“Phá Nguyệt! Phá Nguyệt!” Âm thanh trong trẻo của Dung Trạm như ánh nắng sáng ngời, xua tan sương mù tràn ngập trước mắt nàng.
Nàng giật mình ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy trong đôi mắt sáng trong tràn đầy quan tâm: “Cô nương cảm thấy không khỏe?”
“A, không có. Chỉ là vừa rồi hơi bối rối một chút.” Phá Nguyệt trả lời, lập tức nói sang chuyện khác. “Hai nữ tử vừa rồi là ai vậy?”
Dung Trạm ngồi xuống cạnh bàn, hàng lông mày thanh tú khẽ nhíu tỏ ra bất đắc dĩ cùng một chút hậm hực.
Thì ra hai cô nương kia là người của tà môn giáo phái lớn nhất võ lâm — Thanh Tâm giáo. Tổng đàn của giáo phái này đặt tại núi Phược Dục, thuộc Thanh Châu, giáo chúng có hơn ngàn người, toàn bộ đều là nữ tử, phần lớn bọn họ đều có võ nghệ cao cường. Người ta đồn rằng giáo chủ cũng là một nữ tử, võ công cao thâm không lường được.
Tuy rằng Thánh giáo lấy tên là “Thanh Tâm”, gọi tổng đàn là “Trói Dục”, nhưng ngược lại bọn họ toàn làm việc ác trong giang hồ. Trên là giáo chủ, dưới có môn đệ, thuộc hạ đều tôn thờ tín ngưỡng “Nữ là chủ, nam làm nô”, yêu thích nam sắc, cường thủ hào đoạt. Chẳng những giáo chủ cho bắt về mấy trăm mỹ nam tử, giáo chúng cũng thường xuyên săn lùng trai đẹp. Không chỉ dân lành bình thường chịu khổ, rất nhiều hiệp khách thiếu niên lớn lên thành thanh niên tuấn tú, cũng chỉ trong một đêm đã biệt tăm khỏi giang hồ — người ta đồn rằng bọn họ bị các nàng bắt đi, hiến cho giáo chủ làm nam sủng mới. Thế lực của các nàng rất lớn, giáo chúng càng lúc càng đông, dân thường không dám đắc tội bọn họ đã đành, ngay cả Hình đường cũng chỉ bắt được các đồ tử đồ tôn tôm tép, không thể diệt trừ tận gốc. Vì vậy, bọn họ tự do hoành hành trong giang hồ, không kiêng nể ai.
Nghe nói đến đây, Phá Nguyệt lấy làm kinh ngạc, trong lòng lại cảm thấy buồn cười: Khó trách hán tử đó gọi các nàng là môn đồ kỹ nữ. Thật không thể tưởng tượng được ở Đại Tư cũng có chủ nghĩa nữ quyền thế này.
“Quan phủ cũng mặc kệ bọn họ sao?” Phá Nguyệt hỏi.
Dung Trạm nhíu mày lắc đầu: “Bọn họ đi theo ta đã gần nửa tháng. Lúc trước ta sắp xếp chỗ ở cho cô nương xong, liền bắt các nàng giao cho quan phủ địa phương. Hôm nay bọn họ lại cùng nhau tới đây, khẳng định là cả quan phủ cũng không dám đắc tội, đã lén lút thả bọn họ ra.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
Dung Trạm nói: “Đợi hai ba ngày nữa về tới doanh trại, chắc bọn họ cũng không dám lỗ mãng, sẽ dừng tay thôi.”
Phá Nguyệt gật đầu, nếu như vậy thì không cần lo. Nhưng còn hai tên ám vệ của Nhan phủ thì phải xử lý ra sao? Bọn họ có phát hiện ra mình không? Vì sao không ra tay?
Vừa rồi nàng vô cùng hoảng sợ, hoàn toàn không nghĩ được gì. Bây giờ được trò chuyện với Dung Trạm đã cảm thấy bình tĩnh hơn, suy nghĩ cũng rõ ràng.
Đầu tiên, Nhan Phác Tông sẽ không tự mình đến đây. Hắn bây giờ đang giữ chức Vệ Úy, đứng đầu Cửu khanh, là Chưởng Quản cấm vệ quân kinh đô, nếu tự tiện rời công tác chính là phạm trọng tội.
Tiếp theo, dựa theo tính cách của Nhan Phác Tông, nếu biết được hành tung của mình làm sao có thể án binh bất động? Như vậy là hai người đó phát hiện ra mình nhưng chắc vẫn chưa kịp truyền tin cho Nhan Phác Tông.
Nghĩ đến đây, nàng ngước đôi mắt trong suốt nhìn Dung Trạm — làm sao mới có thể thuyết phục hắn giải quyết hai tên ám vệ? Nhưng làm vậy hắn có bị liên lụy không? Đắc tội Nhan Phác Tông, đừng nói tiền đồ, ngay cả tính mạng hắn cũng khó giữ.
Không, nàng không thể liên lụy hắn.
“Đêm nay ta sẽ ở trong phòng canh gác cho cô nương.” Dung Trạm đột nhiên nói.
Nhan Phá Nguyệt ngẩn ngơ. Vốn nàng còn đang định thừa dịp đêm tối sẽ một mình rời đi, không ngờ hắn lại bảo ở cùng một phòng với mình.
Vẻ mặt Dung Trạm cũng hơi lúng túng, vội nói: “Hai nữ tử kia biết ta sẽ không đả thương các nàng nên hay thừa cơ ban đêm đột nhập. Ta chỉ sợ bọn họ làm cô nương bị thương.”
Phá Nguyệt gật đầu: “Vậy công tử định làm thế nào?”
Dung Trạm hờ hững: “Tuổi các nàng còn nhỏ, cũng không có ác ý. Chỉ e rằng dưới sự xúi giục của giáo chủ mới lầm đường lỡ bước. Tại hạ sẽ trói bọn họ lại, không cần quan tâm.”
Phá Nguyệt không ngờ hắn luôn giữ tư tưởng khoan dung cổ hủ như vậy, có điều nghĩ đến hắn và mình cũng là bèo nước gặp nhau nhưng vẫn vô cùng tận tâm, lại cảm thấy thoải mái. Nàng không nhịn được cười nói: “Có phải công tử đối với nữ tử đều có lòng dạ từ bi như vậy không?”
Dung Trạm nghe ra nàng đang chọc mình, mỉm cười lắc đầu: “Kiểu nữ tử như thế này, Dung Trạm luôn luôn kính nhi viễn chi(*).”
*Kính nhi viễn chi: chỉ dám đứng nhìn từ xa.
Hai người nhìn nhau cười, một niềm vui không tên chậm rãi dâng lên trong lòng Phá Nguyệt.
Dung Trạm thấy nàng cười thoải mái, mới đợi một lúc rồi nhẹ nhàng hỏi: “Hai nam tử áo đen ở dưới lầu, có phải vì Phá Nguyệt cô nương mà tới không?”
Nụ cười đông cứng trên mặt Phá Nguyệt.
Nàng không ngờ Dung Trạm cũng chú ý điểm này.
Trầm mặc trong khoảnh khắc, nàng gật đầu nói: “Bọn họ đúng là tới bắt ta về. Dung Trạm, ta không muốn trở về, nhưng ta cũng không muốn liên lụy công tử. Thật ra ta đã quyết định tối nay sẽ đi khỏi đây.”
Dung Trạm nhìn ra cửa, vẻ mặt bình thản lắc đầu: “Vừa rồi lúc lên lầu ta thấy có hai người canh giữ hai cửa trước sau khách điếm, hẳn là đồng bọn của bọn họ. Cô nương không đi được đâu. Huống chi chúng ta đã là bằng hữu, sao ta có thể bỏ lại cô nương?”
“Vậy phải làm sao?” Phá Nguyệt nghe Dung Trạm nói vậy, trong lòng vừa cảm động vừa lo lắng.
“Ký lai chi tắc an chi(*).” Dung Trạm cười tự tin. “Nơi này dù sao vẫn thuộc địa phận của quân Đông Lộ, cho dù người đó ở kinh đô có quyền có thế, cũng không thể công khai cướp người của Đông Lộ quân được.”
*Ký lai chi tắc an chi: Cái gì đến thì đã đến, sẽ có cách giải quyết ổn thỏa.
Phá Nguyệt nghe được cảm thấy kinh ngạc — Có quyền thế ở kinh đô? Chẳng lẽ Dung Trạm đoán ra thân phận của mình? Không thể nào, hắn chỉ là một lang tướng nho nhỏ, làm sao biết được?
Nghĩ đến đây, nàng len lén quan sát sắc mặt Dung Trạm. Chỉ thấy ánh mắt ấm áp và vẻ mặt trầm tĩnh của hắn, không khác gì bình thường.
Nàng nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng nàng không biết rằng Dung Trạm đã đoán được nàng là nô lệ bỏ trốn từ nhà quyền quý ở kinh thành từ lâu. Tuy rằng Dung Trạm tính tình điềm đạm, nhưng trước giờ không e sợ người có quyền có thế bao giờ. Vừa rồi hắn nhìn thấy mấy tên nam tử áo đen quan sát nàng, máu nóng trong từng thớ thịt như bị kích thích. Mặc dù giao tình không sâu nhưng hắn lại một lòng một dạ muốn bảo vệ nàng chu đáo.
Đến canh ba.
Phá Nguyệt nằm trên giường mãi vẫn không ngủ được.
Xuyên qua bức màn giăng trước giường, nàng nhìn bóng lưng Dung Trạm ngồi trên ghế, phảng phất như lão tăng ngồi thiền nhập định, không hề nhúc nhích.
Hai nữ tử kia, còn có ám vệ nữa, bao giờ sẽ tới?
Nhìn bóng lưng rộng lớn của Dung Trạm, Phá Nguyệt chỉ hận bản thân mình yếu đuối, sức trói gà không chặt không giúp được gì, ngược lại còn vướng chân vướng tay hắn.
“Phá Nguyệt, không cần lo lắng.” Dung Trạm bỗng lên tiếng.
Phá Nguyệt lấy làm lạ hỏi: “Làm sao công tử biết ta chưa ngủ?”
Trong giọng nói của hắn mang theo ý cười: “Nghe hơi thở của cô nương lúc nhanh lúc chậm, tất nhiên là đang trăn trở không ngủ được.”
Phá Nguyệt gật đầu, đang định trả lời thì nghe hắn thấp giọng nói: “Im lặng!”
Phá Nguyệt ngừng thở.
Mọi người trong khách điếm đều đang ngủ say, không gian vô cùng tĩnh lặng. Chỉ thấy đằng bên ngoài song cửa sổ, trong màn đêm u ám đột nhiên có hai thân ảnh như ma quỷ lướt vụt qua.
Một tiếng “Két —” vang lên, cửa nhẹ nhàng mở ra. Hai thân ảnh thon thả rón ra rón rén đi vào trong phòng.
Dung Trạm giơ tay thổi mồi lửa, thắp sáng ngọn đèn trên bàn.
Căn phòng bừng sáng.
Phá Nguyệt trợn mắt há mồm, còn Dung Trạm lập tức nhắm mắt, trong khi hai ả yêu nữ càn rỡ cười đắc ý.
“Thì ra công tử đang chờ hai tỷ muội bọn ta.”
“Đêm dài dằng dặc, công tử ở cùng cái người quái dị này làm gì!”
Hai người một trái một phải, nhẹ nhàng bước đến gần Dung Trạm.
Thì ra bọn họ chỉ khoác chiếc áo lụa mỏng, bộ ngực sữa trắng như tuyết lộ ra ngoài hơn nửa, cái yếm đỏ tươi nhức mắt, tin rằng nam tử nào nhìn vào đều cảm thấy huyết mạch phun trào. Dung Trạm thoáng thấy, vừa giật mình vừa tức giận, vội vàng nhắm mắt không dám nhìn thẳng.
Hai tỷ muội bọn họ cũng đoán được Dung Trạm là người quang minh lỗi lạc nên ăn mặc như vậy lẻn vào phòng. Thấy hắn nhắm mắt nghiêng mặt đi, dung nhan anh tuấn trong ánh nến sáng ngời như ngọc, bọn họ trao đổi ánh mắt, trong tay áo trượt ra ám khí đã chuẩn bị sẵn, giữ chặt trong lòng bàn tay chỉ chờ cơ hội phóng ra.
Phá Nguyệt ở sau lưng Dung Trạm nên nhìn thấy rõ ràng, lại thấy hàng mi dài của Dung Trạm khép kín, sắc mặt đỏ ửng nghiêng qua một bên. Trong lòng thầm nhủ không xong rồi, hai ả yêu nữ này da mặt thật đúng là dày!
Dưới tình thế cấp bách, nàng buột miệng kêu lên: “Hướng một giờ, hướng chín giờ!”
Đây là cách gọi phương vị trong trò chơi hoán đổi vị trí, nhưng ba người còn lại trong phòng làm sao hiểu được. Dung Trạm hai mắt vẫn nhắm, đôi mày dài nhíu lại. Hai ả yêu nữ kinh ngạc nghi ngờ nhìn nàng, một ả lên tiếng mắng: “Cô ả xấu xí kia, ngươi mắng cái gì?”
Phá Nguyệt suy nghĩ thật nhanh, đẩy bức màn ra hai bên lại nói: “Phía đông bắc ba mươi độ! Tây bắc bốn mươi lăm độ!” Nói xong lại cảm thấy không ổn, Dung Trạm làm sao hiểu được những từ ngữ này?
Không ngờ lông mày Dung Trạm đột nhiên giãn ra, cánh tay dài giơ lên rút ra bội kiếm trên bàn, nhanh như sấm chớp đâm tới.
Một phút đồng hồ sau.
Phá Nguyệt cầm dây thừng trong tay thắt cái gút chết, xong phủi phủi hai tay, đi đến trước mặt Dung Trạm nói: “Tốt rồi.”
Dung Trạm gật nhẹ đầu, ánh mắt khen ngợi: “Vừa rồi may nhờ có cô nương nhanh trí.”
Phá Nguyệt tò mò nói: “Công tử làm sao biết được…”
Dung Trạm biết nàng muốn hỏi gì, mỉm cười nói: “Đại Tư tuy không có thủy sư, nhưng cũng có tàu vận chuyển. Vừa rồi cô nương dùng đơn vị đo phương hướng trong hàng hải cũng có dùng — ta đã từng đọc qua trong một quyển sách cổ. Có điều ta không nghĩ đến Phá Nguyệt cô nương cũng biết những điều này.”
Phá Nguyệt cười giả lả, chỉ vào hai nữ tử nói lái sang chuyện khác: “Phải xử lý bọn họ sao đây?”
Dung Trạm nhìn hai nữ tử bị Phá Nguyệt dùng ra trải giường quấn mấy vòng che thân thể họ lại, lạnh nhạt nói: “Ta hết lần này đến lần khác nương tay cho các ngươi, các ngươi lại được đằng chân lân đằng đầu, đừng trách ta xuống tay vô tình.”
Sắc mặt hắn vô cùng nghiêm túc nhưng hai nữ tử chẳng lấy gì làm sợ hãi, một người cười nói: “Công tử càng vô tình, nô gia càng thích đó nha!”
Gương mặt Dung Trạm cứng đờ, quay sang chỗ khác, hai tai ửng đỏ.
Phá Nguyệt thấy Dung Trạm nói không lại bọn họ, cảm thấy hơi buồn cười. Nàng nhìn hai nữ tử gương mặt xinh đẹp mà tính cách lại phóng đãng, trong lòng bỗng nảy sinh một ý nghĩ to gan.
“Công tử, giao bọn họ cho ta xử lý được không?” Nàng đột nhiên hỏi.
Dung Trạm nhàn nhạt nhìn nàng: “Cô nương định giải quyết thế nào?”
Thế nhưng hai nữ tử biến sắc trong nháy mắt: “Công tử! Sao công tử có thể giao chúng ta cho cái ả xấu xí này?”
Dung Trạm nghe thấy thế thì cười thầm trong lòng, các ngươi không biết nàng gỡ mặt nạ xuống còn xinh đẹp hơn các ngươi gấp mấy lần. Nghĩ đến đây hắn lại không nhịn được nhìn Phá Nguyệt một cái, chỉ thấy trên gương mặt bình thản là đôi mắt đen lay láy, trầm tĩnh như nước.
“Ta sẽ không làm bọn họ bị thương.” Phá Nguyệt khẽ mỉm cười. “Ta chỉ muốn nói chuyện riêng với họ một lát.”
Dung Trạm trầm mặc trong khoảnh khắc rồi gật đầu, khoanh tay bước ra khỏi phòng.
Phá Nguyệt nhìn hai người đang ngồi dưới đất với vẻ bất an, ho nhẹ hai tiếng, bình tĩnh ngồi xổm xuống trước mặt bọn họ.
“Chúng ta có thể giao dịch.” Nàng vừa hưng phấn vừa khẩn trương với ý tưởng trong lòng. “Đối với các ngươi chỉ có lợi chứ không có hại.”
Chỉ chốc lát sau, hai bên đã thỏa thuận xong.
Ả yêu nữ lớn tuổi hơn cười nói: “Kế của cô nương rất hay, không có được công tử tuyệt sắc mà có thể đem bốn nam tử đẹp trai cường tráng kia về, hẳn giáo chủ cũng rất vui.”
Phá Nguyệt cũng cười, còn vỗ vỗ vai bọn họ: “Đánh nhau xong mới thành bằng hữu, thật ra ta cũng rất thích tính cách ngay thẳng của nhị vị cô nương. Nếu các cô xử lý ổn thỏa, công tử tự nhiên sẽ đưa thuốc giải.”
Nữ tử đó nói: “Công tử ngay thẳng chính trực, cô nương là người chân thật nói lời thẳng thắn, đương nhiên chúng ta tin tưởng.”
Phá Nguyệt đứng lên: “Tốt.” Nàng giơ tay định cởi trói cho bọn họ thì nghe giọng nói trầm thấp của Dung Trạm truyền đến từ ngoài cửa: “Phá Nguyệt, cô nương ra đây một lát.”
Dung Trạm công lực thâm hậu, đứng ở ngoài cửa vẫn có thể nghe nàng và hai nữ tử thì thầm mưu đồ bí mật trong nhà. Thấy nàng đi ra, Dung Trạm kéo nàng đến cuối hành lang, mới cau mày nói: “Trong lòng không muốn đừng đẩy cho người khác, mấy người kia tới đuổi bắt cô nương, sao cô nương có thể xúi hai nữ tử kia xuống tay với bọn họ?”
Phá Nguyệt khó khăn lắm mới nghĩ được kế sách vẹn toàn như vậy, chỉ không ngờ Dung Trạm không đồng ý. Nàng ngây người trong chốc lát, nói: “Nhưng nếu ta bị mấy tên kia bắt trở về, ta xong đời, công tử cũng tiêu tùng.”
Dung Trạm nghe nàng nói thì cảm thấy kỳ lạ, vì sao hắn cũng tiêu tùng? Nghĩ đến vừa rồi nàng ở trong phòng ép hai nữ tử ăn hai viên giải độc hoàn, lại nói là kịch độc, buộc bọn họ phải thề. Sau đó lại bàn điều kiện, bảo bọn họ dùng mê hương với mấy người kia, còn cam đoan hắn cũng sẽ ra tay giúp đỡ — nếu không hai nữ tử đó cũng không phải đối thủ của mấy tên kia.
“Công tử tuy rằng văn nhã tuấn mỹ, nhưng bốn người kia cũng là thanh niên cường tráng, các cô tuyệt đối không lỗ vốn.”
Nghĩ đến lời nàng nói, gương mặt Dung Trạm nóng lên, lòng lại càng không vui.
“Không được. Bọn họ nếu tới bắt cô nương, Dung Trạm đã nói là làm, cho dù phải mất mạng cũng sẽ bảo vệ cô nương chu đáo. Nhưng nếu… phải đồng mưu cùng với những nữ tử kia ô nhục… chính là làm nhục thanh danh bọn họ, trăm ngàn lần không thể được.” Giọng nói Dung Trạm rất nhẹ, ngữ khí kiên định.
Phá Nguyệt túng quẫn nắm lấy tay áo của hắn: “Dung Trạm, bọn người đó là cha ta phái tới!”
Dung Trạm hơi kinh hãi, ánh mắt phức tạp nhìn nàng, mới thận trọng nói: “Nếu là cha của cô nương, cô nương vì sao phải sợ hãi như vậy? Chẳng lẽ… Cô nương chỉ là…” Chỉ là nữ tử nhà quyền quý ham chơi bỏ trốn?
Phá Nguyệt hít sâu một hơi, biết rõ nếu hôm nay nàng không nói rõ ràng, Dung Trạm tuyệt đối sẽ không giúp nàng.
“Dung Trạm, cha ta nói hắn nuôi lớn ta, chính là để ta làm nữ nhân của hắn, làm nương tử của hắn.”
Đến canh năm.
Dung Trạm ngồi trong nhà nhìn hai ả yêu nữ mặt mày hớn hở, đang quỳ trước mặt mình.
“Tỷ muội chúng ta tư tưởng đã thông, bây giờ sẽ lập tức quay về núi Phược Dục.” Một người nói. “Đa tạ công tử đã chỉ điểm bến mê, mong công tử ban cho thuốc giải.”
Dung Trạm than nhẹ một tiếng trong lòng, đưa cho bọn họ hai viên giải độc hoàn bình thường. Hai người uống thuốc giải xong mới nhẹ nhàng đứng lên, đồng thanh cười nói: “Công tử, chàng là khách quý của Thần Giáo chúng ta. Nếu rảnh rỗi, mời chàng tới Phược Dục sơn dạo chơi, chúng ta nhất định tiếp đãi long trọng, công tử sẽ biết thế nào là sung sướng còn hơn thần tiên.”
Dung Trạm nghe vậy thì nhíu mày, khẽ quát: “Đừng nói bậy!”
Hai nữ tử cười đến run rẩy cả người, đứng dậy lướt nhanh qua cửa sổ. Dưới lầu chợt vang lên tiếng vó ngựa, Phá Nguyệt đứng tựa vào cửa sổ nhìn thấy một chiếc xe ngựa phóng như bay.
Dung Trạm và Phá Nguyệt lập tức cầm lấy hành lý, thừa dịp trời chưa sáng rời khỏi cái nơi thị phi này.
Ai ngờ khi họ về tới phòng Dung Trạm đã thấy gầm giường trống không, bóng dáng Trần Tùy Nhạn hoàn toàn biến mất. Dung Trạm cầm lấy tờ giấy trên giường, trên đó là nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: “Công tử, vị tướng công này cũng rất quyến rũ, chúng ta nhận tạm vậy.”
Nhan Phá Nguyệt vô cùng hoảng sợ, nàng không ngờ Trần Tùy Nhạn lại bị bọn họ lén lút bắt đi. Nhất thời không biết nên vui hay buồn.
Hai người nhìn nhau, tình thế đã như vậy, ai cũng không xoay chuyển được nữa, đành phải theo kế hoạch ban đầu tiếp tục tiến về phía đông.
Đi được một ngày đường, hai người dừng chân ở một trấn nhỏ trong núi. Mấy ngày nay Dung Trạm dẫn Phá Nguyệt bôn ba đã mệt mỏi, trời đêm chốn thôn dã lại vô cùng yên tĩnh, không sơn điểu ngữ (*). Dung Trạm thả lỏng tâm trạng nên ngủ rất sâu.
*Không sơn điểu ngữ: trong núi tĩnh mịch chỉ có tiếng chim chóc. Đây là tên của một trong hai ca khúc thường đi đôi rất nổi tiếng - Không Sơn Điểu Ngữ và Bách Điểu Triều Phụng.
Trong cơn mộng mị, Dung Trạm mơ một giấc mơ. Hắn đang đứng trên hành lang của khách điếm, Phá Nguyệt mắt sáng răng ngà đang đứng trước mặt hắn. Nàng đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Dung Trạm, cha ta nói muốn ta trở thành nương tử của ông ấy.”
Cảm giác căm phẫn ban ngày lại dâng lên trong lòng hắn. Hắn cảm thấy máu nóng sôi trào từng đợt, trên mặt cũng nóng rực.
Thì ra trên đời cũng có loại phụ thân ác độc như thế, lại lấy Phá Nguyệt làm công cụ phát tiết dục vọng! Phá Nguyệt mảnh mai yếu ớt như vậy, nếu rơi vào tay nam tử kia thì không phải sẽ…
Đầu óc hắn không tự chủ được hiện ra hình ảnh Phá Nguyệt bị một nam tử đè ở dưới thân làm nhục, trông nàng vô cùng sợ hãi.
Ý nghĩ này xoay vòng trong đầu óc hắn. Khách điếm đột nhiên biến mất, hắn mơ màng mở mắt nhìn, lại thấy một nữ tử toàn thân trắng như tuyết đang nằm trong lòng mình.
Dung nhan mỹ miều, đôi mắt đen láy sâu thẳm, dường như đã từng quen biết.
Hơi thở nữ tử gấp gáp, mồ hôi trên trán ướt đẫm. Nàng như một chú yêu tinh nhỏ, thân thể yểu điệu chuyển động lắc lư trên người hắn, bàn tay trắng trẻo nõn nà ôm lấy cổ hắn. Trước mặt hắn là đôi bầu ngực sữa đong đưa, cái eo nhỏ không thể tưởng tượng được, mà càng lúc hạ thân nàng lại càng co rút chặt chẽ.
Đầu óc Dung Trạm nóng bừng bừng. Hắn biết rõ đây là chuyện không đứng đắn, không nên làm. Nhưng chưa bao giờ hắn cảm nhận được vật đàn ông của mình lại có dục vọng tà ác mãnh liệt như lúc này, ra sức nhịp từng nhịp hung hăng mạnh mẽ xuyên qua thân thể nữ tử kia. Hắn cảm giác được hai tay mình ướt đẫm mồ hôi đang ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, như dùng toàn bộ sức lực mà nhấn nàng vào thân thể của chính mình!
Cuối cùng, nàng ở trong lòng hắn rùng mình, nơi tư mật co rút mãnh liệt, mà hạ thân của hắn cương cứng nhức nhối theo sự co thắt của nàng. Cổ họng hắn khát khô, chỉ trong khoảnh khắc một dòng ấm nóng tựa như nước nguồn từ núi cao cuồn cuộn bắn ra.
“Ưmmmm —“ Hắn khàn giọng thỏa mãn rên lên. Nhưng lúc mở mắt ra, chỉ thấy ánh trăng bàng bạc chiếu rọi nửa gian phòng. Hắn thấy mình nằm một mình trên giường, đũng quần trong ướt át, làm gì có nữ tử nào?
Hắn ngồi dậy, trong lòng vô cùng chán nản, hình như… còn có cả sự tiếc nuối chưa bao giờ có. Hắn tự cảm thấy xấu hổ, vội vàng chỉnh đốn suy nghĩ, thầm niệm Kim Cương Kinh.
Từ nhỏ hắn đã quen đọc kinh Phật, niệm xong một lần thì hô hấp đã ổn định trở lại, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn. Hắn nghĩ quả nhiên là định lực của bản thân vẫn còn kém. Nghe Phá Nguyệt kể chuyện bị chính phụ thân của nàng quấy nhiễu một cách man rợ làm cho tinh thần hắn bị chấn động, căm phẫn trong lòng không kềm chế được khiến tà niệm nảy sinh.
Hắn lại nằm xuống. Có điều ánh trăng sáng như gột rửa không gian làm hắn không cách nào chìm vào giấc ngủ. Hắn lại bắt đầu niệm kinh Phật, mặc dù lòng đã tĩnh như gương, dáng người yểu điệu trắng như tuyết kia vẫn thoáng hiện ra, hơi thở gấp gáp trầm thấp vẫn phảng phất đâu đó trong lòng hắn, không tài nào gạt đi được.
Nàng giật mình ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy trong đôi mắt sáng trong tràn đầy quan tâm: “Cô nương cảm thấy không khỏe?”
“A, không có. Chỉ là vừa rồi hơi bối rối một chút.” Phá Nguyệt trả lời, lập tức nói sang chuyện khác. “Hai nữ tử vừa rồi là ai vậy?”
Dung Trạm ngồi xuống cạnh bàn, hàng lông mày thanh tú khẽ nhíu tỏ ra bất đắc dĩ cùng một chút hậm hực.
Thì ra hai cô nương kia là người của tà môn giáo phái lớn nhất võ lâm — Thanh Tâm giáo. Tổng đàn của giáo phái này đặt tại núi Phược Dục, thuộc Thanh Châu, giáo chúng có hơn ngàn người, toàn bộ đều là nữ tử, phần lớn bọn họ đều có võ nghệ cao cường. Người ta đồn rằng giáo chủ cũng là một nữ tử, võ công cao thâm không lường được.
Tuy rằng Thánh giáo lấy tên là “Thanh Tâm”, gọi tổng đàn là “Trói Dục”, nhưng ngược lại bọn họ toàn làm việc ác trong giang hồ. Trên là giáo chủ, dưới có môn đệ, thuộc hạ đều tôn thờ tín ngưỡng “Nữ là chủ, nam làm nô”, yêu thích nam sắc, cường thủ hào đoạt. Chẳng những giáo chủ cho bắt về mấy trăm mỹ nam tử, giáo chúng cũng thường xuyên săn lùng trai đẹp. Không chỉ dân lành bình thường chịu khổ, rất nhiều hiệp khách thiếu niên lớn lên thành thanh niên tuấn tú, cũng chỉ trong một đêm đã biệt tăm khỏi giang hồ — người ta đồn rằng bọn họ bị các nàng bắt đi, hiến cho giáo chủ làm nam sủng mới. Thế lực của các nàng rất lớn, giáo chúng càng lúc càng đông, dân thường không dám đắc tội bọn họ đã đành, ngay cả Hình đường cũng chỉ bắt được các đồ tử đồ tôn tôm tép, không thể diệt trừ tận gốc. Vì vậy, bọn họ tự do hoành hành trong giang hồ, không kiêng nể ai.
Nghe nói đến đây, Phá Nguyệt lấy làm kinh ngạc, trong lòng lại cảm thấy buồn cười: Khó trách hán tử đó gọi các nàng là môn đồ kỹ nữ. Thật không thể tưởng tượng được ở Đại Tư cũng có chủ nghĩa nữ quyền thế này.
“Quan phủ cũng mặc kệ bọn họ sao?” Phá Nguyệt hỏi.
Dung Trạm nhíu mày lắc đầu: “Bọn họ đi theo ta đã gần nửa tháng. Lúc trước ta sắp xếp chỗ ở cho cô nương xong, liền bắt các nàng giao cho quan phủ địa phương. Hôm nay bọn họ lại cùng nhau tới đây, khẳng định là cả quan phủ cũng không dám đắc tội, đã lén lút thả bọn họ ra.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
Dung Trạm nói: “Đợi hai ba ngày nữa về tới doanh trại, chắc bọn họ cũng không dám lỗ mãng, sẽ dừng tay thôi.”
Phá Nguyệt gật đầu, nếu như vậy thì không cần lo. Nhưng còn hai tên ám vệ của Nhan phủ thì phải xử lý ra sao? Bọn họ có phát hiện ra mình không? Vì sao không ra tay?
Vừa rồi nàng vô cùng hoảng sợ, hoàn toàn không nghĩ được gì. Bây giờ được trò chuyện với Dung Trạm đã cảm thấy bình tĩnh hơn, suy nghĩ cũng rõ ràng.
Đầu tiên, Nhan Phác Tông sẽ không tự mình đến đây. Hắn bây giờ đang giữ chức Vệ Úy, đứng đầu Cửu khanh, là Chưởng Quản cấm vệ quân kinh đô, nếu tự tiện rời công tác chính là phạm trọng tội.
Tiếp theo, dựa theo tính cách của Nhan Phác Tông, nếu biết được hành tung của mình làm sao có thể án binh bất động? Như vậy là hai người đó phát hiện ra mình nhưng chắc vẫn chưa kịp truyền tin cho Nhan Phác Tông.
Nghĩ đến đây, nàng ngước đôi mắt trong suốt nhìn Dung Trạm — làm sao mới có thể thuyết phục hắn giải quyết hai tên ám vệ? Nhưng làm vậy hắn có bị liên lụy không? Đắc tội Nhan Phác Tông, đừng nói tiền đồ, ngay cả tính mạng hắn cũng khó giữ.
Không, nàng không thể liên lụy hắn.
“Đêm nay ta sẽ ở trong phòng canh gác cho cô nương.” Dung Trạm đột nhiên nói.
Nhan Phá Nguyệt ngẩn ngơ. Vốn nàng còn đang định thừa dịp đêm tối sẽ một mình rời đi, không ngờ hắn lại bảo ở cùng một phòng với mình.
Vẻ mặt Dung Trạm cũng hơi lúng túng, vội nói: “Hai nữ tử kia biết ta sẽ không đả thương các nàng nên hay thừa cơ ban đêm đột nhập. Ta chỉ sợ bọn họ làm cô nương bị thương.”
Phá Nguyệt gật đầu: “Vậy công tử định làm thế nào?”
Dung Trạm hờ hững: “Tuổi các nàng còn nhỏ, cũng không có ác ý. Chỉ e rằng dưới sự xúi giục của giáo chủ mới lầm đường lỡ bước. Tại hạ sẽ trói bọn họ lại, không cần quan tâm.”
Phá Nguyệt không ngờ hắn luôn giữ tư tưởng khoan dung cổ hủ như vậy, có điều nghĩ đến hắn và mình cũng là bèo nước gặp nhau nhưng vẫn vô cùng tận tâm, lại cảm thấy thoải mái. Nàng không nhịn được cười nói: “Có phải công tử đối với nữ tử đều có lòng dạ từ bi như vậy không?”
Dung Trạm nghe ra nàng đang chọc mình, mỉm cười lắc đầu: “Kiểu nữ tử như thế này, Dung Trạm luôn luôn kính nhi viễn chi(*).”
*Kính nhi viễn chi: chỉ dám đứng nhìn từ xa.
Hai người nhìn nhau cười, một niềm vui không tên chậm rãi dâng lên trong lòng Phá Nguyệt.
Dung Trạm thấy nàng cười thoải mái, mới đợi một lúc rồi nhẹ nhàng hỏi: “Hai nam tử áo đen ở dưới lầu, có phải vì Phá Nguyệt cô nương mà tới không?”
Nụ cười đông cứng trên mặt Phá Nguyệt.
Nàng không ngờ Dung Trạm cũng chú ý điểm này.
Trầm mặc trong khoảnh khắc, nàng gật đầu nói: “Bọn họ đúng là tới bắt ta về. Dung Trạm, ta không muốn trở về, nhưng ta cũng không muốn liên lụy công tử. Thật ra ta đã quyết định tối nay sẽ đi khỏi đây.”
Dung Trạm nhìn ra cửa, vẻ mặt bình thản lắc đầu: “Vừa rồi lúc lên lầu ta thấy có hai người canh giữ hai cửa trước sau khách điếm, hẳn là đồng bọn của bọn họ. Cô nương không đi được đâu. Huống chi chúng ta đã là bằng hữu, sao ta có thể bỏ lại cô nương?”
“Vậy phải làm sao?” Phá Nguyệt nghe Dung Trạm nói vậy, trong lòng vừa cảm động vừa lo lắng.
“Ký lai chi tắc an chi(*).” Dung Trạm cười tự tin. “Nơi này dù sao vẫn thuộc địa phận của quân Đông Lộ, cho dù người đó ở kinh đô có quyền có thế, cũng không thể công khai cướp người của Đông Lộ quân được.”
*Ký lai chi tắc an chi: Cái gì đến thì đã đến, sẽ có cách giải quyết ổn thỏa.
Phá Nguyệt nghe được cảm thấy kinh ngạc — Có quyền thế ở kinh đô? Chẳng lẽ Dung Trạm đoán ra thân phận của mình? Không thể nào, hắn chỉ là một lang tướng nho nhỏ, làm sao biết được?
Nghĩ đến đây, nàng len lén quan sát sắc mặt Dung Trạm. Chỉ thấy ánh mắt ấm áp và vẻ mặt trầm tĩnh của hắn, không khác gì bình thường.
Nàng nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng nàng không biết rằng Dung Trạm đã đoán được nàng là nô lệ bỏ trốn từ nhà quyền quý ở kinh thành từ lâu. Tuy rằng Dung Trạm tính tình điềm đạm, nhưng trước giờ không e sợ người có quyền có thế bao giờ. Vừa rồi hắn nhìn thấy mấy tên nam tử áo đen quan sát nàng, máu nóng trong từng thớ thịt như bị kích thích. Mặc dù giao tình không sâu nhưng hắn lại một lòng một dạ muốn bảo vệ nàng chu đáo.
Đến canh ba.
Phá Nguyệt nằm trên giường mãi vẫn không ngủ được.
Xuyên qua bức màn giăng trước giường, nàng nhìn bóng lưng Dung Trạm ngồi trên ghế, phảng phất như lão tăng ngồi thiền nhập định, không hề nhúc nhích.
Hai nữ tử kia, còn có ám vệ nữa, bao giờ sẽ tới?
Nhìn bóng lưng rộng lớn của Dung Trạm, Phá Nguyệt chỉ hận bản thân mình yếu đuối, sức trói gà không chặt không giúp được gì, ngược lại còn vướng chân vướng tay hắn.
“Phá Nguyệt, không cần lo lắng.” Dung Trạm bỗng lên tiếng.
Phá Nguyệt lấy làm lạ hỏi: “Làm sao công tử biết ta chưa ngủ?”
Trong giọng nói của hắn mang theo ý cười: “Nghe hơi thở của cô nương lúc nhanh lúc chậm, tất nhiên là đang trăn trở không ngủ được.”
Phá Nguyệt gật đầu, đang định trả lời thì nghe hắn thấp giọng nói: “Im lặng!”
Phá Nguyệt ngừng thở.
Mọi người trong khách điếm đều đang ngủ say, không gian vô cùng tĩnh lặng. Chỉ thấy đằng bên ngoài song cửa sổ, trong màn đêm u ám đột nhiên có hai thân ảnh như ma quỷ lướt vụt qua.
Một tiếng “Két —” vang lên, cửa nhẹ nhàng mở ra. Hai thân ảnh thon thả rón ra rón rén đi vào trong phòng.
Dung Trạm giơ tay thổi mồi lửa, thắp sáng ngọn đèn trên bàn.
Căn phòng bừng sáng.
Phá Nguyệt trợn mắt há mồm, còn Dung Trạm lập tức nhắm mắt, trong khi hai ả yêu nữ càn rỡ cười đắc ý.
“Thì ra công tử đang chờ hai tỷ muội bọn ta.”
“Đêm dài dằng dặc, công tử ở cùng cái người quái dị này làm gì!”
Hai người một trái một phải, nhẹ nhàng bước đến gần Dung Trạm.
Thì ra bọn họ chỉ khoác chiếc áo lụa mỏng, bộ ngực sữa trắng như tuyết lộ ra ngoài hơn nửa, cái yếm đỏ tươi nhức mắt, tin rằng nam tử nào nhìn vào đều cảm thấy huyết mạch phun trào. Dung Trạm thoáng thấy, vừa giật mình vừa tức giận, vội vàng nhắm mắt không dám nhìn thẳng.
Hai tỷ muội bọn họ cũng đoán được Dung Trạm là người quang minh lỗi lạc nên ăn mặc như vậy lẻn vào phòng. Thấy hắn nhắm mắt nghiêng mặt đi, dung nhan anh tuấn trong ánh nến sáng ngời như ngọc, bọn họ trao đổi ánh mắt, trong tay áo trượt ra ám khí đã chuẩn bị sẵn, giữ chặt trong lòng bàn tay chỉ chờ cơ hội phóng ra.
Phá Nguyệt ở sau lưng Dung Trạm nên nhìn thấy rõ ràng, lại thấy hàng mi dài của Dung Trạm khép kín, sắc mặt đỏ ửng nghiêng qua một bên. Trong lòng thầm nhủ không xong rồi, hai ả yêu nữ này da mặt thật đúng là dày!
Dưới tình thế cấp bách, nàng buột miệng kêu lên: “Hướng một giờ, hướng chín giờ!”
Đây là cách gọi phương vị trong trò chơi hoán đổi vị trí, nhưng ba người còn lại trong phòng làm sao hiểu được. Dung Trạm hai mắt vẫn nhắm, đôi mày dài nhíu lại. Hai ả yêu nữ kinh ngạc nghi ngờ nhìn nàng, một ả lên tiếng mắng: “Cô ả xấu xí kia, ngươi mắng cái gì?”
Phá Nguyệt suy nghĩ thật nhanh, đẩy bức màn ra hai bên lại nói: “Phía đông bắc ba mươi độ! Tây bắc bốn mươi lăm độ!” Nói xong lại cảm thấy không ổn, Dung Trạm làm sao hiểu được những từ ngữ này?
Không ngờ lông mày Dung Trạm đột nhiên giãn ra, cánh tay dài giơ lên rút ra bội kiếm trên bàn, nhanh như sấm chớp đâm tới.
Một phút đồng hồ sau.
Phá Nguyệt cầm dây thừng trong tay thắt cái gút chết, xong phủi phủi hai tay, đi đến trước mặt Dung Trạm nói: “Tốt rồi.”
Dung Trạm gật nhẹ đầu, ánh mắt khen ngợi: “Vừa rồi may nhờ có cô nương nhanh trí.”
Phá Nguyệt tò mò nói: “Công tử làm sao biết được…”
Dung Trạm biết nàng muốn hỏi gì, mỉm cười nói: “Đại Tư tuy không có thủy sư, nhưng cũng có tàu vận chuyển. Vừa rồi cô nương dùng đơn vị đo phương hướng trong hàng hải cũng có dùng — ta đã từng đọc qua trong một quyển sách cổ. Có điều ta không nghĩ đến Phá Nguyệt cô nương cũng biết những điều này.”
Phá Nguyệt cười giả lả, chỉ vào hai nữ tử nói lái sang chuyện khác: “Phải xử lý bọn họ sao đây?”
Dung Trạm nhìn hai nữ tử bị Phá Nguyệt dùng ra trải giường quấn mấy vòng che thân thể họ lại, lạnh nhạt nói: “Ta hết lần này đến lần khác nương tay cho các ngươi, các ngươi lại được đằng chân lân đằng đầu, đừng trách ta xuống tay vô tình.”
Sắc mặt hắn vô cùng nghiêm túc nhưng hai nữ tử chẳng lấy gì làm sợ hãi, một người cười nói: “Công tử càng vô tình, nô gia càng thích đó nha!”
Gương mặt Dung Trạm cứng đờ, quay sang chỗ khác, hai tai ửng đỏ.
Phá Nguyệt thấy Dung Trạm nói không lại bọn họ, cảm thấy hơi buồn cười. Nàng nhìn hai nữ tử gương mặt xinh đẹp mà tính cách lại phóng đãng, trong lòng bỗng nảy sinh một ý nghĩ to gan.
“Công tử, giao bọn họ cho ta xử lý được không?” Nàng đột nhiên hỏi.
Dung Trạm nhàn nhạt nhìn nàng: “Cô nương định giải quyết thế nào?”
Thế nhưng hai nữ tử biến sắc trong nháy mắt: “Công tử! Sao công tử có thể giao chúng ta cho cái ả xấu xí này?”
Dung Trạm nghe thấy thế thì cười thầm trong lòng, các ngươi không biết nàng gỡ mặt nạ xuống còn xinh đẹp hơn các ngươi gấp mấy lần. Nghĩ đến đây hắn lại không nhịn được nhìn Phá Nguyệt một cái, chỉ thấy trên gương mặt bình thản là đôi mắt đen lay láy, trầm tĩnh như nước.
“Ta sẽ không làm bọn họ bị thương.” Phá Nguyệt khẽ mỉm cười. “Ta chỉ muốn nói chuyện riêng với họ một lát.”
Dung Trạm trầm mặc trong khoảnh khắc rồi gật đầu, khoanh tay bước ra khỏi phòng.
Phá Nguyệt nhìn hai người đang ngồi dưới đất với vẻ bất an, ho nhẹ hai tiếng, bình tĩnh ngồi xổm xuống trước mặt bọn họ.
“Chúng ta có thể giao dịch.” Nàng vừa hưng phấn vừa khẩn trương với ý tưởng trong lòng. “Đối với các ngươi chỉ có lợi chứ không có hại.”
Chỉ chốc lát sau, hai bên đã thỏa thuận xong.
Ả yêu nữ lớn tuổi hơn cười nói: “Kế của cô nương rất hay, không có được công tử tuyệt sắc mà có thể đem bốn nam tử đẹp trai cường tráng kia về, hẳn giáo chủ cũng rất vui.”
Phá Nguyệt cũng cười, còn vỗ vỗ vai bọn họ: “Đánh nhau xong mới thành bằng hữu, thật ra ta cũng rất thích tính cách ngay thẳng của nhị vị cô nương. Nếu các cô xử lý ổn thỏa, công tử tự nhiên sẽ đưa thuốc giải.”
Nữ tử đó nói: “Công tử ngay thẳng chính trực, cô nương là người chân thật nói lời thẳng thắn, đương nhiên chúng ta tin tưởng.”
Phá Nguyệt đứng lên: “Tốt.” Nàng giơ tay định cởi trói cho bọn họ thì nghe giọng nói trầm thấp của Dung Trạm truyền đến từ ngoài cửa: “Phá Nguyệt, cô nương ra đây một lát.”
Dung Trạm công lực thâm hậu, đứng ở ngoài cửa vẫn có thể nghe nàng và hai nữ tử thì thầm mưu đồ bí mật trong nhà. Thấy nàng đi ra, Dung Trạm kéo nàng đến cuối hành lang, mới cau mày nói: “Trong lòng không muốn đừng đẩy cho người khác, mấy người kia tới đuổi bắt cô nương, sao cô nương có thể xúi hai nữ tử kia xuống tay với bọn họ?”
Phá Nguyệt khó khăn lắm mới nghĩ được kế sách vẹn toàn như vậy, chỉ không ngờ Dung Trạm không đồng ý. Nàng ngây người trong chốc lát, nói: “Nhưng nếu ta bị mấy tên kia bắt trở về, ta xong đời, công tử cũng tiêu tùng.”
Dung Trạm nghe nàng nói thì cảm thấy kỳ lạ, vì sao hắn cũng tiêu tùng? Nghĩ đến vừa rồi nàng ở trong phòng ép hai nữ tử ăn hai viên giải độc hoàn, lại nói là kịch độc, buộc bọn họ phải thề. Sau đó lại bàn điều kiện, bảo bọn họ dùng mê hương với mấy người kia, còn cam đoan hắn cũng sẽ ra tay giúp đỡ — nếu không hai nữ tử đó cũng không phải đối thủ của mấy tên kia.
“Công tử tuy rằng văn nhã tuấn mỹ, nhưng bốn người kia cũng là thanh niên cường tráng, các cô tuyệt đối không lỗ vốn.”
Nghĩ đến lời nàng nói, gương mặt Dung Trạm nóng lên, lòng lại càng không vui.
“Không được. Bọn họ nếu tới bắt cô nương, Dung Trạm đã nói là làm, cho dù phải mất mạng cũng sẽ bảo vệ cô nương chu đáo. Nhưng nếu… phải đồng mưu cùng với những nữ tử kia ô nhục… chính là làm nhục thanh danh bọn họ, trăm ngàn lần không thể được.” Giọng nói Dung Trạm rất nhẹ, ngữ khí kiên định.
Phá Nguyệt túng quẫn nắm lấy tay áo của hắn: “Dung Trạm, bọn người đó là cha ta phái tới!”
Dung Trạm hơi kinh hãi, ánh mắt phức tạp nhìn nàng, mới thận trọng nói: “Nếu là cha của cô nương, cô nương vì sao phải sợ hãi như vậy? Chẳng lẽ… Cô nương chỉ là…” Chỉ là nữ tử nhà quyền quý ham chơi bỏ trốn?
Phá Nguyệt hít sâu một hơi, biết rõ nếu hôm nay nàng không nói rõ ràng, Dung Trạm tuyệt đối sẽ không giúp nàng.
“Dung Trạm, cha ta nói hắn nuôi lớn ta, chính là để ta làm nữ nhân của hắn, làm nương tử của hắn.”
Đến canh năm.
Dung Trạm ngồi trong nhà nhìn hai ả yêu nữ mặt mày hớn hở, đang quỳ trước mặt mình.
“Tỷ muội chúng ta tư tưởng đã thông, bây giờ sẽ lập tức quay về núi Phược Dục.” Một người nói. “Đa tạ công tử đã chỉ điểm bến mê, mong công tử ban cho thuốc giải.”
Dung Trạm than nhẹ một tiếng trong lòng, đưa cho bọn họ hai viên giải độc hoàn bình thường. Hai người uống thuốc giải xong mới nhẹ nhàng đứng lên, đồng thanh cười nói: “Công tử, chàng là khách quý của Thần Giáo chúng ta. Nếu rảnh rỗi, mời chàng tới Phược Dục sơn dạo chơi, chúng ta nhất định tiếp đãi long trọng, công tử sẽ biết thế nào là sung sướng còn hơn thần tiên.”
Dung Trạm nghe vậy thì nhíu mày, khẽ quát: “Đừng nói bậy!”
Hai nữ tử cười đến run rẩy cả người, đứng dậy lướt nhanh qua cửa sổ. Dưới lầu chợt vang lên tiếng vó ngựa, Phá Nguyệt đứng tựa vào cửa sổ nhìn thấy một chiếc xe ngựa phóng như bay.
Dung Trạm và Phá Nguyệt lập tức cầm lấy hành lý, thừa dịp trời chưa sáng rời khỏi cái nơi thị phi này.
Ai ngờ khi họ về tới phòng Dung Trạm đã thấy gầm giường trống không, bóng dáng Trần Tùy Nhạn hoàn toàn biến mất. Dung Trạm cầm lấy tờ giấy trên giường, trên đó là nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: “Công tử, vị tướng công này cũng rất quyến rũ, chúng ta nhận tạm vậy.”
Nhan Phá Nguyệt vô cùng hoảng sợ, nàng không ngờ Trần Tùy Nhạn lại bị bọn họ lén lút bắt đi. Nhất thời không biết nên vui hay buồn.
Hai người nhìn nhau, tình thế đã như vậy, ai cũng không xoay chuyển được nữa, đành phải theo kế hoạch ban đầu tiếp tục tiến về phía đông.
Đi được một ngày đường, hai người dừng chân ở một trấn nhỏ trong núi. Mấy ngày nay Dung Trạm dẫn Phá Nguyệt bôn ba đã mệt mỏi, trời đêm chốn thôn dã lại vô cùng yên tĩnh, không sơn điểu ngữ (*). Dung Trạm thả lỏng tâm trạng nên ngủ rất sâu.
*Không sơn điểu ngữ: trong núi tĩnh mịch chỉ có tiếng chim chóc. Đây là tên của một trong hai ca khúc thường đi đôi rất nổi tiếng - Không Sơn Điểu Ngữ và Bách Điểu Triều Phụng.
Trong cơn mộng mị, Dung Trạm mơ một giấc mơ. Hắn đang đứng trên hành lang của khách điếm, Phá Nguyệt mắt sáng răng ngà đang đứng trước mặt hắn. Nàng đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Dung Trạm, cha ta nói muốn ta trở thành nương tử của ông ấy.”
Cảm giác căm phẫn ban ngày lại dâng lên trong lòng hắn. Hắn cảm thấy máu nóng sôi trào từng đợt, trên mặt cũng nóng rực.
Thì ra trên đời cũng có loại phụ thân ác độc như thế, lại lấy Phá Nguyệt làm công cụ phát tiết dục vọng! Phá Nguyệt mảnh mai yếu ớt như vậy, nếu rơi vào tay nam tử kia thì không phải sẽ…
Đầu óc hắn không tự chủ được hiện ra hình ảnh Phá Nguyệt bị một nam tử đè ở dưới thân làm nhục, trông nàng vô cùng sợ hãi.
Ý nghĩ này xoay vòng trong đầu óc hắn. Khách điếm đột nhiên biến mất, hắn mơ màng mở mắt nhìn, lại thấy một nữ tử toàn thân trắng như tuyết đang nằm trong lòng mình.
Dung nhan mỹ miều, đôi mắt đen láy sâu thẳm, dường như đã từng quen biết.
Hơi thở nữ tử gấp gáp, mồ hôi trên trán ướt đẫm. Nàng như một chú yêu tinh nhỏ, thân thể yểu điệu chuyển động lắc lư trên người hắn, bàn tay trắng trẻo nõn nà ôm lấy cổ hắn. Trước mặt hắn là đôi bầu ngực sữa đong đưa, cái eo nhỏ không thể tưởng tượng được, mà càng lúc hạ thân nàng lại càng co rút chặt chẽ.
Đầu óc Dung Trạm nóng bừng bừng. Hắn biết rõ đây là chuyện không đứng đắn, không nên làm. Nhưng chưa bao giờ hắn cảm nhận được vật đàn ông của mình lại có dục vọng tà ác mãnh liệt như lúc này, ra sức nhịp từng nhịp hung hăng mạnh mẽ xuyên qua thân thể nữ tử kia. Hắn cảm giác được hai tay mình ướt đẫm mồ hôi đang ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, như dùng toàn bộ sức lực mà nhấn nàng vào thân thể của chính mình!
Cuối cùng, nàng ở trong lòng hắn rùng mình, nơi tư mật co rút mãnh liệt, mà hạ thân của hắn cương cứng nhức nhối theo sự co thắt của nàng. Cổ họng hắn khát khô, chỉ trong khoảnh khắc một dòng ấm nóng tựa như nước nguồn từ núi cao cuồn cuộn bắn ra.
“Ưmmmm —“ Hắn khàn giọng thỏa mãn rên lên. Nhưng lúc mở mắt ra, chỉ thấy ánh trăng bàng bạc chiếu rọi nửa gian phòng. Hắn thấy mình nằm một mình trên giường, đũng quần trong ướt át, làm gì có nữ tử nào?
Hắn ngồi dậy, trong lòng vô cùng chán nản, hình như… còn có cả sự tiếc nuối chưa bao giờ có. Hắn tự cảm thấy xấu hổ, vội vàng chỉnh đốn suy nghĩ, thầm niệm Kim Cương Kinh.
Từ nhỏ hắn đã quen đọc kinh Phật, niệm xong một lần thì hô hấp đã ổn định trở lại, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn. Hắn nghĩ quả nhiên là định lực của bản thân vẫn còn kém. Nghe Phá Nguyệt kể chuyện bị chính phụ thân của nàng quấy nhiễu một cách man rợ làm cho tinh thần hắn bị chấn động, căm phẫn trong lòng không kềm chế được khiến tà niệm nảy sinh.
Hắn lại nằm xuống. Có điều ánh trăng sáng như gột rửa không gian làm hắn không cách nào chìm vào giấc ngủ. Hắn lại bắt đầu niệm kinh Phật, mặc dù lòng đã tĩnh như gương, dáng người yểu điệu trắng như tuyết kia vẫn thoáng hiện ra, hơi thở gấp gáp trầm thấp vẫn phảng phất đâu đó trong lòng hắn, không tài nào gạt đi được.
/39
|