Gió thu xào xạc, bụi bay đầy trời kinh thành Ni Lạc Thần càng làm khung cảnh thêm bi thảm, âm u. Tòa thành cổ kính này chỉ trong một năm đã trải qua rất nhiều biến cố. Đầu tiên là Đường Vinh – hoàng đế thứ mười lăm của Đường Xuyên đế quốc băng hà. Thứ đến là trận động đất lớn chưa từng có, gần như một nửa kiến trúc biến thành đống gạch vụn. Nó từng rất huy hoàng, từng rất quang vinh, từng ngạo nghễ trước thiên hạ, vậy mà tất cả đều bị cơn địa chấn đó đẩy lùi vào dĩ vãng. Tuy nhiên, tân nhiệm hoàng đế Đường Minh đã tự mình vạch ra kế hoạch khôi phục. Có điều, văn hóa cóp nhặt hơn trăm ngàn năm nay đâu thể chỉ trong một thời gian ngắn có thể bù đắp trở lại?
Hoàng đế Đường Xuyên đế quốc ngụ tại Vị Ương cung, trong cơn địa chấn đó nơi này bị hủy hoại nghiêm trọng. Tuy bộ Chánh Vụ và bộ Nội Vụ ngay lập tức đã bố trí nhân lực, vật lực để tu bổ nhưng do công trình quá lớn, hoàng đế Đường Minh lại yêu cầu rất cao, "muốn cung điện này so với trước phải đẹp hơn, lộng lẫy hơn, tỏ rõ sự uy nghiêm của thiên quốc". Kết quả rề rà mãi vẫn chưa hoàn thành, trong đó có cả nơi thiết triều của đế quốc Thái Hòa điện. Do điện Thái Hòa vẫn còn đang sửa chữa nên từ sau trận động đất tới nay, triều đình đế quốc không lâm triều lần nào nữa. Thường ngày phải qua tranh luận theo nhóm mới quyết định được công việc, bây giờ biến thành hoàng đế và các đại thần đầu não thương nghị riêng, sau đó ban bố để chấp hành.
Kiểu hội nghị này quy mô không lớn, thường gọi là ngự tiền hội nghị. Bởi vì hoàng đế tham dự hội nghị, ngồi cách mọi người chưa tới 3m, trong khi thiết triều thì khoảng cách lên tới 8m. Không nói gì đến người đứng phía sau, thậm chí ngay mặt hoàng đế triều thần cũng không nhìn rõ. Địa điểm cử hành ngự tiền hội nghị thông thường là điện Cần Chánh vì nó gần với phòng ngủ của hoàng đế, hết sức thuận tiện cho hoạt động của hoàng đế. Y có thể bò từ trên mình phi tử sủng ái xuống, sau đó chạy đến tham gia ngự tiền hội nghị. Vì thế hội nghị thường thường tiến hành lúc nửa đêm gà gáy, có khi là sáng sớm.
Đại thần bộ Quân Vụ Đường Lan gần đây cảm thấy mệt mỏi rã rời, gần như không còn sức lực đối phó. Tình thế các nơi gay gắt như vậy nhưng hoàng đế chẳng có biện pháp nào hữu hiệu, thậm chí đối với các kiến nghị của bộ Quân Vụ cũng không buồn để tâm. Ký mà không ra lệnh thực hiện hay không, chỉ hững hờ buông một câu "biết rồi!" cho xong chuyện, làm lão không biết mình phải làm như thế nào mới được. Đến nỗi có lúc lão gặp ác mộng, mơ thấy mình không làm cho hoàng đế bệ hạ được vui vẻ. Mỗi ngày chịu sự giày vò bằng cả năm, lão phát hiện mình bây giờ quá sức tiều tụy, tiều tụy đến nỗi hoàng đế ân thưởng cho mỹ nữ Khang Thư cũng không buồn hưởng dụng.
Năm giờ sáng, trong khi mọi người còn đang say giấc nồng, Đường Lan đang mơ mơ màng màng thì bị sủng thiếp đánh thức. Hóa ra là hoàng đế truyền chỉ, gọi lão lập tức tiến cung nghị sự. Lão vội vàng bật dậy, ba chân bốn cẳng chạy tới điện Cần Chánh. Chạy tới nơi, lão phát hiện tham dự hội nghị còn có đại hoàng tử Đường Cốc, đại thần bộ Nội Vụ Đường Cảnh, đại thần bộ Chánh Vụ Vân Tiện. Đường Cảnh và Vân Tiện đại khái cũng bị lôi ra khỏi giường ngủ đến đây, tinh thần rõ ràng không đủ. Mặc kệ đại hoàng tử Đường Cốc đang ngồi đó, hai người họ dám chắc là lén lút ngủ gà ngủ gật.
Thấy Đường Lan tới, Đường Cảnh và Vân Tiện đều khẽ gật đầu ra hiệu, xem như vẫy tay chào lão, đồng thời dùng ánh mắt ngấm ngầm thông báo cho lão biết, hội nghị hôm nay có thể xuất hiện sự kiện không ngờ tới. Ánh mắt của đại hoàng tử Đường Cốc, so với bọn họ, không nghi ngờ gì nữa đúng là hạc đứng giữa bầy gà. Ngồi giữa ba lão già, Đường Cốc đang tuổi tráng niên lộ rõ thân người cao lớn, toàn thân tràn trề sức lực. Vẻ mặt cứng rắn, nhãn thần sắc bén. Chỉ cần gã đứng đó, toàn thân phát tiết ra sức hút khiến người ta điên đảo tâm thần, nhất là hấp dẫn nữ nhân. Nhìn bề ngoài của hắn, ai cũng không cách nào liên tưởng được với Thường Bại tướng quân trăm trận trăm bại trên chiến trường. Chẳng trách có người nói sau lưng hắn, cái vũ dũng của Đường Cốc điện hạ toàn bộ đều dùng ở trên giường.
Đường Cốc kiêu căng, thấy Đường Lan bước vào ngoảnh mặt làm ngơ, không thèm lí tới. Chuyện này cũng có nguyên nhân của nó. Năm xưa, lúc còn ở Ni Lạc Thần, Đường Lẫm và Đường Cốc vì tranh giành nữ nhân mà ẩu đả. Kết cục, Đường Cốc nhờ vào bản lĩnh dũng mãnh đã giành được thắng lợi, buộc Đường Lẫm trong cơn tức giận đã bỏ đi thật xa tận miền Nam Hải, làm hạm trưởng hạm đội số 1 – hạm đội Nam Hải. Thêm vào đó phụ thân y Đường Lan lại tỏ ra yếu đuối, không trách được Đường Cốc xem thường.
Ba lão nhân trò chuyện bằng ánh mắt, ý thức được hội nghị hôm nay chắc chắn liên quan đến điện hạ Đường Cốc mà chủ yếu là giải quyết vấn đề hành lang Á Sâm. Chỉ là, vấn đề hành lang Á Sâm rốt cuộc giải quyết như thế nào thì không rõ.
Hoàng đế Đường Minh được nội vụ thái giám Chu công công dìu, mau chóng bước vào. Thân thể y không khỏe mạnh, vóc người gầy đét, thậm chí hơi gù. Tất cả những khổ ải phải chịu đựng thời trẻ đã để lại trên người y rất nhiều vết sẹo, khiến cho y mới đi một đoạn đã thở dốc. Giấc ngủ của y chắc cũng không ngon, tròng mắt giăng đầy tia máu chi chít, sắc mặt xạm đen; nhìn là biết không khỏe làm người ta hoài nghi y cũng bị lôi từ trong chăn ra đây. Có can đảm dựng hoàng đế dậy vào lúc nửa đêm gà gáy như thế này, ngoại trừ đại hoàng tử Đường Cốc ra, không còn ai có năng lực đó. Tuy hiện tại Đường Minh vẫn chưa chỉ định thái tử, nhưng dựa vào thế lực hùng mạnh bên ngoại, việc Đường Cốc trở thành thái tử gần như là ván đã đóng thuyền. Đến nỗi ba vị hoàng tử còn lại cũng từ bỏ luôn dã tâm tranh đoạt ngôi vị thái tử với y.
Đường Minh lom khom ngồi xuống phía sau bàn trà làm bằng gỗ đàn hương, liếc Đường Cốc đang nghênh ngang tại đương trường, mệt mỏi vẫy vẫy tay ra hiệu cho mọi người tự nhiên ngồi xuống. Chu công công tự thân bưng từng chén trà sữa trân châu bốc hơi nghi ngút đặt trước mặt mỗi người. Màu trà sữa trắng tinh, bột trân châu tinh khiết do đảo Vĩnh Hưng ở Nam Hải sản xuất, tỏa ra mùi hương thơm mát khiến lòng người yên tĩnh. Đường Cốc cầm lên uống một hơi hết sạch. Những người khác chỉ áp tay vào thành chén, sưởi ấm lòng bàn tay rồi lại buông ra. Biểu hiện của Đường Cốc rõ ràng báo trước y mới là nhân vật chính của hội nghị hôm nay.
Quả nhiên, Đường Minh gập người tới trước thở hổn hển, không còn hơi sức, lầu bầu: "Đến đủ rồi thì bắt đầu đi! Đường Cốc, ngươi nói có kế sách phản công Bối Trữ phủ, nói cụ thể xem!"
Đường Cốc hơi nghiêng thân hình đồ sộ về phía trước, đáp tạ hoàng đế theo lễ nghi cung đình, cất tiếng vang dội: "Các vị, phủ Bối Trữ là cứ điểm quân sự quan trọng ở miền trung hành lang Á Sâm, là nút thắt trọng yếu nhất. Mất Bối Trữ phủ khác nào mất hành lang Á Sâm, cho nên bằng mọi giá chúng ta phải thu phục nó..." Gã thao thao bất tuyệt, hai tay vung vẩy thu hút sự chú ý của mọi người. Đường Cảnh và Vân Tiện đều hứng thú với kế hoạch này. Duy có Đường Lan càng nghe càng mày chau mi chặt, cúi đầu chán nản uống một hớp trà. Lão cực kỳ tức giận, Đường Cốc hình như đã quên béng lúc đầu phủ Bối Trữ thất thủ trong tay ai, làm sao mà mất? Hiện giờ dường như không phải gã đang bù đắp sai lầm của mình mà là đang tiến hành một công cuộc vĩ đại, để lại tiếng thơm ngàn năm từ lúc khai thiên lập địa tới giờ.
Mi mắt Đường Minh rủ xuống nhưng thực tế đang quan sát biểu hiện của các đại thần, có điều không nói năng gì.
"Đây là kế hoạch không thể chê vào đâu được!" Đường Cốc kết thúc bài diễn thuyết của mình bằng giọng nói hùng hồn. Gã quét mắt oai vệ nhìn khắp lượt, thấy bộ dạng lơ đãng của Đường Lan, tức thì nổi giận. Con người Đường Cốc vui buồn đều lộ ra mặt, ánh mắt nhìn Đường Lan không chút hảo cảm.
Đường Minh thản nhiên lắng nghe, hồi lâu mới chậm chạp hỏi: "Đối với kế hoạch của đại hoàng tử, các vị có ý kiến gì không? bộ Quân Vụ?"
Đường Lan ngẩng đầu lên, đụng ngay ánh mắt bất mãn của Đường Cốc. Lão đương nhiên biết hậu quả của cái nhìn đó, mỗi tội giờ đã thành thế cưỡi hổ, đành phải kiên trì đối chọi với hắn. Nếu không, rất có thể bộ Quân Vụ cả nước sẽ bị Đường Cốc làm càn, bỡn cợt thành một đống nát bét. Lão từ tốn sắp xếp lại suy nghĩ của mình, thận trọng đáp: "Đường Cốc điện hạ đề nghị điều động mười một sư đoàn trung ương quân tấn công phủ Bối Trữ, xin hỏi ngài đã cân nhắc xem điều động chừng đó sư đoàn từ đâu chưa?
Hiện tại sáu sư đoàn đã tập trung ở hành lang Á Sâm, chí ít cần điều động năm sư đoàn nữa. Trong khi đó cứ điểm Xạ Nguyệt cần ít nhất ba sư đoàn trung ương quân đóng chốt, đề phòng Y Lan quốc bất ngờ tập kích trong lúc chúng ta tấn công Bối Trữ phủ. Cho nên mới nói, ngoài mười một sư đoàn tấn công Bối Trữ còn cần ba sư đoàn phòng thủ cứ điểm Xạ Nguyệt... Với tình hình hiện tại, bộ Quân Vụ vô phương điều động thêm tám sư đoàn đến hành lang Á Sâm."
Đường Cốc sa sầm nét mặt, Đường Lan dùng chiêu này chẳng khác nào dội gáo nước lạnh xuống đầu gã. Định mở miệng phản bác, Đường Minh đã phẩy tay ngăn lại. Gã đành khó nhọc nuốt nước miếng, hằm hằm liếc Đường Lan, ánh mắt nham hiểm đầy oán hận khiến lão binh sa trường như Đường Lan cũng phải rùng mình.
Đường Minh nhìn khắp lượt, vẫn bằng cái giọng đều đều không gấp gáp, hỏi: "Bộ Chánh vụ thì sao? Thấy kế hoạch của đại hoàng tử thế nào?"
Vân Tiện ho một tiếng, lão đã nhìn thấy ánh mắt oán độc của Đường Cốc. Lão cũng biết Đường Cốc chí lớn tài mọn, tham vọng viển vông. Kế hoạch tấn công phủ Bối Trữ này sai sót trăm điều, tất cả mọi người đều nhận ra được. Có điều lão không ngờ Đường Cốc lại mang hận với Đường Lan, chuyện này thực sự rất khó khăn. Lão suy tính rất nhanh, đáp qua quýt: "Quả thật kế hoạch này không chê vào đâu được, dùng lực lượng gấp bốn lần địch nhân hoàn toàn có thể tiêu diệt được kẻ địch. Tục ngữ nói, dùng mười ngón tay bắt ốc, mười phần chắc chín. Phủ Bối Trữ là cứ điểm trọng yếu, phải mau chóng thu phục, bằng không hậu họa khó lường..."
Đường Minh không đợi lão nói hết đã ngắt lời: "Bộ Nội Vụ đâu? Tình báo thế nào? Báo cáo tình hình Bối Trữ phủ đi! Thủ phủ Bối Trữ rút cuộc có tất cả bao nhiêu sư đoàn?"
Đường Cảnh bưng tách trà, phờ phạc đáp: "Trước mắt, Bối Trữ có hai cánh phản quân. Một do Tư Đế Nhĩ cầm đầu, một do Bạch Vô Vũ, lúc chia lúc hợp, biến hóa khôn lường. Chống lưng cho chúng có Mã Toa quốc và Y Lan quốc, còn có Long Kinh quốc chen chân vào. Quân chủ lực của Tư Đế Nhĩ khoảng hai vạn, còn Bạch Vô Vũ thì hai vạn năm ngàn quân. Trong đó một bộ phận là binh sĩ Cung Đô đào vong sau chính biến Sương Thần, lực chiến đấu mạnh hơn rất nhiều... do phản quân tuyên truyền nên cam tâm bán mạng cho chúng. Ngoài bốn vạn năm ngàn quân chủ lực đó còn có lực lượng nhân viên vũ trang lên tới mười một vạn người... Vì thế, kế hoạch điều động mười một sư đoàn của đại điện hạ hoàn toàn cần thiết."
Đường Lan chau chặt mày, lão già Đường Cảnh này rõ ràng ủng hộ Đường Cốc. Nhưng lão đã bất đồng với Đường Cốc, có bất đồng thêm nữa cũng không quan trọng gì, không nhịn được phản bác: "Cái gọi là nhân viên vũ trang thực chất chỉ là lão bá tánh có vũ khí trong tay mà thôi, sao có thể gộp chung vô lực lượng quân sự được? Nếu tính như vậy thì không chỉ có mười vạn đâu!"
Đường Cảnh hớp một ngụm trà, thong thả nói: "Quân Vụ đại nhân, ta cho rằng chỉ cần bọn chúng cầm vũ khí trong tay là phải xếp chúng vào hàng ngũ địch nhân rồi. Chắc hẳn Quân Vụ đại nhân cũng không dám bảo đảm, bộ đội của ta không hứng chịu sự công kích của chúng. Thảm kịch Mĩ Ni Tư đã chứng minh điểm này, chúng ta không thể giẫm lên vết xe đổ đó được. Chỉ cần là nhân viên vũ trang, đều phải dùng cách đối xử như với địch nhân, đều phải tiêu diệt hết!"
Đường Cốc lập tức té nước theo mưa, hung hăng nói: "Chính xác! Chỉ cần không chịu buông vũ khí thì là kẻ địch. Ở hành lang Á Sâm, ta cũng chấp hành chính sách này, kẻ nào không buông vũ khí đều tiêu diệt hết. Đám người đó đều là những kẻ ngoan cố, so với địch nhân chân chính còn khó đối phó hơn. Bao nhiêu năm nay, ta đã chỉnh đốn miền nam Á Sâm một cách gọn ghẽ, không cho một thế lực phản kháng nào tồn tại!"
Đường Lan thở dài không nói. Đường Cảnh và Đường Cốc một xướng một họa, mình còn có thể nói gì? Huống hồ quyền quyết định là ở Đường Minh, bản thân không cần thiết phải cương với Đường Cốc.
Đường Minh nhìn bốn phía, hờ hững đáp: "Đã như vậy, bây giờ bàn đến vấn đề điều động binh lực!" Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Mọi người nghe câu này lập tức sáng tỏ. Đường Minh sớm đã đồng ý với kế hoạch của con trai, mới rồi chẳng qua là đưa đẩy cho xong chuyện. Đường Lan tức thời như bị đám mây mờ che phủ, trong lòng nặng trĩu. Đã quyết định từ sớm, còn kêu mình đến đây làm gì? Quả nhiên, đang phiền muộn, bên tai lão vang lên giọng nịnh hót của Vân Tiện: "Theo thần thấy, có thể điều binh từ quân đoàn của Thượng Quan Tích Huyết ở Sơn Hải quan và quân đoàn của Giang Trọng Lãng tại Ngọc Môn quan. Chí ít cũng điều động được một hai sư đoàn."
Đường Cốc đúng là loại người cả vú lấp miệng em, không kiên nhẫn được cắt ngang: "Như vậy cũng chỉ được bốn sư đoàn, ta cần những năm, phải nghĩ biện pháp điều động từ những nơi khác."
Vân Tiện ngó Đường Lan, tỉnh bơ nói: "Chuyện này thần nghĩ để cho Quân Vụ đại nhân nhất định có dự tính!"
Đường Lan biết rõ hôm nay mình khó mà yên thân được. Đường Cốc làm mưa làm gió như vậy, Đường Minh lại nhìn mà như không thấy, có thể thấy được Đường Cốc được nuông chiều như thế nào. Cả đế quốc, trừ Đường Minh, chỉ sợ gã không coi ai ra gì. Hôm nay vô luận là mình bày tỏ thái độ gì cũng không ảnh hưởng đến quyết định của bọn họ. Lão chỉ đành cân nhắc một chút, khó nhọc nói: "Không phải thần không đồng ý điều binh. Thần chỉ nghĩ mọi người đều biết, bứt dây động rừng, nếu suy tính không chu toàn có thể dẫn đến hậu quả không lường trước được."
Đường Cốc căn bản không thèm nghe, lạnh lùng nói: "Bộ Quân Vụ không biết hay sao? Nếu mất đi hành lang Á Sâm, hậu quả sẽ thế nào? Không những sản lượng lương thực giảm sút mà ba nước thuộc địa Cung Đô, Khang Thư, Khang Minh đều bị tấn công. Bách tính không có thức ăn sẽ bạo loạn, không có ba nước thuộc địa làm khu vực đệm, nội địa sẽ chịu sự công kích trực tiếp của địch nhân. Ta hỏi ngài, còn có nơi nào quan trọng bằng hành lang Á Sâm?"
Vân Tiện gật đầu không ngớt: "Đúng là như thế! hành lang Á Sâm quan hệ đến quốc kế dân sinh, Bối Trữ phủ lại là yết hầu của hành lang Á Sâm. Phải mau chóng thu hồi, tránh để đêm dài lắm mộng. Ta đồng ý điều binh từ các địa phương, tăng thêm lực đả kích phản quân, mau chóng kết thúc cuộc chiến này, sớm khôi phục lại sản xuất thường ngày. Từ khi Á Sâm phát sinh bạo loạn đến nay, giá lương thực không ngừng tăng vọt, hiện giờ giá mỗi gánh lúa tăng đến tám mươi tư lượng mà vẫn còn tiếp tục tăng. Nếu tình trạng này không được cải thiện, sinh hoạt của dân chúng sẽ gặp phải hậu quả không thể nào lường trước được."
Đường Lan cười khổ một tiếng, tận đáy lòng lão khinh bỉ Vân Tiện a dua nịnh hót. Nhưng thực tình lão nói đúng sự thật, hành lang Á Sâm quan hệ đến sinh mệnh của đế quốc, chỉ riêng sản lượng lương thực không ngừng sụt giảm đã khiến đế quốc chạy cuống cả lên, lão bá tính chịu khổ nhiều nhất. Lão đành chịu nhún, gượng gạo hỏi: "Không biết đại điện hạ có trù tính gì? Bộ Quân Vụ sẽ toàn lực hỗ trợ."
Vẻ mặt Đường Cốc bấy giờ mới dãn ra, giọng nói bắt đầu ấm áp trở lại. gã hùng hồn quả quyết: "Kế hoạch của ta là điều từ Thượng Quan Tích Huyết, Giang Trọng Lãng, Trữ Trí Viễn và Đường Hành mỗi người hai sư đoàn. Đồng thời bộ Quân Vụ lập tức triệt hồi hai sư đoàn biên phòng quân còn ở Mĩ Ni Tư về, giao lại cho ta. Ta muốn mở rộng thành sư đoàn trung ương quân. Nhớ kỹ, ta chỉ cần đông quân, đặc biệt là đối phó với sư đoàn Cung Đô, ít hơn hai vạn quân cũng không được."
Gã nói chưa xong, sắc mặt Đường Lan đã trắng bệch, môi run rẩy không ngừng, lão muốn mở miệng nhưng không cách nào nói được. Đường Cốc muốn tận dụng toàn bộ các tập đoàn chiến lược tinh nhuệ nhất của đế quốc, một khi phát sinh biến cố bất ngờ, bộ Quân Vụ lấy gì để chu toàn? Có điều lão nhìn mặt Đường Minh thì, kế hoạch này hoàng đế sớm đã gật đầu. Bằng không, Đường Cốc gan to bằng trời cũng không dám ôm đồm.
Quả nhiên, Đường Cốc tinh thần phấn chấn, ngang nhiên nói tiếp: "Chỗ trống sau khi điều binh sẽ bổ sung bằng tân binh, do các quân đoàn tự tiến hành. Sau khi thu hồi phủ Bối Trữ, ta sẽ thừa thắng truy kích phản quân. Tám sư đoàn đó không thể trở về quân đoàn cũ, điểm này bộ Quân Vụ cần phải hiểu rõ."
Đường Lan lúc này đã đờ ra như tượng, chỉ còn mắt miệng thỉnh thoảng động đậy.
Vân Tiện khẽ nhếch môi, lão cuối cùng cũng ý thức được có chỗ không ổn. Dùng tân binh bổ khuyết tám sư đoàn, nói thì hay lắm, thực tế, binh lực của tám sư đoàn, có bổ sung được cũng chỉ là con số lẻ. Vì thế, lão không thể không miễn cưỡng chất vấn Đường Cốc: "Xin hỏi điện hạ, ý ngài có phải là muốn tái lập tám sư đoàn gần ba chục vạn người? Không phải là bộ Chánh Vụ phải xuất quân phí cho tám sư đoàn mới chứ?"
Đường Cốc trừng mắt, lạnh lùng: "Không phải tám mà là mười ba! Để ngăn chận tình trạng không đủ binh lực sau khi đại chiến bùng nổ, ta đã xin chỉ thị của phụ hoàng, quyết tâm mở rộng quân đội. Từ hôm nay trở đi, tăng thêm mười ba sư đoàn trung ương quân, tức là bốn mươi lăm vạn binh lực lục quân!"
Vân Tiện tức khắc trợn tròn mắt, ngồi phịch xuống, muốn nói lại thôi. Lão lé mắt nhìn Đường Lan đang nhắm mắt dưỡng thần, ngoảnh mặt làm ngơ trước mọi thứ. Lão chỉ cảm thấy miệng mồm đắng nghét, cổ họng như bị cái gì đó bóp nghẹn, không cách nào thốt nên lời.
Đường Minh quét mắt một vòng, quan sát phản ứng mỗi người, bình thản nói: "Chuyện này, bộ Quân Vụ và bộ Chánh Vụ cùng cố gắng hợp tác. Bộ Quân Vụ lập tức triển khai công tác chiêu binh, đồng thời bố trí huấn luyện, bảo đảm hình thành năng lực chiến đấu của tân binh mau chóng. Bộ Chánh Vụ chuẩn bị tiền bạc đầy đủ, bảo đảm chi trả quân phí kịp thời!"
Vân Tiện phát run, nói: "Vậy", ngừng một lát lại lúng búng: "Bệ hạ, quân phí của bộ Chánh Vụ đã chiếm đến bốn mươi ba phần trăm tài chính hiện giờ rồi, nếu tăng nữa sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến quốc kế dân sinh..."
Đường Cốc hằm hè nhìn lão, trông y hệt con sói dữ nhìn cừu non, hung hăng nói: "Để mất hành lang Á Sâm có ảnh hưởng đến quốc kế dân sinh không? lão bá tánh không có lương thực sẽ có hậu quả gì? Ngài nói xem! Vân Tiện, ngài có lòng hảo tâm không?"
Môi Vân Tiện tái nhợt, mồ hôi lạnh đầy trán, không ngớt run rẩy: "Đại điện hạ đừng hiểu lầm, không phải ta không muốn chi tiền xây dựng quân đội... hiện giờ, chi dụng tài chính quả thực rất khó khăn, tiền tuất của tướng sĩ tử trận trong trận chiến Lạc Na thứ mười hai còn chưa có, ảnh hưởng rất lớn đến sĩ khí... thần thỉnh cầu dừng việc xây dựng đường sắt, kể cả đường sắt từ Ni Lạc Thần đến Mĩ Ni Tư để tiết kiệm tư kim..."
Đường Lan phản đối tức khắc: "Sao có thể đình chỉ xây dựng đường sắt được? Đường sắt từ Ni Lạc Thần đi qua Minh Na Tư Đặc Lai quan hệ đến sinh tử tồn vong của Lạc Na, sao có thể ngừng lại? Không có đường sắt, lúc điều động cấm vệ binh sẽ gặp trở ngại rất nhiều, thần phản đối quyết định này..."
Vân Tiện mặt ủ mày ê, nói: "Nhưng tuyến đường sắt này mỗi năm tiêu tốn tới ba ngàn vạn kim tệ, chiếm một phần mười tài chính đế quốc. Nếu không đình chỉ thì không còn tiền mở rộng quân đội..."
Đường Lan len lén liếc nhìn Đường Minh, không nói thêm nữa.
Gương mặt Đường Minh trơ khấc, nói: "Tuyến đường sắt không thể hủy bỏ, nhưng có thể tạm dừng ba năm, đợi khi tài chính khởi sắc thì xây dựng trở lại... hiện tại tuyến đường đó xây dựng đến đâu rồi?"
Vân Tiện nuốt nước bọt, đáp: "Tuyến đường sắt từ Ni Lạc Thần đến Minh Na Tư Đặc Lai dài 2840 km, trước mắt đã hoàn thành được 780 km. Từ Ni Lạc Thần đến Trữ Xuyên có thể thông hành được rồi..."
Đường Minh nhíu mày: "Sao tốc độ chậm vậy? Không phải đã khởi công sáu năm rồi sao? Kế hoạch ban đầu chỉ có tám năm, hiện tại sao có thể hoàn thành được?"
Sắc mặt Vân Tiện xám ngoét, không dám trả lời.
Đường Cảnh khẽ đáp: "Bệ hạ xin bớt giận. Lúc đó khảo sát tuyến đường không phát hiện được vùng núi Minh Xuyên và Việt Xuyên đặc biệt khó thi công, cho nên... Mặt khác, còn có một nguyên nhân là ngân sách cho tuyến đường này bị sử dụng vào mục đích khác khá nhiều, thành thử việc xây dựng cứ bị ngắt quãng..."
Sắc mặt Đường Minh hòa hoãn trở lại, phẩy tay: "Đủ rồi, các ngươi tự trù tính kế sách đi, chừng nào thông xe thì báo cáo ta! Vân Tiện, ngươi còn muốn nói gì không?"
Vân Tiện muốn nói lại thôi, mãi sau lão mới lấy hết can đảm, ngập ngừng: "Bệ hạ, thần có kiến nghị! Thần nghĩ có thể, có thể để vương quốc Cung Đô gánh bớt một phần quân phí chăng? Một phần, chỉ cần một phần thôi..." chỉ có một cầu ngắn ngủi, Vân Tiện gần như dùng hết khí lực toàn thân, trán đầy mồ hôi lạnh. Lão cứ gằm mặt nhìn mũi giày mình, không dám đối diện với ánh mắt của Đường Minh.
Đường Lan và Đường Cảnh không kềm lòng được đưa mắt nhìn một cái, lập tức khôn ngoan ngậm chặt miệng, yên lặng chờ Đường Minh quyết định.
Đường Cốc nắm chặt hai tay, khí thế đùng đùng, định nói nhưng cuối cùng kềm chế được.
Bắt thuộc địa gánh chịu quân phí, chuyện này không thể khinh suất.
Căn cứ vào hiệp định với bốn nước thuộc địa, Đường Xuyên đế quốc có quyền lợi, nghĩa vụ bảo vệ chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ thuộc địa. Ngược lại, bọn họ có nghĩa vụ đóng một khoản thuế nhất định, đồng thời án theo hiệp định, một bộ phận binh sĩ của họ gia nhập quân đội Đường Xuyên. Tuy nhiên, vô luận là điều khoản nào cũng đều ghi rõ, Đường Xuyên đế quốc không được lấy bất cứ lí do gì đề xuất yêu cầu với thuộc địa vượt quá hiệp định. Muốn thay đổi tỉ suất thuế phải được họ đồng ý, bằng không thuộc địa có quyền yêu cầu thoát li khỏi sự bảo hộ của đế quốc. Gánh bớt quân phí hiển nhiên vượt quá hiệp định, hậu quả thế nào không ai dám nói trước.
Cần Chánh điện tức thời yên lặng, chỉ còn hơi thở nặng nhẹ khác nhau của mọi người.
Đường Minh hình như không hề cân nhắc, hoặc giả đã có dự tính từ trước, hờ hững nói: "Tăng thuế suất của bọn họ thêm bốn phần trăm đi!"
Vân Tiện không tự chủ được khẽ kêu lên một tiếng, lập tức ngậm miệng lại ngay. Vốn dĩ lão chỉ kì vọng Đường Minh đồng ý tăng một phần trăm thuế, thực là hởi lòng hởi dạ, không ngờ Đường Minh lại chấp thuận, còn cho tăng đến bốn phần trăm. Mừng rỡ phát cuồng chưa xong, lão mau chóng nguội lạnh tức thì, ngạc nhiên vô kể. Bốn phần trăm là con số không hề nhỏ, bọn họ chịu hay không còn chưa biết.
Dường như nhìn thấu được tâm tư mọi người, Đường Minh bình thản nói: "Về chuyện tăng thuế, ta sẽ phái tứ hoàng tử trao đổi với mấy quốc vương. Bất quá, để bảo đảm chắc chắn cho quân phí, ta quyết định tăng thuế lương thực trong nước thêm một phần trăm..."
Vân Tiện nghe thấy biết ngay không ổn, không kể gì nữa, kêu thất thanh: "Không thể được, hoàng thượng! Ngàn vạn lần không được!"
Đường Minh sa sầm nét mặt, lạnh lùng hỏi: "Vì sao?"
Vân Tiện cảm giác toàn thân sôi sục, nhưng trán lại đổ mồ hôi lạnh. Lão không dám nhìn mặt Đường Minh, ấp úng: "Hoàng thượng, năm nay chúng ta đã tăng thuế bốn lần. Từ tem thuế đến thuế vận tải hàng hải đều đã tăng hai phần trăm. Lão bá tánh chịu đựng đã đến cực hạn, nếu, nếu lại tăng thuế lương thực, thần sợ, thần sợ..."
Đường Minh nhìn lão, ánh mắt lạnh người, gằn từng tiếng một: "Ngươi sợ bọn chúng tạo phản?"
Vân Tiện lấy hết can đảm đáp: "Thần chính là lo lắng chuyện này!"
Đường Minh không nói nhưng ánh mắt lạnh lẽo lướt trên mặt từng người, cuối cùng dừng lại ở đại thần bộ Quân Vụ.
Đường Lan cảm thấy đầu mình ngứa ngáy, hận không kiếm ra được cái lỗ nào để chui xuống. Khổ nỗi bây giờ không thể nào giữ im lặng được, đành dè dặt đáp: "Hiện tại trị an các nơi quả tình không ổn, dân chúng bí quá hóa liều..."
Đường Minh sốt ruột, chuyển qua nhìn Đường Cảnh đang lờ đờ, hỏi: "Bộ Nội Vụ thấy chuyện tăng thuế này thế nào?"
Đường Cảnh từ tốn đáp: "Trị an các nơi không ổn, dân chúng bí quá hóa liều, chủ yếu là do quan viên địa phương cai trị bất lực, quá dễ dãi, cần phải thi hành các biện pháp nghiêm trị, giết một người để làm gương, bóp chết từ trong trứng nước, trị an tự nhiên là tốt trở lại."
Đường Minh vui vẻ vỗ tay, nói: "Đúng là sách lược trị quốc dày dạn kinh nghiệm! Bộ Chánh Vụ và bộ Quân Vụ thương lượng, lấy danh nghĩa bộ Chánh Vụ hạ một đạo công văn cho quan phủ các nơi. Đối với bạo loạn chống thuế, nghiêm trị không tha, nếu tình tiết nghiêm trọng có thể tru di cửu tộc."
Cân nhắc một hồi, Đường Minh nói tiếp: "Mặt khác, truyền lệnh cho Đường Hạc, lập tức tiến hành truy xét các khoản nợ của quan viên địa phương. Mấy năm nay, quan phủ các nơi gom góp tư kim vào hầu bao của mình không ít, giờ tài chính khẩn cấp, phải bắt chúng móc toàn bộ tài sản tham ô ra nộp. Bất luận quan cao chức trọng thế nào, thế lực ra sao, chỉ cần thiếu nợ quốc khố, có bán thân bán máu cũng phải hoàn lại!"
Bọn Vân Tiện đưa mắt nhìn nhau. Tất cả đều không ngờ Đường Minh chẳng những muốn tăng thuế còn bắt truy xét nợ nần của quan lại các nơi. Tuy đây không phải lần đầu tra xét chuyện này, nhưng mấy lần trước người được giao nhiệm vụ điều tra cũng nằm trong danh sách nên đương nhiên là qua loa lấy lệ. Khổ nỗi lần này người thi hành lại là tam hoàng tử Đường Hạc, y anh minh thần vũ, làm việc không hề nể mặt, là người không dễ đối phó. E rằng lần này không thể lừa gạt y được. Người nào ngồi đây cũng có "ghèn", dưới uy lực còn sót lại của Đường Minh, nhất thời đều tự tính xem bảo vệ thân mình như thế nào, còn ai dám hé răng?
Đường Minh lạnh giọng: "Chuyện của các ngươi, đợi hội nghị kết thúc hẵng từ từ tính toán. Đường Lan, hội nghị hôm nay không lẽ ngươi không có gì để nói? Đối với kế hoạch của Đường Cốc, không lẽ ngươi không dị nghị sao?"
Đường Lan dè dặt đáp: "Xin cho phép thần báo cáo quân tình các nơi khác trước. Hiện giờ nguy hiểm nhất là tiền tuyến Lạc Na. Căn cứ tình báo của chúng ta, quân đoàn Vũ Văn Phân Phương và quân đoàn Dạ Sơn Tôn của Mã Toa quốc đã chuẩn bị tiến vào vòng chiến, bọn chúng chỉ cách đường biên giới với Lạc Na trăm dặm, bất kì lúc nào cũng có thể phát động tấn công. Hiện tại quân đoàn của Vũ Văn Phân Phương đóng tại tây bắc Minh Na Tư Đặc Lai, còn quân đoàn Dạ Sơn Tôn ở tây nam, tạo thành thế gọng kềm bao vây Minh Na Tư Đặc Lai. Chuyện này trước đây chưa từng có..."
Đường Cốc khinh khỉnh cắt ngang lời Đường Lan, phản bác: "Đường Lan, ngài quá cẩn thận rồi! Vô luận chúng chốt tại Minh Na Tư Đặc Lai hay nơi nào, chỉ cần cứ điểm Vũ Thắng quan còn trong tay chúng ta thì bọn chúng không dám vọng động. Nhiều lắm chỉ cướp bóc một trận mà thôi, hà tất phải ngạc nhiên!"
Đường Lan cười khổ: "Chúng tôi có tin tức xác thực. Hai quân đoàn khác là quân đoàn của Vũ Văn Tinh Không và Vũ Văn Lôi Đình được chi viện rất lớn, nhất là quân đoàn Vũ Văn Phân Phương. Quân đoàn này ban đầu có bốn sư đoàn bộ binh và hai sư đoàn kị binh, hiện giờ binh lực đã tới sáu bộ binh và bốn kị binh. Quân đoàn Dạ Sơn Tôn cũng tăng thêm hai sư bộ binh. Đồng thời, Mã Toa quốc cũng đang toàn lực xây dựng tuyến đường sắt từ Ma Lạc Tạp đến Quang Minh thành. Thần hoài nghi Mã Toa quốc đang lập kế hoạch tấn công không giống trước đây, chúng ta cần cảnh giác cao độ."
Đường Cốc cau mày: "Đường Hành ở kế bên sao không có phản ứng gì? Không lẽ bọn họ không phát giác động tĩnh bất thường của địch nhân? Trữ Trí Viễn tại Vũ Thắng quan thì sao? Sao không có tin tình báo nào mới?"
Đường Lan buồn rầu nói: "Tạm thời chưa có. Bọn họ đang cảnh giác theo dõi động tĩnh của địch nhân."
Đường Cốc quay qua nhìn Đường Cảnh: "Tình báo của bộ Nội Vụ thế nào?"
Đường Cảnh gần như không mở mắt lên, ậm ừ: "Tình báo bộ Nội Vụ không nhận được tin quân đoàn của Vũ Văn Phân Phương và Dạ Sơn Tôn gia tăng binh lực. Nhưng theo chúng thần nghe ngóng được thì, Vũ Văn Phân Phương vẫn chỉ có bốn sư bộ binh và hai sư kị binh, Dạ Sơn Tôn cũng giữ nguyên ba sư bộ binh và một sư kị binh…"
Đường Lan thiếu điều nghi ngờ lão già bảy tám tuổi này không nghe rõ người khác nói gì, cũng có thể lão đang nói mớ, nhịn không được ngắt lời: "Đó là tin tình báo một năm trước rồi! Bộ Nội Vụ các ngài tháng trước vừa gửi văn bản cho Quân Vụ chúng tôi, nói Vũ Văn Phân Phương và Dạ Sơn Tôn gia tăng binh lực, bây giờ ngài lại nói không… sự tình đến lúc sống còn sao có thể ăn nói lung tung được?"
Đường Cảnh mơ mơ màng màng đáp: "Có à? Ây da, chắc là ta quên mất, già rồi, trí nhớ không tốt, thứ lỗi thứ lỗi!"
Đường Lan thở dài chua chát, nghĩ bụng ngoài Đường Minh chắc không còn người thứ hai nào dám giao công tác tình báo cho một lão già bảy mươi tám tuổi đảm đương. Người ngoài nhìn vào lại tưởng là chuyện ngàn lẻ một đêm, đem sinh mạng của trăm vạn tướng sĩ ra làm trò đùa.
Đường Cốc sốt ruột nói: "Đường Lan, ngài đừng hù dọa nữa. Không sai, Mã Toa quốc đích xác có ý định động binh với Lạc Na, chuyện này rất rõ ràng. Nhưng nếu chúng muốn tấn công Minh Na Tư Đặc Lai và Vũ Thắng quan, dù tăng cường binh lực cũng không đủ. Chỉ cần hải quân trấn giữ được Lạc Na, bất kì lúc nào cũng có thể uy hiếp bên hông Mã Toa quốc, khiến chúng không dám toàn lực công kích Vũ Thắng quan và Minh Na Tư Đặc Lai. Thực tế, mấy năm trước, bọn chúng tối đa cũng chỉ tập trung được hai phần ba binh lực tấn công thành lũy kiên cố của ta. Chúng muốn tấn công Vũ Thắng quan và Minh Na Tư Đặc Lai là chuyện không thể!"
Vân Tiện đột nhiên chen vào: "Tin tức Mã Toa quốc chế tạo trọng pháo có hay không? Trước mỗi lần tiến công chúng đều chế tạo một lượng lớn trọng pháo, cái đó gần như đã thành quy luật. Không có đủ số trọng pháo, chúng căn bản không thể tấn công Vũ Thắng quan, Minh Na Tư Đặc Lai!"
Đường Lan nhíu mày, dường như không mấy tự tin, đáp: "Tình báo cho thấy, trước mắt Mã Toa quốc chế tạo tổng cộng160 khẩu trọng pháo đường kính 16 tấc anh, tốc độ còn tăng lên vào mỗi giữa tháng, con số này thực sự rất quái lạ…"
Đường Cốc cười ha hả, không đếm xỉa gì, nói: "Muốn dùng hơn trăm khẩu trọng pháo công phá Vũ Thắng quan, Minh Na Tư Đặc Lai, đúng là chuyện không tưởng. Chúng ta bất tất phải lo bò trắng răng!"
Đường Lan ngẫm nghĩ, cũng đồng ý với quan điểm của Đường Cốc, bèn gật đầu.
Bất ngờ Đường Minh hỏi: "Hai quân đoàn khác của Mã Toa quốc hiện giờ ở đâu?"
Đường Lan hơi kinh ngạc, nhìn Đường Minh nhưng không thấy mặt y có biểu hiện gì, đành đáp: "Quân đoàn của Vũ Văn Tinh Không còn đóng tại Dĩnh Xuyên quận, Vũ Văn Lôi Đình thì ở vùng phụ cận Kì Sơn quận."
Đường Cốc cười lạnh: "Bọn chúng muốn tới tiền tuyến Lạc Na chí ít cũng mất mười ngày!"
Đường Lan lại gật đầu đồng tình: "Đúng thế. Nhất là quân đoàn Vũ Văn Tinh Không, muốn đến Lạc Na cũng phải mất hơn tháng hành quân!"
Đường Cảnh hình như đột nhiên tỉnh táo hẳn, nói chuyện rất rành mạch: "Nhưng tình báo của ta đưa tin về, nói quân đoàn Vũ Văn Tinh Không và Vũ Văn Lôi Đình gia tăng rất nhiều nhân viên và trang bị. Chúng ta mới thống kê thử, lục quân Mã Toa quốc đã tăng mười sư đoàn bộ binh và ba sư đoàn kị binh, tổng cộng gần bốn chục vạn người!"
Đường Cốc hắc hắc cười lạnh, không thèm để tâm, dửng dưng nói: "Mã Toa quốc không chịu từ bỏ tham vọng điên cuồng xâm chiếm nước ta, chúng gia tăng binh lực bất quá là chuyện bình thường. Vạn nhất tiền tuyến Lạc Na quả thật xuất hiện tình thế khẩn cấp, thủ đô Ni Lạc Thần vẫn còn ba vạn cấm vệ binh, bất kỳ lúc nào cũng có thể điều động. Cấm vệ quân tinh nhuệ trăm trận trăm thắng, ngài sợ cái gì?"
Đường Minh hít sâu một hơi, hỏi: "Đường Lan, ngươi còn lo lắng gì nữa?"
Đường Lan im lặng không nói, lát sau lấy hết can đảm, nói nhanh: "Cái này, thần còn muốn báo cáo tình hình Phong, Hỏa, Vân, Long gia tộc."
Đường Cốc ngạc nhiên hỏi: "Bọn chúng thật dám tạo phản?"
Sắc mặt Đường Minh âm trầm trở lại làm Đường Lan giật thót, nghĩ bụng lẽ ra không nên đề cập đến vấn đề chết tiệt này. Nhưng giờ đã lỡ khai khẩu, đành đánh liều nói tiếp: "Bệ hạ, đại hoàng tử, thần không dám khẳng định Phong, Hỏa, Vân, Long gia tộc có dám tạo phản không. Nhưng hiện tại số lượng biên phòng quân bốn nhà này sở hữu đã vượt quá con số chúng ta cho phép, trong đó Long gia là nhiều nhất. Long gia khống chế hai sư đoàn biên phòng số 83 và 84, binh lực mỗi sư đoàn đều vượt quá ba vạn. tổng binh lực của tứ đại gia tộc đã gần hai mươi vạn người. Đây thực sự là con số khổng lồ. Nếu điều nửa phần binh lực tinh nhuệ của Thượng Quan Tích Huyết, sau đó xây dựng lực lượng mới thì cũng phải mất chí ít nửa năm mới có thể tham chiến. Lỡ như bốn gia tộc làm loạn lúc đó thì…"
Đường Lan ngó thấy sắc mặt Đường Minh càng lúc càng khó coi, giọng nói cũng càng lúc càng nhỏ, đến cuối cùng thì không nghe ra được gì nữa. Lão biết mình đã phạm vào chỗ cấm kỵ của Đường Minh. Có lẽ lúc thiếu thời bị người thân bức hại tàn khốc nên Đường Minh hết sức úy kỵ chuyện nổi loạn trong nước, còn hơn cả ngoại xâm. Cục diện Phong, Hỏa, Vân, Long đuôi to khó vẫy khiến Đường Minh sớm bất mãn, lo lắng vô cùng. Tứ đại gia tộc nhiều lần bằng mặt không bằng lòng với mệnh lệnh của triều đình, quan viên triều đình phái đến căn bản không có chỗ đứng. Chuyện này từ lâu đã làm Đường Minh không chịu được. Chỉ vì hiện tại binh lực triều đình không đủ, tài chính khốn khó, không thì đã dấy binh hỏi tội bọn họ từ lâu.
Hiện tại mình lại nói tứ đại gia tộc lòng tham không đáy, mưu đồ tiến quân vào nội địa, khác nào giẫm ngay lên cái chân đau của Đường Minh? Quả nhiên, lão len lén nhìn thấy, gương mặt vốn u ám tối sầm của Đường Minh xuất hiện một lằn đỏ thẫm như bị bệnh, mau chóng biến mất, mắt y lộ vẻ hung ác. Giọng y đùng đục không rõ: "Không được điều động binh lực của Thượng Quan Tích Huyết! Để xem đám cẩu tặc đó dám làm gì!"
Đường Lan vội vàng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý. Vân Tiện và Đường Cảnh thấy Đường Minh nổi giận, đòi đem tứ đại gia tộc giẫm nát như giẫm một con chó, trong lòng đã sớm hiểu rõ. Câu vừa rồi của Đường Lan chắc chắn đã kích động Đường Minh. Với tính cách của hoàng đế, một khi có thể xuất thủ, mục tiêu khẳng định là tứ đại gia tộc. Nghĩ đến đây, sống lưng Vân Tiện không khỏi lạnh buốt, càng thấy u ám hơn.
Duy có sắc mặt Đường Cốc không thay đổi. Bất quá lời của Đường Minh làm hắn phản ứng dữ dội, thiếu chút nhảy dựng lên: "Sao có thể? Con cần hai sư đoàn…"
Đường Minh liếc hắn, giọng không thay đổi: "Bộ Quân Vụ lập tức hạ lệnh cho Độc Cô Long Đằng và Tư Mã Tung Hoành, kêu bọn họ mỗi người điều động một sư đoàn tinh nhuệ của mình giao cho thái tử điện hạ chỉ huy…"
Tất cả mọi người trong phòng đều kêu lên một tiếng, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Đường Minh. Bọn họ ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, người nào cũng ngỡ mình nghe lầm. Bọn họ kinh ngạc không phải vì điều binh mà vì hai tiếng "thái tử". Đây là lần thứ nhất Đường Minh tự thân nói muốn lập Đường Cốc làm thái tử.
Bất quá, Đường Cốc nghe hai chữ này rất rõ. Quả tình, gã sống nửa đời chỉ để chờ nghe hai chữ này. Trong khoảnh khắc ấy, Đường Cốc kích động đến nỗi tim muốn rớt ra ngoài, giống như muốn chạy một trăm vòng khắp hoàng cung nội viện mới có thể tiêu bớt hưng phấn trong lòng. Ánh mắt gã nhìn ngai vàng bên dưới Đường Minh một cách rạng rõ, người chung quanh đều lo gã nhất thời không kềm chế nổi, muốn xông lên tự mình chiếm lấy ghế ngồi. Khát vọng không hề giấu diếm đối với ngai vàng này làm Đường Lan không tưởng tượng nổi, Đường Minh sao có thể để mặc cho con mình càn rỡ như vậy? Chẳng lẽ y thật sự có ý truyền ngôi? Chuyện này thực không sớm lắm, y còn ngồi trên ngai vàng không tới hai năm!
Ngàn vạn ý nghĩ ngổn ngang trong đầu, cái giọng mập mờ của Đường Minh lại vang lên: "Việc điều binh cấp cho thái tử, không dung cho bất cứ ai giở trò, nếu không, thái tử có quyền nghiêm trị!"
Đường Lan vội vàng nói: "Thần biết rồi. Nhưng... thần không dám bảo đảm Độc Cô Long Đằng và Tư Mã Tung Hoành chịu tiếp thụ mệnh lệnh này..."
Gương mặt Đường Minh biến sắc, âm trầm kinh khủng, đột nhiên đập mạnh tay xuống kỉ trà trước mặt, làm chén trà trổ hoa ngọc lan nung tại lò nung Cảnh Đức trấn kêu loảng xoảng, nắp chén rơi ra, lăn mấy vòng rồi rớt xuống nền đá cẩm thạch vỡ tan. Căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng vỡ làm người ta lạnh gáy. Đường Minh tức tối đùng đùng quát: "Láo xược! Bọn chúng có còn là thần tử của đế quốc không? Còn nghe mệnh lệnh của triều đình không? Có còn ủng hộ thái tử hay không? Ngươi nói rõ cho chúng biết, nếu chúng không tiếp nhận mệnh lệnh, triều đình sẽ khép bọn chúng vào tội phản nghịch. Một khi bình định xong hành lang Á Sâm, thái tử sẽ xuất quân thảo phạt chúng, kêu chúng tự mình thu xếp đi."
Trán Đường Lan đầy mồ hôi lạnh, đáp lia lịa: "Vâng, thần rõ rồi..."
Đường Cốc giống như đạt đến vinh quang ngất trời, vung vẩy hai tay: "Đúng, đúng là như thế! Nếu chúng không nghe lời, ta từ hành lang Á Sâm trở về sẽ lập tức xuất chinh thảo phạt!"
Trong đầu Đường Lan nảy lên một ý nghĩ kì quái, chừng đó ai thảo phạt ai còn chưa biết. Nhưng mấy lời này sao dám thốt ra, chỉ có ngậm miệng làm thinh là thượng sách.
Đường Minh gật đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn mọi người lần nữa, không nói thêm gì. Chu công công đỡ y dậy, dìu y rời khỏi cần chánh điện. Ngay lúc cửa mở, một cơn gió lạnh thấu xương lùa vào, ba đại thần ngồi trong phòng đều không hẹn mà lạnh run. Chỉ có Đường Cốc nghênh ngang đứng đó, lăm le nhìn cái ghế Đường Minh vừa rời đi, ánh mắt thèm khát...
/769
|