Trương Huyễn ghé vào uống thoải mái một phen nước suối, lại rửa ráy một phen, lúc này mới rót tràn đầy một bầu nước đi về phía đại thụ. Mãi đến lúc này, Trương Huyễn mới cảm thấy mình có chút kích động, để cứu cô gái này, hắn liều lĩnh, thiếu chút nữa góp chung tính mạng của mình vào rồi.
Hắn cũng không biết tại làm sao, dường như bảo vệ phụ nữ yếu ớt là thiên tính của nam nhân, Trương Huyễn cười tự giễu, đây chẳng qua là cái cớ tự lừa dối mình mà thôi, nếu như là một cô gái đen xấu vụng về, hắn sẽ đi cứu sao? Nhưng bất kể như thế nào, hắn không muốn thừa nhận là dung mạo xinh đẹp của Lư Thanh đã làm hắn lay động.
Nơi xa xa, hắn thấy Lu Thanh toàn thân trắng như tuyết ngồi ở trên gốc cây, ngẩn ngơ nhìn bầu trời, hắn chợt phát hiện, đây đúng là một bức phong cảnh động lòng người như thế, hắn không khỏi thả chậm bước chân, e sợ chính mình sẽ phá huỷ cảm giác đẹp đẽ này.
Lư Thanh thấy Trương Huyễn, vội vàng đứng lên, chống vào thân cây đứng dậy khó khăn, dường như muốn qua đây, Trương Huyễn vội vàng tiến lên để cho nàng vịn vào cánh tay của mình.
Lư Thanh cảm kích cười hỏi:
- Công tử, nếu suối nước không xa, muội muốn đi rửa một chút.
- Không xa, ở ngay phía trước.
Trương Huyễn dẫn Lư Thanh chậm rãi đến bên con suối nhỏ, đỡ nàng ngồi xuống trên một tảng đá. Lư Thanh cởi bỏ khăn lụa bên hông đong đưa trong nước suối trong suốt, chậm rãi rửa mặt và tay, vừa cẩn thận chải chuốt đầu tóc.
Trương Huyễn đứng ở một bên nhìn chăm chú vào nàng, khi nàng đong đưa nhẹ nhàng khăn tay mềm mại trắng như tuyết trong nước, váy dài phất phơ trong gió núi, loại tư thế tiên tử không nhiễm chút khói lửa nhân gian động lòng người kia, khiến cho hắn nhìn đến ngây dại.
Lư Thanh bỗng nhiên ánh mắt sáng bừng, chỉ vào nước suối ngạc nhiên vui mừng nói:
- Mau nhìn, có cá, một con rất lớn!
Trương Huyễn lúc này mới như trong mộng tỉnh lại, cuốn quýt rút đao ra:
- Ta đến!
Hắn đã thấy bóng cá, vội vàng vứt bỏ giày vớ, vén ống quần và áo dài lên, từng bước một đi vào trong nước suối. Khi hắn sắp đi đến bên cạnh Lư Thanh, đã dẫm phải một tảng đá trơn. Dưới chân vừa trượt, suýt nữa ngã sấp xuống, cả người ngâm hết một nửa trong nước suối.
Lư Thanh thấy bộ dạng chật vật của hắn, không nén nổi che lấy cái miệng nhỏ nhắn mỉm cười khanh khách, Trương Huyễn gãi đầu:
- Cá còn ở đó hay không?
Lư Thanh cười nói:
- Huynh làm long trời lở đất như vậy. Đừng nói cá, chỉ sợ ngay cả Long Vương cũng bị doạ chạy rồi.
Trương Huyễn tìm một vòng, quả thật không có tìm được bóng hình cá, chỉ đành cam chịu nói:
- Vậy tạm thời tha cho chúng nó một mạng, đợi lát nữa chúng ta hái ít trái cây ăn.
Lư Thanh thấy nước suối trong suốt mê người, nàng cũng sinh ra tính khí trẻ con, cởi bỏ giày vớ, ngâm hai chân vào trong nước, chỉ cảm thấy nước suối lạnh lẽo thấu xương, chỗ sưng đau ở mắt cá chân cảm thấy tạm thời biến mất.
- Công tử, nước suối này rõ ràng còn có thể trị vết thương ở chân!
Nàng không khỏi vừa mừng vừa sợ.
Trương Huyễn cả người đều ướt đẫm, dứt khoát trực tiếp ngồi xổm ở trong nước, cẩn thận nâng chân trái của nàng lên. Thấy chỗ mắt cá chân của nàng sưng tấy nặng nề, liền nhẹ nhàng ấn xuống một cái, Lư Thanh chỉ cảm thấy đau đớn một trận, kêu lên một tiếng 'Á!'.
Trương Huyễn lắc đầu:
- Gân mạch bị trật rất nghiêm trọng, chân của muội không thể đi đường nữa, đi đường nữa sẽ tàn phế, huynh phải tìm ít thuốc cho muội.
Trương Huyễn tìm được một cây hoa hồng và hai cây bắc khung*, hắn dùng đao cẩn thận cắt nát cả gốc lẫn lá của chúng, thoa trên mắt cá chân của Lư Thanh, lại xé xuống một mảnh vạt áo cẩn thận băng bó kỹ cho nàng.
(Bắc khung: một loại cỏ sinh trưởng rất nhiều ở vùng Xuyên Thục phía tây bắc Trung Quốc, củ có thể dùng làm thuốc, trị các vết thương nhỏ rất tốt, được dân địa phương ưa dùng, hình dáng giống cỏ mắc cỡ ở nước ta)
Lư Thanh thấy động tác của hắn vô cùng thuần thục, liền cười hỏi:
- Công tử là người luyện võ sao?
- Đúng vậy!
Trương Huyễn cười nói:
- Người luyện võ thường thường sẽ có lúc bị trật, thường xuyên xử lý cũng sẽ thuần thục.
- Công tử!
Lư Thanh cúi đầu kêu lên một tiếng, nhưng không nói tiếp. Trương Huyễn ngẩng đầu nhìn nàng, thấy nàng muốn nói lại thôi, liền cười nói:
- Làm sao vậy?
Lư Thanh không biết nên nói như thế nào, nàng lấy hết dũng khí thấp giọng nói:
- Cám ơn huynh đã cứu muội!
- Đây có là gì! Trên đường thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ, rất bình thường, hơn nữa ta cũng nhìn không thuận mắt sắc mặt của Lư Minh Nguyệt, đáng tiếc chưa thể một đao làm thịt gã.
Trương Huyễn cố gắng nói miêu tả sơ lược, hắn nghĩ tới một chuyện, có chút lo lắng nói:
- Chúng ta đi sai đường, cha muội có thể đi Tả Hoàng Sơn hay không?
Lư Thanh lắc đầu:
- Ông sẽ không tới cứu muội.
- Vì sao? Muội không phải con gái của ông ta à.
Trương Huyễn có điều khó hiểu:
- Có lẽ ông ấy còn chưa nhận được tin tức?
- Không phải, cho dù ông ta biết rõ cũng sẽ không đến cứu muội, bởi vì ông ta không chỉ là phụ thân của muội, còn là gia chủ của cả Lư gia, ông ta biết rõ muội nên lựa chọn như thế nào.
Lư Thanh nghiêng đầu đi, ánh mắt đỏ lên, nước mắt thiếu chút nữa chực trào ra. Phụ thân từ nhỏ đã dạy dỗ bọn họ, vinh quang và lợi ích của gia tộc cao hơn hết thảy, thà rằng chết cũng không thể tổn hại danh dự gia tộc.
Nếu như nàng bị bắt cướp lên núi, ngoại trừ chết đi, nàng không có lựa chọn nào khác, phụ thân làm sao có thể lên núi dập đầu tạ tội với Lư Minh Nguyệt, ngay cả bản thân Lư Minh Nguyệt cũng rất rõ điểm này, mới có thể nói bán mình cho Nguỵ Đao Nhi.
Trương Huyễn hiểu rõ tâm tình của nàng, ngầm thở dài, dịu dàng nói:
- Chúng ta tiếp tục chạy đi! Huynh sợ Lư Minh Nguyệt chưa từ bỏ ý định.
Hắn ngồi chồm hỗm xuống, Lư Thanh hiểu rõ ý tứ của hắn, đỏ mặt ghé vào trên lưng của hắn. Trương Huyễn cõng nàng lên, tiếp tục đi về hướng đông.
Mãi cho đến lúc chạng vạng tối, Trương Huyễn cuối cùng mới tìm được quan đạo, hắn mới phát hiện một ngày một đêm mình đã lượn một vòng lớn, trên thực tế bọn họ rời khỏi Tả Hoàng Sơn còn chưa đến ba mươi dặm.
Có lẽ là do mắt cá chân phát ra chứng viêm, cổ chân sưng đỏ nặng nề, cả người Lư Thanh cũng nóng lên, cái trán nóng bỏng, vô lực ghé vào phía sau lưng Trương Huyễn, ngủ nửa mê nửa tỉnh một ngày.
- Công tử!
Giọng nói Lư Thanh có chút khàn khàn:
- Chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi đi! Huynh đã hai ngày hai đêm không ngủ rồi.
Trương Huyễn quả thật cũng có chút chịu không nổi, vừa khổ vừa đói vừa mệt, chỉ là hắn rất lo cho Lư Thanh, chẳng quan tâm mệt mỏi của bản thân.
Nếu không nhanh chóng nghĩ cách tiêu trừ chứng viêm tấy mắt cá chân của nàng, rất có thể sẽ để lại di chứng, chân sẽ biến thành què, ngẫm lại một thiếu nữ dung mạo xinh đẹp biến thành người què, quả thật khiến hắn khó có thể tiếp nhận.
Nhưng dọc theo đường đi hắn đổi mấy loại thảo dược, nhưng đều không có hiệu quả, hắn vừa đi vừa tìm kiếm khắp nơi, xem có thể tìm được vị thuốc tốt có hiệu quả thật sự hay không.
Đúng lúc này, Trương Huyễn bỗng nhiên nghe được xa xa có tiếng vó ngựa, thính lực của hắn cực kỳ nhạy bén, người cưỡi ngựa hẳn còn ở ngoài mấy dặm.
Hắn lập tức chạy đến một bãi đất cao nhìn về phía bắc, chỉ thấy bụi đất tung bay ở phía xa, đây rõ ràng là một đội kỵ binh đang đến, trong lòng Trương Huyễn cả kinh, co chân liền chạy đi về phía một cánh rừng cách đó không xa.
Hắn chạy vào rừng rậm, trốn sau một gốc cây đại thụ nhìn kỹ. Chỉ thấy hơn mười tên kỵ binh chạy như bay tới, nhưng cũng không phải quân Tuỳ, mặc áo giáp thô ráp, cầm trường mâu chiến đao, rõ ràng chính là một cánh kỵ binh thổ phỉ.
- Công tử. Có phải người của Lư Minh Nguyệt hay không?
Lư Thanh hỏi có chút sợ hãi.
Trương Huyễn gật đầu, ở chỗ này trừ bọn chúng ra, sẽ không còn ai khác.
- Bọn chúng chưa có phát hiện dấu vết chúng ta đi về phía đông, liền hoài nghi chúng ta vẫn ở vùng lân cận, cho nên bọn chúng vẫn còn tiếp tục sục tìm chúng ta.
- Vậy chúng ta làm sao đây?
- Không đi quan đạo là được!
Trương Huyễn cõng Lư Thanh lên, xoay người đi về phía nơi sâu trong rừng rậm.
Màn đêm buông xuống, Trương Huyễn ở giữa sườn núi chỗ đồi núi tìm được một sơn động, động sâu chừng một trượng, cao sáu thước, nhưng không rộng rãi, Trương Huyễn dọn dẹp sạch sẽ sơn động, ôm Lư Thành chui vào.
Vùng này rừng rậm tươi tốt, dã thú rất nhiều, hơn nữa ban đêm càng có vô số dã thú thường lui tới kiếm ăn, thương lữ bình thường sẽ đốt lên một đống lửa trại qua đêm. Nhưng Trương Huyễn sợ rằng ánh lửa dẫn dụ truy binh của Lư Minh Nguyệt, hắn không dám đốt lửa, chỉ có ở trong sơn động mới tương đối an toàn.
Trương Huyễn đỡ Lư Thanh tựa hờ trên vách đá, cởi y phục của mình che trên người nàng. Lư Thanh nửa tỉnh nửa mê, đã bị rơi vào trạng thái hôn mê một nửa, ngay cả nói cũng nói không ra được.
Trương Huyễn lại sờ thử trán của nàng. Nóng bỏng cả bàn tay, nhưng phải đi nơi nào tìm thuốc đây? Trương Huyễn không khỏi lòng nóng như lửa đốt.
Ngay ở chỗ này hắn trong lúc vô ý chạm đến cái bình sứ nhỏ trong ngực, bên trong là hai viên Tử Thai Đan, trong lòng của hắn vừa động, Tử Thai Đang có thể có tác dụng hay không?
Mặc kệ Tử Thai Đan là sử dụng để luyện võ, nhưng lúc này Trương Huyễn đã vô kế khả thi. Chỉ có thể thử một chút xem sao.
Hắn cởi bỏ giầy thêu của Lư Thanh, ngoại trừ vớ và thuốc ở trên mắt cá chân. Đặt chân trái của nàng vào trong ngực mình, lấy ra một viên Tử Thai Đan. Cẩn thận nhai nát nó, đắp ở chỗ sưng đỏ mắt cá chân của nàng ta, thay nàng băng bó lại.
Trương Huyễn lại lấy ra một viên Tử Thai Đan, hắn ngẫm nghĩ một chút, cắt viên thuốc thành bốn phần, lại lấy ra bầu nước, ngồi ở trước mặt Lư Thành.
Sắc mặt Lư Thanh tái nhợt, tiều tuỵ không chịu nổi, nàng chậm rãi mở mắt ra, cười với Trương Huyễn:
- Công tử, muội cảm thấy trên chân thật mát mẻ, thật thoải mái!
Tinh thần Trương Huyễn rung lên, chẳng lẽ Tử Thai Đan thật sự có tác dụng sao? Hắn vội vàng đỡ Lư Thanh ngồi dậy, dựa nàng vào trên người mình, thật cẩn thận cho nàng uống một phần thuốc.
Cười nói:
- Đây là thuốc luyện công của huynh, nói không chừng cũng có hiệu quả với muội.
- Vâng!
Lư Thanh nhẹ nhàng trả lời một tiếng, cầm tay của hắn, nhỏ giọng nói:
- Công tử, huynh quá mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút đi! Muội không sao.
- Được rồi! Huynh đi ra ngoài xem thử.
Trương Huyễn đứng lên đi ra khỏi sơn động, hắn đưa y phục cho Lư Thanh, bản thân lại cởi trần nửa người trên, trong sơn động rất hẹp, hắn sao có thể cởi bỏ đồ trên người cùng nàng ở chung một chỗ qua đêm, sẽ ảnh hưởng thanh danh của nàng.
Bốn phía cực kỳ yên tĩnh, không có bất cứ động tĩnh gì. Trương Huyễn uể oải ngồi xuống ở cửa động, mi mắt hắn buồn ngủ hết sức đến không mở ra được, nhưng hắn biết, nếu thật có mãnh thú đang nhìn trộm hắn, cũng sẽ không phát ra động tĩnh gì cả.
Hắn lặp đi lặp lại bảo với mình không nên ngủ gật, nhưng hắn vẫn không cảm thấy giấc ngủ đến rồi.
Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên trong sơn động truyền đến một tiếng kêu sợ hãi:
- Công tử, đến đây mau!
Thanh âm của Lư Thanh vô cùng sợ hãi.
Trương Huyễn lập tức bị đánh thức, hắn nhảy dựng lên theo bản năng, rút đao xông vào trong sơn động, lại dừng bước chân lại ngay.
Chỉ thấy trong sơn động cuộn tròn một con rắn lớn, to chừng cỡ cánh tay, dài một trượng, thè ra cái lưỡi đỏ đối diện Lư Thanh, Lư Thanh co lại thành một đống, che miệng thật chặt, ánh mắt cực kỳ hoảng sợ.
Con rắn lớn bỗng nhiên cảm giác được nguy hiểm phía sau, quay ngoắt đầu lại, lại chỉ thấy hàn quang chợt loé, đầu rắn bay lên, Trương Huyễn lập tức chếch hoành đao lên, đâm vào cả người con rắn ném ra khỏi sơn động, lập tức một cước cũng đá đầu rắn ra khỏi sơn động.
Chỉ trong thời gian động tác mau lẹ, hắn đã xử lý xong con rắn lớn đó.
Trương Huyễn áy náy quỳ xổm xuống trước mặt Lư Thanh, thấp giọng an ủi nàng:
- Là huynh sơ sẩy, không sao rồi!
Lư Thanh nhào vào trong ngực hắn khóc lên, Trương Huyễn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc và bả vai gầy yếu của nàng, trong lòng tràn đầy thương tiếc đối với nàng.
Lư Thanh ở trong ngực hắn khóc lóc tủi thân một lúc lâu, mới gạt nước mắt ngượng ngùng nói:
- Muội thật sự khá hơn một chút rồi.
Trương Huyễn ngẩn ra, sờ cái trán của nàng, phát hiện cái trán đã không còn sốt, khôi phục bình thường, trong lòng của hắn kích động một hồi, lại vội vàng cởi bỏ giày tất của nàng, nhìn kỹ mắt cá chân trái của nàng, mặc dù ánh sáng ảm đạm, nhưng hắn vẫn thấy rất rõ ràng, chỗ sưng tấy đã biến mất rồi.
Trong lòng Trương Huyễn mừng như điên khó cản, một tay ôm chặt nàng vào trong ngực, xúc động đến mức hét to lên:
- Thuốc thật sự có hiệu quả, nàng được cứu rồi! Được cứu rồi!
Ở thời khắc đó Trương Huyễn xuất hiện ở Tả Hoàng Sơn cứu nàng, cả con tim Lư Thanh đã lặng lẽ gửi gắm cho người nam tử trẻ tuổi chính trực can đảm này rồi.
Giờ khắc này, Lư Thanh cảm nhận được Trương Huyễn mừng như điên, đó là sự trân trọng và quan tâm phát ra từ trong lòng y đối với mình, y dùng toàn bộ tính mạng để cứu lấy mình, trong lòng nàng cực kỳ cảm động, nước mắt chốc lát rơi xuống ào ào.
Hắn cũng không biết tại làm sao, dường như bảo vệ phụ nữ yếu ớt là thiên tính của nam nhân, Trương Huyễn cười tự giễu, đây chẳng qua là cái cớ tự lừa dối mình mà thôi, nếu như là một cô gái đen xấu vụng về, hắn sẽ đi cứu sao? Nhưng bất kể như thế nào, hắn không muốn thừa nhận là dung mạo xinh đẹp của Lư Thanh đã làm hắn lay động.
Nơi xa xa, hắn thấy Lu Thanh toàn thân trắng như tuyết ngồi ở trên gốc cây, ngẩn ngơ nhìn bầu trời, hắn chợt phát hiện, đây đúng là một bức phong cảnh động lòng người như thế, hắn không khỏi thả chậm bước chân, e sợ chính mình sẽ phá huỷ cảm giác đẹp đẽ này.
Lư Thanh thấy Trương Huyễn, vội vàng đứng lên, chống vào thân cây đứng dậy khó khăn, dường như muốn qua đây, Trương Huyễn vội vàng tiến lên để cho nàng vịn vào cánh tay của mình.
Lư Thanh cảm kích cười hỏi:
- Công tử, nếu suối nước không xa, muội muốn đi rửa một chút.
- Không xa, ở ngay phía trước.
Trương Huyễn dẫn Lư Thanh chậm rãi đến bên con suối nhỏ, đỡ nàng ngồi xuống trên một tảng đá. Lư Thanh cởi bỏ khăn lụa bên hông đong đưa trong nước suối trong suốt, chậm rãi rửa mặt và tay, vừa cẩn thận chải chuốt đầu tóc.
Trương Huyễn đứng ở một bên nhìn chăm chú vào nàng, khi nàng đong đưa nhẹ nhàng khăn tay mềm mại trắng như tuyết trong nước, váy dài phất phơ trong gió núi, loại tư thế tiên tử không nhiễm chút khói lửa nhân gian động lòng người kia, khiến cho hắn nhìn đến ngây dại.
Lư Thanh bỗng nhiên ánh mắt sáng bừng, chỉ vào nước suối ngạc nhiên vui mừng nói:
- Mau nhìn, có cá, một con rất lớn!
Trương Huyễn lúc này mới như trong mộng tỉnh lại, cuốn quýt rút đao ra:
- Ta đến!
Hắn đã thấy bóng cá, vội vàng vứt bỏ giày vớ, vén ống quần và áo dài lên, từng bước một đi vào trong nước suối. Khi hắn sắp đi đến bên cạnh Lư Thanh, đã dẫm phải một tảng đá trơn. Dưới chân vừa trượt, suýt nữa ngã sấp xuống, cả người ngâm hết một nửa trong nước suối.
Lư Thanh thấy bộ dạng chật vật của hắn, không nén nổi che lấy cái miệng nhỏ nhắn mỉm cười khanh khách, Trương Huyễn gãi đầu:
- Cá còn ở đó hay không?
Lư Thanh cười nói:
- Huynh làm long trời lở đất như vậy. Đừng nói cá, chỉ sợ ngay cả Long Vương cũng bị doạ chạy rồi.
Trương Huyễn tìm một vòng, quả thật không có tìm được bóng hình cá, chỉ đành cam chịu nói:
- Vậy tạm thời tha cho chúng nó một mạng, đợi lát nữa chúng ta hái ít trái cây ăn.
Lư Thanh thấy nước suối trong suốt mê người, nàng cũng sinh ra tính khí trẻ con, cởi bỏ giày vớ, ngâm hai chân vào trong nước, chỉ cảm thấy nước suối lạnh lẽo thấu xương, chỗ sưng đau ở mắt cá chân cảm thấy tạm thời biến mất.
- Công tử, nước suối này rõ ràng còn có thể trị vết thương ở chân!
Nàng không khỏi vừa mừng vừa sợ.
Trương Huyễn cả người đều ướt đẫm, dứt khoát trực tiếp ngồi xổm ở trong nước, cẩn thận nâng chân trái của nàng lên. Thấy chỗ mắt cá chân của nàng sưng tấy nặng nề, liền nhẹ nhàng ấn xuống một cái, Lư Thanh chỉ cảm thấy đau đớn một trận, kêu lên một tiếng 'Á!'.
Trương Huyễn lắc đầu:
- Gân mạch bị trật rất nghiêm trọng, chân của muội không thể đi đường nữa, đi đường nữa sẽ tàn phế, huynh phải tìm ít thuốc cho muội.
Trương Huyễn tìm được một cây hoa hồng và hai cây bắc khung*, hắn dùng đao cẩn thận cắt nát cả gốc lẫn lá của chúng, thoa trên mắt cá chân của Lư Thanh, lại xé xuống một mảnh vạt áo cẩn thận băng bó kỹ cho nàng.
(Bắc khung: một loại cỏ sinh trưởng rất nhiều ở vùng Xuyên Thục phía tây bắc Trung Quốc, củ có thể dùng làm thuốc, trị các vết thương nhỏ rất tốt, được dân địa phương ưa dùng, hình dáng giống cỏ mắc cỡ ở nước ta)
Lư Thanh thấy động tác của hắn vô cùng thuần thục, liền cười hỏi:
- Công tử là người luyện võ sao?
- Đúng vậy!
Trương Huyễn cười nói:
- Người luyện võ thường thường sẽ có lúc bị trật, thường xuyên xử lý cũng sẽ thuần thục.
- Công tử!
Lư Thanh cúi đầu kêu lên một tiếng, nhưng không nói tiếp. Trương Huyễn ngẩng đầu nhìn nàng, thấy nàng muốn nói lại thôi, liền cười nói:
- Làm sao vậy?
Lư Thanh không biết nên nói như thế nào, nàng lấy hết dũng khí thấp giọng nói:
- Cám ơn huynh đã cứu muội!
- Đây có là gì! Trên đường thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ, rất bình thường, hơn nữa ta cũng nhìn không thuận mắt sắc mặt của Lư Minh Nguyệt, đáng tiếc chưa thể một đao làm thịt gã.
Trương Huyễn cố gắng nói miêu tả sơ lược, hắn nghĩ tới một chuyện, có chút lo lắng nói:
- Chúng ta đi sai đường, cha muội có thể đi Tả Hoàng Sơn hay không?
Lư Thanh lắc đầu:
- Ông sẽ không tới cứu muội.
- Vì sao? Muội không phải con gái của ông ta à.
Trương Huyễn có điều khó hiểu:
- Có lẽ ông ấy còn chưa nhận được tin tức?
- Không phải, cho dù ông ta biết rõ cũng sẽ không đến cứu muội, bởi vì ông ta không chỉ là phụ thân của muội, còn là gia chủ của cả Lư gia, ông ta biết rõ muội nên lựa chọn như thế nào.
Lư Thanh nghiêng đầu đi, ánh mắt đỏ lên, nước mắt thiếu chút nữa chực trào ra. Phụ thân từ nhỏ đã dạy dỗ bọn họ, vinh quang và lợi ích của gia tộc cao hơn hết thảy, thà rằng chết cũng không thể tổn hại danh dự gia tộc.
Nếu như nàng bị bắt cướp lên núi, ngoại trừ chết đi, nàng không có lựa chọn nào khác, phụ thân làm sao có thể lên núi dập đầu tạ tội với Lư Minh Nguyệt, ngay cả bản thân Lư Minh Nguyệt cũng rất rõ điểm này, mới có thể nói bán mình cho Nguỵ Đao Nhi.
Trương Huyễn hiểu rõ tâm tình của nàng, ngầm thở dài, dịu dàng nói:
- Chúng ta tiếp tục chạy đi! Huynh sợ Lư Minh Nguyệt chưa từ bỏ ý định.
Hắn ngồi chồm hỗm xuống, Lư Thanh hiểu rõ ý tứ của hắn, đỏ mặt ghé vào trên lưng của hắn. Trương Huyễn cõng nàng lên, tiếp tục đi về hướng đông.
Mãi cho đến lúc chạng vạng tối, Trương Huyễn cuối cùng mới tìm được quan đạo, hắn mới phát hiện một ngày một đêm mình đã lượn một vòng lớn, trên thực tế bọn họ rời khỏi Tả Hoàng Sơn còn chưa đến ba mươi dặm.
Có lẽ là do mắt cá chân phát ra chứng viêm, cổ chân sưng đỏ nặng nề, cả người Lư Thanh cũng nóng lên, cái trán nóng bỏng, vô lực ghé vào phía sau lưng Trương Huyễn, ngủ nửa mê nửa tỉnh một ngày.
- Công tử!
Giọng nói Lư Thanh có chút khàn khàn:
- Chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi đi! Huynh đã hai ngày hai đêm không ngủ rồi.
Trương Huyễn quả thật cũng có chút chịu không nổi, vừa khổ vừa đói vừa mệt, chỉ là hắn rất lo cho Lư Thanh, chẳng quan tâm mệt mỏi của bản thân.
Nếu không nhanh chóng nghĩ cách tiêu trừ chứng viêm tấy mắt cá chân của nàng, rất có thể sẽ để lại di chứng, chân sẽ biến thành què, ngẫm lại một thiếu nữ dung mạo xinh đẹp biến thành người què, quả thật khiến hắn khó có thể tiếp nhận.
Nhưng dọc theo đường đi hắn đổi mấy loại thảo dược, nhưng đều không có hiệu quả, hắn vừa đi vừa tìm kiếm khắp nơi, xem có thể tìm được vị thuốc tốt có hiệu quả thật sự hay không.
Đúng lúc này, Trương Huyễn bỗng nhiên nghe được xa xa có tiếng vó ngựa, thính lực của hắn cực kỳ nhạy bén, người cưỡi ngựa hẳn còn ở ngoài mấy dặm.
Hắn lập tức chạy đến một bãi đất cao nhìn về phía bắc, chỉ thấy bụi đất tung bay ở phía xa, đây rõ ràng là một đội kỵ binh đang đến, trong lòng Trương Huyễn cả kinh, co chân liền chạy đi về phía một cánh rừng cách đó không xa.
Hắn chạy vào rừng rậm, trốn sau một gốc cây đại thụ nhìn kỹ. Chỉ thấy hơn mười tên kỵ binh chạy như bay tới, nhưng cũng không phải quân Tuỳ, mặc áo giáp thô ráp, cầm trường mâu chiến đao, rõ ràng chính là một cánh kỵ binh thổ phỉ.
- Công tử. Có phải người của Lư Minh Nguyệt hay không?
Lư Thanh hỏi có chút sợ hãi.
Trương Huyễn gật đầu, ở chỗ này trừ bọn chúng ra, sẽ không còn ai khác.
- Bọn chúng chưa có phát hiện dấu vết chúng ta đi về phía đông, liền hoài nghi chúng ta vẫn ở vùng lân cận, cho nên bọn chúng vẫn còn tiếp tục sục tìm chúng ta.
- Vậy chúng ta làm sao đây?
- Không đi quan đạo là được!
Trương Huyễn cõng Lư Thanh lên, xoay người đi về phía nơi sâu trong rừng rậm.
Màn đêm buông xuống, Trương Huyễn ở giữa sườn núi chỗ đồi núi tìm được một sơn động, động sâu chừng một trượng, cao sáu thước, nhưng không rộng rãi, Trương Huyễn dọn dẹp sạch sẽ sơn động, ôm Lư Thành chui vào.
Vùng này rừng rậm tươi tốt, dã thú rất nhiều, hơn nữa ban đêm càng có vô số dã thú thường lui tới kiếm ăn, thương lữ bình thường sẽ đốt lên một đống lửa trại qua đêm. Nhưng Trương Huyễn sợ rằng ánh lửa dẫn dụ truy binh của Lư Minh Nguyệt, hắn không dám đốt lửa, chỉ có ở trong sơn động mới tương đối an toàn.
Trương Huyễn đỡ Lư Thanh tựa hờ trên vách đá, cởi y phục của mình che trên người nàng. Lư Thanh nửa tỉnh nửa mê, đã bị rơi vào trạng thái hôn mê một nửa, ngay cả nói cũng nói không ra được.
Trương Huyễn lại sờ thử trán của nàng. Nóng bỏng cả bàn tay, nhưng phải đi nơi nào tìm thuốc đây? Trương Huyễn không khỏi lòng nóng như lửa đốt.
Ngay ở chỗ này hắn trong lúc vô ý chạm đến cái bình sứ nhỏ trong ngực, bên trong là hai viên Tử Thai Đan, trong lòng của hắn vừa động, Tử Thai Đang có thể có tác dụng hay không?
Mặc kệ Tử Thai Đan là sử dụng để luyện võ, nhưng lúc này Trương Huyễn đã vô kế khả thi. Chỉ có thể thử một chút xem sao.
Hắn cởi bỏ giầy thêu của Lư Thanh, ngoại trừ vớ và thuốc ở trên mắt cá chân. Đặt chân trái của nàng vào trong ngực mình, lấy ra một viên Tử Thai Đan. Cẩn thận nhai nát nó, đắp ở chỗ sưng đỏ mắt cá chân của nàng ta, thay nàng băng bó lại.
Trương Huyễn lại lấy ra một viên Tử Thai Đan, hắn ngẫm nghĩ một chút, cắt viên thuốc thành bốn phần, lại lấy ra bầu nước, ngồi ở trước mặt Lư Thành.
Sắc mặt Lư Thanh tái nhợt, tiều tuỵ không chịu nổi, nàng chậm rãi mở mắt ra, cười với Trương Huyễn:
- Công tử, muội cảm thấy trên chân thật mát mẻ, thật thoải mái!
Tinh thần Trương Huyễn rung lên, chẳng lẽ Tử Thai Đan thật sự có tác dụng sao? Hắn vội vàng đỡ Lư Thanh ngồi dậy, dựa nàng vào trên người mình, thật cẩn thận cho nàng uống một phần thuốc.
Cười nói:
- Đây là thuốc luyện công của huynh, nói không chừng cũng có hiệu quả với muội.
- Vâng!
Lư Thanh nhẹ nhàng trả lời một tiếng, cầm tay của hắn, nhỏ giọng nói:
- Công tử, huynh quá mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút đi! Muội không sao.
- Được rồi! Huynh đi ra ngoài xem thử.
Trương Huyễn đứng lên đi ra khỏi sơn động, hắn đưa y phục cho Lư Thanh, bản thân lại cởi trần nửa người trên, trong sơn động rất hẹp, hắn sao có thể cởi bỏ đồ trên người cùng nàng ở chung một chỗ qua đêm, sẽ ảnh hưởng thanh danh của nàng.
Bốn phía cực kỳ yên tĩnh, không có bất cứ động tĩnh gì. Trương Huyễn uể oải ngồi xuống ở cửa động, mi mắt hắn buồn ngủ hết sức đến không mở ra được, nhưng hắn biết, nếu thật có mãnh thú đang nhìn trộm hắn, cũng sẽ không phát ra động tĩnh gì cả.
Hắn lặp đi lặp lại bảo với mình không nên ngủ gật, nhưng hắn vẫn không cảm thấy giấc ngủ đến rồi.
Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên trong sơn động truyền đến một tiếng kêu sợ hãi:
- Công tử, đến đây mau!
Thanh âm của Lư Thanh vô cùng sợ hãi.
Trương Huyễn lập tức bị đánh thức, hắn nhảy dựng lên theo bản năng, rút đao xông vào trong sơn động, lại dừng bước chân lại ngay.
Chỉ thấy trong sơn động cuộn tròn một con rắn lớn, to chừng cỡ cánh tay, dài một trượng, thè ra cái lưỡi đỏ đối diện Lư Thanh, Lư Thanh co lại thành một đống, che miệng thật chặt, ánh mắt cực kỳ hoảng sợ.
Con rắn lớn bỗng nhiên cảm giác được nguy hiểm phía sau, quay ngoắt đầu lại, lại chỉ thấy hàn quang chợt loé, đầu rắn bay lên, Trương Huyễn lập tức chếch hoành đao lên, đâm vào cả người con rắn ném ra khỏi sơn động, lập tức một cước cũng đá đầu rắn ra khỏi sơn động.
Chỉ trong thời gian động tác mau lẹ, hắn đã xử lý xong con rắn lớn đó.
Trương Huyễn áy náy quỳ xổm xuống trước mặt Lư Thanh, thấp giọng an ủi nàng:
- Là huynh sơ sẩy, không sao rồi!
Lư Thanh nhào vào trong ngực hắn khóc lên, Trương Huyễn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc và bả vai gầy yếu của nàng, trong lòng tràn đầy thương tiếc đối với nàng.
Lư Thanh ở trong ngực hắn khóc lóc tủi thân một lúc lâu, mới gạt nước mắt ngượng ngùng nói:
- Muội thật sự khá hơn một chút rồi.
Trương Huyễn ngẩn ra, sờ cái trán của nàng, phát hiện cái trán đã không còn sốt, khôi phục bình thường, trong lòng của hắn kích động một hồi, lại vội vàng cởi bỏ giày tất của nàng, nhìn kỹ mắt cá chân trái của nàng, mặc dù ánh sáng ảm đạm, nhưng hắn vẫn thấy rất rõ ràng, chỗ sưng tấy đã biến mất rồi.
Trong lòng Trương Huyễn mừng như điên khó cản, một tay ôm chặt nàng vào trong ngực, xúc động đến mức hét to lên:
- Thuốc thật sự có hiệu quả, nàng được cứu rồi! Được cứu rồi!
Ở thời khắc đó Trương Huyễn xuất hiện ở Tả Hoàng Sơn cứu nàng, cả con tim Lư Thanh đã lặng lẽ gửi gắm cho người nam tử trẻ tuổi chính trực can đảm này rồi.
Giờ khắc này, Lư Thanh cảm nhận được Trương Huyễn mừng như điên, đó là sự trân trọng và quan tâm phát ra từ trong lòng y đối với mình, y dùng toàn bộ tính mạng để cứu lấy mình, trong lòng nàng cực kỳ cảm động, nước mắt chốc lát rơi xuống ào ào.
/170
|