Cô tạm rời mắt khỏi tủ kính, quay đầu nhìn Thẩm Sách, nghi hoặc vì sao hắn không đáp.
Hắn chậm chạp tìm một câu trả lời đủ để thuyết phục cô: “Đao không còn vỏ, không thể tra.”
Cô không nhịn được vuốt nhẹ mặt kính, thật đáng tiếc: “Vậy đây là lão tổ tông của Thẩm gia sao?”
“Không phải, hắn ta không có con cháu.”
Trái tim Chiêu Chiêu chợt thắt lại, kết thúc một đời, cái gì cũng chẳng còn......
Thẩm Sách tiếp tục nói: “Hắn ta còn không được ghi tên vào gia phả của Thẩm gia.”
“Vì sao?”
“Bởi vì hắn trước khi chết đã chiếu cáo tứ phương mình không phải con cháu Thẩm gia,” hắn nói, “Hai món binh khí vẫn luôn được đặt ở đây để canh giữ nơi này. Người xưa có câu, phàm là người mang sao hạ phàm(*), có thể khiến nơi đó đất đai màu mỡ, trăm dân ấm no. Thẩm gia cũng cho rằng chúng sẽ nguyện ý thay chủ nhân bảo vệ nơi này.”
(*) thời xưa thường dùng Văn Khúc hạ phàm hình dung một người có tài văn chương như Trạng Nguyên chẳng hạn, người mang sao hạ phàm là để hình dung người có tài tướng soái
Nhưng rốt cuộc vẫn không phải tộc nhân của Thẩm thị......
Cô đi một vòng quanh chiếc tủ kính, đi được nửa vòng, càng lúc càng gần thanh đao kia hơn: “Ngay cả ngôi Vương cũng có rồi, thế nhưng lại không có con cháu nối dõi.”
“Người Mang sao hầu hết là như vậy, bảo vệ trăm họ một phương, nhưng sát nghiệt cả đời không có cách nào gột rửa. Trong lịch sử chẳng có được mấy vị danh tướng sống đến già đâu,” Thẩm Sách thấy cô một lời khó nói hết, an ủi, “Nhưng công đức cứu người vẫn tính là nhiều hơn, đời sau nhất định sẽ được hưởng phúc.”
Còn với hắn, là bởi vì không chịu dứt bỏ chấp niệm, tự mình tìm khổ.
Nhân quả luân hồi, chúng sinh bình đẳng. Mỗi người đều phải chấp nhận bỏ lại ký ức kiếp trước, chỉ có hắn ương ngạnh không chịu, đương nhiên phải chịu trừng phạt. Một đời cầm binh không chịu quên đi, chẳng những kiếp này không thể trở thành một người bình thường, muốn sống như một người bình thường còn khó.
“Lẽ nào thật không có cách gì hóa giải?” Cô học lịch sử luôn cảm thấy khúc mắc ở đây, “Ý em là kiếp này ấy.”
Chỉ có thể gặp phúc ở kiếp sau, nhưng kiếp trước kết quả vẫn là đáng thương như vậy.
Thẩm Sách nói: “Mệnh là do Trời, ‘Mang sao’ và ‘Hoa cái"(*) thường ở trên cùng một người. Người có mệnh Mang sao văn võ vẹn toàn, quyền cao chức trọng, đảm nhiệm trọng trách cao trong triều đình. Người mang mệnh có sao Hoa cái, tài học hơn người, đa số là cô độc, cách tốt nhất là đi theo con đường cửa Phật.”
(*) hoa cái thuộc bộ sao Tứ Linh của tử vi
“Xuất gia?”
“Cũng có thể xem như ở ẩn.”
Hắn vốn chẳng quan tâm cái gì mà một đời mang sao Hoa cái, cái gì bị nó ảnh hưởng mà chặt đứt đường hậu duệ, cô độc cả một đời.
Hắn chỉ đang đơn giản giảng giải cho cô về mệnh số của chính mình.
Thẩm Sách rời bước khỏi tủ kính.
Cô vẫn còn tiếc nuối nhìn thêm một chút, sau đó mới chạy theo Thẩm Sách. Mà hắn dường như cũng không định cho cô ở lại đây lâu, ít nhất là tối nay không để cô phải biết quá nhiều. “Anh còn chưa nói người đó tên là gì?”
“Ai cơ?” Hắn giả ngu.
“Chủ nhân của thanh đao.” Cô gặng hỏi.
“Không thể tra, dù sao cũng không được ghi tên trong gia phả.”
“Chẳng phải đến nguồn gốc này nọ của binh khí anh cũng tra được rồi đó sao?” Làm gì có chuyện lại không tra được tên chủ nhân.
Hắn vậy mà cười không nói.
Nếu như là ngày thường, nụ cười này của hắn chính là ý vừa rồi chỉ trêu đùa cô thôi, quá nửa là bịa ra.
Nhưng lần này không hiểu sao cô tin chắc trong lòng, tin tưởng câu chuyện này hắn kể câu nào cũng là thật.
Tầng trên đang có hai người dọn dẹp, nhìn thấy họ bước đến thì tươi cười tiếp đón: “Đều đã chuẩn bị xong rồi ạ.”
Dứt lời liền nhanh chóng rời khỏi.
Tầng hai là giá sách nối thẳng lên đến trần nhà, ở đây đều là bản gốc, in ấn và viết tay, có đến hơn mười vạn đầu sách và đều là liên quan đến Thẩm gia, ngoài sách cổ thu thập từ các thế hệ trước thì còn có không ít bản nháp đơn lẻ. Đồ vật ở tầng này chưa bao giờ được công khai ra bên ngoài, qua những năm chiến loạn đã có một phần tàng thư bị bom đánh cháy mất, thật sự đáng tiếc.
Bên này giá sách bật máy hút ẩm và điều hòa.
Gian phòng phía đông đặt bàn và ghế trong trường hợp cần dùng đến.
Trên vách treo ngay ngắn một tấm giấy Tuyên chiếm hết một bức tường, bút mực đều đã được chuẩn bị đầy đủ, cô thầm nghĩ, không lẽ hắn mang mình đến đây để viết chữ?
Cách lần tế tổ trước đã là mười năm.
“Hai món binh khí kia cũng sẽ quyên tặng đi sao?” Không hiểu sao cô cứ day dứt mãi thứ đồ đó, dằn vặt trong lòng một hồi không sao gạt đi được.
Thật lâu không thấy hắn lên tiếng, đèn ở tầng hai hình như cũng đang tối dần.
“Chúng có lẽ sẽ càng muốn ở lại bảo vệ nơi này.” Hắn nói.
Sau đó hơi cúi người, nhấc bút chấm mực, đầu tiên vẽ phác thảo hai con sông lớn Hoàng Hà và Trường Giang, tiếp sau đó đến Trường An, Lạc Dương, Sài Tang và Kiến Khang.
(*) Bộ phim gần đây nhất Bát xem hình như là Hữu Phỉ, trong đấy Kiến Khang là kinh đô thì phải ha
“Lần này quyên tặng chủ yếu là đồ vật này nọ của Thẩm gia, phần lớn là khoảng từ thời nhà Hán đến nhà Tùy.”
Đầu bút lông dừng lại, trên mặt giấy hiện ra bức họa trời cao sông dài của một niên đại đã tan biến trong dòng chảy của thời gian: “Vùng Trung bộ của đất Hán chính là nơi tộc ta bắt đầu, thường gọi là Trung Thổ, Trung Hoa, hoặc Hoa Hạ.”
Người đàn ông đứng trước tấm giấy Tuyên, bức họa vừa vẽ ra chính là tấm bản đồ khi hắn còn ở quân doanh luôn được treo trong Vương phủ.
“Sau thời nhà Hán, Trung thổ không ngừng phân tách rồi lại hợp nhất. Thẩm thị lớn mạnh nhất là khi thiên hạ đang bị chia thành năm phần......”
Bút lông trong tay hắn nhấn xuống ——-
Riêng hai địa bàn được đóng bởi quân đội hùng mạnh không kẻ nào có thể xâm lược, Bắc có Trường An Châu Sinh, Nam có Sài Tang Thẩm Sách.
......
Lúc đầu Sài Tang như một hòn đảo cô lập nằm giữa các nước nhỏ, xa Vua xa Kinh thành. Nhưng vì nó là trọng trấn nên không ngừng bị nhăm nhe, hôm nay là của ngươi, ngày hôm sau đã là của kẻ khác. Một vùng đất màu mỡ vốn nên người ngựa tấp nập qua lại nay chỉ còn là một vùng đất hoang tàn. Bởi vậy Thẩm Sách và Chiêu Chiêu từ nhỏ đã quen với tiếng gào khóc khắp nơi, thây chất đầy đường.
Đầu quân cứu giúp bá tánh chính là chí hướng từ thời thơ ấu của hắn.
Trước khi Thẩm Sách xuất hiện, quân tướng chia rẽ. Thẩm Sách năm mười lăm tuổi lập được công lớn, mang theo năm nghìn quân của Thẩm gia một đường theo phía Tây Nam chinh phạt, dùng hết bản lĩnh cầm quân, đến năm hai mươi ba tuổi chính thức nhất thống Nam Bộ.
Từ đó Nam Bắc mỗi kẻ một phương.
“Khi đó Nam Bắc ở thế cân bằng, nước sông không phạm nước giếng. Kẻ thù lớn nhất của Bắc Bộ là Nhu Nhiên phương Bắc.” Vậy nên mỗi khi tiểu Nam Thần Vương ở Trường An xuất binh đều sẽ báo trước cho Thẩm Sách ở Sài Tang, để hắn án binh bất động.
“Mà kẻ thù của Nam Bộ là tộc Thổ Dục Hồn ở phía Tây, được các nước xa hơn trợ giúp.” Bởi vậy khi hắn phải xuất binh, cũng sẽ trao đổi trước với vị ở Trường An.
Một bức họa này, có trọng trấn, có địa danh cổ, còn có sông lớn đổ về lạch nhỏ.
Thẩm Sách là người dẫn binh, núi cao hồ sâu, hình dáng sơn hà đều giữ lại trong tim, thế nhưng những gì đặt trên giấy so với một địa danh cụ thể vẫn có thể phong phú hơn rất nhiều. Hắn sẽ vẽ ra nho nhỏ chỗ này là một ngọn núi, vòng tròn bên kia là ao hồ đầm lầy, mỗi một trọng trấn đều được thu nhỏ lại.
“Nhu Nhiên này, tộc Tổ Dục Hồn này, còn có hai nước Nam Bắc, thiếu một cái nữa?” Cô gặng hỏi.
“Còn có man tộc phía Tây Nam.”
Cô gật gù.
“Nhưng Bắc Bộ rất nhanh bị chia đôi thành hai, cuối cùng là sáu phần.”
Sau khi Tiểu Nam Thần Vương chết, Bắc Bộ rơi vào chia rẽ chiến loạn, tự mình diệt mình. Thẩm Sách khi đó vốn định sẽ vượt sông lớn đánh lên, định thiên hạ, bình chiến loạn.....
Thời ở đó, đáng tiếc mệnh không hợp.
Trước mặt cô, non sông thủy mặc bao la mà bát ngát.
Trong lời Thẩm Sách đều là địa danh cổ, có cái cô từng nghe qua, có cái chưa, hiện tại theo từng nét bút của hắn mà hiện ra mồn một.
Hắn ngắm nghía bức phác họa đơn giản mình vừa hoàn thành: “Người Hán chuộng võ học, danh tướng nhiều không kể xiết, binh quyền áp chế hoàng quyền dẫn tới triều đại liên tục thay đổi. Một bức họa thiên hạ thế này có thể chỉ đúng vào một thời khắc nào đó mà thôi.”
Có thể là ngay mấy năm sau, bố cục lại đổi khác.
Cô chăm chú quan sát, cảm thấy khung cảnh phía Nam chi tiết hơn rất nhiều: “Anh quen thuộc với địa hình Nam Bộ hơn?”
Hắn không phủ nhận: “Lễ tế tổ vào đầu hạ có hứng thú muốn giúp anh vẽ một bức non sông phía nam Trường Giang không?”
Giống bức Thanh minh thượng hà(*)? Hay là bức Thiên lý giang sơn(**)?
(*) tranh vẽ cảnh bên sông vào tiết Thanh minh
(**) giang sơn nghìn dặm
“Bắt đầu từ đây sao? Vẽ đến đâu ạ?”
“Từ Sài Tang đến Phổ Đà.”
Cô hơi bất ngờ vì hắn lại biết mình có thể vẽ, không lẽ là mẹ nói? Liền vui vẻ đồng ý: “Được, anh phụ trách chính.”
Thẩm Sách lợi hại hơn cô nhiều, còn có hiểu biết sâu về giai đoạn lịch sử này. Hắn chỉ đơn giản lướt vài đường là ra trăm dặm núi cao sông lớn, bóng cây trên núi đá, chẳng mấy chốc được bày biện đẹp đẽ tinh xảo trước mắt cô.
Chiêu Chiêu đặt tay trên vị trí của Sài Tang, lướt xuống dưới, tìm được vị trí của Thai Châu.
“Quận Lâm Hải,” cô nhớ được tên của nó ở thời cổ đại, “Có liên quan gì đến vị Giang Lâm Vương kia không nhỉ?”
Đều có một chữ Lâm.
Người đứng sau cô không đáp.
Chiêu Chiêu quay đầu lại, sau lưng hắn có tán cây đung đưa, cành lá theo gió lay động, còn có tiếng mưa rơi tí tách.
Cô vậy mà nhập tâm xem đến mức trời đổ mưa từ lúc nào cũng không hề hay biết, định bụng đi ra đóng cửa, tránh để mưa bị gió thổi vào làm ướt tranh giấy trên tường. Thế nhưng cổ tay bị hắn cầm lấy kéo đi, Thẩm Sách đưa lưng về phía trời mưa, đổi một cây bút khác rồi chấm vào mực chu sa.
Cô nghĩ là hắn muốn đánh dấu tên thành.
Trên trán có cảm giác mát lạnh.
Ngón tay cầm bút của hắn ở ngay trước mắt, gần đến mức cô có thể thấy rõ từng khớp xương......
“Trừ tà.” Hắn nói.
Ngòi bút mềm mại dừng lại trán cô mấy giây.
Chiêu Chiêu đứng đó như mất hồn, chợt có cảm giác ấm nóng không giống mực chu sa, giống như là...... máu. Mà Thẩm Sách cũng gần như ngay tức khắc đưa ngón cái lên lau, lần thứ nhất lau chưa hết hắn bèn lấy chút nước trà, lần thứ hai rốt cuộc lau được sạch sẽ. Cô còn chưa kịp nhìn một cái.
Thẩm Sách im lặng rửa bút.
Trước đây hắn thường chấm chu sa cho Chiêu Chiêu, năm mới trừ tà.
Sau khi phong Vương thì không còn làm nữa. Bởi vì màu mực kia đặt trên án thư là để hắn duyệt phạm nhân chém đầu, hắn sợ bản thân sẽ mang tới xui xẻo cho cô. Một bữa nọ có tăng nhân từ vương triều Cấp Đa đến giảng kinh, cô nghe xong thì nằng nặc đòi hắn chấm chu sa cho mình như hồi bé, bị hắn tức giận răn dạy một phen. Cô đỏ mắt ấm ức, thế nhưng vẫn nhịn lại không khóc, sau đó thì không thèm để ý hắn một ngày.
Sau này nói chuyện với vị phương trượng ở núi Lạc Già hắn mới biết nó ở vương triều Cấp Đa còn ý nghĩa khác là cát tường, ngày tân hôn tân lang sẽ theo nghi thức điểm lên cho tân nương......
Cô nhìn bức phác họa thiên hạ rộng lớn thêm một lần nữa, tựa như thấp thoáng nhìn thấy một bóng dáng phía sau ngọn đèn bập bùng bên tấm bình phong màu gỗ thô ráp, từ núi đến sông nước, đến bóng trướng sa...... Trái tim cô hơi thắt lại. Chiêu Chiêu nhẹ thở ra một hơi, đưa mắt nhìn mưa bên ngoài, nặng hạt lên rồi.
Thẩm Sách đang thu dọn bút mực, hắn mặc chiếc áo sơ mi trắng, khuôn mặt gầy gò kết hợp với màn mưa phía sau cũng thật giống một bức họa. Có thể là vì nghe hắn nói về lịch sử nhiều quá, cô có cảm giác trước mắt chính là một vị tướng quân bạch y trên sông......
“Anh, anh nói xem liệu chúng ta có kiếp trước hay không?”
Hắn đang cất chiếc bút cuối cùng, nghe thấy một câu này thì hơi dừng lại.
“Nếu như có, kiếp trước của anh,” cô tin vào luân hồi, sau khi nghe hắn nói về chủ nhân của hai món binh khí kia thì lại càng tin, “Nhất định là một vị tướng quân. Là kiểu người văn có thể hạ bút làm yên lòng thiên hạ, võ có thể cưỡi ngựa định càn khôn.”
Ngón tay hắn vuốt ve dọc theo cán bút, Thẩm Sách ngẩng đầu, cười cười: “Anh trong mắt em ngầu thế cơ à?”
Còn phải nói.
Mưa đêm gõ lên tán lá, nhành cây theo gió đung đưa.
Tia chớp đột ngột xé đôi bầu trời đêm, Thẩm Sách trong tiếng sấm bất chợt đó dời tầm mắt. Hắn cầm chiếc áo vest vắt gần cửa sổ rồi quay lại đối diện với cô. Chiêu Chiêu nhìn vào mắt hắn, cảm nhận được thứ cảm xúc nào đó không thể nói thành lời.
Khi lên tiếng lại chỉ là một câu nói rất bình thường: “Tối ngủ một mình có sợ không?”
“...... Anh định nói không phải câu này.” Cô trực tiếp vạch trần.
Hắn cười.
Bầu trời giáng xuống từng tiếng sấm rền, bên ngoài mưa ngày một lớn, hai người trong phòng lại cùng lúc im lặng, ai cũng không nói thêm lời nào.
Hắn để cho cô thời gian tự mình phân tích, liếc nhìn ngoài cửa sổ: “Nửa đêm sẽ qua với em.”
“Sáng mai dậy bị bắt gặp thì sao?”
Hắn ngẫm nghĩ: “Anh sẽ về trước rạng sáng.”
“...... Vậy anh không ngủ hả?”
Hắn ôm vai cô đi ra ngoài: “Nhìn em ngủ.”
_
Lời tác giả:
Từ giờ đến đại kết cục còn lâu lắm, đừng gấp
Hắn chậm chạp tìm một câu trả lời đủ để thuyết phục cô: “Đao không còn vỏ, không thể tra.”
Cô không nhịn được vuốt nhẹ mặt kính, thật đáng tiếc: “Vậy đây là lão tổ tông của Thẩm gia sao?”
“Không phải, hắn ta không có con cháu.”
Trái tim Chiêu Chiêu chợt thắt lại, kết thúc một đời, cái gì cũng chẳng còn......
Thẩm Sách tiếp tục nói: “Hắn ta còn không được ghi tên vào gia phả của Thẩm gia.”
“Vì sao?”
“Bởi vì hắn trước khi chết đã chiếu cáo tứ phương mình không phải con cháu Thẩm gia,” hắn nói, “Hai món binh khí vẫn luôn được đặt ở đây để canh giữ nơi này. Người xưa có câu, phàm là người mang sao hạ phàm(*), có thể khiến nơi đó đất đai màu mỡ, trăm dân ấm no. Thẩm gia cũng cho rằng chúng sẽ nguyện ý thay chủ nhân bảo vệ nơi này.”
(*) thời xưa thường dùng Văn Khúc hạ phàm hình dung một người có tài văn chương như Trạng Nguyên chẳng hạn, người mang sao hạ phàm là để hình dung người có tài tướng soái
Nhưng rốt cuộc vẫn không phải tộc nhân của Thẩm thị......
Cô đi một vòng quanh chiếc tủ kính, đi được nửa vòng, càng lúc càng gần thanh đao kia hơn: “Ngay cả ngôi Vương cũng có rồi, thế nhưng lại không có con cháu nối dõi.”
“Người Mang sao hầu hết là như vậy, bảo vệ trăm họ một phương, nhưng sát nghiệt cả đời không có cách nào gột rửa. Trong lịch sử chẳng có được mấy vị danh tướng sống đến già đâu,” Thẩm Sách thấy cô một lời khó nói hết, an ủi, “Nhưng công đức cứu người vẫn tính là nhiều hơn, đời sau nhất định sẽ được hưởng phúc.”
Còn với hắn, là bởi vì không chịu dứt bỏ chấp niệm, tự mình tìm khổ.
Nhân quả luân hồi, chúng sinh bình đẳng. Mỗi người đều phải chấp nhận bỏ lại ký ức kiếp trước, chỉ có hắn ương ngạnh không chịu, đương nhiên phải chịu trừng phạt. Một đời cầm binh không chịu quên đi, chẳng những kiếp này không thể trở thành một người bình thường, muốn sống như một người bình thường còn khó.
“Lẽ nào thật không có cách gì hóa giải?” Cô học lịch sử luôn cảm thấy khúc mắc ở đây, “Ý em là kiếp này ấy.”
Chỉ có thể gặp phúc ở kiếp sau, nhưng kiếp trước kết quả vẫn là đáng thương như vậy.
Thẩm Sách nói: “Mệnh là do Trời, ‘Mang sao’ và ‘Hoa cái"(*) thường ở trên cùng một người. Người có mệnh Mang sao văn võ vẹn toàn, quyền cao chức trọng, đảm nhiệm trọng trách cao trong triều đình. Người mang mệnh có sao Hoa cái, tài học hơn người, đa số là cô độc, cách tốt nhất là đi theo con đường cửa Phật.”
(*) hoa cái thuộc bộ sao Tứ Linh của tử vi
“Xuất gia?”
“Cũng có thể xem như ở ẩn.”
Hắn vốn chẳng quan tâm cái gì mà một đời mang sao Hoa cái, cái gì bị nó ảnh hưởng mà chặt đứt đường hậu duệ, cô độc cả một đời.
Hắn chỉ đang đơn giản giảng giải cho cô về mệnh số của chính mình.
Thẩm Sách rời bước khỏi tủ kính.
Cô vẫn còn tiếc nuối nhìn thêm một chút, sau đó mới chạy theo Thẩm Sách. Mà hắn dường như cũng không định cho cô ở lại đây lâu, ít nhất là tối nay không để cô phải biết quá nhiều. “Anh còn chưa nói người đó tên là gì?”
“Ai cơ?” Hắn giả ngu.
“Chủ nhân của thanh đao.” Cô gặng hỏi.
“Không thể tra, dù sao cũng không được ghi tên trong gia phả.”
“Chẳng phải đến nguồn gốc này nọ của binh khí anh cũng tra được rồi đó sao?” Làm gì có chuyện lại không tra được tên chủ nhân.
Hắn vậy mà cười không nói.
Nếu như là ngày thường, nụ cười này của hắn chính là ý vừa rồi chỉ trêu đùa cô thôi, quá nửa là bịa ra.
Nhưng lần này không hiểu sao cô tin chắc trong lòng, tin tưởng câu chuyện này hắn kể câu nào cũng là thật.
Tầng trên đang có hai người dọn dẹp, nhìn thấy họ bước đến thì tươi cười tiếp đón: “Đều đã chuẩn bị xong rồi ạ.”
Dứt lời liền nhanh chóng rời khỏi.
Tầng hai là giá sách nối thẳng lên đến trần nhà, ở đây đều là bản gốc, in ấn và viết tay, có đến hơn mười vạn đầu sách và đều là liên quan đến Thẩm gia, ngoài sách cổ thu thập từ các thế hệ trước thì còn có không ít bản nháp đơn lẻ. Đồ vật ở tầng này chưa bao giờ được công khai ra bên ngoài, qua những năm chiến loạn đã có một phần tàng thư bị bom đánh cháy mất, thật sự đáng tiếc.
Bên này giá sách bật máy hút ẩm và điều hòa.
Gian phòng phía đông đặt bàn và ghế trong trường hợp cần dùng đến.
Trên vách treo ngay ngắn một tấm giấy Tuyên chiếm hết một bức tường, bút mực đều đã được chuẩn bị đầy đủ, cô thầm nghĩ, không lẽ hắn mang mình đến đây để viết chữ?
Cách lần tế tổ trước đã là mười năm.
“Hai món binh khí kia cũng sẽ quyên tặng đi sao?” Không hiểu sao cô cứ day dứt mãi thứ đồ đó, dằn vặt trong lòng một hồi không sao gạt đi được.
Thật lâu không thấy hắn lên tiếng, đèn ở tầng hai hình như cũng đang tối dần.
“Chúng có lẽ sẽ càng muốn ở lại bảo vệ nơi này.” Hắn nói.
Sau đó hơi cúi người, nhấc bút chấm mực, đầu tiên vẽ phác thảo hai con sông lớn Hoàng Hà và Trường Giang, tiếp sau đó đến Trường An, Lạc Dương, Sài Tang và Kiến Khang.
(*) Bộ phim gần đây nhất Bát xem hình như là Hữu Phỉ, trong đấy Kiến Khang là kinh đô thì phải ha
“Lần này quyên tặng chủ yếu là đồ vật này nọ của Thẩm gia, phần lớn là khoảng từ thời nhà Hán đến nhà Tùy.”
Đầu bút lông dừng lại, trên mặt giấy hiện ra bức họa trời cao sông dài của một niên đại đã tan biến trong dòng chảy của thời gian: “Vùng Trung bộ của đất Hán chính là nơi tộc ta bắt đầu, thường gọi là Trung Thổ, Trung Hoa, hoặc Hoa Hạ.”
Người đàn ông đứng trước tấm giấy Tuyên, bức họa vừa vẽ ra chính là tấm bản đồ khi hắn còn ở quân doanh luôn được treo trong Vương phủ.
“Sau thời nhà Hán, Trung thổ không ngừng phân tách rồi lại hợp nhất. Thẩm thị lớn mạnh nhất là khi thiên hạ đang bị chia thành năm phần......”
Bút lông trong tay hắn nhấn xuống ——-
Riêng hai địa bàn được đóng bởi quân đội hùng mạnh không kẻ nào có thể xâm lược, Bắc có Trường An Châu Sinh, Nam có Sài Tang Thẩm Sách.
......
Lúc đầu Sài Tang như một hòn đảo cô lập nằm giữa các nước nhỏ, xa Vua xa Kinh thành. Nhưng vì nó là trọng trấn nên không ngừng bị nhăm nhe, hôm nay là của ngươi, ngày hôm sau đã là của kẻ khác. Một vùng đất màu mỡ vốn nên người ngựa tấp nập qua lại nay chỉ còn là một vùng đất hoang tàn. Bởi vậy Thẩm Sách và Chiêu Chiêu từ nhỏ đã quen với tiếng gào khóc khắp nơi, thây chất đầy đường.
Đầu quân cứu giúp bá tánh chính là chí hướng từ thời thơ ấu của hắn.
Trước khi Thẩm Sách xuất hiện, quân tướng chia rẽ. Thẩm Sách năm mười lăm tuổi lập được công lớn, mang theo năm nghìn quân của Thẩm gia một đường theo phía Tây Nam chinh phạt, dùng hết bản lĩnh cầm quân, đến năm hai mươi ba tuổi chính thức nhất thống Nam Bộ.
Từ đó Nam Bắc mỗi kẻ một phương.
“Khi đó Nam Bắc ở thế cân bằng, nước sông không phạm nước giếng. Kẻ thù lớn nhất của Bắc Bộ là Nhu Nhiên phương Bắc.” Vậy nên mỗi khi tiểu Nam Thần Vương ở Trường An xuất binh đều sẽ báo trước cho Thẩm Sách ở Sài Tang, để hắn án binh bất động.
“Mà kẻ thù của Nam Bộ là tộc Thổ Dục Hồn ở phía Tây, được các nước xa hơn trợ giúp.” Bởi vậy khi hắn phải xuất binh, cũng sẽ trao đổi trước với vị ở Trường An.
Một bức họa này, có trọng trấn, có địa danh cổ, còn có sông lớn đổ về lạch nhỏ.
Thẩm Sách là người dẫn binh, núi cao hồ sâu, hình dáng sơn hà đều giữ lại trong tim, thế nhưng những gì đặt trên giấy so với một địa danh cụ thể vẫn có thể phong phú hơn rất nhiều. Hắn sẽ vẽ ra nho nhỏ chỗ này là một ngọn núi, vòng tròn bên kia là ao hồ đầm lầy, mỗi một trọng trấn đều được thu nhỏ lại.
“Nhu Nhiên này, tộc Tổ Dục Hồn này, còn có hai nước Nam Bắc, thiếu một cái nữa?” Cô gặng hỏi.
“Còn có man tộc phía Tây Nam.”
Cô gật gù.
“Nhưng Bắc Bộ rất nhanh bị chia đôi thành hai, cuối cùng là sáu phần.”
Sau khi Tiểu Nam Thần Vương chết, Bắc Bộ rơi vào chia rẽ chiến loạn, tự mình diệt mình. Thẩm Sách khi đó vốn định sẽ vượt sông lớn đánh lên, định thiên hạ, bình chiến loạn.....
Thời ở đó, đáng tiếc mệnh không hợp.
Trước mặt cô, non sông thủy mặc bao la mà bát ngát.
Trong lời Thẩm Sách đều là địa danh cổ, có cái cô từng nghe qua, có cái chưa, hiện tại theo từng nét bút của hắn mà hiện ra mồn một.
Hắn ngắm nghía bức phác họa đơn giản mình vừa hoàn thành: “Người Hán chuộng võ học, danh tướng nhiều không kể xiết, binh quyền áp chế hoàng quyền dẫn tới triều đại liên tục thay đổi. Một bức họa thiên hạ thế này có thể chỉ đúng vào một thời khắc nào đó mà thôi.”
Có thể là ngay mấy năm sau, bố cục lại đổi khác.
Cô chăm chú quan sát, cảm thấy khung cảnh phía Nam chi tiết hơn rất nhiều: “Anh quen thuộc với địa hình Nam Bộ hơn?”
Hắn không phủ nhận: “Lễ tế tổ vào đầu hạ có hứng thú muốn giúp anh vẽ một bức non sông phía nam Trường Giang không?”
Giống bức Thanh minh thượng hà(*)? Hay là bức Thiên lý giang sơn(**)?
(*) tranh vẽ cảnh bên sông vào tiết Thanh minh
(**) giang sơn nghìn dặm
“Bắt đầu từ đây sao? Vẽ đến đâu ạ?”
“Từ Sài Tang đến Phổ Đà.”
Cô hơi bất ngờ vì hắn lại biết mình có thể vẽ, không lẽ là mẹ nói? Liền vui vẻ đồng ý: “Được, anh phụ trách chính.”
Thẩm Sách lợi hại hơn cô nhiều, còn có hiểu biết sâu về giai đoạn lịch sử này. Hắn chỉ đơn giản lướt vài đường là ra trăm dặm núi cao sông lớn, bóng cây trên núi đá, chẳng mấy chốc được bày biện đẹp đẽ tinh xảo trước mắt cô.
Chiêu Chiêu đặt tay trên vị trí của Sài Tang, lướt xuống dưới, tìm được vị trí của Thai Châu.
“Quận Lâm Hải,” cô nhớ được tên của nó ở thời cổ đại, “Có liên quan gì đến vị Giang Lâm Vương kia không nhỉ?”
Đều có một chữ Lâm.
Người đứng sau cô không đáp.
Chiêu Chiêu quay đầu lại, sau lưng hắn có tán cây đung đưa, cành lá theo gió lay động, còn có tiếng mưa rơi tí tách.
Cô vậy mà nhập tâm xem đến mức trời đổ mưa từ lúc nào cũng không hề hay biết, định bụng đi ra đóng cửa, tránh để mưa bị gió thổi vào làm ướt tranh giấy trên tường. Thế nhưng cổ tay bị hắn cầm lấy kéo đi, Thẩm Sách đưa lưng về phía trời mưa, đổi một cây bút khác rồi chấm vào mực chu sa.
Cô nghĩ là hắn muốn đánh dấu tên thành.
Trên trán có cảm giác mát lạnh.
Ngón tay cầm bút của hắn ở ngay trước mắt, gần đến mức cô có thể thấy rõ từng khớp xương......
“Trừ tà.” Hắn nói.
Ngòi bút mềm mại dừng lại trán cô mấy giây.
Chiêu Chiêu đứng đó như mất hồn, chợt có cảm giác ấm nóng không giống mực chu sa, giống như là...... máu. Mà Thẩm Sách cũng gần như ngay tức khắc đưa ngón cái lên lau, lần thứ nhất lau chưa hết hắn bèn lấy chút nước trà, lần thứ hai rốt cuộc lau được sạch sẽ. Cô còn chưa kịp nhìn một cái.
Thẩm Sách im lặng rửa bút.
Trước đây hắn thường chấm chu sa cho Chiêu Chiêu, năm mới trừ tà.
Sau khi phong Vương thì không còn làm nữa. Bởi vì màu mực kia đặt trên án thư là để hắn duyệt phạm nhân chém đầu, hắn sợ bản thân sẽ mang tới xui xẻo cho cô. Một bữa nọ có tăng nhân từ vương triều Cấp Đa đến giảng kinh, cô nghe xong thì nằng nặc đòi hắn chấm chu sa cho mình như hồi bé, bị hắn tức giận răn dạy một phen. Cô đỏ mắt ấm ức, thế nhưng vẫn nhịn lại không khóc, sau đó thì không thèm để ý hắn một ngày.
Sau này nói chuyện với vị phương trượng ở núi Lạc Già hắn mới biết nó ở vương triều Cấp Đa còn ý nghĩa khác là cát tường, ngày tân hôn tân lang sẽ theo nghi thức điểm lên cho tân nương......
Cô nhìn bức phác họa thiên hạ rộng lớn thêm một lần nữa, tựa như thấp thoáng nhìn thấy một bóng dáng phía sau ngọn đèn bập bùng bên tấm bình phong màu gỗ thô ráp, từ núi đến sông nước, đến bóng trướng sa...... Trái tim cô hơi thắt lại. Chiêu Chiêu nhẹ thở ra một hơi, đưa mắt nhìn mưa bên ngoài, nặng hạt lên rồi.
Thẩm Sách đang thu dọn bút mực, hắn mặc chiếc áo sơ mi trắng, khuôn mặt gầy gò kết hợp với màn mưa phía sau cũng thật giống một bức họa. Có thể là vì nghe hắn nói về lịch sử nhiều quá, cô có cảm giác trước mắt chính là một vị tướng quân bạch y trên sông......
“Anh, anh nói xem liệu chúng ta có kiếp trước hay không?”
Hắn đang cất chiếc bút cuối cùng, nghe thấy một câu này thì hơi dừng lại.
“Nếu như có, kiếp trước của anh,” cô tin vào luân hồi, sau khi nghe hắn nói về chủ nhân của hai món binh khí kia thì lại càng tin, “Nhất định là một vị tướng quân. Là kiểu người văn có thể hạ bút làm yên lòng thiên hạ, võ có thể cưỡi ngựa định càn khôn.”
Ngón tay hắn vuốt ve dọc theo cán bút, Thẩm Sách ngẩng đầu, cười cười: “Anh trong mắt em ngầu thế cơ à?”
Còn phải nói.
Mưa đêm gõ lên tán lá, nhành cây theo gió đung đưa.
Tia chớp đột ngột xé đôi bầu trời đêm, Thẩm Sách trong tiếng sấm bất chợt đó dời tầm mắt. Hắn cầm chiếc áo vest vắt gần cửa sổ rồi quay lại đối diện với cô. Chiêu Chiêu nhìn vào mắt hắn, cảm nhận được thứ cảm xúc nào đó không thể nói thành lời.
Khi lên tiếng lại chỉ là một câu nói rất bình thường: “Tối ngủ một mình có sợ không?”
“...... Anh định nói không phải câu này.” Cô trực tiếp vạch trần.
Hắn cười.
Bầu trời giáng xuống từng tiếng sấm rền, bên ngoài mưa ngày một lớn, hai người trong phòng lại cùng lúc im lặng, ai cũng không nói thêm lời nào.
Hắn để cho cô thời gian tự mình phân tích, liếc nhìn ngoài cửa sổ: “Nửa đêm sẽ qua với em.”
“Sáng mai dậy bị bắt gặp thì sao?”
Hắn ngẫm nghĩ: “Anh sẽ về trước rạng sáng.”
“...... Vậy anh không ngủ hả?”
Hắn ôm vai cô đi ra ngoài: “Nhìn em ngủ.”
_
Lời tác giả:
Từ giờ đến đại kết cục còn lâu lắm, đừng gấp
/51
|