Editor: Nhạc Dao
Beta-er: Hikari2088
Minh Nguyệt nhìn Thương Ngao, trên mặt tràn đầy thương tâm, giọng nói lại ngập tràn trêu tức: Minh chủ đại nhân, nói như thế nào thì chúng ta cũng đã từng làm giao dịch với nhau. Không ngờ Minh chủ không nhớ rõ tình bằng hữu năm xưa, đúng là làm cho Minh Nguyệt đau lòng quá.
Sắc mặt Thương Ngao càng ngày càng khó coi, hắn ta bỏ ra mười vạn lượng hoàng kim là vì không để cho đao phổ Phá Thiên đao trôi dạt trong chốn giang hồ. Bây giờ, chuyện này lại thành cái cớ để Địa Ngục nhai uy hiếp hắn ta, đúng là đáng giận!
Nhìn sắc mặt đen thui của Thương Ngao, Minh Nguyệt bật cười thành tiếng.
Ha ha... Tiếng cười kiêu ngạo dần dần đi xa, sắc mặt của Thương Ngao đã đen như đáy nồi. Nhưng hắn ta không thể làm được gì cả, làm Minh chủ đúng là quá nghẹn khuất mà!
Hắn ta đã mất tiền thì không nói, còn trúng kế của Địa Ngục nhai, bị một Tả hữu sứ châm chọc mà còn phải nhịn xuống. Vì thế, Thương Ngao lại càng bất mãn Địa Ngục nhai.
Ngọc công tử nhíu mày nhưng vẫn im lặng, y chỉ nghĩ là Quốc sư đại nhân đã gặp phải kỳ phùng địch thủ.
Bích Tiêu nhìn kịch hay đã hết thì mới nhàn nhã rời đi, trong lòng cũng đã thay đổi cái nhìn về Địa Ngục nhai. May mắn là Địa Ngục nhai và Lạc Tiên lâu không phải kẻ thù, nếu không Lạc Tiên lâu sẽ bị tổn thất nghiêm trọng.
Một đám người đang yên tĩnh lại bắt đầu lăn qua lăn lại, rên rỉ đau đớn.
Mấy người này tự nghĩ bản thân là thông minh, nào ngờ không những đắc tội Nhai chủ Địa Ngục nhai mà còn đắc tội với cả Quốc sư đại nhân, đúng là tự tìm đường chết mà. Họ có kết cục như thế này hoàn toàn là nhờ Quốc sư đại nhân đã nương tay.
So với sự náo nhiệt ở nơi này, viện của Mộ lâu chủ cực kỳ yên tĩnh. Bởi vì vị trí hẻo lánh nên chỉ nghe loáng thoáng tiếng kêu gào của đám người này.
Quốc sư đại nhân lười biếng tựa vào trên giường, cong môi mỉm cười khi nghe âm thanh thảm thiết truyền tới.
Mộ lâu chủ ngửa đầu lên từ trong lòng hắn, nhìn ai kia rồi lắc đầu nói: Quốc sư đại nhân, nụ cười của chàng thật đáng sợ!
Nụ cười nơi khoé môi của Quốc sư đại nhân cứng đờ, chỉ trong một khoảnh khắc ai kia lại trở về bình thường, cười càng thêm rực rỡ, nói bóng gió: Phu nhân, chưa được bao lâu mà nàng đã ghét bỏ ta sao? Xem ra, vi phu cần phải cố gắng hơn mới có thể nắm giữ trái tim của phu nhân.
Mộ lâu chủ hơi ngẩn ngơ vì độ yêu nghiệt của Quốc sư đại nhân thì đã bị người nào đó đặt ở dưới thân giở trò, dù nàng bình tĩnh đến cỡ nào thì cũng không kiềm được mà tức giận: Văn Nhân Dịch, coi chừng miệt mài quá độ sẽ tinh tẫn nhân vong!
*Tinh tẫn nhân vong: Lao lực mà chết.
Không thể trách Mộ lâu chủ nổi giận được, kể từ lúc Quốc sư đại nhân được nếm mùi thịt là bắt đầu tìm đủ mọi lý do để kéo nàng lên giường. Ví dụ, no cơm ấm cật hoặc là nhàm chán quá, chi bằng lên giường bồi dưỡng tình cảm. Có khi lại là, kịch hay chưa bắt đầu thì nên vận động một chút để không ngủ quên.
Quốc sư đại nhân cảm thấy Mộ lâu chủ xù lông cực kỳ đáng yêu, tiếp tục đè lên người nàng, hai tay vẫn không ngừng, tuỳ ý nàng đánh đấm, nụ cười trên môi hắn càng lúc càng chói mắt.
Kết quả là Mộ lâu chủ lười động đậy, để mặc ai kia làm càn, nhìn hắn một hồi lâu rồi đột nhiên mở miệng nói: Quốc sư đại nhân, có phải Bản lâu chủ rất dung túng chàng không?
Quốc sư đại nhân cúi xuống nhìn nàng, giống như đang ngẫm nghĩ rồi mới tà mị cười: Không biết phu nhân còn nhớ không, vi phu rõ ràng là lấy thân báo đáp mà?
Mộ lâu chủ hừ lạnh một tiếng, đột nhiên ngửa đầu lên, cắn cổ của hắn một cái. Quốc sư đại nhân rên một tiếng, cánh tay đang ôm nàng bỗng siết chặt, ánh mắt toả sáng, toàn thân toả ra sự quyến rũ ma mị khiến người khác trầm mê.
Mộ lâu chủ nâng mắt nhìn hắn, khi đôi mắt của hai người giao nhau, nàng liền bị mê hoặc, hai tay vô thức quàng lên cổ của Quốc sư đại nhân.
Khi đôi môi của hai người chạm nhau, nàng mới phục hồi tinh thần nhưng vẫn không muốn buông hắn ra. Nàng càng ngày càng nghĩ rằng định lực của bản thân với Quốc sư đại nhân đã sớm không còn tồn tại.
Lúc đầu, Quốc sư đại nhân chỉ định đùa với nàng mà thôi. Thấy nàng mệt đến nỗi không xuống giường được, hắn cũng rất đau lòng. Vì vậy, hắn vẫn luôn có chừng mực khi làm chuyện này. Có điều dường như nàng đã hết mệt rồi thì phải.
Nếu Mộ lâu chủ đã chủ động thì Quốc sư đại nhân tất nhiên sẽ không cự tuyệt. Huống hồ, phu nhân chủ động, hắn thân là phu quân thì phải thoả mãn nàng chứ?
Tiếng kêu rên từ xa hoàn toàn không thể ngăn được lửa tình đang dần tăng cao trong viện của Mộ lâu chủ. Kết quả là hai người lại lăn lên giường.
Sau khi hoan ái chấm dứt, Mộ lâu chủ dường như có chút cam chịu, giả chết trong ngực Quốc sư đại nhân.
Trong lòng Quốc sư đại nhân cảm thấy buồn cười nhưng không dám cười thành tiếng. Nếu hắn thật sự chọc giận thì người thiệt thòi chính là hắn. Vì thế, Quốc sư đại nhân nhìn người đang làm ổ trong ngực mình, cố gắng nhịn cười, nhẹ nhàng vuốt tóc nàng.
Một lúc sau, thấy Mộ lâu chủ vẫn không hề có ý định ló đầu ra, Quốc sư đại nhân cảm thấy hắn cần phải nói vài lời an ủi. Ít nhất, hắn phải đưa cái thang để Mộ lâu chủ bước xuống.
Hắn rất muốn nói: Bị hắn hấp dẫn cũng không phải là chuyện mất mặt gì. Nhưng mà, nếu hắn nói câu này thì Mộ lâu chủ sẽ phát điên mất. Bởi vì, nàng sẽ nghĩ rằng hắn đang đắc ý, nhất định sẽ muốn giáo huấn hắn cho mà xem.
Chỉ là Quốc sư đại nhân đã xem nhẹ năng lực chấp nhận của Mộ lâu chủ rồi. Đúng như hắn nghĩ, bị hắn hấp dẫn cũng không phải chuyện mất mặt gì, dĩ nhiên Mộ lâu chủ cũng sẽ không cảm thấy bản thân bị Quốc sư đại nhân mê hoặc rồi chủ động là sẽ mất mặt. Lúc trước, nàng cưỡng ép Quốc sư đại nhân rồi ăn sạch chàng, chẳng lẽ chàng cũng cảm thấy mất mặt sao? Mà da mặt của nàng cũng không mỏng hơn hắn chút nào thì sao có thể cảm thấy mất mặt được chứ?
Thật ra, Mộ lâu chủ chỉ đang cảm thán về định lực của bản thân thôi. Lúc còn là Đảo chủ của Thánh đảo, người nịnh bợ nàng cũng không ít, có không ít người đưa vài thiếu niên tuấn tú cho nàng, nàng cũng gặp đủ loại nam nhân nhưng không ai có thể mê hoặc nàng. Thậm chí, có một vài người là cơ sở ngầm động lòng với nàng, thề chết vì nàng cũng không khiến nàng rung động được. Đôi khi, ngay cả bản thân nàng cũng nghĩ, có lẽ bản thân chính là người lãnh tâm lãnh tình.
Chỉ là, không ngờ được trọng sinh một lần, nàng lại lưu lạc đến nước này, một ánh mắt của Quốc sư đại nhân cũng có thể câu hồn của nàng. Chẳng lẽ, đây là quả báo?
Mộ lâu chủ thở dài, đang cảm thấy lo lắng, vừa muốn hối hận thì mùi hoa sen thanh khiết vờn quanh mũi khiến cho cảm xúc bi thương biến mất không chút dấu vết.
Quả nhiên, nàng không thích hợp với đa sầu đa cảm mà. Đặc biệt là khi ở trong lòng của Quốc sư đại nhân.
Vì vậy, Mộ lâu chủ cọ cọ trên ngực của Quốc sư đại nhân, ngửa đầu hôn môi của hắn, sau đó dựa đầu vào ngực của hắn, tìm vị trí thoải mái để ngủ.
Quốc sư đại nhân đang muốn an ủi nàng, đành phải nuốt lại lời muốn nói. Khi nhìn thấy động tác vừa lười biếng vừa thân thiết của nàng thì hắn cong môi cười, đột nhiên cảm thấy vô cùng vui vẻ, cánh tay đang ôm lấy nàng siết chặt hơn.
Rất nhiều lúc, Mộ lâu chủ vô thức xem Quốc sư đại nhân là đối thủ. Đấu với đối thủ, tất nhiên là không ai muốn nhận thua, mặc kệ là về phương diện nào. Trong tình huống như vậy, nếu cả hai người đều cố chấp, không ai chịu nhường ai, nhất định phải giành phần thắng thì sẽ lưỡng bại câu thương.
Rất hiển nhiên, tình huống này sẽ không xảy ra với Quốc sư đại nhân và Mộ lâu chủ. Cả hai đều là người thông minh, hơn nữa so với thể diện, hai người càng để ý đến tâm của mình hơn.
Hai người là đối thủ của nhau. Ngay từ lúc đầu, Mộ lâu chủ không hề muốn dây dưa với Quốc sư đại nhân nhưng trong lòng rất vui vẻ vì có một đối thủ như vậy. Nhưng còn chưa khai chiến thì đã trở thành người thân thiết nhất của nhau rồi, trong lòng tuy tiếc nuối nhưng có đối phương bầu bạn, điều này còn thoả mãn hơn so với việc chiến thắng một kỳ phùng địch thủ.
Họ sinh ra là dành cho nhau, không hề có trở ngại cũng biết nên yêu đối phương như thế nào. Khó khăn lắm hai trái tim cô độc mới gặp được nhau, trân trọng nhau còn chưa hết thì sao có thể làm hại nhau được cơ chứ?
Bọn họ đều biết đối phương không thích bị người khác nắm trong tay. Vì thế, ngay từ lần đầu gặp nhau, họ chưa từng có ý nghĩ sẽ nắm giữ người kia.
Với những người khác, Mộ lâu chủ cường thế, không chịu thiệt nửa phần nhưng lại vô cùng dung túng Quốc sư đại nhân. Quốc sư đại nhân ghi tạc sự dung túng của nàng vào trong lòng, mỗi khi nghĩ đến đều khiến bản thân vô cùng thoả mãn.
Tuy rằng Quốc sư đại nhân âm hiểm giả dối nhưng khi gặp Mộ lâu chủ, hắn đã tiết chế lại. Thậm chí, hắn còn mở ra bí mật lớn nhất của bản thân ở trước mặt nàng.
Quốc sư đại nhân vẫn luôn cẩn thận, bởi vì sai một bước sẽ dẫn đến vạn kiếp bất phục. Thế mà hắn lại tin tưởng Mộ lâu chủ, rõ ràng biết nàng không vô hại như vẻ bề ngoài nhưng vẫn tin tưởng nàng sẽ không hại hắn. Tâm ý của hắn, nàng cũng nhận thấy được. Vì vậy, trái tim lạnh lùng của nàng mới bị Quốc sư đại nhân làm cho tan chảy, không nỡ để hắn bị uỷ khuất.
Hai người cũng không phải cố ý nhường nhịn hay bao dung, họ chỉ tuỳ tâm mà làm thôi.
Không có thủ đoạn cường thế, phương thức ôn hoà càng ngày càng buộc hai người chặt chẽ lại với nhau. Đối với họ, thắng thua đã không quan trọng nữa.
Vợ chồng là một, cần gì phải làm tổn thương bản thân?
Đương nhiên, lâu lâu liếc mắt đưa tình sẽ không ảnh hưởng đến toàn cục.
Mộ lâu chủ nhắm mắt lại một hồi lâu cũng không buồn ngủ, mở mắt ra liền thấy người nọ đang ôn nhu nhìn nàng bằng đôi mắt hoa đào, nàng cọ cọ trong lòng hắn rồi mới lên tiếng: Ta còn tưởng chàng sẽ nhân cơ hội này để trả thù Thương Ngao và Quân Như Ngọc đấy~ Không ai hiểu Quốc sư đại nhân hẹp hòi bằng nàng, bây giờ Thương Ngao và Quân Như Ngọc đều khiến cho hắn cảm thấy chướng mắt.
Quốc sư đại nhân nhíu mày nói: Vi phu là người hẹp hòi như vậy sao?
Mộ lâu chủ bĩu môi, không thèm trả lời, không phải đáp án đã quá rõ rồi sao?
Quốc sư đại nhân phát hiện cơ thể của Mộ lâu chủ lạnh hơn, bèn lấy cái chăn kế bên, còn chưa kịp quấn chặt Mộ lâu chủ thì đã bị nàng ngăn lại.
Mộ lâu chủ nhíu mày nói: Quốc sư đại nhân, công lực của Bản lâu chủ thâm hậu, không cần quấn thành kén tằm.
Đối với chuyện này, Mộ lâu chủ rất buồn rầu, nàng đã cam đoan rất nhiều lần là nàng sẽ không bị cảm lạnh nhưng hắn vẫn luôn canh cánh chuyện này trong lòng mãi.
Thật ra, quấn chăn cũng không phải là chuyện lớn gì nhưng lần nào hắn cũng quấn nàng chặt quá, không động đậy được, nàng sắp phát điên rồi.
Quốc sư đại nhân biết nàng công lực thâm hậu nhưng nhiệt độ cơ thể của nàng thật sự khiến hắn rất lo lắng.
Tuy rằng Mộ lâu chủ luôn khoẻ mạnh nhưng Quốc sư đại nhân rất sợ nàng không cẩn thận bị cảm thì sẽ dẫn đến các bệnh nghiêm trọng nên hắn luôn luôn chú ý đến thân thể của nàng.
Quốc sư đại nhân vỗ vai nàng, dỗ dành như một đứa trẻ: Ngoan, nghe lời.
Mộ lâu chủ xem thường nhìn hắn một cái. Sau đó, tay chân nàng quấn lấy thân thể hắn, đôi mắt ánh lên vẻ khiêu khích, giống như đang muốn nói: Chàng quấn đi! Nếu muốn quấn thì chàng cũng quấn chung với ta!
Hiếm lắm mới thấy được nàng hành động ngây thơ như thế này, Quốc sư đại nhân dùng tay che miệng, ho một tiếng, che giấu khoé môi cong cong nhưng đôi mắt hoa đào vẫn ngập tràn ý cười, khuôn mặt yêu nghiệt càng thêm mị hoặc. Mộ lâu chủ nhìn hắn, nàng cũng biết hành động của mình giống như trẻ con nhưng mà, nàng bị ai kia bắt buộc thôi.
Nếu đã như vậy thì Mộ lâu chủ kiên quyết không chịu buông tay. Cuối cùng, Quốc sư đại nhân đành phải quấn chung với nàng.
Mộ lâu chủ có chút nhụt chí, nhưng mà có Quốc sư đại nhân chịu tội chung, trong lòng Mộ lâu chủ liền cảm thấy cân bằng lại.
Còn vấn đề ban nãy, không cần Quốc sư đại nhân, nàng cũng biết được đáp án. Hắn tha cho Thương Ngao và Quân Như Ngọc, tuyệt đối không phải là vì hắn rộng lượng, mà là vì hai người này khác với đám ô hợp kia. Hạ độc hai người này sẽ nguy hiểm hơn nhiều, nếu bị phát hiện, chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu củi một giờ sao? Vả lại, nhiều người không bị trúng độc, nàng và Quốc sư đại nhân tất nhiên sẽ không bị hoài nghi.
Hai người ôm nhau ngủ mặc kệ những kêu gào thảm thiết vang lên.
Sau sự việc tối qua do Quốc sư đại nhân sắp đặt, những người bị trúng độc cũng không thể trở về, đành phải nằm ở trên giường dưỡng bệnh, đợi thể lực khôi phục. Về phần Tang Nhu và Lục Diễn, sau sự việc tự sát không thành thì không xuất hiện nữa, vì cả hai không tham gia dạ tiệc nên mới tránh thoát một kiếp nạn.
Tuy Quốc sư đại nhân không ở kinh thành nhưng cũng không rảnh rỗi, ngày thứ hai liền ra ngoài, không biết đi làm gì nữa.
So với Quốc sư đại nhân, Mộ lâu chủ nhàn nhã hơn nhiều. Nhưng mà sau khi hắn đi rồi, nàng cũng không ngủ tiếp được, liền rời giường.
Vừa dùng xong điểm tâm, Thiên Liễm đi vào bẩm báo: Lâu chủ, nữ nhân kia muốn gặp người.
Mộ lâu chủ uống một hớp trà, suy nghĩ một chút liền biết nữ nhân kia chính là Tang Nhu. Nghĩ vậy, lông mày nhíu lại, Quốc sư đại nhân vừa mới ra khỏi cửa, Tang Nhu liền tới tìm nàng. Xem ra, tin tức của vị Tang Nhu cô nương này cũng rất nhanh nhạy.
Nhưng mà, Tang Nhu vẫn dám tới gặp nàng, đúng là rất dũng cảm.
Mộ lâu chủ muốn xem thử, vị Tang Nhu cô nương này có mưu kế gì mà nhân lúc Quốc sư đại nhân không ở đây liền tới gặp nàng. Vì thế, nàng để cho Thiên Liễm dẫn người vào.
Beta-er: Hikari2088
Minh Nguyệt nhìn Thương Ngao, trên mặt tràn đầy thương tâm, giọng nói lại ngập tràn trêu tức: Minh chủ đại nhân, nói như thế nào thì chúng ta cũng đã từng làm giao dịch với nhau. Không ngờ Minh chủ không nhớ rõ tình bằng hữu năm xưa, đúng là làm cho Minh Nguyệt đau lòng quá.
Sắc mặt Thương Ngao càng ngày càng khó coi, hắn ta bỏ ra mười vạn lượng hoàng kim là vì không để cho đao phổ Phá Thiên đao trôi dạt trong chốn giang hồ. Bây giờ, chuyện này lại thành cái cớ để Địa Ngục nhai uy hiếp hắn ta, đúng là đáng giận!
Nhìn sắc mặt đen thui của Thương Ngao, Minh Nguyệt bật cười thành tiếng.
Ha ha... Tiếng cười kiêu ngạo dần dần đi xa, sắc mặt của Thương Ngao đã đen như đáy nồi. Nhưng hắn ta không thể làm được gì cả, làm Minh chủ đúng là quá nghẹn khuất mà!
Hắn ta đã mất tiền thì không nói, còn trúng kế của Địa Ngục nhai, bị một Tả hữu sứ châm chọc mà còn phải nhịn xuống. Vì thế, Thương Ngao lại càng bất mãn Địa Ngục nhai.
Ngọc công tử nhíu mày nhưng vẫn im lặng, y chỉ nghĩ là Quốc sư đại nhân đã gặp phải kỳ phùng địch thủ.
Bích Tiêu nhìn kịch hay đã hết thì mới nhàn nhã rời đi, trong lòng cũng đã thay đổi cái nhìn về Địa Ngục nhai. May mắn là Địa Ngục nhai và Lạc Tiên lâu không phải kẻ thù, nếu không Lạc Tiên lâu sẽ bị tổn thất nghiêm trọng.
Một đám người đang yên tĩnh lại bắt đầu lăn qua lăn lại, rên rỉ đau đớn.
Mấy người này tự nghĩ bản thân là thông minh, nào ngờ không những đắc tội Nhai chủ Địa Ngục nhai mà còn đắc tội với cả Quốc sư đại nhân, đúng là tự tìm đường chết mà. Họ có kết cục như thế này hoàn toàn là nhờ Quốc sư đại nhân đã nương tay.
So với sự náo nhiệt ở nơi này, viện của Mộ lâu chủ cực kỳ yên tĩnh. Bởi vì vị trí hẻo lánh nên chỉ nghe loáng thoáng tiếng kêu gào của đám người này.
Quốc sư đại nhân lười biếng tựa vào trên giường, cong môi mỉm cười khi nghe âm thanh thảm thiết truyền tới.
Mộ lâu chủ ngửa đầu lên từ trong lòng hắn, nhìn ai kia rồi lắc đầu nói: Quốc sư đại nhân, nụ cười của chàng thật đáng sợ!
Nụ cười nơi khoé môi của Quốc sư đại nhân cứng đờ, chỉ trong một khoảnh khắc ai kia lại trở về bình thường, cười càng thêm rực rỡ, nói bóng gió: Phu nhân, chưa được bao lâu mà nàng đã ghét bỏ ta sao? Xem ra, vi phu cần phải cố gắng hơn mới có thể nắm giữ trái tim của phu nhân.
Mộ lâu chủ hơi ngẩn ngơ vì độ yêu nghiệt của Quốc sư đại nhân thì đã bị người nào đó đặt ở dưới thân giở trò, dù nàng bình tĩnh đến cỡ nào thì cũng không kiềm được mà tức giận: Văn Nhân Dịch, coi chừng miệt mài quá độ sẽ tinh tẫn nhân vong!
*Tinh tẫn nhân vong: Lao lực mà chết.
Không thể trách Mộ lâu chủ nổi giận được, kể từ lúc Quốc sư đại nhân được nếm mùi thịt là bắt đầu tìm đủ mọi lý do để kéo nàng lên giường. Ví dụ, no cơm ấm cật hoặc là nhàm chán quá, chi bằng lên giường bồi dưỡng tình cảm. Có khi lại là, kịch hay chưa bắt đầu thì nên vận động một chút để không ngủ quên.
Quốc sư đại nhân cảm thấy Mộ lâu chủ xù lông cực kỳ đáng yêu, tiếp tục đè lên người nàng, hai tay vẫn không ngừng, tuỳ ý nàng đánh đấm, nụ cười trên môi hắn càng lúc càng chói mắt.
Kết quả là Mộ lâu chủ lười động đậy, để mặc ai kia làm càn, nhìn hắn một hồi lâu rồi đột nhiên mở miệng nói: Quốc sư đại nhân, có phải Bản lâu chủ rất dung túng chàng không?
Quốc sư đại nhân cúi xuống nhìn nàng, giống như đang ngẫm nghĩ rồi mới tà mị cười: Không biết phu nhân còn nhớ không, vi phu rõ ràng là lấy thân báo đáp mà?
Mộ lâu chủ hừ lạnh một tiếng, đột nhiên ngửa đầu lên, cắn cổ của hắn một cái. Quốc sư đại nhân rên một tiếng, cánh tay đang ôm nàng bỗng siết chặt, ánh mắt toả sáng, toàn thân toả ra sự quyến rũ ma mị khiến người khác trầm mê.
Mộ lâu chủ nâng mắt nhìn hắn, khi đôi mắt của hai người giao nhau, nàng liền bị mê hoặc, hai tay vô thức quàng lên cổ của Quốc sư đại nhân.
Khi đôi môi của hai người chạm nhau, nàng mới phục hồi tinh thần nhưng vẫn không muốn buông hắn ra. Nàng càng ngày càng nghĩ rằng định lực của bản thân với Quốc sư đại nhân đã sớm không còn tồn tại.
Lúc đầu, Quốc sư đại nhân chỉ định đùa với nàng mà thôi. Thấy nàng mệt đến nỗi không xuống giường được, hắn cũng rất đau lòng. Vì vậy, hắn vẫn luôn có chừng mực khi làm chuyện này. Có điều dường như nàng đã hết mệt rồi thì phải.
Nếu Mộ lâu chủ đã chủ động thì Quốc sư đại nhân tất nhiên sẽ không cự tuyệt. Huống hồ, phu nhân chủ động, hắn thân là phu quân thì phải thoả mãn nàng chứ?
Tiếng kêu rên từ xa hoàn toàn không thể ngăn được lửa tình đang dần tăng cao trong viện của Mộ lâu chủ. Kết quả là hai người lại lăn lên giường.
Sau khi hoan ái chấm dứt, Mộ lâu chủ dường như có chút cam chịu, giả chết trong ngực Quốc sư đại nhân.
Trong lòng Quốc sư đại nhân cảm thấy buồn cười nhưng không dám cười thành tiếng. Nếu hắn thật sự chọc giận thì người thiệt thòi chính là hắn. Vì thế, Quốc sư đại nhân nhìn người đang làm ổ trong ngực mình, cố gắng nhịn cười, nhẹ nhàng vuốt tóc nàng.
Một lúc sau, thấy Mộ lâu chủ vẫn không hề có ý định ló đầu ra, Quốc sư đại nhân cảm thấy hắn cần phải nói vài lời an ủi. Ít nhất, hắn phải đưa cái thang để Mộ lâu chủ bước xuống.
Hắn rất muốn nói: Bị hắn hấp dẫn cũng không phải là chuyện mất mặt gì. Nhưng mà, nếu hắn nói câu này thì Mộ lâu chủ sẽ phát điên mất. Bởi vì, nàng sẽ nghĩ rằng hắn đang đắc ý, nhất định sẽ muốn giáo huấn hắn cho mà xem.
Chỉ là Quốc sư đại nhân đã xem nhẹ năng lực chấp nhận của Mộ lâu chủ rồi. Đúng như hắn nghĩ, bị hắn hấp dẫn cũng không phải chuyện mất mặt gì, dĩ nhiên Mộ lâu chủ cũng sẽ không cảm thấy bản thân bị Quốc sư đại nhân mê hoặc rồi chủ động là sẽ mất mặt. Lúc trước, nàng cưỡng ép Quốc sư đại nhân rồi ăn sạch chàng, chẳng lẽ chàng cũng cảm thấy mất mặt sao? Mà da mặt của nàng cũng không mỏng hơn hắn chút nào thì sao có thể cảm thấy mất mặt được chứ?
Thật ra, Mộ lâu chủ chỉ đang cảm thán về định lực của bản thân thôi. Lúc còn là Đảo chủ của Thánh đảo, người nịnh bợ nàng cũng không ít, có không ít người đưa vài thiếu niên tuấn tú cho nàng, nàng cũng gặp đủ loại nam nhân nhưng không ai có thể mê hoặc nàng. Thậm chí, có một vài người là cơ sở ngầm động lòng với nàng, thề chết vì nàng cũng không khiến nàng rung động được. Đôi khi, ngay cả bản thân nàng cũng nghĩ, có lẽ bản thân chính là người lãnh tâm lãnh tình.
Chỉ là, không ngờ được trọng sinh một lần, nàng lại lưu lạc đến nước này, một ánh mắt của Quốc sư đại nhân cũng có thể câu hồn của nàng. Chẳng lẽ, đây là quả báo?
Mộ lâu chủ thở dài, đang cảm thấy lo lắng, vừa muốn hối hận thì mùi hoa sen thanh khiết vờn quanh mũi khiến cho cảm xúc bi thương biến mất không chút dấu vết.
Quả nhiên, nàng không thích hợp với đa sầu đa cảm mà. Đặc biệt là khi ở trong lòng của Quốc sư đại nhân.
Vì vậy, Mộ lâu chủ cọ cọ trên ngực của Quốc sư đại nhân, ngửa đầu hôn môi của hắn, sau đó dựa đầu vào ngực của hắn, tìm vị trí thoải mái để ngủ.
Quốc sư đại nhân đang muốn an ủi nàng, đành phải nuốt lại lời muốn nói. Khi nhìn thấy động tác vừa lười biếng vừa thân thiết của nàng thì hắn cong môi cười, đột nhiên cảm thấy vô cùng vui vẻ, cánh tay đang ôm lấy nàng siết chặt hơn.
Rất nhiều lúc, Mộ lâu chủ vô thức xem Quốc sư đại nhân là đối thủ. Đấu với đối thủ, tất nhiên là không ai muốn nhận thua, mặc kệ là về phương diện nào. Trong tình huống như vậy, nếu cả hai người đều cố chấp, không ai chịu nhường ai, nhất định phải giành phần thắng thì sẽ lưỡng bại câu thương.
Rất hiển nhiên, tình huống này sẽ không xảy ra với Quốc sư đại nhân và Mộ lâu chủ. Cả hai đều là người thông minh, hơn nữa so với thể diện, hai người càng để ý đến tâm của mình hơn.
Hai người là đối thủ của nhau. Ngay từ lúc đầu, Mộ lâu chủ không hề muốn dây dưa với Quốc sư đại nhân nhưng trong lòng rất vui vẻ vì có một đối thủ như vậy. Nhưng còn chưa khai chiến thì đã trở thành người thân thiết nhất của nhau rồi, trong lòng tuy tiếc nuối nhưng có đối phương bầu bạn, điều này còn thoả mãn hơn so với việc chiến thắng một kỳ phùng địch thủ.
Họ sinh ra là dành cho nhau, không hề có trở ngại cũng biết nên yêu đối phương như thế nào. Khó khăn lắm hai trái tim cô độc mới gặp được nhau, trân trọng nhau còn chưa hết thì sao có thể làm hại nhau được cơ chứ?
Bọn họ đều biết đối phương không thích bị người khác nắm trong tay. Vì thế, ngay từ lần đầu gặp nhau, họ chưa từng có ý nghĩ sẽ nắm giữ người kia.
Với những người khác, Mộ lâu chủ cường thế, không chịu thiệt nửa phần nhưng lại vô cùng dung túng Quốc sư đại nhân. Quốc sư đại nhân ghi tạc sự dung túng của nàng vào trong lòng, mỗi khi nghĩ đến đều khiến bản thân vô cùng thoả mãn.
Tuy rằng Quốc sư đại nhân âm hiểm giả dối nhưng khi gặp Mộ lâu chủ, hắn đã tiết chế lại. Thậm chí, hắn còn mở ra bí mật lớn nhất của bản thân ở trước mặt nàng.
Quốc sư đại nhân vẫn luôn cẩn thận, bởi vì sai một bước sẽ dẫn đến vạn kiếp bất phục. Thế mà hắn lại tin tưởng Mộ lâu chủ, rõ ràng biết nàng không vô hại như vẻ bề ngoài nhưng vẫn tin tưởng nàng sẽ không hại hắn. Tâm ý của hắn, nàng cũng nhận thấy được. Vì vậy, trái tim lạnh lùng của nàng mới bị Quốc sư đại nhân làm cho tan chảy, không nỡ để hắn bị uỷ khuất.
Hai người cũng không phải cố ý nhường nhịn hay bao dung, họ chỉ tuỳ tâm mà làm thôi.
Không có thủ đoạn cường thế, phương thức ôn hoà càng ngày càng buộc hai người chặt chẽ lại với nhau. Đối với họ, thắng thua đã không quan trọng nữa.
Vợ chồng là một, cần gì phải làm tổn thương bản thân?
Đương nhiên, lâu lâu liếc mắt đưa tình sẽ không ảnh hưởng đến toàn cục.
Mộ lâu chủ nhắm mắt lại một hồi lâu cũng không buồn ngủ, mở mắt ra liền thấy người nọ đang ôn nhu nhìn nàng bằng đôi mắt hoa đào, nàng cọ cọ trong lòng hắn rồi mới lên tiếng: Ta còn tưởng chàng sẽ nhân cơ hội này để trả thù Thương Ngao và Quân Như Ngọc đấy~ Không ai hiểu Quốc sư đại nhân hẹp hòi bằng nàng, bây giờ Thương Ngao và Quân Như Ngọc đều khiến cho hắn cảm thấy chướng mắt.
Quốc sư đại nhân nhíu mày nói: Vi phu là người hẹp hòi như vậy sao?
Mộ lâu chủ bĩu môi, không thèm trả lời, không phải đáp án đã quá rõ rồi sao?
Quốc sư đại nhân phát hiện cơ thể của Mộ lâu chủ lạnh hơn, bèn lấy cái chăn kế bên, còn chưa kịp quấn chặt Mộ lâu chủ thì đã bị nàng ngăn lại.
Mộ lâu chủ nhíu mày nói: Quốc sư đại nhân, công lực của Bản lâu chủ thâm hậu, không cần quấn thành kén tằm.
Đối với chuyện này, Mộ lâu chủ rất buồn rầu, nàng đã cam đoan rất nhiều lần là nàng sẽ không bị cảm lạnh nhưng hắn vẫn luôn canh cánh chuyện này trong lòng mãi.
Thật ra, quấn chăn cũng không phải là chuyện lớn gì nhưng lần nào hắn cũng quấn nàng chặt quá, không động đậy được, nàng sắp phát điên rồi.
Quốc sư đại nhân biết nàng công lực thâm hậu nhưng nhiệt độ cơ thể của nàng thật sự khiến hắn rất lo lắng.
Tuy rằng Mộ lâu chủ luôn khoẻ mạnh nhưng Quốc sư đại nhân rất sợ nàng không cẩn thận bị cảm thì sẽ dẫn đến các bệnh nghiêm trọng nên hắn luôn luôn chú ý đến thân thể của nàng.
Quốc sư đại nhân vỗ vai nàng, dỗ dành như một đứa trẻ: Ngoan, nghe lời.
Mộ lâu chủ xem thường nhìn hắn một cái. Sau đó, tay chân nàng quấn lấy thân thể hắn, đôi mắt ánh lên vẻ khiêu khích, giống như đang muốn nói: Chàng quấn đi! Nếu muốn quấn thì chàng cũng quấn chung với ta!
Hiếm lắm mới thấy được nàng hành động ngây thơ như thế này, Quốc sư đại nhân dùng tay che miệng, ho một tiếng, che giấu khoé môi cong cong nhưng đôi mắt hoa đào vẫn ngập tràn ý cười, khuôn mặt yêu nghiệt càng thêm mị hoặc. Mộ lâu chủ nhìn hắn, nàng cũng biết hành động của mình giống như trẻ con nhưng mà, nàng bị ai kia bắt buộc thôi.
Nếu đã như vậy thì Mộ lâu chủ kiên quyết không chịu buông tay. Cuối cùng, Quốc sư đại nhân đành phải quấn chung với nàng.
Mộ lâu chủ có chút nhụt chí, nhưng mà có Quốc sư đại nhân chịu tội chung, trong lòng Mộ lâu chủ liền cảm thấy cân bằng lại.
Còn vấn đề ban nãy, không cần Quốc sư đại nhân, nàng cũng biết được đáp án. Hắn tha cho Thương Ngao và Quân Như Ngọc, tuyệt đối không phải là vì hắn rộng lượng, mà là vì hai người này khác với đám ô hợp kia. Hạ độc hai người này sẽ nguy hiểm hơn nhiều, nếu bị phát hiện, chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu củi một giờ sao? Vả lại, nhiều người không bị trúng độc, nàng và Quốc sư đại nhân tất nhiên sẽ không bị hoài nghi.
Hai người ôm nhau ngủ mặc kệ những kêu gào thảm thiết vang lên.
Sau sự việc tối qua do Quốc sư đại nhân sắp đặt, những người bị trúng độc cũng không thể trở về, đành phải nằm ở trên giường dưỡng bệnh, đợi thể lực khôi phục. Về phần Tang Nhu và Lục Diễn, sau sự việc tự sát không thành thì không xuất hiện nữa, vì cả hai không tham gia dạ tiệc nên mới tránh thoát một kiếp nạn.
Tuy Quốc sư đại nhân không ở kinh thành nhưng cũng không rảnh rỗi, ngày thứ hai liền ra ngoài, không biết đi làm gì nữa.
So với Quốc sư đại nhân, Mộ lâu chủ nhàn nhã hơn nhiều. Nhưng mà sau khi hắn đi rồi, nàng cũng không ngủ tiếp được, liền rời giường.
Vừa dùng xong điểm tâm, Thiên Liễm đi vào bẩm báo: Lâu chủ, nữ nhân kia muốn gặp người.
Mộ lâu chủ uống một hớp trà, suy nghĩ một chút liền biết nữ nhân kia chính là Tang Nhu. Nghĩ vậy, lông mày nhíu lại, Quốc sư đại nhân vừa mới ra khỏi cửa, Tang Nhu liền tới tìm nàng. Xem ra, tin tức của vị Tang Nhu cô nương này cũng rất nhanh nhạy.
Nhưng mà, Tang Nhu vẫn dám tới gặp nàng, đúng là rất dũng cảm.
Mộ lâu chủ muốn xem thử, vị Tang Nhu cô nương này có mưu kế gì mà nhân lúc Quốc sư đại nhân không ở đây liền tới gặp nàng. Vì thế, nàng để cho Thiên Liễm dẫn người vào.
/147
|