Nhan Phá Nguyệt ba chân bốn cẳng chạy đến luyện võ trường, từ xa xa đã thấy mười mấy người túm tụm lại một góc ở phía đông.
Nàng vô cùng căng thẳng — đó chính là nơi đặt giá hình để phạt binh sĩ phạm lỗi. Trong tiếng xì xào bàn tán của mọi người, nàng nghe tiếng da thịt bị đánh “Bịch, bịch, bịch”, từng cái, từng cái một.
Nàng vội vàng lao vào giữa đám người!
Cũng may dáng người Phá Nguyệt nhỏ nhắn, mấy binh sĩ cao to đang chen lấn thấy nàng đều vô thức né sang một bên, vì vậy nàng mới nhanh chóng lẻn được vào phía trong.
Đúng là Bộ Thiên Hành.
Cái giá gỗ dài hơn hai thước đặt chễm chệ trên đất. Bộ Thiên Hành đang úp người vào cái giá, hai tay đặt hờ trên ngã ba giá gỗ, sắc mặt nghiêm túc, ánh mắt u ám. Đứng phía sau Bộ Thiên Hành là hai binh lính cao lớn, cường tráng. Mỗi người cầm một cây côn làm bằng gỗ thông, to bằng cổ tay Nhan Phá Nguyệt, lần lượt giơ lên đánh xuống. Tiếng côn gỗ đập vào da thịt nặng nề vang lên. Đằng trước còn có một tên lính nhịp nhàng đếm: “Mười lăm, mười sáu,…”. Vậy mà Bộ Thiên Hành không hề có biểu cảm gì, hai mắt nhìn thẳng phía trước, phảng phất như người bị đánh không phải mình.
Phá Nguyệt kéo người bên cạnh: “Tướng quân của chúng ta vì sao lại bị phạt?”
Người kia nghe giọng nói thanh thúy của nàng, cảm thấy rất kỳ quái. Hắn nheo nheo mắt: “Tiểu Tôn… Giọng của ngươi hôm nay sao lại eo éo vậy?”
Nàng nghiêm mặt lặp lại: “Vì sao tướng quân bị phạt?”
Người nọ giật mình, sợ sệt đáp: “Triệu đại tướng quân muốn tàn sát hết dân trong thành, Bộ tướng quân vì cố gắng ngăn cản nên mới… còn đắc tội cả giám quân đại nhân…”
Phá Nguyệt không nói được lời nào, ngơ ngác nhìn Bộ Thiên Hành.
Bộ Thiên Hành cũng nghe thấy giọng nói của nàng, nghiêng đầu nhìn sang, khóe miệng cứng nhắc kéo sang hai bên khẽ cười với nàng, phảng phất như mặt nước phẳng lặng bị động mà vỡ ra.
Nụ cười của hắn khiến lòng dạ Phá Nguyệt rối bời. Ngước mắt lên nhìn chỉ thấy sau lưng hắn nhuốm đầy máu, không kềm được giận dữ — mấy tên lính này thường ngày quan hệ với Bộ Thiên Hành rất tốt, vậy mà bây giờ dám xuống tay nặng như vậy!
Thật ra, Phá Nguyệt không biết Triệu Sơ Túc cai quản quân đội rất nghiêm ngặt. Cho dù Bộ Thiên Hành được mọi người yêu quý, bị hành hình cũng không ai dám nương tay.
“Về đi.” Môi Bộ Thiên Hành mấp máy, hai mắt kiên định nhìn nàng.
Phá Nguyệt không phải người ủy mị. Nàng biết mình không có năng lực giúp đỡ, nhưng bảo nàng cứ vậy mà đi về, nàng về không được. Nàng đau lòng nhìn hắn, ngẩn ngẩn ngơ ngơ bước về phía trước, vô tình đã bước khỏi đám đông.
“Tiểu Tôn! Đừng làm bậy!” Một người ở bên cạnh hoảng hốt la lên. “Cẩn thận, không khéo ngươi cũng bị phạt trượng bây giờ!”
Phá Nguyệt quay đầu lại nhìn, chính là lão Tô lúc trước nàng từng gặp. Lão Tô thấy nàng lầm lũi dường như muốn xông vào cản cây côn đang đánh, sợ nàng bị thương, lập tức ôm lấy eo nàng kéo về phía sau.
Phá Nguyệt giật nảy người, vội la lên: “Thả ta ra!”
Lão Tô ôm eo nàng, cảm thấy có gì hơi là lạ. Nhưng ông không bận tâm nhiều, chỉ muốn ngăn tên tiểu tử này làm loạn ở đây. Cánh tay cứng cáp đang ôm nàng càng kéo mạnh về phía sau. Ồn ào như vậy làm mọi người đều quay sang nhìn.
“Buông nó ra!” Một tiếng quát chói tai vang lên khiến ai nấy đều giật mình, quay lại nhìn. Chính là Bộ Thiên Hành đang úp sấp trên giá, nhìn trừng trừng về phía này.
Phá Nguyệt cũng sững sờ nhìn hắn. Bộ Thiên Hành hắng giọng hai cái, mới từ tốn nói: “Lão Tô, nó đang bị cảm mạo, lão buông nó ra đi, nếu không lại lây bệnh cho lão.”
“Không sao… Tên tiểu tử này quá xúc động…” Lão Tô còn chưa buông tay, Bộ Thiên Hành đã trầm giọng: “Thả ra!”
Lão Tô ngượng ngùng nhìn chủ tớ hai người. Ông buông Phá Nguyệt ra, vỗ đầu nàng nói: “Được rồi, được rồi. Là ta nhiều chuyện.”
Bị chuyện này gián đoạn, binh sĩ chịu trách nhiệm thi hành hình phạt đã dừng lại khá lâu. Họ đang định vung côn lên đánh tiếp, chợt nghe có tiếng nói trong trẻo từ trong đám người: “Khoan đã!”
Nhan Phá Nguyệt nhìn qua, không nén được vui mừng — Là Dung Trạm!
Có lẽ hắn vừa cởi áo giáp ngoài xong đã vội chạy tới đây. Áo choàng hơi cũ đang mặc trên người dính đầy bụi đất, còn có cả vết máu, khiến gương mặt trắng nõn trở nên lãnh khốc. Có điều ánh mắt mềm mại, ấm áp đã san bằng hết sát khí trên người hắn.
Hắn bình tĩnh bước ra khỏi đám đông, thi lễ với quan chấp pháp thi hành hình phạt trước: “Có thể để cho ta nói với huynh ấy mấy câu không, xong rồi hành hình cũng không muộn.”
Đối diện với người hiền lành như Dung Trạm, quan chấp hình khó mà từ chối. Hắn cũng biết Bộ Thiên Hành chính là đại ca kết nghĩa của Dung Trạm, đành kéo Dung Trạm sang một bên, thấp giọng nói: “Dung Trạm tướng quân nói nhanh thôi. Bộ tướng quân thân thể cường tráng sẽ không hề hấn gì đâu, đánh xong một trăm côn là được, mong ngài đừng cản trở.”
Dung Trạm mỉm cười gật đầu. Mọi người đều dồn ánh mắt về phía hắn, mà hắn vẫn bình tĩnh, không nhanh không chậm đi đến trước mặt Bộ Thiên Hành.
“Không phải huynh tán đồng hành động tàn sát hàng loạt dân trong thành sao?” Trong mắt hắn thậm chí còn hơi cười cười, Phá Nguyệt nhìn thấy ánh mắt mắt, thầm nghĩ thôi xong rồi, xong rồi…
Bộ Thiên Hành cười khà khà đáp: “Thì hôm nay ta đổi ý. Sao, không được à?”
Ai nấy đều kinh ngạc. Sắc mặt Dung Trạm giãn ra, sảng khoái nói: “Có đại ca thế này, ta còn đòi hỏi gì hơn!” Hắn quay lại nói với quan chấp hình: “Bộ tướng quân còn thiếu bao nhiêu côn nữa? Ta thay huynh ấy chịu phạt.”
Mọi người đều tỏ vẻ kính nể, Bộ Thiên Hành lại lạnh lùng nói: “Tiểu Dung, tránh qua một bên. Ngươi coi thường đại ca ta quá.”
Quan chấp hình lắc đầu: “Không được. Quân lệnh như sơn, sao có thể chịu thay?”
Dung Trạm gật đầu, sau đó thản nhiên quỳ xuống: “Vậy cứ phạt ta luôn. Ta cũng không tán đồng việc tàn sát dân trong thành.”
Ai nấy đều kinh ngạc, há hốc miệng. Bộ Thiên Hành cười ha ha, nâng tay vỗ vỗ lên vai Dung Trạm. Phá Nguyệt vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng trong lòng cũng cảm thấy hăng hái theo, không kềm được nổi lên dũng khí, cất cao giọng nói: “Hai vị tướng quân bị phạt xong, Tiểu Tôn sẽ chuẩn bị món ngon rượu ngon, mời hai vị thưởng thức! Tiểu Tôn chỉ là lính hầu, nhưng cũng cảm thấy tàn sát hàng loạt dân trong thành là không đúng.”
Bộ Thiên Hành và Dung Trạm còn chưa kịp lên tiếng, lão Tô đứng bên cạnh đã vỗ mạnh một cái lên vai Phá Nguyệt: “Tiểu tử khá! Quả là tâm phúc của tướng quân!” Sức hắn mạnh như trâu, Phá Nguyệt làm sao chịu nổi, hoảng hốt hét một tiếng rồi té cái “Bịch” xuống đất như con chó con. Nàng ngẩng đầu lên, gương mặt lấm lem bụi đất như con mèo hoa, “phèo phèo” mấy tiếng mới phun ra hết đất cát trong miệng.
Xung quanh vang lên một trận cười, ngay cả ánh mắt Dung Trạm cũng có ý cười. Ấy vậy mà Bộ Thiên Hành lại không cười, đôi mắt đen trầm mặc, lẳng lặng nhìn nàng đang bực tức ngồi dưới đất.
Cuối cùng cũng đánh xong một trăm trượng. Bộ Thiên Hành và Dung Trạm thong thả đứng lên. Hai người nội lực thâm hậu, chỉ bị thương ngoài da, không tổn hại đến xương cốt.
Mọi người quan tâm hỏi han mấy câu xong, ai nấy đều tản ra về trại của mình. Binh lính thân tín của Dung Trạm cũng dìu hắn về. Phá Nguyệt đỡ lấy thân hình cao lớn của Bộ Thiên Hành, dìu hắn đi từng bước một về lều mình.
Vừa rồi không khí sôi sục, nhưng bây giờ hai người lại không biết nên nói gì, cứ im lặng bước. Bộ Thiên Hành vẫn trầm mặc, Phá Nguyệt thì ngược lại, nàng vẫn đang rất phấn khích nên không để ý tới thái độ của hắn.
Về đến lều, Bộ Thiên Hành mệt mỏi nằm sấp xuống giường, nói với Phá Nguyệt: “Cô đi luyện quyền pháp thêm một canh giờ nữa rồi hãy về.”
Phá Nguyệt không chịu: “Bây giờ khuya rồi, bên ngoài lạnh lắm. Ta muốn ngủ.”
Bộ Thiên Hành chợt nghĩ, lúc nãy bàn tay nhỏ nhắn của nàng đỡ mình cũng hơi lạnh thật. Hắn bất đắc dĩ nói: “Vậy cô qua lều Dung Trạm một lát đi, ta muốn bôi thuốc.”
Lúc này Phá Nguyệt mới giật mình, vết thương trên người hắn đều ở trên mông. Máu đã thấm ướt vạt áo hắn, nhuộm đỏ cả tay nàng.
Nàng cảm thấy hơi xót xa, ngập ngừng nói: “Hay là ngươi để ta giúp cho, tự mình bôi không tiện đâu.”
Bộ Thiên Hành liếc xéo nàng: “Đầu cô bị ngựa đá à?”
“Cũng đâu phải ta chưa từng thấy…” Nàng thản nhiên nói: “Thì cũng có khác gì cục thịt heo đâu.”
Bộ Thiên Hành giận quá hóa cười: “Thịt heo này đắt lắm đấy nhé. Đi gọi tùy tùng của Tiểu Dung tới đây. Nếu Tiểu Dung có hỏi, cứ nói cô chọc giận ta, ta không cần cô hầu hạ.”
Phá Nguyệt gật đầu: “Cái cớ này nghe cũng hay.” Rồi xoay người ra khỏi lều.
Ai ngờ nàng sang lều Dung Trạm, gọi mấy câu mà không có ai trả lời. Phá Nguyệt cảm thấy hơi kỳ lạ, Dung Trạm cũng phải bôi thuốc, sao lại ngủ sớm như vậy?
Nàng xốc cửa lều lên, ngó vào trong chỉ thấy cả túp lều trống trải, không một bóng người, Dung Trạm và thân binh của hắn không biết đã đi đâu.
Phá Nguyệt lòng vòng xung quanh cũng không tìm thấy bọn họ. Nàng muốn tìm mấy binh lính khác nhưng phần lớn binh lính đang ở trong thành tranh thủ cướp giật. Hỏi thăm mấy người, họ đều khoát tay ra hiệu không rảnh.
“Ngươi là tâm phúc của Bộ tướng quân, chuyện bé xíu thế này mà còn muốn phiền người khác à?” Có người mỉa mai nói.
Nàng đành thất thểu đi về.
Vừa bước vào lều, Phá Nguyệt đã thấy Bộ Thiên Hành thẳng người, nằm sấp trên sập trúc. Hai mắt nhắm nghiền, hai thở kéo dài đều đặn, hình như đang ngủ.
Trong ánh nến lờ mờ, dung nhan anh tuấn thường ngày vẫn hay nghiêm nghị, bây giờ trở nên ôn hòa thoải mái. Dưới cặp chân mày đen là hàng mi vừa dài vừa dày, phủ bóng mờ nhàn nhạt lên sống mũi cao thẳng.
Phá Nguyệt bất giác đi đến cạnh hắn. Nàng nghe trong không khí tràn ngập hơi thở nam tính của hắn. Mùi mồ hôi, mùi máu, hơi nóng… nhưng lại không làm người khác cảm thấy khó chịu.
Phá Nguyệt nhìn hắn chăm chú trong khoảnh khắc, sau đó nhẹ nhàng đẩy đẩy tay hắn: “Này…”
Hắn vẫn nằm bất động, không hề có phản ứng.
Tuy Bộ Thiên Hành có công lực thâm hậu, nhưng cả ngày đã dốc sức chém giết, tâm trạng phiền muộn, lại còn nhịn đói chịu phạt, nên ngủ được là ngủ say như chết. Cho dù loáng thoáng nghe được giọng Phá Nguyệt đang gọi đi nữa, hắn cũng chẳng muốn dậy, chỉ muốn ngủ một giấc cho đã.
Phá Nguyệt thấy sau lưng hắn bị đánh bầm dập, máu me rất đáng sợ. Thật sự nàng chịu không nổi, liền rón rén mang tới một chậu nước ấm, thấm ướt khăn bông, xốc chiến bào của hắn lên, nhẹ nhàng lau vết máu và đất cát trên vết thương cho hắn.
Dưới chiến bào là thân thể rắn chắc, mỗi một tấc cơ bắp đều chứa sức sống sung mãn của thanh niên cường tráng. Hôm nay Nhan Phá Nguyệt thật lòng cảm thấy kính nể Bộ Thiên Hành, không nghĩ linh tinh, tập trung chăm sóc vết thương trên lưng hắn. Lau sạch máu, còn cẩn thận thoa kim sang dược lên.
Sau đó, đến mông.
Tự nhiên nàng nhớ đến hai chỗ hõm đáng yêu trên eo hắn, tay đang nắm lưng quần hắn hình như cũng nóng lên.
Phá Nguyệt nhẹ nhàng cởi quần dài của hắn, lộ ra hai bắp đùi thon dài, thẳng tắp.
Nhưng còn cái khố(*) thì phải làm sao đây?
*Khố: quần lót, là một tấm vải dài, khổ hẹp dùng để để bọc và che vùng hạ bộ bằng cách quấn tựa vào vòng thắt lưng.
Phá Nguyệt không dám nhìn, càng không dám cởi. Nàng dùng một tay nhấc cái khố của hắn lên một chút, còn mình thì quay mặt sang chỗ khác, tay còn lại mò mẫm dùng khăn ướt lau qua một lần. Sau đó lấy bình kim sang dược rắc thuốc bột lên vết thương. Nàng ngoái lại thật nhanh xem thuốc rắc đều chưa, vội vàng rắc thêm một vòng nữa rồi lập tức buông cái khố xuống.
Thế nhưng trong đầu Nhan Phá Nguyệt toàn là hình ảnh cái mông căng tròn, quyến rũ của hắn ngày ấy. Không cần nhìn cũng biết hôm nay nhất định đã bị đánh bầm dập, không biết có lành được như cũ không… Hai má nàng nóng như bị phỏng, không dám nhìn nữa, nhanh chóng mặc quần dài vào cho hắn.
Toàn thân Bộ Thiên Hành tê rần.
Thật ra lúc Phá Nguyệt dùng khăn ướt lau cho hắn, hắn đã tỉnh lại.
Thân là quân nhân, cho dù ngủ say thế nào, bị người ta động tới động lui trên người cũng không thể không tỉnh. Nhưng chẳng biết do ma xui hay quỷ khiến, cảm giác được bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại xoa lên da mình, Bộ Thiên Hành chẳng muốn mở mắt.
Thật là thoải mái! Hai bàn tay thô kệch, bộp chộp của Tiểu Tôn làm sao mềm mại được thế này.
Vì vậy hắn cứ lim dim mắt, thả lỏng người để mặc nàng chăm sóc. Đây cũng là điểm đặc biệt của Bộ Thiên Hành. Lúc hắn tỉnh, Phá Nguyệt nói muốn bôi thuốc cho hắn, đương nhiên hắn cảm thấy xấu hổ mà từ chối ngay. Nhưng bây giờ hắn đang “ngủ”, nàng có làm gì cũng chẳng liên quan đến hắn, cứ thế nhàn nhã hưởng thụ sự chăm sóc của Phá Nguyệt.
Thế nhưng đến lúc Phá Nguyệt run rẩy cởi quần dài của hắn, tự nhiên trong đầu hắn như có ai có kéo một sợi dây thật căng. Lúc Phá Nguyệt chạm vào cái khố của hắn, hắn cảm thấy máu cả người mình dường như dồn hết đến dưới ngón tay nàng.
Nhưng giờ phút này làm sao hắn có thể “tỉnh” lại đây? Tỉnh rồi thì xấu hổ lắm. Bây giờ mà tỉnh, Phá Nguyệt không mắng hắn chết mới là lạ.
Hắn đành cắn răng giả bộ tiếp.
Tuy nàng chỉ nhấc cái khố của hắn lên một chút, nhưng ngón tay nàng lướt nhẹ qua da hắn thật là làm hắn vừa nhột vừa tê — Mắt Bộ Thiên Hành vẫn nhắm, nhưng gương mặt đã đỏ ửng — Hắn đang nằm sấp, vậy mà thằng nhóc lại cứng lên mới khổ, thật là khó chịu.
Nàng ngồi sát cạnh người hắn. Người tập võ các giác quan rất nhạy, hắn gần như có thể nghe được hơi thở đều đặn của nàng phất qua làn da hắn, khiến hắn vừa râm ran ngứa, vừa như tê dại hết nửa người. Trong đầu hắn tự nhiên hiện lên làn môi đỏ như hoa đào của nàng, phảng phất giờ phút này không phải là hơi thở nàng trong lúc lơ đãng phất qua da thịt hắn, mà là đôi môi mềm mại đang hôn lên đó…
Bộ Thiên Hành khẽ liếm môi, bỗng nhiên cảm thấy nóng bức, cổ họng hắn khô ran.
Hắn không biết vì sao hắn cảm thấy như vậy, nhưng hắn biết rất rõ mình muốn làm gì.
Hắn muốn xoay người chặn lại cái nguồn gốc làm mình bứt rứt đó, chặn lại cái miệng nhỏ xinh đang đốt lửa trên người hắn…
Ý nghĩ trong đầu càng lúc càng mãnh liệt, càng lúc Bộ Thiên Hành càng khó kềm chế. Hắn biết hắn không nên — Nàng là thiên kim tiểu thư, hồng nhan họa thủy. Hắn chẳng qua chỉ là một quân nhân nghèo hèn, hắn không thể chạm vào nàng.
Nhưng giờ phút này hắn chỉ muốn ôm lấy thân thể nhỏ bé của nàng, mạnh mẽ hôn lên đôi môi mềm mại ấy mới có thể giải tỏa cơn khát trong miệng, mới có thể dập tắt ngọn lửa đang thiêu đốt tâm can.
“Phù —“ Tự nhiên Phá Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, đứng lên. Hơi thở vừa vặn phất qua eo hắn. Bộ Thiên Hành không thể nhịn nữa, hắn mở mắt, đang định xoay người lại…
“Đại ca? Ngủ chưa?” Giọng nói hiền hòa từ ngoài lều truyền vào: “Đệ tới tìm huynh uống rượu.”
Nhan Phá Nguyệt vội vàng kéo áo choàng của hắn xuống. Nàng đứng lên lùi lại mấy bước, sau đó mới vội vàng chạy ra cửa lều.
Bộ Thiên Hành nhìn bóng lưng nhỏ bé của nàng, hình như nàng hơi lo lắng, lại có phần hấp tấp.
“Tướng quân ngủ rồi…” Hắn nghe nàng nhỏ giọng nói với Dung Trạm.
“Tiểu Dung? Vào đi!” Bộ Thiên Hành cất tiếng gọi.
Phá Nguyệt đang đứng ngay cửa xoay người lại, vừa lúng túng vừa khẩn trương nhìn Bộ Thiên Hành. Làm sao Bộ Thiên Hành để nàng kịp nhận ra. Hắn thản nhiên như không, nhìn cũng chẳng thèm nhìn nàng, nói với Dung Trạm: “Có rượu à?”
Phá Nguyệt thấy biểu hiện của hắn mới nhẹ nhàng thở ra, mím môi. Khóe mắt Bộ Thiên Hành khẽ liếc qua đôi môi nhỏ nhắn của nàng, tự nhiên cổ họng lại cảm thấy khô nóng.
Nàng vô cùng căng thẳng — đó chính là nơi đặt giá hình để phạt binh sĩ phạm lỗi. Trong tiếng xì xào bàn tán của mọi người, nàng nghe tiếng da thịt bị đánh “Bịch, bịch, bịch”, từng cái, từng cái một.
Nàng vội vàng lao vào giữa đám người!
Cũng may dáng người Phá Nguyệt nhỏ nhắn, mấy binh sĩ cao to đang chen lấn thấy nàng đều vô thức né sang một bên, vì vậy nàng mới nhanh chóng lẻn được vào phía trong.
Đúng là Bộ Thiên Hành.
Cái giá gỗ dài hơn hai thước đặt chễm chệ trên đất. Bộ Thiên Hành đang úp người vào cái giá, hai tay đặt hờ trên ngã ba giá gỗ, sắc mặt nghiêm túc, ánh mắt u ám. Đứng phía sau Bộ Thiên Hành là hai binh lính cao lớn, cường tráng. Mỗi người cầm một cây côn làm bằng gỗ thông, to bằng cổ tay Nhan Phá Nguyệt, lần lượt giơ lên đánh xuống. Tiếng côn gỗ đập vào da thịt nặng nề vang lên. Đằng trước còn có một tên lính nhịp nhàng đếm: “Mười lăm, mười sáu,…”. Vậy mà Bộ Thiên Hành không hề có biểu cảm gì, hai mắt nhìn thẳng phía trước, phảng phất như người bị đánh không phải mình.
Phá Nguyệt kéo người bên cạnh: “Tướng quân của chúng ta vì sao lại bị phạt?”
Người kia nghe giọng nói thanh thúy của nàng, cảm thấy rất kỳ quái. Hắn nheo nheo mắt: “Tiểu Tôn… Giọng của ngươi hôm nay sao lại eo éo vậy?”
Nàng nghiêm mặt lặp lại: “Vì sao tướng quân bị phạt?”
Người nọ giật mình, sợ sệt đáp: “Triệu đại tướng quân muốn tàn sát hết dân trong thành, Bộ tướng quân vì cố gắng ngăn cản nên mới… còn đắc tội cả giám quân đại nhân…”
Phá Nguyệt không nói được lời nào, ngơ ngác nhìn Bộ Thiên Hành.
Bộ Thiên Hành cũng nghe thấy giọng nói của nàng, nghiêng đầu nhìn sang, khóe miệng cứng nhắc kéo sang hai bên khẽ cười với nàng, phảng phất như mặt nước phẳng lặng bị động mà vỡ ra.
Nụ cười của hắn khiến lòng dạ Phá Nguyệt rối bời. Ngước mắt lên nhìn chỉ thấy sau lưng hắn nhuốm đầy máu, không kềm được giận dữ — mấy tên lính này thường ngày quan hệ với Bộ Thiên Hành rất tốt, vậy mà bây giờ dám xuống tay nặng như vậy!
Thật ra, Phá Nguyệt không biết Triệu Sơ Túc cai quản quân đội rất nghiêm ngặt. Cho dù Bộ Thiên Hành được mọi người yêu quý, bị hành hình cũng không ai dám nương tay.
“Về đi.” Môi Bộ Thiên Hành mấp máy, hai mắt kiên định nhìn nàng.
Phá Nguyệt không phải người ủy mị. Nàng biết mình không có năng lực giúp đỡ, nhưng bảo nàng cứ vậy mà đi về, nàng về không được. Nàng đau lòng nhìn hắn, ngẩn ngẩn ngơ ngơ bước về phía trước, vô tình đã bước khỏi đám đông.
“Tiểu Tôn! Đừng làm bậy!” Một người ở bên cạnh hoảng hốt la lên. “Cẩn thận, không khéo ngươi cũng bị phạt trượng bây giờ!”
Phá Nguyệt quay đầu lại nhìn, chính là lão Tô lúc trước nàng từng gặp. Lão Tô thấy nàng lầm lũi dường như muốn xông vào cản cây côn đang đánh, sợ nàng bị thương, lập tức ôm lấy eo nàng kéo về phía sau.
Phá Nguyệt giật nảy người, vội la lên: “Thả ta ra!”
Lão Tô ôm eo nàng, cảm thấy có gì hơi là lạ. Nhưng ông không bận tâm nhiều, chỉ muốn ngăn tên tiểu tử này làm loạn ở đây. Cánh tay cứng cáp đang ôm nàng càng kéo mạnh về phía sau. Ồn ào như vậy làm mọi người đều quay sang nhìn.
“Buông nó ra!” Một tiếng quát chói tai vang lên khiến ai nấy đều giật mình, quay lại nhìn. Chính là Bộ Thiên Hành đang úp sấp trên giá, nhìn trừng trừng về phía này.
Phá Nguyệt cũng sững sờ nhìn hắn. Bộ Thiên Hành hắng giọng hai cái, mới từ tốn nói: “Lão Tô, nó đang bị cảm mạo, lão buông nó ra đi, nếu không lại lây bệnh cho lão.”
“Không sao… Tên tiểu tử này quá xúc động…” Lão Tô còn chưa buông tay, Bộ Thiên Hành đã trầm giọng: “Thả ra!”
Lão Tô ngượng ngùng nhìn chủ tớ hai người. Ông buông Phá Nguyệt ra, vỗ đầu nàng nói: “Được rồi, được rồi. Là ta nhiều chuyện.”
Bị chuyện này gián đoạn, binh sĩ chịu trách nhiệm thi hành hình phạt đã dừng lại khá lâu. Họ đang định vung côn lên đánh tiếp, chợt nghe có tiếng nói trong trẻo từ trong đám người: “Khoan đã!”
Nhan Phá Nguyệt nhìn qua, không nén được vui mừng — Là Dung Trạm!
Có lẽ hắn vừa cởi áo giáp ngoài xong đã vội chạy tới đây. Áo choàng hơi cũ đang mặc trên người dính đầy bụi đất, còn có cả vết máu, khiến gương mặt trắng nõn trở nên lãnh khốc. Có điều ánh mắt mềm mại, ấm áp đã san bằng hết sát khí trên người hắn.
Hắn bình tĩnh bước ra khỏi đám đông, thi lễ với quan chấp pháp thi hành hình phạt trước: “Có thể để cho ta nói với huynh ấy mấy câu không, xong rồi hành hình cũng không muộn.”
Đối diện với người hiền lành như Dung Trạm, quan chấp hình khó mà từ chối. Hắn cũng biết Bộ Thiên Hành chính là đại ca kết nghĩa của Dung Trạm, đành kéo Dung Trạm sang một bên, thấp giọng nói: “Dung Trạm tướng quân nói nhanh thôi. Bộ tướng quân thân thể cường tráng sẽ không hề hấn gì đâu, đánh xong một trăm côn là được, mong ngài đừng cản trở.”
Dung Trạm mỉm cười gật đầu. Mọi người đều dồn ánh mắt về phía hắn, mà hắn vẫn bình tĩnh, không nhanh không chậm đi đến trước mặt Bộ Thiên Hành.
“Không phải huynh tán đồng hành động tàn sát hàng loạt dân trong thành sao?” Trong mắt hắn thậm chí còn hơi cười cười, Phá Nguyệt nhìn thấy ánh mắt mắt, thầm nghĩ thôi xong rồi, xong rồi…
Bộ Thiên Hành cười khà khà đáp: “Thì hôm nay ta đổi ý. Sao, không được à?”
Ai nấy đều kinh ngạc. Sắc mặt Dung Trạm giãn ra, sảng khoái nói: “Có đại ca thế này, ta còn đòi hỏi gì hơn!” Hắn quay lại nói với quan chấp hình: “Bộ tướng quân còn thiếu bao nhiêu côn nữa? Ta thay huynh ấy chịu phạt.”
Mọi người đều tỏ vẻ kính nể, Bộ Thiên Hành lại lạnh lùng nói: “Tiểu Dung, tránh qua một bên. Ngươi coi thường đại ca ta quá.”
Quan chấp hình lắc đầu: “Không được. Quân lệnh như sơn, sao có thể chịu thay?”
Dung Trạm gật đầu, sau đó thản nhiên quỳ xuống: “Vậy cứ phạt ta luôn. Ta cũng không tán đồng việc tàn sát dân trong thành.”
Ai nấy đều kinh ngạc, há hốc miệng. Bộ Thiên Hành cười ha ha, nâng tay vỗ vỗ lên vai Dung Trạm. Phá Nguyệt vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng trong lòng cũng cảm thấy hăng hái theo, không kềm được nổi lên dũng khí, cất cao giọng nói: “Hai vị tướng quân bị phạt xong, Tiểu Tôn sẽ chuẩn bị món ngon rượu ngon, mời hai vị thưởng thức! Tiểu Tôn chỉ là lính hầu, nhưng cũng cảm thấy tàn sát hàng loạt dân trong thành là không đúng.”
Bộ Thiên Hành và Dung Trạm còn chưa kịp lên tiếng, lão Tô đứng bên cạnh đã vỗ mạnh một cái lên vai Phá Nguyệt: “Tiểu tử khá! Quả là tâm phúc của tướng quân!” Sức hắn mạnh như trâu, Phá Nguyệt làm sao chịu nổi, hoảng hốt hét một tiếng rồi té cái “Bịch” xuống đất như con chó con. Nàng ngẩng đầu lên, gương mặt lấm lem bụi đất như con mèo hoa, “phèo phèo” mấy tiếng mới phun ra hết đất cát trong miệng.
Xung quanh vang lên một trận cười, ngay cả ánh mắt Dung Trạm cũng có ý cười. Ấy vậy mà Bộ Thiên Hành lại không cười, đôi mắt đen trầm mặc, lẳng lặng nhìn nàng đang bực tức ngồi dưới đất.
Cuối cùng cũng đánh xong một trăm trượng. Bộ Thiên Hành và Dung Trạm thong thả đứng lên. Hai người nội lực thâm hậu, chỉ bị thương ngoài da, không tổn hại đến xương cốt.
Mọi người quan tâm hỏi han mấy câu xong, ai nấy đều tản ra về trại của mình. Binh lính thân tín của Dung Trạm cũng dìu hắn về. Phá Nguyệt đỡ lấy thân hình cao lớn của Bộ Thiên Hành, dìu hắn đi từng bước một về lều mình.
Vừa rồi không khí sôi sục, nhưng bây giờ hai người lại không biết nên nói gì, cứ im lặng bước. Bộ Thiên Hành vẫn trầm mặc, Phá Nguyệt thì ngược lại, nàng vẫn đang rất phấn khích nên không để ý tới thái độ của hắn.
Về đến lều, Bộ Thiên Hành mệt mỏi nằm sấp xuống giường, nói với Phá Nguyệt: “Cô đi luyện quyền pháp thêm một canh giờ nữa rồi hãy về.”
Phá Nguyệt không chịu: “Bây giờ khuya rồi, bên ngoài lạnh lắm. Ta muốn ngủ.”
Bộ Thiên Hành chợt nghĩ, lúc nãy bàn tay nhỏ nhắn của nàng đỡ mình cũng hơi lạnh thật. Hắn bất đắc dĩ nói: “Vậy cô qua lều Dung Trạm một lát đi, ta muốn bôi thuốc.”
Lúc này Phá Nguyệt mới giật mình, vết thương trên người hắn đều ở trên mông. Máu đã thấm ướt vạt áo hắn, nhuộm đỏ cả tay nàng.
Nàng cảm thấy hơi xót xa, ngập ngừng nói: “Hay là ngươi để ta giúp cho, tự mình bôi không tiện đâu.”
Bộ Thiên Hành liếc xéo nàng: “Đầu cô bị ngựa đá à?”
“Cũng đâu phải ta chưa từng thấy…” Nàng thản nhiên nói: “Thì cũng có khác gì cục thịt heo đâu.”
Bộ Thiên Hành giận quá hóa cười: “Thịt heo này đắt lắm đấy nhé. Đi gọi tùy tùng của Tiểu Dung tới đây. Nếu Tiểu Dung có hỏi, cứ nói cô chọc giận ta, ta không cần cô hầu hạ.”
Phá Nguyệt gật đầu: “Cái cớ này nghe cũng hay.” Rồi xoay người ra khỏi lều.
Ai ngờ nàng sang lều Dung Trạm, gọi mấy câu mà không có ai trả lời. Phá Nguyệt cảm thấy hơi kỳ lạ, Dung Trạm cũng phải bôi thuốc, sao lại ngủ sớm như vậy?
Nàng xốc cửa lều lên, ngó vào trong chỉ thấy cả túp lều trống trải, không một bóng người, Dung Trạm và thân binh của hắn không biết đã đi đâu.
Phá Nguyệt lòng vòng xung quanh cũng không tìm thấy bọn họ. Nàng muốn tìm mấy binh lính khác nhưng phần lớn binh lính đang ở trong thành tranh thủ cướp giật. Hỏi thăm mấy người, họ đều khoát tay ra hiệu không rảnh.
“Ngươi là tâm phúc của Bộ tướng quân, chuyện bé xíu thế này mà còn muốn phiền người khác à?” Có người mỉa mai nói.
Nàng đành thất thểu đi về.
Vừa bước vào lều, Phá Nguyệt đã thấy Bộ Thiên Hành thẳng người, nằm sấp trên sập trúc. Hai mắt nhắm nghiền, hai thở kéo dài đều đặn, hình như đang ngủ.
Trong ánh nến lờ mờ, dung nhan anh tuấn thường ngày vẫn hay nghiêm nghị, bây giờ trở nên ôn hòa thoải mái. Dưới cặp chân mày đen là hàng mi vừa dài vừa dày, phủ bóng mờ nhàn nhạt lên sống mũi cao thẳng.
Phá Nguyệt bất giác đi đến cạnh hắn. Nàng nghe trong không khí tràn ngập hơi thở nam tính của hắn. Mùi mồ hôi, mùi máu, hơi nóng… nhưng lại không làm người khác cảm thấy khó chịu.
Phá Nguyệt nhìn hắn chăm chú trong khoảnh khắc, sau đó nhẹ nhàng đẩy đẩy tay hắn: “Này…”
Hắn vẫn nằm bất động, không hề có phản ứng.
Tuy Bộ Thiên Hành có công lực thâm hậu, nhưng cả ngày đã dốc sức chém giết, tâm trạng phiền muộn, lại còn nhịn đói chịu phạt, nên ngủ được là ngủ say như chết. Cho dù loáng thoáng nghe được giọng Phá Nguyệt đang gọi đi nữa, hắn cũng chẳng muốn dậy, chỉ muốn ngủ một giấc cho đã.
Phá Nguyệt thấy sau lưng hắn bị đánh bầm dập, máu me rất đáng sợ. Thật sự nàng chịu không nổi, liền rón rén mang tới một chậu nước ấm, thấm ướt khăn bông, xốc chiến bào của hắn lên, nhẹ nhàng lau vết máu và đất cát trên vết thương cho hắn.
Dưới chiến bào là thân thể rắn chắc, mỗi một tấc cơ bắp đều chứa sức sống sung mãn của thanh niên cường tráng. Hôm nay Nhan Phá Nguyệt thật lòng cảm thấy kính nể Bộ Thiên Hành, không nghĩ linh tinh, tập trung chăm sóc vết thương trên lưng hắn. Lau sạch máu, còn cẩn thận thoa kim sang dược lên.
Sau đó, đến mông.
Tự nhiên nàng nhớ đến hai chỗ hõm đáng yêu trên eo hắn, tay đang nắm lưng quần hắn hình như cũng nóng lên.
Phá Nguyệt nhẹ nhàng cởi quần dài của hắn, lộ ra hai bắp đùi thon dài, thẳng tắp.
Nhưng còn cái khố(*) thì phải làm sao đây?
*Khố: quần lót, là một tấm vải dài, khổ hẹp dùng để để bọc và che vùng hạ bộ bằng cách quấn tựa vào vòng thắt lưng.
Phá Nguyệt không dám nhìn, càng không dám cởi. Nàng dùng một tay nhấc cái khố của hắn lên một chút, còn mình thì quay mặt sang chỗ khác, tay còn lại mò mẫm dùng khăn ướt lau qua một lần. Sau đó lấy bình kim sang dược rắc thuốc bột lên vết thương. Nàng ngoái lại thật nhanh xem thuốc rắc đều chưa, vội vàng rắc thêm một vòng nữa rồi lập tức buông cái khố xuống.
Thế nhưng trong đầu Nhan Phá Nguyệt toàn là hình ảnh cái mông căng tròn, quyến rũ của hắn ngày ấy. Không cần nhìn cũng biết hôm nay nhất định đã bị đánh bầm dập, không biết có lành được như cũ không… Hai má nàng nóng như bị phỏng, không dám nhìn nữa, nhanh chóng mặc quần dài vào cho hắn.
Toàn thân Bộ Thiên Hành tê rần.
Thật ra lúc Phá Nguyệt dùng khăn ướt lau cho hắn, hắn đã tỉnh lại.
Thân là quân nhân, cho dù ngủ say thế nào, bị người ta động tới động lui trên người cũng không thể không tỉnh. Nhưng chẳng biết do ma xui hay quỷ khiến, cảm giác được bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại xoa lên da mình, Bộ Thiên Hành chẳng muốn mở mắt.
Thật là thoải mái! Hai bàn tay thô kệch, bộp chộp của Tiểu Tôn làm sao mềm mại được thế này.
Vì vậy hắn cứ lim dim mắt, thả lỏng người để mặc nàng chăm sóc. Đây cũng là điểm đặc biệt của Bộ Thiên Hành. Lúc hắn tỉnh, Phá Nguyệt nói muốn bôi thuốc cho hắn, đương nhiên hắn cảm thấy xấu hổ mà từ chối ngay. Nhưng bây giờ hắn đang “ngủ”, nàng có làm gì cũng chẳng liên quan đến hắn, cứ thế nhàn nhã hưởng thụ sự chăm sóc của Phá Nguyệt.
Thế nhưng đến lúc Phá Nguyệt run rẩy cởi quần dài của hắn, tự nhiên trong đầu hắn như có ai có kéo một sợi dây thật căng. Lúc Phá Nguyệt chạm vào cái khố của hắn, hắn cảm thấy máu cả người mình dường như dồn hết đến dưới ngón tay nàng.
Nhưng giờ phút này làm sao hắn có thể “tỉnh” lại đây? Tỉnh rồi thì xấu hổ lắm. Bây giờ mà tỉnh, Phá Nguyệt không mắng hắn chết mới là lạ.
Hắn đành cắn răng giả bộ tiếp.
Tuy nàng chỉ nhấc cái khố của hắn lên một chút, nhưng ngón tay nàng lướt nhẹ qua da hắn thật là làm hắn vừa nhột vừa tê — Mắt Bộ Thiên Hành vẫn nhắm, nhưng gương mặt đã đỏ ửng — Hắn đang nằm sấp, vậy mà thằng nhóc lại cứng lên mới khổ, thật là khó chịu.
Nàng ngồi sát cạnh người hắn. Người tập võ các giác quan rất nhạy, hắn gần như có thể nghe được hơi thở đều đặn của nàng phất qua làn da hắn, khiến hắn vừa râm ran ngứa, vừa như tê dại hết nửa người. Trong đầu hắn tự nhiên hiện lên làn môi đỏ như hoa đào của nàng, phảng phất giờ phút này không phải là hơi thở nàng trong lúc lơ đãng phất qua da thịt hắn, mà là đôi môi mềm mại đang hôn lên đó…
Bộ Thiên Hành khẽ liếm môi, bỗng nhiên cảm thấy nóng bức, cổ họng hắn khô ran.
Hắn không biết vì sao hắn cảm thấy như vậy, nhưng hắn biết rất rõ mình muốn làm gì.
Hắn muốn xoay người chặn lại cái nguồn gốc làm mình bứt rứt đó, chặn lại cái miệng nhỏ xinh đang đốt lửa trên người hắn…
Ý nghĩ trong đầu càng lúc càng mãnh liệt, càng lúc Bộ Thiên Hành càng khó kềm chế. Hắn biết hắn không nên — Nàng là thiên kim tiểu thư, hồng nhan họa thủy. Hắn chẳng qua chỉ là một quân nhân nghèo hèn, hắn không thể chạm vào nàng.
Nhưng giờ phút này hắn chỉ muốn ôm lấy thân thể nhỏ bé của nàng, mạnh mẽ hôn lên đôi môi mềm mại ấy mới có thể giải tỏa cơn khát trong miệng, mới có thể dập tắt ngọn lửa đang thiêu đốt tâm can.
“Phù —“ Tự nhiên Phá Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, đứng lên. Hơi thở vừa vặn phất qua eo hắn. Bộ Thiên Hành không thể nhịn nữa, hắn mở mắt, đang định xoay người lại…
“Đại ca? Ngủ chưa?” Giọng nói hiền hòa từ ngoài lều truyền vào: “Đệ tới tìm huynh uống rượu.”
Nhan Phá Nguyệt vội vàng kéo áo choàng của hắn xuống. Nàng đứng lên lùi lại mấy bước, sau đó mới vội vàng chạy ra cửa lều.
Bộ Thiên Hành nhìn bóng lưng nhỏ bé của nàng, hình như nàng hơi lo lắng, lại có phần hấp tấp.
“Tướng quân ngủ rồi…” Hắn nghe nàng nhỏ giọng nói với Dung Trạm.
“Tiểu Dung? Vào đi!” Bộ Thiên Hành cất tiếng gọi.
Phá Nguyệt đang đứng ngay cửa xoay người lại, vừa lúng túng vừa khẩn trương nhìn Bộ Thiên Hành. Làm sao Bộ Thiên Hành để nàng kịp nhận ra. Hắn thản nhiên như không, nhìn cũng chẳng thèm nhìn nàng, nói với Dung Trạm: “Có rượu à?”
Phá Nguyệt thấy biểu hiện của hắn mới nhẹ nhàng thở ra, mím môi. Khóe mắt Bộ Thiên Hành khẽ liếc qua đôi môi nhỏ nhắn của nàng, tự nhiên cổ họng lại cảm thấy khô nóng.
/39
|