Từ lúc Lê Hiểu Bình bất tỉnh trong rừng, thời gian chỉ qua mấy canh giờ nhưng biến cố xảy ra ở bến cảng thập phần phức tạp, không sao đếm cho xuể.
Nhắc tới Chế Vân, nàng thấy pháo hiệu ở bến cảng trong lòng tò mò lạ lẩm, tự nghĩ không biết ở đó xảy ra chuyện gì, ra cước chạy mau, chưa đầy bữa cơm đã tới nơi.
Quang cảnh nhộn nhịp trên đường phố lặng lẽ đi khác thường, dọc hai bên đường nhà cửa đóng kín, đèn lồng để tắt, phường buôn bán, khách điếm, lầu cát lặng im không có lấy một bóng người lai vãng. Rõ ràng đã xảy ra chuyện gì rồi? Một cảm giác rợn người, trống trải đến vô hồn, Chế Vân đi giữa đêm tối bất giác cũng rùng mình kinh sợ.
Nàng ra cước chạy mau hơn, chợt thấy phía trước mấy căn nhà im ỉm xuất hiện liền lúc mấy toán người không dưới hai trăm, mặc đồ đen che kín mặt, tay mang binh khí lặng lẽ lách qua mấy cánh cửa nhà dân đi ra, lũ lượt tiến về phía bến cảng. Chế Vân nấp kín, đương nhiên là nhìn thấy rõ cả. Phía xa xa mấy hồi còi rút lên tu tu, đám áo đen một tên trong bọn cũng thổi lên một hồi còi đáp trả.
Đúng là tín hiệu của bọn chúng rồi!
Chế Vân bám theo cả bọn đi qua mấy con đường nhỏ, nàng còn phân vân không biết đám quan binh thường ngày đi khắp nơi hoành hành bá đạo vậy mà có biến cố lại không thấy bóng dáng một ai, thì thấy phía trước đám áo đen hú lên mấy tiếng lớn “A…a”
Nàng đưa mắt nhìn ra thì thấy rõ trên các nóc nhà hai bên đường người đứng đen kịt, đuốc phựt cháy sáng rực, phát tên xuống như mưa, một tràng tiếng hô lớn “Giết hết bọn phản tặc, giết hết bọn phản tặc…!”
Đám người áo đen thấy sự việc bại lộ liền chia nhau làm nhiều ngõ tẩu thoát. Các ngã đường, quân binh từ trong các ngôi nhà đóng cửa chạy ra chặn lối. Từ xa một tên tổng binh phi ngựa chạy đến cùng mấy mươi nhân mã nữa, thấy đám người áo đen bị vây chặt thì bật cười khanh khách nói “Ha ha…các ngươi chạy đâu cho thoát, chúng ta đã phát giác hết hành tung của các người mà đợi sẵn ở đây, còn không mau buông khí giới đầu hàng đi!”
Đám người áo đen nghe ra chẳng mảy may gì, trong giây lát hoang mang liền lúc lao đến đám quan binh liều sống chết.
Đám người áo đen, trên bị tên phát xuống, xung quanh có quan binh chặn lối không sao thoát được chết nhiều vô số. Tên tổng binh còn đang đắc ý thì nghe phía Chiêm cảng một loạt tiếng nổ lớn, lửa cháy bùng lên sáng rực cả bầu trời, không khỏi thất khiếp. Đám quân binh ngạc nhiên nói “Chuyện gì vậy?”
Tên tổng bình quát “Các ngươi làm gì vậy! Còn không mau giết hết chúng cho ta…”
Đám áo đen trong lúc khốn cùng chợt thấy vậy lấy làm mừng, xông bừa vào đám quan binh tả xung hữu đột.
Quan binh đã chuẩn bị từ trước đương nhiên không lấy làm khó, chiếm hẳn thế thượng phong chốc lát đã khống chế giết thêm mấy chục tên áo đen nữa. Tên tổng binh hừ lạnh nói “Còn không mau buông khí giới cho ta!”
Đám áo đen không xem lời hắn ra gì cứ xông tới đánh kịch liệt, quyết sống chết không hề nao núng sợ hãi. Chế Vân nhìn ra rất lấy khó hiểu. Nàng còn bâng khuâng nghĩ xem đám người này rốt cuộc là ai? Thì lại nghe tiếng nổ lớn ngoài Chiêm cảng. Lần này lớn hơn hẳn lần trước, lửa bùng lên rọi sáng đến tận nơi nàng đang ẩn nấp. Đám người áo đen thấy vậy không khỏi cười hô hô nói “Các ngươi bị lừa rồi, bị lừa rồi… thuyền trên cảng sẽ bị thiêu hết thôi!”
Tên tổng binh nghe đám người áo đen nói vậy không khỏi thất sắc nói “Không xong, chúng dương đông kích tây, rõ ràng ta bị lừa rồi!” Nói rồi quay sang đám quan binh quát “Giết hết chúng cho ta không chừa một tên.” Nói rồi thúc ngựa chạy mau về đại doanh Lâm Ấp Phố.
Chế Vân nghe ra vội chạy mau về phía Chiêm cảng. Chỉ là trong đầu không thôi nghĩ đến Lê Hiểu Bình, tự hỏi gã lúc này thế nào? Ra sao! Trong lòng chợt cảm thấy lo lắng không nguôi. Nàng chạy một lúc ra đến bến cảng, dọc bến cảng thuyền lớn cháy hừng hực, đám quan binh hò nhau chữa cháy nhưng đều bất lực.
Bọn người võ lâm Nam Quốc đứng trên bờ chỉ trỏ mắng nhiếc đám người áo đen, chúng đậu thuyền độc mộc đen nghịt trên sông không dưới mấy ngàn tên ngoài xa. Nàng nhìn ra đã nhận ra ngay đám người áo đen đó không có ý muốn đánh tới, chỉ lờn vờn bên ngoài xa.
Mấy tên đại hán đứng trên bờ trỏ đám áo đen nói “Chúng ta chịu bó tay nhìn thuyền bị đánh đắm cả hay sao!”
Mấy tên khác mắng “Lũ súc sinh, biết bọn ta không rành đi lại trên sông mà bày ra trò này đấy.”
“Bọn thủy binh của tên La Khải đâu cả rồi?”
“Chúng thì quan tâm gì đến chúng ta, tên giặc già khốn kiếp.”
“Chúng ta không mong đợi được gì nữa rồi, rõ ràng bọn áo đen đó dụng thuyền độc mộc rất lợi hại.”
Phía trên bờ mấy toán quân binh trấn giữ Lâm Ấp Phô đều đã tới, thấy thuyền độc mộc tới gần liền phát tên như mưa đuổi chúng ra khỏi bến cảng. Thật chẳng mấy công hiệu khi bên trên thuyền độc mộc đều có khiên che chắn, lúc lâu lại có một chiếc lao vào bờ cho nổ tung một chiếc thuyền lớn.
Mấy lão già nhìn dáng vẻ bề ngoài đủ biết là người trong võ lâm, quát lớn về phía bọn áo đen “Bọn khốn. Các ngươi không dám vào bờ tỷ thí một trận hay sao, mà làm trò mèo đó!” Chẳng nghe đáp lại, cả bọn chỉ biết thở dài. Đã suốt mấy canh giờ mắng nhiếc đều đã chán ngán biết làm sao.
Trên bờ lúc lâu hai chiến thuyền được bọn quan binh điều ra, được hơn trăm trượng đã bị nổ tung cháy rụi, chốc lát đã chìm nghỉm dưới đáy sông rồi.
Bên trên bến cảng đều là người trong võ lâm, tuy không thiếu nhân lực nhưng việc di thủy không rành, tự nhiên là không dám động đến thuyền bè. Tận mắt chứng kiến từng thuyền một bị đánh chìm không khỏi đau lòng thở dài. “Rõ ràng bọn chúng muốn ngăn chúng ta lên phương bắc đây mà!”
Chế Vân nhìn quanh bến cảng không còn thấy con thuyền của Đạt Tiêu Cục đâu lấy làm bực bội, nàng chạy đến gần bờ cạnh mấy lão già hỏi “Này, lúc sáng ở đây rõ ràng có một con thuyền lớn không biết lúc này nó đã đi đâu rồi?”
Một tên đại hán nghe hỏi nói “Chắc đã bị đám áo đen đó đánh chìm cả rồi, chúng chỉ cố tình nhắm vào thuyền lớn mà thôi.”
Mấy người khác nghe người này nói lại thêm uất ức nói “Chúng ta quyết một trận với chúng mới xong, lý nào lại chịu nhục nhã ở đây.”
Vừa lúc đó từ phía nam Chiêm cảng một toán nhân mã ầm ầm kéo đến, người đi đầu chính là Tề Đàm. Nàng thấy hắn định thần chạy đến hỏi thì nghĩ đến lời dặn của Chế Pháp, thấy không tiện cho mình sau này đành thôi.
Tề Đam phi ngựa đến gần bến cảng đưa mắt nhìn khắp lượt mấy chục chiếc thuyền lớn cháy hừng hực, không khỏi tức giận mắng “Rõ là bọn vô dụng!” nói rồi quay sang một tên lính nói “Các ngươi đã cấp báo cho quan tổng đốc đưa thuyền chiến đến hay chưa?”
Tên lính gật đầu nói “Đã rồi, chỉ đợi lệnh của La tướng quân hạ lệnh lập tức xuất kích.”
Tề Đàm nghe ra hừ lạnh một tiếng nói “Còn rắc rối phiền hà, thuyền trên cảng chẳng phải đợi đến lúc tướng quân hạ lệnh thì đã chạy rụi cả hết hay sao. Ngươi mau cấp tốc bẩm báo nhanh chuyện này cho tướng quân cho ta!”
Tên lính nghe lệnh, mặt mày nặng nề khó chịu nhưng không dám cải lệnh vội vàng chạy đi ngay. Tề Đàm liền cho mấy tốp lính mới lên thuyền nhỏ bày thành trận chữ nhất cách nhau mấy trượng, rồi phân phát mỗi một tốp mấy người lên thuyền đợi lệnh. Đám người trên bến cảng thấy đám lính mới đến rõ ràng biết cách dùng thuyền, thì hồ hởi trèo lên thuyền. Đám cung thủ cùng lúc ùa lên mấy con thuyền nhỏ bố trận theo lệnh của Tề Đàm, rõ ràng hắn không phải là tên đầu rỗng kêu to, nhất nhất đám quân bình đều nghe lệnh hắn. Tiếng hô giết vang lên hân hoan, người trên bờ rõ ràng thêm mấy phần sĩ khí, liều mình lên mấy chiếc thuyền nhỏ hơn, cho dây buộc mấy chiếc làm một cùng lúc nhập bọn với đám thuyền của Tề Đàm.
Đám người áo đen trên sống thấy bến cảng có biến, tự nhiên thấy mấy chục con thuyền lũ lượt giăng thành từng hàng đi ra không khỏi thất khiếp. Liền vội vàng cho mấy chục chiếc độc mộc bày trận phát tên đến.
Giây lát hai bên đã phát tên bay kín trời. Quả nhiên trong đêm tối thêm mấy phần nguy kịch, đến đám người giang hồ vốn võ công cao cường cũng không dám khinh thường, vũ khí liên tục phát động vây kín trước mặt gạt đỡ tên.
Tình thế chốc lát có chút biến chuyển, số người trên bờ còn lại cùng cho thuyền còn lành lặng tiến ra ứng chiến. Đám người áo đen thấy thuyền bọn người Chiêm cảng đến gần không khỏi lo lắng cho tháo lui.
Trên bờ Chế vân đương nhiên là thấy hết mọi chuyện, chỉ là nàng còn lo đi dọc bờ xem qua mấy chiến thuyền bị cháy có thuyền nào của Đạt Tiêu Cục hay không, chạy quanh hai lượt vẫn không thấy gì thì đâm lo lắng, định tìm thêm vài người để hỏi thì thấy pháo sáng phía tây Lâm Ấp Phố phát ra, tự nhiên là biết có chuyện không hay, rõ một lúc sau thấy ở đó lửa cháy bừng lên. Trên bến cảng đám quan binh không khỏi kêu lớn “Không xong rồi, phía tây thành bị tập kích rồi…!”
Đám người áo đen trên sông thấy pháo hiệu lập tức phấn chấn lên mấy phần, cho thuyền quay lại liều sống chết đánh tới. Đám người võ lâm thấy đội hình thuyền độc mộc áo đen quay lại lập tức cho kết thành từng nhóm mấy chiếc thuyền với nhau, vừa lúc thấy thuyền độc mộc sắp tới phi thân nhảy sang động thủ.
Bọn người áo đen di thủy mau lẹ nhưng khi giao thủ tự nhiên không phải là đối thủ của bọn người võ lâm, vừa giáp trận đã chết không ít nhân mạng.
Mấy chục chiếc thuyền độc mộc quay lại đều bị tước hết, đám phía sau thấy vậy không khỏi kinh tâm quay mũi thuyền bỏ chạy. Đám người Tề Đam gõ chèo khua đao rượt theo. Phía xa lại nghe tiếng la thất thanh trên bờ, quay lại nhìn thấy đám người ở đó mấy phần đã rút chạy hết rồi, tự nhiên đâm ra hoang mang. Thế địch gọng kiềm, vạn phần khó xử không biết nên rượt hay nên rút đây.
Nhắc tới Chế Vân, nàng thấy pháo hiệu ở bến cảng trong lòng tò mò lạ lẩm, tự nghĩ không biết ở đó xảy ra chuyện gì, ra cước chạy mau, chưa đầy bữa cơm đã tới nơi.
Quang cảnh nhộn nhịp trên đường phố lặng lẽ đi khác thường, dọc hai bên đường nhà cửa đóng kín, đèn lồng để tắt, phường buôn bán, khách điếm, lầu cát lặng im không có lấy một bóng người lai vãng. Rõ ràng đã xảy ra chuyện gì rồi? Một cảm giác rợn người, trống trải đến vô hồn, Chế Vân đi giữa đêm tối bất giác cũng rùng mình kinh sợ.
Nàng ra cước chạy mau hơn, chợt thấy phía trước mấy căn nhà im ỉm xuất hiện liền lúc mấy toán người không dưới hai trăm, mặc đồ đen che kín mặt, tay mang binh khí lặng lẽ lách qua mấy cánh cửa nhà dân đi ra, lũ lượt tiến về phía bến cảng. Chế Vân nấp kín, đương nhiên là nhìn thấy rõ cả. Phía xa xa mấy hồi còi rút lên tu tu, đám áo đen một tên trong bọn cũng thổi lên một hồi còi đáp trả.
Đúng là tín hiệu của bọn chúng rồi!
Chế Vân bám theo cả bọn đi qua mấy con đường nhỏ, nàng còn phân vân không biết đám quan binh thường ngày đi khắp nơi hoành hành bá đạo vậy mà có biến cố lại không thấy bóng dáng một ai, thì thấy phía trước đám áo đen hú lên mấy tiếng lớn “A…a”
Nàng đưa mắt nhìn ra thì thấy rõ trên các nóc nhà hai bên đường người đứng đen kịt, đuốc phựt cháy sáng rực, phát tên xuống như mưa, một tràng tiếng hô lớn “Giết hết bọn phản tặc, giết hết bọn phản tặc…!”
Đám người áo đen thấy sự việc bại lộ liền chia nhau làm nhiều ngõ tẩu thoát. Các ngã đường, quân binh từ trong các ngôi nhà đóng cửa chạy ra chặn lối. Từ xa một tên tổng binh phi ngựa chạy đến cùng mấy mươi nhân mã nữa, thấy đám người áo đen bị vây chặt thì bật cười khanh khách nói “Ha ha…các ngươi chạy đâu cho thoát, chúng ta đã phát giác hết hành tung của các người mà đợi sẵn ở đây, còn không mau buông khí giới đầu hàng đi!”
Đám người áo đen nghe ra chẳng mảy may gì, trong giây lát hoang mang liền lúc lao đến đám quan binh liều sống chết.
Đám người áo đen, trên bị tên phát xuống, xung quanh có quan binh chặn lối không sao thoát được chết nhiều vô số. Tên tổng binh còn đang đắc ý thì nghe phía Chiêm cảng một loạt tiếng nổ lớn, lửa cháy bùng lên sáng rực cả bầu trời, không khỏi thất khiếp. Đám quân binh ngạc nhiên nói “Chuyện gì vậy?”
Tên tổng bình quát “Các ngươi làm gì vậy! Còn không mau giết hết chúng cho ta…”
Đám áo đen trong lúc khốn cùng chợt thấy vậy lấy làm mừng, xông bừa vào đám quan binh tả xung hữu đột.
Quan binh đã chuẩn bị từ trước đương nhiên không lấy làm khó, chiếm hẳn thế thượng phong chốc lát đã khống chế giết thêm mấy chục tên áo đen nữa. Tên tổng binh hừ lạnh nói “Còn không mau buông khí giới cho ta!”
Đám áo đen không xem lời hắn ra gì cứ xông tới đánh kịch liệt, quyết sống chết không hề nao núng sợ hãi. Chế Vân nhìn ra rất lấy khó hiểu. Nàng còn bâng khuâng nghĩ xem đám người này rốt cuộc là ai? Thì lại nghe tiếng nổ lớn ngoài Chiêm cảng. Lần này lớn hơn hẳn lần trước, lửa bùng lên rọi sáng đến tận nơi nàng đang ẩn nấp. Đám người áo đen thấy vậy không khỏi cười hô hô nói “Các ngươi bị lừa rồi, bị lừa rồi… thuyền trên cảng sẽ bị thiêu hết thôi!”
Tên tổng binh nghe đám người áo đen nói vậy không khỏi thất sắc nói “Không xong, chúng dương đông kích tây, rõ ràng ta bị lừa rồi!” Nói rồi quay sang đám quan binh quát “Giết hết chúng cho ta không chừa một tên.” Nói rồi thúc ngựa chạy mau về đại doanh Lâm Ấp Phố.
Chế Vân nghe ra vội chạy mau về phía Chiêm cảng. Chỉ là trong đầu không thôi nghĩ đến Lê Hiểu Bình, tự hỏi gã lúc này thế nào? Ra sao! Trong lòng chợt cảm thấy lo lắng không nguôi. Nàng chạy một lúc ra đến bến cảng, dọc bến cảng thuyền lớn cháy hừng hực, đám quan binh hò nhau chữa cháy nhưng đều bất lực.
Bọn người võ lâm Nam Quốc đứng trên bờ chỉ trỏ mắng nhiếc đám người áo đen, chúng đậu thuyền độc mộc đen nghịt trên sông không dưới mấy ngàn tên ngoài xa. Nàng nhìn ra đã nhận ra ngay đám người áo đen đó không có ý muốn đánh tới, chỉ lờn vờn bên ngoài xa.
Mấy tên đại hán đứng trên bờ trỏ đám áo đen nói “Chúng ta chịu bó tay nhìn thuyền bị đánh đắm cả hay sao!”
Mấy tên khác mắng “Lũ súc sinh, biết bọn ta không rành đi lại trên sông mà bày ra trò này đấy.”
“Bọn thủy binh của tên La Khải đâu cả rồi?”
“Chúng thì quan tâm gì đến chúng ta, tên giặc già khốn kiếp.”
“Chúng ta không mong đợi được gì nữa rồi, rõ ràng bọn áo đen đó dụng thuyền độc mộc rất lợi hại.”
Phía trên bờ mấy toán quân binh trấn giữ Lâm Ấp Phô đều đã tới, thấy thuyền độc mộc tới gần liền phát tên như mưa đuổi chúng ra khỏi bến cảng. Thật chẳng mấy công hiệu khi bên trên thuyền độc mộc đều có khiên che chắn, lúc lâu lại có một chiếc lao vào bờ cho nổ tung một chiếc thuyền lớn.
Mấy lão già nhìn dáng vẻ bề ngoài đủ biết là người trong võ lâm, quát lớn về phía bọn áo đen “Bọn khốn. Các ngươi không dám vào bờ tỷ thí một trận hay sao, mà làm trò mèo đó!” Chẳng nghe đáp lại, cả bọn chỉ biết thở dài. Đã suốt mấy canh giờ mắng nhiếc đều đã chán ngán biết làm sao.
Trên bờ lúc lâu hai chiến thuyền được bọn quan binh điều ra, được hơn trăm trượng đã bị nổ tung cháy rụi, chốc lát đã chìm nghỉm dưới đáy sông rồi.
Bên trên bến cảng đều là người trong võ lâm, tuy không thiếu nhân lực nhưng việc di thủy không rành, tự nhiên là không dám động đến thuyền bè. Tận mắt chứng kiến từng thuyền một bị đánh chìm không khỏi đau lòng thở dài. “Rõ ràng bọn chúng muốn ngăn chúng ta lên phương bắc đây mà!”
Chế Vân nhìn quanh bến cảng không còn thấy con thuyền của Đạt Tiêu Cục đâu lấy làm bực bội, nàng chạy đến gần bờ cạnh mấy lão già hỏi “Này, lúc sáng ở đây rõ ràng có một con thuyền lớn không biết lúc này nó đã đi đâu rồi?”
Một tên đại hán nghe hỏi nói “Chắc đã bị đám áo đen đó đánh chìm cả rồi, chúng chỉ cố tình nhắm vào thuyền lớn mà thôi.”
Mấy người khác nghe người này nói lại thêm uất ức nói “Chúng ta quyết một trận với chúng mới xong, lý nào lại chịu nhục nhã ở đây.”
Vừa lúc đó từ phía nam Chiêm cảng một toán nhân mã ầm ầm kéo đến, người đi đầu chính là Tề Đàm. Nàng thấy hắn định thần chạy đến hỏi thì nghĩ đến lời dặn của Chế Pháp, thấy không tiện cho mình sau này đành thôi.
Tề Đam phi ngựa đến gần bến cảng đưa mắt nhìn khắp lượt mấy chục chiếc thuyền lớn cháy hừng hực, không khỏi tức giận mắng “Rõ là bọn vô dụng!” nói rồi quay sang một tên lính nói “Các ngươi đã cấp báo cho quan tổng đốc đưa thuyền chiến đến hay chưa?”
Tên lính gật đầu nói “Đã rồi, chỉ đợi lệnh của La tướng quân hạ lệnh lập tức xuất kích.”
Tề Đàm nghe ra hừ lạnh một tiếng nói “Còn rắc rối phiền hà, thuyền trên cảng chẳng phải đợi đến lúc tướng quân hạ lệnh thì đã chạy rụi cả hết hay sao. Ngươi mau cấp tốc bẩm báo nhanh chuyện này cho tướng quân cho ta!”
Tên lính nghe lệnh, mặt mày nặng nề khó chịu nhưng không dám cải lệnh vội vàng chạy đi ngay. Tề Đàm liền cho mấy tốp lính mới lên thuyền nhỏ bày thành trận chữ nhất cách nhau mấy trượng, rồi phân phát mỗi một tốp mấy người lên thuyền đợi lệnh. Đám người trên bến cảng thấy đám lính mới đến rõ ràng biết cách dùng thuyền, thì hồ hởi trèo lên thuyền. Đám cung thủ cùng lúc ùa lên mấy con thuyền nhỏ bố trận theo lệnh của Tề Đàm, rõ ràng hắn không phải là tên đầu rỗng kêu to, nhất nhất đám quân bình đều nghe lệnh hắn. Tiếng hô giết vang lên hân hoan, người trên bờ rõ ràng thêm mấy phần sĩ khí, liều mình lên mấy chiếc thuyền nhỏ hơn, cho dây buộc mấy chiếc làm một cùng lúc nhập bọn với đám thuyền của Tề Đàm.
Đám người áo đen trên sống thấy bến cảng có biến, tự nhiên thấy mấy chục con thuyền lũ lượt giăng thành từng hàng đi ra không khỏi thất khiếp. Liền vội vàng cho mấy chục chiếc độc mộc bày trận phát tên đến.
Giây lát hai bên đã phát tên bay kín trời. Quả nhiên trong đêm tối thêm mấy phần nguy kịch, đến đám người giang hồ vốn võ công cao cường cũng không dám khinh thường, vũ khí liên tục phát động vây kín trước mặt gạt đỡ tên.
Tình thế chốc lát có chút biến chuyển, số người trên bờ còn lại cùng cho thuyền còn lành lặng tiến ra ứng chiến. Đám người áo đen thấy thuyền bọn người Chiêm cảng đến gần không khỏi lo lắng cho tháo lui.
Trên bờ Chế vân đương nhiên là thấy hết mọi chuyện, chỉ là nàng còn lo đi dọc bờ xem qua mấy chiến thuyền bị cháy có thuyền nào của Đạt Tiêu Cục hay không, chạy quanh hai lượt vẫn không thấy gì thì đâm lo lắng, định tìm thêm vài người để hỏi thì thấy pháo sáng phía tây Lâm Ấp Phố phát ra, tự nhiên là biết có chuyện không hay, rõ một lúc sau thấy ở đó lửa cháy bừng lên. Trên bến cảng đám quan binh không khỏi kêu lớn “Không xong rồi, phía tây thành bị tập kích rồi…!”
Đám người áo đen trên sông thấy pháo hiệu lập tức phấn chấn lên mấy phần, cho thuyền quay lại liều sống chết đánh tới. Đám người võ lâm thấy đội hình thuyền độc mộc áo đen quay lại lập tức cho kết thành từng nhóm mấy chiếc thuyền với nhau, vừa lúc thấy thuyền độc mộc sắp tới phi thân nhảy sang động thủ.
Bọn người áo đen di thủy mau lẹ nhưng khi giao thủ tự nhiên không phải là đối thủ của bọn người võ lâm, vừa giáp trận đã chết không ít nhân mạng.
Mấy chục chiếc thuyền độc mộc quay lại đều bị tước hết, đám phía sau thấy vậy không khỏi kinh tâm quay mũi thuyền bỏ chạy. Đám người Tề Đam gõ chèo khua đao rượt theo. Phía xa lại nghe tiếng la thất thanh trên bờ, quay lại nhìn thấy đám người ở đó mấy phần đã rút chạy hết rồi, tự nhiên đâm ra hoang mang. Thế địch gọng kiềm, vạn phần khó xử không biết nên rượt hay nên rút đây.
/176
|