Đối với một quân nhân ưu tú như An Đạt mà nói, hành động của Đại học Lê Hoa Hiến Lịch năm 66, là một vết nhơ không thể rửa sạch trong những năm đầu sự nghiệp quân nhân của hắn, vết nhơ này đã theo hắn trong suốt quãng đời này, luôn luôn sẽ bị người ta nhắc tới. Bởi vì sau này người của Liên Bang đều biết, Hứa Nhạc ở trong con robot màu mà hắn đối diện kia, vẫn chỉ là một con gà non lần đầu tham gia đối chiến thực tế.
Lúc đó, robot màu lam đen do An Đạt điều khiển vẫn chĩa ngón cái xuống đất dưới sự theo dõi của vạn người, nhớ lại cảnh hắn đắc ý lạnh lùng bị ánh mắt của vạn người cách biệt với phòng đối chiến nhìn thấy, thậm chí hắn hi vọng những ánh mắt sinh viên chỉ biết chửi người của Đại học Lê Hoa càng tức giận càng tốt, bởi vì dù gì đối phương cũng không dám đánh, chỉ có tư cách bị bản thân khinh thường mà thôi.
Lúc này hệ thống đàm thoại chính đã tắt vì lời chửi rủa của hắn, hắn không biết lúc này vô số người ngoài phòng đối chiến đang trầm lắng lại, cho nên khi hắn nghe thấy bộ phận thông báo trong robot nói có sự chấp nhận thỉnh cầu đối chiến rồi, đã ngây người ra, mới nghĩ tới đi xem màn hình thứ ba.
Hắn nhìn thấy một robot màu đen, cũng nhìn thấy ngón tay giữa thẳng đứng của robot màu đen. Thế là An Đạt bắt đầu sự điên cuồng phẫn nộ theo thói quen, chuẩn bị dùng cánh tay máy của robot tạo một ký hiệu tay có lực sát thương hơn, kết quả… hắn phát hiện đối phương sớm đã lao lên.
Robot màu lam đen của An Đạt vốn không có bất cứ phản ứng gì, bởi bất cứ trận chiến thực tập robot nào mà hắn đã trải qua, hai bên đều có thói quen giao lưu trước, nếu như quan hệ không tốt, sẽ có thể dùng Cơ ngữ thăm hỏi thân thiết người nhà đối phương, nhưng trước nay chưa có ai giống như một người đàn bà chanh chua như vậy, vừa ra trận một cái là đánh đối phương.
Nhưng robot màu kia đã làm như vậy. Hơn nữa lại làm rất triệt để, lẳng lặng dũng mãnh lao đến, trong lúc An Đạt chưa có phản ứng gì, một chân đã đá mạnh vào phần đùi máy của robot màu lam đen.
- Đánh lén! Đánh lén vô sỉ!
An Đạt trong buồng điều khiển há miệng mắng lớn, nhưng không thể ngăn chặn được sự chấn động mạnh kia, tai hắn ù lên, cũng không có cách nào để khống chế robot, vì bộ phận cảm ứng thăng bằng tạm thời không hoạt động, đang ngã thẳng xuống đất.
Con robot màu lam đen ngã đập mạnh xuống mặt đất hợp kim siêu cứng, phát ra một tiếng rầm lớn. Sức tấn công mạnh kia được thiết kế giảm chấn tinh vi trong robot giảm đi phần lớn sức mạnh. Còn sự huấn luyện gian khổở Học Viện Quân Sự I, cũng khiến An Đạt tỉnh táo lại trong thời gian ngắn nhất. Xác nhận vỏ giáp không bị tổn hại nghiêm trọng nào, hắn giận dữ nhanh chóng nhập lệnh, chỉ cần con robot màu đen trước mặt kia không tiếp tục có những hành động vô sỉ nữa, hắn chắc chắn sẽ chuyển bại thành thắng.
Hứa Nhạc đang điều khiển con robot màu đen, sau khi ngây người nhìn, tin rằng robot cao ngạo lạnh lùng trước mặt kia đích thị là một hạng gà, nếu như vậy hắn còn khách khí gì nữa, ngón tay nhanh chóng nhập lệnh vào trên màn hình cảm ứng, điều khiển robot đánh thẳng về phía dưới bụng của robot màu lam đen kia.
Vẫn là vị trí giấu bộ phận cảm ứng thăng bằng. Cánh tay máy của robot màu đen múa cánh tay hợp kim của mình, xoay ngoặt trên không trung, vẫn theo góc của cú đá đầu tiên, chếch bên phải một góc 42 độ đập thẳng xuống.
Một đấm, một đấm lại một đấm nữa.
Những chấn động mạnh bạo liên tiếp chếch vào bộ phận cảm ứng thăng bằng nhỏ bé, điều này khiến cho An Đạt đang phẫn nộ nhập chỉ lệnh, ý đồ muốn để robot phản kích lại, cũng phải đờ đẫn mặt mày. Bởi vì hắn phát hiện mỗi lần mình sắp điều chỉnh được tham số của robot, sẽ bị một quyền sắt của đối phương phá bĩnh và chặn đứt quá trình cài đặt lại tham số thăng bằng.
Robot màu lam đen trong tiếng điện lưu không ngừng lập ý đồ bắt tóm, phản kích hay đứng dậy, nhưng với những cú đấm sắt liên tiếp của robot màu đen, lại tỏ ra không khác con gà bị rút gân thê thảm.
Robot đối chiến có nhiều loại, trong những hoàn cảnh khác nhau, sẽ mô phỏng tạo ra các mức độ đối chiến không giống nhau, tự nhiên mức độ cường liệt cũng không thể đồng nhất. Hôm nay Học Viện Quân Sự I đến thăm Đại học Lê Hoa, tuy đã khẳng khái mang theo ba robot đến cùng, cũng đã chuẩn bị biểu diễn robot đối chiến trong nội bộ. Nhưng hệ thống vũ khí tấn công từ xa của robot toàn bộ đã bị gỡ bỏ. Robot mô hình mà Hứa Nhạc đang điều khiển lúc này, cũng không có vũ khí tấn công nào, cho nên đối chiến lúc này của hai người, kỳ thực chỉ là cận chiến nguyên thủy nhất mà thôi.
Nhưng rất rõ ràng, cách chiến đấu đã được Phong Dư đại thúc dạy trong suốt bốn năm nay, vì vậy Hứa Nhạc giỏi nhất chính là mặt này. Trong gần một năm nay, hắn đã bổ sung thêm kiến thức ở Đại học Lê Hoa, trong khu H1 cũng đã kiếm được nửa phần trước các hệ của tất cả bản vẽ robot. Điều trùng hợp nhất là, một hệ cuối cùng của những bản vẽ này chính là... có một trực giác hơn người và tài năng bẩm sinh ở mặt máy móc, đồng thời đã có kinh nghiệm phong phú về thực tiễn, Hứa Nhạc đã rất quen thuộc với con robot kia. Dưới sự theo dõi của hắn, con robot màu lam đen kỳ thực không có hộ giáp cường hãn và phức tạp nào, gần như là trần trụi, chỉ có những thứ của hệ thống điều khiển và khung xương hợp kim.
Hắn đã chiếm được thượng phong, thành công tìm được điểm yếu nhất của đối phương. Trong tình hình này, nếu con robot màu lam đen còn có thể đứng lên, e rằng Phong Dư đại thúc sẽ tức đến nỗi sống lại từ trong cột sáng trắng đó, chạy ra để mắng Hứa Nhạc một trận nên thân.
Hứa Nhạc không phải là người nham hiểm, cũng không phải là người bẩm sinh có tính lưu manh. Đối phương sở dĩ cho rằng hắn đánh lén, đối với hắn lại là một phản ứng bình thường, nếu như huấn luyện đối chiến đã bắt đầu rồi, vậy thì còn chờ đợi gì? Robot màu lam đen sớm đã gục ở đất, hắn tự nhiên sẽ tiếp tục tấn công, đến khi đối phương mất đi tất cả khả năng hành động, hoặc là hệ thống phán đoán mình đã thắng. Bất luận là kiểm tra khảo nghiệm ảo trong khu H1, hay là những lần huấn luyện đối chiến với Thai Chi Nguyên, hắn đều đã quen bắt đầu trong yên lặng, kết thúc bình yên, vốn không nghĩ tới khái niệm đánh lén này.
Đây là một thái độ chân thành nhưng cố chấp, cùng với tâm trạng đen tối và lửa giận không biết từ đâu sinh ra trong lòng hắn, đã tạo ra một hình ảnh khó coi. Lúc này robot màu đen không ngừng thụi đấm vào bắp đùi của robot màu lam đen.
Động lực phát ra của con robot mô hình màu đen đã đạt tới chỉ số 80%, nhập lệnh trên màn hình cảm ứng, biến thành những cú đấm thép hợp kim không biết mệt mỏi, dần dần xuất kích vượt quá sự cuồng bạo của tiếng gió, dưới cú đấm của con robot màu đen, con robot màu lam đen không ngừng rung động, rõ ràng không có bất cứ sự tổn hại thực chất nào, nhưng mãi mãi không thể đứng lên được, chỉ có thể nằm yên chịu bị đánh.
Một tiếng cạch vang lên, hộ giáp phần đùi của robot màu lam đen cuối cùng cũng đã có kẽ hở, bộ phận cảm ứng thăng bằng bên trong con robot không còn cách nào để chống chọi. Mặc dù An Đạt cố gắng nhập chỉ lệnh không ngừng, nhưng với những cú đấm chính xác như nông dân cuốc bẫm, sau một luồng khói xanh tỏa ra, đã chính thức ngừng hoạt động.
Trong phòng đối chiến yên tĩnh vang lên âm thanh hệ thống, robot mô hình màu đen đã tuyệt nhiên trở thành người thắng lợi. Hứa Nhạc điều khiển robot lui về sau năm mét, hắn vẫn cho rằng lúc này chỉ có mình hắn và robot màu lam đen đối diện kia ở trong phòng đối chiến, vốn không biết rằng tất cả những việc xảy ra vừa rồi, đã lọt vào mắt của vô số người.
Tiếng hoan hô trong phòng thể thao tổng hợp vang lên giống như tiếng hải triều, chỉ có Hứa Nhạc hoàn toàn không biết chuyện gì.
Robot màu lam đen nhếch nhác bò dậy từ mặt đất hợp kim. Cuối cùng mới hoàn thành cài đặt chỉ số, điều tiết trình tự bộ phận phụ trách cảm ứng thăng bằng bị gián đoạn đột ngột. Robot màu lam đen cuối cùng cũng đã đứng dậy, nhưng toàn là điều khiển tự động, trong cận chiến đồng nghĩa với việc nửa tàn phế.
An Đạt cùng mái tóc xoăn của hắn tung bay trong phòng điều khiển robot như hạt bụi bay cùng với tiếng gầm rú của hắn. Cả đời này của hắn chưa từng uất ức như vậy, rõ ràng trình độ thao tác của đối phương chỉ như vậy, ngoài việc tốc độ tập kích đột ngột lúc đầu có chút đáng sợ ra, những thứ khác đều bình bình, nhìn còn giống như ngu xuẩn, chỉ biết đánh thẳng vào robot, mà vốn không biết nên tấn công vào những bộ phận yếu quan trọng hơn của robot…
Nhưng chỉ là như vậy, không biết đối phương có phải là gặp vận chó ăn may, mà cứ vào lúc then chốt của robot, ảnh hưởng đến việc hiệu chỉnh lại bộ phận cảm ứng thăng bằng, khiến mình vốn không có cách nào tiến hành các thao tác có hiệu quả khác! Cứ như vậy mà thua một robot mô hình được điều khiển bởi một sinh viên Đại học Xã hội? An Đạt lúc này chỉ còn lòng muốn tự sát chết quách cho xong, hắn đau khổ vò bứt mái tóc xoăn của mình, giận dữ nhìn con robot màu đen nhìn có vẻ ngu ngốc kia.
o0o
- Đương nhiên không phải là trùng hợp, tuy thao tác của robot mô hình màu đen này không mạnh đến đâu, nhưng bất luận là người nào điều khiển robot này, có thể liên tục đánh đến 147 lần tấn công, bao gồm cả cú đá thép lúc đầu, đều có thể chính xác đánh trúng cùng một chỗ, hơn nữa lần nào cũng theo một góc không đổi chính xác không sai một ly… Vậy chỉ có thể chứng tỏ rằng, người này mạnh, vô cùng mạnh.
Bên ngoài phòng đối chiến, nét mặt của người bên Học Viện Quân Sự I và các Giáo sư bên Đại học Lê Hoa biểu lộ ra các cảm xúc khác nhau. Chu Ngọc nheo mắt nhìn con robot màu đen đang sững người trên màn hình, nói với những người bên cạnh đang bất bình, chỉ trích Đại học Lê Hoa đánh lén con robot màu lam đen kia:
- Chúng ta đều biết kẽ hở lớn nhất ở đâu, nhưng ai trong chúng ta sẽ nghĩ tới lợi dụng kẽ hở đó? Không có, bởi vì độ khó thao này này quá lớn… Tuy đối chiến ngày hôm nay không có thêm hệ thống vũ khí từ xa, khiến thao tác của con robot màu đen mang tính khả thi hơn nhiều, nhưng chúng ta ai cũng không thể bảo đảm mỗi đạo nhập lệnh của mình, đều có thể bảo đảm độ chuẩn xác mà robot chấp hành. Điều này cần sự tự tin của bộ não bản thân phân tích, còn cần có sự phán đoán cực nhanh về góc độ thay đổi… Người không có tự tin, cũng không thể lựa chọn cách đối chiến cứng nhắc này. Một chiến sĩ robot có sự tự tin và cường đại, hiện tại tôi cũng hiểu đôi chút, tại sao Hiệu trưởng lại để chúng ta hy sinh kỳ nghỉ, đến Đại học Lê Hoa này biểu diễn. Xem ra bất luận là ở nơi nào, cũng có những đối tượng đáng để chúng ta học tập.
Sinh viên vương bài Chu Ngọc của Khoa Điều Khiển Robot Học Viện Quân Sự I cười, bước vào trong phòng đối chiến robot, đằng sau là tiếng hoan hô hò hét của các sinh viên Đại học Lê Hoa trong phòng thể thao tổng hợp, giống như một quân lệnh, thúc giục bước chân của hắn, hắn biết chuyện ngày hôm nay bắt đầu là An Đạt không đúng, nhưng thân là một quân nhân, trước mắt nhiều người như vậy, hắn bắt buộc phải bảo đảm danh dự của Học Viện Quân Sự I sẽ không bị phai mờ đi.
Lúc đó, robot màu lam đen do An Đạt điều khiển vẫn chĩa ngón cái xuống đất dưới sự theo dõi của vạn người, nhớ lại cảnh hắn đắc ý lạnh lùng bị ánh mắt của vạn người cách biệt với phòng đối chiến nhìn thấy, thậm chí hắn hi vọng những ánh mắt sinh viên chỉ biết chửi người của Đại học Lê Hoa càng tức giận càng tốt, bởi vì dù gì đối phương cũng không dám đánh, chỉ có tư cách bị bản thân khinh thường mà thôi.
Lúc này hệ thống đàm thoại chính đã tắt vì lời chửi rủa của hắn, hắn không biết lúc này vô số người ngoài phòng đối chiến đang trầm lắng lại, cho nên khi hắn nghe thấy bộ phận thông báo trong robot nói có sự chấp nhận thỉnh cầu đối chiến rồi, đã ngây người ra, mới nghĩ tới đi xem màn hình thứ ba.
Hắn nhìn thấy một robot màu đen, cũng nhìn thấy ngón tay giữa thẳng đứng của robot màu đen. Thế là An Đạt bắt đầu sự điên cuồng phẫn nộ theo thói quen, chuẩn bị dùng cánh tay máy của robot tạo một ký hiệu tay có lực sát thương hơn, kết quả… hắn phát hiện đối phương sớm đã lao lên.
Robot màu lam đen của An Đạt vốn không có bất cứ phản ứng gì, bởi bất cứ trận chiến thực tập robot nào mà hắn đã trải qua, hai bên đều có thói quen giao lưu trước, nếu như quan hệ không tốt, sẽ có thể dùng Cơ ngữ thăm hỏi thân thiết người nhà đối phương, nhưng trước nay chưa có ai giống như một người đàn bà chanh chua như vậy, vừa ra trận một cái là đánh đối phương.
Nhưng robot màu kia đã làm như vậy. Hơn nữa lại làm rất triệt để, lẳng lặng dũng mãnh lao đến, trong lúc An Đạt chưa có phản ứng gì, một chân đã đá mạnh vào phần đùi máy của robot màu lam đen.
- Đánh lén! Đánh lén vô sỉ!
An Đạt trong buồng điều khiển há miệng mắng lớn, nhưng không thể ngăn chặn được sự chấn động mạnh kia, tai hắn ù lên, cũng không có cách nào để khống chế robot, vì bộ phận cảm ứng thăng bằng tạm thời không hoạt động, đang ngã thẳng xuống đất.
Con robot màu lam đen ngã đập mạnh xuống mặt đất hợp kim siêu cứng, phát ra một tiếng rầm lớn. Sức tấn công mạnh kia được thiết kế giảm chấn tinh vi trong robot giảm đi phần lớn sức mạnh. Còn sự huấn luyện gian khổở Học Viện Quân Sự I, cũng khiến An Đạt tỉnh táo lại trong thời gian ngắn nhất. Xác nhận vỏ giáp không bị tổn hại nghiêm trọng nào, hắn giận dữ nhanh chóng nhập lệnh, chỉ cần con robot màu đen trước mặt kia không tiếp tục có những hành động vô sỉ nữa, hắn chắc chắn sẽ chuyển bại thành thắng.
Hứa Nhạc đang điều khiển con robot màu đen, sau khi ngây người nhìn, tin rằng robot cao ngạo lạnh lùng trước mặt kia đích thị là một hạng gà, nếu như vậy hắn còn khách khí gì nữa, ngón tay nhanh chóng nhập lệnh vào trên màn hình cảm ứng, điều khiển robot đánh thẳng về phía dưới bụng của robot màu lam đen kia.
Vẫn là vị trí giấu bộ phận cảm ứng thăng bằng. Cánh tay máy của robot màu đen múa cánh tay hợp kim của mình, xoay ngoặt trên không trung, vẫn theo góc của cú đá đầu tiên, chếch bên phải một góc 42 độ đập thẳng xuống.
Một đấm, một đấm lại một đấm nữa.
Những chấn động mạnh bạo liên tiếp chếch vào bộ phận cảm ứng thăng bằng nhỏ bé, điều này khiến cho An Đạt đang phẫn nộ nhập chỉ lệnh, ý đồ muốn để robot phản kích lại, cũng phải đờ đẫn mặt mày. Bởi vì hắn phát hiện mỗi lần mình sắp điều chỉnh được tham số của robot, sẽ bị một quyền sắt của đối phương phá bĩnh và chặn đứt quá trình cài đặt lại tham số thăng bằng.
Robot màu lam đen trong tiếng điện lưu không ngừng lập ý đồ bắt tóm, phản kích hay đứng dậy, nhưng với những cú đấm sắt liên tiếp của robot màu đen, lại tỏ ra không khác con gà bị rút gân thê thảm.
Robot đối chiến có nhiều loại, trong những hoàn cảnh khác nhau, sẽ mô phỏng tạo ra các mức độ đối chiến không giống nhau, tự nhiên mức độ cường liệt cũng không thể đồng nhất. Hôm nay Học Viện Quân Sự I đến thăm Đại học Lê Hoa, tuy đã khẳng khái mang theo ba robot đến cùng, cũng đã chuẩn bị biểu diễn robot đối chiến trong nội bộ. Nhưng hệ thống vũ khí tấn công từ xa của robot toàn bộ đã bị gỡ bỏ. Robot mô hình mà Hứa Nhạc đang điều khiển lúc này, cũng không có vũ khí tấn công nào, cho nên đối chiến lúc này của hai người, kỳ thực chỉ là cận chiến nguyên thủy nhất mà thôi.
Nhưng rất rõ ràng, cách chiến đấu đã được Phong Dư đại thúc dạy trong suốt bốn năm nay, vì vậy Hứa Nhạc giỏi nhất chính là mặt này. Trong gần một năm nay, hắn đã bổ sung thêm kiến thức ở Đại học Lê Hoa, trong khu H1 cũng đã kiếm được nửa phần trước các hệ của tất cả bản vẽ robot. Điều trùng hợp nhất là, một hệ cuối cùng của những bản vẽ này chính là... có một trực giác hơn người và tài năng bẩm sinh ở mặt máy móc, đồng thời đã có kinh nghiệm phong phú về thực tiễn, Hứa Nhạc đã rất quen thuộc với con robot kia. Dưới sự theo dõi của hắn, con robot màu lam đen kỳ thực không có hộ giáp cường hãn và phức tạp nào, gần như là trần trụi, chỉ có những thứ của hệ thống điều khiển và khung xương hợp kim.
Hắn đã chiếm được thượng phong, thành công tìm được điểm yếu nhất của đối phương. Trong tình hình này, nếu con robot màu lam đen còn có thể đứng lên, e rằng Phong Dư đại thúc sẽ tức đến nỗi sống lại từ trong cột sáng trắng đó, chạy ra để mắng Hứa Nhạc một trận nên thân.
Hứa Nhạc không phải là người nham hiểm, cũng không phải là người bẩm sinh có tính lưu manh. Đối phương sở dĩ cho rằng hắn đánh lén, đối với hắn lại là một phản ứng bình thường, nếu như huấn luyện đối chiến đã bắt đầu rồi, vậy thì còn chờ đợi gì? Robot màu lam đen sớm đã gục ở đất, hắn tự nhiên sẽ tiếp tục tấn công, đến khi đối phương mất đi tất cả khả năng hành động, hoặc là hệ thống phán đoán mình đã thắng. Bất luận là kiểm tra khảo nghiệm ảo trong khu H1, hay là những lần huấn luyện đối chiến với Thai Chi Nguyên, hắn đều đã quen bắt đầu trong yên lặng, kết thúc bình yên, vốn không nghĩ tới khái niệm đánh lén này.
Đây là một thái độ chân thành nhưng cố chấp, cùng với tâm trạng đen tối và lửa giận không biết từ đâu sinh ra trong lòng hắn, đã tạo ra một hình ảnh khó coi. Lúc này robot màu đen không ngừng thụi đấm vào bắp đùi của robot màu lam đen.
Động lực phát ra của con robot mô hình màu đen đã đạt tới chỉ số 80%, nhập lệnh trên màn hình cảm ứng, biến thành những cú đấm thép hợp kim không biết mệt mỏi, dần dần xuất kích vượt quá sự cuồng bạo của tiếng gió, dưới cú đấm của con robot màu đen, con robot màu lam đen không ngừng rung động, rõ ràng không có bất cứ sự tổn hại thực chất nào, nhưng mãi mãi không thể đứng lên được, chỉ có thể nằm yên chịu bị đánh.
Một tiếng cạch vang lên, hộ giáp phần đùi của robot màu lam đen cuối cùng cũng đã có kẽ hở, bộ phận cảm ứng thăng bằng bên trong con robot không còn cách nào để chống chọi. Mặc dù An Đạt cố gắng nhập chỉ lệnh không ngừng, nhưng với những cú đấm chính xác như nông dân cuốc bẫm, sau một luồng khói xanh tỏa ra, đã chính thức ngừng hoạt động.
Trong phòng đối chiến yên tĩnh vang lên âm thanh hệ thống, robot mô hình màu đen đã tuyệt nhiên trở thành người thắng lợi. Hứa Nhạc điều khiển robot lui về sau năm mét, hắn vẫn cho rằng lúc này chỉ có mình hắn và robot màu lam đen đối diện kia ở trong phòng đối chiến, vốn không biết rằng tất cả những việc xảy ra vừa rồi, đã lọt vào mắt của vô số người.
Tiếng hoan hô trong phòng thể thao tổng hợp vang lên giống như tiếng hải triều, chỉ có Hứa Nhạc hoàn toàn không biết chuyện gì.
Robot màu lam đen nhếch nhác bò dậy từ mặt đất hợp kim. Cuối cùng mới hoàn thành cài đặt chỉ số, điều tiết trình tự bộ phận phụ trách cảm ứng thăng bằng bị gián đoạn đột ngột. Robot màu lam đen cuối cùng cũng đã đứng dậy, nhưng toàn là điều khiển tự động, trong cận chiến đồng nghĩa với việc nửa tàn phế.
An Đạt cùng mái tóc xoăn của hắn tung bay trong phòng điều khiển robot như hạt bụi bay cùng với tiếng gầm rú của hắn. Cả đời này của hắn chưa từng uất ức như vậy, rõ ràng trình độ thao tác của đối phương chỉ như vậy, ngoài việc tốc độ tập kích đột ngột lúc đầu có chút đáng sợ ra, những thứ khác đều bình bình, nhìn còn giống như ngu xuẩn, chỉ biết đánh thẳng vào robot, mà vốn không biết nên tấn công vào những bộ phận yếu quan trọng hơn của robot…
Nhưng chỉ là như vậy, không biết đối phương có phải là gặp vận chó ăn may, mà cứ vào lúc then chốt của robot, ảnh hưởng đến việc hiệu chỉnh lại bộ phận cảm ứng thăng bằng, khiến mình vốn không có cách nào tiến hành các thao tác có hiệu quả khác! Cứ như vậy mà thua một robot mô hình được điều khiển bởi một sinh viên Đại học Xã hội? An Đạt lúc này chỉ còn lòng muốn tự sát chết quách cho xong, hắn đau khổ vò bứt mái tóc xoăn của mình, giận dữ nhìn con robot màu đen nhìn có vẻ ngu ngốc kia.
o0o
- Đương nhiên không phải là trùng hợp, tuy thao tác của robot mô hình màu đen này không mạnh đến đâu, nhưng bất luận là người nào điều khiển robot này, có thể liên tục đánh đến 147 lần tấn công, bao gồm cả cú đá thép lúc đầu, đều có thể chính xác đánh trúng cùng một chỗ, hơn nữa lần nào cũng theo một góc không đổi chính xác không sai một ly… Vậy chỉ có thể chứng tỏ rằng, người này mạnh, vô cùng mạnh.
Bên ngoài phòng đối chiến, nét mặt của người bên Học Viện Quân Sự I và các Giáo sư bên Đại học Lê Hoa biểu lộ ra các cảm xúc khác nhau. Chu Ngọc nheo mắt nhìn con robot màu đen đang sững người trên màn hình, nói với những người bên cạnh đang bất bình, chỉ trích Đại học Lê Hoa đánh lén con robot màu lam đen kia:
- Chúng ta đều biết kẽ hở lớn nhất ở đâu, nhưng ai trong chúng ta sẽ nghĩ tới lợi dụng kẽ hở đó? Không có, bởi vì độ khó thao này này quá lớn… Tuy đối chiến ngày hôm nay không có thêm hệ thống vũ khí từ xa, khiến thao tác của con robot màu đen mang tính khả thi hơn nhiều, nhưng chúng ta ai cũng không thể bảo đảm mỗi đạo nhập lệnh của mình, đều có thể bảo đảm độ chuẩn xác mà robot chấp hành. Điều này cần sự tự tin của bộ não bản thân phân tích, còn cần có sự phán đoán cực nhanh về góc độ thay đổi… Người không có tự tin, cũng không thể lựa chọn cách đối chiến cứng nhắc này. Một chiến sĩ robot có sự tự tin và cường đại, hiện tại tôi cũng hiểu đôi chút, tại sao Hiệu trưởng lại để chúng ta hy sinh kỳ nghỉ, đến Đại học Lê Hoa này biểu diễn. Xem ra bất luận là ở nơi nào, cũng có những đối tượng đáng để chúng ta học tập.
Sinh viên vương bài Chu Ngọc của Khoa Điều Khiển Robot Học Viện Quân Sự I cười, bước vào trong phòng đối chiến robot, đằng sau là tiếng hoan hô hò hét của các sinh viên Đại học Lê Hoa trong phòng thể thao tổng hợp, giống như một quân lệnh, thúc giục bước chân của hắn, hắn biết chuyện ngày hôm nay bắt đầu là An Đạt không đúng, nhưng thân là một quân nhân, trước mắt nhiều người như vậy, hắn bắt buộc phải bảo đảm danh dự của Học Viện Quân Sự I sẽ không bị phai mờ đi.
/930
|