Ngày không nắng. Sắc trời xám xịt ảm đạm.
Bình nguyên rộng lớn sôi sục như chảo dầu trên lò lửa. Đoàn binh Đại Tư quốc hành quân rầm rập, dấy lên bụi mù che khuất bầu trời. Tiếng vó ngựa dồn dập.
Phá Nguyệt mặc một bộ trường sam đen của bộ binh. Thắt lưng đeo bội đao, chầm chậm theo sau ngựa Dung Trạm.
Cây đao này là Bộ Thiên Hành tặng cho nàng lúc rời khỏi Mặc Quan thành. Hắn nói đây là bội đao hắn dùng khi còn bé. Bộ Thiên Hành tự tay đeo thanh đao vào thắt lưng nàng xong, liền rời khỏi lều. Lúc nàng và Dung Trạm xuất phát, hắn cũng không ra tiễn.
Nghĩ đến đây, Phá Nguyệt không nhịn được sờ tay lên bội đao. Đao này ngắn hơn đao bình thường, lưỡi đao cũng hẹp hơn, phản ra ánh sáng nhàn nhạt. Thân đao khắc hai chữ ‘Hàn Nguyệt’, trùng với một chữ trong tên nàng.
Đây là ngẫu nhiên, hay có ý gì chăng?
Phá Nguyệt nhớ đến Bộ Thiên Hành sắp một mình kháng địch, trong lòng lại dâng lên dự cảm bất thường.
Rời khỏi Mặc Quan thành chính là quyết định lý trí nhất. Mặc dù Bộ Thiên Hành đối với nàng ơn trọng như núi, nhưng nàng ở lại thì giải quyết được gì? Chết cùng với hắn? Nàng không đủ sức giúp hắn, chỉ có thể chọn cách tự bảo vệ mạng mình cho tốt.
Vả lại, chẳng lẽ Dung Trạm cũng không ý kiến gì mà rời đi?
Phá Nguyệt bất giác ngẩng đầu nhìn bóng lưng cao gầy, thẳng tắp trên lưng ngựa phía trước. Lần này Dung Trạm cưỡi Ô Vân Đạp Tuyết của Bộ Thiên Hành. Cả đoạn đường hắn đều duy trì im lặng, chỉ có ngựa không dừng vó chạy đi.
Chắc phải bỏ Bộ Thiên Hành ở lại, hắn cũng rất khó chịu?
Phá Nguyệt quay đầu nhìn, chỉ thấy cát vàng mù mịt. Đoàn người đi như thủy triều dậy sóng, hoàn toàn che lấp bóng dáng Bộ Thiên Hành và Mặc Quan thành.
Hành quân gấp gáp khiến Phá Nguyệt mệt mỏi như cún con sắp chết. Ròng rã hai ngày một đêm mới đến đích — thành Lỗ Sắc. Phá Nguyệt vừa vào lều của Dung Trạm, người đã mềm nhũn, nằm bẹp trên đất, không thèm nhúc nhích.
Cả đoạn đường Dung Trạm đều giữ sắc mặt nặng nề, lúc này thấy nàng nằm dưới chân mình như mớ bùn nhão, mới sực nhớ nàng cũng là một nữ tử yếu đuối. Chính mình ra lệnh đội ngũ phải gấp rút lên đường, lại quên để ý đến sức khỏe của nàng. Tự dưng hắn cảm thấy hơi hổ thẹn, bất chấp hiềm nghi, nhẹ nhàng nhấc Phá Nguyệt đặt lên ghế dựa, cúi đầu hỏi : “Có sao không?”
Phá Nguyệt cầm lấy bình nước trên bàn uống một hớp, thở hổn hển nói: “Thuộc hạ không sao.”
Dung Trạm còn bận tâm chuyện khác, nên không để ý nàng nữa. Hắn vội vàng rời khỏi lều đi đâu đó, lát sau mới trở lại cùng với Tiểu Quân, tùy tùng thân tín của hắn.
“Phá Nguyệt, Tiểu Quân sẽ hộ tống cô nương về kinh đô. Thân thủ của hắn rất tốt, dọc đường cũng sẽ có người giúp đỡ. Đến kinh đô rồi Tiểu Quân sẽ sắp xếp chỗ ở cho cô nương. Hắn trước giờ hành động rất cẩn thận, Nhan Phác Tông nhất định không tìm được đâu. Cô nương yên tâm.” Dung Trạm bình tĩnh nói.
Phá Nguyệt không ngờ Dung Trạm đã phát hiện ra thân phận mình, vừa hoảng hốt lại vừa xấu hổ. Nàng còn chưa trả lời, Tiểu Quân đang đứng một bên hai mắt đã đỏ hồng: “Tướng quân! Xin ngài cho thuộc hạ theo ngài ra chiến trường! Ngài làm sao có thể một thân một mình…”
Dung Trạm hiếm khi giận tái mặt: “Ý ta đã quyết, đừng nhiều lời.”
Nước mắt Tiểu Quân rơi lã chã. Phá Nguyệt cũng đồng thời bắt lấy tay áo của Dung Trạm: “Khoan đã, huynh muốn đi đâu?”
Dung Trạm nhẹ nhàng cười, để ý một chút sẽ thấy hốc mắt hắn ươn ướt. “Đại tướng quân lệnh ta dẫn binh tụ họp với đại quân ở thành Lỗ Sắc. Ta đã đến sớm một ngày, bây giờ tất nhiên là trở lại Mặc Quan thành cùng nghĩa huynh đồng sinh cộng tử.”
Trong lòng Phá Nguyệt bị chấn động, không nói nên lời.
Dung Trạm mang trường kiếm lên. Tiểu Quân cũng rưng rưng giúp hắn cất lương khô vào tay nải sau lưng. Dung Trạm bật cười: “Tiểu Quân, ngươi định để lương khô đè chết ta sao?”
Tiểu Quân buồn bã nói: “Đại quân địch vây thành, chắc hẳn Mặc Quan thành không còn bao nhiêu lương thảo, Tướng quân đem nhiều một chút đi.”
Dung Trạm mỉm cười, không từ chối nữa. Quay lại thấy Phá Nguyệt đang ngơ ngác nhìn mình, hắn mềm mỏng nói: “Cô nương đừng buồn. Ta biết cô nương là một nữ tử khí khái, nhưng chiến trường không thuộc về cô. Hơn nữa, huynh đệ chúng ta liên thủ, chắc sẽ có cơ hội đẩy lui quân địch. Nếu may mắn sống sót, sau này ta và đại ca sẽ đi tìm cô. Chúng ta lại cùng nhau uống rượu.”
Mũi Phá Nguyệt cay cay, nước mắt nghẹn ngào rơi xuống, nhưng chỉ có thể im lặng gật đầu.
Chưa bao giờ nàng ghét bản thân mình như bây giờ. Ghét chính mình yếu đuối không chịu nổi gió sương! Nếu không, nếu không nàng có thể cùng bọn họ chiến đấu. Dù có phơi thây nơi cổng thành cũng không hối hận! Mạng của nàng, mấy ngày nàng được tự do đều do bọn họ mang cho. Chẳng lẽ nàng không thể vì bọn họ mà ngăn một mũi tên hay sao?
Dung Trạm nhìn nước mắt trong suốt chảy dài trên má Phá Nguyệt, đột nhiên quay sang nói với Tiểu Quân: “Ngươi ra ngoài trước đi.”
Tiểu Quân lui ra. Phá Nguyệt nhìn bóng dáng cao ngất của Dung Trạm đang đứng, không kềm được càng khóc càng hăng. Dung Trạm lấy khăn tay từ trong áo ra đưa cho nàng, mắt lại nhìn lên mặt bàn.
“Phá Nguyệt, nàng… nàng có thể gỡ mặt nạ xuống, để ta nhìn một lần nữa không?”
Phá Nguyệt khẽ giật mình, không hề do dự bóc mặt nạ ra, ngẩng đầu đối diện với hắn. Ánh mắt Dung Trạm chậm chạp dời qua, cuối cùng cũng nhìn thấy gương mặt trong trí nhớ. Nhưng chỉ thoáng một chút lại đưa mắt sang nơi khác.
“Nàng… rất đẹp.” Hắn vẫn nhìn xuống bàn.
Phá Nguyệt thấy gương mặt tuấn tú của hắn đỏ bừng, không khỏi nín khóc phì cười: “Cám ơn.”
Nghe giọng nói nhẹ nhàng của nàng, khóe miệng Dung Trạm cũng cong lên. Hắn xốc lại tay nải trên vai, buộc lại áo choàng đen, không hề ngoảnh đầu bước đi: “Bảo hộ chính mình cho tốt. Phá Nguyệt, chúng ta tạm biệt ở đây.”
Phá Nguyệt nhìn theo bóng lưng hắn, chỉ muốn nói một câu ‘Ta cũng cùng huynh trở về’. Nhưng nàng biết, đó là quyết định không lý trí, là vô ích. Nàng chỉ có thể trầm mặc đứng đó, yên lặng cầu nguyện. Cầu trời xanh buông tha hai sinh mệnh trẻ tuổi, chính trực này.
Phá Nguyệt lại đeo mặt nạ vào. Dung Trạm mới đi đến cửa lều, rèm đột nhiên bị vén lên từ bên ngoài.
Hốc mắt Tiểu Quân đỏ bừng, thái độ khẩn trương rất khác thường: “Tướng quân, Nhan Phác Tông đại tướng quân đang đi về bên này!”
Dung Trạm và Phá Nguyệt không bao giờ ngờ tới Tiểu Quân đột nhiên thông báo một câu như thế, cả hai đều kinh hoàng. Dung Trạm nhìn Phá Nguyệt, rồi quay sang Tiểu Quân hỏi lại lần nữa: “Nhan tướng quân?”
Tuy Nhan Phác Tông đã lên chức Vệ Úy, nhưng binh lính trong quân vẫn quen gọi hắn là Trấn quốc Đại tướng quân. Tiểu Quân không hiểu vì sao tướng quân của hắn lại nôn nóng như vậy, hơi nghi hoặc đáp: “Đúng ạ. Thuộc hạ vừa đi ra đã nghe người ta bàn tán — Đại tướng quân phụng hoàng lệnh đến đây nhậm chức Đô đốc.”
Nhan Phá Nguyệt đứng như trời trồng, sau lưng không ngừng tuôn mồ hôi lạnh. Dung Trạm nín thở, cẩn thận vén cửa lều lên một chút, nhìn ra ngoài. Cách căn lều vài chục trượng, một đám người đi xung quanh một nam tử, đang hướng về bên này.
Nam tử mặc giáp Minh Quang Khải, người dong dỏng cao, bước chân nhẹ nhàng. Gương mặt anh tuấn nghiêm nghị. Đôi mắt sắc bén, môi hồng răng trắng — trong ánh hoàng hôn đúng là đẹp rạng ngời — Người đó không phải đương triều đệ nhất võ tướng Nhan Phác Tông thì còn ai vào đây!
Dường như cảm giác được ánh mắt Dung Trạm đang chăm chú nhìn mình, Nhan Phác Tông đột nhiên quay đầu. Hắn trầm ngâm nhìn qua, phiến môi mỏng hơi cong, nở một nụ cười nhàn nhạt.
Dung Trạm lập tức thả tay, quay đầu nhìn Phá Nguyệt.
Phá Nguyệt đọc được hiện thực tàn khốc trong mắt Dung Trạm. Nàng cắn răng, xoay người trốn chui trốn nhủi như ruồi bay tán loạn. Dung Trạm thấy nàng cúi người trốn xuống dưới bàn. Nhưng cái bàn nhỏ xíu, nửa người nàng còn lộ ra ngoài.
“Không được!” Dung Trạm khẽ quát.
Phá Nguyệt cũng biết đây rõ ràng là bịt tai trộm chuông, lại bò ra. Giường trúc quá thấp, nàng chui không lọt. Lều trại quá mỏng, nhìn sơ vẫn thấy bóng người ẩn hiện… Phá Nguyệt bấn loạn đi vòng vòng trong lều. Bỗng nhiên nàng quay đầu, thấy Dung Trạm đang đứng sừng sững ngay đó. Nàng lập tức xông về phía hắn.
“Phá Nguyệt đừng sợ. Ta tuyệt đối không giao nàng cho hắn!” Dung Trạm chém đinh chặt sắt nói.
“Tới rồi! Tới rồi!” Phá Nguyệt hoảng loạn khiến Tiểu Quân cũng rối lên. Hắn thấp giọng khẽ nói: “Nhan đại tướng quân tới rồi —“ Hắn quỳ phịch xuống trước cửa lều, không dám ngẩng đầu.
Cùng lúc đó, Phá Nguyệt đột ngột xốc áo choàng của Dung Trạm chui vào trong.
Toàn thân Dung Trạm cứng đờ — Phá Nguyệt áp sát vào lưng hắn. Sau đó hai bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng vòng lên trước ôm eo hắn.
Thấy ánh kim quang thoáng hiện ở cửa lều, Dung Trạm hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh, chậm rãi hạ bái: “Mạt tướng Dung Trạm, tham kiến Nhan đại nhân.”
Nhan Phác Tông nghiêng người đứng ở cửa. Gương mặt tuấn tú, trắng trẻo khẽ cười nhạt: “Bổn quan không phải cấp trên của Dung tướng quân, không cần đa lễ.”
Cách xa nhiều ngày, cuối cùng Phá Nguyệt lại nghe thấy giọng nói chứa đầy ý cười của Nhan Phác Tông lần nữa. Nàng chỉ cảm thấy đầu óc căng như dây đàn. Những đêm đó, phảng phất đã trôi rất xa. Hắn vừa xuất hiện, từng cảnh một lại hiển hiện rõ ràng trước mắt —
Hắn ôm nàng vào lòng, xiết chặt hai tay nàng. Môi hắn mạnh mẽ, hung ác như sói ngậm lấy cánh môi non nớt. Bàn tay to không ngừng lưu luyến từng tấc da tấc thịt trên thân thể run rẩy, vô cùng bá đạo. Còn có đôi mắt u ám nhìn nàng như nói: ‘nếu còn chạy nữa, ta bẻ gẫy tứ chi nàng, càng thuận tiện cho ta làm việc mỗi đêm…’
Phá Nguyệt không tự chủ được càng lúc càng dán sát vào người Dung Trạm. Mười ngón bay bấu lấy cái eo dẻo dai dưới chiến bào. Thậm chí nàng không biết mình có làm hắn đau không — Nhưng nàng thật sự rất sợ, sợ không chịu nổi.
Dung Trạm trầm mặc trong khoảnh khắc, bình thản đứng dậy: “Tạ đại nhân.”
Ánh mắt Nhan Phác Tông lướt qua áo choàng của Dung Trạm, ý cười càng sâu: “Dung Trạm tướng quân cũng thủ ở thành này?”
“Vâng.”
“Thật đúng lúc. Bổn quan cũng lưu lại đây mấy ngày.” Hắn chậm rãi đi vào lều. Tùy tùng của hắn đều đứng đợi bên ngoài.
Phá Nguyệt nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng của Nhan Phác Tông, sợ đến mức không dám ngẩng đầu. Gương mặt áp sát vào lưng Dung Trạm, hơi thở gấp gáp. Dù sợ hắn vô cùng, nhưng nàng đã quyết định, nếu hắn làm khó Dung Trạm — Nàng, nàng sẽ lập tức nhảy ra!
Chợt nghe Dung Trạm cất cao giọng nói: “Đại nhân, ngài có biết thanh kiếm mạt tướng đang đeo trên lưng, là kiếm gì không?”
Sắc diện Nhan Phác Tông lạnh đi mấy phần: “Xin lắng tai nghe.”
Dung Trạm gằn từng chữ một: “Trầm Như.”
Nhan Phác Tông liền cười: “Là bảo kiếm.”
Dung Trạm vẫn trầm tĩnh, tiếng nặng như nước chảy: “Nhan đại nhân nếu không tin, Dung Trạm có thể lấy ra mời đại nhân xem qua.”
Nhan Phác Tông bỗng nhiên im lặng.
Không khí trong lều yên ắng như mặt hồ không gợn sóng. Trán Dung Trạm khẽ rịn mồ hôi. Phá Nguyệt toàn thân cứng như đá, chỉ nghe tiếng tim mình đập thình thịch trong ngực.
Còn Nhan Phác Tông, trong đuôi mắt dài của hắn chợt lóe lên tia sắc bén. Chân khí quanh thân mơ hồ ngưng tụ, khuấy động ống tay áo. Không hiểu sao cuối cùng lại bình ổn.
Khóe môi hắn hơi cong, lộ ra nụ cười đầy thâm ý.
“Thế thì không cần.” Hắn chậm rãi nói thêm: “Có điều Dung Trạm tướng quân tất cũng có lúc không mang Trầm Như. Vật của bổn quan, người của bổn quan, dĩ nhiên phải hồi nguyên chủ.”
Nói xong, hắn lạnh nhạt lườm cái áo choàng đen sau lưng Dung Trạm, cười khẽ, rồi xoay người đi ra.
Phá Nguyệt nghe tiếng chân xa dần. Nàng không dám tin Nhan Phác Tông đã đi, thở cũng không dám thở mạnh, chỉ ra sức ôm chặt lấy Dung Trạm. Dung Trạm trầm mặc đứng đó một lúc, đành thở dài một hơi, kéo áo choàng lôi nàng ra.
Phá Nguyệt khẩn trương nhìn ra cửa: “Hắn, sao hắn đi rồi?” Nàng vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: “Hắn không phát hiện ra ta?”
Dung Trạm bất đắc dĩ nói: “Hắn biết nàng ở đây.”
“Sao?”
“Hắn được công nhận là Đại Tư đệ nhất cao thủ. Hô hấp của nàng vừa nặng nề vừa gấp gáp, chỉ sợ ngoài một trượng hắn cũng có thể nghe được.” Dung Trạm thở dài nói.
Toàn thân Phá Nguyệt lạnh cứng. Chẳng lẽ vừa rồi Nhan Phác Tông nói “vật hồi nguyên chủ” là chỉ nàng? Phá Nguyệt run run hỏi: “Vậy sao hắn không bắt ta đi? Hắn sợ kiếm của huynh?”
Dung Trạm hờ hững đáp: “Đó là bảo kiếm gia truyền nhà ta. Tổ tiên có công khai quốc, Cao Tông hoàng đế ban tặng Trầm Như, văn võ trong triều đều có thể tiền trảm hậu tấu. Lúc nãy ta báo tên kiếm ra, hắn mới kiêng dè vài phần.”
Dung Trạm chỉ kể qua loa, nhưng Phá Nguyệt vô cùng kinh ngạc — bảo kiếm đến Nhan Phác Tông cũng phải kiêng dè, rốt cuộc thì gia thế của Dung Trạm là thế nào? Nếu là danh gia vọng tộc ở kinh thành, sao lại an phận làm một viên Vũ Lâm lang nho nhỏ?
Tuy nhiên Phá Nguyệt không kịp ngẫm nghĩ thêm, vì Dung Trạm đã ôn hòa cười: “Phá Nguyệt, chúng ta cùng nhau về Mặc Quan thành.”
Hai mắt Phá Nguyệt sáng ngời. Vốn nàng vẫn đè nén ý muốn đi tìm Bộ Thiên Hành, bây giờ gặp Nhan Phác Tông ở đây, tâm trạng nàng rất hỗn loạn, ngập ngừng hỏi: “Có được không?”
Thần sắc Dung Trạm có mấy phần cao ngạo hiếm thấy: “Nhan Phác Tông vì nàng mà đến, đương nhiên đã chặn hết mọi đường rời thành. Có điều hướng đông là đường về Mặc Quan thành, hắn nhất định không ngờ chúng ta dám tự tìm đường chết. Đêm nay giờ Tý, chúng ta sẽ lẻn đi từ cổng phía đông.”
Ba ngày sau.
Dung Trạm phán đoán không sai. Ở cửa đông, quân đội và nạn dân không ngừng tràn vào thành. Cho dù Nhan Phác Tông có một tay che trời cũng không thể chặn bọn họ trong biển người mênh mông. Vừa ra khỏi cửa Đông, hai người liền cưỡi Ô Vân Đạp Tuyết phi như bay. Về phần có truy binh đuổi theo hay không, chỉ là chuyện cỏn con.
Đến lúc mặt trời lặn, cuối cùng Dung Trạm và Phá Nguyệt cũng về đến thành Mặc Quan. Binh lính canh giữ cổng thành nhìn thấy hai người, vô cùng chấn động, vội vàng mở cửa mời vào. Ai nấy đều phấn chấn, vây lấy bọn họ. Hàng loạt bàn tay vỗ lên vai Phá Nguyệt: “Tiểu Tôn vậy mới tốt chứ! Lão tử còn tưởng ngươi chỉ là một cái trứng mỏng!”
Phá Nguyệt nhìn từng gương mặt trẻ trung, tươi cười quanh mình, chợt xúc động từ tận đáy lòng, hăng hái nói lớn: “Các ngươi không sợ chết, chẳng lẽ ta sợ?”
Mọi người cười haha. Khóe miệng Dung Trạm cũng cong lên. Đang lúc vui vẻ, chợt nghe một giọng nói lạnh lùng quát: “Đệ về đây làm gì!?”
Mọi người cả kinh, theo tiếng nhìn sang. Bộ Thiên Hành sắc mặt nặng nề đang đứng cạnh cửa thành, nhìn Dung Trạm chằm chằm.
Vì dáng người Phá Nguyệt thấp bé, lại bị mọi người vây quanh nên Bộ Thiên Hành chỉ nhìn thấy Dung Trạm cao gầy đứng đó. Dung Trạm yên lặng nhìn Bộ Thiên Hành trong chốc lát. Sau đó bước qua, nhẹ nhàng ôm vai Bộ Thiên Hành: “Đại ca!”
Bộ Thiên Hành trầm mặc hồi lâu. Chợt toàn thân hắn thả lỏng, duỗi tay ôm lấy Dung Trạm.
Hai người buông tay ra, sắc mặt Bộ Thiên Hành hoàn toàn không còn u ám. Hắn cao giọng nói lớn: “Tốt! Có Tiểu Dung tương trợ! Các huynh đệ, cơ hội chiến thắng của chúng ta lại thêm được mấy phần!”
Mọi người đều nghe danh Dung Trạm kiếm pháp cao cường, dụng binh điêu luyện. Hơn nữa ai cũng bị nghĩa khí của hai người làm cho cảm động. Trong lòng họ thực sự cảm thấy có hai vị tướng quân ở đây thủ thành, nói không chừng có thể lấy năm ngàn binh cầm chân sáu vạn đại quân trong ba ngày. Gương mặt ai nấy đều lộ vẻ vui mừng.
Bộ Thiên Hành khoác vai Dung Trạm: “Về rồi nói.”
“Khoan đã.” Dung Trạm xoay người: “Phá… Tiểu Tôn, cũng về.”
Hai vai Bộ Thiên Hành cứng đờ. Hắn chậm rãi quay đầu lại, thấy Phá Nguyệt đang từ trong đám người chậm chạp bước ra, ngẩng đầu lên cười với hắn, lộ ra hàm răng trắng xinh xinh.
Bộ Thiên Hành gần như lập tức buông Dung Trạm, bước hai ba bước dài tới trước mặt Phá Nguyệt. Phá Nguyệt thấy thần sắc nghiêm túc, ánh mắt sắc bén của hắn lại đâm ra lúng túng, không đoán được hắn nghĩ gì. Ai ngờ hắn duỗi tay ra bắt lấy eo nàng, nhấc bổng lên!
Ánh tà dương chiếu từ sau lưng Phá Nguyệt. Gương mặt anh tuấn của hắn trong tia nắng chiều tranh tối tranh sáng, ẩn hiện ý cười: “Ngươi… quả là nghĩa khí…”
Phá Nguyệt thấy mọi người đều nhìn sang. Dung Trạm cũng kinh ngạc đứng đó, không khí rất kỳ lạ. Nàng không khỏi cảm thấy bối rối, nhưng lại ngại không dám nói thẳng với Bộ Thiên Hành, mình trở về chủ yếu vì trốn Nhan Phác Tông, chứ chẳng phải nghĩa khí gì… Thấy tâm trạng hắn vui vẻ, nàng cũng cao hứng, hàm hồ nói: “Tốt gì… Mau thả ta xuống!”
Bộ Thiên Hành nhìn thật sâu vào mắt Phá Nguyệt, xong mới nhẹ nhàng đặt nàng xuống, ngữ khí có chút châm chọc: “Biết rõ tình trạng trong thành còn quay về, ngươi cũng ngốc y như Tiểu Dung. Ngốc hết thuốc chữa!”
Phá Nguyệt bị hắn trêu chọc, nàng trừng mắt với hắn, nạt nộ: “Phí lời! Huynh cứ để ta đánh trận này xem!”
Ngữ khí nàng cực kỳ không khách khí. Người khác nghe một tiểu binh nói với tướng quân như vậy, không khỏi há hốc miệng vì ngạc nhiên. Lại có mấy lão binh âm thầm trao đổi ánh mắt, ý nói — Thấy chưa, ta đã nói Bộ tướng quân và tùy tùng của ngài không minh bạch mà!
Bộ Thiên Hành chẳng thèm để ý, cười ha ha đi lên trước. Hắn khoác vai Dung Trạm lần nữa, tùy ý phất tay áo bảo nàng theo sau.
Bình nguyên rộng lớn sôi sục như chảo dầu trên lò lửa. Đoàn binh Đại Tư quốc hành quân rầm rập, dấy lên bụi mù che khuất bầu trời. Tiếng vó ngựa dồn dập.
Phá Nguyệt mặc một bộ trường sam đen của bộ binh. Thắt lưng đeo bội đao, chầm chậm theo sau ngựa Dung Trạm.
Cây đao này là Bộ Thiên Hành tặng cho nàng lúc rời khỏi Mặc Quan thành. Hắn nói đây là bội đao hắn dùng khi còn bé. Bộ Thiên Hành tự tay đeo thanh đao vào thắt lưng nàng xong, liền rời khỏi lều. Lúc nàng và Dung Trạm xuất phát, hắn cũng không ra tiễn.
Nghĩ đến đây, Phá Nguyệt không nhịn được sờ tay lên bội đao. Đao này ngắn hơn đao bình thường, lưỡi đao cũng hẹp hơn, phản ra ánh sáng nhàn nhạt. Thân đao khắc hai chữ ‘Hàn Nguyệt’, trùng với một chữ trong tên nàng.
Đây là ngẫu nhiên, hay có ý gì chăng?
Phá Nguyệt nhớ đến Bộ Thiên Hành sắp một mình kháng địch, trong lòng lại dâng lên dự cảm bất thường.
Rời khỏi Mặc Quan thành chính là quyết định lý trí nhất. Mặc dù Bộ Thiên Hành đối với nàng ơn trọng như núi, nhưng nàng ở lại thì giải quyết được gì? Chết cùng với hắn? Nàng không đủ sức giúp hắn, chỉ có thể chọn cách tự bảo vệ mạng mình cho tốt.
Vả lại, chẳng lẽ Dung Trạm cũng không ý kiến gì mà rời đi?
Phá Nguyệt bất giác ngẩng đầu nhìn bóng lưng cao gầy, thẳng tắp trên lưng ngựa phía trước. Lần này Dung Trạm cưỡi Ô Vân Đạp Tuyết của Bộ Thiên Hành. Cả đoạn đường hắn đều duy trì im lặng, chỉ có ngựa không dừng vó chạy đi.
Chắc phải bỏ Bộ Thiên Hành ở lại, hắn cũng rất khó chịu?
Phá Nguyệt quay đầu nhìn, chỉ thấy cát vàng mù mịt. Đoàn người đi như thủy triều dậy sóng, hoàn toàn che lấp bóng dáng Bộ Thiên Hành và Mặc Quan thành.
Hành quân gấp gáp khiến Phá Nguyệt mệt mỏi như cún con sắp chết. Ròng rã hai ngày một đêm mới đến đích — thành Lỗ Sắc. Phá Nguyệt vừa vào lều của Dung Trạm, người đã mềm nhũn, nằm bẹp trên đất, không thèm nhúc nhích.
Cả đoạn đường Dung Trạm đều giữ sắc mặt nặng nề, lúc này thấy nàng nằm dưới chân mình như mớ bùn nhão, mới sực nhớ nàng cũng là một nữ tử yếu đuối. Chính mình ra lệnh đội ngũ phải gấp rút lên đường, lại quên để ý đến sức khỏe của nàng. Tự dưng hắn cảm thấy hơi hổ thẹn, bất chấp hiềm nghi, nhẹ nhàng nhấc Phá Nguyệt đặt lên ghế dựa, cúi đầu hỏi : “Có sao không?”
Phá Nguyệt cầm lấy bình nước trên bàn uống một hớp, thở hổn hển nói: “Thuộc hạ không sao.”
Dung Trạm còn bận tâm chuyện khác, nên không để ý nàng nữa. Hắn vội vàng rời khỏi lều đi đâu đó, lát sau mới trở lại cùng với Tiểu Quân, tùy tùng thân tín của hắn.
“Phá Nguyệt, Tiểu Quân sẽ hộ tống cô nương về kinh đô. Thân thủ của hắn rất tốt, dọc đường cũng sẽ có người giúp đỡ. Đến kinh đô rồi Tiểu Quân sẽ sắp xếp chỗ ở cho cô nương. Hắn trước giờ hành động rất cẩn thận, Nhan Phác Tông nhất định không tìm được đâu. Cô nương yên tâm.” Dung Trạm bình tĩnh nói.
Phá Nguyệt không ngờ Dung Trạm đã phát hiện ra thân phận mình, vừa hoảng hốt lại vừa xấu hổ. Nàng còn chưa trả lời, Tiểu Quân đang đứng một bên hai mắt đã đỏ hồng: “Tướng quân! Xin ngài cho thuộc hạ theo ngài ra chiến trường! Ngài làm sao có thể một thân một mình…”
Dung Trạm hiếm khi giận tái mặt: “Ý ta đã quyết, đừng nhiều lời.”
Nước mắt Tiểu Quân rơi lã chã. Phá Nguyệt cũng đồng thời bắt lấy tay áo của Dung Trạm: “Khoan đã, huynh muốn đi đâu?”
Dung Trạm nhẹ nhàng cười, để ý một chút sẽ thấy hốc mắt hắn ươn ướt. “Đại tướng quân lệnh ta dẫn binh tụ họp với đại quân ở thành Lỗ Sắc. Ta đã đến sớm một ngày, bây giờ tất nhiên là trở lại Mặc Quan thành cùng nghĩa huynh đồng sinh cộng tử.”
Trong lòng Phá Nguyệt bị chấn động, không nói nên lời.
Dung Trạm mang trường kiếm lên. Tiểu Quân cũng rưng rưng giúp hắn cất lương khô vào tay nải sau lưng. Dung Trạm bật cười: “Tiểu Quân, ngươi định để lương khô đè chết ta sao?”
Tiểu Quân buồn bã nói: “Đại quân địch vây thành, chắc hẳn Mặc Quan thành không còn bao nhiêu lương thảo, Tướng quân đem nhiều một chút đi.”
Dung Trạm mỉm cười, không từ chối nữa. Quay lại thấy Phá Nguyệt đang ngơ ngác nhìn mình, hắn mềm mỏng nói: “Cô nương đừng buồn. Ta biết cô nương là một nữ tử khí khái, nhưng chiến trường không thuộc về cô. Hơn nữa, huynh đệ chúng ta liên thủ, chắc sẽ có cơ hội đẩy lui quân địch. Nếu may mắn sống sót, sau này ta và đại ca sẽ đi tìm cô. Chúng ta lại cùng nhau uống rượu.”
Mũi Phá Nguyệt cay cay, nước mắt nghẹn ngào rơi xuống, nhưng chỉ có thể im lặng gật đầu.
Chưa bao giờ nàng ghét bản thân mình như bây giờ. Ghét chính mình yếu đuối không chịu nổi gió sương! Nếu không, nếu không nàng có thể cùng bọn họ chiến đấu. Dù có phơi thây nơi cổng thành cũng không hối hận! Mạng của nàng, mấy ngày nàng được tự do đều do bọn họ mang cho. Chẳng lẽ nàng không thể vì bọn họ mà ngăn một mũi tên hay sao?
Dung Trạm nhìn nước mắt trong suốt chảy dài trên má Phá Nguyệt, đột nhiên quay sang nói với Tiểu Quân: “Ngươi ra ngoài trước đi.”
Tiểu Quân lui ra. Phá Nguyệt nhìn bóng dáng cao ngất của Dung Trạm đang đứng, không kềm được càng khóc càng hăng. Dung Trạm lấy khăn tay từ trong áo ra đưa cho nàng, mắt lại nhìn lên mặt bàn.
“Phá Nguyệt, nàng… nàng có thể gỡ mặt nạ xuống, để ta nhìn một lần nữa không?”
Phá Nguyệt khẽ giật mình, không hề do dự bóc mặt nạ ra, ngẩng đầu đối diện với hắn. Ánh mắt Dung Trạm chậm chạp dời qua, cuối cùng cũng nhìn thấy gương mặt trong trí nhớ. Nhưng chỉ thoáng một chút lại đưa mắt sang nơi khác.
“Nàng… rất đẹp.” Hắn vẫn nhìn xuống bàn.
Phá Nguyệt thấy gương mặt tuấn tú của hắn đỏ bừng, không khỏi nín khóc phì cười: “Cám ơn.”
Nghe giọng nói nhẹ nhàng của nàng, khóe miệng Dung Trạm cũng cong lên. Hắn xốc lại tay nải trên vai, buộc lại áo choàng đen, không hề ngoảnh đầu bước đi: “Bảo hộ chính mình cho tốt. Phá Nguyệt, chúng ta tạm biệt ở đây.”
Phá Nguyệt nhìn theo bóng lưng hắn, chỉ muốn nói một câu ‘Ta cũng cùng huynh trở về’. Nhưng nàng biết, đó là quyết định không lý trí, là vô ích. Nàng chỉ có thể trầm mặc đứng đó, yên lặng cầu nguyện. Cầu trời xanh buông tha hai sinh mệnh trẻ tuổi, chính trực này.
Phá Nguyệt lại đeo mặt nạ vào. Dung Trạm mới đi đến cửa lều, rèm đột nhiên bị vén lên từ bên ngoài.
Hốc mắt Tiểu Quân đỏ bừng, thái độ khẩn trương rất khác thường: “Tướng quân, Nhan Phác Tông đại tướng quân đang đi về bên này!”
Dung Trạm và Phá Nguyệt không bao giờ ngờ tới Tiểu Quân đột nhiên thông báo một câu như thế, cả hai đều kinh hoàng. Dung Trạm nhìn Phá Nguyệt, rồi quay sang Tiểu Quân hỏi lại lần nữa: “Nhan tướng quân?”
Tuy Nhan Phác Tông đã lên chức Vệ Úy, nhưng binh lính trong quân vẫn quen gọi hắn là Trấn quốc Đại tướng quân. Tiểu Quân không hiểu vì sao tướng quân của hắn lại nôn nóng như vậy, hơi nghi hoặc đáp: “Đúng ạ. Thuộc hạ vừa đi ra đã nghe người ta bàn tán — Đại tướng quân phụng hoàng lệnh đến đây nhậm chức Đô đốc.”
Nhan Phá Nguyệt đứng như trời trồng, sau lưng không ngừng tuôn mồ hôi lạnh. Dung Trạm nín thở, cẩn thận vén cửa lều lên một chút, nhìn ra ngoài. Cách căn lều vài chục trượng, một đám người đi xung quanh một nam tử, đang hướng về bên này.
Nam tử mặc giáp Minh Quang Khải, người dong dỏng cao, bước chân nhẹ nhàng. Gương mặt anh tuấn nghiêm nghị. Đôi mắt sắc bén, môi hồng răng trắng — trong ánh hoàng hôn đúng là đẹp rạng ngời — Người đó không phải đương triều đệ nhất võ tướng Nhan Phác Tông thì còn ai vào đây!
Dường như cảm giác được ánh mắt Dung Trạm đang chăm chú nhìn mình, Nhan Phác Tông đột nhiên quay đầu. Hắn trầm ngâm nhìn qua, phiến môi mỏng hơi cong, nở một nụ cười nhàn nhạt.
Dung Trạm lập tức thả tay, quay đầu nhìn Phá Nguyệt.
Phá Nguyệt đọc được hiện thực tàn khốc trong mắt Dung Trạm. Nàng cắn răng, xoay người trốn chui trốn nhủi như ruồi bay tán loạn. Dung Trạm thấy nàng cúi người trốn xuống dưới bàn. Nhưng cái bàn nhỏ xíu, nửa người nàng còn lộ ra ngoài.
“Không được!” Dung Trạm khẽ quát.
Phá Nguyệt cũng biết đây rõ ràng là bịt tai trộm chuông, lại bò ra. Giường trúc quá thấp, nàng chui không lọt. Lều trại quá mỏng, nhìn sơ vẫn thấy bóng người ẩn hiện… Phá Nguyệt bấn loạn đi vòng vòng trong lều. Bỗng nhiên nàng quay đầu, thấy Dung Trạm đang đứng sừng sững ngay đó. Nàng lập tức xông về phía hắn.
“Phá Nguyệt đừng sợ. Ta tuyệt đối không giao nàng cho hắn!” Dung Trạm chém đinh chặt sắt nói.
“Tới rồi! Tới rồi!” Phá Nguyệt hoảng loạn khiến Tiểu Quân cũng rối lên. Hắn thấp giọng khẽ nói: “Nhan đại tướng quân tới rồi —“ Hắn quỳ phịch xuống trước cửa lều, không dám ngẩng đầu.
Cùng lúc đó, Phá Nguyệt đột ngột xốc áo choàng của Dung Trạm chui vào trong.
Toàn thân Dung Trạm cứng đờ — Phá Nguyệt áp sát vào lưng hắn. Sau đó hai bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng vòng lên trước ôm eo hắn.
Thấy ánh kim quang thoáng hiện ở cửa lều, Dung Trạm hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh, chậm rãi hạ bái: “Mạt tướng Dung Trạm, tham kiến Nhan đại nhân.”
Nhan Phác Tông nghiêng người đứng ở cửa. Gương mặt tuấn tú, trắng trẻo khẽ cười nhạt: “Bổn quan không phải cấp trên của Dung tướng quân, không cần đa lễ.”
Cách xa nhiều ngày, cuối cùng Phá Nguyệt lại nghe thấy giọng nói chứa đầy ý cười của Nhan Phác Tông lần nữa. Nàng chỉ cảm thấy đầu óc căng như dây đàn. Những đêm đó, phảng phất đã trôi rất xa. Hắn vừa xuất hiện, từng cảnh một lại hiển hiện rõ ràng trước mắt —
Hắn ôm nàng vào lòng, xiết chặt hai tay nàng. Môi hắn mạnh mẽ, hung ác như sói ngậm lấy cánh môi non nớt. Bàn tay to không ngừng lưu luyến từng tấc da tấc thịt trên thân thể run rẩy, vô cùng bá đạo. Còn có đôi mắt u ám nhìn nàng như nói: ‘nếu còn chạy nữa, ta bẻ gẫy tứ chi nàng, càng thuận tiện cho ta làm việc mỗi đêm…’
Phá Nguyệt không tự chủ được càng lúc càng dán sát vào người Dung Trạm. Mười ngón bay bấu lấy cái eo dẻo dai dưới chiến bào. Thậm chí nàng không biết mình có làm hắn đau không — Nhưng nàng thật sự rất sợ, sợ không chịu nổi.
Dung Trạm trầm mặc trong khoảnh khắc, bình thản đứng dậy: “Tạ đại nhân.”
Ánh mắt Nhan Phác Tông lướt qua áo choàng của Dung Trạm, ý cười càng sâu: “Dung Trạm tướng quân cũng thủ ở thành này?”
“Vâng.”
“Thật đúng lúc. Bổn quan cũng lưu lại đây mấy ngày.” Hắn chậm rãi đi vào lều. Tùy tùng của hắn đều đứng đợi bên ngoài.
Phá Nguyệt nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng của Nhan Phác Tông, sợ đến mức không dám ngẩng đầu. Gương mặt áp sát vào lưng Dung Trạm, hơi thở gấp gáp. Dù sợ hắn vô cùng, nhưng nàng đã quyết định, nếu hắn làm khó Dung Trạm — Nàng, nàng sẽ lập tức nhảy ra!
Chợt nghe Dung Trạm cất cao giọng nói: “Đại nhân, ngài có biết thanh kiếm mạt tướng đang đeo trên lưng, là kiếm gì không?”
Sắc diện Nhan Phác Tông lạnh đi mấy phần: “Xin lắng tai nghe.”
Dung Trạm gằn từng chữ một: “Trầm Như.”
Nhan Phác Tông liền cười: “Là bảo kiếm.”
Dung Trạm vẫn trầm tĩnh, tiếng nặng như nước chảy: “Nhan đại nhân nếu không tin, Dung Trạm có thể lấy ra mời đại nhân xem qua.”
Nhan Phác Tông bỗng nhiên im lặng.
Không khí trong lều yên ắng như mặt hồ không gợn sóng. Trán Dung Trạm khẽ rịn mồ hôi. Phá Nguyệt toàn thân cứng như đá, chỉ nghe tiếng tim mình đập thình thịch trong ngực.
Còn Nhan Phác Tông, trong đuôi mắt dài của hắn chợt lóe lên tia sắc bén. Chân khí quanh thân mơ hồ ngưng tụ, khuấy động ống tay áo. Không hiểu sao cuối cùng lại bình ổn.
Khóe môi hắn hơi cong, lộ ra nụ cười đầy thâm ý.
“Thế thì không cần.” Hắn chậm rãi nói thêm: “Có điều Dung Trạm tướng quân tất cũng có lúc không mang Trầm Như. Vật của bổn quan, người của bổn quan, dĩ nhiên phải hồi nguyên chủ.”
Nói xong, hắn lạnh nhạt lườm cái áo choàng đen sau lưng Dung Trạm, cười khẽ, rồi xoay người đi ra.
Phá Nguyệt nghe tiếng chân xa dần. Nàng không dám tin Nhan Phác Tông đã đi, thở cũng không dám thở mạnh, chỉ ra sức ôm chặt lấy Dung Trạm. Dung Trạm trầm mặc đứng đó một lúc, đành thở dài một hơi, kéo áo choàng lôi nàng ra.
Phá Nguyệt khẩn trương nhìn ra cửa: “Hắn, sao hắn đi rồi?” Nàng vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: “Hắn không phát hiện ra ta?”
Dung Trạm bất đắc dĩ nói: “Hắn biết nàng ở đây.”
“Sao?”
“Hắn được công nhận là Đại Tư đệ nhất cao thủ. Hô hấp của nàng vừa nặng nề vừa gấp gáp, chỉ sợ ngoài một trượng hắn cũng có thể nghe được.” Dung Trạm thở dài nói.
Toàn thân Phá Nguyệt lạnh cứng. Chẳng lẽ vừa rồi Nhan Phác Tông nói “vật hồi nguyên chủ” là chỉ nàng? Phá Nguyệt run run hỏi: “Vậy sao hắn không bắt ta đi? Hắn sợ kiếm của huynh?”
Dung Trạm hờ hững đáp: “Đó là bảo kiếm gia truyền nhà ta. Tổ tiên có công khai quốc, Cao Tông hoàng đế ban tặng Trầm Như, văn võ trong triều đều có thể tiền trảm hậu tấu. Lúc nãy ta báo tên kiếm ra, hắn mới kiêng dè vài phần.”
Dung Trạm chỉ kể qua loa, nhưng Phá Nguyệt vô cùng kinh ngạc — bảo kiếm đến Nhan Phác Tông cũng phải kiêng dè, rốt cuộc thì gia thế của Dung Trạm là thế nào? Nếu là danh gia vọng tộc ở kinh thành, sao lại an phận làm một viên Vũ Lâm lang nho nhỏ?
Tuy nhiên Phá Nguyệt không kịp ngẫm nghĩ thêm, vì Dung Trạm đã ôn hòa cười: “Phá Nguyệt, chúng ta cùng nhau về Mặc Quan thành.”
Hai mắt Phá Nguyệt sáng ngời. Vốn nàng vẫn đè nén ý muốn đi tìm Bộ Thiên Hành, bây giờ gặp Nhan Phác Tông ở đây, tâm trạng nàng rất hỗn loạn, ngập ngừng hỏi: “Có được không?”
Thần sắc Dung Trạm có mấy phần cao ngạo hiếm thấy: “Nhan Phác Tông vì nàng mà đến, đương nhiên đã chặn hết mọi đường rời thành. Có điều hướng đông là đường về Mặc Quan thành, hắn nhất định không ngờ chúng ta dám tự tìm đường chết. Đêm nay giờ Tý, chúng ta sẽ lẻn đi từ cổng phía đông.”
Ba ngày sau.
Dung Trạm phán đoán không sai. Ở cửa đông, quân đội và nạn dân không ngừng tràn vào thành. Cho dù Nhan Phác Tông có một tay che trời cũng không thể chặn bọn họ trong biển người mênh mông. Vừa ra khỏi cửa Đông, hai người liền cưỡi Ô Vân Đạp Tuyết phi như bay. Về phần có truy binh đuổi theo hay không, chỉ là chuyện cỏn con.
Đến lúc mặt trời lặn, cuối cùng Dung Trạm và Phá Nguyệt cũng về đến thành Mặc Quan. Binh lính canh giữ cổng thành nhìn thấy hai người, vô cùng chấn động, vội vàng mở cửa mời vào. Ai nấy đều phấn chấn, vây lấy bọn họ. Hàng loạt bàn tay vỗ lên vai Phá Nguyệt: “Tiểu Tôn vậy mới tốt chứ! Lão tử còn tưởng ngươi chỉ là một cái trứng mỏng!”
Phá Nguyệt nhìn từng gương mặt trẻ trung, tươi cười quanh mình, chợt xúc động từ tận đáy lòng, hăng hái nói lớn: “Các ngươi không sợ chết, chẳng lẽ ta sợ?”
Mọi người cười haha. Khóe miệng Dung Trạm cũng cong lên. Đang lúc vui vẻ, chợt nghe một giọng nói lạnh lùng quát: “Đệ về đây làm gì!?”
Mọi người cả kinh, theo tiếng nhìn sang. Bộ Thiên Hành sắc mặt nặng nề đang đứng cạnh cửa thành, nhìn Dung Trạm chằm chằm.
Vì dáng người Phá Nguyệt thấp bé, lại bị mọi người vây quanh nên Bộ Thiên Hành chỉ nhìn thấy Dung Trạm cao gầy đứng đó. Dung Trạm yên lặng nhìn Bộ Thiên Hành trong chốc lát. Sau đó bước qua, nhẹ nhàng ôm vai Bộ Thiên Hành: “Đại ca!”
Bộ Thiên Hành trầm mặc hồi lâu. Chợt toàn thân hắn thả lỏng, duỗi tay ôm lấy Dung Trạm.
Hai người buông tay ra, sắc mặt Bộ Thiên Hành hoàn toàn không còn u ám. Hắn cao giọng nói lớn: “Tốt! Có Tiểu Dung tương trợ! Các huynh đệ, cơ hội chiến thắng của chúng ta lại thêm được mấy phần!”
Mọi người đều nghe danh Dung Trạm kiếm pháp cao cường, dụng binh điêu luyện. Hơn nữa ai cũng bị nghĩa khí của hai người làm cho cảm động. Trong lòng họ thực sự cảm thấy có hai vị tướng quân ở đây thủ thành, nói không chừng có thể lấy năm ngàn binh cầm chân sáu vạn đại quân trong ba ngày. Gương mặt ai nấy đều lộ vẻ vui mừng.
Bộ Thiên Hành khoác vai Dung Trạm: “Về rồi nói.”
“Khoan đã.” Dung Trạm xoay người: “Phá… Tiểu Tôn, cũng về.”
Hai vai Bộ Thiên Hành cứng đờ. Hắn chậm rãi quay đầu lại, thấy Phá Nguyệt đang từ trong đám người chậm chạp bước ra, ngẩng đầu lên cười với hắn, lộ ra hàm răng trắng xinh xinh.
Bộ Thiên Hành gần như lập tức buông Dung Trạm, bước hai ba bước dài tới trước mặt Phá Nguyệt. Phá Nguyệt thấy thần sắc nghiêm túc, ánh mắt sắc bén của hắn lại đâm ra lúng túng, không đoán được hắn nghĩ gì. Ai ngờ hắn duỗi tay ra bắt lấy eo nàng, nhấc bổng lên!
Ánh tà dương chiếu từ sau lưng Phá Nguyệt. Gương mặt anh tuấn của hắn trong tia nắng chiều tranh tối tranh sáng, ẩn hiện ý cười: “Ngươi… quả là nghĩa khí…”
Phá Nguyệt thấy mọi người đều nhìn sang. Dung Trạm cũng kinh ngạc đứng đó, không khí rất kỳ lạ. Nàng không khỏi cảm thấy bối rối, nhưng lại ngại không dám nói thẳng với Bộ Thiên Hành, mình trở về chủ yếu vì trốn Nhan Phác Tông, chứ chẳng phải nghĩa khí gì… Thấy tâm trạng hắn vui vẻ, nàng cũng cao hứng, hàm hồ nói: “Tốt gì… Mau thả ta xuống!”
Bộ Thiên Hành nhìn thật sâu vào mắt Phá Nguyệt, xong mới nhẹ nhàng đặt nàng xuống, ngữ khí có chút châm chọc: “Biết rõ tình trạng trong thành còn quay về, ngươi cũng ngốc y như Tiểu Dung. Ngốc hết thuốc chữa!”
Phá Nguyệt bị hắn trêu chọc, nàng trừng mắt với hắn, nạt nộ: “Phí lời! Huynh cứ để ta đánh trận này xem!”
Ngữ khí nàng cực kỳ không khách khí. Người khác nghe một tiểu binh nói với tướng quân như vậy, không khỏi há hốc miệng vì ngạc nhiên. Lại có mấy lão binh âm thầm trao đổi ánh mắt, ý nói — Thấy chưa, ta đã nói Bộ tướng quân và tùy tùng của ngài không minh bạch mà!
Bộ Thiên Hành chẳng thèm để ý, cười ha ha đi lên trước. Hắn khoác vai Dung Trạm lần nữa, tùy ý phất tay áo bảo nàng theo sau.
/39
|