Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 197

/769


Rất nhanh, Viên Ánh Lạc trở về báo cáo, nói Lam Sở Yến không đợi Dương Túc Phong hạ lệnh, đã mệnh lệnh tinh nhuệ của sư đoàn 103, trung đoàn Sử Lực Uy có danh xưng là chân có cánh ngừng tiến công, chuyển sang chuẩn bị tiến vào viện trợ cho cứ điểm Tiểu Thang Sơn. Trung đoàn này vừa mới chiếm được Quảng Ninh phủ không lâu, thời gian nghỉ ngơi chưa tới hai ngày, lại lập tức quay ngoắt 180 độ, lại bước lên con đường chính chiến.

Dương Túc Phong thầm thờ phào, cuối cùng Lam Sở Yến cũng nghe lời rồi, nhưng lập tức lại cảm thấy tựa hồ có chút không đúng lắm, Lam Sở Yến sao lại tích cực phối hợp như thế chứ? Chẳng lẽ nàng ta thực sự lo mình sẽ bắt nàng trở về nhà bế con?

Thành thị đổ nát, thành Mã Lợi Lan, vương quốc Hi Nạp.

Khi bão nhiệt đới hoành hành tàn phá ở cảng Lỗ Đạt phụ cận biển Ni Tư, thì thành Mã Lợi Lan ở phương bắc lại mặt trời chói chang, bão cát mù mịt. Từng là thành thị cố xửa nhất phồn hoa nhất của vương quốc Hi Nạp hiện giờ đã biến thành từng đống đổ nát, đấu vết bị hủy hoại bị đốt phá cho dù đã nhiều năm quá đi, trải qua gió thôi mưa vần, bão cát che lấp, vẫn thấy được rõ ràng. Do quá mức kho hạn, nên thậm chí ngay cả thi thể người chết cũng rất khó thối rữa, đây đó còn có thẻ nhìn thấy những đầu lâu bị chém đứt, con mắt lóe lên ánh mặt trời chói mắt. Trên không trung còn có từng đám kền kền quanh quẩn, tìm hiếm vật săn có thể công kích.

Người Ngõa Lạp nam hạ đồn trú trong thành Mã Lợi Lan, nghỉ ngơi tạm ở nơi này, chỉnh đốn đội ngũ, an bài kế hoạch tác chiến. Một số kỵ binh người Ngõa Lạp rảnh rỗi nhạy xuống ngựa, qua lại dạo chơi trên những con đường không biết bị gió cát che phủ bao lần ở thành Mã Lợi Lan, nhưng đón tiếp bọn chúng, chi có con đường trống trải đổ nát, cùng với những bộ xương khô vùi lấp trong cát trên đường, chỉ còn vài hộ gia đình ít ỏi thì đều đóng chặt cửa. Nhưng lần này kỵ binh người Ngõa Lạp không hề đi cướp phá bọn họ, bởi vì bọn chúng đều nhận được mệnh lệnh nghiêm khắc của cấp trên, tuyệt đối không cho phép cướp bóc ở thành Mã Lợi Lan nữa, nếu không sẽ xử theo quân pháp.

Trong đống đổ nát bão cát mịt mù, thỉnh thoảng gặp được một hai hộ gia đình, hoặc là một hai thương **** xập xệ, biểu thị nơi này còn tồn tại sinh cơ. Sự tồn tại của bọn họ, chính là kết quả sau quá trình tranh luận phức tạp của cao tầng lĩnh đạo người Ngõa Lạp. Mấy năm trước, người Ngõa Lạp tiêu diệt ba nước nhỏ hạng Cơ Địch Nỗ, thẳng tay đồ sát cướp bóc, đem tất cả nhân khẩu của thành Mã Lợi Lan cưỡng ép di cư tới trên cao nguyên Huyết Sắc, để bản thân sai khiến. Nhân khẩu vốn có của mỗi nước trong ba nước đều vượt quá một trăm vạn, tạo ra vô số tài phú. Người Ngõa Lạp đúng là thu được lợi ích chưa từng có, tăng cường cực lớn cho thực lực của mình.

Nhưng, rất mau bọn chúng phát hiện, hậu quả trực tiếp của việc làm này chính là khiến cho địa khu ban đầu của ba nước thành một vùng trống không, sau này khi người Ngõa Lạp nam hạ, phải vượt qua khu vực không người mấy trăm kilomet, đây hiển nhiên chẳng phải là chuyện tốt, hơn nữa dấu hiệu ba nước mau chóng trở thành hoang vu, đang dần dần lan tới cao nguyên Huyết Sắc. Vì thể, trải qua nhiều lần thảo luận, người Ngõa Lạp quyết định lại đem một số người thả về địa khu của ba nước một cách có kế hoạch, để duy trì địa khu của ba nước không biến thành đống đổ nát thật sự. Đồng thời bọn chúng cũng hi vọng, đồng thời, bọn chúng hi vọng tài phú của ba nước có thể giống như cắt hẹ, cắt xong vẫn có thể mọc lại, vô cùng vô tận.

"Khốn kiếp! Ngay cả chỗ uống một ngụm nước cũng không có! Ba bốn vạn người mà có mỗi mấy miệng giếng như vậy, xếp hàng uống cũng phải tới sang năm mất!" Trong đại trướng trung quân của người Ngõa Lạp, phó thống soái của đại quân nam hạ lần này, một trong số những đại tướng quân của người Ngõa Lạp là La Nhi Đan thô lỗ gầm rống. Hắn vốn là một đại hán trông khá hung dữ, thân hình khôi ngô, tứ chi to lớn mạnh mẽ. Nghe nói hai tay có thể đem kẻ địch xé thành hai ngửa, tất cả phần thân thể lộ ngoài y phục của hắn đều lông lá xù xì, bởi thế cũng có người sau lưng gọi hắn là quỷ lông dài.

Khắc Lạp Mã Kỳ ngồi yên trên chủ vị bực mình nhìn hắn một cái, nhưng không nói gì.

Hắn là một mỹ nam tử phong độ tiêu sái, tóc trên đầu luôn được chải chuốt chỉnh tề, đen bóng, y phục trên người cũng luôn sạch sẽ, mừng giận không lộ ra mặt, nói chuyện nhẹ nhàng lịch sự, làm cho người ta có một cảm giác rất có trình độ. Bất kể là dáng người hay tướng mạo, Khắc Lạp Mã Kỳ trong người Ngõa Lạp đều xuất chúng, hắn năm nay còn chưa tới ba mươi tuổi, trước nay luôn chăm chỉ hiếu học, thích đọc sách viết chữ, coi trọng lễ nghi phép tắc, cử chỉ phóng khoáng, không giống như tuyệt đại người Ngõa Lạp, ví như kiểu La Nhĩ Đan, luôn tỏ ra thô bạo vô lễ.

"Đúng là nên đem từng người ở nơi này chôn sống hết xuống cát." La Nhĩ Đan tiếp tục ồn ào.

Khắc Lạp Mã Kỳ không đổi sắc mặt nhấc cốc sữa trâu lên, lạnh lùng nói: "Người giết sạch rồi, lấy ai đi trông coi mấy miệng giếng cuối cùng kia?"

La Nhĩ Đan thô bạo nói: "Thì sau này chúng ta không cần dừng lại ở thành Mã Lợi Lan nữa!"

Khắc Lạp Mã Kỳ vừa uống sữa vừa lạnh nhạt nói: "Vậy ngươi thấy chúng ta dừng ở đâu thích hợp hơn đây?"

La Nhĩ Đan bành cổ thờ phì phò, con mắt to như mắt trâu đảo lên, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng không nói ra được.

Hắn chẳng phải là kẻ ngốc, hắn sẽ không nói ra những lời không hợp thực tế, nếu không hắn - một kẻ không hề có bối cảnh tuyệt đối không làm được tới vị trí đại tướng quân. Cho dù cử chỉ hành vi của hắn đều vô cùng vô lễ, tính cách tàn nhẫn thô bạo, nhưng nói chung, hắn vẫn là tướng lĩnh khá nổi bật của người Ngõa Lạp mấy năm nay, bề ngoài thô lỗ vô cùng, nhưng sự thật trong lòng hắn rất tinh minh. Cho dù là người Ngõa Lạp chăng nữa, thì cái thời chỉ dựa vào dũng khí và sức mạnh là đánh thắng trận đã sớm qua rồi.

Người Ngõa Lạp mỗi lần nam hạ đều nghỉ ngơi ở thành Mã Lợi Lan, đây đã thành thông lệ bất thành văn, cũng chẳng phải vì địa phương này có gì chỗ nào hấp dẫn con người, mà là bởi vì vị trí địa lý quyết định. Chiến mã của người Ngõa Lạp vừa vặn tới nơi này thì là lúc cần nghi ngơi nhất, bất kể là người hay chiến mã, cũng vừa khéo cần nơi này bổ sung nước. Phía bắc địa khu Mỹ Ni Tư trước nay thiếu nguồn nước, thành Mã Lợi Lan cho dù chỉ có mấy miệng giếng, cũng đã là khá quý giá rồi.

La Nhĩ Đan đương nhiên sẽ không vì mình không thích nơi này là muốn đổi chỗ, huống chi, cho dù là địa phương khác, thì có thể tốt hơn thành Mã Lợi Lan được bao nhiêu đây? Trừ thành Mã Lợi Lan ra, các thành thị gần đây, ví như Tái Đặc, ví như Sa Lỗ Kim, đã biến thành đống hoang tàn thật sự. Nếu như muốn truy cứu tới cùng là ai phải gánh trách nhiệm lịch sử của loại hậu quả này, thì người Ngõa Lạp cũng chỉ một mình nói xui xẻo. Khi xưa chính vì người Ngõa Lạp giết chóc quá hung tàn, thực hành triệt để chính sách ba sạch, tạo nên quá nhiều khu vực không người, khiến cho bản thân cũng không còn lựa chọn khác.

Nhìn thấy La Nhĩ Đan không nói gì, Khắc Lạp Mã Kỳ uống sữa trâu xong, mới trầm tĩnh nói: "Truyền lệnh xuống, sai người dùng túi da dê lớn đựng nước, trở về tự mình phân phối, không được uống nước ở bên giếng, kẻ kháng lệnh, ngũ mã phân thây tại chỗ."

Lính truyền lệnh tuân lời rời đi.

La Nhĩ Đan hiểu mình tức giận cũng không phải là cách, cũng đành không giận nữa. Bởi vì thấy thực sự nóng nực, hắn đem cởi khuy áo da dê trên người, lộ ra bộ ngực xù vì lông lá, trên ngực còn có một hình xăm đầu sói đang gào rú, hết sức dữ tợn, hắn nhìn chằm chằm Khắc Lạp Mã Kỳ, hồ nghi bất an nói: "Sứ giả Ma Ni giáo sao lại còn chưa tới? Không phải bọn chúng chơi chúng ta chứ?"

Khắc Lạp Mã Kỳ cũng chẳng ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nói: "Ngươi thấy bọn chúng có vốn liếng chơi chúng ta à?"

La Nhĩ Đan phiền não lắc đầu nói: "Tuyền Tu Hoằng quá giảo hoạt, chẳng lần nào chúng ta chiếm được phần hơn, ngược lại còn chết không ít người. Bất quá bọn chúng cũng chết không ít, hơn nữa bọn chúng chỉ có một cái địa khu Hổ Xuyên đạo, nguồn nhân khẩu dù gì cũng có hạn, ta thấy hiện giờ Ma Ni giáo nhìn bề ngoài vẫn phong quang như vậy, nhưng bên trong, hẳn đã tiêu hao gần hết rồi."

Nhìn thấy thần sắc Khắc Lạp Mã Kỳ không có biến hóa gì, La Nhĩ Đàn tiếp tục không cố kỵ gì nói oang oang: "Chúng ta trước kia đúng là ngu ngốc, vì sao phải bán mạng cho Bộ Thủ chứ? Hắn cho chúng ta được cái gì? Hắn luôn làm các đân tộc huynh đệ của cao nguyên Huyết Sắc tàn sát lẫn nhau… À, bọn Tây Mông không phải huynh đệ của chúng ta… Đều người Ngõa Lạp chúng ta tự làm! Ví như lần này, chúng ta đã ở ngoài thành của Ma Ni giáo rồi, chỉ cần nửa ngày, chúng ta liền có thể đánh vào trung bộ của Ma Ni giáo, cho hắn phải tối tăm mặt mũi. Ả Phương Phỉ Thanh Sương gì đó không phải là mỹ nhân hạng nhất sao? Không bằng chúng ta cướp phắt cô ả về cho đại hãn làm phi tử cho xong…"

Khắp Lạp Mã tựa khẽ vào ghễ, liếc mắt nhìn La Nhĩ Đan nói văng miểng, mày khe khẽ nhíu lại. Không có gì phải nghi ngờ, La Nhĩ Đan tuyệt đối là một kẻ tinh minh, rất biết tính kế kẻ khác, còn rất biết ngụy trang, hắn luôn đem cái mặt tinh minh của mình ẩn dưới cái thô lỗ và phóng túng cố ý để lộ ra, để giảm bớt sự chú ý của người khác đối với mình. Lần này Ma Sa Địch phái La Nhĩ Đan theo mình xuất chinh, chính là muốn mình hiểu thêm về hắn, xem xem hắn có thể tiếp tục sử dụng được hay không. Ma Sa Địch cũng có một số chính địch, nếu như La Nhĩ Đan đầu kháo những chính địch kia, mình sẽ không chút do dự động thủ giết hắn. Kẻ không thể để cho mình sử dụng, thì càng xuất sắc, càng phải giết cho nhanh, đây chính là phép tắc cơ bản của đấu tranh chính trị, Ma Sa Địch hiểu rất rõ đạo lý này.

Trong đầu lướt qua một loạt suy nghĩ, nhưng thần sắc Khắc Lạp Mã Kỳ lại không hề có bất kỳ biến hóa nào, tới tận khi đợi La Nhĩ Đan nói xong, mới không nhanh không chậm nói: "Nhưng mục tiêu tác chiến lần này của chúng ta không phải là Ma Ni giáo, mà là quân Lam Vũ. Đây là điều chính miệng đại hãn nói với hai chúng ta, ngươi không quên nhanh như thế chứ?"

La Nhĩ Đan hùng hồn nói: "Đương nhiên ta không quên, mục tiêu của chúng ta chính là địa khu Tử Xuyên đạo. Bất quá nếu như chúng ta thuận tay dắt dê giải quyết Ma Ni Giáo, còn tiện thể đem Phương Phỉ Thanh Sương theo, tin rằng đại hãn sẽ rất cao hứng…"

Lần này Khắc Lạp Mã Kỳ không lịch sự nữa, lạnh lùng nói: "Vạn nhất chúng ta giải quyết không nổi thì sao?"

La Nhĩ Đan nuốt nước bọn, thức thời ngậm miệng lại.

Khắc Lạp Mã Kỳ sắc mặt trở nên âm u, lạnh lùng nói: "Chúng ta ít nhất nói hai mươi lần phải giải quyết Ma Ni giáo, cũng ít nhất hai mươi lần dùng hành động thực tế, nhưng, cuối cùng chúng ta có giải quyết nổi Ma Ni giáo không? Không có! Đừng có nói với ta đây là trách nhiệm của Bộ Thủ! Kế hoạch tác chiến và các bước hành động hoàn toàn do bản thân chúng ta đặt ra, nhưng cuối cùng chúng ta vẫn không thể đạt được mục tiêu. Ma Ni giáo có bao nhiêu khả năng, ta và ngươi đều hiểu rất rõ. Lực lượng của Ma Ni giáo tiêu hao gần hết rồi, nhưng, chẳng lẽ hoàn cảnh của chúng ta tốt hơn nhiều lắm à?"

La Nhĩ Đan không phục nói: "Đó là trước đây… hơn nữa, hiện giờ chúng ta có cơ hội, chúng ta cách Ma Ni giáo không đầy 200 kilomet, kỵ binh của chúng ta chỉ cần một đòn tấn công, là có thể đánh vào trung tâm của bọn chúng."

Sắc mặt của Khắc Lạp Mã Kỳ ngày càng âm u, đột nhiên khoát tay, để tất cả những người trong doanh trướng ra ngoài, trầm ngâm một lát, con mắt sắc bén thâm trầm nhìn chằm chằm vào La Nhĩ Đan, chậm rãi nói: "La Nhĩ Đan, ngươi lớn hơn ta, dựa vào bối phận ta phải gọi người là đại ca. Nhưng nói thật, ta thấy tên đại ca ngươi không đủ sảng khoái, không đủ quang minh lỗi lạc, người Ngõa Lạp chúng ta ai ai cũng là hán tử. Ngươi hà tất phải che dấu bản thân? Ngươi cho rằng ta không biết ngươi là dạng người thế nào sao? Cho nên ngươi dùng có mấy cái vấn đề thiểu năng ra làm nhơ bẩn trí tuệ của ta. Chúng ta đi qua trên đầu Ma Ni giáo, ngươi cho rằng người ta sẽ ở bên cạnh xem náo nhiệt, hay là vẫy cở đỏ hoan nghênh ngươi?! Sai hết! Ta và ngươi đều biết hết sức rõ ràng, Ma Ni giáo ít nhất có bốn cái đội tuần hành đã sẵn sàng mọi thứ để chuẩn bị chiến đấu, môt khi chúng ta có chỗ nào không ổn, bọn chúng sẽ lập tức động thủ! Ngươi còn cho rằng chúng ta có thể đánh lén bọn chúng à?"

Đột nhiên hắn đứng lên, một chân dẫm lên bàn trà, từ trên cao nhìn La Nhĩ Đan chằm chằm, cao giọng quát lên: "Cho nên, người đừng con mẹ nó giả ngốc với ta! Miễn cho lão tử khinh bỉ ngươi!"

La Nhĩ Đan tựa hồ không mảy may động lòng cười cười, thản nhiên nói: "Như nhau mà thôi, ngươi chẳng phải xưa nay không nói lời thô tục sao?"

Khắc Lạp Mã Kỳ tựa hồ chớp mắt khôi phục lại bình thường, không chút để bụng nói: "Ngươi ra ngoài nói với người khác lão tử nổi giận với ngươi, ngươi xem có ai tin tưởng ngươi không?"

La Nhĩ Đan lạnh lùng nói: "Bọn chúng chỉ nói ta nổi giận với ngươi."

Khắc Lạp Mã Kỳ lãnh đạm nói: "Đúng rồi đấy."

La Nhĩ Đan từ từ ngồi xuống, chậm rãi nói: "Cũng được, chúng ta nói thẳng ra đi, tránh cho mọi người đều mệt. Rốt cuộc ngươi muốn nói gì với ta đây? Hiện giờ không có người ngoài, muốn nói cái gì có thể nói thẳng ra, có phải là đại hãn có lời gì muốn ngươi chuyển đạt cho ta không?

Khắc Lạp Mã Kỳ lạnh lùng nói: "Đại hãn không quan tâm tới ngươi đến vậy đâu! Chúng ta phải nói chính là tình huống hiện giờ! Nói thẳng ra, lần này nam hạ ta không lạc quan như ngươi nghĩ, nếu như thực sự trong lòng ngươi lạc quan."

Hàng mi thô đậm của La Nhĩ Đan nhíu lại, trơ trơ nói: "Ngươi sợ cái gì chứ? Ta chẳng cảm thấy có gì đáng phải sợ, tình huống của quân Lam Vũ, chúng ta không phải đã nghe ngóng được từ chỗ Mai Tư Hải rồi sao? Chúng ta biết được tương đối nội tình của quân Lam Vũ. Quân Lam Vũ cũng chẳng phải là nhân vật ghê gớm gì, ngươi còn lo lắng bọn chúng là thời đại Tiêu Ma Ha? Điều đó tuyệt đối là không thể. Hơn nữa, chúng ta hiện giờ cũng không giống với 15 năm trước nữa, cho dù là Tiêu Ma Ha phục sinh chúng ta cũng không sợ."

Khắc Lạp Mã Kỳ nặng nề lắc đầu nói: "Lời của Mai Tư Hải, ta chỉ tin một phần ba, chỉ có thằng ngốc mới hoàn toàn tin những lời nói nhảm của hắn, nếu dựa theo ý của ta, sớm đã cho một đao mang đi nuôi chó rồi, loại người như vậy sống đúng là lãng phí thức ăn trời cao ban cho. Nếu quân Lam Vũ thực sự không chịu nổi một đòn như vậy, thì sao lão già của hắn còn ở trong tay Dương Túc Phong? Ngươi nghĩ đi, lão già của hắn là nhân vật có tận hơn một vạn quân chính quy của Đường Xuyên, cuối cùng lại bị Dương Túc Phong đánh cho tan tác, thua không còn mảnh giáp nào, điều này là bởi làm sao?"

La Nhĩ Đan hờ hững nói: "Đó là bản thân không cẩn thân, cũng có thể là Dương Túc Phong vận khí quá tốt."

Mã Lạp Khắc Kỳ lạnh lùng nói: "Chiến tranh xưa nay chưa từng tin tưởng vận khí."

La Nhĩ Đan không nói gì.

Khắc Lạp Mã Kỳ chuyển sang một giọng điệu hoài nghi, lạnh nhạt nói: "Về phần Dương Túc Phong, mặc dù người của toàn thế giới đều nói y như một tên lưu manh vô lại, báo chí đế quốc Đường Xuyên, còn cả báo chí nước Mã Toa, đều miêu tả y hết sức tồi tệ, cứ như y bắt đầu từ khi sinh ra, đã định sẵn là một ác ma không chuyện xấu gì không làm, đốt phá cướp bóc, bắt cóc cưỡng gian, chuyện gì cũng làm. Nói thật, đối với nhân phẩm của y, ta tương đối khinh bỉ, nhưng, cho dù chúng ta có khinh bỉ nhân phẩm của y như thế nào, chúng ta cũng phải nhìn thấy tài hoa của y. Thanh danh của y thối tha như vậy, nhưng quân đội dưới trướng hắn lại liên tục thắng lợi, danh tiếng không ai bì nổi, thậm chí hiện giờ đã động thủ với vương quốc Lỗ Ni Lợi Á. Thanh danh Lỗ Ni cuồng chiến sĩ, hai người chúng ta đều biết, kẻ không có chút cân lượng, dám đi chủ động trêu chọc chúng không?"

La Nhĩ Đan không tán đồng nói: "Cũng chưa chắc là thế, có lẽ y quá tự ngạo về bản thân, lấy trứng gà đi đập đá mà thôi."

Khắc Lạp Mã Kỳ lắc đầu, thần sắc nghiêm túc nói: "Tên lịch sử của đế quốc Đường Xuyên, mỗi thời đều có một số nhân tài kiệt xuất đặc biệt xuất hiện, ví như Đường Lãng năm mươi năm trước, Nhạc Thần Châu ba mươi năm trước, đều là nhân tài xuất thế, cho dù là Tiêu Ma Ha, năm xưa cũng là nhân vật làm chúng ta nghe tiếng đã sợ vỡ mật…"

La Nhĩ Đan bật cười: "Chẳng lẽ ngươi cảm thấy Dương Túc Phong có thể là loại nhân vật loại như Nhạc Thần Châu sao? Vậy người cũng quá là…"

Hắn bất giác gãi gãi đầu, tựa hồ không tìm được từ ngữ thích hợp để hình dung.

Khắc Lạp Mã Kỳ trầm tĩnh nói: "Ta không thấy là ta đang lo bò trắng răng."

La Nhĩ Đan thu lại nụ cười, dáng vẻ cũng trở nên nghiêm túc, nghiêm mặt nói: "Khắc Lạp, đầu tiên ngươi phải hiểu, chúng ta không phải cùng quân Lam Vũ trường kỳ tác chiến, chỉ là một lần đánh lén, là một lần đánh lén đánh xong rồi chạy, đây là ngón sở trường của chúng ta, chúng ta có thể làm cực kỳ hoàn hảo. Ta không biết sức chiến đấu thực sự của quân Lam Vũ như thế nào, có lẽ sức chiến đấu của chúng đúng là không tệ. Nhưng, ta và ngươi đều biết, hiện giờ chủ lực của quân Lam Vũ không ở địa khu chúng ta đánh lén, Tử Xuyên đạo căn bản không có quân chính quy của quân Lam Vũ đồn trú. Đợi bọn chúng phản ứng lại thì chúng ta đã chất đầy hòm trở về rồi. Về phần quân Lam Vũ báo thù, ta cho rằng tạm thời còn chưa cần phải nghĩ, ngươi thấy có ai có thể xâm nhập vào cao nguyên Huyết Sắc truy kích chúng ta không? Nếu bọn chúng đến thật, chúng ta sẽ…"

Ngừng lại một chút, tựa hồ cảm thấy quá sức tưởng tượng, hắn lại không tìm được lời thích hợp để hình dung.

Khắc Lạp Mã Kỳ nhíu mày nói: "Ta nghĩ người Lỗ Ni khi xưa cũng nghĩ như ngươi vậy."

La Nhĩ Đan đầu lắc mạnh, không đồng ý nói: "Khắc Lạp, ngươi quá là cẩn thận rồi. Chiến đấu, là cần phải có dũng khí, ta thấy thời của Lỗ Ni cuồng chiến sĩ đã qua rồi, sức chiến đấu của bọn chúng, nhiều lắm thì xấp xỉ như kỵ binh Lang Nha của chúng ta, bất quá so với Quỷ Diện Lão Nha của chúng ta thì kém xa. Bọn chúng có anh dũng hơn nữa, cũng chỉ là bộ binh có hai chân, chẳng phải bọn chúng có bốn chân. Quân Lam Vũ cũng chẳng phải là thiết giáp cung kỵ của người Tây Mông, chúng ta không cần lo lắng như thế đâu. Chẳng lẽ ngươi không có lòng tin với kỵ binh Lang Nha và kỵ binh Quỷ Diện Lão Nha của chúng ta ư? Nếu đúng là như thế…"

Khắc Lạp Mã Kỳ thâm trầm nói: "Đương nhiên ta có lòng tin."

Đúng là hắn có lòng tin.

Kỵ binh Lang Nha và kỵ binh Quỷ Diện Lão Nha đều là niểm kiêu ngạo của người Ngõa Lạp.

Do nguyên nhân lịch sử, vũ khí chiến dấu mà người Ngõa Lạp thích nhất là Lang Nha bổng to lớn, loại Lang Nha bổng nặng nề này sức sát thương cực lớn. Trong chiến trường thường xuyên có thể đập cả người và ngựa đối phương sụp xuống đất, ngựa Ngõa Lạp do người Ngõa Lạp nuôi dưỡng, là biến chủng của loại ngựa Đại Uyển, kích cỡ cao lớn, tầm vóc to khỏe, vác nặng rất lớn, bất kể là hành quân đường dài hay chạy nước rút, đều là hạng nhất. Đặc biết là lực bùng phát khi chạy nước rút, trong các loại ngựa của cao nguyên Huyết Sắc, nhất định đứng đầu bảng.

Kỵ binh Lang Nha chính dựa vào ngựa Ngõa Lạp mà thành danh, chiến mã cao lớn, kỵ sĩ dũng mãnh, Lang Nha bổng thô lớn, lang kỳ phấp phời, đã thành đặc trưng của người Ngõa Lạp.

Kỵ binh Quỷ Diện Lão Nha là tinh nhuệ trong kỵ binh Lang Nha của người Ngõa Lạp, kỵ sĩ và chiến mã của bọn chúng đều bọc kín trên người khôi giáp mỏng, cho dù là mông ngựa cũng không ngoại lệ, những thứ khôi giáp này là từng phiến nhỏ dùng dùng dây gai bền chắc nối với nhau, bởi thế không ảnh hưởng tới sự linh hoạt của ngựa, đồng thời có thể chống lại thương tổn của cung tiễn một cách hiệu quả.

Nói thẳng ra, kỵ binh Quỷ Diện Lão Nha của người Ngõa Lạp tồn tại là vì cung kỵ và thiết giáp cung kỵ của người Tây Mông.

Ngựa Tây Mông do người Tây Mông nuôi dưỡng ra, cũng chính là biến chủng của ngựa Mông Cổ xưa, loại ngựa này so với ngựa Ngõa Lạp, bề ngoài thua kém rất nhiều, quả thực không đáng xếp cùng hàng. Nhưng sức sống của nó cực kỳ ngoan cường, tốc độ sinh sản nhanh, tỉ lệ sống cao, bình thường thuần dưỡng cũng chỉ cần ít cỏ là có thể sống được. Khi tác chiến đường dài, ngựa Tây Mông cần cỏ khô ít hơn ngựa Ngõa Lạp nhiều.

Bởi vì năng lực chạy nước rút và tốc độ thua sút nhiều so với ngựa Ngõa Lạp, cho nên nếu ngựa Tây Mông muốn đối đầu chính diện với ngựa Ngõa Lạp là tuyệt đối không được phép. Lang Nha bổng của người Ngõa Lạp có thể đập nát ngựa của người Tây Mông, chính vì như thế, người Tây Mông trải qua nghiên cứu mày mò không ngừng, cuối cùng tìm được một phương pháp tác chiến thích hợp với ngựa Tây Mông, đó chính là kỵ xạ. Người Tây Mông phát triển rất nhiều cung tiễn thủ, lợi dùng tên tầm xa và trung tiến hành sát thương kẻ địch.

Thiết giáp cung kỵ, chính là bản nâng cấp của cung kỵ thủ, dưới tình huống sự linh hoạt không bị giảm sút, thêm vào năng lực sinh tồn của nó. Thiết giáp cung kỵ của người Tây Mông cũng giống như kỵ binh Quỳ Diện Lão Nha của người Ngõa Lạp, cũng mang cho vật cưỡi của mình khôi giáp không ảnh hưởng tới sự linh loạt, điều khác biệt duy nhất là, khôi giáp của người Tây Mông chỉ mang cho chiến mã, còn kỵ sĩ thì không mang khôi giáp.

Sau một lúc trầm mặc, Khắc Lạp Mã Kỳ chậm rãi lắc đầu nói: "Không biết vì sao, ta cứ luôn cảm thấy trong lòng không được yên. Lần này chúng ta mạo hiểm nam hạ, mặc dù có Ma Ni giáo dẫn đường, nhưng chúng ta thiếu kiến thức về quân Lam Vũ, đây là điều ta lo lắng nhất. Binh pháp có nói, phải biết mình biết người, mới có thể bách chiến bách thắng được. Nhưng hiện giờ tư liệu có liên quan tới quân Lam Vũ của chúng ta thực sự quá ít."

La Nhĩ Đan thờ ơ nói: "Quân sư không phải là sư phụ của ngươi sao? Ông ấy không nói cho ngươi biết phải đối phó với quân Lam Vũ thế nào à? Ông ta chẳng phải là đại sư quốc học không gì không biết không gì không hiểu sao? Ông ta biết ba ngàn năm trước, dự đoán năm vạn năm sau, chẳng lẽ ngay cả tình huống của quân Lam Vũ cũng không biết?"

Trong mắt Khắc Lạp Mã Kỳ thoáng qua một chút phẫn nộ khó nhận ra, nhưng lập tức biến mất.

Phó Thanh Diệp đúng là sư phụ của hắn, nhưng rất nhiều người Lạp Ngõa cũng không hề thích Phó Thanh Diệp. La Nhĩ Đan chẳng hề che dấu tỏ rõ yêu ghét của bản thân. Điều này có liên quan tới một số quan niệm cổ lỗ của người Ngõa Lạp. Trong mắt của những người Ngõa Lạp ngoan cố bảo thủ, người Ngõa Lạp có thể tiếp nhận vật tư và tài nguyên của người Đường Tộc, nhưng tuyệt đối không thể tiếp thụ nhân khẩu và tư tưởng của bọn họ. Họ kiên quyết phản đối đưa người Đường Tộc vào cao nguyên Huyết Sắc, để giữ gìn truyền thống và tính độc lập của người Ngõa Lạp, đề phòng bị người Đường tộc đồng hoá.

Phó Thanh Diệp chính là điển hình bọn họ công kích.

Thực tế thì, người Đường tộc tiến vào cao nguyên Huyết Sắc đúng là đã mang theo môt số ảnh hưởng tiêu cực không tốt cho người Ngõa Lạp, chủ yếu là bắt đấu xuất hiện dấu hiệu của tư tưởng ham muốn hưởng lạc, sợ hãi chiến tranh, đồng thời bắt đầu lan đi với tốc độ kinh người. Trước kia người Ngõa Lạp yêu thích chiến đấu, không biết sợ chết, mỗi khi gặp chiến sự đều tranh nhau báo danh tham dự xuất chinh, nhưng hiện giờ, có một bộ phận người Ngõa Lạp đã bặt đầu tìm cớ tránh xuất chinh, phần lớn là quý tộc người Ngõa Lạc, chìm đắm và trong cuộc sống đêm đêm rượu chè gái gú, đã không còn tích cực phát động chiến tranh như trước kia nữa.

Khắc Lạp Mã Kỳ lạnh nhạt nói: "Không có!"

La Nhĩ Đan không hề che dấu vẻ giễu cợt trong con mắt, lạnh lùng nói: "Nếu đã như thế, vậy cứ để hai chúng ta bắt đầu tìm hiểu là được rồi. Khi chúng ta xuất hiện ở trước cứ điểm Tiểu Thang Sơn, quân Lam Vũ là rồng hay là rắn, lập tức có thể tuyên bố được rồi."

Khắc Lạp Mã Kỳ trầm ngâm nói: "Mong rằng như thế."

La Nhĩ Đan nhìn Khắc Lạp Mã Kỳ một cái, ánh mắt cũng trở nên thâm trầm, chậm rãi nói: "Khắc Lạp, ngươi là cháu ruột của đại hãn, là người có học thức hiếm có trong người Ngõa Lạp chúng ta, ngươi là hi vọng của tương lai người Lạp Ngõa. Nhưng ngươi không nên tiếp xúc quá nhiều với văn hóa Đường tộc, đó là điều không thể chấp nhận được, trong văn hóa của đế quốc Đường Xuyên, bao hàm quá nhiều đạo trung dung và sự suy đồi…"

Khắp Lạp Mã Kỳ đang muốn nói gì thì lính truyền lệnh tiến vào báo cáo, nói sứ giả của Ma Ni giáo đã tới.

La Nhĩ Đán lập tức khôi phục lại vẻ thô lỗ, bực bội quát: "Sao bây giờ mới tới vậy? Bảo hắn xéo vào đây."

Khắc Lạp Kỳ trầm tĩnh nói: "Mời hắn vào đi."

Sứ giả của Ma Ni giáo tên là Trầm Diệp, là một người râu dê tuổi chừng năm mươi, thân hình gầy gò, nhưng con mắt đảo liên hồi kỳ trận, vừa nhìn đã biết là một nhân vật dạng quân sư. Thực sự thì Trầm Diệp dùng là một quân sư của Ma Ni giáo.

Trầm Diệp hành lễ với hai người, lập tức đưa tới hai bản văn kiện, giao cho vệ binh của người Ngõa Lạp, nho nhã lệ độ nói: "Đây là hai bản tình báo chúng tôi dày công chính lý, một bản liên quan tới tình báo chi tiết của cứ điểm Tiểu Thang Sơn, một bản chính là bản đồ bố trí binh lực chi tiết của quân Lam Vũ ở Tình Xuyên đạo.

Khắc Lạp Mã Kỳ phất tay, vệ binh liền đem tình báo đưa cho La Nhĩ Đan trước.

La Nhĩ Đan mở văn kiện ra, đọc lướt qua một cái, tùy ý cuộn lại, giao cho vệ binh khinh miệt nói: "Năm trăm, năm trăm, ba trăm, cộng lại còn chưa được một nghìn ba trăm người, chẳng đủ nhét kẻ răng chúng ta. Trầm Diệp ta hỏi ngươi, cứ điểm Tiểu Thang Sơn chỉ có chút binh lực như thế, sao Ma Ni giáo các ngươi không động thủ trước, mà lại còn mời chúng ta xuất binh?"

Trầm Diệp miệng cười nhưng mặt lạnh nói: "Không phải chúng tôi không muốn, mà là Bộ Thủ ép quá sát, chúng tôi tạm thời không rảnh tay được, cho nên mới muốn mượn sức của các ngươi. Huống chi với các ngươi mà nói cũng là một chuyện tốt mà! Địa khu Tử Xuyên đạo hiện giờ có thể nói là rất phồn vinh hưng thịnh, các ngươi tới bất kỳ chỗ nào đánh một vòng, dứt khoát sẽ chất đầy chậu to chén nhỏ trở về."

Khắc Lạp Mã Kỳ cẩn thận nghiên cứu hai bản tình báo, nếp nhăn trên trán lại càng thêm dễ dàng nhận thấy, chậm rãi nói: "Tình báo này có xác thực không? Ta nghĩ quý giáo có phải là muốn chúng ta đụng phải cái đinh cứng chứ? Đối với cứ điểm quan trọng như thế này mà quân Lam Vũ chỉ có năm trăm người phòng thủ, còn không phải là quân chính quy?"

Thần sắc của Trầm Diệp thận trọng vô cùng, vỗ mông ngựa nói: "Tuyệt đối không sai, điều này tự mình giáo chủ đã thẩm hạch qua. Giáo chủ còn chính miệng dặn tôi, tuyệt đối không thể có chút sai lầm vào, bởi vì những còn số này đều được chúng tôi xác minh nhiều lần. Chúng tôi đương nhiên là biết tình báo sai lầm sẽ mang tới hậu quả thế nào, đây là điều chúng tôi hoàn toàn không muốn nhìn thấy. Chúng ta đánh nhau qua lại bao nhiêu năm rồi, không muốn tiếp tục nữa."

La Nhĩ Đan cười lạnh nói: "Cho các ngươi mười cái gan các ngươi cũng không dám giở trò, nếu các ngươi giở trò, chúng ta lập tức đạp bằng sào huyệt của các ngươi! Lần này lão tử mang theo ba nghìn kỵ binh Quỷ Diện Lão Nha, cho các ngươi biết được lợi hại."

Trầm Diệp liên tục chắp tay nói: "Không đâu, không đâu, tuyết đối là không, chúng tôi muốn chân thành đoàn kết, chân thành đoàn kết.."

Khắp Lạp Mã Kỳ vẫn cứ nhíu mày.

Tình báo của Ma Ni giáo đúng là rất cặn kẽ, xem ra là phí không ít công phu và tâm huyết. Tình báo cho thấy, bộ đội của quân Lam Vũ đồn trú ở cứ điểm Tiểu Thang Sơn, phiên hiệu là thủ bị doanh cứ điểm điểm Tiểu Thang Sơn, thuộc về biên chế của đội cảnh vệ nhân dân, ngay cả quân đội chính quy cũng không phải. Đúng là có năm trăm binh lực, nói một cách chính xác phải là bốn trăm tám mươi tám người. Ngoài ra cứ điểm Tiểu Thang Sơn còn có học viện chỉ huy pháo binh quân Lam Vũ, ước chừng có năm trăm giáo viên và học viên, còn có bảy tám khẩu đại pháo, ngoài ra còn có học viện chỉ huy kỵ binh quân Lam Vũ, ước chừng có ba trăm giáo viên và học viên, nhưng cái học viện chỉ huy kỵ binh này chỉ có hơn ba mươi con chiến mã già yếu, chỉ có thể dùng làm huấn luyện cơ bản nhất, căn bản không thể lên chiến trường.

Khắc Lạp Mã Kỳ đột nhiên nhớ ra điều gì, cẩn thận hỏi: "Kỵ binh của quân Lam Vũ hiện giờ ở đâu? Phong Phi Vũ hiện giờ ở đâu?"

La Nhĩ Đan cũng dựng lỗ tai lên.

Nếu như nói thứ mẫn cảm nhất của kỵ binh là gì, thì dó chính là động tĩnh của kỵ binh địch. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenyy.com

Vào thời đại kỵ binh tung hoành thiên hạ, khắc tinh lớn nhất của kỵ binh chính là kỵ binh.

Trầm Diệp thần sắc nhẹ nhõm đáp: "Hai vị không cần lo lắng, căn cứ vào tin tức chúng tôi thăm dò được, kỵ binh Liệp Ưng của quân Lam Vũ hiện giờ đã tới phía đông nam của Tình Xuyên đạo, trong thời gian ngắn là không thể xuất hiện. Hơn nữa, đội ngũ kỵ binh của quân Lam Vũ không quá năm nghìn người, cho dù bọn chúng xuất hiện toàn bộ, tin rằng các vị cũng có thể xử lý dễ dàng."

La Nhĩ Đan khinh miệt nói: "Đó là điều đương nhiên, cho dù bọn chúng đông hơn gấp mười lần, chúng ta cũng có thể xử lý dễ dàng y như vậy."

Khắc Lạp Mã Kỳ vẫn chưa yên tâm, ánh mắt chớp đảo không ngừng, chậm rãi hỏi: "Dương Túc Phong hiện giờ ở đâu?"

Trầm Diệp mỉm cười nói: "Dương Túc Phong hiện giờ đang ở phía cực nam của cảng Lỗ Đạt, cách nơi này ít nhất mười vạn tám ngàn dặm cơ!"

Khắc Lạp Mã Kỳ vẫn hồ nghi không thôi, ngừng một chút lại hỏi: "Đối với lần hành động này của chúng tôi, quý giáo có hành động phối hợp thế nào?"

Trầm Diệp đáp: "Giáo chủ đã hạ lệnh Mai Ô tướng quân suất lĩnh binh lực của ba đội tuần hành phát động công kích bên cánh của quân Lam Vũ, xin hỏi đại tướng quân, còn có vấn đề gì không?"

La Nhĩ Đan lớn tiếng nói: "Ta thấy không có gì không thỏa đáng hết, nếu như còn có, đó chỉ là gan không đủ lớn!"

Khắc Lạp Mã Kỳ không nói nữa.

Tối ngày hôm sau, người Ngõa Lạp dựa theo kế hoạch lặng lẽ nam hạ.

Sau khi bọn chúng xuất phát không lâu, trên một bức tường của một tiểu viện tử rách nát phía tây nam thành Mã Lợi Lan, một ông già bộ dạng ông chủ cửa hàng run rẩy từ trên thang gỗ trèo xuống, đi tới trong bãi cỏ, vạch một đống cỏ ra, lộ ra tấm ván gỗ giấu trong bãi cỏ, lại mở ba cái cơ quan, tiến vào một tầng hầm bí mật. Trong tầng hầm, có một người trẻ tuổi đang ngủ bên cạnh một bộ điện đài.

Ông già tức tốc lay tỉnh người thanh niên, nhỏ giọng nói: "Khẩn cấp phát báo cáo về phía nam, người Ngõa Lạp xuất động rồi!"

Cứ điểm Tiểu Thang Sơn, Tử Xuyên đạo, địa khu Mỹ Ni Tư.

Mặt trời vào giữa trưa cực kỳ mãnh liệt, chiếu cho công sự bê tông của cứ điểm Tiểu Thang Sơn như muốn bốc ra khói, rờ tay vào những khối đá hoa cương hoặc là bê tông đều bỏng tay, cho dù là ở trong chòi canh vẫn có thể cảm giác được uy lực của ông mặt trời. Rất nhiều quân trang của chiến sĩ quân Lam Vũ đều sướt sũng, mồ hôi sớm đã thấm ướt tất cả. Tối qua mới đổ mưa lớn, vùng đất bên ngoài cứ điểm dưới mặt trời chiếu rọi bốc lên từng làn hơi trắng lờ mờ, từ xa nhìn tới, giống như là mặt đất đang bốc khói. Khói nhẹ theo gió từ từ bốc lên, khiến mọi thứ xung quanh trở nên hư ảo, giống như nhân gian tiên cảnh được miêu tả trong tiểu thuyết vậy.

Rất nhiều chiến sĩ quân Lam Vũ không sợ ánh mặt trời, nằm úp lên trên chiến hào, thưởng thức cảnh đẹp ở bên ngoài. Cho dù chiến tranh sắp tới là không thể tránh làm cho bọn họ tâm tình khẩn trương, nhất là những chiến sĩ mới trước nay chưa từng tiếp xúc thực sự, diễn luyện lúc bình thường chỉ có thể rèn luyện kỹ năng chiến thuật và năng lực phản ứng của bọn họ, nhưng không thể nào xóa đi cảm giác khẩn trương của bọn họ một cách hiệu quả, bọn họ rất cần thứ nào đó di chuển sức chú ý của mình, để chuẩn bị tác chiến sắp tới. Mà tiên cảnh mỹ lệ này không nghi ngờ gì là có thể giám bớt tâm tình bất an và khẩn trương của bọn họ, cho nên những quan quân có kinh nghiệm chiến đấu cũng không có ý định ngăn cản.

Nhưng, từng làn khói nhẹ này, làn khói mỹ lệ đối với Đường Trùng mà nói, lại là chuyện phiền não.

Bởi vì khói nhẹ mỹ lệ làm thư giãn thân hình mờ mịt của mình thì cũng cùng lúc không thể tránh giảm bớt đi tầm nhìn.

Mà đối với một quan sát viên của pháo binh mà nói, tầm nhìn cao thấp là cực kỳ quan trong.

"Gió, gió, gió đi." Đường Trùng liên tục lẩm bẩm mấy chữ này, hi vọng có một trận gió thật lớn thổi toàn bộ cái khói mù đáng ghét này đi.

Nhưng đứng bên cạnh hắn thiếu tá Toa Xa doanh trưởng doanh thủ bị cứ điểm Tiêu Thang Sơn rõ ràng là đã hiểu lầm, hắn bỏ mũ của mình xuống, quạt cho vị tiểu chiến sĩ trẻ tuổi. Không hề có chút kiểu cảnh của một quan quân thiếu tá nào. Nhưng Đường Trùng lại được yêu thương mà đâm sợ, vội vàng dùng ngôn ngữ lắp ba lắp bắp ngăn hành động này, nếu như hắn không làm như vậy, mà để các huynh đệ khác của lục quân biết được, hắn bị ăn đòn là cái chắc.

Ai mà chả biết, ở thủ bị doanh cứ điểm Tiểu Thang Sơn, Toa Xa mới là lão đại, quan binh của thủ bị doanh là lão nhị, còn những giáo viên và học viên của trường chỉ huy pháo binh bọn họ, thì lần lượt là lão tam, lão tứ. Một tên binh nhất quan sát viên pháo binh không ngờ lại muốn thiếu tá Toa Xa lão đại quạt mát, đây chẳng phải là chán sống thì là cái gì?

So với Toa Xa tang thương thành hục, Đường Trùng trông trẻ hơn rất nhiều, thậm chí còn có chút trẻ con.

Toa Xa là một quan quân mình đầy thương tích, nhiều năm sương gió và chiến đấu tàn khốc đã lưu lại trên người hắn những dấu vết khắc cốt ghi tâm, vóc dáng hắn khôi ngô, con mắt sắc bén. Đi đứng mạnh mẽ uy phong, tuyệt đối là loại quan quân làm người ta nhìn đã sinh lòng kính phục. Hắn chỉ có một con mắt, chỗ con mắt còn lại ngay cả tròng mắt cũng không có, chỉ có hốc mắt lẫn lộn máu thịt, càng làm tăng thêm sự sợ hãi của những người khắc với hắn.

Bất quá, từ hai tháng trước, sau khi vị quan quân lão hổ độc nhãn long làm người ta sợ hãi này tân hôn, hắn đã trở nên ôn nhu rất nhiều, nếu là gặp phải Toa Xa trước khi kết hôn, Đường Trùng khẳng định bản thân phải tránh xa ba mét, thậm chí nhìn thấy mặt cũng phải đi vòng qua. Sức chiến đấu của thủ bị doanh cứ điểm Tiểu Thang Sơn từ đâu mà tới, cứ nhìn vết chai trên hai cánh tay của Toa Xa mà ngay cả đao cũng không rạch nổi là biết, đó chính là dùng roi ngựa quất người mà ra đấy.

Ngay cả hạng nhân vật như Đỗ Qua Nhĩ cũng phải sợ Toa Xa ba phần, huống chi là mình?

May mà mình chẳng phải là thủ hạ của Toa Xa, nếu không… Đường Trùng bất giác nghĩ.

"Nghe nói ngươi luôn muốn làm một bộ binh thuần túy?" Toa Xa đột nhiên hỏi một câu bâng quơ, không đầu không đuôi, nhưng con mắt sắc bén kia cho thấy là không phải hắn đang đùa. Điều này làm tim Đường Trùng khôi khỏi thít lại, người khác tựa hồ cũng chưa từng dám nói đùa với hắn, hai nhân vật quái thai của thủ bị doanh cứ điểm Tiểu Thang Sơn, một là Độc Nhãn Long (thiếu một mắt), một là Độc Tí Viên (cụt một tay), đều không phải là nhân vật thích nói đùa.

Nghe nói từng có một người một lần nói đùa với Toa Xa đó chính là Dương Túc Phong.

Không biết là Dương Túc Phong ở trường hợp nào gặp được một Toa Xa, vì thế hỏi một câu: "Đã sắp bốn mươi mấy rồi, còn chưa kết hôn sao? Có phải ngươi định xuất gia làm hòa thượng không? Ừm, ta thấy bộ dạng hung thần ác sát của ngươi, sợ là cũng không có chùa miếu nào dám thu ngươi đâu. Không bằng thế này, để ta làm mai cho ngươi là được rồi."

Nghe nói khi đó Toa Xa mặt đỏ như tiểu cô nương mười tám tuổi gặp phải tình nhân vậy.

Nhưng, người nói đùa với hắn chính là quan chỉ huy tối cao của quân Lam Vũ.

Hơn nữa, không lâu sau, Toa Xa còn kết hôn thật.

"Tôi… sau này đã đổi chủ ý rồi." Đường Trùng bẽn lẽn thành thực trả lời, cảm thấy hai má mình cứ như đã phát sốt.

Mỗi lần nhắc tới chuyện này, hắn đều cảm thấy có chút mất mặt.

Đường Trùng là di dân Đường Xuyên điển hình, từ đường biển di cư tới địa khu Mỹ Ni Tư, gia đình của hắn, tổng cộng có hơn mười nhân khẩu, chỉ riêng huynh đệ đã có sáu người, hắn là người lớn nhất, các đệ đệ ở dưới đều đang tuổi lớn. Khi mới vừa từ đế quốc Đường Xuyên di cư tới, cả nhà bọn họ chẳng có thứ gì, tất cả vật tư của bọn họ đều bị quan viên của đế quốc trưng thu hết rồi, thậm chí ngay cả một chút gạo cuối cùng cũng bị cướp đoạt một cách vô tình. Nếu không phải đám "lừa gạt nhân khẩu" của địa khu Mỹ Ni Tư vừa vặn gặp phải bọn họ, hắn hoài nghi bản thân đã chết đói rồi.

Cũng chính vì như thế, Đường Trùng sớm đã tuyệt vọng với triều đình đế quốc rồi.

Dưới sự hộ tống của Long Nha chiến hạm của hạm đội Phất Lai Triệt hải quân Lam Vũ, cả nhà Đường Trùng ngồi chen chúc trên một cái thương thuyền gần như bất kỳ lúc nào cũng có thể lật úp, chòng chành trên biển gần một tháng, cuối cùng sức cùng lực kiệt bình an tới được Mỹ Ni Tư, đồng thời được chính phủ đương địa an bài bắt đầu cuộc sống mới. Nhưng tới một địa phương sinh hoạt, bắt đầu lại cuộc sống mới khẳng định không phải là chuyện dễ dàng, bởi vì quân Lam Vũ đãi ngộ cao, phúc lợi tốt, bảo hiểm hoàn thiện, cho nên hắn thuận theo tự nhiên chọn tòng quân.


/769

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status