Thần Niên lẳng lặng gật đầu, để lại một ám hiệu đơn giản của trại Thanh Phong lên trên vách đá, sau đó nhảy lên lưng ngựa, giật dây cương đuổi theo Phong Quân Dương. Sau một thoáng ngây người, Lục Kiêu đang định đuổi theo, thì Thuận Bình đã thò tay ra ngăn hắn lại, cười nói: “Vị tráng sĩ này, ngựa của bọn tiểu nhân không đủ, đành để tráng sĩ chịu chút thiệt thòi cưỡi chung một con ngựa với tiểu nhân thôi.”
Lúc ấy đúng là số ngựa không nhiều lắm, Lục Kiêu cũng không phải là người tính toán chi li, lại thấy Thuận Bình nói rất thành khẩn, nên cũng cưỡi chung một con ngựa với hắn. Lục Kiêu muốn đuổi theo Thần Niên, nhưng Thuận Bình lại thúc ngựa thong dong đi theo đằng sau, hắn lại giục thêm hai ba câu nữa, Thuận Bình bèn cười đáp: “Có thế tử gia ở đây, tráng sĩ không cần phải lo lắng cho sự an nguy của Tạ cô nương đâu.”
Lục Kiêu nhận ra Thuận Bình cố ý như vậy, nghĩ một lát rồi hỏi hắn: “Thế tử gia của các ngươi là tình lang của Tạ Thần Niên à?”.
Thuận Bình không ngờ hắn lại nói chuyện một cách thẳng thắn như vậy, nhất thời nghẹn lời, cân nhắc cẩn thận rồi mới đáp: “Tiểu nhân không rõ, tiểu nhân chỉ biết thế tử gia rất coi trọng Tạ cô nương.”
Lục Kiêu chỉ “ồ” một tiếng, rồi không giục Thuận Bình đi lên nữa.
Bên này tất cả mọi người rất nhanh đã ra khỏi sơn cốc quay lại con đường lớn dẫn vào đèo Phi Long, đã có một đoàn xe ngựa chờ ở đây từ trước. Phong Quân Dương lại hàn huyên vài câu cùng Dương Thành, rồi bỏ ngựa trèo lên xe, trong khoảng thời gian đó không thèm liếc nhìn đến Thần Niên vẫn đang theo sát phía sau lấy một cái. Thần Niên do dự một thoáng, đang muốn mặt dày chui vào trong xe, thì lại nghe thấy Phong Quân Dương ở bên trong khẽ gọi: “Mời lão Kiều vào đây một lát.”
Bên cạnh xe ngựa có một ông lão khoảng tầm năm mươi tuổi nhanh chóng nhảy từ trên lưng ngựa vào trong xe, Thần Niên thấy hai huyệt trên Thái Dương của ông ta gồ lên, công phu nội gia hiển nhiên là rất thâm hậu, nên đoán rằng ông ta chính là truyền nội lực cho Phong Quân Dương, lão Kiều.
Ở bên ngoài xe lão Kiều kính cẩn gọi một tiếng “Thế tử gia”, rồi mới vèn màn che bước vào trong toa xe. Trong thoáng chốc khi màn xe rơi xuống, Thần Niên vừa kịp liếc nhìn Phong Quân Dương đang ngồi bên trong sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, trong lòng nhất thời quặn thắt, nghĩ thầm nội thương của hắn vốn dĩ vẫn chưa khỏi, lại hao tâm tổn trí bôn ba suốt đêm vì mình, cơ thể hiện giờ nhất định là suy yếu lắm, nhưng vừa nãy hắn vẫn ngồi đàng hoàng trên lưng ngựa chuyện trò vui vẻ với mọi người, cũng không biết đã dựa vào bao nhiêu nghị lực mới có thể chống đỡ được đến giờ.
Ước chừng qua một nén hương, lão Kiều mới từ trong xe đi ra, rũ mi mắt xuống rồi lại nhảy trở về lưng ngựa của mình.
Thần Niên do dự một thoáng, vẫn mặt dày thúc ngựa sán gần đến bên ngoài xe của Phong Quân Dương, cách một ô cửa sổ thấp giọng gọi hắn: “A Sách.”
Nhưng Phong Quân Dương ở bên trong xe lại không hề để ý gì tới nàng, Thần Niên đang không biết nên làm thế nào, thì lại thấy Thuận Bình cùng Lục Kiêu thúc ngựa phi tới, Lục Kiêu liếc nhìn xe ngựa một cái, rồi lại nhìn Thần Niên khinh thường nói: “Đã muốn nói lời cám ơn, thì gặp mặt mà nói, cô cứ đứng ở đây ấp a ấp úng, ai mà nghe được? Lúc trước ta thấy lá gan của cô cũng lớn lắm mà, sao giờ lại ngại ngùng thế?”.
Thần Niên nhủ thầm nào phải chỉ có mỗi việc nói lời cảm ơn là xong, Phong Quân Dương rõ ràng vẫn còn đang giận nàng, sợ rằng trước khi nói lời cảm ơn phải nói lời xin lỗi trước mới xong. Ở bên cạnh khuôn mặt Thuận Bình lại tươi cười nhìn nàng, rồi lặng lẽ chỉ chỉ tay vào chiếc xe ngựa, ra hiệu rằng nàng cứ xông thẳng vào đi. Thần Niên nghiến chặt răng, nhảy từ trên lưng ngựa xuống, bước vài bước chạy đến chiếc xe, vén rèm lên chui vào trong.
Bên trong xe được phủ một lớp da hổ, rộng hơn khá nhiều so với những chiếc xe ngựa thông thường khác, thậm chí còn bày biện cả kỷ trà, các đồ trang trí bên trong đều rất đầy đủ. Phong Quân Dương đang tựa người vào một chiếc gối to mềm nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe có tiếng động cũng chỉ ngước mắt lên nhìn, thấy là Thần Niên cũng chẳng nói năng gì, lại nhắm mắt lại. Khuôn mặt Thần Niên có chút ngượng ngùng, muốn nói với hắn vài câu mềm mỏng, nhưng mở miệng ra rồi lại không biết nên nói gì thì mới ổn. Nàng nghĩ ngợi một hồi, dứt khoát đi đến gần nắm chặt tay của hắn đang đặt trước người.
Nhưng Phong Quân Dương vẫn không để ý gì tới nàng, khuôn mặt hờ hững rủ mi mắt xuống, để mặc nàng cho nắm tay mình.
“A Sách…” Thần Niên tự biết mình đuối lý, gọi hắn với vẻ vô cùng đáng thương, “Chàng đừng giận ta mà, ta xin lỗi, chàng không biết vừa nãy khi nhìn thấy chàng ta đã vui mừng đến thế nào đâu, ta còn tưởng rằng sẽ không thể còn sống mà gặp lại chàng nữa.”
Khóe môi Phong Quân Dương cong lên lộ ra một thoáng mỉa mai, dửng dưng nói: “Không nhìn thấy ta thì có làm sao, Tạ nữ hiệp không màng đến sống chết xả thân cứu người, chuyện này nhất định sẽ được võ lâm truyền tụng đến trăm năm. Tạ nữ hiệp sau khi chết có mỹ danh, hà cớ gì phải so đo xem Phong mỗ có giận Tạ nữ hiệp hay không?”.
Những lời hắn nói rất cay nghiệt, hốc mắt Thần Niên bất giác đỏ hồng, khẽ nói: “A Sách, chàng biết ta không phải vì mấy cái mỹ danh đó mà.”
Khóe môi Phong Quân Dương lại căng ra, nhưng vẫn rũ mặt xuống không chịu quan tâm đến nàng.
Thần Niên thấy dáng vẻ hắn chỉ sau một ngày một đêm mà tiều tụy đi nhiều quá, tuy rằng vừa nãy đã được lão Kiều truyền chân khí cho, nhưng khuôn mặt vẫn trắng bệch rất khó coi, ngay cả bờ môi cũng không có chút huyết sắc nào. Trong lòng nàng chợt thấy bủn rủn, tình cảm nhất thời khó kiềm chế, cũng không để tâm đến vẻ mặt lạnh lùng của hắn, chỉ cúi người xuống hôn lên cánh môi bạc mỏng của hắn lấy lòng.
Khi hai cánh môi chạm vào nhau, Thần Niên cảm thấy cả người Phong Quân Dương dường như có hơi giật mình, nhưng ngay sau đó hắn lại mím chặt môi lại, cứng rắn không chịu tiếp nhận thành ý của nàng. Thần Niên cũng không chịu bỏ cuộc như vậy, học theo cách của hắn lúc trước vươn đầu lưỡi vào thăm dò miệng hắn, vừa mới nếm được chút tanh ngọt thấp thoáng bên trong, đang trong lúc ngạc nhiên, thì đột nhiên cảm thấy eo lưng căng lên, hai cánh tay của Phong Quân Dương đã ghì chặt lấy eo nàng, sau đó ôm nàng lăn sang bên cạnh, xoay người đè nàng xuống.
Bờ môi hắn mềm mại lại hơi lành lạnh, nụ hôn vừa bá đạo lại ngang ngược, một bàn tay nắm lấy cằm ép nàng phải hé miệng, để mặc cho đầu lưỡi của hắn tùy ý công thành lược đất, tay kia ôm siết lấy eo nàng, chỉ hận không thể cắt đứt vòng eo mảnh mai ấy trong lòng mình.
“Thần Niên, Thần Niên…” Hắn tham lam thấp giọng gọi tên nàng, bờ môi đã sớm nóng lên men theo xuống cổ, lưu luyến ở cổ họng nàng, hận không thể cắn nàng một cái cho hả giận, giọng nói khàn khàn dường như còn mang theo thoáng giận hờn, “Sao nàng có thể nhẫn tâm bỏ ta lại không quan tâm như vậy, nếu như nàng thật sự có mệnh hệ gì, nàng bảo ta phải làm sao? Nàng bảo ta phải làm sao đây?”.
Nàng không thể trả lời được, cũng không biết nên trả lời hắn thế nào, đành nâng khuôn mặt hắn lên, dùng cánh môi mình che kín miệng hắn lại, ngăn những câu chất vấn hắn định tiếp tục nói ra. Nàng thích hắn hôn mình, cũng thích hôn hắn, thích hắn ôm siết mình vào lòng, càng thích vươn hai cánh tay cuốn lấy cổ hắn. Từ nhỏ nàng đã lớn lên trong núi, tính tình lại tiêu sái không bị gò bó trong khuôn phép, cảm thấy đã thích rồi thì nên nói cho hắn biết. Vậy là ghé sát vào bên tai hắn, thấp giọng nói: “A Sách, ta rất thích chàng, ta thích chàng ôm ta, thích chàng hôn ta, còn chàng có thích không?”.
Cảm giác mất rồi lại có được, vốn dĩ rất dễ khiến người ta mất đi lý trí, nàng cũng chỉ là một cô nương ngây thơ thẳng thắn nên mới nói ra những lời tâm tình trần trụi như vậy, nhưng Phong Quân Dương vốn dĩ trong đầu toàn lửa cháy giờ lại càng như bị đổ thêm một chậu dầu nóng, chỉ thoáng chốc chút lý trí còn lại bị thiêu đốt sạch sẽ. Hắn không giống Thần Niên, Thần Niên vẫn chưa hiểu sự đời, trong chuyện tình cảm chỉ cảm thấy ôm nhau hôn môi là đã vô cùng thỏa mãn rồi, nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy còn lâu mới đủ.
Lúc ấy đúng là số ngựa không nhiều lắm, Lục Kiêu cũng không phải là người tính toán chi li, lại thấy Thuận Bình nói rất thành khẩn, nên cũng cưỡi chung một con ngựa với hắn. Lục Kiêu muốn đuổi theo Thần Niên, nhưng Thuận Bình lại thúc ngựa thong dong đi theo đằng sau, hắn lại giục thêm hai ba câu nữa, Thuận Bình bèn cười đáp: “Có thế tử gia ở đây, tráng sĩ không cần phải lo lắng cho sự an nguy của Tạ cô nương đâu.”
Lục Kiêu nhận ra Thuận Bình cố ý như vậy, nghĩ một lát rồi hỏi hắn: “Thế tử gia của các ngươi là tình lang của Tạ Thần Niên à?”.
Thuận Bình không ngờ hắn lại nói chuyện một cách thẳng thắn như vậy, nhất thời nghẹn lời, cân nhắc cẩn thận rồi mới đáp: “Tiểu nhân không rõ, tiểu nhân chỉ biết thế tử gia rất coi trọng Tạ cô nương.”
Lục Kiêu chỉ “ồ” một tiếng, rồi không giục Thuận Bình đi lên nữa.
Bên này tất cả mọi người rất nhanh đã ra khỏi sơn cốc quay lại con đường lớn dẫn vào đèo Phi Long, đã có một đoàn xe ngựa chờ ở đây từ trước. Phong Quân Dương lại hàn huyên vài câu cùng Dương Thành, rồi bỏ ngựa trèo lên xe, trong khoảng thời gian đó không thèm liếc nhìn đến Thần Niên vẫn đang theo sát phía sau lấy một cái. Thần Niên do dự một thoáng, đang muốn mặt dày chui vào trong xe, thì lại nghe thấy Phong Quân Dương ở bên trong khẽ gọi: “Mời lão Kiều vào đây một lát.”
Bên cạnh xe ngựa có một ông lão khoảng tầm năm mươi tuổi nhanh chóng nhảy từ trên lưng ngựa vào trong xe, Thần Niên thấy hai huyệt trên Thái Dương của ông ta gồ lên, công phu nội gia hiển nhiên là rất thâm hậu, nên đoán rằng ông ta chính là truyền nội lực cho Phong Quân Dương, lão Kiều.
Ở bên ngoài xe lão Kiều kính cẩn gọi một tiếng “Thế tử gia”, rồi mới vèn màn che bước vào trong toa xe. Trong thoáng chốc khi màn xe rơi xuống, Thần Niên vừa kịp liếc nhìn Phong Quân Dương đang ngồi bên trong sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, trong lòng nhất thời quặn thắt, nghĩ thầm nội thương của hắn vốn dĩ vẫn chưa khỏi, lại hao tâm tổn trí bôn ba suốt đêm vì mình, cơ thể hiện giờ nhất định là suy yếu lắm, nhưng vừa nãy hắn vẫn ngồi đàng hoàng trên lưng ngựa chuyện trò vui vẻ với mọi người, cũng không biết đã dựa vào bao nhiêu nghị lực mới có thể chống đỡ được đến giờ.
Ước chừng qua một nén hương, lão Kiều mới từ trong xe đi ra, rũ mi mắt xuống rồi lại nhảy trở về lưng ngựa của mình.
Thần Niên do dự một thoáng, vẫn mặt dày thúc ngựa sán gần đến bên ngoài xe của Phong Quân Dương, cách một ô cửa sổ thấp giọng gọi hắn: “A Sách.”
Nhưng Phong Quân Dương ở bên trong xe lại không hề để ý gì tới nàng, Thần Niên đang không biết nên làm thế nào, thì lại thấy Thuận Bình cùng Lục Kiêu thúc ngựa phi tới, Lục Kiêu liếc nhìn xe ngựa một cái, rồi lại nhìn Thần Niên khinh thường nói: “Đã muốn nói lời cám ơn, thì gặp mặt mà nói, cô cứ đứng ở đây ấp a ấp úng, ai mà nghe được? Lúc trước ta thấy lá gan của cô cũng lớn lắm mà, sao giờ lại ngại ngùng thế?”.
Thần Niên nhủ thầm nào phải chỉ có mỗi việc nói lời cảm ơn là xong, Phong Quân Dương rõ ràng vẫn còn đang giận nàng, sợ rằng trước khi nói lời cảm ơn phải nói lời xin lỗi trước mới xong. Ở bên cạnh khuôn mặt Thuận Bình lại tươi cười nhìn nàng, rồi lặng lẽ chỉ chỉ tay vào chiếc xe ngựa, ra hiệu rằng nàng cứ xông thẳng vào đi. Thần Niên nghiến chặt răng, nhảy từ trên lưng ngựa xuống, bước vài bước chạy đến chiếc xe, vén rèm lên chui vào trong.
Bên trong xe được phủ một lớp da hổ, rộng hơn khá nhiều so với những chiếc xe ngựa thông thường khác, thậm chí còn bày biện cả kỷ trà, các đồ trang trí bên trong đều rất đầy đủ. Phong Quân Dương đang tựa người vào một chiếc gối to mềm nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe có tiếng động cũng chỉ ngước mắt lên nhìn, thấy là Thần Niên cũng chẳng nói năng gì, lại nhắm mắt lại. Khuôn mặt Thần Niên có chút ngượng ngùng, muốn nói với hắn vài câu mềm mỏng, nhưng mở miệng ra rồi lại không biết nên nói gì thì mới ổn. Nàng nghĩ ngợi một hồi, dứt khoát đi đến gần nắm chặt tay của hắn đang đặt trước người.
Nhưng Phong Quân Dương vẫn không để ý gì tới nàng, khuôn mặt hờ hững rủ mi mắt xuống, để mặc nàng cho nắm tay mình.
“A Sách…” Thần Niên tự biết mình đuối lý, gọi hắn với vẻ vô cùng đáng thương, “Chàng đừng giận ta mà, ta xin lỗi, chàng không biết vừa nãy khi nhìn thấy chàng ta đã vui mừng đến thế nào đâu, ta còn tưởng rằng sẽ không thể còn sống mà gặp lại chàng nữa.”
Khóe môi Phong Quân Dương cong lên lộ ra một thoáng mỉa mai, dửng dưng nói: “Không nhìn thấy ta thì có làm sao, Tạ nữ hiệp không màng đến sống chết xả thân cứu người, chuyện này nhất định sẽ được võ lâm truyền tụng đến trăm năm. Tạ nữ hiệp sau khi chết có mỹ danh, hà cớ gì phải so đo xem Phong mỗ có giận Tạ nữ hiệp hay không?”.
Những lời hắn nói rất cay nghiệt, hốc mắt Thần Niên bất giác đỏ hồng, khẽ nói: “A Sách, chàng biết ta không phải vì mấy cái mỹ danh đó mà.”
Khóe môi Phong Quân Dương lại căng ra, nhưng vẫn rũ mặt xuống không chịu quan tâm đến nàng.
Thần Niên thấy dáng vẻ hắn chỉ sau một ngày một đêm mà tiều tụy đi nhiều quá, tuy rằng vừa nãy đã được lão Kiều truyền chân khí cho, nhưng khuôn mặt vẫn trắng bệch rất khó coi, ngay cả bờ môi cũng không có chút huyết sắc nào. Trong lòng nàng chợt thấy bủn rủn, tình cảm nhất thời khó kiềm chế, cũng không để tâm đến vẻ mặt lạnh lùng của hắn, chỉ cúi người xuống hôn lên cánh môi bạc mỏng của hắn lấy lòng.
Khi hai cánh môi chạm vào nhau, Thần Niên cảm thấy cả người Phong Quân Dương dường như có hơi giật mình, nhưng ngay sau đó hắn lại mím chặt môi lại, cứng rắn không chịu tiếp nhận thành ý của nàng. Thần Niên cũng không chịu bỏ cuộc như vậy, học theo cách của hắn lúc trước vươn đầu lưỡi vào thăm dò miệng hắn, vừa mới nếm được chút tanh ngọt thấp thoáng bên trong, đang trong lúc ngạc nhiên, thì đột nhiên cảm thấy eo lưng căng lên, hai cánh tay của Phong Quân Dương đã ghì chặt lấy eo nàng, sau đó ôm nàng lăn sang bên cạnh, xoay người đè nàng xuống.
Bờ môi hắn mềm mại lại hơi lành lạnh, nụ hôn vừa bá đạo lại ngang ngược, một bàn tay nắm lấy cằm ép nàng phải hé miệng, để mặc cho đầu lưỡi của hắn tùy ý công thành lược đất, tay kia ôm siết lấy eo nàng, chỉ hận không thể cắt đứt vòng eo mảnh mai ấy trong lòng mình.
“Thần Niên, Thần Niên…” Hắn tham lam thấp giọng gọi tên nàng, bờ môi đã sớm nóng lên men theo xuống cổ, lưu luyến ở cổ họng nàng, hận không thể cắn nàng một cái cho hả giận, giọng nói khàn khàn dường như còn mang theo thoáng giận hờn, “Sao nàng có thể nhẫn tâm bỏ ta lại không quan tâm như vậy, nếu như nàng thật sự có mệnh hệ gì, nàng bảo ta phải làm sao? Nàng bảo ta phải làm sao đây?”.
Nàng không thể trả lời được, cũng không biết nên trả lời hắn thế nào, đành nâng khuôn mặt hắn lên, dùng cánh môi mình che kín miệng hắn lại, ngăn những câu chất vấn hắn định tiếp tục nói ra. Nàng thích hắn hôn mình, cũng thích hôn hắn, thích hắn ôm siết mình vào lòng, càng thích vươn hai cánh tay cuốn lấy cổ hắn. Từ nhỏ nàng đã lớn lên trong núi, tính tình lại tiêu sái không bị gò bó trong khuôn phép, cảm thấy đã thích rồi thì nên nói cho hắn biết. Vậy là ghé sát vào bên tai hắn, thấp giọng nói: “A Sách, ta rất thích chàng, ta thích chàng ôm ta, thích chàng hôn ta, còn chàng có thích không?”.
Cảm giác mất rồi lại có được, vốn dĩ rất dễ khiến người ta mất đi lý trí, nàng cũng chỉ là một cô nương ngây thơ thẳng thắn nên mới nói ra những lời tâm tình trần trụi như vậy, nhưng Phong Quân Dương vốn dĩ trong đầu toàn lửa cháy giờ lại càng như bị đổ thêm một chậu dầu nóng, chỉ thoáng chốc chút lý trí còn lại bị thiêu đốt sạch sẽ. Hắn không giống Thần Niên, Thần Niên vẫn chưa hiểu sự đời, trong chuyện tình cảm chỉ cảm thấy ôm nhau hôn môi là đã vô cùng thỏa mãn rồi, nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy còn lâu mới đủ.
/92
|