Vị đại sư nói chuyện rất mơ hồ cùng sư thái tương lai mặc tiểu áo bông. Đại sư thì quá tuấn tú trong khi sư thái tương thì quá mập, vô luận nhìn từ góc độ nào cũng là cặp đôi kì lạ.
Nhâm Vạn Ngân nghe tiếng “rủi ro”, “huyết quang” kia làm cho sợ đến hoang mang, quên tất cả kỳ quái, ngốc nghếch hồ đồ mà đem cặp này rước vào trong nhà.
Nhưng sau khi đến phòng khách uống một chén trà, hắn tự dưng thông suốt.
Tại sao phải như vậy? Tại sao lại đi tin tưởng cái tên hòa thượng tóc dài kia? Áo cà sa có thể là tự tạo ra, giấy chứng nhận cũng có thể làm giả, lừa gạt được một gian thương như hắn. Hắn chỉ có thể lừa gạt người khác, không thể bị kẻ khác lừa gạt. “A ! Lão gia, ngài muốn đi đâu? Cơm nước lập tức dọn lên nha.”
Sau khi hắn nghĩ thông, không nói lời nào, từ trên ghế đứng dậy, nhấc chân bước ra khỏi phòng khách, tên nô tài không hiểu ý vội vàng chạy theo. “Lão gia ta đã nghĩ thông, không thể để cho những kẻ không có lai lịch ở tại Nhiệm phủ ăn uống chùa.” Cước bộ càng tăng nhanh, đưa ra quyết định thận trọng, tính toán hiện uy thật dữ, để bọn hạ nhân biết hắn không phải đơn thuần thừa kế gia nghiệp của tổ tiên, mà còn rất sắc sảo, nhạy bén. “Nga, cho nên?”
“Cho nên, lão gia ta bây giờ sẽ đi xuống gặp tên hòa thượng cùng sư thái tương lai kia chứng minh, ta không phải là kẻ dễ lừa gạt!”
“Dạ, nhưng lão gia… ngài đang đi nhầm đường, bọn họ đang ở trong căn phòng cũ lâu năm chưa sửa, phía sau viện kia.”
“… Hừ…. ta dĩ nhiên biết, ta nghĩ trước tiên thưởng thức phong cảnh, ai cần ngươi lo!”
Vừa dứt lời, hứng thú thưởng thức phong cảnh của hắn bỗng biến mất, xoay người lại, thay đổi phương hướng tiếp tục đi.
Dọc đường đi liên tục, không ngừng không chỉ có cước bộ của hắn, còn cái miệng của hắn, những lời nói cằn nhằn liên mien không ngừng từ môi mỏng tinh xảo văng ra. Hắn vận dụng hết sức năng lực phân tích suy lý của mình, thí dụ những thứ rất huyền ảo, phiêu bồng kia kết luận làm sao không thể tin, trang phục của sư thái tương lai như cái bánh bao, cùng với một điểm mà hắn để ý nhất … “Ta, tại sao đột nhiên lại hoài nghi bọn họ như vậy? Căn cứ chính xác là vị sư thái tương lai làm sao xấu như vậy? Theo lý mà nói người có phật duyên cùng phật tương đối thân cận, bởi vậy mà suy đoán ra phật tổ hẳn là có thể ưu đãi họ hơn bọn hắn, để cho bọn họ hấp dẫn tươi đẹp hơn… so với người thường… A!”
Hắn nói nhỏ dần thì rất hoảng hốt, kèm theo một tiếng kêu thảm thiết thê lương cùng nặng nề đồng thời phát ra.
Vô số bọn nô tài theo đuôi sau đó giật bình, mắt thấy chủ tử nhà mình bỗng nhiên dừng cước bộ, tạm dừng bên ngoài phòng hai tên lừa gạt xấu xa, xuyên thấu qua ô cửa nửa mở nửa khép, kinh ngạc nhìn người bên trong đến xuất thần, dằng dặc tuôn ra hai chữ “mỹ nhân”, sau đó không thể khống chế đụng vào cánh cửa. Thân là nô tài nhưng đối với việc này, hắn đành tỏ vẻ thương cảm mà không thể giúp gì được.
Phía sau đột nhiên có tiếng vang, Nhâm Vạn Ngân thành công thu hút sự chú ý của hai người. Nhưng hắn sau khi ngơ ngác ngã từ dưới đất đứng dậy cảm thấy bối rối. Hắn rõ ràng là đưa một nam một nữ. Và cũng rất khẳng định chính mắt thấy hai người tư thế cực kì ái muội trong phòng đúng là một nam một nữ.
Người nam nhân kia như cũ là vị đại sư mặc áo cà sa màu xanh, nhưng vị cô nương kia…
Nhâm Vạn Ngân vẫn cảm thấy nha hoàn trong phủ dùng kiểu dáng mới mẻ, vừa độc đáo vừa khác biệt, chính là làm việc ẩu chút, làm qua loa có lệ. Những thứ này cũng không trọng yếu, bởi vì trước mắt vị cô nương trong nhà kia ăn mặc rõ ràng rất đẹp, xiêm y trắng nhạt cân xứng với cơ thể mảnh mai, nàng quay đầu ngồi ngay ngắn trước đài trang, lộ ra cổ linh khi. “Là sư thái tương lai?” Sau khi hoàn hồn trong đầu hắn suy nghĩ rất nhanh, liếc mắt nhìn tiểu áo bông đang treo ở bức bình phong, vừa đem ánh mắt mang theo vài phần không xác định quay lại dò hòi. Còn như đang đi vào cõi mộng, Hình Hoan nhìn hắn gật đầu.
Thấy thế, đôi con ngươi của Nhâm Vạn Ngân sáng rực lên, bỗng nhiên hô to “Người! Mau tới!”
“Lão gia có gì sai bảo?” Tên gia nô thủy chung đợi ở một bên trước nghe lệnh, tay cầm cây chổi của nha hoàn mới đi ngang qua đưa tới, chuẩn bị sẵn sàng để đưa hai tên lường gạt này đuổi ra khỏi cửa.
Bị hắn hét to như vậy, Hình Hoan đang thả hồn lơ lửng chợt tỉnh lại, gương mặt đỏ bừng. Nàng lúng túng chuyển hướng nhìn về phía Ngộ Sắc, nhìn nhau một lát, lập tức đứng dậy, cùng hắn kéo ra khoảng cách, nàng không biết tên Nhâm Vạn Ngân nghe được những thứ gì, có thể hay không bọn họ sẽ trực tiếp bị đuổi ra, như vậy chả khác nào kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Nhâm Vạn Ngân nghe tiếng “rủi ro”, “huyết quang” kia làm cho sợ đến hoang mang, quên tất cả kỳ quái, ngốc nghếch hồ đồ mà đem cặp này rước vào trong nhà.
Nhưng sau khi đến phòng khách uống một chén trà, hắn tự dưng thông suốt.
Tại sao phải như vậy? Tại sao lại đi tin tưởng cái tên hòa thượng tóc dài kia? Áo cà sa có thể là tự tạo ra, giấy chứng nhận cũng có thể làm giả, lừa gạt được một gian thương như hắn. Hắn chỉ có thể lừa gạt người khác, không thể bị kẻ khác lừa gạt. “A ! Lão gia, ngài muốn đi đâu? Cơm nước lập tức dọn lên nha.”
Sau khi hắn nghĩ thông, không nói lời nào, từ trên ghế đứng dậy, nhấc chân bước ra khỏi phòng khách, tên nô tài không hiểu ý vội vàng chạy theo. “Lão gia ta đã nghĩ thông, không thể để cho những kẻ không có lai lịch ở tại Nhiệm phủ ăn uống chùa.” Cước bộ càng tăng nhanh, đưa ra quyết định thận trọng, tính toán hiện uy thật dữ, để bọn hạ nhân biết hắn không phải đơn thuần thừa kế gia nghiệp của tổ tiên, mà còn rất sắc sảo, nhạy bén. “Nga, cho nên?”
“Cho nên, lão gia ta bây giờ sẽ đi xuống gặp tên hòa thượng cùng sư thái tương lai kia chứng minh, ta không phải là kẻ dễ lừa gạt!”
“Dạ, nhưng lão gia… ngài đang đi nhầm đường, bọn họ đang ở trong căn phòng cũ lâu năm chưa sửa, phía sau viện kia.”
“… Hừ…. ta dĩ nhiên biết, ta nghĩ trước tiên thưởng thức phong cảnh, ai cần ngươi lo!”
Vừa dứt lời, hứng thú thưởng thức phong cảnh của hắn bỗng biến mất, xoay người lại, thay đổi phương hướng tiếp tục đi.
Dọc đường đi liên tục, không ngừng không chỉ có cước bộ của hắn, còn cái miệng của hắn, những lời nói cằn nhằn liên mien không ngừng từ môi mỏng tinh xảo văng ra. Hắn vận dụng hết sức năng lực phân tích suy lý của mình, thí dụ những thứ rất huyền ảo, phiêu bồng kia kết luận làm sao không thể tin, trang phục của sư thái tương lai như cái bánh bao, cùng với một điểm mà hắn để ý nhất … “Ta, tại sao đột nhiên lại hoài nghi bọn họ như vậy? Căn cứ chính xác là vị sư thái tương lai làm sao xấu như vậy? Theo lý mà nói người có phật duyên cùng phật tương đối thân cận, bởi vậy mà suy đoán ra phật tổ hẳn là có thể ưu đãi họ hơn bọn hắn, để cho bọn họ hấp dẫn tươi đẹp hơn… so với người thường… A!”
Hắn nói nhỏ dần thì rất hoảng hốt, kèm theo một tiếng kêu thảm thiết thê lương cùng nặng nề đồng thời phát ra.
Vô số bọn nô tài theo đuôi sau đó giật bình, mắt thấy chủ tử nhà mình bỗng nhiên dừng cước bộ, tạm dừng bên ngoài phòng hai tên lừa gạt xấu xa, xuyên thấu qua ô cửa nửa mở nửa khép, kinh ngạc nhìn người bên trong đến xuất thần, dằng dặc tuôn ra hai chữ “mỹ nhân”, sau đó không thể khống chế đụng vào cánh cửa. Thân là nô tài nhưng đối với việc này, hắn đành tỏ vẻ thương cảm mà không thể giúp gì được.
Phía sau đột nhiên có tiếng vang, Nhâm Vạn Ngân thành công thu hút sự chú ý của hai người. Nhưng hắn sau khi ngơ ngác ngã từ dưới đất đứng dậy cảm thấy bối rối. Hắn rõ ràng là đưa một nam một nữ. Và cũng rất khẳng định chính mắt thấy hai người tư thế cực kì ái muội trong phòng đúng là một nam một nữ.
Người nam nhân kia như cũ là vị đại sư mặc áo cà sa màu xanh, nhưng vị cô nương kia…
Nhâm Vạn Ngân vẫn cảm thấy nha hoàn trong phủ dùng kiểu dáng mới mẻ, vừa độc đáo vừa khác biệt, chính là làm việc ẩu chút, làm qua loa có lệ. Những thứ này cũng không trọng yếu, bởi vì trước mắt vị cô nương trong nhà kia ăn mặc rõ ràng rất đẹp, xiêm y trắng nhạt cân xứng với cơ thể mảnh mai, nàng quay đầu ngồi ngay ngắn trước đài trang, lộ ra cổ linh khi. “Là sư thái tương lai?” Sau khi hoàn hồn trong đầu hắn suy nghĩ rất nhanh, liếc mắt nhìn tiểu áo bông đang treo ở bức bình phong, vừa đem ánh mắt mang theo vài phần không xác định quay lại dò hòi. Còn như đang đi vào cõi mộng, Hình Hoan nhìn hắn gật đầu.
Thấy thế, đôi con ngươi của Nhâm Vạn Ngân sáng rực lên, bỗng nhiên hô to “Người! Mau tới!”
“Lão gia có gì sai bảo?” Tên gia nô thủy chung đợi ở một bên trước nghe lệnh, tay cầm cây chổi của nha hoàn mới đi ngang qua đưa tới, chuẩn bị sẵn sàng để đưa hai tên lường gạt này đuổi ra khỏi cửa.
Bị hắn hét to như vậy, Hình Hoan đang thả hồn lơ lửng chợt tỉnh lại, gương mặt đỏ bừng. Nàng lúng túng chuyển hướng nhìn về phía Ngộ Sắc, nhìn nhau một lát, lập tức đứng dậy, cùng hắn kéo ra khoảng cách, nàng không biết tên Nhâm Vạn Ngân nghe được những thứ gì, có thể hay không bọn họ sẽ trực tiếp bị đuổi ra, như vậy chả khác nào kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
/108
|