Ba mươi mấy khối kim loại nhỏ hình dáng giống như những cái nút áo đột nhiên từ trong tay của Hứa Nhạc bay tán loạn vào trong một cái góc nhỏ nằm bên trong một tòa kiến trúc nào đó. Trong phút chốc đột nhiên vang lên những thanh âm nổ tung phốc phốc nặng nề. Những khối kim loại nhỏ kia nháy mắt đã nổ tung, thanh âm phát ra giống hệt như những khỏa pháo bắn ruy băng hay sử dụng bên trong các buổi tiệc, khiến cho các vị quan khách vui vẻ hứng khởi vậy.
Những tia hồ quang màu xanh u lam dày đặc đột nhiên hiện ra bên trong không trung, những tia điện lưu cường độ cực thấp ở bên trong không khí hình thành nên một mảnh từ trường điện dung cao bịt kín, trong khoảnh khắc liền phá hủy đi tất cả các con chíp vi mạch điện tử bên trong gian phòng này. Một trong vô số những ánh mắt của Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương đã tạm thời mất đi hiệu lực.
Rốt cuộc cũng tạm thời thoát khỏi sự truy sát gắt gao của chi tiểu đội chiến đấu đặc chủng thuộc Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí của Chính phủ Liên Bang kia, Hứa Nhạc nhất thời thở hào hển dồn dập một trận. Hắn đưa tay lau đi mớ mồ hôi đầy trên trán, cúi đầu rất nhanh kiểm tra lại một lượt những trang bị trên người cùng kiện áo giáp chống đạn trên người mình. Bên ngoài lớp áo giáp chống đạn tổng hợp cực kỳ cứng rắn đã xuất hiện ra vô số những vết vỡ vụn cùng với nứt dài, hiển nhiên cũng chẳng còn lại bao nhiêu tác dụng nữa.
Trong các tràng chiến đấu vừa rồi, hắn đã dần dần nắm giữ được cái loại cảm giác mà Phong Dư đã từng nói trước đây. Chỉ có điều là mỗi một lần dừng lại ẩn thân để suy nghĩ tính toán của hắn từ đầu đến giờ cũng đều chưa từng vượt qua hai phút đồng hồ, hơn nữa, cũng không thể nào tránh thoát được khỏi sự theo dõi chặt chẽ của cỗ Máy vi tính Trung ương Hiến Chương kia. Cái loại cảm giác không ngừng trốn chết chạy loạn khắp nơi kia, thật sự là mệt chết đi được.
Vừa rồi cái tiếng súng đột nhiên vang lên ngay phía sau chỗ rẽ của tòa cao ốc hạng trung kia, hết sức rõ ràng truyền thẳng vào hai tai của hắn. Hứa Nhạc đại khái cũng biết được một chút rằng đã phát sinh chuyện gì rồi, hắn chậm rãi nheo mắt lại một chút, ánh mắt nhìn qua tràn ngập cảm xúc dị thường phức tạp.
Rời khỏi cái khu vực bảo hộ động vật hoang dã tương đối an toàn kia, chính là bởi vì Hứa Nhạc không có khả năng mãi luôn làm một tên dã nhân miệt mài bên trong sơn dã mấy chục năm trời được. Mà quay trở lại phiến thành thị này đương nhiên cũng không phải là nghĩ muốn bó tay chịu chết, mà là bởi vì hắn muốn tìm kiếm một chiếc Phi thuyền của riêng mình, một con đường, một con thuyền thuộc về chính bản thân mình, để mà rời đi cái khỏa Tinh cầu S1 này, thậm chí là rời khỏi Thủ Đô Tinh Quyển này luôn!
Hắn có thể khẳng định một cách tự tin, chỉ cần cùng với tòa nhà Cục Hiến Chương kia kéo dài khoảng cách ra một chút, tựa như là bốn phút mười hai giây cực kỳ quý giá tại Đại khu Đông Lâm năm xưa vậy, như vậy thì hắn sẽ không bao giờ bị cỗ Máy vi tính Trung ương Hiến Chương kia phát hiện ra hành tung nữa.
Ngoại trừ những chuyện này ra, Hứa Nhạc cũng không phủ nhận chuyện tình mà hắn đã gặp phải trên con đường bỏ chạy trốn chết vừa qua, tất cả những dân chúng Liên Bang mà mình gặp phải, những kẻ đã từng yêu mến chính mình như người trong nhà, hiện tại đã không hề còn yêu mến mình nữa, mà ngược lại là thứ thù hận tận sâu từ nội tâm của bọn họ. Cái cảm giác không được mọi người chấp nhận nữa kia, khiến cho hắn có chút gì đó phẫn nộ thất thố không có lý do. Cho nên trong tiềm thức của hắn muốn làm ra một vài chuyện tình điên cuồng gì đó để phát tiết nên sự bực tức trong nội tâm chính mình. Mãi cho đến khi những tiếng súng kia vang lên, cái loại tình tự đau buồn cùng với điên cuồng trong nội tâm của hắn nhất thời mới trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều.
Tiếng súng bất ngờ đột nhiên xuất hiện chính mà căn cứ vô cùng chính xác để xác minh một chuyện, chính là chứng minh rõ ràng hắn cũng không phải là một đầu cô hồn dã quỷ cô độc, đơn bạc lặng lẽ phiêu đãng bên trong Liên Bang này. Mà nếu đã là như vậy, thì hắn sẽ cần phải phụ trách đối với đám gia hỏa vì bằng hữu mà sẵn sàng ra mặt đối diện với sự phẫn nộ với toàn diện Liên Bang kia. Nếu hắn không nghĩ tìm biện pháp kiếm một chiếc Phi thuyền nào đó mà rời đi, mãi vẫn ở lại đây cùng với cái cỗ Máy vi tính Trung ương chỉ có xác không hồn chết tiệt kia chiến đấu, ngoại trừ gây liên lụy cho những người chân thành quan tâm đến hắn ra, cũng không có bất cứ ý nghĩa nào cả. Mà nếu hắn thật sự làm như vậy, hắn cũng không phải là gian khách nữa, mà là ác khách rồi!
o0o
Các thiết bị điện tử tiến hành phân hình gắn trên cánh cửa của các cửa hàng bách hóa dọc theo con đường cứ lặng lẽ không một tiếng động, vô thanh vô tức tiến hành phân hình các con chíp vi mạch nhân thể sau gáy của đám dân chúng Liên Bang, sau đó đem kết hỏa thu thập được tự động truyền đến các cỗ máy tính điều khiển đặt sâu bên trong các cửa hàng trung tâm. Căn bản cũng không có bất cứ người nào quan sát những số hiệu công dân được thể hiện vô cùng rõ ràng trên màn hình điều khiển cả. Mà đám dân chúng đang bị tiến hành phân hình kia vẫn đang bình thản xách theo các túi mua sắm nặng chịt, chuẩn bị các món đồ dùng cho một năm mới sắp tới, trên mặt thì vẫn luôn lộ ra nụ cười phi thường bình tĩnh, vốn dĩ không hề để ý đến các loại thiết bị đang tự tiện dò xét chính mình kia.
Những gã cảnh quan tiến hành kiểm tra lâm thời trên các con đường đông đúc, cầm trong tay những thiết bị phân hình điện tử di động loại nhỏ, tùy tiện tiến hành kiểm tra một vài người qua đường mà họ gặp phải. Cái thiết bị điện tử nhỏ gọn kia cực kỳ chuẩn xác đọc lên mã số công dân của mỗi người mà nó tiến hành kiểm tra. Người qua đường cùng với đám cảnh quan kia cười xòa chào hỏi với nhau mấy câu, sau đó chia tay. Bọn họ căn bản đối với những số liệu đọc được từ con chíp vi mạch nhân thể kia cũng không có phản ứng gì quá mức bình thường cả.
Cái mũ trùm đầu kéo xuống thật thấp, che khuất đi hơn phân nữa khuôn mặt, Hứa Nhạc trầm mặc lặng lẽ đi dọc theo con đường đông đúc, nhìn chăm chú vào một màn hình ảnh trên đường kia. Cảm giác trong lòng hắn có chút quỷ dị, trên toàn bộ khỏa Tinh cầu S1 này, đại khái cũng chỉ có mỗi mình hắn là sau gáy không có chíp vi mạch nhân thể mà thôi.
Dựa theo lời trào phúng của Phong Dư từ trước đến giờ, cùng với những lời mắng chửi nhục nhã mà đám người Đế Quốc thường xuyên dành tặng cho đám người Liên Bang, thì những con chíp vi mạch nhân thể biểu lộ thân phận kia giống hệt như là những sợi dây xích chó lạnh như băng, buộc chặt vào trong đốt xương sống cổ của mỗi một công dân Liên Bang.
Bắt đầu từ sau khi sinh ra, cái khối chíp vi mạch nhân thể nhỏ bé kia đã lặng lẽ không một tiếng động được cấy vào bên trong cơ thể của mỗi người Liên Bang, cùng với họ bắt đầu bi bô tập nói, tập tễnh từng bước chân đầu tiên, bắt đầu biết yêu đương, sau đó kết hôn, sinh con đẻ cái, phấn đấu cho công danh sự nghiệp, mãi cho đến lúc nghỉ hưu rồi cuối cùng là tử vong.
Cũng làm bạn với các con chíp vi mạch nhân thể này, chính là các thiết bị điện tử phân hình trải rộng khắp mọi hang cùng ngỏ hẻm bên trong Liên Bang. Tất cả các thiết bị trang bị ở mọi địa phương kia vẫn mãi luôn bình tĩnh vô thanh vô tức tiến hành liên tục. Cái này đã gần như là biến thành một loại phương thức sống bình thường vậy, đã gắn bó thật sâu sắc, thật mãnh liệt đối với sinh mệnh của mỗi một công dân Liên Bang rồi, không có bất luận kẻ nào cảm thấy có gì đó kỳ quái hoặc là không thể thích ứng nổi nữa.
Thậm chí tuyệt đại đa số công dân Liên Bang mãi cho đến khi chết đi cũng không có nhớ rằng sau gáy của chính mình có một khối con chíp vi mạch nhân thể bằng kim loại lạnh như băng nữa.
Hứa Nhạc trước kia cũng đồng dạng giống như thế, ngoại trừ lần đầu tiên đi đến Thủ Đô Tinh Quyển, mang theo tâm trạng khẩn trương khi di chuyển dọc theo con đường thông đạo phân hình điện tử trên không cảng, hắn cũng chưa từng bao giờ cố ý để ý đến những chi tiết rằng mỗi khi mà mình tiến vào rạp chiếu phim, tiến vào cửa hàng tạp hóa, tiến vào phòng học, tiến vào quân doanh, tiến vào phòng làm việc… tất cả mọi địa phương, cũng đều bị Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương quét qua thân thể một lần.
Mãi cho đến lúc này, khi mà hắn chính thức trở thành địch nhân của Đệ Nhất Hiến Chương, lúc này hắn mới để ý đến những chi tiết không nơi nào không có bên trong cuộc sống bình thường. Bản thân hắn hiện tại đã không còn con chíp vi mạch nhân thể sau gáy rồi, cho nên mới bắt đầu nhớ lại cái cuộc sống vẫn còn mang theo con chíp vi mạch nhân thể, hơn nữa mới rõ ràng cảm nhận được cỗ cảm giác lạnh lùng như băng tràn ngập hương vị máy móc kia là như thế nào.
Cái loại hương vị này tuyệt đối là không tốt a!
Hứa Nhạc cúi đầu trầm mặc băng ngang qua một bãi cỏ xanh lớn, vòng quanh đi ra phía cửa sau của một tòa nhà nào đó, chậm rãi đẩy cửa bước vào trong. Sắc mặt hắn bởi vì mất máu quá nhiều mà có vẻ quá mức tái nhợt, ở bên dưới ánh đèn có chút tối tăm chiếu rọi, nhìn qua đặc biệt hết sức suy yếu. Những thanh âm hít thở hổn hển thoát ra khỏi cặp môi mỏng manh phi thường nặng nề.
Những thương thế trên cơ thể, sự mỏi mệt của việc liên tục trốn chết mấy giờ đồng hồ liền, mà càng thêm đáng sợ nhất chính là sự giãy dụa liên tục về mặt tinh thần, khiến cho tình huống thân thể hắn hiện tại đã phi thường không xong rồi. Liên Bang rộng lớn như thế này, nhưng mà hiện tại đã không còn chỗ dung thân cho hắn nữa rồi. Cho dù là có cất giọng thỉnh cầu gần như là hèn mọn nhất đi chăng nữa, như vậy thì kẻ bên trong tòa nhà nhỏ này sẽ chấp nhận lưu giữ mình hay sao chứ?
Hứa Nhạc thong thả đẩy ra cánh cửa hông của tòa nhà nhỏ, tay phải thọc vào trong túi dưới áo khoác nhẹ nhàng nắm chặt cò súng. Trên mặt Hứa Nhạc chợt lộ ra một tia nụ cười tự giễu nhàn nhạt. Đã tới thời điểm này rồi, chính mình còn muốn kiên trì cái gì nữa? Còn muốn chứng minh cái gì nữa? Thật sự là những ý tưởng hết sức hoang đường a! Chỉ có điều là một khi đã đến đây rồi, dù sao thì cũng phải thử qua một lần xem sao.
Đẩy nhẹ cánh cửa gỗ giả cổ sang quý ra, cũng không gặp được Lợi Hiếu Thông như những gì hắn mong muốn, biểu tình trên mặt Hứa Nhạc cùng với bước chân của hắn đồng thời cứng đờ lại một chút. Đế giày của hắn đạp nhẹ lên trên mặt đất, phát ra một tiếng vang cực kỳ nhỏ.
Bên cạnh cái bàn ăn cực kỳ hoa mỹ trang trí theo phong cách bãi biển, có một nàng nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp đang ngồi đó. Nàng ta mặc trên người một bộ lễ phục màu xanh lam nhạt, trên khuôn mặt thành thục tự nhiên toát ra một tia mị ý nhàn nhạt, đang một mình một người cô đơn dùng bữa tối.
Nghe được tiếng bước chân truyền đến, cô nàng nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp kia mang theo vẻ ngạc nhiên quay đầu nhìn lại. Khi nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của Hứa Nhạc, cô nàng theo bản năng nâng tay bàn tay trắng muốt lên, gắt gao che lại đôi môi đỏ mọng của chính mình, một phen đem tiếng kinh hô theo bản năng đã dâng tới miệng rồi nuốt xuống trở lại.
Bàn tay phải đang giấu bên trong áo khoác của Hứa Nhạc chậm rãi buông nhẹ cái cò súng ra, có chút khẽ mỉm cười, xoay người chuẩn bị rời đi. Hắn cũng biết cô nàng nữ nhân xinh đẹp này, nghĩ đến ngay sau đó cô ta hẳn là sẽ thông báo cho Chính phủ Liên Bang đến truy sát chính mình, tâm tình không khỏi có chút ảm đạm nhàn nhạt.
- Cậu… chờ một chút!
Cô nàng nữ nhân do dự mà gian nan đứng thẳng người lên, bàn tay phải chống mạnh lên cái bàn ăn, thanh âm thanh thúy nhẹ nhàng mà phân vân nói:
- Cậu có muốn… ăn cơm trước khi… rời đi không?
Một câu nói phi thường đơn giản nhẹ nhàng vang lên, lại tuyệt đối giống như một tiếng sấm mùa xuân vang vọng khắp cả bầu trời vậy. Cái loại hình dung này tuyệt đối không có một chút khoa trương nào cả. Ngay tại thời điểm toàn bộ thế gian này đều trở nên xa lạ cùng với lãnh khốc tàn nhẫn như thế này, lại đột nhiên nghe được câu hỏi mang theo vẻ quan tâm nồng đậm như thế này, Hứa Nhạc nghĩ cảm thấy phảng phất như là thân thể tràn ngập sự mỏi mệt của chính mình đột nhiên được ngâm vào trong dòng suối nước nóng ấm áp vậy.
Hắn có chút cứng ngắc xoay người lại một chút, nhìn chằm chằm vào cô nàng nữ nhân trước mặt, nở nụ cười nhàn nhạt, nói:
- Chị Lộ Lộ, chị có nấu cơm dư một chút không?
o0o
Bên trong tòa trang viên rộng lớn nào đó ở một nơi nào đó tại Đặc khu Thủ Đô, lão nhân Lợi Duyến Cung già nua mặc trên người một kiện áo gấm màu đen cổ lão, đội trên đầu cái mũ quả dưa màu đen tròn nhỏ, ngồi trên cái ghế dựa màu đen cổ lão quen thuộc của mình. Bên trong vô số những cái nếp nhăn trùng trùng điệp điệp tầng tầng lớp lớp kia, ngoại trừ vô số những đốm đồi mồi của lão nhân ra, phần lớn còn là sự trí tuệ sâu không thấy đáy, hoặc nói là sự giảo hoạt lão luyện vô cùng.
- Sự do dự trên mặt của con, đã bán đứng cái nội dung trong cú điện thoại vừa rồi a!
Vị lão nhân mỉm cười nhìn về phía Lợi Hiếu Thông đang trầm mặc đứng trước mặt mình, thong thả giơ lên bàn tay phải của mình, nói:
- Trong khoảng thời gian vài năm gần đây, con trưởng thành rất nhanh. Hiện tại, những chuyện tình có thể khiến cho con thất thố thật sự không nhiều. Xem ra Hứa Nhạc quả nhiên cũng đã tìm đến chỗ của con rồi!
Lợi Hiếu Thông có chút khiếp sợ nhìn chằm chằm vị lão nhân, mạnh mẽ áp chế lại tình tự phức tạp khi hạ quyết tâm của chính mình, tận hết khả năng cố gắng bình tĩnh giải thích:
- Trước kia con và hắn từng có ước định, nếu như hắn xuất hiện những phiền toái gì khó có thể giải quyết, con sẽ cùng hắn gặp mặt tại chỗ hẹn. Hiện tại, hắn đang… ở nơi đó, hơn nữa, hắn còn cần một chiếc Phi thuyền.
- Ta đã quyết định, ca ca của con sẽ tiếp nhận vị trí Gia chủ đời tiếp theo của Lợi Gia!
Lão nhân Lợi Duyến Cung giống hệt như là Thai phu nhân vậy, vô cùng am hiểu chuyện vô thanh vô tức nói ra những lời nặng nề tựa như sấm sét, không hề có chút dự triệu nào mà nói ra chuyện truyền thừa quan trọng của một gia tộc bên trong Thất Đại Gia Tộc Liên Bang như thế này. Sắc mặt Lợi Hiếu Thông nhất thời biến thành cực kỳ khó coi, thấp giọng gian nan nói:
- Con hiểu rồi!
- Con vẫn chưa hiểu!
Lão nhân Lợi Duyến Cung cực kỳ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn, không một chút khách sáo nói:
- Chuyện này cùng với chuyện đầu tư sai lầm của con hoàn toàn không một chút quan hệ nào cả. Tuy rằng Hứa Nhạc chính là đối tượng đầu tư lớn nhất của cả cuộc đời con, nhưng mà bao gồm cả ta ở trong đó nữa, không càbất luận kẻ nào nghĩ đến chuyện hắn lại là người Đế Quốc cả. Cho nên cái khoản đầu tư này, tuyệt đối không phải là đầu tư sai lầm!
Thanh âm của vị lão nhân già nua mà tràn ngập sự bình tĩnh, trên khuôn mặt nhăn nheo mốc meo nổi lên một nụ cười mang theo một tia cảm xúc cực kỳ phức tạp:
- Thiết Toán Lợi Gia ta, trong những năm gần đây, quẳng ném hai khỏa đầu tư lớn nhất, một cái là Mạch Đức Lâm, cái còn lại chính là Hứa Nhạc, kết quả phi thường xảo hợp, không ngờ cả hai người đều con mẹ nó là người Đế Quốc cả!
Cái lời nói con mẹ nó như thế này lại được phát ra từ trong miệng vị lão nhân gia chủ một trong Thất Đại Gia Tộc như thế này, đã thuyết minh rằng vị lão nhân này mặc dù tràn ngập trí tuệ cùng với quyết đoán, nhưng mà cũng không khỏi nghĩ thấy những gì mà chính mình gặp phải trong cuộc sống kia thật sự hết sức kỳ diệu, quá mức khó chấp nhận được.
Vị lão nhân Lợi Duyến Cung tiếp tục cười nhàn nhạt, thong thả nói:
- Nguyên nhân quan trọng nhất khiến cho con không thể tiếp nhận chức vị Gia chủ Lợi Gia, chính là bởi vì con thủy chung vẫn không thể nào thấu hiểu nổi, chúng ta đều là những người làm ăn thuần khiết nhất, ở trong mắt của chúng ta cũng chỉ có thể có một thứ duy nhất, đó là tiền, tiền và tiền. Chỉ khi nào có đủ sự chuyên tâm, chuyên chú, chúng ta mới có thể chống cự lại phía Chính phủ đang càng ngày càng cường ngạnh hơn nhiều.
Lợi Hiếu Thông thoáng trầm mặc một lát sau, mới mở miệng nói tiếp:
- Về phần tin tức của Hứa Nhạc, con đã thông báo cho nên phía Chính phủ rồi. Mặt khác, cô nàng nữ nhân ở bên trong tòa nhà kia, cùng với Hứa Nhạc trước đây cũng có chút quan hệ thân thiết, con tin tưởng rằng nàng ta có thể một phen giữ chân được hắn trong một khoảng thời gian.
Cặp mày bạc trắng của lão nhân Lợi Duyến Cung khẽ nhăn lại một chút, mang theo một tia thất vọng nhàn nhạt thở dài một tiếng, nói:
- Có thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy làm ra quyết định như thế, quả thật là phẩm chất tốt đẹp mà một người lãnh tụ cần phải có. Nhưng mà về mặt quyết định chuyện này, con lại làm sai mất rồi. Đây chính là nguyên nhân khiến cho ta quyết định không giao lại chức vị Gia chủ Lợi Gia cho con!
Lợi Hiếu Thông có chút khó hiểu nhướng mày, ngẩng đầu lên.
- Con đã chấp nhận quẳng ném trên người Hứa Nhạc một khoảng đầu tư to lớn đến như thế. Thậm chí ngay cả khi lần trước lúc hắn cùng với Chính phủ chính thức khai chiến, con vẫn còn tiếp tục trợ giúp cho hắn thoát đi. Vì cái gì hiện tại dưới tình huống toàn bộ sự đầu tư vẫn chưa nhận được bất cứ sự hồi đáp gì cả, con lại trực tiếp chủ động cắt đứt kế hoạch buôn bán to lớn này rồi, một phen đem hắn bán cho Chính phủ đây?
Tâm tình Lợi Hiếu Thông lúc này đã phi thường nặng nề, thanh âm có chút khổ sở biện giải:
- Nhưng mà hắn là người Đế Quốc!
- Ta vừa rồi có nói qua, chúng ta đều là những người buôn bán cả, ở trong mắt của chúng ta chỉ có tiền tài là quan trọng nhất, và cũng là duy nhất!
Lão nhân Lợi Duyến Cung vẫn tiếp tục thở dài, hận rèn sắt không thành thép, nói:
- Một khi đã là như vậy, thì vì cái gì lại còn muốn để ý xem đối tượng đầu tư là người Đế Quốc hay là người Liên Bang chứ? Trước kia Lợi Gia chúng ta mãi vẫn luôn không có cơ hội cùng với bên phía Đế Quốc tiến hành trao đổi buôn bán, hiện tại đây chính là cơ hội tốt nhất của chúng ta. Hắn hiện tại rất có thể là Thái Tử gia của Đế Quốc, như vậy chỉ cần hắn còn sống trở về bên kia, trong tương lai cực kỳ có khả năng trở thành Hoàng đế Đế Quốc a!
- Nếu như con có thể một phen kiên trì tiến hành đầu tư vào hắn cho đến cuối cùng, như vậy thì đây cũng không chỉ là khoản bút toán đầu tư lớn nhất trong cuộc đời của con, thì thậm chí trong dòng lịch sử lâu dài của Lợi Gia chúng ta, cũng tuyệt đối có thể xếp hạng thứ hai a. Ngoại trừ năm xưa tổ tiên Lợi Gia chúng ta đã dứt khoát bán đi sạch sẽ gia sản của chính mình, hỗ trợ tuyệt đối cho Hoàng đế Thai Gia khai quốc ra, chúng ta còn có thể chạy đi đâu mà tìm ra hạng mục đầu tư có khoản lợi nhuận lớn kinh người đến như thế đây? Không ngờ con đã nắm được cái cơ hội tuyệt vời như thế trong tay, lại bỏ lỡ nó đi một cách dễ dàng như vậy. Thật sự là đáng tiếc, vô cùng đáng tiếc a!
Lợi Hiếu Thông trầm mặc không nói tiếng nào để phản bác lại lời nói của phụ thân mình. Lúc trước hắn đã làm ra quyết định như thế, nguyên nhân kỳ thật rất là đơn giản. Bởi vì trong mấy năm nay, kỳ thật hắn đã cực kỳ hiếm có, không có một phen đem Hứa Nhạc đơn giản biến thành đối tượng mà mình đang đầu tư, mà chân chính là một người bằng hữu duy nhất của chính mình. Khi mà gã bằng hữu tốt nhất, duy nhất kia, đột nhiên lại biến thành người Đế Quốc, ai có thể tuyệt đối duy trì lý trí bình tĩnh, không có đắm chìm trong cảm xúc tuyệt vọng thất thố đây chứ?
Những tia hồ quang màu xanh u lam dày đặc đột nhiên hiện ra bên trong không trung, những tia điện lưu cường độ cực thấp ở bên trong không khí hình thành nên một mảnh từ trường điện dung cao bịt kín, trong khoảnh khắc liền phá hủy đi tất cả các con chíp vi mạch điện tử bên trong gian phòng này. Một trong vô số những ánh mắt của Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương đã tạm thời mất đi hiệu lực.
Rốt cuộc cũng tạm thời thoát khỏi sự truy sát gắt gao của chi tiểu đội chiến đấu đặc chủng thuộc Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí của Chính phủ Liên Bang kia, Hứa Nhạc nhất thời thở hào hển dồn dập một trận. Hắn đưa tay lau đi mớ mồ hôi đầy trên trán, cúi đầu rất nhanh kiểm tra lại một lượt những trang bị trên người cùng kiện áo giáp chống đạn trên người mình. Bên ngoài lớp áo giáp chống đạn tổng hợp cực kỳ cứng rắn đã xuất hiện ra vô số những vết vỡ vụn cùng với nứt dài, hiển nhiên cũng chẳng còn lại bao nhiêu tác dụng nữa.
Trong các tràng chiến đấu vừa rồi, hắn đã dần dần nắm giữ được cái loại cảm giác mà Phong Dư đã từng nói trước đây. Chỉ có điều là mỗi một lần dừng lại ẩn thân để suy nghĩ tính toán của hắn từ đầu đến giờ cũng đều chưa từng vượt qua hai phút đồng hồ, hơn nữa, cũng không thể nào tránh thoát được khỏi sự theo dõi chặt chẽ của cỗ Máy vi tính Trung ương Hiến Chương kia. Cái loại cảm giác không ngừng trốn chết chạy loạn khắp nơi kia, thật sự là mệt chết đi được.
Vừa rồi cái tiếng súng đột nhiên vang lên ngay phía sau chỗ rẽ của tòa cao ốc hạng trung kia, hết sức rõ ràng truyền thẳng vào hai tai của hắn. Hứa Nhạc đại khái cũng biết được một chút rằng đã phát sinh chuyện gì rồi, hắn chậm rãi nheo mắt lại một chút, ánh mắt nhìn qua tràn ngập cảm xúc dị thường phức tạp.
Rời khỏi cái khu vực bảo hộ động vật hoang dã tương đối an toàn kia, chính là bởi vì Hứa Nhạc không có khả năng mãi luôn làm một tên dã nhân miệt mài bên trong sơn dã mấy chục năm trời được. Mà quay trở lại phiến thành thị này đương nhiên cũng không phải là nghĩ muốn bó tay chịu chết, mà là bởi vì hắn muốn tìm kiếm một chiếc Phi thuyền của riêng mình, một con đường, một con thuyền thuộc về chính bản thân mình, để mà rời đi cái khỏa Tinh cầu S1 này, thậm chí là rời khỏi Thủ Đô Tinh Quyển này luôn!
Hắn có thể khẳng định một cách tự tin, chỉ cần cùng với tòa nhà Cục Hiến Chương kia kéo dài khoảng cách ra một chút, tựa như là bốn phút mười hai giây cực kỳ quý giá tại Đại khu Đông Lâm năm xưa vậy, như vậy thì hắn sẽ không bao giờ bị cỗ Máy vi tính Trung ương Hiến Chương kia phát hiện ra hành tung nữa.
Ngoại trừ những chuyện này ra, Hứa Nhạc cũng không phủ nhận chuyện tình mà hắn đã gặp phải trên con đường bỏ chạy trốn chết vừa qua, tất cả những dân chúng Liên Bang mà mình gặp phải, những kẻ đã từng yêu mến chính mình như người trong nhà, hiện tại đã không hề còn yêu mến mình nữa, mà ngược lại là thứ thù hận tận sâu từ nội tâm của bọn họ. Cái cảm giác không được mọi người chấp nhận nữa kia, khiến cho hắn có chút gì đó phẫn nộ thất thố không có lý do. Cho nên trong tiềm thức của hắn muốn làm ra một vài chuyện tình điên cuồng gì đó để phát tiết nên sự bực tức trong nội tâm chính mình. Mãi cho đến khi những tiếng súng kia vang lên, cái loại tình tự đau buồn cùng với điên cuồng trong nội tâm của hắn nhất thời mới trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều.
Tiếng súng bất ngờ đột nhiên xuất hiện chính mà căn cứ vô cùng chính xác để xác minh một chuyện, chính là chứng minh rõ ràng hắn cũng không phải là một đầu cô hồn dã quỷ cô độc, đơn bạc lặng lẽ phiêu đãng bên trong Liên Bang này. Mà nếu đã là như vậy, thì hắn sẽ cần phải phụ trách đối với đám gia hỏa vì bằng hữu mà sẵn sàng ra mặt đối diện với sự phẫn nộ với toàn diện Liên Bang kia. Nếu hắn không nghĩ tìm biện pháp kiếm một chiếc Phi thuyền nào đó mà rời đi, mãi vẫn ở lại đây cùng với cái cỗ Máy vi tính Trung ương chỉ có xác không hồn chết tiệt kia chiến đấu, ngoại trừ gây liên lụy cho những người chân thành quan tâm đến hắn ra, cũng không có bất cứ ý nghĩa nào cả. Mà nếu hắn thật sự làm như vậy, hắn cũng không phải là gian khách nữa, mà là ác khách rồi!
o0o
Các thiết bị điện tử tiến hành phân hình gắn trên cánh cửa của các cửa hàng bách hóa dọc theo con đường cứ lặng lẽ không một tiếng động, vô thanh vô tức tiến hành phân hình các con chíp vi mạch nhân thể sau gáy của đám dân chúng Liên Bang, sau đó đem kết hỏa thu thập được tự động truyền đến các cỗ máy tính điều khiển đặt sâu bên trong các cửa hàng trung tâm. Căn bản cũng không có bất cứ người nào quan sát những số hiệu công dân được thể hiện vô cùng rõ ràng trên màn hình điều khiển cả. Mà đám dân chúng đang bị tiến hành phân hình kia vẫn đang bình thản xách theo các túi mua sắm nặng chịt, chuẩn bị các món đồ dùng cho một năm mới sắp tới, trên mặt thì vẫn luôn lộ ra nụ cười phi thường bình tĩnh, vốn dĩ không hề để ý đến các loại thiết bị đang tự tiện dò xét chính mình kia.
Những gã cảnh quan tiến hành kiểm tra lâm thời trên các con đường đông đúc, cầm trong tay những thiết bị phân hình điện tử di động loại nhỏ, tùy tiện tiến hành kiểm tra một vài người qua đường mà họ gặp phải. Cái thiết bị điện tử nhỏ gọn kia cực kỳ chuẩn xác đọc lên mã số công dân của mỗi người mà nó tiến hành kiểm tra. Người qua đường cùng với đám cảnh quan kia cười xòa chào hỏi với nhau mấy câu, sau đó chia tay. Bọn họ căn bản đối với những số liệu đọc được từ con chíp vi mạch nhân thể kia cũng không có phản ứng gì quá mức bình thường cả.
Cái mũ trùm đầu kéo xuống thật thấp, che khuất đi hơn phân nữa khuôn mặt, Hứa Nhạc trầm mặc lặng lẽ đi dọc theo con đường đông đúc, nhìn chăm chú vào một màn hình ảnh trên đường kia. Cảm giác trong lòng hắn có chút quỷ dị, trên toàn bộ khỏa Tinh cầu S1 này, đại khái cũng chỉ có mỗi mình hắn là sau gáy không có chíp vi mạch nhân thể mà thôi.
Dựa theo lời trào phúng của Phong Dư từ trước đến giờ, cùng với những lời mắng chửi nhục nhã mà đám người Đế Quốc thường xuyên dành tặng cho đám người Liên Bang, thì những con chíp vi mạch nhân thể biểu lộ thân phận kia giống hệt như là những sợi dây xích chó lạnh như băng, buộc chặt vào trong đốt xương sống cổ của mỗi một công dân Liên Bang.
Bắt đầu từ sau khi sinh ra, cái khối chíp vi mạch nhân thể nhỏ bé kia đã lặng lẽ không một tiếng động được cấy vào bên trong cơ thể của mỗi người Liên Bang, cùng với họ bắt đầu bi bô tập nói, tập tễnh từng bước chân đầu tiên, bắt đầu biết yêu đương, sau đó kết hôn, sinh con đẻ cái, phấn đấu cho công danh sự nghiệp, mãi cho đến lúc nghỉ hưu rồi cuối cùng là tử vong.
Cũng làm bạn với các con chíp vi mạch nhân thể này, chính là các thiết bị điện tử phân hình trải rộng khắp mọi hang cùng ngỏ hẻm bên trong Liên Bang. Tất cả các thiết bị trang bị ở mọi địa phương kia vẫn mãi luôn bình tĩnh vô thanh vô tức tiến hành liên tục. Cái này đã gần như là biến thành một loại phương thức sống bình thường vậy, đã gắn bó thật sâu sắc, thật mãnh liệt đối với sinh mệnh của mỗi một công dân Liên Bang rồi, không có bất luận kẻ nào cảm thấy có gì đó kỳ quái hoặc là không thể thích ứng nổi nữa.
Thậm chí tuyệt đại đa số công dân Liên Bang mãi cho đến khi chết đi cũng không có nhớ rằng sau gáy của chính mình có một khối con chíp vi mạch nhân thể bằng kim loại lạnh như băng nữa.
Hứa Nhạc trước kia cũng đồng dạng giống như thế, ngoại trừ lần đầu tiên đi đến Thủ Đô Tinh Quyển, mang theo tâm trạng khẩn trương khi di chuyển dọc theo con đường thông đạo phân hình điện tử trên không cảng, hắn cũng chưa từng bao giờ cố ý để ý đến những chi tiết rằng mỗi khi mà mình tiến vào rạp chiếu phim, tiến vào cửa hàng tạp hóa, tiến vào phòng học, tiến vào quân doanh, tiến vào phòng làm việc… tất cả mọi địa phương, cũng đều bị Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương quét qua thân thể một lần.
Mãi cho đến lúc này, khi mà hắn chính thức trở thành địch nhân của Đệ Nhất Hiến Chương, lúc này hắn mới để ý đến những chi tiết không nơi nào không có bên trong cuộc sống bình thường. Bản thân hắn hiện tại đã không còn con chíp vi mạch nhân thể sau gáy rồi, cho nên mới bắt đầu nhớ lại cái cuộc sống vẫn còn mang theo con chíp vi mạch nhân thể, hơn nữa mới rõ ràng cảm nhận được cỗ cảm giác lạnh lùng như băng tràn ngập hương vị máy móc kia là như thế nào.
Cái loại hương vị này tuyệt đối là không tốt a!
Hứa Nhạc cúi đầu trầm mặc băng ngang qua một bãi cỏ xanh lớn, vòng quanh đi ra phía cửa sau của một tòa nhà nào đó, chậm rãi đẩy cửa bước vào trong. Sắc mặt hắn bởi vì mất máu quá nhiều mà có vẻ quá mức tái nhợt, ở bên dưới ánh đèn có chút tối tăm chiếu rọi, nhìn qua đặc biệt hết sức suy yếu. Những thanh âm hít thở hổn hển thoát ra khỏi cặp môi mỏng manh phi thường nặng nề.
Những thương thế trên cơ thể, sự mỏi mệt của việc liên tục trốn chết mấy giờ đồng hồ liền, mà càng thêm đáng sợ nhất chính là sự giãy dụa liên tục về mặt tinh thần, khiến cho tình huống thân thể hắn hiện tại đã phi thường không xong rồi. Liên Bang rộng lớn như thế này, nhưng mà hiện tại đã không còn chỗ dung thân cho hắn nữa rồi. Cho dù là có cất giọng thỉnh cầu gần như là hèn mọn nhất đi chăng nữa, như vậy thì kẻ bên trong tòa nhà nhỏ này sẽ chấp nhận lưu giữ mình hay sao chứ?
Hứa Nhạc thong thả đẩy ra cánh cửa hông của tòa nhà nhỏ, tay phải thọc vào trong túi dưới áo khoác nhẹ nhàng nắm chặt cò súng. Trên mặt Hứa Nhạc chợt lộ ra một tia nụ cười tự giễu nhàn nhạt. Đã tới thời điểm này rồi, chính mình còn muốn kiên trì cái gì nữa? Còn muốn chứng minh cái gì nữa? Thật sự là những ý tưởng hết sức hoang đường a! Chỉ có điều là một khi đã đến đây rồi, dù sao thì cũng phải thử qua một lần xem sao.
Đẩy nhẹ cánh cửa gỗ giả cổ sang quý ra, cũng không gặp được Lợi Hiếu Thông như những gì hắn mong muốn, biểu tình trên mặt Hứa Nhạc cùng với bước chân của hắn đồng thời cứng đờ lại một chút. Đế giày của hắn đạp nhẹ lên trên mặt đất, phát ra một tiếng vang cực kỳ nhỏ.
Bên cạnh cái bàn ăn cực kỳ hoa mỹ trang trí theo phong cách bãi biển, có một nàng nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp đang ngồi đó. Nàng ta mặc trên người một bộ lễ phục màu xanh lam nhạt, trên khuôn mặt thành thục tự nhiên toát ra một tia mị ý nhàn nhạt, đang một mình một người cô đơn dùng bữa tối.
Nghe được tiếng bước chân truyền đến, cô nàng nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp kia mang theo vẻ ngạc nhiên quay đầu nhìn lại. Khi nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của Hứa Nhạc, cô nàng theo bản năng nâng tay bàn tay trắng muốt lên, gắt gao che lại đôi môi đỏ mọng của chính mình, một phen đem tiếng kinh hô theo bản năng đã dâng tới miệng rồi nuốt xuống trở lại.
Bàn tay phải đang giấu bên trong áo khoác của Hứa Nhạc chậm rãi buông nhẹ cái cò súng ra, có chút khẽ mỉm cười, xoay người chuẩn bị rời đi. Hắn cũng biết cô nàng nữ nhân xinh đẹp này, nghĩ đến ngay sau đó cô ta hẳn là sẽ thông báo cho Chính phủ Liên Bang đến truy sát chính mình, tâm tình không khỏi có chút ảm đạm nhàn nhạt.
- Cậu… chờ một chút!
Cô nàng nữ nhân do dự mà gian nan đứng thẳng người lên, bàn tay phải chống mạnh lên cái bàn ăn, thanh âm thanh thúy nhẹ nhàng mà phân vân nói:
- Cậu có muốn… ăn cơm trước khi… rời đi không?
Một câu nói phi thường đơn giản nhẹ nhàng vang lên, lại tuyệt đối giống như một tiếng sấm mùa xuân vang vọng khắp cả bầu trời vậy. Cái loại hình dung này tuyệt đối không có một chút khoa trương nào cả. Ngay tại thời điểm toàn bộ thế gian này đều trở nên xa lạ cùng với lãnh khốc tàn nhẫn như thế này, lại đột nhiên nghe được câu hỏi mang theo vẻ quan tâm nồng đậm như thế này, Hứa Nhạc nghĩ cảm thấy phảng phất như là thân thể tràn ngập sự mỏi mệt của chính mình đột nhiên được ngâm vào trong dòng suối nước nóng ấm áp vậy.
Hắn có chút cứng ngắc xoay người lại một chút, nhìn chằm chằm vào cô nàng nữ nhân trước mặt, nở nụ cười nhàn nhạt, nói:
- Chị Lộ Lộ, chị có nấu cơm dư một chút không?
o0o
Bên trong tòa trang viên rộng lớn nào đó ở một nơi nào đó tại Đặc khu Thủ Đô, lão nhân Lợi Duyến Cung già nua mặc trên người một kiện áo gấm màu đen cổ lão, đội trên đầu cái mũ quả dưa màu đen tròn nhỏ, ngồi trên cái ghế dựa màu đen cổ lão quen thuộc của mình. Bên trong vô số những cái nếp nhăn trùng trùng điệp điệp tầng tầng lớp lớp kia, ngoại trừ vô số những đốm đồi mồi của lão nhân ra, phần lớn còn là sự trí tuệ sâu không thấy đáy, hoặc nói là sự giảo hoạt lão luyện vô cùng.
- Sự do dự trên mặt của con, đã bán đứng cái nội dung trong cú điện thoại vừa rồi a!
Vị lão nhân mỉm cười nhìn về phía Lợi Hiếu Thông đang trầm mặc đứng trước mặt mình, thong thả giơ lên bàn tay phải của mình, nói:
- Trong khoảng thời gian vài năm gần đây, con trưởng thành rất nhanh. Hiện tại, những chuyện tình có thể khiến cho con thất thố thật sự không nhiều. Xem ra Hứa Nhạc quả nhiên cũng đã tìm đến chỗ của con rồi!
Lợi Hiếu Thông có chút khiếp sợ nhìn chằm chằm vị lão nhân, mạnh mẽ áp chế lại tình tự phức tạp khi hạ quyết tâm của chính mình, tận hết khả năng cố gắng bình tĩnh giải thích:
- Trước kia con và hắn từng có ước định, nếu như hắn xuất hiện những phiền toái gì khó có thể giải quyết, con sẽ cùng hắn gặp mặt tại chỗ hẹn. Hiện tại, hắn đang… ở nơi đó, hơn nữa, hắn còn cần một chiếc Phi thuyền.
- Ta đã quyết định, ca ca của con sẽ tiếp nhận vị trí Gia chủ đời tiếp theo của Lợi Gia!
Lão nhân Lợi Duyến Cung giống hệt như là Thai phu nhân vậy, vô cùng am hiểu chuyện vô thanh vô tức nói ra những lời nặng nề tựa như sấm sét, không hề có chút dự triệu nào mà nói ra chuyện truyền thừa quan trọng của một gia tộc bên trong Thất Đại Gia Tộc Liên Bang như thế này. Sắc mặt Lợi Hiếu Thông nhất thời biến thành cực kỳ khó coi, thấp giọng gian nan nói:
- Con hiểu rồi!
- Con vẫn chưa hiểu!
Lão nhân Lợi Duyến Cung cực kỳ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn, không một chút khách sáo nói:
- Chuyện này cùng với chuyện đầu tư sai lầm của con hoàn toàn không một chút quan hệ nào cả. Tuy rằng Hứa Nhạc chính là đối tượng đầu tư lớn nhất của cả cuộc đời con, nhưng mà bao gồm cả ta ở trong đó nữa, không càbất luận kẻ nào nghĩ đến chuyện hắn lại là người Đế Quốc cả. Cho nên cái khoản đầu tư này, tuyệt đối không phải là đầu tư sai lầm!
Thanh âm của vị lão nhân già nua mà tràn ngập sự bình tĩnh, trên khuôn mặt nhăn nheo mốc meo nổi lên một nụ cười mang theo một tia cảm xúc cực kỳ phức tạp:
- Thiết Toán Lợi Gia ta, trong những năm gần đây, quẳng ném hai khỏa đầu tư lớn nhất, một cái là Mạch Đức Lâm, cái còn lại chính là Hứa Nhạc, kết quả phi thường xảo hợp, không ngờ cả hai người đều con mẹ nó là người Đế Quốc cả!
Cái lời nói con mẹ nó như thế này lại được phát ra từ trong miệng vị lão nhân gia chủ một trong Thất Đại Gia Tộc như thế này, đã thuyết minh rằng vị lão nhân này mặc dù tràn ngập trí tuệ cùng với quyết đoán, nhưng mà cũng không khỏi nghĩ thấy những gì mà chính mình gặp phải trong cuộc sống kia thật sự hết sức kỳ diệu, quá mức khó chấp nhận được.
Vị lão nhân Lợi Duyến Cung tiếp tục cười nhàn nhạt, thong thả nói:
- Nguyên nhân quan trọng nhất khiến cho con không thể tiếp nhận chức vị Gia chủ Lợi Gia, chính là bởi vì con thủy chung vẫn không thể nào thấu hiểu nổi, chúng ta đều là những người làm ăn thuần khiết nhất, ở trong mắt của chúng ta cũng chỉ có thể có một thứ duy nhất, đó là tiền, tiền và tiền. Chỉ khi nào có đủ sự chuyên tâm, chuyên chú, chúng ta mới có thể chống cự lại phía Chính phủ đang càng ngày càng cường ngạnh hơn nhiều.
Lợi Hiếu Thông thoáng trầm mặc một lát sau, mới mở miệng nói tiếp:
- Về phần tin tức của Hứa Nhạc, con đã thông báo cho nên phía Chính phủ rồi. Mặt khác, cô nàng nữ nhân ở bên trong tòa nhà kia, cùng với Hứa Nhạc trước đây cũng có chút quan hệ thân thiết, con tin tưởng rằng nàng ta có thể một phen giữ chân được hắn trong một khoảng thời gian.
Cặp mày bạc trắng của lão nhân Lợi Duyến Cung khẽ nhăn lại một chút, mang theo một tia thất vọng nhàn nhạt thở dài một tiếng, nói:
- Có thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy làm ra quyết định như thế, quả thật là phẩm chất tốt đẹp mà một người lãnh tụ cần phải có. Nhưng mà về mặt quyết định chuyện này, con lại làm sai mất rồi. Đây chính là nguyên nhân khiến cho ta quyết định không giao lại chức vị Gia chủ Lợi Gia cho con!
Lợi Hiếu Thông có chút khó hiểu nhướng mày, ngẩng đầu lên.
- Con đã chấp nhận quẳng ném trên người Hứa Nhạc một khoảng đầu tư to lớn đến như thế. Thậm chí ngay cả khi lần trước lúc hắn cùng với Chính phủ chính thức khai chiến, con vẫn còn tiếp tục trợ giúp cho hắn thoát đi. Vì cái gì hiện tại dưới tình huống toàn bộ sự đầu tư vẫn chưa nhận được bất cứ sự hồi đáp gì cả, con lại trực tiếp chủ động cắt đứt kế hoạch buôn bán to lớn này rồi, một phen đem hắn bán cho Chính phủ đây?
Tâm tình Lợi Hiếu Thông lúc này đã phi thường nặng nề, thanh âm có chút khổ sở biện giải:
- Nhưng mà hắn là người Đế Quốc!
- Ta vừa rồi có nói qua, chúng ta đều là những người buôn bán cả, ở trong mắt của chúng ta chỉ có tiền tài là quan trọng nhất, và cũng là duy nhất!
Lão nhân Lợi Duyến Cung vẫn tiếp tục thở dài, hận rèn sắt không thành thép, nói:
- Một khi đã là như vậy, thì vì cái gì lại còn muốn để ý xem đối tượng đầu tư là người Đế Quốc hay là người Liên Bang chứ? Trước kia Lợi Gia chúng ta mãi vẫn luôn không có cơ hội cùng với bên phía Đế Quốc tiến hành trao đổi buôn bán, hiện tại đây chính là cơ hội tốt nhất của chúng ta. Hắn hiện tại rất có thể là Thái Tử gia của Đế Quốc, như vậy chỉ cần hắn còn sống trở về bên kia, trong tương lai cực kỳ có khả năng trở thành Hoàng đế Đế Quốc a!
- Nếu như con có thể một phen kiên trì tiến hành đầu tư vào hắn cho đến cuối cùng, như vậy thì đây cũng không chỉ là khoản bút toán đầu tư lớn nhất trong cuộc đời của con, thì thậm chí trong dòng lịch sử lâu dài của Lợi Gia chúng ta, cũng tuyệt đối có thể xếp hạng thứ hai a. Ngoại trừ năm xưa tổ tiên Lợi Gia chúng ta đã dứt khoát bán đi sạch sẽ gia sản của chính mình, hỗ trợ tuyệt đối cho Hoàng đế Thai Gia khai quốc ra, chúng ta còn có thể chạy đi đâu mà tìm ra hạng mục đầu tư có khoản lợi nhuận lớn kinh người đến như thế đây? Không ngờ con đã nắm được cái cơ hội tuyệt vời như thế trong tay, lại bỏ lỡ nó đi một cách dễ dàng như vậy. Thật sự là đáng tiếc, vô cùng đáng tiếc a!
Lợi Hiếu Thông trầm mặc không nói tiếng nào để phản bác lại lời nói của phụ thân mình. Lúc trước hắn đã làm ra quyết định như thế, nguyên nhân kỳ thật rất là đơn giản. Bởi vì trong mấy năm nay, kỳ thật hắn đã cực kỳ hiếm có, không có một phen đem Hứa Nhạc đơn giản biến thành đối tượng mà mình đang đầu tư, mà chân chính là một người bằng hữu duy nhất của chính mình. Khi mà gã bằng hữu tốt nhất, duy nhất kia, đột nhiên lại biến thành người Đế Quốc, ai có thể tuyệt đối duy trì lý trí bình tĩnh, không có đắm chìm trong cảm xúc tuyệt vọng thất thố đây chứ?
/930
|