Đến nửa đêm, Trần Hưng Lễ thấy khó ngủ. Hắn ngồi bật dậy khỏi giường, khẽ mở cửa nhìn qua căn phòng nơi hai mẹ con Huỳnh Thị nghỉ ngơi, thấy cả hai ngủ rất ngon lành thì khép cửa lại đi ra ngoài sân trước.
Dưới ánh trăng nhàn nhạt, một cảm giác yên tĩnh, lạnh lẽo như làm cho con người mấy phần khó chịu. Tiếng côn trùng rầm rì dai dẳng như kéo màn đêm vào trong cõi u mê nơi cửu tuyền, cảm giác không yên tâm. Trần Hưng Lễ đảo mắt nhìn quanh khẽ hít một tiếng dài, rảo bước đi thẳng vào trong rừng.
Một lúc lâu hướng hắn đi, xa xa một ánh sáng trắng lóe lên trên bầu trời rồi vụt tắt, không chút tâm tích.
Hắn quay lại căn thôn trang, cách không xa chợt nghe sau lưng tiếng động quay lại bất giác giật mình. Một lão già râu tóc bạc trắng để dài quá vai, y phục cùng một màu trắng toát. Trong bóng tối phảng phất mấy phần kinh dị, làm sao không khiến người khác nhìn thấy phải bạc vía. Hắn thấy lão cứ chằm chằm mắt nhìn mình thì giật lùi mấy bước hỏi “Không biết lão tiền bối là ai? Vãn bối không biết đã đắc tội gì với tiền bối chăng!”
Chỉ nghe thanh âm lạnh lẽo vang ra “Hừm”.
Trần Hưng Lễ trong phút chốc bàng hoàng liền lấy lại được bình tĩnh hỏi tiếp “Không biết tiền bối có quan hệ gì với chủ nhân thôn trang này?”
Lão già trong bóng tối, hắn vẫn chưa thấy rõ mặt mũi lão như thế nào, nhưng xem ra có mấy phần cổ quái khó chịu. Một lúc sau lão mới nói “Đêm hôm khuya khoắc ngươi ra đây làm gì? Chẳng phải đang làm chuyện mờ ám gì đó chăng.”
Trần Hưng Lễ nghe lão hỏi thân hình khẽ rung động, nhưng vẫn phảng phất tinh ranh thong thả, gượng cười nói “Vãn bối lạ nhà ngủ không được chỉ muốn ra ngoài hóng gió, tình cờ lại gặp tiền bối ở đây. Hẳn tiền bối là chủ nhân của căn thôn trang này?”
Lão già hắng giọng, phất tay áo nói “Đúng vậy! Ta thấy ngươi dáng vẻ khác người, ánh mắt tinh mãnh quả nhiên không sai. Vừa rồi ta thấy ngươi dùng pháo sáng làm tín hiệu, lén la lén lúc chẳng phải là hạn người chính nghĩa gì. Hừ, ta giữ các ngươi ở lại thật sai lầm mà.”
Trần Hưng Lễ nghe vậy không khỏi thất kinh, chấp tay vái một cái nói “Quả nhiên tiền bối là ân nhân, vãn bối chưa kịp ra mắt chào hỏi đàng hoàng thật thất lễ quá. Vãn bối đã làm kinh tâm đến vãn bối, quả thật vừa rồi tiền bối đã có chút hiểu lầm rồi. Vãn bối từ phương bắc thân đến Chiêm Thành vì việc hạch tội bọn Thất Sát Truy Long, muốn tận mắt chứng kiến mà không ngại đường xá xa xôi. Sau lại bị tên Chế Pháp bức đến thế cùng, y trước giờ rất ghét người An Nam có ý xem vãn bối là kẻ thù đã thầm ám hại. Vãn bồi cùng vài bằng hữu phải thất tán bỏ trốn về phía bắc. Vừa rồi đích thị tiền bối thấy chính là ám hiệu an toàn vãn bối phát ra cho mọi người an tâm, chứ thật bên trong không có gì là mờ ám cả.”
Lão già nghe hắn nói vẻ ngờ vực, tay khoát sau lưng, bước đến cạnh hắn nhìn quanh một lượt gật gật đầu nói “Ta làm sao biết ngươi nói thật hay giả được. Miệng lưỡi của người khá lắm...hay!!!”
Chợt lão kêu lên một tiếng hữu thủ chụp ra, thẳng vai Trần Hưng Lễ chụp xuống. Hắn vốn đã có đề phòng từ trước, vội lách mình qua một bên tránh né trong gang tất, lớn tiếng nói “Lão tiền bối chớ hiểu lầm, vãn bối thật không hề nói dối chút nào!”
“Thật giả thế nào ta không cần biết, ta muốn xem ngươi có bao nhiêu bản lĩnh mà thôi.” Lão vừa nói vừa vung thủ quyền chụp tới lần nữa không chút nương tay.
Trần Hưng Lễ tung thiết phiến ra thủ thế hộ khẩu, mặt mấy phần biến sắc, khẽ phất một hư chiêu chém ra rồi nhảy ra sau mấy bước.
Lão già bật cười khục khục, hai tay liên tục thi triển thủ pháp móc tới, mấy ngón tay bằng da bằng thịt không hiểu làm sao lại rít lên xé gió, móc lên áo quần Trần Hưng Lễ như chạm phải đậu hủ liền rách nát như bị một thanh sắt nung quet qua vô cùng lợi hại. Hẳn nhiên trúng da thịt, chắc phải trơ xướng trắng ra ngoài trước chảo thủ đó của lão.
Trần Hưng Lễ chỉ dám thủ không dám công, tháo lui về sau đã hơn mấy trượng mà vẫn thấy lão ép tới không biết sao rút chạy cho vẹn toàn, trong miệng đã thầm kêu khổ. Hắn chợt thấy chảo thủ của lão móc thẳng vào giữa thiết phiến, năm ngón tay xuyên cả qua lớp vải vô cùng chắc chắn, trước giờ gươm giáo mấy phần kiên kỵ chứ đừng hòng đã rách được vậy mà năm ngón tay lão xuyên qua như không. Hắn khẽ xoáy người đánh tả chưởng về phía trước, lão mới tháo lui mấy bước. Hắn kịp lúc nhảy ra sau mặt mày ướt đẫm mồ hôi lạnh thốt lên “Hổ Long Chảo Thủ!”
Lão già bật cười khà khà nói “Khá lắm, đúng là Hổ Long Chảo Thủ đó, ngươi thấy có lợi hại hay không?’
Trần Hưng Lễ Thầm kêu khổ, không dám đánh trả. Thấy lão tiến lên một bước vội tháo lui mấy bước liền, chỉ một mực thủ thế. Chảo thủ của lão già lại ầm ầm đánh tới mãnh liệt vô cùng, như vuốt hổ thân long tượng trợ rít gió vù vù nghe đến đã lạnh xương, xem chừng lão không có ý nương tay gì với Trần Hưng Lễ.
Trần Hưng Lễ khua tay loạn xạ, tháo chạy ra xa thầm nhủ “Loại võ công này thất truyền từ lâu, bắt nguồn từ phương bắc không hiểu tại sao lại xuất hiện ở đây. Mình thật xui xẻo lại đụng phải lão già điên khùng này thật cùng đường rồi. Không chạy thì chết dưới chảo thủ đó chẳng mấy hồi. Hắn nghĩ vậy, nên một mực chạy lanh quanh, nhún nhảy khắp nơi, lão già đánh một lúc thấy hắn chỉ trực bỏ trốn thì hừ lạnh một tiếng “Sao ngươi không đánh nhau với ta mà toàn bỏ chạy không như vậy?”
Trần Hưng Lễ nghe vậy dừng lại nói “Tiền bối quả thật lợi hại, vãn bối không phải là đối thủ của Hổ Long Chảo Thủ. Thật đã đắc tội lão tiền bối, vãn bối không thể thuận theo ý người được, mong tiền bối nghĩ lại mà ngừng tay cho. Đánh tiếp vãn bối không bị đánh cho thân tàn ma dại hay sao!”
Lão già nghe vậy mấy phần đắc ý, khoát tay ra ý không đánh tiếp cười khanh khách nói “Tiểu tử ngươi xem ra khiêm tốn lắm, ha ha, ta thấy ngươi thủ pháp mau lẹ dụng thiết phiến không đơn giản hà tất bên trong có ám khí sao ngươi không đánh ra cho ta xem.”
Trần Hưng Lễ giật mình, vốn trong thiết phiến có cơ quan ẩn tàng bên trong rất ít người biết đến, hắn vẫn lấy đó làm đắc dụng dùng trong lúc khẩn cấp khiến địch thù bất ngờ. Tuy không phải là cây thiết phiên ưng ý do hắn chế tác ra, nhưng đúng là bên trong hắn đã kịp gài mấy ám khí dành cho lúc xảy ra bất trắc. Không ngờ lão già này đánh qua mấy chiêu đã nắm bắt rõ qua cơ quan ẩn bên trong thiết phiến của mình thì làm sao không sợ hãi. Hắn cúi đầu nói “Thật không dám, vãn bối và tiền bối không thù không oán, lý nào lại động thủ đến mức thân tàn lực kiệt cho được, vãn bối thật khâm phục nhãn quan của tiền bối.”
Lão già hừ một tiếng nói “Ngươi toàn nói lời ton hót hòng nhiễu tâm trí ta chắc. Hừm, người phải chăng là người trong gia tộc họ Trần ở Thăng Long thành?”
Trần Hưng Lễ nghe đến thì thêm lần nữa thất kinh, trong giây lát mới bừng tỉnh khẽ nhéch miệng cười gật đầu nói “Làm sao tiền bối biết được vãn bối là người họ Trần?”
Lão già chép miệng nói “Ngươi xem thường ta quá sao. Trên giang hồ mỗi gia tộc, phiệt trấn dụng võ đều có bản chất riêng, ta nhìn không ra lý nào người nói ta ngốc hơn ngươi. Vừa rồi chẳng phải ngươi xem chiêu của ta đã đoán được Hổ Long Chảo Thủ là gì!”
Trần Hưng Lễ nghe vậy cười khổ nói “Chiêu pháp thì vãn bối nhìn ra nhưng không hề biết thân phận của tiền bối, hoàn toàn khác biệt. Tiền bối đương nhiên nhãn quan học thức võ học cao hơn vãn bối rất nhiều.”
Lão già nghe qua, ra chiều đắc ý khi được hắn khen ngợi, chợt như nghĩ ra chuyện gì đó lão khẽ hừm lạnh nói “Gia tộc họ Trần ở Thăng Long dùng côn pháp, sao ngươi lại dùng thiết phiến, chẳng phải là quỷ dị khác người hay sao! Ta rất ghét bọn người tiết chế võ học tổ tiên thành hình hài khác biệt, xem chẳng ra thể thống gì.” Lão nói đến đây nhìn chằm chằm Trần Hưng Lễ hỏi thêm “Ta hỏi ngươi có quan hệ gì với họ Trần, chẳng qua trong chiêu pháp của người có mấy phần dụng đến Phong Liên Thần Chưởng của phiệt trấn Ẩn Nam, không hiểu là như thế nào!”
Trần Hưng Lễ nghe vậy toát mồ hôi hột, không ngờ lão còn am hiểu võ công tường tận đến như vậy, chẳng qua vừa rồi trong lúc cấp bách chỉ tung ra một chưởng trong Phong Liên Thần Chưởng vậy mà không qua khỏi nhãn quan của lão. Không ngờ ở nơi rừng rú hẻo lánh này lại có nhân vật lợi hại như vậy, hắn chấp tay vái nói “Tiền bối quả nhiên có nhãn quan như thần, trong đêm khuya khoắc vãn bối chỉ học mót một chiêu đánh ra mà đã nhận ra.”
Lão già nghe vậy gật gật đầu nhưng lại thở dài một tiếng “Ta có khi nào lại lợi hại đến như vậy sao!”
Lão vừa nói dứt lời thì nghe trong thôn trang một giọng trầm đục vọng ra rất khó nghe “Lão không phải đang ra vẻ với bọn vãn bối đó à.”
Cả hai đưa mắt nhìn về phía sân thôn trang, một bà lão dáng vẻ thập phần cương nghị, tay cầm trượng, khoác bên ngoài một tấm sa tanh giữ ấm, phía sau là quản lão bà tay mang đèn lồng soi đường. Ông lão khẽ ho khụ khụ mấy tiếng cười nhạt nói “Lão phu nhân giờ này còn ra ngoài làm gì, chẳng phải bà hãy còn sốt đó hay sao!”
Bà lão nghe vậy chẳng mảy may để ý đến giọng điệu ôn tồn quan tâm của lão phu quân mình, chỉ hừ lạnh một tiếng trỏ tay lão miệng khẽ rung rung nói “Đêm hôm lão còn ra đây đùa giỡn với tên tiểu từ này không phải là mất mặt quá sao, vẫn chứng nào tật ấy không sao sửa được mà.” Bà lão nói xong lại đưa mắt nhìn Trần Hưng Lễ hỏi “Này, tiểu tử! Ngươi không bị lão làm bị thương chứ?”
Dưới ánh trăng nhàn nhạt, một cảm giác yên tĩnh, lạnh lẽo như làm cho con người mấy phần khó chịu. Tiếng côn trùng rầm rì dai dẳng như kéo màn đêm vào trong cõi u mê nơi cửu tuyền, cảm giác không yên tâm. Trần Hưng Lễ đảo mắt nhìn quanh khẽ hít một tiếng dài, rảo bước đi thẳng vào trong rừng.
Một lúc lâu hướng hắn đi, xa xa một ánh sáng trắng lóe lên trên bầu trời rồi vụt tắt, không chút tâm tích.
Hắn quay lại căn thôn trang, cách không xa chợt nghe sau lưng tiếng động quay lại bất giác giật mình. Một lão già râu tóc bạc trắng để dài quá vai, y phục cùng một màu trắng toát. Trong bóng tối phảng phất mấy phần kinh dị, làm sao không khiến người khác nhìn thấy phải bạc vía. Hắn thấy lão cứ chằm chằm mắt nhìn mình thì giật lùi mấy bước hỏi “Không biết lão tiền bối là ai? Vãn bối không biết đã đắc tội gì với tiền bối chăng!”
Chỉ nghe thanh âm lạnh lẽo vang ra “Hừm”.
Trần Hưng Lễ trong phút chốc bàng hoàng liền lấy lại được bình tĩnh hỏi tiếp “Không biết tiền bối có quan hệ gì với chủ nhân thôn trang này?”
Lão già trong bóng tối, hắn vẫn chưa thấy rõ mặt mũi lão như thế nào, nhưng xem ra có mấy phần cổ quái khó chịu. Một lúc sau lão mới nói “Đêm hôm khuya khoắc ngươi ra đây làm gì? Chẳng phải đang làm chuyện mờ ám gì đó chăng.”
Trần Hưng Lễ nghe lão hỏi thân hình khẽ rung động, nhưng vẫn phảng phất tinh ranh thong thả, gượng cười nói “Vãn bối lạ nhà ngủ không được chỉ muốn ra ngoài hóng gió, tình cờ lại gặp tiền bối ở đây. Hẳn tiền bối là chủ nhân của căn thôn trang này?”
Lão già hắng giọng, phất tay áo nói “Đúng vậy! Ta thấy ngươi dáng vẻ khác người, ánh mắt tinh mãnh quả nhiên không sai. Vừa rồi ta thấy ngươi dùng pháo sáng làm tín hiệu, lén la lén lúc chẳng phải là hạn người chính nghĩa gì. Hừ, ta giữ các ngươi ở lại thật sai lầm mà.”
Trần Hưng Lễ nghe vậy không khỏi thất kinh, chấp tay vái một cái nói “Quả nhiên tiền bối là ân nhân, vãn bối chưa kịp ra mắt chào hỏi đàng hoàng thật thất lễ quá. Vãn bối đã làm kinh tâm đến vãn bối, quả thật vừa rồi tiền bối đã có chút hiểu lầm rồi. Vãn bối từ phương bắc thân đến Chiêm Thành vì việc hạch tội bọn Thất Sát Truy Long, muốn tận mắt chứng kiến mà không ngại đường xá xa xôi. Sau lại bị tên Chế Pháp bức đến thế cùng, y trước giờ rất ghét người An Nam có ý xem vãn bối là kẻ thù đã thầm ám hại. Vãn bồi cùng vài bằng hữu phải thất tán bỏ trốn về phía bắc. Vừa rồi đích thị tiền bối thấy chính là ám hiệu an toàn vãn bối phát ra cho mọi người an tâm, chứ thật bên trong không có gì là mờ ám cả.”
Lão già nghe hắn nói vẻ ngờ vực, tay khoát sau lưng, bước đến cạnh hắn nhìn quanh một lượt gật gật đầu nói “Ta làm sao biết ngươi nói thật hay giả được. Miệng lưỡi của người khá lắm...hay!!!”
Chợt lão kêu lên một tiếng hữu thủ chụp ra, thẳng vai Trần Hưng Lễ chụp xuống. Hắn vốn đã có đề phòng từ trước, vội lách mình qua một bên tránh né trong gang tất, lớn tiếng nói “Lão tiền bối chớ hiểu lầm, vãn bối thật không hề nói dối chút nào!”
“Thật giả thế nào ta không cần biết, ta muốn xem ngươi có bao nhiêu bản lĩnh mà thôi.” Lão vừa nói vừa vung thủ quyền chụp tới lần nữa không chút nương tay.
Trần Hưng Lễ tung thiết phiến ra thủ thế hộ khẩu, mặt mấy phần biến sắc, khẽ phất một hư chiêu chém ra rồi nhảy ra sau mấy bước.
Lão già bật cười khục khục, hai tay liên tục thi triển thủ pháp móc tới, mấy ngón tay bằng da bằng thịt không hiểu làm sao lại rít lên xé gió, móc lên áo quần Trần Hưng Lễ như chạm phải đậu hủ liền rách nát như bị một thanh sắt nung quet qua vô cùng lợi hại. Hẳn nhiên trúng da thịt, chắc phải trơ xướng trắng ra ngoài trước chảo thủ đó của lão.
Trần Hưng Lễ chỉ dám thủ không dám công, tháo lui về sau đã hơn mấy trượng mà vẫn thấy lão ép tới không biết sao rút chạy cho vẹn toàn, trong miệng đã thầm kêu khổ. Hắn chợt thấy chảo thủ của lão móc thẳng vào giữa thiết phiến, năm ngón tay xuyên cả qua lớp vải vô cùng chắc chắn, trước giờ gươm giáo mấy phần kiên kỵ chứ đừng hòng đã rách được vậy mà năm ngón tay lão xuyên qua như không. Hắn khẽ xoáy người đánh tả chưởng về phía trước, lão mới tháo lui mấy bước. Hắn kịp lúc nhảy ra sau mặt mày ướt đẫm mồ hôi lạnh thốt lên “Hổ Long Chảo Thủ!”
Lão già bật cười khà khà nói “Khá lắm, đúng là Hổ Long Chảo Thủ đó, ngươi thấy có lợi hại hay không?’
Trần Hưng Lễ Thầm kêu khổ, không dám đánh trả. Thấy lão tiến lên một bước vội tháo lui mấy bước liền, chỉ một mực thủ thế. Chảo thủ của lão già lại ầm ầm đánh tới mãnh liệt vô cùng, như vuốt hổ thân long tượng trợ rít gió vù vù nghe đến đã lạnh xương, xem chừng lão không có ý nương tay gì với Trần Hưng Lễ.
Trần Hưng Lễ khua tay loạn xạ, tháo chạy ra xa thầm nhủ “Loại võ công này thất truyền từ lâu, bắt nguồn từ phương bắc không hiểu tại sao lại xuất hiện ở đây. Mình thật xui xẻo lại đụng phải lão già điên khùng này thật cùng đường rồi. Không chạy thì chết dưới chảo thủ đó chẳng mấy hồi. Hắn nghĩ vậy, nên một mực chạy lanh quanh, nhún nhảy khắp nơi, lão già đánh một lúc thấy hắn chỉ trực bỏ trốn thì hừ lạnh một tiếng “Sao ngươi không đánh nhau với ta mà toàn bỏ chạy không như vậy?”
Trần Hưng Lễ nghe vậy dừng lại nói “Tiền bối quả thật lợi hại, vãn bối không phải là đối thủ của Hổ Long Chảo Thủ. Thật đã đắc tội lão tiền bối, vãn bối không thể thuận theo ý người được, mong tiền bối nghĩ lại mà ngừng tay cho. Đánh tiếp vãn bối không bị đánh cho thân tàn ma dại hay sao!”
Lão già nghe vậy mấy phần đắc ý, khoát tay ra ý không đánh tiếp cười khanh khách nói “Tiểu tử ngươi xem ra khiêm tốn lắm, ha ha, ta thấy ngươi thủ pháp mau lẹ dụng thiết phiến không đơn giản hà tất bên trong có ám khí sao ngươi không đánh ra cho ta xem.”
Trần Hưng Lễ giật mình, vốn trong thiết phiến có cơ quan ẩn tàng bên trong rất ít người biết đến, hắn vẫn lấy đó làm đắc dụng dùng trong lúc khẩn cấp khiến địch thù bất ngờ. Tuy không phải là cây thiết phiên ưng ý do hắn chế tác ra, nhưng đúng là bên trong hắn đã kịp gài mấy ám khí dành cho lúc xảy ra bất trắc. Không ngờ lão già này đánh qua mấy chiêu đã nắm bắt rõ qua cơ quan ẩn bên trong thiết phiến của mình thì làm sao không sợ hãi. Hắn cúi đầu nói “Thật không dám, vãn bối và tiền bối không thù không oán, lý nào lại động thủ đến mức thân tàn lực kiệt cho được, vãn bối thật khâm phục nhãn quan của tiền bối.”
Lão già hừ một tiếng nói “Ngươi toàn nói lời ton hót hòng nhiễu tâm trí ta chắc. Hừm, người phải chăng là người trong gia tộc họ Trần ở Thăng Long thành?”
Trần Hưng Lễ nghe đến thì thêm lần nữa thất kinh, trong giây lát mới bừng tỉnh khẽ nhéch miệng cười gật đầu nói “Làm sao tiền bối biết được vãn bối là người họ Trần?”
Lão già chép miệng nói “Ngươi xem thường ta quá sao. Trên giang hồ mỗi gia tộc, phiệt trấn dụng võ đều có bản chất riêng, ta nhìn không ra lý nào người nói ta ngốc hơn ngươi. Vừa rồi chẳng phải ngươi xem chiêu của ta đã đoán được Hổ Long Chảo Thủ là gì!”
Trần Hưng Lễ nghe vậy cười khổ nói “Chiêu pháp thì vãn bối nhìn ra nhưng không hề biết thân phận của tiền bối, hoàn toàn khác biệt. Tiền bối đương nhiên nhãn quan học thức võ học cao hơn vãn bối rất nhiều.”
Lão già nghe qua, ra chiều đắc ý khi được hắn khen ngợi, chợt như nghĩ ra chuyện gì đó lão khẽ hừm lạnh nói “Gia tộc họ Trần ở Thăng Long dùng côn pháp, sao ngươi lại dùng thiết phiến, chẳng phải là quỷ dị khác người hay sao! Ta rất ghét bọn người tiết chế võ học tổ tiên thành hình hài khác biệt, xem chẳng ra thể thống gì.” Lão nói đến đây nhìn chằm chằm Trần Hưng Lễ hỏi thêm “Ta hỏi ngươi có quan hệ gì với họ Trần, chẳng qua trong chiêu pháp của người có mấy phần dụng đến Phong Liên Thần Chưởng của phiệt trấn Ẩn Nam, không hiểu là như thế nào!”
Trần Hưng Lễ nghe vậy toát mồ hôi hột, không ngờ lão còn am hiểu võ công tường tận đến như vậy, chẳng qua vừa rồi trong lúc cấp bách chỉ tung ra một chưởng trong Phong Liên Thần Chưởng vậy mà không qua khỏi nhãn quan của lão. Không ngờ ở nơi rừng rú hẻo lánh này lại có nhân vật lợi hại như vậy, hắn chấp tay vái nói “Tiền bối quả nhiên có nhãn quan như thần, trong đêm khuya khoắc vãn bối chỉ học mót một chiêu đánh ra mà đã nhận ra.”
Lão già nghe vậy gật gật đầu nhưng lại thở dài một tiếng “Ta có khi nào lại lợi hại đến như vậy sao!”
Lão vừa nói dứt lời thì nghe trong thôn trang một giọng trầm đục vọng ra rất khó nghe “Lão không phải đang ra vẻ với bọn vãn bối đó à.”
Cả hai đưa mắt nhìn về phía sân thôn trang, một bà lão dáng vẻ thập phần cương nghị, tay cầm trượng, khoác bên ngoài một tấm sa tanh giữ ấm, phía sau là quản lão bà tay mang đèn lồng soi đường. Ông lão khẽ ho khụ khụ mấy tiếng cười nhạt nói “Lão phu nhân giờ này còn ra ngoài làm gì, chẳng phải bà hãy còn sốt đó hay sao!”
Bà lão nghe vậy chẳng mảy may để ý đến giọng điệu ôn tồn quan tâm của lão phu quân mình, chỉ hừ lạnh một tiếng trỏ tay lão miệng khẽ rung rung nói “Đêm hôm lão còn ra đây đùa giỡn với tên tiểu từ này không phải là mất mặt quá sao, vẫn chứng nào tật ấy không sao sửa được mà.” Bà lão nói xong lại đưa mắt nhìn Trần Hưng Lễ hỏi “Này, tiểu tử! Ngươi không bị lão làm bị thương chứ?”
/176
|