Lư Minh Nguyệt xuất thân từ Lư thị ở Phạm Dương, gã chỉ là một đứa con vợ thứ, từ nhỏ phụ mẫu đều mất, lúc ấy còn không phải gia chủ Lư Trác thấy gã đáng thương, đã thu dưỡng gã, mỗi tháng chia cho gã thuế ruộng, cũng cho gã vào tộc học tập đọc sách.
Nhưng Lư Minh Nguyệt không thích đọc sách, từ nhỏ thích tranh đấu tàn nhẫn, gây chuyện sinh sự, sau khi lớn lên càng không làm việc đàng hoàng, cả ngày ở cùng một đám vô lại tạp nham.
Lư Trác vì thế nhiều lần giáo huấn gã, hy vọng gã có thể quay về con người đàng hoàng, nhưng Lư Minh Nguyệt dạy mãi không sửa, đã không thể cứu chữa.
Nếu như chỉ là một tên vô lại thì thôi, cho đến ba năm trước, Lư Trác lại thấy gã bất ngờ chạy đi Đậu Tử Cương gia nhập phản quân, hơn nữa công khai tuyên bố xưng là con cháu Lư thị của mình, nghiễm nhiên lôi kéo gia tộc Lư thị vào hố lửa.
Lư Trác rốt cuộc không thể nhịn được nữa, ngay sau khi ba năm trước Lư Minh Nguyệt thất bại trốn về Trác quận, Lư Trác tại từ đường dùng gia pháp nghiêm khắc nhất trừng phạt Lư Minh Nguyệt. Không chỉ trục xuất gã khỏi gia tộc, hơn nữa cả đời không cho phép gã tham gia tế tự trong tộc.
Đối với người xưa mà nói, không cho phép tham gia tế tự gia tộc không nghi ngờ chính là hình phạt nghiêm khắc nhất, huống chi là tước đoạt cả đời, điều này chính bằng mãi mãi không thừa nhận gã là con cháu gia tộc Lư thị nữa.
Sự thù hận Lư Minh Nguyệt đối với Lư Trác đã được chôn xuống hạt giống ngay lúc đó. Đã không còn sự ước thúc của gia tộc, Lư Minh Nguyệt càng thêm không kiêng nể gì cả. Gã rất nhanh lôi kéo một cánh phỉ quân phản loạn, cùng thành lập sào huyệt của mình ở quận Thượng Cốc.
Trong thời gian ba năm ngắn ngủi, gã đã tụ tập hơn một vạn nhân mã, dần dà mạnh mẽ hơn, trở thành tên tội phạm đứng thứ ba Hà Bắc kế sau Nguỵ Đao Nhi, Vương Bạt Tu.
Sào huyệt của Lư Minh Nguyệt tuy rằng ở quận Thượng Cốc, nhưng gã cũng lập hai chỗ ẩn thân ở vùng phía bắc Trác quận, Tả Hoàng Sơn chỉ là một trong số đó. Tả Hoàng Sơn nằm ở phụ cận Cư Dung Quan, cách Lư thị sơn trang ước chừng hơn một trăm dặm, ít nhất phải đi một ngày một đêm.
Lần này Lư Minh Nguyệt đến Trác quận cũng không phải để báo thù năm đó, mà là có mục đích khác. Gã và người nào đó đạt thành một giao dịch, ám sát U Châu Đô đốc Quách Huyến. Không ngờ ám sát thất bại, bản thân gã cũng thân bị trọng thương.
Gã ở Tả Hoàng Sơn dưỡng thương mười ngày, thương thế dần dần khang phục. Trước khi gã rời khỏi Trác quận, gã quyết định tính toán nợ cũ từ trước với Lư Trác lần nữa.
Giờ đây, tràn ngập cừu hận của gã đối với Lư Trác đều chuyển dời đến trên người Lư Thanh, bắt nàng đến Tả Hoàng Sơn, gã sẽ khiến cho nàng sống không bằng chết, muốn để cho Lư Trác cảm giác được nỗi đau tâm tê phế liệt. Như vậy mới có thể tiêu tan mối hận trong lòng của gã.
Giữa trưa ngày hôm sau, xe ngựa dừng lại ở một chỗ trống trải, Lư Minh Nguyệt quát với Trương Huyễn đi theo từ xa:
- Tiểu tử, ngươi qua đây, ta có chuyện muốn nói!
Trương Huyễn thúc ngựa tiến lên cười nói:
- Lẽ nào Lư đại vương lương tâm bộc phát, xét tình đồng tộc, quyết định thả Lư tiểu thư?
Lư Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng:
- Xem bộ dạng ngươi như người thông minh, vì sao phải nói loại lời ngu xuẩn đó, ta mặc dù họ Lư, nhưng cùng Lư gia đã không còn quan hệ nào cả, cô gái này mỹ danh truyền xa, có người đồng ý dùng một ngàn thạch lương thực đổi lấy nàng ta làm áp trại phu nhân. Ngươi cũng đừng nghĩ ngợi nữa.
- Vậy vì sao ngươi không trực tiếp giết vào Lư thị sơn trang, lại bắt một nữ nhân, ngươi không cảm thấy rất bỉ ổi sao?
Trương Huyễn không chút khách khí mỉa mai gã.
- Ngươi biết cái gì! Lão tử chỉ hận Lư Trác. Cũng không hận Lư gia.
Lư Minh Nguyệt vốn định cho Trương Huyễn một cơ hội nữa, để cho hắn cút đi. Nhưng lúc này gã bỗng nhiên nhìn thấy ngựa của Trương Huyễn, không ngờ là một con ngựa Đột Quyết thuần chủng hiếm thấy. Chiến mã thân dài một trượng, bốn chân cực kỳ cường tráng, có thể chở trọng lượng ngàn cân, toàn thân giống như lửa than, không có một cọng lông pha tạp.
Lần trước ở quán trọ gã cũng đã nhìn trúng chiến mã của Trương Huyễn, luôn nhớ mãi không quên, hôm nay càng nhìn thấy vô cùng rõ ràng. Đối với bất cứ đại tướng nào mà nói, binh khí và chiến mã là sinh mạng thứ hai của bọn họ, đối với Lư Minh Nguyệt cũng không ngoại lệ. Gã sử một cây đại thiết thương nặng sáu mươi cân, thêm bản thân của gã cũng nặng hai trăm cân, khổ cực mãi tìm không được một con chiến mã phù hợp.
Con tuấn mã này của Trương Huyễn cũng giống như từ trên trời rơi xuống, bỗng dưng xuất hiện trước mắt gã. Trong lòng gã chợt sinh ra lòng tham, cười giả dối nói:
- Ta gọi ngươi đến là muốn đánh cuộc, tối hôm qua ngươi bất ngờ đón đỡ được một đao của ta, khiến cho trong lòng ta không phục, ta muốn so đao pháp một lần nữa với ngươi.
Trương Huyễn nghe gã muốn so thử đao pháp, trong lòng chấn động, cũng bình tĩnh nói:
- Ta thắng thì sao, thua thì thế nào?
- Nếu như là tỷ thí, đương nhiên phải có tiền cược!
Lư Minh Nguyệt chỉ xe ngựa:
- Nếu như ngươi thắng ta, ta sẽ giao trả cô ta cho ngươi. Tuy nhiên nếu như ngươi thua…
Ánh mắt Lư Minh Nguyệt nhìn chăm chú trên chiến mã của Trương Huyễn:
- Con ngựa này của ngươi sẽ thuộc về ta.
Trương Huyễn chậm rãi rút hoành đao ra:
- Đến đây!
- Sảng khoái!
Lư Minh Nguyệt giơ ngón tay cái lên:
- Ta đúng là thích hán tử giống như vậy.
Gã ném trường thương cho thủ hạ, rút chiến đao của mình ra:
- Tiểu tử, đao kiếm không có mắt, sinh tử do trời định!
Trương Huyễn thật ra là muốn lợi dụng cơ hội tỷ thí giết chết Lư Minh Nguyệt, chỉ cần Lư Minh Nguyệt chết rồi, hắn có thể đoạt lấy thiết thương giết tan thổ phỉ khác, đây là cơ hội khó có.
Trương Huyễn một chút cũng không dám khinh thường, ánh mắt sắc nhọn nhìn chăm chú đao của Lư Minh Nguyệt, đao của gã rất rộng, ước chừng nặng mười ba mười bốn cân, xem ra lực cánh tay của Lư Minh Nguyệt cực lớn, cùng mình ngang bằng nhau.
Dù rằng Lư thị chi đao của Trương Huyễn nặng mười tám cân, nhưng vẫn khá nặng nề đối với Trương Huyễn, khiến cho hắn không dám khinh thường Lư Minh Nguyệt.
- Trương công tử cẩn thận!
Lư Thanh trong xe ngựa hô lên trầm thấp, nàng cực kỳ lo lắng cho người thanh niên này, người này là hy vọng duy nhất của nàng, nếu như y bất hạnh bị giết, chính mình sẽ vạn kiếp bất phục.
Trương Huyễn cười ha hả:
- Lư tiểu thư không cần lo lắng, đối phó loại tiểu mao tặc này, giống như giết con gà, ta chỉ là đang suy nghĩ nên hấp chín ngon, hay là thịt kho tàu ngon hơn!
Lư Minh Nguyệt bị chọc giận, gã hét lớn một tiếng, thúc ngựa phóng gấp đến, một đao đón đầu bổ về phía Trương Huyễn, một đao này thế đến cực kỳ mạnh gấp, ánh đao loé lên, đã đến trước mặt Trương Huyễn.
Trương Huyễn cố ý chọc giận Lư Minh Nguyệt, chính là nhìn xem động tác vung đao của gã, hắn thấy Lư Minh Nguyệt ra đao có chút chậm lụt, đã biết rõ vết thương do đao mười ngày trước của gã cũng chưa có hoàn toàn khỏi hẳn, trong lòng Trương Huyễn liền có phương án đối phó gã.
- Đến rất tốt!
Trương Huyễn quát lên một tiếng, vung đao đón đánh, chỉ nghe ‘Keng!' một tiếng vang chói tai, hai thanh đao cứng đối cứng đụng vào cùng một chỗ.
Lực lượng cự đại khiến chiến mã hai người cùng lúc lui về sau vài bước, cánh tay Trương Huyễn rung lên một hồi, suýt nữa đao cũng nắm không được, nhưng hắn biết rõ tình hình đối phương càng nghiêm trọng hơn.
Giữa ngực và bụng Lư Minh Nguyệt khí huyết sôi trào, chiến đao giống như thiếu chút nữa rời tay. Miệng vết thương sau lưng gã bắt đầu đau đớn kịch liệt hơn.
Lư Minh Nguyệt thầm kêu không ổn, gã lại quên thương thế của mình còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, trong lòng của gã lập tức sinh ra ý thoái lui.
Nhưng Trương Huyễn cũng không cho gã cơ hội, hét lớn một tiếng, thúc ngựa tiến lên, một đao nghênh diện bổ tới. Lư Minh Nguyệt thúc ngựa lui về sau tránh, nhưng Trương Huyễn cũng không buông tha gã, từng bước bức sang, đao sau nhanh như đao trước, đao sau hung ác như đao trước, từng đao muốn lấy tính mạng của gã.
Lư Minh Nguyệt trong lòng hoảng hốt, mắt thấy Trương Huyễn lại một đao bổ về phía cổ của mình, thúc ngựa lui về sau đã không kịp, gã chỉ đành cắn răng đưa ngang đao đón đỡ, lại là một tiếng vang lớn, đao Lư Minh Nguyệt rốt cuộc rời tay bay đi, người gã cũng mất đi thăng bằng, từ trên ngựa cắm rơi xuống, ngã nặng nề trên mặt đất, miệng vết thương sau lưng vỡ toang, đau đến mức gã hét thảm lên.
Trương Huyễn không nói một lời, nắm lấy cơ hội vung đao hung hăng bổ về phía cổ của gã, đúng lúc này, một mũi nỏ tiễn phóng vọt về phía Trương Huyễn, vài tên thân binh của Lư Minh Nguyệt thấy tình thế chủ công nguy cấp, bắn tên phủ đầu về phía Trương Huyễn.
Ba mũi nỏ tiễn vừa nhanh vừa cứng, trong nháy mắt đến trước mắt, Trương Huyễn đành chịu, chỉ đành vung đao đánh văng nỏ tiễn. Lư Minh Nguyệt thân trải qua trăm trận, kinh nghiệm chạy trốn giữ mạng cực kỳ phong phú, gã trước đó đã giao phó cho thân binh, nếu như gã thân đang ở tình thế nguy hiểm, phải lập tức bắn tên cứu gã.
Trong nháy mắt Lư Minh Nguyệt nghe thấy âm thanh lẫy nỏ, liền nhịn đau bò dậy lảo đảo chạy trốn. Đợi Trương Huyễn đánh văng mấy mũi tên, Lư Minh Nguyệt đã an toàn ôm eo chạy trốn hơn chục bước đến bên cạnh xe ngựa.
Cơ hội trôi qua tức thì, Trương Huyễn đã không còn cách nào đuổi theo Lư Minh Nguyệt nữa, mấy trăm tên sơn phỉ đã từng đoàn bao vây hắn, trường mâu dày đặc như rừng, hơn chục mũi quân nỏ trước sau trái phái nhắm chuẩn hắn.
- Tiểu tử, quả nhiên tâm ngoan thủ độc!
Lư Minh Nguyệt hung ác theo dõi hắn.
Trương Huyễn thu đao vào vỏ, thản nhiên nói:
- Ngươi thua rồi, thả người đi!
Lư Minh Nguyệt nhe răng cười một tiếng, giơ một tay chụp được tóc trên đầu Lư Thanh, Lư Thanh kêu lên kinh hãi, thân thể Lư Thanh bị ném ra khỏi xe ngựa. Lư Minh Nguyệt rút chuỷ thủ trong giày ra đặt ở trên cái cổ trắng như tuyết của nàng.
- Ta đồng ý giao cho ngươi người sống sao? Hay là lão tử sai tất cả huynh đệ chiếm lấy nàng ta, giao một cái hoa tàn liễu bại cho ngươi, ngươi muốn không?
Trương Huyễn lắc đầu:
- Ngươi quả nhiên là kẻ vô lại, có thể làm được đại sự gì?
- Ít nói lời nhảm, lão tử nếu thật là kẻ vô lại, đã sớm một đao làm thịt ngươi, còn có thể cùng ngươi so đao pháp gì chứ.
Lư Minh Nguyệt hung ác nói:
- Lão tử nể tình coi như ngươi cứu ta một lần, cho ngươi một cơ hội sau cùng, xuống ngựa cút đi, nếu không hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi.
Gã hung hăng đẩy Lư Thanh vào trong xe ngựa, Lư Thanh từ nhỏ đến lớn mấy khi bị người ta nắm tóc, trong lòng nàng cực kỳ bi phẫn, phục ở trên bàn nhỏ khóc lớn.
Trương Huyễn nhìn xem sơn phỉ hai bên, xoay người nhảy xuống ngựa, không nói một lời xoay người hướng về phía đường cũ bước nhanh đi mất, tất cả thổ phỉ chợt cười rộ lên một hồi, có người dắt của ngựa Trương Huyễn hô:
- Tướng quân, thật là một con bảo mã nha!
- Xem như hắn thức thời!
Lư Minh Nguyệt nhịn đau chầm chậm đi đến trước, vỗ chiến mã của Trương Huyễn, xoay người lên ngựa, kéo dây cương ra lệnh với thủ hạ:
- Tiểu tử đó nếu như còn dám đi theo nữa, lập tức giết ngay!
Lư Thanh nhìn xuyên qua mành cửa phía sau, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn bóng lưng Trương Huyễn đi xa, trong lòng nàng dần dần tuyệt vọng, nàng rút một thanh chuỷ thủ ra, nếu như những sơn phỉ kia cả gan dám làm vấy bẩn sự trong sạch của nàng, nàng sẽ tự tử, nàng tuyệt sẽ không để cho gia tộc hổ thẹn, để cho phụ thân chịu nhục.
Nhưng Lư Minh Nguyệt không thích đọc sách, từ nhỏ thích tranh đấu tàn nhẫn, gây chuyện sinh sự, sau khi lớn lên càng không làm việc đàng hoàng, cả ngày ở cùng một đám vô lại tạp nham.
Lư Trác vì thế nhiều lần giáo huấn gã, hy vọng gã có thể quay về con người đàng hoàng, nhưng Lư Minh Nguyệt dạy mãi không sửa, đã không thể cứu chữa.
Nếu như chỉ là một tên vô lại thì thôi, cho đến ba năm trước, Lư Trác lại thấy gã bất ngờ chạy đi Đậu Tử Cương gia nhập phản quân, hơn nữa công khai tuyên bố xưng là con cháu Lư thị của mình, nghiễm nhiên lôi kéo gia tộc Lư thị vào hố lửa.
Lư Trác rốt cuộc không thể nhịn được nữa, ngay sau khi ba năm trước Lư Minh Nguyệt thất bại trốn về Trác quận, Lư Trác tại từ đường dùng gia pháp nghiêm khắc nhất trừng phạt Lư Minh Nguyệt. Không chỉ trục xuất gã khỏi gia tộc, hơn nữa cả đời không cho phép gã tham gia tế tự trong tộc.
Đối với người xưa mà nói, không cho phép tham gia tế tự gia tộc không nghi ngờ chính là hình phạt nghiêm khắc nhất, huống chi là tước đoạt cả đời, điều này chính bằng mãi mãi không thừa nhận gã là con cháu gia tộc Lư thị nữa.
Sự thù hận Lư Minh Nguyệt đối với Lư Trác đã được chôn xuống hạt giống ngay lúc đó. Đã không còn sự ước thúc của gia tộc, Lư Minh Nguyệt càng thêm không kiêng nể gì cả. Gã rất nhanh lôi kéo một cánh phỉ quân phản loạn, cùng thành lập sào huyệt của mình ở quận Thượng Cốc.
Trong thời gian ba năm ngắn ngủi, gã đã tụ tập hơn một vạn nhân mã, dần dà mạnh mẽ hơn, trở thành tên tội phạm đứng thứ ba Hà Bắc kế sau Nguỵ Đao Nhi, Vương Bạt Tu.
Sào huyệt của Lư Minh Nguyệt tuy rằng ở quận Thượng Cốc, nhưng gã cũng lập hai chỗ ẩn thân ở vùng phía bắc Trác quận, Tả Hoàng Sơn chỉ là một trong số đó. Tả Hoàng Sơn nằm ở phụ cận Cư Dung Quan, cách Lư thị sơn trang ước chừng hơn một trăm dặm, ít nhất phải đi một ngày một đêm.
Lần này Lư Minh Nguyệt đến Trác quận cũng không phải để báo thù năm đó, mà là có mục đích khác. Gã và người nào đó đạt thành một giao dịch, ám sát U Châu Đô đốc Quách Huyến. Không ngờ ám sát thất bại, bản thân gã cũng thân bị trọng thương.
Gã ở Tả Hoàng Sơn dưỡng thương mười ngày, thương thế dần dần khang phục. Trước khi gã rời khỏi Trác quận, gã quyết định tính toán nợ cũ từ trước với Lư Trác lần nữa.
Giờ đây, tràn ngập cừu hận của gã đối với Lư Trác đều chuyển dời đến trên người Lư Thanh, bắt nàng đến Tả Hoàng Sơn, gã sẽ khiến cho nàng sống không bằng chết, muốn để cho Lư Trác cảm giác được nỗi đau tâm tê phế liệt. Như vậy mới có thể tiêu tan mối hận trong lòng của gã.
Giữa trưa ngày hôm sau, xe ngựa dừng lại ở một chỗ trống trải, Lư Minh Nguyệt quát với Trương Huyễn đi theo từ xa:
- Tiểu tử, ngươi qua đây, ta có chuyện muốn nói!
Trương Huyễn thúc ngựa tiến lên cười nói:
- Lẽ nào Lư đại vương lương tâm bộc phát, xét tình đồng tộc, quyết định thả Lư tiểu thư?
Lư Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng:
- Xem bộ dạng ngươi như người thông minh, vì sao phải nói loại lời ngu xuẩn đó, ta mặc dù họ Lư, nhưng cùng Lư gia đã không còn quan hệ nào cả, cô gái này mỹ danh truyền xa, có người đồng ý dùng một ngàn thạch lương thực đổi lấy nàng ta làm áp trại phu nhân. Ngươi cũng đừng nghĩ ngợi nữa.
- Vậy vì sao ngươi không trực tiếp giết vào Lư thị sơn trang, lại bắt một nữ nhân, ngươi không cảm thấy rất bỉ ổi sao?
Trương Huyễn không chút khách khí mỉa mai gã.
- Ngươi biết cái gì! Lão tử chỉ hận Lư Trác. Cũng không hận Lư gia.
Lư Minh Nguyệt vốn định cho Trương Huyễn một cơ hội nữa, để cho hắn cút đi. Nhưng lúc này gã bỗng nhiên nhìn thấy ngựa của Trương Huyễn, không ngờ là một con ngựa Đột Quyết thuần chủng hiếm thấy. Chiến mã thân dài một trượng, bốn chân cực kỳ cường tráng, có thể chở trọng lượng ngàn cân, toàn thân giống như lửa than, không có một cọng lông pha tạp.
Lần trước ở quán trọ gã cũng đã nhìn trúng chiến mã của Trương Huyễn, luôn nhớ mãi không quên, hôm nay càng nhìn thấy vô cùng rõ ràng. Đối với bất cứ đại tướng nào mà nói, binh khí và chiến mã là sinh mạng thứ hai của bọn họ, đối với Lư Minh Nguyệt cũng không ngoại lệ. Gã sử một cây đại thiết thương nặng sáu mươi cân, thêm bản thân của gã cũng nặng hai trăm cân, khổ cực mãi tìm không được một con chiến mã phù hợp.
Con tuấn mã này của Trương Huyễn cũng giống như từ trên trời rơi xuống, bỗng dưng xuất hiện trước mắt gã. Trong lòng gã chợt sinh ra lòng tham, cười giả dối nói:
- Ta gọi ngươi đến là muốn đánh cuộc, tối hôm qua ngươi bất ngờ đón đỡ được một đao của ta, khiến cho trong lòng ta không phục, ta muốn so đao pháp một lần nữa với ngươi.
Trương Huyễn nghe gã muốn so thử đao pháp, trong lòng chấn động, cũng bình tĩnh nói:
- Ta thắng thì sao, thua thì thế nào?
- Nếu như là tỷ thí, đương nhiên phải có tiền cược!
Lư Minh Nguyệt chỉ xe ngựa:
- Nếu như ngươi thắng ta, ta sẽ giao trả cô ta cho ngươi. Tuy nhiên nếu như ngươi thua…
Ánh mắt Lư Minh Nguyệt nhìn chăm chú trên chiến mã của Trương Huyễn:
- Con ngựa này của ngươi sẽ thuộc về ta.
Trương Huyễn chậm rãi rút hoành đao ra:
- Đến đây!
- Sảng khoái!
Lư Minh Nguyệt giơ ngón tay cái lên:
- Ta đúng là thích hán tử giống như vậy.
Gã ném trường thương cho thủ hạ, rút chiến đao của mình ra:
- Tiểu tử, đao kiếm không có mắt, sinh tử do trời định!
Trương Huyễn thật ra là muốn lợi dụng cơ hội tỷ thí giết chết Lư Minh Nguyệt, chỉ cần Lư Minh Nguyệt chết rồi, hắn có thể đoạt lấy thiết thương giết tan thổ phỉ khác, đây là cơ hội khó có.
Trương Huyễn một chút cũng không dám khinh thường, ánh mắt sắc nhọn nhìn chăm chú đao của Lư Minh Nguyệt, đao của gã rất rộng, ước chừng nặng mười ba mười bốn cân, xem ra lực cánh tay của Lư Minh Nguyệt cực lớn, cùng mình ngang bằng nhau.
Dù rằng Lư thị chi đao của Trương Huyễn nặng mười tám cân, nhưng vẫn khá nặng nề đối với Trương Huyễn, khiến cho hắn không dám khinh thường Lư Minh Nguyệt.
- Trương công tử cẩn thận!
Lư Thanh trong xe ngựa hô lên trầm thấp, nàng cực kỳ lo lắng cho người thanh niên này, người này là hy vọng duy nhất của nàng, nếu như y bất hạnh bị giết, chính mình sẽ vạn kiếp bất phục.
Trương Huyễn cười ha hả:
- Lư tiểu thư không cần lo lắng, đối phó loại tiểu mao tặc này, giống như giết con gà, ta chỉ là đang suy nghĩ nên hấp chín ngon, hay là thịt kho tàu ngon hơn!
Lư Minh Nguyệt bị chọc giận, gã hét lớn một tiếng, thúc ngựa phóng gấp đến, một đao đón đầu bổ về phía Trương Huyễn, một đao này thế đến cực kỳ mạnh gấp, ánh đao loé lên, đã đến trước mặt Trương Huyễn.
Trương Huyễn cố ý chọc giận Lư Minh Nguyệt, chính là nhìn xem động tác vung đao của gã, hắn thấy Lư Minh Nguyệt ra đao có chút chậm lụt, đã biết rõ vết thương do đao mười ngày trước của gã cũng chưa có hoàn toàn khỏi hẳn, trong lòng Trương Huyễn liền có phương án đối phó gã.
- Đến rất tốt!
Trương Huyễn quát lên một tiếng, vung đao đón đánh, chỉ nghe ‘Keng!' một tiếng vang chói tai, hai thanh đao cứng đối cứng đụng vào cùng một chỗ.
Lực lượng cự đại khiến chiến mã hai người cùng lúc lui về sau vài bước, cánh tay Trương Huyễn rung lên một hồi, suýt nữa đao cũng nắm không được, nhưng hắn biết rõ tình hình đối phương càng nghiêm trọng hơn.
Giữa ngực và bụng Lư Minh Nguyệt khí huyết sôi trào, chiến đao giống như thiếu chút nữa rời tay. Miệng vết thương sau lưng gã bắt đầu đau đớn kịch liệt hơn.
Lư Minh Nguyệt thầm kêu không ổn, gã lại quên thương thế của mình còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, trong lòng của gã lập tức sinh ra ý thoái lui.
Nhưng Trương Huyễn cũng không cho gã cơ hội, hét lớn một tiếng, thúc ngựa tiến lên, một đao nghênh diện bổ tới. Lư Minh Nguyệt thúc ngựa lui về sau tránh, nhưng Trương Huyễn cũng không buông tha gã, từng bước bức sang, đao sau nhanh như đao trước, đao sau hung ác như đao trước, từng đao muốn lấy tính mạng của gã.
Lư Minh Nguyệt trong lòng hoảng hốt, mắt thấy Trương Huyễn lại một đao bổ về phía cổ của mình, thúc ngựa lui về sau đã không kịp, gã chỉ đành cắn răng đưa ngang đao đón đỡ, lại là một tiếng vang lớn, đao Lư Minh Nguyệt rốt cuộc rời tay bay đi, người gã cũng mất đi thăng bằng, từ trên ngựa cắm rơi xuống, ngã nặng nề trên mặt đất, miệng vết thương sau lưng vỡ toang, đau đến mức gã hét thảm lên.
Trương Huyễn không nói một lời, nắm lấy cơ hội vung đao hung hăng bổ về phía cổ của gã, đúng lúc này, một mũi nỏ tiễn phóng vọt về phía Trương Huyễn, vài tên thân binh của Lư Minh Nguyệt thấy tình thế chủ công nguy cấp, bắn tên phủ đầu về phía Trương Huyễn.
Ba mũi nỏ tiễn vừa nhanh vừa cứng, trong nháy mắt đến trước mắt, Trương Huyễn đành chịu, chỉ đành vung đao đánh văng nỏ tiễn. Lư Minh Nguyệt thân trải qua trăm trận, kinh nghiệm chạy trốn giữ mạng cực kỳ phong phú, gã trước đó đã giao phó cho thân binh, nếu như gã thân đang ở tình thế nguy hiểm, phải lập tức bắn tên cứu gã.
Trong nháy mắt Lư Minh Nguyệt nghe thấy âm thanh lẫy nỏ, liền nhịn đau bò dậy lảo đảo chạy trốn. Đợi Trương Huyễn đánh văng mấy mũi tên, Lư Minh Nguyệt đã an toàn ôm eo chạy trốn hơn chục bước đến bên cạnh xe ngựa.
Cơ hội trôi qua tức thì, Trương Huyễn đã không còn cách nào đuổi theo Lư Minh Nguyệt nữa, mấy trăm tên sơn phỉ đã từng đoàn bao vây hắn, trường mâu dày đặc như rừng, hơn chục mũi quân nỏ trước sau trái phái nhắm chuẩn hắn.
- Tiểu tử, quả nhiên tâm ngoan thủ độc!
Lư Minh Nguyệt hung ác theo dõi hắn.
Trương Huyễn thu đao vào vỏ, thản nhiên nói:
- Ngươi thua rồi, thả người đi!
Lư Minh Nguyệt nhe răng cười một tiếng, giơ một tay chụp được tóc trên đầu Lư Thanh, Lư Thanh kêu lên kinh hãi, thân thể Lư Thanh bị ném ra khỏi xe ngựa. Lư Minh Nguyệt rút chuỷ thủ trong giày ra đặt ở trên cái cổ trắng như tuyết của nàng.
- Ta đồng ý giao cho ngươi người sống sao? Hay là lão tử sai tất cả huynh đệ chiếm lấy nàng ta, giao một cái hoa tàn liễu bại cho ngươi, ngươi muốn không?
Trương Huyễn lắc đầu:
- Ngươi quả nhiên là kẻ vô lại, có thể làm được đại sự gì?
- Ít nói lời nhảm, lão tử nếu thật là kẻ vô lại, đã sớm một đao làm thịt ngươi, còn có thể cùng ngươi so đao pháp gì chứ.
Lư Minh Nguyệt hung ác nói:
- Lão tử nể tình coi như ngươi cứu ta một lần, cho ngươi một cơ hội sau cùng, xuống ngựa cút đi, nếu không hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi.
Gã hung hăng đẩy Lư Thanh vào trong xe ngựa, Lư Thanh từ nhỏ đến lớn mấy khi bị người ta nắm tóc, trong lòng nàng cực kỳ bi phẫn, phục ở trên bàn nhỏ khóc lớn.
Trương Huyễn nhìn xem sơn phỉ hai bên, xoay người nhảy xuống ngựa, không nói một lời xoay người hướng về phía đường cũ bước nhanh đi mất, tất cả thổ phỉ chợt cười rộ lên một hồi, có người dắt của ngựa Trương Huyễn hô:
- Tướng quân, thật là một con bảo mã nha!
- Xem như hắn thức thời!
Lư Minh Nguyệt nhịn đau chầm chậm đi đến trước, vỗ chiến mã của Trương Huyễn, xoay người lên ngựa, kéo dây cương ra lệnh với thủ hạ:
- Tiểu tử đó nếu như còn dám đi theo nữa, lập tức giết ngay!
Lư Thanh nhìn xuyên qua mành cửa phía sau, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn bóng lưng Trương Huyễn đi xa, trong lòng nàng dần dần tuyệt vọng, nàng rút một thanh chuỷ thủ ra, nếu như những sơn phỉ kia cả gan dám làm vấy bẩn sự trong sạch của nàng, nàng sẽ tự tử, nàng tuyệt sẽ không để cho gia tộc hổ thẹn, để cho phụ thân chịu nhục.
/170
|