Sau khi tiến vào một gian hầm mỏ bỏ hoang, Hùng Lâm Tuyền một phen đem sự lo lắng của chính mình cùng với những phân tích của Hứa Nhạc nói cho đám đội viên biết. Bên trong căn hầm ngầm với những vách tường bằng đá cứng rắn, so với bên ngoài sơn cốc lại càng thêm u ám hơn rất nhiều, bắt đầu tràn ngập một bầu không khí khẩn trương cùng với áp lực.
Biểu tình của đám đội viên ai nấy cũng đều vô cùng trầm trọng, thỉnh thoảng lại còn ngẩng đầu lên, nhìn qua giống như vô tình, khẽ liếc mắt nhìn về phía thân ảnh của Hứa Nhạc. Tất cả bọn họ đều rõ ràng, nếu như chính mình trước khi bước chân lên trên Phi thuyền, lại bị Doanh đoàn Robot cận vệ của Thượng tá Lý Phong chặn lại, vậy thì một tia một phần triệu hy vọng cuối cùng có thể sống sót rời đi của chính mình, hoàn toàn là đặt ở trên người của Lão đại mà thôi.
Đám tù binh Đế Quốc ở bên trong chi đội ngũ này nghe được Bảo La hạ thấp thanh âm phiên dịch lại những lời nói của đám người Liên Bang bên kia, trên những khuôn mặt bao phủ bởi những chòm râu quai nón nồng đậm nhất thời tràn đầy một loại cảm giác hoảng sợ cùng với kinh hãi cùng cực, thậm chí so với đám đội viên Tiểu đội NTR bên kia càng thêm kinh hãi. Bởi vì mãi cho đến lúc này, tất cả bọn họ cũng không có ai biết được thân phận chân chính của Hứa Nhạc là cái gì, thế nhưng bọn họ lại phi thường rõ ràng cái gã quân nhân sĩ quan Liên Bang mệnh danh Lý Cuồng Nhân kia là sự tồn tại khủng bố đáng sợ đến cỡ nào.
Ngọn đèn khai thác mỏ có chút tối tăm u ám trên đỉnh hầm khai thác mỏ khẽ lóe sáng lên một chút. Một gã tù binh người Đế Quốc có chút tuyệt vọng ôm chặt đầu mình, dùng một loại ngôn ngữ Đế Quốc mang đậm làn điệu thổ ngữ Bắc bộ Tinh vực Tả Thiên, lớn tiếng mắng chửi mấy câu gì đó không ai nghe được.
Bọn họ ở trên cái khỏa Tinh cầu Mặc Hoa, sớm đã biến thành một cái máy xay thịt này, liều mạng chiến đấu rất nhiều ngày rồi, cuối cùng ở bên cạnh bờ hồ lại bị bên phía Liên Bang đánh thành một đám tàn binh, sau đó lại kỳ diệu không hiểu bị chi Tiểu đội Liên Bang đang đào vong này bắt làm tù binh. Trải qua mấy lần tiến hành chiến đấu, tiến vào Cao nguyên Bỉ Cơ này, lại gặp phải một tràng động đất khủng bố, kết quả lại vẫn như cũ không thoát khỏi được bóng râm của tử vong đang dần dần phủ xuống.
Nhưng mà hiện tại nơi này lại đã là xâm nhập vào khu vực khống chế thực tế của bên phía Quân đội Liên Bang, bọn họ ngoại trừ việc đi theo chi Tiểu đội Liên Bang cô độc này liều mạng mà bôn đào, đặt toàn bộ hy vọng sống sót của mình lên trên cái khóe môi nở nụ cười tràn ngập ý tứ hàm xúc chế nhao càng ngày càng nồng đậm của Nữ Thần May Mắn ra, thì còn có thể làm được cái gì cơ chứ?
Cái gã quân nhân Đế Quốc đang vùi đầu vào giữa hai đầu gốc gục xuống kia, ngữ khí mắng chửi cũng càng ngày càng nhanh hơn trước. Thanh âm khàn khàn u oán của hắn cũng chợt trở nên phi thường bén nhọn, sau đó không hề có bất cứ dấu hiệu gì, biến thành một thanh âm gào khóc rít gào hỗn tạp với nhau, hai bả vai gầy yếu không ngừng run rẩy kịch liệt, nước mắt nước mũi theo chòm râu dày dơ bẩn không ngừng rơi tích tích xuống dưới đất.
Sơn Pháo, Châu Tử cùng với mấy gã quân nhân binh lính Liên Bang bên kia sau một thoáng ngây người, nghe được tiếng khóc của hắn, mới kinh ngạc mà lại cảnh giác nhìn chăm chú vào cái góc vắng vẻ đằng kia. Bàn tay bọn họ thì lại theo bản năng chậm rãi cầm lấy khẩu súng ống bên cạnh thân thể chính mình. Bọn họ cũng không nghĩ muốn tại thời khắc mấu chốt như thế này, lại bởi vì một gã tù binh Đế Quốc bị tinh thần hỏng mất, khiến cho chính mình trở thành vật hy sinh của những viên đạn lạc đến từ nơi nào đó…
- Hắn đang không ngừng mắng chửi Quân Bộ Đế Quốc, còn có mắng chửi đám quý tộc to có nhỏ có từ trên xuống dưới ở quê nhà của hắn. Ân, quanh đi quẩn lại cũng chỉ là mấy loại câu mắng chửi như là đem mẫu thân đại nhân hay mười tám đời tổ tông của đối phương ra thăm hỏi một lần mà thôi, cũng chẳng có chút ý mới mẻ nào cả. Các cậu đại khái cũng không biết rõ ràng lắm đâu, ở bên trong cảnh nội của Đế Quốc, những bình dân bá tánh bình thường, nhất là nô lệ, không có quá nhiều cơ hội có thể nhận được sự giáo dục thỏa đáng.
Hứa Nhạc nhìn về phía gã binh lính tù binh Đế Quốc đang ôm mặt khóc rống trong góc khuất người, cặp mày khẽ nheo nhẹ một cái, trầm mặc lắng nghe một lúc sau, mới tiếp tục hướng về phía đám đội viên phiên dịch, nói:
- Hiện tại thì hắn đã mắng tới Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc. Cái đám quan hàm văn chức khốn kiếp bên kia cả ngày cũng chỉ biết đùa bỡn với âm mưu quỷ kế, hãm hại đồng nghiệp, mọt phen đem chi bộ đội dự bị cường đại nhất của bọn họ quẳng ném vào bên trong vòng vây của ba cái Sư đoàn Robot cường đại của Quân đội Liên Bang… Liền bởi vì chi Đại đội của bọn họ cũng không có quan chức xuất thân từ tầng lớp Hoàng gia Quý tộc, hơn nữa bọn họ lại là đến từ khu vực Bắc bộ của Tinh vực Tả Thiên, từ trước đến nay cùng với đám người chính thống của Quân Bộ Đế Quốc vốn dĩ không hợp nhãn lẫn nhau.
Nghe được lời phiên dịch lại của Hứa Nhạc, cảm xúc khẩn trương cảnh giác của đám đội viên dần dần trở nên phai nhạt dần. Bọn họ trầm mặc nhìn về phía bên kia, hết sức tự nhiên nhớ tới những cảnh ngộ mà chính mình đã gặp phải trước đây.
Bọn họ nhớ tới sự truy sát điên cuồng không ngừng đến từ bên phía căn cứ Quân đội Liên Bang bên kia, nhớ tới cái ban ngành điều tra liên hợp của Chính phủ Liên Bang mà xú danh đã lan xa toàn bộ Liên Bang, còn có cái chi bộ đội chiến đấu đặc chủng trực thuộc Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí kia, những kẻ đã khiến rất nhiều rất nhiều những huynh đệ của chính mình phải ngã xuống bên trong vũng máu, trong lòng nhất thời trở nên đồng cảm, hơn nữa phi thường tự nhiên hiểu được, hóa ra tất cả mọi người ở đây ai nấy cũng đều không sai biệt lắm cũng là đang nằm bên trong cùng một tình trạng giống nhau.
Bên trong căn hầm khai thác mỏ bỏ hoang nhất thời biến thành một mảnh im lặng. Những người Liên Bang cùng với những người Đế Quốc này, trong khoảng thời gian hơn mười ngày gần đây, vẫn luôn cùng nhau sóng vai tác chiến, mặc dù không có phát sinh tình cảm thân thiết, nhưng cũng là có được một chút tín nhiệm nhàn nhạt, cũng có cùng một loại cảm xúc giống nhau. Vì thế tất cả mọi người ai nấy cũng đều có chút mỏi mệt nhắm mắt lại, bắt đầu chuẩn bị cùng nhau ngênh đón tràng chiến đấu cuối cùng vào ngày mai kia.
Hứa Nhạc cũng không có nhắm mắt lại tiến hành nghỉ ngơi, mà hắn tiến lại dò xét một lần tình huống thân thể của Đạt Văn Tây. Sau đó hắn ngồi xuống ngay bên cạnh cái cáng cứu thương lâm thời đơn sơ làm bằng các cành cây rừng, đưa tay xoa xoa một chút cặp mày có chút rối rắm trên mặt mình, yên lặng đảo mắt nhìn một vòng trên mặt tất cả mọi người một lần, có thể nhìn ra được sự bất lực cùng với cảm giác áp lực nặng nề bao phủ trong lòng tất cả mọi người.
Chỉ là mới nghe được cái tên của Lý Cuồng Nhân mà thôi, liền đã suýt chút nữa khiến cho tinh thần của một gã binh lính Đế Quốc lâm vào hỏng mất, có thể nhìn ra được ở trong lòng của bọn họ, cái gã nam nhân kia đáng sợ đến thế nào. Chính là bao gồm cả Sơn Pháo, Châu Tử, thậm chí là cả Hùng Lâm Tuyền nữa, đám quân nhân binh linh Liên Bang cũng đồng dạng cảm thấy khẩn trương cùng với áp lực không thể chịu nổi, hơn nữa còn có một chút tuyệt vọng trong đó nữa… Nếu như là cuộc chiến ngày mai có được sự công bằng về mặt chiến lực mà nói, như vậy thì đám đội viên Tiểu đội 7 sẽ tuyệt đối có lòng tin tưởng tràn ngập đối với Hứa Nhạc. Nhưng mà hiện tại vấn đề chính là, bên phía Quân đội Liên Bang sẽ làm gì cấp cho bọn họ cơ hội chiến đấu công bằng đây cơ chứ?
Những âm mưu phía sau tấm màn đen, sự vu oan, đuổi giết điên cuồng, chênh lệch lực lượng của cả một căn cứ quân sự tiền tuyến cùng với một chi Tiểu đội cô độc quân số không đầy mười người… Giới hạn giữa chính nghĩa cùng với sự phản bội… Những chuyện tình này, ngay cả bản thân chúng cũng đã không có bất cứ sự công bằng gì đáng nói rồi.
- Ngày mai có lẽ tôi sẽ phải chết rồi, cho nên tôi có mấy lời nghĩ muốn nói rõ với cậu một phen…
Đông Phương Ngọc đang nằm trên cáng cứu thương ngay bên cạnh cáng cứu thương của Đạt Văn Tây, nơi Hứa Nhạc đang ngồi. Vị quân nhân đã từng là quân nhân sĩ quan cao cấp của Sư đoàn Thiết giáp 7 này, bởi vì miệng vết thương lại vỡ ra, cho nên sớm đã cực kỳ suy yếu, lúc này lại cố gắng gian nan ngẩng đầu lên một chút, dùng thanh âm khàn khàn nhàn nhạt nói:
- Cái động thái tẩy trừ mạnh mẽ nhằm vào đám người của Tiểu đội 7 cũ này, tuyệt đối không có bất cứ một chút quan hệ nào cùng với Sư Đoàn trưởng… Tôi hy vọng ít nhất các người có thể tin tưởng vào điểm này…
Đám đội viên của Tiểu đội NTR đang ngồi dựa lưng vào những bức vách bằng đá dọc theo căn hầm khai thác mỏ bỏ hoang này, mặc dù hai con mắt đang nhắm lại nghỉ ngơi, thế nhưng trong lòng thì lại đang hồi tưởng về rất nhiều những chuyện tình khác nhau. Có lẽ giống như là những gì trong các tiểu thuyết văn nghệ hay miêu tả vậy, trước khi bước vào cuộc quyết chiến cuối cùng, thì mọi người sẽ đều nắm chặt những cơ hội cuối cùng mà tưởng niệm lại những ký ức tươi đẹp, những hồi tưởng vui vẻ nhất trong cuộc đời của chính mình, vốn dĩ cũng không có ai thật sự ngủ cả, cho nên khi nghe Đông Phương Ngọc nói đến câu nói kia, tất cả đều đồng loạt mở ra ánh mắt, nghi hoặc nhíu mày nhìn chằm chằm về phía hắn.
Đông Phương Ngọc phảng phất như là căn bản không hề cảm thụ được những ánh mắt hỗn loạn đủ các loại tình tự của đám đội viên đang nhìn chằm chằm về phía mình, trên mặt cũng không có bất cứ biểu tình nào cả, thanh âm khàn khàn vẫn như cũ vô cùng bình tĩnh đến mức dị thường. Thật rõ ràng hắn chính là có ý đồ trước khi thật sự rời khỏi cái thế giới này, muốn để lại một vài sự giao phó, hoặc là muốn giải thích một vài chuyện tình mà theo như suy nghĩ của hắn là vô cùng tất yếu.
- Còn có cái sự kiện lần trước Tiểu đội 7 bị tập kích trên Hoàng Ách Tinh kia, cũng không hề có bất cứ quan hệ gì với Sư Đoàn trưởng cả… Bởi vì cái chuyện tình đó là do chính bản thân tôi làm. Cái sự kiện lần đó khiến cho Tiểu đội 7 của các người bị chết mất mấy người… theo đạo lý mà nói, tôi sớm đã đáng chết rất lâu rồi. Ngay cả chính bản thân tôi cũng muốn một phen để cho chính mình liều mạng trên chiến trường mà chết phức đi cho rồi. Nhưng mà lại không nghĩ tới người xấu thì lại sống vạn năm như vậy. Ở trong Tiểu đội NTR ngây người suốt ba năm thời gian, cuối cùng lại cũng không thể chết nổi. Tiến vào cao nguyên Bỉ Cơ, cái nơi tràn ngập phóng xạ như thế này, không ngờ lại vẫn như cũ còn sống, lần này nằm ở trên cáng cứu thương con mẹ nó không ngờ cũng đã suốt ba tháng trời rồi, các người lại con mẹ nó vẫn mãi khiêng theo tôi chạy khắp nơi, không chịu con mẹ nó một phen đem tôi vứt đi cho rồi…
Đông Phương Ngọc gắt gao nhíu chặt cặp mày lại, không ngừng hít thở hổn hển, nói:
- Được rồi, xem như tôi nhận cái phần ân tình này của các người… Nhưng mà tôi vẫn là muốn nói cho các người biết, chuyện tình này thật sự cùng với Sư Đoàn trưởng cũng không có bất cứ quan hệ nào cả.
Trong Liên Bang vốn dĩ có một câu ngạn ngữ, những người sắp sửa tử vong sẽ không bao giờ nói dối cả. Đám đội viên đang trầm mặc ngồi trong căn hầm mỏ bỏ hoang này cũng tin tưởng vào những lời giải thích của Đông Phương Ngọc, hơn nữa bọn họ cũng đã sớm vô cùng mỏi mệt, không còn khí lực bởi vì chuyện tình năm đó trên Hoàng Ách Tinh là dâng trào lửa giận lên nữa…
Hứa Nhạc yên lặng nhìn chằm chằm vào cái lổ hổng chỗ lỗ tai của Đông Phương Ngọc lúc trước đã bị Lão Bạch xẻo xuống kia, đột nhiên mở miệng nhàn nhạt nói:
- Từ đầu cho tới bây giờ tôi vẫn luôn không tin tưởng rằng Đỗ Thiếu Khanh sẽ làm ra cái loại chuyện tình như thế này! Nhưng mà tôi có một câu này mãi cũng luôn muốn hỏi cậu, lúc ở trên Hoàng Ách Tinh, trước khi cậu ra mệnh lệnh thay đổi nơi đóng quân, cậu có từng nghĩ tới rằng người của tôi sẽ phải chết hay không?
Đông Phương Ngọc gắt gao mím chặt cặp môi xám trắng nứt nẻ của chính mình, cũng không lên tiếng bất cứ lời nào.
- Trầm mặc cũng không có nghĩa là cam chịu hoặc là đồng ý, mà có lẽ có thể là đang muốn che giấu thay cho người nào đó…
Hứa Nhạc lẳng lặng nhìn chằm chằm vào hắn, nói:
- Ngoại trừ Đỗ Thiếu Khanh ra, ở trên thế giới này có thể để cho cậu nguyện ý gánh vác cái nỗi oan tình kia, thì chỉ có thể là cái gã chiến hữu đã chết đi kia của cậu.
- Ngay từ rất sớm tôi đã biết rõ ràng chuyện kia chính là do ý tứ của Tây Môn Cẩn… thậm chí ngay cả việc sửa chữa số liệu của Cục Hiến Chương cũng là do hắn đích thân làm. Hắn đã bị Thi công tử giết chết, hơn nữa còn đem thi thể treo ở bên ngoài Tòa nhà Nghị Viện mà thị chúng, nhận hết thảy những nhục nhã. Bây giờ cậu lại còn muốn thay hắn bảo thủ bí mật, giữ gìn tôn nghiêm nữa, có phải là quá mức ngu xuẩn rồi hay không?
Đông Phương Ngọc trừng lớn cặp mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Hứa Nhạc.
Hứa Nhạc tiếp tục nhàn nhạt nói:
- Tôi mặc kệ cậu có từng nghĩ tới chuyện sẽ khiến cho người của tôi chết hay không, cũng không quản xem cậu có muốn một mình gánh lấy toàn bộ cái tội trạng này hay không! Cái mà tôi quan tâm chính là ngày mai cậu cần phải tranh thủ sống sót, tất cả các chuyện tình khác thì về sau hãy nói đi. Tôi tin tưởng rằng bất luận là Giải Tư, Giải Văn hay là Thi công tử đi chăng nữa, cũng đều đồng ý cách làm như vậy của tôi.
Đang nói đến đây, thì đột nhiên ở chỗ sâu bên dưới lòng đất lại chợt truyền đến một lần chấn động mạnh mẽ. Cố Tích Phong phun nhanh cái cọng cỏ đang ngậm trong miệng mình ra, gỡ xuống cái ống nghe điện tử, lớn tiếng nói:
- Phát hiện ra được rồi! Là dưới nền đất 1,2 km, ngay khu vực mạch khoáng!
Biểu tình của đám đội viên ai nấy cũng đều vô cùng trầm trọng, thỉnh thoảng lại còn ngẩng đầu lên, nhìn qua giống như vô tình, khẽ liếc mắt nhìn về phía thân ảnh của Hứa Nhạc. Tất cả bọn họ đều rõ ràng, nếu như chính mình trước khi bước chân lên trên Phi thuyền, lại bị Doanh đoàn Robot cận vệ của Thượng tá Lý Phong chặn lại, vậy thì một tia một phần triệu hy vọng cuối cùng có thể sống sót rời đi của chính mình, hoàn toàn là đặt ở trên người của Lão đại mà thôi.
Đám tù binh Đế Quốc ở bên trong chi đội ngũ này nghe được Bảo La hạ thấp thanh âm phiên dịch lại những lời nói của đám người Liên Bang bên kia, trên những khuôn mặt bao phủ bởi những chòm râu quai nón nồng đậm nhất thời tràn đầy một loại cảm giác hoảng sợ cùng với kinh hãi cùng cực, thậm chí so với đám đội viên Tiểu đội NTR bên kia càng thêm kinh hãi. Bởi vì mãi cho đến lúc này, tất cả bọn họ cũng không có ai biết được thân phận chân chính của Hứa Nhạc là cái gì, thế nhưng bọn họ lại phi thường rõ ràng cái gã quân nhân sĩ quan Liên Bang mệnh danh Lý Cuồng Nhân kia là sự tồn tại khủng bố đáng sợ đến cỡ nào.
Ngọn đèn khai thác mỏ có chút tối tăm u ám trên đỉnh hầm khai thác mỏ khẽ lóe sáng lên một chút. Một gã tù binh người Đế Quốc có chút tuyệt vọng ôm chặt đầu mình, dùng một loại ngôn ngữ Đế Quốc mang đậm làn điệu thổ ngữ Bắc bộ Tinh vực Tả Thiên, lớn tiếng mắng chửi mấy câu gì đó không ai nghe được.
Bọn họ ở trên cái khỏa Tinh cầu Mặc Hoa, sớm đã biến thành một cái máy xay thịt này, liều mạng chiến đấu rất nhiều ngày rồi, cuối cùng ở bên cạnh bờ hồ lại bị bên phía Liên Bang đánh thành một đám tàn binh, sau đó lại kỳ diệu không hiểu bị chi Tiểu đội Liên Bang đang đào vong này bắt làm tù binh. Trải qua mấy lần tiến hành chiến đấu, tiến vào Cao nguyên Bỉ Cơ này, lại gặp phải một tràng động đất khủng bố, kết quả lại vẫn như cũ không thoát khỏi được bóng râm của tử vong đang dần dần phủ xuống.
Nhưng mà hiện tại nơi này lại đã là xâm nhập vào khu vực khống chế thực tế của bên phía Quân đội Liên Bang, bọn họ ngoại trừ việc đi theo chi Tiểu đội Liên Bang cô độc này liều mạng mà bôn đào, đặt toàn bộ hy vọng sống sót của mình lên trên cái khóe môi nở nụ cười tràn ngập ý tứ hàm xúc chế nhao càng ngày càng nồng đậm của Nữ Thần May Mắn ra, thì còn có thể làm được cái gì cơ chứ?
Cái gã quân nhân Đế Quốc đang vùi đầu vào giữa hai đầu gốc gục xuống kia, ngữ khí mắng chửi cũng càng ngày càng nhanh hơn trước. Thanh âm khàn khàn u oán của hắn cũng chợt trở nên phi thường bén nhọn, sau đó không hề có bất cứ dấu hiệu gì, biến thành một thanh âm gào khóc rít gào hỗn tạp với nhau, hai bả vai gầy yếu không ngừng run rẩy kịch liệt, nước mắt nước mũi theo chòm râu dày dơ bẩn không ngừng rơi tích tích xuống dưới đất.
Sơn Pháo, Châu Tử cùng với mấy gã quân nhân binh lính Liên Bang bên kia sau một thoáng ngây người, nghe được tiếng khóc của hắn, mới kinh ngạc mà lại cảnh giác nhìn chăm chú vào cái góc vắng vẻ đằng kia. Bàn tay bọn họ thì lại theo bản năng chậm rãi cầm lấy khẩu súng ống bên cạnh thân thể chính mình. Bọn họ cũng không nghĩ muốn tại thời khắc mấu chốt như thế này, lại bởi vì một gã tù binh Đế Quốc bị tinh thần hỏng mất, khiến cho chính mình trở thành vật hy sinh của những viên đạn lạc đến từ nơi nào đó…
- Hắn đang không ngừng mắng chửi Quân Bộ Đế Quốc, còn có mắng chửi đám quý tộc to có nhỏ có từ trên xuống dưới ở quê nhà của hắn. Ân, quanh đi quẩn lại cũng chỉ là mấy loại câu mắng chửi như là đem mẫu thân đại nhân hay mười tám đời tổ tông của đối phương ra thăm hỏi một lần mà thôi, cũng chẳng có chút ý mới mẻ nào cả. Các cậu đại khái cũng không biết rõ ràng lắm đâu, ở bên trong cảnh nội của Đế Quốc, những bình dân bá tánh bình thường, nhất là nô lệ, không có quá nhiều cơ hội có thể nhận được sự giáo dục thỏa đáng.
Hứa Nhạc nhìn về phía gã binh lính tù binh Đế Quốc đang ôm mặt khóc rống trong góc khuất người, cặp mày khẽ nheo nhẹ một cái, trầm mặc lắng nghe một lúc sau, mới tiếp tục hướng về phía đám đội viên phiên dịch, nói:
- Hiện tại thì hắn đã mắng tới Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc. Cái đám quan hàm văn chức khốn kiếp bên kia cả ngày cũng chỉ biết đùa bỡn với âm mưu quỷ kế, hãm hại đồng nghiệp, mọt phen đem chi bộ đội dự bị cường đại nhất của bọn họ quẳng ném vào bên trong vòng vây của ba cái Sư đoàn Robot cường đại của Quân đội Liên Bang… Liền bởi vì chi Đại đội của bọn họ cũng không có quan chức xuất thân từ tầng lớp Hoàng gia Quý tộc, hơn nữa bọn họ lại là đến từ khu vực Bắc bộ của Tinh vực Tả Thiên, từ trước đến nay cùng với đám người chính thống của Quân Bộ Đế Quốc vốn dĩ không hợp nhãn lẫn nhau.
Nghe được lời phiên dịch lại của Hứa Nhạc, cảm xúc khẩn trương cảnh giác của đám đội viên dần dần trở nên phai nhạt dần. Bọn họ trầm mặc nhìn về phía bên kia, hết sức tự nhiên nhớ tới những cảnh ngộ mà chính mình đã gặp phải trước đây.
Bọn họ nhớ tới sự truy sát điên cuồng không ngừng đến từ bên phía căn cứ Quân đội Liên Bang bên kia, nhớ tới cái ban ngành điều tra liên hợp của Chính phủ Liên Bang mà xú danh đã lan xa toàn bộ Liên Bang, còn có cái chi bộ đội chiến đấu đặc chủng trực thuộc Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí kia, những kẻ đã khiến rất nhiều rất nhiều những huynh đệ của chính mình phải ngã xuống bên trong vũng máu, trong lòng nhất thời trở nên đồng cảm, hơn nữa phi thường tự nhiên hiểu được, hóa ra tất cả mọi người ở đây ai nấy cũng đều không sai biệt lắm cũng là đang nằm bên trong cùng một tình trạng giống nhau.
Bên trong căn hầm khai thác mỏ bỏ hoang nhất thời biến thành một mảnh im lặng. Những người Liên Bang cùng với những người Đế Quốc này, trong khoảng thời gian hơn mười ngày gần đây, vẫn luôn cùng nhau sóng vai tác chiến, mặc dù không có phát sinh tình cảm thân thiết, nhưng cũng là có được một chút tín nhiệm nhàn nhạt, cũng có cùng một loại cảm xúc giống nhau. Vì thế tất cả mọi người ai nấy cũng đều có chút mỏi mệt nhắm mắt lại, bắt đầu chuẩn bị cùng nhau ngênh đón tràng chiến đấu cuối cùng vào ngày mai kia.
Hứa Nhạc cũng không có nhắm mắt lại tiến hành nghỉ ngơi, mà hắn tiến lại dò xét một lần tình huống thân thể của Đạt Văn Tây. Sau đó hắn ngồi xuống ngay bên cạnh cái cáng cứu thương lâm thời đơn sơ làm bằng các cành cây rừng, đưa tay xoa xoa một chút cặp mày có chút rối rắm trên mặt mình, yên lặng đảo mắt nhìn một vòng trên mặt tất cả mọi người một lần, có thể nhìn ra được sự bất lực cùng với cảm giác áp lực nặng nề bao phủ trong lòng tất cả mọi người.
Chỉ là mới nghe được cái tên của Lý Cuồng Nhân mà thôi, liền đã suýt chút nữa khiến cho tinh thần của một gã binh lính Đế Quốc lâm vào hỏng mất, có thể nhìn ra được ở trong lòng của bọn họ, cái gã nam nhân kia đáng sợ đến thế nào. Chính là bao gồm cả Sơn Pháo, Châu Tử, thậm chí là cả Hùng Lâm Tuyền nữa, đám quân nhân binh linh Liên Bang cũng đồng dạng cảm thấy khẩn trương cùng với áp lực không thể chịu nổi, hơn nữa còn có một chút tuyệt vọng trong đó nữa… Nếu như là cuộc chiến ngày mai có được sự công bằng về mặt chiến lực mà nói, như vậy thì đám đội viên Tiểu đội 7 sẽ tuyệt đối có lòng tin tưởng tràn ngập đối với Hứa Nhạc. Nhưng mà hiện tại vấn đề chính là, bên phía Quân đội Liên Bang sẽ làm gì cấp cho bọn họ cơ hội chiến đấu công bằng đây cơ chứ?
Những âm mưu phía sau tấm màn đen, sự vu oan, đuổi giết điên cuồng, chênh lệch lực lượng của cả một căn cứ quân sự tiền tuyến cùng với một chi Tiểu đội cô độc quân số không đầy mười người… Giới hạn giữa chính nghĩa cùng với sự phản bội… Những chuyện tình này, ngay cả bản thân chúng cũng đã không có bất cứ sự công bằng gì đáng nói rồi.
- Ngày mai có lẽ tôi sẽ phải chết rồi, cho nên tôi có mấy lời nghĩ muốn nói rõ với cậu một phen…
Đông Phương Ngọc đang nằm trên cáng cứu thương ngay bên cạnh cáng cứu thương của Đạt Văn Tây, nơi Hứa Nhạc đang ngồi. Vị quân nhân đã từng là quân nhân sĩ quan cao cấp của Sư đoàn Thiết giáp 7 này, bởi vì miệng vết thương lại vỡ ra, cho nên sớm đã cực kỳ suy yếu, lúc này lại cố gắng gian nan ngẩng đầu lên một chút, dùng thanh âm khàn khàn nhàn nhạt nói:
- Cái động thái tẩy trừ mạnh mẽ nhằm vào đám người của Tiểu đội 7 cũ này, tuyệt đối không có bất cứ một chút quan hệ nào cùng với Sư Đoàn trưởng… Tôi hy vọng ít nhất các người có thể tin tưởng vào điểm này…
Đám đội viên của Tiểu đội NTR đang ngồi dựa lưng vào những bức vách bằng đá dọc theo căn hầm khai thác mỏ bỏ hoang này, mặc dù hai con mắt đang nhắm lại nghỉ ngơi, thế nhưng trong lòng thì lại đang hồi tưởng về rất nhiều những chuyện tình khác nhau. Có lẽ giống như là những gì trong các tiểu thuyết văn nghệ hay miêu tả vậy, trước khi bước vào cuộc quyết chiến cuối cùng, thì mọi người sẽ đều nắm chặt những cơ hội cuối cùng mà tưởng niệm lại những ký ức tươi đẹp, những hồi tưởng vui vẻ nhất trong cuộc đời của chính mình, vốn dĩ cũng không có ai thật sự ngủ cả, cho nên khi nghe Đông Phương Ngọc nói đến câu nói kia, tất cả đều đồng loạt mở ra ánh mắt, nghi hoặc nhíu mày nhìn chằm chằm về phía hắn.
Đông Phương Ngọc phảng phất như là căn bản không hề cảm thụ được những ánh mắt hỗn loạn đủ các loại tình tự của đám đội viên đang nhìn chằm chằm về phía mình, trên mặt cũng không có bất cứ biểu tình nào cả, thanh âm khàn khàn vẫn như cũ vô cùng bình tĩnh đến mức dị thường. Thật rõ ràng hắn chính là có ý đồ trước khi thật sự rời khỏi cái thế giới này, muốn để lại một vài sự giao phó, hoặc là muốn giải thích một vài chuyện tình mà theo như suy nghĩ của hắn là vô cùng tất yếu.
- Còn có cái sự kiện lần trước Tiểu đội 7 bị tập kích trên Hoàng Ách Tinh kia, cũng không hề có bất cứ quan hệ gì với Sư Đoàn trưởng cả… Bởi vì cái chuyện tình đó là do chính bản thân tôi làm. Cái sự kiện lần đó khiến cho Tiểu đội 7 của các người bị chết mất mấy người… theo đạo lý mà nói, tôi sớm đã đáng chết rất lâu rồi. Ngay cả chính bản thân tôi cũng muốn một phen để cho chính mình liều mạng trên chiến trường mà chết phức đi cho rồi. Nhưng mà lại không nghĩ tới người xấu thì lại sống vạn năm như vậy. Ở trong Tiểu đội NTR ngây người suốt ba năm thời gian, cuối cùng lại cũng không thể chết nổi. Tiến vào cao nguyên Bỉ Cơ, cái nơi tràn ngập phóng xạ như thế này, không ngờ lại vẫn như cũ còn sống, lần này nằm ở trên cáng cứu thương con mẹ nó không ngờ cũng đã suốt ba tháng trời rồi, các người lại con mẹ nó vẫn mãi khiêng theo tôi chạy khắp nơi, không chịu con mẹ nó một phen đem tôi vứt đi cho rồi…
Đông Phương Ngọc gắt gao nhíu chặt cặp mày lại, không ngừng hít thở hổn hển, nói:
- Được rồi, xem như tôi nhận cái phần ân tình này của các người… Nhưng mà tôi vẫn là muốn nói cho các người biết, chuyện tình này thật sự cùng với Sư Đoàn trưởng cũng không có bất cứ quan hệ nào cả.
Trong Liên Bang vốn dĩ có một câu ngạn ngữ, những người sắp sửa tử vong sẽ không bao giờ nói dối cả. Đám đội viên đang trầm mặc ngồi trong căn hầm mỏ bỏ hoang này cũng tin tưởng vào những lời giải thích của Đông Phương Ngọc, hơn nữa bọn họ cũng đã sớm vô cùng mỏi mệt, không còn khí lực bởi vì chuyện tình năm đó trên Hoàng Ách Tinh là dâng trào lửa giận lên nữa…
Hứa Nhạc yên lặng nhìn chằm chằm vào cái lổ hổng chỗ lỗ tai của Đông Phương Ngọc lúc trước đã bị Lão Bạch xẻo xuống kia, đột nhiên mở miệng nhàn nhạt nói:
- Từ đầu cho tới bây giờ tôi vẫn luôn không tin tưởng rằng Đỗ Thiếu Khanh sẽ làm ra cái loại chuyện tình như thế này! Nhưng mà tôi có một câu này mãi cũng luôn muốn hỏi cậu, lúc ở trên Hoàng Ách Tinh, trước khi cậu ra mệnh lệnh thay đổi nơi đóng quân, cậu có từng nghĩ tới rằng người của tôi sẽ phải chết hay không?
Đông Phương Ngọc gắt gao mím chặt cặp môi xám trắng nứt nẻ của chính mình, cũng không lên tiếng bất cứ lời nào.
- Trầm mặc cũng không có nghĩa là cam chịu hoặc là đồng ý, mà có lẽ có thể là đang muốn che giấu thay cho người nào đó…
Hứa Nhạc lẳng lặng nhìn chằm chằm vào hắn, nói:
- Ngoại trừ Đỗ Thiếu Khanh ra, ở trên thế giới này có thể để cho cậu nguyện ý gánh vác cái nỗi oan tình kia, thì chỉ có thể là cái gã chiến hữu đã chết đi kia của cậu.
- Ngay từ rất sớm tôi đã biết rõ ràng chuyện kia chính là do ý tứ của Tây Môn Cẩn… thậm chí ngay cả việc sửa chữa số liệu của Cục Hiến Chương cũng là do hắn đích thân làm. Hắn đã bị Thi công tử giết chết, hơn nữa còn đem thi thể treo ở bên ngoài Tòa nhà Nghị Viện mà thị chúng, nhận hết thảy những nhục nhã. Bây giờ cậu lại còn muốn thay hắn bảo thủ bí mật, giữ gìn tôn nghiêm nữa, có phải là quá mức ngu xuẩn rồi hay không?
Đông Phương Ngọc trừng lớn cặp mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Hứa Nhạc.
Hứa Nhạc tiếp tục nhàn nhạt nói:
- Tôi mặc kệ cậu có từng nghĩ tới chuyện sẽ khiến cho người của tôi chết hay không, cũng không quản xem cậu có muốn một mình gánh lấy toàn bộ cái tội trạng này hay không! Cái mà tôi quan tâm chính là ngày mai cậu cần phải tranh thủ sống sót, tất cả các chuyện tình khác thì về sau hãy nói đi. Tôi tin tưởng rằng bất luận là Giải Tư, Giải Văn hay là Thi công tử đi chăng nữa, cũng đều đồng ý cách làm như vậy của tôi.
Đang nói đến đây, thì đột nhiên ở chỗ sâu bên dưới lòng đất lại chợt truyền đến một lần chấn động mạnh mẽ. Cố Tích Phong phun nhanh cái cọng cỏ đang ngậm trong miệng mình ra, gỡ xuống cái ống nghe điện tử, lớn tiếng nói:
- Phát hiện ra được rồi! Là dưới nền đất 1,2 km, ngay khu vực mạch khoáng!
/930
|