Bởi vì đã hơn một năm chưa từng hoan ái, thân thể nữ nhân trở nên cực kỳ mẫn cảm, chỉ hơi kích thích, dịch trong suốt liền chảy ra, làm Thu Nguyệt vô cùng ngượng ngùng.
Thật vất vả, lưỡi của Từ Thanh Vân mới rời khỏi nơi riêng tư nữ tính ôn nhuận, đầu lưỡi còn lưu lại dịch trong suốt, cánh môi ướt át, khuôn mặt tuấn mỹ như thần thánh giờ phút này thoạt nhìn có vẻ dâm mỵ.
Thân thể nữ nhân vì đầu lưỡi hắn đã rời đi, nơi riêng tư tiếp xúc với không khí lạnh, khẽ run lên.
“Đừng nóng vội, mỹ nhân của ta, bảo bối Nguyệt nhi!” Từ Thanh Vân dựng đầu gối của Thu Nguyệt lên, nửa thân trước vẫn nằm úp sấp trên giường, hai chân trắng nõn bị mở thật rộng, tư thế quỳ sấp như vậy khiến nơi riêng tư đỏ thẫm hoàn toàn lộ ra, đóa hoa đỏ tươi hơi run.
Từ Thanh Vân đem vật nam tính đang sưng nóng nhắm ngay hoa huyệt ẩm ướt, động thân——
“A ——” Tiếng kêu kiều mỵ lọt vào tai, nam nhân không kiêng nể gì mạnh mẽ cắm rút, bàn tay nắm chặt eo Thu Nguyệt, thân hình trần trụi vuốt cặp mông trắng noãn bóng loáng, bắt đầu mãnh liệt cuồng dã giữ lấy nàng!
Hắn không hề dịu dàng, hắn muốn phát tiết nhiệt tình của một năm nay!
“A... Vân....” Tiếng kêu yêu kiều của Thu Nguyệt không ngừng vang lên.
Hắn điên cuồng tập kích như mãnh thú, toàn thân Thu Nguyệt đỏ ửng như một đóa hoa hồng, đắm chìm trong từng đợt rồi lại từng đợt cao triều.
Đêm đó, Hồng Phúc cư xuân sắc khôn cùng, trên giường, trên bàn, ghế, thậm chí bên cửa sổ, đều thành chỗ Từ Thanh Vân ôm lấy Thu Nguyệt phát tiết nhiệt tình.
Cho đến tảng sáng, Từ Thanh Vân mới cảm thấy mỹ mãn ôm tiểu mỹ nhân sớm không chịu nổi tình cảm mãnh liệt mà đã bất tỉnh tiến vào mộng đẹp.
Thực may mắn, đêm nay đại trang chủ Từ Bộ Vân cũng may mắn tìm được vị hôn thê Phạm Tử Đình.
Cốc cốc cốc cốc cốc! Ngoài Hồng Phúc cư vang lên tiếng đập cửa dồn dập.
“Công tử, đại trang chủ cho mời, ” Sùng Ân ở ngoài cửa phòng hô.
Trong phòng không có động tĩnh gì.
“Công tử? Công tử! Người mau tỉnh lại đi !” Sùng Ân rướn cổ hô.
“Sùng Ân, ngươi đang gào cái quỷ gì? Càng ngày càng không có phép tắc, cút ngay!” Bên trong truyền đến tiếng nói vẫn còn ngái ngủ của Từ Thanh Vân.
“Công tử, đại trang chủ cho mời !” Sùng Ân lớn giọng.
“Tối nay hãy quay lại gọi ta!”
“Không được ! Công tử, đại trang chủ nói mời người và Thu Nguyệt cô nương cùng nhau dùng bữa!” Thanh âm của Sùng Ân đầy vẻ lo lắng.
Cửa phòng phút chốc mở ra, bên hông Từ Thanh Vân chỉ quấn một cái khăn lớn, thân trên để trần, trên khuôn mặt tuấn tú tràn ngập vẻ mất kiên nhẫn.
“Ngươi nói đại trang chủ tìm ta? Còn muốn Thu Nguyệt cùng đi?”
“Đúng vậy, đại trang chủ nói mời công tử và Thu Nguyệt cô nương cùng nhau đến Xuân Vọng lâu dùng cơm trưa.”
Kỳ quái, đại ca ở đây đã hơn một năm, chưa bao giờ nói chuyện với Thu Nguyệt, càng đừng nói tìm nàng cùng nhau dùng bữa. Hay là......
Ý nghĩ của Từ Thanh Vân vừa chuyển, hỏi Sùng Ân, “Bên cạnh đại trang chủ có người nào khác hay không?”
“Nô tài không rõ lắm, nhưng đại trang chủ dặn đầu bếp làm bữa trưa cho bốn người, còn phân phó các món phải ít dầu mỡ.” Sùng Ân thành thật nói.
Từ Thanh Vân vừa nghe, khuôn mặt tuấn tú liền rạng rỡ hẳn.
Sắc quỷ rốt cuộc tìm được cô gái nhỏ kia rồi!
“Sùng Ân, ngươi đi đáp lời, nói ta cùng với Thu Nguyệt sẽ ra sau.”
“Dạ!” Sùng Ân lập tức vội vàng chạy đi.
Từ Thanh Vân ghé vào cạnh giường, nhẹ lay động người con gái xinh đẹp vẫn đang chìm trong giấc mộng.
“Nguyệt nhi! Nguyệt nhi!”
“Ummm.... Người ta không được.... Không muốn....” Thu Nguyệt vẫn đang nói mơ.
“Nguyệt nhi, mau tỉnh lại! Tìm được Phạm Tử Đình rồi!”
Tiếng nói trầm thấp của Từ Thanh Vân vừa truyền vào trong lỗ tai Thu Nguyệt, phút chốc nàng mở mắt ra.
“Thanh Vân, chàng nói thật sao?” Thu Nguyệt không dám tin nhìn hắn.
“Đại ca mời chúng ta đi qua dùng cơm trưa, hẳn là đã tìm được nàng.” Từ Thanh Vân mỉm cười gật đầu, giữa hai hàng lông mày lộ ra ý cười.
“A! Ta phải nhanh thay trang phục.” Thu Nguyệt lập tức ngồi xuống, hai chân truyền đến đau nhức khiến nàng cau chặt mày.
Hôm qua, cả đêm hắn đều chưa cho nàng ngủ. Nhiều lần hoan ái khiến nàng chống đỡ không được, cũng khó trách toàn thân nàng đau nhức không thôi.
“Ta ôm nàng đi!” Từ Thanh Vân ôm lấy Thu Nguyệt.
“Còn không phải là tai chàng làm hại!” Thu Nguyệt ngượng ngùng oán trách.
“Ha! Ta còn muốn hại nàng nhiều thêm mấy lần!”
Hai người rất nhanh mặc quần áo chỉnh tề, Từ Thanh Vân vô cùng thân thiết nắm tay Thu Nguyệt đi về phía Xuân Vọng lâu.
Tối hôm qua sau khi Từ Bộ Vân tìm được Phạm Tử Đình, trải qua một phen vất vả giải thích, hiểu lầm của hai người đã được hóa giải hết, Từ Bộ Vân đồng ý với nàng, để nàng gặp Thu Nguyệt một lần, xác định Thu Nguyệt mạnh khỏe không có việc gì, sau đó mới quay về Hàng Châu thành thân. Giờ phút này hai người đang thân mật ôm nhau.
Thu Nguyệt vừa thấy Phạm Tử Đình ở trước mắt, nàng gạt tay Từ Thanh Vân ra, chạy về phía Phạm Tử Đình.
Phạm Tử Đình ở trong lòng Từ Bộ Vân cũng giống như vậy.
Hai người gặp lại, vô cùng mừng rỡ, có nhiều chuyện muốn nói nhưng cũng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Bốn người ngồi vào chỗ của mình, trong bữa tiệc Thu Nguyệt vội vàng giúp Phạm Tử Đình gắp đồ ăn, hai nam nhân còn lại trên bàn ăn cũng không nói nhiều, Từ Bộ Vân chỉ dặn đệ đệ chuyện khai trương lại cửa hàng Tô Châu, còn muốn hắn đưa Thu Nguyệt đến Hàng Châu tham gia hôn lễ của hắn với Phạm Tử Đình, nói xong kéo Phạm Tử Đình ra ngoài.
Thu Nguyệt còn đang bận giúp Phạm Tử Đình múc canh!
“Ai! tiểu Đình...” Thu Nguyệt cầm chén canh, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn bị đại trang chủ lôi đi.
“Đừng gọi nữa, Nguyệt nhi, nàng không thấy đại ca sắc quỷ của ta chỉ ước một ngụm nuốt trọn Phạm Tử Đình sao, hắn sao chịu để nàng ở trên bàn cơm trì hoãn chuyện tốt của mình nữa?”
“Vậy đại trang chủ cùng tiểu Đình......” Thu Nguyệt không hiểu rõ nhìn Từ Thanh Vân.
“Đúng vậy, bọn họ đã sớm ở cùng một chỗ.”
“Nếu không đại ca của ta làm sao phải tìm nàng ta đến nỗi mất ăn mất ngủ !” Từ Thanh Vân lại bồi thêm một câu.
“Thì ra là thế!” Thu Nguyệt tỏ vẻ đã hiểu, gật đầu.
“Tốt lắm, kế tiếp đến chuyện của chúng ta!” Từ Thanh Vân đứng dậy.
“Hả?” Khuôn mặt Thu Nguyệt nghi hoặc.
“Đại ca của ta phải về Hàng Châu thành thân, chúng ta không phải cũng nên sớm thành hôn? Bảo bối Nguyệt nhi!” Từ Thanh Vân ôm lấy Thu Nguyệt.
“Nhưng.... Nhưng, đại trang chủ nói chuyện cửa hàng Tô Châu....” Thu Nguyệt vẫn nhớ đến những nô bộc, gia đinh, tỳ nữ bị cho thôi việc.
“Chuyện đó có thể đợi. Chuyện của chúng ta không thể đợi.” Từ Thanh Vân ôm lấy Thu Nguyệt nhỏ nhắn đi về phía Hồng Phúc cư.
“Ai! Chàng đừng như vậy, chờ cửa hàng khai trương.... Ta.... Chúng ta hãy thành thân đi!” Đảo mắt hai người đã ở trong Hồng Phúc cư.
“Nàng đừng mơ!” Từ Thanh Vân rống lên.
Lực tay tăng lên một chút, hắn đem Thu Nguyệt áp lên giường gấm mềm mại.
Đùa gì chứ! Lần trước bởi vì mềm lòng đáp ứng nàng, kết quả vừa chờ lại là một năm, lần này dù thế nào cũng không thể đợi nữa rồi!
Trên khuôn mặt tuấn tú của Từ Thanh Vân xuất hiện nụ cười phóng đãng, đôi mắt xấu xa càn rỡ nhìn chằm chằm thân thể mỹ lệ trên giường.
ĐúngKhông thể đợi được nữa rồi. Liên tục ba ngày trong Hồng Phúc cư, ngày đêm không ngừng truyền đến tiếng ngâm hoan ái của nam nữ.
Mười ngày sau đó! Cửa hàng Tô Châu náo nhiệt cử hành đại điển thành thân của chủ nhân, nghe nói hôm đó tân nương nhu nhược vô lực, còn phải để thị nữ đỡ mới lên được kiệu hoa. Người bên ngoài tiếc thay cho nhị trang chủ giàu có tài tuấn lại phải cưới một vị cô nương yếu ớt, người biết chuyện đều phải nhịn cười, một khắc trước hôn lễ nhị trang chủ mới tâm không cam lòng không nguyện cho tân nương xuống giường!
Xem ra Tô Châu lại có thêm một đôi giai ngẫu nhiệt tình rồi!
—— Hết trọn bộ
Thật vất vả, lưỡi của Từ Thanh Vân mới rời khỏi nơi riêng tư nữ tính ôn nhuận, đầu lưỡi còn lưu lại dịch trong suốt, cánh môi ướt át, khuôn mặt tuấn mỹ như thần thánh giờ phút này thoạt nhìn có vẻ dâm mỵ.
Thân thể nữ nhân vì đầu lưỡi hắn đã rời đi, nơi riêng tư tiếp xúc với không khí lạnh, khẽ run lên.
“Đừng nóng vội, mỹ nhân của ta, bảo bối Nguyệt nhi!” Từ Thanh Vân dựng đầu gối của Thu Nguyệt lên, nửa thân trước vẫn nằm úp sấp trên giường, hai chân trắng nõn bị mở thật rộng, tư thế quỳ sấp như vậy khiến nơi riêng tư đỏ thẫm hoàn toàn lộ ra, đóa hoa đỏ tươi hơi run.
Từ Thanh Vân đem vật nam tính đang sưng nóng nhắm ngay hoa huyệt ẩm ướt, động thân——
“A ——” Tiếng kêu kiều mỵ lọt vào tai, nam nhân không kiêng nể gì mạnh mẽ cắm rút, bàn tay nắm chặt eo Thu Nguyệt, thân hình trần trụi vuốt cặp mông trắng noãn bóng loáng, bắt đầu mãnh liệt cuồng dã giữ lấy nàng!
Hắn không hề dịu dàng, hắn muốn phát tiết nhiệt tình của một năm nay!
“A... Vân....” Tiếng kêu yêu kiều của Thu Nguyệt không ngừng vang lên.
Hắn điên cuồng tập kích như mãnh thú, toàn thân Thu Nguyệt đỏ ửng như một đóa hoa hồng, đắm chìm trong từng đợt rồi lại từng đợt cao triều.
Đêm đó, Hồng Phúc cư xuân sắc khôn cùng, trên giường, trên bàn, ghế, thậm chí bên cửa sổ, đều thành chỗ Từ Thanh Vân ôm lấy Thu Nguyệt phát tiết nhiệt tình.
Cho đến tảng sáng, Từ Thanh Vân mới cảm thấy mỹ mãn ôm tiểu mỹ nhân sớm không chịu nổi tình cảm mãnh liệt mà đã bất tỉnh tiến vào mộng đẹp.
Thực may mắn, đêm nay đại trang chủ Từ Bộ Vân cũng may mắn tìm được vị hôn thê Phạm Tử Đình.
Cốc cốc cốc cốc cốc! Ngoài Hồng Phúc cư vang lên tiếng đập cửa dồn dập.
“Công tử, đại trang chủ cho mời, ” Sùng Ân ở ngoài cửa phòng hô.
Trong phòng không có động tĩnh gì.
“Công tử? Công tử! Người mau tỉnh lại đi !” Sùng Ân rướn cổ hô.
“Sùng Ân, ngươi đang gào cái quỷ gì? Càng ngày càng không có phép tắc, cút ngay!” Bên trong truyền đến tiếng nói vẫn còn ngái ngủ của Từ Thanh Vân.
“Công tử, đại trang chủ cho mời !” Sùng Ân lớn giọng.
“Tối nay hãy quay lại gọi ta!”
“Không được ! Công tử, đại trang chủ nói mời người và Thu Nguyệt cô nương cùng nhau dùng bữa!” Thanh âm của Sùng Ân đầy vẻ lo lắng.
Cửa phòng phút chốc mở ra, bên hông Từ Thanh Vân chỉ quấn một cái khăn lớn, thân trên để trần, trên khuôn mặt tuấn tú tràn ngập vẻ mất kiên nhẫn.
“Ngươi nói đại trang chủ tìm ta? Còn muốn Thu Nguyệt cùng đi?”
“Đúng vậy, đại trang chủ nói mời công tử và Thu Nguyệt cô nương cùng nhau đến Xuân Vọng lâu dùng cơm trưa.”
Kỳ quái, đại ca ở đây đã hơn một năm, chưa bao giờ nói chuyện với Thu Nguyệt, càng đừng nói tìm nàng cùng nhau dùng bữa. Hay là......
Ý nghĩ của Từ Thanh Vân vừa chuyển, hỏi Sùng Ân, “Bên cạnh đại trang chủ có người nào khác hay không?”
“Nô tài không rõ lắm, nhưng đại trang chủ dặn đầu bếp làm bữa trưa cho bốn người, còn phân phó các món phải ít dầu mỡ.” Sùng Ân thành thật nói.
Từ Thanh Vân vừa nghe, khuôn mặt tuấn tú liền rạng rỡ hẳn.
Sắc quỷ rốt cuộc tìm được cô gái nhỏ kia rồi!
“Sùng Ân, ngươi đi đáp lời, nói ta cùng với Thu Nguyệt sẽ ra sau.”
“Dạ!” Sùng Ân lập tức vội vàng chạy đi.
Từ Thanh Vân ghé vào cạnh giường, nhẹ lay động người con gái xinh đẹp vẫn đang chìm trong giấc mộng.
“Nguyệt nhi! Nguyệt nhi!”
“Ummm.... Người ta không được.... Không muốn....” Thu Nguyệt vẫn đang nói mơ.
“Nguyệt nhi, mau tỉnh lại! Tìm được Phạm Tử Đình rồi!”
Tiếng nói trầm thấp của Từ Thanh Vân vừa truyền vào trong lỗ tai Thu Nguyệt, phút chốc nàng mở mắt ra.
“Thanh Vân, chàng nói thật sao?” Thu Nguyệt không dám tin nhìn hắn.
“Đại ca mời chúng ta đi qua dùng cơm trưa, hẳn là đã tìm được nàng.” Từ Thanh Vân mỉm cười gật đầu, giữa hai hàng lông mày lộ ra ý cười.
“A! Ta phải nhanh thay trang phục.” Thu Nguyệt lập tức ngồi xuống, hai chân truyền đến đau nhức khiến nàng cau chặt mày.
Hôm qua, cả đêm hắn đều chưa cho nàng ngủ. Nhiều lần hoan ái khiến nàng chống đỡ không được, cũng khó trách toàn thân nàng đau nhức không thôi.
“Ta ôm nàng đi!” Từ Thanh Vân ôm lấy Thu Nguyệt.
“Còn không phải là tai chàng làm hại!” Thu Nguyệt ngượng ngùng oán trách.
“Ha! Ta còn muốn hại nàng nhiều thêm mấy lần!”
Hai người rất nhanh mặc quần áo chỉnh tề, Từ Thanh Vân vô cùng thân thiết nắm tay Thu Nguyệt đi về phía Xuân Vọng lâu.
Tối hôm qua sau khi Từ Bộ Vân tìm được Phạm Tử Đình, trải qua một phen vất vả giải thích, hiểu lầm của hai người đã được hóa giải hết, Từ Bộ Vân đồng ý với nàng, để nàng gặp Thu Nguyệt một lần, xác định Thu Nguyệt mạnh khỏe không có việc gì, sau đó mới quay về Hàng Châu thành thân. Giờ phút này hai người đang thân mật ôm nhau.
Thu Nguyệt vừa thấy Phạm Tử Đình ở trước mắt, nàng gạt tay Từ Thanh Vân ra, chạy về phía Phạm Tử Đình.
Phạm Tử Đình ở trong lòng Từ Bộ Vân cũng giống như vậy.
Hai người gặp lại, vô cùng mừng rỡ, có nhiều chuyện muốn nói nhưng cũng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Bốn người ngồi vào chỗ của mình, trong bữa tiệc Thu Nguyệt vội vàng giúp Phạm Tử Đình gắp đồ ăn, hai nam nhân còn lại trên bàn ăn cũng không nói nhiều, Từ Bộ Vân chỉ dặn đệ đệ chuyện khai trương lại cửa hàng Tô Châu, còn muốn hắn đưa Thu Nguyệt đến Hàng Châu tham gia hôn lễ của hắn với Phạm Tử Đình, nói xong kéo Phạm Tử Đình ra ngoài.
Thu Nguyệt còn đang bận giúp Phạm Tử Đình múc canh!
“Ai! tiểu Đình...” Thu Nguyệt cầm chén canh, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn bị đại trang chủ lôi đi.
“Đừng gọi nữa, Nguyệt nhi, nàng không thấy đại ca sắc quỷ của ta chỉ ước một ngụm nuốt trọn Phạm Tử Đình sao, hắn sao chịu để nàng ở trên bàn cơm trì hoãn chuyện tốt của mình nữa?”
“Vậy đại trang chủ cùng tiểu Đình......” Thu Nguyệt không hiểu rõ nhìn Từ Thanh Vân.
“Đúng vậy, bọn họ đã sớm ở cùng một chỗ.”
“Nếu không đại ca của ta làm sao phải tìm nàng ta đến nỗi mất ăn mất ngủ !” Từ Thanh Vân lại bồi thêm một câu.
“Thì ra là thế!” Thu Nguyệt tỏ vẻ đã hiểu, gật đầu.
“Tốt lắm, kế tiếp đến chuyện của chúng ta!” Từ Thanh Vân đứng dậy.
“Hả?” Khuôn mặt Thu Nguyệt nghi hoặc.
“Đại ca của ta phải về Hàng Châu thành thân, chúng ta không phải cũng nên sớm thành hôn? Bảo bối Nguyệt nhi!” Từ Thanh Vân ôm lấy Thu Nguyệt.
“Nhưng.... Nhưng, đại trang chủ nói chuyện cửa hàng Tô Châu....” Thu Nguyệt vẫn nhớ đến những nô bộc, gia đinh, tỳ nữ bị cho thôi việc.
“Chuyện đó có thể đợi. Chuyện của chúng ta không thể đợi.” Từ Thanh Vân ôm lấy Thu Nguyệt nhỏ nhắn đi về phía Hồng Phúc cư.
“Ai! Chàng đừng như vậy, chờ cửa hàng khai trương.... Ta.... Chúng ta hãy thành thân đi!” Đảo mắt hai người đã ở trong Hồng Phúc cư.
“Nàng đừng mơ!” Từ Thanh Vân rống lên.
Lực tay tăng lên một chút, hắn đem Thu Nguyệt áp lên giường gấm mềm mại.
Đùa gì chứ! Lần trước bởi vì mềm lòng đáp ứng nàng, kết quả vừa chờ lại là một năm, lần này dù thế nào cũng không thể đợi nữa rồi!
Trên khuôn mặt tuấn tú của Từ Thanh Vân xuất hiện nụ cười phóng đãng, đôi mắt xấu xa càn rỡ nhìn chằm chằm thân thể mỹ lệ trên giường.
ĐúngKhông thể đợi được nữa rồi. Liên tục ba ngày trong Hồng Phúc cư, ngày đêm không ngừng truyền đến tiếng ngâm hoan ái của nam nữ.
Mười ngày sau đó! Cửa hàng Tô Châu náo nhiệt cử hành đại điển thành thân của chủ nhân, nghe nói hôm đó tân nương nhu nhược vô lực, còn phải để thị nữ đỡ mới lên được kiệu hoa. Người bên ngoài tiếc thay cho nhị trang chủ giàu có tài tuấn lại phải cưới một vị cô nương yếu ớt, người biết chuyện đều phải nhịn cười, một khắc trước hôn lễ nhị trang chủ mới tâm không cam lòng không nguyện cho tân nương xuống giường!
Xem ra Tô Châu lại có thêm một đôi giai ngẫu nhiệt tình rồi!
—— Hết trọn bộ
/20
|