Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Thẩm Chiêu Chiêu về đến nhà, trong lòng chợt trống rỗng. Cô vào căn phòng Thẩm Sách ở một đêm thay mới ga trải giường, lấy toàn bộ vỏ chăn và ga trải giường bị hắn giấu trong tủ ra giặt sạch sẽ. Khóa cửa, lau sàn nhà và bồn tắm, vừa muốn mở cửa sổ, nghĩ đến gió lạnh bên ngoài nên lại thôi.
Bài luận văn bằng tiếng Tây Ban Nha vẫn chưa hoàn thành, cô nói chúc ngủ ngon với dì giúp việc, sau đó giam mình trong thư phòng.
Cô không bật đèn mà mở bài luận văn ra trước.
Ngón tay dừng lại trên nút công tắc không ấn xuống, Thẩm Chiêu Chiêu nhìn chằm chằm phần thêm vào xa lạ cho bài luận văn. Là của Thẩm Sách. Hắn viết hai hàng chữ phía trước một đoạn lớn, đại khái là nói tiếng Tây Ban Nha của hắn chỉ giới hạn ở nghe nói, đọc còn có thể miễn cưỡng, viết thì chịu thật rồi.
Sau đó là mấy câu ngắn gọn, dùng tiếng Trung:
Trung Hoa mấy ngàn năm lịch sử đã sớm đem tính cách con người phân tích một cách hoàn chỉnh, ngày nay rất nhiều luận điệu đều chỉ là lời lẽ tầm thường.
Thời Chiến quốc có một hiền sĩ, tài học xứng đáng để ngẩng cao đầu, thế nhưng căn nhà chỉ có bốn bức tường, người vợ nói: "Không lo lắng bởi nghèo hèn, không sốt sắng bởi phú quý." Người quân tử, trọng ở học thức, coi phú quý như mây gió thoảng qua, cầu chính là: quên đi được và mất.
Vì sao nói "Cầu"? Con người sở dĩ là con người chính là vì một chữ "Dục", có dục thì sẽ có tư tưởng được và mất. Vô luận là ai đều không thể hoàn toàn làm được chuyện quên đi nó. Quân tử coi đây là ràng buộc, cả một đời sẽ không ngừng chỉnh đốn bản thân.
Quân tử đối với mình nghiêm khắc, đối với người lại khoan dung.
Vua Thuấn thường tự cảnh tỉnh bản thân, sớm đã ghi lại sử sách.
Thời Đường có Hàn Dũ, từng bàn về quân tử: "Ép bản thân lấy chu đáo làm trọng, với người lấy giản đơn mà đối đãi."
Họ nhìn vào chính mình, thấy đâu đâu cũng là sai, dù thế nào cũng không đủ; họ đối với người ngoài, tâm mang theo khoan dung, chỉ cần là một đốm sáng nhỏ lóe lên cũng sẽ không chút do dự tán thưởng từ tận đáy lòng. Ngụy quân tử thì ngược lại, tự mãn tự hỉ, đối với người khác không nhìn ra bất kỳ ưu điểm nào, khuyết điểm đếm không xuể, chính là "Lấy Thánh Nhân đặt yêu cầu lên người thường."
Đến thời Tống, Minh, văn nhân kế thừa luận điệu của người đi trước, đặng: nghiêm khắc với bản thân, khoan dung với người ngoài. Truyền thừa cho đến ngày nay.
Chỉ một điểm này, Trung Hoa ta tự Ngũ Đế đến nay có một quan điểm thống nhất, truyền dạy cho con cháu đời sau.
Quân tử không khinh nhờn, bỏ thói ghen ghét đố kỵ.
Buông thả vây khốn con người trong cái vòng hẹp, ếch ngồi đáy giếng, đố kỵ khiến con người nói ra những lời khó nghe, hành vi khác thường.
Đố kỵ dẫn đến cái ác, xưa có: đố khắc, đố si, đố hại. Bởi vì đố kỵ mà cay nghiệt, si vọng, nảy sinh mưu đồ hãm hại người. Con người có vô số nhược điểm, không có cách nào diệt trừ tận gốc, chỉ có thể tự mình khống chế. Đố kỵ là thứ có lực công kích vô cùng lớn, quá mức đố kỵ sẽ khiến con người trở nên độc ác. Họ hiểu được, thông suốt cái tai hại của nó, không ngừng khắc chế, một đời tranh đấu với chính mình.
Kẻ địch của người thường là người ngoài, mà kẻ địch của người quân tử, là chính mình.
.......
Thẩm Sách quay trở lại nói về đạo xử sự "giấu mũi nhọn giữ vụng về, ẩn mình ở nơi thấp" khiến cô nghĩ đến bản thân từng thầm hình dung về hắn là lưỡi dao nhọn chôn dưới tầng cát, cũng thật phù hợp với đoạn này.
(*) có 1 câu đại loại là: nước chảy chỗ trũng, người thường hướng đến nơi cao. Chắc đây là sự khác biệt giữa quân tử và người thường? haha
Hắn nói đến "giữ và giấu", là dẫn ra từ một câu binh pháp: quen giữ người, giấu mình trong chốn dân gian.
Thẩm Chiêu Chiêu mỉm cười với màn hình, nhớ đến nửa câu sau: ẩn sâu dưới chín tầng đất, hành động đến chín tầng trời.
Mà với Thẩm Sách, hắn càng thích hợp với câu phía sau hơn.
Ngồi ngây ngốc một hồi, ý thức và cơ thể cô dần bị bóng tối cắn nuốt, trời và đất cũng trở nên hư ảo không chân thực.
Lại như đang chìm giữa sương tuyết Lư Sơn, trong đình đài trên mặt nước, hắn cởi áo khoác ngoài, tựa lưng lên chiếc cột phía sau, tư thế thư thái lười biếng nói chuyện với cô. Mà cô men theo ánh lửa than, cách một ngọn lửa cháy bập bùng nhìn hắn. Hắn ngắm tuyết, cô ngắm hắn.
***
Thẩm Chiêu Chiêu bị tiếng đồng hồ báo thức đánh thức, mơ màng hoảng hốt ngồi dậy, lưng tựa đầu giường, ý thức theo họa tiết sông núi trên giấy dán tường liên tục bị đẩy đi xa mấy vạn dặm. Mộng quá loạn, một thoáng trước là những câu chữ chạy loạn, một thoáng sau đã trở lại là hắn. Điện thoại của Thẩm Sách đúng lúc này gọi đến, cô trượt người nằm về: "Biết là giờ này anh xuống đến sân bay mà, dậy rồi không xuống giường nữa."
Đầu bên kia điện thoại là âm thanh ồn ào của sân bay Macao, có tiếng Quảng Đông, tiếng Anh, tiếng Trung, lẫn lộn hỗn tạp.
"Nói vậy là muốn anh lại bay về đó rồi hả?" Hắn hỏi.
Cô "Vâng" một tiếng.
Sau đó nghĩ đến mấy ngày có hắn nằm bên cạnh, lại nhìn trần nhà, chỉ tưởng tượng ra được một bên đường viền trên khuôn mặt hắn, còn có tay của chính mình.
Khoa học kỹ thuật phát triển quá nhanh cũng không phải là chuyện tốt, một cái chớp mắt đã ở cách nhau nửa vòng thế giới. Từ đêm qua cô đã phát hiện ra bản thân chẳng hề biết rõ về hắn. Mấy ngày chăn gối cận kề, Thẩm Sách với cô chỉ như một góc mới lộ ra của dãy núi lớn. Thế giới tinh thần của một người càng rộng lớn, sức hấp dẫn với cô cũng sẽ càng lớn hơn. Cô hiểu hắn hơn một phần, trái tim càng hãm sâu hơn một phần, ngỡ rằng đã không thể nào mê luyến sâu hơn nữa...... thế nhưng một khắc sau lại bị chính trái tim mình phủ định.
"Em đã đọc rồi."
"Phao chuyên dẫn ngọc(*)," hắn nói, "Mấy câu da lông."
(*) là một kế trong binh pháp tôn tử, trong trường hợp này thì là Thẩm Sách đưa ra gợi ý cho Chiêu Chiêu tham khảo, tiện đà cho cô phát triển vào ý của mình
Cô nhẹ giọng nói: "Bản lĩnh tự giễu giải không tệ."
Hắn cười: "Giễu giải, giễu giải. Có giễu, mới có giải."
Hai người đều hạ thấp giọng, tựa như dư vị mấy ngày qua vẫn còn, vài ngày ngắn ngủi, ai cũng không giấu đi được một thoáng đa sầu đa cảm.
Khi trước bởi vì có Thẩm Sách ở đây nên mẹ không tiện nói nhiều quấy rầy đến hai anh em ở chung, cũng coi như để cho cô thêm mấy ngày nữa suy nghĩ về chuyện từ hôn. Một tuần sau khi Thẩm Sách rời đi, cô và mẹ chính thức có cuộc gọi thứ hai. Điện thoại nối liền, hai mẹ con cứ như vậy trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng nghe thấy tiếng cười của mẹ cô: "Đúng là mẹ ra sao thì con gái cũng giống vậy. Vốn muốn chuẩn bị sẵn con đường tắt cho con, nhưng hẳn là con không cần nữa rồi."
Trái tim Thẩm Chiêu Chiêu rốt cuộc cũng hạ xuống, giọng nói mang theo nũng nịu: "Cám ơn mẹ."
Khi trước cũng là mẹ cô một mực muốn kiên trì ly hôn, buông tha quyền nắm giữ cổ phần sau cuộc hôn nhân kia, mang theo Thẩm Chiêu Chiêu mới chỉ ba tuổi rời khỏi Trung Quốc. Lễ tế tổ cũng là năm đầu tiên Thẩm Chiêu Chiêu chính thức tiếp xúc với gia tộc khổng lồ của mình, khi ấy chỉ cảm thấy mới mẻ chứ không hề hiểu được Thẩm Bảo Doanh của năm ấy chính là dục hỏa niết bàn, Phượng Hoàng trùng sinh bay về đỉnh núi.
"Là hạng người như thế nào?" Mẹ cười hỏi.
"Thì...... giống như anh trai ạ."
Sau đó có hỏi thế nào cũng không chịu nói nữa. Cô và Thẩm Sách trước đó đã có giao hẹn, trong thời gian hắn trị liệu sẽ không tạo ra thêm bất kỳ sóng gió nào cho cả hai. Chờ hai người gặp lại rồi sẽ tìm cơ hội công khai sau. Chuyện quan trọng trước mắt là Thẩm Sách có thể khỏe mạnh trở lại, cũng là chuyện quan trọng duy nhất.
Quả nhiên như suy đoán trước đó của cô, mẹ truyền đạt lại ý tứ của Thẩm công, chính là không thể đem tặng nhân tài gia tộc đã khổ tâm bồi dưỡng cho người ngoài, Thẩm Chiêu Chiêu sau khi tốt nghiệp sẽ trở về góp sức cho Thẩm gia. Cô không có ý kiến gì khác, cho mẹ một câu trả lời mà bà muốn.
Tình huống của Thẩm Sách lúc tốt lúc xấu, lúc tốt có thể gọi điện cho cô liền một tuần. Lúc xấu đi, thậm chí còn không nhận ra cô.
Để bản thân không sa lầy vào vũng bùn vô vọng, Thẩm Chiêu Chiêu trong lúc xin học lên thạc sĩ đã theo chân giáo viên hướng dẫn dự thính một vài khóa trình. Bốn năm đại học của cô là chuyên ngành tài chính, lên thạc sĩ lại chọn phân tích tài chính, học một năm, sau khi học xong sẽ về nhà làm việc. Mẹ chưa từng hỏi chuyện học hành của cô, đều là tích lũy, khi trước cho cô học ba lê cũng không nghĩ đến chuyện bồi dưỡng ra một diễn viên múa ba lê, mà chỉ đơn giản nghĩ ba lê giúp cô dưỡng ra khí chất và sự dẻo dai, sau đó còn nói đùa với cô: "Học ba lê không bao giờ là thừa, nhìn đi, bước đi không bao giờ sợ bị còng lưng, lúc vui còn có thể nhảy lên hai bước, coi như tự trợ hứng cho mình."
Đáng tiếc, cuộc sống không có cách nào luôn theo đúng ý của bản thân, biến số nằm ở khắp nơi.
Ngày gặp lại từ nửa năm đẩy lên một năm, giữa hè trôi qua, thu hết, mùa đông một lần nữa bắt đầu.
Tết năm nay Thẩm Chiêu Chiêu về Hồng Kông ăn Tết. Từ khi Thẩm Sách sinh bệnh, chú Thẩm lo lắng ngày đêm, cũng không còn như trước đây vì chuyện làm ăn mà bay đi khắp nơi nữa mà ở lại nhà nhỏ Thẩm Sách thích nhất điều dưỡng thân thể. Chuyện đích tôn cũng dần trở thành gánh nặng của mẹ, bởi vậy mà bà cũng thường xuyên ở lại Hồng Kông hơn.
Số lượng đích tôn ít ỏi đến đáng thương, ăn Tết cũng không có mấy người.
"Đích tôn chỉ còn lại bác cả và chú," Chú Thẩm khẽ cười cảm thán, "Bác cả có một đứa con trai, thế nhưng khăng khăng đi theo chủ nghĩa độc thân. Mà chú cũng chỉ có Thẩm Sách là đứa con trai duy nhất......" Đáng tiếc một thân quấn bệnh rồi.
"Bạn trai con nếu có thể ở rể được thì sẽ là tốt nhất," Chú Thẩm nghiêm túc nói, hỏi sát hơn đến chuyện riêng của cô, "Nếu cũng là họ Thẩm thì đích tôn của chúng ta cũng có thể đông đúc hơn."
"Không phải anh trai đã rất tốt rồi ạ?" Thẩm Chiêu Chiêu nhẹ giọng an ủi chú Thẩm, "Năm mới chỉ nên nói chuyện may mắn thôi, nói chuyện may mắn thôi."
"Tình trạng gần đây của nó thế nào người làm ba này còn khó nắm được chính xác. Thẩm Diễn và thằng bé đều là đứa nhỏ có chủ ý của riêng mình, cả hai người đó chưa từng nói thật với chú được một câu," Chú Thẩm lấy phong bao lì xì trên bàn đưa tới, ôn nhu nói: "Sang năm mang bạn trai về chứ?"
Thẩm Chiêu Chiêu không biết phải đáp thế nào, rũ mắt, cúi đầu cười, cũng tiện che đi chút đa cảm lóe qua có thể khiến người ta hoài nghi.
Không chỉ bởi muốn cả nhà vui vẻ, cô còn muốn thay Thẩm Sách tận một phần hiếu tâm: "Được ạ, sang năm."
Chữ mạ vàng bên trên là "Cả nhà đoàn viên", ngón tay Thẩm Chiêu Chiêu dừng lại ở một góc của chiếc lì xì, kinh ngạc nhìn chằm chằm.
"Cái này là anh trai con viết, hai tháng trước nhờ Thẩm Diễn mang về cho chú." Chú Thẩm giải thích.
Cô chậm chạp không muốn dời đi tầm mắt, cảm nhận được vô cùng rõ ràng câu nói "Thấy chữ như mặt".
Chữ viết của hắn bên trong cái bọc mềm mại là sắc sảo bén nhọn, tựa như sờ lên có thể rách tay, với bốn chữ "Cả nhà đoàn viên" này kể ra có chút không được ăn khớp cho lắm. Thẩm Sách từng viết: Kẻ địch của người quân tử, là chính mình.
Đối với Thẩm Sách mà nói, kẻ địch đáng gờm nhất chính là sự bén nhọn quá mức của bản thân. Bài khổ luyện cả một đời của hắn vì thế hẳn sẽ là: ẩn và thu.
Đêm giao thừa, cô đến nhà kính trồng hoa.
Nơi này đã được sửa chữa lại, hai năm trước với Macao giống hệt nhau, hiện tại đã tách biệt thành hai loại phong cách. Macao là tường thủy tinh, kệ đặt một màu trắng, lấy chính những chậu thực vật xếp đặt thành bố cục, khiến người ta liên tưởng đến khung cảnh trong bộ phim Phù thủy xứ Oz.
Mà nhà kính trồng hoa của nơi này là mô phỏng theo phong cách ngôi nhà của cô ở Montreal, sử dụng vật liệu bằng gỗ dựng thành vách, bên ngoài bố trí những loài thực vật không sợ lạnh, bên cửa sổ treo chậu cây xanh. Toàn bộ là một màu xanh lục, bò lan khắp nóc nhà và cửa sổ thủy tinh.
Cô thậm chí có thể tưởng tượng ra đến xuân hạ nơi này sẽ ngập tràn trăm loại hoa đua nở. Hoa bao bọc cho ngôi nhà, căn nhà lại là nơi nuôi dưỡng hoa.
Thợ trồng hoa phải trở về nhà đón đêm giao thừa với gia đình, trước khi đi nói với cô chậu hoa quỳnh sẽ nở hoa trong mấy ngày này, lại chỉ sang chậu linh lan nói loài thực vật này ưa lạnh, tuyệt đối không nên xót thay nó mà ngốc nghếch mang vào trong nhà.
Mặt trời lặn, ánh trăng chầm chậm rót xuống thế gian.
Nước trong bể bơi của tầng cao nhất đã bị rút cạn trước khi vào thu, chỉ còn lại đáy hồ với một lớp bụi mỏng buồn hiu hắt. Cô ở Montreal quá lâu, đã quen với khí hậu lạnh khắc nghiệt ở nơi đó, nhìn mây đen lững lờ che đi mặt trăng, trong lòng thầm nghĩ, đang là mùa đông, không phải sẽ mưa thật đấy chứ?
Suy nghĩ này còn chưa kịp đi xa hơn, giọt nước lạnh lẽo đã chợt rơi xuống chóp mũi, liền ngay sau đó là trên cánh môi......
Cô chạy vào nhà kính trồng hoa trú mưa, tìm xung quanh một hồi cũng không thấy một cái khăn sạch nào, bất đắc dĩ đành rút tạm một tờ giấy ăn lau mặt, sau đó muốn tìm ô, lại không có. Giờ này hẳn là mẹ và chú Thẩm đều đã ngủ rồi, nơi này cũng cách thang máy xa nhất, không gấp đến mức ngay giữa lúc mưa lớn này phải chạy về. Dù sao cũng không có việc gì làm, chờ mưa nhỏ đi rồi tính tiếp vậy.
Trong lúc yên tĩnh nhất, điện thoại bàn đặt bên cạnh chợt vang lên.
Trái tim Thẩm Chiêu Chiêu thình thịch nhảy loạn, chuông reo đến hồi thứ hai, cô cầm điện thoại chuyển nghe.
Đầu bên kia truyền đến tiếng sấm y như nơi này.
"Điện thoại di động không có ai nghe máy, đoán là em trốn ở nhà kính trồng hoa."
Thẩm Chiêu Chiêu nắm chặt cục giấy vừa dùng thấm nước trong tay, càng lúc càng vo nó nhỏ đi hơn, cũng giống như trái tim đang không ngừng thắt lại lúc này của cô. Lần trò chuyện trước đó đã là hai tháng trôi qua, cũng là năm ngoái, vượt qua một năm, hắn nói sẽ đến Montreal đón năm mới với cô. Sau đó tình huống xảy ra bất ngờ......
"Năm mới qua chính là Tết của người Trung Quốc chúng ta," hắn hỏi, "Có tâm nguyện gì không?"
Chớp rạch ngang trời, sau đó là tiếng sấm nối tiếp.
"Em...... có một người anh trai, hi vọng anh ấy bình an." Năm này qua năm khác, tâm tư của cô đối với hắn lần sau không hề chỉ giống như lần trước, mê luyến với hắn một phần cũng không giảm, ngược lại bắt đầu đã có thể cảm nhận được tâm tư của hắn. Cô chỉ muốn được bên hắn, không làm gì, không nói chuyện yêu đường, không làm người yêu, đều được, tâm nguyện duy nhất chính là có thể gặp hắn nhiều hơn, ở bên hắn.
"Còn gì nữa không?"
"Để em nghĩ xem," cô dùng móng tay bấm mạnh vào lòng bàn tay, khắc chế ngữ điệu của bản thân, "Em còn muốn cùng anh ấy đón sinh nhật năm 26 tuổi."
"Anh ta sinh vào đầu hạ, còn những mấy tháng nữa. Không ghét chờ quá lâu?"
"Không tính là gì cả," cô nhẹ giọng nói, đè xuống chua xót trong lòng, "Dù sao em chờ anh ấy cũng lâu rồi."
"Được, đã biết," hắn lại nói, "May quá, thời gian này cũng không rảnh rỗi." Hắn nói như thể có vô số công sự đang chờ giải quyết thật vậy.
"Biết mà....."
Hai người cầm ống nghe, đều nở nụ cười.
"Năm mới nhớ phải tuân thủ quy củ đón năm mới," hắn nói, "Mặc đồ đỏ, váy màu đỏ thạch lựu là tốt nhất."
"Hôm nay giao thừa rồi, bây giờ mới đi mua váy sợ không kịp," hơn nữa mùa đông này mặc váy có mà lạnh chết hả, cô hỏi, "Quy củ đâu ra vậy? Chưa nghe bao giờ."
Cô nghe thấy tiếng cười của hắn, cảm thấy có gì đó kỳ quái, ngẫm nghĩ một chút mới chợt giật mình nhận ra, không lẽ hắn là muốn nói thứ mặc dưới váy?
Trước mặt cô là cây sương rồng bát tiên đỏ thẫm, phía sau bên phải là thiên điểu cánh hoa vàng mang theo đơn độc một nhánh xanh lam. Chỗ cô đang ngồi có rất nhiều thủy tiên, trong ngày Tết âm lịch thủy tiên cũng là loài hoa nở rộ nhất, tựa như mỗi năm phải nhìn thấy thủy tiên mới thật sự được coi như là đã qua năm mới......
Thẩm Chiêu Chiêu muốn tìm màu tương tự như hoa thạch lựu kia, nhưng không có: "Nhà kính trồng hoa này của anh đẹp quá đi mất, em chẳng muốn đi nữa."
"Thế hả?" Hắn hỏi.
Thẩm Chiêu Chiêu còn đang mải ngắm hoa, như có như không đáp lại.
Hắn thình lình nói: "Vậy thì ở yên đó, chờ anh."
......
Lời này mang lại hiệu ứng đặc biệt lớn, thế nhưng xen lẫn bên trong tiếng mưa lộp bộp ngoài cửa sổ lại khiến người ta có cảm giác không chân thực. Cơ thể cô tựa như còn phản ứng nhanh hơn cả ý thức, đứng bật dậy, chân đập vào bàn. Dụng cụ uống trà va đập vào nhau, hẳn là Thẩm Sách bên kia đã nghe thấy.
"Đừng đi ra, mưa lớn," hắn cũng không cúp máy, giọng nói trầm thấp từ bên kia tiếp tục truyền đến, "Chờ anh tìm ô."
Lời nói quá thật, thế nhưng hơn một năm nay hai người họ đã có vô số cái hẹn ước như thế này, cuối cùng đều bị hủy bỏ giữa chừng...... "Anh, năm mới không được gạt em."
"Không gạt em," hắn cười, "Ô trong nhà đâu hết rồi ấy nhỉ?"
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Thẩm Chiêu Chiêu về đến nhà, trong lòng chợt trống rỗng. Cô vào căn phòng Thẩm Sách ở một đêm thay mới ga trải giường, lấy toàn bộ vỏ chăn và ga trải giường bị hắn giấu trong tủ ra giặt sạch sẽ. Khóa cửa, lau sàn nhà và bồn tắm, vừa muốn mở cửa sổ, nghĩ đến gió lạnh bên ngoài nên lại thôi.
Bài luận văn bằng tiếng Tây Ban Nha vẫn chưa hoàn thành, cô nói chúc ngủ ngon với dì giúp việc, sau đó giam mình trong thư phòng.
Cô không bật đèn mà mở bài luận văn ra trước.
Ngón tay dừng lại trên nút công tắc không ấn xuống, Thẩm Chiêu Chiêu nhìn chằm chằm phần thêm vào xa lạ cho bài luận văn. Là của Thẩm Sách. Hắn viết hai hàng chữ phía trước một đoạn lớn, đại khái là nói tiếng Tây Ban Nha của hắn chỉ giới hạn ở nghe nói, đọc còn có thể miễn cưỡng, viết thì chịu thật rồi.
Sau đó là mấy câu ngắn gọn, dùng tiếng Trung:
Trung Hoa mấy ngàn năm lịch sử đã sớm đem tính cách con người phân tích một cách hoàn chỉnh, ngày nay rất nhiều luận điệu đều chỉ là lời lẽ tầm thường.
Thời Chiến quốc có một hiền sĩ, tài học xứng đáng để ngẩng cao đầu, thế nhưng căn nhà chỉ có bốn bức tường, người vợ nói: "Không lo lắng bởi nghèo hèn, không sốt sắng bởi phú quý." Người quân tử, trọng ở học thức, coi phú quý như mây gió thoảng qua, cầu chính là: quên đi được và mất.
Vì sao nói "Cầu"? Con người sở dĩ là con người chính là vì một chữ "Dục", có dục thì sẽ có tư tưởng được và mất. Vô luận là ai đều không thể hoàn toàn làm được chuyện quên đi nó. Quân tử coi đây là ràng buộc, cả một đời sẽ không ngừng chỉnh đốn bản thân.
Quân tử đối với mình nghiêm khắc, đối với người lại khoan dung.
Vua Thuấn thường tự cảnh tỉnh bản thân, sớm đã ghi lại sử sách.
Thời Đường có Hàn Dũ, từng bàn về quân tử: "Ép bản thân lấy chu đáo làm trọng, với người lấy giản đơn mà đối đãi."
Họ nhìn vào chính mình, thấy đâu đâu cũng là sai, dù thế nào cũng không đủ; họ đối với người ngoài, tâm mang theo khoan dung, chỉ cần là một đốm sáng nhỏ lóe lên cũng sẽ không chút do dự tán thưởng từ tận đáy lòng. Ngụy quân tử thì ngược lại, tự mãn tự hỉ, đối với người khác không nhìn ra bất kỳ ưu điểm nào, khuyết điểm đếm không xuể, chính là "Lấy Thánh Nhân đặt yêu cầu lên người thường."
Đến thời Tống, Minh, văn nhân kế thừa luận điệu của người đi trước, đặng: nghiêm khắc với bản thân, khoan dung với người ngoài. Truyền thừa cho đến ngày nay.
Chỉ một điểm này, Trung Hoa ta tự Ngũ Đế đến nay có một quan điểm thống nhất, truyền dạy cho con cháu đời sau.
Quân tử không khinh nhờn, bỏ thói ghen ghét đố kỵ.
Buông thả vây khốn con người trong cái vòng hẹp, ếch ngồi đáy giếng, đố kỵ khiến con người nói ra những lời khó nghe, hành vi khác thường.
Đố kỵ dẫn đến cái ác, xưa có: đố khắc, đố si, đố hại. Bởi vì đố kỵ mà cay nghiệt, si vọng, nảy sinh mưu đồ hãm hại người. Con người có vô số nhược điểm, không có cách nào diệt trừ tận gốc, chỉ có thể tự mình khống chế. Đố kỵ là thứ có lực công kích vô cùng lớn, quá mức đố kỵ sẽ khiến con người trở nên độc ác. Họ hiểu được, thông suốt cái tai hại của nó, không ngừng khắc chế, một đời tranh đấu với chính mình.
Kẻ địch của người thường là người ngoài, mà kẻ địch của người quân tử, là chính mình.
.......
Thẩm Sách quay trở lại nói về đạo xử sự "giấu mũi nhọn giữ vụng về, ẩn mình ở nơi thấp" khiến cô nghĩ đến bản thân từng thầm hình dung về hắn là lưỡi dao nhọn chôn dưới tầng cát, cũng thật phù hợp với đoạn này.
(*) có 1 câu đại loại là: nước chảy chỗ trũng, người thường hướng đến nơi cao. Chắc đây là sự khác biệt giữa quân tử và người thường? haha
Hắn nói đến "giữ và giấu", là dẫn ra từ một câu binh pháp: quen giữ người, giấu mình trong chốn dân gian.
Thẩm Chiêu Chiêu mỉm cười với màn hình, nhớ đến nửa câu sau: ẩn sâu dưới chín tầng đất, hành động đến chín tầng trời.
Mà với Thẩm Sách, hắn càng thích hợp với câu phía sau hơn.
Ngồi ngây ngốc một hồi, ý thức và cơ thể cô dần bị bóng tối cắn nuốt, trời và đất cũng trở nên hư ảo không chân thực.
Lại như đang chìm giữa sương tuyết Lư Sơn, trong đình đài trên mặt nước, hắn cởi áo khoác ngoài, tựa lưng lên chiếc cột phía sau, tư thế thư thái lười biếng nói chuyện với cô. Mà cô men theo ánh lửa than, cách một ngọn lửa cháy bập bùng nhìn hắn. Hắn ngắm tuyết, cô ngắm hắn.
***
Thẩm Chiêu Chiêu bị tiếng đồng hồ báo thức đánh thức, mơ màng hoảng hốt ngồi dậy, lưng tựa đầu giường, ý thức theo họa tiết sông núi trên giấy dán tường liên tục bị đẩy đi xa mấy vạn dặm. Mộng quá loạn, một thoáng trước là những câu chữ chạy loạn, một thoáng sau đã trở lại là hắn. Điện thoại của Thẩm Sách đúng lúc này gọi đến, cô trượt người nằm về: "Biết là giờ này anh xuống đến sân bay mà, dậy rồi không xuống giường nữa."
Đầu bên kia điện thoại là âm thanh ồn ào của sân bay Macao, có tiếng Quảng Đông, tiếng Anh, tiếng Trung, lẫn lộn hỗn tạp.
"Nói vậy là muốn anh lại bay về đó rồi hả?" Hắn hỏi.
Cô "Vâng" một tiếng.
Sau đó nghĩ đến mấy ngày có hắn nằm bên cạnh, lại nhìn trần nhà, chỉ tưởng tượng ra được một bên đường viền trên khuôn mặt hắn, còn có tay của chính mình.
Khoa học kỹ thuật phát triển quá nhanh cũng không phải là chuyện tốt, một cái chớp mắt đã ở cách nhau nửa vòng thế giới. Từ đêm qua cô đã phát hiện ra bản thân chẳng hề biết rõ về hắn. Mấy ngày chăn gối cận kề, Thẩm Sách với cô chỉ như một góc mới lộ ra của dãy núi lớn. Thế giới tinh thần của một người càng rộng lớn, sức hấp dẫn với cô cũng sẽ càng lớn hơn. Cô hiểu hắn hơn một phần, trái tim càng hãm sâu hơn một phần, ngỡ rằng đã không thể nào mê luyến sâu hơn nữa...... thế nhưng một khắc sau lại bị chính trái tim mình phủ định.
"Em đã đọc rồi."
"Phao chuyên dẫn ngọc(*)," hắn nói, "Mấy câu da lông."
(*) là một kế trong binh pháp tôn tử, trong trường hợp này thì là Thẩm Sách đưa ra gợi ý cho Chiêu Chiêu tham khảo, tiện đà cho cô phát triển vào ý của mình
Cô nhẹ giọng nói: "Bản lĩnh tự giễu giải không tệ."
Hắn cười: "Giễu giải, giễu giải. Có giễu, mới có giải."
Hai người đều hạ thấp giọng, tựa như dư vị mấy ngày qua vẫn còn, vài ngày ngắn ngủi, ai cũng không giấu đi được một thoáng đa sầu đa cảm.
Khi trước bởi vì có Thẩm Sách ở đây nên mẹ không tiện nói nhiều quấy rầy đến hai anh em ở chung, cũng coi như để cho cô thêm mấy ngày nữa suy nghĩ về chuyện từ hôn. Một tuần sau khi Thẩm Sách rời đi, cô và mẹ chính thức có cuộc gọi thứ hai. Điện thoại nối liền, hai mẹ con cứ như vậy trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng nghe thấy tiếng cười của mẹ cô: "Đúng là mẹ ra sao thì con gái cũng giống vậy. Vốn muốn chuẩn bị sẵn con đường tắt cho con, nhưng hẳn là con không cần nữa rồi."
Trái tim Thẩm Chiêu Chiêu rốt cuộc cũng hạ xuống, giọng nói mang theo nũng nịu: "Cám ơn mẹ."
Khi trước cũng là mẹ cô một mực muốn kiên trì ly hôn, buông tha quyền nắm giữ cổ phần sau cuộc hôn nhân kia, mang theo Thẩm Chiêu Chiêu mới chỉ ba tuổi rời khỏi Trung Quốc. Lễ tế tổ cũng là năm đầu tiên Thẩm Chiêu Chiêu chính thức tiếp xúc với gia tộc khổng lồ của mình, khi ấy chỉ cảm thấy mới mẻ chứ không hề hiểu được Thẩm Bảo Doanh của năm ấy chính là dục hỏa niết bàn, Phượng Hoàng trùng sinh bay về đỉnh núi.
"Là hạng người như thế nào?" Mẹ cười hỏi.
"Thì...... giống như anh trai ạ."
Sau đó có hỏi thế nào cũng không chịu nói nữa. Cô và Thẩm Sách trước đó đã có giao hẹn, trong thời gian hắn trị liệu sẽ không tạo ra thêm bất kỳ sóng gió nào cho cả hai. Chờ hai người gặp lại rồi sẽ tìm cơ hội công khai sau. Chuyện quan trọng trước mắt là Thẩm Sách có thể khỏe mạnh trở lại, cũng là chuyện quan trọng duy nhất.
Quả nhiên như suy đoán trước đó của cô, mẹ truyền đạt lại ý tứ của Thẩm công, chính là không thể đem tặng nhân tài gia tộc đã khổ tâm bồi dưỡng cho người ngoài, Thẩm Chiêu Chiêu sau khi tốt nghiệp sẽ trở về góp sức cho Thẩm gia. Cô không có ý kiến gì khác, cho mẹ một câu trả lời mà bà muốn.
Tình huống của Thẩm Sách lúc tốt lúc xấu, lúc tốt có thể gọi điện cho cô liền một tuần. Lúc xấu đi, thậm chí còn không nhận ra cô.
Để bản thân không sa lầy vào vũng bùn vô vọng, Thẩm Chiêu Chiêu trong lúc xin học lên thạc sĩ đã theo chân giáo viên hướng dẫn dự thính một vài khóa trình. Bốn năm đại học của cô là chuyên ngành tài chính, lên thạc sĩ lại chọn phân tích tài chính, học một năm, sau khi học xong sẽ về nhà làm việc. Mẹ chưa từng hỏi chuyện học hành của cô, đều là tích lũy, khi trước cho cô học ba lê cũng không nghĩ đến chuyện bồi dưỡng ra một diễn viên múa ba lê, mà chỉ đơn giản nghĩ ba lê giúp cô dưỡng ra khí chất và sự dẻo dai, sau đó còn nói đùa với cô: "Học ba lê không bao giờ là thừa, nhìn đi, bước đi không bao giờ sợ bị còng lưng, lúc vui còn có thể nhảy lên hai bước, coi như tự trợ hứng cho mình."
Đáng tiếc, cuộc sống không có cách nào luôn theo đúng ý của bản thân, biến số nằm ở khắp nơi.
Ngày gặp lại từ nửa năm đẩy lên một năm, giữa hè trôi qua, thu hết, mùa đông một lần nữa bắt đầu.
Tết năm nay Thẩm Chiêu Chiêu về Hồng Kông ăn Tết. Từ khi Thẩm Sách sinh bệnh, chú Thẩm lo lắng ngày đêm, cũng không còn như trước đây vì chuyện làm ăn mà bay đi khắp nơi nữa mà ở lại nhà nhỏ Thẩm Sách thích nhất điều dưỡng thân thể. Chuyện đích tôn cũng dần trở thành gánh nặng của mẹ, bởi vậy mà bà cũng thường xuyên ở lại Hồng Kông hơn.
Số lượng đích tôn ít ỏi đến đáng thương, ăn Tết cũng không có mấy người.
"Đích tôn chỉ còn lại bác cả và chú," Chú Thẩm khẽ cười cảm thán, "Bác cả có một đứa con trai, thế nhưng khăng khăng đi theo chủ nghĩa độc thân. Mà chú cũng chỉ có Thẩm Sách là đứa con trai duy nhất......" Đáng tiếc một thân quấn bệnh rồi.
"Bạn trai con nếu có thể ở rể được thì sẽ là tốt nhất," Chú Thẩm nghiêm túc nói, hỏi sát hơn đến chuyện riêng của cô, "Nếu cũng là họ Thẩm thì đích tôn của chúng ta cũng có thể đông đúc hơn."
"Không phải anh trai đã rất tốt rồi ạ?" Thẩm Chiêu Chiêu nhẹ giọng an ủi chú Thẩm, "Năm mới chỉ nên nói chuyện may mắn thôi, nói chuyện may mắn thôi."
"Tình trạng gần đây của nó thế nào người làm ba này còn khó nắm được chính xác. Thẩm Diễn và thằng bé đều là đứa nhỏ có chủ ý của riêng mình, cả hai người đó chưa từng nói thật với chú được một câu," Chú Thẩm lấy phong bao lì xì trên bàn đưa tới, ôn nhu nói: "Sang năm mang bạn trai về chứ?"
Thẩm Chiêu Chiêu không biết phải đáp thế nào, rũ mắt, cúi đầu cười, cũng tiện che đi chút đa cảm lóe qua có thể khiến người ta hoài nghi.
Không chỉ bởi muốn cả nhà vui vẻ, cô còn muốn thay Thẩm Sách tận một phần hiếu tâm: "Được ạ, sang năm."
Chữ mạ vàng bên trên là "Cả nhà đoàn viên", ngón tay Thẩm Chiêu Chiêu dừng lại ở một góc của chiếc lì xì, kinh ngạc nhìn chằm chằm.
"Cái này là anh trai con viết, hai tháng trước nhờ Thẩm Diễn mang về cho chú." Chú Thẩm giải thích.
Cô chậm chạp không muốn dời đi tầm mắt, cảm nhận được vô cùng rõ ràng câu nói "Thấy chữ như mặt".
Chữ viết của hắn bên trong cái bọc mềm mại là sắc sảo bén nhọn, tựa như sờ lên có thể rách tay, với bốn chữ "Cả nhà đoàn viên" này kể ra có chút không được ăn khớp cho lắm. Thẩm Sách từng viết: Kẻ địch của người quân tử, là chính mình.
Đối với Thẩm Sách mà nói, kẻ địch đáng gờm nhất chính là sự bén nhọn quá mức của bản thân. Bài khổ luyện cả một đời của hắn vì thế hẳn sẽ là: ẩn và thu.
Đêm giao thừa, cô đến nhà kính trồng hoa.
Nơi này đã được sửa chữa lại, hai năm trước với Macao giống hệt nhau, hiện tại đã tách biệt thành hai loại phong cách. Macao là tường thủy tinh, kệ đặt một màu trắng, lấy chính những chậu thực vật xếp đặt thành bố cục, khiến người ta liên tưởng đến khung cảnh trong bộ phim Phù thủy xứ Oz.
Mà nhà kính trồng hoa của nơi này là mô phỏng theo phong cách ngôi nhà của cô ở Montreal, sử dụng vật liệu bằng gỗ dựng thành vách, bên ngoài bố trí những loài thực vật không sợ lạnh, bên cửa sổ treo chậu cây xanh. Toàn bộ là một màu xanh lục, bò lan khắp nóc nhà và cửa sổ thủy tinh.
Cô thậm chí có thể tưởng tượng ra đến xuân hạ nơi này sẽ ngập tràn trăm loại hoa đua nở. Hoa bao bọc cho ngôi nhà, căn nhà lại là nơi nuôi dưỡng hoa.
Thợ trồng hoa phải trở về nhà đón đêm giao thừa với gia đình, trước khi đi nói với cô chậu hoa quỳnh sẽ nở hoa trong mấy ngày này, lại chỉ sang chậu linh lan nói loài thực vật này ưa lạnh, tuyệt đối không nên xót thay nó mà ngốc nghếch mang vào trong nhà.
Mặt trời lặn, ánh trăng chầm chậm rót xuống thế gian.
Nước trong bể bơi của tầng cao nhất đã bị rút cạn trước khi vào thu, chỉ còn lại đáy hồ với một lớp bụi mỏng buồn hiu hắt. Cô ở Montreal quá lâu, đã quen với khí hậu lạnh khắc nghiệt ở nơi đó, nhìn mây đen lững lờ che đi mặt trăng, trong lòng thầm nghĩ, đang là mùa đông, không phải sẽ mưa thật đấy chứ?
Suy nghĩ này còn chưa kịp đi xa hơn, giọt nước lạnh lẽo đã chợt rơi xuống chóp mũi, liền ngay sau đó là trên cánh môi......
Cô chạy vào nhà kính trồng hoa trú mưa, tìm xung quanh một hồi cũng không thấy một cái khăn sạch nào, bất đắc dĩ đành rút tạm một tờ giấy ăn lau mặt, sau đó muốn tìm ô, lại không có. Giờ này hẳn là mẹ và chú Thẩm đều đã ngủ rồi, nơi này cũng cách thang máy xa nhất, không gấp đến mức ngay giữa lúc mưa lớn này phải chạy về. Dù sao cũng không có việc gì làm, chờ mưa nhỏ đi rồi tính tiếp vậy.
Trong lúc yên tĩnh nhất, điện thoại bàn đặt bên cạnh chợt vang lên.
Trái tim Thẩm Chiêu Chiêu thình thịch nhảy loạn, chuông reo đến hồi thứ hai, cô cầm điện thoại chuyển nghe.
Đầu bên kia truyền đến tiếng sấm y như nơi này.
"Điện thoại di động không có ai nghe máy, đoán là em trốn ở nhà kính trồng hoa."
Thẩm Chiêu Chiêu nắm chặt cục giấy vừa dùng thấm nước trong tay, càng lúc càng vo nó nhỏ đi hơn, cũng giống như trái tim đang không ngừng thắt lại lúc này của cô. Lần trò chuyện trước đó đã là hai tháng trôi qua, cũng là năm ngoái, vượt qua một năm, hắn nói sẽ đến Montreal đón năm mới với cô. Sau đó tình huống xảy ra bất ngờ......
"Năm mới qua chính là Tết của người Trung Quốc chúng ta," hắn hỏi, "Có tâm nguyện gì không?"
Chớp rạch ngang trời, sau đó là tiếng sấm nối tiếp.
"Em...... có một người anh trai, hi vọng anh ấy bình an." Năm này qua năm khác, tâm tư của cô đối với hắn lần sau không hề chỉ giống như lần trước, mê luyến với hắn một phần cũng không giảm, ngược lại bắt đầu đã có thể cảm nhận được tâm tư của hắn. Cô chỉ muốn được bên hắn, không làm gì, không nói chuyện yêu đường, không làm người yêu, đều được, tâm nguyện duy nhất chính là có thể gặp hắn nhiều hơn, ở bên hắn.
"Còn gì nữa không?"
"Để em nghĩ xem," cô dùng móng tay bấm mạnh vào lòng bàn tay, khắc chế ngữ điệu của bản thân, "Em còn muốn cùng anh ấy đón sinh nhật năm 26 tuổi."
"Anh ta sinh vào đầu hạ, còn những mấy tháng nữa. Không ghét chờ quá lâu?"
"Không tính là gì cả," cô nhẹ giọng nói, đè xuống chua xót trong lòng, "Dù sao em chờ anh ấy cũng lâu rồi."
"Được, đã biết," hắn lại nói, "May quá, thời gian này cũng không rảnh rỗi." Hắn nói như thể có vô số công sự đang chờ giải quyết thật vậy.
"Biết mà....."
Hai người cầm ống nghe, đều nở nụ cười.
"Năm mới nhớ phải tuân thủ quy củ đón năm mới," hắn nói, "Mặc đồ đỏ, váy màu đỏ thạch lựu là tốt nhất."
"Hôm nay giao thừa rồi, bây giờ mới đi mua váy sợ không kịp," hơn nữa mùa đông này mặc váy có mà lạnh chết hả, cô hỏi, "Quy củ đâu ra vậy? Chưa nghe bao giờ."
Cô nghe thấy tiếng cười của hắn, cảm thấy có gì đó kỳ quái, ngẫm nghĩ một chút mới chợt giật mình nhận ra, không lẽ hắn là muốn nói thứ mặc dưới váy?
Trước mặt cô là cây sương rồng bát tiên đỏ thẫm, phía sau bên phải là thiên điểu cánh hoa vàng mang theo đơn độc một nhánh xanh lam. Chỗ cô đang ngồi có rất nhiều thủy tiên, trong ngày Tết âm lịch thủy tiên cũng là loài hoa nở rộ nhất, tựa như mỗi năm phải nhìn thấy thủy tiên mới thật sự được coi như là đã qua năm mới......
Thẩm Chiêu Chiêu muốn tìm màu tương tự như hoa thạch lựu kia, nhưng không có: "Nhà kính trồng hoa này của anh đẹp quá đi mất, em chẳng muốn đi nữa."
"Thế hả?" Hắn hỏi.
Thẩm Chiêu Chiêu còn đang mải ngắm hoa, như có như không đáp lại.
Hắn thình lình nói: "Vậy thì ở yên đó, chờ anh."
......
Lời này mang lại hiệu ứng đặc biệt lớn, thế nhưng xen lẫn bên trong tiếng mưa lộp bộp ngoài cửa sổ lại khiến người ta có cảm giác không chân thực. Cơ thể cô tựa như còn phản ứng nhanh hơn cả ý thức, đứng bật dậy, chân đập vào bàn. Dụng cụ uống trà va đập vào nhau, hẳn là Thẩm Sách bên kia đã nghe thấy.
"Đừng đi ra, mưa lớn," hắn cũng không cúp máy, giọng nói trầm thấp từ bên kia tiếp tục truyền đến, "Chờ anh tìm ô."
Lời nói quá thật, thế nhưng hơn một năm nay hai người họ đã có vô số cái hẹn ước như thế này, cuối cùng đều bị hủy bỏ giữa chừng...... "Anh, năm mới không được gạt em."
"Không gạt em," hắn cười, "Ô trong nhà đâu hết rồi ấy nhỉ?"
/51
|