Mộ lâu chủ xuy một cái, nói, Vì sao Bản lâu chủ phải ăn dấm chua? Chúng ta chỉ là phu thê danh phù kỳ thực mà thôi!
Trong lòng Quốc sư đại nhân thập phần hờn giận, ôm chặt thắt lưng của nàng, uy hiếp, Nàng có tin Bổn toạ sẽ lập tức biến giả thành thật không?
Đáng tiếc, đối với uy hiếp của hắn, Mộ lâu chủ chỉ chậm rãi nâng tay, ngón tay luồn vào sợi tóc lạnh lẽo của hắn, tỉ mỉ thưởng thức, trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên, thong thả nói, Quốc sư đại nhân - danh dự, phong độ, hình tượng a.
Bọn họ đã sớm đàm phán điều kiện tốt lắm - chỉ bái đường không động phòng. Nếu Quốc sư đại nhân nuốt lời thì danh dự sẽ bị tổn hại. Đường đường là một Quốc sư mà lại đi uy hiếp một nữ tử nhu nhược , dĩ nhiên là một chút phong độ cũng không có. Tuy rằng Quốc sư đại nhân thủ đoạn rất cao tay, lại luôn luôn biểu hiện rằng bản thân rất ôn hoà nhưng bộ dáng hung tợn hiện tại rất phá hoại hình tượng.
Văn Nhân Dịch rất thích động tác thân thiết của nàng, buồn bực trong lòng thoáng chốc liền vơi đi một nửa, ngón tay thon dài lướt qua khuôn mặt của nàng, rồi duỗi tay cầm lấy tay nàng, mười ngón tay đan vào nhau, lười biếng cười nói, Những thứ đó không trọng yếu bằng phu nhân.
Mộ lâu chủ cũng sẽ không vì lời ngon tiếng ngọt của hắn mà mặt đỏ tim đập nhanh, chỉ cười nhẹ, nhíu mày nói, Quốc sư đại nhân, Bản lâu chủ cũng không phải là tiểu cô nương.
Bổn toạ cũng không có lừa tiểu cô nương a! Dừng một chút, Quốc sư đại nhân lại trầm ngâm nói, Có phải phu nhân cảm thấy chúng ta nên làm việc đó?
Nghe vậy, Mộ lâu chủ không khỏi nghiêng người, tận lực rời khỏi hắn, đáng tiếc lại bị cánh tay vững vàng như núi chặt đứt ý niệm này, Ngươi muốn làm gì?
Quốc sư đại nhân câu môi cười nói, Đương nhiên là biến thành phu thê chi thực.
Mộ lâu chủ nhìn thần sắc lưu chuyển trong đôi mắt hoa đào của hắn, bình tĩnh hỏi, Có cần Bản lâu chủ giúp ngươi tìm một mỹ nhân thực hiện nguyện vọng của ngươi không?
Không cần phiền phức như vậy, nước xa không cứu được lửa gần mà. Phu nhân, nàng làm đi!
Nói xong, liền giả vờ nhào lên như sói đói, thân thủ Mộ Lưu Ly để ở ngực hắn, né tránh môi của hắn, cười nói, Đừng nháo!
Quốc sư đại nhân hí mắt nhìn nàng, đáy mắt cũng mang theo ý cười nhu hoà, muốn hôn lên đôi môi tươi cười của nàng, Mộ lâu chủ làm sao để hắn toại nguyện, luôn hợp thời nghiêng đầu né tránh.
Đang cười đùa vui vẻ, Quốc sư đại nhân đột nhiên dừng lại, lấy khăn che mặt Mộ lâu chủ lại.
Mộ Lưu Ly nhẹ nhíu mày, rất ư là buồn bực nói thầm, Đời này, Bản lâu chủ không thể gặp người sao?
Khoé miệng Quốc sư đại nhân khẽ nhếch, tay vuốt vuốt mái tóc mềm mại của nàng, thấp giọng nói, Không lâu lắm là có thể gặp người được rồi. Đến lúc đó, cho dù nàng không muốn tháo khăn che mặt này xuống, cũng sẽ có người buộc nàng làm.
Nói xong, nhìn lướt qua người từ ngoại viện đang đi về hướng này.
Mộ lâu chủ nhìn theo tầm mắt của hắn, nhíu mày nói, Vậy, Bản lâu chủ có cần đánh đòn phủ đầu trước không?
Cách khăn che mặt, Quốc sư đại nhân sờ sờ khuôn mặt hoàn mỹ không chút tỳ vết của nàng, ôn nhu nói, Theo ý nàng.
Kỳ thật, Văn Nhân Dịch rất không muốn để cho những người đó nhìn thấy dung mạo của Mộ lâu chủ, khiến cho người khác cả ngày mơ ước. Nhưng lời đồn đại trong giang hồ rất khó nghe - một nữ tử yếu đuối có địa vị như vậy, khó tránh khỏi việc bị đố kị, mặc dù kiêng kị thế lực của Lạc Tiên lâu nhưng những người ác ý thường ngầm chọc vào khuyết điểm của Mộ lâu chủ cũng không thiếu.
Cho nên, Quốc sư đại nhân đã quyết định để Mộ lâu chủ lộ ra dung mạo thật đã, sau đó sẽ bộc lộ tài năng.
Mộ Lưu Ly thả lỏng thân thể, dựa vào người hắn, bĩu môi nói, Vẫn là quên đi, thực phiền. Hơn nữa, bôi son trét phấn trên mặt thật sự không thoải mái tý nào.
Văn Nhân Dịch ngoéo môi một cái, biết ngay là nàng sẽ như vậy mà.
Đối thoại được vài câu, người từ ngoại viện đã đi đến bên cạnh hai người. Không phải ai khác, là gã sai vặt đi hầu bên cạnh Quốc sư đại nhân - Tiểu Tam nhi.
Nhìn thấy động tác thân mật của hai người, Tiểu Tam nhi khẽ nhíu mày, âm thầm trừng Mộ Lưu Ly một cái. Cũng không biết có phải vì lần đầu tiên gặp không quá khoái trá nên Tiểu Tam nhi không vừa mắt với Mộ lâu chủ hay không.
Thấy Mộ lâu chủ không nhìn mình, Tiểu Tam nhi vô cùng buồn bực, trong lòng đang thầm nghĩ, để xem ngươi có thể đắc ý được đến khi nào, thật sự nghĩ Vân quý phi là ăn không ngồi rồi sao?
Nhắc tới Tiểu Tam nhi này quả thật là cũng nổi tiếng gần xa, chỉ vì gã ta là người của Vân quý phi, sau lại theo bên người Văn Nhân Dịch. Văn Nhân Dịch có chút dung túng gã, bình thường cũng không quản gã. Dần dà, khó tránh khỏi việc cáo mượn oai hùm, kiêu căng tự mãn.
Nói đến thanh danh không tốt của Văn Nhân Dịch, còn phải cảm tạ công lao của gã.
Thấy Tiểu Tam nhi vô lễ với Mộ lâu chủ, Quốc sư đại nhân có chút hờn giận, thanh âm cũng trầm thấp một phần, Chuyện gì?
Tiểu Tam nhi vội vàng gục đầu xuống, cung kính bẩm báo, Quốc sư đại nhân, Vân quý phi mời người và phu nhân tham gia cung yến tối nay.
Tuy rằng Văn Nhân Dịch chưa bao giờ hạ thủ ngoan độc với gã nhưng trong lòng Tiểu Tam nhi vẫn luôn sợ hắn, cũng không biết chột dạ với thân phận của mình hay vì thủ đoạn của Quốc sư đại nhân khiến người ta sợ hãi.
Ta đã biết.
Nghe được ba chữ không chút để ý của Quốc sư đại nhân, Tiểu Tam nhi thập phần tự giác lui xuống, trước khi đi còn không quên liếc Mộ Lưu Ly một cái, ánh mắt đó là vui sướng khi người gặp hoạ.
Chỉ là, Mộ lâu chủ hoàn toàn không nhìn sự khiêu khích của gã, rũ mắt như có điều suy nghĩ.
Chốc lát sau, ngoài cửa viện đột nhiên truyền đến một tiếng Phanh , Mộ lâu chủ mới hoàn hồn lại, giương mắt nhìn lên, thấy Tiểu Tam nhi đang ngã sóng soài trên mặt đất.
Ngay sau đó, một tiếng hét thảm thiết vang vọng khắp phủ Quốc sư, chỉ thấy tay Tiểu Tam nhi đang che một con mắt đang trộn lẫn bùn đất, máu tươi theo kẽ tay không ngừng trào ra, mùi máu thoang thoảng trong gió.
Văn Nhân Dịch thản nhiên đảo mắt qua một cái, có chút không kiên nhẫn lên tiếng, Sao lại thế này?
Mộ lâu chủ nhíu mày, đây không phải là biết rõ còn giả vờ sao. Hắn rõ ràng thấy Tiểu Tam nhi không hay ho đụng vào gốc cây Khuyển Mộc Tiên ngoài cửa viện, không đúng, chính xác mà nói hẳn là Quốc sư đại nhân ra tay làm gã đụng vào gốc cây Khuyển Mộc Tiên mới đúng.
Quốc sư đại nhân làm như thế, vì người sau lưng Tiểu Tam nhi? Thái tử điện hạ hay là Vân quý phi?
Nếu là Thái tử điện hạ, hình như hắn không cần phải làm như thế, hẳn là Vân quý phi, thái độ Quốc sư đại nhân đối với Vân quý phi có chút kỳ quái a!
Quốc sư đại nhân mặt không đổi sắc, dám trừng phu nhân nhà hắn, lần này chỉ là giáo huấn nho nhỏ, nếu còn dám có lần sau...
Tiểu Tam nhi vội vàng ôm mắt đứng lên, quỳ gối ở ngoại viện, con mắt còn lại có chút hoảng sợ nhìn Văn Nhân Dịch và Mộ Lưu Ly, không ngừng lắc đầu nói, Không có việc gì không có việc gì, tiểu nhân cáo lui trước. Nói xong, liền chạy đi như đằng sau có mãnh thú rượt theo.
Tiểu Tam nhi dĩ nhiên biết, đây không phải tai nạn, mà là có người hạ độc thủ với gã. Một khắc ban nãy, gã hoàn toàn vô lực phản kháng, nếu người nọ muốn mạng gã, chỉ sợ gã đã chết.
Rốt cuộc là ai? Quốc sư đại nhân? Hay là Mộ lâu chủ? Gã biết rõ, bên người Quốc sư đại nhân có vô số ám vệ mà Mộ lâu chủ thân là người đứng đầu Lạc Tiên lâu, khẳng định cũng có cao thủ bảo hộ nàng. Trong khoảng thời gian ngắn, Tiểu Tam nhi không khỏi hối hận vì bản thân quá mức lỗ mãng, cư nhiên minh mục trương đảm (lớn mật) khiêu khích quý nhân như vậy.
Trong lòng Quốc sư đại nhân thập phần hờn giận, ôm chặt thắt lưng của nàng, uy hiếp, Nàng có tin Bổn toạ sẽ lập tức biến giả thành thật không?
Đáng tiếc, đối với uy hiếp của hắn, Mộ lâu chủ chỉ chậm rãi nâng tay, ngón tay luồn vào sợi tóc lạnh lẽo của hắn, tỉ mỉ thưởng thức, trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên, thong thả nói, Quốc sư đại nhân - danh dự, phong độ, hình tượng a.
Bọn họ đã sớm đàm phán điều kiện tốt lắm - chỉ bái đường không động phòng. Nếu Quốc sư đại nhân nuốt lời thì danh dự sẽ bị tổn hại. Đường đường là một Quốc sư mà lại đi uy hiếp một nữ tử nhu nhược , dĩ nhiên là một chút phong độ cũng không có. Tuy rằng Quốc sư đại nhân thủ đoạn rất cao tay, lại luôn luôn biểu hiện rằng bản thân rất ôn hoà nhưng bộ dáng hung tợn hiện tại rất phá hoại hình tượng.
Văn Nhân Dịch rất thích động tác thân thiết của nàng, buồn bực trong lòng thoáng chốc liền vơi đi một nửa, ngón tay thon dài lướt qua khuôn mặt của nàng, rồi duỗi tay cầm lấy tay nàng, mười ngón tay đan vào nhau, lười biếng cười nói, Những thứ đó không trọng yếu bằng phu nhân.
Mộ lâu chủ cũng sẽ không vì lời ngon tiếng ngọt của hắn mà mặt đỏ tim đập nhanh, chỉ cười nhẹ, nhíu mày nói, Quốc sư đại nhân, Bản lâu chủ cũng không phải là tiểu cô nương.
Bổn toạ cũng không có lừa tiểu cô nương a! Dừng một chút, Quốc sư đại nhân lại trầm ngâm nói, Có phải phu nhân cảm thấy chúng ta nên làm việc đó?
Nghe vậy, Mộ lâu chủ không khỏi nghiêng người, tận lực rời khỏi hắn, đáng tiếc lại bị cánh tay vững vàng như núi chặt đứt ý niệm này, Ngươi muốn làm gì?
Quốc sư đại nhân câu môi cười nói, Đương nhiên là biến thành phu thê chi thực.
Mộ lâu chủ nhìn thần sắc lưu chuyển trong đôi mắt hoa đào của hắn, bình tĩnh hỏi, Có cần Bản lâu chủ giúp ngươi tìm một mỹ nhân thực hiện nguyện vọng của ngươi không?
Không cần phiền phức như vậy, nước xa không cứu được lửa gần mà. Phu nhân, nàng làm đi!
Nói xong, liền giả vờ nhào lên như sói đói, thân thủ Mộ Lưu Ly để ở ngực hắn, né tránh môi của hắn, cười nói, Đừng nháo!
Quốc sư đại nhân hí mắt nhìn nàng, đáy mắt cũng mang theo ý cười nhu hoà, muốn hôn lên đôi môi tươi cười của nàng, Mộ lâu chủ làm sao để hắn toại nguyện, luôn hợp thời nghiêng đầu né tránh.
Đang cười đùa vui vẻ, Quốc sư đại nhân đột nhiên dừng lại, lấy khăn che mặt Mộ lâu chủ lại.
Mộ Lưu Ly nhẹ nhíu mày, rất ư là buồn bực nói thầm, Đời này, Bản lâu chủ không thể gặp người sao?
Khoé miệng Quốc sư đại nhân khẽ nhếch, tay vuốt vuốt mái tóc mềm mại của nàng, thấp giọng nói, Không lâu lắm là có thể gặp người được rồi. Đến lúc đó, cho dù nàng không muốn tháo khăn che mặt này xuống, cũng sẽ có người buộc nàng làm.
Nói xong, nhìn lướt qua người từ ngoại viện đang đi về hướng này.
Mộ lâu chủ nhìn theo tầm mắt của hắn, nhíu mày nói, Vậy, Bản lâu chủ có cần đánh đòn phủ đầu trước không?
Cách khăn che mặt, Quốc sư đại nhân sờ sờ khuôn mặt hoàn mỹ không chút tỳ vết của nàng, ôn nhu nói, Theo ý nàng.
Kỳ thật, Văn Nhân Dịch rất không muốn để cho những người đó nhìn thấy dung mạo của Mộ lâu chủ, khiến cho người khác cả ngày mơ ước. Nhưng lời đồn đại trong giang hồ rất khó nghe - một nữ tử yếu đuối có địa vị như vậy, khó tránh khỏi việc bị đố kị, mặc dù kiêng kị thế lực của Lạc Tiên lâu nhưng những người ác ý thường ngầm chọc vào khuyết điểm của Mộ lâu chủ cũng không thiếu.
Cho nên, Quốc sư đại nhân đã quyết định để Mộ lâu chủ lộ ra dung mạo thật đã, sau đó sẽ bộc lộ tài năng.
Mộ Lưu Ly thả lỏng thân thể, dựa vào người hắn, bĩu môi nói, Vẫn là quên đi, thực phiền. Hơn nữa, bôi son trét phấn trên mặt thật sự không thoải mái tý nào.
Văn Nhân Dịch ngoéo môi một cái, biết ngay là nàng sẽ như vậy mà.
Đối thoại được vài câu, người từ ngoại viện đã đi đến bên cạnh hai người. Không phải ai khác, là gã sai vặt đi hầu bên cạnh Quốc sư đại nhân - Tiểu Tam nhi.
Nhìn thấy động tác thân mật của hai người, Tiểu Tam nhi khẽ nhíu mày, âm thầm trừng Mộ Lưu Ly một cái. Cũng không biết có phải vì lần đầu tiên gặp không quá khoái trá nên Tiểu Tam nhi không vừa mắt với Mộ lâu chủ hay không.
Thấy Mộ lâu chủ không nhìn mình, Tiểu Tam nhi vô cùng buồn bực, trong lòng đang thầm nghĩ, để xem ngươi có thể đắc ý được đến khi nào, thật sự nghĩ Vân quý phi là ăn không ngồi rồi sao?
Nhắc tới Tiểu Tam nhi này quả thật là cũng nổi tiếng gần xa, chỉ vì gã ta là người của Vân quý phi, sau lại theo bên người Văn Nhân Dịch. Văn Nhân Dịch có chút dung túng gã, bình thường cũng không quản gã. Dần dà, khó tránh khỏi việc cáo mượn oai hùm, kiêu căng tự mãn.
Nói đến thanh danh không tốt của Văn Nhân Dịch, còn phải cảm tạ công lao của gã.
Thấy Tiểu Tam nhi vô lễ với Mộ lâu chủ, Quốc sư đại nhân có chút hờn giận, thanh âm cũng trầm thấp một phần, Chuyện gì?
Tiểu Tam nhi vội vàng gục đầu xuống, cung kính bẩm báo, Quốc sư đại nhân, Vân quý phi mời người và phu nhân tham gia cung yến tối nay.
Tuy rằng Văn Nhân Dịch chưa bao giờ hạ thủ ngoan độc với gã nhưng trong lòng Tiểu Tam nhi vẫn luôn sợ hắn, cũng không biết chột dạ với thân phận của mình hay vì thủ đoạn của Quốc sư đại nhân khiến người ta sợ hãi.
Ta đã biết.
Nghe được ba chữ không chút để ý của Quốc sư đại nhân, Tiểu Tam nhi thập phần tự giác lui xuống, trước khi đi còn không quên liếc Mộ Lưu Ly một cái, ánh mắt đó là vui sướng khi người gặp hoạ.
Chỉ là, Mộ lâu chủ hoàn toàn không nhìn sự khiêu khích của gã, rũ mắt như có điều suy nghĩ.
Chốc lát sau, ngoài cửa viện đột nhiên truyền đến một tiếng Phanh , Mộ lâu chủ mới hoàn hồn lại, giương mắt nhìn lên, thấy Tiểu Tam nhi đang ngã sóng soài trên mặt đất.
Ngay sau đó, một tiếng hét thảm thiết vang vọng khắp phủ Quốc sư, chỉ thấy tay Tiểu Tam nhi đang che một con mắt đang trộn lẫn bùn đất, máu tươi theo kẽ tay không ngừng trào ra, mùi máu thoang thoảng trong gió.
Văn Nhân Dịch thản nhiên đảo mắt qua một cái, có chút không kiên nhẫn lên tiếng, Sao lại thế này?
Mộ lâu chủ nhíu mày, đây không phải là biết rõ còn giả vờ sao. Hắn rõ ràng thấy Tiểu Tam nhi không hay ho đụng vào gốc cây Khuyển Mộc Tiên ngoài cửa viện, không đúng, chính xác mà nói hẳn là Quốc sư đại nhân ra tay làm gã đụng vào gốc cây Khuyển Mộc Tiên mới đúng.
Quốc sư đại nhân làm như thế, vì người sau lưng Tiểu Tam nhi? Thái tử điện hạ hay là Vân quý phi?
Nếu là Thái tử điện hạ, hình như hắn không cần phải làm như thế, hẳn là Vân quý phi, thái độ Quốc sư đại nhân đối với Vân quý phi có chút kỳ quái a!
Quốc sư đại nhân mặt không đổi sắc, dám trừng phu nhân nhà hắn, lần này chỉ là giáo huấn nho nhỏ, nếu còn dám có lần sau...
Tiểu Tam nhi vội vàng ôm mắt đứng lên, quỳ gối ở ngoại viện, con mắt còn lại có chút hoảng sợ nhìn Văn Nhân Dịch và Mộ Lưu Ly, không ngừng lắc đầu nói, Không có việc gì không có việc gì, tiểu nhân cáo lui trước. Nói xong, liền chạy đi như đằng sau có mãnh thú rượt theo.
Tiểu Tam nhi dĩ nhiên biết, đây không phải tai nạn, mà là có người hạ độc thủ với gã. Một khắc ban nãy, gã hoàn toàn vô lực phản kháng, nếu người nọ muốn mạng gã, chỉ sợ gã đã chết.
Rốt cuộc là ai? Quốc sư đại nhân? Hay là Mộ lâu chủ? Gã biết rõ, bên người Quốc sư đại nhân có vô số ám vệ mà Mộ lâu chủ thân là người đứng đầu Lạc Tiên lâu, khẳng định cũng có cao thủ bảo hộ nàng. Trong khoảng thời gian ngắn, Tiểu Tam nhi không khỏi hối hận vì bản thân quá mức lỗ mãng, cư nhiên minh mục trương đảm (lớn mật) khiêu khích quý nhân như vậy.
/147
|