Đối với một gã quân nhân bình thường mà nói, hoặc là đối với một đứa con bình thường mà nói, đây là một câu hỏi phi thường gian nan trả lời. Nhưng mà câu trả lời của Lý Phong ngược lại chẳng có chút xíu gian nan nào cả. Hắn liếc mắt nhìn những làn khói thuốc lá trắng tinh đang chậm rãi lan tỏa ra khắp nơi xung quanh, cùng với những ngôi mộ trắng toát phía xa xa, vẻ mặt không một chút biểu tình, hồi đáp:
- Tôi không biết!
Ba năm trước đây, hắn từ tận tiền tuyến xa xôi một đường chạy thẳng về Thủ Đô Tinh Quyển, một cước đá văng luôn cánh cửa văn phòng làm việc của Lý Tại Đạo, phẫn nộ rít gào gần như là điên cuồng một trận, thế nhưng lại chung quy không có khả năng móc ra khẩu súng lục gắn ngay bên cạnh thắt lưng, một phen đem vị phụ thân thân sinh của chính mình đang ngồi phía sau bàn làm việc kia bắn thành một tổ ong vò vẽ. Kể từ sau thời điểm đó, trong vô số những đêm khuya dài đằng đẳng, gã Thượng tá Liên Bang trẻ tuổi này cũng đã từng vô số lần tự hỏi về cái câu hỏi khiến cho hắn cảm thấy rét lạnh cùng với u uất này, thế nhưng lại thủy chung cũng không cách nào đưa ra câu trả lời cuối cùng được.
Đỗ Thiếu Khanh nghe được câu trả lời của hắn, khẽ trầm mặc trong chốc lát, sau đó gỡ xuống cái bao tay bằng da dê màu đen trên hai tay mình, nắm chặt trong bàn tay, chỉ về phía đám núi non dài đặc phía xa xa sau những ngôi mộ đầy trước mặt, thay đổi đề tài mới:
- Cái vị Công chúa Điện hạ bên kia, giờ phút này nhất định là đang cực kỳ mong chờ sự rời đi của ta! Mặc dù bản thân ta không dám tự cao tự đại, nhưng mà ta phải thừa nhận rằng, đám người Đế Quốc bên kia khẳng định là đang cho rằng cái sự rời đi của ta chính là cơ hội hiếm có của bọn chúng!
Ông ta quay lại nhìn thẳng về phía Lý Phong, chậm rãi nói:
- Nhưng mà mặc dù bản thân ta rời khỏi khỏa Tinh cầu này, thì cái phần lễ vật ta lưu lại cho vị Công chúa Điện hạ kia, cậu nhất định phải thay ta đưa lại cho nàng ta. Một cái chiến dịch tại eo biển đó, nếu như có thể một phen đem cái khối thịt béo ngon lành nhất, mập mạp nhất trên người của Quân đội Đế Quốc gỡ xuống được, như vậy tình thế trên Tinh cầu Mặc Hoa trong thời gian nửa năm sắp tới cũng sẽ ở thế cân bằng song phương, mà khi đó thì ta đại khái cũng đã đủ thời gian mà quay trở lại rồi!
Lý Phong nhất thời nghĩ đến cái kế hoạch tác chiến tuyệt mật do Bộ Quân Sự Trung Ương hoạch định đưa ra, vào buổi tối ngày hôm qua tại Bộ Chỉ Huy, Đỗ Thiếu Khanh đã đặc biệt đưa cho hắn đọc qua, lại nhìn về phía ánh mắt của Đỗ Thiếu Khanh, phát hiện trong đó có một chút biến hóa vi diệu. Hắn thầm nghĩ trong lòng, nếu như cái kế hoạch tác chiến kia thật sự có thể thành công, như vậy thì tuyệt đối có thể khiến cho Quân đội Đế Quốc ý đồ muốn thừa cơ phản công với quy mô lớn kia, sẽ ở chỗ eo biển gặp phải sự đả kích cực kỳ trầm trọng.
Lý Phong thoáng ngẫm nghĩ trong chốc lát, liền dùng lời nói tầm thường nhất, đưa ra lời hứa hẹn mạnh mẽ hữu lực nhất.
- Cái sự kinh hỉ mà Tổng Tư lệnh ngài cấp cho Hoài Thảo Thi, tôi nhất định sẽ đích thân tặng cho nàng ta!
- Tuy rằng lần này tôi sẽ dẫn theo Sư đoàn Thiết giáp 7 quay về, nhưng cũng sẽ không ảnh hưởng chút nào đối với sự cân bằng quân lực của song phương. Thậm chí tôi còn nghĩ muốn một phen đem cả Sư đoàn Thiết giáp 17 cũng quay về nữa, đáng tiếc kết quả lại là bị đám người kia ngăn cản lại.
Cặp mày kiếm của Đỗ Thiếu Khanh nhất thời nhắn lại một chút, sâu bên trong cặp mắt đạm mạc cực kỳ hiếm có xuất hiện một vài tia quang mang phức tạp nồng đậm, ngữ khí lạnh lẽo nói:
- Vu Sư Đoàn trưởng chính thức về hưu trong quang vinh, cái chi Sư đoàn Thiết giáp thiết huyết do một tay tổ phụ của cậu gầy dựng này, ở lại Tinh cầu Mặc Hoa, ta thật sự có chút lo lắng không yên.
Đỗ Thiếu Khanh hắn xuất thân là quân nhân sĩ quan của Quân khu III, một tay huấn luyện ra cả một Sư đoàn Thiết giáp 7 cường hãn thiết huyết bất bại, cùng với Sư đoàn Thiết giáp 17 gánh vác sự vinh quang vô thượng của Quân Thần lão nhân gia, ở bên trong Quân đội Liên Bang vốn dĩ là hai ngọn núi cao chất ngất thề cả hai không thể cùng tồn tại, thế nhưng Lý Phong lại căn bản không chút nghi ngờ trình độ chân thật trong lời nói này của đối phương.
Cái họi là khí độ cùng với ánh mắt trí tuệ, sẽ quyết định mỗi một người ở trên con đường kiếp sống nhân sinh có thể đi được bao xa. Ngày hôm nay Đỗ Thiếu Khanh đã là Tổng Tư lệnh mặt trận Liên Bang, ở trong ánh mắt của ông ta, mỗi một chi bộ đội của Liên Bang, mỗi một gã chiến sĩ của Liên Bang, cũng đều là những trọng điểm mà ông ta phải chú ý và quý trọng, huống chi giống như Sư đoàn Thiết giáp 17 vậy, là những chi bộ đội cường hãn, mạnh mẽ, quan trọng.
Nhưng mà thân là một vị Tổng Tư lệnh Thượng tướng thiết huyết bất bại, uy danh hiển hách, chiến công vang dội, Đỗ Thiếu Khanh lại đi lo lắng cho những bộ đội tại tiền tuyến, có thể sẽ bị những lực lượng mơ hồ ẩn hình nào đó gây ra sự thương tổn đáng tiếc. Điều này thật sự khiến cho kẻ khác có chút khó có thể tưởng tượng nổi. Chỉ có Lý Phong, mặc dù thân đang ở tiền tuyến, lại đối với những thay đổi về thế cục chính trị, về giai cấp thượng tầng trong thời gian mấy năm gần đây của Liên Bang là có thể hiểu được nỗi sầu lo của ông ta đang nằm ở nơi nào mà thôi.
Bởi vì một vụ chuyên án Phi thuyền Cổ Chung Hào nổ mạnh, bởi vì một vụ thảm án khủng bố tập kích vào Tòa nhà Nghị Viện, càng bởi vì vụ chuyên án Hứa Nhạc phản bội lại Liên Bang, khiến cho bầu không khí chính trị trong mấy năm gần đây tại Thủ Đô Tinh Quyển của Liên Bang mãi vẫn luôn có chút gì đó quái dị. Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh cùng với Chính phủ Liên Bang do ông ta lãnh đạo, đã thông qua các con đường Tổng tuyển cử cùng với bầu cử vận động, biểu tình bãi công… tiếp nhận lấy càng nhiều những quyền hạn chính trị hơn bao giờ hết, nắm giữ càng nhiều những quyền lực trên đủ các loại lĩnh vực khác nhau.
Trong lúc đối mặt với những hồi phản công mạnh mẽ của các Đại gia tộc trong Liên Bang, cùng với các thủ đoạn âm thầm mà mạnh mẽ không ngừng quần đảo khắp nơi trong xã hội thượng lưu của Liên Bang, bên phía Chính phủ Liên Bang đã bắt đầu vận dụng vô số những thủ đoạn mạnh mẽ cường ngạnh, đã tổ chức nên một ban ngành liên hợp phi thường mạnh mẽ, bao gồm Cục Hiến Chương, Cục Điều Tra Liên Bang, cùng với các ban ngành hành động đặc thù nào đó bên trong Liên Bang. Sau khi trải qua một hồi biện luận cực kỳ kịch liệt chưa từng có bên trong Tòa nhà Nghị Viện, đã thành công cấp cho ban ngành liên hợp này một quyền hạn cấp bậc cực kỳ cao phi thường hiếm có trong lịch sử, bắt đầu trầm mặc tiến hành thanh lọc hoàn toàn bên trong tất cả các ban ngành của Chính phủ. Cái ban ngành liên hợp này tiến hành thẩm tra hết thảy các cơ sở ngầm mà các Đại gia tộc kia chôn giấu bên trong Chính phủ, đồng thời thanh lọc sạch sẽ tất cả các viên chức dám cãi lại mệnh lệnh của Chính phủ!
Đồng thời, Chính phủ Liên Bang cũng yêu cầu toàn thể dân chúng Liên Bang bởi vì trận chiến tranh vũ trụ cực kỳ hao tổn tài nguyên của cải khổng lồ, cùng với một hồi đấu đá nội bộ làm rung chuyển toàn bộ xã hội này mà chấp nhận hy sinh lợi ích cá nhân, mạnh mẽ tuyên truyền tinh thần tiết kiệm triệt để cùng với nguyện ý kính dân tất cả cho Chính phủ, ý đồ muốn sử dụng thủ đoạn tuyên truyền, truyền thông cường đại nhất, áp chế tuyệt đại bộ phận các ý kiến phản đối phát sinh trong xã hội Liên Bang, làm cho toàn bộ Liên Bang biến thành một nắm tay mạnh mẽ hữu lực nhất.
Nhưng mà bất luận là vị Tổng thống tiên sinh kia, hay là vị Tướng quân Lý Tại Đạo, cũng tựa hồ như đã quên mất một chuyện, đó chính là một khi bọn họ đã bắt đầu thông qua công tác bí mật điều tra để tiến hành giữ gìn quyền uy của Chính phủ, thì Chính phủ chắn chắn sẽ vĩnh viễn phải ỷ lại vào lực uy hiếp do công tác điều tra bí mật mang lại, tiến hành áp chế mọi người.
Một khi bọn họ đã bắt đầu thông qua các thủ đoạn truyền thông để mà áp chế các ý kiến phản đối, như vậy thì Chính phủ chắc chắn là sẽ vĩnh viễn ỷ lại vào cái biểu hiện bình tĩnh do sự áp chế về mặt tin tức mang lại, không nhận ra được sự thật chân chính.
Một khi bọn họ đã bắt đầu lợi dụng công tác chuẩn bị chiến tranh phá hoại mạnh mẽ, ý đồ sử dụng các loại tội danh với lực đả kích cực mạnh như là mãi quốc để mà kết tội những thế lực chống đối, nhằm giữ gìn sự thống trị của chính mình, như vậy thì cái mà bọn họ phải đối mặt chính là những cái tội danh này cũng sẽ phát triển ngày một thiên biến vạn hóa, một khi phải đối diện với những cái sự thật không chút nào thú vị trong thực tế xã hội, bọn họ cũng chỉ có thể càng ngày càng đưa ra thêm những tân từ luận điệu mới, càng ngày càng có thêm sức nổ mạnh để mà duy trì cho cái luận điệu của bọn họ mà thôi.
Đã từng có một vị Giáo sư học giả chính trị nào đó của Đại học Thủ Đô, sau khi tiến hành nghiên cứu, đã đem cái cục diện chính trị Liên Bang trong khoảng thời gian ba năm này biến hóa, đặt tên cho là Chủ nghĩa Mạt Bố Nhĩ, mang theo một luận điệu bình luận không chút nào che giấu ý tứ hàm xúc trào phúng, mà nói rằng, nếu như để cho cái bầu không khí khủng hoảng này tiếp tục kéo dài lan tràn xuống bên trong Chính phủ Liên Bang, như vậy chi bằng cứ chạy sang Đế Quốc, mời luôn vị Hoàng đế Bệ hạ bên kia sang đây làm Tổng thống tiên sinh luôn cho rồi. Phải biết rằng vị Hoàng đế Bệ hạ Đế Quốc bên kia, khẳng định so với Mạt Bố Nhĩ tiên sinh càng am hiểu cái thế cục chính trị này hơn rất nhiều.
Về sau cái vị Giáo sư học giả chính trị học này đã bị cái ban ngành liên hợp điều tra có quyền hạn cực kỳ cao cấp kia mời về điều tra một thời gian. Mặc dù sau đó đối diện với vô số áp lực đến từ nhiều mặt, bên phía ban ngành liên hợp điều tra kia cũng đành phải phóng thích tự do cho vị học giả chính trị này. Nhưng mà nghe nói về mặt chứng cứ công bố ra bên ngoài, thì bên phía Chính phủ Liên Bang đã chỉ ra rằng cái vị Học giả chính trị học này có bằng chứng chính xác là nhận được tiền tài trợ của Cơ Kim Hội Tu Thúc!
Một thời gian sau đó, Ủy ban Khoa học Liên Bang lấy lý do là việc nghiên cứu học thuật này không được phép nhận tiền quyên góp nghiên cứu, lấy danh nghĩa vi phạm công tác nghiên cứu học thuật, đối với vị Học giả chính trị học kia nghiêm khắc phê bình một trận, cách chức khỏi giới Khoa học Liên Bang. Tuy rằng bên phía Đại học Thủ Đô cũng không có chính thức sa thải vị Giáo sư Chính trị học này, nhưng mà vẫn như cũ khuyên bảo ông ta nên từ bỏ chức vị Chủ nhiệm khoa Chính trị.
o0o
Hứa Nhạc bị chính thức tố giác là người Đế Quốc trà trộn vào Liên Bang làm gián điệp, năm đó hai người được Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh thưởng thức cùng với tin tưởng nhất liền cũng chỉ còn lại mỗi mình Đỗ Thiếu Khanh mà thôi. Mà ông ta cũng không có khiến cho Tổng thống tiên sinh cùng với rất nhiều người khác phải thất vọng.
Bất luận là đảm nhiệm chức vụ Sư Đoàn trưởng Sư đoàn Thiết giáp 7, về sau lại đảm nhiệm chức vụ Tổng Tư lệnh tiền tuyến, chỉ huy toàn bộ các bộ đội Liên Bang tại tiền tuyến, mỗi một hồi thắng lợi giòn giã mà Đỗ Thiếu Khanh xác lập được tại Tinh vực Tả Thiên, cũng đều khiến cho độ ủng hộ dân ý của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ cực kỳ mạnh mẽ gia tăng lên đến mấy điểm liên tiếp. Mà vô số các tin tức thắng lợi tại tiền tuyến cuồn cuộn không ngừng được giới truyền thông đưa ra, cũng đã thành công xoa dịu một chút bầu không khí chính trị vốn đang vô cùng u ám của cục diện xã hội Liên Bang hiện tại.
Nguyên nhân bởi vì hiện tại Tổng Tư lệnh mặt trận Đỗ Thiếu Khanh đã mạnh mẽ nhận được sự tín nhiệm tuyệt đối của toàn thể Liên Bang, cho nên cái ban ngành liên hợp điều tra bí mật có quyền hạn cực kỳ cao cấp, giống hệt như là một ngọn âm phong không ngừng quanh quẩn thổi quét khắp nơi trong các Đại khu hành chính của Liên Bang, tạm thời không có biện pháp nào đem râu ria của chính mình xâm nhập vào trong Quân đội. Ít nhất là bọn họ cũng không có lực lượng đủ mạnh để có chút ảnh hưởng nào đối với thế cục của tiền tuyến cả.
Nhưng mà hai tháng trước đây bất ngờ đã xảy ra một sự kiện gây chấn động trong giới Quân đội Liên Bang. Chu Ngọc, ngày hôm nay đã là Doanh Đoàn trưởng Doanh đoàn II của Sư đoàn Thiết giáp 7 Liên Bang, phụng lệnh Tổng Tư lệnh tiền tuyến Đỗ Thiếu Khanh quay về Thủ Đô Tinh Quyển điều động thêm tài nguyên và quân lực, sắp sửa bước lên Chiến hạm quay trở về tiền tuyến, không ngờ ở trên một khu căn cứ quân dụng nào đó, bị cái ban ngành liên hợp điều tra bí mật kia mạnh mẽ mang đi.
Bọn họ lên án rằng Chu Ngọc khi còn học tại Học viện Quân sự I, đã từng tiếp nhận tiền tài trợ của Cơ Kim Hội Tu Thúc, cho nên cần phải tiếp nhận công tác thẩm tra nghiêm mật, nhằm để phòng ngừ cái thế lực Đại gia tộc vạn ác kia, thẩm thấu vào bên trong Quân đội Liên Bang vốn dĩ luôn luôn thuần khiết trang nghiêm nhất!
Thất Đại Gia Tộc Liên Bang có thật sự thẩm thấu vào trong Quân đội Liên Bang hay không? Đương nhiên là có! Ngoại trừ Chung Gia Tây Lâm căn bản không cần phải đề cập tới, Thiết Toán Lợi Gia năm đó vẫn mãi luôn muốn cùng với Phí Thành Lý Gia tiến hành kết thông gia, hơn nữa công tác tiến hành vận chuyển tiếp viện từ hậu cần đến tiền tuyến, hầu như là do các Công ty vận chuyển thuộc quyền quản lý của Thiết Toán Lợi Gia tiến hành. Lợi Hiếu Thông đến giờ vẫn còn có thân phận là một quân nhân sĩ quan trong thời hạn nghĩa vụ quân sự. Nam Tương Gia từ đầu đến giờ vẫn luôn cùng với hệ thống hậu cần của quân đội có hàng ngàn hàng vạn mối liên hệ ngoài sáng lẫn trong tối. Còn về phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu, thì cái người thừa kế duy nhất hiện tại của họ, đã từng ở tại tiền tuyến đẫm máu tác chiến mấy năm trời.
Nhưng mà thời điểm khi mà vị lão nhân gia ở ven bờ hồ Phí Thành kia vẫn còn tại thế, những Đại gia tộc kia căn bản không thể tạo thành bất cứ lực ảnh hưởng hữu lực nào đối với Quân đội Liên Bang cả. Ngày hôm nay vị lão nhân gia kia đã tạ thế rồi, Tổng thống Mạt Bố Nhĩ cùng với Tướng quân Lý Tại Đạo như thế nào có thể cho phép cái loại sự tình này có thể phát sinh được?
Đỗ Thiếu Khanh biết rất rõ ràng Chu Ngọc cùng với phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu có mối quan hệ như thế nào. Năm đó chính vì ông ta xuất phát từ tâm lý quý mến nhân tài, cho nên mới mạnh mẽ chống đỡ những áp lực đến từ Tây Lâm cùng với Hứa Nhạc, một phen đem Chu Ngọc điều đến Sư đoàn Thiết giáp 7. Kết quả làm thế nào có thể ngờ đến, cái ban ngành điều tra bí mật liên hợp chẳng biết từ chỗ nào chui ra kia, không ngờ lại dám mạnh mẽ lôi Chu Ngọc khỏi tay ông ta mà tiến hành điều tra!
- Tôi không biết!
Ba năm trước đây, hắn từ tận tiền tuyến xa xôi một đường chạy thẳng về Thủ Đô Tinh Quyển, một cước đá văng luôn cánh cửa văn phòng làm việc của Lý Tại Đạo, phẫn nộ rít gào gần như là điên cuồng một trận, thế nhưng lại chung quy không có khả năng móc ra khẩu súng lục gắn ngay bên cạnh thắt lưng, một phen đem vị phụ thân thân sinh của chính mình đang ngồi phía sau bàn làm việc kia bắn thành một tổ ong vò vẽ. Kể từ sau thời điểm đó, trong vô số những đêm khuya dài đằng đẳng, gã Thượng tá Liên Bang trẻ tuổi này cũng đã từng vô số lần tự hỏi về cái câu hỏi khiến cho hắn cảm thấy rét lạnh cùng với u uất này, thế nhưng lại thủy chung cũng không cách nào đưa ra câu trả lời cuối cùng được.
Đỗ Thiếu Khanh nghe được câu trả lời của hắn, khẽ trầm mặc trong chốc lát, sau đó gỡ xuống cái bao tay bằng da dê màu đen trên hai tay mình, nắm chặt trong bàn tay, chỉ về phía đám núi non dài đặc phía xa xa sau những ngôi mộ đầy trước mặt, thay đổi đề tài mới:
- Cái vị Công chúa Điện hạ bên kia, giờ phút này nhất định là đang cực kỳ mong chờ sự rời đi của ta! Mặc dù bản thân ta không dám tự cao tự đại, nhưng mà ta phải thừa nhận rằng, đám người Đế Quốc bên kia khẳng định là đang cho rằng cái sự rời đi của ta chính là cơ hội hiếm có của bọn chúng!
Ông ta quay lại nhìn thẳng về phía Lý Phong, chậm rãi nói:
- Nhưng mà mặc dù bản thân ta rời khỏi khỏa Tinh cầu này, thì cái phần lễ vật ta lưu lại cho vị Công chúa Điện hạ kia, cậu nhất định phải thay ta đưa lại cho nàng ta. Một cái chiến dịch tại eo biển đó, nếu như có thể một phen đem cái khối thịt béo ngon lành nhất, mập mạp nhất trên người của Quân đội Đế Quốc gỡ xuống được, như vậy tình thế trên Tinh cầu Mặc Hoa trong thời gian nửa năm sắp tới cũng sẽ ở thế cân bằng song phương, mà khi đó thì ta đại khái cũng đã đủ thời gian mà quay trở lại rồi!
Lý Phong nhất thời nghĩ đến cái kế hoạch tác chiến tuyệt mật do Bộ Quân Sự Trung Ương hoạch định đưa ra, vào buổi tối ngày hôm qua tại Bộ Chỉ Huy, Đỗ Thiếu Khanh đã đặc biệt đưa cho hắn đọc qua, lại nhìn về phía ánh mắt của Đỗ Thiếu Khanh, phát hiện trong đó có một chút biến hóa vi diệu. Hắn thầm nghĩ trong lòng, nếu như cái kế hoạch tác chiến kia thật sự có thể thành công, như vậy thì tuyệt đối có thể khiến cho Quân đội Đế Quốc ý đồ muốn thừa cơ phản công với quy mô lớn kia, sẽ ở chỗ eo biển gặp phải sự đả kích cực kỳ trầm trọng.
Lý Phong thoáng ngẫm nghĩ trong chốc lát, liền dùng lời nói tầm thường nhất, đưa ra lời hứa hẹn mạnh mẽ hữu lực nhất.
- Cái sự kinh hỉ mà Tổng Tư lệnh ngài cấp cho Hoài Thảo Thi, tôi nhất định sẽ đích thân tặng cho nàng ta!
- Tuy rằng lần này tôi sẽ dẫn theo Sư đoàn Thiết giáp 7 quay về, nhưng cũng sẽ không ảnh hưởng chút nào đối với sự cân bằng quân lực của song phương. Thậm chí tôi còn nghĩ muốn một phen đem cả Sư đoàn Thiết giáp 17 cũng quay về nữa, đáng tiếc kết quả lại là bị đám người kia ngăn cản lại.
Cặp mày kiếm của Đỗ Thiếu Khanh nhất thời nhắn lại một chút, sâu bên trong cặp mắt đạm mạc cực kỳ hiếm có xuất hiện một vài tia quang mang phức tạp nồng đậm, ngữ khí lạnh lẽo nói:
- Vu Sư Đoàn trưởng chính thức về hưu trong quang vinh, cái chi Sư đoàn Thiết giáp thiết huyết do một tay tổ phụ của cậu gầy dựng này, ở lại Tinh cầu Mặc Hoa, ta thật sự có chút lo lắng không yên.
Đỗ Thiếu Khanh hắn xuất thân là quân nhân sĩ quan của Quân khu III, một tay huấn luyện ra cả một Sư đoàn Thiết giáp 7 cường hãn thiết huyết bất bại, cùng với Sư đoàn Thiết giáp 17 gánh vác sự vinh quang vô thượng của Quân Thần lão nhân gia, ở bên trong Quân đội Liên Bang vốn dĩ là hai ngọn núi cao chất ngất thề cả hai không thể cùng tồn tại, thế nhưng Lý Phong lại căn bản không chút nghi ngờ trình độ chân thật trong lời nói này của đối phương.
Cái họi là khí độ cùng với ánh mắt trí tuệ, sẽ quyết định mỗi một người ở trên con đường kiếp sống nhân sinh có thể đi được bao xa. Ngày hôm nay Đỗ Thiếu Khanh đã là Tổng Tư lệnh mặt trận Liên Bang, ở trong ánh mắt của ông ta, mỗi một chi bộ đội của Liên Bang, mỗi một gã chiến sĩ của Liên Bang, cũng đều là những trọng điểm mà ông ta phải chú ý và quý trọng, huống chi giống như Sư đoàn Thiết giáp 17 vậy, là những chi bộ đội cường hãn, mạnh mẽ, quan trọng.
Nhưng mà thân là một vị Tổng Tư lệnh Thượng tướng thiết huyết bất bại, uy danh hiển hách, chiến công vang dội, Đỗ Thiếu Khanh lại đi lo lắng cho những bộ đội tại tiền tuyến, có thể sẽ bị những lực lượng mơ hồ ẩn hình nào đó gây ra sự thương tổn đáng tiếc. Điều này thật sự khiến cho kẻ khác có chút khó có thể tưởng tượng nổi. Chỉ có Lý Phong, mặc dù thân đang ở tiền tuyến, lại đối với những thay đổi về thế cục chính trị, về giai cấp thượng tầng trong thời gian mấy năm gần đây của Liên Bang là có thể hiểu được nỗi sầu lo của ông ta đang nằm ở nơi nào mà thôi.
Bởi vì một vụ chuyên án Phi thuyền Cổ Chung Hào nổ mạnh, bởi vì một vụ thảm án khủng bố tập kích vào Tòa nhà Nghị Viện, càng bởi vì vụ chuyên án Hứa Nhạc phản bội lại Liên Bang, khiến cho bầu không khí chính trị trong mấy năm gần đây tại Thủ Đô Tinh Quyển của Liên Bang mãi vẫn luôn có chút gì đó quái dị. Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh cùng với Chính phủ Liên Bang do ông ta lãnh đạo, đã thông qua các con đường Tổng tuyển cử cùng với bầu cử vận động, biểu tình bãi công… tiếp nhận lấy càng nhiều những quyền hạn chính trị hơn bao giờ hết, nắm giữ càng nhiều những quyền lực trên đủ các loại lĩnh vực khác nhau.
Trong lúc đối mặt với những hồi phản công mạnh mẽ của các Đại gia tộc trong Liên Bang, cùng với các thủ đoạn âm thầm mà mạnh mẽ không ngừng quần đảo khắp nơi trong xã hội thượng lưu của Liên Bang, bên phía Chính phủ Liên Bang đã bắt đầu vận dụng vô số những thủ đoạn mạnh mẽ cường ngạnh, đã tổ chức nên một ban ngành liên hợp phi thường mạnh mẽ, bao gồm Cục Hiến Chương, Cục Điều Tra Liên Bang, cùng với các ban ngành hành động đặc thù nào đó bên trong Liên Bang. Sau khi trải qua một hồi biện luận cực kỳ kịch liệt chưa từng có bên trong Tòa nhà Nghị Viện, đã thành công cấp cho ban ngành liên hợp này một quyền hạn cấp bậc cực kỳ cao phi thường hiếm có trong lịch sử, bắt đầu trầm mặc tiến hành thanh lọc hoàn toàn bên trong tất cả các ban ngành của Chính phủ. Cái ban ngành liên hợp này tiến hành thẩm tra hết thảy các cơ sở ngầm mà các Đại gia tộc kia chôn giấu bên trong Chính phủ, đồng thời thanh lọc sạch sẽ tất cả các viên chức dám cãi lại mệnh lệnh của Chính phủ!
Đồng thời, Chính phủ Liên Bang cũng yêu cầu toàn thể dân chúng Liên Bang bởi vì trận chiến tranh vũ trụ cực kỳ hao tổn tài nguyên của cải khổng lồ, cùng với một hồi đấu đá nội bộ làm rung chuyển toàn bộ xã hội này mà chấp nhận hy sinh lợi ích cá nhân, mạnh mẽ tuyên truyền tinh thần tiết kiệm triệt để cùng với nguyện ý kính dân tất cả cho Chính phủ, ý đồ muốn sử dụng thủ đoạn tuyên truyền, truyền thông cường đại nhất, áp chế tuyệt đại bộ phận các ý kiến phản đối phát sinh trong xã hội Liên Bang, làm cho toàn bộ Liên Bang biến thành một nắm tay mạnh mẽ hữu lực nhất.
Nhưng mà bất luận là vị Tổng thống tiên sinh kia, hay là vị Tướng quân Lý Tại Đạo, cũng tựa hồ như đã quên mất một chuyện, đó chính là một khi bọn họ đã bắt đầu thông qua công tác bí mật điều tra để tiến hành giữ gìn quyền uy của Chính phủ, thì Chính phủ chắn chắn sẽ vĩnh viễn phải ỷ lại vào lực uy hiếp do công tác điều tra bí mật mang lại, tiến hành áp chế mọi người.
Một khi bọn họ đã bắt đầu thông qua các thủ đoạn truyền thông để mà áp chế các ý kiến phản đối, như vậy thì Chính phủ chắc chắn là sẽ vĩnh viễn ỷ lại vào cái biểu hiện bình tĩnh do sự áp chế về mặt tin tức mang lại, không nhận ra được sự thật chân chính.
Một khi bọn họ đã bắt đầu lợi dụng công tác chuẩn bị chiến tranh phá hoại mạnh mẽ, ý đồ sử dụng các loại tội danh với lực đả kích cực mạnh như là mãi quốc để mà kết tội những thế lực chống đối, nhằm giữ gìn sự thống trị của chính mình, như vậy thì cái mà bọn họ phải đối mặt chính là những cái tội danh này cũng sẽ phát triển ngày một thiên biến vạn hóa, một khi phải đối diện với những cái sự thật không chút nào thú vị trong thực tế xã hội, bọn họ cũng chỉ có thể càng ngày càng đưa ra thêm những tân từ luận điệu mới, càng ngày càng có thêm sức nổ mạnh để mà duy trì cho cái luận điệu của bọn họ mà thôi.
Đã từng có một vị Giáo sư học giả chính trị nào đó của Đại học Thủ Đô, sau khi tiến hành nghiên cứu, đã đem cái cục diện chính trị Liên Bang trong khoảng thời gian ba năm này biến hóa, đặt tên cho là Chủ nghĩa Mạt Bố Nhĩ, mang theo một luận điệu bình luận không chút nào che giấu ý tứ hàm xúc trào phúng, mà nói rằng, nếu như để cho cái bầu không khí khủng hoảng này tiếp tục kéo dài lan tràn xuống bên trong Chính phủ Liên Bang, như vậy chi bằng cứ chạy sang Đế Quốc, mời luôn vị Hoàng đế Bệ hạ bên kia sang đây làm Tổng thống tiên sinh luôn cho rồi. Phải biết rằng vị Hoàng đế Bệ hạ Đế Quốc bên kia, khẳng định so với Mạt Bố Nhĩ tiên sinh càng am hiểu cái thế cục chính trị này hơn rất nhiều.
Về sau cái vị Giáo sư học giả chính trị học này đã bị cái ban ngành liên hợp điều tra có quyền hạn cực kỳ cao cấp kia mời về điều tra một thời gian. Mặc dù sau đó đối diện với vô số áp lực đến từ nhiều mặt, bên phía ban ngành liên hợp điều tra kia cũng đành phải phóng thích tự do cho vị học giả chính trị này. Nhưng mà nghe nói về mặt chứng cứ công bố ra bên ngoài, thì bên phía Chính phủ Liên Bang đã chỉ ra rằng cái vị Học giả chính trị học này có bằng chứng chính xác là nhận được tiền tài trợ của Cơ Kim Hội Tu Thúc!
Một thời gian sau đó, Ủy ban Khoa học Liên Bang lấy lý do là việc nghiên cứu học thuật này không được phép nhận tiền quyên góp nghiên cứu, lấy danh nghĩa vi phạm công tác nghiên cứu học thuật, đối với vị Học giả chính trị học kia nghiêm khắc phê bình một trận, cách chức khỏi giới Khoa học Liên Bang. Tuy rằng bên phía Đại học Thủ Đô cũng không có chính thức sa thải vị Giáo sư Chính trị học này, nhưng mà vẫn như cũ khuyên bảo ông ta nên từ bỏ chức vị Chủ nhiệm khoa Chính trị.
o0o
Hứa Nhạc bị chính thức tố giác là người Đế Quốc trà trộn vào Liên Bang làm gián điệp, năm đó hai người được Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh thưởng thức cùng với tin tưởng nhất liền cũng chỉ còn lại mỗi mình Đỗ Thiếu Khanh mà thôi. Mà ông ta cũng không có khiến cho Tổng thống tiên sinh cùng với rất nhiều người khác phải thất vọng.
Bất luận là đảm nhiệm chức vụ Sư Đoàn trưởng Sư đoàn Thiết giáp 7, về sau lại đảm nhiệm chức vụ Tổng Tư lệnh tiền tuyến, chỉ huy toàn bộ các bộ đội Liên Bang tại tiền tuyến, mỗi một hồi thắng lợi giòn giã mà Đỗ Thiếu Khanh xác lập được tại Tinh vực Tả Thiên, cũng đều khiến cho độ ủng hộ dân ý của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ cực kỳ mạnh mẽ gia tăng lên đến mấy điểm liên tiếp. Mà vô số các tin tức thắng lợi tại tiền tuyến cuồn cuộn không ngừng được giới truyền thông đưa ra, cũng đã thành công xoa dịu một chút bầu không khí chính trị vốn đang vô cùng u ám của cục diện xã hội Liên Bang hiện tại.
Nguyên nhân bởi vì hiện tại Tổng Tư lệnh mặt trận Đỗ Thiếu Khanh đã mạnh mẽ nhận được sự tín nhiệm tuyệt đối của toàn thể Liên Bang, cho nên cái ban ngành liên hợp điều tra bí mật có quyền hạn cực kỳ cao cấp, giống hệt như là một ngọn âm phong không ngừng quanh quẩn thổi quét khắp nơi trong các Đại khu hành chính của Liên Bang, tạm thời không có biện pháp nào đem râu ria của chính mình xâm nhập vào trong Quân đội. Ít nhất là bọn họ cũng không có lực lượng đủ mạnh để có chút ảnh hưởng nào đối với thế cục của tiền tuyến cả.
Nhưng mà hai tháng trước đây bất ngờ đã xảy ra một sự kiện gây chấn động trong giới Quân đội Liên Bang. Chu Ngọc, ngày hôm nay đã là Doanh Đoàn trưởng Doanh đoàn II của Sư đoàn Thiết giáp 7 Liên Bang, phụng lệnh Tổng Tư lệnh tiền tuyến Đỗ Thiếu Khanh quay về Thủ Đô Tinh Quyển điều động thêm tài nguyên và quân lực, sắp sửa bước lên Chiến hạm quay trở về tiền tuyến, không ngờ ở trên một khu căn cứ quân dụng nào đó, bị cái ban ngành liên hợp điều tra bí mật kia mạnh mẽ mang đi.
Bọn họ lên án rằng Chu Ngọc khi còn học tại Học viện Quân sự I, đã từng tiếp nhận tiền tài trợ của Cơ Kim Hội Tu Thúc, cho nên cần phải tiếp nhận công tác thẩm tra nghiêm mật, nhằm để phòng ngừ cái thế lực Đại gia tộc vạn ác kia, thẩm thấu vào bên trong Quân đội Liên Bang vốn dĩ luôn luôn thuần khiết trang nghiêm nhất!
Thất Đại Gia Tộc Liên Bang có thật sự thẩm thấu vào trong Quân đội Liên Bang hay không? Đương nhiên là có! Ngoại trừ Chung Gia Tây Lâm căn bản không cần phải đề cập tới, Thiết Toán Lợi Gia năm đó vẫn mãi luôn muốn cùng với Phí Thành Lý Gia tiến hành kết thông gia, hơn nữa công tác tiến hành vận chuyển tiếp viện từ hậu cần đến tiền tuyến, hầu như là do các Công ty vận chuyển thuộc quyền quản lý của Thiết Toán Lợi Gia tiến hành. Lợi Hiếu Thông đến giờ vẫn còn có thân phận là một quân nhân sĩ quan trong thời hạn nghĩa vụ quân sự. Nam Tương Gia từ đầu đến giờ vẫn luôn cùng với hệ thống hậu cần của quân đội có hàng ngàn hàng vạn mối liên hệ ngoài sáng lẫn trong tối. Còn về phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu, thì cái người thừa kế duy nhất hiện tại của họ, đã từng ở tại tiền tuyến đẫm máu tác chiến mấy năm trời.
Nhưng mà thời điểm khi mà vị lão nhân gia ở ven bờ hồ Phí Thành kia vẫn còn tại thế, những Đại gia tộc kia căn bản không thể tạo thành bất cứ lực ảnh hưởng hữu lực nào đối với Quân đội Liên Bang cả. Ngày hôm nay vị lão nhân gia kia đã tạ thế rồi, Tổng thống Mạt Bố Nhĩ cùng với Tướng quân Lý Tại Đạo như thế nào có thể cho phép cái loại sự tình này có thể phát sinh được?
Đỗ Thiếu Khanh biết rất rõ ràng Chu Ngọc cùng với phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu có mối quan hệ như thế nào. Năm đó chính vì ông ta xuất phát từ tâm lý quý mến nhân tài, cho nên mới mạnh mẽ chống đỡ những áp lực đến từ Tây Lâm cùng với Hứa Nhạc, một phen đem Chu Ngọc điều đến Sư đoàn Thiết giáp 7. Kết quả làm thế nào có thể ngờ đến, cái ban ngành điều tra bí mật liên hợp chẳng biết từ chỗ nào chui ra kia, không ngờ lại dám mạnh mẽ lôi Chu Ngọc khỏi tay ông ta mà tiến hành điều tra!
/930
|