Trương Huyễn thầm nghĩ, hoá ra lão ta họ Đậu. Danh nhân cuối thời Tùy có những ai, Trương Huyễn ngẫm nghĩ, lại chỉ nghĩ đến Đậu phu nhân vợ của Lý Uyên và Hà Bắc Thiên vương Đậu Kiến Đức. Hiển nhiên không quan hệ đến ông lão già trước mắt này, chẳng lẽ lão chỉ ta là một đại nho bình thường.
Trương Huyễn thu lại suy nghĩ, cười nói:
- Nếu quả thật so với làm một phi ưng giữa trung tâm triều đìnhcoi trung tâm triều đình là một con phi ưng, như vậy Quan Lũng và Hà Bắc chính là hai cánh phi ưng. Từ người xưa có được Quan Trung là có được thiên hạ, được Hà Bắc là được Trung Nguyên. Chỉ cần nắm giữ chặt chẽ hai mảnh yếu địađất chiến lược này, mặc kệ thiên hạ tái loạn, trung ương triều đình sẽ không dễ dàng dao động. Muốn củng cố Quan Trung, nhất định phải khống chế được Lũng Hữu và Hà Tây, muốn củng cố Hà Bắc, nhất định phải khống chế Liêu Đông. Đây cũng là nguyên nhân căn bản sau khi Tào Tháo tiêu diệt Viên thị đã đánh tiếp Liêu Đông.
Trương Huyễn thiếu chút nữa nêu ví dụ hậu quả Minh triều mất đi Liêu Đông, cũng may hắn phản ứng đúng lúc.
Lão già trầm tư chốc lát nói:
- Ý của ngươi các hạ là, nay mục đích tấn công Cao Cú LệLy là vì để khống chế Liêu Đông, cuối cùng nhất là vìmà tận cùng là để củng cố Hà Bắc?
- Đúng là nguyên nhân này, Đậu công không phát hiện ra sao? Đương kim thiên tử ngay khi đăng cơ đã trước sau khikhai chiến đối với Thổ Dục Hồn, thu phục Hà Hoàng, củng cố Lũng Hữu, không phải là vì đảm bảo Quan Trung ổn định sao? Sau đó lại quay đầu hướng đông, Cao Cú LệLy dã tâm bừng bừng, đã có ý đồ với Liêu Đông. Nếu Liêu Đông thất thủ, Hà Bắc tất không xong, Hà Bắc không xong thì sẽ dao động nền tảng lập quốc, cho nên chiến dịch Cao Cú Lệ Ly không thể không đánh.
- Nhưng Hà Bắc có quan trọng yếu như vậy saokhông? Nếu là như vậy, vì sao đương kim thiên tử không trực tiếp định đô U Châu, lại định đô ở Lạc Dương?
Trương Huyễn ngầm thở dài, hắn không biết nên nói như thế nào. Lịch sử hai ngàn năm bắt đầu từ triều Tần, một ngàn năm trước là thời đại Quan Lũng Trường An, nhưng một ngàn năm sau chính là thời đại Hà Bắc Bắc Kinh, không có Quan Lũng và Hà Bắc chống đỡ, nói gì tới đại nhất thống?
Lão già mỉm cười, vuốt râu khen:
- Ta chỉ đùa ngươi cậu một chút, ta sao ta lại không biết tầm quan trọng của Hà Bắc chứ? Ngươi Cậu nói rất đúng, rất có kiến thức, đột nhiên cho ta cảm giác hiểu ra. Xin hỏi tôn tính đại danh của công tử?
- Tại hạ Hà Nội Trương Huyễn Hà Nội!
***
Vương Bá Đương ngồi ở trong một gian trong phòng nhỏ đã đợi hơn nửa canh giờ, nhưng Hội chủ thủy chung không triệu kiến y, nghĩ đến Trương Huyễn còn đang chờ ở ngoài, Vương Bá Đương hơi bực bội bất an, khoanh tay đi qua đi lại trong tiểu viện Hhoa Kkính.
Lúc này, Vương Bá Đương nghe thấy tiếng bước chân, vội vàng quay đầu lại, thấy một nam tử trẻ tuổi đi đến, khoảng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, dáng người cao gầy, làn da trắng nõn, hai mắt dài nhỏ, dưới cằm là bộ râu dài, giữa mặt màymi tâm có vẻ vô cùng khôn khéo.
Nam tử này có hình thứcngoại hình rất giống Lý Mật, tuy nhiên nếu so với Lý Mật thì nhỏ tuổi hơn một chút, gầy hơn, khí chất cũng văn nhược hơn, mang phong độ người trí thức hơn, mà không có khí chất oai hùng như Lý Mật.
Vương Bá Đương và gã rất quen thuộc, liền vội vàng tiến lên hành lễ nói:
- Kiến Thành, về Lạc Dương khi nào vậy?
- Ba ngày trước cùng phụ thân về báo cáo công tác. Phụ thân sắp đi Thái Nguyên nhậm chức rồi.
Người trẻ tuổi này tên là Lý Kiến Thành, là con cả của Đường quốc công Lý Uyên. Gã không xuất sĩ, vẫn đi theo phụ thân giúp phụ thân làm việc, nhưng đồng thời đã tạm giữ chức Bbác sĩ ở Vũ Xuyên Phủ.
Lý Kiến Thành cười hỏi:
- Dường như Bá Đương đợi rất lâu rồi thì phải?
Vương Bá Đương thở dài:
- Đúng vậy! Ông cụLão gia cũng quá không nể mặt ta, không ngờ để ta chờ nửa canh giờ.
- Không trách ông ấy được, nghe nói là người từ Trường An người đến.
- Ồ …
Vương Bá Đương bừng tỉnh, khó trách không gặp được ông cụlão gia, hóa ra là người Trường An đến.
- Là phụ thân ngươi đến?
Vương Bá Đương hỏi dò.
- Không riêng gìchỉ cha ta, Độc Cô gia chủ cũng tới!
Trong lòng Vương Bá Đương kinh ngạc, xảy ra chuyện gì vậy? Ngay cả Độc Cô gia chủ cực ít đi ra ngoài cũng tới Lạc Dương rồi, chẳng lẽ là bởi vì Dương Huyền Cảm binh bại sao?
- Chúng ta lần sauLần sau chúng ta nói chuyện tiếp, phụ thân tìm ta có việc, ta đi trước.
Lý Kiến Thành thi lễ, xoay người rời khỏi.
Vương Bá Đương đứng trước một bụi hoa, đầu óc y lại nghĩ tới Lý Mật, chỉ sợ không chỉ là Dương Huyền Cảm binh bại, quan trọng hơn là Lý Mật chết đã làm rối loạn kế hoạch của Vũ Xuyên Phủ.
Đúng lúc này, một tiểu đồng bước nhanh tới, thi lễ với Vương Bá Đương:
- Vương giáo viên, Hội chủ mời ngài qua đó.
Vương Bá Đương tinh thần runghơi run lên, đợi nửa canh giờ, rốt cuộc ông cụlão gia đã đồng ý gặp mình rồi.
Vương Bá Đương đi theo tiểu đồng vào nội trạch, hai người vào một gian đại viện, trong viện đứng bốn gã võ sĩ đang đứng, tay cầm đao đứng yên bất động, tựa như bốn pho tượng đá.
Tiểu đồng dẫn y vào cửa chính của một tòa lầu ba tầng lâu, nhưng không đi lên lầu, mà đi vào trước cửa đá ở trong cùng.
Tiểu đồng giơ ngân bài cho võ sĩ đứng bên cửa đá, nói với Vương Bá Đương:
- Hội chủ chờ ở trong, mời Vương giáo viên.
Cửa đá thần bí này ba năm qua Vương Bá Đương chỉ vào một lần, nơi này là trung tâm trọng địa của Vũ Xuyên Phủ, kẻ nào vào giết không luận tội.
Vương Bá Đương đi vào cửa đá, cửa đá lặng yên đóng lại, bên trong là một hành lang đá xanh dài, trong hốc tường hai bên đặt những ngọn đèn, khiến ánh sáng ở hàng lang càng mờ tối âm trầm.
Y bước nhanh qua hành lang đá dài, lại đi lên mấy bậc thềm đá, vào một tòa đại sảnh lầu khác. Tòa lầu này hoàn toàn dùng đá xanh xây nên, không có cửa sổ, ở giữa là một sân nhà phạm vi một trượng, ánh mặt trời từ trên không trung chiếu thẳng xuống dưới, chiếu sáng đại sảnh rộng trống trải.
Trên bệ đá giữa sân nhà đặt một đỉnh đồng rất lớn, trên đỉnh đồng khắc ba chữ bút lực cứng cáp: “Vũ Xuyên Phủ”.
Sắc mặt Vương Bá Đương nghiêm trang, quỳ trước đỉnh đồng dập mạnh đầu lạy ba cái, lúc này mới dọc theo thang đu bên tường đi lên lầu.
Y đi lên lầu ba, đứng trước một cánh cửa cung kính nói:
- Hội chủ, tôi đến rồi.
- Vào đi.
Trong phòng là một thanh âm già nua.
Vương Bá Đương đẩy cánh cửa trước mặt ra, trong phòng lát sàn nhà bằng gỗ, không có vật gì, sạch sẽ không nhiễm vương một hạt bụi.
Nhưng trong phòng lại ngồi có ba người ngồi, dường như đang thảo luận chuyện quan trọng. Bên phải là một ông lão chừng bảy mươi tuổi, thân hình cao lớn, mũi sư tử rất lớnto, tướng mạo uy mãnh. Người này là gia chủ của gia tộc Độc Cô - Độc Cô Thuận, con trai thứ năm của Bắc Chu Đại Tư Mã Độc Cô Tín, Thục Quốc Công Đại Tùy.
Bên trái là một người đàn ông trung niên mặc áo bào tím, chừng năm mươi tuổi, mặt trắng như ngọc, tuy nhiên tướng mạo lại hết sức bình thường, vẻ mặt ôn hòa, làm cho người khác có một cảm giác ôn hòa thiện cảm, đó chính là Đường quốc công Lý Uyên vừa lúc vào kinh báo cáo công tác.
Tuy rằng Lý Uyên cũng là một trong những người sáng lập nên Vũ Xuyên Phủ, nhưng ông ta nhiều năm làm quan bên ngoài, rất ít đến Vũ Xuyên Phủ, hôm nay là đặc biệt được mời tới thương lượng chuyện quan trọng.
Mà ngồi xếp bằng ở bồ đoàn chính giữa là một ông cụ tóc bạc mặt hồng hào, tóc bạc trắng dài rối tung trên vai, chòm râu trắng như tuyết dài chừng một thước, ông lão mặc bộ đạo bào Thái Cực màu vàng hơi đỏ, đang hết sức chăm chú vuốt ve một thanh bảo kiếm hàn quang lóng lánh.
Nếu Trương Huyễn nhìn thấy ông talão, nhất định sẽ giật mình, vừa rồi hắn và ông già lão này đã nói chuyện về chiến trận Liêu Đông.
Vương Bá Đương vội vàng tiến lên quỳ xuống:
- Tham kiến Hội chủ!
Ông già râu tóc bạc trắng này là Hội Chủ Vũ Xuyên Phủ, tên là Đậu Khánh, là nhân vật số hai của gia tộc Đậu thị Quan Lũng. Dựa theo lệ thường của Vũ Xuyên phủ, Hội chủ hai năm đổi một lần, hai năm qua vừa lúc đến lượt Đậu gia.
Lại nói đến quan hệ giữa ba người họ rất sâu xa, có quan hệ thông gia, Độc Cô Thuận là cậu của Lý Uyên, mà Đậu Khánh là nhạc phụ của Lý Uyên.
Đậu Khánh nhướng mí mắt lên, ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú Vương Bá Đương:
- Ta muốn biết trong di vật của Lý Mật có một viên thuốc sáp hay không?
Vương Bá Đương vội vàng lấy túi da ra đặt lên bàn, lại từ trong túi da lấy miếng viên thuốc sáp kia, dâng lên cho Hội chủ.
Đậu Khánh tiếp nhận thuốc sáp chăm chú nhìn một lát, lập tức bóp nát thuốc sáp, bên trong là một bức lụa trắng cực mỏng, chi chít chữ nhỏ. Lão nhìn kỹ một lần, lại hỏi Vương Bá Đương:
- Còn có tin quan trọng gì.
- Còn có chính là Dương Huyền Cảm đã bị Vũ Văn Thuật thả cho chạy thoát rồi.
Tin tức này khiến ba người cảm thấy không ngờ. Ba người liếc nhìn nhau, Độc Cô Thuận cười lạnh nói:
- Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta., Dương Huyền Cảm tạo phản, không biết liên lụy bao nhiêu sĩ tộc thế phiệt, không biết bao nhiêu đại thần triều đình hận không thể lập tức đẩy Dương Huyền Cảm vào chỗ chết, nhằm che giấu sự thật mình và y có thông đồng. Nhưng Vũ Văn Thuật cáo già, không giết Dương Huyền Cảm, vậy sẽ có vô số quyền thần quý tộc đến lấy lòng nịnh bợ ông ta, ông ta có thể ở giữa thu được lợi ích rất lớn. Chờ ông ta kiếm lợi đủ rồi, Dương Huyền Cảm cũng đáng chết rồithôi.
Đậu Khánh gật gật đầu, hẳn là nguyên nhân này. Tuy nhiên chuyện này tạm thời gác lại đã, bọn họ tạm thời chưa cần quan tâm. Đậu Khánh lại hỏi:
- Còn gì nữa không?
Vương Bá Đương vội vàng nói:
- Không còn gì nữa. Khởi bẩm Hội chủ, người báo tin được tôi dẫn đến, đang chờ ở khách đường, hắn không chỉ là người chứng kiến Vũ Văn Thuật tự ý thả Dương Huyền Cảm, đồng thời còn là người ở bên cạnh lúc Lý Mật lúc y sắp chết. Nếu Hội chủ muốn tìm hiểu thêm gì, có thể trực tiếp hỏi hắn.
Đậu Khánh khẽ mỉm cười, lão đã nói chuyện với Trương Huyễn rồi. Kiến giải chiến lược trác tuyệt của Trương Huyễn đã để lại cho lão một ấn tượng cực kỳ sâu sắc.
Lúc này, Độc Cô Thuận ngồi bên ho khan một tiếng rất mạnh, kéo dài thanh âmdài giọng nói:
- Loại tiểu nhân vật nhỏ bé này có gặp hay không cũng không sao. Chúng ta tiếp tục nói bàn chính sự đi.
Đậu Khánh cười cười, không hề nhắc tới Trương Huyễn nữa, nói với Vương Bá Đương:
- Ngươi đi ra trước chờ bên ngoài một lát, ta sẽ tìm ngươi sau.
Vương Bá Đương đứng dậy thi lễ, chậm rãi lui xuống. Đậu Khánh cầm đồng bài của Lý Mật lên, khe khẽ thở dài:
- Tuy rằng Lý Mật bất hạnh bỏ mình, nhưng lúc này đây hắn y làm được không tệ, thành công ngăn trở cản Dương Huyền Cảm tiến vào Quan Trung.
Lý Uyên cũng vô cùng tiếc nuối nói:
- Đáng tiếc Dương Huyền Cảm không nghe Lý Mật nói, nếu Dương Huyền Cảm có thể đông nhập Dương Châu, tây liên Ngõa Cương, bắc tiếp Đậu Kiến Đức, nam dựa vào Giang Hoài giàu có và đông đúc, sẽ có thể mưu đồ trở thành căn cơ, nhưng hắn y khư khư cố chấp tấn công Lạc Dương, chậm trễbỏ lỡ rất nhiều thời gian, cho Dương Quảng cơ hội giết trở vềphản công lại.
Độc Cô Thuận sốt ruột khoát tay:
- Dương Huyền Cảm đã hoàn toàn thất bại, không cần nhắc đến hắn gã nữa. Chúng ta chỉ nói bước kế hoạch tiếp theo của kế hoạch thôi.
Đậu Khánh gật gật đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn chăm chú vào Lý Uyên, chậm rãi nói:
- Ta cùng Độc Cô gia chủ đã thương lượng rồi, nếu Lý Mật đã bỏ mình, vậy bước tiếp theo của chúng ta chỉ có thể thay đổi người, quyết định để Kiến Thành thay thế thân phận của Lý Mật đi hợp nhất quân Ngõa Cương. Ngươi hẳn không có vấn đề gì chứ!
Trương Huyễn thu lại suy nghĩ, cười nói:
- Nếu quả thật so với làm một phi ưng giữa trung tâm triều đìnhcoi trung tâm triều đình là một con phi ưng, như vậy Quan Lũng và Hà Bắc chính là hai cánh phi ưng. Từ người xưa có được Quan Trung là có được thiên hạ, được Hà Bắc là được Trung Nguyên. Chỉ cần nắm giữ chặt chẽ hai mảnh yếu địađất chiến lược này, mặc kệ thiên hạ tái loạn, trung ương triều đình sẽ không dễ dàng dao động. Muốn củng cố Quan Trung, nhất định phải khống chế được Lũng Hữu và Hà Tây, muốn củng cố Hà Bắc, nhất định phải khống chế Liêu Đông. Đây cũng là nguyên nhân căn bản sau khi Tào Tháo tiêu diệt Viên thị đã đánh tiếp Liêu Đông.
Trương Huyễn thiếu chút nữa nêu ví dụ hậu quả Minh triều mất đi Liêu Đông, cũng may hắn phản ứng đúng lúc.
Lão già trầm tư chốc lát nói:
- Ý của ngươi các hạ là, nay mục đích tấn công Cao Cú LệLy là vì để khống chế Liêu Đông, cuối cùng nhất là vìmà tận cùng là để củng cố Hà Bắc?
- Đúng là nguyên nhân này, Đậu công không phát hiện ra sao? Đương kim thiên tử ngay khi đăng cơ đã trước sau khikhai chiến đối với Thổ Dục Hồn, thu phục Hà Hoàng, củng cố Lũng Hữu, không phải là vì đảm bảo Quan Trung ổn định sao? Sau đó lại quay đầu hướng đông, Cao Cú LệLy dã tâm bừng bừng, đã có ý đồ với Liêu Đông. Nếu Liêu Đông thất thủ, Hà Bắc tất không xong, Hà Bắc không xong thì sẽ dao động nền tảng lập quốc, cho nên chiến dịch Cao Cú Lệ Ly không thể không đánh.
- Nhưng Hà Bắc có quan trọng yếu như vậy saokhông? Nếu là như vậy, vì sao đương kim thiên tử không trực tiếp định đô U Châu, lại định đô ở Lạc Dương?
Trương Huyễn ngầm thở dài, hắn không biết nên nói như thế nào. Lịch sử hai ngàn năm bắt đầu từ triều Tần, một ngàn năm trước là thời đại Quan Lũng Trường An, nhưng một ngàn năm sau chính là thời đại Hà Bắc Bắc Kinh, không có Quan Lũng và Hà Bắc chống đỡ, nói gì tới đại nhất thống?
Lão già mỉm cười, vuốt râu khen:
- Ta chỉ đùa ngươi cậu một chút, ta sao ta lại không biết tầm quan trọng của Hà Bắc chứ? Ngươi Cậu nói rất đúng, rất có kiến thức, đột nhiên cho ta cảm giác hiểu ra. Xin hỏi tôn tính đại danh của công tử?
- Tại hạ Hà Nội Trương Huyễn Hà Nội!
***
Vương Bá Đương ngồi ở trong một gian trong phòng nhỏ đã đợi hơn nửa canh giờ, nhưng Hội chủ thủy chung không triệu kiến y, nghĩ đến Trương Huyễn còn đang chờ ở ngoài, Vương Bá Đương hơi bực bội bất an, khoanh tay đi qua đi lại trong tiểu viện Hhoa Kkính.
Lúc này, Vương Bá Đương nghe thấy tiếng bước chân, vội vàng quay đầu lại, thấy một nam tử trẻ tuổi đi đến, khoảng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, dáng người cao gầy, làn da trắng nõn, hai mắt dài nhỏ, dưới cằm là bộ râu dài, giữa mặt màymi tâm có vẻ vô cùng khôn khéo.
Nam tử này có hình thứcngoại hình rất giống Lý Mật, tuy nhiên nếu so với Lý Mật thì nhỏ tuổi hơn một chút, gầy hơn, khí chất cũng văn nhược hơn, mang phong độ người trí thức hơn, mà không có khí chất oai hùng như Lý Mật.
Vương Bá Đương và gã rất quen thuộc, liền vội vàng tiến lên hành lễ nói:
- Kiến Thành, về Lạc Dương khi nào vậy?
- Ba ngày trước cùng phụ thân về báo cáo công tác. Phụ thân sắp đi Thái Nguyên nhậm chức rồi.
Người trẻ tuổi này tên là Lý Kiến Thành, là con cả của Đường quốc công Lý Uyên. Gã không xuất sĩ, vẫn đi theo phụ thân giúp phụ thân làm việc, nhưng đồng thời đã tạm giữ chức Bbác sĩ ở Vũ Xuyên Phủ.
Lý Kiến Thành cười hỏi:
- Dường như Bá Đương đợi rất lâu rồi thì phải?
Vương Bá Đương thở dài:
- Đúng vậy! Ông cụLão gia cũng quá không nể mặt ta, không ngờ để ta chờ nửa canh giờ.
- Không trách ông ấy được, nghe nói là người từ Trường An người đến.
- Ồ …
Vương Bá Đương bừng tỉnh, khó trách không gặp được ông cụlão gia, hóa ra là người Trường An đến.
- Là phụ thân ngươi đến?
Vương Bá Đương hỏi dò.
- Không riêng gìchỉ cha ta, Độc Cô gia chủ cũng tới!
Trong lòng Vương Bá Đương kinh ngạc, xảy ra chuyện gì vậy? Ngay cả Độc Cô gia chủ cực ít đi ra ngoài cũng tới Lạc Dương rồi, chẳng lẽ là bởi vì Dương Huyền Cảm binh bại sao?
- Chúng ta lần sauLần sau chúng ta nói chuyện tiếp, phụ thân tìm ta có việc, ta đi trước.
Lý Kiến Thành thi lễ, xoay người rời khỏi.
Vương Bá Đương đứng trước một bụi hoa, đầu óc y lại nghĩ tới Lý Mật, chỉ sợ không chỉ là Dương Huyền Cảm binh bại, quan trọng hơn là Lý Mật chết đã làm rối loạn kế hoạch của Vũ Xuyên Phủ.
Đúng lúc này, một tiểu đồng bước nhanh tới, thi lễ với Vương Bá Đương:
- Vương giáo viên, Hội chủ mời ngài qua đó.
Vương Bá Đương tinh thần runghơi run lên, đợi nửa canh giờ, rốt cuộc ông cụlão gia đã đồng ý gặp mình rồi.
Vương Bá Đương đi theo tiểu đồng vào nội trạch, hai người vào một gian đại viện, trong viện đứng bốn gã võ sĩ đang đứng, tay cầm đao đứng yên bất động, tựa như bốn pho tượng đá.
Tiểu đồng dẫn y vào cửa chính của một tòa lầu ba tầng lâu, nhưng không đi lên lầu, mà đi vào trước cửa đá ở trong cùng.
Tiểu đồng giơ ngân bài cho võ sĩ đứng bên cửa đá, nói với Vương Bá Đương:
- Hội chủ chờ ở trong, mời Vương giáo viên.
Cửa đá thần bí này ba năm qua Vương Bá Đương chỉ vào một lần, nơi này là trung tâm trọng địa của Vũ Xuyên Phủ, kẻ nào vào giết không luận tội.
Vương Bá Đương đi vào cửa đá, cửa đá lặng yên đóng lại, bên trong là một hành lang đá xanh dài, trong hốc tường hai bên đặt những ngọn đèn, khiến ánh sáng ở hàng lang càng mờ tối âm trầm.
Y bước nhanh qua hành lang đá dài, lại đi lên mấy bậc thềm đá, vào một tòa đại sảnh lầu khác. Tòa lầu này hoàn toàn dùng đá xanh xây nên, không có cửa sổ, ở giữa là một sân nhà phạm vi một trượng, ánh mặt trời từ trên không trung chiếu thẳng xuống dưới, chiếu sáng đại sảnh rộng trống trải.
Trên bệ đá giữa sân nhà đặt một đỉnh đồng rất lớn, trên đỉnh đồng khắc ba chữ bút lực cứng cáp: “Vũ Xuyên Phủ”.
Sắc mặt Vương Bá Đương nghiêm trang, quỳ trước đỉnh đồng dập mạnh đầu lạy ba cái, lúc này mới dọc theo thang đu bên tường đi lên lầu.
Y đi lên lầu ba, đứng trước một cánh cửa cung kính nói:
- Hội chủ, tôi đến rồi.
- Vào đi.
Trong phòng là một thanh âm già nua.
Vương Bá Đương đẩy cánh cửa trước mặt ra, trong phòng lát sàn nhà bằng gỗ, không có vật gì, sạch sẽ không nhiễm vương một hạt bụi.
Nhưng trong phòng lại ngồi có ba người ngồi, dường như đang thảo luận chuyện quan trọng. Bên phải là một ông lão chừng bảy mươi tuổi, thân hình cao lớn, mũi sư tử rất lớnto, tướng mạo uy mãnh. Người này là gia chủ của gia tộc Độc Cô - Độc Cô Thuận, con trai thứ năm của Bắc Chu Đại Tư Mã Độc Cô Tín, Thục Quốc Công Đại Tùy.
Bên trái là một người đàn ông trung niên mặc áo bào tím, chừng năm mươi tuổi, mặt trắng như ngọc, tuy nhiên tướng mạo lại hết sức bình thường, vẻ mặt ôn hòa, làm cho người khác có một cảm giác ôn hòa thiện cảm, đó chính là Đường quốc công Lý Uyên vừa lúc vào kinh báo cáo công tác.
Tuy rằng Lý Uyên cũng là một trong những người sáng lập nên Vũ Xuyên Phủ, nhưng ông ta nhiều năm làm quan bên ngoài, rất ít đến Vũ Xuyên Phủ, hôm nay là đặc biệt được mời tới thương lượng chuyện quan trọng.
Mà ngồi xếp bằng ở bồ đoàn chính giữa là một ông cụ tóc bạc mặt hồng hào, tóc bạc trắng dài rối tung trên vai, chòm râu trắng như tuyết dài chừng một thước, ông lão mặc bộ đạo bào Thái Cực màu vàng hơi đỏ, đang hết sức chăm chú vuốt ve một thanh bảo kiếm hàn quang lóng lánh.
Nếu Trương Huyễn nhìn thấy ông talão, nhất định sẽ giật mình, vừa rồi hắn và ông già lão này đã nói chuyện về chiến trận Liêu Đông.
Vương Bá Đương vội vàng tiến lên quỳ xuống:
- Tham kiến Hội chủ!
Ông già râu tóc bạc trắng này là Hội Chủ Vũ Xuyên Phủ, tên là Đậu Khánh, là nhân vật số hai của gia tộc Đậu thị Quan Lũng. Dựa theo lệ thường của Vũ Xuyên phủ, Hội chủ hai năm đổi một lần, hai năm qua vừa lúc đến lượt Đậu gia.
Lại nói đến quan hệ giữa ba người họ rất sâu xa, có quan hệ thông gia, Độc Cô Thuận là cậu của Lý Uyên, mà Đậu Khánh là nhạc phụ của Lý Uyên.
Đậu Khánh nhướng mí mắt lên, ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú Vương Bá Đương:
- Ta muốn biết trong di vật của Lý Mật có một viên thuốc sáp hay không?
Vương Bá Đương vội vàng lấy túi da ra đặt lên bàn, lại từ trong túi da lấy miếng viên thuốc sáp kia, dâng lên cho Hội chủ.
Đậu Khánh tiếp nhận thuốc sáp chăm chú nhìn một lát, lập tức bóp nát thuốc sáp, bên trong là một bức lụa trắng cực mỏng, chi chít chữ nhỏ. Lão nhìn kỹ một lần, lại hỏi Vương Bá Đương:
- Còn có tin quan trọng gì.
- Còn có chính là Dương Huyền Cảm đã bị Vũ Văn Thuật thả cho chạy thoát rồi.
Tin tức này khiến ba người cảm thấy không ngờ. Ba người liếc nhìn nhau, Độc Cô Thuận cười lạnh nói:
- Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta., Dương Huyền Cảm tạo phản, không biết liên lụy bao nhiêu sĩ tộc thế phiệt, không biết bao nhiêu đại thần triều đình hận không thể lập tức đẩy Dương Huyền Cảm vào chỗ chết, nhằm che giấu sự thật mình và y có thông đồng. Nhưng Vũ Văn Thuật cáo già, không giết Dương Huyền Cảm, vậy sẽ có vô số quyền thần quý tộc đến lấy lòng nịnh bợ ông ta, ông ta có thể ở giữa thu được lợi ích rất lớn. Chờ ông ta kiếm lợi đủ rồi, Dương Huyền Cảm cũng đáng chết rồithôi.
Đậu Khánh gật gật đầu, hẳn là nguyên nhân này. Tuy nhiên chuyện này tạm thời gác lại đã, bọn họ tạm thời chưa cần quan tâm. Đậu Khánh lại hỏi:
- Còn gì nữa không?
Vương Bá Đương vội vàng nói:
- Không còn gì nữa. Khởi bẩm Hội chủ, người báo tin được tôi dẫn đến, đang chờ ở khách đường, hắn không chỉ là người chứng kiến Vũ Văn Thuật tự ý thả Dương Huyền Cảm, đồng thời còn là người ở bên cạnh lúc Lý Mật lúc y sắp chết. Nếu Hội chủ muốn tìm hiểu thêm gì, có thể trực tiếp hỏi hắn.
Đậu Khánh khẽ mỉm cười, lão đã nói chuyện với Trương Huyễn rồi. Kiến giải chiến lược trác tuyệt của Trương Huyễn đã để lại cho lão một ấn tượng cực kỳ sâu sắc.
Lúc này, Độc Cô Thuận ngồi bên ho khan một tiếng rất mạnh, kéo dài thanh âmdài giọng nói:
- Loại tiểu nhân vật nhỏ bé này có gặp hay không cũng không sao. Chúng ta tiếp tục nói bàn chính sự đi.
Đậu Khánh cười cười, không hề nhắc tới Trương Huyễn nữa, nói với Vương Bá Đương:
- Ngươi đi ra trước chờ bên ngoài một lát, ta sẽ tìm ngươi sau.
Vương Bá Đương đứng dậy thi lễ, chậm rãi lui xuống. Đậu Khánh cầm đồng bài của Lý Mật lên, khe khẽ thở dài:
- Tuy rằng Lý Mật bất hạnh bỏ mình, nhưng lúc này đây hắn y làm được không tệ, thành công ngăn trở cản Dương Huyền Cảm tiến vào Quan Trung.
Lý Uyên cũng vô cùng tiếc nuối nói:
- Đáng tiếc Dương Huyền Cảm không nghe Lý Mật nói, nếu Dương Huyền Cảm có thể đông nhập Dương Châu, tây liên Ngõa Cương, bắc tiếp Đậu Kiến Đức, nam dựa vào Giang Hoài giàu có và đông đúc, sẽ có thể mưu đồ trở thành căn cơ, nhưng hắn y khư khư cố chấp tấn công Lạc Dương, chậm trễbỏ lỡ rất nhiều thời gian, cho Dương Quảng cơ hội giết trở vềphản công lại.
Độc Cô Thuận sốt ruột khoát tay:
- Dương Huyền Cảm đã hoàn toàn thất bại, không cần nhắc đến hắn gã nữa. Chúng ta chỉ nói bước kế hoạch tiếp theo của kế hoạch thôi.
Đậu Khánh gật gật đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn chăm chú vào Lý Uyên, chậm rãi nói:
- Ta cùng Độc Cô gia chủ đã thương lượng rồi, nếu Lý Mật đã bỏ mình, vậy bước tiếp theo của chúng ta chỉ có thể thay đổi người, quyết định để Kiến Thành thay thế thân phận của Lý Mật đi hợp nhất quân Ngõa Cương. Ngươi hẳn không có vấn đề gì chứ!
/170
|