Hai người nhất thời cùng rơi vào im lặng.
Đúng lúc mặt trời vừa ló rạng, giọt sương sớm thu lấy thứ ánh nắng dịu dàng cùng rơi xuống. Chiêu Chiêu được hơi ấm bao lấy, chân khẽ động, vừa liếc mắt sang Thẩm Sách đang nhìn mình liền nhận ra một vẻ mặt quen thuộc. Đó không phải biểu tình mỗi lần hắn dùng để trêu chọc cô hay sao?
Cô ngờ ngợ nhận ra gì đó, dứt khoát nhìn thẳng vào mắt hắn. Lại bị lừa rồi?
Hắn hơi mím đôi môi mỏng, dáng vẻ cười như không cười, cuối cùng rốt cuộc không nhịn được nữa phải quay mặt đi. Sau đó là tiếng ho khan của hắn: “Đổi thử cho em sang vị đậu nhé?” Liền cầm hai chiếc cốc rỗng, quay lưng về phía cô, vừa bước được mấy bước đã bật cười.
Cô bừng tỉnh: “Thẩm Sách!”
Hắn cười to, đẩy cửa nhanh chóng thoát thân.
Lúc hắn quay lại Chiêu Chiêu đã không còn đó.
Thẩm Sách nhẩm tính, hôm nay cô tức giận nghiêm trọng như vậy thì chắc phải một tiếng nữa mới thèm nói chuyện với hắn rồi. Bèn cầm chiếc cốc sứ trắng tìm đến trước cửa phòng ngủ tầng hai, đứng trên sàn nhà nâu gỗ gõ cửa nói: “Anh sai rồi, đến nhận sai với em này.”
Không có tiếng trả lời.
“Cà phê đặt ngoài cửa.”
Vẫn không thèm trả lời.
Năm giờ nhà lớn đưa cơm Tết mùng một qua, nguyên liệu nấu ăn đầy đủ chỉ cần bỏ vào nồi là xong. Đưa đồ đến là hai vợ chồng già, cũng là quản gia của chi trưởng, bởi đã làm việc ở đây từ đời ông cố nội nên xem như đã là người một nhà. Hai người đều mặc áo bành tô kiểu cổ, bà bà mặc bên trong là chiếc sườn xám, vừa cởi áo khoác liền xắn tay áo bước nhanh vào nhà bếp. Một bên thao tác thành thạo, một bên dịu giọng hỏi Thẩm Sách em gái đâu sao không thấy mặt.
“Đang giận cháu.” Hắn thản nhiên chỉ lên tầng hai.
Nhưng dù là giận thì Chiêu Chiêu cũng biết phải giữ lễ, hắn vừa gọi báo có vợ chồng quản gia từ nhà lớn đến, không có sự đồng ý của cô không dám nấu nướng bèn nhanh chóng đi xuống phòng khách, ngoan ngoãn chào hỏi người ta.
Cãi nhau thế nào thì cãi, có người lớn ở đây mà cãi nhau sẽ làm phụ lòng bậc trưởng bối, phá hỏng tâm trạng của người ta.
Thẩm Sách mừng thầm định bắt chuyện, thế nhưng cô đã nhanh chóng ngồi xuống sô pha bật tivi lên xem.
Hắn lập tức hiểu, tức giận còn chưa tiêu hết, phải chờ tiếp thôi.
Chờ đến tận khi cơm tối được bày lên. Thực đơn đón năm mới đều mang ngụ ý tốt, hải sâm, bào ngư, chân giò heo, cá mực, trứng kho,v.v… lần lượt được bưng lên, mang ý nghĩa “tràn đầy sung túc”, hàu nướng om tảo mang ý nghĩa “phát tài” và “tốt đẹp”, giò heo mang ý nghĩa “nhà cao cửa rộng”, thành công thu hút Chiêu Chiêu. Bà bà bưng vịt nướng lên, lão quản gia bình thường kiệm lời bấy giờ mới lên tiếng, nói món này đồng âm với “hạng nhất”. Trước đây khi Thẩm Sách còn đi học mỗi năm đều sẽ chuẩn bị, ngụ ý là chúc mỗi năm đều thi đỗ hạng nhất.
Chờ thêm một chút đã thấy bà bà tiếp tục bưng thịt xào chua ngọt, canh xương hầm vừa được hâm nóng lên, rồi lại quay về phòng bếp, dường như vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
Hắn lấy lòng gắp cho cô một miếng thịt xào chua ngọt: “Đoán xem đây là gì?”
Chiêu Chiêu cúi đầu ăn, một lòng giữ im lặng.
Không để cô chờ lâu, miếng thịt xào chua ngọt thứ hai đã được đặt trong bát: “Ăn thêm miếng nữa, ngụ ý tốt.”
Rồi hắn vào phòng bếp đổi cho bà bà ra ăn cơm, nói là muốn đích thân làm món ăn cuối cùng này.
Chiêu Chiêu nhân lúc hắn không có đây nhỏ giọng hỏi hàm ý của món ăn trước mặt.
“Năm mới ăn ngọt, ngọt ngào như mật.” Bà bà cười nói.
Chiêu Chiêu cầm đũa chọc chọc đáy bát trống không, rồi lại nhìn cái bóng của Thẩm Sách qua tấm kính mờ, cuối cùng gắp thêm một miếng thịt, chậm rãi nhai.
Bà bà và quản gia nhẹ giọng trò chuyện, nói Thẩm Sách từ nhỏ tới lớn chưa từng đích thân vào bếp, hôm nay thật hiếm có, xem ra đã học được cách làm anh rồi. Chiêu Chiêu thoáng nghĩ đến đĩa giá đỗ hương rượu kia, bỗng mềm lòng, nuốt xuống miếng thịt thứ ba.
Đến lúc về bà bà mới nhớ ra cây hoa thủy tiên trong nhà kính trồng hoa của Thẩm Sách, vừa lấy một chùm giấy sợi đỏ từ trong túi ra vừa tự trách bản thân mải chuẩn bị cơm mà quên cả chuyện buộc thứ này này lên cho hoa. Thẩm Sách tiếp lấy rồi nói họ cứ về trước, dù sao hắn và em gái cũng rảnh rỗi, làm cái này lại chẳng mất bao nhiêu thời gian.
Quay lại thấy cô còn đang ngồi ăn bánh trôi, tay cầm thìa buồn chán quấy một viên bánh trôi khác trong bát.
“Muốn nói chuyện với anh rồi?” Hắn hỏi, “Nhưng nghĩ dù sao cũng phải chờ anh lên tiếng trước đúng không?”
“Lười để ý anh,” sau cả một buổi chiều cô rốt cuộc cũng chịu nói câu đầu tiên với hắn, “Ngày nào cũng chỉ biết trêu em thôi.”
Môi hắn đã ghé sát bên tai cô từ bao giờ: “Sẽ ở với nhau cả đời đó. Cả đời chỉ nói mấy câu tình tứ sến sẩm, em không thấy ngán à?”
“Không ngán.”
Hắn gật đầu, ra hiệu đã biết: “Thẩm Diễn rất có kinh nghiệm trong phương diện dỗ dành vợ, sau sẽ đi học hỏi cậu ta.”
Cô lườm hắn, anh còn biết dỗ dành hơn người ta nhiều được không?
Hai người quay lại nhà kính trồng hoa, Thẩm Sách rút một sợi giấy màu đỏ bà bà để lại ra, tốn khá nhiều công sức mới buộc được thứ này lên thân cây hoa thủy tiên, đuôi dài buông xuống một chiếc lá.
“Buộc cái này cũng là có hàm ý gì hả?” Cô học hắn rút một sợi rồi buộc lên.
“Không có. Bà bà cảm thấy hoa thủy tiên màu trắng không hợp mừng năm mới, nên mỗi năm ở nhà lớn đều sẽ buộc như vậy.”
Cô gật đầu, nằm sấp xuống một góc khác của ghế sô pha rồi nhìn chăm chú mặt bàn vân rồng tráng men có đặt khóm thủy tiên tươi tốt, qua mặt men sứ nhàn nhạt ánh sáng cũng trở nên trắng hơn. Đĩa sứ vì đựng nước và đá cuội mà không nhìn thấy được hoa văn dưới đáy.
“Chỉ là cái bàn thôi mà cũng có thể nhìn mất hồn luôn vậy hả?” Hắn cúi người nhìn cô.
Cô chỉ đống đá cuội.
“Hoa quỳnh nở rồi, không muốn nhìn chút?”
Nở? Thợ trồng hoa nói trong hai ngày này sẽ nở, cô vẫn ghi nhớ, chờ được ngắm hoa.
Biết đâu lại lừa cô nữa, Chiêu Chiêu quyết định trước mắt chưa cần xem hoa.
“Không xem là hối hận đó nha.” Hắn cười.
“...... Không nhanh như vậy đâu, thợ trồng hoa đã nói phải nở được 1, 2 tiếng.”
Hắn bèn lừa cô, dụ cô quay đầu: “Hình như lần này khác đó.”
Chiêu Chiêu rốt cuộc không nhịn được nữa quay đầu lại, đáy mắt thoáng đã thấy đám lá xanh tươi đang nâng đỡ một chùm hoa trắng.
Nở thật rồi.
Nhà kính trồng hoa có đến trăm chậu hoa, đẹp hơn hoa quỳnh này không thiếu, nhưng lại chỉ có mình nó là nở vào buổi đêm.
“Lần đầu thấy hoa quỳnh?” Thẩm Sách hỏi.
“Vâng, anh thấy rồi hả?” Cô hỏi,
“Ở nhà kính trồng hoa của mẹ anh?”
“Ở Giang Nam.”
Cô bật cười: “Phổ Đà sao? Chuyện từ hồi còn nhỏ xíu mà anh vẫn nhớ?”
“Cửu Giang.” Hắn nói.
Trong quá khứ phạm vi của Giang Nam rất rộng, mà hạ du phía Nam của Trường Giang chính là Cửu Giang.
“Cửu Giang trước đây tên là Sài Tang,” hắn nói, “So với khu vực Sài Tang của hiện tại còn lớn hơn. Che chắn cho Giang Nam, thị trấn trọng yếu quân sự.”
Hắn lại nói: “Phần tham khảo viết cho em, câu người chiến quốc kia cũng có Đào Uyên Minh từng trích dẫn trong cuốn Ngũ Liễu tiên sinh(*).”
(*) Đào Tiềm (365-427 TCN), hiệu Uyên Minh, lại có biệt hiệu là Ngũ liễu tiên sinh, là một trong những nhà thơ nhà văn lớn của Trung Quốc thời nhà Tấn và Lưu Tống
Phần trích dẫn trong “Ngũ Liễu tiên sinh truyện” mà Thẩm Sách nói là trong chương 24 “Không lo lắng bởi nghèo hèn, không sốt sắng bởi phú quý”. Câu này của Kiềm Lâu.
Cô gật đầu. Thế nào lại nói đến tận Đào Uyên Minh rồi.
“Đào Uyên Minh chính là người Sài Tang, trong các tác phẩm có thể nhìn ra đôi chút hơi thở cố hương.”
Là như thế này? Xem ra thời cổ đại phải đẹp lắm.
“Nói tiếp.” Cô dần bị chủ đề này thu hút.
“Nói gì?”
“Gì cũng được, thích nghe anh nói.” Cô lớn lên trong môi trường văn hóa bị pha trộn, hơn mười tuổi mới chính thức quay về Thẩm gia, vừa tiếp xúc đã yêu thích, nhưng dù xem qua vô số sách vở cũng không bằng được nghe hắn giảng giải.
“Gì cũng được hả?” Thẩm Sách trầm ngâm, như đang nghĩ đến chuyện gì.
Nhưng cũng rất nhanh đã tiếp tục: “Nếu muốn hiểu thấu tính người, học đạo lý đối nhân xử thế, vậy để cho nhận thức thấm nhuần từng cuốn sách thời Hán Tần là đủ cho cả một đời người vận dụng. Như lúc trước anh đã nói với em, có nhiều quan điểm là người trước ghi lại, đời sau chỉ là kế thừa và truyền tụng.”
“Vâng.”
“Tùy tiện lấy một ví dụ đi. Sớm nhất là thời Xuân Thu, Khổng Tử nói ‘cầu nhân đắc nhân’. Đến thời Chiến Quốc, câu này có phần không phù hợp với bộ phận những kẻ nghèo khổ, bèn từ câu nói đó của Khổng Tử phát triển thành ‘cầu nhân đắc nhân, cầu nghĩa đắc nghĩa.’ Cho đến ngày nay câu nói ‘cầu nhân đắc nhân’ vẫn được sử dụng, mà nó gốc gác là từ thời Tiên Tần(*).
(*) là khoảng thời gian phân chia lịch sử Trung Quốc thời cổ đại, cách gọi chung về thời đại trước triều đại Nhà Tần của Trung Quốc. Thời kỳ Thượng cổ, Tam Đại đều là một phần của lịch sử thời kỳ Tiên Tần.
“Vâng.”
“Câu nói Đào Uyên Minh trích dẫn từ thời Chiến Quốc cũng tương tự như vậy.”
“Vâng.”
“Lại thêm một ví dụ...” Hắn bỗng dừng lại một chút.
Chiêu Chiêu nghe đến say mê.
“《Kim Bình Mai》(*) đời nhà Minh có một hồi tên Huệ Liên trộm mong lừa thương, có câu ‘Trái tim ngứa ngáy khó nhịn, đai lưng vừa cởi liền nhào tới. Mùi hương dưới tà váy một lần nếm trải cũng đủ khiến người ta tiêu hồn’.”
(*) Một bộ tiểu thuyết dài gồm 100 hồi của Trung Quốc, từng bị ghép vào loại ‘dâm thư’ (Nói vậy cho mọi người dễ mường tượng về bộ này), nhưng sau này vì có nhiều giá trị phê phán và hiện thực nên được xếp vào Các tác phẩm văn học cổ điển nổi tiếng.
Kim Bình Mai có khá nhiều bản lưu truyền, hệ trong này tác giả nhắc tới là ‘từ thoại’, bản chuẩn chỉnh nhất, hồi thứ 22. Bản in thành sách ở VN là hồi 23 cuốn 1, mà 2 câu này thuộc đoạn H (Tây Môn Khánh làm tình với vợ của người hầu, tên Huệ Liên) nên bị cắt:3
Ai biết Thủy Hử thì đọc bộ này sẽ nhận ra đấy, cũng coi như là ngoại điển của Thủy Hử. Có Tây Môn Khánh nè, Phan Kim Liên, Võ Đại, Võ Tòng, Vương ma…
Kim Bình Mai?
“Có một bộ thơ tình thời Liêu quốc tên 《Mười Từ Hương》.”
“Vâng......”
“Bài thơ này có một câu khá hay,” hắn thuận miệng cho lời bình, “Ai mang noãn bạch ngọc, điêu ra nhuyễn câu hương.”
Như cô một thân dương chi bạch ngọc, hắn thực thích.
Cô đối mặt với Thẩm Sách thầm nghĩ, không phải đang nói chuyện truyền thừa kế tụng à......
Hắn cầm ấm trà đã được hâm vừa đủ rót cho cô, duy trì dáng vẻ truyền giảng của một vị tiên sinh đầy kinh nghiệm: “Nói đến hương, em giỏi phân biệt mùi hương như vậy chắc sẽ hứng thú với mười loại hương viết trong này đấy?”
Cô gật đầu như bổ tỏi, vẫn còn rất nghiêm túc nghe hắn nói.
Hắn tựa lưng vào ghế sô pha, mon men nghịch tóc cô: “Nữ tử thời đó trưởng thành có bộ tóc đen gọi lục vân, nên là lục vân hương.” Qua mấy năm dưỡng bệnh ngón tay hắn vẫn thành thạo như trước đây, hơi trượt xuống, đụng vào cổ áo lông của cô: “Cảnh biên(*) hương.”
(*) sườn cổ
Ánh mắt hắn tiếp tục đi xuống, chiến tô(*) hương.
(*):))))))
“Là gì?” Cô cũng cúi đầu nhìn theo.
Thẩm Sách cười: “Không có gì,” ngón tay tiếp tục mân mê khuôn mặt cô, thấp giọng hỏi, “Em đoán xem?”
Thân thể hắn ghé sát, lại thả bên tai cô vài chữ, nhỏ như thể sẽ lập tức tan biến trong không khí: “Phấn tai(*) hương.”
(*) má phấn
Hương trả phảng phất quấn quýt lấy hai người, hắn chuyển đến trước môi cô, nhẹ giọng hỏi: “Còn muốn biết nữa không?”
Hô hấp của cô nhẹ bẫng, tựa như đang suy nghĩ xem hai người tiếp theo sẽ hôn thế nào. Mà hắn quả nhiên không phụ lòng cô, hơi hé miệng, nhẹ nhàng môi chạm môi. Qua mấy năm có lẽ đây là buổi tối nhàn nhã nhất, một ngày yêu đương không bị ai quấy rầy, mỗi giây mỗi phút đều chỉ thuộc về riêng họ. Hắn không vội đưa lưỡi tiến vào, thong thả di chuyển từng cen ti mét, chậm rãi thấm ướt đôi môi cô.
“Há miệng.”
Cô hé môi, cùng hắn môi lưỡi quấn quýt.
“An tri lang khẩu nội, hàm hữu noãn cam hương(*).”
(*) đại ý trong miệng là hương vị ngọt ngào ấm áp
Noãn cam hương? Ngược lại rất hợp với Thẩm Sách.
Tay là búp măng hương, chân là nhuyễn câu hương.
Giày và tất của Chiêu Chiêu đều bị hắn tháo ra, chỉ để lại áo lông vì sợ cô nhiễm lạnh.
Chén trà nghi ngút giờ đã hoàn toàn lạnh lẽo. Hắn tìm được chén trà, vì cô uống cho trơn miệng chính mình, sau đó lại tiếp tục dây dưa triền miên không dứt.
Thẩm Sách ôn nhu chỉ ở trước mặt Chiêu Chiêu, xâm lược của hắn cũng chỉ hướng đến mình cô. Dịu dàng như nước, hắn ôn nhu liếm láp vành tai cô, đôi môi cô, mạnh bạo như bão táp mưa sa, hắn làm cho cô khóc còn chưa kịp đã rơi thẳng xuống đáy vực sâu.
Lại như thình lình bị đặt giữa thiên quân vạn mã, cát bùn điên cuồng táp lên thân thể.
Cô bị sát khí chiếm lấy thị giác, chỉ có thể dựa vào khứu giác tìm hắn, ôm lấy hắn...... Cho dù là thiên quân vạn ma hay đao quang kiếm ảnh thì cô cũng đã có Thẩm Sách đây rồi.
Mười ngón tay cô bấm chặt vào vai hắn, tiếng nói đã sớm đứt quãng không còn sức lực: “Cảm ơn... hoa quỳnh...”
Hoa nở, cho đến khi hoa tàn.
Thẩm Sách cúi đầu, hôn lên khuôn mặt mướt mát mồ hôi của cô, lại như dùng nó trưng cầu ý kiến của cô, có thể hay không ngay trong tối nay cùng hắn tạo ra một đứa nhỏ.
Chuyện muốn có đứa nhỏ không phải hắn lừa cô, thậm chỉ không chỉ một lần nghĩ tới. Nhưng hắn lại sợ cô khổ cực. Như trước đây cô chỉ bị xước tay hay trầy da thôi là hắn đã đau lòng tự trách cả mấy tháng trời.
Cô trong lòng hắn là đặc biệt nhất, tình cảm của hắn và cô cũng không giống những cặp nam nữ tầm thường ngoài kia.
Nếu cô đã quyết tâm đặt mục tiêu là kết hôn, hắn dù phải đem mạng sống ra đặt cược, dùng mọi cách phải vượt qua trở ngại tâm lý cũng không nỡ để Chiêu Chiêu chịu khổ.
Thẩm Sách sau hồi lâu do dự cuối cùng vẫn quyết định tạm gác chuyện này sang một bên.
Quãng trầm ngâm này khiến cho mồ hôi nhanh chóng giảm nhiệt độ, ướp lạnh cơ thể. Cô hắt xì liền mấy cái.
Thẩm Sách sợ cô cảm lạnh nên không cho cô ra ngoài, tìm trong phòng chiếc áo bành tô to nhất phủ lên người cô, trực tiếp ôm người từ ghế sô pha vào lòng, tựa như trước đây ôm tân nương đi tắm rửa.
Hắn đá cửa nhà kính bước ra, đi về phía thang máy.
“Cánh tay anh còn đang có vết thương mà.” Cô sợ gió lạnh tạt tới nên cũng kéo hai vạt áo của hắn lại, sau đó lại muốn nhảy xuống tự mình đi.
“Mùng một ôm, ôm cả năm.” Hắn mau chóng nói.
Chiêu Chiêu nghĩ cảm thấy cũng không tệ, hai tay bèn vòng lấy cổ hắn: “Ôm mỏi rồi có thể nói với em, em cõng anh cũng được. Em cõng sẽ không bị mỏi.” Cô nóng lòng muốn thử, chỉ cảm thấy thú vị, đều là vì một khởi đầu tốt.
Trong gió đêm, đôi mắt hắn vốn chứa đầy ánh trăng khi cúi xuống nhìn cô lại tối tăm không còn tia sáng. Trái tim cô trong thoáng chốc cũng vì thế mà hụt hẫng, cảm giác như vừa đánh mất thứ gì.
“Mỏi rồi hả?” Cô muốn đi xuống.
“Sẽ không mỏi,” hắn nhanh hơn đã ôm chặt lấy cô, sau đó nhìn về phía có cánh cửa kim loại màu bạc, “Chỉ cần em không chê, ôm em đến già.”
Đúng lúc mặt trời vừa ló rạng, giọt sương sớm thu lấy thứ ánh nắng dịu dàng cùng rơi xuống. Chiêu Chiêu được hơi ấm bao lấy, chân khẽ động, vừa liếc mắt sang Thẩm Sách đang nhìn mình liền nhận ra một vẻ mặt quen thuộc. Đó không phải biểu tình mỗi lần hắn dùng để trêu chọc cô hay sao?
Cô ngờ ngợ nhận ra gì đó, dứt khoát nhìn thẳng vào mắt hắn. Lại bị lừa rồi?
Hắn hơi mím đôi môi mỏng, dáng vẻ cười như không cười, cuối cùng rốt cuộc không nhịn được nữa phải quay mặt đi. Sau đó là tiếng ho khan của hắn: “Đổi thử cho em sang vị đậu nhé?” Liền cầm hai chiếc cốc rỗng, quay lưng về phía cô, vừa bước được mấy bước đã bật cười.
Cô bừng tỉnh: “Thẩm Sách!”
Hắn cười to, đẩy cửa nhanh chóng thoát thân.
Lúc hắn quay lại Chiêu Chiêu đã không còn đó.
Thẩm Sách nhẩm tính, hôm nay cô tức giận nghiêm trọng như vậy thì chắc phải một tiếng nữa mới thèm nói chuyện với hắn rồi. Bèn cầm chiếc cốc sứ trắng tìm đến trước cửa phòng ngủ tầng hai, đứng trên sàn nhà nâu gỗ gõ cửa nói: “Anh sai rồi, đến nhận sai với em này.”
Không có tiếng trả lời.
“Cà phê đặt ngoài cửa.”
Vẫn không thèm trả lời.
Năm giờ nhà lớn đưa cơm Tết mùng một qua, nguyên liệu nấu ăn đầy đủ chỉ cần bỏ vào nồi là xong. Đưa đồ đến là hai vợ chồng già, cũng là quản gia của chi trưởng, bởi đã làm việc ở đây từ đời ông cố nội nên xem như đã là người một nhà. Hai người đều mặc áo bành tô kiểu cổ, bà bà mặc bên trong là chiếc sườn xám, vừa cởi áo khoác liền xắn tay áo bước nhanh vào nhà bếp. Một bên thao tác thành thạo, một bên dịu giọng hỏi Thẩm Sách em gái đâu sao không thấy mặt.
“Đang giận cháu.” Hắn thản nhiên chỉ lên tầng hai.
Nhưng dù là giận thì Chiêu Chiêu cũng biết phải giữ lễ, hắn vừa gọi báo có vợ chồng quản gia từ nhà lớn đến, không có sự đồng ý của cô không dám nấu nướng bèn nhanh chóng đi xuống phòng khách, ngoan ngoãn chào hỏi người ta.
Cãi nhau thế nào thì cãi, có người lớn ở đây mà cãi nhau sẽ làm phụ lòng bậc trưởng bối, phá hỏng tâm trạng của người ta.
Thẩm Sách mừng thầm định bắt chuyện, thế nhưng cô đã nhanh chóng ngồi xuống sô pha bật tivi lên xem.
Hắn lập tức hiểu, tức giận còn chưa tiêu hết, phải chờ tiếp thôi.
Chờ đến tận khi cơm tối được bày lên. Thực đơn đón năm mới đều mang ngụ ý tốt, hải sâm, bào ngư, chân giò heo, cá mực, trứng kho,v.v… lần lượt được bưng lên, mang ý nghĩa “tràn đầy sung túc”, hàu nướng om tảo mang ý nghĩa “phát tài” và “tốt đẹp”, giò heo mang ý nghĩa “nhà cao cửa rộng”, thành công thu hút Chiêu Chiêu. Bà bà bưng vịt nướng lên, lão quản gia bình thường kiệm lời bấy giờ mới lên tiếng, nói món này đồng âm với “hạng nhất”. Trước đây khi Thẩm Sách còn đi học mỗi năm đều sẽ chuẩn bị, ngụ ý là chúc mỗi năm đều thi đỗ hạng nhất.
Chờ thêm một chút đã thấy bà bà tiếp tục bưng thịt xào chua ngọt, canh xương hầm vừa được hâm nóng lên, rồi lại quay về phòng bếp, dường như vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
Hắn lấy lòng gắp cho cô một miếng thịt xào chua ngọt: “Đoán xem đây là gì?”
Chiêu Chiêu cúi đầu ăn, một lòng giữ im lặng.
Không để cô chờ lâu, miếng thịt xào chua ngọt thứ hai đã được đặt trong bát: “Ăn thêm miếng nữa, ngụ ý tốt.”
Rồi hắn vào phòng bếp đổi cho bà bà ra ăn cơm, nói là muốn đích thân làm món ăn cuối cùng này.
Chiêu Chiêu nhân lúc hắn không có đây nhỏ giọng hỏi hàm ý của món ăn trước mặt.
“Năm mới ăn ngọt, ngọt ngào như mật.” Bà bà cười nói.
Chiêu Chiêu cầm đũa chọc chọc đáy bát trống không, rồi lại nhìn cái bóng của Thẩm Sách qua tấm kính mờ, cuối cùng gắp thêm một miếng thịt, chậm rãi nhai.
Bà bà và quản gia nhẹ giọng trò chuyện, nói Thẩm Sách từ nhỏ tới lớn chưa từng đích thân vào bếp, hôm nay thật hiếm có, xem ra đã học được cách làm anh rồi. Chiêu Chiêu thoáng nghĩ đến đĩa giá đỗ hương rượu kia, bỗng mềm lòng, nuốt xuống miếng thịt thứ ba.
Đến lúc về bà bà mới nhớ ra cây hoa thủy tiên trong nhà kính trồng hoa của Thẩm Sách, vừa lấy một chùm giấy sợi đỏ từ trong túi ra vừa tự trách bản thân mải chuẩn bị cơm mà quên cả chuyện buộc thứ này này lên cho hoa. Thẩm Sách tiếp lấy rồi nói họ cứ về trước, dù sao hắn và em gái cũng rảnh rỗi, làm cái này lại chẳng mất bao nhiêu thời gian.
Quay lại thấy cô còn đang ngồi ăn bánh trôi, tay cầm thìa buồn chán quấy một viên bánh trôi khác trong bát.
“Muốn nói chuyện với anh rồi?” Hắn hỏi, “Nhưng nghĩ dù sao cũng phải chờ anh lên tiếng trước đúng không?”
“Lười để ý anh,” sau cả một buổi chiều cô rốt cuộc cũng chịu nói câu đầu tiên với hắn, “Ngày nào cũng chỉ biết trêu em thôi.”
Môi hắn đã ghé sát bên tai cô từ bao giờ: “Sẽ ở với nhau cả đời đó. Cả đời chỉ nói mấy câu tình tứ sến sẩm, em không thấy ngán à?”
“Không ngán.”
Hắn gật đầu, ra hiệu đã biết: “Thẩm Diễn rất có kinh nghiệm trong phương diện dỗ dành vợ, sau sẽ đi học hỏi cậu ta.”
Cô lườm hắn, anh còn biết dỗ dành hơn người ta nhiều được không?
Hai người quay lại nhà kính trồng hoa, Thẩm Sách rút một sợi giấy màu đỏ bà bà để lại ra, tốn khá nhiều công sức mới buộc được thứ này lên thân cây hoa thủy tiên, đuôi dài buông xuống một chiếc lá.
“Buộc cái này cũng là có hàm ý gì hả?” Cô học hắn rút một sợi rồi buộc lên.
“Không có. Bà bà cảm thấy hoa thủy tiên màu trắng không hợp mừng năm mới, nên mỗi năm ở nhà lớn đều sẽ buộc như vậy.”
Cô gật đầu, nằm sấp xuống một góc khác của ghế sô pha rồi nhìn chăm chú mặt bàn vân rồng tráng men có đặt khóm thủy tiên tươi tốt, qua mặt men sứ nhàn nhạt ánh sáng cũng trở nên trắng hơn. Đĩa sứ vì đựng nước và đá cuội mà không nhìn thấy được hoa văn dưới đáy.
“Chỉ là cái bàn thôi mà cũng có thể nhìn mất hồn luôn vậy hả?” Hắn cúi người nhìn cô.
Cô chỉ đống đá cuội.
“Hoa quỳnh nở rồi, không muốn nhìn chút?”
Nở? Thợ trồng hoa nói trong hai ngày này sẽ nở, cô vẫn ghi nhớ, chờ được ngắm hoa.
Biết đâu lại lừa cô nữa, Chiêu Chiêu quyết định trước mắt chưa cần xem hoa.
“Không xem là hối hận đó nha.” Hắn cười.
“...... Không nhanh như vậy đâu, thợ trồng hoa đã nói phải nở được 1, 2 tiếng.”
Hắn bèn lừa cô, dụ cô quay đầu: “Hình như lần này khác đó.”
Chiêu Chiêu rốt cuộc không nhịn được nữa quay đầu lại, đáy mắt thoáng đã thấy đám lá xanh tươi đang nâng đỡ một chùm hoa trắng.
Nở thật rồi.
Nhà kính trồng hoa có đến trăm chậu hoa, đẹp hơn hoa quỳnh này không thiếu, nhưng lại chỉ có mình nó là nở vào buổi đêm.
“Lần đầu thấy hoa quỳnh?” Thẩm Sách hỏi.
“Vâng, anh thấy rồi hả?” Cô hỏi,
“Ở nhà kính trồng hoa của mẹ anh?”
“Ở Giang Nam.”
Cô bật cười: “Phổ Đà sao? Chuyện từ hồi còn nhỏ xíu mà anh vẫn nhớ?”
“Cửu Giang.” Hắn nói.
Trong quá khứ phạm vi của Giang Nam rất rộng, mà hạ du phía Nam của Trường Giang chính là Cửu Giang.
“Cửu Giang trước đây tên là Sài Tang,” hắn nói, “So với khu vực Sài Tang của hiện tại còn lớn hơn. Che chắn cho Giang Nam, thị trấn trọng yếu quân sự.”
Hắn lại nói: “Phần tham khảo viết cho em, câu người chiến quốc kia cũng có Đào Uyên Minh từng trích dẫn trong cuốn Ngũ Liễu tiên sinh(*).”
(*) Đào Tiềm (365-427 TCN), hiệu Uyên Minh, lại có biệt hiệu là Ngũ liễu tiên sinh, là một trong những nhà thơ nhà văn lớn của Trung Quốc thời nhà Tấn và Lưu Tống
Phần trích dẫn trong “Ngũ Liễu tiên sinh truyện” mà Thẩm Sách nói là trong chương 24 “Không lo lắng bởi nghèo hèn, không sốt sắng bởi phú quý”. Câu này của Kiềm Lâu.
Cô gật đầu. Thế nào lại nói đến tận Đào Uyên Minh rồi.
“Đào Uyên Minh chính là người Sài Tang, trong các tác phẩm có thể nhìn ra đôi chút hơi thở cố hương.”
Là như thế này? Xem ra thời cổ đại phải đẹp lắm.
“Nói tiếp.” Cô dần bị chủ đề này thu hút.
“Nói gì?”
“Gì cũng được, thích nghe anh nói.” Cô lớn lên trong môi trường văn hóa bị pha trộn, hơn mười tuổi mới chính thức quay về Thẩm gia, vừa tiếp xúc đã yêu thích, nhưng dù xem qua vô số sách vở cũng không bằng được nghe hắn giảng giải.
“Gì cũng được hả?” Thẩm Sách trầm ngâm, như đang nghĩ đến chuyện gì.
Nhưng cũng rất nhanh đã tiếp tục: “Nếu muốn hiểu thấu tính người, học đạo lý đối nhân xử thế, vậy để cho nhận thức thấm nhuần từng cuốn sách thời Hán Tần là đủ cho cả một đời người vận dụng. Như lúc trước anh đã nói với em, có nhiều quan điểm là người trước ghi lại, đời sau chỉ là kế thừa và truyền tụng.”
“Vâng.”
“Tùy tiện lấy một ví dụ đi. Sớm nhất là thời Xuân Thu, Khổng Tử nói ‘cầu nhân đắc nhân’. Đến thời Chiến Quốc, câu này có phần không phù hợp với bộ phận những kẻ nghèo khổ, bèn từ câu nói đó của Khổng Tử phát triển thành ‘cầu nhân đắc nhân, cầu nghĩa đắc nghĩa.’ Cho đến ngày nay câu nói ‘cầu nhân đắc nhân’ vẫn được sử dụng, mà nó gốc gác là từ thời Tiên Tần(*).
(*) là khoảng thời gian phân chia lịch sử Trung Quốc thời cổ đại, cách gọi chung về thời đại trước triều đại Nhà Tần của Trung Quốc. Thời kỳ Thượng cổ, Tam Đại đều là một phần của lịch sử thời kỳ Tiên Tần.
“Vâng.”
“Câu nói Đào Uyên Minh trích dẫn từ thời Chiến Quốc cũng tương tự như vậy.”
“Vâng.”
“Lại thêm một ví dụ...” Hắn bỗng dừng lại một chút.
Chiêu Chiêu nghe đến say mê.
“《Kim Bình Mai》(*) đời nhà Minh có một hồi tên Huệ Liên trộm mong lừa thương, có câu ‘Trái tim ngứa ngáy khó nhịn, đai lưng vừa cởi liền nhào tới. Mùi hương dưới tà váy một lần nếm trải cũng đủ khiến người ta tiêu hồn’.”
(*) Một bộ tiểu thuyết dài gồm 100 hồi của Trung Quốc, từng bị ghép vào loại ‘dâm thư’ (Nói vậy cho mọi người dễ mường tượng về bộ này), nhưng sau này vì có nhiều giá trị phê phán và hiện thực nên được xếp vào Các tác phẩm văn học cổ điển nổi tiếng.
Kim Bình Mai có khá nhiều bản lưu truyền, hệ trong này tác giả nhắc tới là ‘từ thoại’, bản chuẩn chỉnh nhất, hồi thứ 22. Bản in thành sách ở VN là hồi 23 cuốn 1, mà 2 câu này thuộc đoạn H (Tây Môn Khánh làm tình với vợ của người hầu, tên Huệ Liên) nên bị cắt:3
Ai biết Thủy Hử thì đọc bộ này sẽ nhận ra đấy, cũng coi như là ngoại điển của Thủy Hử. Có Tây Môn Khánh nè, Phan Kim Liên, Võ Đại, Võ Tòng, Vương ma…
Kim Bình Mai?
“Có một bộ thơ tình thời Liêu quốc tên 《Mười Từ Hương》.”
“Vâng......”
“Bài thơ này có một câu khá hay,” hắn thuận miệng cho lời bình, “Ai mang noãn bạch ngọc, điêu ra nhuyễn câu hương.”
Như cô một thân dương chi bạch ngọc, hắn thực thích.
Cô đối mặt với Thẩm Sách thầm nghĩ, không phải đang nói chuyện truyền thừa kế tụng à......
Hắn cầm ấm trà đã được hâm vừa đủ rót cho cô, duy trì dáng vẻ truyền giảng của một vị tiên sinh đầy kinh nghiệm: “Nói đến hương, em giỏi phân biệt mùi hương như vậy chắc sẽ hứng thú với mười loại hương viết trong này đấy?”
Cô gật đầu như bổ tỏi, vẫn còn rất nghiêm túc nghe hắn nói.
Hắn tựa lưng vào ghế sô pha, mon men nghịch tóc cô: “Nữ tử thời đó trưởng thành có bộ tóc đen gọi lục vân, nên là lục vân hương.” Qua mấy năm dưỡng bệnh ngón tay hắn vẫn thành thạo như trước đây, hơi trượt xuống, đụng vào cổ áo lông của cô: “Cảnh biên(*) hương.”
(*) sườn cổ
Ánh mắt hắn tiếp tục đi xuống, chiến tô(*) hương.
(*):))))))
“Là gì?” Cô cũng cúi đầu nhìn theo.
Thẩm Sách cười: “Không có gì,” ngón tay tiếp tục mân mê khuôn mặt cô, thấp giọng hỏi, “Em đoán xem?”
Thân thể hắn ghé sát, lại thả bên tai cô vài chữ, nhỏ như thể sẽ lập tức tan biến trong không khí: “Phấn tai(*) hương.”
(*) má phấn
Hương trả phảng phất quấn quýt lấy hai người, hắn chuyển đến trước môi cô, nhẹ giọng hỏi: “Còn muốn biết nữa không?”
Hô hấp của cô nhẹ bẫng, tựa như đang suy nghĩ xem hai người tiếp theo sẽ hôn thế nào. Mà hắn quả nhiên không phụ lòng cô, hơi hé miệng, nhẹ nhàng môi chạm môi. Qua mấy năm có lẽ đây là buổi tối nhàn nhã nhất, một ngày yêu đương không bị ai quấy rầy, mỗi giây mỗi phút đều chỉ thuộc về riêng họ. Hắn không vội đưa lưỡi tiến vào, thong thả di chuyển từng cen ti mét, chậm rãi thấm ướt đôi môi cô.
“Há miệng.”
Cô hé môi, cùng hắn môi lưỡi quấn quýt.
“An tri lang khẩu nội, hàm hữu noãn cam hương(*).”
(*) đại ý trong miệng là hương vị ngọt ngào ấm áp
Noãn cam hương? Ngược lại rất hợp với Thẩm Sách.
Tay là búp măng hương, chân là nhuyễn câu hương.
Giày và tất của Chiêu Chiêu đều bị hắn tháo ra, chỉ để lại áo lông vì sợ cô nhiễm lạnh.
Chén trà nghi ngút giờ đã hoàn toàn lạnh lẽo. Hắn tìm được chén trà, vì cô uống cho trơn miệng chính mình, sau đó lại tiếp tục dây dưa triền miên không dứt.
Thẩm Sách ôn nhu chỉ ở trước mặt Chiêu Chiêu, xâm lược của hắn cũng chỉ hướng đến mình cô. Dịu dàng như nước, hắn ôn nhu liếm láp vành tai cô, đôi môi cô, mạnh bạo như bão táp mưa sa, hắn làm cho cô khóc còn chưa kịp đã rơi thẳng xuống đáy vực sâu.
Lại như thình lình bị đặt giữa thiên quân vạn mã, cát bùn điên cuồng táp lên thân thể.
Cô bị sát khí chiếm lấy thị giác, chỉ có thể dựa vào khứu giác tìm hắn, ôm lấy hắn...... Cho dù là thiên quân vạn ma hay đao quang kiếm ảnh thì cô cũng đã có Thẩm Sách đây rồi.
Mười ngón tay cô bấm chặt vào vai hắn, tiếng nói đã sớm đứt quãng không còn sức lực: “Cảm ơn... hoa quỳnh...”
Hoa nở, cho đến khi hoa tàn.
Thẩm Sách cúi đầu, hôn lên khuôn mặt mướt mát mồ hôi của cô, lại như dùng nó trưng cầu ý kiến của cô, có thể hay không ngay trong tối nay cùng hắn tạo ra một đứa nhỏ.
Chuyện muốn có đứa nhỏ không phải hắn lừa cô, thậm chỉ không chỉ một lần nghĩ tới. Nhưng hắn lại sợ cô khổ cực. Như trước đây cô chỉ bị xước tay hay trầy da thôi là hắn đã đau lòng tự trách cả mấy tháng trời.
Cô trong lòng hắn là đặc biệt nhất, tình cảm của hắn và cô cũng không giống những cặp nam nữ tầm thường ngoài kia.
Nếu cô đã quyết tâm đặt mục tiêu là kết hôn, hắn dù phải đem mạng sống ra đặt cược, dùng mọi cách phải vượt qua trở ngại tâm lý cũng không nỡ để Chiêu Chiêu chịu khổ.
Thẩm Sách sau hồi lâu do dự cuối cùng vẫn quyết định tạm gác chuyện này sang một bên.
Quãng trầm ngâm này khiến cho mồ hôi nhanh chóng giảm nhiệt độ, ướp lạnh cơ thể. Cô hắt xì liền mấy cái.
Thẩm Sách sợ cô cảm lạnh nên không cho cô ra ngoài, tìm trong phòng chiếc áo bành tô to nhất phủ lên người cô, trực tiếp ôm người từ ghế sô pha vào lòng, tựa như trước đây ôm tân nương đi tắm rửa.
Hắn đá cửa nhà kính bước ra, đi về phía thang máy.
“Cánh tay anh còn đang có vết thương mà.” Cô sợ gió lạnh tạt tới nên cũng kéo hai vạt áo của hắn lại, sau đó lại muốn nhảy xuống tự mình đi.
“Mùng một ôm, ôm cả năm.” Hắn mau chóng nói.
Chiêu Chiêu nghĩ cảm thấy cũng không tệ, hai tay bèn vòng lấy cổ hắn: “Ôm mỏi rồi có thể nói với em, em cõng anh cũng được. Em cõng sẽ không bị mỏi.” Cô nóng lòng muốn thử, chỉ cảm thấy thú vị, đều là vì một khởi đầu tốt.
Trong gió đêm, đôi mắt hắn vốn chứa đầy ánh trăng khi cúi xuống nhìn cô lại tối tăm không còn tia sáng. Trái tim cô trong thoáng chốc cũng vì thế mà hụt hẫng, cảm giác như vừa đánh mất thứ gì.
“Mỏi rồi hả?” Cô muốn đi xuống.
“Sẽ không mỏi,” hắn nhanh hơn đã ôm chặt lấy cô, sau đó nhìn về phía có cánh cửa kim loại màu bạc, “Chỉ cần em không chê, ôm em đến già.”
/51
|