Bao nhiêu cảm xúc ngọt ngào bỗng chốc tan thành mây khói. Toàn thân Nhan Phá Nguyệt phảng phất bị tạt nước, hơi lạnh xộc vào tim. Nỗi sợ tựa bóng đêm u ám vây quanh, cổ họng tắc nghẽn, hít thở không thông.
“Nhan… Nhan Phác Tông…” Giọng nàng run run.
Bộ Thiên Hành cũng nhận ra giọng nói của Nhan Phác Tông, thầm kinh hãi — Bộ Thiên Hành luôn tự tin thính lực mình nhạy bén hơn người. Đêm nay tuyết phủ rất dày, bất kỳ động tĩnh nào cũng không lọt khỏi tai hắn. Không ngờ Nhan Phác Tông di chuyển trên tuyết mà không hề có tiếng động. Nghe cách hắn nói chuyện, dường như đã ở bên ngoài một lúc lâu rồi mới cất giọng mỉa mai.
Bộ Thiên Hành nhanh chóng quyết định, bật dậy lao tới cạnh Phá Nguyệt, kề sát tai nàng dặn dò bằng âm thanh bé đến mức không thể nghe thấy: “Nàng ra cửa sau, cưỡi Đạp Tuyết đi trước. Ta ở lại chặn hắn.”
Phá Nguyệt chần chừ — Nếu nàng đi, dễ gì Nhan Phác Tông không chặt Bộ Thiên Hành thành mấy khúc? Nhưng nàng ở lại, thì giúp được gì?
Thấy nàng không phản ứng, mặt Bộ Thiên Hành trầm xuống: “Còn sững sờ gì nữa! Đi nhanh!” Hắn vội đẩy nàng ra cửa sau. Phá Nguyệt mất đà lảo đảo mấy bước, lòng đau như cắt.
Giọng nói lãnh đạm ngoài cửa lại truyền tới: “Chạy? Hai người các ngươi, ở lại hết cho ta!”
Nỗi sợ mãnh liệt ập tới. Phá Nguyệt cắn răng, quay đầu chạy ra cửa sau. Bộ Thiên Hành thấy nàng chịu đi, liền rút đao Minh Hồng, phá cửa ra ngoài. Ánh đao loang loáng như hoa tuyết múa lượn, xé gió chém về hướng Nhan Phác Tông.
Trong màn mưa tuyết, Nhan Phác Tông lẳng lặng đứng chắp tay. Gương mặt thanh lãnh, phong thái khoan thai. Dường như hắn hoàn toàn không coi ánh đao hung hãn của Bộ Thiên Hành ra gì. Nhan Phác Tông giơ trường kiếm trong tay lên, nhẹ nhàng đỡ lấy!
Bộ Thiên Hành bị một chiêu tùy ý phá giải đao pháp này làm cho chấn động, khí huyết cuộn lên ngực. Hắn thầm kinh hãi — Minh Hồng đao chém sắt như chém bùn. Một khi hắn dùng toàn lực xuất chiêu, đến nay chưa từng gặp đối thủ ngang tầm. Không ngờ Nhan Phác Tông chỉ dùng một thanh kiếm bình thường, còn chưa lấy khỏi vỏ đã dễ dàng chặn đứng kình lực của hắn!
Cao thủ so tài, chỉ một chiêu đủ biết thực lực. Giờ phút này Bộ Thiên Hành vô cùng rõ ràng công lực đối phương cao hơn mình nhiều, sâu không lường được.
Hắn chinh chiến nhiều năm, lần đầu tiên gặp được đối thủ như vậy. Bốn mắt va chạm, Bộ Thiên Hành cảm nhận được hàn ý ngưng tụ trong mắt đối phương, sát khí ngùn ngụt.
Nếu người khác đụng phải ánh mắt như Tu La vương này, bảo đảm ai cũng kinh hồn bạt vía. Ngược lại Bộ Thiên Hành nhìn thấy sát khí trong mắt Nhan Phác Tông, ngạo khí trong lòng càng bị khuấy động. Hắn thầm vận nội công lên tay. Chỉ cần giữ chân Nhan Phác Tông là Phá Nguyệt có thể thoát thân, mình chết thì có ngại gì? Thế là Bộ Thiên Hành biến đổi chiêu thức, xuất một chiêu chữ ‘Triền’ (缠). Một đao chém ra hóa thành ngàn vạn ảnh, phủ xuống người Nhan Phác Tông.
Vừa rồi Nhan Phác Tông ở ngoài phòng nghe được mấy câu, đã nảy sinh ý định giết Bộ Thiên Hành. Không ngờ hai bên mới so một chiêu, gan bàn tay hắn đã bị chấn động ê ẩm. Hắn thầm nghĩ tên tiểu tử này tuy tuổi còn trẻ, tu vi lại cao như thế, không thua mình lúc hai mươi tuổi là bao. Thế là sát ý lại càng tăng lên.
Bộ Thiên Hành dốc hết toàn lực thi triển, chiêu thức mạnh mẽ linh hoạt như nước chảy mây bay. Cho dù võ công Nhan Phác Tông hơn xa Bộ Thiên Hành, nhưng muốn lập tức bắt người đâu phải chuyện dễ.
Nhưng Nhan Phác Tông nào phải kẻ thích dây dưa? Một bên giao đấu với Bộ Thiên Hành dưới mái hiên, đồng thời tai vẫn chú ý theo hướng tiếng ngựa chạy của Phá Nguyệt. Hình như nàng đã đi xa. Hắn biết không thể kéo dài, tiếng gió rít lên, kiếm rút khỏi vỏ. Trong nháy mắt, thân ảnh Nhan Phác Tông vọt lên như ma quỷ, lao vào phá vỡ thế trận đao pháp loang loáng của Bộ Thiên Hành.
Phá Nguyệt cưỡi Đạp Tuyết chạy như điên dưới ánh trăng. Đường núi gập ghềnh, tuyết đọng trơn trượt. Ngước mắt nhìn chỉ thấy một vùng trắng xóa, khung cảnh vắng vẻ thê lương. Tiếng đánh nhau sau lưng dần lùi xa, lòng nàng lại càng rối loạn. Nàng không dám nghĩ đến Nhan Phác Tông sẽ tra tấn Bộ Thiên Hành ra sao! Nàng cũng không dám nghĩ, nếu Bộ Thiên Hành vì cứu nàng mà chết, nàng làm sao sống hết quãng đời còn lại?
Trong lúc nàng vô cùng đau khổ, chợt nghe tiếng người từ xa xa vọng lại: “Nguyệt nhi, quay lại.”
Rõ ràng là rất xa, lại dường như ở sát bên tai, thì thầm gọi nàng. Toàn thân Phá Nguyệt cứng đờ, ghìm cương ngựa dừng bước.
Lại nghe tiếng người đó chậm rãi nói: “Ta đếm một tiếng, thì bẻ một chiếc xương của tên tiểu tử này. Đếm đến mười mà nàng không quay lại, đừng trách ta moi tim gan hắn. Một!”
Toàn thân Phá Nguyệt run lên.
Bóng đêm tĩnh lặng, khoảng cách xa như vậy thế nhưng dường như nàng lờ mờ nghe được tiếng rên khẽ. Là ảo giác, nhất định là ảo giác. Làm sao nàng có thể nghe thấy?
Nhưng quả thật nàng nghe được.
Chính là Bộ Thiên Hành, cắn răng bật ra tiếng kêu cực thấp.
Khó mà nghe thấy, nhưng nàng nghe được.
Phá Nguyệt cảm giác tim nàng bị con dao bén ngọt chậm rãi cắt một nhát. Nàng không kịp suy nghĩ, đã buột miệng kêu to: “Đừng tổn thương huynh ấy! Đừng giết huynh ấy! Ta về!”
Nàng còn chưa thúc ngựa, Đạp Tuyết giống như linh cảm được Bộ Thiên Hành đang nguy khốn, hí một tiếng dài, quay đầu phi về hướng ngôi nhà nhỏ.
Bóng đêm tĩnh mịch.
Mỗi lúc một đến gần.
Tầm nhìn mơ hồ sau làn nước mắt, Phá Nguyệt lờ mờ thấy bóng dáng cao ráo của Nhan Phác Tông. Hắn đứng sừng sững, một tay bóp chặt cổ họng người nọ giơ lên cao!
Gương mặt người đó nhăn nhúm, khóe môi chảy máu, hai mắt đen trừng to. Chính là Bộ Thiên Hành! Bộ Thiên Hành vừa nhìn thấy Phá Nguyệt trở về, không kềm được cơn giận khàn giọng gào lên: “Nàng quay lại làm gì!”
Nhan Phác Tông nở nụ cười rét buốt, siết chặt bàn tay khiến câu nói của Bộ Thiên Hành tắc nghẽn giữa chừng, gương mặt tái mét vì hít thở không thông.
Lưng ngựa xóc nảy như sóng dồn. Phá Nguyệt còn chưa tiếp cận bọn họ, bỗng dưng Đạp Tuyết nhảy chồm lên khiến nàng mất thăng bằng té xuống đất. Ngẩng đầu lên chỉ thấy Đạp Tuyết giơ hai vó trước giẫm vào người Nhan Phác Tông!
Bộ Thiên Hành hoảng hốt. Nhan Phác Tông nghiêng người lạnh lẽo nhìn vó ngựa hạ xuống. Chân mày một chút cũng không động, bình tĩnh nâng tay chưởng mạnh một cái vào bụng ngựa.
Đạp Tuyết hự một tiếng, ngã rầm sang bên. Bốn chân cứng ngắc, cả người co giật trong chốc lát rồi xụi lơ.
Phá Nguyệt không thể ngờ Nhan Phác Tông chỉ dùng một chưởng đã đánh chết Đạp Tuyết. Tim gan nhức nhối như có người cào xé. Quay sang lại thấy sắc mặt Bộ Thiên Hành không còn chút máu, đau đớn đến thở cũng khó khăn. Toàn thân nàng ê ẩm vì bị văng mạnh xuống đất. Phá Nguyệt miễn cưỡng đứng dậy, gục dưới chân Nhan Phác Tông. Hai tay nàng ôm lấy chân hắn, nước mắt tuôn giàn giụa: “Thả huynh ấy ra! Ta van ngươi, hãy thả huynh ấy! Ta đi với ngươi, thề cả đời này không trốn chạy! Ta van ngươi!”
Nhan Phác Tông chưa bao giờ thấy nàng khóc lóc cầu xin như thế. Hắn cúi đầu liền bắt gặp gương mặt nhỏ nhắn lọ lem, tràn đầy bi thương tuyệt vọng. Tim hắn như bị ai nhéo một cái. Cảm giác này rất kỳ lạ, vừa có chút hứng thú, vừa có chút xót xa, nhưng trên cả là cảm giác hài lòng thỏa mãn. Nhưng một chút hứng thú này không đủ làm hắn nguôi cơn giận.
Hắn vươn cánh tay dài, dễ dàng túm lấy nàng từ dưới đất kéo lên. Sau đó ôm eo Phá Nguyệt, khóa chặt cả người nàng vào ngực hắn.
Hai chân Phá Nguyệt lư lửng trên không, người bị hắn ôm, mặt dán sát vào ngực Nhan Phác Tông. Nàng mờ mịt quay đầu, bắt gặp đôi mắt vằn đỏ của Bộ Thiên Hành đang nhìn mình, trong mắt là nỗi đau lẫn uất hận không nói nên lời. Giống như thủy triều cuộn trào mãnh liệt, phủ chụp lấy nàng trong nháy mắt.
Giọng nói Phá Nguyệt an tĩnh một cách kỳ lạ.
Không chỉ là an tĩnh, giọng nói của nàng còn dịu dàng, êm ái không thể tưởng tượng.
Đó là giọng nói của người tâm chết thành tro tàn, tình nguyện dấn thân vào địa ngục.
“Cha, cha thả hắn được không?” Nàng áp má vào ngực Nhan Phác Tông, thân thể mềm mại không xương. “Nguyệt nhi không dám nữa. Cha thả hắn, chúng ta về kinh thành đi.”
Nhan Phác Tông chưa bao giờ nghe giọng nàng ngọt ngào, êm ái đến thế. Hắn ngẩn người, sau đó nhướng mày cười với nàng: “Không được. Hắn phải chết.”
Toàn thân Phá Nguyệt cứng đờ, lại nghe Nhan Phác Tông nhàn nhạt nói tiếp: “Dám đụng đến nữ nhân của ta, sao ta có thể để hắn chết một cách dễ dàng?”
Nhan Phác Tông vung tay, thân hình cao lớn của Bộ Thiên Hành bị vứt đi như miếng giẻ rách, đâm sầm vào trên tường. Bức tường sụp xuống trong nháy mắt, cả người Bộ Thiên Hành bị chôn dưới đống gạch vụn.
“Súc sinh…” Một giọng nói khàn khàn cất lên từ trong đống đổ nát. Không ngờ Bộ Thiên Hành vẫn còn gượng dậy, bò ra từ đống hoang tàn, tay cầm đại đao muốn tiến lên. Nhan Phác Tông cười nhạt, phóng thanh kiếm về phía Bộ Thiên Hành.
Bộ Thiên Hành khàn giọng gầm nhẹ, trường kiếm đâm xuyên qua ngực. Lực đạo to lớn trên thanh kiếm kéo theo thân thể Bộ Thiên Hành ngược vào trong phòng, cắm thẳng lên tường. Một kiếm này của Nhan Phác Tông không chỉ đâm trúng Bộ Thiên Hành, mà còn xuyên qua huyệt đạo của hắn. Cho dù Bộ Thiên Hành có rút được kiếm ra, cũng không thể di chuyển.
Nhan Phá Nguyệt không biết Bộ Thiên Hành còn sống hay đã chết. Nàng vừa sợ vừa phẫn nộ, túm chặt lấy cổ áo Nhan Phác Tông: “Ngươi giết huynh ấy? Ngươi dám giết huynh ấy!”
Nhan Phác Tông chộp lấy cổ tay nàng vặn nhẹ. Chỉ nghe một tiếng ‘răng rắc’, tay Phá Nguyệt bị trật khớp, đau không chịu nổi. Hắn thấy chân mày nàng nhíu chặt, không biết vì sao trái tim hơi co rút, có chút vui sướng, và cả một chút… đau lòng. Hắn ngước nhìn sắc trời tối sẫm, bỗng nhiên bồng nàng lên, khẽ nói: “Ta không giết hắn.”
Phá Nguyệt ngẩn ra, lại nghe hắn dùng chất giọng ôn hòa nói với mình: “Hắn dám chạm vào nàng, sao ta có thể để hắn chết dễ dàng như thế? Ta đâm huyện Kiên Tỉnh của hắn, bây giờ hắn đau đến mức muốn ngất xỉu cũng không được, chỉ có thể mở to hai mắt mà nhìn.”
Đáy lòng Phá Nguyệt bỗng chốc chết lặng, một dự cảm chẳng lành trào lên. Nàng liều mạng giãy dụa, lại bị Nhan Phác Tông ôm chặt.
Quả nhiên, hắn ôm nàng chậm rãi đi về phía gian phòng, giọng nói không phân biệt được vui hay giận: “Cha đã đợi quá lâu. Nếu chờ thêm nữa, cha chỉ sợ sẽ tổn thương Nguyệt nhi. Hôm nay cha phá thân Nguyệt nhi, để tên tiểu tử này ở bên cạnh xem, đau đớn thống khổ từ từ chết đi, được không?”
Hắn giơ chân đá văng cửa phòng, quét mắt nhìn Bộ Thiên Hành bị đính trên tường, tiến lại gần giường.
Bộ Thiên Hành ở trong góc nhìn Nhan Phác Tông đặt Phá Nguyệt lên giường, thân hình cao lớn chậm rãi phủ xuống, chỉ cảm thấy trong đầu mình dường như có người dùng một thanh đao nóng chảy không ngừng khuấy đảo. Hắn muốn gào thét nhưng cổ họng không phát ra tiếng. Muốn xông tới nhưng cả người không thể nhúc nhích.
Hắn vô cùng đau đớn, không phải cảm giác đau da thịt, mà là trong lòng hắn phảng phất bị ngọn lửa nóng rực thiêu đốt. Ý thức Bộ Thiên Hành nửa tỉnh nửa mê, mơ màng định thần chỉ thấy bàn tay to của Nhan Phác Tông đang cầm lấy bàn chân nõn nà như ngọc, mà hai chân nàng giãy dụa không ngừng lại bị hắn đè chặt.
‘Păng’ một tiếng, phảng phất có sợi dây trong đầu Bộ Thiên Hành bị giật đứt. Hắn cảm thấy huyết mạch trong người lũ lượt dồn lên mặt.
“A —“ Bộ Thiên Hành đau đớn rống lên, bỗng phun ra một ngụm máu. Hai vai run bần bật, bàn tay từ từ rút thanh kiếm cắm trên người mình.
Phải cứu nàng! Phải cứu nàng!
Ý niệm này như ngọn lửa hừng hực thiêu đốt trong đầu Bộ Thiên Hành. Hắn quên đau đớn, quên cả hiểm nguy, trong mắt chỉ có thân thể Phá Nguyệt không ngừng giãy dụa, đâm nát tim hắn. Bộ Thiên Hành không biết bản thân dưới tình thế cấp bách, chân khí di chuyển ngược chiều mới mở được huyệt đạo bị phong tỏa. Hắn cũng không thèm nghĩ, hắn xông lên một lần, sẽ bị Nhan Phác Tông dẫm nát dưới chân một lần. Ánh mắt lo lắng, mờ mịt khóa chặt dáng người vùng vẫy trong tuyệt vọng. Cơn phẫn nộ cùng ý muốn giết người như lửa bén trong rừng khô, mãnh liệt đốt cháy toàn thân hắn.
Nhan Phác Tông liếc mắt, bắt gặp Bộ Thiên Hành đang tiến lại gần như kỳ tích. Nhưng trong mắt Nhan Phác Tông, cho dù Bộ Thiên Hành có phá giải được huyệt đạo thì cũng chỉ là con sâu cái kiến. Thậm chí hắn không thèm để mắt, chỉ cúi đầu nhìn Phá Nguyệt như trước, đợi Bộ Thiên Hành đến gần thì tung một chưởng đánh chết là được.
Người con gái nằm trong lòng hắn giãy dụa kịch liệt. Nàng càng giãy dụa, hắn càng muốn tạo cho nàng ấn tượng đêm đầu khó quên. Vốn hắn có thể điểm huyệt nàng, muốn làm gì thì làm. Nhưng không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, hắn lại muốn nhìn dáng vẻ tức giận của nàng, muốn nhìn nàng mang hết sức lực ra vẫn không thể chống cự nổi.
‘Rẹt —“ Nhan Phác Tông xé toạc thân trên áo nàng, bộ ngực sữa trắng trẻo lộ ra ngoài hơn phân nửa. Máu dồn lên mặt, Phá Nguyệt giơ tay chưa bị thương muốn giáng cho hắn một cái tát nhưng bị Nhan Phác Tông dễ dàng bắt được, lại ‘răng rắc’ một tiếng. Tay nàng bị sai khớp, cả hai tay đều không thể cử động.
Phá Nguyệt đau đớn thét lên, giơ chân đá vào ngực Nhan Phác Tông. Hắn thuận thế bắt lấy hai chân nàng, kéo soạt một cái, váy bị xé tới tận bắp đùi. Đôi chân dài, trắng như tuyết lộ ra. Nơi tư mật đẹp đẽ chỉ còn cách một lớp quần lót, muốn chiếm hữu dễ như trở bàn tay.
Ánh mắt hắn thẫm lại, tinh thần dường như có chút hốt hoảng. Hắn giơ tay đang muốn chạm vào, chợt nghe phía sau có luồng gió mạnh ập tới. Hắn thầm cười lạnh trong lòng, không thèm quay đầu giơ tay lên đỡ. Ai ngờ một chưởng của hắn lại đánh trúng thứ gì đó lành lạnh. Âm thanh ‘choang’ giòn giã vang lên, chất lỏng lạnh như băng trơn trượt bất ngờ tưới lên người hắn và Phá Nguyệt, không kịp phòng ngự.
Nhan Phác Tông ngửi mùi trên người, cảm thấy có gì đó không ổn. Hắn vội liếc nhìn Phá Nguyệt, toàn thân nàng cũng trơn ướt như mình. Một tay lau mặt, hắn giận dữ quay đầu lại.
Chỉ thấy gương mặt Bộ Thiên Hành trắng bệch, máu chảy thành dòng trên vai, ánh mắt dữ tợn như ác quỷ địa ngục. Thứ Bộ Thiên Hành vừa ném vào Nhan Phác Tông, chính là thùng dầu cải Phá Nguyệt dùng để nấu ăn. Hiện giờ hai tay Bộ Thiên Hành cầm hai cây đuốc, không đợi Nhan Phác Tông hoàn hồn, Bộ Thiên Hành cố sức ném cây đuốc bên tay phải về phía hắn.
Nhan Phác Tông nhảy lên lùi về phía sau, nhẹ nhàng né tránh. Bộ Thiên Hành chớp lấy thời cơ, sải một bước dài tiến tới, ôm lấy Phá Nguyệt lui về. Phá Nguyệt rơi vào ngực hắn, chỉ cảm thấy tâm can đều đau. Hai người tâm linh tương thông, thầm nghĩ hôm nay dù có cùng nhau chết ở đây cũng cam lòng.
Bộ Thiên Hành vốn là nỏ mạnh hết đà, hoàn thành xong mấy động tác này, cả người không còn chút sức lực nào, không thể di chuyển dù chỉ nửa bước. Nhưng hắn lại yếu ớt nở nụ cười, ho khan hai tiếng, cầm cây đuốc chỉ thẳng vào Nhan Phác Tông, trầm giọng nói: “Lão rùa đen, ngươi còn tiến tới, ta và nàng sẽ cùng chết trước mặt ngươi!”
“Nhan… Nhan Phác Tông…” Giọng nàng run run.
Bộ Thiên Hành cũng nhận ra giọng nói của Nhan Phác Tông, thầm kinh hãi — Bộ Thiên Hành luôn tự tin thính lực mình nhạy bén hơn người. Đêm nay tuyết phủ rất dày, bất kỳ động tĩnh nào cũng không lọt khỏi tai hắn. Không ngờ Nhan Phác Tông di chuyển trên tuyết mà không hề có tiếng động. Nghe cách hắn nói chuyện, dường như đã ở bên ngoài một lúc lâu rồi mới cất giọng mỉa mai.
Bộ Thiên Hành nhanh chóng quyết định, bật dậy lao tới cạnh Phá Nguyệt, kề sát tai nàng dặn dò bằng âm thanh bé đến mức không thể nghe thấy: “Nàng ra cửa sau, cưỡi Đạp Tuyết đi trước. Ta ở lại chặn hắn.”
Phá Nguyệt chần chừ — Nếu nàng đi, dễ gì Nhan Phác Tông không chặt Bộ Thiên Hành thành mấy khúc? Nhưng nàng ở lại, thì giúp được gì?
Thấy nàng không phản ứng, mặt Bộ Thiên Hành trầm xuống: “Còn sững sờ gì nữa! Đi nhanh!” Hắn vội đẩy nàng ra cửa sau. Phá Nguyệt mất đà lảo đảo mấy bước, lòng đau như cắt.
Giọng nói lãnh đạm ngoài cửa lại truyền tới: “Chạy? Hai người các ngươi, ở lại hết cho ta!”
Nỗi sợ mãnh liệt ập tới. Phá Nguyệt cắn răng, quay đầu chạy ra cửa sau. Bộ Thiên Hành thấy nàng chịu đi, liền rút đao Minh Hồng, phá cửa ra ngoài. Ánh đao loang loáng như hoa tuyết múa lượn, xé gió chém về hướng Nhan Phác Tông.
Trong màn mưa tuyết, Nhan Phác Tông lẳng lặng đứng chắp tay. Gương mặt thanh lãnh, phong thái khoan thai. Dường như hắn hoàn toàn không coi ánh đao hung hãn của Bộ Thiên Hành ra gì. Nhan Phác Tông giơ trường kiếm trong tay lên, nhẹ nhàng đỡ lấy!
Bộ Thiên Hành bị một chiêu tùy ý phá giải đao pháp này làm cho chấn động, khí huyết cuộn lên ngực. Hắn thầm kinh hãi — Minh Hồng đao chém sắt như chém bùn. Một khi hắn dùng toàn lực xuất chiêu, đến nay chưa từng gặp đối thủ ngang tầm. Không ngờ Nhan Phác Tông chỉ dùng một thanh kiếm bình thường, còn chưa lấy khỏi vỏ đã dễ dàng chặn đứng kình lực của hắn!
Cao thủ so tài, chỉ một chiêu đủ biết thực lực. Giờ phút này Bộ Thiên Hành vô cùng rõ ràng công lực đối phương cao hơn mình nhiều, sâu không lường được.
Hắn chinh chiến nhiều năm, lần đầu tiên gặp được đối thủ như vậy. Bốn mắt va chạm, Bộ Thiên Hành cảm nhận được hàn ý ngưng tụ trong mắt đối phương, sát khí ngùn ngụt.
Nếu người khác đụng phải ánh mắt như Tu La vương này, bảo đảm ai cũng kinh hồn bạt vía. Ngược lại Bộ Thiên Hành nhìn thấy sát khí trong mắt Nhan Phác Tông, ngạo khí trong lòng càng bị khuấy động. Hắn thầm vận nội công lên tay. Chỉ cần giữ chân Nhan Phác Tông là Phá Nguyệt có thể thoát thân, mình chết thì có ngại gì? Thế là Bộ Thiên Hành biến đổi chiêu thức, xuất một chiêu chữ ‘Triền’ (缠). Một đao chém ra hóa thành ngàn vạn ảnh, phủ xuống người Nhan Phác Tông.
Vừa rồi Nhan Phác Tông ở ngoài phòng nghe được mấy câu, đã nảy sinh ý định giết Bộ Thiên Hành. Không ngờ hai bên mới so một chiêu, gan bàn tay hắn đã bị chấn động ê ẩm. Hắn thầm nghĩ tên tiểu tử này tuy tuổi còn trẻ, tu vi lại cao như thế, không thua mình lúc hai mươi tuổi là bao. Thế là sát ý lại càng tăng lên.
Bộ Thiên Hành dốc hết toàn lực thi triển, chiêu thức mạnh mẽ linh hoạt như nước chảy mây bay. Cho dù võ công Nhan Phác Tông hơn xa Bộ Thiên Hành, nhưng muốn lập tức bắt người đâu phải chuyện dễ.
Nhưng Nhan Phác Tông nào phải kẻ thích dây dưa? Một bên giao đấu với Bộ Thiên Hành dưới mái hiên, đồng thời tai vẫn chú ý theo hướng tiếng ngựa chạy của Phá Nguyệt. Hình như nàng đã đi xa. Hắn biết không thể kéo dài, tiếng gió rít lên, kiếm rút khỏi vỏ. Trong nháy mắt, thân ảnh Nhan Phác Tông vọt lên như ma quỷ, lao vào phá vỡ thế trận đao pháp loang loáng của Bộ Thiên Hành.
Phá Nguyệt cưỡi Đạp Tuyết chạy như điên dưới ánh trăng. Đường núi gập ghềnh, tuyết đọng trơn trượt. Ngước mắt nhìn chỉ thấy một vùng trắng xóa, khung cảnh vắng vẻ thê lương. Tiếng đánh nhau sau lưng dần lùi xa, lòng nàng lại càng rối loạn. Nàng không dám nghĩ đến Nhan Phác Tông sẽ tra tấn Bộ Thiên Hành ra sao! Nàng cũng không dám nghĩ, nếu Bộ Thiên Hành vì cứu nàng mà chết, nàng làm sao sống hết quãng đời còn lại?
Trong lúc nàng vô cùng đau khổ, chợt nghe tiếng người từ xa xa vọng lại: “Nguyệt nhi, quay lại.”
Rõ ràng là rất xa, lại dường như ở sát bên tai, thì thầm gọi nàng. Toàn thân Phá Nguyệt cứng đờ, ghìm cương ngựa dừng bước.
Lại nghe tiếng người đó chậm rãi nói: “Ta đếm một tiếng, thì bẻ một chiếc xương của tên tiểu tử này. Đếm đến mười mà nàng không quay lại, đừng trách ta moi tim gan hắn. Một!”
Toàn thân Phá Nguyệt run lên.
Bóng đêm tĩnh lặng, khoảng cách xa như vậy thế nhưng dường như nàng lờ mờ nghe được tiếng rên khẽ. Là ảo giác, nhất định là ảo giác. Làm sao nàng có thể nghe thấy?
Nhưng quả thật nàng nghe được.
Chính là Bộ Thiên Hành, cắn răng bật ra tiếng kêu cực thấp.
Khó mà nghe thấy, nhưng nàng nghe được.
Phá Nguyệt cảm giác tim nàng bị con dao bén ngọt chậm rãi cắt một nhát. Nàng không kịp suy nghĩ, đã buột miệng kêu to: “Đừng tổn thương huynh ấy! Đừng giết huynh ấy! Ta về!”
Nàng còn chưa thúc ngựa, Đạp Tuyết giống như linh cảm được Bộ Thiên Hành đang nguy khốn, hí một tiếng dài, quay đầu phi về hướng ngôi nhà nhỏ.
Bóng đêm tĩnh mịch.
Mỗi lúc một đến gần.
Tầm nhìn mơ hồ sau làn nước mắt, Phá Nguyệt lờ mờ thấy bóng dáng cao ráo của Nhan Phác Tông. Hắn đứng sừng sững, một tay bóp chặt cổ họng người nọ giơ lên cao!
Gương mặt người đó nhăn nhúm, khóe môi chảy máu, hai mắt đen trừng to. Chính là Bộ Thiên Hành! Bộ Thiên Hành vừa nhìn thấy Phá Nguyệt trở về, không kềm được cơn giận khàn giọng gào lên: “Nàng quay lại làm gì!”
Nhan Phác Tông nở nụ cười rét buốt, siết chặt bàn tay khiến câu nói của Bộ Thiên Hành tắc nghẽn giữa chừng, gương mặt tái mét vì hít thở không thông.
Lưng ngựa xóc nảy như sóng dồn. Phá Nguyệt còn chưa tiếp cận bọn họ, bỗng dưng Đạp Tuyết nhảy chồm lên khiến nàng mất thăng bằng té xuống đất. Ngẩng đầu lên chỉ thấy Đạp Tuyết giơ hai vó trước giẫm vào người Nhan Phác Tông!
Bộ Thiên Hành hoảng hốt. Nhan Phác Tông nghiêng người lạnh lẽo nhìn vó ngựa hạ xuống. Chân mày một chút cũng không động, bình tĩnh nâng tay chưởng mạnh một cái vào bụng ngựa.
Đạp Tuyết hự một tiếng, ngã rầm sang bên. Bốn chân cứng ngắc, cả người co giật trong chốc lát rồi xụi lơ.
Phá Nguyệt không thể ngờ Nhan Phác Tông chỉ dùng một chưởng đã đánh chết Đạp Tuyết. Tim gan nhức nhối như có người cào xé. Quay sang lại thấy sắc mặt Bộ Thiên Hành không còn chút máu, đau đớn đến thở cũng khó khăn. Toàn thân nàng ê ẩm vì bị văng mạnh xuống đất. Phá Nguyệt miễn cưỡng đứng dậy, gục dưới chân Nhan Phác Tông. Hai tay nàng ôm lấy chân hắn, nước mắt tuôn giàn giụa: “Thả huynh ấy ra! Ta van ngươi, hãy thả huynh ấy! Ta đi với ngươi, thề cả đời này không trốn chạy! Ta van ngươi!”
Nhan Phác Tông chưa bao giờ thấy nàng khóc lóc cầu xin như thế. Hắn cúi đầu liền bắt gặp gương mặt nhỏ nhắn lọ lem, tràn đầy bi thương tuyệt vọng. Tim hắn như bị ai nhéo một cái. Cảm giác này rất kỳ lạ, vừa có chút hứng thú, vừa có chút xót xa, nhưng trên cả là cảm giác hài lòng thỏa mãn. Nhưng một chút hứng thú này không đủ làm hắn nguôi cơn giận.
Hắn vươn cánh tay dài, dễ dàng túm lấy nàng từ dưới đất kéo lên. Sau đó ôm eo Phá Nguyệt, khóa chặt cả người nàng vào ngực hắn.
Hai chân Phá Nguyệt lư lửng trên không, người bị hắn ôm, mặt dán sát vào ngực Nhan Phác Tông. Nàng mờ mịt quay đầu, bắt gặp đôi mắt vằn đỏ của Bộ Thiên Hành đang nhìn mình, trong mắt là nỗi đau lẫn uất hận không nói nên lời. Giống như thủy triều cuộn trào mãnh liệt, phủ chụp lấy nàng trong nháy mắt.
Giọng nói Phá Nguyệt an tĩnh một cách kỳ lạ.
Không chỉ là an tĩnh, giọng nói của nàng còn dịu dàng, êm ái không thể tưởng tượng.
Đó là giọng nói của người tâm chết thành tro tàn, tình nguyện dấn thân vào địa ngục.
“Cha, cha thả hắn được không?” Nàng áp má vào ngực Nhan Phác Tông, thân thể mềm mại không xương. “Nguyệt nhi không dám nữa. Cha thả hắn, chúng ta về kinh thành đi.”
Nhan Phác Tông chưa bao giờ nghe giọng nàng ngọt ngào, êm ái đến thế. Hắn ngẩn người, sau đó nhướng mày cười với nàng: “Không được. Hắn phải chết.”
Toàn thân Phá Nguyệt cứng đờ, lại nghe Nhan Phác Tông nhàn nhạt nói tiếp: “Dám đụng đến nữ nhân của ta, sao ta có thể để hắn chết một cách dễ dàng?”
Nhan Phác Tông vung tay, thân hình cao lớn của Bộ Thiên Hành bị vứt đi như miếng giẻ rách, đâm sầm vào trên tường. Bức tường sụp xuống trong nháy mắt, cả người Bộ Thiên Hành bị chôn dưới đống gạch vụn.
“Súc sinh…” Một giọng nói khàn khàn cất lên từ trong đống đổ nát. Không ngờ Bộ Thiên Hành vẫn còn gượng dậy, bò ra từ đống hoang tàn, tay cầm đại đao muốn tiến lên. Nhan Phác Tông cười nhạt, phóng thanh kiếm về phía Bộ Thiên Hành.
Bộ Thiên Hành khàn giọng gầm nhẹ, trường kiếm đâm xuyên qua ngực. Lực đạo to lớn trên thanh kiếm kéo theo thân thể Bộ Thiên Hành ngược vào trong phòng, cắm thẳng lên tường. Một kiếm này của Nhan Phác Tông không chỉ đâm trúng Bộ Thiên Hành, mà còn xuyên qua huyệt đạo của hắn. Cho dù Bộ Thiên Hành có rút được kiếm ra, cũng không thể di chuyển.
Nhan Phá Nguyệt không biết Bộ Thiên Hành còn sống hay đã chết. Nàng vừa sợ vừa phẫn nộ, túm chặt lấy cổ áo Nhan Phác Tông: “Ngươi giết huynh ấy? Ngươi dám giết huynh ấy!”
Nhan Phác Tông chộp lấy cổ tay nàng vặn nhẹ. Chỉ nghe một tiếng ‘răng rắc’, tay Phá Nguyệt bị trật khớp, đau không chịu nổi. Hắn thấy chân mày nàng nhíu chặt, không biết vì sao trái tim hơi co rút, có chút vui sướng, và cả một chút… đau lòng. Hắn ngước nhìn sắc trời tối sẫm, bỗng nhiên bồng nàng lên, khẽ nói: “Ta không giết hắn.”
Phá Nguyệt ngẩn ra, lại nghe hắn dùng chất giọng ôn hòa nói với mình: “Hắn dám chạm vào nàng, sao ta có thể để hắn chết dễ dàng như thế? Ta đâm huyện Kiên Tỉnh của hắn, bây giờ hắn đau đến mức muốn ngất xỉu cũng không được, chỉ có thể mở to hai mắt mà nhìn.”
Đáy lòng Phá Nguyệt bỗng chốc chết lặng, một dự cảm chẳng lành trào lên. Nàng liều mạng giãy dụa, lại bị Nhan Phác Tông ôm chặt.
Quả nhiên, hắn ôm nàng chậm rãi đi về phía gian phòng, giọng nói không phân biệt được vui hay giận: “Cha đã đợi quá lâu. Nếu chờ thêm nữa, cha chỉ sợ sẽ tổn thương Nguyệt nhi. Hôm nay cha phá thân Nguyệt nhi, để tên tiểu tử này ở bên cạnh xem, đau đớn thống khổ từ từ chết đi, được không?”
Hắn giơ chân đá văng cửa phòng, quét mắt nhìn Bộ Thiên Hành bị đính trên tường, tiến lại gần giường.
Bộ Thiên Hành ở trong góc nhìn Nhan Phác Tông đặt Phá Nguyệt lên giường, thân hình cao lớn chậm rãi phủ xuống, chỉ cảm thấy trong đầu mình dường như có người dùng một thanh đao nóng chảy không ngừng khuấy đảo. Hắn muốn gào thét nhưng cổ họng không phát ra tiếng. Muốn xông tới nhưng cả người không thể nhúc nhích.
Hắn vô cùng đau đớn, không phải cảm giác đau da thịt, mà là trong lòng hắn phảng phất bị ngọn lửa nóng rực thiêu đốt. Ý thức Bộ Thiên Hành nửa tỉnh nửa mê, mơ màng định thần chỉ thấy bàn tay to của Nhan Phác Tông đang cầm lấy bàn chân nõn nà như ngọc, mà hai chân nàng giãy dụa không ngừng lại bị hắn đè chặt.
‘Păng’ một tiếng, phảng phất có sợi dây trong đầu Bộ Thiên Hành bị giật đứt. Hắn cảm thấy huyết mạch trong người lũ lượt dồn lên mặt.
“A —“ Bộ Thiên Hành đau đớn rống lên, bỗng phun ra một ngụm máu. Hai vai run bần bật, bàn tay từ từ rút thanh kiếm cắm trên người mình.
Phải cứu nàng! Phải cứu nàng!
Ý niệm này như ngọn lửa hừng hực thiêu đốt trong đầu Bộ Thiên Hành. Hắn quên đau đớn, quên cả hiểm nguy, trong mắt chỉ có thân thể Phá Nguyệt không ngừng giãy dụa, đâm nát tim hắn. Bộ Thiên Hành không biết bản thân dưới tình thế cấp bách, chân khí di chuyển ngược chiều mới mở được huyệt đạo bị phong tỏa. Hắn cũng không thèm nghĩ, hắn xông lên một lần, sẽ bị Nhan Phác Tông dẫm nát dưới chân một lần. Ánh mắt lo lắng, mờ mịt khóa chặt dáng người vùng vẫy trong tuyệt vọng. Cơn phẫn nộ cùng ý muốn giết người như lửa bén trong rừng khô, mãnh liệt đốt cháy toàn thân hắn.
Nhan Phác Tông liếc mắt, bắt gặp Bộ Thiên Hành đang tiến lại gần như kỳ tích. Nhưng trong mắt Nhan Phác Tông, cho dù Bộ Thiên Hành có phá giải được huyệt đạo thì cũng chỉ là con sâu cái kiến. Thậm chí hắn không thèm để mắt, chỉ cúi đầu nhìn Phá Nguyệt như trước, đợi Bộ Thiên Hành đến gần thì tung một chưởng đánh chết là được.
Người con gái nằm trong lòng hắn giãy dụa kịch liệt. Nàng càng giãy dụa, hắn càng muốn tạo cho nàng ấn tượng đêm đầu khó quên. Vốn hắn có thể điểm huyệt nàng, muốn làm gì thì làm. Nhưng không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, hắn lại muốn nhìn dáng vẻ tức giận của nàng, muốn nhìn nàng mang hết sức lực ra vẫn không thể chống cự nổi.
‘Rẹt —“ Nhan Phác Tông xé toạc thân trên áo nàng, bộ ngực sữa trắng trẻo lộ ra ngoài hơn phân nửa. Máu dồn lên mặt, Phá Nguyệt giơ tay chưa bị thương muốn giáng cho hắn một cái tát nhưng bị Nhan Phác Tông dễ dàng bắt được, lại ‘răng rắc’ một tiếng. Tay nàng bị sai khớp, cả hai tay đều không thể cử động.
Phá Nguyệt đau đớn thét lên, giơ chân đá vào ngực Nhan Phác Tông. Hắn thuận thế bắt lấy hai chân nàng, kéo soạt một cái, váy bị xé tới tận bắp đùi. Đôi chân dài, trắng như tuyết lộ ra. Nơi tư mật đẹp đẽ chỉ còn cách một lớp quần lót, muốn chiếm hữu dễ như trở bàn tay.
Ánh mắt hắn thẫm lại, tinh thần dường như có chút hốt hoảng. Hắn giơ tay đang muốn chạm vào, chợt nghe phía sau có luồng gió mạnh ập tới. Hắn thầm cười lạnh trong lòng, không thèm quay đầu giơ tay lên đỡ. Ai ngờ một chưởng của hắn lại đánh trúng thứ gì đó lành lạnh. Âm thanh ‘choang’ giòn giã vang lên, chất lỏng lạnh như băng trơn trượt bất ngờ tưới lên người hắn và Phá Nguyệt, không kịp phòng ngự.
Nhan Phác Tông ngửi mùi trên người, cảm thấy có gì đó không ổn. Hắn vội liếc nhìn Phá Nguyệt, toàn thân nàng cũng trơn ướt như mình. Một tay lau mặt, hắn giận dữ quay đầu lại.
Chỉ thấy gương mặt Bộ Thiên Hành trắng bệch, máu chảy thành dòng trên vai, ánh mắt dữ tợn như ác quỷ địa ngục. Thứ Bộ Thiên Hành vừa ném vào Nhan Phác Tông, chính là thùng dầu cải Phá Nguyệt dùng để nấu ăn. Hiện giờ hai tay Bộ Thiên Hành cầm hai cây đuốc, không đợi Nhan Phác Tông hoàn hồn, Bộ Thiên Hành cố sức ném cây đuốc bên tay phải về phía hắn.
Nhan Phác Tông nhảy lên lùi về phía sau, nhẹ nhàng né tránh. Bộ Thiên Hành chớp lấy thời cơ, sải một bước dài tiến tới, ôm lấy Phá Nguyệt lui về. Phá Nguyệt rơi vào ngực hắn, chỉ cảm thấy tâm can đều đau. Hai người tâm linh tương thông, thầm nghĩ hôm nay dù có cùng nhau chết ở đây cũng cam lòng.
Bộ Thiên Hành vốn là nỏ mạnh hết đà, hoàn thành xong mấy động tác này, cả người không còn chút sức lực nào, không thể di chuyển dù chỉ nửa bước. Nhưng hắn lại yếu ớt nở nụ cười, ho khan hai tiếng, cầm cây đuốc chỉ thẳng vào Nhan Phác Tông, trầm giọng nói: “Lão rùa đen, ngươi còn tiến tới, ta và nàng sẽ cùng chết trước mặt ngươi!”
/39
|