Nếu muốn vượt qua Giang Bắc, thì chỉ có hai con đường, một là từ Phụ Bình trực tiếp tấn công Thái Hưng, hai là đi về phía Đông đến Nghi Bình rồi vòng qua hai châu Thanh Ký. Thành Thái Hưng là thành lớn số một ở Giang Bắc, lại là căn cứ địa của gia tộc họ Hạ, tấn công nhất định là không thể được. Nên nếu muốn tiến về phía Bắc, thì chỉ còn cách đi về Đông, trước tiên đoạt Nghi Bình, sau đó hạ hai vùng Thanh Ký, lấy nó làm bàn đạp âm mưu chiếm Dự Châu, kéo dãn hai bên sườn, bao trọn Trung Nguyên, nếu được như vậy, thì sẽ có được vùng Giang Bắc…… chỉ cần hắn còn sống, cho dù chỉ là sống thêm vài năm nữa, sớm muộn gì thiên hạ này cũng nhất định sẽ là của hắn.
Phong Quân Dương chầm chậm nhắm mắt lại, bật cười tự giễu, tên tuổi của Triều Dương Tử hắn đã từng nghe nói đến, nếu như ông ta nói chỉ có thể sống được ba năm, sợ là ngay cả nhiều hơn một ngày cũng không thể. Những chuyện này giờ đây đều trở thành ảo ảnh trong mơ, hiện giờ việc đầu tiên hắn cần làm chính là làm cách nào để diệt khẩu lão Kiều và Triều Dương Tử, nếu không làm thế một khi thương thế của hắn thực sự bị tiết lộ ra ngoài, sợ rằng ngay cả ba năm hắn cũng chẳng sống nổi.
Khóe mắt của hắn có chút ẩm ướt, dường như nước mắt đã thấp thoáng trào lên, đôi môi mỏng từ từ mím chặt lại. Thần Niên, còn cả Thần Niên nữa, hắn đã không thể bảo vệ cho nàng thả sức tung hoành, nhướng mày đắc ý, vậy thì nên để nàng đi, từ nay về sau trời cao sông rộng chim bay cá nhảy! Nhưng, hắn lại không nỡ để nàng đi như thế, nàng trong sáng, tinh quái lại thẳng thắn vô tư, mang theo sức sống bừng bừng, giống như ánh mặt trời ấm áp trên cao, có thể xua tan mây mù ở nơi sâu nhất trong trái tim hắn.
Sao hắn bỏ được nàng đây!
Trong lòng Phong Quân Dương ngổn ngang tâm sự, nhưng lại không biết tâm trạng của Thần Niên cũng đang bất an.
Thần Niên nhìn vào trang sách hồi lâu nhưng chẳng đọc được chữ nào vào đầu, cơn bốc đồng trong lòng liền bốc lên, cuối cùng dứt khoát ném cuốn sách lại thư phòng. Cửa phòng bên chỗ Phong Quân Dương vẫn đóng chặt, một mình Thuận Bình thõng tay đứng ở ở ngoài hành lang, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim bất động. Nàng tưởng Phong Quân Dương vẫn còn đang bàn chuyện với mọi người, nên nhẹ nhàng đi ra khỏi tiểu viện, chạy thẳng tới hồ cá Cẩm Lý ở đằng sau.
Lục Kiêu quả nhiên đang ôm thanh đao cong xấu xí của mình ngủ gật dưới bóng râm bên hồ, nghe thấy tiếng bước chân liền ngẩng đầu lên nhìn, thấy người đến là Thần Niên thì lại nhắm mặt lại, uể oải nói: “Cô đừng phí sức lực một cách vô ích nữa, ta sẽ không bao giờ nói tung tích của Mục Triển Việt cho cô đâu?”.
Thần Niên không trả lời, chỉ lặng lẽ tựa vào thân cây rồi ngồi phệt xuống đất.
Lục Kiêu thấy nàng hồi lâu không lên tiếng, không khỏi liếc nhìn nàng, thấy nàng gục đầu yên lặng ngồi ở đó, hoàn toàn không còn vẻ tươi tỉnh linh động ngày thường. Hắn suy nghĩ một lúc, cố ý thăm dò nói: “Ta và cô cùng thương lượng một chuyện nhé, cô có thể đừng để thuộc hạ của tình lang cô tới giám sát ta nữa có được không? Thời gian cũng lâu như vậy rồi còn gì? Ngày nào bọn họ cũng tới xem xét ta như vậy, không ngại phiền à?”.
Từ khi Lục Kiêu cùng nàng tới thành Thanh Châu, Thuận Bình đã sắp xếp tai mắt bên cạnh Lục Kiêu, chuyện này Thần Niên đã biết từ lâu, nhưng cũng hiểu Thuận Bình bảo người giám sát Lục Kiêu chẳng qua chỉ là phòng bị, chứ không có ác ý gì. Giờ nghe Lục Kiêu nhắc đến chuyện này, nàng liền gật gật đầu, đồng ý nói: “Được, ta sẽ nói với Thuận Bình, không để người của hắn ở bên cạnh ngươi nữa.”
Những gì Lục Kiêu thấy phần lớn là dáng vẻ Thần Niên cố tình chơi xỏ, nhanh mồm nhanh miệng, thỉnh thoảng nói chuyện tử tế, cũng là vì có ý định dỗ gạt, muốn moi được tung tích của Mục Triển Việt từ chỗ hắn. Nhưng hôm nay đột nhiên nhìn thấy dáng vẻ im lặng nhu mì của nàng, trong lòng Lục Kiêu nhất thời cảnh giác hẳn lên, không khỏi ngồi thẳng người dậy cúi đầu đánh giá Thần Niên, thấy hai mắt nàng sưng đỏ, rõ ràng là vừa mới khóc một trận lớn, không nhịn được hỏi: “Cô sao thế?”.
Thần Niên nhìn hắn hồi lâu, đột nhiên từ dưới đất đứng bật dậy, thấp giọng nói: “Lục Kiêu, ta muốn tạm thời rời khỏi Thanh Châu, ngươi có thể đi cùng với ta được không?”.
Lục Kiêu ngẩn người, trong lòng càng khẳng định a đầu này nhất định đã cãi nhau với tình lang, bèn xua xua tay, lại uể oải nằm ra đất, nói: “Ta thèm vào mà cùng bỏ trốn với cô, cũng khuyên cô nên tiết kiệm sức lực lại đi, chỉ với một mình tình lang của cô thôi, thì cô chạy xa bao nhiêu hắn ta cũng sẽ tóm được cô trở về. Ta cũng không biết, rốt cuộc trong đầu đám đàn bà con gái các cô đang nghĩ cái gì nữa, có chuyện gì không thể thoải mái nói ra được sao? Đừng có động một tí là lại mang chuyện bỏ đi ra uy hiếp người khác!”.
Trong lòng Thần Niên vốn dĩ là muốn ra ngoài tìm danh y chữa bệnh cho Phong Quân Dương, chỉ là không tiện để người khác biết được bệnh tình của hắn nên mới nói như vậy, không ngờ lại khiến Lục Kiêu hiểu nhầm thành ra như thế, nàng tức giận lườm hắn một cái, hung hăng mắng: “Ngươi đúng là cái đồ chày gỗ!”.
Nói xong nàng xoay người bỏ đi, nhưng Lục Kiêu lại nhàn nhã nói trả lại một câu, Thần Niên nhất thời không nghe rõ hắn nói gì, bèn dừng chân, quay người hỏi lại hắn: “Ngươi nói gì?”.
“Ta nói cô chẳng ra đâu và đâu cả.” Lục Kiêu lại chống nửa người lên, dáng vẻ nghiêm trang hỏi nàng: “Câu này ta dùng đúng không? Hôm qua vừa mới học được đấy.”
Hắn nói tiếng Hán vốn dĩ không tốt chút nào, nhưng ở Thanh Châu suốt một tháng đã được cải thiện khá nhiều, không những lưu loát hơn hẳn, mà cũng bắt đầu học cách dùng thành ngữ. Thần Niên bị hắn chọc tức đến mấy lần muốn hộc máu, ngón tay chỉ về phía hắn, nhưng cả nửa ngày trời cũng không thốt nổi lên lời.
Lục Kiêu ở bên đó lại bổ sung thêm: “Ồ, đúng rồi, còn nữa đi thong thả không tiễn!”.
Thần Niên vốn dĩ mang tâm trạng vô cùng buồn bã mà đến, giờ lại vác cái đầu đầy lửa giận mà đi, người đã ra khỏi vườn rồi, nhưng hơi thở vẫn chưa thể bình ổn lại được, chỉ cảm thấy vô cùng hối hận tại sao mình lại nghĩ tới chuyện tìm Lục Kiêu cơ chứ. Có lẽ vì nhất thời tức giận nên đầu óc mờ mịt, không biết sao nàng lại đi tới tiểu viện của lão Kiều, đợi đến khi ngước mắt lên nhìn thấy Triều Dương Tử đang phơi thảo dược ở trước hành lang, mới ý thức được mình đã đi nhầm đường.
Triều Dương Tử chỉ nghĩ nàng lại tới xin mình cứu vị Thế tử gia đó, nên vô cùng mất kiên nhẫn xua tay: “Không có cách là không có cách, mau đi đi, mau đi đi, ít đến làm phiền lòng người khác thôi.”
Thần Niên đã định quay người lui ra rồi, nhưng bị thái độ của ông ta khích cho lửa nóng bùng lên, bèn mở miệng nói: “Không có cách thì không có cách, ta cũng đâu hy vọng ông có thể cứu được chàng. Chẳng qua ông mang danh là thần y những lại không có cách gì cứu tính mạng người khác, không những chẳng có chút áy náy tự trách nào, mà ngược lại còn lấy chuyện này ra để lên mặt tự hào, cũng coi như là chuyện kỳ lạ.”
Triều Dương Tử nghe vậy liền nhướng mí mắt lên liếc xéo nàng, cười lạnh hề hề nói: “Ta có gì mà phải tự trách nào? Kiểu người giống như cậu ta chết cũng chẳng có gì oan, chết sạch rồi, thiên hạ này mới được thái bình! Tiểu cô nương, cô cũng bớt dùng cái kế khích tướng này đi, kiểu người như cô ta gặp nhiều rồi. Ta cứu mạng cậu ta, đó là ta muốn thế, còn nếu ta đã không muốn, thì cậu ta có chết ngay trước mặt ta cũng là đáng đời! Ta cũng chẳng nợ nần gì các người, cậu ta chết hay sống thì liên quan gì tới ta?”.
Thần Niên cực kỳ tức giận, lập tức vặn lại đầy mỉa mai: “Nực cười! Ông chẳng thiếu nợ gì ta, lẽ nào ta lại thiếu nợ ông chắc? Ông tới chẩn bệnh, ta móc lễ vật trả ơn, đừng nói là ông chưa chữa được bệnh cho người ta, mà cho dù ông chữa được bệnh, thì đó cũng là bổn phận của người hành nghề y như ông, cũng là bát cơm kiếm ăn của ông! Ta chẳng việc gì phải dùng kế khích tướng, ông cũng bớt ra cái vẻ người tôn quý ở trên cao ban ơn xuống như vậy đi. Đừng khiến người ta nhìn mà thấy ghê tởm! Người hành nghề y đã không có tấm lòng nhân hậu lại chẳng có tay nghề cao siêu, mà vẫn không biết ngượng dùng chữ ‘y’ này.”
Triều Dương Tử thành danh từ khi còn trẻ, người gặp không ai là không dỗ ngọt ông ta như thần tiên, mặc dù có người từng lấy chuyện sống chết ra uy hiếp ông ta phải chữa bệnh, nhưng cũng chưa từng nói những lời cay nghiệt khó nghe như vậy bao giờ. Những lời vừa mỉa mai lại vừa trách móc của Thần Niên khiến ông ta giận đến mức khuôn mặt đen đúa tái xanh, mấy chòm râu dê dưới cằm cũng phát run, trong cơn tức giận không quan tâm đến lời dặn dò của sư đệ, đột nhiên nhún mình nhảy lên, vung chưởng đánh lên người Thần Niên.
Phong Quân Dương chầm chậm nhắm mắt lại, bật cười tự giễu, tên tuổi của Triều Dương Tử hắn đã từng nghe nói đến, nếu như ông ta nói chỉ có thể sống được ba năm, sợ là ngay cả nhiều hơn một ngày cũng không thể. Những chuyện này giờ đây đều trở thành ảo ảnh trong mơ, hiện giờ việc đầu tiên hắn cần làm chính là làm cách nào để diệt khẩu lão Kiều và Triều Dương Tử, nếu không làm thế một khi thương thế của hắn thực sự bị tiết lộ ra ngoài, sợ rằng ngay cả ba năm hắn cũng chẳng sống nổi.
Khóe mắt của hắn có chút ẩm ướt, dường như nước mắt đã thấp thoáng trào lên, đôi môi mỏng từ từ mím chặt lại. Thần Niên, còn cả Thần Niên nữa, hắn đã không thể bảo vệ cho nàng thả sức tung hoành, nhướng mày đắc ý, vậy thì nên để nàng đi, từ nay về sau trời cao sông rộng chim bay cá nhảy! Nhưng, hắn lại không nỡ để nàng đi như thế, nàng trong sáng, tinh quái lại thẳng thắn vô tư, mang theo sức sống bừng bừng, giống như ánh mặt trời ấm áp trên cao, có thể xua tan mây mù ở nơi sâu nhất trong trái tim hắn.
Sao hắn bỏ được nàng đây!
Trong lòng Phong Quân Dương ngổn ngang tâm sự, nhưng lại không biết tâm trạng của Thần Niên cũng đang bất an.
Thần Niên nhìn vào trang sách hồi lâu nhưng chẳng đọc được chữ nào vào đầu, cơn bốc đồng trong lòng liền bốc lên, cuối cùng dứt khoát ném cuốn sách lại thư phòng. Cửa phòng bên chỗ Phong Quân Dương vẫn đóng chặt, một mình Thuận Bình thõng tay đứng ở ở ngoài hành lang, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim bất động. Nàng tưởng Phong Quân Dương vẫn còn đang bàn chuyện với mọi người, nên nhẹ nhàng đi ra khỏi tiểu viện, chạy thẳng tới hồ cá Cẩm Lý ở đằng sau.
Lục Kiêu quả nhiên đang ôm thanh đao cong xấu xí của mình ngủ gật dưới bóng râm bên hồ, nghe thấy tiếng bước chân liền ngẩng đầu lên nhìn, thấy người đến là Thần Niên thì lại nhắm mặt lại, uể oải nói: “Cô đừng phí sức lực một cách vô ích nữa, ta sẽ không bao giờ nói tung tích của Mục Triển Việt cho cô đâu?”.
Thần Niên không trả lời, chỉ lặng lẽ tựa vào thân cây rồi ngồi phệt xuống đất.
Lục Kiêu thấy nàng hồi lâu không lên tiếng, không khỏi liếc nhìn nàng, thấy nàng gục đầu yên lặng ngồi ở đó, hoàn toàn không còn vẻ tươi tỉnh linh động ngày thường. Hắn suy nghĩ một lúc, cố ý thăm dò nói: “Ta và cô cùng thương lượng một chuyện nhé, cô có thể đừng để thuộc hạ của tình lang cô tới giám sát ta nữa có được không? Thời gian cũng lâu như vậy rồi còn gì? Ngày nào bọn họ cũng tới xem xét ta như vậy, không ngại phiền à?”.
Từ khi Lục Kiêu cùng nàng tới thành Thanh Châu, Thuận Bình đã sắp xếp tai mắt bên cạnh Lục Kiêu, chuyện này Thần Niên đã biết từ lâu, nhưng cũng hiểu Thuận Bình bảo người giám sát Lục Kiêu chẳng qua chỉ là phòng bị, chứ không có ác ý gì. Giờ nghe Lục Kiêu nhắc đến chuyện này, nàng liền gật gật đầu, đồng ý nói: “Được, ta sẽ nói với Thuận Bình, không để người của hắn ở bên cạnh ngươi nữa.”
Những gì Lục Kiêu thấy phần lớn là dáng vẻ Thần Niên cố tình chơi xỏ, nhanh mồm nhanh miệng, thỉnh thoảng nói chuyện tử tế, cũng là vì có ý định dỗ gạt, muốn moi được tung tích của Mục Triển Việt từ chỗ hắn. Nhưng hôm nay đột nhiên nhìn thấy dáng vẻ im lặng nhu mì của nàng, trong lòng Lục Kiêu nhất thời cảnh giác hẳn lên, không khỏi ngồi thẳng người dậy cúi đầu đánh giá Thần Niên, thấy hai mắt nàng sưng đỏ, rõ ràng là vừa mới khóc một trận lớn, không nhịn được hỏi: “Cô sao thế?”.
Thần Niên nhìn hắn hồi lâu, đột nhiên từ dưới đất đứng bật dậy, thấp giọng nói: “Lục Kiêu, ta muốn tạm thời rời khỏi Thanh Châu, ngươi có thể đi cùng với ta được không?”.
Lục Kiêu ngẩn người, trong lòng càng khẳng định a đầu này nhất định đã cãi nhau với tình lang, bèn xua xua tay, lại uể oải nằm ra đất, nói: “Ta thèm vào mà cùng bỏ trốn với cô, cũng khuyên cô nên tiết kiệm sức lực lại đi, chỉ với một mình tình lang của cô thôi, thì cô chạy xa bao nhiêu hắn ta cũng sẽ tóm được cô trở về. Ta cũng không biết, rốt cuộc trong đầu đám đàn bà con gái các cô đang nghĩ cái gì nữa, có chuyện gì không thể thoải mái nói ra được sao? Đừng có động một tí là lại mang chuyện bỏ đi ra uy hiếp người khác!”.
Trong lòng Thần Niên vốn dĩ là muốn ra ngoài tìm danh y chữa bệnh cho Phong Quân Dương, chỉ là không tiện để người khác biết được bệnh tình của hắn nên mới nói như vậy, không ngờ lại khiến Lục Kiêu hiểu nhầm thành ra như thế, nàng tức giận lườm hắn một cái, hung hăng mắng: “Ngươi đúng là cái đồ chày gỗ!”.
Nói xong nàng xoay người bỏ đi, nhưng Lục Kiêu lại nhàn nhã nói trả lại một câu, Thần Niên nhất thời không nghe rõ hắn nói gì, bèn dừng chân, quay người hỏi lại hắn: “Ngươi nói gì?”.
“Ta nói cô chẳng ra đâu và đâu cả.” Lục Kiêu lại chống nửa người lên, dáng vẻ nghiêm trang hỏi nàng: “Câu này ta dùng đúng không? Hôm qua vừa mới học được đấy.”
Hắn nói tiếng Hán vốn dĩ không tốt chút nào, nhưng ở Thanh Châu suốt một tháng đã được cải thiện khá nhiều, không những lưu loát hơn hẳn, mà cũng bắt đầu học cách dùng thành ngữ. Thần Niên bị hắn chọc tức đến mấy lần muốn hộc máu, ngón tay chỉ về phía hắn, nhưng cả nửa ngày trời cũng không thốt nổi lên lời.
Lục Kiêu ở bên đó lại bổ sung thêm: “Ồ, đúng rồi, còn nữa đi thong thả không tiễn!”.
Thần Niên vốn dĩ mang tâm trạng vô cùng buồn bã mà đến, giờ lại vác cái đầu đầy lửa giận mà đi, người đã ra khỏi vườn rồi, nhưng hơi thở vẫn chưa thể bình ổn lại được, chỉ cảm thấy vô cùng hối hận tại sao mình lại nghĩ tới chuyện tìm Lục Kiêu cơ chứ. Có lẽ vì nhất thời tức giận nên đầu óc mờ mịt, không biết sao nàng lại đi tới tiểu viện của lão Kiều, đợi đến khi ngước mắt lên nhìn thấy Triều Dương Tử đang phơi thảo dược ở trước hành lang, mới ý thức được mình đã đi nhầm đường.
Triều Dương Tử chỉ nghĩ nàng lại tới xin mình cứu vị Thế tử gia đó, nên vô cùng mất kiên nhẫn xua tay: “Không có cách là không có cách, mau đi đi, mau đi đi, ít đến làm phiền lòng người khác thôi.”
Thần Niên đã định quay người lui ra rồi, nhưng bị thái độ của ông ta khích cho lửa nóng bùng lên, bèn mở miệng nói: “Không có cách thì không có cách, ta cũng đâu hy vọng ông có thể cứu được chàng. Chẳng qua ông mang danh là thần y những lại không có cách gì cứu tính mạng người khác, không những chẳng có chút áy náy tự trách nào, mà ngược lại còn lấy chuyện này ra để lên mặt tự hào, cũng coi như là chuyện kỳ lạ.”
Triều Dương Tử nghe vậy liền nhướng mí mắt lên liếc xéo nàng, cười lạnh hề hề nói: “Ta có gì mà phải tự trách nào? Kiểu người giống như cậu ta chết cũng chẳng có gì oan, chết sạch rồi, thiên hạ này mới được thái bình! Tiểu cô nương, cô cũng bớt dùng cái kế khích tướng này đi, kiểu người như cô ta gặp nhiều rồi. Ta cứu mạng cậu ta, đó là ta muốn thế, còn nếu ta đã không muốn, thì cậu ta có chết ngay trước mặt ta cũng là đáng đời! Ta cũng chẳng nợ nần gì các người, cậu ta chết hay sống thì liên quan gì tới ta?”.
Thần Niên cực kỳ tức giận, lập tức vặn lại đầy mỉa mai: “Nực cười! Ông chẳng thiếu nợ gì ta, lẽ nào ta lại thiếu nợ ông chắc? Ông tới chẩn bệnh, ta móc lễ vật trả ơn, đừng nói là ông chưa chữa được bệnh cho người ta, mà cho dù ông chữa được bệnh, thì đó cũng là bổn phận của người hành nghề y như ông, cũng là bát cơm kiếm ăn của ông! Ta chẳng việc gì phải dùng kế khích tướng, ông cũng bớt ra cái vẻ người tôn quý ở trên cao ban ơn xuống như vậy đi. Đừng khiến người ta nhìn mà thấy ghê tởm! Người hành nghề y đã không có tấm lòng nhân hậu lại chẳng có tay nghề cao siêu, mà vẫn không biết ngượng dùng chữ ‘y’ này.”
Triều Dương Tử thành danh từ khi còn trẻ, người gặp không ai là không dỗ ngọt ông ta như thần tiên, mặc dù có người từng lấy chuyện sống chết ra uy hiếp ông ta phải chữa bệnh, nhưng cũng chưa từng nói những lời cay nghiệt khó nghe như vậy bao giờ. Những lời vừa mỉa mai lại vừa trách móc của Thần Niên khiến ông ta giận đến mức khuôn mặt đen đúa tái xanh, mấy chòm râu dê dưới cằm cũng phát run, trong cơn tức giận không quan tâm đến lời dặn dò của sư đệ, đột nhiên nhún mình nhảy lên, vung chưởng đánh lên người Thần Niên.
/92
|