Sau khi từ núi Lư quay về, nhà bảo tàng tư nhân đã đóng cửa với công chúng.
Đồ trưng bày tại đây sẽ được chia làm ba phần, một phần quyên tặng cho chính quyền địa phương, một phần giữ lại ở bảo tàng tư nhân mở cho công chúng tham quan miễn phí, một phần sẽ được chuyển về Macao. Một tuần cuối cùng này, sẽ mở cửa cho sinh viên và học sinh tại địa phương đến tham quan miễn phí.
Chiêu Chiêu bận rộn liền mấy ngày, cuối cùng vẫn là nhờ có Thẩm Sách báo mới biết hết tối nay vật trưng bày sẽ bị đưa đi.
Cô tranh thủ cuối ngày đến viện bảo tàng. Thẩm Sách phải tham dự một cuộc họp quan trọng không đến ngay được, cô mượn một bộ tai nghe ở ngoài cửa đeo vào cổ, sau đó đi sau một nhóm sinh viên vào trong.
Nhóm trưởng thuyết minh nhận ra cô, vừa nhìn thấy “bà chủ” đến lập tức tươi cười vẫy tay với cô. Chiêu Chiêu đưa một ngón tay lên môi ra hiệu cho cô ấy cứ coi như không quen biết mình, lại chỉ nhóm sinh viên đang tham quan bên trong, ám chỉ cô ấy cứ tập trung tiếp đón bọn họ là được.
Thẩm Sách là ông chủ không thích khoe mẽ ra bên ngoài, Chiêu Chiêu lại là một bà chủ thích giấu mình đi.
Nhân viên ở đây đều hiểu ý, thả cho cô một mình dạo quanh.
Cô đi thăm thú từng khu triển lãm, cuối cùng dừng lại trước một món đồ ngọc hiến tế, bị hình thú khắc trên đó thu hút, bèn xem tên món đồ triển lãm rồi tự mở thuyết minh trong tai nghe của mình: “Đây là ngọc tông(*) dùng trong hiến tế, bên trên điêu khắc bạch hổ, khai quật từ di chỉ cổ thành Lương Chử.”
(*) ngọc đúc tám cạnh, chính giữa có lỗ tròn
Cổ thành Lương Chử, tên cũng thật dễ nghe.
“Di chỉ cổ thành hiện tại thuộc tỉnh Chiết Giang, cho đến nay đã tồn tại được khoảng 4300-5300 năm, là một trong những nền văn hóa chứng minh cho năm ngàn năm lịch sử của Hoa Hạ.”
Cô rất có hứng thú với những thành thị cổ Giang Nam, chăm chú lắng nghe.
“‘Là hổ nhưng có màu trắng như tuyết, lông trên thân mượt mà bóng như lụa, tiếng gầm vang vọng đất trời’. Năm ngàn năm trước, bạch hổ chính là điềm lành, người ta tin rằng nó báo hiệu cho một vị chiến thần được phái xuống nhân gian. Món ngọc này được hiến tế lên, cũng chứng minh ở thời đại đó, bạch hổ chính là thần thú bảo hộ cho muôn dân.”
Tốp học sinh tiếp theo tiến vào khu trưng bày, Chiêu Chiêu bèn rời khỏi để cho đám nhỏ có vị trí quan sát tốt nhất.
Một tiếng sau, Thẩm Sách tìm thấy “bà chủ nhỏ” này ở khu nghỉ.
Bao quanh khu nghỉ là những bức tường bằng kính thủy tinh, cô ngồi hưởng thụ khí lạnh của điều hòa. Khu nghỉ ngồi chật ních học sinh sinh viên, chiếm trọn băng ghế vòng cung đối diện với cửa sổ, cô ngồi ở một góc, ngắm nhìn gì đó bên ngoài khung cửa, trước mặt là chiếc bàn gỗ xếp đầy đồ uống giải khát.
Hắn lách qua mấy chiếc bàn gỗ như thế, ngồi xuống trước mặt Chiêu Chiêu, đặt hai tay bên người cô, cười hỏi: “Sao không đến văn phòng tìm anh?”
“Em mới đến được mười phút thôi,” tay cô cầm một cốc nước trái cây, “Lên đó lại bị nhân viên của anh nhìn chằm chằm, không thích.”
Ở đây đã chật ních người, hắn không còn chỗ ngồi, một tay gác lên mặt bàn gỗ, nửa ngồi nửa quỳ: “Xem một vòng có thích cái gì không?”
“Có rất nhiều tượng phật chưa bao giờ nghe qua. Hóa ra mỗi triều đại sẽ có phương thức cung phụng khác nhau.”
Những đồ trưng bày ở đây hắn nắm rõ trong lòng bàn tay: “Đây đều là những tượng phật ngày nay không thể gặp được trong các chùa miếu bình thường. Toàn bộ đều là đồ cất giữ.”
“Còn có ngọc tông mặt hổ.”
“Ngọc tông này thuộc lưu vực Giang Thủy, đồ đồng thau nhà Ân ở lưu vực Hoàng Hà cũng có vật biểu tượng như thế này,” hắn nói, “Biểu tượng bạch hổ đại diện cho uy phong của quân đội và binh gia, thường thấy trong cúng tế, trên quân kỳ, binh phù.”
Quyên tặng kết thúc, tế tổ của Thẩm gia lần này xem như kết thúc thành công tốt đẹp.
Đêm cuối cùng của đợt lễ tế tổ, theo lệ thường, Thẩm công cho người quét dọn đình viện sạch sẽ, sắp xếp cho nhóm con cháu tụ tập giao lưu.
Đèn lồng được treo quanh sân, mặt hồ có hoa đăng trôi lững lờ, cả đình viện được thắp sáng rực rỡ. Đám con cháu từ mười năm trước bây giờ quay lại đều đã lớn hơn rất nhiều, âm thanh ồn ào nhốn nháo có không ít là của con cái được dẫn theo.
“Ngày mai sẽ lại mỗi người một ngả rồi,” cô thủ thỉ nói, nhìn theo đám trẻ con chơi đèn kéo quân trong sân, còn có nhóm anh họ đang dạy cho đám nhỏ hơn chơi bài cửu, “Mười năm sau sẽ là khung cảnh thế nào nhỉ?”
“Sẽ không ngừng thay đổi, còn chúng ta?” Hắn nói, “Vẫn sẽ thế này thôi.”
Thẩm Gia Hằng ngồi xuống chiếc ghế dài bằng đá, hất mặt với Thẩm Sách: “Kẻ từ Macao tới kia, muốn đưa cô gái xinh đẹp nhất của Thai Châu đi thì phải khiến cho tất cả những người ở đây tâm phục khẩu phục!”
Thẩm Gia Minh lắc đầu thở dài, không tham gia náo nhiệt, gọi người mang thêm mấy bồn dạ lan hương đến để đuổi muỗi.
Thẩm Gia Hằng kéo Chiêu Chiêu về bên mình: “Thắng, chúng tôi sẽ không tính toán chuyện Chiêu Chiêu vì cậu mà chịu khổ nữa.”
“Thua thì sao?” Có người hỏi.
“Thua?” Thẩm Gia Hằng khựng lại, “Thua thì —“
“Sẽ không thua,” hắn ngắt lời Thẩm Gia Hằng, “Tôi chưa bao giờ thua.”
Một câu này khiến ý chí chiến đấu của mọi người dâng cao, lớn tiếng ồn ào đến mức thu hút cả mấy đứa nhỏ chơi gần đó túm tụm vào xem, trong ba lớp ngoài ba lớp, mang theo tâm thế cháy nhà hôi của, đám đàn ông muốn làm khó Thẩm Sách chen nhau vào giữa. Thẩm Sách chẳng mấy bận tâm trận địa trước mắt, thản nhiên ngồi xuống.
Thẩm Gia Hằng sai người mang chip đến, phân cho bốn người trên bàn, Thẩm Sách làm nhà cái, lấy một đấu ba.
Hắn nhìn về phía Chiêu Chiêu, cô lập tức hiểu ý cầm viên xúc xắc của mình đưa cho hắn, cộng với chiếc của Thẩm Sách vừa vặn là một cặp, ném vào trong chung đựng. Hắn cầm đầu chung, chuyển động lên xuống, âm thanh xúc xắc va vào nhau lanh lảnh như mang theo một loại ma lực khiến cho tất cả mọi người xung quanh đều im lặng, nín thờ chờ đợi...... Nửa tiếng sau, chín phần chip đều đã ở trước mặt Thẩm Sách.
“Muốn lắc giúp anh một lần không?” Thẩm Sách nhìn về phía Chiêu Chiêu.
Hắn để cô ngồi ở vị trí của mình, bản thân thì đứng sau lưng cô, khom lưng, nắm tay cô đặt lên chung đựng: “Một ván định thắng thua.”
Lời vừa dứt, toàn bộ chip đều được đẩy lên giữa mặt bàn đá, xem như là được ăn cả ngã về không.
Chiêu Chiêu bị hắn đốt lên ngọn lửa hiếu thắng, hít vào một hơi thật sâu, nắm chặt chiếc chung trong tay, chuyển động lên xuống. Cô vừa muốn mở, Thẩm Sách đã đè tay lại: “Cược thêm.”
Xung quanh im như tờ.
Hắn nói: “Ván này thắng, chúng ta kết hôn.”
Hai tay cô đều đặt trên chung đựng, toàn bộ người trong sân, bóng của tán cây, ánh sáng từ đèn lồng trong một cái chớp mắt bỗng hóa thành từng ngọn lửa đốt bùng lên, cuối cùng tụ lại thành một ngọn lửa lớn...... Trong ngọn lửa lớn này, dường như cô nghe thấy tiếng nói chuyện rì rầm thật gần mà cũng thật xa.
Họ đang nói gì cô đều không nghe thấy, bên tai chỉ còn lại những âm thanh vụn vặt khó có người nào để ý: bởi vì chiếc chung bị nghiêng đi, có tiếng xúc xắc bên trong đánh vào thành chung; chậu dạ lan hương được ai đó đặt lên sàn gỗ trong hành lang; tiếng bật lửa châm thuốc; âm thanh ma sát bên trong trục xoay nào đó......
Ánh trăng dịu nhẹ cũng trở nên mãnh liệt, đốt cháy lưng cô.
Nếu như là trước đây, nhóm anh họ luôn có sự không hài lòng và thái độ xoi mói dành cho Thẩm Sách, nhưng tại một khắc dừng lại này của Chiêu Chiêu, cả đôi mắt đỏ au của cô, toàn bộ khó chịu trong lòng họ trong phút chốc đều tan biến. Tình cảm của hai người trước mắt rõ ràng là không có chỗ nào cho họ chen vào, cũng sẽ không vì điều gì mà bị ảnh hưởng.
Thẩm Sách đánh mắt, ý bảo cô mở chung.
Dưới hơn mười cặp mắt nhìn chằm chằm, cô chầm chậm mở chung ra. Hai chiếc xúc xắc nằm bên trong thế mà đều là mặt sáu.
......
“Khoan đã —” Thẩm Gia Hằng muốn kiểm tra xúc xắc.
Nhanh như chớp, xúc xắc đã bị Chiêu Chiêu đoạt về, cô nắm chặt chúng trong tay, giọng nói mang theo nũng nịu rất nhỏ. “Dám chơi dám chịu.”
“Không phải bọn anh không dám chịu thua,” Thẩm Gia Minh cười hỏi Chiêu Chiêu, “Là Chiêu Chiêu em tối nay có thật muốn chịu thua hay không?”
Cô nắm chặt xúc xắc, không đáp.
Thẩm Gia Minh là người trong nghề, đã sớm nhìn ra xúc xắc này có gian trá, tuy rất khâm phục Thẩm Sách, nhưng đứng ở vị trí của người anh, cũng phải cẩn thận hỏi Chiêu Chiêu: “Nếu em không muốn thì lắc đầu một cái, anh sẽ giúp em đuổi cậu ta đi. Nếu em muốn gả —” anh ta nhấc mắt nhìn Thẩm Sách, “Anh lập tức chuẩn bị của hồi môn cho em, đảm bảo không để em phải thua kém người bên Macao.”
Cô khẽ mím môi, bỗng đứng phắt dậy, cầm cổ tay Thẩm Sách: “Anh, chúng ta về nhà,” lại nhỏ nhẹ nói với Thẩm Gia Minh, “Sau này lại nói.”
Thẩm Gia Minh khẽ cười: “Hiểu rồi, anh lập tức chuẩn bị.”
Hai anh em họ trao đổi ánh mắt với nhau, cô là vì muốn cảm ơn anh họ không bóc trần, anh họ thì muốn nói với cô: người đàn ông em nhìn trúng này cũng ghê gớm đấy, sau này nếu chịu thiệt thì nhất định phải chạy về đây mách mọi người. Nơi này luôn có các anh chống lưng cho cô.
Thẩm Sách không lấy chỗ chip thắng được, thắng xong trận này đều trả về.
Hai người đi dưới hành lang lợp ngói xanh, đến sảnh trước, đúng lúc có một nhóm khách tiến vào, đi thành từng tốp nhỏ, chợt có người nhận ra cô và Thẩm Sách, thế nhưng còn chưa kịp lên tiếng bắt chuyện thì cô đã kéo theo hắn vội vàng đi ra rừng trúc nhỏ bên cạnh, xoay người, mở bàn tay.
Lòng bàn tay cô có một cặp xúc xắc màu ngọc bích, toàn bộ đều là mặt sáu, rõ ràng là được đặt làm riêng.
Hắn phì cười, cô liếc xéo hắn một cái: “Chắc chắn anh dùng trò này nhiều lần rồi đùng không? Trước đây thế mà lại chưa bao giờ bị phát hiện.”
“Anh đổi xúc xắc lúc nào thế?” Cô hỏi.
“Ván cuối cùng.”
Hai người nhìn nhau, cô thấy được trong mắt hắn có vô số chiếc lá trúc đan xen, còn có ánh trăng sáng.
“Ngày cưới cũng phải chọn cẩn thận,” hắn thu lại ý cười, “Trưởng bối hai nhà rất quan tâm đến chuyện này, qua loa quá sẽ khiến họ không vui.”
Cô gật đầu, chờ hắn tiếp tục. Chọn như thế nào, chọn bằng cái gì, không lẽ tìm thầy?
“Chi bằng thế này,” hắn ra vẻ cân nhắc, “Em về nhà ném chiếc xúc xắc này, khi nào ném được hai mặt sáu thì chúng ta kết hôn. Thế là ổn thỏa nhất.”
Cô trợn mắt, thế này thì có khác gì “lúc nào cũng được” đâu?
Chiêu Chiêu vừa bực vừa buồn cười, đẩy hắn nói: “Thế mà em còn tin là anh sẽ nghiêm túc suy nghĩ cơ đấy.”
Thẩm Sách cũng cười, ôm eo cô rời khỏi đây, về nhà.
Tối đó, phòng bếp sáng trưng, Thẩm Sách đứng bên cạnh bếp, cầm chiếc bát đựng heo hấp vừa lấy ra khỏi nồi còn đang bốc khói nghi ngút. Hắn cầm đũa gắp một miếng nhỏ nếm thử, bên cạnh là vô số thành phẩm thất bại trước đó.
Bà bà đứng sau lưng hắn cười hỏi: “Đói rồi hả?”
Hắn lắc đầu: “Mỡ lợn chưa đạt chuẩn, mùi vị này không đúng.”
Bước cuối cùng phải lấy thịt heo hấp trộn với mỡ heo, đổ sốt đậu đen vào ướp, nếu như làm đúng, thì mùi vị mới xem như đạt chuẩn. Thời xưa người ta bảo quản mỡ lợn sẽ giống như tẩm ướp thịt khô, để mỡ lợn đông lại, lúc cần sẽ xắn ra từng chút một. Hắn thường làm heo hấp vào ngày sinh nhật của cô, mỡ lợn là đi xin của họ hàng, bản thân hắn vốn không tự làm bao giờ, bởi vì không có kinh nghiệm.
Bà bà khẽ đẩy hắn sang một bên, mở ngăn tủ lạnh lấy mỡ mới làm hôm nay. Bà nhìn Thẩm Sách lớn lên, xem như rất hiếu hắn, thấy hắn thử rán mỡ hai lần đã đoán ngay ra, sớm chuẩn bị xong một phần khác phòng khi cần đến.
Một già một trẻ, sau một hồi tất bật rốt cuộc cũng làm xong món heo hấp thời xưa.
Bà bà tắt một nửa số bóng đèn trong bếp, chỉ để lại hai chiếc đèn tường. Bà bà không phải người nói nhiều, ngồi xuống đối diện Thẩm Sách, nhìn hắn ăn. Hơi nóng của cơm và thịt hấp qua một lớp sứ tráng men vẫn cảm nhận được rõ ràng, ngón tay và lòng bàn tay của hắn nóng lên. Giống như hồi nhỏ, hắn hay đói bụng vào nửa đêm, bà bà sẽ chuẩn bị sẵn đồ ăn khuya, còn ngồi cạnh trông cho hắn ăn.
“Muốn kết hôn rồi?” Bà bà nhẹ giọng hỏi.
“Ừm.” Hắn ăn rất chậm, gật đầu.
“Từ bé đã thế này, lúc nào cực kỳ vui đều không nói ra, nhưng lại làm một việc gì đó rất nhiều lần,” bà bà cười hỏi, “Hôm nay cũng vậy?”
Hắn đã quen giấu tâm tình của bản thân, gạt đi mọi cảm xúc, quen cẩn trọng từ lời nói cho đến hành động...... Ôm theo thứ tình cảm không thể lớn tiếng tuyên bố với bên ngoài quá lâu, hắn đã sớm quên mất cách biểu đạt lời nói trong lòng. Không ngờ trong ánh mắt yêu chiều của bà bà, hắn lại trở thành chàng trai bị người lớn “quan tâm quá đà” mà tìm cách trốn tránh, chỉ đành cười cười.
Ánh đèn phủ trên mu bàn tay hắn, mang theo một thứ ấm áp dịu dàng, lại giống như ánh mặt trời ban sáng, chậm rãi hòa tan mọi cái giá lạnh. Hắn tựa như nhìn thấy một tiểu cô nương đi chân trần, bưng bát heo hấp ngửi ngửi, không nỡ ăn, nói, ca, tỷ tỷ nhà bên hôm nay xuất giá, bàn nào cũng có, sau này muội gả đi ca không được quên đâu đấy.
Đồ trưng bày tại đây sẽ được chia làm ba phần, một phần quyên tặng cho chính quyền địa phương, một phần giữ lại ở bảo tàng tư nhân mở cho công chúng tham quan miễn phí, một phần sẽ được chuyển về Macao. Một tuần cuối cùng này, sẽ mở cửa cho sinh viên và học sinh tại địa phương đến tham quan miễn phí.
Chiêu Chiêu bận rộn liền mấy ngày, cuối cùng vẫn là nhờ có Thẩm Sách báo mới biết hết tối nay vật trưng bày sẽ bị đưa đi.
Cô tranh thủ cuối ngày đến viện bảo tàng. Thẩm Sách phải tham dự một cuộc họp quan trọng không đến ngay được, cô mượn một bộ tai nghe ở ngoài cửa đeo vào cổ, sau đó đi sau một nhóm sinh viên vào trong.
Nhóm trưởng thuyết minh nhận ra cô, vừa nhìn thấy “bà chủ” đến lập tức tươi cười vẫy tay với cô. Chiêu Chiêu đưa một ngón tay lên môi ra hiệu cho cô ấy cứ coi như không quen biết mình, lại chỉ nhóm sinh viên đang tham quan bên trong, ám chỉ cô ấy cứ tập trung tiếp đón bọn họ là được.
Thẩm Sách là ông chủ không thích khoe mẽ ra bên ngoài, Chiêu Chiêu lại là một bà chủ thích giấu mình đi.
Nhân viên ở đây đều hiểu ý, thả cho cô một mình dạo quanh.
Cô đi thăm thú từng khu triển lãm, cuối cùng dừng lại trước một món đồ ngọc hiến tế, bị hình thú khắc trên đó thu hút, bèn xem tên món đồ triển lãm rồi tự mở thuyết minh trong tai nghe của mình: “Đây là ngọc tông(*) dùng trong hiến tế, bên trên điêu khắc bạch hổ, khai quật từ di chỉ cổ thành Lương Chử.”
(*) ngọc đúc tám cạnh, chính giữa có lỗ tròn
Cổ thành Lương Chử, tên cũng thật dễ nghe.
“Di chỉ cổ thành hiện tại thuộc tỉnh Chiết Giang, cho đến nay đã tồn tại được khoảng 4300-5300 năm, là một trong những nền văn hóa chứng minh cho năm ngàn năm lịch sử của Hoa Hạ.”
Cô rất có hứng thú với những thành thị cổ Giang Nam, chăm chú lắng nghe.
“‘Là hổ nhưng có màu trắng như tuyết, lông trên thân mượt mà bóng như lụa, tiếng gầm vang vọng đất trời’. Năm ngàn năm trước, bạch hổ chính là điềm lành, người ta tin rằng nó báo hiệu cho một vị chiến thần được phái xuống nhân gian. Món ngọc này được hiến tế lên, cũng chứng minh ở thời đại đó, bạch hổ chính là thần thú bảo hộ cho muôn dân.”
Tốp học sinh tiếp theo tiến vào khu trưng bày, Chiêu Chiêu bèn rời khỏi để cho đám nhỏ có vị trí quan sát tốt nhất.
Một tiếng sau, Thẩm Sách tìm thấy “bà chủ nhỏ” này ở khu nghỉ.
Bao quanh khu nghỉ là những bức tường bằng kính thủy tinh, cô ngồi hưởng thụ khí lạnh của điều hòa. Khu nghỉ ngồi chật ních học sinh sinh viên, chiếm trọn băng ghế vòng cung đối diện với cửa sổ, cô ngồi ở một góc, ngắm nhìn gì đó bên ngoài khung cửa, trước mặt là chiếc bàn gỗ xếp đầy đồ uống giải khát.
Hắn lách qua mấy chiếc bàn gỗ như thế, ngồi xuống trước mặt Chiêu Chiêu, đặt hai tay bên người cô, cười hỏi: “Sao không đến văn phòng tìm anh?”
“Em mới đến được mười phút thôi,” tay cô cầm một cốc nước trái cây, “Lên đó lại bị nhân viên của anh nhìn chằm chằm, không thích.”
Ở đây đã chật ních người, hắn không còn chỗ ngồi, một tay gác lên mặt bàn gỗ, nửa ngồi nửa quỳ: “Xem một vòng có thích cái gì không?”
“Có rất nhiều tượng phật chưa bao giờ nghe qua. Hóa ra mỗi triều đại sẽ có phương thức cung phụng khác nhau.”
Những đồ trưng bày ở đây hắn nắm rõ trong lòng bàn tay: “Đây đều là những tượng phật ngày nay không thể gặp được trong các chùa miếu bình thường. Toàn bộ đều là đồ cất giữ.”
“Còn có ngọc tông mặt hổ.”
“Ngọc tông này thuộc lưu vực Giang Thủy, đồ đồng thau nhà Ân ở lưu vực Hoàng Hà cũng có vật biểu tượng như thế này,” hắn nói, “Biểu tượng bạch hổ đại diện cho uy phong của quân đội và binh gia, thường thấy trong cúng tế, trên quân kỳ, binh phù.”
Quyên tặng kết thúc, tế tổ của Thẩm gia lần này xem như kết thúc thành công tốt đẹp.
Đêm cuối cùng của đợt lễ tế tổ, theo lệ thường, Thẩm công cho người quét dọn đình viện sạch sẽ, sắp xếp cho nhóm con cháu tụ tập giao lưu.
Đèn lồng được treo quanh sân, mặt hồ có hoa đăng trôi lững lờ, cả đình viện được thắp sáng rực rỡ. Đám con cháu từ mười năm trước bây giờ quay lại đều đã lớn hơn rất nhiều, âm thanh ồn ào nhốn nháo có không ít là của con cái được dẫn theo.
“Ngày mai sẽ lại mỗi người một ngả rồi,” cô thủ thỉ nói, nhìn theo đám trẻ con chơi đèn kéo quân trong sân, còn có nhóm anh họ đang dạy cho đám nhỏ hơn chơi bài cửu, “Mười năm sau sẽ là khung cảnh thế nào nhỉ?”
“Sẽ không ngừng thay đổi, còn chúng ta?” Hắn nói, “Vẫn sẽ thế này thôi.”
Thẩm Gia Hằng ngồi xuống chiếc ghế dài bằng đá, hất mặt với Thẩm Sách: “Kẻ từ Macao tới kia, muốn đưa cô gái xinh đẹp nhất của Thai Châu đi thì phải khiến cho tất cả những người ở đây tâm phục khẩu phục!”
Thẩm Gia Minh lắc đầu thở dài, không tham gia náo nhiệt, gọi người mang thêm mấy bồn dạ lan hương đến để đuổi muỗi.
Thẩm Gia Hằng kéo Chiêu Chiêu về bên mình: “Thắng, chúng tôi sẽ không tính toán chuyện Chiêu Chiêu vì cậu mà chịu khổ nữa.”
“Thua thì sao?” Có người hỏi.
“Thua?” Thẩm Gia Hằng khựng lại, “Thua thì —“
“Sẽ không thua,” hắn ngắt lời Thẩm Gia Hằng, “Tôi chưa bao giờ thua.”
Một câu này khiến ý chí chiến đấu của mọi người dâng cao, lớn tiếng ồn ào đến mức thu hút cả mấy đứa nhỏ chơi gần đó túm tụm vào xem, trong ba lớp ngoài ba lớp, mang theo tâm thế cháy nhà hôi của, đám đàn ông muốn làm khó Thẩm Sách chen nhau vào giữa. Thẩm Sách chẳng mấy bận tâm trận địa trước mắt, thản nhiên ngồi xuống.
Thẩm Gia Hằng sai người mang chip đến, phân cho bốn người trên bàn, Thẩm Sách làm nhà cái, lấy một đấu ba.
Hắn nhìn về phía Chiêu Chiêu, cô lập tức hiểu ý cầm viên xúc xắc của mình đưa cho hắn, cộng với chiếc của Thẩm Sách vừa vặn là một cặp, ném vào trong chung đựng. Hắn cầm đầu chung, chuyển động lên xuống, âm thanh xúc xắc va vào nhau lanh lảnh như mang theo một loại ma lực khiến cho tất cả mọi người xung quanh đều im lặng, nín thờ chờ đợi...... Nửa tiếng sau, chín phần chip đều đã ở trước mặt Thẩm Sách.
“Muốn lắc giúp anh một lần không?” Thẩm Sách nhìn về phía Chiêu Chiêu.
Hắn để cô ngồi ở vị trí của mình, bản thân thì đứng sau lưng cô, khom lưng, nắm tay cô đặt lên chung đựng: “Một ván định thắng thua.”
Lời vừa dứt, toàn bộ chip đều được đẩy lên giữa mặt bàn đá, xem như là được ăn cả ngã về không.
Chiêu Chiêu bị hắn đốt lên ngọn lửa hiếu thắng, hít vào một hơi thật sâu, nắm chặt chiếc chung trong tay, chuyển động lên xuống. Cô vừa muốn mở, Thẩm Sách đã đè tay lại: “Cược thêm.”
Xung quanh im như tờ.
Hắn nói: “Ván này thắng, chúng ta kết hôn.”
Hai tay cô đều đặt trên chung đựng, toàn bộ người trong sân, bóng của tán cây, ánh sáng từ đèn lồng trong một cái chớp mắt bỗng hóa thành từng ngọn lửa đốt bùng lên, cuối cùng tụ lại thành một ngọn lửa lớn...... Trong ngọn lửa lớn này, dường như cô nghe thấy tiếng nói chuyện rì rầm thật gần mà cũng thật xa.
Họ đang nói gì cô đều không nghe thấy, bên tai chỉ còn lại những âm thanh vụn vặt khó có người nào để ý: bởi vì chiếc chung bị nghiêng đi, có tiếng xúc xắc bên trong đánh vào thành chung; chậu dạ lan hương được ai đó đặt lên sàn gỗ trong hành lang; tiếng bật lửa châm thuốc; âm thanh ma sát bên trong trục xoay nào đó......
Ánh trăng dịu nhẹ cũng trở nên mãnh liệt, đốt cháy lưng cô.
Nếu như là trước đây, nhóm anh họ luôn có sự không hài lòng và thái độ xoi mói dành cho Thẩm Sách, nhưng tại một khắc dừng lại này của Chiêu Chiêu, cả đôi mắt đỏ au của cô, toàn bộ khó chịu trong lòng họ trong phút chốc đều tan biến. Tình cảm của hai người trước mắt rõ ràng là không có chỗ nào cho họ chen vào, cũng sẽ không vì điều gì mà bị ảnh hưởng.
Thẩm Sách đánh mắt, ý bảo cô mở chung.
Dưới hơn mười cặp mắt nhìn chằm chằm, cô chầm chậm mở chung ra. Hai chiếc xúc xắc nằm bên trong thế mà đều là mặt sáu.
......
“Khoan đã —” Thẩm Gia Hằng muốn kiểm tra xúc xắc.
Nhanh như chớp, xúc xắc đã bị Chiêu Chiêu đoạt về, cô nắm chặt chúng trong tay, giọng nói mang theo nũng nịu rất nhỏ. “Dám chơi dám chịu.”
“Không phải bọn anh không dám chịu thua,” Thẩm Gia Minh cười hỏi Chiêu Chiêu, “Là Chiêu Chiêu em tối nay có thật muốn chịu thua hay không?”
Cô nắm chặt xúc xắc, không đáp.
Thẩm Gia Minh là người trong nghề, đã sớm nhìn ra xúc xắc này có gian trá, tuy rất khâm phục Thẩm Sách, nhưng đứng ở vị trí của người anh, cũng phải cẩn thận hỏi Chiêu Chiêu: “Nếu em không muốn thì lắc đầu một cái, anh sẽ giúp em đuổi cậu ta đi. Nếu em muốn gả —” anh ta nhấc mắt nhìn Thẩm Sách, “Anh lập tức chuẩn bị của hồi môn cho em, đảm bảo không để em phải thua kém người bên Macao.”
Cô khẽ mím môi, bỗng đứng phắt dậy, cầm cổ tay Thẩm Sách: “Anh, chúng ta về nhà,” lại nhỏ nhẹ nói với Thẩm Gia Minh, “Sau này lại nói.”
Thẩm Gia Minh khẽ cười: “Hiểu rồi, anh lập tức chuẩn bị.”
Hai anh em họ trao đổi ánh mắt với nhau, cô là vì muốn cảm ơn anh họ không bóc trần, anh họ thì muốn nói với cô: người đàn ông em nhìn trúng này cũng ghê gớm đấy, sau này nếu chịu thiệt thì nhất định phải chạy về đây mách mọi người. Nơi này luôn có các anh chống lưng cho cô.
Thẩm Sách không lấy chỗ chip thắng được, thắng xong trận này đều trả về.
Hai người đi dưới hành lang lợp ngói xanh, đến sảnh trước, đúng lúc có một nhóm khách tiến vào, đi thành từng tốp nhỏ, chợt có người nhận ra cô và Thẩm Sách, thế nhưng còn chưa kịp lên tiếng bắt chuyện thì cô đã kéo theo hắn vội vàng đi ra rừng trúc nhỏ bên cạnh, xoay người, mở bàn tay.
Lòng bàn tay cô có một cặp xúc xắc màu ngọc bích, toàn bộ đều là mặt sáu, rõ ràng là được đặt làm riêng.
Hắn phì cười, cô liếc xéo hắn một cái: “Chắc chắn anh dùng trò này nhiều lần rồi đùng không? Trước đây thế mà lại chưa bao giờ bị phát hiện.”
“Anh đổi xúc xắc lúc nào thế?” Cô hỏi.
“Ván cuối cùng.”
Hai người nhìn nhau, cô thấy được trong mắt hắn có vô số chiếc lá trúc đan xen, còn có ánh trăng sáng.
“Ngày cưới cũng phải chọn cẩn thận,” hắn thu lại ý cười, “Trưởng bối hai nhà rất quan tâm đến chuyện này, qua loa quá sẽ khiến họ không vui.”
Cô gật đầu, chờ hắn tiếp tục. Chọn như thế nào, chọn bằng cái gì, không lẽ tìm thầy?
“Chi bằng thế này,” hắn ra vẻ cân nhắc, “Em về nhà ném chiếc xúc xắc này, khi nào ném được hai mặt sáu thì chúng ta kết hôn. Thế là ổn thỏa nhất.”
Cô trợn mắt, thế này thì có khác gì “lúc nào cũng được” đâu?
Chiêu Chiêu vừa bực vừa buồn cười, đẩy hắn nói: “Thế mà em còn tin là anh sẽ nghiêm túc suy nghĩ cơ đấy.”
Thẩm Sách cũng cười, ôm eo cô rời khỏi đây, về nhà.
Tối đó, phòng bếp sáng trưng, Thẩm Sách đứng bên cạnh bếp, cầm chiếc bát đựng heo hấp vừa lấy ra khỏi nồi còn đang bốc khói nghi ngút. Hắn cầm đũa gắp một miếng nhỏ nếm thử, bên cạnh là vô số thành phẩm thất bại trước đó.
Bà bà đứng sau lưng hắn cười hỏi: “Đói rồi hả?”
Hắn lắc đầu: “Mỡ lợn chưa đạt chuẩn, mùi vị này không đúng.”
Bước cuối cùng phải lấy thịt heo hấp trộn với mỡ heo, đổ sốt đậu đen vào ướp, nếu như làm đúng, thì mùi vị mới xem như đạt chuẩn. Thời xưa người ta bảo quản mỡ lợn sẽ giống như tẩm ướp thịt khô, để mỡ lợn đông lại, lúc cần sẽ xắn ra từng chút một. Hắn thường làm heo hấp vào ngày sinh nhật của cô, mỡ lợn là đi xin của họ hàng, bản thân hắn vốn không tự làm bao giờ, bởi vì không có kinh nghiệm.
Bà bà khẽ đẩy hắn sang một bên, mở ngăn tủ lạnh lấy mỡ mới làm hôm nay. Bà nhìn Thẩm Sách lớn lên, xem như rất hiếu hắn, thấy hắn thử rán mỡ hai lần đã đoán ngay ra, sớm chuẩn bị xong một phần khác phòng khi cần đến.
Một già một trẻ, sau một hồi tất bật rốt cuộc cũng làm xong món heo hấp thời xưa.
Bà bà tắt một nửa số bóng đèn trong bếp, chỉ để lại hai chiếc đèn tường. Bà bà không phải người nói nhiều, ngồi xuống đối diện Thẩm Sách, nhìn hắn ăn. Hơi nóng của cơm và thịt hấp qua một lớp sứ tráng men vẫn cảm nhận được rõ ràng, ngón tay và lòng bàn tay của hắn nóng lên. Giống như hồi nhỏ, hắn hay đói bụng vào nửa đêm, bà bà sẽ chuẩn bị sẵn đồ ăn khuya, còn ngồi cạnh trông cho hắn ăn.
“Muốn kết hôn rồi?” Bà bà nhẹ giọng hỏi.
“Ừm.” Hắn ăn rất chậm, gật đầu.
“Từ bé đã thế này, lúc nào cực kỳ vui đều không nói ra, nhưng lại làm một việc gì đó rất nhiều lần,” bà bà cười hỏi, “Hôm nay cũng vậy?”
Hắn đã quen giấu tâm tình của bản thân, gạt đi mọi cảm xúc, quen cẩn trọng từ lời nói cho đến hành động...... Ôm theo thứ tình cảm không thể lớn tiếng tuyên bố với bên ngoài quá lâu, hắn đã sớm quên mất cách biểu đạt lời nói trong lòng. Không ngờ trong ánh mắt yêu chiều của bà bà, hắn lại trở thành chàng trai bị người lớn “quan tâm quá đà” mà tìm cách trốn tránh, chỉ đành cười cười.
Ánh đèn phủ trên mu bàn tay hắn, mang theo một thứ ấm áp dịu dàng, lại giống như ánh mặt trời ban sáng, chậm rãi hòa tan mọi cái giá lạnh. Hắn tựa như nhìn thấy một tiểu cô nương đi chân trần, bưng bát heo hấp ngửi ngửi, không nỡ ăn, nói, ca, tỷ tỷ nhà bên hôm nay xuất giá, bàn nào cũng có, sau này muội gả đi ca không được quên đâu đấy.
/51
|