Giang Hồ Ký

Chương 1 - Người Đoạn Trường Dưới Đoạn Trường Nhai

/47


Ánh nắng ấm dịu, gió vàng hắt hiu, lúc này là mùa hoa quế tỏa hương khoe sắc.

Tại cửa sông Đoạn Vân Lung, trên một mỏm đá to dưới Triều Vân phong thuộc vùng núi Vu Sơn, đang có một thiếu niên áo dài lặng lẽ.

Thiếu niên này xem chừng tuổi không quá hai mươi hai, nhưng anh tuấn phong nhã, khí khái phi phàm.

Lúc này thiếu niên áo dài ngồi bên một phía mỏm đá, mắt nhìn xuống dưới sông, vẻ mặt tươi vui rạng rỡ, tợ hồ như chẳng chút bận tâm đến sự nguy hiểm nếu sẩy chân rơi xuống mỏm đá cao ngàn trượng này ắt sẽ tan xương nát thịt hoặc táng thân trong bụng cá.

Qua ánh mắt và vẻ mặt của chàng thiếu niên, dường như chàng ta đang trông chờ gì đó, có lẽ là một chiếc thuyền, một món bảo vật hay một giai nhân nào đó...

Mặt trời đã lặn hẳn xuống non tây, mắt thấy một chiếc thuyền từ phía thượng lưu cách ngoài mấy dặm đang xuôi dòng lướt nhanh đến, và tiếng tiêu thánh thót từ trên thuyền vọng ra...

Nụ cười trên môi chàng thiếu niên nở to dần...

Thốt nhiên một tiếng rú thảm khốc vang lên từ đỉnh Triều Vân phong.

Chàng thiếu niên thoáng chau mày, tiếng rú thứ nhì lại vang lên.

Tiếng rú thảm khốc tuyệt vọng ấy đã kích động chàng thiếu niên, chỉ thấy chàng ngước nhìn lên đỉnh núi, rồi từ từ đứng lên.

Nhưng chàng lại đưa mắt nhìn ra sông, ra chiều phân vân do dự.

Trong bóng tối nhập nhòa, một chiếc thuyền nhẹ đã hiện ra trong tầm mắt, và tiếng tiêu dặt dìu cũng từ thuyền vọng đến.

Trước mắt chàng phảng phất hiện ra một thiếu nữ áo lục đẹp tựa thiên tiên, khí chất thanh nhã, cử chỉ cao sang, đang tủm tỉm cười ngoắc tay gọi chàng...

Đời người gặp được một tri kỷ đã khó, huống hồ là một hồng phấn tri âm tuyệt sắc? Chẳng trách chàng thiếu niên áo dài tuy nghe tiếng sát phạt trên đỉnh núi, động niệm cứu người, nhưng lại phân vân do dự, không hành động ngay mà lại đứng thừ người ra như phỗng đá.

Chiếc thuyền kia đã đến dưới mỏm đá, tiếng tiêu vô cùng quyến rũ, chàng thiếu niên môi lại nở nụ cười, vừa định cất tiếng huýt dài để hồi đáp giai nhân.

Đột nhiên trên đỉnh Triều Vân phong lại vang lên hai tiếng rú thảm khốc tuyệt vọng.

Chàng thiếu niên biến sắc, chau chặt mày kiếm khẽ thở dài nói :

- Sương tỷ, gặp người chết mà không cứu chẳng phải hành vi của bậc đại trượng phu, cuộc hẹn Vu Sơn đành phải hoãn lại hôm khác, mong Sương tỷ lượng thứ cho.

Đoạn luyến tiếc ném cho chiếc thuyền kia cái nhìn lần cuối, hai tay vung mạnh, phi thân lên núi nhanh như cắt.

Trên Toái Thạch bình, một bãi đất rộng khoảng trăm trượng vuông nằm đối diện với Khởi Phụng Phong đang diễn ra một cuộc chiến hết sức thảm khốc.

Một lão nhân áo vàng mặt đỏ râu dài, thân hình cao to, đầu trọc mày ngắn, dáng vẻ uy mãnh đang ngồi xếp bằng nơi giữa Toái Thạch bình.

Đứng bên phải lão nhân áo vàng là một lão bà tóc bạc phủ vai, áo bào trắng dài chấm đất, dáng người nhỏ nhắn, tướng mạo khá tốt nhưng vẻ mặt hết sức u ám.

Lão bà áo trắng tay phải cầm kiếm, tay trái vung động một dải lụa trắng dài hơn trượng, đứng án trước mặt lão nhân áo vàng cách khoảng ba thước.

Đứng bên trái lão nhân áo vàng là một lão nhân cao không đầy năm thước, đầu bù tóc rối, mày xếch mũi quặp, quần ngắn đến đầu gối, tướng mạo rất quái dị, đôi mắt nhỏ bé không ngừng đảo nhìn bốn phía.

Trước mặt ba lão nhân này khoảng mười trượng là ngổn ngang mười mấy tử thi tàn khuyết, máu thịt nhầy nhụa, hết sức thảm thiết.

Những tử thi này thảy đều mặc võ phục tím, trang phục hệt như mười mấy gã đại hán lúc này đang đứng quanh thạch bình.

Đứng đối diện với ba lão nhân là một nam một nữ y phục quái dị và tướng mạo hiểm ác. Nam tuổi chừng năm mươi, dáng người gầy guộc hệt như cương thi, nữ khăn đen che mặt, không rõ tuổi tác, nhưng thân hình rất mảnh mai, hai người này có lẽ là thủ lĩnh của bọn đại hán võ phục tím.

Lúc này người đàn ông gầy guộc hai tay vung vẩy sải bước đi về phía ba lão nhân, qua khỏi đống tử thi, lão nhân gầy guộc dừng lại, đôi mắt xanh rờn quắc lên, đưa tay chỉ lão nhân áo vàng, cười hăng hắc nói :

- Trì Xung Khôi, nếu các hạ chịu nhìn nhận danh hiệu Doanh Hải tam tinh của các vị có được là nhờ nhắm mắt giả chết và hạ sát mấy tên thủ hạ vô danh của lão phu, hôm nay lão phu sẽ tự động phá lệ, chỉ cần các hạ trao ra món vật lão phu cần, lão phu sẽ lập tức đình thủ, tha cho các vị một con đường sống...

Ngưng chốc lát, lại ha hả cười to nói tiếp :

- Trì Xung Khôi, đây là lão phu nghĩ đến mối giao tình khi xưa mới chịu hành sự ngoại lệ như vậy. Bằng không, các hạ đừng bao giờ nghe nói có kẻ sống sót dưới tay Bắc Mang tam ma chưa?

Lão nhân áo vàng Trì Xung Khôi vẫn nhắm mắt lặng thinh, như không hề nghe, chỉ lão bà áo trắng buông tiếng thở dài, trầm giọng nói :

- Tư Mã Quân, chúng ta đều tuổi trên bảy mươi, gần đất xa trời, còn điều gì có thể khiến chúng ta bận lòng nhọc tâm nữa? Những ân oán thị phi khi xưa lão thân đã sớm lãng quên, các hạ giờ đây vẫn còn nhắc lại chuyện dĩ vãng, chẳng phải lòng dạ quá hẹp hòi hay sao? Vả lại...

Lão bà áo trắng lại khẽ buông tiếng thở dài, vừa định nói tiếp, lão nhân cao gầy guộc Tư Mã Quân đã cười khẩy nói :

- Mai Ngũ Cô, không phải ân thì là oán, không phải yêu thì là thù, nếu không có Trì Xung Khôi chen chân vào, Tư Mã Quân này đâu suốt đời cô độc. Năm mươi năm ôm hận trong lòng, hôm nay mới có cơ duyên được gặp hiền khang lệ, nếu lão phu bỏ qua, e rằng kiếp này sẽ không bao giờ còn gặp nhau nữa. Trì Xung Khôi...

Tư Mã Quân lại trỏ vào lão nhân áo vàng quát :

- Các hạ là một người đàn ông, hãy thể hiện chút khí khái của đàn ông đi chứ! Bằng không điếm nhục đến danh vọng Doanh Hải tam tinh là việc nhỏ, để mất đi sỉ diện với nhân vật võ lâm thì sẽ suốt đời không dám gặp ai nữa.

Tư Mã Quân nói đến đó, Trì Xung Khôi như bị khích động, đôi mày động đậy liên hồi, bỗng mở bừng mắt, phóng ra hai luồng sắc lạnh rợn người.

Lão bà áo trắng Mai Ngũ Cô thấy vậy cả kinh, quay sang dịu giọng nói :

- Đại ca đừng nóng giận... Hãy bình tâm điều thương là hơn. Việc của Tư Mã Quân, để thiếp thân với Tất nhị đệ ứng phó được rồi.

Trì Xung Khôi nghe vậy đành thu hồi uy thế, ánh mắt u ám gật đầu.

Tư Mã Quân nhướng mày lạnh lùng nói :

- Đã đến ngày tận số rồi, còn điều thương gì nữa? Trì Xung...

Nữ nhân khăn đen bịt mặt tự nãy giờ lặng thinh đứng ngoài mười mấy trượng, lúc này bỗng lướt đến, cao giọng nói :

- Đã qua canh tư rồi, Tư Mã huynh hà tất uổng phí lời nói mất thời gian? Hãy để thiếp thân giải quyết Ngũ Âm Quỷ Mẫu Mai Ngũ Cô này, Tư Mã huynh đến thanh toán Bá Hải Nhân Đồ Tất Kiệt kia, được chăng?

Tư Mã Quân gật đầu :

- Được, sau cùng hẳng để cho Trì Xung Khôi từ từ nếm mùi lợi hại.

Dứt lời liền tung mình lao về phía lão nhân thấp bé và quát :

- Tất Kiệt, hãy mau lấy Bích Huyết Câu Hồn trượng ra.

Người đến, tiếng đến, chưởng đến...

Bùng một tiếng, chưởng lực hai người chạm nhau, mỗi người bật lùi lại nửa bước.

Bá Hải Nhân Đồ Tất Kiệt cười hắng hắc nói :

- Tư Mã Quân, Bích Huyết Câu Hồn trượng của lão phu đã hơn hai mươi năm chưa gặp máu tanh, đối phó với Khô, Thi nhị ma trong Bắc Mang tam ma tầm thường, chưa cần thiết dùng đến trượng ấy...

Trong khi nói đã xuất thủ hoàn kích, chớp mắt đã liên tiếp tấn công ra bảy chiêu.

Khô Ma Tư Mã Quân thoáng lộ vẻ kinh ngạc, như không ngờ thân thủ của Bá Hải Nhân Đồ lại nhanh nhẹn vậy.

Nhưng danh vọng của Bắc Mang tam ma trong võ lâm chẳng kém Doanh Hải tam tinh, lẽ dĩ nhiên võ công cũng tương đương nhau.

Khô Ma Tư Mã Quân lùi ra sau một bước, tránh khỏi thế công tới tấp của Bá Hải Nhân Đồ, bỗng buông tiếng quát vang, chớp nhoánt tung ra ba chưởng một chỉ.

Bá Hải Nhân Đồ buông tiếng cười dài, đã không tránh hai chưởng một chỉ của đối phương, trái lại còn quyền chưởng cùng lúc tấn công trung bản Tư Mã Quân, lối đánh liều mạng mà nhân vật võ lâm tối kỵ ấy buộc Tư Mã Quân thối lui lia lịa.

Đằng kia, Ngũ Âm Quỷ Mẫu Mai Ngũ Cô cũng đã giao chiến kịch liệt với nữ nhân bịt mặt là Thi Ma Thường Bích Hà.

Ngũ Âm Quỷ Mẫu tay mặt cầm Ngũ Âm kiếm, tay trái Thiên Hương lăng dài trượng tám, vây phủ chặt chẽ khắp người Thi Ma Thường Bích Hà.

Nhưng trong kiếm quang, lăng ảnh, Thi Ma Thường Bích Hà huy động cây thước ngọc trong tay tạo thành một chiếc lưới bạc, Ngũ Âm kiếm và Thiên Hương lăng không sao xuyên qua được.

Ngũ Âm Quỷ Mẫu với vẻ mặt mỗi lúc càng thêm nặng nề, chưa đầy nửa giờ Ngũ Âm kiếm và Thiên Hương lăng đã mất đi nhiều tiên cơ.

Thi Ma Thường Bích Hà bỗng buông tiếng quát vang, cây thước ngọc trong tay ánh lên ánh sáng bạc lan tỏa, Ngũ Âm Quỷ Mẫu chỉ cảm thấy hai tay chấn động, người đã bị một luồng tiềm lực cực mạnh đấy lùi ba bước.

Thi Ma Thường Bích Hà thu cây thước ngọc về, đưa ngang ngực khanh khách cười to :

- Kiếm Lăng song tuyệt lừng danh võ lâm, chẳng qua chỉ có vậy. Mai Ngũ Cô!

Hiền khang lệ thaât ra chỉ có hư danh mà thôi.

Mai Ngũ Cô dĩ nhiên nghe ra giọng điệu mỉa mai của Thường Bích Hà, nhưng nỗi khiếp hãi vừa rồi bị tiềm lực đối phương đẩy lùi hãy còn, với mấy mươi năm công lực của mình mà không nhận ra được đó là thần công gì, đủ chứng tỏ Thi Ma quả có tuyệt học kinh thế hãi tục, nếu một đấu một e rằng mình không phải là địch thủ của y thị.

Mai Ngũ Cô nghĩ thật nhanh, nhận thấy cục thế hôm nay rất khó đối phó, song vẫn chẳng chịu kém, lạnh lùng nói :

- Lão thân phu phụ phải chăng chỉ có hư danh thì can gì đến tôn giá Thường Bích Hà, vậy mà cũng khiến các vị phải vất vả ngàn dặm truy tìm ư?

Thường Bích Hà nhún vai cười :

- Mai Ngũ Cô, chút danh khí tầm thường của Doanh Hải tam tinh mà có thể khiến huynh muội bọn này truy tìm ư? Chẳng phải ta nói khoác, với Thiên Tân Ngọc Xích này, trong vòng trăm chiêu, Doanh Hải tam tinh các vị chắc chắn sẽ táng mạng.

Tuy nhiên...

- Tôn giá khẩu khí to quá...

Thường Bích Hà cười khẩy :

- Kẻ thức thời vụ là tuấn kiệt, ta niệm tình các vị thành danh chẳng dễ, không muốn quá đáng nên theo các vị vượt ngàn dặm xa, hết lời khuyến cáo.

Mai Ngũ Cô tức giận :

- Dùng võ lực cưỡng bức người ta mà còn không quá đáng ư?

Thường Bích Hà khăn che rung động, cũng tức giận nói :

- Mai Ngũ Cô, ngươi vẫn khăng khăng phủ nhận Tử Vân kim trâm không có trong mình vợ chồng ngươi ư? Các vị tưởng Thường Bích Hà này dễ dối gạt lắm sao?

Mai Ngũ Cô cười khảy :

- Tôn giá tự nghĩ như vậy, can dự gì đến vợ chồng lão thân kia chứ?

Thường Bích Hà bỗng bật cười khanh khách, lớn tiếng nói :

- Mai Ngũ Cô, phải chăng ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ...

Thiên Tàn ngọc xích trong tay giơ lên, lạnh lùng quát :

- Lời tốt đã cạn, chớ trách Bắc Mang tam ma hạ thủ vô tình. Mai Ngũ Cô, ngươi hãy thử xem Thiên Tàn ngọc xích này của ta có moi ra được Tử Vân kim trâm của ngươi hay không cho biết.

Ngũ Âm Quỷ Mẫu Mai Ngũ Cô tuy biết rõ cuộc chiến hôm nay bởi chồng mình Cửu Thiên Thần Sát Trì Xung Khôi thương thế chưa khỏi, chẳng thể động thủ, kết quả hẳn hết sức thê thảm, không chừng danh vọng của Doanh Hải tam tinh từ nay sẽ biến mất trong võ lâm, nhưng tình thế đã đến nước này, chẳng còn sự lựa chọn nào khác.

Nên Thường Bích Hà vừa dứt lời, Mai Ngũ Cô liền cười khảy nói :

- Lão thân cũng muốn lãnh giáo tuyệt kỹ của Thiên Tàn môn đây. Thường Bích Hà, tôn giá cứ hết sức thi triển, còn như muốn cướp đoạt Tử Vân kim trâm của vợ chồng lão thân, e rằng kiếp này tôn giá đừng mơ tưởng...

Tay phải Ngũ Âm kiếm vung lên, ánh thép chói ngời, ba chiêu Nhàn Vân Xuất Tụ , Túy Liễu Nghịch Phong và Tú Diện Ngưng Hàn liên hoàn tung ra, tay trái Thiên Hương lăng với chiêu Bình Sa Nhạn Khởi quét ngang lưng Thường Bích Hà.

Thường Bích Hà cười hăng hắc, hai vai khẽ lắc, người đã vọt lên cao hơn trượng, ba kiếm lăng của Mai Ngũ Cô đều rơi vào khoảng không dưới chân Thường Bích Hà.

Thường Bích Hà người đang trên không vẫn có thể ngưng khí nói :

- Mai Ngũ Cô, vậy là ngươi đã thừa nhận rồi. Nếu Thường Bích Hà này mà không moi ra được Tử Vân kim trâm trong mình vợ chồng ngươi, huynh muộn bọn này sẽ vĩnh viễn không trở về Bắc Mang...

Nói đến đó, người cũng đã hạ xuống đất, khanh khách cười nói tiếp :

- Mai Ngũ Cô hỡi, hãy nếm mùi vị thước ngọc của ta...

Thước ngọc vung lên, kèm theo tiếng rít gió lảnh lót, hệt như vũ bão chụp vào Mai Ngũ Cô.

Mai Ngũ Cô bởi trong lúc bối rối đã tiết lộ bí mật, lòng đã hết sức hối hận, ba kiếm một lăng lại không trúng đích, lòng càng thêm tức tối, bất giác đứng thừ ra tại chỗ, trong khi Thường Bích Hà vung thước ngọc công đến, tuy nhận thấy chiêu thức đối phương tà quái và uy lực hung mãnh, song muốn lùi tránh thì chẳng còn kịp.

Mắt thấy Mai Ngũ Cô đã sắp táng mạng dưới Thiên Tàn ngọc xích của Thường Bích Hà, ôm hận tại Vu Sơn, ngay trong khoảnh khắc nguy cấp ấy, bỗng Cửu Thiên Thần Sát Trì Xung Khôi mở bừng mắt, buông tiếng quát vang, hai tay cùng lúc vung động, một luồng kình khí cực mạnh và nóng như lửa từ bên hông xô thẳng vào Thiên Tàn ngọc xích trong tay Thường Bích Hà.

Chỉ nghe hai tiếng ầm ầm như sấm rền, Thường Bích Hà đã lùi ra xa hơn mười trượng, Thiên Tàn ngọc xích buông thõng, hai vai rung động liên hồi.

Cửu Thiên Thần Sát Trì Xung Khôi thì miệng phún máu, ngã lăn ra đất ngất xỉu.

Mai Ngũ Cô thoát chết hoàn hồn, vừa định lao tới tấn công tiếp Thường Bích Hà, ngay khi ánh mắt quét nhanh, bỗng tra kiếm vào vỏ, quấn Thiên Hương lăng trở vào lưng, hai hàng nước mắt chảy dài xuống má...

Thì ra Cửu Thiên Thần Sát bởi vừa rồi nhất thời nguy cấp xuất thủ cứu bà, đã cố huy động một hơi chân khí đang điều thương và chẳng tiếc hy sinh mấy mươi năm công lực, phát ra Thập Nhị Độ Thiên Thần Cương đánh lui Thi Ma Thường Bích Hà, nhưng bản thân Cửu Thiên Thần Sát cũng mất hệt một thân công lực.

Mai Ngũ Cô chẳng màn truy kích Thường Bích Hà, vội đến đỡ chồng ngồi dậy, để dựa vào ngực mình, móc ra một hoàn linh đơn Bảo Mệnh Tục Nguyên bóp vỡ vỏ ngoài, nhét vào miệng Cửu Thiên Thần Sát.

Linh đơn vào miệng, Cửu Thiên Thần Sát liền mở mắt ra, nhưng thần quang sáng rực khi nãy đã biến mất.

Mai Ngũ Cô dịu giọng :

- Trì đại ca sao lại liều lĩnh thế này? Lẽ ra đại ca không nên...

Cửu Thiên Thần Sát cười đau sót :

- Ngũ Cô, Thường Bích Hà ra sao rồi? Y thị không thọ thương ư?

Mai Ngũ Cô lắc đầu :

- Thương thế không nặng lắm.

Trì Xung Khôi cau chặt mày, khẽ thở dài nói :

- Ngũ Cô, xem ra chúng ta khó mà thóat khỏi được kiếp nạn này...

Bỗng gắng gượng đứng lên, nghiêm giọng nói :

- Ngũ Cô, hãy bảo Tất nhị đệ ngừng tay lại.

Mai Ngũ Cô sửng sốt, nhưng lúc này bà không muốn tranh cãi với Trì Xung Khôi, đành vâng lời quay sang trận đấu lớn tiếng nói :

- Tất nhị đệ, đại ca bảo nhị đệ dừng tay.

Vừa dứt lời, hai người trong trận đấu liền tức vâng lời dừng tay ngay.

Thì ra Tư Mã Quân với Tất Kiệt vốn giao chiến với nhau rất kịch liệt, nhất là Tất Kiệt toàn sử dụng chiêu thức liễu mạng, khiến cho Tư Mã Quân tuy võ công cao cường mà không sao thi triển được. Truyện Giang Hồ Ký

Hơn nữa Tư Mã Quân thấy Thường Bích Hà đã thọ thương, lòng càng thêm lo lắng, tất muốn đình thủ, nhưng khổ nỗi không sao bức lùi được đối phương.

Nên giờ nghe Mai Ngũ Cô bảo dừng tay, đó chính là điều mà Tư Mã Quân đang mong muốn, và Tất Kiệt thì không dám cãi lời sư huynh, thế là hai người liền dừng tay ngay.

Bát Hải Nhân Đồ Tất Kiệt tung mình trở về bên cạnh Trì Xung Khôi, hậm hực nói :

- Đại ca, cục thế ngày hôm nay sống chết gì cũng phải quyết chiến một phen, thủ đoạn Bắc Mang tam ma, chả lẽ đại ca còn chưa rõ hay sao? Tại sao đại ca lại bảo tiểu đệ...

Trì Xung Khôi uể oải lắc đầu, thở dài não nuột, ngắt lời :

- Nhị đệ hãy cùng Ngũ Cô đào tẩu là hơn.

Mai Ngũ Cô rúng động toàn thân, bà dự cảm hẳn là có điều chẳng lành gì đó sắp xảy ra, nhưng bà hạ quyết tâm, không để cho Trì Xung Khôi phải nhọc tâm.

Nhưng Tất Kiệt thì lại lời, nghe vậy liền thét to :

- Đại ca, nghĩa là sao? Đại ca xem tiểu đệ là hạng người tham sinh úy tử hay sao? Nếu Tất Kiệt này mà biết đến hai chữ đào tẩu thì đâu được mọi người gọi là Bá Hải Nhân Đồ?

Trì Xung Khôi chau mày :

- Nhân lúc Thường Bích Hà chưa điều thương xong, hãy mau rời khỏi đây là hơn. Nhị đệ đã phạm quá nhiều sai lầm bởi cái dũng thất phu rồi...

Tất Kiệt lắc đầu cười khảy :

- Trong võ lâm chỉ có Doanh Hải tam tinh đổ máu trên sa trường chứ không có Doanh Hải tam tinh sợ chết đào tẩu, đại ca định hủy hết cả ba chúng ta sao?

Trì Xung Khôi thờ thẫn nhìn Tất Kiệt, giọng não nề :

- Không phải ngu huynh, mà là bọn hung đồ Thiên Tàn môn đã hủy chúng ta...

Đoạn buông tiếng thở dài, khẽ nói tiếp :

- Nhị đê, chúng ta có quá nhiều ân oán với Thiên Tàn môn, sớm muộn gì cũng phải có một kết cuộc. Thế nhưng, mọi sự đều do ngu huynh mà ra, cho nên...

Mai Ngũ Cô bỗng xen lời :

- Vả cả tiểu muội nữa.

Trì Xung Khôi cười đau xót :

- Oan có đầu, nợ có chủ. Ngũ Cô đừng nói nữa.

Đoạn quay sang Tất Kiệt, nghiêm mặt nói :

- Nhị đệ, lúc này chân khí toàn thân ngu huynh đã tan, nội công không còn, không thể nào động thủ với bất kỳ ai nữa. Vì vậy, cục thế hôm nay cũng như nhị đệ đã nói, chiến đấu cũng chết, không chiến đấu cũng chết, đã sống chết lưỡng nan như thế, tại sao không tìm con đường khác mà đi?

Tất Kiệt ngẩn người :

- Vậy còn đại ca thì sao?

Trì Xung Khôi thở dài não nuột :

- Ngu huynh đã thành phế nhân, sống không bằng chết...

Tất Kiệt cau mày :

- Không được, Ngũ Cô không khuyên đại ca được sao?

Mai Ngũ Cô lắc đầu :

- Không! Nhị đệ, ngu tỷ với đại ca đã ước thề sống chết có nhau, nhị đệ khỏi lo ngu tỷ rời xa đại ca...

Tất Kiệt nghe vậy liền mỉm cười, y đúng là đã nghĩ vậy, Ngũ Cô không bao giờ bỏi rơi đại ca mà đi.

Trì Xung Khôi cũng biết tâm ý Mai Ngũ Cô, cười não nùng nói :

- Nếu hai người còn chưa chịu bỏ đi, e sẽ vĩnh viễn không còn cơ hội nữa, Bắc Mang tam ma chủ yếu nhắm vào Tử Vân kim trâm, nếu hai người vâng lời rời khỏi đây, chỉ cần ngu huynh ứng phó khéo, Thường Bích Hà với Tư Mã Quân hẳn không bao giờ hạ độc thủ, nhưng nếu hai người không đi...

Tất Kiệt cười hăng hắc :

- Đại ca nghĩ Bắc Mang tam ma sẽ để yên cho tiểu đệ với đại tẩu tự do rời khỏi đây ư? Đại ca nghĩ là Bắc Mang tam ma sẽ không dùng cực hình bức cung ư? Đại ca...

Mai Ngũ Cô ngắt lời :

- Nhị đệ đừng nói nữa, vì huyết hải thâm thù của Doanh Hải tam tinh, nhị đệ hãy nghe lời đại ca mau rời khỏi đây để sau này báo thù cho ngu huynh tẩu.

Trì Xung Khôi buồn bã gật đầu, ngoảnh nhìn Mai Ngũ Cô, thở dài đau xót, nói : Truyện Giang Hồ Ký

- Ngũ Cô, ngu huynh không thể ép buộc muội bỏ đi, nhưng muội ở lại đây chẳng những vô ích mà trái lại còn bị hành hạ...

Mai Ngũ Cô cười não nùng :

- Dù có bị hành hạ đau khổ đến mấy, tiểu muội cũng cùng gánh chịu với đại ca.

Tất Kiệt bỗng lạnh lùng nói :

- Đại ca, ý tiểu đệ đã quyết, xin đừng ngăn cản nữa.

Đoạn lấy từ trong lòng ra một ngọn côn ngắn chỉ hơn thước, hai tay kéo mạnh, lập tức dài ra hơn năm thước, đó chính là Bích Huyết Câu Hồn trượng, vô cùng diệu dụng, giọng đầy căm thù nói :

- Lão phu nếu không giết được bọn chúng thì cũng liều mình táng thân tại đây.

Đoạn hất mạnh đầu, sải bước bỏ đi.

Trì Xung Khôi nhìn theo bóng sau lưng Tất Kiệt, chau mày thở dài nói :

- Nhị đệ thật là ương ngạnh.

Lúc này Tư Mã Quân với Thi Ma Thường Bích Hà cũng đang mặt đầy sát khí đi về phía Doanh Hải tam tinh.

Bá Hải Nhân Đồ Tất Kiệt chỉ quay người đi được năm bước thì đã đối mặt với Khô Thi nhị ma, Tất Kiệt chẳng nói một lời, vung trượng tấn công ngay.

Tư Mã Quân buông tiếng cười khảy, hữu chưởng với chiêu Mãnh Long Xuất Hải đánh bạt Bích Huyết Câu Hồn trượng, đồng thời quay sang Thường Bích Hà nói :

- Tất Kiệt giao cho lão phu, sư muội hãy mau chế ngự vợ chồng Trì Xung Khôi...

Tay phải một quyền đánh bạt hai trượng của Tất Kiệt, nói tiếp :

- Nhớ để lại mạng sống của Trì Xung Khôi...

- Không cần Tư Mã huynh phải dặn bảo, muội tự biết lo liệu.

Thường Bích Hà vừa dứt lời đã tung mình lao về phía vợ chồng Trì Xung Khôi.

Tư Mã Quân liên tiếp tung ra năm chưởng chống đỡ loạt tấn công dồn dập của Tất Kiệt, uy lực của Bích Huyết Câu Hồn trượng thật khiến y chẳng dám khinh thường.

Nhưng Khô Ma Tư Mã Quân là người đứng đầu Bắc Mang tam ma, thủ tọa đại đệ tử trong Thiên Tàn môn, một thân võ công cũng chẳng phải tầm thường, nhanh nhẹn tránh khỏi loạt tấn công hung hãn của Tất Kiệt, mắt y lập tức rực lên xanh rờn, ngập đầy sát cơ.

Trong tiếng quát vang, Tư Mã Quân tung mình lên không, thoát khỏi phạm vi của Bích Huyết Câu Hồn trượng của Tất Kiệt.

Bỗng thấy ánh đỏ loang loáng, hai tay Tư Mã Quân bỗng chốc đã trở nên đỏ rực, từ trên không giáng xuống Tất Kiệt.

Bá Hải Nhân Đồ Tất Kiệt bỗng lộ vẻ kinh hoàng, vội xoay nhanh như một cái chốt nơi đuôi trượng liên tiếp ba vòng.

Chỉ nghe bùng một tiếng, một chòm ngân châm từ đầu Bích Huyết Câu Hồn trượng bắn ra như mưa, trong vòng năm thước phủ trùm một màu xanh biếc. Truyện Giang Hồ Ký

Chưởng lực giáng xuống, ngân châm bắn lên, hai người đều xuất thủ chớp nhoáng, mắt thấy Phá Huyết ngân châm đã xuyên vào chưởng lực của Tư Mã Quân.

Bá Hải Nhân Đồ Tất Kiệt bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, quát to :

- Tư Mã Quân, Phá Huyết ngân châm của lão phu chạm vào người là chết ngay tức khắc, hôm nay ngươi đã đến ngày đền tội rồi.

Tư Mã Quân ở trên không cười to :

- Chưa chắc đâu.

Đoạn song chưởng vung ra, ánh đỏ rực sáng, Phá Huyết ngân châm liền hóa thành khói tan biến như rơi vào lò lửa cực mạnh.

Thiếu Dương thần công của Tư Mã Quân chẳng những có thể làm tan vàng chảy đá, mà càng là khắc tinh của Bích Huyết Câu Hồn trượng của Bá Hải Nhân Đồ Tất Kiệt.

Ngân châm tiêu tan, chưởng lực Thiếu Dương thần công giáng thẳng xuống Tất Kiệt, cho dù Bá Hải Nhân Đồ công lực thần thông, lúc này cũng không sao tránh kịp.

Chỉ nghe một tiếng rú thảm khốc, Bá Hải Nhân Đồ hệt như bị sét đánh trúng, mày tóc y phục lập tức trở thành tro bụi, toàn thân như một khúc gỗ cháy đen, chết thật thê thảm.

Chỉ ngọn Bích Huyết Câu Hồn trượng rơi ở ngoài xa ba trượng chưa bị hỏa thiêu.

Tư Mã Quân một chưởng đánh chết Tất Kiệt, chân vừa chạm đất đã quay người, tung mình lao về phía Cửu Thiên Thần Sát Trì Xung Khôi đang ngồi một mình trên đất, ra chiều hết sức đau khổ.

Nhưng Tư Mã Quân vừa lao đến trước mặt Trì Xung Khôi, bỗng quay người phóng sang hướng khác, thì ra trong trận chiến giữa Thường Bích Hà và Mai Ngũ Cô có một người đang lâm nguy.

Mai Ngũ Cô tai nghe tiếng rú thảm của Bá Hải Nhân Đồ, biết là Tất Kiệt đã ngộ nạn, và chứng tỏ Bắc Mang tam ma không bao giờ nương tay, bất giác niềm phẫn hận bùng dậy, không còn màng đến sống chết nữa, nên uy lực của Ngũ Âm kiếm và Thiên Hương lăng lập tức gia tăng gấp bội.

Thường Bích Hà bởi Tư Mã Quân đã trừ được một cường địch, nghĩ là Tư Mã Quân hẳn sẽ đến trợ giúp mình ngay, nên nhất thời khinh xuất, liền bị Mai Ngũ Cô áp đảo, tính mạng nguy trong khoảnh khắc.

Mai Ngũ Cô tay phải Ngũ Âm kiếm với chiêu Nguyệt Dũng Giang Lưu bổ thẳng vào vai trái Thường Bích Hà, tay trái Thiên Hương lăng với chiêu Linh Xà Xuất Động nhắm Thiên Tàn ngọc xích cuốn tới.

Khi Thường Bích Hà phát giác thế công hung hiểm của Mai Ngũ Cô thì Thiên Tàn ngọc xích đã bị Thiên Hương lăng quấn chặt.

Và cùng lúc ấy, Mai Ngũ Cô tay trái Ngũ Âm kiếm đã biến chiêu, đang đâm tới bỗng nhiên nhanh như chớp bổ xuống mạn sườn phải Thường Bích Hà.

Thiên Tàn ngọc xích của Thường Bích Hà bị quấn giữ, nếu muốn tránh khỏi thế kiếm bắt buộc phải buông tay thoái lui, để cho Thiên Tàn ngọc xích bị đối phương đoạt lấy, còn như không bỏ Ngọc Xích thì mạn sườn ắt phải nhận lĩnh một kiếm.

Y thị trong một thoáng do dự, Ngũ Âm kiếm sắp chạm vào người.

Vừa lúc ấy Khô Ma Tư Mã Quân phát hiện Thường Bích Hà lâm nguy, lập tức buông bỏ Trì Xung Khôi, tung mình lao thẳng vào Mai Ngũ Cô và quát to :

- Mai Ngũ Cô, không được hạ thủ...

Người đang trên không, Thiếu Dương Thần Sát Chưởng đã tung ra, một luồng sáng đỏ rực hệt như tia chớp bắn thẳng vào Mai Ngũ Cô.

Bùng, bịch hai tiếng vang lên. Mai Ngũ Cô bị Thiếu Dương Thần Sát Chưởng thiêu đốt cháy đầu nám mặt, ngã lăn ra đất bâấ động, mắt thấy đã chết nhiều sống ít.

Nhưng Thường Bích Hà cũng không tránh khỏi thế kiếm toàn lực của Mai Ngũ Cô, đã bị chém thành hai khúc, kết quả ấy thật ngoài dự đoán của Tư Mã Quân.

Khô Ma Tư Mã Quân đôi mày cương thi chau chặt, mắt nhìn thi thể bê bết máu của Thường Bích Hà, buông tiếng thở dài, nói :

- Thường muội âm linh không xa, Mai Ngũ Cô đã táng mạng dưới chưởng lực của ngu huynh, báo thù cho sư muội rồi...

Đôi mắt rực tinh quang, quay lại nhìn Cửu Thiên Thần Sát Trì Xung Khôi, sải bước tiến tới.

Bỗng y như sực nhớ điều gì rất trọng đại, vẻ mặt chợt tối sầm, quay sang mười mấy đại hán võ phục tím, trầm giọng nói :

- Hãy cấp tốc đào lỗ chôn hết những tử thi tại đây.

Mười mấy đại hán vừa nghe lệnh lập tức từ bốn phía tập trung vào hiện trường, hành động hết sức nhanh nhẹn, thoáng chốc đã đào xong một cái hố to hơn hai trượng.

Tư Mã Quân lặng yên đứng bên quan sát, cho đến khi bọn đại hán áo tím ném hết mười mấy tử thi xuống hố, đang vây quanh lấp đất, Tư Mã Quân bỗng cất lên một tiếng huýt dài ghê rợn, đoạn trầm giọng nói :

- Lão phu đưa các người đi theo họ luôn thể.

Vừa dứt lời, người đã vọt lên không, song chưởng đẩy ra, chỉ thấy ánh đỏ chớp nhoáng, mười mấy tên đại hán áo tím không kịp hự lên một tiếng đã mang theo nỗi kinh hoàng và phẫn hận xuống dưới suối vàng.

Một mùi khét nồng nặc từ đỉnh núi bốc lên, hồi lâu vẫn chưa tan đi.

Ngay sau đó, Khô Ma Tư Mã Quân tung mình nhanh như cắt đáp xuống trước mặt Cửu Thiên Thần Sát Trì Xung Khôi.

- Tư Mã Quân, các hạ thật là tàn ác.

Trì Xung Khôi mặt vàng như sáp, hơi thở hổn hển, nhưng mắt thấy hành động tàn ác của Tư Mã Quân cũng không khỏi tức giận lên tiếng.

Tư Mã Quân cười hăng hắc nói :

- Đệ nhất bí mật võ lâm đâu thể để lọt vào tai kẻ khác? Lão phu không muốn bị dồn đến mức không chỗ đứng chân như Doanh Hải tam tinh các ngươi.

Trì Xung Khôi lắc đầu thở dài, cười thảm nói :

- Tư Mã Quân, các hạ vẫn quyết chắc là Tử Vân kim trâm ở trong mình lão phu ư?

Tư Mã Quân ha hả cười to :

- Trì Xung Khôi, hẳn ngươi biết rõ, Doanh Hải tam tinh đã mất hai, ngươi đừng vọng tưởng giữ lại được Tử Vân kim trâm được nữa.

Trì Xung Khôi nhắm nghiền mắt, lắc đầu :

- Tư Mã Quân, lão phu giờ đã thân bại danh liệt, nhà tan người mất, nếu Tử Vân kim trâm quả thật ở trong tay lão phu thì có ích gì kia chứ?

Tư Mã Quân thoáng chau mày, cười khảy nói :

- Ngươi không nhìn nhận Tử Vân kim trâm ở trong tay các ngươi ư?

Trì Xung Khôi gật đầu :

- Lão phu đã sớm nói rõ rồi. Tư Mã huynh sao vẫn không chịu tin? Lão phu giờ đã thân thọ trọng thương, tự biết không sao bình phục được, nếu quả thật có Tử Vân kim trâm thì tiện đây trao ra cho Tư Mã huynh, chẳng phải là êm đẹp hay sao?

Tư Mã Quân quắc mắt cười hăng hắc :

- Trì Xung Khôi, bất kể là Tử Vân kim trâm có trong mình vợ chồng ngươi hay không, lão phu lòng đã quyết, mặc ngươi cất giấu ở đâu...

Trì Xung Khôi giọng não nề ngắt lời :

- Tư Mã huynh, lão phu đang chờ chết đây...

Đoạn khẽ thở dài nói :

- Ngũ Cô, hãy thư thả chờ ngu huynh đi cùng.

Loài chim sắp chết, tiếng kêu cũng bi thảm, hai giòng lệ nóng từ từ trong đôi mắt hổ của Trì Xung Khôi chảy dài xuống má.

Tư Mã Quân nghe vậy bất giác giật mình, vẻ đau khổ anh hùng mạt lộ của Trì Xung Khôi khiến y cơ hồ không còn nhẫn tâm hạ độc thủ nữa.

Nhưng khi nghĩ đến Tử Vân kim trâm, lòng lại bừng dậy lợi dục, quắc mắt gằn giọng nói :

- Trì Xung Khôi, ngươi đừng mơ tưởng nữa, muốn chết nhanh chóng ư? Không dễ vậy đâu. Thiếu Dương Siêu Hồn đại pháp của lão phu trước nay chưa tìm cao thủ võ lâm để thử, uy lực thế nào ngay cả bản thân lão phu cũng chưa rõ, khó có một người có nội công siêu phàm như ngươi để thử nghiệm, lão phu đâu có thể bỏ qua cơ hội hiếm có thế này. Thế nhưng, trong khi ngươi thọ trọng thương thế này, e rằng kết quả vẫn không được hài lòng...

Trì Xung Khôi không khỏi rùng mình, thở hổn hển nói :

- Tư Mã Quân, ngươi đã gây nhiều điều thương thiên bại lý, ngươi không sợ báo ứng sao?

- Báo ứng? Hắc hắc... lão phu đã làm quá nhiều điều xấu xa rồi...

Tư Mã Quân bỗng ngửa mặt lên trời cười dài, giọng quái dị nói tiếp :

- Trì Xung Khôi, ngươi đã từng thấn báo ứng giáng lên đầu lão phu chưa. Những kẻ tốt như ngươi thì sắp gặt báo ứng rồi đấy.

Tư Mã Quân dứt lời, sải bước đi đến trước mặt Trì Xung Khôi cách chừng năm thước, lại cười khảy quát :

- Trì Xung Khôi, lão phu chẳng tin khi ngươi nếm mùi đau khổ của thủ pháp Thiếu Dương Siêu Hồn đại pháp của lão phu mà vẫn không chịu khai ra chỗ cất giấu Tử Vân kim trâm.

Đoạn tay phải năm ngón vươn ra, lướt tới vỗ vào huyệt Hoa Cái nơi trước ngực Trì Xung Khôi.

Theo lẽ thường, nếu một chưởng này mà vỗ trúng, dù người nội công thâm hậu đến mấy cũng phải ngũ tạng vỡ nát, tâm mạch đứt lìa chết ngay tức khắc.

Nhưng Tư Mã Quân chẳng phải muốn lấy mạng mạng Trì Xung Khôi, nên thủ pháp vỗ huyệt của Tư Mã Quân chính là võ học độc môn của Thiên Tàn môn.

Chỉ nghe Trì Xung Khôi buông tiếng thở dài thê thiết, nhắm mắt chờ chết.

Nhưng ngay khi Tư Mã Quân vừa lướt tới chưa đầy hai thước, bỗng bị một trở lực vô hình hết sức rắn chắc cản lại, hơn nữa còn đẩy bật y lùi ra xa hơn trượng.

Cho dù Tư Mã Quân võ công siêu quần lúc này cũng kinh hoàng thất sắc, đứng thừ ra tại chỗ nhìn Trì Xung Khôi chòng chọc.

Cửu Thiên Thần Sát Trì Xung Khôi ngay khi Tư Mã Quân xuất chưởng vốn đã nhắm mắt chờ chết, nhưng hồi lâu không thấy chưởng lực chạm vào mình, bất giác lại mở mắt ra.

Thấy Tư Mã Quân đứng thừ người ra, Trì Xung Khôi liền tức lộ vẻ vui mừng, bởi ông đoán chắc hẳn có vị cứu tinh xuất hiện, và vị cứu tinh này nhất định là một vị cao nhân tiền bối công lực thần thông.

Và ông cũng nghĩ đến đã có cao nhân tiền bối xuất hiện thì chẳng còn lo Tử Vân kim trâm lọt vào tay kẻ ác, họa hại giang hồ nữa...

Do đó Trì Xung Khôi liền cảm thấy tinh thần phấn chấn, cố gắng đề tụ một hơi chân khí, quét mắt nhìn quanh đỉnh núi, định xem vị cao nhân tiền bối ấy là ai.

Kết quả, Trì Xung Khôi như có phần thất vọng, bởi ông phát hiện trên Triều Vân phong quả có xuất hiện một vị cứu tinh, nhưng vị cứu tinh này chẳng phải là cao nhân tiền bối, mà chỉ là một thiếu niên tuổi chưa quá hai mươi hai.

Thiếu niên này mặc áo dài xanh theo gió phất phơ, hai tay chấp sau lưng, mặt tủm tỉm cười, đủng đỉnh từ sau một cây cổ tùng bước ra.

Đó đâu phải là cao thủ võ lâm?

Mà chỉ giống như một vị công tử con nhà quyền quý, đến đấy để dạo mát ngắm trăng.

Trì Xung Khôi chẳng những chỉ cảm thấy thất vọng mà còn lấy làm lo cho chàng thiếu niên tuấn nhã này.

Chàng ta thật là to gan, nhưng sao có thể là đối thủ của Khô Ma Tư Mã Quân?

Lẽ đương nhiên Trì Xung Khôi không hề biết Tư Mã Quân vì sao lại bị đẩy lùi hơn trượng thế này


/47

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status