- Ai?
Trương Huyễn khó hiểu hỏi.
- Chính là cái người mặc áo bào gấm màu trắng vừa rồi.
Trương Huyễn nghĩ tới người đàn ông trung niên ánh mắt lạnh lùng cao ngạo, hắn cười hỏi:
- Người kia thì sao?
- Ta còn tưởng rằng mình nhìn lầm rồi, không dám nhận, bây giờ nghĩ lại, đúng là y.
Tiểu nhị nhìn xung quanh một chút, hạ giọng nói:
- Người đàn ông trung niên mặc áo bào gấm kia chính là Nhị đương gia của Lư thị gia tộc Lư Nghi.
- Ồ.....
Trương Huyễn thản nhiên “Ồ” một tiếng, hắn không biết cái gì mà Nhị đương gia Lư thị, cũng không có hứng thú, thật ra nam tử lông mi thô kia quá để ý đến ngựa của mình, trong lòng hắn có cảm giác bất an.
Tiểu nhị có chút chán nản, mình không ngờ không chào hỏi Nhị đương gia của Lư thị, bỏ qua mất một cơ hội quen biết tầng lớp phú quý.
Lúc này, bọn họ đi đến trước một tòa độc viện, tiểu nhị đẩy cửa sân ra, khom người cười nói:
- Đây là độc viện thượng đẳng thứ hai, độc viện tốt nhất được vị đại gia vừa rồi thuê mất rồi, công tử chịu khó ở lại đây vậy.
Trương Huyễn thấy tường viện cao chừng một trượng, tường trắng ngói đen, cửa chính bền chắc, viện vô cùng rộng rãi, trồng hai cây đại thụ, đại thụ xanh um tươi tốt, bóng cây che một nửa sân.
Phòng ở cao thấp hai tầng, ít nhất có sáu phòng, thoạt nhìn như vừa mới tu sửa, chín tầng mới, giữa còn có một cái sân vườn nhỏ, giữa là một cái giếng sâu, hắn ngay lập tức thích cái viện này.
- Tốt lắm, ở đây đi.
Hắn lấy ra một khối vàng, nặng khoảng một hai lượng, ném cho tiểu nhị:
- Thưởng cho ngươi.
Tiểu nhị cầm vàng, cười toe toét không ngậm nổi miệng. Y không ngờ lại gặp được người giàu có, bây giờ một lượng vàng trị giá mười ba quan tiền, cũng đủ cho gia đình nhỏ của mình sinh sống nửa năm rồi.
Tiểu nhị lưng không đứng thẳng nổi nữa, vội vàng dẫn ngựa vào chuồng, cho thêm cỏ khô và nước, lại quay về gánh đầy nước vào trong chum, y thấp giọng cười nói với Trương Nguyễn:
- Công tử có muốn tiểu nhân tìm hai kỹ nữ đến tiếp không, cam đoan tư sắc xuất chúng.
Trương Huyễn khoát tay:
- Cái kia ta không cần, ngươi thay ta mua một bộ quần áo mới là được, bộ dáng này của ta rất khiến người khác chú ý.
Tiểu Nhị gật gật đầu:
- Quần áo này của công tử rất dễ khiến người ta hoài nghi là lính đào ngũ, bây giờ kiểm soát rất gắt gao.
- Bây giờ có nhiều lính đào ngũ không?
Tiểu nhị hạ giọng nói:
- Bây giờ ai cũng không muốn đi Liêu Đông đánh giặc, lính đào ngũ rất nhiều, nghe nói đến Hoàng đế cũng nổi trận lôi đình, hạ chỉ bắt được lính đào ngũ liền giết. Hoàng đế tự mình bôi máu lên trống, nhưng vẫn không ngăn được, nghe nói đã có hơn mười vạn người chạy thoát.
- Có nhiều lính đào ngũ như vậy?
- Đây là số lượng ít nhất tính được, nghe nói Hoàng đế còn yêu cầu các nơi chiêu mộ tám trăm nghìn binh, tới Liêu Đông chỉ còn chưa tới bốn mươi vạn, một nửa số binh lính trốn chạy, không dám quay về quân phủ, hoặc trốn về nhà hoặc lên núi làm cường đạo.
Trương Huyễn gật gật đầu, hắn cũng từng xem qua một số sách, trong lịch sử Dương Quảng chinh phạt Triều Tiên khiến được lòng dân, không ngờ đến cả binh lính chạy trốn cũng nhiều như vậy, nhưng mà hắn bây giờ có cách nhìn khác với Dương Quảng, lính đào ngũ đông, Dương Quảng chưa chắc đã tức giận thực sự.
Tiểu nhị cười nói:
- Khách quan ngồi tạm ở đây, tiểu nhân đi mua quần áo cho ngài, ngoài ra bên cạnh khách điếm chúng tôi chính là tửu quán rất nổi danh, khách quan có thể qua bên đó ăn cơm.
Trương Huyễn lấy ra năm lượng vàng đưa cho tiểu nhị:
- Đây là tiền đặt cọc thuê nhà, tất cả các phí dụng đều tính vào đó, ta nghỉ ngơi hai ngày trước, phiền ngươi đưa cho ta chút thức ăn và mấy bầu rượu.
Tiểu nhị vui vẻ đi làm việc, Trương Huyễn đóng cửa viện quay về phòng, hắn mấy tháng liền lặn lội đường xa, thực sự có chút mệt mỏi, chỉ muốn nghỉ ngơi ba ngày, đợi sau khi hồi phục thể lực rồi nói sau.
Hắn sửa sang là những thứ đồ mang theo, trong túi hắn chỉ có bốn thứ, một bao chứa hai mươi đĩnh vàng, một cái hoành đao, một cây trường thương, một khối ca sa huyền thiết.
Còn lại đều là những vật phẩm nhỏ, một ít vụn sắt, hồ lô động đựng nhộng trùng ngọc, cùng với đá thạch kim và kích pháp cổ Trương Trọng Kiên cho hắn, mà bá vương thương pháp La Sĩ Tín cho hắn hắn sớm đã nhớ kĩ trong đầu, trước đêm xuất phát bắc thượng hắn đã đem thương phổ đốt trụi.
Ngoài ra còn có một chiếc nhẫn vàng Tân Vũ đưa cho hắn, Trương Huyễn cầm chiếc nhẫn lên, nhẹ nhàng vuốt ve hình vẽ thiếu nữ khắc trên đó, hắn không khỏi cúi đầu thở dài, trong lòng dâng lên một loại tình cảm khó có thể kìm được.
Đêm đến, Trương Huyễn cầm trường thương đi vào trong viện. Bây giờ Trương Huyễn có hai loại võ nghệ. Một là bá vương thương pháp La Sĩ Tín cho hắn, hai là kích pháp Trương Trọng Kiên cho hắn, hai bộ võ nghệ này đều vô cùng thâm sâu huyền bí, hắn định là sau khi hiểu hết được nó thì dung hợp lại thành một.
Nhưng nếu xét từ góc độ hứng thú cá nhân, hắn càng ưa thích sử dụng trường kích hơn. Hắn từ nhỏ sùng bái nhất chính là Lã Bố, cùng với phương thiên họa kích của ông ấy, mơ ước lúc nhỏ của hắn chính là mình cũng có thể có một trường kích dài như Lã Bố.
Trong đầu Trương Huyễn lúc này hiện lên bức tranh thứ nhất trong mười ba chiêu kích pháp: “ Ám sát” chú thích ở bên cạnh hắn sớm đã quen thuộc đến mức có thể đọc làu làu, nhưng học thuộc cũng vô ích, mấu chốt là ngộ, giống như một tảng đá, có rất nhiều chỗ vẫn chưa viết gì lên.
Ví dụ như một chiêu ám sát liền do mười lăm loại biến hóa tạo thành, điều kiện tiên quyết để có thể đơn giản hóa là trước hết phải hiểu hết được mười lăm loại biến hóa, mà trên sách cổ không có tranh chi tiết, chỉ có chiêu thức như là đâm xuyên, phách không, quay người đâm, ngũ liên hoàn vân vân. Tất cả những thứ này đều cần bản thân tự mình lĩnh ngộ từ trong một bức tranh đơn giản.
Trương Huyễn nhắm mắt lại, bức tranh thứ nhất dường như sống lại trước mắt hắn, vô số đường cong chính là quỹ tích xuất kích, giống một đống đay rối, cần hắn sắp xếp lại, mổ xẻ ra.
Hắn khẽ quát một tiếng, chân trái bước đi, trường thương bỗng từ đất đâm lên, đây là đâm vẹo...hắn lại nhảy lên thật cao, trường thương đập lên mặt đất, một thương đâm ra, đây là phách không.
Trương Huyễn dọc theo đường đi ít nhất ngộ ra mười ba loại biến hóa trong bức tranh thứ nhất, duy chỉ có ngũ liên hoàn và kê võ hai loại biến hóa hắn không ngộ ra được.
Thật ra kiểu biến hóa kê võ này là do Uất Trì Cung thay hắn nghĩ ra, chính là lăng không phi đâm, giống như là chọi gà, nhưng ngũ liên hoàn lá ý gì, khiến Trương Huyễn suy nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra.
Liên tiếp hai ngày Trương Huyễn cũng không đi ra ngoài, nam tử lông mày thô cùng ở hậu viện với hắn từ sau ngày đó rời đi đến bây giờ vẫn chưa trở về, toàn bộ hậu viện nhà trọ cũng chỉ có một mình hắn.
Tiểu nhị hầu hạ thật sự rất chu đáo, hắn cần gì, tiểu nhị lập tức chạy đi mua cho hắn bằng được, hơn nữa rất hợp với ý hắn. Trương Huyễn tất nhiên cũng cho không ít tiền thưởng, hai ngày này là hai ngày sống thư thái nhất sau khi hắn quay về thời Tùy.
Tối hôm đó, Trương Huyễn trong tình trạng kiệt sức leo lên từ giếng nước, ngồi xếp bằng trong phòng trên lầu hai, minh tư điều tức, chậm rãi khôi phục thể lực.
Hắn đã bắt đầu tụ lực đột phá giai đoạn thứ hai, giống như Trương Trọng Kiên nói, giai đoạn hai quả thật dễ dàng hơn nhiều so với giai đoạn thứ nhất.
Cho dù sự khô nóng do Tử Thai Đan mang lại khiến hắn khó có thể chịu được, nhưng sức mạnh của hắn cũng gia tăng từng chút một, không giống lần đầu tiên luyện công, nhất định phải đạt được đột phá mới có thể đột nhiên gia tăng sức mạnh.
Lần thứ hai và lần thứ ba cũng phải cần tích lũy, tích lũy một thời gian nhất định sức mạnh có thể lên một tầng mới, cho nên Trương Huyễn ngày nào cũng có thể cảm nhận được tiến bộ của mình, cũng khiến hắn có lòng tin hơn.
Bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa “cộc, cộc”, lập tức khiến cho Trương Huyễn đang minh tưởng bừng tỉnh, đây là tối kị khi luyện công, tuy rằng không đến mức tẩu hỏa nhập ma, nhưng ít ra sẽ khiến công sức khổ luyện cả đêm của hắn uổng phí.
Cũng may hắn đã bắt đầu từ từ thu hồi công lục, ảnh hưởng cũng chưa tính là lớn.
Lúc này đã sắp canh ba, ai sẽ đến gõ cửa đây, Trương Huyễn tùy tiện nắm hoành đao lên, bước nhanh xuống lầu đi về hướng cửa sân.
Lúc này bên ngoài lại truyền đến một tràng tiếng gõ cửa, nhưng tiếng cũng đã bé đi rất nhiều, Trương Huyễn khẽ kéo cửa, chỉ nghe thấy rầm một tiếng, một bóng đen ngã quỵ vào.
Trương Huyễn liếc mắt một cái liền nhận ra người này, đúng là đại hán lông mày thô sống ở trong cái viện bên cạnh, chỉ thấy cả người y đều là máu, phía sau lưng, trên lưng và chân đều có vết thương.
- Cứu....cứu ta.
Đại hán thấp giọng cầu khẩn nói.
Trương Huyễn xoay người liền muốn đi tìm tiểu nhị, nhưng hắn mới đi được vài bước lại ngừng lại, ngược lại hô lớn:
- Người đâu.
- Đừng hô, van xin ngươi.
Trương Huyễn lại từ từ quay về, ngồi xổm xuống nhìn vết thương của y, phía sau lưng và eo là vết đao, chân là bị trường mâu đâm bị thương, Trương Huyễn đứng dậy đóng cửa lại, bước nhanh về phòng lấy thuốc trị thương và vải tới.
Đại hán lông mày thô kia mất máu quá nhiều, nếu không cầm máu cho y, y chắc chắn chết không thể nghi ngờ, Trương Huyễn đem thuốc cầm máu rắc lên miệng vết thương của y, đau đến mức đại hán cả người run rẩy, lại cắn chặt khớp hàm không rên một tiếng.
Trương Huyễn cũng phải bội phục y, liền dùng mảnh vải băng bó kỹ vết thương của y lại, nói với y:
- Ta trước tiên đỡ ngươi quay về, ngày mai ta sẽ cho tiểu nhị tìm lang y xem vết thương cho ngươi.
- Không cần tìm lang y, chỉ cần có thuốc trị thương là được, đa tạ công tử.
Lúc này bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng bước chân dồn dập, có người lớn tiếng quát hỏi:
- Khách điếm của các ngươi có ai về muộn mà bị thương không?
Chỉ nghe thấy chưởng quầy nơm nớp lo sợ nói:
- Tiểu điếm chỉ kinh doanh, không dám thu nhận và giúp đỡ người không rõ lai lịch.
- Hừ, ai cũng nói mình không có vấn đề, lục soát cho ta.
Trương Huyễn ánh mắt sắc bén nhìn về phía đại hán, đại hán gật đầu:
- Đúng là ta.
Trương Huyễn hơi do dự, người này không rõ lai lịch, không biết làm chuyện gì, hơn nữa trên mặt đất rất nhiều vết máu, một khi quan binh lục soát chỗ mình, hắn căn bản không nói rõ được.
Đúng lúc này, có người hô to:
- Khởi bẩm tướng quân, La phó đô đốc truyền lệnh đến, thích khách bỏ chạy ra ngoài thành, lệnh mọi người ra ngoài thành vây bắt.
- Dừng điều tra, tất cả huynh đệ theo ta.
Tiếng bước chân chạy vọi ra ngoài, dần dần đi xa.
Trương Huyễn khẽ thở phào, nắm vạt áo của đại hán, hung hắn trừng mắt nhìn y hỏi:
- Ngươi là ai, ám sát ai? Nếu không nói, ta mang ngươi đi báo quan.
Đại hán thở dài nói:
- Ta ám sát đô đốc Quách Huyến, đáng tiếc không thành công, nhưng ta là ai công tử tốt nhất đừng hỏi, nếu không công tử sẽ gặp nguy hiểm về tính mạng.
Trương Huyễn nhìn y chăm chú một lúc, bỗng nhiên kéo y lên vứt ra ngoài:
- Cút ra ngoài cho ta.
Đại hán vô cùng đau đớn, nói với Trương Huyễn:
- Ơn cứu mạng của công tử, tại hạ khắc ghi trong tâm khảm, sau này có cơ hội sẽ báo đáp, cáo từ.
Y đỡ tường, bước từng bước khó khăn quay về viện của mình, Trương Huyễn đóng cửa chính lại, chỉ lát sau nghe cạch đương một tiếng, một cái cửa khác cũng đóng lại.
Trương Huyễn trầm tư một lát, không ngờ người này lại ám sát đô đốc U Châu, quả nhiên không phải người lương thiện, hơn nữa ngoài thành nhất định có đồng lõa, lừa quan binh đi rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trương Huyễn vừa mới mở cửa, chỉ thấy tiểu nhị dẫn một đám nữ nhân đi vào hậu viện, các nàng không ngờ lại đi vào chỗ ở của đại hán lông mày thô tối hôm qua.
Trương Huyễn vội vàng kêu lên:
- Tiểu Bính.
Tiểu nhị chạy đến cười hì hì nói:
- Công tử có chuyện gì cứ việc phân phó tiểu nhân.
- Người ở viện bên kia dọn đi rồi sao?
Trương Huyễn liếc nhìn vài nữ nhân ở phía xa hỏi.
- Trời chưa sáng liền tính tiền rời đi rồi, hình như có một chiếc xe ngựa đón y đi, đúng rồi, y để lại cái này cho công tử, bảo tiểu nhân chuyển lại cho công tử.
Tiểu nhị từ trong lòng lấy ra một cái túi, đưa cho Trương Huyễn. Lúc này, vài nữ nhân ở phía xa không kiên nhẫn quát to gọi tiểu nhị, tiểu nhị trả lời một tiếng vội vàng chạy tới.
- Các vị phu nhân đừng nóng vội, tiểu nhân lập tức dẫn mọi người vào.
Trương Huyễn đóng cửa lại, rút dao găm cắt đứt dây buộc túi vải, đồ trong túi vải không ngờ là một tiền đồng nho nhỏ, chỉ lớn bằng lòng bàn tay, là một vật phẩm trang sức, giữa còn khắc một chữ Lư.
Lật qua mặt bên kia, có khắc bốn chữ “Quân pháp như núi”
Trương Huyễn bỗng nhiên tỉnh ngộ, đây không phải là trang sức bằng đồng gì, mà là lệnh tiễn.
Trương Huyễn khó hiểu hỏi.
- Chính là cái người mặc áo bào gấm màu trắng vừa rồi.
Trương Huyễn nghĩ tới người đàn ông trung niên ánh mắt lạnh lùng cao ngạo, hắn cười hỏi:
- Người kia thì sao?
- Ta còn tưởng rằng mình nhìn lầm rồi, không dám nhận, bây giờ nghĩ lại, đúng là y.
Tiểu nhị nhìn xung quanh một chút, hạ giọng nói:
- Người đàn ông trung niên mặc áo bào gấm kia chính là Nhị đương gia của Lư thị gia tộc Lư Nghi.
- Ồ.....
Trương Huyễn thản nhiên “Ồ” một tiếng, hắn không biết cái gì mà Nhị đương gia Lư thị, cũng không có hứng thú, thật ra nam tử lông mi thô kia quá để ý đến ngựa của mình, trong lòng hắn có cảm giác bất an.
Tiểu nhị có chút chán nản, mình không ngờ không chào hỏi Nhị đương gia của Lư thị, bỏ qua mất một cơ hội quen biết tầng lớp phú quý.
Lúc này, bọn họ đi đến trước một tòa độc viện, tiểu nhị đẩy cửa sân ra, khom người cười nói:
- Đây là độc viện thượng đẳng thứ hai, độc viện tốt nhất được vị đại gia vừa rồi thuê mất rồi, công tử chịu khó ở lại đây vậy.
Trương Huyễn thấy tường viện cao chừng một trượng, tường trắng ngói đen, cửa chính bền chắc, viện vô cùng rộng rãi, trồng hai cây đại thụ, đại thụ xanh um tươi tốt, bóng cây che một nửa sân.
Phòng ở cao thấp hai tầng, ít nhất có sáu phòng, thoạt nhìn như vừa mới tu sửa, chín tầng mới, giữa còn có một cái sân vườn nhỏ, giữa là một cái giếng sâu, hắn ngay lập tức thích cái viện này.
- Tốt lắm, ở đây đi.
Hắn lấy ra một khối vàng, nặng khoảng một hai lượng, ném cho tiểu nhị:
- Thưởng cho ngươi.
Tiểu nhị cầm vàng, cười toe toét không ngậm nổi miệng. Y không ngờ lại gặp được người giàu có, bây giờ một lượng vàng trị giá mười ba quan tiền, cũng đủ cho gia đình nhỏ của mình sinh sống nửa năm rồi.
Tiểu nhị lưng không đứng thẳng nổi nữa, vội vàng dẫn ngựa vào chuồng, cho thêm cỏ khô và nước, lại quay về gánh đầy nước vào trong chum, y thấp giọng cười nói với Trương Nguyễn:
- Công tử có muốn tiểu nhân tìm hai kỹ nữ đến tiếp không, cam đoan tư sắc xuất chúng.
Trương Huyễn khoát tay:
- Cái kia ta không cần, ngươi thay ta mua một bộ quần áo mới là được, bộ dáng này của ta rất khiến người khác chú ý.
Tiểu Nhị gật gật đầu:
- Quần áo này của công tử rất dễ khiến người ta hoài nghi là lính đào ngũ, bây giờ kiểm soát rất gắt gao.
- Bây giờ có nhiều lính đào ngũ không?
Tiểu nhị hạ giọng nói:
- Bây giờ ai cũng không muốn đi Liêu Đông đánh giặc, lính đào ngũ rất nhiều, nghe nói đến Hoàng đế cũng nổi trận lôi đình, hạ chỉ bắt được lính đào ngũ liền giết. Hoàng đế tự mình bôi máu lên trống, nhưng vẫn không ngăn được, nghe nói đã có hơn mười vạn người chạy thoát.
- Có nhiều lính đào ngũ như vậy?
- Đây là số lượng ít nhất tính được, nghe nói Hoàng đế còn yêu cầu các nơi chiêu mộ tám trăm nghìn binh, tới Liêu Đông chỉ còn chưa tới bốn mươi vạn, một nửa số binh lính trốn chạy, không dám quay về quân phủ, hoặc trốn về nhà hoặc lên núi làm cường đạo.
Trương Huyễn gật gật đầu, hắn cũng từng xem qua một số sách, trong lịch sử Dương Quảng chinh phạt Triều Tiên khiến được lòng dân, không ngờ đến cả binh lính chạy trốn cũng nhiều như vậy, nhưng mà hắn bây giờ có cách nhìn khác với Dương Quảng, lính đào ngũ đông, Dương Quảng chưa chắc đã tức giận thực sự.
Tiểu nhị cười nói:
- Khách quan ngồi tạm ở đây, tiểu nhân đi mua quần áo cho ngài, ngoài ra bên cạnh khách điếm chúng tôi chính là tửu quán rất nổi danh, khách quan có thể qua bên đó ăn cơm.
Trương Huyễn lấy ra năm lượng vàng đưa cho tiểu nhị:
- Đây là tiền đặt cọc thuê nhà, tất cả các phí dụng đều tính vào đó, ta nghỉ ngơi hai ngày trước, phiền ngươi đưa cho ta chút thức ăn và mấy bầu rượu.
Tiểu nhị vui vẻ đi làm việc, Trương Huyễn đóng cửa viện quay về phòng, hắn mấy tháng liền lặn lội đường xa, thực sự có chút mệt mỏi, chỉ muốn nghỉ ngơi ba ngày, đợi sau khi hồi phục thể lực rồi nói sau.
Hắn sửa sang là những thứ đồ mang theo, trong túi hắn chỉ có bốn thứ, một bao chứa hai mươi đĩnh vàng, một cái hoành đao, một cây trường thương, một khối ca sa huyền thiết.
Còn lại đều là những vật phẩm nhỏ, một ít vụn sắt, hồ lô động đựng nhộng trùng ngọc, cùng với đá thạch kim và kích pháp cổ Trương Trọng Kiên cho hắn, mà bá vương thương pháp La Sĩ Tín cho hắn hắn sớm đã nhớ kĩ trong đầu, trước đêm xuất phát bắc thượng hắn đã đem thương phổ đốt trụi.
Ngoài ra còn có một chiếc nhẫn vàng Tân Vũ đưa cho hắn, Trương Huyễn cầm chiếc nhẫn lên, nhẹ nhàng vuốt ve hình vẽ thiếu nữ khắc trên đó, hắn không khỏi cúi đầu thở dài, trong lòng dâng lên một loại tình cảm khó có thể kìm được.
Đêm đến, Trương Huyễn cầm trường thương đi vào trong viện. Bây giờ Trương Huyễn có hai loại võ nghệ. Một là bá vương thương pháp La Sĩ Tín cho hắn, hai là kích pháp Trương Trọng Kiên cho hắn, hai bộ võ nghệ này đều vô cùng thâm sâu huyền bí, hắn định là sau khi hiểu hết được nó thì dung hợp lại thành một.
Nhưng nếu xét từ góc độ hứng thú cá nhân, hắn càng ưa thích sử dụng trường kích hơn. Hắn từ nhỏ sùng bái nhất chính là Lã Bố, cùng với phương thiên họa kích của ông ấy, mơ ước lúc nhỏ của hắn chính là mình cũng có thể có một trường kích dài như Lã Bố.
Trong đầu Trương Huyễn lúc này hiện lên bức tranh thứ nhất trong mười ba chiêu kích pháp: “ Ám sát” chú thích ở bên cạnh hắn sớm đã quen thuộc đến mức có thể đọc làu làu, nhưng học thuộc cũng vô ích, mấu chốt là ngộ, giống như một tảng đá, có rất nhiều chỗ vẫn chưa viết gì lên.
Ví dụ như một chiêu ám sát liền do mười lăm loại biến hóa tạo thành, điều kiện tiên quyết để có thể đơn giản hóa là trước hết phải hiểu hết được mười lăm loại biến hóa, mà trên sách cổ không có tranh chi tiết, chỉ có chiêu thức như là đâm xuyên, phách không, quay người đâm, ngũ liên hoàn vân vân. Tất cả những thứ này đều cần bản thân tự mình lĩnh ngộ từ trong một bức tranh đơn giản.
Trương Huyễn nhắm mắt lại, bức tranh thứ nhất dường như sống lại trước mắt hắn, vô số đường cong chính là quỹ tích xuất kích, giống một đống đay rối, cần hắn sắp xếp lại, mổ xẻ ra.
Hắn khẽ quát một tiếng, chân trái bước đi, trường thương bỗng từ đất đâm lên, đây là đâm vẹo...hắn lại nhảy lên thật cao, trường thương đập lên mặt đất, một thương đâm ra, đây là phách không.
Trương Huyễn dọc theo đường đi ít nhất ngộ ra mười ba loại biến hóa trong bức tranh thứ nhất, duy chỉ có ngũ liên hoàn và kê võ hai loại biến hóa hắn không ngộ ra được.
Thật ra kiểu biến hóa kê võ này là do Uất Trì Cung thay hắn nghĩ ra, chính là lăng không phi đâm, giống như là chọi gà, nhưng ngũ liên hoàn lá ý gì, khiến Trương Huyễn suy nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra.
Liên tiếp hai ngày Trương Huyễn cũng không đi ra ngoài, nam tử lông mày thô cùng ở hậu viện với hắn từ sau ngày đó rời đi đến bây giờ vẫn chưa trở về, toàn bộ hậu viện nhà trọ cũng chỉ có một mình hắn.
Tiểu nhị hầu hạ thật sự rất chu đáo, hắn cần gì, tiểu nhị lập tức chạy đi mua cho hắn bằng được, hơn nữa rất hợp với ý hắn. Trương Huyễn tất nhiên cũng cho không ít tiền thưởng, hai ngày này là hai ngày sống thư thái nhất sau khi hắn quay về thời Tùy.
Tối hôm đó, Trương Huyễn trong tình trạng kiệt sức leo lên từ giếng nước, ngồi xếp bằng trong phòng trên lầu hai, minh tư điều tức, chậm rãi khôi phục thể lực.
Hắn đã bắt đầu tụ lực đột phá giai đoạn thứ hai, giống như Trương Trọng Kiên nói, giai đoạn hai quả thật dễ dàng hơn nhiều so với giai đoạn thứ nhất.
Cho dù sự khô nóng do Tử Thai Đan mang lại khiến hắn khó có thể chịu được, nhưng sức mạnh của hắn cũng gia tăng từng chút một, không giống lần đầu tiên luyện công, nhất định phải đạt được đột phá mới có thể đột nhiên gia tăng sức mạnh.
Lần thứ hai và lần thứ ba cũng phải cần tích lũy, tích lũy một thời gian nhất định sức mạnh có thể lên một tầng mới, cho nên Trương Huyễn ngày nào cũng có thể cảm nhận được tiến bộ của mình, cũng khiến hắn có lòng tin hơn.
Bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa “cộc, cộc”, lập tức khiến cho Trương Huyễn đang minh tưởng bừng tỉnh, đây là tối kị khi luyện công, tuy rằng không đến mức tẩu hỏa nhập ma, nhưng ít ra sẽ khiến công sức khổ luyện cả đêm của hắn uổng phí.
Cũng may hắn đã bắt đầu từ từ thu hồi công lục, ảnh hưởng cũng chưa tính là lớn.
Lúc này đã sắp canh ba, ai sẽ đến gõ cửa đây, Trương Huyễn tùy tiện nắm hoành đao lên, bước nhanh xuống lầu đi về hướng cửa sân.
Lúc này bên ngoài lại truyền đến một tràng tiếng gõ cửa, nhưng tiếng cũng đã bé đi rất nhiều, Trương Huyễn khẽ kéo cửa, chỉ nghe thấy rầm một tiếng, một bóng đen ngã quỵ vào.
Trương Huyễn liếc mắt một cái liền nhận ra người này, đúng là đại hán lông mày thô sống ở trong cái viện bên cạnh, chỉ thấy cả người y đều là máu, phía sau lưng, trên lưng và chân đều có vết thương.
- Cứu....cứu ta.
Đại hán thấp giọng cầu khẩn nói.
Trương Huyễn xoay người liền muốn đi tìm tiểu nhị, nhưng hắn mới đi được vài bước lại ngừng lại, ngược lại hô lớn:
- Người đâu.
- Đừng hô, van xin ngươi.
Trương Huyễn lại từ từ quay về, ngồi xổm xuống nhìn vết thương của y, phía sau lưng và eo là vết đao, chân là bị trường mâu đâm bị thương, Trương Huyễn đứng dậy đóng cửa lại, bước nhanh về phòng lấy thuốc trị thương và vải tới.
Đại hán lông mày thô kia mất máu quá nhiều, nếu không cầm máu cho y, y chắc chắn chết không thể nghi ngờ, Trương Huyễn đem thuốc cầm máu rắc lên miệng vết thương của y, đau đến mức đại hán cả người run rẩy, lại cắn chặt khớp hàm không rên một tiếng.
Trương Huyễn cũng phải bội phục y, liền dùng mảnh vải băng bó kỹ vết thương của y lại, nói với y:
- Ta trước tiên đỡ ngươi quay về, ngày mai ta sẽ cho tiểu nhị tìm lang y xem vết thương cho ngươi.
- Không cần tìm lang y, chỉ cần có thuốc trị thương là được, đa tạ công tử.
Lúc này bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng bước chân dồn dập, có người lớn tiếng quát hỏi:
- Khách điếm của các ngươi có ai về muộn mà bị thương không?
Chỉ nghe thấy chưởng quầy nơm nớp lo sợ nói:
- Tiểu điếm chỉ kinh doanh, không dám thu nhận và giúp đỡ người không rõ lai lịch.
- Hừ, ai cũng nói mình không có vấn đề, lục soát cho ta.
Trương Huyễn ánh mắt sắc bén nhìn về phía đại hán, đại hán gật đầu:
- Đúng là ta.
Trương Huyễn hơi do dự, người này không rõ lai lịch, không biết làm chuyện gì, hơn nữa trên mặt đất rất nhiều vết máu, một khi quan binh lục soát chỗ mình, hắn căn bản không nói rõ được.
Đúng lúc này, có người hô to:
- Khởi bẩm tướng quân, La phó đô đốc truyền lệnh đến, thích khách bỏ chạy ra ngoài thành, lệnh mọi người ra ngoài thành vây bắt.
- Dừng điều tra, tất cả huynh đệ theo ta.
Tiếng bước chân chạy vọi ra ngoài, dần dần đi xa.
Trương Huyễn khẽ thở phào, nắm vạt áo của đại hán, hung hắn trừng mắt nhìn y hỏi:
- Ngươi là ai, ám sát ai? Nếu không nói, ta mang ngươi đi báo quan.
Đại hán thở dài nói:
- Ta ám sát đô đốc Quách Huyến, đáng tiếc không thành công, nhưng ta là ai công tử tốt nhất đừng hỏi, nếu không công tử sẽ gặp nguy hiểm về tính mạng.
Trương Huyễn nhìn y chăm chú một lúc, bỗng nhiên kéo y lên vứt ra ngoài:
- Cút ra ngoài cho ta.
Đại hán vô cùng đau đớn, nói với Trương Huyễn:
- Ơn cứu mạng của công tử, tại hạ khắc ghi trong tâm khảm, sau này có cơ hội sẽ báo đáp, cáo từ.
Y đỡ tường, bước từng bước khó khăn quay về viện của mình, Trương Huyễn đóng cửa chính lại, chỉ lát sau nghe cạch đương một tiếng, một cái cửa khác cũng đóng lại.
Trương Huyễn trầm tư một lát, không ngờ người này lại ám sát đô đốc U Châu, quả nhiên không phải người lương thiện, hơn nữa ngoài thành nhất định có đồng lõa, lừa quan binh đi rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trương Huyễn vừa mới mở cửa, chỉ thấy tiểu nhị dẫn một đám nữ nhân đi vào hậu viện, các nàng không ngờ lại đi vào chỗ ở của đại hán lông mày thô tối hôm qua.
Trương Huyễn vội vàng kêu lên:
- Tiểu Bính.
Tiểu nhị chạy đến cười hì hì nói:
- Công tử có chuyện gì cứ việc phân phó tiểu nhân.
- Người ở viện bên kia dọn đi rồi sao?
Trương Huyễn liếc nhìn vài nữ nhân ở phía xa hỏi.
- Trời chưa sáng liền tính tiền rời đi rồi, hình như có một chiếc xe ngựa đón y đi, đúng rồi, y để lại cái này cho công tử, bảo tiểu nhân chuyển lại cho công tử.
Tiểu nhị từ trong lòng lấy ra một cái túi, đưa cho Trương Huyễn. Lúc này, vài nữ nhân ở phía xa không kiên nhẫn quát to gọi tiểu nhị, tiểu nhị trả lời một tiếng vội vàng chạy tới.
- Các vị phu nhân đừng nóng vội, tiểu nhân lập tức dẫn mọi người vào.
Trương Huyễn đóng cửa lại, rút dao găm cắt đứt dây buộc túi vải, đồ trong túi vải không ngờ là một tiền đồng nho nhỏ, chỉ lớn bằng lòng bàn tay, là một vật phẩm trang sức, giữa còn khắc một chữ Lư.
Lật qua mặt bên kia, có khắc bốn chữ “Quân pháp như núi”
Trương Huyễn bỗng nhiên tỉnh ngộ, đây không phải là trang sức bằng đồng gì, mà là lệnh tiễn.
/170
|