Thẩm Sách vừa lấy lời khai xong, hắn đứng bên bờ chờ Thẩm Chính, phóng tầm mắt ra xa nhìn mặt nước mênh mông.
Mưa gió đã dừng, sóng yên biển lặng, có chăng thì chỉ còn sót lại một bầu không khí ẩm ướt, mỗi lần hít thở đều có thể cảm giác được mát lạnh tràn vào phổi. Đại khái cũng chính là ở nơi này, Chiêu Chiêu tiễn hắn một trận chiến vượt sông...... Chiêu Chiêu của khi đó có lẽ đã tưởng rằng chỉ cần chờ trận chiến đại thắng, vượt sông được rồi, sau đó sẽ sống nửa đời còn lại vô lo vô nghĩ.
“Lại đang nghĩ gì thế?” Thẩm Chính cũng đã lấy lời khai xong, đi đến cạnh hắn.
Hắn nhếch miệng cười: “Nghĩ đến một câu chuyện cũ rất giống với điển cố đèo Mã Nguy(*).”
(*) Điển cổ này đã giải thích ở chương 34 rồi nha
Thẩm Chính cũng phóng tầm mắt nhìn ra xa: “Vẫn còn bị vây trong quá khứ?”
Hắc lắc đầu, quả quyết xoay người, đi về phía xe cứu thương. Quá khứ đã sớm bị thời gian vùi lấp, không cần nhắc lại.
Tai nạn lần này đã dẫn đến mâu thuẫn đầu tiên giữa hai nhà Thẩm gia ở Thai Châu và Thẩm gia ở Macao.
Thẩm công cho rằng Thẩm gia ở Macao đã không xử lý được triệt để chuyện quá khứ, khiến Chiêu Chiêu vô tội chịu liên lụy, tuy Chiêu Chiêu cũng xem như đã là người của bên đó, nhưng Thẩm công vẫn rất tức giận, lệnh cho người lập tức đưa Chiêu Chiêu về Thẩm trạch.
Mẹ Chiêu Chiêu thấy Thẩm công tức giận như vậy, biết vội vàng giải thích cũng không có tác dụng gì, đành mang Chiêu Chiêu về theo ý ông ấy, trước tiên làm yên lòng trưởng bối.
Thẩm Gia Hằng nói: “Phong thủy ở đó không tốt, thành viên trong gia tộc cũng ít đến đáng thương. Em ở đây vẫn tốt hơn. Không cần bận tâm chuyện thừa kế, em đến nhà anh, nhà anh chỉ có anh và anh trai, sau này sẽ coi em như em gái, gia sản cũng không thiếu phần của em. Phía Macao đó không cần cũng được.”
“Người ta còn cả ba mẹ ruột đấy, đến lượt em chắc?” Thẩm Gia Minh rót một cốc nước, kiểm tra độ ấm rồi mới đưa cho Chiêu Chiêu, “Nhưng em cứ cân nhắc lời nói của ông nội xem, dù quyết định về đây thì bọn anh cũng đảm bảo chăm sóc được cho em không kém gì họ.”
Chiêu Chiêu muốn hỏi “Anh em đâu”, nhưng ngại một phòng đều là các anh họ, chỉ đành tạm nhịn lại.
Các anh họ đều có quan hệ rất tốt với cô. Hồi nhỏ ở Montreal học, chỉ cần có thời gian rảnh là họ sẽ thay phiên nhau đến chơi với cô, thường ngày cũng gọi điện thoại thăm hỏi. Tình cảm anh em thân thiết, bởi vậy mấy ngày nay chỉ cần nhắc đến “Thẩm Sách” là mặt ai cũng đen sì sì.
Ngay khi tưởng chừng đã nhớ hắn muốn phát điên, nhà thủy tạ bỗng có người bước vào, còn thật là Thẩm Sách. Chiêu Chiêu nhìn thấy hắn, khóe môi bất giác cong lên, không hạ xuống được nữa.
Từ sau ngày hôm đó, cô luôn trong trạng thái không phân biệt được đâu là mơ đâu là thực, mỗi ngày nằm xuống đều mơ thấy những giấc mơ kỳ lạ. Giống như có vô số mảnh ghép đang không ngừng chắp nối, lại không giống như hồi bé vì xem quá nhiều phim kiếm hiệp mà nằm mơ thấy. Trong mộng, từ màu sắc đến hương thơm đều là cổ xưa, cô mặc xiêm y thướt tha, đứng bên bờ sông nhìn ra trăm chiếc thuyền chiến, còn có hai ngọn đèn dầu thắp sáng hai bên bờ sông. Bên cạnh có một người đàn ông, đương nhiên, người đó chính là Thẩm Sách.
Thẩm Sách vừa xuất hiện, nhà thủy tạ đang ồn ào náo nhiệt trong tích tắc rơi vào tĩnh lặng, những người anh họ vừa mới vui đùa cười nói, hiện tại người thì dựa về sau ghế mỹ nhân tựa thưởng thức đuôi gấm rực rỡ trong nước, người thì nhâm nhi chén trà trên tay, điểm chung là không có ai muốn cho Thẩm Sách một sắc mặt tốt.
“Anh.” Cô cười gọi, khuôn mặt của những người anh họ lại càng xị xuống.
“Tốt hơn rồi?” Thẩm Sách muốn ngồi xuống cạnh cô.
Bên trái là Thẩm Gia Hằng, bên phải là hai người anh họ đang chụm đầu vào nhau trò chuyện, không một ai định nhường chỗ cho hắn.
Hắn đến đón cô, theo lẽ dĩ nhiên tâm trạng cũng rất tốt, thong thả kéo một cái ghế cạnh chiếc bàn tứ tiên bằng gỗ tử đàn đến trước mặt cô, ngồi xuống. Vì đến đây để gặp Thẩm công nên dù là giữa hè nhưng hắn vẫn mặc sơ mi dài tay, vừa mới được Thẩm công thả đi, còn chưa kịp đổi quần áo đã vội đến đây.
Cô thấy trán hắn lấm tấm mồ hôi, xót hắn: “Để em gọi người mang cho anh một bát canh bách hợp nhé, giải nhiệt.”
“Không cần, không nóng.” Hắn khóa chặt ánh mắt trên người cô, cũng không bận tâm đến người xung quanh.
Nỗi nhớ nhung sau nhiều ngày xa cách khiến hai người nhất thời rơi vào im lặng.
Cô xụ mặt, lên tiếng trước: “Sao giờ anh mới đến đón em?”
Thẩm Sách nghe một câu này thì trái tim mềm nhũn, cầm tay cô, nhẹ giọng giải thích: “Nghe họ nói mấy ngày nay em vẫn mê man bất tỉnh, nên muốn để cho em nghỉ ngơi lấy lại sức trước đã. Hôm nay vừa nghe em tỉnh anh lập tức chạy qua đây.”
Cô mím môi, tuy không đáp, nhưng rõ ràng là đang rất tủi thân.
Dáng vẻ này thật sự là khiến tức giận của mấy người đàn ông lớn đầu xung quanh tiêu tan không còn một mẩu, ánh mắt này, giọng điệu trò chuyện này, không nhìn ra gian tình thì chính là kẻ ngốc.
Thẩm Gia Minh e hèm một tiếng, cho hai bên một bậc thang đi xuống: “Nếu Thẩm Sách đã đến thì giao Chiêu Chiêu cho cậu đó. Hai người dù sao cũng là người một nhà, không thể không thừa nhận là em ấy thích cậu hơn.”
Theo Thẩm Gia Minh mở lời, mọi người ậm ờ phụ họa, sau đó lũ lượt rời khỏi.
Chỉ còn Thẩm Gia Hằng vẫn hậm hực muốn mắng Thẩm Sách thêm mấy câu, thế nhưng còn chưa kịp mở miệng đã bị Thẩm Gia Minh lôi xềnh xệch đi.
Mọi người vừa đi hết, cô lập tức xuống giường, muốn dọn đồ về nhà.
“Lát nữa nhờ các anh họ đi xin, anh không cần ra mặt đâu. Em sợ ông ngoại lại mắng nữa.” Cô dặn hắn.
“Không cần,” Thẩm Sách giúp cô đi giày, “Anh tìm được một vị cứu tinh, Thẩm công đã đồng ý thả người rồi, tối nay chúng ta sẽ quay về.”
“Ai mà lợi hại thế?” Cô cười hỏi.
“Con trai của Thẩm Diễn.”
Buổi chiều Thẩm Sách dắt theo cậu bé đến gặp Thẩm công, cậu nhóc này bộ dạng đáng yêu, cử chỉ lại ngay ngắn chỉnh tề tặng hộp quà thật lớn cho trưởng bối, mở miệng gọi “Ông ngoại của ông chú nhỏ”, chọc mọi người trong phòng đều phì cười. Vừa mới cười, đã thấy đứa nhỏ khóc lóc đến mức mắt mũi tèm lem đòi Chiêu Chiêu, Lương Cẩm San ngại ngùng giải thích, con trai mình cực kỳ bám Chiêu Chiêu, ở Macao chỉ thích ngồi ăn với Chiêu Chiêu, mỗi ngày không rời, đã thành thói quen, đến cả mẹ ruột cũng cảm thấy không bằng bà cô nhỏ Chiêu Chiêu này. Thẩm công lớn tuổi, chẳng mấy chốc đã chịu thua dưới tiếng khóc của cậu nhóc, chỉ đành thả người, cho Chiêu Chiêu về chơi với cậu bé, cũng xem như là ban lệnh đặc xá.
Chào qua hỏi lại thêm mấy lần, kiếp nạn bên bờ sông xem như đã giải quyết xong xuôi.
Một tuần sau là lễ tế tổ của Thẩm thị.
Nhánh Thẩm thị từ Macao có gia phả lâu đời nhất, Thẩm Sách lấy thân phận là cháu đích tôn đời thứ năm mươi bảy của Thẩm thị, mang theo mấy trăm người con cháu đều có địa vị trong xã hội đến Thẩm lâm làm lễ tế tổ. Khu rừng này được trồng từ hai mươi năm trước, chưa bao giờ mở cửa cho công chúng.
Hiện tại cây con đã thành một mảnh rừng xanh rì, bát ngát một màu, vững vàng hiên ngang đối diện với trời cao mây trắng.
Thẩm Sách mặc một bộ vest đen và áo sơ mi cùng màu, dẫn đầu trong đám con cháu, theo thứ tự dâng hương lên tổ tiên, đặt hoa, hành lễ. Lần này Chiêu Chiêu đại diện cho Thẩm gia ở Thai Châu, thân phận không cao bằng hắn nên chỉ có thể đứng ở bên đám tiểu bối. Từ xa nhìn hắn đứng lẫn trong nhóm người năm mươi sáu mươi tuổi, cô không khỏi nhớ đến buổi tế tổ đầu tiên hai người gặp nhau. Khi ấy có phóng viên đứng cạnh cô nhỏ giọng thảo luận về Thẩm Sách, nói hắn mới chỉ mười lăm mười sáu tuổi, thế nhưng thân phận ở Thẩm gia đã cao như thế. Câu chuyện này lôi kéo sự tò mò của cô, kiễng chân ngó nghiêng hồi lâu, đáng tiếc chiều cao không đủ, cuối cùng chỉ đành từ bỏ.
Thoáng cái đã mười năm, ai có thể đoán được hai người sẽ đi đến ngày hôm nay.
Buổi trưa, mọi người tập trung ở nhà cũ của Thẩm gia ăn cơm, bàn ăn xếp đầy từ sân trước đến sân sau. Thẩm Sách lấy nước thay rượu, tiếp đến vị trưởng bối cuối cùng về phòng nghỉ trưa, lại hẹn Chiêu Chiêu gặp nhau ở cổng phía Bắc mới nhanh chóng rời khỏi.
Cổng phía Bắc dẫn ra một con đường nhỏ, có rất ít người qua lại.
Lúc cô ra đến nơi, Thẩm Sách và Thẩm Chính đứng dưới bóng râm cạnh bờ tường đã đợi được mười phút. Thẩm Sách thay một bộ quần áo thoải mái, trái ngược với hắn, phong cách ăn mặc của Thẩm Chính dường như là để chuẩn bị cho một chuyến đi xa, trên lưng khoác một chiếc balo to, liếc qua rất giống một vị khách vãng lai, hoàn toàn không giống Thẩm Chính một thân đồ vest khí chất hơn người trong buổi lễ tế tổ.
“Chiều nay đi luôn ạ?” Cô đã nghĩ sẽ đợi qua đêm nay.
Thẩm Chính cười: “Trần duyên đến đây đã hết, nán lại chỉ thêm miễn cưỡng.”
“Em đi cùng hai người.” Cô sợ một mình Thẩm Sách đưa tiễn sẽ quá bi thương.
“Bỏ đi.” Thẩm Sách bỗng nói.
“Đi cùng đi, em cũng không đến tận Phổ Đà đâu,” Chiêu Chiêu kiên trì, “Em muốn tiễn anh họ.”
Hắn sợ còn ngăn cản cô sẽ giận dỗi, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng chỉ đành đồng ý.
Buổi tối Thẩm Chính nghỉ lại một ngôi chùa, còn hai người đến một thị trấn nhỏ bên cạnh núi Phổ Đà, thuê trọn một nhà nghỉ ở đó.
Nhà nghỉ có hai tầng, tầng dưới là nhà của chủ, còn có một dãy phòng cho khách, tầng trên có ba phòng ở và một thư phòng chung, còn có phòng nghỉ, bên trong đặt một chiếc ghế mỹ nhân tựa phủ thảm nhung, tuy là giữa hè nhưng bật điều hòa ngồi đây cũng không bị nóng.
Ăn cơm xong, Thẩm Sách bảo cô ngồi nghỉ ngơi, Chiêu Chiêu tựa người trên chiếc ghế mỹ nhân tựa, đùa nghịch mấy sợi lông nhung.
Mái tóc đen óng của cô xõa trên tấm thảm nhung trắng, mỹ nhân tựa mỹ nhân tựa, khiến cho Thẩm Sách vừa bước vào đã phải chăm chú ngắm nhìn thật lâu.
Một chiếc hòm lớn được đặt xuống đất, hắn ở ngay trước mặt cô mở nó ra.
“Đây là Song Lục đã mang đi quyên tặng?” Cô mở lớn mắt, ngồi thẳng lưng.
Hắn thấy cô hiểu lầm, cười không nói. Thứ này không phải hàng thật, mà là hàng mô phỏng hắn tiện tay mang theo. Tuy những món trong bảo tàng tư nhân đều thuộc về Thẩm gia, nhưng sau buổi triển lãm đều đã mang đi quyên tặng, hắn không thể nào mang theo được.
Hắn đặt bàn cờ lên giường, bộ cờ nửa đen nửa trắng, làm từ gỗ trầm.
“Lúc khai quật vô tình làm vỡ mất xúc xắc, không được nguyên chỉnh một bộ,” hắn thế mà còn nghiêm túc nói, “Lấy xúc xắc của em ra đi.”
Chiêu Chiêu móc cái túi tiền nhỏ đeo ở cổ ra, cầm viên xúc xắc đặt xuống bàn cờ, Thẩm Sách cũng lấy viên của mình đặt xuống. Chiêu Chiêu cầm xúc xắc, vẫn còn hơi e ngại: “Đây là văn vật quan trọng thời Nam Bắc triều mà?”
“Sợ gì?” Hắn cười đáp, “Đồ của Thẩm gia thì đều là của em.”
...... Nhưng cô cứ thấy không ổn chỗ nào, có ai lại đi lấy văn vật ra giải trí bao giờ.
Thẩm Sách vừa định cầm một quân cờ đen, cô đã nhanh chóng ngăn cản: “Không chơi nữa không chơi nữa. Anh nghĩ mà xem, đây là đồ từ thời Nam Bắc triều, đến giờ đã hơn một ngàn năm, bảo vật vô giá. Không thể nghịch bừa đâu!”
Chiêu Chiêu muốn thu lại bàn cờ.
Hắn lại đẩy nó sang một bên: “Không cần, lát nữa anh cất.”
Chiêu Chiêu thấy Thẩm Sách thỏa hiệp nhanh như thế thì khẽ thở ra một hơi, gánh nặng trên vai được đặt xuống, lúc này mới có tâm tư cúi đầu quan sát ở khoảng cách gần: “Ngày hôm đó anh giảng đến nó, cũng nhắc cả Kim Bình Mai.”
Thẩm Sách nhướng mày nhìn cô. Xem ra lần trước hắn giảng Kim Bình Mai đã khiến cô ấn tượng rất sâu.
“Trong thuyết thư có khen một tiểu nương tử, viết là ‘thướt tha yểu điệu, thông minh lanh lợi, quản hết việc nhà, giỏi việc nữ công, tài chơi cờ song lục càng không cần bàn cãi’. Nói như thế, thời cổ đại cũng đặt điều kiện với con gái cao thật nhỉ, không chỉ yêu cầu xinh đẹp thông minh, còn yêu cầu khả năng đảm đương vị trí chủ mẫu trong nhà, phải giỏi nữ công gia chánh, còn phải biết chơi song lục?”
Hắn “ừ” một tiếng, cười cười nghe cô bình luận.
Điều hòa trong phòng đặt nhiệt độ khá thấp, cô để chân trần được một lúc thì hơi lạnh, tự nhiên thò vào trong áo hắn ủ ấm. Bàn chân lạnh ngắt áp trên eo hắn, chốc chốc lại chạm vào bụng hắn. Ban đầu vốn chỉ là nghịch ngợm, dần dần, khiến cả hai người đều rộn rạo trong lòng.
Thẩm Sách áp tới, chống tay bên người cô, cúi đầu.
“Mới tám giờ.” Cô nói.
Thẩm Sách cũng không vội vàng, hơi thở nóng rực phả trên cánh môi cô, không gần không xa.
Hắn cúi đầu thấp hơn nữa, trái tim cô theo đó gia tốc, rõ ràng đến mức cả hai người đều nghe được, so với khi ở trong phòng nghỉ của Thẩm gia ở Macao còn ngượng ngùng hơn.
Bỗng có tiếng lạch cạch truyền tới khiến cô giật mình, thoáng tỉnh lại. Bàn cờ bị cô va phải rơi xuống đất, cờ trắng đen nằm lăn lóc mỗi chỗ vài quân.
Cô ngồi bật dậy, nhìn chằm chằm họa do mình gây nên......
Thẩm Sách không vội không hoảng nhặt bàn cờ bị vỡ lên, lại lấy chân gạt mấy quân cờ sang một bên. Hắn quay đầu, muốn giải thích với cô chỉ là hàng mô phỏng lại thôi, bỗng khựng người — Chiêu Chiêu ở trước mắt không giống cô, mà dường như đã trở thành “nàng”, tóc đen buông xõa, ánh mắt bị bất an choán kín, dáng vẻ muốn nói lại thôi, nhíu mày, sau một hồi do dự thì kéo cổ tay hắn.
Tựa như muốn nói, ca, làm sao đây.
Tựa như muốn nói, ca, họ sẽ lại vì muội mà mắng ca mất.
......
Thẩm Sách bị “nàng” của trước mắt dọa cho hoảng hốt, trước đây mỗi khi “nàng” làm sai chuyện gì, gây ra họa, đều sẽ ngồi trên sàn nhà, cử chỉ giống hệt, ánh mắt giống hệt. “Nàng” không sợ bị ca ca giáo huấn, mà sợ liên lụy ca ca bị trưởng bối quở trách......
Chiêu Chiêu của hắn, Thẩm Chiêu Chiêu đã quay về rồi.
Mưa gió đã dừng, sóng yên biển lặng, có chăng thì chỉ còn sót lại một bầu không khí ẩm ướt, mỗi lần hít thở đều có thể cảm giác được mát lạnh tràn vào phổi. Đại khái cũng chính là ở nơi này, Chiêu Chiêu tiễn hắn một trận chiến vượt sông...... Chiêu Chiêu của khi đó có lẽ đã tưởng rằng chỉ cần chờ trận chiến đại thắng, vượt sông được rồi, sau đó sẽ sống nửa đời còn lại vô lo vô nghĩ.
“Lại đang nghĩ gì thế?” Thẩm Chính cũng đã lấy lời khai xong, đi đến cạnh hắn.
Hắn nhếch miệng cười: “Nghĩ đến một câu chuyện cũ rất giống với điển cố đèo Mã Nguy(*).”
(*) Điển cổ này đã giải thích ở chương 34 rồi nha
Thẩm Chính cũng phóng tầm mắt nhìn ra xa: “Vẫn còn bị vây trong quá khứ?”
Hắc lắc đầu, quả quyết xoay người, đi về phía xe cứu thương. Quá khứ đã sớm bị thời gian vùi lấp, không cần nhắc lại.
Tai nạn lần này đã dẫn đến mâu thuẫn đầu tiên giữa hai nhà Thẩm gia ở Thai Châu và Thẩm gia ở Macao.
Thẩm công cho rằng Thẩm gia ở Macao đã không xử lý được triệt để chuyện quá khứ, khiến Chiêu Chiêu vô tội chịu liên lụy, tuy Chiêu Chiêu cũng xem như đã là người của bên đó, nhưng Thẩm công vẫn rất tức giận, lệnh cho người lập tức đưa Chiêu Chiêu về Thẩm trạch.
Mẹ Chiêu Chiêu thấy Thẩm công tức giận như vậy, biết vội vàng giải thích cũng không có tác dụng gì, đành mang Chiêu Chiêu về theo ý ông ấy, trước tiên làm yên lòng trưởng bối.
Thẩm Gia Hằng nói: “Phong thủy ở đó không tốt, thành viên trong gia tộc cũng ít đến đáng thương. Em ở đây vẫn tốt hơn. Không cần bận tâm chuyện thừa kế, em đến nhà anh, nhà anh chỉ có anh và anh trai, sau này sẽ coi em như em gái, gia sản cũng không thiếu phần của em. Phía Macao đó không cần cũng được.”
“Người ta còn cả ba mẹ ruột đấy, đến lượt em chắc?” Thẩm Gia Minh rót một cốc nước, kiểm tra độ ấm rồi mới đưa cho Chiêu Chiêu, “Nhưng em cứ cân nhắc lời nói của ông nội xem, dù quyết định về đây thì bọn anh cũng đảm bảo chăm sóc được cho em không kém gì họ.”
Chiêu Chiêu muốn hỏi “Anh em đâu”, nhưng ngại một phòng đều là các anh họ, chỉ đành tạm nhịn lại.
Các anh họ đều có quan hệ rất tốt với cô. Hồi nhỏ ở Montreal học, chỉ cần có thời gian rảnh là họ sẽ thay phiên nhau đến chơi với cô, thường ngày cũng gọi điện thoại thăm hỏi. Tình cảm anh em thân thiết, bởi vậy mấy ngày nay chỉ cần nhắc đến “Thẩm Sách” là mặt ai cũng đen sì sì.
Ngay khi tưởng chừng đã nhớ hắn muốn phát điên, nhà thủy tạ bỗng có người bước vào, còn thật là Thẩm Sách. Chiêu Chiêu nhìn thấy hắn, khóe môi bất giác cong lên, không hạ xuống được nữa.
Từ sau ngày hôm đó, cô luôn trong trạng thái không phân biệt được đâu là mơ đâu là thực, mỗi ngày nằm xuống đều mơ thấy những giấc mơ kỳ lạ. Giống như có vô số mảnh ghép đang không ngừng chắp nối, lại không giống như hồi bé vì xem quá nhiều phim kiếm hiệp mà nằm mơ thấy. Trong mộng, từ màu sắc đến hương thơm đều là cổ xưa, cô mặc xiêm y thướt tha, đứng bên bờ sông nhìn ra trăm chiếc thuyền chiến, còn có hai ngọn đèn dầu thắp sáng hai bên bờ sông. Bên cạnh có một người đàn ông, đương nhiên, người đó chính là Thẩm Sách.
Thẩm Sách vừa xuất hiện, nhà thủy tạ đang ồn ào náo nhiệt trong tích tắc rơi vào tĩnh lặng, những người anh họ vừa mới vui đùa cười nói, hiện tại người thì dựa về sau ghế mỹ nhân tựa thưởng thức đuôi gấm rực rỡ trong nước, người thì nhâm nhi chén trà trên tay, điểm chung là không có ai muốn cho Thẩm Sách một sắc mặt tốt.
“Anh.” Cô cười gọi, khuôn mặt của những người anh họ lại càng xị xuống.
“Tốt hơn rồi?” Thẩm Sách muốn ngồi xuống cạnh cô.
Bên trái là Thẩm Gia Hằng, bên phải là hai người anh họ đang chụm đầu vào nhau trò chuyện, không một ai định nhường chỗ cho hắn.
Hắn đến đón cô, theo lẽ dĩ nhiên tâm trạng cũng rất tốt, thong thả kéo một cái ghế cạnh chiếc bàn tứ tiên bằng gỗ tử đàn đến trước mặt cô, ngồi xuống. Vì đến đây để gặp Thẩm công nên dù là giữa hè nhưng hắn vẫn mặc sơ mi dài tay, vừa mới được Thẩm công thả đi, còn chưa kịp đổi quần áo đã vội đến đây.
Cô thấy trán hắn lấm tấm mồ hôi, xót hắn: “Để em gọi người mang cho anh một bát canh bách hợp nhé, giải nhiệt.”
“Không cần, không nóng.” Hắn khóa chặt ánh mắt trên người cô, cũng không bận tâm đến người xung quanh.
Nỗi nhớ nhung sau nhiều ngày xa cách khiến hai người nhất thời rơi vào im lặng.
Cô xụ mặt, lên tiếng trước: “Sao giờ anh mới đến đón em?”
Thẩm Sách nghe một câu này thì trái tim mềm nhũn, cầm tay cô, nhẹ giọng giải thích: “Nghe họ nói mấy ngày nay em vẫn mê man bất tỉnh, nên muốn để cho em nghỉ ngơi lấy lại sức trước đã. Hôm nay vừa nghe em tỉnh anh lập tức chạy qua đây.”
Cô mím môi, tuy không đáp, nhưng rõ ràng là đang rất tủi thân.
Dáng vẻ này thật sự là khiến tức giận của mấy người đàn ông lớn đầu xung quanh tiêu tan không còn một mẩu, ánh mắt này, giọng điệu trò chuyện này, không nhìn ra gian tình thì chính là kẻ ngốc.
Thẩm Gia Minh e hèm một tiếng, cho hai bên một bậc thang đi xuống: “Nếu Thẩm Sách đã đến thì giao Chiêu Chiêu cho cậu đó. Hai người dù sao cũng là người một nhà, không thể không thừa nhận là em ấy thích cậu hơn.”
Theo Thẩm Gia Minh mở lời, mọi người ậm ờ phụ họa, sau đó lũ lượt rời khỏi.
Chỉ còn Thẩm Gia Hằng vẫn hậm hực muốn mắng Thẩm Sách thêm mấy câu, thế nhưng còn chưa kịp mở miệng đã bị Thẩm Gia Minh lôi xềnh xệch đi.
Mọi người vừa đi hết, cô lập tức xuống giường, muốn dọn đồ về nhà.
“Lát nữa nhờ các anh họ đi xin, anh không cần ra mặt đâu. Em sợ ông ngoại lại mắng nữa.” Cô dặn hắn.
“Không cần,” Thẩm Sách giúp cô đi giày, “Anh tìm được một vị cứu tinh, Thẩm công đã đồng ý thả người rồi, tối nay chúng ta sẽ quay về.”
“Ai mà lợi hại thế?” Cô cười hỏi.
“Con trai của Thẩm Diễn.”
Buổi chiều Thẩm Sách dắt theo cậu bé đến gặp Thẩm công, cậu nhóc này bộ dạng đáng yêu, cử chỉ lại ngay ngắn chỉnh tề tặng hộp quà thật lớn cho trưởng bối, mở miệng gọi “Ông ngoại của ông chú nhỏ”, chọc mọi người trong phòng đều phì cười. Vừa mới cười, đã thấy đứa nhỏ khóc lóc đến mức mắt mũi tèm lem đòi Chiêu Chiêu, Lương Cẩm San ngại ngùng giải thích, con trai mình cực kỳ bám Chiêu Chiêu, ở Macao chỉ thích ngồi ăn với Chiêu Chiêu, mỗi ngày không rời, đã thành thói quen, đến cả mẹ ruột cũng cảm thấy không bằng bà cô nhỏ Chiêu Chiêu này. Thẩm công lớn tuổi, chẳng mấy chốc đã chịu thua dưới tiếng khóc của cậu nhóc, chỉ đành thả người, cho Chiêu Chiêu về chơi với cậu bé, cũng xem như là ban lệnh đặc xá.
Chào qua hỏi lại thêm mấy lần, kiếp nạn bên bờ sông xem như đã giải quyết xong xuôi.
Một tuần sau là lễ tế tổ của Thẩm thị.
Nhánh Thẩm thị từ Macao có gia phả lâu đời nhất, Thẩm Sách lấy thân phận là cháu đích tôn đời thứ năm mươi bảy của Thẩm thị, mang theo mấy trăm người con cháu đều có địa vị trong xã hội đến Thẩm lâm làm lễ tế tổ. Khu rừng này được trồng từ hai mươi năm trước, chưa bao giờ mở cửa cho công chúng.
Hiện tại cây con đã thành một mảnh rừng xanh rì, bát ngát một màu, vững vàng hiên ngang đối diện với trời cao mây trắng.
Thẩm Sách mặc một bộ vest đen và áo sơ mi cùng màu, dẫn đầu trong đám con cháu, theo thứ tự dâng hương lên tổ tiên, đặt hoa, hành lễ. Lần này Chiêu Chiêu đại diện cho Thẩm gia ở Thai Châu, thân phận không cao bằng hắn nên chỉ có thể đứng ở bên đám tiểu bối. Từ xa nhìn hắn đứng lẫn trong nhóm người năm mươi sáu mươi tuổi, cô không khỏi nhớ đến buổi tế tổ đầu tiên hai người gặp nhau. Khi ấy có phóng viên đứng cạnh cô nhỏ giọng thảo luận về Thẩm Sách, nói hắn mới chỉ mười lăm mười sáu tuổi, thế nhưng thân phận ở Thẩm gia đã cao như thế. Câu chuyện này lôi kéo sự tò mò của cô, kiễng chân ngó nghiêng hồi lâu, đáng tiếc chiều cao không đủ, cuối cùng chỉ đành từ bỏ.
Thoáng cái đã mười năm, ai có thể đoán được hai người sẽ đi đến ngày hôm nay.
Buổi trưa, mọi người tập trung ở nhà cũ của Thẩm gia ăn cơm, bàn ăn xếp đầy từ sân trước đến sân sau. Thẩm Sách lấy nước thay rượu, tiếp đến vị trưởng bối cuối cùng về phòng nghỉ trưa, lại hẹn Chiêu Chiêu gặp nhau ở cổng phía Bắc mới nhanh chóng rời khỏi.
Cổng phía Bắc dẫn ra một con đường nhỏ, có rất ít người qua lại.
Lúc cô ra đến nơi, Thẩm Sách và Thẩm Chính đứng dưới bóng râm cạnh bờ tường đã đợi được mười phút. Thẩm Sách thay một bộ quần áo thoải mái, trái ngược với hắn, phong cách ăn mặc của Thẩm Chính dường như là để chuẩn bị cho một chuyến đi xa, trên lưng khoác một chiếc balo to, liếc qua rất giống một vị khách vãng lai, hoàn toàn không giống Thẩm Chính một thân đồ vest khí chất hơn người trong buổi lễ tế tổ.
“Chiều nay đi luôn ạ?” Cô đã nghĩ sẽ đợi qua đêm nay.
Thẩm Chính cười: “Trần duyên đến đây đã hết, nán lại chỉ thêm miễn cưỡng.”
“Em đi cùng hai người.” Cô sợ một mình Thẩm Sách đưa tiễn sẽ quá bi thương.
“Bỏ đi.” Thẩm Sách bỗng nói.
“Đi cùng đi, em cũng không đến tận Phổ Đà đâu,” Chiêu Chiêu kiên trì, “Em muốn tiễn anh họ.”
Hắn sợ còn ngăn cản cô sẽ giận dỗi, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng chỉ đành đồng ý.
Buổi tối Thẩm Chính nghỉ lại một ngôi chùa, còn hai người đến một thị trấn nhỏ bên cạnh núi Phổ Đà, thuê trọn một nhà nghỉ ở đó.
Nhà nghỉ có hai tầng, tầng dưới là nhà của chủ, còn có một dãy phòng cho khách, tầng trên có ba phòng ở và một thư phòng chung, còn có phòng nghỉ, bên trong đặt một chiếc ghế mỹ nhân tựa phủ thảm nhung, tuy là giữa hè nhưng bật điều hòa ngồi đây cũng không bị nóng.
Ăn cơm xong, Thẩm Sách bảo cô ngồi nghỉ ngơi, Chiêu Chiêu tựa người trên chiếc ghế mỹ nhân tựa, đùa nghịch mấy sợi lông nhung.
Mái tóc đen óng của cô xõa trên tấm thảm nhung trắng, mỹ nhân tựa mỹ nhân tựa, khiến cho Thẩm Sách vừa bước vào đã phải chăm chú ngắm nhìn thật lâu.
Một chiếc hòm lớn được đặt xuống đất, hắn ở ngay trước mặt cô mở nó ra.
“Đây là Song Lục đã mang đi quyên tặng?” Cô mở lớn mắt, ngồi thẳng lưng.
Hắn thấy cô hiểu lầm, cười không nói. Thứ này không phải hàng thật, mà là hàng mô phỏng hắn tiện tay mang theo. Tuy những món trong bảo tàng tư nhân đều thuộc về Thẩm gia, nhưng sau buổi triển lãm đều đã mang đi quyên tặng, hắn không thể nào mang theo được.
Hắn đặt bàn cờ lên giường, bộ cờ nửa đen nửa trắng, làm từ gỗ trầm.
“Lúc khai quật vô tình làm vỡ mất xúc xắc, không được nguyên chỉnh một bộ,” hắn thế mà còn nghiêm túc nói, “Lấy xúc xắc của em ra đi.”
Chiêu Chiêu móc cái túi tiền nhỏ đeo ở cổ ra, cầm viên xúc xắc đặt xuống bàn cờ, Thẩm Sách cũng lấy viên của mình đặt xuống. Chiêu Chiêu cầm xúc xắc, vẫn còn hơi e ngại: “Đây là văn vật quan trọng thời Nam Bắc triều mà?”
“Sợ gì?” Hắn cười đáp, “Đồ của Thẩm gia thì đều là của em.”
...... Nhưng cô cứ thấy không ổn chỗ nào, có ai lại đi lấy văn vật ra giải trí bao giờ.
Thẩm Sách vừa định cầm một quân cờ đen, cô đã nhanh chóng ngăn cản: “Không chơi nữa không chơi nữa. Anh nghĩ mà xem, đây là đồ từ thời Nam Bắc triều, đến giờ đã hơn một ngàn năm, bảo vật vô giá. Không thể nghịch bừa đâu!”
Chiêu Chiêu muốn thu lại bàn cờ.
Hắn lại đẩy nó sang một bên: “Không cần, lát nữa anh cất.”
Chiêu Chiêu thấy Thẩm Sách thỏa hiệp nhanh như thế thì khẽ thở ra một hơi, gánh nặng trên vai được đặt xuống, lúc này mới có tâm tư cúi đầu quan sát ở khoảng cách gần: “Ngày hôm đó anh giảng đến nó, cũng nhắc cả Kim Bình Mai.”
Thẩm Sách nhướng mày nhìn cô. Xem ra lần trước hắn giảng Kim Bình Mai đã khiến cô ấn tượng rất sâu.
“Trong thuyết thư có khen một tiểu nương tử, viết là ‘thướt tha yểu điệu, thông minh lanh lợi, quản hết việc nhà, giỏi việc nữ công, tài chơi cờ song lục càng không cần bàn cãi’. Nói như thế, thời cổ đại cũng đặt điều kiện với con gái cao thật nhỉ, không chỉ yêu cầu xinh đẹp thông minh, còn yêu cầu khả năng đảm đương vị trí chủ mẫu trong nhà, phải giỏi nữ công gia chánh, còn phải biết chơi song lục?”
Hắn “ừ” một tiếng, cười cười nghe cô bình luận.
Điều hòa trong phòng đặt nhiệt độ khá thấp, cô để chân trần được một lúc thì hơi lạnh, tự nhiên thò vào trong áo hắn ủ ấm. Bàn chân lạnh ngắt áp trên eo hắn, chốc chốc lại chạm vào bụng hắn. Ban đầu vốn chỉ là nghịch ngợm, dần dần, khiến cả hai người đều rộn rạo trong lòng.
Thẩm Sách áp tới, chống tay bên người cô, cúi đầu.
“Mới tám giờ.” Cô nói.
Thẩm Sách cũng không vội vàng, hơi thở nóng rực phả trên cánh môi cô, không gần không xa.
Hắn cúi đầu thấp hơn nữa, trái tim cô theo đó gia tốc, rõ ràng đến mức cả hai người đều nghe được, so với khi ở trong phòng nghỉ của Thẩm gia ở Macao còn ngượng ngùng hơn.
Bỗng có tiếng lạch cạch truyền tới khiến cô giật mình, thoáng tỉnh lại. Bàn cờ bị cô va phải rơi xuống đất, cờ trắng đen nằm lăn lóc mỗi chỗ vài quân.
Cô ngồi bật dậy, nhìn chằm chằm họa do mình gây nên......
Thẩm Sách không vội không hoảng nhặt bàn cờ bị vỡ lên, lại lấy chân gạt mấy quân cờ sang một bên. Hắn quay đầu, muốn giải thích với cô chỉ là hàng mô phỏng lại thôi, bỗng khựng người — Chiêu Chiêu ở trước mắt không giống cô, mà dường như đã trở thành “nàng”, tóc đen buông xõa, ánh mắt bị bất an choán kín, dáng vẻ muốn nói lại thôi, nhíu mày, sau một hồi do dự thì kéo cổ tay hắn.
Tựa như muốn nói, ca, làm sao đây.
Tựa như muốn nói, ca, họ sẽ lại vì muội mà mắng ca mất.
......
Thẩm Sách bị “nàng” của trước mắt dọa cho hoảng hốt, trước đây mỗi khi “nàng” làm sai chuyện gì, gây ra họa, đều sẽ ngồi trên sàn nhà, cử chỉ giống hệt, ánh mắt giống hệt. “Nàng” không sợ bị ca ca giáo huấn, mà sợ liên lụy ca ca bị trưởng bối quở trách......
Chiêu Chiêu của hắn, Thẩm Chiêu Chiêu đã quay về rồi.
/51
|