Cách ngày, Chiêu Chiêu dạo một vòng quanh căn trạch.
Nơi này được tu sửa để mô phỏng lại phong cách cổ xưa, chỉ có phòng bếp là nơi duy nhất mang theo hơi hướng hiện đại. Thẩm Sách biết cô thích ăn bánh ngọt, đặc biệt đặt một chiếc tủ lạnh trong này, mở ra là bánh ngọt đủ loại. Nhân viên làm việc ở đây cũng có thể lấy ăn tự nhiên, mỗi ngày ăn hết đều sẽ có người bổ sung mới.
Chiêu Chiêu cầm chiếc thìa xúc một miếng bánh bỏ vào miệng, đúng lúc gặp Thẩm Sách đưa người mình đến uống trà chiều.
Đây là lần đầu tiên cô thấy hắn và nhóm của mình đi cùng nhau, Thẩm Sách của hôm nay cũng rất khác với hôm qua. Tuy không phải gặp khách quan trọng nên không mặc vest mà chỉ đơn giản phối quần dài và áo ngắn tay thoải mái, thế nhưng vẫn toát ra phong thái khiến người khác không thể qua loa đại khái. Hắn trong công việc luôn là bộ dạng nghiêm túc, nhưng nhân viên cũng không sợ hắn. Thảo nào Thẩm Sách từng nói, nhóm của hắn giống như hắn đều là những tinh anh.
Vĩnh viễn không mặc đồ công sở, quần áo có thể tùy tiện nhất, tranh cãi trong chuyên ngành cũng ầm ĩ nhất. Mọi người đến từ các địa phương khác nhau, trong lúc cãi lộn hăng say còn có thể học được thành thạo cả tiếng mẹ đẻ của đồng sự, cãi đến khi nào ngã ngũ thì thôi. “Có rất nhiều thứ ngôn ngữ anh cũng chỉ biết nghe nói, thậm chí có cái chỉ biết nghe không biết nói, đều là nghe bọn họ cãi nhau mà biết.” Đó là Thẩm Sách giới thiệu về nhóm người của mình.
Mà hiện tại, toàn bộ nhóm người điên cuồng vì công việc lại im thin thít, không cãi lộn không chửi nhau, ánh mắt đồng loạt tập trung về phía này.
Thẩm Sách đối với mấy năm “mất tích” của mình chỉ dùng đơn giản bốn chữ “Khốn đốn vì tình” để tóm tắt, bởi vậy Chiêu Chiêu ngay khi còn chưa lộ mặt đã trở thành một cô gái trong truyền thuyết...... dùng tình vây khốn một hung thần như Thẩm Sách, khiến hắn bỏ lại toàn bộ sự nghiệp, sau đó tựa như hoàn toàn bốc hơi khỏi thế gian. Rốt cuộc là người như thế nào mà có thể làm như vậy? Bí ẩn này cứ thế đặt trong lòng họ năm năm nay——-
“Bạn gái tôi, Thẩm Chiêu Chiêu.” Hắn lên tiếng.
Chiêu Chiêu ngậm miếng bánh ngọt phủ kem vị sô cô la trong miệng, đứng đó mặc cho hơn mười cặp mắt chim ưng quan sát...... Tay phải cô cầm chiếc thìa nhỏ, thong dong, chậm rãi giơ lên vẫy tay với mọi người.
Mọi người không ai lên tiếng, trong lòng đều đang thầm nghĩ, sếp mình sao lại may mắn thế......
Trong bầu không khí hết mực yên ắng đó, cô đánh mắt hỏi Thẩm Sách: Có phải tại em đang ngậm sô cô la không nhỉ?
Vẻ mặt Thẩm Sách không đổi, tầm mắt chuyển ra cửa sổ: Đúng rồi đấy.
Chiêu Chiêu gật gù, rút một chiếc khăn giấy chặn trước miệng, cười nói với mọi người: “Ngại quá, sớm biết có khách tôi đã không ăn bánh vị sô cô la rồi. Mọi người cứ tiếp tục.”
Cô vừa rời khỏi, đám người lập tức như đàn ong vỡ tổ, không ngừng truy hỏi sếp mình chuyện kết hôn.
“Khó nói,” Hắn đứng phía sau cô đáp, “Cầu hôn mấy lần nhưng chưa được chấp nhận.”
...... Nói điêu. Cô vừa đi, lại im im quay lại.
Quả nhiên có người đã nhìn ra, nhanh mồm nhanh miệng nói, sếp lúc nào cũng đeo nhẫn, ngón tay bạn gái lại trống trơn. Nhìn qua là biết ai đã bị buộc chặt, ai còn chưa định tâm tư.
Lại có người lên tiếng, mọi người đừng để bị lừa, sếp mình xấu xa thế nào đến cả bạn gái cũng tính kế, biết rõ người ta chưa đi xa vẫn có thể nghe được, nên mới ra vẻ để dụ họ cùng mình ép hôn bạn gái.
Mắt thấy Thẩm Sách chỉ đôi ba câu đã khiến họ hiểu sai ý, càng đi càng xa, cô rốt cuộc không nhịn được dừng lại, lặng lẽ quay đầu tặng cho hắn một cái trừng mắt.
Thẩm Sách đoán được cô rồi cũng phải quay đầu lại nên vẫn đứng ở cửa nhà ăn, cách một hành lang dài cười cười với cô. Bao nhiêu giận dỗi thoáng chốc tiêu tan, ngược lại còn bị hắn làm cho lúng túng, bởi vì nhớ ra bên cạnh hắn còn một nhóm người đang chực chờ ăn dưa.
Cô đến nhà thủy tạ xem tư liệu, mấy tiếng sau vẫn không gạt được nụ cười kia sang một bên.
“Vị này là Chiêu Chiêu?”
Cô quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông trung niên đứng bên cạnh Thẩm Sách, khoảng chừng mới ngoài bốn mươi, nhưng tóc lại không còn mấy sợi đen. Màu tóc nhìn qua lại rất thuận mắt, giống như sau khi tóc có sợi bạc đã nhuộm trắng luôn vậy.
Chiêu Chiêu chống tay lên bàn đứng dậy. “Xin chào.” Sau đó nhìn sang Thẩm Sách.
“Vị này chính là tiên sinh không có khuyết điểm của Thiệu Tiểu Oản.” Thẩm Sách nhẹ nhàng giới thiệu người đàn ông trung niên này.
Cô bừng tỉnh: “Chào chú ạ.”
Thẩm Sách từng kể về người đàn ông mà mẹ hắn tái hôn, tên là Hạ Chính Đình, kém tuổi Thiệu Tiểu Oản. Từ thuở thiếu niên đã trúng tiếng sét ái tình với mẹ Thẩm Sách, nhưng vì vừa tốt nghiệp về nước nên không dám theo đuổi, chỉ luôn tận dụng mọi cơ hội xuất hiện ở những nơi Thiệu Tiểu Oản hay ghé thăm, bữa tiệc từ thiện, hay là trường đua ngựa gì đó. Thiệu Tiểu Oản sau vài lần từ chối rốt cuộc dưới sự kiên trì của Hạ Chính Đình đã đồng ý bước đến giai đoạn yêu đương. Thiệu Tiểu Oản không muốn tái hôn, cũng không muốn sinh thêm, một lòng để lại tất cả cho Thẩm Sách, cũng nói rõ quan hệ của hai người chỉ có thể đến đây. Người đàn ông lập tức đồng ý, để tỏ rõ thái độ còn làm một tiểu phẫu thắt ống, khiến cho người nhà nổi trận lôi đình, Hạ Chính Đình kiên trì với quyết định của bản thân, tự tách ra gây dựng sự nghiệp riêng. Một lần yêu đương này kéo dài đến mười mấy năm, cho đến tận khi tài chính công ty tụt dốc, tài sản tích lũy nhiều năm sụp đổ, mới đưa ra lời chia tay. Thiệu Tiểu Oản biết thời điểm đó đưa ra đề nghị kết hôn chỉ càng giống như thương hại, nên không đồng ý chia tay mà nói sẽ chờ ông ấy. Hai năm sau sự nghiệp một lần nữa phất lên, khi xuất hiện trở lại đã là người đàn ông trung niên đầu bạc, vừa mở miệng cầu hôn, Thiệu Tiểu Oản lập tức đồng ý, còn để cho Thiệu gia chủ động đề xuất hôn ước, hàn gắn quan hệ của Hạ Chính Đình với người nhà mình.
Thời điểm kết hôn, ông ấy tìm luật sư soạn một bản hiệp nghị trước cưới, Thiệu gia sau này có lớn mạnh thế nào cũng đều là của Thẩm Sách, không liên quan gì đến ông ấy. Chỉ một điểm này, giữ chữ tín đến hết đời.
Thẩm Sách khi đó nói: “Người này nếu về sau em có cơ hội gặp được, sẽ thấy chú ấy còn nghiêm túc già dặn hơn cả ba anh, đối với mẹ anh chú ấy làm gì cũng là hoàn hảo. Những điểm trước đây ở ba mà bà ấy không thích, sau này ở trên người chú ấy nhìn thế nào cũng thuận mắt.”
Bởi vậy trên đời này làm gì có ai hoàn hảo, chẳng qua là người thương trong mắt hóa Tây Thi mà thôi.
So sánh với ba mẹ hai nhà, cô còn thầm cảm thấy may mắn vì bản thân và Thẩm Sách gặp nhau từ sớm, tuy có chia ly, nhưng sau đó cũng đã quay về bên nhau, xem như được ông trời chiếu cố.
......
“Chú ngồi đi ạ.” Chỉ cần có người nào đối tốt với Thẩm Sách một chút, Chiêu Chiêu chỉ hận không thể đáp lại người ta gấp mười lần, chưa nói đến người này trong mấy năm Thẩm Sách vật lộn với bệnh tật còn tiêu tốn không ít sức lực. Cô thu dọn đám giấy tờ trên bàn, xếp xuống dưới sàn nhà, “Chú muốn uống gì? Hay là ăn gì? Hai người ngồi đi ạ, cháu đi lấy.”
“Không phải mẹ cậu nói cậu chiều em gái mình đến mức không để con bé phải động tay làm cái gì sao?” Hạ Chính Đình hỏi Thẩm Sách.
“Cô ấy đang giả vờ đó,” Thẩm Sách đè vai Chiêu Chiêu để cô ngồi xuống, “Anh và ông ấy đã ăn uống xong trước khi đến đây rồi.”
Sau đó ba người cùng khoanh chân ngồi xuống.
“Phu nhân nhà tôi nói cháu xinh đến mức không giống như người thường, là Thẩm Sách không xứng,” người đàn ông thẳng thắn nói, “Cô ấy dặn dò lời này không nên nói trước mặt cháu, cứ như mẹ chồng tương lai cố ý lấy lòng con dâu ấy. Nhưng hôm nay gặp cháu lần đầu tiên, bỗng nhiên tôi lại muốn nói.”
Má cô hơi nóng lên: “Cảm ơn chú.”
“Cô ấy còn nói, mắt nhìn của cháu rất tốt, giúp phu nhân Thẩm Diễn mua nhà, lãi sau hai năm đủ mua một căn khác ở Tiêm Sa Chủy.” Nói xong, lại quay sang Thẩm Sách tiếp tục, “Bạn của tôi có không ít người đầu cơ bất động sản đến mức phá sản. Thị trường bất động sản một khi tụt dốc thì nền kinh tế ở địa phương đó cũng sẽ sụp đổ, muốn trở lại trạng thái đỉnh cao là rất khó. Trước đây khi nền kinh tế ở Tokyo còn tốt, người người tranh nhau đầu cơ bất động sản, một khi tụt dốc thì không còn trở mình được nữa. Vậy nên mắt nhìn rất quan trọng.”
Cô có cảm giác hai lỗ mùi của mình đã phồng to lắm rồi.
“Cô ấy còn nói......” Hạ Chính Đình cười hỏi cô, “Cháu muốn nghe nữa không?”
“Chú còn khen nữa là cháu không chịu được mất.” Cô nói đùa, xua tay từ chối.
“Được rồi, vậy thì một câu cuối cùng,” người đàn ông gật đầu, “Phu nhân nhà tôi nói, cảm ơn cháu.”
“Cũng cảm ơn chú vì đã chăm sóc cho anh trai.” Cô đáp lại.
Người đàn ông mỉm cười, nói với Thẩm Sách: “Con bé coi mình như người thân nhất của cậu rồi, còn muốn cảm ơn tôi.”
Lần này Hạ Chính Đình đến đây là để quyên tặng đồ cổ của Thiệu gia và Hạ gia.
Thẩm Sách phải đưa ông ấy đến bảo tàng tư nhân làm thủ tục quyên tặng, dặn dò Chiêu Chiêu ăn tối xong hẵng đi. Nhưng Thẩm Sách không ở đây, cô tính toán về Thẩm trạch trước, dành thời gian trò chuyện với biểu ngoại công.
Chẳng mấy đã đến năm giờ, cô đi bộ về Thẩm trạch, vừa vào đến cổng lớn thì có người đã đợi sẵn ra đón: “Có truyền thông ở Hồng Kông đến. Tiểu thư có đi xem thử không ạ?”
Thẩm Sách không giống biểu ngoại công, lần tế tổ này không mời truyền thông cũng không nhận phỏng vấn, chỉ có một nhóm đến vào ngày quyên tặng từ thiện được sắp xếp ở lại một khách sạn gần đây. Nhưng biểu ngoại công và anh họ trước giờ không từ chối phỏng vấn, Thẩm gia thường tiếp đón những vị khách thế này. Cô không cảm thấy có chỗ nào bất thường, trực tiếp sắp xếp cho họ vào căn nhà đầu tiên tiếp trà.
Chiêu Chiêu đi vào, bắt tay chào hỏi với một người đàn ông đeo kính cận. Đối phương chìa danh thiếp ra, tự giới thiệu, nghe giọng nói đúng là người Hồng Kông. “Lần này chúng tôi đến vội vàng, mong Thẩm tiểu thư không trách,” đối phương khách khí hỏi, “Không biết phía bảo tàng hôm nay có tiện ghé thăm không?”
“Vẫn mở cho truyền thông, nhưng sau mười giờ đóng cửa rồi,” cô nói, “Đúng lúc tôi có việc cần qua đó, sắp xếp thêm một chiếc xe cho các vị cũng được.”
“Vậy thì tốt quá.” Đối phương mừng ra mặt.
Bởi vì cũng là người đến từ quê hương của Thẩm Sách, không khỏi khiến cô sinh ra cảm giác thân thiết. Cô sắp xếp xe còn dư trong nhà, lại tìm tư liệu giới thiệu về nhóm đồ cổ đầu tiên đưa cho bọn họ tối về đọc ở khách sạn.
Đối phương cũng xem như có hiểu biết sơ qua về đồ cổ, chốc chốc lại tán gẫu vài lời với Chiêu Chiêu về những món đồ lưu giữ tại Thẩm gia ở Macao không được mở cho người ngoài mà chỉ những người có giao tình tốt mới được ghé thăm. Đối với lần quyên tặng này cũng rất hứng thú. “Có thể chia sẻ đôi chút trước không?” Phóng viên đẩy cặp kính rồi lấy ra một chiếc bút ghi âm, “Có thể nghe giới thiệu từ chính hậu nhân của Thẩm gia, so với đọc tài liệu thì đáng giá hơn nhiều.”
Chiêu Chiêu vui vẻ đồng ý.
Lần này cô cũng hỗ trợ cho Thẩm Sách, có đôi chút hiểu biết về những món đồ này.
Khoảng mười mấy phút sau, hai người còn đang hào hứng nói chuyện, xe được sắp xếp dừng lại trước mặt. Phóng viên và cô lên một chiếc xe, hai trợ lý và phóng viên phụ trách chụp ảnh thì ngồi ở chiếc xe đằng sau.
Ra khỏi Thẩm trạch đúng lúc mặt trời ngả về tây, hoa đăng bên bờ đồng loạt sáng lên.
Xe chạy ra khỏi trấn, phóng viên liếc nhìn gương chiếu hậu, lên tiếng: “Trong này thật náo nhiệt.”
“Bình thường cũng không náo nhiệt như thế,” cô mỉm cười nhìn lên gương chiếu hậu, phía sau có đến hơn chục chiếc xe, có cái đi ra, có cái trở vào, “Thẩm gia cũng là mười năm mới tế tổ một lần.”
Hai chiếc xe của Chiêu Chiêu tiếp tục đi về phía trước.
“Thẩm gia có hai món binh khí trấn trạch, chưa ai có cơ hội nhìn thấy, không biết lần này có xuất hiện ở nghi thức quyên tặng không?”
“Kiếm thì có, còn thanh đao bởi vì đang được đưa đi tu sửa nên tạm thời không xuất hiện.” Đây là lời Thẩm Sách nói với cô.
Câu hỏi của đối phương đến đây thì hết.
Từ trong trấn đến bảo tàng tư nhân không có đường cao tốc, mất trọn vẹn một tiếng ngồi xe.
Chiêu Chiêu mở nắp bình giữ nhiệt, uống một hớp nước cho nhuận họng.
Cô cầm bình nước, tầm mắt bị ánh nắng chiều thu hút, thoáng nhớ đến người chú hôm nay mới gặp được. Cổ tay bỗng bị giữ chặt, nước ấm bên trong đổ vào tay làm cô hơi giật mình, sau đó mũi bị một chiếc khăn bịt kín, một bàn tay khác thì đè cô lên lưng ghế——
Đây là tia ý thức cuối cùng của cô.
.......
Không có ánh sáng, bên cạnh là tiếng mưa, còn có âm thanh vù vù từ quạt điện. Cửa gỗ bị đẩy mở, Chiêu Chiêu nghe thấy cả tiếng sóng.
Giác quan chầm chậm hồi phục.
Hô hấp phả ra bị miếng vải đen chặn lại, cô thậm chí có thể nghe rõ tiếng tim đập của chính mình, rõ ràng đến mức khiến bên tai ù đi. Cô không dám động đậy lung tung, không nhìn được khung cảnh quanh đây, chỉ biết tay chân đã bị trói lại. Cô hơi mấp máy môi, mắt nhắm chặt, cố gắng ép cho bản thân không được sợ hãi, nhất định phải bình tĩnh. Cô đã bị bắt cóc, đây là điều duy nhất cô có thể tự mình phỏng đoán.
Có tiếng bước chân đi lại, bên tai là tiếng Thái. Nhờ nửa năm học mà cô đã có thể nghe hiểu được đôi chút.
Đều là đàn ông, đang nói về trận mưa bên ngoài, còn có về căn nhà gỗ này.
“Mấy người...... muốn gì......” Giọng cô khản đặc, pha lẫn run rẩy khó giấu, “Muốn gì hả?”
Tiếng nói chuyện hơi ngừng lại.
Nơi này được tu sửa để mô phỏng lại phong cách cổ xưa, chỉ có phòng bếp là nơi duy nhất mang theo hơi hướng hiện đại. Thẩm Sách biết cô thích ăn bánh ngọt, đặc biệt đặt một chiếc tủ lạnh trong này, mở ra là bánh ngọt đủ loại. Nhân viên làm việc ở đây cũng có thể lấy ăn tự nhiên, mỗi ngày ăn hết đều sẽ có người bổ sung mới.
Chiêu Chiêu cầm chiếc thìa xúc một miếng bánh bỏ vào miệng, đúng lúc gặp Thẩm Sách đưa người mình đến uống trà chiều.
Đây là lần đầu tiên cô thấy hắn và nhóm của mình đi cùng nhau, Thẩm Sách của hôm nay cũng rất khác với hôm qua. Tuy không phải gặp khách quan trọng nên không mặc vest mà chỉ đơn giản phối quần dài và áo ngắn tay thoải mái, thế nhưng vẫn toát ra phong thái khiến người khác không thể qua loa đại khái. Hắn trong công việc luôn là bộ dạng nghiêm túc, nhưng nhân viên cũng không sợ hắn. Thảo nào Thẩm Sách từng nói, nhóm của hắn giống như hắn đều là những tinh anh.
Vĩnh viễn không mặc đồ công sở, quần áo có thể tùy tiện nhất, tranh cãi trong chuyên ngành cũng ầm ĩ nhất. Mọi người đến từ các địa phương khác nhau, trong lúc cãi lộn hăng say còn có thể học được thành thạo cả tiếng mẹ đẻ của đồng sự, cãi đến khi nào ngã ngũ thì thôi. “Có rất nhiều thứ ngôn ngữ anh cũng chỉ biết nghe nói, thậm chí có cái chỉ biết nghe không biết nói, đều là nghe bọn họ cãi nhau mà biết.” Đó là Thẩm Sách giới thiệu về nhóm người của mình.
Mà hiện tại, toàn bộ nhóm người điên cuồng vì công việc lại im thin thít, không cãi lộn không chửi nhau, ánh mắt đồng loạt tập trung về phía này.
Thẩm Sách đối với mấy năm “mất tích” của mình chỉ dùng đơn giản bốn chữ “Khốn đốn vì tình” để tóm tắt, bởi vậy Chiêu Chiêu ngay khi còn chưa lộ mặt đã trở thành một cô gái trong truyền thuyết...... dùng tình vây khốn một hung thần như Thẩm Sách, khiến hắn bỏ lại toàn bộ sự nghiệp, sau đó tựa như hoàn toàn bốc hơi khỏi thế gian. Rốt cuộc là người như thế nào mà có thể làm như vậy? Bí ẩn này cứ thế đặt trong lòng họ năm năm nay——-
“Bạn gái tôi, Thẩm Chiêu Chiêu.” Hắn lên tiếng.
Chiêu Chiêu ngậm miếng bánh ngọt phủ kem vị sô cô la trong miệng, đứng đó mặc cho hơn mười cặp mắt chim ưng quan sát...... Tay phải cô cầm chiếc thìa nhỏ, thong dong, chậm rãi giơ lên vẫy tay với mọi người.
Mọi người không ai lên tiếng, trong lòng đều đang thầm nghĩ, sếp mình sao lại may mắn thế......
Trong bầu không khí hết mực yên ắng đó, cô đánh mắt hỏi Thẩm Sách: Có phải tại em đang ngậm sô cô la không nhỉ?
Vẻ mặt Thẩm Sách không đổi, tầm mắt chuyển ra cửa sổ: Đúng rồi đấy.
Chiêu Chiêu gật gù, rút một chiếc khăn giấy chặn trước miệng, cười nói với mọi người: “Ngại quá, sớm biết có khách tôi đã không ăn bánh vị sô cô la rồi. Mọi người cứ tiếp tục.”
Cô vừa rời khỏi, đám người lập tức như đàn ong vỡ tổ, không ngừng truy hỏi sếp mình chuyện kết hôn.
“Khó nói,” Hắn đứng phía sau cô đáp, “Cầu hôn mấy lần nhưng chưa được chấp nhận.”
...... Nói điêu. Cô vừa đi, lại im im quay lại.
Quả nhiên có người đã nhìn ra, nhanh mồm nhanh miệng nói, sếp lúc nào cũng đeo nhẫn, ngón tay bạn gái lại trống trơn. Nhìn qua là biết ai đã bị buộc chặt, ai còn chưa định tâm tư.
Lại có người lên tiếng, mọi người đừng để bị lừa, sếp mình xấu xa thế nào đến cả bạn gái cũng tính kế, biết rõ người ta chưa đi xa vẫn có thể nghe được, nên mới ra vẻ để dụ họ cùng mình ép hôn bạn gái.
Mắt thấy Thẩm Sách chỉ đôi ba câu đã khiến họ hiểu sai ý, càng đi càng xa, cô rốt cuộc không nhịn được dừng lại, lặng lẽ quay đầu tặng cho hắn một cái trừng mắt.
Thẩm Sách đoán được cô rồi cũng phải quay đầu lại nên vẫn đứng ở cửa nhà ăn, cách một hành lang dài cười cười với cô. Bao nhiêu giận dỗi thoáng chốc tiêu tan, ngược lại còn bị hắn làm cho lúng túng, bởi vì nhớ ra bên cạnh hắn còn một nhóm người đang chực chờ ăn dưa.
Cô đến nhà thủy tạ xem tư liệu, mấy tiếng sau vẫn không gạt được nụ cười kia sang một bên.
“Vị này là Chiêu Chiêu?”
Cô quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông trung niên đứng bên cạnh Thẩm Sách, khoảng chừng mới ngoài bốn mươi, nhưng tóc lại không còn mấy sợi đen. Màu tóc nhìn qua lại rất thuận mắt, giống như sau khi tóc có sợi bạc đã nhuộm trắng luôn vậy.
Chiêu Chiêu chống tay lên bàn đứng dậy. “Xin chào.” Sau đó nhìn sang Thẩm Sách.
“Vị này chính là tiên sinh không có khuyết điểm của Thiệu Tiểu Oản.” Thẩm Sách nhẹ nhàng giới thiệu người đàn ông trung niên này.
Cô bừng tỉnh: “Chào chú ạ.”
Thẩm Sách từng kể về người đàn ông mà mẹ hắn tái hôn, tên là Hạ Chính Đình, kém tuổi Thiệu Tiểu Oản. Từ thuở thiếu niên đã trúng tiếng sét ái tình với mẹ Thẩm Sách, nhưng vì vừa tốt nghiệp về nước nên không dám theo đuổi, chỉ luôn tận dụng mọi cơ hội xuất hiện ở những nơi Thiệu Tiểu Oản hay ghé thăm, bữa tiệc từ thiện, hay là trường đua ngựa gì đó. Thiệu Tiểu Oản sau vài lần từ chối rốt cuộc dưới sự kiên trì của Hạ Chính Đình đã đồng ý bước đến giai đoạn yêu đương. Thiệu Tiểu Oản không muốn tái hôn, cũng không muốn sinh thêm, một lòng để lại tất cả cho Thẩm Sách, cũng nói rõ quan hệ của hai người chỉ có thể đến đây. Người đàn ông lập tức đồng ý, để tỏ rõ thái độ còn làm một tiểu phẫu thắt ống, khiến cho người nhà nổi trận lôi đình, Hạ Chính Đình kiên trì với quyết định của bản thân, tự tách ra gây dựng sự nghiệp riêng. Một lần yêu đương này kéo dài đến mười mấy năm, cho đến tận khi tài chính công ty tụt dốc, tài sản tích lũy nhiều năm sụp đổ, mới đưa ra lời chia tay. Thiệu Tiểu Oản biết thời điểm đó đưa ra đề nghị kết hôn chỉ càng giống như thương hại, nên không đồng ý chia tay mà nói sẽ chờ ông ấy. Hai năm sau sự nghiệp một lần nữa phất lên, khi xuất hiện trở lại đã là người đàn ông trung niên đầu bạc, vừa mở miệng cầu hôn, Thiệu Tiểu Oản lập tức đồng ý, còn để cho Thiệu gia chủ động đề xuất hôn ước, hàn gắn quan hệ của Hạ Chính Đình với người nhà mình.
Thời điểm kết hôn, ông ấy tìm luật sư soạn một bản hiệp nghị trước cưới, Thiệu gia sau này có lớn mạnh thế nào cũng đều là của Thẩm Sách, không liên quan gì đến ông ấy. Chỉ một điểm này, giữ chữ tín đến hết đời.
Thẩm Sách khi đó nói: “Người này nếu về sau em có cơ hội gặp được, sẽ thấy chú ấy còn nghiêm túc già dặn hơn cả ba anh, đối với mẹ anh chú ấy làm gì cũng là hoàn hảo. Những điểm trước đây ở ba mà bà ấy không thích, sau này ở trên người chú ấy nhìn thế nào cũng thuận mắt.”
Bởi vậy trên đời này làm gì có ai hoàn hảo, chẳng qua là người thương trong mắt hóa Tây Thi mà thôi.
So sánh với ba mẹ hai nhà, cô còn thầm cảm thấy may mắn vì bản thân và Thẩm Sách gặp nhau từ sớm, tuy có chia ly, nhưng sau đó cũng đã quay về bên nhau, xem như được ông trời chiếu cố.
......
“Chú ngồi đi ạ.” Chỉ cần có người nào đối tốt với Thẩm Sách một chút, Chiêu Chiêu chỉ hận không thể đáp lại người ta gấp mười lần, chưa nói đến người này trong mấy năm Thẩm Sách vật lộn với bệnh tật còn tiêu tốn không ít sức lực. Cô thu dọn đám giấy tờ trên bàn, xếp xuống dưới sàn nhà, “Chú muốn uống gì? Hay là ăn gì? Hai người ngồi đi ạ, cháu đi lấy.”
“Không phải mẹ cậu nói cậu chiều em gái mình đến mức không để con bé phải động tay làm cái gì sao?” Hạ Chính Đình hỏi Thẩm Sách.
“Cô ấy đang giả vờ đó,” Thẩm Sách đè vai Chiêu Chiêu để cô ngồi xuống, “Anh và ông ấy đã ăn uống xong trước khi đến đây rồi.”
Sau đó ba người cùng khoanh chân ngồi xuống.
“Phu nhân nhà tôi nói cháu xinh đến mức không giống như người thường, là Thẩm Sách không xứng,” người đàn ông thẳng thắn nói, “Cô ấy dặn dò lời này không nên nói trước mặt cháu, cứ như mẹ chồng tương lai cố ý lấy lòng con dâu ấy. Nhưng hôm nay gặp cháu lần đầu tiên, bỗng nhiên tôi lại muốn nói.”
Má cô hơi nóng lên: “Cảm ơn chú.”
“Cô ấy còn nói, mắt nhìn của cháu rất tốt, giúp phu nhân Thẩm Diễn mua nhà, lãi sau hai năm đủ mua một căn khác ở Tiêm Sa Chủy.” Nói xong, lại quay sang Thẩm Sách tiếp tục, “Bạn của tôi có không ít người đầu cơ bất động sản đến mức phá sản. Thị trường bất động sản một khi tụt dốc thì nền kinh tế ở địa phương đó cũng sẽ sụp đổ, muốn trở lại trạng thái đỉnh cao là rất khó. Trước đây khi nền kinh tế ở Tokyo còn tốt, người người tranh nhau đầu cơ bất động sản, một khi tụt dốc thì không còn trở mình được nữa. Vậy nên mắt nhìn rất quan trọng.”
Cô có cảm giác hai lỗ mùi của mình đã phồng to lắm rồi.
“Cô ấy còn nói......” Hạ Chính Đình cười hỏi cô, “Cháu muốn nghe nữa không?”
“Chú còn khen nữa là cháu không chịu được mất.” Cô nói đùa, xua tay từ chối.
“Được rồi, vậy thì một câu cuối cùng,” người đàn ông gật đầu, “Phu nhân nhà tôi nói, cảm ơn cháu.”
“Cũng cảm ơn chú vì đã chăm sóc cho anh trai.” Cô đáp lại.
Người đàn ông mỉm cười, nói với Thẩm Sách: “Con bé coi mình như người thân nhất của cậu rồi, còn muốn cảm ơn tôi.”
Lần này Hạ Chính Đình đến đây là để quyên tặng đồ cổ của Thiệu gia và Hạ gia.
Thẩm Sách phải đưa ông ấy đến bảo tàng tư nhân làm thủ tục quyên tặng, dặn dò Chiêu Chiêu ăn tối xong hẵng đi. Nhưng Thẩm Sách không ở đây, cô tính toán về Thẩm trạch trước, dành thời gian trò chuyện với biểu ngoại công.
Chẳng mấy đã đến năm giờ, cô đi bộ về Thẩm trạch, vừa vào đến cổng lớn thì có người đã đợi sẵn ra đón: “Có truyền thông ở Hồng Kông đến. Tiểu thư có đi xem thử không ạ?”
Thẩm Sách không giống biểu ngoại công, lần tế tổ này không mời truyền thông cũng không nhận phỏng vấn, chỉ có một nhóm đến vào ngày quyên tặng từ thiện được sắp xếp ở lại một khách sạn gần đây. Nhưng biểu ngoại công và anh họ trước giờ không từ chối phỏng vấn, Thẩm gia thường tiếp đón những vị khách thế này. Cô không cảm thấy có chỗ nào bất thường, trực tiếp sắp xếp cho họ vào căn nhà đầu tiên tiếp trà.
Chiêu Chiêu đi vào, bắt tay chào hỏi với một người đàn ông đeo kính cận. Đối phương chìa danh thiếp ra, tự giới thiệu, nghe giọng nói đúng là người Hồng Kông. “Lần này chúng tôi đến vội vàng, mong Thẩm tiểu thư không trách,” đối phương khách khí hỏi, “Không biết phía bảo tàng hôm nay có tiện ghé thăm không?”
“Vẫn mở cho truyền thông, nhưng sau mười giờ đóng cửa rồi,” cô nói, “Đúng lúc tôi có việc cần qua đó, sắp xếp thêm một chiếc xe cho các vị cũng được.”
“Vậy thì tốt quá.” Đối phương mừng ra mặt.
Bởi vì cũng là người đến từ quê hương của Thẩm Sách, không khỏi khiến cô sinh ra cảm giác thân thiết. Cô sắp xếp xe còn dư trong nhà, lại tìm tư liệu giới thiệu về nhóm đồ cổ đầu tiên đưa cho bọn họ tối về đọc ở khách sạn.
Đối phương cũng xem như có hiểu biết sơ qua về đồ cổ, chốc chốc lại tán gẫu vài lời với Chiêu Chiêu về những món đồ lưu giữ tại Thẩm gia ở Macao không được mở cho người ngoài mà chỉ những người có giao tình tốt mới được ghé thăm. Đối với lần quyên tặng này cũng rất hứng thú. “Có thể chia sẻ đôi chút trước không?” Phóng viên đẩy cặp kính rồi lấy ra một chiếc bút ghi âm, “Có thể nghe giới thiệu từ chính hậu nhân của Thẩm gia, so với đọc tài liệu thì đáng giá hơn nhiều.”
Chiêu Chiêu vui vẻ đồng ý.
Lần này cô cũng hỗ trợ cho Thẩm Sách, có đôi chút hiểu biết về những món đồ này.
Khoảng mười mấy phút sau, hai người còn đang hào hứng nói chuyện, xe được sắp xếp dừng lại trước mặt. Phóng viên và cô lên một chiếc xe, hai trợ lý và phóng viên phụ trách chụp ảnh thì ngồi ở chiếc xe đằng sau.
Ra khỏi Thẩm trạch đúng lúc mặt trời ngả về tây, hoa đăng bên bờ đồng loạt sáng lên.
Xe chạy ra khỏi trấn, phóng viên liếc nhìn gương chiếu hậu, lên tiếng: “Trong này thật náo nhiệt.”
“Bình thường cũng không náo nhiệt như thế,” cô mỉm cười nhìn lên gương chiếu hậu, phía sau có đến hơn chục chiếc xe, có cái đi ra, có cái trở vào, “Thẩm gia cũng là mười năm mới tế tổ một lần.”
Hai chiếc xe của Chiêu Chiêu tiếp tục đi về phía trước.
“Thẩm gia có hai món binh khí trấn trạch, chưa ai có cơ hội nhìn thấy, không biết lần này có xuất hiện ở nghi thức quyên tặng không?”
“Kiếm thì có, còn thanh đao bởi vì đang được đưa đi tu sửa nên tạm thời không xuất hiện.” Đây là lời Thẩm Sách nói với cô.
Câu hỏi của đối phương đến đây thì hết.
Từ trong trấn đến bảo tàng tư nhân không có đường cao tốc, mất trọn vẹn một tiếng ngồi xe.
Chiêu Chiêu mở nắp bình giữ nhiệt, uống một hớp nước cho nhuận họng.
Cô cầm bình nước, tầm mắt bị ánh nắng chiều thu hút, thoáng nhớ đến người chú hôm nay mới gặp được. Cổ tay bỗng bị giữ chặt, nước ấm bên trong đổ vào tay làm cô hơi giật mình, sau đó mũi bị một chiếc khăn bịt kín, một bàn tay khác thì đè cô lên lưng ghế——
Đây là tia ý thức cuối cùng của cô.
.......
Không có ánh sáng, bên cạnh là tiếng mưa, còn có âm thanh vù vù từ quạt điện. Cửa gỗ bị đẩy mở, Chiêu Chiêu nghe thấy cả tiếng sóng.
Giác quan chầm chậm hồi phục.
Hô hấp phả ra bị miếng vải đen chặn lại, cô thậm chí có thể nghe rõ tiếng tim đập của chính mình, rõ ràng đến mức khiến bên tai ù đi. Cô không dám động đậy lung tung, không nhìn được khung cảnh quanh đây, chỉ biết tay chân đã bị trói lại. Cô hơi mấp máy môi, mắt nhắm chặt, cố gắng ép cho bản thân không được sợ hãi, nhất định phải bình tĩnh. Cô đã bị bắt cóc, đây là điều duy nhất cô có thể tự mình phỏng đoán.
Có tiếng bước chân đi lại, bên tai là tiếng Thái. Nhờ nửa năm học mà cô đã có thể nghe hiểu được đôi chút.
Đều là đàn ông, đang nói về trận mưa bên ngoài, còn có về căn nhà gỗ này.
“Mấy người...... muốn gì......” Giọng cô khản đặc, pha lẫn run rẩy khó giấu, “Muốn gì hả?”
Tiếng nói chuyện hơi ngừng lại.
/51
|