Nếu đổi lại là một người nào đó khác đi, vào thời khắc này có lẽ sẽ làm bộ như là mình cũng không có nghe thấy những lời nói này, bằng vào lực không chế ý chí vô cùng cường đại của mình, không tiếp tục đi tìm tòi nghiên cứu cái đoạn chuyện xưa cùng với sự thật này nữa. Hoặc là hắn sẽ thu liễm tâm thần, cố gắng tiếp tục di động bàn tay phải của mình, lập tức quên luôn đi cái đoạn chuyện xưa này, không ngừng chà lau mớ da thịt gầy trơ xương nhăn nheo sau lưng của vị lão nhân gia, coi như không có việc gì xảy ra cả. Bởi vì cái câu chuyện xưa thí sư này, bất luận từ góc độ bất cứ người nào nhìn mà nói, tất nhiên cũng đều là một đoạn ký ức mà trong kiếp sống nhân sinh tràn đầy quang huy của Quân Thần Lý Thất Phu tuyệt đối muốn quên lãng đi nhất.
Nhưng mà Hứa Nhạc cũng không có làm ra những phản ứng như thế. Bàn tay phải cứng ngắc của hắn chợt buông cái khăn mặt trong tay ra, tùy tiện để cho cái khăn tắm quân dụng màu xanh nhạt này rơi vào bên trong dòng nước hơi chút ám vàng của dòng suối nước khoáng, tản ra thành một đóa hoa nhìn qua hơi chút hỗn độn, sau đó thong thả khẽ hoạt động thân thể một chút, đi đến bên cạnh vị lão nhân gia, trừng lớn cặp mắt nhìn chằm chằm vào đối phương, hai hàng lông mày dày rậm như cặp phi đao nhăn tít lại, biến thành một hàng thẳng, mãi cho đến khi đem cái đoạn chuyện xưa này nghĩ đến mức muốn đau đầu, hắn mới trực tiếp mở miệng hỏi:
- Ngài… có bao giờ hối hận về chuyện này không?
- Ta là một quân nhân!
Quân Thần Lý Thất Phu đương nhiên là một vị quân nhân. Ông ta chính là một vị quân nhân được xưng tụng là gương mẫu nhất trong toàn bộ Liên Bang, thậm chí là trong toàn bộ vũ trụ này nữa. Cho nên cái câu trả lời này của ông ta tuy rằng lạnh nhạt, nhưng lại tràn ngập một phân lượng vô cùng nặng nề. Câu trả lời dùng lại bên trong dòng nước khoáng nóng bỏng im lặng này liền chìm sâu xuống dưới đáy, không có bất cứ một chút cuộn sóng nào nhấc lên cả.
- Hắn là địch nhân của ta!
- Ở trên chiến trường giết địch, chính là trách nhiệm đương nhiên theo lẽ thường của một quân nhân!
- Cho nên đối với cái chuyện tình này, ta từ trước đến giờ chưa từng một lần hối hận, ta cũng không có quá nhiều những cảm giác thương cảm theo làn điệu văn nghệ ủy mị ướt át gì cả. Chỉ là có đôi khi nhớ tới chuyện này, ta mãi vẫn cứ nghĩ thấy những cuộc gặp gỡ trên cuộc đời này quả thật có chút kỳ diệu khó hiểu. Nếu như Hoa Giải Ngữ… sư phụ ta năm xưa biết được sau này bản thân mình sẽ chết dưới tay của ta, ông ta có thể nào trực tiếp dùng cái túi du lịch khổng lồ dính đầy tro bụi kia một phen đè chết cái thằng nhóc con ngay từ cái lần đầu tiên gặp mặt hay không.
Trên khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn của Lý Thất Phu nhất thời hiện ra một tia biểu tình không hề quan hệ gì đến cơ trí hay trang nghiêm cả, mà chính là một nụ cười có chút thú vị, đích thật là một nụ cười chân thật nhất. Cái nụ cười này cùng với cái hình tượng mà bình thường dân chúng Liên Bang cảm nhận là cao thượng thậm chí là thần thánh kia lại hoàn toàn bất đồng. Cái cuộc sống chân thật nhất của vị Quân Thần đại nhân này, trên thực tế là một con người thường xuyên muốn làm ra những chuyện vui đùa thú vị. Chỉ là thân phận, địa vị, trách nhiệm của ông ta khiến cho ông ta nhiều năm nay căn bản không được làm ra chuyện gì thú vị, cho nên ông ta đành phải không thú vị mà thôi.
Hứa Nhạc thân là một quân nhân sĩ quan cao cấp của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới, từ trong cái phong cách chiến đấu đặc biệt cố hữu của chi bộ đội kia, vô cùng sắc bén, thậm chí là còn có chút cảm giác đáng khinh vô sỉ, cũng đã sớm mơ hồ nắm giữ được phong cách chỉ huy năm xưa của vị Quân Thần lão nhân gia này, hơn nữa còn có tính tình thực chất của ông ta nữa. Cho nên sau khi hắn nghe xong câu nói kia, quả thật cũng không cho là quá mức kỳ quái. Chỉ là trong khi hắn đang chuẩn bị đặt câu hỏi tiếp theo, thì lão nhân gia đã lại mở miệng, tiếp tục nói chuyện.
Quân Thần Lý Thất Phu thong thả quay đầu nhìn lại, bình tĩnh nhìn vào ánh mắt nghi hoặc của Hứa Nhạc, chậm rãi nói:
- Tuy rằng ta không có hối hận, mất mác, đau thương, phẫn nộ gì cả, nhưng thật cũng không có nghĩa là cái tên kia cũng sẽ không hối hận, mất mác, đau thương, phẫn nộ…
Hứa Nhạc biết cái tên kia mà Quân Thần đại nhân vừa nói đến là ai, chính là cái tên gia hỏa một miệng toàn răng rụng kia, chính là cái tên gia hỏa thích đi chơi gái, là là cái tên gia hỏa thích mặc trên người kiện quần áo bảo hộ lao động một màu lam sẫm cho là mạnh mẽ, phía sau bộ quần áo lao động đeo một chuỗi những cái công cụ sửa chữa máy móc xem như là một cái chuông gió phong cách, chính là cái gã thích ngồi ở bên ngoài hầm mỏ, ngẩng đầu nhìn bầu trời một màu tối tăm u ám mà ngẩn người, cũng chính là cái gã tay cầm ly rượu đỏ buôn lậu, ngẩn người nhìn Giản Thủy Nhi trên màn hình TV, trên những mẫu quảng cáo nào đó, chính là cái tên gia hỏa thích ngồi tại quán cà phê lề đường trên Đại lộ Hương Lan, ngắm nhìn những cô cảnh sát mang vớ dài mặc váy ngắn… Cũng chính là cái tên gia hỏa mỗi lần nhắc đến vị Quân Thần đại nhân vạn dân kính ngưỡng, lại khinh thường chế giễu, xưng hô đối phương là lão đầu tử kia!
Mà cái tên kia cũng chính là người nổi danh nhất trong toàn bộ Liên Bang, bởi vì hắn chính là Kiều Trì Tạp Lâm, chính là Giáo sư Cận ở Đại học Lê Hoa, chính là gã Bảo Dưỡng Sư thiên tài Dư Phùng ở trong một Sư đoàn Thiết giáp nào đó của Liên Bang, cũng chính là cái gã đại thúc vô sỉ Phong Dư tại Đại khu Đông Lâm. Nhưng mà hắn cũng đồng dạng là một tên gia hỏa bừa bãi vô danh nhất trên thế gian này, bởi vì bên trong Liên Bang này cơ hồ không có bất cứ kẻ nào biết được tên tuổi thật sự của hắn. Hắn chính là em trai ruột của Quân Thần đại nhân Lý Thất Phu, hắn chính là phụ thân thân sinh của cô gái Thần tượng quốc dân Liên Bang Giản Thủy Nhi, hắn… đồng dạng cũng chính là tên đệ tử được sủng ái nhất của cái gã Đại Sư Phạm Đế Quốc trẻ tuổi tên là Hoa Giải Ngữ kia!
Những cơn gió mùa thu mát lạnh từ bên ngoài bờ hồ theo khung cửa sổ rộng lớn trên tường ung dung thổi quét đi vào, thổi lên từng đợt nhiệt khí trắng xóa nóng bỏng phía trên mặt nước của cái ao nước khoáng trong này, biến chúng thành từng đợt từng đợt rối rắm, thật giống như là một đoạn chuyện xưa xa xôi này vậy. Hứa Nhạc nheo mắt nhìn thấy từng đợt từng đợt nhiệt khí trắng xóa lần lượt bị hủy diệt rồi lại tái sinh liên tục, trong lòng thầm nghĩ chính mình đại khái có thể hiểu được hai anh em có thể nói là thiên tài nhất trong toàn bộ vũ trụ này, vì cái gì mà ân oán tình cừu giữa hai người lại có thể rối rắm khó hiểu đến như thế.
- Đây là một đoạn chuyện xưa quả thật cũng không có cái gì mới mẻ hay là giật gân nào cả…
Lý Thất Phu đang ngâm mình bên trong ao nước nóng kia, biểu tình vô cùng bình tĩnh, chậm rãi nói:
- Về sau hắn chạy đến chất vấn ta, lại còn ý đồ muốn giết ta. Hai người náo qua loạn lại một hồi, cuối cùng vì thế ta đã đánh cho hắn một chưởng, chấn cho không biết bao nhiêu cái răng trong miệng hắn rơi ra.
- Hai anh em chúng ta, bắt đầu từ cái lần giao thủ cuối cùng đó, từ đó cũng không có gặp lại nhau nữa.
Không gặp lại nhau… bốn chữ này nghe qua chính là vô cùng đơn giản, hơn nữa giọng điệu của lão nhân gia Lý Thất Phu nói ra cũng là cực kỳ bình tĩnh, nhưng lại khiến cho người nghe duy nhất ở đây là Hứa Nhạc, lại vẫn như cũ bị chấn động đến mức có chút ngơ ngẩn cùng với khó xử.
Hai người này, một cặp anh em một giọt máu đào hơn ao nước lã này, không hề nghi ngờ chính là hai nhân vật thiên tài nhất, vĩ đại nhất trong toàn bộ vũ trụ này, nếu như cả hai có thể dắt tay nhau sóng vai mà đi, khẳng định sẽ có thể ở trên dòng sông lịch sử viết lên những áng văn chương càng thêm huy hoàng, tuyệt đối không thể hủy diệt nữa. Nhưng mà bởi vì dưới bối cảnh đại thời đại biến động gợn sóng bao la hùng vĩ đầy bất ổn của năm đó, lại vẫn như cũ chỉ có thể trình diễn một loại tiết mục cẩu huyết thông thường nhất trong những bộ phim truyền hình trên TV… Suy nghĩ một cách cẩn thận lại, những sự bi ai của đại nhân vật cùng với tiểu nhân vật hóa ra lại có thể tương đồng như vậy, hóa ra vẫn cũng là bi thương như vậy.
Một hồi đại chiến mà không có bất cứ người nào khác chính mắt nhìn thấy kia, nói như vậy hắn cũng là một trận chiến kinh thiên động địa nào đó, kết quả cuối cùng là đại thúc đã thảm bại… Bản thân đã từng chứng kiến qua bản lĩnh thần kỳ của đại thúc rồi, nếu như nói bên trong vũ trụ này còn có ai có thể xúc phạm đến hắn, hoặc là nói đánh bại được hắn, Hứa Nhạc khẳng định cũng sẽ không tin tưởng. Nhưng mà nếu như kẻ nói ra những lời nói này là Quân Thần Lý Thất Phu, thì hắn lại không thể không tin. Nhất là khi nhớ đến lúc trước đại thúc vẫn luôn dùng cái miệng đầy những cái răng rụng nhai thịt bò vô cùng chật vật, còn có trong lúc ở Lâm Viên, Lý Cuồng Nhân đã từng đánh cho hắn một chưởng khiến cho chân răng cũng phải rướm máu.
Hai tay Hứa Nhạc vốc lên một mớ nước khoáng, đập thẳng lên trên mặt của mình, khiến cho thanh tỉnh lại một chút, sau đó mới thấp giọng trả lời:
- Những sự tranh đấu giữa những trưởng bối với nhau, tôi cũng không dám đưa ra bình luận.
- Cái này chỉ là một câu chuyện xưa, cũng không cần phải bình luận gì cả.
Lão nhân gia có chút mệt mỏi nhắm cặp mắt lại, tiếp tục nhàn nhạt nói:
- Phần sau của câu chuyện xưa này cũng còn có rất nhiều những nội dung khác nữa. Hôm nay chợt nghĩ lại, nếu như lúc trước ta trực tiếp một phen giết chết hắn luôn, như vậy thì phần sau của câu chuyện xưa này sẽ đơn giản cùng với tốt đẹp hơn rất nhiều.
Cặp mày của Hứa Nhạc ngày hôm nay đã mọc rậm rạp trở lại, lúc này chợt nhăn lại cực nhanh. Ngày hôm nay hắn đi đến Phí Thành chính là muốn nhận được sự trợ giúp của Quân Thần lão nhân gia, hơn nữa cũng muốn một phen đem cái chuyện xưa năm đó biết rõ ràng hơn một chút. Nhưng mà nghe cái giọng điệu kể chuyện xưa của lão nhân gia, nhất là khi câu chuyện có liên quan đến đại thúc như thế, vẫn khiến cho hắn có cảm giác tương đương không được thoải mái.
- Cũng không nên trách ta lại đi nói như vậy đối với đứa em trai ruột thịt của chính mình.
Lão nhân gia vẫn như trước nhắm chặt hai mắt lại, những nếp nhăn già nua bên trong làn hơi nước nóng bỏng của ao nước khoáng kia nhất thời trở nên nhăn nhúm hơn một chút, nói ra một lời nói mà cảm xúc tựa hồ như đã súc tích trong không biết bao nhiêu năm trời nay rồi:
- Nếu như cậu có thể nhận ra một cách rõ ràng hắn thật sự là con người như thế nào, vậy thì có lẽ cậu cũng sẽ đưa ra sự phán đoán giống như ta vậy.
- Mãi cho tới ngày hôm nay, tôi vẫn như cũ kiên trì cho rằng, đại thúc… ít nhất cũng không phải là một người xấu!
Hứa Nhạc trừng lớn cặp mắt, nhìn thẳng vào khuôn mặt của lão nhân gia, kiên trì trầm giọng trả lời.
- Hai anh em chúng ta đồng thời đi theo sư phụ học tập. Cả hai người cũng đều học cùng một loại năng lực như nhau, thế nhưng mỗi người lại lựa chọn hai con đường đi hoàn toàn khác nhau.
Lão nhân gia chậm rãi nhắm lại cặp mắt, thanh âm chậm rãi đem đề tay thay đổi đến một cái phương hướng hoàn toàn khác:
- Lúc còn ở Đại khu Đông Lâm, hắn ở trong mắt của cậu hẳn là còn rất trẻ phải không?
- Ân!
Hứa Nhạc sau khi thoáng trầm mặc một lúc thì tỏ vẻ đồng tình. Điểm này chính là một trong những điểm mà hắn tương đối không thể giải thích nổi.
- Thật lòng nói thẳng một câu, hắn có thể làm ra những con chíp vi mạch cơ bản tiêu chuẩn nhất, thứ mà ngay cả sư phụ cũng không thể nào làm ra được, tuyệt đối có thể giấu diếm được ánh mát của cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang kia, về phương diện thiên phú học tập cùng với sửa chữa, khả năng của hắn tuyệt đối cao hơn ta không biết bao nhiêu lần.
- Nhưng mà, về phương diện thực lực, ta mãi vẫn luôn mạnh hơn hắn rất nhiều.
- Bởi vì tất cả thời gian trong cuộc đời của ta, toàn bộ tinh lực, thậm chí còn có thể nói là toàn bộ sinh mạng của ta nữa, cũng đều luôn một phen đầu nhập vào bên trong học tập, hoặc nói là vào trong tu luyện khắc khổ. Ta chuyên tâm, ta cẩn thận, ta khắc khổ…
Lão nhân gia đột nhiên chợt mở to cặp mắt của mình, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Hứa Nhạc, trầm giọng nói:
- Liên Bang cần có sự bảo hộ của ta cùng với rất nhiều những chiến sĩ Quân khác nữa, Cho nên ta đã một phen đem toàn bộ sinh mệnh của ta tất cả kính dâng cho cái sự nghiệp biến mình trở thành mạnh mẽ, cường hãn vô cùng. Cho nên ở bên trong toàn bộ phiến vũ trụ này, rốt cuộc cũng không thể nào tìm ra người nào có thể mạnh hơn ta được.
Hứa Nhạc im lặng không nói tiếng nào, trong lòng thì lại dâng lên một tia tình tự không biết nên hình dung như thế nào cả. Những lời nói này nghe qua tựa hồ như là một loại lời nói tự kỷ, một loại tự đề cao chính bản thân mình vậy, nghe qua cực kỳ kiêu ngạo như thế, tuyệt đối sẽ khiến người khác ghét cay ghét đắng. Thế nhưng mà những lời nói này lại từ trong miệng vị lão nhân gia này nói ra, lại có thể mạnh mẽ hữu lực và vô cùng đáng tin như thế. Bởi vì đây cũng không phải là ông ta đang khoe khoang, mà chính là đang trình bày lại một cái sự thật mà toàn bộ xã hội này cũng đều biết đến. Chỉ là cái này cùng với việc tại sao đại thúc trẻ mãi không già lại có quan hệ gì cơ chứ?
- Đa tình sẽ mau già, sầu khổ sẽ mau già, có nhiều trách nhiệm sẽ mau già, tu luyện gian khổ sẽ mau già… Cuộc sống mà ta đã sống kia, chính là một loại cuộc sống dùng sinh mệnh của chính mình thiêu đốt đi, để đổi lấy lực lượng mạnh mẽ, chính vì thế mà ta mau già…
- Mà bản thân hắn thì lại không phải là loại người như thế này. Hắn ở trong cái vũ trụ này tựa hồ như không có bất cứ cái gì có thể khiến cho hắn chân chính để ý đến. Hắn không muốn vì bất cứ thứ gì, hay bất cứ sự tình gì để làm ra sự hy sinh, hoặc là nói trong từ điển của hắn căn bản cũng không có hai chữ hy sinh này!
- Cuộc sống của hắn chính là một cuộc sống vô cùng tự do, một cuộc sống vô cùng lạnh lùng, không có bất cứ nơi nào khiến hắn nhớ mong, tự nhiên là có thể đem thời gian của chính mình, sự già nua của chính mình kéo chậm lại một chút rồi.
- Khi còn ở bên Đế Quốc, Hoài Thảo Thi đã từng nói qua, cái gã Đại Sư Phạm đương nhiệm điên khùng kia cũng đã từng nói qua, hiện tại bản thân ngài cũng đang nói, bản thân đại thúc chính là một người lãnh khốc vô tình, tàn nhẫn… Nhưng mà tôi thật sự không biết rõ, hắn đến tột cùng là lãnh khốc như thế nào, vô tình như thế nào?
- Nếu như hắn thật sự lãnh khốc vô tình, như thế nào lại vì một vị sư phụ người Đế Quốc của mình mà lại cùng người anh trai ruột thịt của mình bất đồng, đến mức trở mặt không nhìn nhau?
- Nếu như hắn thật sự lãnh khốc vô tình, như thế nào lại biến thành Kiều Trì Tạp Lâm, một người phát ngôn thay thế những người dân chúng bị áp bức bóc lột mà lên tiếng phản kháng?
- Ngài ngạn vạn lần đừng nói với tôi là, nói hắn lãnh khốc vô tình, chính là bởi vì hắn đã nhẫn tâm không thèm để ý đến ngay cả cô con gái thân sinh của chính mình đến suốt mười sáu năm trời… Đó là bởi vì hắn đang bị toàn bộ Liên Bang truy nã!
- Bị truy nã à? Không, đó là chuyện tình mãi về sau này mới có.
Cặp mắt của Quân Thần Lý Thất Phu khẽ nheo lại một chút, bên trong cặp mắt già nua cũng không phải là cảm giác đục ngầu, mà là vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến kẻ khác tim đập nhanh:
- Hắn là một tên gia hỏa dựa vào sự hỉ nộ ái ố của chính mình mà làm việc. Một con người trong đầu luôn chỉ hướng tới sự tự do tuyệt đối mà đi, làm ra bất cứ chuyện tình gì thì cũng chỉ là bằng vào sự xúc động vào lúc đó mà thôi. Hắn báo thù cho sư phụ cũng chính là bởi vì như thế, biến thành Kiều Trì Tạp Lâm cũng chính là như thế, thậm chí ngay cả Tiểu Mộc cũng vậy, làm sao cậu biết nó không phải là kết quả của một lần hành động theo xúc động của tên gia hỏa kia chứ?
- Làm việc hướng đến sự tự do tuyệt đối, vậy thì có vấn đề gì đâu chứ?
Hứa Nhạc lên tiếng phản bác.
Lý Thất Phu nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn một cái, chậm rãi nói:
- Một sự tự do tuyệt đối, cũng cần phải có một lực lượng tuyệt đối để chống đỡ. Như vậy tuyệt đối cũng sẽ không mang đến sự công bình cùng với chính nghĩa chân chính…
- Còn về chuyện Kiều Trì Tạp Lâm…
Bên trong cặp mắt già nua của vị lão nhân gia chợt hiện lên một vẻ trào phúng vô cùng nồng đậm:
- Giai cấp thượng tầng trong Liên Bang có đôi khi quả thật giống như một bãi phân chó. Nhưng mà sự công bình, tự do của dân chúng Liên Bang đã đạt được sự bảo đảm tốt nhất của dòng lịch sử rồi. Ở vào cái thời điểm này, đám gia hỏa ở Thanh Long Sơn kia lại thầm nghĩ muốn một phen đem bãi phân chó này đánh cho nổ tung… Một bãi phân chó nổ tung ra, sau đó sẽ biến thành cái gì?
- Là một đống phân chó bừa bãi hỗn độn…
- Tên gia hỏa đó đóng vai diễn Kiều Trì Tạp Lâm, thực chất chính là một nhân vật thích đùa nghịch với phân chó mà thôi…
- Cậu cũng không cần phải gấp gáp phản bác ta làm gì. Một khi hắn đã còn sống, vậy trong tương lai nếu như cậu có cơ hội gặp lại hắn, có thể chính miệng hỏi hắn một chút, hắn năm xưa làm ra cái chủ nghĩa Kiều Trì Tạp Lâm kia mục đích chân chính là vì cái gì?
- Kỳ thật tất cả mấy thứ đó cũng đều chỉ là sự mở rộng ra của cừu hận mà thôi. Ta tôn trọng, hơn nữa có ý đồ muốn bảo hộ vững chắc căn cơ của Liên Bang, như vậy hắn liền có ý đồ muốn phá hỏng, hủy diệt những cái căn cơ đó.
- Trật tự của cái xã hội này chính là một bộ phận mà hắn muốn hủy diệt, mà quang huy Đệ Nhất Hiến Chương lại chính là cái bộ phận quan trọng nhất mà hắn muốn hủy diệt!
Nhưng mà Hứa Nhạc cũng không có làm ra những phản ứng như thế. Bàn tay phải cứng ngắc của hắn chợt buông cái khăn mặt trong tay ra, tùy tiện để cho cái khăn tắm quân dụng màu xanh nhạt này rơi vào bên trong dòng nước hơi chút ám vàng của dòng suối nước khoáng, tản ra thành một đóa hoa nhìn qua hơi chút hỗn độn, sau đó thong thả khẽ hoạt động thân thể một chút, đi đến bên cạnh vị lão nhân gia, trừng lớn cặp mắt nhìn chằm chằm vào đối phương, hai hàng lông mày dày rậm như cặp phi đao nhăn tít lại, biến thành một hàng thẳng, mãi cho đến khi đem cái đoạn chuyện xưa này nghĩ đến mức muốn đau đầu, hắn mới trực tiếp mở miệng hỏi:
- Ngài… có bao giờ hối hận về chuyện này không?
- Ta là một quân nhân!
Quân Thần Lý Thất Phu đương nhiên là một vị quân nhân. Ông ta chính là một vị quân nhân được xưng tụng là gương mẫu nhất trong toàn bộ Liên Bang, thậm chí là trong toàn bộ vũ trụ này nữa. Cho nên cái câu trả lời này của ông ta tuy rằng lạnh nhạt, nhưng lại tràn ngập một phân lượng vô cùng nặng nề. Câu trả lời dùng lại bên trong dòng nước khoáng nóng bỏng im lặng này liền chìm sâu xuống dưới đáy, không có bất cứ một chút cuộn sóng nào nhấc lên cả.
- Hắn là địch nhân của ta!
- Ở trên chiến trường giết địch, chính là trách nhiệm đương nhiên theo lẽ thường của một quân nhân!
- Cho nên đối với cái chuyện tình này, ta từ trước đến giờ chưa từng một lần hối hận, ta cũng không có quá nhiều những cảm giác thương cảm theo làn điệu văn nghệ ủy mị ướt át gì cả. Chỉ là có đôi khi nhớ tới chuyện này, ta mãi vẫn cứ nghĩ thấy những cuộc gặp gỡ trên cuộc đời này quả thật có chút kỳ diệu khó hiểu. Nếu như Hoa Giải Ngữ… sư phụ ta năm xưa biết được sau này bản thân mình sẽ chết dưới tay của ta, ông ta có thể nào trực tiếp dùng cái túi du lịch khổng lồ dính đầy tro bụi kia một phen đè chết cái thằng nhóc con ngay từ cái lần đầu tiên gặp mặt hay không.
Trên khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn của Lý Thất Phu nhất thời hiện ra một tia biểu tình không hề quan hệ gì đến cơ trí hay trang nghiêm cả, mà chính là một nụ cười có chút thú vị, đích thật là một nụ cười chân thật nhất. Cái nụ cười này cùng với cái hình tượng mà bình thường dân chúng Liên Bang cảm nhận là cao thượng thậm chí là thần thánh kia lại hoàn toàn bất đồng. Cái cuộc sống chân thật nhất của vị Quân Thần đại nhân này, trên thực tế là một con người thường xuyên muốn làm ra những chuyện vui đùa thú vị. Chỉ là thân phận, địa vị, trách nhiệm của ông ta khiến cho ông ta nhiều năm nay căn bản không được làm ra chuyện gì thú vị, cho nên ông ta đành phải không thú vị mà thôi.
Hứa Nhạc thân là một quân nhân sĩ quan cao cấp của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới, từ trong cái phong cách chiến đấu đặc biệt cố hữu của chi bộ đội kia, vô cùng sắc bén, thậm chí là còn có chút cảm giác đáng khinh vô sỉ, cũng đã sớm mơ hồ nắm giữ được phong cách chỉ huy năm xưa của vị Quân Thần lão nhân gia này, hơn nữa còn có tính tình thực chất của ông ta nữa. Cho nên sau khi hắn nghe xong câu nói kia, quả thật cũng không cho là quá mức kỳ quái. Chỉ là trong khi hắn đang chuẩn bị đặt câu hỏi tiếp theo, thì lão nhân gia đã lại mở miệng, tiếp tục nói chuyện.
Quân Thần Lý Thất Phu thong thả quay đầu nhìn lại, bình tĩnh nhìn vào ánh mắt nghi hoặc của Hứa Nhạc, chậm rãi nói:
- Tuy rằng ta không có hối hận, mất mác, đau thương, phẫn nộ gì cả, nhưng thật cũng không có nghĩa là cái tên kia cũng sẽ không hối hận, mất mác, đau thương, phẫn nộ…
Hứa Nhạc biết cái tên kia mà Quân Thần đại nhân vừa nói đến là ai, chính là cái tên gia hỏa một miệng toàn răng rụng kia, chính là cái tên gia hỏa thích đi chơi gái, là là cái tên gia hỏa thích mặc trên người kiện quần áo bảo hộ lao động một màu lam sẫm cho là mạnh mẽ, phía sau bộ quần áo lao động đeo một chuỗi những cái công cụ sửa chữa máy móc xem như là một cái chuông gió phong cách, chính là cái gã thích ngồi ở bên ngoài hầm mỏ, ngẩng đầu nhìn bầu trời một màu tối tăm u ám mà ngẩn người, cũng chính là cái gã tay cầm ly rượu đỏ buôn lậu, ngẩn người nhìn Giản Thủy Nhi trên màn hình TV, trên những mẫu quảng cáo nào đó, chính là cái tên gia hỏa thích ngồi tại quán cà phê lề đường trên Đại lộ Hương Lan, ngắm nhìn những cô cảnh sát mang vớ dài mặc váy ngắn… Cũng chính là cái tên gia hỏa mỗi lần nhắc đến vị Quân Thần đại nhân vạn dân kính ngưỡng, lại khinh thường chế giễu, xưng hô đối phương là lão đầu tử kia!
Mà cái tên kia cũng chính là người nổi danh nhất trong toàn bộ Liên Bang, bởi vì hắn chính là Kiều Trì Tạp Lâm, chính là Giáo sư Cận ở Đại học Lê Hoa, chính là gã Bảo Dưỡng Sư thiên tài Dư Phùng ở trong một Sư đoàn Thiết giáp nào đó của Liên Bang, cũng chính là cái gã đại thúc vô sỉ Phong Dư tại Đại khu Đông Lâm. Nhưng mà hắn cũng đồng dạng là một tên gia hỏa bừa bãi vô danh nhất trên thế gian này, bởi vì bên trong Liên Bang này cơ hồ không có bất cứ kẻ nào biết được tên tuổi thật sự của hắn. Hắn chính là em trai ruột của Quân Thần đại nhân Lý Thất Phu, hắn chính là phụ thân thân sinh của cô gái Thần tượng quốc dân Liên Bang Giản Thủy Nhi, hắn… đồng dạng cũng chính là tên đệ tử được sủng ái nhất của cái gã Đại Sư Phạm Đế Quốc trẻ tuổi tên là Hoa Giải Ngữ kia!
Những cơn gió mùa thu mát lạnh từ bên ngoài bờ hồ theo khung cửa sổ rộng lớn trên tường ung dung thổi quét đi vào, thổi lên từng đợt nhiệt khí trắng xóa nóng bỏng phía trên mặt nước của cái ao nước khoáng trong này, biến chúng thành từng đợt từng đợt rối rắm, thật giống như là một đoạn chuyện xưa xa xôi này vậy. Hứa Nhạc nheo mắt nhìn thấy từng đợt từng đợt nhiệt khí trắng xóa lần lượt bị hủy diệt rồi lại tái sinh liên tục, trong lòng thầm nghĩ chính mình đại khái có thể hiểu được hai anh em có thể nói là thiên tài nhất trong toàn bộ vũ trụ này, vì cái gì mà ân oán tình cừu giữa hai người lại có thể rối rắm khó hiểu đến như thế.
- Đây là một đoạn chuyện xưa quả thật cũng không có cái gì mới mẻ hay là giật gân nào cả…
Lý Thất Phu đang ngâm mình bên trong ao nước nóng kia, biểu tình vô cùng bình tĩnh, chậm rãi nói:
- Về sau hắn chạy đến chất vấn ta, lại còn ý đồ muốn giết ta. Hai người náo qua loạn lại một hồi, cuối cùng vì thế ta đã đánh cho hắn một chưởng, chấn cho không biết bao nhiêu cái răng trong miệng hắn rơi ra.
- Hai anh em chúng ta, bắt đầu từ cái lần giao thủ cuối cùng đó, từ đó cũng không có gặp lại nhau nữa.
Không gặp lại nhau… bốn chữ này nghe qua chính là vô cùng đơn giản, hơn nữa giọng điệu của lão nhân gia Lý Thất Phu nói ra cũng là cực kỳ bình tĩnh, nhưng lại khiến cho người nghe duy nhất ở đây là Hứa Nhạc, lại vẫn như cũ bị chấn động đến mức có chút ngơ ngẩn cùng với khó xử.
Hai người này, một cặp anh em một giọt máu đào hơn ao nước lã này, không hề nghi ngờ chính là hai nhân vật thiên tài nhất, vĩ đại nhất trong toàn bộ vũ trụ này, nếu như cả hai có thể dắt tay nhau sóng vai mà đi, khẳng định sẽ có thể ở trên dòng sông lịch sử viết lên những áng văn chương càng thêm huy hoàng, tuyệt đối không thể hủy diệt nữa. Nhưng mà bởi vì dưới bối cảnh đại thời đại biến động gợn sóng bao la hùng vĩ đầy bất ổn của năm đó, lại vẫn như cũ chỉ có thể trình diễn một loại tiết mục cẩu huyết thông thường nhất trong những bộ phim truyền hình trên TV… Suy nghĩ một cách cẩn thận lại, những sự bi ai của đại nhân vật cùng với tiểu nhân vật hóa ra lại có thể tương đồng như vậy, hóa ra vẫn cũng là bi thương như vậy.
Một hồi đại chiến mà không có bất cứ người nào khác chính mắt nhìn thấy kia, nói như vậy hắn cũng là một trận chiến kinh thiên động địa nào đó, kết quả cuối cùng là đại thúc đã thảm bại… Bản thân đã từng chứng kiến qua bản lĩnh thần kỳ của đại thúc rồi, nếu như nói bên trong vũ trụ này còn có ai có thể xúc phạm đến hắn, hoặc là nói đánh bại được hắn, Hứa Nhạc khẳng định cũng sẽ không tin tưởng. Nhưng mà nếu như kẻ nói ra những lời nói này là Quân Thần Lý Thất Phu, thì hắn lại không thể không tin. Nhất là khi nhớ đến lúc trước đại thúc vẫn luôn dùng cái miệng đầy những cái răng rụng nhai thịt bò vô cùng chật vật, còn có trong lúc ở Lâm Viên, Lý Cuồng Nhân đã từng đánh cho hắn một chưởng khiến cho chân răng cũng phải rướm máu.
Hai tay Hứa Nhạc vốc lên một mớ nước khoáng, đập thẳng lên trên mặt của mình, khiến cho thanh tỉnh lại một chút, sau đó mới thấp giọng trả lời:
- Những sự tranh đấu giữa những trưởng bối với nhau, tôi cũng không dám đưa ra bình luận.
- Cái này chỉ là một câu chuyện xưa, cũng không cần phải bình luận gì cả.
Lão nhân gia có chút mệt mỏi nhắm cặp mắt lại, tiếp tục nhàn nhạt nói:
- Phần sau của câu chuyện xưa này cũng còn có rất nhiều những nội dung khác nữa. Hôm nay chợt nghĩ lại, nếu như lúc trước ta trực tiếp một phen giết chết hắn luôn, như vậy thì phần sau của câu chuyện xưa này sẽ đơn giản cùng với tốt đẹp hơn rất nhiều.
Cặp mày của Hứa Nhạc ngày hôm nay đã mọc rậm rạp trở lại, lúc này chợt nhăn lại cực nhanh. Ngày hôm nay hắn đi đến Phí Thành chính là muốn nhận được sự trợ giúp của Quân Thần lão nhân gia, hơn nữa cũng muốn một phen đem cái chuyện xưa năm đó biết rõ ràng hơn một chút. Nhưng mà nghe cái giọng điệu kể chuyện xưa của lão nhân gia, nhất là khi câu chuyện có liên quan đến đại thúc như thế, vẫn khiến cho hắn có cảm giác tương đương không được thoải mái.
- Cũng không nên trách ta lại đi nói như vậy đối với đứa em trai ruột thịt của chính mình.
Lão nhân gia vẫn như trước nhắm chặt hai mắt lại, những nếp nhăn già nua bên trong làn hơi nước nóng bỏng của ao nước khoáng kia nhất thời trở nên nhăn nhúm hơn một chút, nói ra một lời nói mà cảm xúc tựa hồ như đã súc tích trong không biết bao nhiêu năm trời nay rồi:
- Nếu như cậu có thể nhận ra một cách rõ ràng hắn thật sự là con người như thế nào, vậy thì có lẽ cậu cũng sẽ đưa ra sự phán đoán giống như ta vậy.
- Mãi cho tới ngày hôm nay, tôi vẫn như cũ kiên trì cho rằng, đại thúc… ít nhất cũng không phải là một người xấu!
Hứa Nhạc trừng lớn cặp mắt, nhìn thẳng vào khuôn mặt của lão nhân gia, kiên trì trầm giọng trả lời.
- Hai anh em chúng ta đồng thời đi theo sư phụ học tập. Cả hai người cũng đều học cùng một loại năng lực như nhau, thế nhưng mỗi người lại lựa chọn hai con đường đi hoàn toàn khác nhau.
Lão nhân gia chậm rãi nhắm lại cặp mắt, thanh âm chậm rãi đem đề tay thay đổi đến một cái phương hướng hoàn toàn khác:
- Lúc còn ở Đại khu Đông Lâm, hắn ở trong mắt của cậu hẳn là còn rất trẻ phải không?
- Ân!
Hứa Nhạc sau khi thoáng trầm mặc một lúc thì tỏ vẻ đồng tình. Điểm này chính là một trong những điểm mà hắn tương đối không thể giải thích nổi.
- Thật lòng nói thẳng một câu, hắn có thể làm ra những con chíp vi mạch cơ bản tiêu chuẩn nhất, thứ mà ngay cả sư phụ cũng không thể nào làm ra được, tuyệt đối có thể giấu diếm được ánh mát của cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang kia, về phương diện thiên phú học tập cùng với sửa chữa, khả năng của hắn tuyệt đối cao hơn ta không biết bao nhiêu lần.
- Nhưng mà, về phương diện thực lực, ta mãi vẫn luôn mạnh hơn hắn rất nhiều.
- Bởi vì tất cả thời gian trong cuộc đời của ta, toàn bộ tinh lực, thậm chí còn có thể nói là toàn bộ sinh mạng của ta nữa, cũng đều luôn một phen đầu nhập vào bên trong học tập, hoặc nói là vào trong tu luyện khắc khổ. Ta chuyên tâm, ta cẩn thận, ta khắc khổ…
Lão nhân gia đột nhiên chợt mở to cặp mắt của mình, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Hứa Nhạc, trầm giọng nói:
- Liên Bang cần có sự bảo hộ của ta cùng với rất nhiều những chiến sĩ Quân khác nữa, Cho nên ta đã một phen đem toàn bộ sinh mệnh của ta tất cả kính dâng cho cái sự nghiệp biến mình trở thành mạnh mẽ, cường hãn vô cùng. Cho nên ở bên trong toàn bộ phiến vũ trụ này, rốt cuộc cũng không thể nào tìm ra người nào có thể mạnh hơn ta được.
Hứa Nhạc im lặng không nói tiếng nào, trong lòng thì lại dâng lên một tia tình tự không biết nên hình dung như thế nào cả. Những lời nói này nghe qua tựa hồ như là một loại lời nói tự kỷ, một loại tự đề cao chính bản thân mình vậy, nghe qua cực kỳ kiêu ngạo như thế, tuyệt đối sẽ khiến người khác ghét cay ghét đắng. Thế nhưng mà những lời nói này lại từ trong miệng vị lão nhân gia này nói ra, lại có thể mạnh mẽ hữu lực và vô cùng đáng tin như thế. Bởi vì đây cũng không phải là ông ta đang khoe khoang, mà chính là đang trình bày lại một cái sự thật mà toàn bộ xã hội này cũng đều biết đến. Chỉ là cái này cùng với việc tại sao đại thúc trẻ mãi không già lại có quan hệ gì cơ chứ?
- Đa tình sẽ mau già, sầu khổ sẽ mau già, có nhiều trách nhiệm sẽ mau già, tu luyện gian khổ sẽ mau già… Cuộc sống mà ta đã sống kia, chính là một loại cuộc sống dùng sinh mệnh của chính mình thiêu đốt đi, để đổi lấy lực lượng mạnh mẽ, chính vì thế mà ta mau già…
- Mà bản thân hắn thì lại không phải là loại người như thế này. Hắn ở trong cái vũ trụ này tựa hồ như không có bất cứ cái gì có thể khiến cho hắn chân chính để ý đến. Hắn không muốn vì bất cứ thứ gì, hay bất cứ sự tình gì để làm ra sự hy sinh, hoặc là nói trong từ điển của hắn căn bản cũng không có hai chữ hy sinh này!
- Cuộc sống của hắn chính là một cuộc sống vô cùng tự do, một cuộc sống vô cùng lạnh lùng, không có bất cứ nơi nào khiến hắn nhớ mong, tự nhiên là có thể đem thời gian của chính mình, sự già nua của chính mình kéo chậm lại một chút rồi.
- Khi còn ở bên Đế Quốc, Hoài Thảo Thi đã từng nói qua, cái gã Đại Sư Phạm đương nhiệm điên khùng kia cũng đã từng nói qua, hiện tại bản thân ngài cũng đang nói, bản thân đại thúc chính là một người lãnh khốc vô tình, tàn nhẫn… Nhưng mà tôi thật sự không biết rõ, hắn đến tột cùng là lãnh khốc như thế nào, vô tình như thế nào?
- Nếu như hắn thật sự lãnh khốc vô tình, như thế nào lại vì một vị sư phụ người Đế Quốc của mình mà lại cùng người anh trai ruột thịt của mình bất đồng, đến mức trở mặt không nhìn nhau?
- Nếu như hắn thật sự lãnh khốc vô tình, như thế nào lại biến thành Kiều Trì Tạp Lâm, một người phát ngôn thay thế những người dân chúng bị áp bức bóc lột mà lên tiếng phản kháng?
- Ngài ngạn vạn lần đừng nói với tôi là, nói hắn lãnh khốc vô tình, chính là bởi vì hắn đã nhẫn tâm không thèm để ý đến ngay cả cô con gái thân sinh của chính mình đến suốt mười sáu năm trời… Đó là bởi vì hắn đang bị toàn bộ Liên Bang truy nã!
- Bị truy nã à? Không, đó là chuyện tình mãi về sau này mới có.
Cặp mắt của Quân Thần Lý Thất Phu khẽ nheo lại một chút, bên trong cặp mắt già nua cũng không phải là cảm giác đục ngầu, mà là vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến kẻ khác tim đập nhanh:
- Hắn là một tên gia hỏa dựa vào sự hỉ nộ ái ố của chính mình mà làm việc. Một con người trong đầu luôn chỉ hướng tới sự tự do tuyệt đối mà đi, làm ra bất cứ chuyện tình gì thì cũng chỉ là bằng vào sự xúc động vào lúc đó mà thôi. Hắn báo thù cho sư phụ cũng chính là bởi vì như thế, biến thành Kiều Trì Tạp Lâm cũng chính là như thế, thậm chí ngay cả Tiểu Mộc cũng vậy, làm sao cậu biết nó không phải là kết quả của một lần hành động theo xúc động của tên gia hỏa kia chứ?
- Làm việc hướng đến sự tự do tuyệt đối, vậy thì có vấn đề gì đâu chứ?
Hứa Nhạc lên tiếng phản bác.
Lý Thất Phu nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn một cái, chậm rãi nói:
- Một sự tự do tuyệt đối, cũng cần phải có một lực lượng tuyệt đối để chống đỡ. Như vậy tuyệt đối cũng sẽ không mang đến sự công bình cùng với chính nghĩa chân chính…
- Còn về chuyện Kiều Trì Tạp Lâm…
Bên trong cặp mắt già nua của vị lão nhân gia chợt hiện lên một vẻ trào phúng vô cùng nồng đậm:
- Giai cấp thượng tầng trong Liên Bang có đôi khi quả thật giống như một bãi phân chó. Nhưng mà sự công bình, tự do của dân chúng Liên Bang đã đạt được sự bảo đảm tốt nhất của dòng lịch sử rồi. Ở vào cái thời điểm này, đám gia hỏa ở Thanh Long Sơn kia lại thầm nghĩ muốn một phen đem bãi phân chó này đánh cho nổ tung… Một bãi phân chó nổ tung ra, sau đó sẽ biến thành cái gì?
- Là một đống phân chó bừa bãi hỗn độn…
- Tên gia hỏa đó đóng vai diễn Kiều Trì Tạp Lâm, thực chất chính là một nhân vật thích đùa nghịch với phân chó mà thôi…
- Cậu cũng không cần phải gấp gáp phản bác ta làm gì. Một khi hắn đã còn sống, vậy trong tương lai nếu như cậu có cơ hội gặp lại hắn, có thể chính miệng hỏi hắn một chút, hắn năm xưa làm ra cái chủ nghĩa Kiều Trì Tạp Lâm kia mục đích chân chính là vì cái gì?
- Kỳ thật tất cả mấy thứ đó cũng đều chỉ là sự mở rộng ra của cừu hận mà thôi. Ta tôn trọng, hơn nữa có ý đồ muốn bảo hộ vững chắc căn cơ của Liên Bang, như vậy hắn liền có ý đồ muốn phá hỏng, hủy diệt những cái căn cơ đó.
- Trật tự của cái xã hội này chính là một bộ phận mà hắn muốn hủy diệt, mà quang huy Đệ Nhất Hiến Chương lại chính là cái bộ phận quan trọng nhất mà hắn muốn hủy diệt!
/930
|