Đầu óc Thần Niên đang ngây ngẩn, thu hết mọi cảm xúc đặt lên người Phong Quân Dương lại, nghe vậy liền mỉa mai hắn: “Đang nghĩ đợi đến sau khi trời sáng chúng ta không giấu được thân mình nữa, thì ngươi định sẽ giang rộng đôi cánh bay thoát khỏi vành mắt đám người phía dưới, hay là sẽ làm tổ luôn ở trên vách đá này, an cư lạc nghiệp luôn ở đây.”
Lục Kiêu vốn dĩ không thích giao thiệp với kiểu người gian trá láu cá như nàng, nếu như không phải đã hứa với Mục Triển Việt sẽ bảo vệ cho nàng, thì đã vứt nàng xuống từ lâu rồi, giờ lại nghe thấy nàng nói những lời này, tuy hắn không phải là người bác đại tinh thông hiểu rõ tiếng Hán cho lắm, nhưng cũng nghe ra được những lời đó tuyệt đối không có ý gì tốt đẹp, chắc chắn là đang mắng hắn.
Hắn hừ lạnh một tiệng vô cùng khinh thường, cáu tiết nói: “Muốn mắng người thì cứ mắng đi, còn vòng vèo như vậy làm gì!”.
Miệng hắn thì vẫn nói, nhưng tay chân lại không hề dừng lại, chỉ thoáng chốc đã lại leo được lên thêm bảy tám trượng nữa. Từ đây hai bên vách đá đột nhiên hẹp hẳn lại, khoảng cách chỉ hơn hai thước là cùng. Nhưng từ đây trèo lên nữa, thì hai bên vách đá lại bỗng tách nhau ra, cho dù Lục Kiêu có duỗi thẳng hết cả tay chân cũng không thể nào chống được vào hai bên sườn vách. Lúc nhìn từ phía dưới vách đá hắn còn tưởng càng lên trên sẽ lại càng hẹp, ngàn vạn lần không ngờ được rằng tạo hóa lại thần kỳ đến thế, vách đá đang dính gần sát vào nhau lại có thể nửa đường chia cách làm hai.
Đến giờ phút này thì Thần Niên cũng quên luôn cả sợ hãi, chiều rộng thế này thì nàng cũng có thể tự mình chống sang hai bên vách đá được, bèn nhảy từ trên lưng Lục Kiêu xuống, sau khi tự mình ổn định lại thân hình xong bèn lui về bên sườn vài bước, chế giễu hắn: “Trèo đi, không phải ngươi nói trèo lên được hay không đều do ngươi nói là xong sao?”.
Vách đá dốc đứng trơn trượt như vậy, xung quanh ngay cả rễ dây leo cũng chẳng có, cho dù có là khỉ thật cũng không thể trèo lên được.
Bầu trời sườn phía Đông đã dần dần hưng hửng sáng, ánh sáng trong “Nhất Tuyến Thiên” tuy đã tối đi, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ sáng trở lại, đến lúc ấy hai người họ sẽ bị mắc kẹt ở lưng chừng sườn núi, lên ư, lên không được, vậy xuống, xuống cũng không xong. Nếu như trong đám quan binh có một tay thần tiễn có lực tay khỏe mạnh, thì hai người bọn họ thật sự chỉ có con đường chết thôi.
Đến giờ Lục Kiêu cũng cảm thấy lúc trước mình đã quá lỗ mãng, nhưng lại không muốn nhận sai với Thần Niên, bèn nói: “Cô qua đây, ta sẽ đưa cô xuống dưới, cùng lắm thì giết hết rồi xông ra là xong. Yên tâm đi, cho dù ta có chết ở đây, cũng sẽ để cô sống thoát ra ngoài.”
Nghe hắn nói như vậy, trong lòng Thần Niên ngược lại không hề tức giận. Nhớ tới việc người ta tới đây hoàn toàn là vì muốn cứu mình nên mới rơi vào tình cảnh như bây giờ, quả thực nàng chẳng có lập trường gì để oán giận hắn cả. Thần Niên thấp giọng nói: “Ngươi không cần phải lo cho ta, nên một mình xông ra ngoài đi.”
Nhưng Lục Kiêu lại lắc đầu nói: “Không được, ta đã đồng ý với nghĩa phụ của cô sẽ bảo vệ cho cô, thì sẽ nói được làm được. Đừng phí lời thêm nữa, mau nằm lên lưng ta, tranh thủ trời tối chúng ta sẽ leo xuống, giết hết khiến bọn chúng trở tay không kịp!”.
Thần Niên nghĩ ngợi một thoáng, lại nói: “Tuy nói là phải đi xuống, nhưng cách để đi xuống thì phải nghĩ cho kỹ đã.” Nàng cúi đầu nhìn xuống ánh lửa trải dài khắp trong “Nhất Tuyến Thiên”. Cho dù hai bên lối vào đều đã bị chặn đầy người, nhưng rõ ràng là người bên sườn phía Nam có đông hơn một chút, xem ra đối phương đoán rằng bọn họ sẽ chạy thoát về phía Nam. “Ta thấy chi bằng như vậy đi!” Thần Niên ghé sát vào Lục Kiêu, thấp giọng dặn dò vài câu bên tai hắn.
Lần này Lục Kiêu không phản bác lại Thần Niên nữa, mà gật đầu nói: “Được, cô trước ở đây đợi ta, đừng động đậy lung tung!” Đợi Thần Niên cam đoan xong, hắn mới vòng qua Thần Niên leo trèo rất nhanh về hướng lối ra ở sườn phía Nam. Sau lưng không còn gánh nặng là Thần Niên nữa, nên thân thủ của hắn trở lên nhanh nhẹn hơn rất nhiều, giữa hai bên vách đá chỗ cao chỗ thấp bám chỗ này nhảy chỗ kia, chỉ chớp mắt đã đi được một khoảng rất xa.
Đám quan binh dưới vách chờ đợi với vẻ thiếu kiêu nhẫn, trời mãi vẫn chưa sáng rõ, nên không cách nào nhìn kỹ được hai người ở bên trên rốt cuộc đang ẩn thân chỗ nào, cũng chỉ có thể sống chết canh giữ thật chặt hai đầu lối ra, lại sắp xếp những tay bắn cũng trong quân ở dưới vách núi, một khi phát hiện ra bóng dáng hai người Thần Niên và Lục Kiêu thì sẽ bắn chết ngay.
Đúng lúc đó, đột nhiên có những mảnh đá nhỏ vụn từ trên cao rơi xuống, giống như là trong lúc vô ý bị người dẫm phải nên rơi, đi men theo khe vách hướng về phía Nam. Rất nhanh đã có một tên binh sĩ phát hiện ra chuyện ấy, hét to: “Ở phía Nam, tên khốn đó đi chạy về phía Nam!”.
Tên quan binh họ Hướng nghe thấy vậy liền ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên thấy ở nơi cao nhất trên vách đá hình như có một bóng đen đang đi về hướng Nam, liền vội vàng ra lệnh cho các tay cung mau chạy về sườn phía Nam, nhất định muốn bắn chết tên cướp này ngay trên vách đá. Rất đông binh sĩ nghe lệnh lao về phía lối ra phía Nam, thủ vệ sườn phía Bắc nhất thời mỏng đi nhiều.
Chưa được bao lâu, Lục Kiêu đã lặng lẽ quay trở lại, nhếch miệng cười với Thần Niên vẫn đang chờ ở chỗ cũ, “Được rồi, chúng ta đi thôi!”.
Thần Niên không nói hai lời nhảy lên lưng Lục Kiêu, đáp: “Đi lên chỗ cao trước, cố gắng kinh động đến bọn chúng muộn nhất có thể.”
Lục Kiêu khẽ gật đầu, lại cõng Thần Niên đi về phía Bắc. Lúc này sắc trời tuy đã lờ mờ sáng, nhưng sức chú ý của đám quan binh ở phía dưới đều tập trung hết ở lối ra sườn phía Nam, ai ngờ hai người bọn Thần Niên lại đi hướng ngược lại. Một tên binh sĩ ở lối ra sườn phía Nam vô tình ngẩng đầu lên, thình lình phát hiện ra hai tên khốn đó đã ở cách đầu mình mười mấy trượng. Hắn giật mình hồi lâu, mới cuống quýt kêu lên: “Ở đây! Tên khốn đó ở đây!”.
“Đi xuống!” Thần Niên chỉ huy Lục Kiêu bằng giọng gấp gáp, chỉ thấy hai chân Lục Kiêu nhấn mạnh xuống vách đá một chút, rồi mượn lực nhảy vọt về trước, như một con chim đại bàng từ trên vách núi bay lao xuống. Người Thần Niên ở trong không trung cũng không hề nhàn rỗi, thủ pháp ném phi tiêu kẹp trong tay ra như thiên nữ rắc hoa, lập tức khiến năm sáu tên binh sĩ ở phía dưới bị thương.
Tranh thủ khoảng thời gian trống ấy, thanh đao cong trong tay Lục Kiêu như múa đã mang theo Thần Niên xông ra ngoài “Nhất Tuyến Thiên”.
Tuy trọng điểm phòng vệ của đám quan binh nằm ở sườn phía Nam của “Nhất Tuyến Thiên”, nhưng số quan binh ở lại canh giữ ở sườn phía Bắc giờ phút này ít nhất cũng phải hơn hai ba trăm người, Lục Kiêu và Thần Niên vừa đáp xuống đất, liền bị đám người đó vây lấy. Lục Kiêu vung đao về phía trước mở đường, Thần Niên bọc hậu, hai người dựa vào lưng để cùng hỗ trợ cho nhau, vừa đánh vừa đi.
Thanh đao cong trong tay Lục Kiêu nhìn thì không thấy có gì đặc biệt, nhưng lưỡi đao lại sắc nhọn vô cùng, hắn xuống tay lại rất tàn nhẫn, dường như nhát nào nhát ấy đều mang đi nửa mạng người. So với hắn, Thần Niên xuống tay mềm yếu hơn nhiều, binh khí trong tay tuy rằng đã được đổi thành một thanh trường đao vừa cướp được, nhưng hầu hết đều chỉ tấn công vào những chỗ như bả vai đùi chứ không gây chết người, chỉ khiến đối phương bị thương nhưng không mất mạng.
Đám quan binh rất nhanh đã phát hiện ra điểm này, tự động tránh xa khỏi sự sắc sảo của Lục Kiêu, mà chuyển sang bao vây tấn công Thần Niên. Áp lực bên Thần Niên đột nhiên tăng lên, nhất thời lâm vào cảnh nguy hiểm. Lục Kiêu thở gấp, kéo tay Thần Niên tung lên không đến trước người mình, còn mình thì quay người lại hạ đao chém chết mấy tên binh sĩ đang tiến tới áp sát cho nàng, rồi quay đầu giận dữ quát to: “Đã là lúc nào rồi, mà còn mềm lòng như thế! Lúc bọn chúng giết người trong trại Thanh Phong, có từng mềm lòng không?”.
Trước mắt Thần Niên đột nhiên lóe lên đôi mắt trợn trừng nhìn lên không trung của thím Nghiêm, những đoạn chân tay bị đứt cụt rơi vung vãi dưới rãnh, những người già trẻ nhỏ trong trại Thanh Phong chết mà không thể nhắm mắt… Tinh thần nàng trong phút chốc chấn động, nhất thời đao pháp trên tay mạnh mẽ hẳn lên, trường đao vung tới, cắt đứt cổ họng của một tên quan binh trước mặt, máu tươi nóng hôi hổi bắn phụt lên trên người nàng, nhỏ giọt tí tách như muốn bỏng người.
Lục Kiêu vốn dĩ không thích giao thiệp với kiểu người gian trá láu cá như nàng, nếu như không phải đã hứa với Mục Triển Việt sẽ bảo vệ cho nàng, thì đã vứt nàng xuống từ lâu rồi, giờ lại nghe thấy nàng nói những lời này, tuy hắn không phải là người bác đại tinh thông hiểu rõ tiếng Hán cho lắm, nhưng cũng nghe ra được những lời đó tuyệt đối không có ý gì tốt đẹp, chắc chắn là đang mắng hắn.
Hắn hừ lạnh một tiệng vô cùng khinh thường, cáu tiết nói: “Muốn mắng người thì cứ mắng đi, còn vòng vèo như vậy làm gì!”.
Miệng hắn thì vẫn nói, nhưng tay chân lại không hề dừng lại, chỉ thoáng chốc đã lại leo được lên thêm bảy tám trượng nữa. Từ đây hai bên vách đá đột nhiên hẹp hẳn lại, khoảng cách chỉ hơn hai thước là cùng. Nhưng từ đây trèo lên nữa, thì hai bên vách đá lại bỗng tách nhau ra, cho dù Lục Kiêu có duỗi thẳng hết cả tay chân cũng không thể nào chống được vào hai bên sườn vách. Lúc nhìn từ phía dưới vách đá hắn còn tưởng càng lên trên sẽ lại càng hẹp, ngàn vạn lần không ngờ được rằng tạo hóa lại thần kỳ đến thế, vách đá đang dính gần sát vào nhau lại có thể nửa đường chia cách làm hai.
Đến giờ phút này thì Thần Niên cũng quên luôn cả sợ hãi, chiều rộng thế này thì nàng cũng có thể tự mình chống sang hai bên vách đá được, bèn nhảy từ trên lưng Lục Kiêu xuống, sau khi tự mình ổn định lại thân hình xong bèn lui về bên sườn vài bước, chế giễu hắn: “Trèo đi, không phải ngươi nói trèo lên được hay không đều do ngươi nói là xong sao?”.
Vách đá dốc đứng trơn trượt như vậy, xung quanh ngay cả rễ dây leo cũng chẳng có, cho dù có là khỉ thật cũng không thể trèo lên được.
Bầu trời sườn phía Đông đã dần dần hưng hửng sáng, ánh sáng trong “Nhất Tuyến Thiên” tuy đã tối đi, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ sáng trở lại, đến lúc ấy hai người họ sẽ bị mắc kẹt ở lưng chừng sườn núi, lên ư, lên không được, vậy xuống, xuống cũng không xong. Nếu như trong đám quan binh có một tay thần tiễn có lực tay khỏe mạnh, thì hai người bọn họ thật sự chỉ có con đường chết thôi.
Đến giờ Lục Kiêu cũng cảm thấy lúc trước mình đã quá lỗ mãng, nhưng lại không muốn nhận sai với Thần Niên, bèn nói: “Cô qua đây, ta sẽ đưa cô xuống dưới, cùng lắm thì giết hết rồi xông ra là xong. Yên tâm đi, cho dù ta có chết ở đây, cũng sẽ để cô sống thoát ra ngoài.”
Nghe hắn nói như vậy, trong lòng Thần Niên ngược lại không hề tức giận. Nhớ tới việc người ta tới đây hoàn toàn là vì muốn cứu mình nên mới rơi vào tình cảnh như bây giờ, quả thực nàng chẳng có lập trường gì để oán giận hắn cả. Thần Niên thấp giọng nói: “Ngươi không cần phải lo cho ta, nên một mình xông ra ngoài đi.”
Nhưng Lục Kiêu lại lắc đầu nói: “Không được, ta đã đồng ý với nghĩa phụ của cô sẽ bảo vệ cho cô, thì sẽ nói được làm được. Đừng phí lời thêm nữa, mau nằm lên lưng ta, tranh thủ trời tối chúng ta sẽ leo xuống, giết hết khiến bọn chúng trở tay không kịp!”.
Thần Niên nghĩ ngợi một thoáng, lại nói: “Tuy nói là phải đi xuống, nhưng cách để đi xuống thì phải nghĩ cho kỹ đã.” Nàng cúi đầu nhìn xuống ánh lửa trải dài khắp trong “Nhất Tuyến Thiên”. Cho dù hai bên lối vào đều đã bị chặn đầy người, nhưng rõ ràng là người bên sườn phía Nam có đông hơn một chút, xem ra đối phương đoán rằng bọn họ sẽ chạy thoát về phía Nam. “Ta thấy chi bằng như vậy đi!” Thần Niên ghé sát vào Lục Kiêu, thấp giọng dặn dò vài câu bên tai hắn.
Lần này Lục Kiêu không phản bác lại Thần Niên nữa, mà gật đầu nói: “Được, cô trước ở đây đợi ta, đừng động đậy lung tung!” Đợi Thần Niên cam đoan xong, hắn mới vòng qua Thần Niên leo trèo rất nhanh về hướng lối ra ở sườn phía Nam. Sau lưng không còn gánh nặng là Thần Niên nữa, nên thân thủ của hắn trở lên nhanh nhẹn hơn rất nhiều, giữa hai bên vách đá chỗ cao chỗ thấp bám chỗ này nhảy chỗ kia, chỉ chớp mắt đã đi được một khoảng rất xa.
Đám quan binh dưới vách chờ đợi với vẻ thiếu kiêu nhẫn, trời mãi vẫn chưa sáng rõ, nên không cách nào nhìn kỹ được hai người ở bên trên rốt cuộc đang ẩn thân chỗ nào, cũng chỉ có thể sống chết canh giữ thật chặt hai đầu lối ra, lại sắp xếp những tay bắn cũng trong quân ở dưới vách núi, một khi phát hiện ra bóng dáng hai người Thần Niên và Lục Kiêu thì sẽ bắn chết ngay.
Đúng lúc đó, đột nhiên có những mảnh đá nhỏ vụn từ trên cao rơi xuống, giống như là trong lúc vô ý bị người dẫm phải nên rơi, đi men theo khe vách hướng về phía Nam. Rất nhanh đã có một tên binh sĩ phát hiện ra chuyện ấy, hét to: “Ở phía Nam, tên khốn đó đi chạy về phía Nam!”.
Tên quan binh họ Hướng nghe thấy vậy liền ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên thấy ở nơi cao nhất trên vách đá hình như có một bóng đen đang đi về hướng Nam, liền vội vàng ra lệnh cho các tay cung mau chạy về sườn phía Nam, nhất định muốn bắn chết tên cướp này ngay trên vách đá. Rất đông binh sĩ nghe lệnh lao về phía lối ra phía Nam, thủ vệ sườn phía Bắc nhất thời mỏng đi nhiều.
Chưa được bao lâu, Lục Kiêu đã lặng lẽ quay trở lại, nhếch miệng cười với Thần Niên vẫn đang chờ ở chỗ cũ, “Được rồi, chúng ta đi thôi!”.
Thần Niên không nói hai lời nhảy lên lưng Lục Kiêu, đáp: “Đi lên chỗ cao trước, cố gắng kinh động đến bọn chúng muộn nhất có thể.”
Lục Kiêu khẽ gật đầu, lại cõng Thần Niên đi về phía Bắc. Lúc này sắc trời tuy đã lờ mờ sáng, nhưng sức chú ý của đám quan binh ở phía dưới đều tập trung hết ở lối ra sườn phía Nam, ai ngờ hai người bọn Thần Niên lại đi hướng ngược lại. Một tên binh sĩ ở lối ra sườn phía Nam vô tình ngẩng đầu lên, thình lình phát hiện ra hai tên khốn đó đã ở cách đầu mình mười mấy trượng. Hắn giật mình hồi lâu, mới cuống quýt kêu lên: “Ở đây! Tên khốn đó ở đây!”.
“Đi xuống!” Thần Niên chỉ huy Lục Kiêu bằng giọng gấp gáp, chỉ thấy hai chân Lục Kiêu nhấn mạnh xuống vách đá một chút, rồi mượn lực nhảy vọt về trước, như một con chim đại bàng từ trên vách núi bay lao xuống. Người Thần Niên ở trong không trung cũng không hề nhàn rỗi, thủ pháp ném phi tiêu kẹp trong tay ra như thiên nữ rắc hoa, lập tức khiến năm sáu tên binh sĩ ở phía dưới bị thương.
Tranh thủ khoảng thời gian trống ấy, thanh đao cong trong tay Lục Kiêu như múa đã mang theo Thần Niên xông ra ngoài “Nhất Tuyến Thiên”.
Tuy trọng điểm phòng vệ của đám quan binh nằm ở sườn phía Nam của “Nhất Tuyến Thiên”, nhưng số quan binh ở lại canh giữ ở sườn phía Bắc giờ phút này ít nhất cũng phải hơn hai ba trăm người, Lục Kiêu và Thần Niên vừa đáp xuống đất, liền bị đám người đó vây lấy. Lục Kiêu vung đao về phía trước mở đường, Thần Niên bọc hậu, hai người dựa vào lưng để cùng hỗ trợ cho nhau, vừa đánh vừa đi.
Thanh đao cong trong tay Lục Kiêu nhìn thì không thấy có gì đặc biệt, nhưng lưỡi đao lại sắc nhọn vô cùng, hắn xuống tay lại rất tàn nhẫn, dường như nhát nào nhát ấy đều mang đi nửa mạng người. So với hắn, Thần Niên xuống tay mềm yếu hơn nhiều, binh khí trong tay tuy rằng đã được đổi thành một thanh trường đao vừa cướp được, nhưng hầu hết đều chỉ tấn công vào những chỗ như bả vai đùi chứ không gây chết người, chỉ khiến đối phương bị thương nhưng không mất mạng.
Đám quan binh rất nhanh đã phát hiện ra điểm này, tự động tránh xa khỏi sự sắc sảo của Lục Kiêu, mà chuyển sang bao vây tấn công Thần Niên. Áp lực bên Thần Niên đột nhiên tăng lên, nhất thời lâm vào cảnh nguy hiểm. Lục Kiêu thở gấp, kéo tay Thần Niên tung lên không đến trước người mình, còn mình thì quay người lại hạ đao chém chết mấy tên binh sĩ đang tiến tới áp sát cho nàng, rồi quay đầu giận dữ quát to: “Đã là lúc nào rồi, mà còn mềm lòng như thế! Lúc bọn chúng giết người trong trại Thanh Phong, có từng mềm lòng không?”.
Trước mắt Thần Niên đột nhiên lóe lên đôi mắt trợn trừng nhìn lên không trung của thím Nghiêm, những đoạn chân tay bị đứt cụt rơi vung vãi dưới rãnh, những người già trẻ nhỏ trong trại Thanh Phong chết mà không thể nhắm mắt… Tinh thần nàng trong phút chốc chấn động, nhất thời đao pháp trên tay mạnh mẽ hẳn lên, trường đao vung tới, cắt đứt cổ họng của một tên quan binh trước mặt, máu tươi nóng hôi hổi bắn phụt lên trên người nàng, nhỏ giọt tí tách như muốn bỏng người.
/92
|