Sự việc bất ngờ khiến cho tất cả mọi người đều sợ ngây người. Đường đường là một Đại tướng quân, thật không ngờ lại thất thố như vậy. Ngư Câu La phản ứng nhanh nhẹn, kéo cổ tay của Vũ Văn Thuật lại:
- Vũ Văn Đại tướng quân, nơi này là Lư phủ, không được lỗ mãng!
Trương Huyễn lại vô cùng bình tĩnh, lạnh lùng nhìn Vũ Văn Thuật. Ông ta chỉ đơn giản là vì chuyện của Dương Huyền Cảm và vụ án Thiên Tự Các mà giận dữ trút lên đầu mình. Vũ Văn Thuật còn không biết mình đã gặp Vũ Văn Hóa Cập ở Đột Quyết, nếu ông ta biết Trương Huyễn hắn là người biết chuyện, e là chỉ muốn trừ khử hắn đi cho hả dạ.
Nhưng Trương Huyễn cũng không nói gì thêm. Hắn biết đây là Lư phủ, sẽ có người ngăn Vũ Văn Thuật lại, không cần hắn phải nói gì thêm.
Hắn thi lễ với Ngư Câu La:
- Ngư tướng quân cần thì ty chức sẽ dâng, xin cáo từ trước!
Hắn liền xoay người đi ra ngoài. Vũ Văn Thuật tức giận tới mức tim đập thình thịch. Ông ta cũng biết không thể giết người trong lễ đại thọ của Lư lão gia, nhưng nếu như không giết được người này, ông ta sẽ không thể nuốt trôi cục tức này.
Ngư Câu La thấp giọng nói:
- Đại tướng quân, xin hãy nể mặt tôi.
Vũ Văn Thuật hung hăng đút đao vào vỏ:
- Hôm nay nể mặt ông, ta tha cho hắn!
La Nghệ ở bên cạnh giật mình há hốc miệng. Ông ta không ngờ có thể xảy ra chuyện này. Đường đường là một Đại tướng quân không ngờ lại vì một thị vệ mà thất thố như thế quả thực có chút mất mặt, nhưng có thể thấy được thù hận sâu tới mức nào. Ông ta đột nhiên cảm giác được để Trương Huyễn ở lại trong phủ của mình dường như có chút bất ổn.
La Thành dường như nhớ ra điều gì, lập tức đuổi theo.
Lúc này, Vũ Văn Thuật quay về phía Lư Nghi nói:
- Kẻ đó và tôi có mối thù không đợi trời chung. Tôi sẽ không ở chung một nhà với hắn. Nếu hắn không đi thì tôi đi!
- Không thể như vậy!
Ngư Câu La vội vàng ngăn cản:
- Bá Thông, nể mặt tôi thêm một lần đi. Hôm nay chúng ta đừng nói chuyện này nữa, để sau hãy nói!
- Các người tự xử lý đi!
Vũ Văn Thuật hừ mạnh một tiếng, xoay người rời khỏi đại sảnh.
Lư Nghi cảm thấy thật nhức đầu, một bên là Vũ Văn Thuật, một bên là Ngư Câu La, nên xử lý chuyện này thế nào?
La Thành đuổi tới cửa chính nhưng không nhìn thấy bóng dáng Trương Huyễn, hỏi người gác cổng cũng không thấy ai ra ngoài, La Thành mới trở về. Đang trở về thì lại nhìn thấy Trương Huyễn ở trong một tiểu đình. Chỉ thấy hắn đang khoanh tay xem cá bơi trong ao, có vẻ nhàn nhã.
La Thành nhẹ nhàng thở ra, bước nhanh tới.
- Nguyên Đỉnh huynh, ta tưởng rằng huynh đã tức giận bỏ đi rồi!
Trương Huyễn quay đầu nhìn lại, vẻ mặt tươi cười, không có một tia tức giận.
- Tại sao tôi phải đi. Nếu như vội vàng bỏ đi như vậy người ta sẽ nghĩ rằng tôi sợ Vũ Văn Thuật mà bỏ trốn, tôi sợ ông ta sao?
La Thành thầm thở dài một tiếng, áy náy nói:
- Là ta không tốt, không nên đưa huynh tới gặp Ngư Câu La, vốn còn muốn bảo Ngư Câu La chỉ điểm một chút võ nghệ, không ngờ lại gặp phải…
Không đợi La Thành nói xong, Trương Huyễn xua tay:
- Việc này không liên quan tới huynh. Vũ Văn Thuật sớm muộn gì cũng sẽ tìm tới tôi. So với việc bị ông ta xử lý trong im lặng thì thà rằng trở mặt trực tiếp luôn để tôi còn có đề phòng.
- Nhưng, tại sao huynh lại đắc tội với ông ta?
- Việc này nói ra rất dài dòng, sau này có thời gian tôi sẽ từ từ nói. Bây giờ hình như có người tới tìm huynh rồi.
La Thành vừa quay đầu lại, chỉ thấy một tiểu nha hoàng nhút nhát đứng sau, lập tức cả giận nói:
- Có chuyện gì?
- Công tử, phu nhân cho gọi công tử vào, có chuyện quan trọng.
- Ngươi đi nói với mẫu thân, bây giờ ta rất nhiều việc, đợi lát nữa ta qua.
La Thành không nhịn được nói.
- Ngọc Lang, hay là huynh đi đi! Ta tạm thời sẽ không đi đâu.
La Thành bất đắc dĩ, đành gật đầu:
- Vậy được, ta đi một chút, sẽ quay lại ngay.
La Thành xoay người vội vàng đi vào trong nhà. Trương Huyễn nhìn bóng dáng La Thành đi xa, liền từ từ rơi vào trầm tư. Hắn biết rõ cảnh ngộ của mình bây giờ cũng không lạc quan, không chỉ vì vụ án Dương Huyền Cảm và Thiên Tự Các mà còn vì hắn đã gặp Vũ Văn Hóa Cập ở Đột Quyết. Một khi Vũ Văn Thuật phát hiện ra mình nắm được tin tức ông ta tư thông với Đột Quyết, ông ta càng không bỏ qua cho mình. Đây mới chính là nguy cơ lớn nhất của Trương Huyễn.
Đây là thời đại quyền thế hoành hành, kẻ mạnh làm vua, kẻ yếu chỉ có thể bị giết. Nếu hắn muốn chọc vào Vũ Văn Thuật thì hắn nhất định phải có thực lực hùng mạnh. Cho dù nhất thời không làm được thì cũng phải có chỗ dựa vững chắc. Nhưng người nào có quyền thế lớn hơn Vũ Văn Thuật?
Bên trong Lư phủ, diễn viên chính của ngày hôm nay – Lư Thận đang chăm chú nghe người con thứ là Lư Nghi bẩm báo. Lư Thận năm nay bảy mươi tuổi, vóc dáng cao lớn khỏe mạnh, mặt hồng hào, nhìn hoàn toàn không giống một ông già bảy mươi tuổi.
Đứng ở một bên là con cả của ông ta, gia chủ đương nhiệm Lư Trác. Thực quyền trong gia tộc vẫn nằm trong tay Lư Thận, Lư Trác chỉ là gia chủ trên danh nghĩa. Lư Trác tính cách ôn hòa, dáng người cũng thư sinh yếu ớt. So với tính cách mạnh mẽ, cứng rắn và bề ngoài cao to lực lưỡng của nhị đệ Lư Nghi thì ông ta có vẻ yếu đuối hơn.
Lư Thận từ nhỏ đã không thích đứa con trưởng yếu đuối này lắm, e gã không quyết đoán nên không có uy của tộc trưởng, không hề giống với mình.
Lư Thận yêu thích người con thứ Lư Nghi mạnh mẽ, cứng rắn hơn. Chỉ có điều, nội quy gia tộc ở đó, nhất định phải để con trưởng kế thừa vị trí gia chủ. Nếu như làm khác quy định sẽ khiến những người khác ở trong tộc không yên lòng.
Mặt khác, sự yếu đuối của Lư Trác cũng có lợi cho việc ông ta tiếp tục nắm quyền lực trong tay, vì thế nên cuối cùng Lư Thận quyết định không sửa quy định của gia tộc, vẫn cho con trưởng kế thừa vị trí gia chủ.
Lư Thận lại không biết, ông ta đã hứa để con Lư Nghi làm gì chủ nhưng không thể làm được, Lư Nghi mặc dù không dám hận ông ta nhưng lại hận huynh trưởng tới thấu xương, do đó đã dẫn theo huynh đệ tiến hành một cuộc tranh quyền nghiêm trọng, suýt nữa thì làm hại đến cháu gái Lư Thanh.
Nhưng Lư Trác là một đứa con cực kỳ hiếu thuận, không muốn để phụ thân biết chuyện huynh đệ tương tàn, nên không nói chuyện đó cho phụ thân biết sự việc Lư Thanh kia.
Người chủ mưu là Lư Nghi đương nhiên cũng biết rõ nhưng vẫn giả vờ hồ đồ, rằng việc của Lư Thanh không có liên quan gì tới ông ta. Nhưng ông ta cũng không ngờ, Lư Thanh lại được Trương Huyễn cứu.
- Phụ thân, Vũ Văn Thuật đã nói rất rõ ràng, nếu Trương Huyễn không đi thì ông ta sẽ đi. Tuy rằng hắn là thị vệ của Yến Vương phủ nhưng chúng ta không thể vì một tên thị vệ nhỏ nhoi mà đắc tội với Đại tướng quân.
Lông mày Lư Thận nhíu lại. Vũ Văn Thuật lại muốn giết một tên thị vệ của Yến Vương trước mặt mọi người. Một tên thị vệ nhỏ nhoi mà có thể khiến cho một đường đường Đại tướng quân thất thố như vậy. Đây là chuyện rất ít khi gặp.
- Tên thị vệ này có gia thế như thế nào?
Lư Thận quay lại hỏi con trưởng Lư Trác.
- Chuyện này con không điều tra được.
Lư Trác hạ giọng nói. Ông ta cũng vừa mới nghe nói chuyện này, không ngờ giữa Trương Huyễn và Vũ Văn Thuật lại có thù oán. Lư Trác vốn cho rằng, Trương Huyễn là một thị vệ bình thường, trong lúc vô tình cứu được con gái mình, nhưng bây giờ nhìn lại, bối cảnh của Trương Huyễn này cũng có chút bất thường.
Lư Thận trầm xuống:
- Ngươi là gia chủ mà đến cả thân thế của khách mời mà cũng không nắm được?
- Trong danh sách khách mời của con không có người này, hình như hắn là bằng hữu của Khánh Nguyên.
- Gọi Khánh Nguyên tới đây!
Lư Nghi vội vàng chạy đi, một lát sau đưa theo Lư Khánh Nguyên tới nội đường. Lư Khánh Nguyên là con thứ của Lư Trác, cũng là con cháu phản nghịch của gia tộc Lư thị.
Trong đại hội ngũ tộc năm ngoái, Lư Khánh Nguyên đã chủ trương giáo dục bình đẳng cho vợ lẽ, chọn ra những con cái ưu tú của các vợ lẽ để bồi dưỡng mà không chỉ ưu tiên suy xét con trưởng, khiến cho gia tộc xảy ra một phen sóng to gió lớn. Vì thế mà y bị phạt đánh năm mươi trượng và ngừng cấp tiền trong vòng một năm.
Cho nên không riêng gì đám con cháu dòng chính không thích y mà ngay cả con cháu thứ tộc cũng cảm thấy y rất lỗ mãng, khơi mào mâu thuẫn giữa chính và thứ.
Lư Khánh Nguyên đi vào nội đường, liền quỳ xuống:
- Tôn nhi Khánh Nguyên tham kiến ông nội!
- Ta hỏi cháu, tại sao lại biết Trương Huyễn?
Lư Khánh Nguyên cũng đã nghe nói chuyện xảy ra ở Đông viện, trong lòng vô cùng căng thẳng liền kể lại chuyện gặp Trương Huyễn và La Thành vài ngày trước ở sơn trang Lư thị, cũng nói lại chuyện đã mời hắn tới phủ:
- Trương Huyễn không phải hạng người lỗ mãng mà rất hiểu lý lẽ. Đó là một anh hùng biết chừng mực. Cháu cảm thấy là người chơi được, cho nên mới…
- Khốn kiếp!
Lư Nghi ở bên cạnh hét to, cắt đứt lời Lư Khánh Nguyên, chỉ vào mặt Lư Khánh Nguyên, không kiềm chế được, nói:
- Ngươi là đồ chuyện gây họa, dám tùy tiện cho người lạ vào phủ. Ngươi có biết Lư gia chúng ta đã vì hắn mà đắc tội với Vũ Văn Thuật. Ngươi đúng là đã làm loạn rồi. Giáo huấn năm trước còn chưa ngấm hết đã gây thêm chuyện cho gia tộc. Đáng ra phải trục xuất ngươi khỏi gia tộc mới đúng!
- Nhị đệ!
Lư Trác hết sức bất mãn, nhìn nhị đệ chỉ trích con mình, ông ta lạnh lùng nói:
- Ta nghe rất rõ, Trương Huyễn là bằng hữu của Ngọc Lang. Những gì Khánh Nguyên đã làm chính là đạo đãi khách. Làm sao nó biết được Trương Huyễn là kẻ thù của Vũ Văn Thuật. Đệ chỉ trích như vậy có phải là hơi không công bằng không?
- Huynh… huynh chỉ biết bao che khuyết điểm!
Lư Nghi tức giận nói.
- Không phải ta bao che khuyết điểm, là ta đang bảo vệ con mình. Không phải sao, nhị đệ?
Trong lời nói của Lư Trác mang hai ý nghĩa, trong mắt ông ta cũng hiện lên một tia thù hận khó có thể khống chế. Trong lòng Lư Nghi có quỷ, vội vàng nghiêng đầu, hừ lạnh một tiếng.
- Được rồi, các người cũng đừng nói lan man nữa, trở lại chuyện chính đi. Bây giờ ứng đối việc này như thế nào?
Lư Thận hơi mất hứng nói.
Không đợi huynh trưởng mở miệng, Lư Nghi liền cướp lời:
- Con cảm thấy chuyện này nhất định phải xử lý dứt khoát, lập tức đuổi Trương Huyễn ra khỏi Lư phủ, để cho Vũ Văn Thuật biết rằng, Lư phủ và Trương Huyễn không có quan hệ gì cả, như vậy mới không đắc tội với ông ta. Vũ Văn Thuật là một kẻ thù rất dai, thái độ của Lư phủ nhất định phải kiên quyết.
- Con nghĩ thế nào?
Lư Thận chưa vội tỏ thái độ, quay đầu lại hỏi con trưởng Lư Trác.
Lư Khánh Nguyên căng thẳng. Nếu Trương Huyễn bị đuổi đi thì y chính là tội nhân lớn nhất. Lư Khánh Nguyên trông đợi nhìn phụ thân, trong lòng khẩn cầu phụ thân đừng tuyệt tình như vậy.
Lư Trác sao có thể đuổi ân nhân của mình đi được. Nếu thật sự không được thì Lư Trác sẽ nói rõ ràng chuyện của Lư Thanh với phụ thân, để phụ thân biết Trương Huyễn có ân với nhà họ Lư như thế nào.
Lư Trác trầm ngâm một chút rồi nói:
- Vừa rồi Trương Khánh Nguyên cũng đã nói, Trương Huyễn là bằng hữu của Ngọc Lang, con cảm thấy chuyện này tối thiểu cũng nên thương lượng với em rể trước. Hơn nữa, còn dính đến cả Ngư Câu La, không thể xử trí qua loa.
Ba người đều nhìn về phía lão gia chủ Lư Thận, ông mới là người đưa ra quyết định sau cùng. Lư Thận chậm rãi nói:
- Thật ra, vấn đề của La Nghệ và Ngư Câu La cũng không lớn, nhưng các con không nghĩ tới sao? Một tên thị vệ nhỏ bé sao có thể đắc tội với một Đại tướng quân. Ta cảm thấy, chuyện này e rằng liên quan tới Yến Vương.
Ba người đều im lặng. Không hổ là gừng càng già càng cay, lập tức có thể nhìn ra bản chất của vấn đề. Tất nhiên là có liên quan tới Yến Vương nhưng Vũ Văn Thuật không dám đụng vào Yến Vương nên đành trút giận lên thị vệ của Yến Vương phủ.
- Vậy phụ thân cảm thấy nên xử lý như thế nào mới ổn?
Trong lòng Lư Nghi tuy không phục nhưng cũng không dám yêu cầu đuổi người như vừa rồi nữa.
- Phải xử lý khéo một chút, không để đắc tội với Vũ Văn Thuật nhưng lại không thể hiện ra là Lư gia đang nịnh nọt, càng không thể đắc tội với Yến Vương. Đây chính là thái độ của ta, nên làm gì thì bây giờ huynh đệ các con tự thương lượng đi.
Huynh đệ Lư thị nhìn nhau, phụ thân quả thực để lại cho bọn họ một bài toán khó.
- Vũ Văn Đại tướng quân, nơi này là Lư phủ, không được lỗ mãng!
Trương Huyễn lại vô cùng bình tĩnh, lạnh lùng nhìn Vũ Văn Thuật. Ông ta chỉ đơn giản là vì chuyện của Dương Huyền Cảm và vụ án Thiên Tự Các mà giận dữ trút lên đầu mình. Vũ Văn Thuật còn không biết mình đã gặp Vũ Văn Hóa Cập ở Đột Quyết, nếu ông ta biết Trương Huyễn hắn là người biết chuyện, e là chỉ muốn trừ khử hắn đi cho hả dạ.
Nhưng Trương Huyễn cũng không nói gì thêm. Hắn biết đây là Lư phủ, sẽ có người ngăn Vũ Văn Thuật lại, không cần hắn phải nói gì thêm.
Hắn thi lễ với Ngư Câu La:
- Ngư tướng quân cần thì ty chức sẽ dâng, xin cáo từ trước!
Hắn liền xoay người đi ra ngoài. Vũ Văn Thuật tức giận tới mức tim đập thình thịch. Ông ta cũng biết không thể giết người trong lễ đại thọ của Lư lão gia, nhưng nếu như không giết được người này, ông ta sẽ không thể nuốt trôi cục tức này.
Ngư Câu La thấp giọng nói:
- Đại tướng quân, xin hãy nể mặt tôi.
Vũ Văn Thuật hung hăng đút đao vào vỏ:
- Hôm nay nể mặt ông, ta tha cho hắn!
La Nghệ ở bên cạnh giật mình há hốc miệng. Ông ta không ngờ có thể xảy ra chuyện này. Đường đường là một Đại tướng quân không ngờ lại vì một thị vệ mà thất thố như thế quả thực có chút mất mặt, nhưng có thể thấy được thù hận sâu tới mức nào. Ông ta đột nhiên cảm giác được để Trương Huyễn ở lại trong phủ của mình dường như có chút bất ổn.
La Thành dường như nhớ ra điều gì, lập tức đuổi theo.
Lúc này, Vũ Văn Thuật quay về phía Lư Nghi nói:
- Kẻ đó và tôi có mối thù không đợi trời chung. Tôi sẽ không ở chung một nhà với hắn. Nếu hắn không đi thì tôi đi!
- Không thể như vậy!
Ngư Câu La vội vàng ngăn cản:
- Bá Thông, nể mặt tôi thêm một lần đi. Hôm nay chúng ta đừng nói chuyện này nữa, để sau hãy nói!
- Các người tự xử lý đi!
Vũ Văn Thuật hừ mạnh một tiếng, xoay người rời khỏi đại sảnh.
Lư Nghi cảm thấy thật nhức đầu, một bên là Vũ Văn Thuật, một bên là Ngư Câu La, nên xử lý chuyện này thế nào?
La Thành đuổi tới cửa chính nhưng không nhìn thấy bóng dáng Trương Huyễn, hỏi người gác cổng cũng không thấy ai ra ngoài, La Thành mới trở về. Đang trở về thì lại nhìn thấy Trương Huyễn ở trong một tiểu đình. Chỉ thấy hắn đang khoanh tay xem cá bơi trong ao, có vẻ nhàn nhã.
La Thành nhẹ nhàng thở ra, bước nhanh tới.
- Nguyên Đỉnh huynh, ta tưởng rằng huynh đã tức giận bỏ đi rồi!
Trương Huyễn quay đầu nhìn lại, vẻ mặt tươi cười, không có một tia tức giận.
- Tại sao tôi phải đi. Nếu như vội vàng bỏ đi như vậy người ta sẽ nghĩ rằng tôi sợ Vũ Văn Thuật mà bỏ trốn, tôi sợ ông ta sao?
La Thành thầm thở dài một tiếng, áy náy nói:
- Là ta không tốt, không nên đưa huynh tới gặp Ngư Câu La, vốn còn muốn bảo Ngư Câu La chỉ điểm một chút võ nghệ, không ngờ lại gặp phải…
Không đợi La Thành nói xong, Trương Huyễn xua tay:
- Việc này không liên quan tới huynh. Vũ Văn Thuật sớm muộn gì cũng sẽ tìm tới tôi. So với việc bị ông ta xử lý trong im lặng thì thà rằng trở mặt trực tiếp luôn để tôi còn có đề phòng.
- Nhưng, tại sao huynh lại đắc tội với ông ta?
- Việc này nói ra rất dài dòng, sau này có thời gian tôi sẽ từ từ nói. Bây giờ hình như có người tới tìm huynh rồi.
La Thành vừa quay đầu lại, chỉ thấy một tiểu nha hoàng nhút nhát đứng sau, lập tức cả giận nói:
- Có chuyện gì?
- Công tử, phu nhân cho gọi công tử vào, có chuyện quan trọng.
- Ngươi đi nói với mẫu thân, bây giờ ta rất nhiều việc, đợi lát nữa ta qua.
La Thành không nhịn được nói.
- Ngọc Lang, hay là huynh đi đi! Ta tạm thời sẽ không đi đâu.
La Thành bất đắc dĩ, đành gật đầu:
- Vậy được, ta đi một chút, sẽ quay lại ngay.
La Thành xoay người vội vàng đi vào trong nhà. Trương Huyễn nhìn bóng dáng La Thành đi xa, liền từ từ rơi vào trầm tư. Hắn biết rõ cảnh ngộ của mình bây giờ cũng không lạc quan, không chỉ vì vụ án Dương Huyền Cảm và Thiên Tự Các mà còn vì hắn đã gặp Vũ Văn Hóa Cập ở Đột Quyết. Một khi Vũ Văn Thuật phát hiện ra mình nắm được tin tức ông ta tư thông với Đột Quyết, ông ta càng không bỏ qua cho mình. Đây mới chính là nguy cơ lớn nhất của Trương Huyễn.
Đây là thời đại quyền thế hoành hành, kẻ mạnh làm vua, kẻ yếu chỉ có thể bị giết. Nếu hắn muốn chọc vào Vũ Văn Thuật thì hắn nhất định phải có thực lực hùng mạnh. Cho dù nhất thời không làm được thì cũng phải có chỗ dựa vững chắc. Nhưng người nào có quyền thế lớn hơn Vũ Văn Thuật?
Bên trong Lư phủ, diễn viên chính của ngày hôm nay – Lư Thận đang chăm chú nghe người con thứ là Lư Nghi bẩm báo. Lư Thận năm nay bảy mươi tuổi, vóc dáng cao lớn khỏe mạnh, mặt hồng hào, nhìn hoàn toàn không giống một ông già bảy mươi tuổi.
Đứng ở một bên là con cả của ông ta, gia chủ đương nhiệm Lư Trác. Thực quyền trong gia tộc vẫn nằm trong tay Lư Thận, Lư Trác chỉ là gia chủ trên danh nghĩa. Lư Trác tính cách ôn hòa, dáng người cũng thư sinh yếu ớt. So với tính cách mạnh mẽ, cứng rắn và bề ngoài cao to lực lưỡng của nhị đệ Lư Nghi thì ông ta có vẻ yếu đuối hơn.
Lư Thận từ nhỏ đã không thích đứa con trưởng yếu đuối này lắm, e gã không quyết đoán nên không có uy của tộc trưởng, không hề giống với mình.
Lư Thận yêu thích người con thứ Lư Nghi mạnh mẽ, cứng rắn hơn. Chỉ có điều, nội quy gia tộc ở đó, nhất định phải để con trưởng kế thừa vị trí gia chủ. Nếu như làm khác quy định sẽ khiến những người khác ở trong tộc không yên lòng.
Mặt khác, sự yếu đuối của Lư Trác cũng có lợi cho việc ông ta tiếp tục nắm quyền lực trong tay, vì thế nên cuối cùng Lư Thận quyết định không sửa quy định của gia tộc, vẫn cho con trưởng kế thừa vị trí gia chủ.
Lư Thận lại không biết, ông ta đã hứa để con Lư Nghi làm gì chủ nhưng không thể làm được, Lư Nghi mặc dù không dám hận ông ta nhưng lại hận huynh trưởng tới thấu xương, do đó đã dẫn theo huynh đệ tiến hành một cuộc tranh quyền nghiêm trọng, suýt nữa thì làm hại đến cháu gái Lư Thanh.
Nhưng Lư Trác là một đứa con cực kỳ hiếu thuận, không muốn để phụ thân biết chuyện huynh đệ tương tàn, nên không nói chuyện đó cho phụ thân biết sự việc Lư Thanh kia.
Người chủ mưu là Lư Nghi đương nhiên cũng biết rõ nhưng vẫn giả vờ hồ đồ, rằng việc của Lư Thanh không có liên quan gì tới ông ta. Nhưng ông ta cũng không ngờ, Lư Thanh lại được Trương Huyễn cứu.
- Phụ thân, Vũ Văn Thuật đã nói rất rõ ràng, nếu Trương Huyễn không đi thì ông ta sẽ đi. Tuy rằng hắn là thị vệ của Yến Vương phủ nhưng chúng ta không thể vì một tên thị vệ nhỏ nhoi mà đắc tội với Đại tướng quân.
Lông mày Lư Thận nhíu lại. Vũ Văn Thuật lại muốn giết một tên thị vệ của Yến Vương trước mặt mọi người. Một tên thị vệ nhỏ nhoi mà có thể khiến cho một đường đường Đại tướng quân thất thố như vậy. Đây là chuyện rất ít khi gặp.
- Tên thị vệ này có gia thế như thế nào?
Lư Thận quay lại hỏi con trưởng Lư Trác.
- Chuyện này con không điều tra được.
Lư Trác hạ giọng nói. Ông ta cũng vừa mới nghe nói chuyện này, không ngờ giữa Trương Huyễn và Vũ Văn Thuật lại có thù oán. Lư Trác vốn cho rằng, Trương Huyễn là một thị vệ bình thường, trong lúc vô tình cứu được con gái mình, nhưng bây giờ nhìn lại, bối cảnh của Trương Huyễn này cũng có chút bất thường.
Lư Thận trầm xuống:
- Ngươi là gia chủ mà đến cả thân thế của khách mời mà cũng không nắm được?
- Trong danh sách khách mời của con không có người này, hình như hắn là bằng hữu của Khánh Nguyên.
- Gọi Khánh Nguyên tới đây!
Lư Nghi vội vàng chạy đi, một lát sau đưa theo Lư Khánh Nguyên tới nội đường. Lư Khánh Nguyên là con thứ của Lư Trác, cũng là con cháu phản nghịch của gia tộc Lư thị.
Trong đại hội ngũ tộc năm ngoái, Lư Khánh Nguyên đã chủ trương giáo dục bình đẳng cho vợ lẽ, chọn ra những con cái ưu tú của các vợ lẽ để bồi dưỡng mà không chỉ ưu tiên suy xét con trưởng, khiến cho gia tộc xảy ra một phen sóng to gió lớn. Vì thế mà y bị phạt đánh năm mươi trượng và ngừng cấp tiền trong vòng một năm.
Cho nên không riêng gì đám con cháu dòng chính không thích y mà ngay cả con cháu thứ tộc cũng cảm thấy y rất lỗ mãng, khơi mào mâu thuẫn giữa chính và thứ.
Lư Khánh Nguyên đi vào nội đường, liền quỳ xuống:
- Tôn nhi Khánh Nguyên tham kiến ông nội!
- Ta hỏi cháu, tại sao lại biết Trương Huyễn?
Lư Khánh Nguyên cũng đã nghe nói chuyện xảy ra ở Đông viện, trong lòng vô cùng căng thẳng liền kể lại chuyện gặp Trương Huyễn và La Thành vài ngày trước ở sơn trang Lư thị, cũng nói lại chuyện đã mời hắn tới phủ:
- Trương Huyễn không phải hạng người lỗ mãng mà rất hiểu lý lẽ. Đó là một anh hùng biết chừng mực. Cháu cảm thấy là người chơi được, cho nên mới…
- Khốn kiếp!
Lư Nghi ở bên cạnh hét to, cắt đứt lời Lư Khánh Nguyên, chỉ vào mặt Lư Khánh Nguyên, không kiềm chế được, nói:
- Ngươi là đồ chuyện gây họa, dám tùy tiện cho người lạ vào phủ. Ngươi có biết Lư gia chúng ta đã vì hắn mà đắc tội với Vũ Văn Thuật. Ngươi đúng là đã làm loạn rồi. Giáo huấn năm trước còn chưa ngấm hết đã gây thêm chuyện cho gia tộc. Đáng ra phải trục xuất ngươi khỏi gia tộc mới đúng!
- Nhị đệ!
Lư Trác hết sức bất mãn, nhìn nhị đệ chỉ trích con mình, ông ta lạnh lùng nói:
- Ta nghe rất rõ, Trương Huyễn là bằng hữu của Ngọc Lang. Những gì Khánh Nguyên đã làm chính là đạo đãi khách. Làm sao nó biết được Trương Huyễn là kẻ thù của Vũ Văn Thuật. Đệ chỉ trích như vậy có phải là hơi không công bằng không?
- Huynh… huynh chỉ biết bao che khuyết điểm!
Lư Nghi tức giận nói.
- Không phải ta bao che khuyết điểm, là ta đang bảo vệ con mình. Không phải sao, nhị đệ?
Trong lời nói của Lư Trác mang hai ý nghĩa, trong mắt ông ta cũng hiện lên một tia thù hận khó có thể khống chế. Trong lòng Lư Nghi có quỷ, vội vàng nghiêng đầu, hừ lạnh một tiếng.
- Được rồi, các người cũng đừng nói lan man nữa, trở lại chuyện chính đi. Bây giờ ứng đối việc này như thế nào?
Lư Thận hơi mất hứng nói.
Không đợi huynh trưởng mở miệng, Lư Nghi liền cướp lời:
- Con cảm thấy chuyện này nhất định phải xử lý dứt khoát, lập tức đuổi Trương Huyễn ra khỏi Lư phủ, để cho Vũ Văn Thuật biết rằng, Lư phủ và Trương Huyễn không có quan hệ gì cả, như vậy mới không đắc tội với ông ta. Vũ Văn Thuật là một kẻ thù rất dai, thái độ của Lư phủ nhất định phải kiên quyết.
- Con nghĩ thế nào?
Lư Thận chưa vội tỏ thái độ, quay đầu lại hỏi con trưởng Lư Trác.
Lư Khánh Nguyên căng thẳng. Nếu Trương Huyễn bị đuổi đi thì y chính là tội nhân lớn nhất. Lư Khánh Nguyên trông đợi nhìn phụ thân, trong lòng khẩn cầu phụ thân đừng tuyệt tình như vậy.
Lư Trác sao có thể đuổi ân nhân của mình đi được. Nếu thật sự không được thì Lư Trác sẽ nói rõ ràng chuyện của Lư Thanh với phụ thân, để phụ thân biết Trương Huyễn có ân với nhà họ Lư như thế nào.
Lư Trác trầm ngâm một chút rồi nói:
- Vừa rồi Trương Khánh Nguyên cũng đã nói, Trương Huyễn là bằng hữu của Ngọc Lang, con cảm thấy chuyện này tối thiểu cũng nên thương lượng với em rể trước. Hơn nữa, còn dính đến cả Ngư Câu La, không thể xử trí qua loa.
Ba người đều nhìn về phía lão gia chủ Lư Thận, ông mới là người đưa ra quyết định sau cùng. Lư Thận chậm rãi nói:
- Thật ra, vấn đề của La Nghệ và Ngư Câu La cũng không lớn, nhưng các con không nghĩ tới sao? Một tên thị vệ nhỏ bé sao có thể đắc tội với một Đại tướng quân. Ta cảm thấy, chuyện này e rằng liên quan tới Yến Vương.
Ba người đều im lặng. Không hổ là gừng càng già càng cay, lập tức có thể nhìn ra bản chất của vấn đề. Tất nhiên là có liên quan tới Yến Vương nhưng Vũ Văn Thuật không dám đụng vào Yến Vương nên đành trút giận lên thị vệ của Yến Vương phủ.
- Vậy phụ thân cảm thấy nên xử lý như thế nào mới ổn?
Trong lòng Lư Nghi tuy không phục nhưng cũng không dám yêu cầu đuổi người như vừa rồi nữa.
- Phải xử lý khéo một chút, không để đắc tội với Vũ Văn Thuật nhưng lại không thể hiện ra là Lư gia đang nịnh nọt, càng không thể đắc tội với Yến Vương. Đây chính là thái độ của ta, nên làm gì thì bây giờ huynh đệ các con tự thương lượng đi.
Huynh đệ Lư thị nhìn nhau, phụ thân quả thực để lại cho bọn họ một bài toán khó.
/170
|