Vấn đề không phải ở việc nàng muốn có thêm ai, mà vấn đề là ở chỗ chỉ dựa vào hai người bọn họ thì về cơ bản không thể nào xông vào được cửa khẩu đèo Phi Long! Đừng nói là chỉ hai người bọn họ, cho dù toàn bộ người của cả trại Thanh Phong cũng chưa chắc đã xông qua được cửa khẩu. Cửa khẩu này cách Thanh Châu khoảng tầm hơn hai mươi dặm, quất ngựa phi nhanh thì thoáng cái là tới, chỉ cần lính canh giữ cửa khẩu có thể cầm chân trong khoảng nửa canh giờ, thì đại quân của Thanh Châu sẽ kịp tới cứu viện, đến lúc ấy có muốn chạy cũng không thể chạy nổi. Đây không phải vùng núi Thái Hành nơi trại Thanh Phong có thể xưng vương xưng bá, một khi đụng phải đại quân ở cửa khẩu, dù đám thổ phỉ có hung hãn đến thế nào đi chăng nữa cũng không phải là đối thủ của quân đội.
Thần Niên biết nghĩa phụ của mình không phải là người thích nói đùa, ông đã nói như vậy, nghĩa là thực sự có ý định xông thẳng qua cửa khẩu. Nàng nuốt nước bọt, cẩn thận thử thăm dò: “Nghĩa phụ, có thể để con nói vài câu không?”.
Tuy rằng lông mày của Mục Triển Việt hơi nhíu lại, nhưng cũng không phản đối.
Thần Niên quá hiểu thói quen của ông, hiểu rằng phản ứng này coi như là câu trả lời đồng ý, nên vội vàng phân tích cẩn thận địa thế cửa khẩu cho ông nghe, giọng nói của nàng giòn tan, tốc độ lại nhanh, Mục Triển Việt mấy lần muốn nói, nhưng miệng còn chẳng kịp há ra, thì Thần Niên đã lại nói tiếp nửa câu sau, ngay cả cơ hội để người khác có kẽ hở để nói xen vào cũng không có. Sau cùng, nàng rốt cuộc cũng nói xong, kết luận lại một câu: “Nghĩa phụ, cửa khẩu này chúng ta không thể xông vào được đâu.”
Đến lúc này Mục Triển Việt mới có chỗ trống để nói, trước tiên ông hỏi Thần Niên: “Nói xong hết chưa?”.
Thần Niên suy nghĩ một lát, đang muốn bổ sung thêm vài câu, thì Mục Triển Việt đã lạnh lùng cướp lời ngay trước mặt nàng: “Bất kể là đã nói xong hay chưa, con cứ ngậm miệng lại trước đi đã.”
Thần Niên hơi ngượng, cười khan hai tiếng hì hì, hùng hổ ngậm chặt miệng lại.
Mục Triển Việt liếc nhìn nàng một cái, rồi nói: “Bọn chúng ở cửa khẩu kiểm tra nghiêm ngặt suốt mấy ngày liền không thấy bóng dáng thích khách đâu, tinh thần nhất định sẽ lơ là, thậm chí còn đoán rằng vì ta sợ thanh thế của bọn chúng mà ẩn thân trong đèo Phi Long. Vì thế, rất có thể hôm nay bọn chúng sẽ bắt đầu lùng sục gắt gao trong đèo Phi Long. Mà hiện giờ không phải lúc chiến loạn, quân canh giữ cửa khẩu không có nhiều, lại thêm việc phải chia nhỏ binh lính ra, người ở cửa khẩu sẽ lại càng ít đi, chỉ cần chúng ta chà trộn vào đám người đi đường tiến gần đến chỗ đó, rồi đột nhiên gây náo loạn, thì không một ai có thể chặn được cả.”
Thần Niên là người thông minh, phản ứng rất nhanh nhẹn, ngay lập tức đặt câu hỏi: “Vậy còn đại quân ở Thanh Châu thì sao, cứ cho là chúng ta có thể xông vào được cửa khẩu đi, nhưng nếu gặp phải đại quân tới đánh chặn thì phải làm thế nào?”.
Mục Triển Việt bình thản nói: “Chỉ có hai người chúng ta, binh lính trấn giữ cửa khẩu sẽ không vì chúng ta mà kinh động tới đại quân ở Thanh Châu đâu.”
Những điều ông nói đều có lý, chỉ là Thần Niên vẫn cứ cảm thấy làm vậy không đáng tin, nhưng nàng lại không có gan chỉ thẳng những điều đó ra với Mục Triển Việt, đành ôm lấy phần trách nhiệm của mình, vô cùng khéo léo nhắc nhở Mục Triển Việt: “Nghĩa phụ, công phu của con vẫn chưa luyện tới nơi tới chốn, tới lúc đó không những không thể giúp gì cho người, mà sợ rằng sẽ còn làm vướng chân người nữa. Huống hồ,” nàng lại chỉ vào hai con ngựa bên cạnh, “ngựa của chúng ta cũng không đủ tốt, cứ cho là may mắn xông được vào cửa khẩu, thì cũng không thể nào cắt đuôi được truy binh phía sau.”
Vẻ mặt Mục Triển Việt không hề thay đổi nhìn Thần Niên hỏi: “Con cho rằng trực tiếp xông vào cửa khẩu là chuyện không thể?”.
Thần Niên gật mạnh đầu, há chỉ là không thể thôi ư, dứt khoát là tự mình đi vào chỗ chết ấy chứ!
Mục Triển Việt nghĩ ngợi một lát, rồi lại hỏi: “Vậy con muốn đi vòng qua núi à?”.
Thần Niên nghe vậy khóc không ra nước mắt, nàng nói trực tiếp xông qua cửa khẩu là chuyện không thể thực hiện được nhưng như thế đâu có nghĩa là đi vòng qua núi là chuyện có thể thực hiện được. Núi Thái Hành đông thoải tây dốc, vượt qua Thanh Châu sang được bên này thế núi dốc vô cùng, không cần phải nói cũng biết đường hẹp khúc khuỷu khó đi đến mức nào, thậm chí ở nhiều chỗ còn là vách đá, có muốn đi cũng không đi được! Nếu như không phải có địa thế như vậy, đèo Phi Long sẽ không thể trở thành nút giao thông quan trọng nối giữa Thanh Châu và Ký Châu.
Nàng ngước ánh mắt trông chờ nhìn Mục Triển Việt, thương lượng: “Nghĩa phụ, chúng ta nhất định phải đến Thanh Châu sao? Đi hướng Nam hướng Bắc đều tốt hơn đi về hướng Tây nhiều, nếu thật sự không được nữa thì chúng ta có thể quay về trong trại trước, sau đó đi về phía Nam đến Nghi Thành, cùng lắm thì vượt Uyển Giang rồi lại quay trở lại hướng Tây, cũng chỉ là đi đường vòng xa thêm một chút thôi, nhiều thì cũng mất tầm hơn một tháng chứ mấy.”
Ánh mắt Mục Triển Việt rất kiên định, lạnh lùng đáp: “Nhất định phải đến được Thanh Châu, hơn nữa còn không được chậm trễ.”
Vậy thì cũng chỉ còn có thể chọn hoặc là xông thẳng vào cửa khẩu hoặc đi vòng qua núi, Thần Niên khoanh chân ngồi xuống đất, cúi đầu cân nhắc thiệt hơn giữa hai phương án, rồi ngẩng đầu nói: “Đã như vậy rồi, chúng ta đi vòng qua núi vậy.”
Đi vòng qua núi, tuy rằng sẽ tốn thời gian hơn, cũng sẽ vất vả hơn, nhưng so với việc xông thẳng vào cửa khẩu mà nói, những mối nguy hiểm mà Mục Triển Việt gặp phải sẽ ít hơn rất nhiều. Chỉ là, khinh công của nàng không được thành thạo lắm, sợ là sẽ phải nếm không ít khổ cực. Thần Niên thở dài, chấp nhận số phận từ dưới đất bò dậy, nhanh chóng thu xếp hành lý xong xuôi, liền quay đầu lại hỏi Mục Triển Việt: “Nghĩa phụ, hai con ngựa này thì tính sao ạ?”.
Người thì còn có thể miễn cưỡng đi vòng qua núi được, chứ ngựa thì không thể, con ngựa này của Thần Niên cũng không tồi, phải cái lại là thứ cướp được từ đám của Phong Quân Dương, bỏ thì cứ bỏ vậy thôi, nhưng con ngựa của Mục Triển Việt đã đi theo ông bao nhiêu năm nay, tuy rằng cũng chẳng phải loại bảo mã ngàn dặm gì, nhưng cũng là con tuấn mã rất tốt, nếu cứ bỏ đi như vậy thì quả thật không nỡ.
Mục Triển Việt nhẹ nhàng vỗ lên cổ con ngựa, im lặng hồi lâu mới nói: “Thả hết cả đi.”
Thần Niên gật gật đầu, lặng lẽ dỡ hết những thứ đồ linh tinh trên lưng ngựa xuống, chọn những thứ hữu dụng thì mang theo bên người, còn lại thì đều giấu vào trong một khe núi đá. Vì sợ để lại dấu vết khiến đối phương điều tra ra, hai người còn cố ý cưỡi ngựa quay trở lại con đường chính trên đèo Phi Long, tìm một nơi rộng rãi ở phía Tây, buộc ngựa dưới một gốc cây cổ cong, rồi mới đi về hướng ngược lại. Thần Niên đi chưa được bao xa không nhịn được quay đầu nhìn, miệng nói lẩm bẩm: “Ông trời phù hộ cho bọn mày gặp được một người chủ mới tốt bụng, có chỗ ăn chỗ ngủ, không phải làm việc và ít chịu vất vả.”
Mục Triển Việt liền dừng chân lại một lát, nghiêng đầu nhìn nàng, hỏi: “Đó là nuôi ngựa hay chăm heo?”.
Thần Niên liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Hai người lại đi về phía Đông hai mươi dặm, từ đèo Phi Long đi ngược lại về phía Nam Bắc có một hẻm núi dài và rất hẹp. Hẻm núi này cực kỳ bình thường, cũng không sâu lắm, một đầu nối với đèo Phi Long, đầu kia lại nối thẳng đến một vách đá, dường như chỉ dùng mắt thường thôi cũng có thể thấy được đầu bên kia. Chỉ có những người lớn lên trong núi Thái Hành mới biết, men theo hẻm núi này đến tận cùng, dưới vách đá dựng đứng ấy sẽ có một còn đường mòn nhỏ quanh co có thể di chuyển được sang hướng Tây, sau đó lại vòng qua vài dãy núi dựng đứng nữa, thì có thể ra được núi Thái Hành, đến được ngoại thành Thanh Châu.
Mục Triển Việt và Thần Niên vừa mới tiến vào trong hẻm núi, còn chưa đi được bao xa, thì nghe thấy từ xa xa trong đèo Phi Long có tiếng vó ngựa dồn dập truyền tới. Lúc đầu hai người cũng không để ý lắm, mãi cho đến khi tiếng vó ngựa mạnh mẽ dừng lại ở ngay trước miệng của hẻm núi, thì trong đầu bọn họ mới nảy sinh cảnh giác, hai người liếc nhìn nhau, rồi tản ra hai bên, ẩn mình phía sau núi đá, chỉ một lát sau, tiếng vó ngựa đã truyền tới tận trong hẻm. Thần Niên là người thiếu kiên nhẫn, không nhịn được liền len lén thò đầu ra nhìn, chỉ thấy một người mặc bộ quần áo quân sĩ, vừa khống chế cho ngựa chạy chậm lại, vừa quét mắt nhìn bốn phía xung quanh, không thể tượng tượng được, người đó lại chính là Diệp Tiểu Thất!
Thần Niên ngạc nhiên, không nghĩ ngợi gì liền đứng bật dậy, hét to: “Tiểu Thất!”.
Thần Niên biết nghĩa phụ của mình không phải là người thích nói đùa, ông đã nói như vậy, nghĩa là thực sự có ý định xông thẳng qua cửa khẩu. Nàng nuốt nước bọt, cẩn thận thử thăm dò: “Nghĩa phụ, có thể để con nói vài câu không?”.
Tuy rằng lông mày của Mục Triển Việt hơi nhíu lại, nhưng cũng không phản đối.
Thần Niên quá hiểu thói quen của ông, hiểu rằng phản ứng này coi như là câu trả lời đồng ý, nên vội vàng phân tích cẩn thận địa thế cửa khẩu cho ông nghe, giọng nói của nàng giòn tan, tốc độ lại nhanh, Mục Triển Việt mấy lần muốn nói, nhưng miệng còn chẳng kịp há ra, thì Thần Niên đã lại nói tiếp nửa câu sau, ngay cả cơ hội để người khác có kẽ hở để nói xen vào cũng không có. Sau cùng, nàng rốt cuộc cũng nói xong, kết luận lại một câu: “Nghĩa phụ, cửa khẩu này chúng ta không thể xông vào được đâu.”
Đến lúc này Mục Triển Việt mới có chỗ trống để nói, trước tiên ông hỏi Thần Niên: “Nói xong hết chưa?”.
Thần Niên suy nghĩ một lát, đang muốn bổ sung thêm vài câu, thì Mục Triển Việt đã lạnh lùng cướp lời ngay trước mặt nàng: “Bất kể là đã nói xong hay chưa, con cứ ngậm miệng lại trước đi đã.”
Thần Niên hơi ngượng, cười khan hai tiếng hì hì, hùng hổ ngậm chặt miệng lại.
Mục Triển Việt liếc nhìn nàng một cái, rồi nói: “Bọn chúng ở cửa khẩu kiểm tra nghiêm ngặt suốt mấy ngày liền không thấy bóng dáng thích khách đâu, tinh thần nhất định sẽ lơ là, thậm chí còn đoán rằng vì ta sợ thanh thế của bọn chúng mà ẩn thân trong đèo Phi Long. Vì thế, rất có thể hôm nay bọn chúng sẽ bắt đầu lùng sục gắt gao trong đèo Phi Long. Mà hiện giờ không phải lúc chiến loạn, quân canh giữ cửa khẩu không có nhiều, lại thêm việc phải chia nhỏ binh lính ra, người ở cửa khẩu sẽ lại càng ít đi, chỉ cần chúng ta chà trộn vào đám người đi đường tiến gần đến chỗ đó, rồi đột nhiên gây náo loạn, thì không một ai có thể chặn được cả.”
Thần Niên là người thông minh, phản ứng rất nhanh nhẹn, ngay lập tức đặt câu hỏi: “Vậy còn đại quân ở Thanh Châu thì sao, cứ cho là chúng ta có thể xông vào được cửa khẩu đi, nhưng nếu gặp phải đại quân tới đánh chặn thì phải làm thế nào?”.
Mục Triển Việt bình thản nói: “Chỉ có hai người chúng ta, binh lính trấn giữ cửa khẩu sẽ không vì chúng ta mà kinh động tới đại quân ở Thanh Châu đâu.”
Những điều ông nói đều có lý, chỉ là Thần Niên vẫn cứ cảm thấy làm vậy không đáng tin, nhưng nàng lại không có gan chỉ thẳng những điều đó ra với Mục Triển Việt, đành ôm lấy phần trách nhiệm của mình, vô cùng khéo léo nhắc nhở Mục Triển Việt: “Nghĩa phụ, công phu của con vẫn chưa luyện tới nơi tới chốn, tới lúc đó không những không thể giúp gì cho người, mà sợ rằng sẽ còn làm vướng chân người nữa. Huống hồ,” nàng lại chỉ vào hai con ngựa bên cạnh, “ngựa của chúng ta cũng không đủ tốt, cứ cho là may mắn xông được vào cửa khẩu, thì cũng không thể nào cắt đuôi được truy binh phía sau.”
Vẻ mặt Mục Triển Việt không hề thay đổi nhìn Thần Niên hỏi: “Con cho rằng trực tiếp xông vào cửa khẩu là chuyện không thể?”.
Thần Niên gật mạnh đầu, há chỉ là không thể thôi ư, dứt khoát là tự mình đi vào chỗ chết ấy chứ!
Mục Triển Việt nghĩ ngợi một lát, rồi lại hỏi: “Vậy con muốn đi vòng qua núi à?”.
Thần Niên nghe vậy khóc không ra nước mắt, nàng nói trực tiếp xông qua cửa khẩu là chuyện không thể thực hiện được nhưng như thế đâu có nghĩa là đi vòng qua núi là chuyện có thể thực hiện được. Núi Thái Hành đông thoải tây dốc, vượt qua Thanh Châu sang được bên này thế núi dốc vô cùng, không cần phải nói cũng biết đường hẹp khúc khuỷu khó đi đến mức nào, thậm chí ở nhiều chỗ còn là vách đá, có muốn đi cũng không đi được! Nếu như không phải có địa thế như vậy, đèo Phi Long sẽ không thể trở thành nút giao thông quan trọng nối giữa Thanh Châu và Ký Châu.
Nàng ngước ánh mắt trông chờ nhìn Mục Triển Việt, thương lượng: “Nghĩa phụ, chúng ta nhất định phải đến Thanh Châu sao? Đi hướng Nam hướng Bắc đều tốt hơn đi về hướng Tây nhiều, nếu thật sự không được nữa thì chúng ta có thể quay về trong trại trước, sau đó đi về phía Nam đến Nghi Thành, cùng lắm thì vượt Uyển Giang rồi lại quay trở lại hướng Tây, cũng chỉ là đi đường vòng xa thêm một chút thôi, nhiều thì cũng mất tầm hơn một tháng chứ mấy.”
Ánh mắt Mục Triển Việt rất kiên định, lạnh lùng đáp: “Nhất định phải đến được Thanh Châu, hơn nữa còn không được chậm trễ.”
Vậy thì cũng chỉ còn có thể chọn hoặc là xông thẳng vào cửa khẩu hoặc đi vòng qua núi, Thần Niên khoanh chân ngồi xuống đất, cúi đầu cân nhắc thiệt hơn giữa hai phương án, rồi ngẩng đầu nói: “Đã như vậy rồi, chúng ta đi vòng qua núi vậy.”
Đi vòng qua núi, tuy rằng sẽ tốn thời gian hơn, cũng sẽ vất vả hơn, nhưng so với việc xông thẳng vào cửa khẩu mà nói, những mối nguy hiểm mà Mục Triển Việt gặp phải sẽ ít hơn rất nhiều. Chỉ là, khinh công của nàng không được thành thạo lắm, sợ là sẽ phải nếm không ít khổ cực. Thần Niên thở dài, chấp nhận số phận từ dưới đất bò dậy, nhanh chóng thu xếp hành lý xong xuôi, liền quay đầu lại hỏi Mục Triển Việt: “Nghĩa phụ, hai con ngựa này thì tính sao ạ?”.
Người thì còn có thể miễn cưỡng đi vòng qua núi được, chứ ngựa thì không thể, con ngựa này của Thần Niên cũng không tồi, phải cái lại là thứ cướp được từ đám của Phong Quân Dương, bỏ thì cứ bỏ vậy thôi, nhưng con ngựa của Mục Triển Việt đã đi theo ông bao nhiêu năm nay, tuy rằng cũng chẳng phải loại bảo mã ngàn dặm gì, nhưng cũng là con tuấn mã rất tốt, nếu cứ bỏ đi như vậy thì quả thật không nỡ.
Mục Triển Việt nhẹ nhàng vỗ lên cổ con ngựa, im lặng hồi lâu mới nói: “Thả hết cả đi.”
Thần Niên gật gật đầu, lặng lẽ dỡ hết những thứ đồ linh tinh trên lưng ngựa xuống, chọn những thứ hữu dụng thì mang theo bên người, còn lại thì đều giấu vào trong một khe núi đá. Vì sợ để lại dấu vết khiến đối phương điều tra ra, hai người còn cố ý cưỡi ngựa quay trở lại con đường chính trên đèo Phi Long, tìm một nơi rộng rãi ở phía Tây, buộc ngựa dưới một gốc cây cổ cong, rồi mới đi về hướng ngược lại. Thần Niên đi chưa được bao xa không nhịn được quay đầu nhìn, miệng nói lẩm bẩm: “Ông trời phù hộ cho bọn mày gặp được một người chủ mới tốt bụng, có chỗ ăn chỗ ngủ, không phải làm việc và ít chịu vất vả.”
Mục Triển Việt liền dừng chân lại một lát, nghiêng đầu nhìn nàng, hỏi: “Đó là nuôi ngựa hay chăm heo?”.
Thần Niên liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Hai người lại đi về phía Đông hai mươi dặm, từ đèo Phi Long đi ngược lại về phía Nam Bắc có một hẻm núi dài và rất hẹp. Hẻm núi này cực kỳ bình thường, cũng không sâu lắm, một đầu nối với đèo Phi Long, đầu kia lại nối thẳng đến một vách đá, dường như chỉ dùng mắt thường thôi cũng có thể thấy được đầu bên kia. Chỉ có những người lớn lên trong núi Thái Hành mới biết, men theo hẻm núi này đến tận cùng, dưới vách đá dựng đứng ấy sẽ có một còn đường mòn nhỏ quanh co có thể di chuyển được sang hướng Tây, sau đó lại vòng qua vài dãy núi dựng đứng nữa, thì có thể ra được núi Thái Hành, đến được ngoại thành Thanh Châu.
Mục Triển Việt và Thần Niên vừa mới tiến vào trong hẻm núi, còn chưa đi được bao xa, thì nghe thấy từ xa xa trong đèo Phi Long có tiếng vó ngựa dồn dập truyền tới. Lúc đầu hai người cũng không để ý lắm, mãi cho đến khi tiếng vó ngựa mạnh mẽ dừng lại ở ngay trước miệng của hẻm núi, thì trong đầu bọn họ mới nảy sinh cảnh giác, hai người liếc nhìn nhau, rồi tản ra hai bên, ẩn mình phía sau núi đá, chỉ một lát sau, tiếng vó ngựa đã truyền tới tận trong hẻm. Thần Niên là người thiếu kiên nhẫn, không nhịn được liền len lén thò đầu ra nhìn, chỉ thấy một người mặc bộ quần áo quân sĩ, vừa khống chế cho ngựa chạy chậm lại, vừa quét mắt nhìn bốn phía xung quanh, không thể tượng tượng được, người đó lại chính là Diệp Tiểu Thất!
Thần Niên ngạc nhiên, không nghĩ ngợi gì liền đứng bật dậy, hét to: “Tiểu Thất!”.
/92
|