Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 200: Hẻm núi Đoạ Lạc

/769


Hẻm núi Đọa Lạc, vương quốc Lô Ni Lợi Á.

Mặc dù trời đã vào cuối thu, nhưng ánh mặt trời giữa trưa vẫn tỏ ra hết sức mãnh liệt, giữa trời đất chỉ có ánh mắt trời chói chang nhức mắt. Trong sơn cốc hoang vắng chỉ các loại đá khá nhau, bọn chúng bị ánh mặt trời và gió khác điêu khắc thành đủ các loại hình dạng, có hòa ái dễ thương, có bộ dáng dữ tợn, có cái làm người ta sinh ra ảo giác, có cái làm người ta phải giật mình, có cái nhẵn bóng vô cùng tới ngay cả ánh mặt trời cũng không thể dừng chân, có cái lại gồm đủ hố lỗ, chỗ rộng bằng một cái ngón tay thôi cũng có mười mấy vết hằn.

Nhưng bất kể là những tảng đá hình thù gì, bề ngoài của nó đều thật kiên cường, mặc cho gió thổi mưa bào, dầm mưa dãi nắng, trên tảng đá chỉ có một lớp bụi chưa bị gió lớn thổi đi, phía dưới trống trơn là tấm thân kiên cường bất khuất, nối liền chặt chẽ với nhau ngay cả năm sáu con dao găm cũng không thể cắm vào trên đó, chùy của thám hiểm chuyên dùng đập lên trên cũng chỉ có một cái vệt màu trắng.

"Đây chính là hẻm núi Đọa Lạc trong truyền thuyết, xương sống của các vị thần." Có người nhỏ giọng cảm thán nói.

Thế nhưng, đây còn chưa phải chỗ đặc biệt nhất của hẻm núi Đọa Lạc.

Địa phương đặc biệt nhất của hẻm núi Đọa Lạc nằm ở những tảng đá nơi này, nó kéo dài mười kilomet, đều mang theo một màu đỏ như máu tựa hồ như muốn nhỏ máu ra, xa xa nhìn tới giống như xương cốt của một người khổng lồ đang ngủ. Trong truyền thuyết cổ xưa, hẻm núi Đọa Lạc chính là nơi các vị thần thời viễn cổ quyết đấu, thần tiên thất bại liền rơi xuống đây, nằm trên mặt đất dưỡng thương, những tảng đá đỏ như máu này chính là bị máu tươi của bọn họ nhuộm đỏ.

Mỗi khi tới đêm, nơi này gió núi hò hét, gió lạnh thét gào, cứ giống như các vị thần lại đang phát động cuộc chiến tranh kịch liệt nữa vậy. Tất cả những người đi qua nơi đây đều không rét mà run, rất nhiều nhà thám hiểm bị hù chết bởi loại âm thanh làm người ta rợn sống lưng này, hiện giờ trong sơn cốc còn vương vãi khắp nơi thi thể của bọn họ.

Đội thám hiểm quân Lam Vũ cũng mang theo một tâm lý cẩn thận nghiêm túc bước chân vào hẻm núi Đọa Lạc, trong lòng mỗi người đều bởi vì chứa đủ các loại truyền thuyết mà tỏ ra hết sức nặng nền. Cho dù là chiến sĩ thiếu nghiêm túc nhất, đối diện với tài nghệ điêu luyện của đại tự nhiên, cũng không dám có chút tâm lý coi thường nào.

Nhưng, nếu như Dương Túc Phong ở nơi này y nhất định sẽ chẳng coi vào đâu. Y căn bản sẽ không tin tưởng những thần thoại kia tồn tại, bởi vì đây cùng lắm chỉ là địa hình ba dan bình thường nhất mà thôi. Ở đất nước Trung Quốc rộng lớn, loại địa hình này mặc dù không nhiều lắm, nhưng cũng chẳng hiếm thấy, chẳng chút liên quan nào tới chiến tranh trong thần thoại.

Ngoại trừ những tảng đá trơ trụi đỏ như máu xuất hiện ở khắp nơi ra, bên trong hẻm núi Đọa Lạc còn có đủ các loại xương cốt động vật, có một số nhìn qua như đã có năm tháng không ngắn rồi, nhưng trông vẫn rất sống động. Rất nhiều xương cốt của động vật có thể nhận được ra. Nhiều nhất chính là hài cốt của sói hoang, sau đó là hổ, sư tử và chim ưng, xương cốt của con người cũng không thiếu, nhưng đại bộ phận đều tan nát rồi, tựa hồ sau khi chết đã bị dày vò và chà đạp khó thể tưởng tượng được. Bất quá rất lạ là những người chết này trên người đều không có chút y phục nào, y phục của bọn họ không biết là đi đâu rồi.

Dưới ánh mặt trời chói mắt, trên bầu trời có rất nhiều con chim ưng không biết tên đang lượn quanh, xem ra hình như bọn chúng là thương ưng, nhưng cái đầu nhòn nhọn lại hơi giống ưng ăn ác. Chúng quanh quẩn ở độ cao rất thấp, tựa hồ đang giám thị chặt chẽ động tĩnh ở phía dưới, trong lúc bay lượn chậm chạp, bọn chúng thỉnh thoảng lại phát ra những tiếc rúc làm người ta cực kỳ khó chịu, làm mỗi chiến sĩ quân Lam Vũ nấp trong chỗ tối đều cảm thấy rất khó chịu, tựa hồ mỗi tiếng rú đó đều làm trong lòng người ta thấy lo lắng mà bực bội.

Đột nhiên, có một con chim ưng phát ra tiếng kêu thê thảm, sau đó từ trên không trung lắc lư rơi xuống, cắm thẳng đầu xuống đúng vào một tảng đá bén nhọn, tức thì đầu vỡ toác, mềm nhũn rơi xuống giữa sơn cốc, máu tươi lác đác rất mau ngấm vào trong mặt cát, lập tức lại bị ánh mặt trời chiếu bốc thành hơi nước, chỉ còn lại vài dấu mờ nho nhỏ màu hồng nhạt.

"Chim ưng cũng bị rơi xuống đây?" Một chiến sĩ quân Lam Vũ tò mò đi tới, dùng súng trường Mễ Kỳ Nhĩ đem theo người khều thi thể của con chim ưng kia lên, máu ở bên trên vừa mới đông lại, thành màu đỏ sậm, hình như con chim ưng này chết trên không rồi mới rơi xuống.

Hắn bất giác ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, ngoài ánh mặt trới chói mắt ra, chỉ có mấy chục con chim ưng đang lượn quanh trên không trung, không còn thứ biết bay nào khác nữa. Nhìn thấy người sống xuất hiện, những con chim ưng kia tức thì bị kích thích mãnh liệt, vỗ cánh phành phạch tầm lượn vòng càng thấp, có mấy con chim ưng còn vội vàng thò móng vuốt sắc bén ra, từa hồ đang háo hứng muốn phát động tấn công xuống phía dưới. Nhưng lưỡi lê sáng loáng trong tay chiến sĩ quân Lam Vũ kia dưới ánh sáng mặt trời, phát ra luống sáng mãnh liệt, lại cấp cho bọn chúng sự chấn nhiếp cực lớn, làm bọn chúng không dàm hành động bữa bãi.

"Có lẽ là bọn nó muốn tới trong này tìm kiếm thức ăn, kết quá là bị say nắng ngất đi mất, sau đó mới rơi xuồng." Có một chiến sĩ quân Lam Vũ khác nấp phía dưới của một khe đã, nheo mắt nhìn ánh mặt trời nói, do môi quá khô, cho nên giọng nói của hắn nghe cực kỳ khản đặc và tang thương. Dưới tảng đá gần chỗ hắn, còn có mấy chiến sĩ quân Lam Vũ khác cũng đang gối đầu lên ba lô mệt mỏi muốn ngủ.

Dưới ánh mặt trời chiếu rọi mãnh liệt, chỉ có phía dưới khe nứt của những tảng đá khổng lồ này mới có chút bóng râm.

"Nó không phải là ngươi, sao có thể say nắng mà ngất…" Chiến sĩ quân Lam Vũ đứng dưới ánh mặt trời khinh thường nói.

"Triệu Vân, xuống đây, ngươi cũng muốn bị nắng chiếu ngất đi à? Mau qua đây?" Có người nghiêm nghị quát, trong âm thanh đầy sự uy nghiêm, mang theo một cỗ uy lực khiến người ta không dám kháng cự.

Tiểu Triệu thè lưỡi, vội vàng xoay người lại, khom lưng chui trở vào dưới khe đá, dưới cái khe đá này còn cao ba chiến sĩ quân Lam Vũ đang nghỉ ngơi, còn bên cạnh cách đó không tới ba mét, còn có một cái khe đá rất lớn, hai thiếu tá quan quân quân Lam Vũ và một lính thông tin vác điện đài đang nằm úp ở đó nghiên cứu địa đồ. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.com

"Mẹ nó chứ, cái chỗ quái quỷ này, không biết đây là bản đồ do thằng con hoang nào vẽ nữa, lệch tới cả tám mươi kilomet, thế này chẳng phải là muốn lấy mạng chúng ta sao?" Người lên tiếng chính là một thiếu tá quan quân lùn lùn chắc nịch, bởi vì huấn luyện và chiến đấu thời gian dài, trên người hắn chi chít vết thương, trên khuôn mặt đen đúa có vài vết sẹo, bất quá làm người ta nhìn mà phát sợ nhất chính là chỗ lở loét ở má, gần như có thể nhìn thấy thịt đỏ đỏ trắng trắng thối rữa bên trong. Con mắt hắn hình tam giác, lóe lên ánh sáng như rắn độc.

Vị thiếu tá quan quân này tên là Tôn Điền La, chính là phó đại đội trưởng của đại đội thứ hai lục quân đặc chiến đội quân Lam Vũ.

"Đây là bản đồ một trăm năm mươi năm trước, sai số có thể rút ngắn tới tám mươi kilomet, đã là thành tích khá ghê gớm rồi. Ngươi phải biết là, vào cái thời một trăm năm mươi năm trước, vũ khí ghê gớm nhất chính là cung tiễn." Thiếu tá quan quân bên cạnh Tôn Điền La tuổi lớn hơn một c hút, trông cũng gầy gò hơn một trước, nhưng sắc mặt cũng đen thu như vậy, hơn nữa trên mặt còn bị thứ gì đó cắn sưng vù, tới hiện giờ còn chưa tiêu đi.

Vị quan quân lục quân Lam Vũ quân hàm thiếu tá này, chính là Hàn Nam Phi.

Từ sau khi tực tiếp nhận lấy nhiệm vụ thần bí này từ chỗ Dương Túc Phong, hai người Hàn Nam Phi và Tôn Điền La liền hoàn toàn biết mất trong đội ngũ của quân Lam Vũ, mặc dù bề ngoài trên biên chế vẫn còn có tên của hai người bọn họ, nhưng hai người họ lại chưa từng tới nhậm chức. Tôn Điền La còn đỡ, hắn vốn là thuộc hạ của Đồ Đấu Châu, hai người thường thấy mặt nhau, nhưng Hàn Nam Phi mặc dù đã được bổ nhiệm làm phó đoàn trưởng của trung đoàn 213 lục quân quân Lam Vũ, nhưng chưa tứng tới nhậm chứ. Đoàn trưởng trung đoàn 213 Tang Bố thậm chí hoài nghi cái vị trí phó đoàn trưởng này căn bản là chỗ trống.

Tất cả những điều này đều bởi vì bọn họ phải gánh vác nhiệm vụ càng gian khó hơn.

Có lúc Hàn Nam Phi suy đi nghĩ lại, cũng chẳng hiểu được vì sao Dương Túc Phong muốn chỉ định minh chấp hành nhiệm vụ này, chẳng lẽ chỉ bởi vì bản thân mình là một người ham thích thám hiểm nghiệp dư sao? Nhưng trừ nguyên nhân này ra, hắn thật sự nghĩ không ra nguyên nhân nào khác thuyết phục bản thân. Khi hắn còn trẻ, hắn đúng là đã làm đội viên đội thám hiểm nội bộ đế quốc Đường Xuyên tổ chức đi tới khu thám hiểm của liên minh Nhã Ca xa xôi, hơn nữa biểu hiện không tệ, cũng tích lũy được tri thức thám hiểm khá phong phú. Dương Túc Phong nhìn trúng, chừng cũng chỉ có điều này thôi.

Quát gọi chiến sĩ tộc Hốt Kỵ Thi ngang bướng Triệu Vân dưới ánh mặt trời trở về, Hàn Nam Phi và Tôn Điền La tiếp tục bàn bạc liên quan tới chuyện vượt qua hẻm núi Đọa Lạc. Đây là khâu cuối cùng trong chẳng đường thám hiểm của bọn họ, cũng là khâu gian khổ nhất. Từ tình hình trước mắt có thể thấy, tình thế không được lạc quan.

"Vấn đề lớn nhất, chính là tiếp tế, ở dưới hoàn cảnh ánh mặt trời mãnh liệt như thế này, bổ sung nước ngọt là vô cùng quan trọng. Hẻm núi Đọa Lạc mặc dù không dài lắm, nhưng cũng đủ dồn người ta vào chỗ chết. Nhất là đại bộ đội không thể đều hành quân vào ban đêm, như vậy công tác phòng nắng chiếu các chiến sĩ hành quân ở ban ngày cũng rất quan trọng. Các chiến sĩ của chúng ta đều có đủ dũng khí, nhưng c hỉ riêng mỗi dũng khí thì chưa đủ, nhiệt đồ vào ban đêm quá thấp, cần làm tốt nhiệm vụ chống rét. Tô Điền La trầm ngâm nói, sắc mặt có chút phiền muộn.

Hắn không sợ cái chết, nhưng hắn sợ bởi vì mình không cẩn thận và không đủ tỉ mỉ khiến cho đồng bạn bị chết, không phải vì bản thân bọn họ, mà là vì đông đảo các chiến sĩ, cho nên hắn càng thêm không có chút sơ xuất nào, đồng thời cũng cảm thấy trọng trách trên vai vô cùng nặng nề.

Hàn Nam Phi gật gù, đem ý kiến của Tôn Điền La ghi vào trên sổ tay rất dày, quyển sổ tay này dùng vật liệu chống thấm nước làm bìa, dày tới hơn ba trăm rang, đã ghi chét quá nhiều tư liệu, trông nặng trình trịch. Bắt đầu từ con đường chết chóc rừng rậm Lỗ An, tới thẳng hẻm núi Đọa Lạc hiện nay, đều có ghi chép tỉ mỉ, lật mỗi trang của quyển sổ ghi chép, đều chi chit những hàng chữ cực nhỏ, có một số chữ đã trải qua khoảng thời gian không ngắn, đã thấp thoáng có dấu vết ố vàng.

"Này, các ngươi thấy nơi này có gì phải kiến nghị không?" Tôn Điền La lớn tiếng kêu lên. Môi của hắn cũng khô cong nứt nẻ, mơ hồ còn có máu rỉ ra, cho nên bản thân hắn mặc dù đã dùng sức lực rất lớn để nói chuyện, nhưng thực tế nghe ra thì âm thanh của hắn có chút mong manh như hơi thở.

"Uống nước! Uống thật nhiều nước muối!"

" Phải đội mũ, tốt nhất mũ rộng vành."

"Ban đêm còn phải mang chăn."

"Phải mang thuốc rắn, tôi thấy cái chỗ này khẳng định có rắn độc qua lại."

"Tốt nhất là không đi qua chỗ này."

"Viết sẵn di chúc trước!"

…..

Các chiến sĩ quân Lam Vũ ở gần đó năm mồm bảy miệng ồn ào, môi bọn họ cũng vì quá khô nẻ mà nứt ra, khi nói chuyện âm điệu đều có chút không chuẩn xác, có người tựa hồ ngay cả nói chuyện cũng không còn sức nữa, nhưng miệng vẫn miễn cưỡng nhúc nhích, sau đó không phát ra tiếng động nào.

Hàn Nam Phi gật đầu, đem kiến nghị và ý kiến của tất cả mọi người ghi lại.

Tôn Điền La đột nhiên cảm thấy không đúng, lập tức chửi: "Tên khốn kiếp nào trong các ngươi kêu viết di chúc trước đấy? Đứng ra đây, lão tử một đấu một với ngươi! Không ngờ dám nói bậy nói bạ trước mặt ta! Ta không đánh tét đít hắt ra không được."

Những chiến sĩ quân Lam Vũ kia đều cười rộ lên.

Hàn Nam Phi cũng cười, nhưng rất nhanh thu nụ cười lại, một vẻ nghiêm túc nói: "Ta lại thấy cái kiến nghị này không tệ, nếu mà vượt qua con đường chết chóc này, thì phải chuẩn bị sẵn cho cái chết. Cái chết, luốn tới thình lình vào lúc ngươi không ngờ, nếu như không biết sẵn di thư trước thì tới lúc đó không còn kịp nữa."

Giọng nói của hắn từ từ trầm uống, còn mắt trong cái tròng hõm sâu hơi đỏ lên, chậm rãi nói: "Giống như Tiểu Trần và Tiểu Cát vậy, tới giờ chúng ta cũng không biết di nguyện khi còn sống của bọn chúng là gì, đây là điều chúng ta không làm tròn bổn phận, chúng ta không thể tha thứ cho bản thân.

Nghe tới hai cái tên này, tất cả các chiến sĩ quân Lam Vũ đều im lặng cúi đầu xuống. Mắt hơi đỏ lên, có người thậm chí phát ra tiếng khóc khe khẽ, khóc vì chiến hữu đã chết đi.

Tiểu Trần và Tiểu Cát là một thành viên trong số bọn họ, cũng ưu tú như bọn họ, cũng dũng cảm như bọn họ, cũng kiên cường như vậy, cũng lạc quan như vậy. Nhưng, vùng bùn của đầm lầy Mã Tra Nhĩ trên con đường chết chóc, còn có loại dơi thần bí bên trong hang ngầm Cổ Nhĩ Cổ Lạp, đã dễ dàng lấy đi tính mạng của hai người. Di thể của Tiểu Trần thậm chí còn chìm vào trong bùn lấy của đầm lầy Mã Tra Nhi, biến mất tăm tích, những người còn sống dù phí rất nhiều sức lực, cũng không thể tìm được bất kỳ di vật nào của hắn. Hắn liền cứ thế hoàn toàn biến mất trên cái thế giới này.

Hàn Nam Phi lặng lẽ liếc qua mọi người một cái, rồi tiếp tục công việc của mình.

Nhiệm vụ hắn tiếp nhận tới từ mệnh lệnh trực tiếp của Dương Túc Phong, chính là bí mật khảo sát con đường chết chóc này có thể vượt qua được nữa hay không. Công tác này nói khó không khó, nói dễ cũng chẳng dễ, bởi vì không có ai hoàn toàn hiểu rõ tình hình cụ thể chi tiết của con đường chết chóc. Trước khi bước lên con đường chết chóc này, mỗi một đội viên chỉ có đủ các loại truyền thuyết làm tham khảo.

Con đường chết chóc không phải là tên gọi chính thức của con đường thời viễn cổ này. Trên thực tế, còn đường này thậm chí còn không có tên gọi chuẩn xác, nhưng nó lại tồn tại hết sức chuẩn xác, hơn nữa đã tồn tại được ba bốn trăm năm. Con đường này xuất hiện, cũng giống như ngài Lỗ Tấn đã nói, trên đời này vốn không có đường, nhưng người ta đi mãi rồi thành đường thôi.

Con đường cổ xưa bị quen gọi là con đường chết chóc này, lúc mới ban đầu sinh ra vì nhu cầu giữa các bộ lạc. Khi đó địa khu Lỗ Ni Lợi Á, còn ở trong cục diện rối loạn chia cắt, các thể lực địa phương hỗn chiến với nhau, phong tỏa lẫn nhau, nghiên cấm người ngoài ra vào. Những bộ lạc nằm ở phía sau Lỗ Ni Lợi Á, vì muốn có được một số vật tư ở địa khu duyên hải, vì thế nghĩ đủ mọi cách để mở ra con đường này, vận chuyển vật tư cần thiết.

Vào thế kỷ mười ba mười bốn, con đường thần bí này mới bắt đầu được người ta biết đến, đội vận chuyển của các bộ lạc mỗi ngày qua lại con đường này nối liền không dứt, nhưng có một bộ phận người rất lớn đều chết không nhắm mắt trong đủ các loại nguy hiểm, chũng làm cho con đường này bắt đầu có cái tên con đường chết chóc. Sau này, địa khu Lỗ Ni Lợi Á cuối cùng được thống nhất, vật tư lưu thông được khôi phục trở lại, vì thế con đường này bị vứt bỏ, không còn ai đi nữa, lịch sử của nó cũng dần dần bị nhấn chím trong sự lãng quên của mọi người.

Tới mấy chục năm gần đây, nơi này lại thành con đường thông tới thiên đường hoặc địa ngục cửa những nhà thám hiểm hoặc bọn trộm cướp. Những nhà thám hiểm hoặc là bọn trộm cướp tới từ đại lục Y Lan, vì thực hiện giấc mộng phất lên trong một đêm, mà bất chấp nguy hiểm từ nơi này vòng qua sự ngăn cản cua rnước Y Mộng và Lỗ Ni Lợi Á, thâm nhập vào địa khu Lâu Lan cổ xưa thân bí, từ nói đó có được vô số hoàng kim và các tài phú khác rất nhiều người chết ở nửa đường. Nhưng càng nhiều người vẫn nối tiếp nhau tiến lên, trong con mắt nhà thám hiểm, Lâu Lan khắp nơi đều là hoàng kim và mỹ nữ, chính là thiên đường chốn nhân gian.

Trải qua ba bốn trăm năm giãi dầu mưa gió, con đường chết chốc dần dần mất đi sự phồn hoa ngày xưa, bóng người thưa thớt, dã thú quá lại, đường đi cũng thay đổi rất nhiều. Nhưng có một điều vĩnh viễn sẽ không thay đổi, đó chính là bất kể là quá khứ hay là hiện tại, sự nguy hiểm của con đường tử vong đều không giảm đi, ngược lại bởi vì nguyên nhân đó mà còn tăng lên. Mỗi một người đi qua con đường này, đều phải trả giá nặng nề, cái giá nặng nề này bình thường bao gồm cả mạng sống của bọn họ.

Con đường tử vong nằm vắt ngang phía nam vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, cần phải vượt qua rừng rậm Lỗ An cây cối um tùm âm u mãnh thú qua lại, nơi này cổ thụ chọc trời, đường đi gập ghềnh khúc khủyu, những mãnh thú không biết tên thiết lập ở nơi này vô sô tuyến phong tỏa. Ngay cả cây cối cũng có thể dồn người ta vào chỗ chết, từ hoa kim cương dưới mặt đất tới hoa ăn thịt người ở trên trời, thì càng khỏi nói tới những dã thú hung hãn nữa. Sư tử thân là vua của muông thú, chỉ có thể miễn cưỡng sinh tồn ở nơi này mà thôi, nhưng sinh vật thể hình không lớn, nhưng tốc độ nhanh như sói, cơ hồ làm cả đội thám hiểm quân Lam Vũ toàn quân bị diệt, nếu chẳng phải có hỏa lực mãnh liệt hỗ trợ, bọn họ sớm đã trở về từ thất bại ở rừng rậm Lỗ An rồi.

Hoa kim cương: tên khoa học, Limoniumsinense(Girard) Kuntze, cỏ bổ máu đặc sản của Mông Cổ.

"Thiết lập tuyến phong tỏa tuyệt đối nghiêm ngặt, khi cần phải sử dụng địa lôi bảo vệ bên sườn của mình."

"Nhất định phải quy định rõ am hiểu, ban đêm nghe thấy bên người có động tĩnh, lập tức hỏi ám hiệu, trả lời không đúng, lập tức nổ súng, không được có chút do dự nào, nếu không hàm răng của chó sói sẽ cắn đứt yết hầu của ngươi."

"Phàm là vật thể khả nghi, nhất định phải dùng đạn tìm kiếm trước, tuyệt đối không được dùng tay. Đương nhiên, nếu ngươi cảm thấy tay mình không đủ đẹp hoặc là đơn thuần là dư thừa, cũng có thể dùng tay."

"Bất kỳ lúc nào cũng không được cởi giày! Cho dù là chân ngươi và đáy dày đã dính vào làm một."

Những điều này, chính là bài học và kinh nghiệm các chiến sĩ quân Lam Vũ dùng máu tươi và sinh mạng có được.

Thành công vượt qua được rừng rậm Lỗ An, tới hồ Đồ Nhĩ Tạp Nạp mỹ lệ mà thần bí, sẽ phải cẩn thận tìm kiếm con đường nhỏ lau sậy dùng để vượt sông trong truyền thuyết. Con đường nhỏ này không có ví trí chính xác, nghe nói một năm bốn mùa đều biến hóa không ngừng, đặc chưng của nó chính là hai bên có rất nhiều hoa cỏ lau, cả cái hồ Đồ Nhĩ Tạp Nạp, khắp nơi đều có rất nhiều cỏ lâu, có thể tìm được con đường nhỏ thực sự hay không, nhiều ký phải trông vào nhân phẩm của người tìm kiếm.

Đi sâu vào đầm lấy Mã Tra Nhĩ xa xôi không có bóng người nguy cơ tứ phía, gần như mỗi một nhà thám hiểm đều sẽ thở phào nhẹ nhõm, nơi này nhìn qua xinh đẹp như tranh vẽ, hoa tươi mỹ lệ và mặt nước như gương soi bóng lẫn nhau, như giân gian tiên cảnh, làm lòng người thư thái vui vẻ, nhưng dưới bề ngoài mỹ lệ đó, lại là vũng lầy không thể đoán trước, một khi rơi vào, không tới một giây sẽ hoàn toàn biến mất.

Còn về phần hang ngầmCổ Nhĩ Cổ Lạp âm u khủng bố trong truyền thuyết, lại là một chặng dễ dàng vượt qua nhất, mặc dù những con dơi hút máu kia có thể trong chớp mắt đưa người ta vào chỗ chết. Nhưng chỉ cần áp dụng phương án thích hợp, loại động vật bạo lực thuần túy này vẫn rất dễ đối phó, thực sự không ổn thì dùng thuốc nổ đem còn đường ngầm này san phẳng cũng chẳng phải là chuyện khó khăn lắm.

Hàn Nam Phi đem ý kiến của Tôn Điền La ghi lại, sau đó ở bên trên thêm vào ý kiến của mình: "Khó khăn lớn nhất trên con đường chết chóc là ở hẻm núi Đọa Lạc, chủ yếu là khi chúng ta tới được nơi này, lương thực mang trên người chúng ta cũng dùng gần hết rồi, nước ngọt càng hiếm hoi. Bên trong hẻm núi Đọa Lạc trơ trụi, không hề có chút thực vật và nước ngọt nào, không có bất kỳ chỗ nào bổ xung. Hơn nữa ánh mặt trời cực kỳ mãnh liệt, có thể hết sức nhanh chóng đem nước trong người bốc hơi sạch, đây là khó khăn lớn nhất. Còn về các địa phương khác, mặc dù cũng rất nguy hiểm, nhưng dựa vào vũ khí trang bị và tố chất nhân viên của chúng ta vẫn có thể vượt qua được. Hơn nữa nếu như có hai đơn vị lục quân đặc chiến đội mở đường, trên đường đi có thể dẹp trừ rất nhiều khó khăn, bộ đội dưới hai ngàn người hành trang gọn nhẹ vẫn có thể vượt quá…"

Còn chưa viết xong, thì đột nhiên nghe thấy Tôn Điền La phẫn nộ rống lên: "Con mẹ nó, cái con chim ưng đáng ghét này, đúng là hồn ma bám dai, có phải là muốn đem chúng ta làm đồ ăn đề dùng không, cái thứ chán sống này…"

Hàn Nam Phi ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời xanh thăm thẳm, quả nhiên có rất nhiều chim ưng quanh quẩn, bọn chúng thi thoảng lại nhào xuống phía dưới khiêu khích, đúng là giống như muốn tấn công quân Lam Vũ vậy. Hắn trầm ngâm chốc lát rồi chậm rãi nói: "Những con chim ưng này không thể nào đuổi đi được đây, nơi đây là chỗ bọn chúng sinh sống, nhiều nhất là chỉ có thể dọa bọn chúng thôi. Như thế cũng tốt, mỗi người bắn hai phát súng, dựa theo trình tự mà bắn, không được bắn nhiều hơn, cũng đừng nên bắn ít hơn. Chim ưng bắn hạ, có thể cung cấp nguồn nước cho chúng ta. Bọn chúng muốn ăn thịt chúng ta, thì chúng ta uống máu của chúng trước."

Tôn Điền La đứng lên, nóng ruột nói: "Vậy để tôi bắn trước, mẹ nó, ai bảo chúng mày muốn ăn thịt bọn tao…."

Hắn vừa lẩm bẩm, vừa nâng súng trường Mễ Kỳ Nhĩ, lên, dưới ánh mắt trời chói mắt nhắm trúng con chim ưng đã định trên bầu trời. Có một số con chim ưng tựa hồ ý thức được không ổn, vội vàng bay lên, nhưng càng có nhiều con lại cho rằng Tôn Điền La là mục tiêu công kích, háo hức muốn nhào xuống.

Đoàng! Đoàng!

Hai phát súng dòn tan vang lên, hai con chim ưng rơi thẳng xuống, rơi ngay bên chân Tôn Điền La. Thân thể của bọn chúng đều bị đạn bắn xuyên, máu tuơi nhuộm lên cát đá. Bọn chúng tựa hồ còn chưa hoàn toàn đứt hơi, cánh vẫn đang vỗ phành phạch, vùng vẫy theo bản năng.

Tôn Điền La hả giận hạ súng trường Mễ Kỳ Nhĩ xuống, lạnh lùng nói: "Mẹ nó! Xem chúng mày còn tinh tướng nữa không!"

Hàn Nam Phi cầm xác con chim ưng lên, đặt ở bên trên miệng, để mấy giọt máu tươi cuối cùng của bọn chúng nhỏ vào trong miệng mình. Con chim ưng tựa hồ còn chưa hoàn toàn đứt hơn, cho nên vẫn đang giãy dụa, thỉnh thoảng có máu tươi bắn lên mặt Hàn Nam Phi, khiến mặt hắn nhìn toàn là máu, cực kỳ dữ tợn.

Những con chim ưng khác bị hoảng sợ, lập tức phân tán ra, bay vừa cao lại vừa xa, nhưng một lúc sau, cảm thấy không có gì nguy hiểm nữa, vì thế lại dần dần hạ bớt độ cao, tiếp tục tụ tập lại với nhau, tiếp tục quấn quanh trên bầu trời cách sơn cốc không tới hai trăm mét, tiếp túc háo hức tìm mục tiêu công kích.

"Tiệu Vân, đến ngươi rồi!" Tôn Điền La kêu lên.

Triệu Vân Sớm đã hăm hở muốn thử rồi, nhưng chim ưng bay quá cao, không nắm chắc bắn được, hiện giờ lũ chim ưng lại hạ thấp xuống rồi, hắn lập tức từ dưới khe đã chui ra, mau chóng nạp đạn vào nòng. Đoàng! Đoàng! Bắn liền hai phát.

Hai phát súng vang lên, nhưng lại có bốn con chim ưng loạng choạng rơi xuống.

"Nhất tiễn song điêu, khá đấy!" Hàn Nam Phi mỉm cười nói.

Tôn Điền La lại không cho là vậy, cảm thấy chẳng có gì đáng phải ngạc nhiên cả.

Nhưng Triệu Vận lại dùng tư thế của kẻ thắng lợi giơ hay tay và súng của mình lên, liên tục vẫy tay với mọi người, còn rất lịch sự khom lưng xuống, giống như các ngôi sao đang cám ơn khán giả tán dương.

"Trương Đắc, làm phát nhất tiễn tam điêu đi! Nhất tiễn song điêu có gì mà ghê ghớm chứ!" Tôn Điền La đột nhiên kêu lên.

Chiến sĩ tên là Trương Đắc đứng lên, cầm một khẩu súng ngắm phổ thông do súng trường Mauser sửa đổi thành, chống lại mặt trời, tới tận khi đi tới bên đỉnh của tảng đá lớn, một tay cầm súng, nhắm vào con chim ưng trên bầu trời, hơi ngắm cho chuẩn, đoàng một tiếng vang lên, quả nhiên là có ba con chim ưng rơi xuống.

"Giỏi!" Những chiến sĩ khác đều đồng thanh reo lên.

"Con mẹ nó, ngươi có bản lĩnh thì làm một phát bốn con đi!" Triệu Vân không phục hét lên.

Trương Đắc quả nhiên nâng súng, nhắm chuẩn ước chừng bốn giây, sau đó bóp cò.


/769

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status