Mặc dù Lưu Vũ Chu thề sẽ không để một ai chết nhưng trên đường đến huyện Thiện Dương lại có thêm mười mấy người bị trọng thương không qua khỏi, hai ngày sau những người bị thương của thương đội rốt cuộc cũng trở lại huyện Thiện Dương.
Vài ngày trước hơn năm trăm người xuất phát, cuối cùng chỉ còn lại hơn tám mươi người trở về khiến người ta không khỏi thổn thức. Bên trong thành các thương nhân đều ra nghênh tiếp, bọn họ vì thấy bản thân không lên phía bắc là may mắn, đồng thời cũng thông cảm với những người bạn đồng hành gặp bất hạnh này.
Rất nhanh việc Trương Huyễn dẫn đầu thương nhân giết chết hơn trăm tên mã tặc, cuối cùng còn chiến thắng bọn chúng đã trở thành sự tích lưu truyền nhanh chóng ở huyện Thiện Dương, lai lịch bối cảnh của Trương Huyễn trở thành đề tài nóng bàn tán trong huyện.
Nhà trọ Long Hồ đông nghịt thương nhân đến viếng thăm với hy vọng có thể gặp mặt một lần nhân vật huyền thoại, rất nhiều người tặng tiền tặng lễ vật vì cảm kích ân đức cứu thương đội.
Trong phòng Trương Huyễn chỉ có một tiểu nhị, Trình Giảo Kim đều từ chối khẩn cầu của mọi người, lấy lý do rất đơn giản, Trương công tử thân thể nhiều thương tích cần phải tĩnh dưỡng, không thể bị quấy rầy.
Tuy nhiên Trình Giảo Kim lại rất chừng mực, tuy từ chối không cho họ vào phòng nhưng bọn họ biếu tiền lại cảm kích nhận lấy, còn việc xử lý những lễ vật này thế nào cũng chưa hỏi qua Trương Huyễn, Trình Giảo Kim cũng chưa chắc báo cáo lên hết.
Trong phòng bóng tối mờ mịt, Trương Huyễn ngồi xếp bằng dựa vào tường, lòng yên tĩnh, bên cạnh có đặt phiến đá xanh, hắn đang luyện tập bức đồ thứ sáu, đây cũng là bức cuối cùng.
Trong hình người ngồi xếp bằng trên tuyết, hai tay để ở đan điền, đại chùy để một bên, bên cạnh có chút thích: “Tâm như không cốc, khí nhược huyền ti, lực quy đan điền, tu tàn phục khuyết.”
Trên thực tế đây là hình đổ luyện tập để chữa thương, luyện tập quá giới hạn khiến kinh mạch hỗn loạn, Trương Huyễn không có thuốc dùng phối hợp trong tình huống này khiến việc luyện tập có chút gượng ép, thiếu chút nữa gây nên hậu quả nghiêm trọng.
Trình Giảo Kim nhẹ nhàng đến trước cửa sổ, tay vén rèm vải lên lén nhìn xem một lát rồi bước nhanh ra ngoài viện, đi ngang qua Triệu Đơn bên ngoài nói:
- Công tử khoảng hai canh giờ nữa sẽ không ra ngoài, Triệu quản sự có gì muốn nói thì để tôi chuyển lời đến cho công tử.
Thương đội của Triệu Đơn tổn thất khá nặng nề, người quản lý của ông ấy đã bị chết, người đi theo cũng chết hơn phân nửa, còn lại chưa đến hai mươi người, chính ông cũng mất đi cánh tay trái, cũng may hàng hóa tổn thất không lớn, chỉ tổn thất mấy hòm đồ sứ.
Nhưng gặp chuyện lần này khiến tâm ý ông ta chán nản chỉ muốn nhanh chóng trở về Lạc Dương, không muốn ở lại thêm giây phút nào.
Triệu Đơn thở dài nói với Trình Giảo Kim:
- Nhờ cậu chuyển đến Trương công tử lời cảm ơn khắc cốt ghi tâm, mong sau này có ngày gặp lại.
Ông ta lấy một chiếc túi to đưa cho Trình Giảo Kim nói:
- Trong này có năm mươi lượng vàng, nhờ cậu chuyển cho Trương công tử, ta thay chủ nhân cảm ơn đại ân đại đức của ngài ấy, tiền tuy ít nhưng đây là trong phạm vi lớn nhất tôi có thể lấy rồi.
Trình Giảo Kim mặt mày hớn hở nói tiếp:
- Triệu quản sự quá khách khí rồi, tôi nhất định chuyển giao đủ cho Trương công tử, cam đoan sẽ không thiếu đi lượng nào.
Triệu Đơn lắc đầu xoay người nhanh rời đi, Trình Giảo Kim thấy ông ta đã đi xa thì lấy từ trong bao ra mười hai thỏi vàng lẩm bẩm:
- Ở trọ tốn tiền, ăn cũng tốn tiền, đạo lý đối nhân xử thế cũng phải tốn tiền, đại trượng phu không thể một ngày không có tiền, vài lượng này lão Trình ta lấy dùng trước.
Gã tùy tay lấy vàng bỏ vào trong áo mình.
....
Lúc này Trương Huyễn ở trong phòng chữa thương, cách nhà trọ Long Hồ không xa có một quán rượu, Sài Thiệu bí mật gặp một người ở đây, người này chính là viên quan Trương Huyễn đã gặp ở quân nha, y tên Lý Tĩnh tự là Dược Sư, cháu ngoại của danh tướng triều Tùy Hàn Cầm Hổ, đảm nhiệm Binh tào Tham quân sự của quận Mã Ấp.
Lý Tĩnh cũng giống như Sài Thiệu, đều là người của phủ Vũ Xuyên, tuy nhiên y lại không phải là quý tộc Quan Lũng mà xuất thân từ một trong bảy đại thế gia Lý thị ở quận Triệu. Y được tướng quốc Dương Tố khen ngợi đề bạt đến học quân sự tại phủ Vũ Xuyên, tiếp đó y được Đậu Khánh trọng dụng, năm trước y chính thức trở thành thành viên của phủ Vũ Xuyên, được tiến cử giữ chức vị Binh tào Tham quân sự quận Mã Ấp.
Đây cũng là điều bất mãn nhất của Đậu Khánh, ngay cả sĩ tộc Sơn Đông cũng bị thu nạp vào phủ Vũ Xuyên, quả thật càn quấy.
Lý Tĩnh mang một phong thư đưa cho Sài Thiệu:
- Đây là thư hội chủ đưa cho cậu, mới gửi đến hôm qua, vừa lúc mọi người trở về đây.
Sài Thiệu vội mở phong thư ra đọc sơ một lần. Thấy gã ngây ngẩn người, vẻ mặt khác thường, Lý Tĩnh liền hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Hội chủ nói số vũ khí kia có khả năng ở khu vực Luân Hồ, Vũ Văn Hóa Cập đã sai thủ hạ tới đó rồi, Hội chủ bảo tôi lập tức cùng Trương Huyễn đến Luân Hồ.
Lý Tĩnh do dự một chút hỏi:
- Trương Huyễn chịu đi sao?
Sài Thiệu thở dài:
- Vấn đề là ở đây, Trương Huyễn thực sự là người rất khôn khéo, nhất thời ta có thể giấu diếm hắn nhưng dần dần hắn sẽ phát hiện ra, chỉ sợ khi đó hắn trở mặt.
- Vậy nếu hắn biết rõ cũng sẽ trở mặt ư?
- Tôi không biết nhưng khả năng này rất lớn.
Lý Tĩnh suy nghĩ một chút nói:
- Một khi đã như vậy chi bằng nói rõ chuyện này với hắn trước, chúng ta giúp hắn tìm thuốc để hắn giúp lại chúng ta.
Sài Thiệu ngẩn ra:
- Dược Sư cũng phải đi sao?
Lý Tĩnh gật gật đầu:
- Tôi nhận được mệnh lệnh của Hội chủ bảo tôi cùng Tự Xương hành động.
Sài Thiệu thầm kêu không ổn, nhất định Hội chủ đoán được ý đồ của Lý Thần Thông rồi mới để cho Lý Tĩnh đi theo bọn họ, trong lòng gã liền rối loạn, việc này không biết nên làm thế nào?
Lúc này ngoài cửa có âm thanh thô lỗ phát ra:
- Chưởng quầy, cho ta một vò rượu.
Thanh âm cực kỳ quen tai, Sài Thiệu ngẩng đầu lên thấy Trình Giảo Kim đi vào tửu quán.
...
Lúc chạng vạng tối, tình trạng Trương Huyễn cũng khôi phục hơn, cảm giác buồn nôn cũng giảm đi rất nhiều, tâm tình cũng khá, hắn nhìn quanh không thấy Trình Giảo Kim đâu, nghe tiểu nhị nói Triệu Đơn đã quay về Lạc Dương, còn để lại cho hắn một phong thư.
Một ngày không ra khỏi phòng, Trương Huyễn thật sự rất đói bụng, hắn thu dọn một chút định ra ngoài ăn cơm, bỗng nhiên Sài Thiệu chạy như bay vào kích động nói:
- Trương công tử, tôi mua được rồi.
- Mua được cái gì?
Trương Huyễn không hiểu hỏi.
- Tử Trùng Ngọc Dũng, không phải cậu tới Đột Quyết để tìm mua nó sao?
Trương Huyễn mừng rỡ nói:
- Ở đâu?
Hắn sốt ruột hỏi.
Sài Thiệu lấy từ trong lòng ra một gói nhỏ, Trương Huyễn nhanh chóng đoạt lấy, xoay người chạy vào phòng trong.
Sài Thiệu có chút chột dạ, kỳ thật gã muốn sớm đưa nó cho Trương Huyễn rồi nhưng không tìm được cơ hội, cho đến hôm nay mới đưa, không lầm thì Trương Huyễn đang luyện võ, gã vội đi theo.
Trong phòng, Trương Huyễn ngồi trước bàn, cẩn thận lấy ra hai bình pha lê nhỏ, loại bình thủy tinh này chính là của người Túc Đặc từ phương Tây mang đến, cái chai chỉ lớn hơn ngón út một chút, bình nhỏ này nửa bình có nước màu tím.
Trương Huyễn nghe Triệu Đơn nói qua Tử Trùng Ngọc Dũng sợ nóng, đến phía Nam sẽ hóa thành huyết thanh, xem ra trong bình là hàng thật. Theo trực giác phán đoán đây chính là hai con Tử Trùng Ngọc Dũng.
Trong Thanh Thạch Kinh có nói hắn cần phải có hai mươi con Tử Trùng Ngọc Dũng để phối thành một trăm hoàn tử thai đan, hiện tại lúc này chỉ có hai con nên còn phải tìm nhiều nữa.
- Tự Xương, cậu mua Tử Trùng Ngọc Dũng này ở đâu vậy?
Trương Huyễn quay đầu lại hỏi.
- Của một gã thương nhân người Đột Quyết, vợ gã chuẩn bị sinh con, trong tay chỉ có bấy nhiêu.
- Thương nhân người Đột Quyết này ở đâu? Ta muốn gặp y?
Sài Thiệu hoảng loạn nói:
- Có lẽ không thể tìm được đâu, gã đã đi Túc Đặc rồi, tôi cũng không biết gã ở đâu cả, chỉ tình cờ gặp mà thôi.
Trương Huyễn chăm chú nhìn gã một lát gật đầu nói:
- Được rồi, nếu không tìm thấy người thì cho qua đi.
Sài Thiệu vội nói:
- Tuy rằng tìm không thấy người nhưng gã nói cho tôi biết Tử Trùng Ngọc Dũng này đến Luân Hồ cũng có thể mua được.
Trương Huyễn không nói gì, hắn lấy mười viên thuốc từ túi da trong người, mang nó bóp nát một lần nữa, bỏ vào trong bát nhỏ, cẩn thận cho Tử Trùng Ngọc Dũng cùng với ít nước vào, dùng thìa chậm rãi quấy đều, khi đã đều lại rót vào đó nửa chén rượu, sau đó chà xát chúng lại thành mười viên thuốc.
Viên thuốc lúc đầu màu đỏ nhạt lúc này đã biến thành những viên thuốc màu tím, đặc biệt có mùi rất tanh, viên thuốc này thật sự luyện thành tử thai đan, mùi vị, màu sắc đều đúng như đã được ghi lại trên phiến đá.
Trong lòng Sài Thiệu bối rối, gã biết Trương Huyễn đã bắt đầu hoài nghi gã rồi.
Sài Thiệu thấy áy náy lại chột dạ, gã nên sớm đưa Tử Trùng Ngọc Dũng cho hắn, nhưng để đến lúc này mới đưa khiến thân thể Trương Huyễn chịu đau đớn vô cùng.
Môi Sài Thiệu giật giật, gã muốn nói gì đó lại thôi. Lúc này Trương Huyễn cũng ngẩng đầu lên thản nhiên nói:
- Ta sẽ đi Luân Hồ cùng cậu.
Lòng Sài Thiệu như rời vào hố băng, Trương Huyễn nói vậy chính là nói gã muốn gạt hắn đến Luân Hồ, quả thật gã không thể nào gạt được hắn.
Sài Thiệu thở dài một tiếng, lắc đầu hướng gian phòng bên ngoài mà đi. Đợi khi gã đi ra khỏi phòng, Trương Huyễn mới ngẩng đầu chăm chú nhìn lưng gã, ánh mắt hết sức phức tạp. Hóa ra trên người Sài Thiệu vẫn còn Tử Trùng Ngọc Dũng, chắc hẳn Trương Trọng Kiên giữ lại cho hắn nhưng Sài Thiệu vẫn không chịu đưa ra.
Hắn kết nối từ các manh mối liền hiểu rõ, bắt đầu từ Thanh Thạch Kinh, phủ Vũ Xuyên đã dẫn hắn đi lên phía bắc, mục đích chính là để hắn tham dự vào việc tranh đoạt vũ khí kia.
Tuy hắn không thích bị người ta khống chế nhưng người ta cũng không vô duyên vô cớ mang Thanh Thạch Kinh kia đưa cho hắn, đúng như hắn dự đoán, đây thật sự là một cuộc giao dịch.
Được thôi, đã đọc Thanh Thạch Kinh thì hắn cứ đi theo gã một chuyến, xem như hắn tiếp nhận cuộc giao dịch này.
....
Cuối cùng Trương Huyễn cũng không trở mặt với Sài Thiệu, nhưng hắn cũng không hỏi Sài Thiệu vì sao đến Luân Hồ, hắn chỉ muốn hoàn thành cuộc giao dịch này thôi, trừ chuyện đó ra hắn cũng không muốn tham dự quá sâu vào chuyện của phủ Vũ Xuyên.
Hơn nữa trong lòng của Trương Huyễn cũng hy vọng nếu không thể lên phía bắc thì đến Luân Hồ cũng không tệ, nói không chừng ở đó có thể mua được Tử Trùng Ngọc Dũng.
Nếu quyết định phải đi về phía Đông bọn họ phải tiến hành chuẩn bị một chút, đầu tiên chiêu mộ vài tên hộ vệ, hộ vệ của Lý Thần Thông chỉ còn lại sáu người, nếu đi xa thì không đủ, còn phải tìm một người Đột Quyết dẫn đường, mặt khác phải mua thuốc trị thương cùng một số vũ khí.
Mọi người phân công nhau hành động, Trình Giảo Kim chủ động xin phụ trách việc chiêu mộ và dẫn đường. Trương Huyễn biết gã thích làm những việc náo nhiệt nên nhanh chóng đồng ý.
Vài ngày trước hơn năm trăm người xuất phát, cuối cùng chỉ còn lại hơn tám mươi người trở về khiến người ta không khỏi thổn thức. Bên trong thành các thương nhân đều ra nghênh tiếp, bọn họ vì thấy bản thân không lên phía bắc là may mắn, đồng thời cũng thông cảm với những người bạn đồng hành gặp bất hạnh này.
Rất nhanh việc Trương Huyễn dẫn đầu thương nhân giết chết hơn trăm tên mã tặc, cuối cùng còn chiến thắng bọn chúng đã trở thành sự tích lưu truyền nhanh chóng ở huyện Thiện Dương, lai lịch bối cảnh của Trương Huyễn trở thành đề tài nóng bàn tán trong huyện.
Nhà trọ Long Hồ đông nghịt thương nhân đến viếng thăm với hy vọng có thể gặp mặt một lần nhân vật huyền thoại, rất nhiều người tặng tiền tặng lễ vật vì cảm kích ân đức cứu thương đội.
Trong phòng Trương Huyễn chỉ có một tiểu nhị, Trình Giảo Kim đều từ chối khẩn cầu của mọi người, lấy lý do rất đơn giản, Trương công tử thân thể nhiều thương tích cần phải tĩnh dưỡng, không thể bị quấy rầy.
Tuy nhiên Trình Giảo Kim lại rất chừng mực, tuy từ chối không cho họ vào phòng nhưng bọn họ biếu tiền lại cảm kích nhận lấy, còn việc xử lý những lễ vật này thế nào cũng chưa hỏi qua Trương Huyễn, Trình Giảo Kim cũng chưa chắc báo cáo lên hết.
Trong phòng bóng tối mờ mịt, Trương Huyễn ngồi xếp bằng dựa vào tường, lòng yên tĩnh, bên cạnh có đặt phiến đá xanh, hắn đang luyện tập bức đồ thứ sáu, đây cũng là bức cuối cùng.
Trong hình người ngồi xếp bằng trên tuyết, hai tay để ở đan điền, đại chùy để một bên, bên cạnh có chút thích: “Tâm như không cốc, khí nhược huyền ti, lực quy đan điền, tu tàn phục khuyết.”
Trên thực tế đây là hình đổ luyện tập để chữa thương, luyện tập quá giới hạn khiến kinh mạch hỗn loạn, Trương Huyễn không có thuốc dùng phối hợp trong tình huống này khiến việc luyện tập có chút gượng ép, thiếu chút nữa gây nên hậu quả nghiêm trọng.
Trình Giảo Kim nhẹ nhàng đến trước cửa sổ, tay vén rèm vải lên lén nhìn xem một lát rồi bước nhanh ra ngoài viện, đi ngang qua Triệu Đơn bên ngoài nói:
- Công tử khoảng hai canh giờ nữa sẽ không ra ngoài, Triệu quản sự có gì muốn nói thì để tôi chuyển lời đến cho công tử.
Thương đội của Triệu Đơn tổn thất khá nặng nề, người quản lý của ông ấy đã bị chết, người đi theo cũng chết hơn phân nửa, còn lại chưa đến hai mươi người, chính ông cũng mất đi cánh tay trái, cũng may hàng hóa tổn thất không lớn, chỉ tổn thất mấy hòm đồ sứ.
Nhưng gặp chuyện lần này khiến tâm ý ông ta chán nản chỉ muốn nhanh chóng trở về Lạc Dương, không muốn ở lại thêm giây phút nào.
Triệu Đơn thở dài nói với Trình Giảo Kim:
- Nhờ cậu chuyển đến Trương công tử lời cảm ơn khắc cốt ghi tâm, mong sau này có ngày gặp lại.
Ông ta lấy một chiếc túi to đưa cho Trình Giảo Kim nói:
- Trong này có năm mươi lượng vàng, nhờ cậu chuyển cho Trương công tử, ta thay chủ nhân cảm ơn đại ân đại đức của ngài ấy, tiền tuy ít nhưng đây là trong phạm vi lớn nhất tôi có thể lấy rồi.
Trình Giảo Kim mặt mày hớn hở nói tiếp:
- Triệu quản sự quá khách khí rồi, tôi nhất định chuyển giao đủ cho Trương công tử, cam đoan sẽ không thiếu đi lượng nào.
Triệu Đơn lắc đầu xoay người nhanh rời đi, Trình Giảo Kim thấy ông ta đã đi xa thì lấy từ trong bao ra mười hai thỏi vàng lẩm bẩm:
- Ở trọ tốn tiền, ăn cũng tốn tiền, đạo lý đối nhân xử thế cũng phải tốn tiền, đại trượng phu không thể một ngày không có tiền, vài lượng này lão Trình ta lấy dùng trước.
Gã tùy tay lấy vàng bỏ vào trong áo mình.
....
Lúc này Trương Huyễn ở trong phòng chữa thương, cách nhà trọ Long Hồ không xa có một quán rượu, Sài Thiệu bí mật gặp một người ở đây, người này chính là viên quan Trương Huyễn đã gặp ở quân nha, y tên Lý Tĩnh tự là Dược Sư, cháu ngoại của danh tướng triều Tùy Hàn Cầm Hổ, đảm nhiệm Binh tào Tham quân sự của quận Mã Ấp.
Lý Tĩnh cũng giống như Sài Thiệu, đều là người của phủ Vũ Xuyên, tuy nhiên y lại không phải là quý tộc Quan Lũng mà xuất thân từ một trong bảy đại thế gia Lý thị ở quận Triệu. Y được tướng quốc Dương Tố khen ngợi đề bạt đến học quân sự tại phủ Vũ Xuyên, tiếp đó y được Đậu Khánh trọng dụng, năm trước y chính thức trở thành thành viên của phủ Vũ Xuyên, được tiến cử giữ chức vị Binh tào Tham quân sự quận Mã Ấp.
Đây cũng là điều bất mãn nhất của Đậu Khánh, ngay cả sĩ tộc Sơn Đông cũng bị thu nạp vào phủ Vũ Xuyên, quả thật càn quấy.
Lý Tĩnh mang một phong thư đưa cho Sài Thiệu:
- Đây là thư hội chủ đưa cho cậu, mới gửi đến hôm qua, vừa lúc mọi người trở về đây.
Sài Thiệu vội mở phong thư ra đọc sơ một lần. Thấy gã ngây ngẩn người, vẻ mặt khác thường, Lý Tĩnh liền hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Hội chủ nói số vũ khí kia có khả năng ở khu vực Luân Hồ, Vũ Văn Hóa Cập đã sai thủ hạ tới đó rồi, Hội chủ bảo tôi lập tức cùng Trương Huyễn đến Luân Hồ.
Lý Tĩnh do dự một chút hỏi:
- Trương Huyễn chịu đi sao?
Sài Thiệu thở dài:
- Vấn đề là ở đây, Trương Huyễn thực sự là người rất khôn khéo, nhất thời ta có thể giấu diếm hắn nhưng dần dần hắn sẽ phát hiện ra, chỉ sợ khi đó hắn trở mặt.
- Vậy nếu hắn biết rõ cũng sẽ trở mặt ư?
- Tôi không biết nhưng khả năng này rất lớn.
Lý Tĩnh suy nghĩ một chút nói:
- Một khi đã như vậy chi bằng nói rõ chuyện này với hắn trước, chúng ta giúp hắn tìm thuốc để hắn giúp lại chúng ta.
Sài Thiệu ngẩn ra:
- Dược Sư cũng phải đi sao?
Lý Tĩnh gật gật đầu:
- Tôi nhận được mệnh lệnh của Hội chủ bảo tôi cùng Tự Xương hành động.
Sài Thiệu thầm kêu không ổn, nhất định Hội chủ đoán được ý đồ của Lý Thần Thông rồi mới để cho Lý Tĩnh đi theo bọn họ, trong lòng gã liền rối loạn, việc này không biết nên làm thế nào?
Lúc này ngoài cửa có âm thanh thô lỗ phát ra:
- Chưởng quầy, cho ta một vò rượu.
Thanh âm cực kỳ quen tai, Sài Thiệu ngẩng đầu lên thấy Trình Giảo Kim đi vào tửu quán.
...
Lúc chạng vạng tối, tình trạng Trương Huyễn cũng khôi phục hơn, cảm giác buồn nôn cũng giảm đi rất nhiều, tâm tình cũng khá, hắn nhìn quanh không thấy Trình Giảo Kim đâu, nghe tiểu nhị nói Triệu Đơn đã quay về Lạc Dương, còn để lại cho hắn một phong thư.
Một ngày không ra khỏi phòng, Trương Huyễn thật sự rất đói bụng, hắn thu dọn một chút định ra ngoài ăn cơm, bỗng nhiên Sài Thiệu chạy như bay vào kích động nói:
- Trương công tử, tôi mua được rồi.
- Mua được cái gì?
Trương Huyễn không hiểu hỏi.
- Tử Trùng Ngọc Dũng, không phải cậu tới Đột Quyết để tìm mua nó sao?
Trương Huyễn mừng rỡ nói:
- Ở đâu?
Hắn sốt ruột hỏi.
Sài Thiệu lấy từ trong lòng ra một gói nhỏ, Trương Huyễn nhanh chóng đoạt lấy, xoay người chạy vào phòng trong.
Sài Thiệu có chút chột dạ, kỳ thật gã muốn sớm đưa nó cho Trương Huyễn rồi nhưng không tìm được cơ hội, cho đến hôm nay mới đưa, không lầm thì Trương Huyễn đang luyện võ, gã vội đi theo.
Trong phòng, Trương Huyễn ngồi trước bàn, cẩn thận lấy ra hai bình pha lê nhỏ, loại bình thủy tinh này chính là của người Túc Đặc từ phương Tây mang đến, cái chai chỉ lớn hơn ngón út một chút, bình nhỏ này nửa bình có nước màu tím.
Trương Huyễn nghe Triệu Đơn nói qua Tử Trùng Ngọc Dũng sợ nóng, đến phía Nam sẽ hóa thành huyết thanh, xem ra trong bình là hàng thật. Theo trực giác phán đoán đây chính là hai con Tử Trùng Ngọc Dũng.
Trong Thanh Thạch Kinh có nói hắn cần phải có hai mươi con Tử Trùng Ngọc Dũng để phối thành một trăm hoàn tử thai đan, hiện tại lúc này chỉ có hai con nên còn phải tìm nhiều nữa.
- Tự Xương, cậu mua Tử Trùng Ngọc Dũng này ở đâu vậy?
Trương Huyễn quay đầu lại hỏi.
- Của một gã thương nhân người Đột Quyết, vợ gã chuẩn bị sinh con, trong tay chỉ có bấy nhiêu.
- Thương nhân người Đột Quyết này ở đâu? Ta muốn gặp y?
Sài Thiệu hoảng loạn nói:
- Có lẽ không thể tìm được đâu, gã đã đi Túc Đặc rồi, tôi cũng không biết gã ở đâu cả, chỉ tình cờ gặp mà thôi.
Trương Huyễn chăm chú nhìn gã một lát gật đầu nói:
- Được rồi, nếu không tìm thấy người thì cho qua đi.
Sài Thiệu vội nói:
- Tuy rằng tìm không thấy người nhưng gã nói cho tôi biết Tử Trùng Ngọc Dũng này đến Luân Hồ cũng có thể mua được.
Trương Huyễn không nói gì, hắn lấy mười viên thuốc từ túi da trong người, mang nó bóp nát một lần nữa, bỏ vào trong bát nhỏ, cẩn thận cho Tử Trùng Ngọc Dũng cùng với ít nước vào, dùng thìa chậm rãi quấy đều, khi đã đều lại rót vào đó nửa chén rượu, sau đó chà xát chúng lại thành mười viên thuốc.
Viên thuốc lúc đầu màu đỏ nhạt lúc này đã biến thành những viên thuốc màu tím, đặc biệt có mùi rất tanh, viên thuốc này thật sự luyện thành tử thai đan, mùi vị, màu sắc đều đúng như đã được ghi lại trên phiến đá.
Trong lòng Sài Thiệu bối rối, gã biết Trương Huyễn đã bắt đầu hoài nghi gã rồi.
Sài Thiệu thấy áy náy lại chột dạ, gã nên sớm đưa Tử Trùng Ngọc Dũng cho hắn, nhưng để đến lúc này mới đưa khiến thân thể Trương Huyễn chịu đau đớn vô cùng.
Môi Sài Thiệu giật giật, gã muốn nói gì đó lại thôi. Lúc này Trương Huyễn cũng ngẩng đầu lên thản nhiên nói:
- Ta sẽ đi Luân Hồ cùng cậu.
Lòng Sài Thiệu như rời vào hố băng, Trương Huyễn nói vậy chính là nói gã muốn gạt hắn đến Luân Hồ, quả thật gã không thể nào gạt được hắn.
Sài Thiệu thở dài một tiếng, lắc đầu hướng gian phòng bên ngoài mà đi. Đợi khi gã đi ra khỏi phòng, Trương Huyễn mới ngẩng đầu chăm chú nhìn lưng gã, ánh mắt hết sức phức tạp. Hóa ra trên người Sài Thiệu vẫn còn Tử Trùng Ngọc Dũng, chắc hẳn Trương Trọng Kiên giữ lại cho hắn nhưng Sài Thiệu vẫn không chịu đưa ra.
Hắn kết nối từ các manh mối liền hiểu rõ, bắt đầu từ Thanh Thạch Kinh, phủ Vũ Xuyên đã dẫn hắn đi lên phía bắc, mục đích chính là để hắn tham dự vào việc tranh đoạt vũ khí kia.
Tuy hắn không thích bị người ta khống chế nhưng người ta cũng không vô duyên vô cớ mang Thanh Thạch Kinh kia đưa cho hắn, đúng như hắn dự đoán, đây thật sự là một cuộc giao dịch.
Được thôi, đã đọc Thanh Thạch Kinh thì hắn cứ đi theo gã một chuyến, xem như hắn tiếp nhận cuộc giao dịch này.
....
Cuối cùng Trương Huyễn cũng không trở mặt với Sài Thiệu, nhưng hắn cũng không hỏi Sài Thiệu vì sao đến Luân Hồ, hắn chỉ muốn hoàn thành cuộc giao dịch này thôi, trừ chuyện đó ra hắn cũng không muốn tham dự quá sâu vào chuyện của phủ Vũ Xuyên.
Hơn nữa trong lòng của Trương Huyễn cũng hy vọng nếu không thể lên phía bắc thì đến Luân Hồ cũng không tệ, nói không chừng ở đó có thể mua được Tử Trùng Ngọc Dũng.
Nếu quyết định phải đi về phía Đông bọn họ phải tiến hành chuẩn bị một chút, đầu tiên chiêu mộ vài tên hộ vệ, hộ vệ của Lý Thần Thông chỉ còn lại sáu người, nếu đi xa thì không đủ, còn phải tìm một người Đột Quyết dẫn đường, mặt khác phải mua thuốc trị thương cùng một số vũ khí.
Mọi người phân công nhau hành động, Trình Giảo Kim chủ động xin phụ trách việc chiêu mộ và dẫn đường. Trương Huyễn biết gã thích làm những việc náo nhiệt nên nhanh chóng đồng ý.
/170
|