Những câu chuyện xưa cần phải giảng thuật, những vấn đề nối tiếp mạch lạc với nhau, thông qua quá trình tự thuật quanh co qua lại của ba người, cuối cùng cũng đã đến lúc phải kết thúc. Bên trong căn phòng với cái bàn trà nhỏ, đặt trên mặt sàn bằng gỗ quý màu nâu sẫm, lại một lần nữa khôi phục lại sự im lặng. Ba người lớn nhỏ không đồng nhất đang khoanh chân ngồi trên mặt đất, mặc dù cũng không có há hốc miệng tròn xoe giống như là cái tách trà hồng sâm trước mặt mình, thế nhưng lại trầm mặc lặng lẽ giống hệt như một cái tách trà vậy.
Thật lâu sau đó, Đại Sư Phạm mới một lần nữa đem cái vạt áo bào trắng mềm nhẹ phủ xuống phía dưới một chút, che khuất đi hai cái chân thon dài trắng noãn, lúc trước bởi vì quá mức kích động mà trở nên lõa lồ trần trụi của chính mình, nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc cùng với Chung Yên Hoa, mang theo một tia cảm xúc khó hiểu kỳ diệu hỏi:
- Ta nói này, một sự kiện vĩ đại to lớn giống như thế, một chuyện tình mạnh mẽ tuyệt vời đến như thế, ba người chúng ta lại giống như là những người rảnh rỗi no cơm chán chè, vừa mới xong bữa cơm không có việc gì làm, ngồi ở trên ghế sô pha cà kê dê ngỗng, nói tới nói lui mấy câu liền tính là xong rồi vậy sao? Như thế có xem như là không đủ sự tôn trọng đối với lịch sử hay không, là sự bất kính đối với tiền nhân hay không?
- Nếu không làm như vậy thì phải làm gì đây?
Hứa Nhạc cúi đầu xuống, thanh âm có chút buồn bã, hồi đáp:
- Chẳng lẽ chúng ta cần phải tổ chức một buổi họp báo tuyên bố tin tức hợp tác liên hợp song phương hai bên đầu vũ trụ, sau đó mời Hoàng đế Hoài Phu Sa cùng với Mạt Bố Nhĩ dắt tay nhau đến tham dự cho vui à?
Chung Yên Hoa nhìn thẳng vào mặt của Đại Sư Phạm, ngữ khí chua ngoa không tốt bỏ thêm một câu nữa:
- Có phải là còn muốn mời Giản Thủy Nhi đến đây ca hát trợ hứng, mời Công chúa Điện hạ Hoài Thảo Thi cùng với Lý Cuồng Nhân đến điều khiển Robot nhảy múa khiêu vũ mở màn buổi họp báo nữa hay không?
- Ta chỉ là nghĩ thấy tính quan trọng của nội dung thảm luận cùng với bầu không khí trong lúc thảo luận thật sự có sự chênh lệch quá lớn mà thôi!
Đại Sư Phạm chua xót nở nụ cười tự giễu nhàn nhạt, sau đó nhìn thẳng về phía Hứa Nhạc, ngữ khí vô cùng nghiêm túc, nói:
- Chẳng qua bên trong mấy cái câu chuyện xưa này vẫn còn có rất nhiều các chi tiết còn chưa có thể làm cho rõ ràng được! Thân là nhà nghiên cứu so sánh sự tương quan về văn hóa nghệ thuật giữa Liên Bang và Đế Quốc duy nhất trong toàn bộ vũ trụ này, cậu có biết rằng ta thật sự vô cùng xem trọng những cái chi tiết này, chi tiết chính là quyết định hết thảy mà!
- Không có việc gì đâu. Tôi vẫn còn muốn ở lại nơi này một khoảng thời gian nữa…
Hứa Nhạc hồi đáp:
- Về những cái chi tiết này, tôi nghĩ rằng bên trong đại viện này hẳn là có lưu lại một chút tư liệu lịch sử nào đó. Tôi nghĩ muốn ở trong này xem lại một chút!
- Không có vấn đề gì đâu. Dù sao thì bên trong thân thể của cậu cũng có chảy xuôi một phần huyết mạch của Hoa Gia chúng ta mà!
Cặp mày của Đại Sư Phạm khẽ nhíu lại một chút, nhìn chằm chằm hắn:
- Chẳng qua trước khi mở ra những phần tài liệu lịch sử này, ta còn có một sự nghi vấn cần phải hỏi cho rõ ràng. Dựa theo tính cách trước giờ của cậu, vì cái gì lại đột nhiên để ý đến khởi nguồn lịch sử của Đế Quốc cùng với Liên Bang như thế cơ chứ? Đổi một lời khác mà nói, hiện tại trên cơ bản chính là để ý đến một vài manh mối lịch sử mà thôi, đối với bản thân cậu mà nói, thì có ý nghĩa gì cơ chứ?
Hứa Nhạc khẽ trầm mặc trong chốc lát, mới ngẩng đầu lên, cực kỳ thành khẩn hồi đáp:
- Tôi cũng không biết, giống như ngài đã từng nói tôi là một tên gia hỏa không có cái gì mà tinh thần thăm dò thám hiểm này nọ, đối với câu chuyện xưa xa xôi cửu viễn này, tôi chỉ là có chút tò mò mà thôi, nhưng cũng không có khát vọng để mà đuổi theo tìm tòi nghiên cứu chuyên sâu vào giống như ông vậy.
Đại Sư Phạm khẽ gật gật đầu mấy cái, dùng ngữ khí có chút tiếc nuối, nói:
- Ngược lại, cái vị tiểu bằng hữu Thai Chi Nguyên, kẻ mà cậu lúc trước đã giới thiệu cho ta quen biết đó, hẳn là đối với mấy cái chuyện cưa này cảm thấy tương đối hứng thú a! Chẳng qua nghe nói là hiện tại hắn ta đang nghĩ muốn tranh cử trở thành Tổng thống Liên Bang, như vậy đối với hắn ta cũng không thể nào để lại quá nhiều sự kỳ vọng được rồi!
- Vì cái gì?
Hứa Nhạc có chút nghi hoặc, hỏi.
Đại Sư Phạm hồi đáp:
- Sự khác nhau giữa một chính khách và một nhà thám hiểm chân chính, chẳng khác nào sự khác nhau giữa chó và mèo bình thường!
Thoáng dừng lại một chút, ông ta mới giương mắt nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Hứa Nhạc, đột nhiên mở miệng nói:
- Đại khái ta hiểu được vì cái gì mà cậu lại đột nhiên cảm thấy có hứng thú đối với chuyện tình này rồi. Đó là bởi vì từ sau khi thân thế của bản thân cậu bị vạch trần ra, ở trong vũ trụ lưu lạc qua lại giữa các Tinh cầu mấy năm trời, cậu mãi vẫn luôn không nhận thức được rõ ràng thân phân chân chính của mình. Cái loại u mê không hiểu nổi này là một chuyện tình phi thường nguy hiểm, cậu chính là nghĩ muốn giải quyết rõ ràng cái vấn đề này!
Ánh mắt của Hứa Nhạc chậm rãi nheo chặt lại, đồng tử trong mắt dần dần co rút nhỏ, căn bản không hiểu nổi hắn muốn nói cái gì, hỏi:
- Ông nói vậy là có ý tứ gì chứ?
- Cậu chính là đang nghĩ muốn chứng minh một vài điều gì đó, cậu muốn chứng minh rằng một khi người Liên Bang và người Đế Quốc đã đồng dạng cùng đến từ Tổ Tinh, như vậy thì bọn họ cũng đều là nhân loại giống như nhau cả!
Đại Sư Phạm nhìn thẳng vào hai mắt của Hứa Nhạc, ngữ khí bình tĩnh nói:
- Một khi đã là như thế, vậy thì cậu là người Liên Bang, hay là người Đế Quốc, cũng sẽ không còn là chuyện tình gì quá mức quan trọng nữa rồi. Như vậy thì tâm cảnh trong lòng của cậu mới có thể có đủ sự tĩnh lặng chân chính!
- Có lẽ là như vậy đi. Chẳng qua là tôi cũng không phải là một gã triết học gia, cũng không thích đi suy ngẫm những cái vấn đề này, cũng không có đầy đủ sự nghị lực để mà đi tự hỏi những cái vấn đề nguồn gốc phát sinh này nọ như thế. Ta ngay cả một nhà triết học gia tam lưu cũng không tính nữa là!
Hứa Nhạc khẽ liếc mắt nhìn về phía Chung Yên Hoa, tiếp tục nói:
- Ngoại trừ duy nhất một cái nguyên nhân mà tôi không tiện nói ra cho ngài biết, tôi quả thật cũng không thể nói rõ ràng chính mình vì cái gì lại đột nhiên cảm thấy hứng thú đối với chuyện tình này. Nhưng mà trong mơ mơ hồ hồ tôi có một loại cảm giác, những cái chuyện xưa này đối với bản thân tôi mà nói, đối với rất nhiều người khác mà nói, có thể là một chuyện tình phi thường quan trọng!
o0o
Đối với Hứa Nhạc mà nói, thư viện vốn dĩ là một địa phương có rất nhiều những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Thư viện trường Đại học dân lập Hà Tây Châu, thư viện của Đại học Lê Hoa, ở bên trong cuộc sống trưởng thành cũng không tính là yên ả của hắn cũng chiếm một vị trí phi thường trọng yếu. Trong thời gian hai năm nay, khi đi lại du lịch các nơi trong các Tinh cầu giữa các Tinh hệ của Đế Quốc, hắn cũng đã từng đi qua rất nhiều những thư viện có lưu trữ lại những tài liệu lịch sử về nguồn gốc của Hoàng thất Đế Quốc, góp nhặt rất nhiều những bộ sách lịch sử. Những bộ sách lịch sử này một bộ phận nhỏ trong đó đã được hắn đem đặt vào trong gian phòng học đơn sơ tại trường công lập Tang Khô Trấn, còn đại bộ phận thì được quẳng ném lung tung trong các góc không mấy bắt mắt nào đó trên chiếc Phi thuyền Ba cánh hạm rác rưởi.
Nhưng mà Hứa Nhạc cũng biết rõ ràng một điều rằng, cái thư viện bên trong gian đại viện màu trắng thần bí này, khẳng định cùng với tất cả các gian thư viện mà hắn từng chứng kiến từ trước đến giờ là hoàn toàn bất đồng. Bởi vì bên trong cái thư viện này cất giữ chính là lịch sử, che giấu chính là bí mật, bằng không vì sao mà năm đó trong gian phòng kia khi hắn tiến vào truy tìm, vẫn như cũ cất chứa vô số những mảnh vải đen thần bí như vậy cơ chứ?
Cánh cửa bằng gỗ cổ xưa chế tác tinh xảo chậm rãi đẩy nhẹ ra, lộ ra bên trong tầng tầng những miếng vải đen đón gió khẽ đong đưa nhè nhẹ. Mấy ngàn mấy vạn quyển hồ sơ đủ các hình thái bị những miếng vải đen dày ngăn cách thành vô số các khung không gian sắp xếp phi thường chỉnh tề. Bởi vì nguyên nhân nhiều năm không có người nào lật xem, khiến cho trong những giá sách dày đặc không ngờ lại lộ ra những cỗ hương vị cổ xưa tĩnh mịch.
- Đây chính là những gia quy do tổ tiên định ra ngay từ đầu. Không biết vì nguyên nhân gì, bà ta phi thường yêu thích những mảnh vải đen như thế này.
Đại Sư Phạm chỉ vào vô số những phiến vải đen treo chằng chịt khắp nơi bên trong gian phòng thư viện rộng rãi, hướng về phía hai người phía sau, chậm rãi giải thích:
- Tuy rằng tổ tiên đã mất đi hằng mấy trăm năm trời rồi, nhưng mà vẫn như cũ không có bất cứ ai dám làm trái với quy định ban đầu của bà ta!
Hứa Nhạc cởi giày ra, mang vào đôi dép đi trong nhà màu trắng tinh sớm đã được chuẩn bị sẵn, hướng về phía bên trong gian phòng u tĩnh mà đi đến. Chung Yên Hoa ở sau lưng hắn, một phen đem đôi giày nhỏ nhắn của cô nàng gỡ ra, sắp xếp chỉnh tề ở ngoài cửa, sau đó mới thả nhanh cước bộ chạy theo sau Hứa Nhạc.
Đại Sư Phạm dẫn hai người bọn họ đi đến chỗ cổng vào thư viện, liền không chịu tiếp tục đi vào theo nữa. Dựa theo những lời của hắn mà nói, từ nhỏ đến lớn hắn liền đã nhìn qua không biết bao nhiêu lần những quyển ghi chép tràn đầy những thứ tử khí nặng nề này rồi, trong đầu đã có quá nhiều những ký ức không tốt về mấy cái thứ đó, cho nên cũng không nghĩ muốn lặp lại thêm một lần tra tấn tinh thần nữa.
Nhưng mà ngay trước khi ông ta xoay người rời đi, ông ta đột nhiên nhìn thẳng vào cặp mắt của Hứa Nhạc, có chút hứng khởi nói:
- Ta nghĩ ta đã tìm ra được đáp án của vấn đề rồi!
Hứa Nhạc nghi hoặc hỏi:
- Cái gì?
- Hòa bình!
Đại Sư Phạm nở nụ cười tươi như hoa, nói:
- Cái mà cậu đang tìm kiếm chính là hòa bình!
Mãi đến lúc này Hứa Nhạc mới chợt hiểu được cái gọi là đáp án của vấn đề, chính là chỉ nguyên nhân vì cái gì mà chính mình đột nhiên cảm thấy hứng thú đối với những vấn đề bí mật này. Hắn thoáng trầm mặc một lát, sau đó mới hồi đáp:
- Không cần đi tự hỏi xem tôi đã từng ở trên chiến trường làm ra những chuyện gì, cũng không cần phải nhớ lại xem tôi đã từng cùng với Chung Tư lệnh ngồi luận bàn qua một hồi tranh luận về chiến tranh, hay là vấn đề xem tiến trình chiến tranh đã đạt đến hay chưa. Mặc kệ tôi có phải là một nhà triết học gia tam lưu hay không, tôi cũng phải thừa nhận một điều là, hiện tại tôi vẫn đang ở trong kẽ hở giữa hai bên, mà nguyên nhân vì sao tôi vẫn chưa quay trở về Liên Bang, đó chính là bởi vì hiện tại tôi vẫn chưa tìm ra được phương pháp giải quyết được cái vấn đề này. Bởi vì thân phận của chính ta đã xác định ta không có quyền được lựa chọn đường sống nữa.
Cặp lông mày rậm rạp nồng đậm như mực kia, vẫn như trước đang nhíu lại thành một đường thẳng như đao, biểu tình vẫn như trước phi thường bình tĩnh, giờ phút này lại có vẻ đặc biệt nghiêm túc vô cùng. Hứa Nhạc nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Đại Sư Phạm, nói:
- Chỉ có thể hy vọng cả hai bên có thể hòa bình với nhau mà thôi!
- Nếu như không thể được như vậy thì sao?
- Trong một khoảng không gian hữu hạn, song phương hai bên ai nấy cũng đều cần có tài nguyên, nhất là Liên Bang trong tình trạng như hiện tại. Nhưng mà một khi Liên Bang có thể tìm kiếm được đầy đủ lượng tài nguyên cần thiết, trở nên mạnh mẽ cường đại, thì Đế Quốc sẽ phải làm sao bây giờ?
- Một đầu hùng sư lại một lần nữa được trang bị lên người những răng nanh cùng với móng vuốt sắc nhọn, sẽ bỏ qua con mồi yếu đối nằm ngay bên cạnh mình hay sao? Mà nếu như bên phía Đế Quốc có thể chống đỡ được tai nạn lần này, hơn nữa lại bắt đầu phản kích ngược trở lại, thì một bầy sói vừa mới bị kẻ thù hủy diệt gia viên, có thể dễ dàng từ bỏ khát vọng báo thù hay sao?
- Nếu như tràng chiến tranh giữa Đế Quốc cùng với Liên Bang chắc chắn sẽ tiếp tục kéo dài xuống vĩnh viễn cùng với phi thường thảm liệt, vậy thì cậu sẽ chuẩn bị làm những chuyện gì cơ chứ? Cậu có năng lực làm được cái gì chứ? Bắt chước giống như là cái vị anh hùng bi kịch bên trong Bát Bộ Khúc của Tịch Lặc, dùng sinh mệnh của chính mình để kết thúc cái vận mệnh bi tráng thảm liệt đó hay sao?
Bởi vì vẫn còn nhìn thấy đám vải đen nặng nề đang được giăng treo chằng chịt, tràn ngập cảm giác tử khí mười phần trước mặt mình, giọng điệu vốn dĩ bình tĩnh vô cùng của Đại Sư Phạm giống như là những viên đạn không có bất cứ một tia cảm giác nào, lãnh khốc mà phi thường cường hãn bắn thẳng về phía Hứa Nhạc.
Hứa Nhạc nhìn chằm chằm về phía hắn, hồi đáp:
- Tôi căn bản không phải là hạng người như thế. Nếu như tôi có được thực lực hoặc là quyền lực giống như cái gã nam nhân vật chính trong bộ tiểu thuyết Bát Bộ Khúc kia, tôi sẽ trực tiếp chạy đi giết chết cái gã Hoàng đế kia, chấm dứt hoàn toàn cái tràng chiến tranh đó, chứ không phải là tự sát vớ vẫn như thế.
- Giết chết một gã Hoàng đế, cũng chỉ có thể chấm dứt được một tràng chiến tranh mà thôi. Mà chỉ cần xã hội nhân loại vẫn còn bị vây trong trạng thái phân liệt như xưa, vậy thì chiến tranh cũng vĩnh viễn không có khả năng chỉ có một hồi duy nhất mà thôi!
- Bất luận là kẻ nào cũng không quản được cái thế giới sau khi đã tử vong. Thậm chí căn bản không ai có thể suy đoán được những chuyện hiện tại mình đã làm, đối với cái thế giới sau khi tử vong sẽ tạo thành những sự ảnh hưởng như thế nào. Cho nên tôi chỉ có thể chịu trách nhiệm đối với cái thế giới mà tôi đang sống mà thôi!
- Tốt lắm, mấy năm trước đây, khi mà ta đem cậu cùng với Tiểu Thi nhốt chung với nhau trong căn phòng nhỏ kia, những chuyện tình mà ta muốn làm chính là vì chuyện này mà thôi. Hiện tại ta phi thường cao hứng khi thấy cậu rốt cuộc đã quay trở về quỹ đạo ban đầu rồi!
Đại Sư Phạm nở nụ cười giống như là đang chế nhạo nhìn chằm chằm về phía hắn, nói:
- Theo như ý của ta mà nói, kỳ thật thì cậu từ đầu đến cuối vẫn mãi luôn muốn tìm cách giết chết Mạt Bố Nhĩ. Mặc kệ là bởi vì cô nàng thiếu nữ bên cạnh cậu, hay là bởi vì các nguyên nhân gì khác, hiện tại tựa hồ như là cậu lại đã có thêm được một cái lý do phi thường mạnh mẽ hữu lực nữa rồi, đó chính là muốn tìm cách kết thúc chiến tranh một cách nhanh nhất. Như vậy thì cậu có thể nào nói cho tôi biết một chút hay không, cậu chuẩn bị vào lúc nào thì quay trở về Liên Bang, giết chết Mạt Bố Nhĩ?
- Mạt Bố Nhĩ cũng không phải là Hoàng đế, cho dù có giết chết hắn thì cũng không thể nào chấm dứt được trận chiến tranh này. Tôi cũng không phải là Đấng Sáng Thế, cho dù tôi có thể dùng cái loại lý do hoang đường nhất, là nhìn cảm thấy hắn không vừa mắt mà chạy đi giết hắn, chứ cũng sẽ không dối trá mà dùng loại lý do vì nền hòa bình vũ trụ để mà đi giết hắn được!
- Nếu như mà cậu thật sự có thể giết chết được Mạt Bố Nhĩ, như vậy thì ta sẽ nguyện ý mạo hiểm mà chạy đi giết chết phụ thân của cậu, chính là cái vị Hoàng đế chân chính kia, để mà phối hợp với cậu, tạo thành nền hòa bình của vũ trụ!
Hứa Nhạc thoáng ngẩn người, nghĩ mãi mới hiểu được cái gã Đại Sư Phạm kia đang muốn nói cái gì. Cặp mày rậm rạp của hắn nhất thời chậm rãi nhíu chặt lại, nhìn chằm chằm về phía Đại Sư Phạm, nghi hoặc nói:
- Vừa rồi ngài mới nói rằng dùng bầu không khí nói chuyện phiếm có chút không được nghiêm túc đối với câu chuyện xưa về di dân xuyên vũ trụ vĩ đại, chẳng lẽ giờ phút này chúng ta đứng trước mấy mảnh vải đen này nói về cái loại sự tình như thế này, ngược lại không có chút tùy tiện, bất kính nào hay sao? Ngài có thể nào nói ra những lời đề nghi có tính khả thi hơn một chút, bình thường hơn một chút được hay không?
- Giết chết Tổng thống Liên Bang cùng với Hoàng đế Đế Quốc, không hề nghi ngờ gì chính là phương pháp đơn giản nhất, trực tiếp nhất, nhanh chóng nhất để mà kết thúc trận chiến tranh vũ trụ này. Lời đề nghị này của ta chính là phi thường khả thi đó!
Đại Sư Phạm nhìn chằm chằm thẳng vào ánh mắt Hứa Nhạc, thở dài nói:
- Chỉ tiếc rằng cậu vẫn thường xuyên sợ hãi khi bị người khác chỉ trích là dối trá, thế nhưng lại vô cùng dối trá không chịu nhìn nhận thân phận chính bản thân mình. Nói thế nào thì Phu Sa đồng học cũng chính là phụ thân thân sinh của cậu a!
Hứa Nhạc khẽ nhíu mày lại, nhưng cũng không có nói gì.
- Năm ấy ta đã từng nói qua với cậu rồi mà, dựa theo một vài truyền thuyết cực kỳ xa xôi, sắp sửa trở nên mơ hồ rồi, thì tuy rằng tổ tiên của ta chính là gã đầu sỏ chiến tranh lớn nhất, thế nhưng lại cũng chính là người thống hận chiến tranh nhất trên thế gian này.
- Đầu sỏ chiến tranh?
- Đúng vậy, hắn chính là phụ thân của vị nữ tổ tiên của Hoa Gia chúng ta năm xưa!
- Nghe qua thật sự phức tạp a!
- So với những gì mà cậu tưởng tượng thì càng phức tạp hơn rất nhiều!
Đại Sư Phạm khẽ phất phất nhẹ tay, tiếp tục nói:
- Căn cứ vào gia huấn truyền đời của Hoa Gia ta, bất luận là phụ thân hay là bản thân ta đi chăng nữa, chúng ta vẫn luôn một mực tự hỏi, tìm kiếm phương thức để mà chấm dứt trận chiến tranh này. Nhưng mà phụ thân nghĩ chính là muốn tìm biện pháp để tiến hành dung hợp chủng tộc với nhau, chính vì thế nên mới có Kế hoạch Mầm mống theo như lời của Liên Bang các người nói. Cái mà phụ thân ta muốn chính là sự dung hợp giữa huyết mạch Hoàng tộc Đế Quốc cùng với huyết mạch của Liên Bang. Mà cái biện pháp ta suy nghĩ muốn làm chính là một loại dung hợp khác!
- Năm đó ta cho rằng nếu như là cậu cùng với Tiểu Thi có thể kết hôn với nhau, đó chính là sự tình tốt nhất rồi! Chỉ tiếc là hiện tại cậu đã không phải là người nối nghiệp của Quân Thần Liên Bang nữa rồi, ngược lại biến thành đệ đệ ruột của Tiểu Thi!
Đại Sư Phạm nhìn thấy vẻ mặt của Hứa Nhạc đã có chút khó coi, bèn nở nụ cười nhàn nhạt, nói:
- Chẳng qua… ta nghe nói rằng Tổng thống Mạt Bố Nhĩ có một vị thiên kim tiểu thư tên là Mạt Đại Nhi, vị thiếu nữ này là một người hâm mộ cực kỳ cuồng nhiệt của cậu, cậu có nghĩ xem thử cùng với nàng ta kết giao tình cảm một chút hay không? Tổng thống Liên Bang trở thành nhạc phụ của Thái tử Đế Quốc, như vậy thì trận chiến tranh này làm sao có thể tiếp tục được nữa cơ chứ?
Hứa Nhạc có chút không chịu đựng nổi, khẽ nhún nhún vai, dang hai tay ra, thở dài nói:
- Ngoại trừ mấy cái loại biện pháp vô sỉ như thế này, ngài có thể nào nghĩ ra nổi những biện pháp nào tốt hơn một chút hay không?
Thật lâu sau đó, Đại Sư Phạm mới một lần nữa đem cái vạt áo bào trắng mềm nhẹ phủ xuống phía dưới một chút, che khuất đi hai cái chân thon dài trắng noãn, lúc trước bởi vì quá mức kích động mà trở nên lõa lồ trần trụi của chính mình, nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc cùng với Chung Yên Hoa, mang theo một tia cảm xúc khó hiểu kỳ diệu hỏi:
- Ta nói này, một sự kiện vĩ đại to lớn giống như thế, một chuyện tình mạnh mẽ tuyệt vời đến như thế, ba người chúng ta lại giống như là những người rảnh rỗi no cơm chán chè, vừa mới xong bữa cơm không có việc gì làm, ngồi ở trên ghế sô pha cà kê dê ngỗng, nói tới nói lui mấy câu liền tính là xong rồi vậy sao? Như thế có xem như là không đủ sự tôn trọng đối với lịch sử hay không, là sự bất kính đối với tiền nhân hay không?
- Nếu không làm như vậy thì phải làm gì đây?
Hứa Nhạc cúi đầu xuống, thanh âm có chút buồn bã, hồi đáp:
- Chẳng lẽ chúng ta cần phải tổ chức một buổi họp báo tuyên bố tin tức hợp tác liên hợp song phương hai bên đầu vũ trụ, sau đó mời Hoàng đế Hoài Phu Sa cùng với Mạt Bố Nhĩ dắt tay nhau đến tham dự cho vui à?
Chung Yên Hoa nhìn thẳng vào mặt của Đại Sư Phạm, ngữ khí chua ngoa không tốt bỏ thêm một câu nữa:
- Có phải là còn muốn mời Giản Thủy Nhi đến đây ca hát trợ hứng, mời Công chúa Điện hạ Hoài Thảo Thi cùng với Lý Cuồng Nhân đến điều khiển Robot nhảy múa khiêu vũ mở màn buổi họp báo nữa hay không?
- Ta chỉ là nghĩ thấy tính quan trọng của nội dung thảm luận cùng với bầu không khí trong lúc thảo luận thật sự có sự chênh lệch quá lớn mà thôi!
Đại Sư Phạm chua xót nở nụ cười tự giễu nhàn nhạt, sau đó nhìn thẳng về phía Hứa Nhạc, ngữ khí vô cùng nghiêm túc, nói:
- Chẳng qua bên trong mấy cái câu chuyện xưa này vẫn còn có rất nhiều các chi tiết còn chưa có thể làm cho rõ ràng được! Thân là nhà nghiên cứu so sánh sự tương quan về văn hóa nghệ thuật giữa Liên Bang và Đế Quốc duy nhất trong toàn bộ vũ trụ này, cậu có biết rằng ta thật sự vô cùng xem trọng những cái chi tiết này, chi tiết chính là quyết định hết thảy mà!
- Không có việc gì đâu. Tôi vẫn còn muốn ở lại nơi này một khoảng thời gian nữa…
Hứa Nhạc hồi đáp:
- Về những cái chi tiết này, tôi nghĩ rằng bên trong đại viện này hẳn là có lưu lại một chút tư liệu lịch sử nào đó. Tôi nghĩ muốn ở trong này xem lại một chút!
- Không có vấn đề gì đâu. Dù sao thì bên trong thân thể của cậu cũng có chảy xuôi một phần huyết mạch của Hoa Gia chúng ta mà!
Cặp mày của Đại Sư Phạm khẽ nhíu lại một chút, nhìn chằm chằm hắn:
- Chẳng qua trước khi mở ra những phần tài liệu lịch sử này, ta còn có một sự nghi vấn cần phải hỏi cho rõ ràng. Dựa theo tính cách trước giờ của cậu, vì cái gì lại đột nhiên để ý đến khởi nguồn lịch sử của Đế Quốc cùng với Liên Bang như thế cơ chứ? Đổi một lời khác mà nói, hiện tại trên cơ bản chính là để ý đến một vài manh mối lịch sử mà thôi, đối với bản thân cậu mà nói, thì có ý nghĩa gì cơ chứ?
Hứa Nhạc khẽ trầm mặc trong chốc lát, mới ngẩng đầu lên, cực kỳ thành khẩn hồi đáp:
- Tôi cũng không biết, giống như ngài đã từng nói tôi là một tên gia hỏa không có cái gì mà tinh thần thăm dò thám hiểm này nọ, đối với câu chuyện xưa xa xôi cửu viễn này, tôi chỉ là có chút tò mò mà thôi, nhưng cũng không có khát vọng để mà đuổi theo tìm tòi nghiên cứu chuyên sâu vào giống như ông vậy.
Đại Sư Phạm khẽ gật gật đầu mấy cái, dùng ngữ khí có chút tiếc nuối, nói:
- Ngược lại, cái vị tiểu bằng hữu Thai Chi Nguyên, kẻ mà cậu lúc trước đã giới thiệu cho ta quen biết đó, hẳn là đối với mấy cái chuyện cưa này cảm thấy tương đối hứng thú a! Chẳng qua nghe nói là hiện tại hắn ta đang nghĩ muốn tranh cử trở thành Tổng thống Liên Bang, như vậy đối với hắn ta cũng không thể nào để lại quá nhiều sự kỳ vọng được rồi!
- Vì cái gì?
Hứa Nhạc có chút nghi hoặc, hỏi.
Đại Sư Phạm hồi đáp:
- Sự khác nhau giữa một chính khách và một nhà thám hiểm chân chính, chẳng khác nào sự khác nhau giữa chó và mèo bình thường!
Thoáng dừng lại một chút, ông ta mới giương mắt nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Hứa Nhạc, đột nhiên mở miệng nói:
- Đại khái ta hiểu được vì cái gì mà cậu lại đột nhiên cảm thấy có hứng thú đối với chuyện tình này rồi. Đó là bởi vì từ sau khi thân thế của bản thân cậu bị vạch trần ra, ở trong vũ trụ lưu lạc qua lại giữa các Tinh cầu mấy năm trời, cậu mãi vẫn luôn không nhận thức được rõ ràng thân phân chân chính của mình. Cái loại u mê không hiểu nổi này là một chuyện tình phi thường nguy hiểm, cậu chính là nghĩ muốn giải quyết rõ ràng cái vấn đề này!
Ánh mắt của Hứa Nhạc chậm rãi nheo chặt lại, đồng tử trong mắt dần dần co rút nhỏ, căn bản không hiểu nổi hắn muốn nói cái gì, hỏi:
- Ông nói vậy là có ý tứ gì chứ?
- Cậu chính là đang nghĩ muốn chứng minh một vài điều gì đó, cậu muốn chứng minh rằng một khi người Liên Bang và người Đế Quốc đã đồng dạng cùng đến từ Tổ Tinh, như vậy thì bọn họ cũng đều là nhân loại giống như nhau cả!
Đại Sư Phạm nhìn thẳng vào hai mắt của Hứa Nhạc, ngữ khí bình tĩnh nói:
- Một khi đã là như thế, vậy thì cậu là người Liên Bang, hay là người Đế Quốc, cũng sẽ không còn là chuyện tình gì quá mức quan trọng nữa rồi. Như vậy thì tâm cảnh trong lòng của cậu mới có thể có đủ sự tĩnh lặng chân chính!
- Có lẽ là như vậy đi. Chẳng qua là tôi cũng không phải là một gã triết học gia, cũng không thích đi suy ngẫm những cái vấn đề này, cũng không có đầy đủ sự nghị lực để mà đi tự hỏi những cái vấn đề nguồn gốc phát sinh này nọ như thế. Ta ngay cả một nhà triết học gia tam lưu cũng không tính nữa là!
Hứa Nhạc khẽ liếc mắt nhìn về phía Chung Yên Hoa, tiếp tục nói:
- Ngoại trừ duy nhất một cái nguyên nhân mà tôi không tiện nói ra cho ngài biết, tôi quả thật cũng không thể nói rõ ràng chính mình vì cái gì lại đột nhiên cảm thấy hứng thú đối với chuyện tình này. Nhưng mà trong mơ mơ hồ hồ tôi có một loại cảm giác, những cái chuyện xưa này đối với bản thân tôi mà nói, đối với rất nhiều người khác mà nói, có thể là một chuyện tình phi thường quan trọng!
o0o
Đối với Hứa Nhạc mà nói, thư viện vốn dĩ là một địa phương có rất nhiều những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Thư viện trường Đại học dân lập Hà Tây Châu, thư viện của Đại học Lê Hoa, ở bên trong cuộc sống trưởng thành cũng không tính là yên ả của hắn cũng chiếm một vị trí phi thường trọng yếu. Trong thời gian hai năm nay, khi đi lại du lịch các nơi trong các Tinh cầu giữa các Tinh hệ của Đế Quốc, hắn cũng đã từng đi qua rất nhiều những thư viện có lưu trữ lại những tài liệu lịch sử về nguồn gốc của Hoàng thất Đế Quốc, góp nhặt rất nhiều những bộ sách lịch sử. Những bộ sách lịch sử này một bộ phận nhỏ trong đó đã được hắn đem đặt vào trong gian phòng học đơn sơ tại trường công lập Tang Khô Trấn, còn đại bộ phận thì được quẳng ném lung tung trong các góc không mấy bắt mắt nào đó trên chiếc Phi thuyền Ba cánh hạm rác rưởi.
Nhưng mà Hứa Nhạc cũng biết rõ ràng một điều rằng, cái thư viện bên trong gian đại viện màu trắng thần bí này, khẳng định cùng với tất cả các gian thư viện mà hắn từng chứng kiến từ trước đến giờ là hoàn toàn bất đồng. Bởi vì bên trong cái thư viện này cất giữ chính là lịch sử, che giấu chính là bí mật, bằng không vì sao mà năm đó trong gian phòng kia khi hắn tiến vào truy tìm, vẫn như cũ cất chứa vô số những mảnh vải đen thần bí như vậy cơ chứ?
Cánh cửa bằng gỗ cổ xưa chế tác tinh xảo chậm rãi đẩy nhẹ ra, lộ ra bên trong tầng tầng những miếng vải đen đón gió khẽ đong đưa nhè nhẹ. Mấy ngàn mấy vạn quyển hồ sơ đủ các hình thái bị những miếng vải đen dày ngăn cách thành vô số các khung không gian sắp xếp phi thường chỉnh tề. Bởi vì nguyên nhân nhiều năm không có người nào lật xem, khiến cho trong những giá sách dày đặc không ngờ lại lộ ra những cỗ hương vị cổ xưa tĩnh mịch.
- Đây chính là những gia quy do tổ tiên định ra ngay từ đầu. Không biết vì nguyên nhân gì, bà ta phi thường yêu thích những mảnh vải đen như thế này.
Đại Sư Phạm chỉ vào vô số những phiến vải đen treo chằng chịt khắp nơi bên trong gian phòng thư viện rộng rãi, hướng về phía hai người phía sau, chậm rãi giải thích:
- Tuy rằng tổ tiên đã mất đi hằng mấy trăm năm trời rồi, nhưng mà vẫn như cũ không có bất cứ ai dám làm trái với quy định ban đầu của bà ta!
Hứa Nhạc cởi giày ra, mang vào đôi dép đi trong nhà màu trắng tinh sớm đã được chuẩn bị sẵn, hướng về phía bên trong gian phòng u tĩnh mà đi đến. Chung Yên Hoa ở sau lưng hắn, một phen đem đôi giày nhỏ nhắn của cô nàng gỡ ra, sắp xếp chỉnh tề ở ngoài cửa, sau đó mới thả nhanh cước bộ chạy theo sau Hứa Nhạc.
Đại Sư Phạm dẫn hai người bọn họ đi đến chỗ cổng vào thư viện, liền không chịu tiếp tục đi vào theo nữa. Dựa theo những lời của hắn mà nói, từ nhỏ đến lớn hắn liền đã nhìn qua không biết bao nhiêu lần những quyển ghi chép tràn đầy những thứ tử khí nặng nề này rồi, trong đầu đã có quá nhiều những ký ức không tốt về mấy cái thứ đó, cho nên cũng không nghĩ muốn lặp lại thêm một lần tra tấn tinh thần nữa.
Nhưng mà ngay trước khi ông ta xoay người rời đi, ông ta đột nhiên nhìn thẳng vào cặp mắt của Hứa Nhạc, có chút hứng khởi nói:
- Ta nghĩ ta đã tìm ra được đáp án của vấn đề rồi!
Hứa Nhạc nghi hoặc hỏi:
- Cái gì?
- Hòa bình!
Đại Sư Phạm nở nụ cười tươi như hoa, nói:
- Cái mà cậu đang tìm kiếm chính là hòa bình!
Mãi đến lúc này Hứa Nhạc mới chợt hiểu được cái gọi là đáp án của vấn đề, chính là chỉ nguyên nhân vì cái gì mà chính mình đột nhiên cảm thấy hứng thú đối với những vấn đề bí mật này. Hắn thoáng trầm mặc một lát, sau đó mới hồi đáp:
- Không cần đi tự hỏi xem tôi đã từng ở trên chiến trường làm ra những chuyện gì, cũng không cần phải nhớ lại xem tôi đã từng cùng với Chung Tư lệnh ngồi luận bàn qua một hồi tranh luận về chiến tranh, hay là vấn đề xem tiến trình chiến tranh đã đạt đến hay chưa. Mặc kệ tôi có phải là một nhà triết học gia tam lưu hay không, tôi cũng phải thừa nhận một điều là, hiện tại tôi vẫn đang ở trong kẽ hở giữa hai bên, mà nguyên nhân vì sao tôi vẫn chưa quay trở về Liên Bang, đó chính là bởi vì hiện tại tôi vẫn chưa tìm ra được phương pháp giải quyết được cái vấn đề này. Bởi vì thân phận của chính ta đã xác định ta không có quyền được lựa chọn đường sống nữa.
Cặp lông mày rậm rạp nồng đậm như mực kia, vẫn như trước đang nhíu lại thành một đường thẳng như đao, biểu tình vẫn như trước phi thường bình tĩnh, giờ phút này lại có vẻ đặc biệt nghiêm túc vô cùng. Hứa Nhạc nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Đại Sư Phạm, nói:
- Chỉ có thể hy vọng cả hai bên có thể hòa bình với nhau mà thôi!
- Nếu như không thể được như vậy thì sao?
- Trong một khoảng không gian hữu hạn, song phương hai bên ai nấy cũng đều cần có tài nguyên, nhất là Liên Bang trong tình trạng như hiện tại. Nhưng mà một khi Liên Bang có thể tìm kiếm được đầy đủ lượng tài nguyên cần thiết, trở nên mạnh mẽ cường đại, thì Đế Quốc sẽ phải làm sao bây giờ?
- Một đầu hùng sư lại một lần nữa được trang bị lên người những răng nanh cùng với móng vuốt sắc nhọn, sẽ bỏ qua con mồi yếu đối nằm ngay bên cạnh mình hay sao? Mà nếu như bên phía Đế Quốc có thể chống đỡ được tai nạn lần này, hơn nữa lại bắt đầu phản kích ngược trở lại, thì một bầy sói vừa mới bị kẻ thù hủy diệt gia viên, có thể dễ dàng từ bỏ khát vọng báo thù hay sao?
- Nếu như tràng chiến tranh giữa Đế Quốc cùng với Liên Bang chắc chắn sẽ tiếp tục kéo dài xuống vĩnh viễn cùng với phi thường thảm liệt, vậy thì cậu sẽ chuẩn bị làm những chuyện gì cơ chứ? Cậu có năng lực làm được cái gì chứ? Bắt chước giống như là cái vị anh hùng bi kịch bên trong Bát Bộ Khúc của Tịch Lặc, dùng sinh mệnh của chính mình để kết thúc cái vận mệnh bi tráng thảm liệt đó hay sao?
Bởi vì vẫn còn nhìn thấy đám vải đen nặng nề đang được giăng treo chằng chịt, tràn ngập cảm giác tử khí mười phần trước mặt mình, giọng điệu vốn dĩ bình tĩnh vô cùng của Đại Sư Phạm giống như là những viên đạn không có bất cứ một tia cảm giác nào, lãnh khốc mà phi thường cường hãn bắn thẳng về phía Hứa Nhạc.
Hứa Nhạc nhìn chằm chằm về phía hắn, hồi đáp:
- Tôi căn bản không phải là hạng người như thế. Nếu như tôi có được thực lực hoặc là quyền lực giống như cái gã nam nhân vật chính trong bộ tiểu thuyết Bát Bộ Khúc kia, tôi sẽ trực tiếp chạy đi giết chết cái gã Hoàng đế kia, chấm dứt hoàn toàn cái tràng chiến tranh đó, chứ không phải là tự sát vớ vẫn như thế.
- Giết chết một gã Hoàng đế, cũng chỉ có thể chấm dứt được một tràng chiến tranh mà thôi. Mà chỉ cần xã hội nhân loại vẫn còn bị vây trong trạng thái phân liệt như xưa, vậy thì chiến tranh cũng vĩnh viễn không có khả năng chỉ có một hồi duy nhất mà thôi!
- Bất luận là kẻ nào cũng không quản được cái thế giới sau khi đã tử vong. Thậm chí căn bản không ai có thể suy đoán được những chuyện hiện tại mình đã làm, đối với cái thế giới sau khi tử vong sẽ tạo thành những sự ảnh hưởng như thế nào. Cho nên tôi chỉ có thể chịu trách nhiệm đối với cái thế giới mà tôi đang sống mà thôi!
- Tốt lắm, mấy năm trước đây, khi mà ta đem cậu cùng với Tiểu Thi nhốt chung với nhau trong căn phòng nhỏ kia, những chuyện tình mà ta muốn làm chính là vì chuyện này mà thôi. Hiện tại ta phi thường cao hứng khi thấy cậu rốt cuộc đã quay trở về quỹ đạo ban đầu rồi!
Đại Sư Phạm nở nụ cười giống như là đang chế nhạo nhìn chằm chằm về phía hắn, nói:
- Theo như ý của ta mà nói, kỳ thật thì cậu từ đầu đến cuối vẫn mãi luôn muốn tìm cách giết chết Mạt Bố Nhĩ. Mặc kệ là bởi vì cô nàng thiếu nữ bên cạnh cậu, hay là bởi vì các nguyên nhân gì khác, hiện tại tựa hồ như là cậu lại đã có thêm được một cái lý do phi thường mạnh mẽ hữu lực nữa rồi, đó chính là muốn tìm cách kết thúc chiến tranh một cách nhanh nhất. Như vậy thì cậu có thể nào nói cho tôi biết một chút hay không, cậu chuẩn bị vào lúc nào thì quay trở về Liên Bang, giết chết Mạt Bố Nhĩ?
- Mạt Bố Nhĩ cũng không phải là Hoàng đế, cho dù có giết chết hắn thì cũng không thể nào chấm dứt được trận chiến tranh này. Tôi cũng không phải là Đấng Sáng Thế, cho dù tôi có thể dùng cái loại lý do hoang đường nhất, là nhìn cảm thấy hắn không vừa mắt mà chạy đi giết hắn, chứ cũng sẽ không dối trá mà dùng loại lý do vì nền hòa bình vũ trụ để mà đi giết hắn được!
- Nếu như mà cậu thật sự có thể giết chết được Mạt Bố Nhĩ, như vậy thì ta sẽ nguyện ý mạo hiểm mà chạy đi giết chết phụ thân của cậu, chính là cái vị Hoàng đế chân chính kia, để mà phối hợp với cậu, tạo thành nền hòa bình của vũ trụ!
Hứa Nhạc thoáng ngẩn người, nghĩ mãi mới hiểu được cái gã Đại Sư Phạm kia đang muốn nói cái gì. Cặp mày rậm rạp của hắn nhất thời chậm rãi nhíu chặt lại, nhìn chằm chằm về phía Đại Sư Phạm, nghi hoặc nói:
- Vừa rồi ngài mới nói rằng dùng bầu không khí nói chuyện phiếm có chút không được nghiêm túc đối với câu chuyện xưa về di dân xuyên vũ trụ vĩ đại, chẳng lẽ giờ phút này chúng ta đứng trước mấy mảnh vải đen này nói về cái loại sự tình như thế này, ngược lại không có chút tùy tiện, bất kính nào hay sao? Ngài có thể nào nói ra những lời đề nghi có tính khả thi hơn một chút, bình thường hơn một chút được hay không?
- Giết chết Tổng thống Liên Bang cùng với Hoàng đế Đế Quốc, không hề nghi ngờ gì chính là phương pháp đơn giản nhất, trực tiếp nhất, nhanh chóng nhất để mà kết thúc trận chiến tranh vũ trụ này. Lời đề nghị này của ta chính là phi thường khả thi đó!
Đại Sư Phạm nhìn chằm chằm thẳng vào ánh mắt Hứa Nhạc, thở dài nói:
- Chỉ tiếc rằng cậu vẫn thường xuyên sợ hãi khi bị người khác chỉ trích là dối trá, thế nhưng lại vô cùng dối trá không chịu nhìn nhận thân phận chính bản thân mình. Nói thế nào thì Phu Sa đồng học cũng chính là phụ thân thân sinh của cậu a!
Hứa Nhạc khẽ nhíu mày lại, nhưng cũng không có nói gì.
- Năm ấy ta đã từng nói qua với cậu rồi mà, dựa theo một vài truyền thuyết cực kỳ xa xôi, sắp sửa trở nên mơ hồ rồi, thì tuy rằng tổ tiên của ta chính là gã đầu sỏ chiến tranh lớn nhất, thế nhưng lại cũng chính là người thống hận chiến tranh nhất trên thế gian này.
- Đầu sỏ chiến tranh?
- Đúng vậy, hắn chính là phụ thân của vị nữ tổ tiên của Hoa Gia chúng ta năm xưa!
- Nghe qua thật sự phức tạp a!
- So với những gì mà cậu tưởng tượng thì càng phức tạp hơn rất nhiều!
Đại Sư Phạm khẽ phất phất nhẹ tay, tiếp tục nói:
- Căn cứ vào gia huấn truyền đời của Hoa Gia ta, bất luận là phụ thân hay là bản thân ta đi chăng nữa, chúng ta vẫn luôn một mực tự hỏi, tìm kiếm phương thức để mà chấm dứt trận chiến tranh này. Nhưng mà phụ thân nghĩ chính là muốn tìm biện pháp để tiến hành dung hợp chủng tộc với nhau, chính vì thế nên mới có Kế hoạch Mầm mống theo như lời của Liên Bang các người nói. Cái mà phụ thân ta muốn chính là sự dung hợp giữa huyết mạch Hoàng tộc Đế Quốc cùng với huyết mạch của Liên Bang. Mà cái biện pháp ta suy nghĩ muốn làm chính là một loại dung hợp khác!
- Năm đó ta cho rằng nếu như là cậu cùng với Tiểu Thi có thể kết hôn với nhau, đó chính là sự tình tốt nhất rồi! Chỉ tiếc là hiện tại cậu đã không phải là người nối nghiệp của Quân Thần Liên Bang nữa rồi, ngược lại biến thành đệ đệ ruột của Tiểu Thi!
Đại Sư Phạm nhìn thấy vẻ mặt của Hứa Nhạc đã có chút khó coi, bèn nở nụ cười nhàn nhạt, nói:
- Chẳng qua… ta nghe nói rằng Tổng thống Mạt Bố Nhĩ có một vị thiên kim tiểu thư tên là Mạt Đại Nhi, vị thiếu nữ này là một người hâm mộ cực kỳ cuồng nhiệt của cậu, cậu có nghĩ xem thử cùng với nàng ta kết giao tình cảm một chút hay không? Tổng thống Liên Bang trở thành nhạc phụ của Thái tử Đế Quốc, như vậy thì trận chiến tranh này làm sao có thể tiếp tục được nữa cơ chứ?
Hứa Nhạc có chút không chịu đựng nổi, khẽ nhún nhún vai, dang hai tay ra, thở dài nói:
- Ngoại trừ mấy cái loại biện pháp vô sỉ như thế này, ngài có thể nào nghĩ ra nổi những biện pháp nào tốt hơn một chút hay không?
/930
|