một kiếp sống bình thường, như vậy cuối cùng cũng sẽ thành tựu nên một đại sự nghiệp mà thôi. Bởi vì đám bọn họ có được nghị lực quá mức mãnh liệt cùng với ý nguyện chuyên nhất, giúp bọn họ chống đỡ được những thứ mà những người bình thường căn bản không thể chống đỡ nổi.
Hứa Nhạc có thể chịu đựng được, là bởi vì hắn có chuyện chưa cam lòng.
Hắn còn chưa có mặc trên người bộ chế phục Tướng quân, quay trở lại các khu vực khai thác mỏ có chút tối tăm cùng với chán nản ở Tinh cầu Đông Lâm, liếc mắt nhìn lại quán cà phê lề đường năm đó, cùng với thư viện quốc gia, cùng với các trung tâm an dưỡng năm xưa, các cô nữ cảnh sát chân dài, cùng với các gã cảnh quan tên Bảo Long Đào kia nữa.
Hắn vẫn còn chưa có nhìn thấy những cặp nam nam nữ nữ ở trên tinh cầu S1 bên kia hoàn thành những chuyện xưa của bọn họ. Thai Chi Nguyên vẫn còn chưa có kết hôn, cô gái Bạch Kỳ kia sau này được sắp xếp như thế nào? Trâu Úc có còn ôm tiểu Lưu Hỏa ở bên ngoài cổng Đại viện Tây Sơn đợi cái gã kia hay không?
Hắn vẫn còn chưa có đích thân vuốt ve mái tóc đen mới của Giản Thủy Nhi, vẫn còn chưa có lại dùng hai bàn tay của mình mà xoa bóp thỏa thích cặp tuyết lê vĩ đại của Thương Thu, vẫn còn chưa có đáp ứng lại hảo ý của cô thiếu nữ tú lệ kia nữa. Hơn nữa hắn vẫn còn chưa có thể tìm ra được nguyên nhân cùng với sự thật ẩn phía sau cái chết của Phong đại thúc.
Hắn vẫn còn chưa có tự mình điều khiển con Robot MXT đã cải tiến lắp đặt thêm bộ nòng xoáy tăng áp cao cấp, đi đến con đường quốc lộ mà năm xưa Lâm Bán Sơn đã từng khởi đầu sự nghiệp, cùng với đám con cháu thiếu gia ngu xuẩn của đám Nghị Viên Liên Bang tiến hành đua xe điên cuồng một trận. Hắn cũng còn chưa có che dấu danh tính, đi đến một địa phương điên cuồng nào đó, tiến hành ăn chơi ca múa sa đọa một phen cho thỏa chí.
Hắn vẫn còn chưa có bắt buộc Bạch Ngọc Lan một phen đem cái mái tóc màu đen hay bay bay ở trước trán, khiến cho người khác nhìn thấy phải phiền chán cùng cực kia xén cho thẳng tắp trở lại. Cũng vẫn còn chưa có dẫn theo Hùng Lâm Tuyền, một phen ôm theo khẩu Cơ pháo Đạt Lâm, đi giúp Đạt Văn Tây một phen đem cô em gái của Tiêu Thập Tam Lâm đoạt về nhà, cũng còn không có cùng với Thi Thanh Hải một phen vừa uống rượu vừa ca hát trọn vẹn bài dân ca 27 ly rượu…
Hắn vẫn còn chưa có kịp hướng tới tất cả mọi người ở Liên Bang mà nói, chính mình tên là Hứa Nhạc, là Hứa Nhạc cô nhi ở Tinh cầu Đông Lâm, chứ không phải là Hứa Nhạc binh ngồi cầu đã xuất ngũ.
Còn biết bao nhiêu chuyện chưa làm như thế, hắn làm sao có thể cam tâm tình nguyện chết đi cơ chứ?
Tự sát cũng là một hồi chiến đấu, mà cũng là một cách khởi đầu một ván bài hoàn toàn mới. Dưới tình huống hiện tại không còn gì để mất nữa, hắn cũng chỉ có thể dùng sinh mệnh của chính mình để mà làm vật đặt cược cho ván bài cuối cùng này.
Hắn có chút gian nan quay đầu lại, nhìn về phía tia ánh nắng sáng sớm đầu tiên từ bên ngoài cửa sổ chiếu rọi vào. Hứa Nhạc dồn dập mà mệt mỏi không ngừng há to miệng thở ồ ồ, trên khuôn mặt tái nhợt xuất hiện một tia đỏ ửng có chút không bình thường.
Ở Đế Quốc, cái tia ánh nắng đầu tiên của buổi sáng này được gọi là cá bụng trắng. Cũng chỉ có một con cá chết mới có thể đem cái bụng trắng nhởn khó coi của chính mình để cho những người đánh cá hoặc là các du khách nhìn thấy mà thôi.
Nhưng mà hắn vẫn còn không có chết!
Như vậy là được rồi!
Hắn khẽ nhắm lại hai mắt, dùng một nghị lực mạnh mẽ mà người thường khó có thể tưởng tượng ra nổi mà chống cự lại sự thống khổ trong thân thể, cố gắng cân bằng lại hô hấp. Thân thể gầy yếu nằm trên giường bệnh không một chút cử động, thế nhưng mười cái tư thế mà hắn đã khổ công tu luyện từ thuở nhỏ lại bắt đầu theo thứ tự trong đầu chậm rãi tái hiện lại.
/930
|