Trong lúc đó, bá quan, theo lệnh của Thánh Đế đang vò đầu bứt tóc tìm cách để dàn xếp với Hoàng Đế. Nhưng có một điều, họ không thể ngờ vị Thánh Đế đáng kính ấy đang chuẩn bị ra tiền tuyết, bất kể những nguy hiểm chực chờ.
Với người theo chủ nghĩa tự do như Khánh Nhã, bá quan không ít phen phải hoảng hốt. Còn các cung nữ vẫn hay bị mất hồn những khi Khánh Nhã mỉm cười.
Lương Nhan vừa mặc đồ xong, bạch ngọc đã được đưa ra trước mắt.
-Phải đeo nó sao? Ta sắp ra tiền tuyến.
-Đây là quốc bảo, là tâm ý của bệ hạ đối với điện hạ, xin hãy trân trọng nó.
Vừa nghe hai chữ quốc bảo, Lương Nhan lại thấy bối rối, nhìn bạch ngọc đang được treo vào thắt lưng.
“Nếu đây là tấm lòng của Khánh Nhã thì...”
Lồng ngực như có gì rất ấm lan rộng.
-Quả thật rất hiếm thấy. Khi mặc nữ phục thì là một mỹ nhân diễm lệ, bây giờ lại là một vị công tử hào hoa, dũng mãnh. Thật khiến người khác phải xúc động.
Lương Nhan không biết phải nói gì để đáp lại, cất bước. Bạch ngọc lúc lắc theo từng bước chân.
Trở lại tẩm thất, Khánh Nhã đã thay đồ xong, tay cầm trường thương, đứng giữa phòng, dáng vẻ uy nghi. Lương Nhan định bước đến gần thì chân đột nhiên lại nặng ngàn cân. Bên cạnh Khánh Nhã là một văn quan, y phục chỉnh tể, tóc được búi gọn, dáng vẻ thanh nhã, cử chỉ toát lên vẻ khoan thai.
Đó là ái đồng của Khánh Nhã sao? Không chỉ ở hậu phòng mà còn có thể ra ngoài nữa ư?
Lương Nhan nhìn hai người, chợt thấy lòng ngực nhói đau.
Cả hai hình như đang tranh luận gay gắt. Duệ Thanh vừa nói gì, Khánh Nhã liền lắc đầu. Nhưng nụ cười vẫn nở trên môi. Cho dù Duệ Thanh nói gì, Khánh Nhã cũng không nổi giận, nụ cười không bao giờ biến mất trên mặt.
Không gian quanh Lương Nhan chợt tối sầm.
“Tại sao ta lại đứng bất động ở đây? Sao ta lại không thể bước đến gần họ?”
Lương Nhan nhìn bàn tay mình vẫn đang đặt trên ngực trong vô thức, mà không hiểu vì sao. Đến giờ, cậu mới biết lòng ngực như có mũi tên xuyên qua.
Lần đầu tiên gặp mặt, Khánh Nhã đối xử rất khoan dung, còn Duệ Thanh thì đúng là một trung thần. Lúc ấy, Lương Nhan không bao giờ nghĩ rằng mối quan hệ của họ không chỉ đơn giản là quân thần.
Chính vì vậy, Lương Nhan đã quyết định bắt Duệ Thanh làm con tin. Nhưng kết quả là đã chọc giận Khánh Nhã khiến cho liên minh suýt chút nữa là thất bại, bản thân trở thành món đồ chơi tùy người thao túng.
Bây giờ, tuy Duệ Thanh đã bình yên trở về bên Khánh Nhã. Nhưng nghĩ bản thân đã dùng hạ sách khiến Lương Nhan mang nhiều mặc cảm tội lỗi. Phải chăng nỗi đau nơi lồng ngực là do điều này?
Không, không phải, đây là một nỗi đau khác, một cảm giác khác.
Nhìn gần, Duệ Thanh lớn hơn hai chữ “ái đồng” rất nhiều, nhưng gương mặt rất thanh tú.
Đối với những người khác, khung cảnh bây giờ chỉ là quân thần đang tranh luận, nhưng trong mắt Lương Nhan lại hoàn toàn khác. Có lẽ vì biết bản chất thật sự của mối quan hệ giữa hai người.
Nhưng đêm qua, người ở bên Khánh Nhã không phải Duệ Thanh, mà chính là mình.
Càng nghĩ, Lương Nhan lại càng thấy khó chịu.
“Như vầy, không phải ta đang tranh giành với Duệ Thanh sao? Rõ ràng không cần thiết phải tranh giành. Duệ Thanh là ái đồng. Còn ta... ta là gì? Đối với Khánh Nhã, ta là gì...?”
Khánh Nhã ngước lên, thấy Lương Nhan đứng nơi cửa lớn mà không bước lại, liền đưa tay ra, nhướng mắt như thầm hỏi “sao vậy?”
Lương Nhan gạt bỏ những suy nghĩ vu vơ nãy giờ, bước vào trong.
-Rất hợp với khanh.
Vẫn là giọng điệu thường ngày. Nhưng Lương Nhan lại không thể làm lơ như mọi bữa. Trong lòng có quá nhiều cảm xúc phứt tạp. Lời nói Khánh Nhã khiến Lương Nhan thấy vui vui. Nghĩ đó là điều bất thường, Lương Nhan cố gạt đi cảm xúc vừa lóe lên, nụ cười đông lại trên môi.
Ánh mắt Khánh Nhã vừa lướt qua Lương Nhan đã quay lại Duệ Thanh. Khánh Nhã cũng thấy sự kì lạ ở Lương Nhan nhưng vấn đề quan trọng bây giờ là phải thuyết phục Duệ Thanh.
Vừa nghe tin Khánh Nhã ra tiền tuyết, mà chỉ mang theo một vài cận vệ nên vội chạy tới ngăn cản.
-Cho nên, Duệ Thanh, đây chỉ đơn giản là thị sát. Trẫm muốn xem sĩ khí thế nào, mới tìm ra sách lược thích hợp cho cuộc chiến với Khiết Đan. Trẫm hứa sẽ không đến gần doanh trại địch, nên không có gì nguy hiểm cả.
-Thị sát không phải là việc của Thánh Đế. Hoàng đế đang chỉ huy cấm quân ở tiền tuyến, nên có thể trả lời câu hỏi của bệ hạ. Vả lại, nếu ngài có chuyện gì, binh sĩ sẽ náo loạn. Nếu bệ hạ nhất định đi thì xin hãy dẫn theo 500 cận vệ.
Duệ Thanh rất kiên quyết. Khánh Nhã khẽ thở dài.
-Năm trăm người quá đông, sẽ kinh động mọi người. Trẫm không muốn vậy, nên chỉ dẫn theo vài người.
-Ta không hiểu sách lược thế nào, nhưng nếu Thánh Đế đã nói chỉ cần một vài người thì chỉ cần một vài người. Tôi thần không nên làm trái ý muốn của Thánh Đế.
Nãy giờ vẫn im lặng đứng nghe, Lương Nhan đột nhiên nói xen vào. Khánh Nhã nhìn cậu kinh ngạc. Ánh mắt Duệ thanh lại bình tĩnh hơn, có vẻ như đang nghĩ về lời Lương Nhan. Rồi như đã hiểu ra, Duệ Thanh cúi đầu với Lương Nhan rồi quay qua Khánh Nhã.
-Đúng là vậy. Vì mải nghĩ tới an nguy của bệ hạ nên thần đã quên mất thân phận của mình. Vậy thì, bệ hạ, xin hãy cho thần đi theo.
Duệ Thanh đang cúi đầu nên không thấy vẻ mặt khó xử của Khánh Nhã. Tuy nói không có nguy hiểm nhưng thật ra là có, bởi Khánh Nhã vốn định dọ thám quân trại của Khiết Đan.
-Khanh mới về nên nghỉ ngưoi đi. Trẫm muốn khanh ở lại.
-Nếu không có gì nguy hiểm thì thần đi theo cũng đâu có sao.
Duệ Thanh nhất quyết không lui bước. Khánh Nhã không biết làm sao tháo gỡ tình thế hiện tại. Lúc ấy, tiếng của Lương Nhan lại vang lên.
-Biết cưỡi ngựa không?
Duệ Thanh gật đầu, Lương Nhan liền nói với Khánh Nhã.
-Nếu vậy thì cứ dẫn đi. Ngài chỉ cần bảo vệ ái đồng, ta sẽ bảo vệ ngài.
-Ái đồng...?
Duệ Thanh lẩm bẩm, gương mặt có muôn ngàn dấu hỏi. Thấy nguy hiểm, Khánh Nhã vội ho mấy tiếng, thu hút sự chú ý của cả hai.
-Biết rồi, cứ làm vậy đi.
Nói rồi, Khánh Nhã liền đẩy lưng Duệ Thanh, ý bảo đi thay đồ. Nhưng Duệ Thanh đã quay lại, nhìn Khánh Nhã dò xét.
-Bệ hạ sẽ đợi đúng không?
Rút kinh nghiệm từ chuyện lần trước, Duệ Thanh đợi cho đến lúc Khánh Nhã gật đầu mới bước đi.
Duệ Thanh vừa khuất bóng, Khánh Nhã ngồi phịch xuống trường kỉ, thở dài áo não.
-Trẫm không muốn để Duệ Thanh đi theo, nhưng khanh lại... Cuối cùng thì khanh định làm gì?
-Tại sao lại không muốn dẫn theo.
Giọng của Lương Nhan có chút khác lạ, Khánh Nhã ngẩng lên. Nhưng khi bốn mắt vừa giao nhau, Lương Nhan đã quay đi, trốn tránh. Điều này khiến Khánh Nhã rất khó hiểu.
-Nếu có chuyện gì, Duệ Thanh sẽ lấy thân mình làm khiên che cho trẫm. Dù được cứu nhưng vì vậy mà mất đi cậu ta, ta không thấy vui chút nào.
-Lúc nãy, ta đã nói, ngài chỉ cần bảo vệ ái đồng, dù có mất mạng, ta cũng sẽ bảo vệ cả hai người.
Lương Nhan vẫn tiếp tục lảng tránh. Khánh Nhã chợt thấy bất an. Tuy lời nói khiến lòng rất vui nhưng mất đi Lương Nhan như vậy, đối với Khánh Nhã, là một việc hoàn toàn không vui sướng gì.
Nhưng có một vấn đề phải giải quyết đầu tiên, đó là hai chữ “ ái đồng” của Lương Nhan. Nếu Duệ Thanh biết, nhất định sẽ sống chết phủ định và yêu cầu Khánh Nhã giải thích rõ ràng. Chuyện đó không ổn chút nào, bởi Khánh Nhã cần Duệ Thanh đóng vai ái đồng một thời gian nữa.
-Khanh đừng gọi Duệ Thanh là ái đồng nữa. Cậu ta sẽ không thích đâu.
-Được, ta sẽ không gọi cậu ấy như vậy nữa.
Khánh Nhã nhìn chăm chăm Lương Nhan để tìm chân ý. Khi nãy, Lương Nhan vẫn còn rất vui vẻ, còn có vẻ muốn hỏi rất nhiều. Nhưng sau khi thay đồ xong, mọi thứ lại thay đổi, trầm lặng, luôn lảng tránh ánh nhìn của Khánh Nhã. Dù đứng bên cạnh nhưng vẫn thấy rất xa xôi. Vậy mà lại nói sẽ bất chấp tín mạng bảo vệ an toàn cho Khánh Nhã.
Sự thay đổi của Lương Nhan khiến Khánh Nhã bất an, vừa suy nghĩ, vừa ra lệnh cho bọn cận vệ chuẩn bị.
Với người theo chủ nghĩa tự do như Khánh Nhã, bá quan không ít phen phải hoảng hốt. Còn các cung nữ vẫn hay bị mất hồn những khi Khánh Nhã mỉm cười.
Lương Nhan vừa mặc đồ xong, bạch ngọc đã được đưa ra trước mắt.
-Phải đeo nó sao? Ta sắp ra tiền tuyến.
-Đây là quốc bảo, là tâm ý của bệ hạ đối với điện hạ, xin hãy trân trọng nó.
Vừa nghe hai chữ quốc bảo, Lương Nhan lại thấy bối rối, nhìn bạch ngọc đang được treo vào thắt lưng.
“Nếu đây là tấm lòng của Khánh Nhã thì...”
Lồng ngực như có gì rất ấm lan rộng.
-Quả thật rất hiếm thấy. Khi mặc nữ phục thì là một mỹ nhân diễm lệ, bây giờ lại là một vị công tử hào hoa, dũng mãnh. Thật khiến người khác phải xúc động.
Lương Nhan không biết phải nói gì để đáp lại, cất bước. Bạch ngọc lúc lắc theo từng bước chân.
Trở lại tẩm thất, Khánh Nhã đã thay đồ xong, tay cầm trường thương, đứng giữa phòng, dáng vẻ uy nghi. Lương Nhan định bước đến gần thì chân đột nhiên lại nặng ngàn cân. Bên cạnh Khánh Nhã là một văn quan, y phục chỉnh tể, tóc được búi gọn, dáng vẻ thanh nhã, cử chỉ toát lên vẻ khoan thai.
Đó là ái đồng của Khánh Nhã sao? Không chỉ ở hậu phòng mà còn có thể ra ngoài nữa ư?
Lương Nhan nhìn hai người, chợt thấy lòng ngực nhói đau.
Cả hai hình như đang tranh luận gay gắt. Duệ Thanh vừa nói gì, Khánh Nhã liền lắc đầu. Nhưng nụ cười vẫn nở trên môi. Cho dù Duệ Thanh nói gì, Khánh Nhã cũng không nổi giận, nụ cười không bao giờ biến mất trên mặt.
Không gian quanh Lương Nhan chợt tối sầm.
“Tại sao ta lại đứng bất động ở đây? Sao ta lại không thể bước đến gần họ?”
Lương Nhan nhìn bàn tay mình vẫn đang đặt trên ngực trong vô thức, mà không hiểu vì sao. Đến giờ, cậu mới biết lòng ngực như có mũi tên xuyên qua.
Lần đầu tiên gặp mặt, Khánh Nhã đối xử rất khoan dung, còn Duệ Thanh thì đúng là một trung thần. Lúc ấy, Lương Nhan không bao giờ nghĩ rằng mối quan hệ của họ không chỉ đơn giản là quân thần.
Chính vì vậy, Lương Nhan đã quyết định bắt Duệ Thanh làm con tin. Nhưng kết quả là đã chọc giận Khánh Nhã khiến cho liên minh suýt chút nữa là thất bại, bản thân trở thành món đồ chơi tùy người thao túng.
Bây giờ, tuy Duệ Thanh đã bình yên trở về bên Khánh Nhã. Nhưng nghĩ bản thân đã dùng hạ sách khiến Lương Nhan mang nhiều mặc cảm tội lỗi. Phải chăng nỗi đau nơi lồng ngực là do điều này?
Không, không phải, đây là một nỗi đau khác, một cảm giác khác.
Nhìn gần, Duệ Thanh lớn hơn hai chữ “ái đồng” rất nhiều, nhưng gương mặt rất thanh tú.
Đối với những người khác, khung cảnh bây giờ chỉ là quân thần đang tranh luận, nhưng trong mắt Lương Nhan lại hoàn toàn khác. Có lẽ vì biết bản chất thật sự của mối quan hệ giữa hai người.
Nhưng đêm qua, người ở bên Khánh Nhã không phải Duệ Thanh, mà chính là mình.
Càng nghĩ, Lương Nhan lại càng thấy khó chịu.
“Như vầy, không phải ta đang tranh giành với Duệ Thanh sao? Rõ ràng không cần thiết phải tranh giành. Duệ Thanh là ái đồng. Còn ta... ta là gì? Đối với Khánh Nhã, ta là gì...?”
Khánh Nhã ngước lên, thấy Lương Nhan đứng nơi cửa lớn mà không bước lại, liền đưa tay ra, nhướng mắt như thầm hỏi “sao vậy?”
Lương Nhan gạt bỏ những suy nghĩ vu vơ nãy giờ, bước vào trong.
-Rất hợp với khanh.
Vẫn là giọng điệu thường ngày. Nhưng Lương Nhan lại không thể làm lơ như mọi bữa. Trong lòng có quá nhiều cảm xúc phứt tạp. Lời nói Khánh Nhã khiến Lương Nhan thấy vui vui. Nghĩ đó là điều bất thường, Lương Nhan cố gạt đi cảm xúc vừa lóe lên, nụ cười đông lại trên môi.
Ánh mắt Khánh Nhã vừa lướt qua Lương Nhan đã quay lại Duệ Thanh. Khánh Nhã cũng thấy sự kì lạ ở Lương Nhan nhưng vấn đề quan trọng bây giờ là phải thuyết phục Duệ Thanh.
Vừa nghe tin Khánh Nhã ra tiền tuyết, mà chỉ mang theo một vài cận vệ nên vội chạy tới ngăn cản.
-Cho nên, Duệ Thanh, đây chỉ đơn giản là thị sát. Trẫm muốn xem sĩ khí thế nào, mới tìm ra sách lược thích hợp cho cuộc chiến với Khiết Đan. Trẫm hứa sẽ không đến gần doanh trại địch, nên không có gì nguy hiểm cả.
-Thị sát không phải là việc của Thánh Đế. Hoàng đế đang chỉ huy cấm quân ở tiền tuyến, nên có thể trả lời câu hỏi của bệ hạ. Vả lại, nếu ngài có chuyện gì, binh sĩ sẽ náo loạn. Nếu bệ hạ nhất định đi thì xin hãy dẫn theo 500 cận vệ.
Duệ Thanh rất kiên quyết. Khánh Nhã khẽ thở dài.
-Năm trăm người quá đông, sẽ kinh động mọi người. Trẫm không muốn vậy, nên chỉ dẫn theo vài người.
-Ta không hiểu sách lược thế nào, nhưng nếu Thánh Đế đã nói chỉ cần một vài người thì chỉ cần một vài người. Tôi thần không nên làm trái ý muốn của Thánh Đế.
Nãy giờ vẫn im lặng đứng nghe, Lương Nhan đột nhiên nói xen vào. Khánh Nhã nhìn cậu kinh ngạc. Ánh mắt Duệ thanh lại bình tĩnh hơn, có vẻ như đang nghĩ về lời Lương Nhan. Rồi như đã hiểu ra, Duệ Thanh cúi đầu với Lương Nhan rồi quay qua Khánh Nhã.
-Đúng là vậy. Vì mải nghĩ tới an nguy của bệ hạ nên thần đã quên mất thân phận của mình. Vậy thì, bệ hạ, xin hãy cho thần đi theo.
Duệ Thanh đang cúi đầu nên không thấy vẻ mặt khó xử của Khánh Nhã. Tuy nói không có nguy hiểm nhưng thật ra là có, bởi Khánh Nhã vốn định dọ thám quân trại của Khiết Đan.
-Khanh mới về nên nghỉ ngưoi đi. Trẫm muốn khanh ở lại.
-Nếu không có gì nguy hiểm thì thần đi theo cũng đâu có sao.
Duệ Thanh nhất quyết không lui bước. Khánh Nhã không biết làm sao tháo gỡ tình thế hiện tại. Lúc ấy, tiếng của Lương Nhan lại vang lên.
-Biết cưỡi ngựa không?
Duệ Thanh gật đầu, Lương Nhan liền nói với Khánh Nhã.
-Nếu vậy thì cứ dẫn đi. Ngài chỉ cần bảo vệ ái đồng, ta sẽ bảo vệ ngài.
-Ái đồng...?
Duệ Thanh lẩm bẩm, gương mặt có muôn ngàn dấu hỏi. Thấy nguy hiểm, Khánh Nhã vội ho mấy tiếng, thu hút sự chú ý của cả hai.
-Biết rồi, cứ làm vậy đi.
Nói rồi, Khánh Nhã liền đẩy lưng Duệ Thanh, ý bảo đi thay đồ. Nhưng Duệ Thanh đã quay lại, nhìn Khánh Nhã dò xét.
-Bệ hạ sẽ đợi đúng không?
Rút kinh nghiệm từ chuyện lần trước, Duệ Thanh đợi cho đến lúc Khánh Nhã gật đầu mới bước đi.
Duệ Thanh vừa khuất bóng, Khánh Nhã ngồi phịch xuống trường kỉ, thở dài áo não.
-Trẫm không muốn để Duệ Thanh đi theo, nhưng khanh lại... Cuối cùng thì khanh định làm gì?
-Tại sao lại không muốn dẫn theo.
Giọng của Lương Nhan có chút khác lạ, Khánh Nhã ngẩng lên. Nhưng khi bốn mắt vừa giao nhau, Lương Nhan đã quay đi, trốn tránh. Điều này khiến Khánh Nhã rất khó hiểu.
-Nếu có chuyện gì, Duệ Thanh sẽ lấy thân mình làm khiên che cho trẫm. Dù được cứu nhưng vì vậy mà mất đi cậu ta, ta không thấy vui chút nào.
-Lúc nãy, ta đã nói, ngài chỉ cần bảo vệ ái đồng, dù có mất mạng, ta cũng sẽ bảo vệ cả hai người.
Lương Nhan vẫn tiếp tục lảng tránh. Khánh Nhã chợt thấy bất an. Tuy lời nói khiến lòng rất vui nhưng mất đi Lương Nhan như vậy, đối với Khánh Nhã, là một việc hoàn toàn không vui sướng gì.
Nhưng có một vấn đề phải giải quyết đầu tiên, đó là hai chữ “ ái đồng” của Lương Nhan. Nếu Duệ Thanh biết, nhất định sẽ sống chết phủ định và yêu cầu Khánh Nhã giải thích rõ ràng. Chuyện đó không ổn chút nào, bởi Khánh Nhã cần Duệ Thanh đóng vai ái đồng một thời gian nữa.
-Khanh đừng gọi Duệ Thanh là ái đồng nữa. Cậu ta sẽ không thích đâu.
-Được, ta sẽ không gọi cậu ấy như vậy nữa.
Khánh Nhã nhìn chăm chăm Lương Nhan để tìm chân ý. Khi nãy, Lương Nhan vẫn còn rất vui vẻ, còn có vẻ muốn hỏi rất nhiều. Nhưng sau khi thay đồ xong, mọi thứ lại thay đổi, trầm lặng, luôn lảng tránh ánh nhìn của Khánh Nhã. Dù đứng bên cạnh nhưng vẫn thấy rất xa xôi. Vậy mà lại nói sẽ bất chấp tín mạng bảo vệ an toàn cho Khánh Nhã.
Sự thay đổi của Lương Nhan khiến Khánh Nhã bất an, vừa suy nghĩ, vừa ra lệnh cho bọn cận vệ chuẩn bị.
/23
|