Từ sau lần đó, Tạ Cảnh Sướng xem như chưa có chuyện gì xảy ra, tiếp tục để ý sự vụ Tô gia cửa hàng, Diêu Ức Thu trở về bình thường, chế phiến rồi mang tới, chẳng qua khoảng cách hai người bọn họ kéo xa dần mà thôi.
Mọi người không còn thấy bọn họ dắt nhau đi dạo, không còn thấy những cái hôn nhẹ nơi đầu hẻm, không còn thấy Tạ Cảnh Sướng lao điên cuồng đến chỗ nàng mỗi khi xong việc.
Từ lần cầu hôn đêm Trung thu bị cự tuyệt tin tức truyền ra ngoài, qua ít lâu, chợt nghe nói Tạ đại tổng quản muốn tới Tô Hàng một thời gian, mục đích là đến Từ gia trang đàm chuyện mua bán.
Tạ Cảnh Sướng rời Hấp huyện, tiểu dân phố phường nhàm chán đến hốt hoảng, một lòng chờ đợi hắn làm xong việc sớm ngày trở về Hấp huyện, mọi người mới có đề tài tán gẫu.
Tạ đại tổng quản rốt cục cũng trở lại Hấp huyện nhưng này đã là chuyện của ba năm sau.
***
Ba năm sau, Hấp huyện lại lần nữa bốc lên tin tức nóng bỏng– nghe nói chủ tử cửa hàng Tô gia Tô Thải Tần muốn xuất giá, đối tượng là bá chủ Giang Bắc Âu Dương Liệt , Tô gia hơn mười năm trước từng bị Âu Dương gia từ hôn, Tô Thải Tần cố ý đưa ra điều kiện không mang theo của hồi môn để thành thân, kia Âu Dương gia biểu hiện cực có thành ý, lập tức chấp nhận, Tô gia là xem chừng mặt mũi nở mày nở mặt không thôi.
Tô Thải Tần xuất giá không lâu, mẫu thân nàng thủ tiết nhiều năm cũng đem gả cho thúc thúc của Âu Dương Liệt là Âu Dương Trực. Từng cái từng cái truyền khắp phố phường với tốc độ khủng khiếp.
Mùng một tết Tô Thải Tần lên kiệu gả vào Âu Dương sơn trang Lư Châu phủ, còn cửa hàng ai tới quản? Đương nhiên là đại tổng quản. Cho nên vì chủ tử thành thân, Tạ Cảnh Sướng vào mùa xuân đã trở lại.
“Tổng quản, ngài đã trở lại.” tiểu nhị quản sự cửa hàng cung kính đứng ở cửa nghênh đón.
Tạ Cảnh Sướng gật gật đầu, rồi đi vào thư phòng.
Hắn bây giờ còn lạnh hơn lúc trước.
“Tề Nguyệt, lần này ta trở về vội vàng nên có một số việc không kịp làm, ngươi phái người của chúng ta ở Tô Châu đi qua Tùng Giang phủ kiểm nhận gia sản Dương Lập Hành, không cho phép bọn họ lấy đi thứ gì, kia đều là thuộc tài sản Tô gia.” Tạ Cảnh Sướng vừa đến đã ra chỉ thị.
“Vâng.” Tề Nguyệt lui ra.
Tạ Cảnh Sướng ngồi trước bàn đọc sách, nhìn bốn phía cảnh vật như trước — ba năm trước đây hắn ôm theo trái tim tan nát mượn cớ đi chỉnh Dương gia để an ủi trái tim bị đả kích của mình. Ở Tô Châu, hắn nghiêm mật theo dõi việc làm ăn của Dương gia, phát hiện Dương Lập Hành kia quả nhiên cũng là tên cáo già,bí mật để lại rất nhiều đường lui, phái thuộc hạ lập hiệu buôn khác buôn bán vải vóc. Hắn thực thông minh nhưng Tạ Cảnh Sướng so với hắn còn thông minh hơn. Tô gia kinh doanh quy mô lớn, mọi ngành nghề đều có lui tới, Tạ Cảnh Sướng nhờ vậy mà quen biết được rất nhiều người, tiện lợi cho việc thương lượng cùng những người giao thiệp với Dương gia, âm thầm xếp vài kỹ nữ ở bên cạnh huynh đệ Dương gia, kể từ đó, Dương gia dù có chắp cánh cũng không thể bay khỏi tay hắn.
Trải qua hơn ba năm sắp đặt, Dương gia rốt cục bị hắn chỉnh cho suy sụp. Nhìn cầm thú từng làm nhục Diêu Ức Thu quỳ trên mặt đất đau khổ cầu xin, Tạ Cảnh Sướng trong lòng có một cỗ thống khoái nói không nên lời. Đồng thời hắn cũng thực ảo não vì tiểu Ức nhi vẫn còn nhớ tên súc sinh Dương Lập Hành kia !
Những năm gần đây, hắn vẫn nghĩ về đêm Trung thu ấy, trừ bỏ nàng còn yêu đồ cầm thú Dương Lập Hành, hắn thật sự nghĩ không ra lý do nào khác– trong lòng nàng còn yêu người khác dĩ nhiên sẽ không muốn gả cho hắn.
Nàng cư nhiên còn yêu hắn ta? Hắn ta là cầm thú a!
Về phương diện khác, nếu nàng còn yêu người ta, vì sao còn cùng hắn ở chung một chỗ, còn chủ động hôn hắn? Chẳng lẽ…… Chẳng lẽ nàng tiếp cận hắn, chỉ vì cầu tình thay Diêu gia sao? ( S: không phải, không phải , đánh cho cái giờ)
Mỗi khi nghĩ vậy hắn liền đau lòng. Hắn cảm thấy mình bị lợi dụng, bị đùa giỡn!
Nhưng lý trí lại nói cho hắn, Diêu Ức Thu không phải người như vậy. Nàng là nữ tử thiện lương, không có khả năng trêu đùa hắn.
Đến cuối cùng, hắn cũng không biết nên như thế nào với Diêu Ức Thu, cho nên hắn lựa chọn trốn tránh, chạy tới Tô Châu.
Mà trốn, chính là ba năm.
Ba năm này, hắn như cái xác không hồn ,chỉ có đối phó Dương gia mới miễn cưỡng làm hắn có tinh thần. Hắn nghĩ chính mình sẽ trốn đến cuối đời nhưng không ngờ vị chủ tử vẫn cự tuyệt thành thân cư nhiên xuất giá! Gả đến Giang Bắc Lư Châu phủ xa xôi, hắn là đại tổng quản cửa hàng Tô gia , cửa hàng cần hắn cho nên hắn phải quay trở lại.
Chính là, hắn trở nên nghiêm túc trầm mặc hơn trước, khuôn mặt tuấn tú không có lúc nào thả lỏng. Hắn trở về chuyện đầu tiên chính là nghĩ đến trúc ngọc hạng đi, xem nàng khỏe không…… Không biết nàng hiện tại thế nào? Nàng cũng thương tâm khổ sở giống hắn sao? Nếu là như thế, lúc trước vì sao không đáp ứng gả cho hắn? Vì sao?
Tạ Cảnh Sướng nhíu chặt mi vùi đầu vào đại chưởng đắm chìm trong ký ức thống khổ.
“Tổng quản, chưởng quầy bên ngoài cầu kiến.” Ngoài cửa vang lên thanh âm gã sai vặt.
“Cho hắn vào.” Tạ Cảnh Sướng thu hồi suy nghĩ nâng mặt lên, khôi phục lạnh lùng trầm giọng nói.
“A, Tạ tổng quản,thực ngượng ngùng, hôm nay ngươi vừa mới trở về, nhất định là rất mệt mỏi ,bất quá việc này lại khẩn cấp……” chưởng quầy xoa xoa tay, có điểm bất an nói.
“Nói thẳng đi.” Hắn không thích vòng vo.
“A, là…… Là như vậy, Chu gia ở Sùng Đông rất thích quạt cửa hàng chúng ta làm, một lần đặt ba mươi cái, nói muốn tặng người khác…… Nhưng chúng ta không có cách đáp ứng,hàng của năm trước chúng ta cũng mới làm ra tám cái thôi.”
“Ít như vậy, làm sao có thể? Chúng ta không phải có đến mười vị sư phó chế phiến sao?” Hắn lạnh lùng hỏi.
“Tổng quản, Chu gia chỉ định là……quạt Diêu tẩu tử làm. Diêu tẩu tử năm trước mới giao cho cửa hàng tám cái chiết phiến.” Chưởng quầy thấy Tạ Cảnh Sướng không nói gì, liền tiếp tục. “ Diêu tẩu tử làm chiết phiến, số lượng càng ngày càng ít. Cũng bởi vì quạt của nàng thiếu, bên ngoài biên giá lại cao, hiện tại mặt quạt nổi tiếng nhất giá trị mười hai lượng bạc, mà Diêu tẩu tử làm là tố phiến, mỗi lần bán được mười lượng bạc, có thể nói là giá tốt lắm. Chu gia đặt ba mươi cái quả là mối làm ăn khá, nhưng là Diêu tẩu tử bên kia……” Chưởng quầy dò xét Tạ Cảnh Sướng,chuyện này Tạ Cảnh Sướng đều biết. Hắn tuy rằng ở Tô Châu xa xôi, nhưng Tề Nguyệt vẫn đúng giờ hướng hắn báo cáo tình hình của Diêu Ức Thu. Nàng vẫn đang làm quạt, chỉ có điều mất đi nhiệt tình, chỉ cần trong tay nàng còn đủ bạc để sống nàng sẽ không chế phiến tiếp. Nàng cũng đã thật lâu không làm cây quạt nào khắc chữ lá rụng mùa thu.
“Cửa hàng không còn quạt của Ức…… Khụ! Của nàng?” Hắn vốn định nói hai chữ “Ức Thu”.
“Tạ tổng quản, có a. Ngài dặn chiếc quạt nào có điêu khắc bốn chữ lá rụng mùa thu đều thu hồi lại, ba năm nay Diêu tẩu tử chỉ làm ra hai cái, đều ở chỗ này.” Chưởng quầy trình lên hai thanh chiết phiến.
Tạ Cảnh Sướng mở ra xem, chỉ dùng hắc giấy sái kim làm thành mặt quạt giấy, cao quý hoa lệ,quả là hảo phiến nổi bật.
Mặt quạt còn lại là dùng giấy màu vàng, có khá lớn mảnh vụn của lá vàng, dùng để thi họa đều thích hợp. Khác lại là lần này Diêu Ức Thu viết chữ lên mặt quạt.
Tạ Cảnh Sướng đọc bài thơ của Diêu Ức Thu –
Nhân gian hồng trần thị phi đa,
Cửu xử hồng trần tâm chí đoạt.
Nhất triêu bát đắc vân vụ khai.
Hồng trần tâm chí lưỡng vong ngã.
(Ta để Hán Việt thôi nha J )
Tạ Cảnh Sướng bình tĩnh nhìn hai câu cuối cùng.
Nhất triêu bát đắc vân vụ khai.
Hồng trần tâm chí lưỡng vong ngã.
Đây là…… Nàng muốn thoát khỏi trần thế, thoát khỏi vạn trượng hồng trần? Chẳng lẽ …“Cái quạt này lấy khi nào?” Hắn vội vàng hỏi.
“Hình như là sau khi tiểu thư xuất giá không lâu…… Di? Tổng quản? Tổng quản!”, Tạ Cảnh Sướng lại ở trên đường cái chạy như điên, không cần phải nói, mục đích đương nhiên là trúc ngọc hạng thủy vân trai.
Lần này đằng sau hắn có rất nhiều người bám theo — dân chúng Hấp huyện thật vất vả chờ đến ngày hắn trở về, đương nhiên không thể bỏ qua bát quái này. Cho nên để đuổi theo bát quái, mọi người cùng nhau chạy theo hắn!
“Ức Thu! Ức Thu!· Tạ Cảnh Sướng rống to.
Hắn một cước đá văng đại môn thủy vân trai — không có người!
“Ức Thu! Nàng ở nơi nào?” Hắn vội vàng vào phòng trong tìm nàng, thanh âm lớn đến ngay cả người bên ngoài đều nghe thấy.
Dân chúng đi theo phía sau hắn cũng vào thủy vân trai, bọn họ giúp đỡ hô to.
“Diêu tẩu tử!”
“Diêu đại tẩu! Ngươi ở nơi nào?”
Đều không có trả lời, toàn bộ thủy vân trai im ắng.
Tạ Cảnh Sướng sốt ruột hướng phòng ngủ, phòng bếp, sau đình viện –
Không có! Đều không có!
Ông trời! Ức Thu, nàng không nên làm chuyện điên rồ a!
Ta sẽ không rời khỏi nàng — ta cam đoan tuyệt không rời khỏi nàng nữa!
Nàng ở đâu? Mau ra đây đi……
Cuối cùng, Tạ Cảnh Sướng vội vàng đẩy ra cửa phòng tắm , hắn thấy –
Diêu Ức Thu không nhúc nhích nằm ở bồn tắm, sắc mặt tái nhợt, môi không còn chút máu.
“Không!” Hắn bi rống một tiếng! “Ức Thu…… Nàng đừng chết a!”
Hắn bối rối đem Diêu Ức Thu toàn thân trần trụi ôm lên khỏi mặt nước…… Nàng lạnh như băng!
Hắn cầm lấy quần áo vứt lung tung bên cạnh đem nàng bao lại, vỗ mặt nàng, lay lay nàng “Tỉnh tỉnh! Ức Thu! Nàng như thế nào ngu như vậy(S:Cái từ ngu hơi thô nha anh=]]]), mơ hồ tìm đến cái chết? Ức Thu……”
Nàng vẫn là không tỉnh lại, toàn thân lạnh ngắt.
“Ức Thu!” Hắn điên cuồng hét muốn đem nàng rống tỉnh, thanh âm có một tia nghẹn ngào. “Ức Thu…… Tỉnh tỉnh a……”
Hắn vừa mới trở về, thiên hạ âu yếm cư nhiên rời hắn đi xa…… Mặc kệ nàng lấy hay không lấy hắn, tình cảm hắn đối với nàng vẫn không thay đổi, nàng sao ngu như vậy, suy nghĩ nông cạn như vậy?
Chẳng lẽ…… Chẳng lẽ nàng là cố ý chọn hôm nay, ngày hắn trở lại Hấp huyện?!
“Không –” Tạ Cảnh Sướng bi thống đem khuôn mặt tuấn tú chôn vào cần cổ tuyết trắng vẫn còn thơm ngát của nàng.
Mọi người thấy Tạ Cảnh Sướng khổ sở liền sống mũi cũng cay cay.
“Tạ tổng quản, ngươi xem hơi thở Diêu tẩu tử đi, nếu không còn, cũng để cho nàng ra đi yên bình a!” Người qua đường giáp thấp giọng khuyên bảo.
“Đúng vậy! Nếu Diêu tẩu tử còn có thể cứu, chúng ta nhanh đi thỉnh đại phu đến!” Người qua đường ất cũng nói.
“Đúng vậy! Đúng vậy!” Mọi người cùng kêu lên phụ họa.
Tạ Cảnh Sướng bình ổn hô hấp chính mình rồi mới run run vươn tay đặt lên mũi nàng –
Mọi người nín thở.
Tạ Cảnh Sướng bất động thật lâu.
“Thế nào a? Tạ tổng quản.” Người qua đường giáp lớn mật hỏi.
Tạ Cảnh Sướng vốn cực kỳ bi thương lại lộ ra một tia mừng như điên, “Có hơi thở, nàng không chết! Ức Thu không chết, thật tốt quá!”
“Mau chút tìm đại phu! Nhanh chút a!” Mọi người thét to, một đoàn chạy tán loạn.
“Ân……” Diêu Ức Thu ngồi phịch trong lòng Tạ Cảnh Sướng lúc này cư nhiên hừ một tiếng.
“Ức Thu! Nàng tỉnh?” Tạ Cảnh Sướng ngữ khí tràn ngập vui mừng.
“Tạ đại ca?” Nàng mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn hắn.
“Đúng, là ta!” Tạ Cảnh Sướng khóe mắt ẩm ướt vuốt gương mặt nàng tái nhợt.
“Ngươi…… Đã trở lại?” Nàng có điểm không thể tin. Nàng còn tưởng rằng đời này không còn thấy hắn……
“Ân, ta đã trở về.” Hắn cầm tay nàng, gật gật đầu.
Khóe mắt của nàng đảo khắp phòng tắm –
“A –” Nàng hét rầm trời!
“A –” Mọi người cũng hét ầm theo!
“Như thế nào…… Như thế nào nhiều người thế này?” Nàng mắt hạnh mở to nhìn bọn họ.
“Trước không cần để ý cái đó. Ức Thu, nàng vì sao phải tìm chết? Ta sẽ không rời khỏi nàng, mặc kệ nàng có bằng lòng làm thê tử của ta hay không, ta cũng không rời nàng đi nữa…… Nhìn nàng như vậy, ta……” Tạ Cảnh Sướng nhắm mắt, gắt gao đem Diêu Ức Thu ôm vào trong ngực, thân mình thon dài run nhè nhẹ.
“Ta sợ mất nàng…… Thấy nàng thế này, tim ta như bị xé làm đôi, đau cực kỳ……” Hắn thở sâu, khóe mắt thấm ướt. ( S: xướt mướt quớ)
Vị đại thẩm nghe xong Tạ Cảnh Sướng thâm tình bày tỏ nhịn không được liên tiếp gật đầu, còn rút khăn ra lau lệ.
Rất làm người ta cảm động! Không thể tưởng được Tạ tổng quản lạnh lung lại là người si tình đến thế!
“Ta…… tìm chết? Không có a! Ta chỉ là do làm quạt nên người đầy mồ hôi, muốn tắm rửa…… Không nghĩ tới quá mệt mỏi, liền ngủ trong bồn tắm.” Diêu Ức Thu mở to đôi mắt vô tội nhìn Tạ Cảnh Sướng.
Di?
Đại thẩm dừng lại động tác lau lệ, đại thúc kêu đại phu dừng lại cước bộ, ngay cả tiểu oa nhi cũng đình chỉ tiếng khóc…… (S : =]]])
Diêu Ức Thu không biết chính mình nói sai cái gì? Thấy không khí trong phòng buộc chặt nàng cũng không dám lên tiếng.
Tạ Cảnh Sướng sắc mặt từ khẩn trương xanh mét biến thành xấu hổ đỏ như gan heo, hắn yên lặng ôm Diêu Ức Thu đứng lên.
Đối mặt mọi người trong phòng muốn cười không thể nhịn nổi ,mặt hắn dữ tợn vặn vẹo, bạo rống một tiếng: “Tránh ra!”
Mọi người lập tức làm chim bay tán loạn vô tung vô ảnh biến mất.
Hôm sau đương nhiên là bát quái lại bay đầy trời, Hấp huyện lại náo nhiệt như xưa!
Mọi người không còn thấy bọn họ dắt nhau đi dạo, không còn thấy những cái hôn nhẹ nơi đầu hẻm, không còn thấy Tạ Cảnh Sướng lao điên cuồng đến chỗ nàng mỗi khi xong việc.
Từ lần cầu hôn đêm Trung thu bị cự tuyệt tin tức truyền ra ngoài, qua ít lâu, chợt nghe nói Tạ đại tổng quản muốn tới Tô Hàng một thời gian, mục đích là đến Từ gia trang đàm chuyện mua bán.
Tạ Cảnh Sướng rời Hấp huyện, tiểu dân phố phường nhàm chán đến hốt hoảng, một lòng chờ đợi hắn làm xong việc sớm ngày trở về Hấp huyện, mọi người mới có đề tài tán gẫu.
Tạ đại tổng quản rốt cục cũng trở lại Hấp huyện nhưng này đã là chuyện của ba năm sau.
***
Ba năm sau, Hấp huyện lại lần nữa bốc lên tin tức nóng bỏng– nghe nói chủ tử cửa hàng Tô gia Tô Thải Tần muốn xuất giá, đối tượng là bá chủ Giang Bắc Âu Dương Liệt , Tô gia hơn mười năm trước từng bị Âu Dương gia từ hôn, Tô Thải Tần cố ý đưa ra điều kiện không mang theo của hồi môn để thành thân, kia Âu Dương gia biểu hiện cực có thành ý, lập tức chấp nhận, Tô gia là xem chừng mặt mũi nở mày nở mặt không thôi.
Tô Thải Tần xuất giá không lâu, mẫu thân nàng thủ tiết nhiều năm cũng đem gả cho thúc thúc của Âu Dương Liệt là Âu Dương Trực. Từng cái từng cái truyền khắp phố phường với tốc độ khủng khiếp.
Mùng một tết Tô Thải Tần lên kiệu gả vào Âu Dương sơn trang Lư Châu phủ, còn cửa hàng ai tới quản? Đương nhiên là đại tổng quản. Cho nên vì chủ tử thành thân, Tạ Cảnh Sướng vào mùa xuân đã trở lại.
“Tổng quản, ngài đã trở lại.” tiểu nhị quản sự cửa hàng cung kính đứng ở cửa nghênh đón.
Tạ Cảnh Sướng gật gật đầu, rồi đi vào thư phòng.
Hắn bây giờ còn lạnh hơn lúc trước.
“Tề Nguyệt, lần này ta trở về vội vàng nên có một số việc không kịp làm, ngươi phái người của chúng ta ở Tô Châu đi qua Tùng Giang phủ kiểm nhận gia sản Dương Lập Hành, không cho phép bọn họ lấy đi thứ gì, kia đều là thuộc tài sản Tô gia.” Tạ Cảnh Sướng vừa đến đã ra chỉ thị.
“Vâng.” Tề Nguyệt lui ra.
Tạ Cảnh Sướng ngồi trước bàn đọc sách, nhìn bốn phía cảnh vật như trước — ba năm trước đây hắn ôm theo trái tim tan nát mượn cớ đi chỉnh Dương gia để an ủi trái tim bị đả kích của mình. Ở Tô Châu, hắn nghiêm mật theo dõi việc làm ăn của Dương gia, phát hiện Dương Lập Hành kia quả nhiên cũng là tên cáo già,bí mật để lại rất nhiều đường lui, phái thuộc hạ lập hiệu buôn khác buôn bán vải vóc. Hắn thực thông minh nhưng Tạ Cảnh Sướng so với hắn còn thông minh hơn. Tô gia kinh doanh quy mô lớn, mọi ngành nghề đều có lui tới, Tạ Cảnh Sướng nhờ vậy mà quen biết được rất nhiều người, tiện lợi cho việc thương lượng cùng những người giao thiệp với Dương gia, âm thầm xếp vài kỹ nữ ở bên cạnh huynh đệ Dương gia, kể từ đó, Dương gia dù có chắp cánh cũng không thể bay khỏi tay hắn.
Trải qua hơn ba năm sắp đặt, Dương gia rốt cục bị hắn chỉnh cho suy sụp. Nhìn cầm thú từng làm nhục Diêu Ức Thu quỳ trên mặt đất đau khổ cầu xin, Tạ Cảnh Sướng trong lòng có một cỗ thống khoái nói không nên lời. Đồng thời hắn cũng thực ảo não vì tiểu Ức nhi vẫn còn nhớ tên súc sinh Dương Lập Hành kia !
Những năm gần đây, hắn vẫn nghĩ về đêm Trung thu ấy, trừ bỏ nàng còn yêu đồ cầm thú Dương Lập Hành, hắn thật sự nghĩ không ra lý do nào khác– trong lòng nàng còn yêu người khác dĩ nhiên sẽ không muốn gả cho hắn.
Nàng cư nhiên còn yêu hắn ta? Hắn ta là cầm thú a!
Về phương diện khác, nếu nàng còn yêu người ta, vì sao còn cùng hắn ở chung một chỗ, còn chủ động hôn hắn? Chẳng lẽ…… Chẳng lẽ nàng tiếp cận hắn, chỉ vì cầu tình thay Diêu gia sao? ( S: không phải, không phải , đánh cho cái giờ)
Mỗi khi nghĩ vậy hắn liền đau lòng. Hắn cảm thấy mình bị lợi dụng, bị đùa giỡn!
Nhưng lý trí lại nói cho hắn, Diêu Ức Thu không phải người như vậy. Nàng là nữ tử thiện lương, không có khả năng trêu đùa hắn.
Đến cuối cùng, hắn cũng không biết nên như thế nào với Diêu Ức Thu, cho nên hắn lựa chọn trốn tránh, chạy tới Tô Châu.
Mà trốn, chính là ba năm.
Ba năm này, hắn như cái xác không hồn ,chỉ có đối phó Dương gia mới miễn cưỡng làm hắn có tinh thần. Hắn nghĩ chính mình sẽ trốn đến cuối đời nhưng không ngờ vị chủ tử vẫn cự tuyệt thành thân cư nhiên xuất giá! Gả đến Giang Bắc Lư Châu phủ xa xôi, hắn là đại tổng quản cửa hàng Tô gia , cửa hàng cần hắn cho nên hắn phải quay trở lại.
Chính là, hắn trở nên nghiêm túc trầm mặc hơn trước, khuôn mặt tuấn tú không có lúc nào thả lỏng. Hắn trở về chuyện đầu tiên chính là nghĩ đến trúc ngọc hạng đi, xem nàng khỏe không…… Không biết nàng hiện tại thế nào? Nàng cũng thương tâm khổ sở giống hắn sao? Nếu là như thế, lúc trước vì sao không đáp ứng gả cho hắn? Vì sao?
Tạ Cảnh Sướng nhíu chặt mi vùi đầu vào đại chưởng đắm chìm trong ký ức thống khổ.
“Tổng quản, chưởng quầy bên ngoài cầu kiến.” Ngoài cửa vang lên thanh âm gã sai vặt.
“Cho hắn vào.” Tạ Cảnh Sướng thu hồi suy nghĩ nâng mặt lên, khôi phục lạnh lùng trầm giọng nói.
“A, Tạ tổng quản,thực ngượng ngùng, hôm nay ngươi vừa mới trở về, nhất định là rất mệt mỏi ,bất quá việc này lại khẩn cấp……” chưởng quầy xoa xoa tay, có điểm bất an nói.
“Nói thẳng đi.” Hắn không thích vòng vo.
“A, là…… Là như vậy, Chu gia ở Sùng Đông rất thích quạt cửa hàng chúng ta làm, một lần đặt ba mươi cái, nói muốn tặng người khác…… Nhưng chúng ta không có cách đáp ứng,hàng của năm trước chúng ta cũng mới làm ra tám cái thôi.”
“Ít như vậy, làm sao có thể? Chúng ta không phải có đến mười vị sư phó chế phiến sao?” Hắn lạnh lùng hỏi.
“Tổng quản, Chu gia chỉ định là……quạt Diêu tẩu tử làm. Diêu tẩu tử năm trước mới giao cho cửa hàng tám cái chiết phiến.” Chưởng quầy thấy Tạ Cảnh Sướng không nói gì, liền tiếp tục. “ Diêu tẩu tử làm chiết phiến, số lượng càng ngày càng ít. Cũng bởi vì quạt của nàng thiếu, bên ngoài biên giá lại cao, hiện tại mặt quạt nổi tiếng nhất giá trị mười hai lượng bạc, mà Diêu tẩu tử làm là tố phiến, mỗi lần bán được mười lượng bạc, có thể nói là giá tốt lắm. Chu gia đặt ba mươi cái quả là mối làm ăn khá, nhưng là Diêu tẩu tử bên kia……” Chưởng quầy dò xét Tạ Cảnh Sướng,chuyện này Tạ Cảnh Sướng đều biết. Hắn tuy rằng ở Tô Châu xa xôi, nhưng Tề Nguyệt vẫn đúng giờ hướng hắn báo cáo tình hình của Diêu Ức Thu. Nàng vẫn đang làm quạt, chỉ có điều mất đi nhiệt tình, chỉ cần trong tay nàng còn đủ bạc để sống nàng sẽ không chế phiến tiếp. Nàng cũng đã thật lâu không làm cây quạt nào khắc chữ lá rụng mùa thu.
“Cửa hàng không còn quạt của Ức…… Khụ! Của nàng?” Hắn vốn định nói hai chữ “Ức Thu”.
“Tạ tổng quản, có a. Ngài dặn chiếc quạt nào có điêu khắc bốn chữ lá rụng mùa thu đều thu hồi lại, ba năm nay Diêu tẩu tử chỉ làm ra hai cái, đều ở chỗ này.” Chưởng quầy trình lên hai thanh chiết phiến.
Tạ Cảnh Sướng mở ra xem, chỉ dùng hắc giấy sái kim làm thành mặt quạt giấy, cao quý hoa lệ,quả là hảo phiến nổi bật.
Mặt quạt còn lại là dùng giấy màu vàng, có khá lớn mảnh vụn của lá vàng, dùng để thi họa đều thích hợp. Khác lại là lần này Diêu Ức Thu viết chữ lên mặt quạt.
Tạ Cảnh Sướng đọc bài thơ của Diêu Ức Thu –
Nhân gian hồng trần thị phi đa,
Cửu xử hồng trần tâm chí đoạt.
Nhất triêu bát đắc vân vụ khai.
Hồng trần tâm chí lưỡng vong ngã.
(Ta để Hán Việt thôi nha J )
Tạ Cảnh Sướng bình tĩnh nhìn hai câu cuối cùng.
Nhất triêu bát đắc vân vụ khai.
Hồng trần tâm chí lưỡng vong ngã.
Đây là…… Nàng muốn thoát khỏi trần thế, thoát khỏi vạn trượng hồng trần? Chẳng lẽ …“Cái quạt này lấy khi nào?” Hắn vội vàng hỏi.
“Hình như là sau khi tiểu thư xuất giá không lâu…… Di? Tổng quản? Tổng quản!”, Tạ Cảnh Sướng lại ở trên đường cái chạy như điên, không cần phải nói, mục đích đương nhiên là trúc ngọc hạng thủy vân trai.
Lần này đằng sau hắn có rất nhiều người bám theo — dân chúng Hấp huyện thật vất vả chờ đến ngày hắn trở về, đương nhiên không thể bỏ qua bát quái này. Cho nên để đuổi theo bát quái, mọi người cùng nhau chạy theo hắn!
“Ức Thu! Ức Thu!· Tạ Cảnh Sướng rống to.
Hắn một cước đá văng đại môn thủy vân trai — không có người!
“Ức Thu! Nàng ở nơi nào?” Hắn vội vàng vào phòng trong tìm nàng, thanh âm lớn đến ngay cả người bên ngoài đều nghe thấy.
Dân chúng đi theo phía sau hắn cũng vào thủy vân trai, bọn họ giúp đỡ hô to.
“Diêu tẩu tử!”
“Diêu đại tẩu! Ngươi ở nơi nào?”
Đều không có trả lời, toàn bộ thủy vân trai im ắng.
Tạ Cảnh Sướng sốt ruột hướng phòng ngủ, phòng bếp, sau đình viện –
Không có! Đều không có!
Ông trời! Ức Thu, nàng không nên làm chuyện điên rồ a!
Ta sẽ không rời khỏi nàng — ta cam đoan tuyệt không rời khỏi nàng nữa!
Nàng ở đâu? Mau ra đây đi……
Cuối cùng, Tạ Cảnh Sướng vội vàng đẩy ra cửa phòng tắm , hắn thấy –
Diêu Ức Thu không nhúc nhích nằm ở bồn tắm, sắc mặt tái nhợt, môi không còn chút máu.
“Không!” Hắn bi rống một tiếng! “Ức Thu…… Nàng đừng chết a!”
Hắn bối rối đem Diêu Ức Thu toàn thân trần trụi ôm lên khỏi mặt nước…… Nàng lạnh như băng!
Hắn cầm lấy quần áo vứt lung tung bên cạnh đem nàng bao lại, vỗ mặt nàng, lay lay nàng “Tỉnh tỉnh! Ức Thu! Nàng như thế nào ngu như vậy(S:Cái từ ngu hơi thô nha anh=]]]), mơ hồ tìm đến cái chết? Ức Thu……”
Nàng vẫn là không tỉnh lại, toàn thân lạnh ngắt.
“Ức Thu!” Hắn điên cuồng hét muốn đem nàng rống tỉnh, thanh âm có một tia nghẹn ngào. “Ức Thu…… Tỉnh tỉnh a……”
Hắn vừa mới trở về, thiên hạ âu yếm cư nhiên rời hắn đi xa…… Mặc kệ nàng lấy hay không lấy hắn, tình cảm hắn đối với nàng vẫn không thay đổi, nàng sao ngu như vậy, suy nghĩ nông cạn như vậy?
Chẳng lẽ…… Chẳng lẽ nàng là cố ý chọn hôm nay, ngày hắn trở lại Hấp huyện?!
“Không –” Tạ Cảnh Sướng bi thống đem khuôn mặt tuấn tú chôn vào cần cổ tuyết trắng vẫn còn thơm ngát của nàng.
Mọi người thấy Tạ Cảnh Sướng khổ sở liền sống mũi cũng cay cay.
“Tạ tổng quản, ngươi xem hơi thở Diêu tẩu tử đi, nếu không còn, cũng để cho nàng ra đi yên bình a!” Người qua đường giáp thấp giọng khuyên bảo.
“Đúng vậy! Nếu Diêu tẩu tử còn có thể cứu, chúng ta nhanh đi thỉnh đại phu đến!” Người qua đường ất cũng nói.
“Đúng vậy! Đúng vậy!” Mọi người cùng kêu lên phụ họa.
Tạ Cảnh Sướng bình ổn hô hấp chính mình rồi mới run run vươn tay đặt lên mũi nàng –
Mọi người nín thở.
Tạ Cảnh Sướng bất động thật lâu.
“Thế nào a? Tạ tổng quản.” Người qua đường giáp lớn mật hỏi.
Tạ Cảnh Sướng vốn cực kỳ bi thương lại lộ ra một tia mừng như điên, “Có hơi thở, nàng không chết! Ức Thu không chết, thật tốt quá!”
“Mau chút tìm đại phu! Nhanh chút a!” Mọi người thét to, một đoàn chạy tán loạn.
“Ân……” Diêu Ức Thu ngồi phịch trong lòng Tạ Cảnh Sướng lúc này cư nhiên hừ một tiếng.
“Ức Thu! Nàng tỉnh?” Tạ Cảnh Sướng ngữ khí tràn ngập vui mừng.
“Tạ đại ca?” Nàng mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn hắn.
“Đúng, là ta!” Tạ Cảnh Sướng khóe mắt ẩm ướt vuốt gương mặt nàng tái nhợt.
“Ngươi…… Đã trở lại?” Nàng có điểm không thể tin. Nàng còn tưởng rằng đời này không còn thấy hắn……
“Ân, ta đã trở về.” Hắn cầm tay nàng, gật gật đầu.
Khóe mắt của nàng đảo khắp phòng tắm –
“A –” Nàng hét rầm trời!
“A –” Mọi người cũng hét ầm theo!
“Như thế nào…… Như thế nào nhiều người thế này?” Nàng mắt hạnh mở to nhìn bọn họ.
“Trước không cần để ý cái đó. Ức Thu, nàng vì sao phải tìm chết? Ta sẽ không rời khỏi nàng, mặc kệ nàng có bằng lòng làm thê tử của ta hay không, ta cũng không rời nàng đi nữa…… Nhìn nàng như vậy, ta……” Tạ Cảnh Sướng nhắm mắt, gắt gao đem Diêu Ức Thu ôm vào trong ngực, thân mình thon dài run nhè nhẹ.
“Ta sợ mất nàng…… Thấy nàng thế này, tim ta như bị xé làm đôi, đau cực kỳ……” Hắn thở sâu, khóe mắt thấm ướt. ( S: xướt mướt quớ)
Vị đại thẩm nghe xong Tạ Cảnh Sướng thâm tình bày tỏ nhịn không được liên tiếp gật đầu, còn rút khăn ra lau lệ.
Rất làm người ta cảm động! Không thể tưởng được Tạ tổng quản lạnh lung lại là người si tình đến thế!
“Ta…… tìm chết? Không có a! Ta chỉ là do làm quạt nên người đầy mồ hôi, muốn tắm rửa…… Không nghĩ tới quá mệt mỏi, liền ngủ trong bồn tắm.” Diêu Ức Thu mở to đôi mắt vô tội nhìn Tạ Cảnh Sướng.
Di?
Đại thẩm dừng lại động tác lau lệ, đại thúc kêu đại phu dừng lại cước bộ, ngay cả tiểu oa nhi cũng đình chỉ tiếng khóc…… (S : =]]])
Diêu Ức Thu không biết chính mình nói sai cái gì? Thấy không khí trong phòng buộc chặt nàng cũng không dám lên tiếng.
Tạ Cảnh Sướng sắc mặt từ khẩn trương xanh mét biến thành xấu hổ đỏ như gan heo, hắn yên lặng ôm Diêu Ức Thu đứng lên.
Đối mặt mọi người trong phòng muốn cười không thể nhịn nổi ,mặt hắn dữ tợn vặn vẹo, bạo rống một tiếng: “Tránh ra!”
Mọi người lập tức làm chim bay tán loạn vô tung vô ảnh biến mất.
Hôm sau đương nhiên là bát quái lại bay đầy trời, Hấp huyện lại náo nhiệt như xưa!
/10
|