Từng tia nắng nhạt mông lung, phảng phất như có như không xuyên qua ô cửa sổ bé xíu trên tường. Địa lao u ám ẩm ướt, không gian tĩnh lặng.
Bộ Thiên Hành ngồi trên đất. Hai mắt khép kín, hàng chân mày dài nhẹ chau. Áo bào tướng quân trên người nhăn nhúm, hai tay hai chân đều bị gông xiềng.
Một tiếng ‘két’ vang lên, cửa nhà lao bị đẩy ra. Một thanh niên mười bảy, mười tám tuổi, ăn mặc đẹp đẽ cúi người đi vào. Ánh mắt sắc bén đảo qua người Bộ Thiên Hành, trầm mặc không lên tiếng.
Bộ Thiên Hành chậm rãi mở mắt, lẳng lặng nhìn chàng thanh niên. Hắn không đứng dậy, cũng chẳng hành lễ, ánh mắt lạnh lẽo như xuyên thấu lòng người.
Chàng thanh niên bị hắn nhìn chằm chằm, lòng thầm tức tối, vẻ buồn bực trên gương mặt càng đậm: “Bộ Tướng quân, ngươi cũng kiêu căng thật!”
Dường như Bộ Thiên Hành một chút dao động cũng không có, khóe miệng cười nhạt, hờ hững đáp: “Người sắp chết, cần gì phải bái quân xưng thần?”
(*Bái quân xưng thần: bái lạy minh quân, tự xưng thần tử)
Chàng thanh niên kia chính là một trong hai vị hoàng tử, Mộ Dung Sung. Hắn yêu thích võ nghệ từ nhỏ, chăm chỉ trau dồi binh pháp, là hoàng tử nổi bật nhất trong mấy người con. Tuổi còn trẻ đã đảm nhiệm chức vị Nguyên soái quân chinh phạt Đông Lộ, thắng nhiều thua ít. Hiện giờ thanh thế trong triều có thể sánh với mặt trời ban trưa.
Nhưng hắn không thể ngờ, có ngày mình đụng phải một tên Bình nam tướng quân nho nhỏ mà như đụng phải đá, cực kỳ ngoan cố.
Nghĩ đến thập thất thúc Mộ Dung Trạm, hắn kềm chế lửa giận trong lòng, dịu giọng nói: “Bộ tướng quân, hắn đẩy ngươi vào chỗ chết, bổn vương có thể mở cho ngươi đường sống. Không đầy nửa canh giờ nữa ngươi sẽ bị đưa ra pháp trường xử trảm. Dưới gầm trời này, chỉ có bổn vương mới có khả năng cứu ngươi. Không chỉ cứu ngươi, bổn vương còn bảo đảm con đường công danh, giúp ngươi thăng quan tiến chức. Tội gì ngươi phải giữ khí độ cao ngạo, tuyệt tình như vậy?”
“Còn nửa canh giờ?” Ngay cả Bộ Thiên Hành vốn anh hùng khí khái, nghe mình sắp chết cũng không tránh khỏi một chút hoảng sợ. Nhưng nhìn gương mặt anh tuấn uy vũ, ánh mắt lại nham hiểm hung ác của hoàng tử điện hạ, hắn không thể nhận lời.
Mấy ngày trước hắn dẫn quân đi giải vây cho Đại hoàng tử, tình hình ban đầu rất thuận lợi. Tuy quân địch có hơn ba ngàn người, nhưng đều là tàn binh bại tướng. Dưới sức mạnh áp đảo của đội quân Xích Thố, gần như hoàn toàn bị tiêu diệt.
Không ngờ khi chỉ còn lại chừng năm trăm quân cuối cùng, bọn họ lại dũng mãnh chống cự. Tuy họ mặc quân phục liên quân, nhưng võ công và cách dùng binh rất giống với quân Đại Tư. Bộ Thiên Hành lúc đó bố trận chỉ huy, âm thầm sinh nghi, tự mình mang theo binh lính truy đuổi thủ lĩnh của năm trăm người này.
Ai ngờ vừa chạm mặt người kia, lại là người quen — chính là lão Tô ngày trước đã từng thua hắn hai bình rượu quý trăm năm. Sau lưng lão Tô có hơn mười người, đều là tướng sĩ dưới trướng tướng quân Triệu Sơ Túc. Bộ Thiên Hành và mấy người cận vệ không khỏi biến sắc.
Bộ Thiên Hành biết chuyện này rõ ràng là có âm mưu, vội vàng cho binh sĩ dưới quyền lui ra, một mình tra khảo lão Tô.
“Là Nhị điện hạ và Triệu Đại tướng quân!” Lão Tô buồn bã kể lại: “Lúc trước ta được lệnh áp giải mấy ngàn tù binh này. Gần đến bờ sông Hắc Sa, lại truyền lệnh bảo ta để họ đuổi giết phản tặc của Đại Tư, ngăn chặn xa giá của Đại điện hạ. Ta cũng vâng lời cải trang thành liên quân, nếu bọn họ thua, ta liền…”
Bộ Thiên Hành nghe vậy nổi giận đùng đùng: “Lão Tô, cái tên hồ đồ này! Đại điện hạ đã nhìn ra thủ đoạn của các ngươi từ lâu!”
Thật ra lúc Bộ Thiên Hành đuổi tới sông Hắc Sa, phát hiện quân giặc cực kỳ đuối sức. Ngược lại một ngàn quân hộ vệ của Đại hoàng tử ai cũng sức lực dồi dào. Người khác có thể nhìn không ra, nhưng hắn chinh chiến sa trường bao năm, vừa nhìn đã biết nếu Đại hoàng tử thực sự muốn tiêu diệt nhánh quân này, thì không cần kéo dài tới khi đội ngũ của Bộ Thiên Hành đến.
Lúc đầu Bộ Thiên Hành còn cho rằng Đại hoàng tử khinh thường bọn họ, không thèm ra tay. Sau đó mới biết thì ra Đại hoàng tử đã tra được đầu đuôi sự việc, chỉ thuận tay đẩy thuyền xuôi dòng, làm lớn sự việc.
“Vậy bây giờ phải làm sao?” Lão Tô hỏi.
Bộ Thiên Hành trầm mặc đi tới đi lui dưới ánh trăng lạnh lẽo hồi lâu, cuối cùng quay lại nhìn lão bằng hữu, cất tiếng mà lòng đau như cắt: “Lão Tô, ngươi phải chết.”
Tuy nhiên, Bộ Thiên Hành quá coi thường mức độ tàn nhẫn của hoàng gia.
Khi hắn tự tay xách đầu lão Tô đến trước mặt Đại hoàng tử Mộ Dung Lan, hoàng tử chỉ nhàn nhạt liếc mắt, hỏi: “Kẻ chủ mưu đâu?”
Bộ Thiên Hành cúi thấp đầu đáp: “Mạt tướng không biết.”
Mộ Dung Lan cười một tràng dài: “Không biết? Bộ tướng quân, bổn vương nghe nói ngươi dẫn theo năm trăm quân tinh nhuệ bao vây đám nghịch tặc này trên núi, tra khảo suốt một canh giờ. Với thủ đoạn của Bộ Diêm La ngươi mà cũng tra không ra? Ngươi cẩn thận suy nghĩ lại đi.”
Bộ Thiên Hành cắn răng nói: “Đúng là mạt tướng tra khảo hồi lâu, hòng tìm được thủ lĩnh của đám đạo tặc này cho điện hạ. Nhưng mấy tên gian tặc này cực kỳ xảo trá, dụng hình thế nào cũng không hé nửa lời. Mạt tướng xuất thân nghèo hèn, một lòng vì triều đình, nguyện trung thành với điện hạ. Nếu có thể vì điện hạ mà góp sức, mạt tướng quyết không chối từ! Xin điện hạ minh xét!”
Dường như đã được nghe “Ác danh” của Bộ Thiên Hành, Mộ Dung Lan trầm ngâm trong khoảnh khắc, giọng nói cũng hòa hoãn hơn: “Ngươi có trung thành hay không, bổn vương tự khắc tra được. Trận chiến ở thành Mặc Quan ngươi làm rất tốt, bổn vương cũng có nghe nói. Ngươi còn trẻ như vậy, chớ vì một phút nông nổi mà cản trở tiền đồ sau này. Ngươi biết chuyện gì cứ mạnh dạn nói ra, không phải sợ đắc tội ai hết. Bổn vương nhất định sẽ nâng đỡ cho ngươi.”
Trong nháy mắt đó Bộ Thiên Hành có chút tin tưởng lời nói của Mộ Dung Lan. Bộ Thiên Hành vốn là người chính trực, nghĩ kỹ thì chuyện này cũng do Nhị điện hạ ra tay trước. Tuy Đại điện hạ có chỗ không đúng, nhưng thật ra mà nói thì ngài chưa làm chuyện gì thẹn với lương tâm.
Thế nhưng, khoảnh khắc Bộ Thiên Hành ngẩng đầu lại bắt gặp một tia tàn nhẫn trong đôi mắt ôn hòa của Mộ Dung Lan. Lời nói ra đến đầu môi đành nuốt trở xuống.
Không thể nói.
Lưng hắn túa đầy mồ hôi lạnh. Hắn chỉ là một võ quan ngũ phẩm nho nhỏ, nếu bị cuốn vào chuyện này, dù chỉ đứng ra làm chứng thì kết quả vẫn là chết không có chỗ chôn.
Nghĩ đến đây, Bộ Thiên Hành chậm rãi đáp: “Mạt tướng… thật sự không biết.”
Mộ Dung Lan không tiếp tục thuyết phục, chỉ nhàn nhạt nói: “Không sao. Ngươi giao mấy trăm tù binh đó cho bổn vương. Đúng rồi, còn có đội binh Xích Thố của ngươi hôm qua nữa… Bổn vương tin nhất định có người nhìn thấy.”
Bộ Thiên Hành lê từng bước nặng nề về doanh trại.
Hắn đến trước trại tù binh. Lần đầu tiên, nơi này bỏ tù hơn ba trăm binh lính Đại Tư. Chẳng qua bọn họ mặc quân phục liên quân.
Đao pháp kiệt xuất của Bộ Thiên Hành nổi danh khắp quân Đông Lộ, không ít người nhận ra hắn, nhao nhao gọi: “Bộ Tướng quân, Bộ Tướng quân, vì sao lại nhốt chúng tôi?”
“Không phải bảo là truy bắt phản quân sao?” Có người khóc lóc: “Vì sao lại đòi chém chúng tôi?”
Hắn lặng lẽ rời khỏi trại tù binh, quay về doanh trại của đội Xích Thố, đúng lúc thấy cận vệ quân của Đại hoàng tử tới đòi người. Có vài binh sĩ Xích Thố nghi ngờ, lên tiếng hỏi: “Áp giải chúng ta qua đó làm chi?”
Một gã cận vệ cười lạnh đáp: “Không có gì, điện hạ có chuyện muốn hỏi các ngươi.”
Trong lòng Bộ Thiên Hành bỗng gióng một tiếng chuông tỉnh ngộ — những người này đều phải chết.
Bất luận có bắt được kẻ chủ mưu sau lưng Nhị hoàng tử hay không, những người này đều phải chết.
Binh lính trong trại tù phải chết, vì họ phạm tội ‘Tư thông quân giặc, tập kích hoàng thất’. Binh lính Xích Thố và hắn cùng nhau truy bắt tù binh đêm đó cũng phải chết, vì họ biết được chân tướng sự việc. Cứ cho Hoàng đế sẽ khiển trách hai vị hoàng tử, nhưng xảy ra vụ bê bối lớn như vậy, không thể để bất cứ ai biết chuyện sống sót.
Bản thân hắn thì sao? Cho là hắn vừa lập công lớn, nhưng ở thân ở tiền tuyến, dù Đại hoàng tử hay Nhị hoàng tử, muốn cho hắn một cái lý do ‘chết ngoài ý muốn’ để bịt đầu mối là chuyện dễ như trở bàn tay.
Cái lạnh thấm từ ngoài vào trong, đáy lòng Bộ Thiên Hành đắng ngắt.
Kết quả là hắn ra lệnh thả hết tù binh. Mệnh lệnh này hoàn toàn xuất phát từ lòng căm phẫn.
Hắn biết, làm như vậy chắc chắn hắn phải chết. Nhưng chỉ một mình hắn chết có thể đổi được bốn năm trăm sinh mạng vô tội. Trong số họ có rất nhiều lính trẻ, mới chỉ mười bảy, mười tám tuổi. Trẻ trung, vô tư như thế!
Cũng có thể, đây là bộc phát của hắn sau khi kềm chế lửa giận lẫn bất bình trong lòng quá lâu.
Sau đó, dĩ nhiên hắn bị tống vào tử lao.
Tư thông với giặc là tội lớn. Nhị hoàng tử là nguyên soái ở tiền tuyến, không cần xin chỉ thị của Hoàng thượng cũng có thể tiền trảm hậu tấu. Mười ngày nay, Đại hoàng tử tới chỗ hắn hai lần, Nhị hoàng tử tới ba lần. Đại hoàng tử khuyên hắn nên khai ra. Nhị hoàng tử thấy hắn thà chết không nói ra chân tướng sự việc, thì tỏ vẻ đồng ý cứu giúp — chỉ cần hắn từ nay quy phục, sẽ thay hắn giết một người.
Nhị hoàng tử không nói giết ai, nhưng trong lòng Bộ Thiên Hành hiểu rõ.
Thậm chí cả Đại tướng quân Triệu Sơ Túc cũng đến. Thấy thái độ của Bộ Thiên Hành, Đại tướng quân đành thở dài, bảo sẽ không để Bộ Thiên Hành phải chịu nhục hình.
“Chúng ta tuy là võ quan, nhưng triều đình này chính là một vòng lốc xoáy. Ngươi còn trẻ, lại là tướng lĩnh nổi bật trong bao người, sao chỉ biết lo cho thân mình? Nhị hoàng tử tuy ra tay hơi nặng, nhưng làm việc quyết đoán, tài hoa xuất chúng. Xưa nay ngươi luôn linh hoạt nhạy bén, vậy mà đụng tới chuyện đại sự sao lại cố chấp như thế?” Đại tướng quân phân tích.
Từ đầu đến cuối Bộ Thiên Hành vẫn giữ im lặng. Triệu Đại tướng quân trầm mặc một lát, rồi bỏ đi.
Hôm nay, là ngày cuối cùng của hắn. Khi hắn quyết định thả tù binh, đã đoán được ngày mình bị âm thầm trừ khử. Đại trượng phu có cái chết nặng tựa Thái sơn, cũng có cái chết nhẹ tựa lông hồng, lòng hắn không quá chán nản. Chỉ vì lúc sắp chết còn bị Nhị hoàng tử tới gây rối, khiến lửa giận lại bốc lên đầu.
“Điện hạ, có thể ban cho mạt tướng một chén rượu không?” Hắn nói lảng sang chuyện khác.
Nhị hoàng tử quan sát thái độ của Bộ Thiên Hành, xác định kẻ này cuối cùng vẫn ngoan cố không theo, đành phất tay áo bỏ đi. Đến cửa lao, chợt quay đầu lại hỏi: “Ngươi và thập thất thúc của ta quen biết thế nào?”
Bộ Thiên Hành không hiểu: “Ai?”
Nhị hoàng tử cho rằng hắn giả khờ, hừ lạnh: “Đừng tưởng có thập thất thúc bảo vệ thì ngươi có thể ngông cuồng. Cái gì nên nói, cái gì không nên nói, ngươi tự suy nghĩ đi!”
Tuy Nhị hoàng tử còn nhỏ tuổi, nhưng khẩu khí uy phong lẫm liệt. Bộ Thiên Hành nhìn dáng người dong dỏng cao ở cửa lao, trong đầu lại liên tưởng đến một thanh niên tuấn nhã ôn hòa khác.
Ba năm trước nhận ra người đó mang thanh Trầm Như, Bộ Thiên Hành đã đoán được người đó nhất định xuất thân hiển hách, gia đình quyền quý. Cũng không thể ngờ…
Thập thất thúc?
Bộ Thiên Hành nhếch khóe miệng cười khổ — Tiểu Dung, là đệ sao?
Thời gian chậm chạp trôi, mặt trời ngã về tây cũng không thấy ai tới áp giải hắn ra pháp trường. Bộ Thiên Hành mông lung nhìn ra lối đi nhỏ hẹp trước dãy địa lao, biết nhất định là Tiểu Dung cứu mình. Hắn đã coi nhẹ chuyện sống chết từ lâu, giờ phút này trong lòng càng xúc động. Bộ Thiên Hành thầm nghĩ, có huynh đệ tốt như Tiểu Dung, bây giờ dù bị xử tử ngay lập tức cũng coi như đời này không uổng.
Phải rồi, còn có nàng. Hắn được hôn nàng, chỉ chừng đó cũng coi như hắn không sống phí, mà còn có lời ấy chứ.
Trong địa lao âm u tĩnh mịch, hoàn toàn trái ngược với bộ chỉ huy Đông Lộ đèn đuốc sáng trưng. Tất cả mọi người đều vội vã chân không chạm đất.
Nhan Phá Nguyệt lẳng lặng ngồi bên giường, nhìn Dung Trạm ngủ say.
Hai vị hoàng tử ở trước mặt nàng ra lệnh tạm hoãn hành hình Bộ Thiên Hành, nàng mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng giờ Dung Trạm hôn mê, lại khiến nàng cảm thấy lo lắng.
Không, có lẽ nên gọi hắn là Mộ Dung Trạm.
Bào đệ duy nhất của Hoàng đế đương triều, thập thất vương gia được Hoàng đế yêu thương nhất.
(*Bào đệ: em trai ruột của hoàng đế)
Thành vương Mộ Dung Trạm.
Nhìn gương mặt trắng nhợt nhạt, tiều tụy mất hết khí sắc của Dung Trạm, Phá Nguyệt bỗng cảm thấy, thế sự vô thường cùng lắm thì chỉ thế này thôi.
Ánh mắt nàng lại dời xuống bàn tay bị hắn nắm chặt, cố gắng dùng sức rút ra lần nữa nhưng không được. Trong lúc hôn mê mà mấy ngón tay thon dài, trắng nõn vẫn đan xen, kìm cứng tay nàng. Phá Nguyệt bất đắc dĩ nghĩ, có phải đây là chuyện vượt quá khuôn phép nhất mà hắn từng làm không nhỉ? Đợi hắn tỉnh dậy, chắc sẽ lúng túng lắm đây.
Có điều nàng vẫn không hiểu, rõ ràng hắn là người của hoàng tộc, lại tự nguyện ở trong quân đội chịu khổ, mà còn tu dưỡng được tính cách chân thành, ngay thẳng đến thế?
Phá Nguyệt lặng im.
“Vương gia vì bôn ba nhiều ngày, vất quả quá độ, lại thêm nội thương chưa lành mới đột nhiên ngất xỉu.” Ngự y râu tóc bạc phơ cung kính bẩm: “Không có gì đáng ngại, điều dưỡng mấy ngày sẽ khỏe lại.”
Mộ Dung Lan và Mộ Dung Sung ngồi một bên nghe vậy mới nhẹ nhàng thở phào, cho ngự y lui ra đi sắc thuốc. Ánh mắt sắc bén của Mộ Dung Lan đảo qua diện mạo thanh tú, trắng ngần như tuyết của Phá Nguyệt, dừng lại trên tay bàn tay bị Dung Trạm dù hôn mê vẫn cứ nắm chặt. Mộ Dung Lan ôn hòa cười nói: “Mộc cô nương, vì sao Vương thúc của ta lại bị thương? Gần đây Phụ hoàng rất lo lắng cho Vương thúc, nhỡ hôm nào Phụ hoàng hỏi tới, ta có thể trả lời người.”
Phá Nguyệt suy nghĩ một chút mới đáp: “Thưa điện hạ, chắc là bị thương trong trận chiến ở thành Mặc Quan. Hắn chưa từng nói qua với ta.” Nàng thầm nghĩ, thì ra Dung Trạm bị thương từ trước mà không hề nói cho nàng và Bộ Thiên Hành biết, khó trách hắn đột nhiên ngất xỉu.
Mộ Dung Sung thấy Phá Nguyệt thoạt nhìn còn nhỏ hơn mình vài tuổi, vậy mà giọng điệu có phần không câu nệ, tùy tiện thoải mái. Hắn cười nói: “Phụ hoàng thường nói tính tình Vương thúc trung hậu chất phác, thế mà đến ngủ cũng nắm chặt tay cô nương không buông. Nếu Phụ hoàng nhìn thấy, chắc chắn sẽ giật mình.”
Mặt Phá Nguyệt nóng bừng.
“Hai vị điện hạ, Bộ tướng quân bây giờ sao rồi?” Phá Nguyệt nhỏ giọng hỏi thăm.
Không ngờ nàng vừa dứt lời, Dung Trạm đang ngủ say trên giường bỗng nhíu mày, chậm rãi mở mắt. Mộ Dung Lan và Mộ Dung Sung thấy thế thì vô cùng vui mừng, vội vàng đứng dậy vây lấy hắn.
“Thập thất thúc!”
“Tiểu Vương thúc!”
Ngũ quan Mộ Dung Trạm thường ngày đã rất đẹp, lúc này càng thêm thuần khiết. Mắt phượng mơ màng, sau đó uể oải. Ánh sáng lưu chuyển, rực rỡ xán lạn như ngọc. Ba người nhìn thấy đều bị chấn động.
Ngay lập tức, Dung Trạm bật dậy muốn xuống giường: “Đại ca ta… Bộ Thiên Hành tướng quân sao rồi?”
Mộ Dung Lan nhanh miệng đáp: “Thập thất thúc yên tâm, hắn còn ở trong địa lao.”
Mộ Dung Sung sôi nổi, trào phúng cười nói: “Tiểu Vương thúc nói giết hắn như giết người, chúng ta ai dám động đến Vương thúc? Không sợ bị Phụ hoàng lột da sao?”
Lúc này Mộ Dung Trạm mới nhẹ nhàng thở ra, nhìn hai người bọn họ. Phá Nguyệt cầm chén nước ấm trong tay đưa qua. Dung Trạm vốn đang lo cho Bộ Thiên Hành, cơ bản không quay đầu lại, cầm cả tay nàng đưa chén nước lên miệng.
Mộ Dung Lan tỏ ra bình thản, trong mắt Mộ Dung Sung thì có chút ý cười.
Nước ấm xuống đến cổ họng, thần sắc Mộ Dung Trạm tươi tỉnh hơn rất nhiều. Hắn nghiêm nghị nói với hai vị hoàng tử: “Các ngươi đều là con trai xuất sắc nhất của Hoàng huynh. Huynh ấy cho các ngươi đến tiền tuyến rèn luyện, thập thất thúc không can thiệp, cũng sẽ không hỏi đến. Nhưng Bộ Thiên Hành là người trung quân ái quốc, hơn nữa đã nhiều lần cứu ta. Các ngươi động ai ta không quản, nhưng không được động đến hắn.”
Hai người không ai lên tiếng. Mộ Dung Lan tuy lớn hơn Mộ Dung Trạm hai tuổi, lại là chú cháu nhưng tuổi tác xấp xỉ nên tình cảm như huynh đệ. Mộ Dung Trạm trời sinh tính tình thận trọng, đối với những người con của hoàng huynh đều rất tốt. Vì thế tuy nhiều năm không gặp, lời nói của Mộ Dung Trạm, Mộ Dung Lan không thể không nghe.
Về phần Mộ Dung Sung, khi còn bé vẫn luôn theo sau Mộ Dung Trạm tập võ luyện chữ. Hoàng thất đương triều, Mộ Dung Trạm coi như là đệ nhất cao thủ. Vì vậy từ nhỏ Mộ Dung Sung vô cùng ngưỡng mộ Dung Trạm.
Mộ Dung Trạm tuy thật thà bảo thủ, nhưng không phải không rành chuyện đời. Hắn biết hai huynh đệ này hiện giờ không lên tiếng, nghĩa là trong lòng vẫn còn so đo. Dung Trạm dứt khoát nói thẳng: “Hôm trước khi lên đường ở thành Mặc Quan, ta đã gửi tin cho Hoàng huynh. Tin rằng ít ngày nữa sẽ nhận được thánh chỉ của Hoàng huynh, đặc xá miễn tội cho Bộ Thiên Hành. Các ngươi sớm cũng thả, muộn cũng phải thả, bất quá chỉ có mấy ngày.”
Hai vị hoàng tử chột dạ. Sao bọn họ không rõ ý tứ của Mộ Dung Trạm được chứ — hai huynh đệ tranh giành, cấu xé nhau, tuy Phụ hoàng vẫn phớt lờ cho qua nhưng nếu bị Mộ Dung Trạm đâm chọt đến trước mặt Phụ hoàng rằng bọn họ hãm hại trung lương, nhất định cả hai người không ai có trái ngon để ăn.
Mộ Dung Lan mở miệng nói trước: “Vương thúc xử lý vậy thật hay quá. Thật ra cháu vẫn nghĩ binh biến ở sông Hắc Sa nhất định có ẩn tình gì đó.”
Mộ Dung Sung nghe vậy có hơi lo lắng, nhưng nghĩ tới Bộ Thiên Hành thà chết không thuận theo mình, cũng không nói ra chân tướng sự việc, nên chắc không có gì đáng ngại. Hắn cười nói: “Mọi việc đều nghe theo thập thất thúc. Thập thất thúc, bây giờ đừng nói nữa, thân thể quan trọng hơn. Người uống thuốc, ngủ một đêm rồi mai hẵng tính.”
Mộ Dung Trạm lắc đầu: “Ta muốn đi thăm Bộ tướng quân.” Hắn chống tay xuống giường định đứng dậy, mới phát giác tay vẫn đang nắm thứ gì đó rất mềm mại.
Dung Trạm vừa ngước lên liền bắt gặp một đôi đồng tử trong suốt như nước hồ thu. Nơi đó tràn ngập quan tâm và vui sướng, phảng phất có hai luồng sáng ấm áp khiến hắn không thể rời mắt. Nhất thời hắn quên buông tay, ngẩn ngơ nhìn nàng.
Thì ra thứ mềm mại hắn nắm là tay nàng. Nhớ thương không thể buông trong mộng, nhất định không thể buông, thì ra là tay nàng.
Huynh đệ Mộ Dung Lan thấy Vương thúc sững sờ nhìn Phá Nguyệt, âm thầm sáng tỏ. Tuy dung mạo Phá Nguyệt vô cùng xinh đẹp, dáng người mảnh mai đáng yêu nhưng hai vị hoàng tử đã gặp biết bao cô nương mỹ miều nên không quá kinh ngạc. Mộ Dung Lan nói trước: “Vậy xin nhờ Mộc cô nương chăm sóc tốt cho Vương thúc.”
Mộ Dung Trạm như bị điện giật, buông tay Phá Nguyệt, hai má đỏ ửng. Trước mặt tiểu bối, hắn tự biết phải giữ uy nghiêm của thúc thúc, vì thế cúi đầu, không thể bọn họ thấy sắc mặt mình.
Nãy giờ ba chú cháu nói chuyện, Phá Nguyệt vẫn giữ im lặng, lúc này mới lên tiếng: “Ta và… Vương gia đi xem Bộ tướng quân trước đã.”
Mộ Dung Lan và Mộ Dung Sung không còn cách nào, đành đưa hai người đến địa lao. Khi đi tới cửa, bọn họ đều tìm cớ không vào trong. Mộ Dung Trạm cũng không miễn cưỡng. Nghĩ tới một chuyện, hắn để Nhan Phá Nguyệt vào địa lao trước, còn mình thì quay lại dặn hai vị hoàng tử: “Ta có chuyện muốn nhờ hai ngươi ─ Trừ ta, tuyệt đối không cho bất cứ ai đến gần Mộc cô nương. Nếu nàng có chuyện gì…”
Hắn chưa nói xong, Mộ Dung Sung đã cười cười cướp lời: “Tiểu Vương thúc yên tâm, cháu lập tức hạ lệnh cho cận vệ, bất kể đạo tặc hay thường dân, không để bất kỳ kẻ nào đến gần tiểu thẩm thẩm nửa bước!”
(*thẩm thẩm: thím, vợ của chú)
Ý của Mộ Dung Trạm là phải đề phòng Nhan Phác Tông vẫn chưa lộ mặt, không ngờ bọn họ hiểu lầm quan hệ của mình và Phá Nguyệt. Nhưng hắn không tiện giải thích, đành ngượng ngùng nói: “Nàng và ta tình như huynh muội, các ngươi không được hiểu lầm, sẽ tổn hại đến thanh danh nàng.”
Mộ Dung Sung vẫn cười. Mộ Dung Lan thận trọng hơn, mỉm cười đáp: “Thập thất thúc, người ôm nàng đi thẳng vào phòng chỉ huy, trong mộng vẫn nắm tay nàng không buông. Thanh danh của nàng tất nhiên phải phó thác cho Vương thúc rồi. Phụ hoàng mà biết nhất định sẽ rất vui.”
Tuy sắc mặt Mộ Dung Trạm đỏ bừng, nhưng ý chí không dao động. Hắn nghĩ sau này chỉ cần giải thích với Hoàng huynh là được nên không nhiều lời, xoay người đi vào địa lao.
Trong địa lao âm u, ngoại trừ ngoài cửa có người canh gác, binh lính canh giữ bên trong đã bị hai vị hoàng tử âm thầm cho lui. Dung Trạm vừa đi vào, liền gặp Phá Nguyệt yên tĩnh đứng đợi trong góc.
“Mấy lời của bọn họ, nàng đừng để trong lòng.” Mộ Dung Trạm dịu dàng nói.
Phá Nguyệt vốn chỉ sợ hắn xấu hổ, nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, cười đáp: “Tất nhiên là không.”
Nàng vô tư trả lời, không hiểu sao lại khiến Mộ Dung Trạm cảm thấy lạc lõng.
Hắn chợt nhớ lại mấy tháng trước, lúc hắn còn ở trong Đông Lộ quân, nhận được thư Hoàng huynh tự tay viết.
“… Nhan Phác Tông có cô con gái duy nhất, tuổi vừa mười sáu, khuê danh Phá Nguyệt. Dung mạo xinh đẹp, phong thái thanh nhã động lòng người. Nhan tướng quân chiến công hiển hách, chức vị cao quý nhưng trước sau Trẫm vẫn không nhìn thấu được hắn. Lan nhi và Sung nhi đã lập phi, đệ cưới Nhan Phá Nguyệt đó được không?”
Lúc đó tuy hắn có chút thất vọng, nhưng vẫn thuận theo hồi âm: “Tất cả đều nghe hoàng huynh sắp xếp.” Hoàng huynh đặc biệt dung túng, hắn mới có thể tự do lang bạt khắp nơi. Bây giờ hoàng huynh muốn hắn cưới vợ, hắn không thể không cưới.
Sau đó, hắn cũng từng tưởng tượng ra dáng vẻ của thiên kim tiểu thư họ Nhan kia. Chỉ có thể mơ hồ hình dung một thiếu nữ non nớt, nhu nhược. Hắn từng nghĩ, nếu hắn cưới nàng rồi, dù không phải mẫu người hắn thích, nhất định cũng toàn tâm toàn ý yêu nàng, bảo vệ nàng cả đời.
Ai ngờ sau đó Hoàng huynh lại thay đổi chủ ý, chỉ hôn tiểu thư họ Nhan cho tướng quân dưới trướng Nhan Phác Tông. Lúc nghe được tin tức này, hắn nhẹ nhàng thở phào, nhưng hình như cũng cảm thấy chút mất mát ─ Trời sinh hắn tính cách hướng nội, nhưng cũng là một anh hùng trẻ tuổi. Trong thâm tâm đã xem vị Nhan tiểu thư ấy như vợ mình, cũng từng tưởng tượng ‘Dung mạo xinh đẹp, phong thái thanh nhã động lòng người’ rốt cuộc là dáng vẻ thế nào. Lâu ngày dần sinh tình cảm với vị hôn thê chưa từng gặp mặt.
Không ngờ chỉ là người qua đường.
Sau đó, gặp được Phá Nguyệt.
Về sau nữa, bởi vì thấy dược dung mạo thật của nàng, lại đụng độ ám vệ Nhan phủ mà mơ hồ đoán ra thân phận nàng.
Thì ra thiên kim tiểu thư họ Nhan ấy là cô gái thế này. Nhỏ bé và mỏng manh làm cho người khác vô thức muốn chở che. Ẩn trong phong thái thanh nhã là tính tình chính trực, phóng khoáng không chút e lệ. Thậm chí trên chiến trường cũng không thua đàn ông ─ dẫn hơn trăm người truy kích mấy ngàn người. Hắn tự đánh giá, việc này Dung Trạm không dám làm, Bộ Thiên Hành cũng sẽ không làm.
Nhưng nàng dám làm.
Một tướng công thành, vạn xương khô chất đống. Nàng không biết cái tên Mộc Thanh giáo úy, chỉ trong một đêm đã nổi danh thiên hạ.
“Ta che giấu thân phận là bất đắc dĩ, mong Phá Nguyệt đừng trách.” Hắn mỉm cười chắp tay cúi người với nàng: “Xin hãy coi ta như Dung Trạm trước giờ.”
Hắn ngẩng đầu, đập vào tầm mắt là nụ cười rực rỡ như hoa đào, hàm răng trắng như ngọc của Phá Nguyệt trong ánh trăng u ám.
“Sao ta lại trách huynh được chứ?” Nàng mỉm cười, dịu dàng nói. Âm thanh tan vào lòng Mộ Dung Trạm, hắn chỉ cảm thấy tim mình rung lên.
“Được rồi, đi thôi, Tiểu Dung.” Phá Nguyệt xoay người bước vào trong. “Chúng ta đi gặp huynh ấy.”
Mộ Dung Trạm theo sau lưng nàng, ngắm nhìn vòng eo nhỏ nhắn, trong đầu chợt nảy ra ý nghĩ ─ Nếu ngày đó Hoàng huynh ban hôn nàng cho mình, chắc là… sẽ rất vui.
Ý nghĩ này như hòn than hun nóng đầu óc hắn. Hắn cố điều chỉnh tâm trạng, bước nhanh theo sau.
Trong địa lao không khí ẩm ướt, Phá Nguyệt đi hai bước liền hắt hơi một cái. Mộ Dung Trạm thấy vai nàng khẽ run, muốn cởi áo choàng của mình choàng cho nàng. Tay chạm vào áo choàng lại ngập ngừng không cởi xuống được.
Hai người cứ thế một trước một sau đi đến nơi có ánh sáng, thấy một bóng người cao lớn lẳng lặng đứng trong nhà ngục. Bên trong có ngọn nến, làm nổi bật dung nhan khí khái, hào hùng khiến người khác phải nghẹt thở. Dường như vài ngày không được tắm rửa cạo râu, trên mặt hắn râu ria lởm chởm, y phục cũng bẩn thỉu dơ dáy, nhưng đôi mắt sáng rực, khí thế áp đảo, lại có ý cười thật sâu tràn ra.
“Bộ đại ca!”
“Đại ca!”
Hai người đồng thanh gọi nhỏ, bước nhanh về phía trước.
Bộ Thiên Hành ngồi trên đất. Hai mắt khép kín, hàng chân mày dài nhẹ chau. Áo bào tướng quân trên người nhăn nhúm, hai tay hai chân đều bị gông xiềng.
Một tiếng ‘két’ vang lên, cửa nhà lao bị đẩy ra. Một thanh niên mười bảy, mười tám tuổi, ăn mặc đẹp đẽ cúi người đi vào. Ánh mắt sắc bén đảo qua người Bộ Thiên Hành, trầm mặc không lên tiếng.
Bộ Thiên Hành chậm rãi mở mắt, lẳng lặng nhìn chàng thanh niên. Hắn không đứng dậy, cũng chẳng hành lễ, ánh mắt lạnh lẽo như xuyên thấu lòng người.
Chàng thanh niên bị hắn nhìn chằm chằm, lòng thầm tức tối, vẻ buồn bực trên gương mặt càng đậm: “Bộ Tướng quân, ngươi cũng kiêu căng thật!”
Dường như Bộ Thiên Hành một chút dao động cũng không có, khóe miệng cười nhạt, hờ hững đáp: “Người sắp chết, cần gì phải bái quân xưng thần?”
(*Bái quân xưng thần: bái lạy minh quân, tự xưng thần tử)
Chàng thanh niên kia chính là một trong hai vị hoàng tử, Mộ Dung Sung. Hắn yêu thích võ nghệ từ nhỏ, chăm chỉ trau dồi binh pháp, là hoàng tử nổi bật nhất trong mấy người con. Tuổi còn trẻ đã đảm nhiệm chức vị Nguyên soái quân chinh phạt Đông Lộ, thắng nhiều thua ít. Hiện giờ thanh thế trong triều có thể sánh với mặt trời ban trưa.
Nhưng hắn không thể ngờ, có ngày mình đụng phải một tên Bình nam tướng quân nho nhỏ mà như đụng phải đá, cực kỳ ngoan cố.
Nghĩ đến thập thất thúc Mộ Dung Trạm, hắn kềm chế lửa giận trong lòng, dịu giọng nói: “Bộ tướng quân, hắn đẩy ngươi vào chỗ chết, bổn vương có thể mở cho ngươi đường sống. Không đầy nửa canh giờ nữa ngươi sẽ bị đưa ra pháp trường xử trảm. Dưới gầm trời này, chỉ có bổn vương mới có khả năng cứu ngươi. Không chỉ cứu ngươi, bổn vương còn bảo đảm con đường công danh, giúp ngươi thăng quan tiến chức. Tội gì ngươi phải giữ khí độ cao ngạo, tuyệt tình như vậy?”
“Còn nửa canh giờ?” Ngay cả Bộ Thiên Hành vốn anh hùng khí khái, nghe mình sắp chết cũng không tránh khỏi một chút hoảng sợ. Nhưng nhìn gương mặt anh tuấn uy vũ, ánh mắt lại nham hiểm hung ác của hoàng tử điện hạ, hắn không thể nhận lời.
Mấy ngày trước hắn dẫn quân đi giải vây cho Đại hoàng tử, tình hình ban đầu rất thuận lợi. Tuy quân địch có hơn ba ngàn người, nhưng đều là tàn binh bại tướng. Dưới sức mạnh áp đảo của đội quân Xích Thố, gần như hoàn toàn bị tiêu diệt.
Không ngờ khi chỉ còn lại chừng năm trăm quân cuối cùng, bọn họ lại dũng mãnh chống cự. Tuy họ mặc quân phục liên quân, nhưng võ công và cách dùng binh rất giống với quân Đại Tư. Bộ Thiên Hành lúc đó bố trận chỉ huy, âm thầm sinh nghi, tự mình mang theo binh lính truy đuổi thủ lĩnh của năm trăm người này.
Ai ngờ vừa chạm mặt người kia, lại là người quen — chính là lão Tô ngày trước đã từng thua hắn hai bình rượu quý trăm năm. Sau lưng lão Tô có hơn mười người, đều là tướng sĩ dưới trướng tướng quân Triệu Sơ Túc. Bộ Thiên Hành và mấy người cận vệ không khỏi biến sắc.
Bộ Thiên Hành biết chuyện này rõ ràng là có âm mưu, vội vàng cho binh sĩ dưới quyền lui ra, một mình tra khảo lão Tô.
“Là Nhị điện hạ và Triệu Đại tướng quân!” Lão Tô buồn bã kể lại: “Lúc trước ta được lệnh áp giải mấy ngàn tù binh này. Gần đến bờ sông Hắc Sa, lại truyền lệnh bảo ta để họ đuổi giết phản tặc của Đại Tư, ngăn chặn xa giá của Đại điện hạ. Ta cũng vâng lời cải trang thành liên quân, nếu bọn họ thua, ta liền…”
Bộ Thiên Hành nghe vậy nổi giận đùng đùng: “Lão Tô, cái tên hồ đồ này! Đại điện hạ đã nhìn ra thủ đoạn của các ngươi từ lâu!”
Thật ra lúc Bộ Thiên Hành đuổi tới sông Hắc Sa, phát hiện quân giặc cực kỳ đuối sức. Ngược lại một ngàn quân hộ vệ của Đại hoàng tử ai cũng sức lực dồi dào. Người khác có thể nhìn không ra, nhưng hắn chinh chiến sa trường bao năm, vừa nhìn đã biết nếu Đại hoàng tử thực sự muốn tiêu diệt nhánh quân này, thì không cần kéo dài tới khi đội ngũ của Bộ Thiên Hành đến.
Lúc đầu Bộ Thiên Hành còn cho rằng Đại hoàng tử khinh thường bọn họ, không thèm ra tay. Sau đó mới biết thì ra Đại hoàng tử đã tra được đầu đuôi sự việc, chỉ thuận tay đẩy thuyền xuôi dòng, làm lớn sự việc.
“Vậy bây giờ phải làm sao?” Lão Tô hỏi.
Bộ Thiên Hành trầm mặc đi tới đi lui dưới ánh trăng lạnh lẽo hồi lâu, cuối cùng quay lại nhìn lão bằng hữu, cất tiếng mà lòng đau như cắt: “Lão Tô, ngươi phải chết.”
Tuy nhiên, Bộ Thiên Hành quá coi thường mức độ tàn nhẫn của hoàng gia.
Khi hắn tự tay xách đầu lão Tô đến trước mặt Đại hoàng tử Mộ Dung Lan, hoàng tử chỉ nhàn nhạt liếc mắt, hỏi: “Kẻ chủ mưu đâu?”
Bộ Thiên Hành cúi thấp đầu đáp: “Mạt tướng không biết.”
Mộ Dung Lan cười một tràng dài: “Không biết? Bộ tướng quân, bổn vương nghe nói ngươi dẫn theo năm trăm quân tinh nhuệ bao vây đám nghịch tặc này trên núi, tra khảo suốt một canh giờ. Với thủ đoạn của Bộ Diêm La ngươi mà cũng tra không ra? Ngươi cẩn thận suy nghĩ lại đi.”
Bộ Thiên Hành cắn răng nói: “Đúng là mạt tướng tra khảo hồi lâu, hòng tìm được thủ lĩnh của đám đạo tặc này cho điện hạ. Nhưng mấy tên gian tặc này cực kỳ xảo trá, dụng hình thế nào cũng không hé nửa lời. Mạt tướng xuất thân nghèo hèn, một lòng vì triều đình, nguyện trung thành với điện hạ. Nếu có thể vì điện hạ mà góp sức, mạt tướng quyết không chối từ! Xin điện hạ minh xét!”
Dường như đã được nghe “Ác danh” của Bộ Thiên Hành, Mộ Dung Lan trầm ngâm trong khoảnh khắc, giọng nói cũng hòa hoãn hơn: “Ngươi có trung thành hay không, bổn vương tự khắc tra được. Trận chiến ở thành Mặc Quan ngươi làm rất tốt, bổn vương cũng có nghe nói. Ngươi còn trẻ như vậy, chớ vì một phút nông nổi mà cản trở tiền đồ sau này. Ngươi biết chuyện gì cứ mạnh dạn nói ra, không phải sợ đắc tội ai hết. Bổn vương nhất định sẽ nâng đỡ cho ngươi.”
Trong nháy mắt đó Bộ Thiên Hành có chút tin tưởng lời nói của Mộ Dung Lan. Bộ Thiên Hành vốn là người chính trực, nghĩ kỹ thì chuyện này cũng do Nhị điện hạ ra tay trước. Tuy Đại điện hạ có chỗ không đúng, nhưng thật ra mà nói thì ngài chưa làm chuyện gì thẹn với lương tâm.
Thế nhưng, khoảnh khắc Bộ Thiên Hành ngẩng đầu lại bắt gặp một tia tàn nhẫn trong đôi mắt ôn hòa của Mộ Dung Lan. Lời nói ra đến đầu môi đành nuốt trở xuống.
Không thể nói.
Lưng hắn túa đầy mồ hôi lạnh. Hắn chỉ là một võ quan ngũ phẩm nho nhỏ, nếu bị cuốn vào chuyện này, dù chỉ đứng ra làm chứng thì kết quả vẫn là chết không có chỗ chôn.
Nghĩ đến đây, Bộ Thiên Hành chậm rãi đáp: “Mạt tướng… thật sự không biết.”
Mộ Dung Lan không tiếp tục thuyết phục, chỉ nhàn nhạt nói: “Không sao. Ngươi giao mấy trăm tù binh đó cho bổn vương. Đúng rồi, còn có đội binh Xích Thố của ngươi hôm qua nữa… Bổn vương tin nhất định có người nhìn thấy.”
Bộ Thiên Hành lê từng bước nặng nề về doanh trại.
Hắn đến trước trại tù binh. Lần đầu tiên, nơi này bỏ tù hơn ba trăm binh lính Đại Tư. Chẳng qua bọn họ mặc quân phục liên quân.
Đao pháp kiệt xuất của Bộ Thiên Hành nổi danh khắp quân Đông Lộ, không ít người nhận ra hắn, nhao nhao gọi: “Bộ Tướng quân, Bộ Tướng quân, vì sao lại nhốt chúng tôi?”
“Không phải bảo là truy bắt phản quân sao?” Có người khóc lóc: “Vì sao lại đòi chém chúng tôi?”
Hắn lặng lẽ rời khỏi trại tù binh, quay về doanh trại của đội Xích Thố, đúng lúc thấy cận vệ quân của Đại hoàng tử tới đòi người. Có vài binh sĩ Xích Thố nghi ngờ, lên tiếng hỏi: “Áp giải chúng ta qua đó làm chi?”
Một gã cận vệ cười lạnh đáp: “Không có gì, điện hạ có chuyện muốn hỏi các ngươi.”
Trong lòng Bộ Thiên Hành bỗng gióng một tiếng chuông tỉnh ngộ — những người này đều phải chết.
Bất luận có bắt được kẻ chủ mưu sau lưng Nhị hoàng tử hay không, những người này đều phải chết.
Binh lính trong trại tù phải chết, vì họ phạm tội ‘Tư thông quân giặc, tập kích hoàng thất’. Binh lính Xích Thố và hắn cùng nhau truy bắt tù binh đêm đó cũng phải chết, vì họ biết được chân tướng sự việc. Cứ cho Hoàng đế sẽ khiển trách hai vị hoàng tử, nhưng xảy ra vụ bê bối lớn như vậy, không thể để bất cứ ai biết chuyện sống sót.
Bản thân hắn thì sao? Cho là hắn vừa lập công lớn, nhưng ở thân ở tiền tuyến, dù Đại hoàng tử hay Nhị hoàng tử, muốn cho hắn một cái lý do ‘chết ngoài ý muốn’ để bịt đầu mối là chuyện dễ như trở bàn tay.
Cái lạnh thấm từ ngoài vào trong, đáy lòng Bộ Thiên Hành đắng ngắt.
Kết quả là hắn ra lệnh thả hết tù binh. Mệnh lệnh này hoàn toàn xuất phát từ lòng căm phẫn.
Hắn biết, làm như vậy chắc chắn hắn phải chết. Nhưng chỉ một mình hắn chết có thể đổi được bốn năm trăm sinh mạng vô tội. Trong số họ có rất nhiều lính trẻ, mới chỉ mười bảy, mười tám tuổi. Trẻ trung, vô tư như thế!
Cũng có thể, đây là bộc phát của hắn sau khi kềm chế lửa giận lẫn bất bình trong lòng quá lâu.
Sau đó, dĩ nhiên hắn bị tống vào tử lao.
Tư thông với giặc là tội lớn. Nhị hoàng tử là nguyên soái ở tiền tuyến, không cần xin chỉ thị của Hoàng thượng cũng có thể tiền trảm hậu tấu. Mười ngày nay, Đại hoàng tử tới chỗ hắn hai lần, Nhị hoàng tử tới ba lần. Đại hoàng tử khuyên hắn nên khai ra. Nhị hoàng tử thấy hắn thà chết không nói ra chân tướng sự việc, thì tỏ vẻ đồng ý cứu giúp — chỉ cần hắn từ nay quy phục, sẽ thay hắn giết một người.
Nhị hoàng tử không nói giết ai, nhưng trong lòng Bộ Thiên Hành hiểu rõ.
Thậm chí cả Đại tướng quân Triệu Sơ Túc cũng đến. Thấy thái độ của Bộ Thiên Hành, Đại tướng quân đành thở dài, bảo sẽ không để Bộ Thiên Hành phải chịu nhục hình.
“Chúng ta tuy là võ quan, nhưng triều đình này chính là một vòng lốc xoáy. Ngươi còn trẻ, lại là tướng lĩnh nổi bật trong bao người, sao chỉ biết lo cho thân mình? Nhị hoàng tử tuy ra tay hơi nặng, nhưng làm việc quyết đoán, tài hoa xuất chúng. Xưa nay ngươi luôn linh hoạt nhạy bén, vậy mà đụng tới chuyện đại sự sao lại cố chấp như thế?” Đại tướng quân phân tích.
Từ đầu đến cuối Bộ Thiên Hành vẫn giữ im lặng. Triệu Đại tướng quân trầm mặc một lát, rồi bỏ đi.
Hôm nay, là ngày cuối cùng của hắn. Khi hắn quyết định thả tù binh, đã đoán được ngày mình bị âm thầm trừ khử. Đại trượng phu có cái chết nặng tựa Thái sơn, cũng có cái chết nhẹ tựa lông hồng, lòng hắn không quá chán nản. Chỉ vì lúc sắp chết còn bị Nhị hoàng tử tới gây rối, khiến lửa giận lại bốc lên đầu.
“Điện hạ, có thể ban cho mạt tướng một chén rượu không?” Hắn nói lảng sang chuyện khác.
Nhị hoàng tử quan sát thái độ của Bộ Thiên Hành, xác định kẻ này cuối cùng vẫn ngoan cố không theo, đành phất tay áo bỏ đi. Đến cửa lao, chợt quay đầu lại hỏi: “Ngươi và thập thất thúc của ta quen biết thế nào?”
Bộ Thiên Hành không hiểu: “Ai?”
Nhị hoàng tử cho rằng hắn giả khờ, hừ lạnh: “Đừng tưởng có thập thất thúc bảo vệ thì ngươi có thể ngông cuồng. Cái gì nên nói, cái gì không nên nói, ngươi tự suy nghĩ đi!”
Tuy Nhị hoàng tử còn nhỏ tuổi, nhưng khẩu khí uy phong lẫm liệt. Bộ Thiên Hành nhìn dáng người dong dỏng cao ở cửa lao, trong đầu lại liên tưởng đến một thanh niên tuấn nhã ôn hòa khác.
Ba năm trước nhận ra người đó mang thanh Trầm Như, Bộ Thiên Hành đã đoán được người đó nhất định xuất thân hiển hách, gia đình quyền quý. Cũng không thể ngờ…
Thập thất thúc?
Bộ Thiên Hành nhếch khóe miệng cười khổ — Tiểu Dung, là đệ sao?
Thời gian chậm chạp trôi, mặt trời ngã về tây cũng không thấy ai tới áp giải hắn ra pháp trường. Bộ Thiên Hành mông lung nhìn ra lối đi nhỏ hẹp trước dãy địa lao, biết nhất định là Tiểu Dung cứu mình. Hắn đã coi nhẹ chuyện sống chết từ lâu, giờ phút này trong lòng càng xúc động. Bộ Thiên Hành thầm nghĩ, có huynh đệ tốt như Tiểu Dung, bây giờ dù bị xử tử ngay lập tức cũng coi như đời này không uổng.
Phải rồi, còn có nàng. Hắn được hôn nàng, chỉ chừng đó cũng coi như hắn không sống phí, mà còn có lời ấy chứ.
Trong địa lao âm u tĩnh mịch, hoàn toàn trái ngược với bộ chỉ huy Đông Lộ đèn đuốc sáng trưng. Tất cả mọi người đều vội vã chân không chạm đất.
Nhan Phá Nguyệt lẳng lặng ngồi bên giường, nhìn Dung Trạm ngủ say.
Hai vị hoàng tử ở trước mặt nàng ra lệnh tạm hoãn hành hình Bộ Thiên Hành, nàng mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng giờ Dung Trạm hôn mê, lại khiến nàng cảm thấy lo lắng.
Không, có lẽ nên gọi hắn là Mộ Dung Trạm.
Bào đệ duy nhất của Hoàng đế đương triều, thập thất vương gia được Hoàng đế yêu thương nhất.
(*Bào đệ: em trai ruột của hoàng đế)
Thành vương Mộ Dung Trạm.
Nhìn gương mặt trắng nhợt nhạt, tiều tụy mất hết khí sắc của Dung Trạm, Phá Nguyệt bỗng cảm thấy, thế sự vô thường cùng lắm thì chỉ thế này thôi.
Ánh mắt nàng lại dời xuống bàn tay bị hắn nắm chặt, cố gắng dùng sức rút ra lần nữa nhưng không được. Trong lúc hôn mê mà mấy ngón tay thon dài, trắng nõn vẫn đan xen, kìm cứng tay nàng. Phá Nguyệt bất đắc dĩ nghĩ, có phải đây là chuyện vượt quá khuôn phép nhất mà hắn từng làm không nhỉ? Đợi hắn tỉnh dậy, chắc sẽ lúng túng lắm đây.
Có điều nàng vẫn không hiểu, rõ ràng hắn là người của hoàng tộc, lại tự nguyện ở trong quân đội chịu khổ, mà còn tu dưỡng được tính cách chân thành, ngay thẳng đến thế?
Phá Nguyệt lặng im.
“Vương gia vì bôn ba nhiều ngày, vất quả quá độ, lại thêm nội thương chưa lành mới đột nhiên ngất xỉu.” Ngự y râu tóc bạc phơ cung kính bẩm: “Không có gì đáng ngại, điều dưỡng mấy ngày sẽ khỏe lại.”
Mộ Dung Lan và Mộ Dung Sung ngồi một bên nghe vậy mới nhẹ nhàng thở phào, cho ngự y lui ra đi sắc thuốc. Ánh mắt sắc bén của Mộ Dung Lan đảo qua diện mạo thanh tú, trắng ngần như tuyết của Phá Nguyệt, dừng lại trên tay bàn tay bị Dung Trạm dù hôn mê vẫn cứ nắm chặt. Mộ Dung Lan ôn hòa cười nói: “Mộc cô nương, vì sao Vương thúc của ta lại bị thương? Gần đây Phụ hoàng rất lo lắng cho Vương thúc, nhỡ hôm nào Phụ hoàng hỏi tới, ta có thể trả lời người.”
Phá Nguyệt suy nghĩ một chút mới đáp: “Thưa điện hạ, chắc là bị thương trong trận chiến ở thành Mặc Quan. Hắn chưa từng nói qua với ta.” Nàng thầm nghĩ, thì ra Dung Trạm bị thương từ trước mà không hề nói cho nàng và Bộ Thiên Hành biết, khó trách hắn đột nhiên ngất xỉu.
Mộ Dung Sung thấy Phá Nguyệt thoạt nhìn còn nhỏ hơn mình vài tuổi, vậy mà giọng điệu có phần không câu nệ, tùy tiện thoải mái. Hắn cười nói: “Phụ hoàng thường nói tính tình Vương thúc trung hậu chất phác, thế mà đến ngủ cũng nắm chặt tay cô nương không buông. Nếu Phụ hoàng nhìn thấy, chắc chắn sẽ giật mình.”
Mặt Phá Nguyệt nóng bừng.
“Hai vị điện hạ, Bộ tướng quân bây giờ sao rồi?” Phá Nguyệt nhỏ giọng hỏi thăm.
Không ngờ nàng vừa dứt lời, Dung Trạm đang ngủ say trên giường bỗng nhíu mày, chậm rãi mở mắt. Mộ Dung Lan và Mộ Dung Sung thấy thế thì vô cùng vui mừng, vội vàng đứng dậy vây lấy hắn.
“Thập thất thúc!”
“Tiểu Vương thúc!”
Ngũ quan Mộ Dung Trạm thường ngày đã rất đẹp, lúc này càng thêm thuần khiết. Mắt phượng mơ màng, sau đó uể oải. Ánh sáng lưu chuyển, rực rỡ xán lạn như ngọc. Ba người nhìn thấy đều bị chấn động.
Ngay lập tức, Dung Trạm bật dậy muốn xuống giường: “Đại ca ta… Bộ Thiên Hành tướng quân sao rồi?”
Mộ Dung Lan nhanh miệng đáp: “Thập thất thúc yên tâm, hắn còn ở trong địa lao.”
Mộ Dung Sung sôi nổi, trào phúng cười nói: “Tiểu Vương thúc nói giết hắn như giết người, chúng ta ai dám động đến Vương thúc? Không sợ bị Phụ hoàng lột da sao?”
Lúc này Mộ Dung Trạm mới nhẹ nhàng thở ra, nhìn hai người bọn họ. Phá Nguyệt cầm chén nước ấm trong tay đưa qua. Dung Trạm vốn đang lo cho Bộ Thiên Hành, cơ bản không quay đầu lại, cầm cả tay nàng đưa chén nước lên miệng.
Mộ Dung Lan tỏ ra bình thản, trong mắt Mộ Dung Sung thì có chút ý cười.
Nước ấm xuống đến cổ họng, thần sắc Mộ Dung Trạm tươi tỉnh hơn rất nhiều. Hắn nghiêm nghị nói với hai vị hoàng tử: “Các ngươi đều là con trai xuất sắc nhất của Hoàng huynh. Huynh ấy cho các ngươi đến tiền tuyến rèn luyện, thập thất thúc không can thiệp, cũng sẽ không hỏi đến. Nhưng Bộ Thiên Hành là người trung quân ái quốc, hơn nữa đã nhiều lần cứu ta. Các ngươi động ai ta không quản, nhưng không được động đến hắn.”
Hai người không ai lên tiếng. Mộ Dung Lan tuy lớn hơn Mộ Dung Trạm hai tuổi, lại là chú cháu nhưng tuổi tác xấp xỉ nên tình cảm như huynh đệ. Mộ Dung Trạm trời sinh tính tình thận trọng, đối với những người con của hoàng huynh đều rất tốt. Vì thế tuy nhiều năm không gặp, lời nói của Mộ Dung Trạm, Mộ Dung Lan không thể không nghe.
Về phần Mộ Dung Sung, khi còn bé vẫn luôn theo sau Mộ Dung Trạm tập võ luyện chữ. Hoàng thất đương triều, Mộ Dung Trạm coi như là đệ nhất cao thủ. Vì vậy từ nhỏ Mộ Dung Sung vô cùng ngưỡng mộ Dung Trạm.
Mộ Dung Trạm tuy thật thà bảo thủ, nhưng không phải không rành chuyện đời. Hắn biết hai huynh đệ này hiện giờ không lên tiếng, nghĩa là trong lòng vẫn còn so đo. Dung Trạm dứt khoát nói thẳng: “Hôm trước khi lên đường ở thành Mặc Quan, ta đã gửi tin cho Hoàng huynh. Tin rằng ít ngày nữa sẽ nhận được thánh chỉ của Hoàng huynh, đặc xá miễn tội cho Bộ Thiên Hành. Các ngươi sớm cũng thả, muộn cũng phải thả, bất quá chỉ có mấy ngày.”
Hai vị hoàng tử chột dạ. Sao bọn họ không rõ ý tứ của Mộ Dung Trạm được chứ — hai huynh đệ tranh giành, cấu xé nhau, tuy Phụ hoàng vẫn phớt lờ cho qua nhưng nếu bị Mộ Dung Trạm đâm chọt đến trước mặt Phụ hoàng rằng bọn họ hãm hại trung lương, nhất định cả hai người không ai có trái ngon để ăn.
Mộ Dung Lan mở miệng nói trước: “Vương thúc xử lý vậy thật hay quá. Thật ra cháu vẫn nghĩ binh biến ở sông Hắc Sa nhất định có ẩn tình gì đó.”
Mộ Dung Sung nghe vậy có hơi lo lắng, nhưng nghĩ tới Bộ Thiên Hành thà chết không thuận theo mình, cũng không nói ra chân tướng sự việc, nên chắc không có gì đáng ngại. Hắn cười nói: “Mọi việc đều nghe theo thập thất thúc. Thập thất thúc, bây giờ đừng nói nữa, thân thể quan trọng hơn. Người uống thuốc, ngủ một đêm rồi mai hẵng tính.”
Mộ Dung Trạm lắc đầu: “Ta muốn đi thăm Bộ tướng quân.” Hắn chống tay xuống giường định đứng dậy, mới phát giác tay vẫn đang nắm thứ gì đó rất mềm mại.
Dung Trạm vừa ngước lên liền bắt gặp một đôi đồng tử trong suốt như nước hồ thu. Nơi đó tràn ngập quan tâm và vui sướng, phảng phất có hai luồng sáng ấm áp khiến hắn không thể rời mắt. Nhất thời hắn quên buông tay, ngẩn ngơ nhìn nàng.
Thì ra thứ mềm mại hắn nắm là tay nàng. Nhớ thương không thể buông trong mộng, nhất định không thể buông, thì ra là tay nàng.
Huynh đệ Mộ Dung Lan thấy Vương thúc sững sờ nhìn Phá Nguyệt, âm thầm sáng tỏ. Tuy dung mạo Phá Nguyệt vô cùng xinh đẹp, dáng người mảnh mai đáng yêu nhưng hai vị hoàng tử đã gặp biết bao cô nương mỹ miều nên không quá kinh ngạc. Mộ Dung Lan nói trước: “Vậy xin nhờ Mộc cô nương chăm sóc tốt cho Vương thúc.”
Mộ Dung Trạm như bị điện giật, buông tay Phá Nguyệt, hai má đỏ ửng. Trước mặt tiểu bối, hắn tự biết phải giữ uy nghiêm của thúc thúc, vì thế cúi đầu, không thể bọn họ thấy sắc mặt mình.
Nãy giờ ba chú cháu nói chuyện, Phá Nguyệt vẫn giữ im lặng, lúc này mới lên tiếng: “Ta và… Vương gia đi xem Bộ tướng quân trước đã.”
Mộ Dung Lan và Mộ Dung Sung không còn cách nào, đành đưa hai người đến địa lao. Khi đi tới cửa, bọn họ đều tìm cớ không vào trong. Mộ Dung Trạm cũng không miễn cưỡng. Nghĩ tới một chuyện, hắn để Nhan Phá Nguyệt vào địa lao trước, còn mình thì quay lại dặn hai vị hoàng tử: “Ta có chuyện muốn nhờ hai ngươi ─ Trừ ta, tuyệt đối không cho bất cứ ai đến gần Mộc cô nương. Nếu nàng có chuyện gì…”
Hắn chưa nói xong, Mộ Dung Sung đã cười cười cướp lời: “Tiểu Vương thúc yên tâm, cháu lập tức hạ lệnh cho cận vệ, bất kể đạo tặc hay thường dân, không để bất kỳ kẻ nào đến gần tiểu thẩm thẩm nửa bước!”
(*thẩm thẩm: thím, vợ của chú)
Ý của Mộ Dung Trạm là phải đề phòng Nhan Phác Tông vẫn chưa lộ mặt, không ngờ bọn họ hiểu lầm quan hệ của mình và Phá Nguyệt. Nhưng hắn không tiện giải thích, đành ngượng ngùng nói: “Nàng và ta tình như huynh muội, các ngươi không được hiểu lầm, sẽ tổn hại đến thanh danh nàng.”
Mộ Dung Sung vẫn cười. Mộ Dung Lan thận trọng hơn, mỉm cười đáp: “Thập thất thúc, người ôm nàng đi thẳng vào phòng chỉ huy, trong mộng vẫn nắm tay nàng không buông. Thanh danh của nàng tất nhiên phải phó thác cho Vương thúc rồi. Phụ hoàng mà biết nhất định sẽ rất vui.”
Tuy sắc mặt Mộ Dung Trạm đỏ bừng, nhưng ý chí không dao động. Hắn nghĩ sau này chỉ cần giải thích với Hoàng huynh là được nên không nhiều lời, xoay người đi vào địa lao.
Trong địa lao âm u, ngoại trừ ngoài cửa có người canh gác, binh lính canh giữ bên trong đã bị hai vị hoàng tử âm thầm cho lui. Dung Trạm vừa đi vào, liền gặp Phá Nguyệt yên tĩnh đứng đợi trong góc.
“Mấy lời của bọn họ, nàng đừng để trong lòng.” Mộ Dung Trạm dịu dàng nói.
Phá Nguyệt vốn chỉ sợ hắn xấu hổ, nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, cười đáp: “Tất nhiên là không.”
Nàng vô tư trả lời, không hiểu sao lại khiến Mộ Dung Trạm cảm thấy lạc lõng.
Hắn chợt nhớ lại mấy tháng trước, lúc hắn còn ở trong Đông Lộ quân, nhận được thư Hoàng huynh tự tay viết.
“… Nhan Phác Tông có cô con gái duy nhất, tuổi vừa mười sáu, khuê danh Phá Nguyệt. Dung mạo xinh đẹp, phong thái thanh nhã động lòng người. Nhan tướng quân chiến công hiển hách, chức vị cao quý nhưng trước sau Trẫm vẫn không nhìn thấu được hắn. Lan nhi và Sung nhi đã lập phi, đệ cưới Nhan Phá Nguyệt đó được không?”
Lúc đó tuy hắn có chút thất vọng, nhưng vẫn thuận theo hồi âm: “Tất cả đều nghe hoàng huynh sắp xếp.” Hoàng huynh đặc biệt dung túng, hắn mới có thể tự do lang bạt khắp nơi. Bây giờ hoàng huynh muốn hắn cưới vợ, hắn không thể không cưới.
Sau đó, hắn cũng từng tưởng tượng ra dáng vẻ của thiên kim tiểu thư họ Nhan kia. Chỉ có thể mơ hồ hình dung một thiếu nữ non nớt, nhu nhược. Hắn từng nghĩ, nếu hắn cưới nàng rồi, dù không phải mẫu người hắn thích, nhất định cũng toàn tâm toàn ý yêu nàng, bảo vệ nàng cả đời.
Ai ngờ sau đó Hoàng huynh lại thay đổi chủ ý, chỉ hôn tiểu thư họ Nhan cho tướng quân dưới trướng Nhan Phác Tông. Lúc nghe được tin tức này, hắn nhẹ nhàng thở phào, nhưng hình như cũng cảm thấy chút mất mát ─ Trời sinh hắn tính cách hướng nội, nhưng cũng là một anh hùng trẻ tuổi. Trong thâm tâm đã xem vị Nhan tiểu thư ấy như vợ mình, cũng từng tưởng tượng ‘Dung mạo xinh đẹp, phong thái thanh nhã động lòng người’ rốt cuộc là dáng vẻ thế nào. Lâu ngày dần sinh tình cảm với vị hôn thê chưa từng gặp mặt.
Không ngờ chỉ là người qua đường.
Sau đó, gặp được Phá Nguyệt.
Về sau nữa, bởi vì thấy dược dung mạo thật của nàng, lại đụng độ ám vệ Nhan phủ mà mơ hồ đoán ra thân phận nàng.
Thì ra thiên kim tiểu thư họ Nhan ấy là cô gái thế này. Nhỏ bé và mỏng manh làm cho người khác vô thức muốn chở che. Ẩn trong phong thái thanh nhã là tính tình chính trực, phóng khoáng không chút e lệ. Thậm chí trên chiến trường cũng không thua đàn ông ─ dẫn hơn trăm người truy kích mấy ngàn người. Hắn tự đánh giá, việc này Dung Trạm không dám làm, Bộ Thiên Hành cũng sẽ không làm.
Nhưng nàng dám làm.
Một tướng công thành, vạn xương khô chất đống. Nàng không biết cái tên Mộc Thanh giáo úy, chỉ trong một đêm đã nổi danh thiên hạ.
“Ta che giấu thân phận là bất đắc dĩ, mong Phá Nguyệt đừng trách.” Hắn mỉm cười chắp tay cúi người với nàng: “Xin hãy coi ta như Dung Trạm trước giờ.”
Hắn ngẩng đầu, đập vào tầm mắt là nụ cười rực rỡ như hoa đào, hàm răng trắng như ngọc của Phá Nguyệt trong ánh trăng u ám.
“Sao ta lại trách huynh được chứ?” Nàng mỉm cười, dịu dàng nói. Âm thanh tan vào lòng Mộ Dung Trạm, hắn chỉ cảm thấy tim mình rung lên.
“Được rồi, đi thôi, Tiểu Dung.” Phá Nguyệt xoay người bước vào trong. “Chúng ta đi gặp huynh ấy.”
Mộ Dung Trạm theo sau lưng nàng, ngắm nhìn vòng eo nhỏ nhắn, trong đầu chợt nảy ra ý nghĩ ─ Nếu ngày đó Hoàng huynh ban hôn nàng cho mình, chắc là… sẽ rất vui.
Ý nghĩ này như hòn than hun nóng đầu óc hắn. Hắn cố điều chỉnh tâm trạng, bước nhanh theo sau.
Trong địa lao không khí ẩm ướt, Phá Nguyệt đi hai bước liền hắt hơi một cái. Mộ Dung Trạm thấy vai nàng khẽ run, muốn cởi áo choàng của mình choàng cho nàng. Tay chạm vào áo choàng lại ngập ngừng không cởi xuống được.
Hai người cứ thế một trước một sau đi đến nơi có ánh sáng, thấy một bóng người cao lớn lẳng lặng đứng trong nhà ngục. Bên trong có ngọn nến, làm nổi bật dung nhan khí khái, hào hùng khiến người khác phải nghẹt thở. Dường như vài ngày không được tắm rửa cạo râu, trên mặt hắn râu ria lởm chởm, y phục cũng bẩn thỉu dơ dáy, nhưng đôi mắt sáng rực, khí thế áp đảo, lại có ý cười thật sâu tràn ra.
“Bộ đại ca!”
“Đại ca!”
Hai người đồng thanh gọi nhỏ, bước nhanh về phía trước.
/39
|